Lời Hứa Của Giản Trì
Chương 20: Vận mệnh luân hồi
Editor & beta: June_duahau
Sau hai ngày tòa án thẩm vấn, Đan Thục Nhu quả nhiên đã xuất hiện, vẻ mặt tiều tụy, trên cánh tay vẫn còn băng bó. Đối mặt với nhân chứng và kết luận giám định đầy sức thuyết phục trước mặt, cô ta căn bản không thể chối cãi, rốt cuộc cũng chịu cúi đầu, không thể không thừa nhận lúc đó đã lợi dụng nhược điểm sĩ diện của cha mình để uy hiếp, đòi đến công ty làm loạn, thậm chí muốn tổ chức họp báo phơi bày đoạn tình cảm năm đó của ông và mẹ mình, khiến cho mọi người đều biết ông ấy có con gái riêng bên ngoài, hơn nữa suốt hai mươi năm qua không hề quan tâm đến hai mẹ con họ, buộc ông dưới tình huống khoonng tình nguyện sao chép lại bản di chúc mà cô ta đã chuẩn bị tốt từ trước.
Tòa tuyên án:
Về việc nguyên cáo Đan Thục Khuê tố bị cáo Đan Thục Nhu làm giả di chúc, sau khi quan tòa tiếp nhận thụ lý, chiếu theo điều lệ luật pháp ban hành, công khai mở phiên tòa điều tra xét xử. Các bên đương sự và người tố tụng đều đã tham gia tố tụng. Bản án hiện đã hoàn tất thẩm tra xử lý.
Trong quá trình thẩm tra xử lý đã điều tra rõ, so sánh nội dung cùng phương thức viết trong bản di chúc mà bị cáo giữ và văn tự viết tay đã nhiều năm của người thừa kế* hoàn toàn khác nhau. Theo lẽ thường, nạn nhân cũng chính là người thừa kế đã dưỡng thành thói quen nhiều năm, rất khó có thể thay đổi trong một sớm một chiều, huống hồ lại đang trong tính huống bệnh tật, người bệnh hoàn toàn hành động theo bản năng, sẽ dựa theo thói quen nhiều năm mà làm ra, chắc chắn sẽ không có cử chỉ gì khác biệt nhiều so với bình thường.
(*Người thừa kế >< người được thừa kế, đừng thắc mắc:D)
Kết hợp với kết quả giám định bút tích, tổng hợp lại bản tường trình của hai bên nguyên bị cùng với nhân chứng tiếp xúc với người thừa kế lúc còn sống, bản tòa cho rằng, bản di chúc mà bị cáo đang nắm giữ có điểm đáng ngờ, hơn nữa những hành động cùng với người thừa kế khi còn sống có điểm không khớp, trong khi bị cáo không thể cung cấp lý do và chứng cứ bác bỏ nhận định bản di chúc trong tay bị cáo là thật. Căn cứ vào điều 13 - Luật thừa kế của Nước CHNDTH. Quan tòa quán quyết như sau:
Vô hiệu hóa bản di chúc mà bị cáo đang nắm giữ, bản di chúc mà nguyên cáo sở hữu có hiệu lực.
Nếu như bị cáo nhận thấy bản phán quyết của quan tòa không chính xác, có thể kháng án lên cấp cao hơn trong ngày 15,....
Chánh án: Tân Duệ
Thẩm phán:....
Đối với kết quả này, xem như đã nằm trong dự kiến của Giản Nặc, cô cũng không có biểu hiện vui vẻ gì, ngược lại rơi vào suy nghĩ sâu xa. Người có tiền cũng không hẳn là chuyện tốt, một phần di chúc, một phần tài sản, có thể thay đổi trong nháy mắt, quan hệ huyết thống đặt ở trước mặt tiền tài đều không chịu nổi một kích. Tiện đó lại nghĩ đến lời Cốc Trì nói về phần di chúc mà Nguyên Nghị đưa ra trên tòa, đáy lòng không khỏi hiện lên vài nghi vấn. Hắn ta làm thế nào để có được bản di chúc của Cốc tiên sinh chứ? Lại có thể giám định là có hiệu lực? Thân là một luật sư, Giản Nặc tin tưởng chắc chắn pháp luật có tính công bằng. Như vậy, vấn đề nằm ở đâu? Cô nghĩ mãi mà không ra.
Cho dù Cốc Trì có lấy lại được tất cả những gì thuộc về nhà họ Cốc, thì Giản Nặc cũng không thể quên đêm đó khi anh tự mình kể lại đoạn biến cố kia từng nói qua một câu: "Cái chết của bọn họ nhìn như một tai nạn ngoài ý muốn."
Nhìn như ngoài ý muốn? Nói như vậy có phải Cốc Trì đã biết chuyện này chẳng phải một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn gì rồi không? Mà đó là... Giản Nặc trời sinh mẫn cảm bỗng nhiên không dám nghĩ tiếp. Dựa vào những thành tựu mà Cốc Trì đạt được ngày hôm nay, nếu có điểm đáng ngờ trong chuyện này, anh nhất định sẽ tra hỏi đến cùng, nếu thế, anh định làm như thế nào? Mà tất cra những chuyện này có phải cũng có quan hệ trực tiếp hay gián tiếp đến Nguyên Nghị? Tiền chỉ là vật ngoài thân, cô hiểu rõ việc lấy lại sản nghiệp nhà họ Cốc không phải cái mà Cốc Trì quan tâm, mà chính là cái chết oan uổng của cha mẹ mình, khiến cho Cốc Trì không thể nào không tính toán được. Giản Nặc quyết định phải giúp anh. Cho dù án tử này xảy ra ngoài biên giới quốc gia, hơn nữa đã xảy ra 4 năm trước, mức độ khó khăn trong lúc vô hình càng nâng lên, nhưng cô không muốn trong tâm trí Cốc Trì tồn tại mối ân hận hoặc áy náy suốt đời.
