Lời Nguyền Lỗ Ban
Quyển 4 - Chương 4: Triều lưỡi kéo
Con thuyền mũi sắt bị đẩy lên rất cao, sau đó thình lình hạ xuống, vị trí hầu như không mảy may xê dịch, lại càng không có dấu hiệu cho thấy thuyền va phải đá ngầm.Khi con thuyền bị đẩy lên đến điểm cao nhất, Lỗ Nhất Khí chạy vội tới bên mạn thuyền, còn thò hẳn đầu ra ngoài quan sát. Động tác của cậu khiến lão Xoa sợ hết hồn, quấn vội hai vòng chão vào một bên tay rồi nhảy bổ tới bên Lỗ Nhất Khí.
Đúng vào lúc lão Xoa chụp được cổ tay phải đứt cụt bên Lỗ Nhất Khí, con thuyền lại rơi trở xuống. Thân thuyền nảy lên một cú dữ dội, khiến bàn tay lão Xoa trượt khỏi tay Lỗ Nhất Khí.
Con thuyền mũi sắt chỉ nhô lên hụp xuống vài lần rồi mau chóng ổn định trở lại. Lỗ Nhất Khí bước tới lui vài bước, đã tiết được hết lực rung lắc, tiếp tục đứng vững trên boong.Tiếp đến, cậu đưa ánh mắt đầy thắc mắc nhìn sang lão Xoa, rồi lại nhìn về phía Bộ Bán Thốn.
Khuôn mặt Lão Xoa đầy vẻ hoang mang, thậm chí lão không cả chú ý tới ánh mắt của Lỗ Nhất Khí.
Bộ Bán Thốn hít vào một hơi thật sâu, xốc lại tinh thần sau những cú lên xuống đột ngột vừa nãy, rồi dõng dạc nói:
-Cơn thuỷ triều ập tới tuy là một đường sóng cuộn, song sau khi đụng đầu với bãi đá ngầm, sẽ ôm vòng bao bọc xung quanh. Tuy ngọn thuỷ triều bị vòng đá ngầm bên ngoài cản lại, song lại không thể ngăn trở những dòng chảy phía dưới ngọn thuỷ triều. Những dòng chảy bao bọc xung quanh cùng lúc đổ vào qua rất nhiều khe hẹp giữa các tảng đá ngầm, trong chốc lát đã đẩy mực nước trong bãi đá ngầm dâng lên rất cao. Khi thuỷ triều đi qua, những dòng chảy đang bị đẩy lên cao lập tức mất đi nguồn lực đạo kế tiếp, nên nhanh chóng tụt ngay xuống. May mà kích cỡ của các khe hở và vị trí phân bố của các tảng đá ở đây vẫn có vẻ cân bằng, thuyền của chúng ta tìm được vị trí thích hợp, không phải đối đầu trực tiếp với dòng chảy gấp, lại được nhiều dòng chảy tác động đồng thời mà cùng nâng đỡ lên, nên mới không bị quăng đập vào đá ngầm bên cạnh. Còn nữa, vừa nãy...
Bộ Bán Thốn còn chưa kịp nói dứt câu, đã bị cắt ngang bởi một tiếng kêu rú thảm thiết vọng lên từ dưới khoang thuyền. Đó là Sa Khẩu, hắn đang gào lên thất thanh:
-Triều lưỡi kéo! Quay đầu lại là triều lưỡi kéo! Lưỡi kéo đang cắt thẳng đến đây!
Bộ Bán Thốn và lão Xoa quay phắt đầu lại, cùng nhìn về phía hai cỗ chiến thuyền kiểu nhà Minh, vẻ mặt cực kỳ khiếp hãi. Lỗ Nhất Khí cũng vội nhìn theo họ. Song cậu chẳng thấy một thứ gì. Ngay cả hai cỗ chiến thuyền to lớn đèn thắp sáng trưng, cậu cũng không thấy, bởi lẽ lúc này chúng đã dính chặt vào đá ngầm hai bên, được ràng buộc chắc chắn bằng thừng chão trên các khối đá ngầm. Bởi vậy, đứng từ vị trí của Lỗ Nhất Khí, cùng lắm cậu cũng chỉ nhìn thấy chót đuôi và một đoạn cột buồm nhô ra trên hai cỗ chiến thuyền.
Thình lình dội đến một tiếng rít chói tai hệt như tiếng dao sắc cứa vải. Liền sau đó, hai luồng nước sáng loà loà vụt đến trong bóng đêm, tụ thành một con sóng nhọn hoắt, đầu sóng nhanh chóng dâng cao, mỗi lúc một lớn, tựa như một lưỡi rìu khổng lồ quắc ánh hàn quang mọc lên từ mặt nước, bổ thẳng xuống đầu.
“Chạy mau!” – Hai con chữ được ghép nối bởi vô số đốm tàn tro của lá phướn gọi hồn trước khi Dưỡng Quỷ Tỳ rời đi chợt loé lên như một tia chớp xẹt ngang đầu Lỗ Nhất Khí. Thế nhưng cơ thể cậu vẫn đứng đờ ra tại chỗ.
Nhưng chắc chắn vẫn có người phản ứng nhanh hơn cậu, cũng chắc chắn có người đã lường trước được tình huống này. Bởi vậy, khi con sóng lớn còn chưa kịp xuất hiện, Bộ Bán Thốn đã giậm mạnh bàn chân, hét lớn:
-Xoay cột buồm! Đạp guồng!
Cả con thuyền rung lên ong ong bởi cú giậm chân và tiếng hét của hắn.
Lưỡi rìu khổng lồ bổ thẳng cánh xuống ngang sườn con thuyền mũi sắt.
Lão Xoa đã không kịp điều chỉnh dây chão, bèn tung người nhảy vụt lên đu lấy gióng ngang cuối cùng trên cánh buồm, mượn lực quán tính của cú đu người để bẻ ngoặt cánh buồm xoay đi một góc. Sau đó, lão móc hai chân vào mấy sợi chão trên mạn thuyền đối diện, biến cơ thể mình thành một sợi dây chão.
Phía dưới khoang thuyền vọng lên những tiếng kêu hú quái dị, là những tiếng la hét để vận lực đạp guồng. Sau đuôi thuyền lại phụt ra một luồng chảy cuồn cuộn, con thuyền mũi sắt chớp mắt đã tăng tốc lao vọt đi.
