Lời Nguyền Lỗ Ban
Quyển 3 - Chương 19: Lâm thế túng
Thuỷ Băng Hoa nét mặt lộ vẻ bối rối, nói:
– Đường mòn Sam Đỏ dài hàng trăm dặm, song lối vào nơi cần đến chỉ ở trên mười dặm đường đầu tiên. Nhưng lối vào ẩn trong rừng sam đỏ, không có dấu hiệu gì nhận biết, rất khó tìm ra.
– Chúng ta cứ đi từ từ về phía trước, mọi người hãy lưu ý đến tình hình hai bên đường, xem có chỗ nào đặc biệt hay không! Thằng khốn bị thương kia cũng đã chạy về phía trước rồi! – Nhậm Hoả Cuồng nói, lời lẽ tỏ rõ phong độ tiền bối.
Lúc này, Quỷ Nhãn Tam cảm thấy cần phải nói cho Lỗ Nhất Khí biết về mảnh da mà hắn đã phát hiện ra, không chừng Lỗ Nhất Khí sẽ cảm giác được điều gì. Mà cho dù không phát hiện được gì thêm, chí ít cũng giúp Lỗ Nhất Khí nhận ra người phụ nữ này không hề đơn giản.
– Bọn người kia ai dùng được hãy cho đi cùng, không thì bỏ đi! – Lão mù đã dấn lên trước mặt Quỷ Nhãn Tam, tới sau lưng Lỗ Nhất Khí, ghé miệng sát bên cổ cậu thì thầm.
Lỗ Nhất Khí còn chưa kịp hiểu hết ý của lão mù, đã bị Quỷ Nhãn Tam kéo xuống cuối đoàn người. Hai người bước chậm lại, cố gắng tách xa những người phía trước, rồi Quỷ Nhãn Tam thuật lại tỉ mỉ cho Lỗ Nhất Khí những gì hắn đã phát hiện được từ Thuỷ Băng Hoa.
Nghe xong, ve mat cua Lỗ Nhất Khí vẫn không hề biến sắc. Ngay từ đầu cậu đã cảm thấy Nhậm Hỏa Cuồng và Thủy Băng Hoa là khả nghi nhất. Giờ đây, sau một chặng đường dài, rất nhiều hiện tượng dường như đã chứng minh suy luận này là chính xác. Song Nhậm Hỏa Cuồng đã hy sinh mất nhân tình, lại còn tặng cậu bảo bối thiên thạch, nên trước mắt chỉ còn hai điểm đáng ngờ, đó là lén lút rắc tàn trò đánh dấu và không chịu nói cho mọi người biết ông ta đã bám theo tay nỏ bị thương bằng cách nào. Còn về Thủy Băng Hoa, cô ta có quá nhiều điểm đáng ngờ. Trước tiên, khi bắt đầu vụ giao dịch, cô ta khẳng định mình biết đường, song giờ đây lại nói là không biết. Lại them biểu tượng của phái Một tay trên người cô ta là thế nào đây? Một bà chủ ổ chứa, làm sao lại biết được nguyên lý “bố trí theo hình” của Khảm tử gia? Lại còn vật cứng đang giấu giếm dưới đế giày…
Có lẽ do không tìm thấy đường vào nên Thủy Băng Hoa cảm thấy ngại ngùng, chỉ im lặng mà không nói câu nào, đầu cúi thấp lầm lũi mà bước. Nhưng khi Lỗ Nhất Khí đi ngang qua chỗ cô ta, cô ta lai chủ động tiến sát phía cậu, rồi đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay cậu.
– Lỗ Nhất Khí tuy ngoài mặt bình thản như không, song tim đập dồn đến loạn nhịp. Bàn tay Thủy Băng Hoa mềm ấm như bông, thoáng chút ẩm ướt êm mịn. Một cảm giác tê rần lan khắp lòng bàn tay, chạy thẳng đến ngực, chờn vờn quanh tim khiến buồng tim phát ngứa râm ran, gãi không tới, tránh không đi.
Quỷ Nhãn Tam đi sau cùng đang định rảo bước đến bên Lỗ Nhất Khí, hắn đã rất quen với vị trí đó, vì như vậy mới có thể bảo vệ Lỗ Nhất Khí bất cứ lúc nào.
Phó Lợi Khai bước phăng phăng, thần trí ngơ ngáo, chiếc cưa ngoại cỡ lắc lư trên vai, vừa hay chặn ngang đường tiến của Quỷ Nhãn Tam.
Thuỷ Băng Hoa đi sát vào Lỗ Nhất Khí, kéo lấy tay cậu áp lên cơ thể mình. Ngay dưới mu bàn tay cậu là làn da thịt phập phồng, căng tròn mà mềm mại, đang rung động khe khẽ theo nhịp chân bước. Trong người cậu từng cơn chấn động chạy khắp toàn thân, lúc lên lúc xuống, hơi thở bất giác trở nên gấp gáp.
Lỗ Nhất Khí định hất tay Thuỷ Băng Hoa ra, song cánh tay bủn rủn không thể giật ra nổi. Cậu bắt đầu lờ mờ nhận ra, không phải cậu không giật ra được, mà tự bàn tay cậu không nỡ rời đi. Cậu xấu hổ sợ người khác phát hiện ra, bèn ngoái đầu lại nhìn. Phía sau cậu còn có Phó Lợi Khai, Quỷ Nhãn Tam và lão mù. Lão mù chắc chắn không nhìn thấy, Quỷ Nhãn Tam đã bị Phó Lợi Khai chắn mất tầm nhìn hẳn cũng không nhìn thấy. Còn Phó Lợi Khai không nhìn xuống, hai con mắt bên to bên bé của gã chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Lỗ Nhất Khí, khuôn mặt chìm trong một nỗi căng thẳng chưa từng thấy. Vẻ mặt của gã đã khiến Lỗ Nhất Khí sửng sốt, vội vã cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang bị Thuỷ Băng Hoa giữ chặt.
Thuỷ Băng Hoa đang áp bàn tay Lỗ Nhất Khí lên một bên mông của cô ta, thảo nào dưới tay cậu có cảm giác căng tròn và chắc nảy. Mu bàn tay cậu được đặt đúng vào miếng da mà Quỷ Nhãn Tam vừa nói. Cậu lập tức hiểu ra, bèn nhanh chóng tụ khí ngưng thần, vứt bỏ tất cả mọi nỗi hoang mang và kích động, trong trí não chỉ còn lại những cảm giác mẫn tiệp tinh tường trên mu bàn tay, lần theo từng nét vân vi, từng chỗ lên xuống tinh tế nhất. Và cậu đã thấy chữ viết, đã hiểu được đường vân, và nhận ra được đường đi, tìm ra được ngọn núi.
– Ở đây!
– Đi phía này!
Lỗ Nhất Khí và Nhậm Hoả Cuồng gần như lên tiếng cùng một lúc.
Mọi người đều kinh ngạc đứng khựng lại, nhìn về phía rừng cây mênh mông bên cạnh đường mòn.
Thuỷ Băng Hoa đã buông tay Lỗ Nhất Khí ra, và bàn tay cậu đã dứt khoát chỉ về một phía của con đường. Lúc này, Nhậm Hoả Cuồng đã sải bước tiến thẳng vào rừng, nhanh chóng bị che rợp dưới bóng cây âm u.