Cốc Trì hôm nay có một hợp đồng quan trọng cần ký, cho nên không thể đến tòa dự thính được, Giản Nặc hiểu chuyện cũng không bởi vậy mà giận dỗi gì, nhưng lúc này cô bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy anh, vì thế mau chóng thu thập xong tài liệu, định chạy đến Trúc Hải một chuyến.
So với sự bình tĩnh của Giản Nặc, Đan Thục Khuê không khống chế nổi mui mừng, ý cười treo bên miệng hiển nhiên là tâm tình anh ta rất tốt. Dù sao lúc trước đâm kiên khả năng mình thua rất lớn, trong thời khắc mấu chốt Giản Nặc lại phát hiện ra một lỗi nhỏ này khiến cho cục diện đảo lộn, khiến anh ta càng tán thưởng gấp đôi, anh ta đặc biệt có thành ý muốn mời Giản Nặc làm luật sư đại diện chính cho Đan thị.
Đối với chuyện này, Giản Nặc chỉ lễ phép mỉm cười, "Đan tiên sinh không cần phải khách khí, thân là luật sư biện hộ của anh, dốc hết toàn lực để bảo vệ tối đa quyền lợi của anh là việc tôi nên làm. Về phần đề nghị của anhh, xin hãy liên lạc với văn phòng luật sư của tôi."
"Chính là muốn cảm ơn cô." Đan Thục Khuê bắt tay với Giản Nặc, tươi cười ôn hòa, "Tôi sẽ mau chóng đề xuất hợp đồng với văn phòng luật sư Kim Thái, về sau chuyện của công ty còn muốn làm phiền luật sư Giản."
Lễ phép nắm tay đáp lại anh ta, Giản Nặc thu tay lại, trong lúc ngẩng đầu, vô ý nhìn thấy ánh mắt sung huyết gắt gao nhìn chằm chằm cô của Đan Thục Nhu, hai đạo ánh mắt gặp nhau, Giản Nặc im lặng xoay người.
Phiên tòa này Lạc Nghệ Hằng vắng mặt, một mặt trong tay anh có vụ kiện khó giải quyết cần xử lý, một mặt khác hôm nay quả thật không cần đến anh chỉ đạo, tình huống này đối với Đan Thục Khuê rất có lợi, lấy khả năng ứng biến của Giản Nặc, anh tin tưởng cô đủ khả năng để ứng phó, hơn nữa, trong tiềm thức của mình anh nghĩ Cốc Trì nhất định sẽ đến. Nhưng vì giúp đỡ Giản Nặc, anh vẫn phải trợ thủ đắc lực nhất của mình là Lâm San đến.
Chú ý đến cái nhìn chăm chú mà lạnh lẽo của Đan Thục Nhu, Lâm San mẫn cảm nhíu mày, sau khi đi ra ngoài, cô ấy theo bản năng đến gần Giản Nặc thấp giọng nhắc nhở: "Luật sư Giản, nghe nói thường thường khi luật khi đánh thắng một trận trên toài, người thua sẽ trút toàn bộ tức giận lên người chúng ta, Đan Thục Nhu không phải người đơn giản, cô bình thường cũng nên chú ý một chút."
Đối với sự quan tâm của đồng nghiệp, Giản Nặc đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng: "Chẳng lẽ cô ta còn muốn tìm tôi trả thù?" Thấy Lâm San nhíu mày càng chặt, cô vội an ủi: "Yên tâm đi, tôi sẽ chú ý."
Vừa dứt lời, Đan Thục Nhu cư nhiên đi tới trước mặt cô, ánh mắt lạnh nhạt đao qua trên người Giản Nặc, lúc mở miệng thì giọng điệu đầy ý châm chọc: "Luật sư Giản quả nhiên không tầm thường, chút thủ đoạn nhỏ ấy của tôi cũng không có tác dụng gì, bất quá, tôi cũng không thể bị bỏng không công như thế được, cái này mà để lại sẹo thì rất khó coi a." Đột nhiên cô ta cười cười, nụ cười có vẻ dữ tợn mà xấu xí: "Luật sư Giản, cô cũng phải cẩn thận một chút, công việc này thực ra vô cùng nguy hiểm đấy."
Cư nhiên giữa thanh thiên bạch nhật dám uy hiếp cô. Giản Nặc nhìn thẳng vào mắt của cô ta, khóe môi dắt lên ý cười, nhàn nhạt nói: "Đan tiểu thư, tôi rất muốn cảm ơn lời nhắc nhở của cô, nhưng mà tôi còn phải thuận tiện nhắc cô một chút, nói chuyện cùng luật sư, ngàn vạn lần chú ý lựa lời nói."
Mọi người đều nói "Nói chuyện với luật sư rất mệt người", quả thực là như thế. Bọn họ rất biết cách bắt được mấu chốt trong mỗi câu của người nói, cũng là một lỗi sai, nhưng với luật sư chỉ một câu đơn giản đến cực điểm đã khiến cho người ta á khẩu không nói nên lời. Đan Thục Nhu nếu thông minh sẽ không kiêu ngạo đến cuồng ngôn uy hiếp cô như vậy, bằng không sẽ lần nữa bị người ta lôi lên tòa, không biết chết thế nào. Đương nhiên Giản Nặc vẫn đủ khoan hồng độ lượng, cho dù chán ghét việc cô ta dùng thủ đoạn để đoạt lấy tài sản, nghĩ đến việc cô ta nhận được kết quả thảm hại sau vụ kiện, thậm chí còn tổn thương mình thành như vậy, cô cũng không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng làm gì nữa.
Nhìn chằm chằm vào mặt Giản Nặc, Đan Thục Nhu bị biểu cảm lạnh nhạt của cô làm cho tức giận đến câm nín, sau đó thấy cô bình tĩnh cùng trợ lý sóng vai nhau rời đi.