Bộ Bán Thốn bẻ bánh lái hết cỡ sang bên phải, toàn bộ cơ thể cũng đổ sang bên phải, đè chặt lên bánh lái, không cho phép nó xoay ngược trở lại dù chỉ là chút ít, cần cổ liên tục xoay trước xoay sau, quan sát con sóng phía sau và đám đá ngầm phía trước, gấp rút tính toán ra góc độ và phương hướng của đầu thuyền để kịp ứng phó với những sự biến bất thường có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Lỗ Nhất Khí vẫn đứng ngây người, nhìn trừng trừng vào con sóng lớn đang bổ thẳng xuống. Cảnh tượng khủng khiếp này cậu chưa bao giờ nhìn thấy, thực không hiểu con sóng quái đản này từ đâu mà ra? Là sức mạnh ghê gớm nào ẩn mình dưới đáy biển kia đang chi phối nó?
Chỉ thấy lưỡi rìu khổng lồ lao vụt qua khe hở giữa hai cỗ chiến thuyền to lớn, khuấy động lên vô số đợt sóng dữ dội xô đẩy hai cỗ chiến thuyền va đập cọ xát vào khối đá ngầm, vọng lên hàng tràng những tiếng cót két rùng rợn, hoà trộn với những tiếng kêu rú chói tai của người trên thuyền, hợp thành một mớ âm thanh hỗn loạn chói gắt mà ngay cả tiếng sóng triều sầm sập cũng không thể át nổi.
Con thuyền mũi sắt xoay ngoặt theo một vòng cung rất gấp. Nhìn vào thế lao tới của “lưỡi rìu”, có thể thấy rằng đường đi của nó còn cách con thuyền mũi sắt khoảng hơn ba lòng thuyền, song những luồng lực đạo đan xen chồng chéo được kéo theo phía sau nó vẫn không thể nào né tránh. Chỉ có cách băng qua những luồng lực đạo này, tìm đúng thời cơ để quay đầu chuyển hướng, thoát ra qua một khe hẹp giữa những tảng đá ngầm ở bên cạnh, mới tránh được thảm cảnh bị ngọn thuỷ triều quật văng cả con thuyền vào đá ngầm. Phương án hành động liên hoàn vừa hình thành trong trí não Bộ Bán Thốn đòi hỏi hắn phải nắm bắt chuẩn xác tới từng tiểu tiết. Hắn nghiến chặt hai hàm răng, toàn thân căng thẳng, thủ thế sẵn sàng, đợi thời cơ tới.
Lỗ Nhất Khí vẫn đứng ngây người tại chỗ. Cậu có thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hai cỗ chiến thuyền va đập kịch liệt vào đá tảng, gỗ vụn đá vỡ bắn toé như mưa, cùng những thân người rúm ró, những bộ mặt khiếp đảm trên thuyền. Không hiểu tại sao, trong những khuôn mặt khiếp đảm kinh hoàng kia, cậu nhìn thấy cả khuôn mặt của chính mình, cũng khiếp đảm y như vậy, mà không, thậm chí còn khiếp đảm hơn.
Đúng vào lúc “lưỡi rìu” khổng lồ băng qua đường nước rộng lớn giữa các khối đá, vừa chạm tới khu vực mặt nước mà con thuyền mũi sắt của đám Lỗ Nhất Khí đang di chuyển, thì “thân rìu” bỗng rùng lên một cái, mũi rìu đột ngột tách ra, tẽ sang hai bên tạo thành một bức tường nước cao lớn hơn nữa, tốc độ di chuyển nhanh chóng hơn nữa.
Bức tường nước chưa kịp tới trước thuyền mũi sắt đã đổ ập xuống, nhưng phía sau nó vẫn còn lớp lớp những bức tường nước khác tiếp tục lao tới, tiếp tục đổ xuống sầm sập, tầng tầng nối tiếp, thế như sấm dội. Con thuyền mũi sắt vẫn không thể thoát khỏi phạm vi của chúng.
Con thuyền mũi sắt đột ngột tăng tốc, tăng tốc một cách bất thường.
Bức tường nước cũng tăng tốc, tần suất đổ xuống càng thêm chóng mặt, cũng đã đuổi sát tới đuôi thuyền.
Mặt Bộ Bán Thốn xám ngoét như chì. Hắn đã tuyệt vọng, tuyệt vọng ngay từ thời khắc con thuyền vừa tăng tốc. Vì thứ giúp con thuyền tăng tốc chính là bức tường nước phía sau. Những dãy tường nước theo nhau ập xuống đã đẩy bật con thuyền lướt đi. Mọi thứ đã lọt vào phạm vi khống chế của triều lưỡi kéo, giờ đây, họ có cố gắng đến đâu cũng chỉ là phí công vô ích.
Con thuyền mũi sắt cứ thế lao thẳng tới khối đá hình búa cao sừng sững trước mặt. Thế va chạm đã không còn cách nào né tránh, tảng đá đã thù lù ngay trước mũi thuyền. Hơn nữa, lực đẩy vô cùng hung hãn dưới đáy thuyền đã không còn khống chế nổi, khí thế cuồn cuộn sôi sục như thể muốn nghiền nát con thuyền thành vụn cám. Khung thuyền bắt đầu kêu lên răng rắc, thân thuyền nghiêng ngả như sắp lật úp đến nơi. Tường nước vẫn sầm sập giáng xuống không ngừng, mang theo xung lực khủng khiếp đẩy bật thuyền đi. Lúc này chỉ còn nửa đuôi thuyền bên trái còn chạm nước, tất cả những bộ phận khác đều đã bật hẳn lên, nước túa ròng ròng như cảm động trước cú va chạm sắp thành hiện thực với tảng đá hình búa.
Lỗ Nhất Khí không còn nhìn thấy tảng đá ngầm trước mặt nữa, cậu chỉ nhìn thấy sàn thuyền dưới chân đang đổ ập lên cơ thể. Đáng sợ hơn nữa, cách di chuyển thuận thế nương theo thế của cậu giờ đây đã không thể tìm ra điểm đặt chân, khiến cậu thấy mình như người bước hụt trên lầu cao trăm thước, đành phó mặc cho cơ thể rơi tự do xuống vực sâu thăm thẳm...
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lỗ Nhất Khí bỗng cảm thấy trên mặt ướt rượt, khoé miệng mặn chát. Cậu chưa vội mở mắt ra, mà trước tiên, cậu lắng nghe, cảm nhận và chờ đợi. Xung quanh lặng phắc như tờ, song cậu cảm giác có rất nhiều cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm. Điều này khiến cậu cảm thấy hết sức đơn độc và bất lực.
Lỗ Nhất Khí hít vào thật sâu một luồng không khí biển khơi tràn đầy dưỡng khí, giống như con nghiện đói thuốc lâu ngày luyến tiếc một hơi thuốc phải khó khăn lắm mới giành được. Cậu cảm giác được luồng không khí phơi phới mát lành đi vào lỗ mũi, qua họng xuống phổi, căng tràn lồng ngực, truyền tới đan nguyên, thông đến tứ chi, tràn trề trong từng lỗ chân lông.