– Chậm thôi, anh Nhậm! Để tôi đi trước cùng ông anh! – Lão mù gọi với theo sau. Thân người đã chìm khuất dưới bóng cầy liền dừng bước, đợi lão mù di đến bên cạnh mới tiếp tục tiến lên, cùng thận trọng di chuyển chậm rãi vào sâu trong rừng thẳm.
Sau khi đi qua mấy khóm rừng, trước mặt họ lại hiện ra một con đường mòn, còn hẹp hơn cả đường mòn Sam Đỏ. Con đường chật hẹp chạy dài trong rừng rậm, hai bên cây lớn ken dày đặc, khiến người đi đường cảm thấy ngột ngạt như bị đè nặng dưới một áp lực vô hình. Khu rừng già yên tĩnh dị thường, khiến tiếng chân đạp tuyết lạo xạo và tiếng thở hổn hển nghe rõ mồn một. Trong rừng thi thoảng lại vẳng đến tiếng kêu không rõ của giống chim gì, nghe vô cùng rùng rợn.
Lỗ Nhất Khí không rõ khu rừng giữa ban ngày mà tịch mịch đến vậy liệu có bình thường hay không, song trong cậu đã trỗi lên một cảm giác rất lạ kỳ, một sự pha trộn giằng co giữa hy vọng và nguy hiểm, càng lúc càng rõ rệt, càng lúc càng áp sát. Đột nhiên, nguy hiểm bỗng bật ra khỏi khối giằng co, lao vụt đi như một lưỡi dao sắc nhọn. Cậu giật mình kinh sợ, lập tức dừng chân.
Thuỷ Băng Hoa quay người lại, hỏi nhỏ một câu:
– Sao thế?
Lỗ Nhất Khí mỉm cười, khẽ lắc đầu, rồi ngửa mặt, thở ra một hơi nặng nề lên mảnh trời xanh biếc chật hẹp chạy dài trên phía đỉnh đầu.
– Sát khí! Nguy hiểm! – Lỗ Nhất Khí đột ngột hét lên. Ngay lúc đó, từ trong rừng vọng lại một tiếng huýt gió chói tai. Sau đó, giống hệt như những gì Lỗ Nhất Khí vừa cảm giác, vô số mũi đao sáng loà như tuyết vùn vụt lao đến.
Đám sát thủ lao từ trên cao xuống, bọn chúng đã náu mình trong những tán cây rậm rạp. Khi Lỗ Nhất Khí ngửa mặt lên trời để thở ra khí uất, cậu đã cảm thấy luồng sát khí từ trên đó.
Lỗ Nhất Khí đột nhiên khựng lại khiến Quỷ Nhãn Tam và Phó Lợi Khai lập tức ở trong tư thế cảnh giác cao độ, nên sát thủ vừa lao tới, hai người lập tức lao lên tiếp chiêu. Bởi vậy, Lỗ Nhất Khí đã có đủ thời gian rút súng.
Tiếng súng đã vang lên, song không phải là từ khẩu súng trường của Lỗ Nhất Khí, mà là từ khẩu pạc hoọc trong tay Thuỷ Băng Hoa. Lúc này Lỗ Nhất Khí mới chợt nhớ ra mình quên chưa lấy lại khẩu súng sau cuộc chiến trên sườn núi.
Thuỷ Băng Hoa bóp cò rất nhanh, song kỹ thuật lại quá vụng về, đạn lao bừa vào tán lá khiến lá cây rào rào trút xuống. Tuy nhiên phát súng của cô ta cũng đã khiến cho đám sát thủ đang định tấn công chớp nhoáng đã phải thu mình lại nấp sau thân cây.
Sát thủ lại tiếp tục lao xuống ngay sau khi Thuỷ Băng Hoa vừa bắn hết đạn. Cô ta chẳng kịp nghĩ ngợi, lập tức ném ngay khẩu súng về phía một tên sát thủ. Sát thủ vung đao, khẩu súng lập tức vỡ tan tành, đủ thứ linh kiện văng vãi tứ tung.
Cây súng trên tay Lỗ Nhất Khí cũng bắt đầu khai hoả. Lập tức có một kẻ lộn nhào xuống đất, cùng chung số phận với khẩu pạc hoọc vỡ tan khi nãy.
Súng trường Mauser mỗi lần chỉ nạp được năm viên đạn, bởi vậy khi số thân người rụng xuống đã đủ năm, cây súng trên tay Lỗ Nhất Khí đã chẳng khác gì một que sắt cời lò vô dụng.
Lỗ Nhất Khí không kịp lắp đạn, bởi vậy khi một sát thủ vung đao chém tới, cậu chỉ còn cách vung súng lên chắn đỡ.
Lưỡi đao chém đứt phăng khẩu súng trường, song lại không chạm đến người Lỗ Nhất Khí. Lưỡi dao trong tay sát thú đột nhiên biến mất, cả cánh tay cũng bay mất tăm. Đúng vào khoảnh khắc thân súng đứt rời, một luồng sáng màu vàng sẫm đà vụt tới, cả cánh tay lẫn đao chớp mắt đã rơi phịch nền tuyết. Luổng sáng trầm vàng lượn thành một vòng cung, trở về tay Phó Lợi Khai.
Tùng Đắc Kim đã hiểu rõ uy lực của cây rìu mới, nên chỉ nhăm vào đao của địch thù mà chém tới. Khi dao đã đứt, gã liền nhường lại cho ông thợ rèn xử lý, còn mình lại tiếp tục chém hạ những thanh đao khác.
Đám sát thủ chắc chắn không thế ngờ tới tình huống này, độ sắc bén kinh người cùa các loại vũ khí đã nhanh chóng phá tan niềm tin sát phạt trong chúng. Tiếng huýt gió lại vang lên lộng óc, đám sát thù lập tức rút lui, chớp mắt đã mất hút trong rừng sam đỏ rậm rạp.
Đường mòn Sam Đỏ lại tịch mịch như chưa hề có chuyện gì. Mọi người vừa nghiêng ngó dè chừng, vừa tiến sát vào nhau. Trong lúc di chuyển, Nhậm Hoả Cuồng tiện chân đá vàng một xác chết ra, đưa mũi chân lật lên lật xuống thanh đao cùa hắn, rồi khẳng định:
– Đây là chính là nhừng kẻ trong hội Minh tử tiêm đao dà vây giết chúng ta trong thị trấn
Lô Nhất Khí không đi về phía mọi người, mà ngồi thụp xuống, hết nhìn cây súng đứt cụt trên tay, lại quan sát đám linh kiện của khấu pạc hoọc đang vương vãi trên mặt tuyết, không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Song chắc chắn không phải là đang tiếc rẻ.
– Đi thôi, lần đột kích nàv chứng tỏ chúng ta đã ở rất gần mục tiêu, cùng cho thấy đối phương rất tự tin có thể tự khai quật dược bảo bối. Mọi người phải nhanh lên! Một khi bảo bối rơi vào tay chúng, muốn cướp lại còn khó hơn lên trời! – Lỗ Nhất Khí giục giã với giọng điệu và thần thái điềm tình lạ kỳ, song trong thâm tâm giằng xé muôn mối, gân mạch trên trán co giật liên hồi. Vừa nhìn vào khẩu súng vỡ tan tành, cậu lập tức nhận ra, ngay từ đầu mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Suy nghĩ của cậu chỉ dừng lại ở Kim gia trại, song thực chất đối phương đã giáng bẫy cậu ngay từ trong thị trấn.