"Tôi sẽ không để yên đâu, cô cứ chờ đi." Ánh mắt dán chặt lên bóng lưng mảnh khảnh của Giản Nặc, Đan Thục Nhu giận dữ "nhắn" lại. Kết quả ngày hôm nay trên tòa tất cả đều là do người phụ nữ kia gây ra, toàn bộ những hận ý của cô ta tức thì chuyển hết lên người Giản Nặc, nếu không phải tại cô phát hiện ra thói quen viết chữ của cha cô ta, nếu không phải cô, cô ta làm sao lại có kết quả thảm như vậy, đều tại cô, tất cả đều do cô.
Ác độc nảy sinh giống như có thể xé nát tờ giấy trong tay, Đan Thục Nhu đạp lên giày cao gót dời đi.
Giản Nặc cũng chẳng phải người nhát gan, đối với lời đe dọa của Đan Thục Nhu căn bản không để trong lòng, nếu chỉ có vậy đã sợ thì ngay cả chính cô cũng hoài nghi có phải mình đã chọn sai nghành không. Rời khỏi tòa án, cô để Lâm San trở về Sở Sự Vụ trước, đang định lấy ô tô đến Trúc Hải thì thấy xe của Cốc Trì đã đỗ cách đó không xa, mà anh thì đang đứng trước xe nói chuyện với một nam một nữ, trong đó có một người Giản Nặc đã từng gặp qua, lần này đảm nhiệm vai trò chánh án - Tân Duệ.
Trong lòng không khỏi có chút băn khoăn, Giản Nặc theo bản năng bước đi nhanh hơn, giống như có cảm ứng tâm linh, Cốc Trì đang nói chuyện cũng chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, ánh mắt ôn nhu chuyên chú của anh làm cô hơi giật mình. Yên lặng nhìn cô vài giây, sau đó lại dời ánh mắt đi, cùng hai người bên cạnh nói vài câu, sau đó cả ba đồng thời xoay người lại.
Chờ đến khi Giản Nặc đến gần, người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh Cốc Trì dẫn đầu mở lời trước, "Xem ra, luật sư Giản thắng kiện không hề lo lắng thấp thỏm gì nha."
Giản Nặc cảm thấy hình như đã từng gặp qua người này, nhưng bỗng chốc lại không nghĩ ra là ở đâu, nhìn về phía Cốc Trì xin giúp đỡ.
"Quên rồi à?" Cốc Trì cười nhạt, "Kỳ Dược Minh, bạn đại học của anh, em đã nhìn thấy ảnh cậu ấy rồi mà."
Giản Nặc có thế mới nhớ ra, lúc hai người yêu nhau có nghe Cốc Trì nhắc đến có một người anh em du học ở nước ngoài - Kỳ Dược Minh, từng có lần nhìn thấy ảnh chụp chung của bọn họ trong máy tính của Cốc Trì, khó trách cô cứ cảm thấy quen mắt, khẽ cười, cô nhiệt tình chào hỏi: "Xin chào, trước kia đã từng nghe ánh ấy nhắc đến anh, nói hai người khi chơi bóng phối hợp với nhau rất ăn ý."
"Tôi cũng thế, cái tên Giản Nặc tôi nghe đến chai cả tai rồi." Kỳ Dược Minh mờ ám liếc nhìn Cốc Trì một cái, cười sang sảng, lập tức ôm chầm lấy Tân Duệ giới thiệu, nói: "Vợ tôi, Tân Duệ."
"Kỳ tiên sinh, không cần đặt danh phận bừa bãi cho tôi." Tân Duệ oán trách liếc mắt anh ta một cái, gạt tay anh ta ra, hướng về phía Giản Nặc, nói: "Tân Duệ, bạn gái của kẻ bất tài Kỳ Dược Minh này." Nghĩ đến phong thái của Giản Nặc ở trên toài, cô không khỏi tán thưởng: "Vụ án này xử lý rất tốt, xem ra thực sự là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài."
Giản Nặc hiểu rõ cô ấy là đang chỉ gương mặt trẻ con này của cô, ngượng ngùng cười cười, nhìn Tân Duệ trước mắt đã thay xuống bộ đồ công sở thanh lịch, cô nói: "Thật không ngờ lại khéo như vậy, hóa ra tất cả mọi người đều biết nhau."
"Duyên phận nha." Kỳ Dược Minh cảm thán một tiếng, vô lại ôm lấy eo nhỏ của cô bạn gái, nhìn về phía Cốc Trì: "Đi thôi, mình đã sắp xếp xong rồi, vẫn chỗ cũ, tổ chức mừng công cho vợ cậu."
Giản Nặc bị một câu "vợ cậu" của anh ta khiến cho bỗng chốc đỏ mặt, Cốc Trì dường như rất cao hứng, nhận lấy tập công văn của cô, dắt tay cô, bao chặt chẽ trong lòng bàn tay mình.
Kỳ Dược Minh thấy vậy đuổi theo trêu chọc nói: "Không được nha, cậu cũng chưa giới thiệu người mình mà, các người có quan hệ gì a? Nếu không có quan hệ, mình cần gì phải mời cô ấy ăn cơm chứ?"
Tân Duệ đẩy anh ta một cái, không nhịn được mà mỉm cười, người làm ở Viện Kiểm Sát ai ai cũng đều nghiêm túc ấy vậy mà người bạn trai đang đứng bên cạnh cô đây lại vô lại đến mức này, cô rốt cuộc cũng được mở mang tầm mắt.
Cốc Trì hơi nhíu mày, nắm lấy cánh tay Giản Nặc kéo vào lòng, ôm chặt nói: "Cố ấy là Giản Nặc, cũng chính là Cốc phu nhân tương lai."