Luồng khí thông suốt lập tức khiến cảm giác uất trệ trong lồng ngực cậu bỗng chốc tan biến sạch không, trí não rối bời cũng nhanh chóng ổn định trở lại, cảm giác nhạy bén siêu phàm càng trở nên thư thái tự nhiên. Ánh sáng thông linh sẽ luôn bừng lên trong trạng thái lý tưởng như vậy. Nhờ đó, trong khoảnh khắc này, cậu đã ngộ ra rất nhiều sự việc. Trong lòng cậu đã hình thành một lời giải đáp.
Tuy vẫn chưa mở mắt, song cảm giác đang mách bảo cậu rằng, trường khí xung quanh đang thay đổi. Những kẻ đang nhìn cậu đều là cao thủ, hơn nữa, họ đều là những cao thủ thực sự có khả năng cảm nhận được khí tướng của cao thủ khác. Và bọn họ đều đã bàng hoàng kinh hãi trước sự biến hoá của làn khí tướng quanh người Lỗ Nhất Khí. Bởi vậy, khí tướng của họ bắt đầu rối loạn, co cụm.
Lỗ Nhất Khí mở choàng hai mắt. Trước mắt cậu, một khoảng trời thẫm xanh thăm thẳm lấp lánh vô vàn đốm tinh quang. Cậu chợt như quay trở về những năm tháng tuổi thơ trên núi Thiên Giám, những khi hóng mát đêm hè, cậu cũng nằm thoải mái như thế này trên chiếc giường tre mà ngắm sao trời. Nhưng khác là ở chỗ lúc này, ngoài bầu trời sao, xung quanh cậu còn có thêm những đỉnh cột buồm cao vút lắc lư. Những cột buồm được sắp xếp theo thức Tỉnh lan[13] thuộc cục Tứ tượng. Có thể thấy rằng, cậu đang nằm trong một vòng vây được hình thành bởi nhiều con thuyền to lớn. Xem ra muốn đột phá vòng vây, chỉ dựa vào một con thuyền đánh cá mũi sắt nhỏ bé là không thể. Huống hồ trong lúc này, cậu còn chưa rõ bản thân đang ở chốn nào? Có còn trên con thuyền mũi sắt hay không?
Người đầu tiên mà cậu nhìn thấy sau khi mở mắt đã giúp cậu khẳng định rằng, con thuyền mũi sắt vẫn chưa bị phá huỷ, và cậu vẫn đang ở trên thuyền. Đó chính là Bộ Bán Thốn. Hắn vẫn đang cố thủ ở vị trí lái thuyền, tay nắm khư khư bánh lái. Chỉ có điều lúc này, bộ mặt hắn xám ngoét như chì, thần tình thê thảm hệt như một con gà rù vừa lôi lên khỏi nước. Lỗ Nhất Khí có thể hiểu được tại sao hắn lại trở nên như vậy, vì đây có lẽ là cú thảm bại đầu tiên của hắn từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ. Tuy rằng sau khi cậu ngất đi, hẳn là có rất nhiều sự việc cậu đã không được chứng kiến, vả lại cậu cũng không hiểu gì về thế nước, thuỷ triều, song lúc này, cậu có thể xác nhận được một điều, là ngay từ đầu, họ đã lọt vào khảm diện mà đối thủ bố trí sẵn. Hơn nữa còn là phép bố trí “khảm đệm sau khảm”, liên tiếp bủa vây, đến khi nào giam chân được con thuyền mũi sắt của cậu mới chịu thôi.
Bộ Bán Thốn ủ ê cúi đầu, song không phải vì nản lòng nhụt chí trước cú đả kích này. Người giang hồ mà yếu đuối như vậy, chắc hẳn từ lâu đã không thể tồn tại trong giang hồ. Hắn đang chú tâm quan sát Lỗ Nhất Khí, vẻ mặt căng thẳng của hắn cũng là vì lo cho Lỗ Nhất Khí. Nếu Lỗ Nhất Khí có mệnh hệ gì ngay trên con thuyền của hắn, chẳng khác nào hắn đã phụ lòng uỷ thác của Lỗ gia và các bậc cha anh.
Nhìn thấy Lỗ Nhất Khí mở mắt, đôi mắt của Bộ Bán Thốn lập tức sáng bừng lên. Nhận ra nét cười ánh trên khuôn mặt cậu, bộ mặt hắn hơi đỏ lên vì hổ thẹn.
Lỗ Nhất Khí từ từ bò dậy, chậm rãi vươn vai, chỉ cần thêm một cái ngáp nữa là đúng bộ dạng của người ngủ say vừa tỉnh giấc, dáng vẻ ung dung trễ nải, dường như hoàn toàn không hay biết bản thân đang ở trong tình cảnh ra sao.
Sau khi đứng dậy, Lỗ Nhất Khí chưa vội di chuyển ngay, mà nheo nheo đôi mắt, tìm kiếm một làn khí mà cậu đang muốn tìm và tin chắc sẽ tìm ra được. Cảm giác đã mách bảo cậu rằng, vào lúc cậu vươn người đứng dậy, những làn khí tướng xung quanh đang theo nhau biến đổi, đang vội vã co cụm, thoái lui. Và thế là một làn khí vốn dĩ đang ẩn náu trong rất nhiều khí tướng, song từ đầu chí cuối không hề thay đổi đã hiển lộ ra một cách rõ rệt.
Lỗ Nhất Khí tiến lên phía trước, đón lấy làn khí đó. Khi tới mũi thuyền, không thể bước tiếp được nữa, cậu bèn dừng lại. Lúc này, làn khí tướng toả ra từ Lỗ Nhất Khí đã giao hội với làn khí kia, song không hề có một mảy may xáo trộn hay khuấy động.
Vô số kẻ đang cảm thấy hết sức kinh dị. Hai luồng khí tướng chỉ có ở cao thủ tuyệt đỉnh đã hài hoà vào nhau trong sự điềm tĩnh vô cùng, mà không hề có một tơ hào xao động. Đây quả thực là một cảnh giới mà rất nhiều người không thể lý giải nổi.
Đối với Lỗ Nhất Khí, làn khí tướng phía trước rất đỗi quen thuộc, tựa như một người bạn cũ. Hơn nữa, cậu biết rõ đối phương sẽ không ép cậu vào chỗ chết, bởi vậy cơ thể cậu rất mực thảnh thơi tự tại, tựa như thư thái ung dung khi dạo bước trên boong thuyền khi trước.