Trong cuộc vây giết trong thị trấn, đối thú kỳ thực không hề có ý đồ lấy mạng cậu, mà có một dụng ý sâu xa khác. Trong cuộc tấn công đó, đao thủ đã chém vào khấu súng trường, và cũng đâm trúng khẩu pạc hoọc ở trong lần áo bông, nhưng lúc đó cậu chỉ cảm thấy có gì đó bất thường, đặc biệt là khi chạm tay vào bề mặt trơn bóng của khẩu pạc hoọc. Song trong vụ giao đấu vừa rồi, có thể thấy súng trường hay súng lục đều bị phá huỷ dễ dàng trước dường đao sắc bén của đối thủ. Vậy lần trước tại sao cậu vẫn được bình an vô sự? Trên khâu pạc hoọc bóng loáng như gương thậm chí không có lấy một vết trây xước? Chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó là màn tập kích hôm đó chỉ là diễn kịch, nhằm mục đích để một người hoặc vài người nào đó có đầy đủ lý do nhập bọn đi cùng.
Đoàn người đã di chuyển nhanh hơn. Khu rừng càng vào sâu càng rậm rạp âm u. Chẳng bao lâu, con đường mòn cũng biến mất, họ chỉ còn cách luồn lách giữa các gốc cây mà đi. Song cũng không thể len lỏi quá xa, giữa những gốc cây to bắt đầu xuất hiện rất nhiều cây bụi mỗi lúc một rậm, đan xen chằng chịt, bịt kín mọi khoảng trống. Cuối cùng, đến cả chỗ đặt chân cũng không thể tìm ra.
May mà còn có Tùng Đắc Kim và cây rìu trong tay gã. Gã vốn có sức khoẻ phi thường, lại thêm lưỡi rìu sắc bén vô song, nên dễ dàng phạt quang đám cây rối cản đường.
Nhậm Hoả Cuồng chau tít đôi mày, dường như bắt đầu hoài nghi con đường mà ông ta đã chỉ. Nếu không phải Lỗ Nhất Khí cũng quyết định chọn hướng này, có lẽ ông ta đã bỏ cuộc. Nhưng ông ta đang thắc mắc không hiểu tại sao Lỗ Nhất Khí lại biết được lối này? Ông ta quay đầu nhìn Thuỷ Băng Hoa đang đi sát sau lưng Lỗ Nhất Khí, nghĩ thầm trong bụng: “Cô ả này trước mặt mọi người bảo là không biết đường, nhưng sau lưng chắc chắn đã âm thầm mách nước cho Lỗ Nhất Khí!”.
Họ vừa phát quang cây bụi vừa tiến lên khoảng hơn một dặm nữa thì cánh rừng kết thúc, trước mặt họ thoắt nhiên bừng sáng, một con dốc rộng rãi trải dài ngay phía trước, dọc hai bên dốc núi rặt một loại cây bụi um tùm rậm rạp cao hơn đầu người, mọc đan xen kín mít tới mức một con thỏ cũng không chui lọt. Ngược lại với cảnh tượng này, trên dốc núi hoàn toàn trơ trụi, chỉ lác đác vài cây sam to lớn mọc thừng thững ở đó. Chúng cao lớn một cách dị thường, tuổi cây hẳn củng vài trăm năm.
Từ đây phóng mắt nhìn ra xa, trong những dãy núi nhấp nhô trùng điệp trước mặt có một vài ngọn núi nổi bật khác thường, bởi lẽ chúng không có cây cối rậm dày như những ngọn núi bên cạnh, mà trọc lốc, phủ đầy tuyết trắng xoá, thoạt nhìn chẳng khác gì một người đàn bà loã thể nằm gập gối tênh hênh ở đó.
– Chính là chỗ đó! Mẹ nó chứ, sao mà giống thế! – Phó Lợi Khai kêu toáng lên, vẻ phấn khích khác thường, không hiểu là do tìm thấy nơi chôn giấu bảo bối, hay vì hình thù ngọn núi quá truyền thần.
Lỗ Nhất Khí cũng rất đỗi vui mừng. Cậu đã cảm nhận được ở giữa những ngọn núi đặc biệt kia có một làn khí đang vấn vít vu hồi, lớp lớp lan toả, tràn trề ánh vàng rực rỡ đủ mọi sắc độ. Có sắc vàng thẫm, có sắc vàng trắng, có sắc vàng chói, có sắc vàng đỏ, có sắc vàng tía, dào dạt phun trào như suối nguồn. Trong làn khí đó, trong ánh vàng kia, Lỗ Nhất Khí đã nhận ra một thứ rất đỗi quen thuộc đang chờ đợi cậu.
Dốc núi rất dài, trải rộng thênh thang, dốc nọ nối hên dốc kia, chạy thẳng tới giữa hai ngọn núi Đầu Gối, chỉ cần di theo đó là có thể tới nơi.
Không biết thứ gì đã kích thích Phó Lợi Khai khiê’n gã chợt trở nên lắm chuyện:
– Chúng ta men theo dốc núi mà đi! Nhìn rõ chưa? Chúng ta sắp đi vào cái lỗ ấy của cô ả đấy! Hề hề! – Gã vừa nói, vừa ti hí đôi mắt liếc về phía Thuỷ Băng Hoa bộ mặt càng méo mó đến quái dị.
– Ngươi muốn chui vào lỗ đít phải không? Nếu còn muốn đi, hãy ngậm ngay cái lỗ miệng y như lỗ đít của ngươi lại! – Nhậm Hoả Cuồng trừng mắt chửi Phó Lợi Khai.
Phó Lợi Khai bị chửi đến mất mặt, cũng giận dữ mà trả đũa:
– Ta không đi là được chứ gì! Nơi đó là nhà của ông, nơi đó có mồi của ông, ông không phải khư khư mà giữ! Ở đây cũng chỉ có mình ông là thích thụt thò rúc lỗ thôi!
Nhậm Hoả Cuồng không thèm đếm xỉa tới Phó Lợi Khai nữa, ông ta biết mình chửi không lại tay lái gỗ. Trong khu rừng này, chỉ có đám lái gỗ suốt ngày hò hét bán mua là chửi ngoa nhất. Bọn họ tiếp xúc với đủ dạng con buôn đến từ khắp chốn, kiểu chửi của vùng nào cũng học dược vài câu.
Phó Lợi Khai cũng chỉ chửi một câu rồi thôi, không phải là vì Nhậm Hoả Cuồng không tiếp tục đôi co, mà vì ông ta đang có một hành động kỳ lạ khiến gã nổi trí tò mò. Nhậm Hoả Cuồng đang quan sát kỹ lưỡng một thứ gì đó trong cánh rừng phía sau, hết đứng lên lại ngồi xuống, còn đưa tay vạch vẽ rối loạn.