Trong nháy mắt mặt Giản Nặc đỏ lựng thành một mảnh, lặng lẽ tránh ra một chút, nhưng anh lại không hề có ý định buông tay chút nào cả.
Cùng Tân Duệ liếc nhìn nhau, Kỳ Dược minh mỉm cười: "Nếu đã nói như vậy, mình sẽ để cho cậu làm chủ một chút đi."
Kỳ Nhược Minh vốn là một người đặc biệt náo động, điểm này giống hệt với Diệp Ưu Lý, nhìn bề ngoài thì bọn họ có vẻ đùa giỡn không nghiêm túc, nhưng lúc nói chuyện chính sự thì lại vô cùng nghiêm túc, giống như Cốc Trì cho tới trước thời điểm gặp mặt Nguyên Nghị, hai người này cực kỳ ăn ý thu liễm lại sự thờ ơ của mình, bởi bọn họ đều hiểu rõ, Nguyên Nghị chẳng phải người dễ đối phó. Nhưng tình huống hôm nay đương nhiên là khác, hai anh em quen đã biết nhau nhiều năm lại đều mang theo người yêu thương bên mình, hơn nữa đã có kinh nghiệm sau một hồi biến cố, ít nhiều cũng có chút cảm giác sống sót sau tai nạn, tình nghĩa thâm sâu ẩn chứa trong đó bọn họ đã sớm hiểu trong lòng mà không cần nói ra. Bởi vậy có thể thấy được, tình cảm anh em giữa Cốc Trì và Kỳ Dược Minh so với người khác đã không chỉ là một chút. Cũng vì đoạn giao tình đó mà sau này mới khiến cho mấy người tồn tại trong giới tư pháp này hợp lực với nhau vì Cốc Trì liều mạng một phen.
Trúc Hải sắp khai trương, Giản Nặc cũng ở bên cạnh, khiến cho tâm tình Cốc Trì khó có khi trầm tĩnh, cùng Kỳ Dược Minh tán gẫu mấy chuyện lý thú hồi còn học đại học, thỉnh thoảng còn cười ra tiếng, lúc nghiêng đầu nhìn về phía Giản Nặc, ánh mắt sâu thẳm mang theo tia ôn nhu dịu dàng, dưới đáy lòng chợt dâng lên một suy nghĩ yếu ớt, không cần truy cứu bất cứ cái gì nữa, cứ để tất cả trôi qua như vậy đi, anh đã mất đi rất nhiều rồi, chỉ còn mình cô ở lại bên anh thôi, không phải sao? Như vậy là đủ rồi, anh cũng không có lòng tham.
Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của anh, Giản Nặc ngước mắt nhìn anh, bốn mắt giao nhau, cô dịu dảng cười, giơ tay đoạt lấy ly rượu trước mặt anh, nhỏ giọng nói: "Uống thêm nữa sẽ không lái xe được."
Cốc Trì cười, nhận lấy ly trà cô đưa tới, khẽ nhấp một ngụm.
Nhìn thấy hai người bọn họ gương vỡ lại lành, Kỳ Dược Minh cũng không khống chế được mà cảm động, nghĩ đến Cốc Trì vất vả lẻ lo một mình dốc sức làm việc ở nước ngoài như thế nào, nhớ đến thời điểm anh ta mang ảnh chụp của Giản Nặc gửi cho cậu ấy lúc gọi điện thoại thấy cậu ấy trầm mặc khác thường, mắt anh ta bỗng nổi hơi nước, vì để che dấu xấu hổ, anh ta nên một cước lên bả vai Cốc Trì, lấy cớ đi toilet, xoay người rời khỏi phòng. Đến khi trở lại, đã khôi phục bàn tính thường ngày, bắt đầu trêu ghẹo Giản Nặc và Cốc Trì.
Một màn anh em bằng hữu hội tụ bất ngờ này cuối cùng cũng kết thúc trong không khí vui vẻ, lúc rời khỏi hội sở tư nhân, Giản Nặc và Tân Duệ cũng đã trở thành bạn bè không có gì giấu nhau, hai người còn hẹn ngày khai trương của Trúc Hải sẽ gặp lại.
Bởi vì Diệp Ưu Lý phải đến Lâm Thành điều tra án, mà Bộ Ôn Nhu đi máy bay phải rạng sáng hôm sau mới tới được Nghi Thành, cho nên buổi tái tụ họp dự định vào tối trước đó bị hủy bỏ, Cốc Trì đã gọi điện thoại cho Lạc Nghệ Hằng, muốn anh ấy đi cùng cả nhóm đến dự lễ khai trương của Trúc Hải, đến lúc đó ròi tụ họp luôn, Lạc Nghệ Hằng thay Diệp Ưu Lý đồng ý, về phần Bộ Ôn Nhu, đương nhiên sẽ do Giản Nặc thuyết phục...cập nhật nhanh nhất tại. com....
Cho nên, đêm khai trương Trúc Hải hôm đó mới chân chính là một cuộc tụ họp đông đủ nhất. Đám anh em đã nhiều năm rồi không gặp, rốt cuộc ngày hôm đó cũng có thể đoàn tụ cùng nhau, mọi người có thể ngồi chung một bàn không thể không cảm thán năm tháng như nước chảy mây trôi, từng có một thời trẻ tuổi điên cuồng thoáng chốc đã bị thời gian che phủ, mà bọn họ trong lúc bất tri bất giác đều đã thay đổi, cho dù người vẫn là người của năm đó, nhưng tâm tình đã không trở về 4 năm trước được nữa rồi. Cũng chính vào ngày hôm đó, Giản Nặc không hẹn mà gặp một vị khách không mời mà đến có quen biết với người tên Nguyên Nghị. Từ đây, vân mệnh luân hồi lại một lần nữa xoay chuyển, đưa bọn họ dây dưa cùng nhau.