Còn đối với người trên con thuyền trước mặt, cậu thanh niên này một lần nữa lại khiến cho hắn phải kinh ngạc. Tuy bản thân hắn có thể kiểm soát luồng khí tướng thật bình ổn và tĩnh lặng, song không hề thu liễm, mà ngược lại, hắn còn đẩy căng vị trí đan nguyên, bổ sung hơi thở cho tràn đầy kiên cố. Bởi lẽ hắn thực sự muốn giao chiến và đọ sức về mặt khí thế với cậu thanh niên kia. Đây vốn là điều mà hắn đã trông đợi từ rất lâu, cũng là một cơ hội tuyệt hảo để thăm dò bản lĩnh của đối thủ. Tuy nhiên, khi hai luồng khí vừa chạm nhau, hắn lập tức phát hiện ra tình hình có vẻ bất ổn. Khí tướng của hắn hoàn toàn không tìm ra được điểm tiếp xúc. Luồng khí tướng của đối thủ dường như không hề tồn tại, lại dường như hiện hữu khắp nơi, mang một thể thái và phong độ như bao trùm vạn tượng. Tuy khí tướng của hắn tựa như muôn mạch sông trào, song gặp phải làn khí tướng của đối phương, khác nào đổ vào biển lớn, chẳng thấm tháp vào đâu. Thế là hắn lập tức dừng lại không tiếp tục khuếch đại khí tướng nữa. Sự biến đổi này cực kỳ vi tế, ngoài bản thân hắn, có lẽ chỉ có Lỗ Nhất Khí phát giác ra được.
Cao thủ võ học, đặc biệt là người luyện khí công, đều có khả năng quan sát luồng khí của cao thủ khác toả ra khi vận công tụ lực. Ngoài ra, kẻ giỏi nghề chém giết còn có thể nhận ra sát khí, huyết khí, kẻ giỏi đao kiếm có thể nhận ra nhẫn khí, kiếm khí. Kỳ thực, đó là những kinh nghiệm được tổng kết và đúc rút ra trên các phương diện như hơi thở, sự chuyển động của cơ bắp, sự thay đổi của nhiệt độ, sự biến hoá của mùi vị, môi trường hoàn cảnh và điều kiện ánh sáng.
Lỗ Nhất Khí là một ngoại lệ, bởi lẽ cậu bẩm sinh đã có cảm giác mẫn tiệp siêu phàm. Bởi vậy, thậm chí cậu có thể nhìn thấy cả hơi thở của những vật không có sinh mệnh, hơn nữa, còn phân biệt được độ mạnh yếu từ hơi thở của chúng, để phán đoán thứ nào mới là bảo bối thực sự. Có lẽ chính vì nguyên nhân này mà cậu tự nhiên ý thức được rằng thế nào mới là khí tướng tốt nhất, hít thở như thế nào mới có thể thu được khí thế khả quan và khí tướng rực rỡ nhất. Lại thêm cậu từ nhỏ đã lĩnh ngộ được đạo lý thuận theo tự nhiên của Đạo gia, những nguyên nhân đó đã trực tiếp giúp cậu trở thành một cao thủ tuyệt luân về mặt khí tướng và khí thế.
Song kiểu khí tướng này và khí tướng của đối phương lại là hai khái niệm khác hẳn nhau. Khí tướng của Lỗ Nhất Khí chỉ là một hiện tượng, một trạng thái, một hình bóng hư vô mà thôi. Nếu được tu luyện và điều chỉnh, có thể biến phương pháp kiểm soát khí tướng của cậu thành một nguyên lý dưỡng sinh, song tuyệt đối không thể tích tụ và giải phóng ra năng lượng. Còn khí tướng của đối thủ là một trường năng lượng do rất nhiều sức mạnh hội tụ mà thành, trong đó bao gồm rất nhiều phương diện như cách lợi dụng trọng lực, sự lên xuống của hơi thở, sự xoay chuyển của gân cốt, sự kéo căng của cơ bắp, sự giãn nở của huyết quản. Dạng khí tướng này nếu được rèn luyện tới một trình độ nhất định, thậm chí có thể gây sát thương một cách vô hình vô ảnh.
Nếu ví sự giao nhau của hai làn khí tướng giống như một chiếc rìu hai lưỡi đựng thẳng giữa hai người, thì làn khí tướng bên phía Lỗ Nhất Khí chính là hư không, có nghĩa là bên đó không hề có lưỡi rìu, chỉ bên đối thủ mới có. Nhưng nếu như đối thủ chưa hiểu rõ thực lực của Lỗ Nhất Khí, thì làm sao dám mạo muội đẩy vào lưỡi rìu đang hướng về phía mình?
Lỗ Nhất Khí đã nhìn thấy người mà cậu cần tìm, chính là người mặc áo xanh mà cậu đã gặp bên hung huyệt giữa lòng sông hơn một tháng trước, là “bấc đèn” trong Ngũ trùng đăng nguyên hội. Hôm nay hắn vẫn phất phơ tấm áo xanh giản dị, toát lên mấy phần tiên phong đạo cốt, vẫn nét cao ngạo ngang tàng khó bề che đậy, kẻ kiêu hãnh lồ lộ qua từng cử chỉ, từng ánh mắt. Chỉ có điều lần này hắn không mang theo “vũ khí vạn hung” đừng trong hộp gỗ kỳ nam kiến mật. Gã quái vật mắt đỏ ngậm sợi dây đỏ hôm trước đã được thay thế bằng rất nhiều nhân vật kỳ hình dị tướng khác.
Con thuyền lớn đã tiến tới rất gần, gần như đã áp sát vào con thuyền mũi sắt. Con thuyền quá cao lớn, Lỗ Nhất Khí phải ngửa cổ lên mới có thể nhìn thấy người áo xanh đang đứng trước mũi thuyền. Thế là cậu ngồi luôn xuống sàn, ngả người tựa vào mạn thuyền, như vậy cậu có thể quan sát người áo xanh thoải mái hơn.
Không ai vội lên tiếng. Người áo xanh im lặng quan sát cậu thanh niên trước mặt, tuy rằng hắn đã theo dõi cậu rất nhiều lần, công khai có, ngấm ngầm cũng có, song mỗi lần giáp mặt, hắn đều cảm thấy lần trước vẫn chưa quan sát được kỹ càng. Còn Lỗ Nhất Khí vẫn thảnh thơi đưa mắt nhìn khắp xung quanh. Con thuyền mũi sắt hiện đang ở bên ngoài bãi đá ngầm Bách Biến đến hơn trăm dài nhà[14], gần giống nơi mà họ đã đụng đầu với hai cỗ chiến thuyền buổi ban ngày, và đang bị bao vây giữa bốn cỗ chiến thuyền đồ sộ của đối phương, khiến họ như lọt thỏm trong miệng giếng.
