Lời Hứa Của Giản Trì
Chương 4: Suy nghĩ như mưa
"Chờ đợi, rõ ràng đó là mục tiêu giúp cô chịu đựng suốt một ngàn năm trăm hai mươi sáu ngày qua."
Thời tiết vào đầu mùa thu, mưa đột nhiên rất to, như là vì ai đó cảm thán mà khóc lóc, lại như trừng phạt kẻ quấn quýt si mê mà cô đơn chờ đợi, sấm sét rền vang trên bầu trời như cười khẩy tình cảnh bọn họ.
Giản Nặc ngẩng đầu, làn mưa lạnh như băng ẩm ướt chảy xuống, cùng với những giọt lệ chua xót hòa vào nhau, trượt dài trên má cô, nghiền nát dưới chân, cứa nát từng dây thần kinh khiến cô đau đớn đến bất lực.
Vô thức nhìn về phía hình bóng chiếc xe đã đi xa, gắng sức chạy theo đuổi kịp tốc độ lái xe của anh, miệng gào thét trong làn mưa bụi, “Cốc Trì … Cốc Trì …”.
Nhưng đáp lại cô, chỉ có gió bão, mưa tạt mạnh. Trừ những cái đó ra, không còn gì khác.
Bóng dáng cô độc trong làn mưa bụi, đôi vai gầy yếu suy sụp ngồi xuống, mang theo bao nỗi ủy khuất cùng không cam lòng. Chứng kiến tình ảnh này, Lạc Nghệ Hằng đau lòng không nói nên lời. Muốn chạy ra ôm cô, nhưng đôi chân anh lại cứ dính chặt một chỗ không thể nhấc nổi.
Bốn năm qua đi, hai người đó cách xa muôn sông nghìn núi, cuối cùng gần trong gang tấc lại vẫn xa không thể với tới. Chẳng lẽ kiên trì của cô, cuối cùng cũng không cứu vãn hay đi ngược lại cái được cho là số phận sao? Cốc Trì, vì sao không cho cô ấy một lý do? Nếu đơn giản không cần, vì sao trước khi rời đi lại do dự? Nếu không thể từ bỏ, vì sao có thể đoạn tuyệt hoàn toàn như thế, không cho cô ấy một chút tin tức ít ỏi nào như vậy? Nếu có một ngày anh phát hiện ra cái anh cố làm cạn kiệt hết không chỉ là sự nhiệt tình của cô ấy mà còn là cả cuộc đời, liệu anh có hội hận với quyết định ban đầu hay không? Hay là, anh đã thực sự hối hận.
Ký ức của Lạc Nghệ Hằng thoáng chốc hiện lên một hình ảnh.
Khi đó anh hỏi Cốc Trì, “Có muốn nói cho cô ấy hay không?”.
“Không.” Giọng nói kiên định, không mang vẻ lo lắng, quyết không chừa cho bản thân mình cứu vãn con đường sống.
Nghĩ đến nụ cười đơn thuần của Giản Nặc, Lạc Nghệ Hằng cố gắng muốn thuyết phục anh, “Hôm nay tớ gặp cô ấy ở thư viện, cả người không hề có tinh thần, như bị bệnh, hay là cậu…”
“Tớ cũng đã từng tưởng tượng tương lai của chúng tớ, thậm chí tớ đã nghĩ chờ khi cô ấy tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, nhưng không nghĩ lại có ngày phải rời xa nhau như vậy, thời gian thật nhanh.” Cốc Trì cắt ngang lời anh, thanh âm trầm thấp ẩn chứa bao nỗi vô lực và đau khổ, Lạc Nghệ Hằng hiểu rõ ràng tính nghiêm trọng của sự việc, nhưng lúc này anh không hề muốn cậu ấy dứt bỏ.
“Tớ càng không muốn hơn bất cứ ai khác.” Cuối cùng, Cốc Trì để lại một câu nói mơ hồ, một mình cô đơn lẻ loi lên máy bay lúc nửa đêm, đi đến bên kia bờ đại dương, từ đó cắt đứt mọi liên lạc với Giản Nặc.
Vừa đi, đã đi bốn năm.