Lỗ Nhất Khí cũng bị thu hút, bởi động tác của ông ta rất giống với kỹ pháp Định cơ trong Lục công của Ban môn.
– Đã có người tới đây trước chúng ta. Họ đi theo con đường khác chúng ta, phương pháp cũng khác, song chắc chắn họ đã tới trước! – Nhậm Hoả Cuồng nói.
– Ông không phải là thần tiên, làm sao chỉ vạch vài nhát mà biết được sự việc trước đó? – Tùng Đắc Kim đương nhiên không tin, gã cảm thấy ngoài cách phạt cây mở đường, không còn cách nào khác để tới đây được.
– Ngươi thì hiểu cái gì! Hạt cây sam đỏ rụng xuống, đương nhiên mọc nhiều nhất bên dưới phải là cây sam đỏ con đúng không? Nhưng ngươi nhìn trong đám cỏ dại giữa các gốc sam đỏ xem, có được mấy cây sam đỏ con? Cây bụi chắc chắn do con người cố ý trồng, nhưng chỉ là chướng ngại vật chứ không phải là khảm diện, bởi lẽ người trồng cũng biết rằng, chỉ cần có người đến phá, e rằng vật cản này về sau sẽ không cần dùng đến nữa.
Nghe lời Nhậm Hoả Cuồng phân tích, mọi người đều gật đầu lia lịa. Đúng vậy, dù là bọn họ hay đối phương, một khi đã đến đây, chừng nào chưa lấy được bảo bối thì quyết không bỏ cuộc. Nên về sau, đám cỏ rối này cũng sẽ trở nên vô dụng.
– Nhưng đám cây bụi mọc kín rừng sam đỏ chỉ có thể ngăn cản được thợ rừng, ngựa buôn bình thường, chứ không thể ngăn cản được cao thủ. Tức là chỉ có thể ngăn cản được con đường bên dưới mà không thể ngăn
cản được con đường phía trên. Mọi người nhìn mà xem, trên ngọn cây kia gãy mất hai cành nhỏ, đoạn giữa thân cây bên cạnh tróc mất một mảng vỏ, cho thấy đã có người tới đây bằng con đường đó.
– Lại là treo dây phi thân? – Lão mù lập tức đưa ra suy đoán.
– Còn nữa, hãy nhìn xuống bên dưới, những gốc cây nhỏ được sắp xếp theo cách cục “rào trúc cắm nghiêng” tiêu chuẩn, tuy có thể ngăn cản con người, song không ngăn cản được các loài động vật nhỏ. Bởi vậy không loại trừ động vật nhỏ và những người hình thể gầy gò có thể luồn qua mà vào được.
Lỗ Nhất Khí lập tức phát giác Nhậm Hoả Cuồng vừa nói ra một từ rất chuyên nghiệp – cách cục “rào trúc cắm nghiêng”. Đây là một khái niệm có liên quan đến bài trí không gian trong kỹ nghệ của nhà họ Lỗ, vận dụng một cách tổng hợp mối quan hệ tương hỗ giữa phải trái trước sau, khiến tường rào thoạt nhìn có vẻ dày đặc kín mít, hoặc khe hở rất nhỏ, song trên thực tế, giữa chúng vẫn có khoảng cách nhất định.
Nhưng kỳ lạ là ở chỗ không có ai tỏ ý thắc mắc về khái niệm này, mà đều theo phản xạ đưa mắt nhìn về phía những gốc cây bụi rối loạn phía sau. Như thế có nghĩa là tất cả những người có mặt đều hiểu rõ khái niệm này. Hiểu được khái niệm này chỉ có hai loại người, thứ nhất là đệ tử của Ban môn; thứ hai là những môn nhân của họ Chu đã nghiên cứu kỹ nghệ trong “Ban môn” nhằm đối phó với người của Ban môn.
Mớ bòng bong rối loạn trong đầu Lỗ Nhất Khí nhanh chóng được sắp xếp ngay ngắn, phạm vi hoài nghi cũng mau chóng thu hẹp lại. Giờ đây cho dù chưa thể nhổ được cái gai chính xác, song chí ít cũng biết được bước tiếp theo nên làm gì. Cậu quay đầu nhìn về phía ông thợ rèn, và phát hiện ông ta cũng đang nhìn mình, hai người bèn nhìn nhau mà cười.
Họ vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước. Song vừa bước xuống sườn dốc vài bước, Thuỷ Băng Hoa đột nhiên biến sắc mặt, kêu lên một tiếng đầy kinh sợ:
– Dừng lại! Sườn núi có khảm diện!
Tất cả lập tức khựng ngay lại, đứng yên bất động.
Quỷ Nhãn Tam từ từ ngồi thụp xuống, rút cây xẻng sau lưng ra, hớt từng lớp tuyết ở phía trước sang một bên, song chẳng nhìn thấy gì ngoài tuyết. Hắn cứ xúc gạt cho tới khi chạm đến tận mặt cỏ, nền đá, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường.
– Làm gì có! Bà chị bị bẫy thú kẹp phải chân à? – Quỷ Nhãn Tam quay người nói với Thuỷ Băng Hoa.
Thuỷ Băng Hoa cũng ngồi thụp xuống, đưa tay mò mẫm xung quanh bàn chân, vừa sục sạo trong tuyết, vừa đáp lời Quỷ Nhãn Tam:
– Không phải là đồ vật! Anh nhìn kỹ lại mà xem, hình như có chừng non nửa lớp tuyết bên dưới cứng rắn khác thường?
Quỷ Nhãn Tam lại chăm chú quan sát lần nữa, Lỗ Nhất Khí và những người khác cũng đều thụp cả xuống lần dò kỹ lưỡng. Quả nhiên lớp tuyết phía dưới đặc biệt cứng rắn, cũng không phải do tuyết tan thành nước rồi sau đó tiếp tục đông cứng lại thành băng, mà có vẻ như tuyết xốp đã bị người ta cố ý nện thật chắc.
– Đây là…
Lỗ Nhất Khí đang đứng sát Thuỷ Băng Hoa, câu chậm rãi nói ra hai chữ, ý muốn để Thuỷ Băng Hoa tiếp tục nói ra những gì cô ta đã phát hiện.
– Bố trí theo hình! – Thuỷ Băng Hoa còn chưa kịp lên tiếng, Phó Lợi Khai ở phía sau đã lập tức cướp lời.
– Đúng vậy, sườn dốc không có bậc, bước thứ nhất đập, bước thứ hai xoay, bước thứ ba trượt, bước thứ tư lăn, lực lăn ở bước cuối sẽ khiến người ta ngã lăn trên sườn dốc, lăn một vòng lại đứng dậy, tiếp tục một vòng tuần hoàn đập, xoay, trượt, lăn mới, càng ngã càng nhanh, càng ngã càng nặng. Cứ thế hết ngã lại lăn đến tận chân dốc, cho đến chết cũng chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra! – Thuỷ Băng Hoa vẫn chưa kịp lên tiếng, lại đến lượt Nhậm Hoả Cuồng thao thao một thôi một hồi. Trong lúc nói, Lỗ Nhất Khí nhìn thấy trong mắt ông lấp loé những tia sáng đầy hưng phấn.
– Điên phốc đạo?
