Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em
Chương 2: Lời cầu hôn đột ngột
Lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của ông Cố Trường Chí tổ chức vào thứ sáu.
Ban đầu dự định bày tiệc ở nhà hàng, nhưng ông cụ không đồng ý. Nguyên văn lời lão Tướng quân nói rằng: “Có phải là lễ duyệt binh đâu, bày vẽ như thế làm gì, chỉ có bạn bè chiến hữu ôn lại chuyện xưa, làm ở nhà đi.”
Có thể tổ chức được bữa tiệc mừng thọ này đã là sự thỏa hiêp lớn nhất của lão Tướng quân, bà Lý Uyển hiển nhiên sẽ không kì kèo gì thêm. Hơn nữa, Cố viên rộng lớn như thế, tổ chức môt buổi tiệc không thành vấn đề.
Ngày mừng thọ, mọi người trong Cố viên đều dậy từ rất sớm bắt tay vào chuẩn bị, lúc Cố Hoài Việt chay bộ trở về thì bàn ghế đã được bày trí hòm hòm trước sân. Anh muốn giúp đỡ nhưng bị chị Trương ngăn lại.
“Cứ để đấy chị làm.” Chị Trương hồ hởi nói, “Chị nghe mẹ cậu bảo, tối nay có cô nào xinh đẹp đến đấy, cậu phải nắm chắc cơ hội này nhé.”
“Liên quan gì đến em?” Cố Hoài Việt cười cười, đỡ một tay giúp chị Trương kê lại chiếc bàn.
“Sao lại không? Tóm lấy cơ hội mà tìm vợ chứ!” Chị Trương đáp lời, “Đừng để lỡ mất.”
Cố Hoài Việt bật cười, đến cả chị Trương cũng đã bắt đầu thúc giục, xem ra tình hình không cho phép anh lạc quan được nữa.
Tiệc diễn ra vào buổi tối, từ bốn giờ chiều, khách khứa đã lục tục kéo tới. Họ đều là những đồng đội cũ của ông cụ, ngồi lại với nhau cũng không nói nhiều mấy lời khách sáo, nhắc về chuyện ngày xưa ai nấy đều cười rộn ràng, có thể thấy tâm tình ông cụ rất tốt.
Người còn vui hơn cả ông là bà Cố, trông thấy trong đám người đi cùng khách đến có cô gái nào trạc tuổi con mình đều cố ý dõi mắt theo, tâm trạng háo hức đến nỗi khiến Cố Hoài Việt đứng cạnh cũng mất tự nhiên. Anh viện cớ đi ra ngoài, còn tiện tay lấy luôn chìa khóa xe từ chỗ Phùng Trạm. Trước khi bữa tiệc bắt đầu, anh còn phải đi đón một người.
Cố Hoài Việt lái chiếc xe viêt dã hiệu Liebao(1), thong dong tiến vào một khu phố cũ kĩ.
(1) Một thương hiệu thuộc hãng sản xuất ôtô GAC của Trung Quốc.
Lối kiến trúc dọc lối đi có phần tồi tàn, đèn đường cứ cách vài ngọn mới thấy một ngọn còn sáng, chiếc xe Liebao có phần thân khá lớn hơi khó lách qua đoạn đường hẹp. Cố Hoài Việt lái xe rất chậm, ánh sáng ảm đạm từ dãy nhà hai bên làm nổi bật ánh đèn chói loá mà chiếc Liebao phát ra. Luồng sáng ấy còn làm nhức mắt người đang đứng cuối đường trông về phía anh, người kia không khỏi đưa cánh tay lên che mắt lại.
Cố Hoài Việt lập tức tắt đèn, dừng xe bên đường, xuống xe đi nhanh vài bước rồi đứng lại trước mặt người kia.
“Chào cô giáo Nghiêm.”
Người anh phải đón, chính là Nghiêm Chân.