Hít một hơi thật sâu, những kí ức vụn vặt dần rõ ràng trong đầu, Lạc Nghệ Hằng cảm thấy ván bài lần này anh đã thua cuộc.
Trong không khí đột nhiên mang chút hơi lạnh, làm trái tim anh, cơ thể anh, lạnh đến thấu xương.
Lạc Nghệ Hằng đi rồi, Diệp Ưu Lý kéo mạnh Giản Nặc vào trong xe, đưa cô về nhà.
Thay quần áo xong, ngồi trong phòng khách, Giản Nặc đã tỉnh táo hơn nhiều, cô bỗng nhiên cảm thấy hoàn cảnh mình giống như những nữ nhân vật chính trên phim truyền hình thần tượng, xấu xí mà chật vật.
“Em không sao, anh nhanh về cục cảnh sát đi, đừng quên trước đó về nhà thay quần áo.” Quen biết đã năm năm, Diệp Ưu Lý đối với Giản Nặc tựa như anh trai, ở trước mặt anh, cô không cần che giấu.
Thấy anh không nhúc nhích ngồi ở kia, cô nói thêm, “Yên tâm, Giản Nặc sẽ không tìm đến cái chết.”
“Ngu ngốc một lần là đủ rồi, nếu vẫn còn có lần thứ hai thì không thuốc nào cứu nổi nữa.” Ngàn vạn lần không ngờ tới người trong xe thương vụ lại là Cốc Trì, nghĩ đến Giản Nặc đau lòng còn Lạc Nghệ Hằng lại mất mát, Diệp Ưu Lý ngược lại thấy tức giận, anh cốc vào trán cô, như muốn cô tỉnh táo hơn, “Cốc Trì chính là kẻ sắt đá còn hơn cả động vật máu lạnh. Đã bốn năm rồi còn chưa đủ sao? Đến cuối cùng em còn muốn thế nào? Em thật sự tính vì hắn mà độc thân cả đời này sao?
Em có nghĩ đến tương lai của mình không vậy?”.
Cô cũng không muốn như vậy, nhưng tất cả sự hy sinh của cô đều vì anh, không thể nào ngăn cản được điều đó.
Giản Nặc lui về ngồi trên sofa, giọng nói đượm buồn, “Gặp được người mình yêu, đâu còn nghĩ nhiều đến tương lai bản thân nữa.”
Lúc thích một người, cô muốn giữ chặt tay anh, giữ chặt chân anh, không cho anh bỏ đi. Trước mặt tình yêu, Giản Nặc không cầu tương lai, cô thầm nghĩ mỗi một chặng đường sẽ cùng người mình yêu nắm tay nhau bước đi, thậm chí cùng nhau chạy trên con đường ấy, cô cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Diệp Ưu Lý nghe vậy thấy khó thở, đột nhiên tay nâng cằm cô lên, đối diện với ánh mắt mệt mỏi của cô dần trở nên nghiêm khắc, gằn từng tiếng nói, “Giản Nặc, em đã bị người ta phụ, vô tình bị người ta phụ bạc. Vậy mà em vẫn không tưởng tượng đến sự tuyệt tình của hắn khi đã phụ bạc tình cảm của em, vậy mà vẫn vô điều kiện chờ hắn, yêu hắn?”. Nghĩ đến Lạc Nghệ Hằng, lửa giận Diệp Ưu Lý không kiềm chế được, không đợi Giản Nặc nói, anh lại gầm nhẹ trách cứ, “Bây giờ Cốc Trì là loại người nào em có biết không? Hắn đã không phải là chàng thanh niên của bốn năm trước yêu em, chiều chuộng em nữa rồi. Đừng tưởng mấy tạp chí Trung Quốc đưa tin là vô căn cứ, tâm địa hắn như thế nào ngay cả người kinh nghiệm như Lạc Nghệ Hằng cũng không đoán ra, người phụ nữ ngốc ngếch như em thì hiểu được cái gì hả?”.