Sau hai ngày tòa án thẩm vấn, Đan Thục Nhu quả nhiên đã xuất hiện, vẻ mặt tiều tụy, trên cánh tay vẫn còn băng bó. Đối mặt với nhân chứng và kết luận giám định đầy sức thuyết phục trước mặt, cô ta căn bản không thể chối cãi, rốt cuộc cũng chịu cúi đầu, không thể không thừa nhận lúc đó đã lợi dụng nhược điểm sĩ diện của cha mình để uy hiếp, đòi đến công ty làm loạn, thậm chí muốn tổ chức họp báo phơi bày đoạn tình cảm năm đó của ông và mẹ mình, khiến cho mọi người đều biết ông ấy có con gái riêng bên ngoài, hơn nữa suốt hai mươi năm qua không hề quan tâm đến hai mẹ con họ, buộc ông dưới tình huống khoonng tình nguyện sao chép lại bản di chúc mà cô ta đã chuẩn bị tốt từ trước.
Tòa tuyên án:
Về việc nguyên cáo Đan Thục Khuê tố bị cáo Đan Thục Nhu làm giả di chúc, sau khi quan tòa tiếp nhận thụ lý, chiếu theo điều lệ luật pháp ban hành, công khai mở phiên tòa điều tra xét xử. Các bên đương sự và người tố tụng đều đã tham gia tố tụng. Bản án hiện đã hoàn tất thẩm tra xử lý.
Trong quá trình thẩm tra xử lý đã điều tra rõ, so sánh nội dung cùng phương thức viết trong bản di chúc mà bị cáo giữ và văn tự viết tay đã nhiều năm của người thừa kế* hoàn toàn khác nhau. Theo lẽ thường, nạn nhân cũng chính là người thừa kế đã dưỡng thành thói quen nhiều năm, rất khó có thể thay đổi trong một sớm một chiều, huống hồ lại đang trong tính huống bệnh tật, người bệnh hoàn toàn hành động theo bản năng, sẽ dựa theo thói quen nhiều năm mà làm ra, chắc chắn sẽ không có cử chỉ gì khác biệt nhiều so với bình thường.
(*Người thừa kế >< người được thừa kế, đừng thắc mắc:D)
Kết hợp với kết quả giám định bút tích, tổng hợp lại bản tường trình của hai bên nguyên bị cùng với nhân chứng tiếp xúc với người thừa kế lúc còn sống, bản tòa cho rằng, bản di chúc mà bị cáo đang nắm giữ có điểm đáng ngờ, hơn nữa những hành động cùng với người thừa kế khi còn sống có điểm không khớp, trong khi bị cáo không thể cung cấp lý do và chứng cứ bác bỏ nhận định bản di chúc trong tay bị cáo là thật. Căn cứ vào điều 13 - Luật thừa kế của Nước CHNDTH. Quan tòa quán quyết như sau:
Vô hiệu hóa bản di chúc mà bị cáo đang nắm giữ, bản di chúc mà nguyên cáo sở hữu có hiệu lực.
Nếu như bị cáo nhận thấy bản phán quyết của quan tòa không chính xác, có thể kháng án lên cấp cao hơn trong ngày 15,....
Chánh án: Tân Duệ
Thẩm phán:....
Đối với kết quả này, xem như đã nằm trong dự kiến của Giản Nặc, cô cũng không có biểu hiện vui vẻ gì, ngược lại rơi vào suy nghĩ sâu xa. Người có tiền cũng không hẳn là chuyện tốt, một phần di chúc, một phần tài sản, có thể thay đổi trong nháy mắt, quan hệ huyết thống đặt ở trước mặt tiền tài đều không chịu nổi một kích. Tiện đó lại nghĩ đến lời Cốc Trì nói về phần di chúc mà Nguyên Nghị đưa ra trên tòa, đáy lòng không khỏi hiện lên vài nghi vấn. Hắn ta làm thế nào để có được bản di chúc của Cốc tiên sinh chứ? Lại có thể giám định là có hiệu lực? Thân là một luật sư, Giản Nặc tin tưởng chắc chắn pháp luật có tính công bằng. Như vậy, vấn đề nằm ở đâu? Cô nghĩ mãi mà không ra.
Cho dù Cốc Trì có lấy lại được tất cả những gì thuộc về nhà họ Cốc, thì Giản Nặc cũng không thể quên đêm đó khi anh tự mình kể lại đoạn biến cố kia từng nói qua một câu: "Cái chết của bọn họ nhìn như một tai nạn ngoài ý muốn."
Nhìn như ngoài ý muốn? Nói như vậy có phải Cốc Trì đã biết chuyện này chẳng phải một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn gì rồi không? Mà đó là... Giản Nặc trời sinh mẫn cảm bỗng nhiên không dám nghĩ tiếp. Dựa vào những thành tựu mà Cốc Trì đạt được ngày hôm nay, nếu có điểm đáng ngờ trong chuyện này, anh nhất định sẽ tra hỏi đến cùng, nếu thế, anh định làm như thế nào? Mà tất cra những chuyện này có phải cũng có quan hệ trực tiếp hay gián tiếp đến Nguyên Nghị? Tiền chỉ là vật ngoài thân, cô hiểu rõ việc lấy lại sản nghiệp nhà họ Cốc không phải cái mà Cốc Trì quan tâm, mà chính là cái chết oan uổng của cha mẹ mình, khiến cho Cốc Trì không thể nào không tính toán được. Giản Nặc quyết định phải giúp anh. Cho dù án tử này xảy ra ngoài biên giới quốc gia, hơn nữa đã xảy ra 4 năm trước, mức độ khó khăn trong lúc vô hình càng nâng lên, nhưng cô không muốn trong tâm trí Cốc Trì tồn tại mối ân hận hoặc áy náy suốt đời.