Lão mù và Quỷ Nhãn Tam gần như đồng thanh kêu lên.
– Đường mòn Sam Đỏ dài hàng trăm dặm, song lối vào nơi cần đến chỉ ở trên mười dặm đường đầu tiên. Nhưng lối vào ẩn trong rừng sam đỏ, không có dấu hiệu gì nhận biết, rất khó tìm ra.
– Chúng ta cứ đi từ từ về phía trước, mọi người hãy lưu ý đến tình hình hai bên đường, xem có chỗ nào đặc biệt hay không! Thằng khốn bị thương kia cũng đã chạy về phía trước rồi! – Nhậm Hoả Cuồng nói, lời lẽ tỏ rõ phong độ tiền bối.
Lúc này, Quỷ Nhãn Tam cảm thấy cần phải nói cho Lỗ Nhất Khí biết về mảnh da mà hắn đã phát hiện ra, không chừng Lỗ Nhất Khí sẽ cảm giác được điều gì. Mà cho dù không phát hiện được gì thêm, chí ít cũng giúp Lỗ Nhất Khí nhận ra người phụ nữ này không hề đơn giản.
– Bọn người kia ai dùng được hãy cho đi cùng, không thì bỏ đi! – Lão mù đã dấn lên trước mặt Quỷ Nhãn Tam, tới sau lưng Lỗ Nhất Khí, ghé miệng sát bên cổ cậu thì thầm.
Lỗ Nhất Khí còn chưa kịp hiểu hết ý của lão mù, đã bị Quỷ Nhãn Tam kéo xuống cuối đoàn người. Hai người bước chậm lại, cố gắng tách xa những người phía trước, rồi Quỷ Nhãn Tam thuật lại tỉ mỉ cho Lỗ Nhất Khí những gì hắn đã phát hiện được từ Thuỷ Băng Hoa.
Nghe xong, ve mat cua Lỗ Nhất Khí vẫn không hề biến sắc. Ngay từ đầu cậu đã cảm thấy Nhậm Hỏa Cuồng và Thủy Băng Hoa là khả nghi nhất. Giờ đây, sau một chặng đường dài, rất nhiều hiện tượng dường như đã chứng minh suy luận này là chính xác. Song Nhậm Hỏa Cuồng đã hy sinh mất nhân tình, lại còn tặng cậu bảo bối thiên thạch, nên trước mắt chỉ còn hai điểm đáng ngờ, đó là lén lút rắc tàn trò đánh dấu và không chịu nói cho mọi người biết ông ta đã bám theo tay nỏ bị thương bằng cách nào. Còn về Thủy Băng Hoa, cô ta có quá nhiều điểm đáng ngờ. Trước tiên, khi bắt đầu vụ giao dịch, cô ta khẳng định mình biết đường, song giờ đây lại nói là không biết. Lại them biểu tượng của phái Một tay trên người cô ta là thế nào đây? Một bà chủ ổ chứa, làm sao lại biết được nguyên lý “bố trí theo hình” của Khảm tử gia? Lại còn vật cứng đang giấu giếm dưới đế giày…
Có lẽ do không tìm thấy đường vào nên Thủy Băng Hoa cảm thấy ngại ngùng, chỉ im lặng mà không nói câu nào, đầu cúi thấp lầm lũi mà bước. Nhưng khi Lỗ Nhất Khí đi ngang qua chỗ cô ta, cô ta lai chủ động tiến sát phía cậu, rồi đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay cậu.
– Lỗ Nhất Khí tuy ngoài mặt bình thản như không, song tim đập dồn đến loạn nhịp. Bàn tay Thủy Băng Hoa mềm ấm như bông, thoáng chút ẩm ướt êm mịn. Một cảm giác tê rần lan khắp lòng bàn tay, chạy thẳng đến ngực, chờn vờn quanh tim khiến buồng tim phát ngứa râm ran, gãi không tới, tránh không đi.
Quỷ Nhãn Tam đi sau cùng đang định rảo bước đến bên Lỗ Nhất Khí, hắn đã rất quen với vị trí đó, vì như vậy mới có thể bảo vệ Lỗ Nhất Khí bất cứ lúc nào.
Phó Lợi Khai bước phăng phăng, thần trí ngơ ngáo, chiếc cưa ngoại cỡ lắc lư trên vai, vừa hay chặn ngang đường tiến của Quỷ Nhãn Tam.
Thuỷ Băng Hoa đi sát vào Lỗ Nhất Khí, kéo lấy tay cậu áp lên cơ thể mình. Ngay dưới mu bàn tay cậu là làn da thịt phập phồng, căng tròn mà mềm mại, đang rung động khe khẽ theo nhịp chân bước. Trong người cậu từng cơn chấn động chạy khắp toàn thân, lúc lên lúc xuống, hơi thở bất giác trở nên gấp gáp.
Lỗ Nhất Khí định hất tay Thuỷ Băng Hoa ra, song cánh tay bủn rủn không thể giật ra nổi. Cậu bắt đầu lờ mờ nhận ra, không phải cậu không giật ra được, mà tự bàn tay cậu không nỡ rời đi. Cậu xấu hổ sợ người khác phát hiện ra, bèn ngoái đầu lại nhìn. Phía sau cậu còn có Phó Lợi Khai, Quỷ Nhãn Tam và lão mù. Lão mù chắc chắn không nhìn thấy, Quỷ Nhãn Tam đã bị Phó Lợi Khai chắn mất tầm nhìn hẳn cũng không nhìn thấy. Còn Phó Lợi Khai không nhìn xuống, hai con mắt bên to bên bé của gã chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Lỗ Nhất Khí, khuôn mặt chìm trong một nỗi căng thẳng chưa từng thấy. Vẻ mặt của gã đã khiến Lỗ Nhất Khí sửng sốt, vội vã cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang bị Thuỷ Băng Hoa giữ chặt.
Thuỷ Băng Hoa đang áp bàn tay Lỗ Nhất Khí lên một bên mông của cô ta, thảo nào dưới tay cậu có cảm giác căng tròn và chắc nảy. Mu bàn tay cậu được đặt đúng vào miếng da mà Quỷ Nhãn Tam vừa nói. Cậu lập tức hiểu ra, bèn nhanh chóng tụ khí ngưng thần, vứt bỏ tất cả mọi nỗi hoang mang và kích động, trong trí não chỉ còn lại những cảm giác mẫn tiệp tinh tường trên mu bàn tay, lần theo từng nét vân vi, từng chỗ lên xuống tinh tế nhất. Và cậu đã thấy chữ viết, đã hiểu được đường vân, và nhận ra được đường đi, tìm ra được ngọn núi.
– Ở đây!
– Đi phía này!
Lỗ Nhất Khí và Nhậm Hoả Cuồng gần như lên tiếng cùng một lúc.
Mọi người đều kinh ngạc đứng khựng lại, nhìn về phía rừng cây mênh mông bên cạnh đường mòn.
Thuỷ Băng Hoa đã buông tay Lỗ Nhất Khí ra, và bàn tay cậu đã dứt khoát chỉ về một phía của con đường. Lúc này, Nhậm Hoả Cuồng đã sải bước tiến thẳng vào rừng, nhanh chóng bị che rợp dưới bóng cây âm u.