Trước đó không lâu Diệp Ưu Lý đến văn phòng Lạc Nghệ Hằng vô tình nhìn thấy tờ tạp chí kia, ước chừng hai trang đưa tin về những hình ảnh tiệc rượu linh đình của giới thượng lưu. Cốc Trì tay cầm ly rượu đứng trước cửa sổ, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt nhẽo nhưng mang đầy thâm ý. Rõ ràng vẫn là con người đã quen biết bốn năm trước kia, nhưng khi hắn mỉm cười đôi mắt phát ra ánh sáng sắc bén bỗng nhiên làm cho người ta có cảm giác xa lạ. Nhìn bài báo đưa tin, Diệp Ưu Lý và Lạc Nghệ Hằng đã phát hiện một thực tế, Cốc Trì bây giờ, hoàn toàn không giống với Cốc Trì ngày xưa.
Chưa từng thấy Diệp Ưu Lý tức giận đến vậy, cô há miệng thở dốc, không tìm được giọng nói của mình, cụp mắt xuống, cuối cùng vẫn chọn cách im lặng.
Diệp Ưu Lý bỗng nhiên đứng lên, tay nắm chặt thành quyền cố kiềm chế cơn tức giận, mở miệng nói giọng điệu lại ác liệt đến cực điểm, “Anh cầu xin em hãy nhìn rõ sự thật, đừng mù quáng như vậy có được không? Được không Giản Nặc?”. Người đi đến cửa rồi dừng lại, thân hình cao lớn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đưa lưng về phía Giản Nặc, anh nói, “Chỉ bằng việc ra đi suốt bốn năm không một tin tức nào, trên đời này hẳn sẽ không tìm được người đàn ông nào nhẫn tâm hơn Cốc Trì.”
Sau đó không quay đầu lại bước đi.
Cửa bị người đóng sầm thật mạnh, Giản Nặc đau đớn từ từ nhắm chặt hai mắt, dường như đã quá tê dại nên ngay cả nước mắt cũng không còn.
Khi màn đêm buông xuống, Giản Nặc đi chân trần đứng ở phòng khách, bóng hình mảnh khảnh cô đơn đứng sát vào cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo mờ mịt nhìn về phía ánh đèn rực rỡ trong thành phố, đoán thế nào cũng có một ngọn đèn của anh đang thắp sáng.
Chờ đợi, rõ ràng đó là mục tiêu giúp cô chịu đựng suốt một ngàn năm trăm hai mươi sáu ngày qua. Đã rất nhiều lần trong lòng Giản Nặc thầm nghĩ đến cuộc hội ngộ của họ, nhưng điều cô vẫn lo sợ nhất là hoàn toàn không biết anh có thực sự trở về hay không. Nhưng mà, cô đã chuẩn bị tốt việc chờ đợi anh hết cuộc đời này.
Cốc Trì, có phải ở trong lòng anh, em nhẹ đến mức không có chút trọng lượng? Cho nên, mặc dù gặp mặt, anh cũng không muốn nói với em một câu nào, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng keo kiệt không dành cho em? Giữa chúng ta, đến cuối cùng được cho là cái gì đây?
Hồi tưởng lại ánh mắt thoáng giao nhau trong làn mưa tầm tã, Giản Nặc phát hiện ra anh đúng như lời Diệp Ưu Lý nói, đã thay đổi rất nhiều, cơ thể cường tráng, đường nét góc cạnh, ánh mắt phát ra vẻ lạnh nhạt phong trần, ngoài vẻ lạnh lẽo, gương mặt anh còn nhuộm thêm cảm giác tang thương, so với bốn năm trước, anh càng trưởng thành hơn.
“Cốc Trì, anh đã thay đổi rồi sao?” Bề ngoài thay đổi không sao, nhưng cái cô sợ nhất là trái tim anh cũng đã thay đổi.
Nỗi đau trong lòng vào những đêm cô đơn càng thấy nổi bật rõ ràng, Giản Nặc thấy được nỗi đau đớn như xé nát tâm can cô. Vô lực ngồi xuống sàn nhà lạnh băng, vươn tay ôm chặt mình, cố chỗng đỡ những dòng ký ức vụn vặn đang dần hợp lại, lan tràn lấp đầy suy nghĩ của cô.
...