Chú thích
[13] Có nghĩa là thành giếng.
[14] Tức chiều sâu từ cửa tới tường sau theo cách tính của Lỗ gia, thông thường một dài nhà khoảng 5 đến 6 mét.
Đúng vào lúc lão Xoa chụp được cổ tay phải đứt cụt bên Lỗ Nhất Khí, con thuyền lại rơi trở xuống. Thân thuyền nảy lên một cú dữ dội, khiến bàn tay lão Xoa trượt khỏi tay Lỗ Nhất Khí.
Con thuyền mũi sắt chỉ nhô lên hụp xuống vài lần rồi mau chóng ổn định trở lại. Lỗ Nhất Khí bước tới lui vài bước, đã tiết được hết lực rung lắc, tiếp tục đứng vững trên boong.Tiếp đến, cậu đưa ánh mắt đầy thắc mắc nhìn sang lão Xoa, rồi lại nhìn về phía Bộ Bán Thốn.
Khuôn mặt Lão Xoa đầy vẻ hoang mang, thậm chí lão không cả chú ý tới ánh mắt của Lỗ Nhất Khí.
Bộ Bán Thốn hít vào một hơi thật sâu, xốc lại tinh thần sau những cú lên xuống đột ngột vừa nãy, rồi dõng dạc nói:
-Cơn thuỷ triều ập tới tuy là một đường sóng cuộn, song sau khi đụng đầu với bãi đá ngầm, sẽ ôm vòng bao bọc xung quanh. Tuy ngọn thuỷ triều bị vòng đá ngầm bên ngoài cản lại, song lại không thể ngăn trở những dòng chảy phía dưới ngọn thuỷ triều. Những dòng chảy bao bọc xung quanh cùng lúc đổ vào qua rất nhiều khe hẹp giữa các tảng đá ngầm, trong chốc lát đã đẩy mực nước trong bãi đá ngầm dâng lên rất cao. Khi thuỷ triều đi qua, những dòng chảy đang bị đẩy lên cao lập tức mất đi nguồn lực đạo kế tiếp, nên nhanh chóng tụt ngay xuống. May mà kích cỡ của các khe hở và vị trí phân bố của các tảng đá ở đây vẫn có vẻ cân bằng, thuyền của chúng ta tìm được vị trí thích hợp, không phải đối đầu trực tiếp với dòng chảy gấp, lại được nhiều dòng chảy tác động đồng thời mà cùng nâng đỡ lên, nên mới không bị quăng đập vào đá ngầm bên cạnh. Còn nữa, vừa nãy...
Bộ Bán Thốn còn chưa kịp nói dứt câu, đã bị cắt ngang bởi một tiếng kêu rú thảm thiết vọng lên từ dưới khoang thuyền. Đó là Sa Khẩu, hắn đang gào lên thất thanh:
-Triều lưỡi kéo! Quay đầu lại là triều lưỡi kéo! Lưỡi kéo đang cắt thẳng đến đây!
Bộ Bán Thốn và lão Xoa quay phắt đầu lại, cùng nhìn về phía hai cỗ chiến thuyền kiểu nhà Minh, vẻ mặt cực kỳ khiếp hãi. Lỗ Nhất Khí cũng vội nhìn theo họ. Song cậu chẳng thấy một thứ gì. Ngay cả hai cỗ chiến thuyền to lớn đèn thắp sáng trưng, cậu cũng không thấy, bởi lẽ lúc này chúng đã dính chặt vào đá ngầm hai bên, được ràng buộc chắc chắn bằng thừng chão trên các khối đá ngầm. Bởi vậy, đứng từ vị trí của Lỗ Nhất Khí, cùng lắm cậu cũng chỉ nhìn thấy chót đuôi và một đoạn cột buồm nhô ra trên hai cỗ chiến thuyền.
Thình lình dội đến một tiếng rít chói tai hệt như tiếng dao sắc cứa vải. Liền sau đó, hai luồng nước sáng loà loà vụt đến trong bóng đêm, tụ thành một con sóng nhọn hoắt, đầu sóng nhanh chóng dâng cao, mỗi lúc một lớn, tựa như một lưỡi rìu khổng lồ quắc ánh hàn quang mọc lên từ mặt nước, bổ thẳng xuống đầu.
“Chạy mau!” – Hai con chữ được ghép nối bởi vô số đốm tàn tro của lá phướn gọi hồn trước khi Dưỡng Quỷ Tỳ rời đi chợt loé lên như một tia chớp xẹt ngang đầu Lỗ Nhất Khí. Thế nhưng cơ thể cậu vẫn đứng đờ ra tại chỗ.
Nhưng chắc chắn vẫn có người phản ứng nhanh hơn cậu, cũng chắc chắn có người đã lường trước được tình huống này. Bởi vậy, khi con sóng lớn còn chưa kịp xuất hiện, Bộ Bán Thốn đã giậm mạnh bàn chân, hét lớn:
-Xoay cột buồm! Đạp guồng!
Cả con thuyền rung lên ong ong bởi cú giậm chân và tiếng hét của hắn.
Lưỡi rìu khổng lồ bổ thẳng cánh xuống ngang sườn con thuyền mũi sắt.
Lão Xoa đã không kịp điều chỉnh dây chão, bèn tung người nhảy vụt lên đu lấy gióng ngang cuối cùng trên cánh buồm, mượn lực quán tính của cú đu người để bẻ ngoặt cánh buồm xoay đi một góc. Sau đó, lão móc hai chân vào mấy sợi chão trên mạn thuyền đối diện, biến cơ thể mình thành một sợi dây chão.
Phía dưới khoang thuyền vọng lên những tiếng kêu hú quái dị, là những tiếng la hét để vận lực đạp guồng. Sau đuôi thuyền lại phụt ra một luồng chảy cuồn cuộn, con thuyền mũi sắt chớp mắt đã tăng tốc lao vọt đi.
Bộ Bán Thốn bẻ bánh lái hết cỡ sang bên phải, toàn bộ cơ thể cũng đổ sang bên phải, đè chặt lên bánh lái, không cho phép nó xoay ngược trở lại dù chỉ là chút ít, cần cổ liên tục xoay trước xoay sau, quan sát con sóng phía sau và đám đá ngầm phía trước, gấp rút tính toán ra góc độ và phương hướng của đầu thuyền để kịp ứng phó với những sự biến bất thường có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Lỗ Nhất Khí vẫn đứng ngây người, nhìn trừng trừng vào con sóng lớn đang bổ thẳng xuống. Cảnh tượng khủng khiếp này cậu chưa bao giờ nhìn thấy, thực không hiểu con sóng quái đản này từ đâu mà ra? Là sức mạnh ghê gớm nào ẩn mình dưới đáy biển kia đang chi phối nó?