Cốc Trì hôm nay có một hợp đồng quan trọng cần ký, cho nên không thể đến tòa dự thính được, Giản Nặc hiểu chuyện cũng không bởi vậy mà giận dỗi gì, nhưng lúc này cô bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy anh, vì thế mau chóng thu thập xong tài liệu, định chạy đến Trúc Hải một chuyến.
So với sự bình tĩnh của Giản Nặc, Đan Thục Khuê không khống chế nổi mui mừng, ý cười treo bên miệng hiển nhiên là tâm tình anh ta rất tốt. Dù sao lúc trước đâm kiên khả năng mình thua rất lớn, trong thời khắc mấu chốt Giản Nặc lại phát hiện ra một lỗi nhỏ này khiến cho cục diện đảo lộn, khiến anh ta càng tán thưởng gấp đôi, anh ta đặc biệt có thành ý muốn mời Giản Nặc làm luật sư đại diện chính cho Đan thị.
Đối với chuyện này, Giản Nặc chỉ lễ phép mỉm cười, "Đan tiên sinh không cần phải khách khí, thân là luật sư biện hộ của anh, dốc hết toàn lực để bảo vệ tối đa quyền lợi của anh là việc tôi nên làm. Về phần đề nghị của anhh, xin hãy liên lạc với văn phòng luật sư của tôi."
"Chính là muốn cảm ơn cô." Đan Thục Khuê bắt tay với Giản Nặc, tươi cười ôn hòa, "Tôi sẽ mau chóng đề xuất hợp đồng với văn phòng luật sư Kim Thái, về sau chuyện của công ty còn muốn làm phiền luật sư Giản."
Lễ phép nắm tay đáp lại anh ta, Giản Nặc thu tay lại, trong lúc ngẩng đầu, vô ý nhìn thấy ánh mắt sung huyết gắt gao nhìn chằm chằm cô của Đan Thục Nhu, hai đạo ánh mắt gặp nhau, Giản Nặc im lặng xoay người.
Phiên tòa này Lạc Nghệ Hằng vắng mặt, một mặt trong tay anh có vụ kiện khó giải quyết cần xử lý, một mặt khác hôm nay quả thật không cần đến anh chỉ đạo, tình huống này đối với Đan Thục Khuê rất có lợi, lấy khả năng ứng biến của Giản Nặc, anh tin tưởng cô đủ khả năng để ứng phó, hơn nữa, trong tiềm thức của mình anh nghĩ Cốc Trì nhất định sẽ đến. Nhưng vì giúp đỡ Giản Nặc, anh vẫn phải trợ thủ đắc lực nhất của mình là Lâm San đến.
Chú ý đến cái nhìn chăm chú mà lạnh lẽo của Đan Thục Nhu, Lâm San mẫn cảm nhíu mày, sau khi đi ra ngoài, cô ấy theo bản năng đến gần Giản Nặc thấp giọng nhắc nhở: "Luật sư Giản, nghe nói thường thường khi luật khi đánh thắng một trận trên toài, người thua sẽ trút toàn bộ tức giận lên người chúng ta, Đan Thục Nhu không phải người đơn giản, cô bình thường cũng nên chú ý một chút."
Đối với sự quan tâm của đồng nghiệp, Giản Nặc đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng: "Chẳng lẽ cô ta còn muốn tìm tôi trả thù?" Thấy Lâm San nhíu mày càng chặt, cô vội an ủi: "Yên tâm đi, tôi sẽ chú ý."
Vừa dứt lời, Đan Thục Nhu cư nhiên đi tới trước mặt cô, ánh mắt lạnh nhạt đao qua trên người Giản Nặc, lúc mở miệng thì giọng điệu đầy ý châm chọc: "Luật sư Giản quả nhiên không tầm thường, chút thủ đoạn nhỏ ấy của tôi cũng không có tác dụng gì, bất quá, tôi cũng không thể bị bỏng không công như thế được, cái này mà để lại sẹo thì rất khó coi a." Đột nhiên cô ta cười cười, nụ cười có vẻ dữ tợn mà xấu xí: "Luật sư Giản, cô cũng phải cẩn thận một chút, công việc này thực ra vô cùng nguy hiểm đấy."
Cư nhiên giữa thanh thiên bạch nhật dám uy hiếp cô. Giản Nặc nhìn thẳng vào mắt của cô ta, khóe môi dắt lên ý cười, nhàn nhạt nói: "Đan tiểu thư, tôi rất muốn cảm ơn lời nhắc nhở của cô, nhưng mà tôi còn phải thuận tiện nhắc cô một chút, nói chuyện cùng luật sư, ngàn vạn lần chú ý lựa lời nói."
Mọi người đều nói "Nói chuyện với luật sư rất mệt người", quả thực là như thế. Bọn họ rất biết cách bắt được mấu chốt trong mỗi câu của người nói, cũng là một lỗi sai, nhưng với luật sư chỉ một câu đơn giản đến cực điểm đã khiến cho người ta á khẩu không nói nên lời. Đan Thục Nhu nếu thông minh sẽ không kiêu ngạo đến cuồng ngôn uy hiếp cô như vậy, bằng không sẽ lần nữa bị người ta lôi lên tòa, không biết chết thế nào. Đương nhiên Giản Nặc vẫn đủ khoan hồng độ lượng, cho dù chán ghét việc cô ta dùng thủ đoạn để đoạt lấy tài sản, nghĩ đến việc cô ta nhận được kết quả thảm hại sau vụ kiện, thậm chí còn tổn thương mình thành như vậy, cô cũng không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng làm gì nữa.
Nhìn chằm chằm vào mặt Giản Nặc, Đan Thục Nhu bị biểu cảm lạnh nhạt của cô làm cho tức giận đến câm nín, sau đó thấy cô bình tĩnh cùng trợ lý sóng vai nhau rời đi.