Mưa phùn buổi sáng, bước vào đại học C gần một tháng Giản Nặc vẫn theo thường lệ đi đến sân thể dục chạy bộ. Gió nhẹ phất qua hai gò má cô, nhẹ nhàng mát dịu làm con người ta thoải mái, xa xa cảnh vật sáng sớm mờ sương dần bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài, bên ngoài đường phố người đi lại đã phần nào rộn ràng náo nhiệt, cảnh vật đến rồi đi giống như một giấc mơ.
Cô chạy hết con đường dài, Giản Nặc cũng có thói quen giống một số bạn học khác muốn tắm ánh nắng sớm mai, ngẩng đầu nhìn lên mặt trời, cô híp nửa mắt, vô thức khóe môi cong lên.
Đúng lúc này, một bóng hình cao lớn hiện dưới làn nắng sớm, thân hình cao to xâm nhập tầm mắt Giản Nặc, anh chạy về phía cô, tốc độ không nhanh không chậm hơn nữa còn có cảm giác bình thản, dưới ánh sáng mặt trời làm chói mắt khiến cho Giản Nặn không khỏi nhíu mày.
Chân dừng lại, chạy chậm hết sức, nhìn anh từ từ lướt qua mình, Giản Nặc chú ý được nam sinh có khí chất mạnh mẽ, đường nét hoàn mỹ ôm trọn cơ thể cường tráng nhưng vẫn mang vẻ nhu hòa, gương mặt sắc nét mang khí thế bức người, đáy mắt sâu thẳm hiện ra vẻ ngạo mạn bẩm sinh, bờ môi mỏng mím lại làm cho cả người càng thêm phần lạnh lùng.
Hơi nhíu mày, đáy lòng bỗng dâng lên cảm xúc khác thường, Giản Nặc chạy thật nhanh, giống như con nai tơ, hăng hái đầy sức sống, càng làm nổi bật khuôn mặt mang vẻ trẻ con của cô sinh viên đại học. Trái tim trong sáng như gương của cô gái vui vẻ bước vào căn tin của trường.
Lúc này khoảng cách quen biết với Cái Trì, còn có ba giờ.
Lúc Giản Nặc vất vả mang theo gói to gói nhỏ đồ ăn sáng trở lại phòng ngủ, ba tên lười biếng kia còn không chịu dậy, cô cười nham hiểm nhẹ nhàng bước lại gần, thò bàn tay nhỏ bé lạnh như băng vào chăn ấm của Bộ Ôn Nhu . Đổi lại là tiếng thét chói tai của một bạn học nữ, còn hai cái đầu khác vẫn còn u mê chưa tỉnh nhưng tóc tai thì rối như tơ vò.
Kết quả không cần nghĩ, sau âm thanh oán giận vang lên tận nóc tòa nhà ký túc xá nữ, Giản Nặc bị ba người kia hợp lực đè xuống. Không có cách nào, ai bảo cô thích dậy sớm rồi lại còn phá giấc mộng của bọn họ, đã vậy hôm nay còn là cuối tuần, không trừng phạt cô sẽ không vừa lòng dân chúng.
Giản Nặc bị Bộ Ôn Nhu đè ngã xuống giường, hay tay bị Tiểu Mặc và Đào Thù giữ chặt trên đỉnh đầu, bộ dáng giống như kiểu treo trên giá, tóc tai xõa tung cũng đau khổ bị chịu phạt, cái miệng nhỏ nhắn đáng thương nói, “Đừng như vậy mà, uổng công tớ có lòng tốt mua bánh bao cho các cậu, đưa tiền trả tớ đây, đừng hòng ăn quịt nhá.”
Nghe thấy được ăn bánh bao, ba cô nữ sinh kia hô to một tiếng, buông cô ra rồi nhảy tót xuống giường, Bộ Ôn Nhu còn không quên nện cái gối lên đầu Giản Nặc, nói như bỏ đá xuống giếng, “Tiền thì không có, nhưng gối đầu thì có một cái đấy.”
Giản Nặc chật vật bò dậy, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào túi bánh bao nhoáng cái bị những người bạn cùng phòng chén sạch, cô dở khóc dở cười.
