Lời Nói Dối Chân Thành
Chương 55
Kỷ Tuân ngồi nghe ở khoa hộ tịch được một nữa, đã sinh ra hứng thú sâu sắc với người tên Tiền Thụ Mậu này.
Vì thế anh gửi tin nhắn cho Hoắc Nhiễm Nhân: "Nhất thời xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, bây giờ tôi còn cần lệnh khám xét, gửi một cái lại coi."
"Một tiếng sau phái người mang cho anh." Hoắc Nhiễm Nhân, "Máy in chứng minh này dùng tốt không?"
Kỷ Tuân bị cậu chọc cười: "Dùng tốt lắm, nhưng nếu như cậu có thể tự mình tới cửa phục vụ, thì càng tốt hơn."
*
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự làm việc hiệu suất cao, chưa tới một giờ, chỉ 45 phút thôi là Kỷ Tuân đã lấy được lệnh khám xét mà anh muốn. Lệnh khám xét dĩ nhiên không phải Hoắc Nhiễm Nhân mang đến, Hoắc Nhiễm Nhân còn đang bận, thực sự không thể phân thân, người mang tới là cảnh sát đeo kính chủ yếu phụ trách công việc kỹ thuật trong đội của Hoắc Nhiễm Nhân.
Nhưng đây không phải điểm đáng lưu ý.
Đáng lưu ý chính là, trên sổ hộ khẩu chỉ có một mình Tiền Thụ Mậu, mà trong nhà còn có hai người khác.
Một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, cùng một đứa bé tám tuổi.
Đứa trẻ bị mẹ đuổi vào phòng chơi, còn người mẹ này thì, vẻ mặt bình tĩnh, ngồi trên ghế sô pha tiếp đãi hai người họ.
Kỷ Tuân không phải cảnh sát, không có nhu cầu mở miệng, chỉ lặng lẽ đánh giá căn nhà, ném hết nhiệm vụ trao đổi thông tin với Phùng Gia Mỹ cho cảnh sát đeo kính.
Cảnh sát đeo kính bắt đầu hỏi theo quy trình: "Tên của chị? Có quan hệ như thế nào với Tiền Thụ Mậu?"
"Tôi tên Phùng Gia Mỹ, là người yêu ở chung nhà với lão Tiền. Hai người đột nhiên tới cửa, có phải là..." Sắc mặt cô trắng bệch, hai tay đặt trên đầu gối khẽ nắm lấy nhau, "Lão Tiền nhà tôi đã phạm phải tội gì?"
Khi trong lòng cô cảm thấy bất an, phong thái quyến rũ mê người cũng lộ ra: "Đúng rồi, nên xưng hô với cảnh sát như thế nào?"
"Chung Tiểu Cẩn." Cảnh sát đeo kính nói.
"Nhất định là Cẩn trong nghiêm cẩn thận trọng."
"Đúng là vậy." Chung Tiểu Cẩn cảm thấy hơi ngại.
Trong phòng trang trí xa hoa, tượng phật điêu khắc bằng phỉ thúy để trỏng trơ trên mặt bàn trong phòng lớn làm vật trang trí, vừa nãy khi vào cửa, Kỷ Tuân còn nhìn thấy trong ghế tựa phòng sách.
Thương hiệu ghế tựa tốt nhất trên thế giới, một cái ghế thủ công phải tốn một vạn tệ.
Cùng là trang trí, có người tiêu hết mười mấy vạn, có người tiêu hết mấy chục vạn, nhà này chắc phải tiêu hết mấy triệu mất.
Anh nhìn quanh bốn phía, tiếp tục ném cảnh sát Chung Tiểu Cẩn cho quý cô Phùng Gia Mỹ, cảnh sát Chung bắt đầu dò hỏi Phùng Gia Mỹ, gần đây Tiền Thụ Mậu có biểu hiện bất thường gì không, trong cuộc sống có kết thù với ai không, bla bla, đều là mấy câu hỏi thường thấy.
Cô không biết rõ về công việc cùng bạn bè của Tiền Thụ Mậu, trong gia đình của bọn họ, Tiền Thụ Mậu là gần như không nói chuyện với cô, cô cũng không thích hỏi, dù sao có hỏi cũng không hiểu. Bình thường cô đều ở nhà chăm con, thỉnh thoảng mới ra ngoài đánh mạt chược hay đi spa thôi.