Nghiêm Chân dụi dụi mắt mới nhìn rõ được người trước mặt, dưới ánh đèn mờ nhạt, bộ quân phục màu xanh ô liu lẫn vào màu đêm, duy chỉ có ngôi sao trên cấp hiệu thỉnh thoảng ánh lên một tia sáng ngời. Ba sao hai gạch, quân hàm Thượng tá.
Cô cố gắng bình tâm, dè dặt đáp: “Chào anh.”
Cố Hoài Việt nhìn lướt qua cô một lượt, chợt có cảm giác trước mắt mình như sáng lên. Váy dài ôm hông, mái tóc chấm lưng búi lên đơn giản. Không đeo quá nhiều đồ trang sức nhưng trông vẫn giản dị thanh lịch. Nghiêm Chân không rõ anh nghĩ gì, ngược lại còn thấy căng thẳng khi bị anh nhìn chăm chú đến vậy: “Tôi mặc thế này có được không?”
Cố Hoài Việt khẽ nở nụ cười: “Đẹp lắm.”
Nghiêm Chân theo anh lên xe, chiếc xe từ từ ra khỏi khu phố cũ kĩ, đi về phía Cố viên. Xe chạy rất êm nhưng trái tim Nghiêm Chân lại đập loạn xạ. Cô liếc mắt nhìn anh, không kìm được nhớ lại cuộc điện thoại ngày hôm đó. Anh nhờ cô giúp một việc, cô không khỏi ngạc nhiên, hỏi kĩ ra mới biết là anh muốn mời cô đến dự tiệc mừng thọ của ông Cố - với tư cách là bạn của anh.
Hiển nhiên, Nghiêm Chân bị anh làm cho hết hồn một phen, ngay lúc đó vừa chẳng biết lấy lý do gì để đồng ý, lại vừa không tìm được cớ để chối từ. Bên đầu kia điện thoại, giọng nói của Cố Hoài Việt rất điềm tĩnh: “Thực ra cả tôi và cô giáo Nghiêm đều có chung một rắc rối, vậy nên mới có bữa tiệc Hồng Môn Yến thế này.”
Nghiêm Chân lặng im một chặp: “Ý anh là muốn tôi đóng giả làm... của anh, đến dể đối phó với gia đình hả?” Dù gì da mặt cô cũng mỏng, không thốt ra được hai tiếng bạn gái, Nghiêm Chân quyết định để trống.
“Không phiền phức như vậy đâu, bạn bè thôi là được.”
Đây là lần đầu tiên anh đem một lý do lạ lùng như vậy ra nhờ cậy người khác, đương nhiên tình tiết câu chuyện cũng không thể quá vẹn toàn, phải chừa lại vài khoảng trống. Hơn nữa, anh sống độc thân bao năm nay, bà Lý Uyển đã nóng lòng lắm rồi, từ thái độ của bà hồi chiều anh có thể nhận ra được. Vậy nên, cho dù bên cạnh anh chỉ có một người bạn là giới tính nữ cũng sẽ khiến bà vui lòng.
“Có thể hỏi tại sao lại nhờ tôi giúp không?”
Cố Hoài Việt cũng không ngần ngại: “Vì cô là người thích hợp nhất.” Cũng là cô gái duy nhất có tuổi tác phù hợp mà anh từng tiếp xúc từ sau khi trở về.
Nghiêm Chân nghe vậy cân nhắc trong giây lát, cuối cùng vẫn nhận lời. Mặc dù lúc bình tâm suy nghĩ lại, Nghiêm Chân mơ hồ cảm thấy có hơi vô lý, nhưng niệm tình mấy ngày trước anh đã giúp đỡ mình trong lúc khó khăn, cô cũng chỉ đành an ủi bản thân rằng làm vậy coi như trả nợ ân tình.
Tòa Cố viên nằm ở khu phố cổ kính nhất thành phố C. Là dân thành phố C, nhưng trước nay Nghiêm Chân đều chỉ đi lướt qua trước cổng lớn của tòa đại viện này, cảnh tượng nhìn thấy khi đó là hai chiến sĩ cảnh vệ đứng gác, một trái một phải như thần giữ cửa vậy. Lần này, cô đã bước vào bên trong.