Chỉ thấy lưỡi rìu khổng lồ lao vụt qua khe hở giữa hai cỗ chiến thuyền to lớn, khuấy động lên vô số đợt sóng dữ dội xô đẩy hai cỗ chiến thuyền va đập cọ xát vào khối đá ngầm, vọng lên hàng tràng những tiếng cót két rùng rợn, hoà trộn với những tiếng kêu rú chói tai của người trên thuyền, hợp thành một mớ âm thanh hỗn loạn chói gắt mà ngay cả tiếng sóng triều sầm sập cũng không thể át nổi.
Con thuyền mũi sắt xoay ngoặt theo một vòng cung rất gấp. Nhìn vào thế lao tới của “lưỡi rìu”, có thể thấy rằng đường đi của nó còn cách con thuyền mũi sắt khoảng hơn ba lòng thuyền, song những luồng lực đạo đan xen chồng chéo được kéo theo phía sau nó vẫn không thể nào né tránh. Chỉ có cách băng qua những luồng lực đạo này, tìm đúng thời cơ để quay đầu chuyển hướng, thoát ra qua một khe hẹp giữa những tảng đá ngầm ở bên cạnh, mới tránh được thảm cảnh bị ngọn thuỷ triều quật văng cả con thuyền vào đá ngầm. Phương án hành động liên hoàn vừa hình thành trong trí não Bộ Bán Thốn đòi hỏi hắn phải nắm bắt chuẩn xác tới từng tiểu tiết. Hắn nghiến chặt hai hàm răng, toàn thân căng thẳng, thủ thế sẵn sàng, đợi thời cơ tới.
Lỗ Nhất Khí vẫn đứng ngây người tại chỗ. Cậu có thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hai cỗ chiến thuyền va đập kịch liệt vào đá tảng, gỗ vụn đá vỡ bắn toé như mưa, cùng những thân người rúm ró, những bộ mặt khiếp đảm trên thuyền. Không hiểu tại sao, trong những khuôn mặt khiếp đảm kinh hoàng kia, cậu nhìn thấy cả khuôn mặt của chính mình, cũng khiếp đảm y như vậy, mà không, thậm chí còn khiếp đảm hơn.
Đúng vào lúc “lưỡi rìu” khổng lồ băng qua đường nước rộng lớn giữa các khối đá, vừa chạm tới khu vực mặt nước mà con thuyền mũi sắt của đám Lỗ Nhất Khí đang di chuyển, thì “thân rìu” bỗng rùng lên một cái, mũi rìu đột ngột tách ra, tẽ sang hai bên tạo thành một bức tường nước cao lớn hơn nữa, tốc độ di chuyển nhanh chóng hơn nữa.
Bức tường nước chưa kịp tới trước thuyền mũi sắt đã đổ ập xuống, nhưng phía sau nó vẫn còn lớp lớp những bức tường nước khác tiếp tục lao tới, tiếp tục đổ xuống sầm sập, tầng tầng nối tiếp, thế như sấm dội. Con thuyền mũi sắt vẫn không thể thoát khỏi phạm vi của chúng.
Con thuyền mũi sắt đột ngột tăng tốc, tăng tốc một cách bất thường.
Bức tường nước cũng tăng tốc, tần suất đổ xuống càng thêm chóng mặt, cũng đã đuổi sát tới đuôi thuyền.
Mặt Bộ Bán Thốn xám ngoét như chì. Hắn đã tuyệt vọng, tuyệt vọng ngay từ thời khắc con thuyền vừa tăng tốc. Vì thứ giúp con thuyền tăng tốc chính là bức tường nước phía sau. Những dãy tường nước theo nhau ập xuống đã đẩy bật con thuyền lướt đi. Mọi thứ đã lọt vào phạm vi khống chế của triều lưỡi kéo, giờ đây, họ có cố gắng đến đâu cũng chỉ là phí công vô ích.
Con thuyền mũi sắt cứ thế lao thẳng tới khối đá hình búa cao sừng sững trước mặt. Thế va chạm đã không còn cách nào né tránh, tảng đá đã thù lù ngay trước mũi thuyền. Hơn nữa, lực đẩy vô cùng hung hãn dưới đáy thuyền đã không còn khống chế nổi, khí thế cuồn cuộn sôi sục như thể muốn nghiền nát con thuyền thành vụn cám. Khung thuyền bắt đầu kêu lên răng rắc, thân thuyền nghiêng ngả như sắp lật úp đến nơi. Tường nước vẫn sầm sập giáng xuống không ngừng, mang theo xung lực khủng khiếp đẩy bật thuyền đi. Lúc này chỉ còn nửa đuôi thuyền bên trái còn chạm nước, tất cả những bộ phận khác đều đã bật hẳn lên, nước túa ròng ròng như cảm động trước cú va chạm sắp thành hiện thực với tảng đá hình búa.
Lỗ Nhất Khí không còn nhìn thấy tảng đá ngầm trước mặt nữa, cậu chỉ nhìn thấy sàn thuyền dưới chân đang đổ ập lên cơ thể. Đáng sợ hơn nữa, cách di chuyển thuận thế nương theo thế của cậu giờ đây đã không thể tìm ra điểm đặt chân, khiến cậu thấy mình như người bước hụt trên lầu cao trăm thước, đành phó mặc cho cơ thể rơi tự do xuống vực sâu thăm thẳm...
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lỗ Nhất Khí bỗng cảm thấy trên mặt ướt rượt, khoé miệng mặn chát. Cậu chưa vội mở mắt ra, mà trước tiên, cậu lắng nghe, cảm nhận và chờ đợi. Xung quanh lặng phắc như tờ, song cậu cảm giác có rất nhiều cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm. Điều này khiến cậu cảm thấy hết sức đơn độc và bất lực.
Lỗ Nhất Khí hít vào thật sâu một luồng không khí biển khơi tràn đầy dưỡng khí, giống như con nghiện đói thuốc lâu ngày luyến tiếc một hơi thuốc phải khó khăn lắm mới giành được. Cậu cảm giác được luồng không khí phơi phới mát lành đi vào lỗ mũi, qua họng xuống phổi, căng tràn lồng ngực, truyền tới đan nguyên, thông đến tứ chi, tràn trề trong từng lỗ chân lông.