"Tôi sẽ không để yên đâu, cô cứ chờ đi." Ánh mắt dán chặt lên bóng lưng mảnh khảnh của Giản Nặc, Đan Thục Nhu giận dữ "nhắn" lại. Kết quả ngày hôm nay trên tòa tất cả đều là do người phụ nữ kia gây ra, toàn bộ những hận ý của cô ta tức thì chuyển hết lên người Giản Nặc, nếu không phải tại cô phát hiện ra thói quen viết chữ của cha cô ta, nếu không phải cô, cô ta làm sao lại có kết quả thảm như vậy, đều tại cô, tất cả đều do cô.
Ác độc nảy sinh giống như có thể xé nát tờ giấy trong tay, Đan Thục Nhu đạp lên giày cao gót dời đi.
Giản Nặc cũng chẳng phải người nhát gan, đối với lời đe dọa của Đan Thục Nhu căn bản không để trong lòng, nếu chỉ có vậy đã sợ thì ngay cả chính cô cũng hoài nghi có phải mình đã chọn sai nghành không. Rời khỏi tòa án, cô để Lâm San trở về Sở Sự Vụ trước, đang định lấy ô tô đến Trúc Hải thì thấy xe của Cốc Trì đã đỗ cách đó không xa, mà anh thì đang đứng trước xe nói chuyện với một nam một nữ, trong đó có một người Giản Nặc đã từng gặp qua, lần này đảm nhiệm vai trò chánh án - Tân Duệ.
Trong lòng không khỏi có chút băn khoăn, Giản Nặc theo bản năng bước đi nhanh hơn, giống như có cảm ứng tâm linh, Cốc Trì đang nói chuyện cũng chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, ánh mắt ôn nhu chuyên chú của anh làm cô hơi giật mình. Yên lặng nhìn cô vài giây, sau đó lại dời ánh mắt đi, cùng hai người bên cạnh nói vài câu, sau đó cả ba đồng thời xoay người lại.
Chờ đến khi Giản Nặc đến gần, người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh Cốc Trì dẫn đầu mở lời trước, "Xem ra, luật sư Giản thắng kiện không hề lo lắng thấp thỏm gì nha."
Giản Nặc cảm thấy hình như đã từng gặp qua người này, nhưng bỗng chốc lại không nghĩ ra là ở đâu, nhìn về phía Cốc Trì xin giúp đỡ.
"Quên rồi à?" Cốc Trì cười nhạt, "Kỳ Dược Minh, bạn đại học của anh, em đã nhìn thấy ảnh cậu ấy rồi mà."
Giản Nặc có thế mới nhớ ra, lúc hai người yêu nhau có nghe Cốc Trì nhắc đến có một người anh em du học ở nước ngoài - Kỳ Dược Minh, từng có lần nhìn thấy ảnh chụp chung của bọn họ trong máy tính của Cốc Trì, khó trách cô cứ cảm thấy quen mắt, khẽ cười, cô nhiệt tình chào hỏi: "Xin chào, trước kia đã từng nghe ánh ấy nhắc đến anh, nói hai người khi chơi bóng phối hợp với nhau rất ăn ý."
"Tôi cũng thế, cái tên Giản Nặc tôi nghe đến chai cả tai rồi." Kỳ Dược Minh mờ ám liếc nhìn Cốc Trì một cái, cười sang sảng, lập tức ôm chầm lấy Tân Duệ giới thiệu, nói: "Vợ tôi, Tân Duệ."
"Kỳ tiên sinh, không cần đặt danh phận bừa bãi cho tôi." Tân Duệ oán trách liếc mắt anh ta một cái, gạt tay anh ta ra, hướng về phía Giản Nặc, nói: "Tân Duệ, bạn gái của kẻ bất tài Kỳ Dược Minh này." Nghĩ đến phong thái của Giản Nặc ở trên toài, cô không khỏi tán thưởng: "Vụ án này xử lý rất tốt, xem ra thực sự là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài."
Giản Nặc hiểu rõ cô ấy là đang chỉ gương mặt trẻ con này của cô, ngượng ngùng cười cười, nhìn Tân Duệ trước mắt đã thay xuống bộ đồ công sở thanh lịch, cô nói: "Thật không ngờ lại khéo như vậy, hóa ra tất cả mọi người đều biết nhau."
"Duyên phận nha." Kỳ Dược Minh cảm thán một tiếng, vô lại ôm lấy eo nhỏ của cô bạn gái, nhìn về phía Cốc Trì: "Đi thôi, mình đã sắp xếp xong rồi, vẫn chỗ cũ, tổ chức mừng công cho vợ cậu."
Giản Nặc bị một câu "vợ cậu" của anh ta khiến cho bỗng chốc đỏ mặt, Cốc Trì dường như rất cao hứng, nhận lấy tập công văn của cô, dắt tay cô, bao chặt chẽ trong lòng bàn tay mình.
Kỳ Dược Minh thấy vậy đuổi theo trêu chọc nói: "Không được nha, cậu cũng chưa giới thiệu người mình mà, các người có quan hệ gì a? Nếu không có quan hệ, mình cần gì phải mời cô ấy ăn cơm chứ?"
Tân Duệ đẩy anh ta một cái, không nhịn được mà mỉm cười, người làm ở Viện Kiểm Sát ai ai cũng đều nghiêm túc ấy vậy mà người bạn trai đang đứng bên cạnh cô đây lại vô lại đến mức này, cô rốt cuộc cũng được mở mang tầm mắt.
Cốc Trì hơi nhíu mày, nắm lấy cánh tay Giản Nặc kéo vào lòng, ôm chặt nói: "Cố ấy là Giản Nặc, cũng chính là Cốc phu nhân tương lai."