Cố Hoài Việt vừa vào đã thấy Phùng Trạm đứng đợi ở cửa. Cậu ta loay hoay một chỗ điệu bộ có vẻ sốt ruột, vừa trông thấy anh liền hớt hải chạy ra đón: “Tham mưu trưởng, anh chịu về rồi đấy ạ.”
Cố Hoài Việt nhét chìa khóa xe vào tay cậu ta: “Tôi còn không lo, cậu lo cái gì? Nghiêm! Nghỉ! Đằng sau, quay! Bước đều, bước!”
Mặt mũi Phùng Trạm khổ sở nhăn nhúm như cái bánh bao, xoay người đi vào trong nhà. Chưa được vài bước chợt như bừng tỉnh liền quay đầu lại, trong giọng nói lộ vẻ khó tin: “Tham mưu trưởng, đây, đây là?”
Tay cậu ta chỉ chỉ vào Nghiêm Chân, cô bị cậu ta làm cho bước chân dừng khựng lại.
Cố Hoài Việt liếc nhìn sang, tiện tay vỗ đầu cậu ta: “Tiếp tục thi hành mệnh lệnh!”
Nghiêm Chân tủm tỉm: “Cậu này thú vị thật.”
“Cậu ấy là kẻ pha trò bên cạnh ông cụ đấy.”
Cố Hoài Việt còn chưa kịp đưa Nghiêm Chân vào tới đại sảnh đã bị ánh mắt tinh tường của bà Lý Uyển phát hiện. Không phải do thị lực của bà quá tốt, mà quả thực bà khó lòng tin được cậu con lớn của mình lại dắt theo một cô gái về nhà?
Trông thấy cảnh tượng ấy, bà lập tức mất bình tĩnh, đặt tách trà xuống bước ngay ra ngoài, ánh mắt còn mang vẻ ngỡ ngàng: “Hoài Việt, đây là?”
Cố Hoài Việt giải thích qua loa: “Đây là bạn con, Nghiêm Chân.”
Nghiêm Chân lại hơi mất tự nhiên, hai tay bất giác bấu chặt vào váy, nghe Cố Hoài Việt giới thiệu, môi khẽ mấp máy cất lời chào: “Cháu chào bác ạ.”
Bà Lý Uyển tỉ mỉ đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, còn chưa kịp nói gì chợt có tiếng trẻ con lanh lảnh từ trong đại sảnh vọng ra: “Cô Nghiêm?”
Quay đầu lại thấy cậu bé Cố Gia Minh miệng há hốc, cầm món đồ chơi lắp ráp được một nửa trong tay đứng đó chớp chớp mắt. Ngẩn ra một lúc mới bỏ món đồ chơi xuống, chạy lại túm lấy ống quần bố, hỏi: “Cô Nghiêm tới nhà thăm ạ?” Hỏi xong lại cúi mặt thì thầm: “Dạo này con ngoan lắm mà.”
Ba người lớn nhìn nhau cười, làm cho cậu nhóc cuống quýt một phen như vậy, bà Lý Uyển coi như đã biết được một thân phận khác của Nghiêm Chân, thì ra là cô giáo của Gia Minh. Tuy rằng nghề nghiệp bình thường nhưng tướng mạo xinh đẹp, trông rất vừa mắt, ấn tượng đầu tiên như thế là tốt.
Bà Lý Uyển cười, “Gia Minh nhà chúng tôi nghịch như quỷ sứ, thường ngày chắc gây nhiều rắc rối cho cô giáo lắm.”
Nghiêm Chân lắc đầu: “Không đâu ạ, cháu quý cậu bé lắm.”
Hai người đều cười, còn cậu bé thì không vui chút nào: “Bà nội, cháu là cháu ruột của bà đấy nhé.”
Cố Hoài Việt xoa đầu con trai, rồi quay sang nói với mẹ mình: “Mẹ, mẹ đưa Nghiêm Chân vào phòng khách nghỉ ngơi lát đi. Con lên lầu xem ông cụ chuẩn bị xong chưa.”