Luồng khí thông suốt lập tức khiến cảm giác uất trệ trong lồng ngực cậu bỗng chốc tan biến sạch không, trí não rối bời cũng nhanh chóng ổn định trở lại, cảm giác nhạy bén siêu phàm càng trở nên thư thái tự nhiên. Ánh sáng thông linh sẽ luôn bừng lên trong trạng thái lý tưởng như vậy. Nhờ đó, trong khoảnh khắc này, cậu đã ngộ ra rất nhiều sự việc. Trong lòng cậu đã hình thành một lời giải đáp.
Tuy vẫn chưa mở mắt, song cảm giác đang mách bảo cậu rằng, trường khí xung quanh đang thay đổi. Những kẻ đang nhìn cậu đều là cao thủ, hơn nữa, họ đều là những cao thủ thực sự có khả năng cảm nhận được khí tướng của cao thủ khác. Và bọn họ đều đã bàng hoàng kinh hãi trước sự biến hoá của làn khí tướng quanh người Lỗ Nhất Khí. Bởi vậy, khí tướng của họ bắt đầu rối loạn, co cụm.
Lỗ Nhất Khí mở choàng hai mắt. Trước mắt cậu, một khoảng trời thẫm xanh thăm thẳm lấp lánh vô vàn đốm tinh quang. Cậu chợt như quay trở về những năm tháng tuổi thơ trên núi Thiên Giám, những khi hóng mát đêm hè, cậu cũng nằm thoải mái như thế này trên chiếc giường tre mà ngắm sao trời. Nhưng khác là ở chỗ lúc này, ngoài bầu trời sao, xung quanh cậu còn có thêm những đỉnh cột buồm cao vút lắc lư. Những cột buồm được sắp xếp theo thức Tỉnh lan[13] thuộc cục Tứ tượng. Có thể thấy rằng, cậu đang nằm trong một vòng vây được hình thành bởi nhiều con thuyền to lớn. Xem ra muốn đột phá vòng vây, chỉ dựa vào một con thuyền đánh cá mũi sắt nhỏ bé là không thể. Huống hồ trong lúc này, cậu còn chưa rõ bản thân đang ở chốn nào? Có còn trên con thuyền mũi sắt hay không?
Người đầu tiên mà cậu nhìn thấy sau khi mở mắt đã giúp cậu khẳng định rằng, con thuyền mũi sắt vẫn chưa bị phá huỷ, và cậu vẫn đang ở trên thuyền. Đó chính là Bộ Bán Thốn. Hắn vẫn đang cố thủ ở vị trí lái thuyền, tay nắm khư khư bánh lái. Chỉ có điều lúc này, bộ mặt hắn xám ngoét như chì, thần tình thê thảm hệt như một con gà rù vừa lôi lên khỏi nước. Lỗ Nhất Khí có thể hiểu được tại sao hắn lại trở nên như vậy, vì đây có lẽ là cú thảm bại đầu tiên của hắn từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ. Tuy rằng sau khi cậu ngất đi, hẳn là có rất nhiều sự việc cậu đã không được chứng kiến, vả lại cậu cũng không hiểu gì về thế nước, thuỷ triều, song lúc này, cậu có thể xác nhận được một điều, là ngay từ đầu, họ đã lọt vào khảm diện mà đối thủ bố trí sẵn. Hơn nữa còn là phép bố trí “khảm đệm sau khảm”, liên tiếp bủa vây, đến khi nào giam chân được con thuyền mũi sắt của cậu mới chịu thôi.
Bộ Bán Thốn ủ ê cúi đầu, song không phải vì nản lòng nhụt chí trước cú đả kích này. Người giang hồ mà yếu đuối như vậy, chắc hẳn từ lâu đã không thể tồn tại trong giang hồ. Hắn đang chú tâm quan sát Lỗ Nhất Khí, vẻ mặt căng thẳng của hắn cũng là vì lo cho Lỗ Nhất Khí. Nếu Lỗ Nhất Khí có mệnh hệ gì ngay trên con thuyền của hắn, chẳng khác nào hắn đã phụ lòng uỷ thác của Lỗ gia và các bậc cha anh.
Nhìn thấy Lỗ Nhất Khí mở mắt, đôi mắt của Bộ Bán Thốn lập tức sáng bừng lên. Nhận ra nét cười ánh trên khuôn mặt cậu, bộ mặt hắn hơi đỏ lên vì hổ thẹn.
Lỗ Nhất Khí từ từ bò dậy, chậm rãi vươn vai, chỉ cần thêm một cái ngáp nữa là đúng bộ dạng của người ngủ say vừa tỉnh giấc, dáng vẻ ung dung trễ nải, dường như hoàn toàn không hay biết bản thân đang ở trong tình cảnh ra sao.
Sau khi đứng dậy, Lỗ Nhất Khí chưa vội di chuyển ngay, mà nheo nheo đôi mắt, tìm kiếm một làn khí mà cậu đang muốn tìm và tin chắc sẽ tìm ra được. Cảm giác đã mách bảo cậu rằng, vào lúc cậu vươn người đứng dậy, những làn khí tướng xung quanh đang theo nhau biến đổi, đang vội vã co cụm, thoái lui. Và thế là một làn khí vốn dĩ đang ẩn náu trong rất nhiều khí tướng, song từ đầu chí cuối không hề thay đổi đã hiển lộ ra một cách rõ rệt.
Lỗ Nhất Khí tiến lên phía trước, đón lấy làn khí đó. Khi tới mũi thuyền, không thể bước tiếp được nữa, cậu bèn dừng lại. Lúc này, làn khí tướng toả ra từ Lỗ Nhất Khí đã giao hội với làn khí kia, song không hề có một mảy may xáo trộn hay khuấy động.
Vô số kẻ đang cảm thấy hết sức kinh dị. Hai luồng khí tướng chỉ có ở cao thủ tuyệt đỉnh đã hài hoà vào nhau trong sự điềm tĩnh vô cùng, mà không hề có một tơ hào xao động. Đây quả thực là một cảnh giới mà rất nhiều người không thể lý giải nổi.
Đối với Lỗ Nhất Khí, làn khí tướng phía trước rất đỗi quen thuộc, tựa như một người bạn cũ. Hơn nữa, cậu biết rõ đối phương sẽ không ép cậu vào chỗ chết, bởi vậy cơ thể cậu rất mực thảnh thơi tự tại, tựa như thư thái ung dung khi dạo bước trên boong thuyền khi trước.