– Chậm thôi, anh Nhậm! Để tôi đi trước cùng ông anh! – Lão mù gọi với theo sau. Thân người đã chìm khuất dưới bóng cầy liền dừng bước, đợi lão mù di đến bên cạnh mới tiếp tục tiến lên, cùng thận trọng di chuyển chậm rãi vào sâu trong rừng thẳm.
Sau khi đi qua mấy khóm rừng, trước mặt họ lại hiện ra một con đường mòn, còn hẹp hơn cả đường mòn Sam Đỏ. Con đường chật hẹp chạy dài trong rừng rậm, hai bên cây lớn ken dày đặc, khiến người đi đường cảm thấy ngột ngạt như bị đè nặng dưới một áp lực vô hình. Khu rừng già yên tĩnh dị thường, khiến tiếng chân đạp tuyết lạo xạo và tiếng thở hổn hển nghe rõ mồn một. Trong rừng thi thoảng lại vẳng đến tiếng kêu không rõ của giống chim gì, nghe vô cùng rùng rợn.
Lỗ Nhất Khí không rõ khu rừng giữa ban ngày mà tịch mịch đến vậy liệu có bình thường hay không, song trong cậu đã trỗi lên một cảm giác rất lạ kỳ, một sự pha trộn giằng co giữa hy vọng và nguy hiểm, càng lúc càng rõ rệt, càng lúc càng áp sát. Đột nhiên, nguy hiểm bỗng bật ra khỏi khối giằng co, lao vụt đi như một lưỡi dao sắc nhọn. Cậu giật mình kinh sợ, lập tức dừng chân.
Thuỷ Băng Hoa quay người lại, hỏi nhỏ một câu:
– Sao thế?
Lỗ Nhất Khí mỉm cười, khẽ lắc đầu, rồi ngửa mặt, thở ra một hơi nặng nề lên mảnh trời xanh biếc chật hẹp chạy dài trên phía đỉnh đầu.
– Sát khí! Nguy hiểm! – Lỗ Nhất Khí đột ngột hét lên. Ngay lúc đó, từ trong rừng vọng lại một tiếng huýt gió chói tai. Sau đó, giống hệt như những gì Lỗ Nhất Khí vừa cảm giác, vô số mũi đao sáng loà như tuyết vùn vụt lao đến.
Đám sát thủ lao từ trên cao xuống, bọn chúng đã náu mình trong những tán cây rậm rạp. Khi Lỗ Nhất Khí ngửa mặt lên trời để thở ra khí uất, cậu đã cảm thấy luồng sát khí từ trên đó.
Lỗ Nhất Khí đột nhiên khựng lại khiến Quỷ Nhãn Tam và Phó Lợi Khai lập tức ở trong tư thế cảnh giác cao độ, nên sát thủ vừa lao tới, hai người lập tức lao lên tiếp chiêu. Bởi vậy, Lỗ Nhất Khí đã có đủ thời gian rút súng.
Tiếng súng đã vang lên, song không phải là từ khẩu súng trường của Lỗ Nhất Khí, mà là từ khẩu pạc hoọc trong tay Thuỷ Băng Hoa. Lúc này Lỗ Nhất Khí mới chợt nhớ ra mình quên chưa lấy lại khẩu súng sau cuộc chiến trên sườn núi.
Thuỷ Băng Hoa bóp cò rất nhanh, song kỹ thuật lại quá vụng về, đạn lao bừa vào tán lá khiến lá cây rào rào trút xuống. Tuy nhiên phát súng của cô ta cũng đã khiến cho đám sát thủ đang định tấn công chớp nhoáng đã phải thu mình lại nấp sau thân cây.
Sát thủ lại tiếp tục lao xuống ngay sau khi Thuỷ Băng Hoa vừa bắn hết đạn. Cô ta chẳng kịp nghĩ ngợi, lập tức ném ngay khẩu súng về phía một tên sát thủ. Sát thủ vung đao, khẩu súng lập tức vỡ tan tành, đủ thứ linh kiện văng vãi tứ tung.
Cây súng trên tay Lỗ Nhất Khí cũng bắt đầu khai hoả. Lập tức có một kẻ lộn nhào xuống đất, cùng chung số phận với khẩu pạc hoọc vỡ tan khi nãy.
Súng trường Mauser mỗi lần chỉ nạp được năm viên đạn, bởi vậy khi số thân người rụng xuống đã đủ năm, cây súng trên tay Lỗ Nhất Khí đã chẳng khác gì một que sắt cời lò vô dụng.
Lỗ Nhất Khí không kịp lắp đạn, bởi vậy khi một sát thủ vung đao chém tới, cậu chỉ còn cách vung súng lên chắn đỡ.
Lưỡi đao chém đứt phăng khẩu súng trường, song lại không chạm đến người Lỗ Nhất Khí. Lưỡi dao trong tay sát thú đột nhiên biến mất, cả cánh tay cũng bay mất tăm. Đúng vào khoảnh khắc thân súng đứt rời, một luồng sáng màu vàng sẫm đà vụt tới, cả cánh tay lẫn đao chớp mắt đã rơi phịch nền tuyết. Luổng sáng trầm vàng lượn thành một vòng cung, trở về tay Phó Lợi Khai.
Tùng Đắc Kim đã hiểu rõ uy lực của cây rìu mới, nên chỉ nhăm vào đao của địch thù mà chém tới. Khi dao đã đứt, gã liền nhường lại cho ông thợ rèn xử lý, còn mình lại tiếp tục chém hạ những thanh đao khác.
Đám sát thủ chắc chắn không thế ngờ tới tình huống này, độ sắc bén kinh người cùa các loại vũ khí đã nhanh chóng phá tan niềm tin sát phạt trong chúng. Tiếng huýt gió lại vang lên lộng óc, đám sát thù lập tức rút lui, chớp mắt đã mất hút trong rừng sam đỏ rậm rạp.
Đường mòn Sam Đỏ lại tịch mịch như chưa hề có chuyện gì. Mọi người vừa nghiêng ngó dè chừng, vừa tiến sát vào nhau. Trong lúc di chuyển, Nhậm Hoả Cuồng tiện chân đá vàng một xác chết ra, đưa mũi chân lật lên lật xuống thanh đao cùa hắn, rồi khẳng định:
– Đây là chính là nhừng kẻ trong hội Minh tử tiêm đao dà vây giết chúng ta trong thị trấn
Lô Nhất Khí không đi về phía mọi người, mà ngồi thụp xuống, hết nhìn cây súng đứt cụt trên tay, lại quan sát đám linh kiện của khấu pạc hoọc đang vương vãi trên mặt tuyết, không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Song chắc chắn không phải là đang tiếc rẻ.
– Đi thôi, lần đột kích nàv chứng tỏ chúng ta đã ở rất gần mục tiêu, cùng cho thấy đối phương rất tự tin có thể tự khai quật dược bảo bối. Mọi người phải nhanh lên! Một khi bảo bối rơi vào tay chúng, muốn cướp lại còn khó hơn lên trời! – Lỗ Nhất Khí giục giã với giọng điệu và thần thái điềm tình lạ kỳ, song trong thâm tâm giằng xé muôn mối, gân mạch trên trán co giật liên hồi. Vừa nhìn vào khẩu súng vỡ tan tành, cậu lập tức nhận ra, ngay từ đầu mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Suy nghĩ của cậu chỉ dừng lại ở Kim gia trại, song thực chất đối phương đã giáng bẫy cậu ngay từ trong thị trấn.