“Ờ, được.” Bà Lý Uyển kéo Nghiêm Chân sang bên cạnh mình rất tự nhiên, dắt theo cô đi về phía ghế sofa.
Nghiêm Chân được bà ưu ái mà lòng thấp thỏm, vô thức quay đầu nhìn Cố Hoài Việt, anh chỉ mỉm cười gật đầu với cô.
Nghiêm Chân vừa ngồi xuống, một tách trà nóng đã được đưa tới trước mặt. Cô khẽ nói cảm ơn, bưng lên nhâm nhi một ngụm, cảm nhận hương thơm nhàn nhạt lan tỏa.
Bà Lý Uyển đứng trước mặt cô, chăm chú quan sát một lúc, tâm trạng có phần phức tạp. Con trai rất ít khi đưa phụ nữ tới nhà, chuyện này thì bà biết, hôm nay lại đưa một cô về, chưa rõ liệu có phải định bụng lấy lệ cho qua mắt bà hay không, tóm lại đã chịu dắt về cho bà gặp mặt. Có thể gặp được là bà đã bất ngờ lắm rồi, những chuyện khác từ từ rồi tính.
Tiệc mừng thọ của ông cụ chính thức bắt đầu lúc bảy giờ.
Được Cố Hoài Việt giới thiệu, cô lần lượt gặp ông Cố cùng anh và em trai anh, tim Nghiêm Chân đập thình thịch liên hồi vì căng thẳng. Tối nay, ông Cố đã uống chút rượu, khí thế mạnh mẽ ngày thường giảm đi hơn nửa, chỉ nhìn hai người Cố Hoài Việt và Nghiêm Chân vẻ băn khoăn một thoáng rồi cười điềm đạm. Ông dặn Cố Hoài Việt tiếp đãi Nghiêm Chân chu đáo, rồi tiếp tục quay ra ôn lại chuyện xưa với đồng đội cũ, thái độ thờ ơ của ông không khỏi khiến Nghiêm Chân nghi ngờ ông đã nhìn ra được ý đồ của Cố Hoài Việt khi đưa cô tới. Có điều, cô cũng chẳng cần lo lắng, dẫu sao chỉ một lần này thôi. Những người gặp được hôm nay khiến cô thấy không thoải mái, cho dù có muốn qua lại thân thiết với gia đình này hơn nữa, e rằng cũng khó.
Hết màn gặp mặt, Nghiêm Chân thở phào nhẹ nhõm. Bỗng có người vỗ vỗ vai cô, quay đầu lại thì thấy một gương mặt hiền hòa tràn ngập ý cười: “Mệt không chị? Hay lên lầu ngồi nghỉ với em một lát đi?”
Cô cười: “Được.”
Lầu hai của Cố viên có một ban công nhỏ, Nghiêm Chân và Lương Hòa tranh thủ lúc khách khứa đến đông lên tránh ở đây. Lương Hòa vừa ngồi xuống liền cởi luôn đôi giày cao gót dưới chân ra, mặt nhăn nhó xoa bóp bàn chân, liếc sang phía cô không quên hỏi thăm: “Đứng lâu thế mà chị không mỏi chân ạ? Cởi giày ra nghỉ chút đi.”
Nghiêm Chân lắc đầu.
Lương Hòa cười khúc khích: “Không sao đâu, chỗ này hiện giờ không có ai tới hết.”
Nghiêm Chân đắn đo một lát rồi cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng rút đôi bàn chân ra khỏi giày cho thoải mái.
“Chị là cô giáo của Gia Minh à?”
“Chị là giáo viên chủ nhiệm lớp em ấy.”
Lương Hòa gật gù, nhỏ giọng thì thầm: “Thảo nào tối nay cu cậu ngoan thế.”