Còn đối với người trên con thuyền trước mặt, cậu thanh niên này một lần nữa lại khiến cho hắn phải kinh ngạc. Tuy bản thân hắn có thể kiểm soát luồng khí tướng thật bình ổn và tĩnh lặng, song không hề thu liễm, mà ngược lại, hắn còn đẩy căng vị trí đan nguyên, bổ sung hơi thở cho tràn đầy kiên cố. Bởi lẽ hắn thực sự muốn giao chiến và đọ sức về mặt khí thế với cậu thanh niên kia. Đây vốn là điều mà hắn đã trông đợi từ rất lâu, cũng là một cơ hội tuyệt hảo để thăm dò bản lĩnh của đối thủ. Tuy nhiên, khi hai luồng khí vừa chạm nhau, hắn lập tức phát hiện ra tình hình có vẻ bất ổn. Khí tướng của hắn hoàn toàn không tìm ra được điểm tiếp xúc. Luồng khí tướng của đối thủ dường như không hề tồn tại, lại dường như hiện hữu khắp nơi, mang một thể thái và phong độ như bao trùm vạn tượng. Tuy khí tướng của hắn tựa như muôn mạch sông trào, song gặp phải làn khí tướng của đối phương, khác nào đổ vào biển lớn, chẳng thấm tháp vào đâu. Thế là hắn lập tức dừng lại không tiếp tục khuếch đại khí tướng nữa. Sự biến đổi này cực kỳ vi tế, ngoài bản thân hắn, có lẽ chỉ có Lỗ Nhất Khí phát giác ra được.
Cao thủ võ học, đặc biệt là người luyện khí công, đều có khả năng quan sát luồng khí của cao thủ khác toả ra khi vận công tụ lực. Ngoài ra, kẻ giỏi nghề chém giết còn có thể nhận ra sát khí, huyết khí, kẻ giỏi đao kiếm có thể nhận ra nhẫn khí, kiếm khí. Kỳ thực, đó là những kinh nghiệm được tổng kết và đúc rút ra trên các phương diện như hơi thở, sự chuyển động của cơ bắp, sự thay đổi của nhiệt độ, sự biến hoá của mùi vị, môi trường hoàn cảnh và điều kiện ánh sáng.
Lỗ Nhất Khí là một ngoại lệ, bởi lẽ cậu bẩm sinh đã có cảm giác mẫn tiệp siêu phàm. Bởi vậy, thậm chí cậu có thể nhìn thấy cả hơi thở của những vật không có sinh mệnh, hơn nữa, còn phân biệt được độ mạnh yếu từ hơi thở của chúng, để phán đoán thứ nào mới là bảo bối thực sự. Có lẽ chính vì nguyên nhân này mà cậu tự nhiên ý thức được rằng thế nào mới là khí tướng tốt nhất, hít thở như thế nào mới có thể thu được khí thế khả quan và khí tướng rực rỡ nhất. Lại thêm cậu từ nhỏ đã lĩnh ngộ được đạo lý thuận theo tự nhiên của Đạo gia, những nguyên nhân đó đã trực tiếp giúp cậu trở thành một cao thủ tuyệt luân về mặt khí tướng và khí thế.
Song kiểu khí tướng này và khí tướng của đối phương lại là hai khái niệm khác hẳn nhau. Khí tướng của Lỗ Nhất Khí chỉ là một hiện tượng, một trạng thái, một hình bóng hư vô mà thôi. Nếu được tu luyện và điều chỉnh, có thể biến phương pháp kiểm soát khí tướng của cậu thành một nguyên lý dưỡng sinh, song tuyệt đối không thể tích tụ và giải phóng ra năng lượng. Còn khí tướng của đối thủ là một trường năng lượng do rất nhiều sức mạnh hội tụ mà thành, trong đó bao gồm rất nhiều phương diện như cách lợi dụng trọng lực, sự lên xuống của hơi thở, sự xoay chuyển của gân cốt, sự kéo căng của cơ bắp, sự giãn nở của huyết quản. Dạng khí tướng này nếu được rèn luyện tới một trình độ nhất định, thậm chí có thể gây sát thương một cách vô hình vô ảnh.
Nếu ví sự giao nhau của hai làn khí tướng giống như một chiếc rìu hai lưỡi đựng thẳng giữa hai người, thì làn khí tướng bên phía Lỗ Nhất Khí chính là hư không, có nghĩa là bên đó không hề có lưỡi rìu, chỉ bên đối thủ mới có. Nhưng nếu như đối thủ chưa hiểu rõ thực lực của Lỗ Nhất Khí, thì làm sao dám mạo muội đẩy vào lưỡi rìu đang hướng về phía mình?
Lỗ Nhất Khí đã nhìn thấy người mà cậu cần tìm, chính là người mặc áo xanh mà cậu đã gặp bên hung huyệt giữa lòng sông hơn một tháng trước, là “bấc đèn” trong Ngũ trùng đăng nguyên hội. Hôm nay hắn vẫn phất phơ tấm áo xanh giản dị, toát lên mấy phần tiên phong đạo cốt, vẫn nét cao ngạo ngang tàng khó bề che đậy, kẻ kiêu hãnh lồ lộ qua từng cử chỉ, từng ánh mắt. Chỉ có điều lần này hắn không mang theo “vũ khí vạn hung” đừng trong hộp gỗ kỳ nam kiến mật. Gã quái vật mắt đỏ ngậm sợi dây đỏ hôm trước đã được thay thế bằng rất nhiều nhân vật kỳ hình dị tướng khác.
Con thuyền lớn đã tiến tới rất gần, gần như đã áp sát vào con thuyền mũi sắt. Con thuyền quá cao lớn, Lỗ Nhất Khí phải ngửa cổ lên mới có thể nhìn thấy người áo xanh đang đứng trước mũi thuyền. Thế là cậu ngồi luôn xuống sàn, ngả người tựa vào mạn thuyền, như vậy cậu có thể quan sát người áo xanh thoải mái hơn.
Không ai vội lên tiếng. Người áo xanh im lặng quan sát cậu thanh niên trước mặt, tuy rằng hắn đã theo dõi cậu rất nhiều lần, công khai có, ngấm ngầm cũng có, song mỗi lần giáp mặt, hắn đều cảm thấy lần trước vẫn chưa quan sát được kỹ càng. Còn Lỗ Nhất Khí vẫn thảnh thơi đưa mắt nhìn khắp xung quanh. Con thuyền mũi sắt hiện đang ở bên ngoài bãi đá ngầm Bách Biến đến hơn trăm dài nhà[14], gần giống nơi mà họ đã đụng đầu với hai cỗ chiến thuyền buổi ban ngày, và đang bị bao vây giữa bốn cỗ chiến thuyền đồ sộ của đối phương, khiến họ như lọt thỏm trong miệng giếng.
Chú thích
[13] Có nghĩa là thành giếng.
[14] Tức chiều sâu từ cửa tới tường sau theo cách tính của Lỗ gia, thông thường một dài nhà khoảng 5 đến 6 mét.
Tác giả :
Viên Thái Cực