Trong cuộc vây giết trong thị trấn, đối thú kỳ thực không hề có ý đồ lấy mạng cậu, mà có một dụng ý sâu xa khác. Trong cuộc tấn công đó, đao thủ đã chém vào khấu súng trường, và cũng đâm trúng khẩu pạc hoọc ở trong lần áo bông, nhưng lúc đó cậu chỉ cảm thấy có gì đó bất thường, đặc biệt là khi chạm tay vào bề mặt trơn bóng của khẩu pạc hoọc. Song trong vụ giao đấu vừa rồi, có thể thấy súng trường hay súng lục đều bị phá huỷ dễ dàng trước dường đao sắc bén của đối thủ. Vậy lần trước tại sao cậu vẫn được bình an vô sự? Trên khâu pạc hoọc bóng loáng như gương thậm chí không có lấy một vết trây xước? Chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó là màn tập kích hôm đó chỉ là diễn kịch, nhằm mục đích để một người hoặc vài người nào đó có đầy đủ lý do nhập bọn đi cùng.
Đoàn người đã di chuyển nhanh hơn. Khu rừng càng vào sâu càng rậm rạp âm u. Chẳng bao lâu, con đường mòn cũng biến mất, họ chỉ còn cách luồn lách giữa các gốc cây mà đi. Song cũng không thể len lỏi quá xa, giữa những gốc cây to bắt đầu xuất hiện rất nhiều cây bụi mỗi lúc một rậm, đan xen chằng chịt, bịt kín mọi khoảng trống. Cuối cùng, đến cả chỗ đặt chân cũng không thể tìm ra.
May mà còn có Tùng Đắc Kim và cây rìu trong tay gã. Gã vốn có sức khoẻ phi thường, lại thêm lưỡi rìu sắc bén vô song, nên dễ dàng phạt quang đám cây rối cản đường.
Nhậm Hoả Cuồng chau tít đôi mày, dường như bắt đầu hoài nghi con đường mà ông ta đã chỉ. Nếu không phải Lỗ Nhất Khí cũng quyết định chọn hướng này, có lẽ ông ta đã bỏ cuộc. Nhưng ông ta đang thắc mắc không hiểu tại sao Lỗ Nhất Khí lại biết được lối này? Ông ta quay đầu nhìn Thuỷ Băng Hoa đang đi sát sau lưng Lỗ Nhất Khí, nghĩ thầm trong bụng: “Cô ả này trước mặt mọi người bảo là không biết đường, nhưng sau lưng chắc chắn đã âm thầm mách nước cho Lỗ Nhất Khí!”.
Họ vừa phát quang cây bụi vừa tiến lên khoảng hơn một dặm nữa thì cánh rừng kết thúc, trước mặt họ thoắt nhiên bừng sáng, một con dốc rộng rãi trải dài ngay phía trước, dọc hai bên dốc núi rặt một loại cây bụi um tùm rậm rạp cao hơn đầu người, mọc đan xen kín mít tới mức một con thỏ cũng không chui lọt. Ngược lại với cảnh tượng này, trên dốc núi hoàn toàn trơ trụi, chỉ lác đác vài cây sam to lớn mọc thừng thững ở đó. Chúng cao lớn một cách dị thường, tuổi cây hẳn củng vài trăm năm.
Từ đây phóng mắt nhìn ra xa, trong những dãy núi nhấp nhô trùng điệp trước mặt có một vài ngọn núi nổi bật khác thường, bởi lẽ chúng không có cây cối rậm dày như những ngọn núi bên cạnh, mà trọc lốc, phủ đầy tuyết trắng xoá, thoạt nhìn chẳng khác gì một người đàn bà loã thể nằm gập gối tênh hênh ở đó.
– Chính là chỗ đó! Mẹ nó chứ, sao mà giống thế! – Phó Lợi Khai kêu toáng lên, vẻ phấn khích khác thường, không hiểu là do tìm thấy nơi chôn giấu bảo bối, hay vì hình thù ngọn núi quá truyền thần.
Lỗ Nhất Khí cũng rất đỗi vui mừng. Cậu đã cảm nhận được ở giữa những ngọn núi đặc biệt kia có một làn khí đang vấn vít vu hồi, lớp lớp lan toả, tràn trề ánh vàng rực rỡ đủ mọi sắc độ. Có sắc vàng thẫm, có sắc vàng trắng, có sắc vàng chói, có sắc vàng đỏ, có sắc vàng tía, dào dạt phun trào như suối nguồn. Trong làn khí đó, trong ánh vàng kia, Lỗ Nhất Khí đã nhận ra một thứ rất đỗi quen thuộc đang chờ đợi cậu.
Dốc núi rất dài, trải rộng thênh thang, dốc nọ nối hên dốc kia, chạy thẳng tới giữa hai ngọn núi Đầu Gối, chỉ cần di theo đó là có thể tới nơi.
Không biết thứ gì đã kích thích Phó Lợi Khai khiê’n gã chợt trở nên lắm chuyện:
– Chúng ta men theo dốc núi mà đi! Nhìn rõ chưa? Chúng ta sắp đi vào cái lỗ ấy của cô ả đấy! Hề hề! – Gã vừa nói, vừa ti hí đôi mắt liếc về phía Thuỷ Băng Hoa bộ mặt càng méo mó đến quái dị.
– Ngươi muốn chui vào lỗ đít phải không? Nếu còn muốn đi, hãy ngậm ngay cái lỗ miệng y như lỗ đít của ngươi lại! – Nhậm Hoả Cuồng trừng mắt chửi Phó Lợi Khai.
Phó Lợi Khai bị chửi đến mất mặt, cũng giận dữ mà trả đũa:
– Ta không đi là được chứ gì! Nơi đó là nhà của ông, nơi đó có mồi của ông, ông không phải khư khư mà giữ! Ở đây cũng chỉ có mình ông là thích thụt thò rúc lỗ thôi!
Nhậm Hoả Cuồng không thèm đếm xỉa tới Phó Lợi Khai nữa, ông ta biết mình chửi không lại tay lái gỗ. Trong khu rừng này, chỉ có đám lái gỗ suốt ngày hò hét bán mua là chửi ngoa nhất. Bọn họ tiếp xúc với đủ dạng con buôn đến từ khắp chốn, kiểu chửi của vùng nào cũng học dược vài câu.
Phó Lợi Khai cũng chỉ chửi một câu rồi thôi, không phải là vì Nhậm Hoả Cuồng không tiếp tục đôi co, mà vì ông ta đang có một hành động kỳ lạ khiến gã nổi trí tò mò. Nhậm Hoả Cuồng đang quan sát kỹ lưỡng một thứ gì đó trong cánh rừng phía sau, hết đứng lên lại ngồi xuống, còn đưa tay vạch vẽ rối loạn.
Lỗ Nhất Khí cũng bị thu hút, bởi động tác của ông ta rất giống với kỹ pháp Định cơ trong Lục công của Ban môn.