Trong nháy mắt mặt Giản Nặc đỏ lựng thành một mảnh, lặng lẽ tránh ra một chút, nhưng anh lại không hề có ý định buông tay chút nào cả.
Cùng Tân Duệ liếc nhìn nhau, Kỳ Dược minh mỉm cười: "Nếu đã nói như vậy, mình sẽ để cho cậu làm chủ một chút đi."
Kỳ Nhược Minh vốn là một người đặc biệt náo động, điểm này giống hệt với Diệp Ưu Lý, nhìn bề ngoài thì bọn họ có vẻ đùa giỡn không nghiêm túc, nhưng lúc nói chuyện chính sự thì lại vô cùng nghiêm túc, giống như Cốc Trì cho tới trước thời điểm gặp mặt Nguyên Nghị, hai người này cực kỳ ăn ý thu liễm lại sự thờ ơ của mình, bởi bọn họ đều hiểu rõ, Nguyên Nghị chẳng phải người dễ đối phó. Nhưng tình huống hôm nay đương nhiên là khác, hai anh em quen đã biết nhau nhiều năm lại đều mang theo người yêu thương bên mình, hơn nữa đã có kinh nghiệm sau một hồi biến cố, ít nhiều cũng có chút cảm giác sống sót sau tai nạn, tình nghĩa thâm sâu ẩn chứa trong đó bọn họ đã sớm hiểu trong lòng mà không cần nói ra. Bởi vậy có thể thấy được, tình cảm anh em giữa Cốc Trì và Kỳ Dược Minh so với người khác đã không chỉ là một chút. Cũng vì đoạn giao tình đó mà sau này mới khiến cho mấy người tồn tại trong giới tư pháp này hợp lực với nhau vì Cốc Trì liều mạng một phen.
Trúc Hải sắp khai trương, Giản Nặc cũng ở bên cạnh, khiến cho tâm tình Cốc Trì khó có khi trầm tĩnh, cùng Kỳ Dược Minh tán gẫu mấy chuyện lý thú hồi còn học đại học, thỉnh thoảng còn cười ra tiếng, lúc nghiêng đầu nhìn về phía Giản Nặc, ánh mắt sâu thẳm mang theo tia ôn nhu dịu dàng, dưới đáy lòng chợt dâng lên một suy nghĩ yếu ớt, không cần truy cứu bất cứ cái gì nữa, cứ để tất cả trôi qua như vậy đi, anh đã mất đi rất nhiều rồi, chỉ còn mình cô ở lại bên anh thôi, không phải sao? Như vậy là đủ rồi, anh cũng không có lòng tham.
Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của anh, Giản Nặc ngước mắt nhìn anh, bốn mắt giao nhau, cô dịu dảng cười, giơ tay đoạt lấy ly rượu trước mặt anh, nhỏ giọng nói: "Uống thêm nữa sẽ không lái xe được."
Cốc Trì cười, nhận lấy ly trà cô đưa tới, khẽ nhấp một ngụm.
Nhìn thấy hai người bọn họ gương vỡ lại lành, Kỳ Dược Minh cũng không khống chế được mà cảm động, nghĩ đến Cốc Trì vất vả lẻ lo một mình dốc sức làm việc ở nước ngoài như thế nào, nhớ đến thời điểm anh ta mang ảnh chụp của Giản Nặc gửi cho cậu ấy lúc gọi điện thoại thấy cậu ấy trầm mặc khác thường, mắt anh ta bỗng nổi hơi nước, vì để che dấu xấu hổ, anh ta nên một cước lên bả vai Cốc Trì, lấy cớ đi toilet, xoay người rời khỏi phòng. Đến khi trở lại, đã khôi phục bàn tính thường ngày, bắt đầu trêu ghẹo Giản Nặc và Cốc Trì.
Một màn anh em bằng hữu hội tụ bất ngờ này cuối cùng cũng kết thúc trong không khí vui vẻ, lúc rời khỏi hội sở tư nhân, Giản Nặc và Tân Duệ cũng đã trở thành bạn bè không có gì giấu nhau, hai người còn hẹn ngày khai trương của Trúc Hải sẽ gặp lại.
Bởi vì Diệp Ưu Lý phải đến Lâm Thành điều tra án, mà Bộ Ôn Nhu đi máy bay phải rạng sáng hôm sau mới tới được Nghi Thành, cho nên buổi tái tụ họp dự định vào tối trước đó bị hủy bỏ, Cốc Trì đã gọi điện thoại cho Lạc Nghệ Hằng, muốn anh ấy đi cùng cả nhóm đến dự lễ khai trương của Trúc Hải, đến lúc đó ròi tụ họp luôn, Lạc Nghệ Hằng thay Diệp Ưu Lý đồng ý, về phần Bộ Ôn Nhu, đương nhiên sẽ do Giản Nặc thuyết phục...cập nhật nhanh nhất tại. com....
Cho nên, đêm khai trương Trúc Hải hôm đó mới chân chính là một cuộc tụ họp đông đủ nhất. Đám anh em đã nhiều năm rồi không gặp, rốt cuộc ngày hôm đó cũng có thể đoàn tụ cùng nhau, mọi người có thể ngồi chung một bàn không thể không cảm thán năm tháng như nước chảy mây trôi, từng có một thời trẻ tuổi điên cuồng thoáng chốc đã bị thời gian che phủ, mà bọn họ trong lúc bất tri bất giác đều đã thay đổi, cho dù người vẫn là người của năm đó, nhưng tâm tình đã không trở về 4 năm trước được nữa rồi. Cũng chính vào ngày hôm đó, Giản Nặc không hẹn mà gặp một vị khách không mời mà đến có quen biết với người tên Nguyên Nghị. Từ đây, vân mệnh luân hồi lại một lần nữa xoay chuyển, đưa bọn họ dây dưa cùng nhau.
Tác giả :
Mộc Thanh Vũ