Mà bỗng nhiên, cửa phòng mở ra.
Bé trai ở trong phòng chạy ra, chạy thẳng tới phòng sách đóng kín cửa, nhưng khi bé chạm vào tay cầm, Phùng Gia Mỹ vẫn luôn nhẹ nhàng nói chuyện với Chung Tiểu Cẩn lại ngoảnh đầu quát lớn: "Không cho vào phòng sách! Điếc à, không nghe thấy mẹ bảo con ngồi im trong phòng làm bài tập sao?"
Đứa bé bị mẹ quát, ngồi bệt xuống đất, khóc lên tại chỗ: "Huhu, mẹ mắng con —— "
"Thật ngại quá, cảnh sát Chung, con trai tôi hơi nghịch ngợm, đều là do tôi thường ngày không dạy dỗ cho tôi." Quay đầu lại lần nữa, Phùng Gia Mỹ đã trở nên ôn tồn điềm đạm.
Chung Tiểu Cẩn hiển nhiên không có kinh nghiệm ứng phó với phụ nữ, có chút lúng túng, lại có chút đỏ mặt, không được tự nhiên mà dịch mông trên sô pha: "Không đâu, không đâu, có lúc trẻ con nghịch ngợm thế thôi..."
Kỷ Tuân nói chen vào ngay lúc này: "Tại sao không cho vào phòng sách? Trong nhà còn có chỗ phải giữ bí mật với trẻ nhỏ à?"
Phùng Gia Mỹ mỉm cười: "Phòng sách là nơi làm việc của lão Tiền. Con còn nhỏ, sợ nó làm rối tung đồ đạc. Dù sao tính tình lão Tiền cũng không quá tốt."
"Vậy chúng tôi có thể vào xem không?"
"À, hay là chờ lão Tiền trở về..."
"Chị Phùng," Chung Tiểu Cẩn đột nhiên tỉnh táo, "Chúng tôi có lệnh khám xét, nhất định phải lục soát mọi ngóc ngách trong căn nhà."
"—— Đương nhiên." Phùng Gia Mỹ nói, "Hai người cứ làm đi."
Kỷ Tuân đi vào.
Phòng sách gọn gàng ngăn nắp, mỗi quyển sách trên giá đều ngay ngắn trên vị trí của mình, bàn trà cùng thảm trải nền cũng không thấy vật linh ta linh tinh gì, chỉ có bàn học trong phòng sách có đặt giấy bút đã dùng qua. Nếu như nói chủ của căn phòng này hay dừng lại ở chỗ nào nhất, không nghi ngờ gì, chính là trước bàn học.
Kỷ Tuân đi tới trước bàn học, mở ngăn kéo.
"Ui."
Anh huýt sáo một tiếng.
Trong ngăn kéo có một bình bạc nitrat, một túi kẹo sữa, một ống kim xilanh.
Một tiếng hét kinh hãi truyền đến từ phía sau, là Phùng Gia Mỹ.
Cô đi theo hai người, khi nhìn thấy thứ trong ngăn kéo, đầy mặt kinh ngạc: "Trong nhà tại sao lại có những thứ này?"
"Về chuyện này, tôi cũng rất tò mò. Nếu như có thể, tôi cũng hi vọng mời được anh Tiền Thụ Mậu giải đáp." Kỷ Tuân nói.
"Tôi gọi điện thoại cho anh ấy, bảo anh ấy nhanh chóng trở về." Phùng Gia Mỹ có chút bất an, sau đó cô lại nói thêm, "Hiện giờ ở trên mạng sôi sục như vậy, có lẽ anh ấy chỉ là hiếu kỳ... Chỉ là hiếu kỳ, không phải chuyện gì khác, cảnh sát các cậu đừng nghĩ nhiều."
"Nhưng thật không may." Kỷ Tuân tiếp lời, "Một tiếng trước, anh Tiền Thụ Mậu đã gặp tai nạn xe cộ bỏ mình."