Tình huống như vậy thường xảy ra trong ký túc xá nữ chuyên nghành Công pháp quốc tế, những người con gái nhiệt tình năng động sống chung với nhau rất hòa thuận, mỗi người đến từ mỗi thành phố khác nhau nhưng họ đã sớm thích nghi với nhịp điệu dồn dập của cuộc sống đại học, Giản Nặc đơn giản cũng thấy thích thú.
Ăn xong bữa sáng bốn người ở phòng ngủ náo loạn một lúc, mới líu ríu kéo nhau ra khỏi ký túc xá, Tiếu Mặc và Đào Thù hẹn nhau đi dạo phố, Bộ Ôn Nhu bị Giản Nặc cứng rắn lôi lên thư viện.
Từ khi nhập học, thời gian cuối tuần phần lớn Giản Nặc đều tiêu hao trong thư viện, lúc này cô mặc bộ quần áo màu trắng lẳng lặng ngồi trong thư viện, môi mím lại, ánh mắt trong suốt nhìn lên trang sách, vẻ mặt chuyên chú đọc tư liệu.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên người cô, khiến cả người cô bao bọc bởi một lớp màu vàng. Lúc này khí chất trầm tĩnh khác hẳn tính cách sôi nổi ngày thường, cứ như được hòa nhập với bầu không khí yên tĩnh xung quanh, hình thàng một bức tranh thủy mặc tĩnh, ý vị sâu xa.
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, Giản Nặc thờ phào nhẹ nhõm, khẽ cắn môi dưới vụng trộm quét mắt bốn phía, xác định không có người chú ý đến cô, cười khẽ rồi vươn vai thật thoải mái cho dãn gân cốt, ghé sát vào cô nàng bên cạnh Bộ Ôn Nhu đang có vẻ buồn ngủ, thấp giọng thì thầm bảo cô ấy đi thôi.
Nghe nói đi bây giờ, Bộ Ôn Nhu giống như ‘tiểu cường’ kỳ tích sống lại, mắt mở to chớp chớp, thỏa mãn nói, “Cuối cùng cậu cũng chịu đi, Giản đại tiểu thư của tôi!!”
Giản Nặc nhe răng cười với cô, lộ ra hàm trắng sáng đều đặn. Sau đó rón ra rón rén đứng dậy, rất sợ đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh trong thư viện. Lúc nhấc người ra khỏi ghế không may quai đeo túi xách mắc dưới chân, còn người bên cạnh Bộ Ôn Nhu cũng bởi vì một lúc lâu không đứng lên, ngồi suốt nên chân cũng tê rần, bước không nổi, trong một lúc nhất thời cơ thể mất đi cân bằng đổ rạp lên người Giản Nặc.
“Bộp.” Một tiếng vang lên, hai chiếc ghế gỗ ngồi bị hai cô nàng đẩy xuống đất.
Trọng tâm Giản Nặc không vững vì cái túi xách kia, lảo đảo ngã về phía trước. Buột miệng kêu la, cơ thể người con gái nháy mắt đã ngã vào trong lòng nam sinh vừa vặn đi qua cô lúc này.
Cảm thấy trước mắt có một cơ thể đang nhào về phía mình, Cốc Trì còn chưa kịp phản ứng gì, người nọ kia đã hướng thẳng tắp vào anh. Ngay sao đó, dáng người mỏng manh của Giản Nặc lao đến khiến anh bị ngã oạch xuống nền đá cẩm thạch.
Chỉ nháy mắt, dưới áp lực quá mạnh khiến anh cảm thấy xương cốt mình dường như sắp gãy ra.
Một vụ ồn ào xảy ra, bao ánh mắt sửng sốt trong thư viện bắt đầu lảo đảo nhìn về phía xảy ra vụ việc, mọi người ở đây đều trợn tròn mắt, mắt không chớp nhìn chằm chằm hai người đang té ngã trên đất kia.
Thời gian yên lặng làm người ta có cảm giác đáng sợ, Giản Nặc thở khó nhọc. Một lúc lâu không thấy người đè phía trên động đây, đôi mắt lạnh nhạt hiện ra vẻ không kiên nhẫn, Cốc Trì trầm giọng, “Bạn học, nằm lâu như vậy đã đủ chưa?”.
Tác giả :
Mộc Thanh Vũ