– Đã có người tới đây trước chúng ta. Họ đi theo con đường khác chúng ta, phương pháp cũng khác, song chắc chắn họ đã tới trước! – Nhậm Hoả Cuồng nói.
– Ông không phải là thần tiên, làm sao chỉ vạch vài nhát mà biết được sự việc trước đó? – Tùng Đắc Kim đương nhiên không tin, gã cảm thấy ngoài cách phạt cây mở đường, không còn cách nào khác để tới đây được.
– Ngươi thì hiểu cái gì! Hạt cây sam đỏ rụng xuống, đương nhiên mọc nhiều nhất bên dưới phải là cây sam đỏ con đúng không? Nhưng ngươi nhìn trong đám cỏ dại giữa các gốc sam đỏ xem, có được mấy cây sam đỏ con? Cây bụi chắc chắn do con người cố ý trồng, nhưng chỉ là chướng ngại vật chứ không phải là khảm diện, bởi lẽ người trồng cũng biết rằng, chỉ cần có người đến phá, e rằng vật cản này về sau sẽ không cần dùng đến nữa.
Nghe lời Nhậm Hoả Cuồng phân tích, mọi người đều gật đầu lia lịa. Đúng vậy, dù là bọn họ hay đối phương, một khi đã đến đây, chừng nào chưa lấy được bảo bối thì quyết không bỏ cuộc. Nên về sau, đám cỏ rối này cũng sẽ trở nên vô dụng.
– Nhưng đám cây bụi mọc kín rừng sam đỏ chỉ có thể ngăn cản được thợ rừng, ngựa buôn bình thường, chứ không thể ngăn cản được cao thủ. Tức là chỉ có thể ngăn cản được con đường bên dưới mà không thể ngăn
cản được con đường phía trên. Mọi người nhìn mà xem, trên ngọn cây kia gãy mất hai cành nhỏ, đoạn giữa thân cây bên cạnh tróc mất một mảng vỏ, cho thấy đã có người tới đây bằng con đường đó.
– Lại là treo dây phi thân? – Lão mù lập tức đưa ra suy đoán.
– Còn nữa, hãy nhìn xuống bên dưới, những gốc cây nhỏ được sắp xếp theo cách cục “rào trúc cắm nghiêng” tiêu chuẩn, tuy có thể ngăn cản con người, song không ngăn cản được các loài động vật nhỏ. Bởi vậy không loại trừ động vật nhỏ và những người hình thể gầy gò có thể luồn qua mà vào được.
Lỗ Nhất Khí lập tức phát giác Nhậm Hoả Cuồng vừa nói ra một từ rất chuyên nghiệp – cách cục “rào trúc cắm nghiêng”. Đây là một khái niệm có liên quan đến bài trí không gian trong kỹ nghệ của nhà họ Lỗ, vận dụng một cách tổng hợp mối quan hệ tương hỗ giữa phải trái trước sau, khiến tường rào thoạt nhìn có vẻ dày đặc kín mít, hoặc khe hở rất nhỏ, song trên thực tế, giữa chúng vẫn có khoảng cách nhất định.
Nhưng kỳ lạ là ở chỗ không có ai tỏ ý thắc mắc về khái niệm này, mà đều theo phản xạ đưa mắt nhìn về phía những gốc cây bụi rối loạn phía sau. Như thế có nghĩa là tất cả những người có mặt đều hiểu rõ khái niệm này. Hiểu được khái niệm này chỉ có hai loại người, thứ nhất là đệ tử của Ban môn; thứ hai là những môn nhân của họ Chu đã nghiên cứu kỹ nghệ trong “Ban môn” nhằm đối phó với người của Ban môn.
Mớ bòng bong rối loạn trong đầu Lỗ Nhất Khí nhanh chóng được sắp xếp ngay ngắn, phạm vi hoài nghi cũng mau chóng thu hẹp lại. Giờ đây cho dù chưa thể nhổ được cái gai chính xác, song chí ít cũng biết được bước tiếp theo nên làm gì. Cậu quay đầu nhìn về phía ông thợ rèn, và phát hiện ông ta cũng đang nhìn mình, hai người bèn nhìn nhau mà cười.
Họ vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước. Song vừa bước xuống sườn dốc vài bước, Thuỷ Băng Hoa đột nhiên biến sắc mặt, kêu lên một tiếng đầy kinh sợ:
– Dừng lại! Sườn núi có khảm diện!
Tất cả lập tức khựng ngay lại, đứng yên bất động.
Quỷ Nhãn Tam từ từ ngồi thụp xuống, rút cây xẻng sau lưng ra, hớt từng lớp tuyết ở phía trước sang một bên, song chẳng nhìn thấy gì ngoài tuyết. Hắn cứ xúc gạt cho tới khi chạm đến tận mặt cỏ, nền đá, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường.
– Làm gì có! Bà chị bị bẫy thú kẹp phải chân à? – Quỷ Nhãn Tam quay người nói với Thuỷ Băng Hoa.
Thuỷ Băng Hoa cũng ngồi thụp xuống, đưa tay mò mẫm xung quanh bàn chân, vừa sục sạo trong tuyết, vừa đáp lời Quỷ Nhãn Tam:
– Không phải là đồ vật! Anh nhìn kỹ lại mà xem, hình như có chừng non nửa lớp tuyết bên dưới cứng rắn khác thường?
Quỷ Nhãn Tam lại chăm chú quan sát lần nữa, Lỗ Nhất Khí và những người khác cũng đều thụp cả xuống lần dò kỹ lưỡng. Quả nhiên lớp tuyết phía dưới đặc biệt cứng rắn, cũng không phải do tuyết tan thành nước rồi sau đó tiếp tục đông cứng lại thành băng, mà có vẻ như tuyết xốp đã bị người ta cố ý nện thật chắc.
– Đây là…
Lỗ Nhất Khí đang đứng sát Thuỷ Băng Hoa, câu chậm rãi nói ra hai chữ, ý muốn để Thuỷ Băng Hoa tiếp tục nói ra những gì cô ta đã phát hiện.
– Bố trí theo hình! – Thuỷ Băng Hoa còn chưa kịp lên tiếng, Phó Lợi Khai ở phía sau đã lập tức cướp lời.
– Đúng vậy, sườn dốc không có bậc, bước thứ nhất đập, bước thứ hai xoay, bước thứ ba trượt, bước thứ tư lăn, lực lăn ở bước cuối sẽ khiến người ta ngã lăn trên sườn dốc, lăn một vòng lại đứng dậy, tiếp tục một vòng tuần hoàn đập, xoay, trượt, lăn mới, càng ngã càng nhanh, càng ngã càng nặng. Cứ thế hết ngã lại lăn đến tận chân dốc, cho đến chết cũng chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra! – Thuỷ Băng Hoa vẫn chưa kịp lên tiếng, lại đến lượt Nhậm Hoả Cuồng thao thao một thôi một hồi. Trong lúc nói, Lỗ Nhất Khí nhìn thấy trong mắt ông lấp loé những tia sáng đầy hưng phấn.
– Điên phốc đạo?
Lão mù và Quỷ Nhãn Tam gần như đồng thanh kêu lên.
Tác giả :
Viên Thái Cực