*
Ngày mùng 3 tháng 2, 9:47 phút tối, thành phố Ninh.
Viên Việt trở lại thành phố Ninh.
Hắn hỏi thăm một người quan trọng trong vụ án ——người bị hại đồng thời năm đó, cũng là người vì sự kiện cướp bóc này mà phải phá sản, Tôn Phúc Cảnh.
Năm đó Tôn Phúc Cảnh bốn mươi tuổi, đến năm nay đã là ông lão hơn sáu mươi.
Thời điểm hắn đến thăm, trong nhà chỉ có một mình Tôn Phúc Cảnh, lão mặc áo bông kiểu Trung Quốc, tay mang chuỗi tràng hạt, mặt mũi trắng trẻo dáng người to lớn, tinh thần tỉnh táo, khi cười khóe mắt khóe miệng đều có nếp nhăn rất sâu, có thể nhìn ra được, bình thường đều cởi mở hay cười.
Lão mời Viên Việt ngồi xuống, lại đi châm trà.
Viên Việt chú ý tới, trong phòng khách có bày tượng thần Ma Tổ, trước mặt tượng thần có một cái lư hương, trên lư hương có ba nén nhang đang đốt, mùi đàn hương tràn ngập khắp phòng chính là từ ba nén hương lượn lờ sương khói này tỏa ra.
"Lúc còn trẻ không tin thần, sau khi phá sản mới bắt đầu cầu thần vái phật." Tôn Phúc Cảnh mỉm cười tự giễu, "Hi vọng tiền tài như phù vân, người nhà được bình an là tốt rồi."
"Bác gái xây dựng đơn vị giáo dục, hiện giờ thu nhập hẳn là rất khá." Viên Việt thu hồi tầm mắt, hỏi lão.
Tôn Phúc Cảnh chỉ cười: "Tôi chỉ là một người không có hộ khẩu không có chữ tín, không quản lý được những thứ này, đều là vợ tôi phụ trách. Hiện tại tôi chính là loại đàn ông bám váy vợ đây."
Viên Việt: "Ông Tôn, lần này tới tìm ông là có một số việc muốn được ông giải đáp."
"Chuyện gì thế?"
"Vụ án cướp của gϊếŧ người 22 năm trước, ông còn nhớ không?"
"Đây là bước ngoặt trong cuộc đời tôi, sao tôi lại không nhớ được?" Tôn Phúc Cảnh trả lời, mà lão lại nói, "Nhưng dù sao cũng đã qua 22 năm, tôi cũng chỉ nhớ được ấn tượng đã khắc sâu, không dám cam đoan mỗi một chi tiết đều nhớ như in."
"Ký ức phai mờ là khó tránh khỏi." Viên Việt gật đầu, "Ông còn nhớ năm đó đối phương đã nhảy vào nhà lúc mấy giờ không?"
"Khoảng 9 rưỡi."
"Tại sao lại nhớ được giờ?"
"Bởi vì tôi đeo đồng hồ, lúc tôi ngã xuống đã lấy tay giấu ở dưới mặt, nhìn thấy thời gian."
"Có bao nhiêu người đi vào?"
"Hai người."
"Tại sao khẳng định như vậy?"
"Tôi nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện."
"Năm đó ông nói đặc thù của hai người họ là.."
"Một kẻ có giọng miền bắc, một tên để tóc dài, trên cánh tay có hình xăm."
22 năm trôi qua, nhưng khi nói tới đặc điểm nhận dạng này, Tôn Phúc Cảnh vẫn rõ ràng như cũ, không chút nghĩ ngợi.
"Bây giờ chúng tôi đã điều tra ra được thân phận của hai kẻ tình nghi gϊếŧ chết Thang Chí Học, nhưng bọn họ đều có chứng cứ ngoại phạm trước và sau 9 rưỡi." Viên Việt chậm rãi nói.
Tôn Phúc Cảnh cũng rất bất ngờ.
Lão cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu: "Có khả năng này không... Năm đó hung phạm không phải hai người, là bốn người, hai người đến nhà của Thang Chí Học, hai người đến nhà tôi, sau đó bọn họ thông đồng bịa đặt lời khai, cùng nhau dựng chứng cứ giả? Tôi nhớ có một video đã phân tích, người gây án đều là công nhân xây dựng, mà công nhân xây dựng kia vốn là ăn chung ngủ chung với nhau, khả năng thông đồng lời khai vô cùng lớn."
Viên Việt cúi đầu suy nghĩ chốc lát, giống như đã bị thuyết phục, hắn lại hỏi: "Vậy ông Tôn cho rằng bởi vì số lượng người gây án nhiều hơn so với nhận định của cảnh sát nên bọn họ có thể dễ dàng bao che lẫn nhau, vận chuyển tiền đen cũng vô cùng thuận tiện?"
"Đúng, tôi thật sự nghĩ như thế."
"Vậy, tại sao lại chọn hai người kia vận chuyển tiền đây? Lỡ như mang theo..."
Tôn Phúc Cảnh giống như rất khó hiểu mà ngắt lời Viên Việt: "Cảnh sát, hai người kia mà cậu nói là hai người nào? Sao tôi lại không hiểu cách hỏi của cậu nhỉ? Tôi đã xem video do cảnh sát các cậu đưa tin, nhưng hình như không nhắc đến điểm ấy?"
Viên Việt xin lỗi lão, không tiếp tục chủ đề này nữa, chuyển sang hỏi quan hệ cá nhân giữa Triệu Nguyên Lương cùng những người khác với Thang Chí Học, yêu cầu Tôn Phúc Cảnh nhớ lại xem có động cơ gây án nào khác ngoại trừ tiền lương hay không.
Hai người trò chuyện rất lâu, trước khi rời đi Viên Việt còn loay hoay bodycam trước người, nói: "Ông Tôn, cuộc nói chuyện giữa chúng ta đêm nay dựa theo quy trình đều sẽ đươc ghi lại trong hồ sơ, hi vọng ông sẽ không để ý."
"Không đâu, tôi hiểu được."
"Vậy không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước, cảm ơn ông Tôn dù thời gian qua lâu như vậy vẫn rất phối hợp cảnh sát chúng tôi."
*
Viên Việt ra khỏi nhà của Tôn Phúc Cảnh, lại thấy phía xa xa có bóng dáng người quen.
Hắn hơi kinh ngạc, gọi một tiếng: "Kỷ Tuân?"
"Viên Việt?" Kỷ Tuân cũng bất ngờ, "Anh về thành phố Ninh từ bao giờ thế?"
"Về từ nửa tiếng trước, đến đây gặp người làm chứng."
"Tôn Phúc Cảnh à?" Kỷ Tuân, "Gặp xong chưa? Tiếp theo còn có việc gì không?"
"Còn vài việc..."
"Nhưng muốn tiếp tục phá án phải cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, tôi đói rồi, anh cứ ra quán ăn vặt ăn xiên nướng với tôi đã, vừa ăn xiên vừa thảo luận vụ án."
Kỷ Tuân không cho Viên Việt cơ hội từ chối đã kéo hắn đi.
Mười giờ tối, chính vào lúc bận rộn nhất của quán ăn vặt, Kỷ Tuân ấn Viên Việt ngồi xuống, còn mình cầm khay đi chọn đồ ăn trong tủ lạnh để ông chủ nướng, anh mới đi chưa được bao lâu, điện thoại di động trên mặt bàn đã vang lên.
Là cuộc gọi video.
Đến từ một cái tên rất dài.
Viên Việt ngờ ngợ liếc nhìn, cao giọng nói với Kỷ Tuân: "Gọi video của cậu kìa."
Kỷ Tuân: "Ai ?"
Viên Việt: "Quỷ hẹp hòi hào phóng kỳ cục quái gở."
Kỷ Tuân: "Ồ —— anh nhận đi."
Viên Việt lúc này mới cầm điện thoại lên, tiếp nhận video, sau đó hai bên nhìn thấy lẫn nhau.
Viên Việt nhìn Hoắc Nhiễm Nhân: "..."
Quỷ hẹp hòi hào phóng kỳ cục quái gở?
Hoắc Nhiễm Nhân nhìn Viên Việt: "..."
Điện thoại của Kỷ Tuân lại để Viên Việt nhận?
----------------------------