Nghiêm Chân mỉm cười. Không gian im lặng bao trùm lên hai người họ, Nghiêm Chân vốn không phải người hay chuyện, chỉ quay đầu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm đã buông xuống nhưng bên trong Cố viên đèn điện sáng trưng, khách đến dự tiệc cũng không hề ít, không khí tưng bừng mà không hề huyên náo. Họ đều là những vị tiền bối đức cao vọng trọng, nếu bắt cô phải gặp từng người một, e rằng chân cô cũng nhũn ra mất.
“Ấy, tiêu điểm của tối nay tới rồi kìa.” Lương Hòa chợt cười, hất cằm về phía trước.
Nghiêm Chân không hiểu lắm, nhìn theo ánh mắt của cô ấy, cô thấy vài người đang đứng dưới nơi ánh đèn tụ lại.
“Họ là ai thế?”
Lương Hòa đảo mắt: “Là Phó Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Thẩm Nhất Minh và phu nhân, còn có cô con gái út của họ, Thẩm Mạnh Kiều.”
Ồ? Cô lại nhìn kĩ hơn, thấp thoáng thấy có cô gái mặc váy trắng đang đứng nép bên một người phụ nữ trung tuổi, thân thiết vô cùng.
Cô quay đi, không nhìn về dưới lầu nữa, bưng tách trà bên cạnh lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương trà thanh đạm, vị đắng vấn vít nơi đầu lưỡi mãi không tan. Trà là trà ngon, nhưng miệng cô nếm được chỉ có chát đắng. Có lẽ cô thực sự không phù hợp với nơi này.
Một lát sau, Nghiêm Chân định đứng lên, không ngờ chiếc giày cao gót lại giẫm chệch, mắt cá chân hơi trẹo đi. Cô nhăn mặt đau đớn, khom người nhè nhẹ nắn lại mắt cá.
Lương Hòa đỡ lấy cô, ân cần lo lắng: “Chị có sao không?”
“Không sao.” Nghiêm Chân định cười nhưng điệu bộ Lương Hòa còn sốt sắng hơn cả cô, vừa vỗ về cô vừa nói: “Chị đợi nhé, em gọi anh hai tới.”
“Ấy, không cần đâu....” Nghiêm Chân nói với theo giọng yếu ớt, nhưng bóng Lương Hòa đã không thấy đâu.
Cô đành ngồi dựa xuống ghế, đợi chưa bao lâu, đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã lên lầu. Nghiêm Chân ngoảnh lại nhìn, thất kinh hồn vía. Thì ra cái cô Lương Hòa này không những gọi Cố Hoài Việt tới, mà đến cả bà Cố và Cố Hoài Ninh cũng lôi lên cùng.
Nghiêm Chân tức thì đứng dậy, bà Lý Uyển giơ tay ra đỡ cô, cúi xuống nhìn qua, thấy vết thương không quá nghiêm trọng mới thở phào. Bà xoay người đánh khẽ lên vai Lương Hòa: “Xem bộ dạng con cuống quýt tít mù, còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn lắm cơ.”
Lương Hòa mấp máy môi, không kịp nói. Khóe môi Cố Hoài Ninh cong cong, ôm eo bà xã, nhẹ nhàng trấn an cô.
“Cô giáo Nghiêm có sao hay không, hay là để Hoài Việt đưa cô về nhé?” Tuy bà Cố đang nói với cô nhưng ánh mắt lại nhìn Cố Hoài Việt.
“Có đi được không?” Cố Hoài Việt bước tới, hơi đưa tay phải về phía trước.
Cô chớp chớp mắt: “Đi được ạ, không nghiêm trọng lắm đâu.”
“Thế thì tốt.” Anh cười, “Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”
Anh dìu cô lên xe, suốt dọc đường về cũng lái xe rất chậm, tránh khỏi nhiều chỗ xóc. Nghiêm Chân hạ nửa kính xe xuống, hơi gió mắt lạnh thổi vào, phút chốc thấy dễ chịu hơn bao nhiêu. Đã quá dè dặt lại thêm quá nghiêm túc, cô phải đóng khung trong điệu bộ đoan trang như vậy suốt buổi tối, gần như sắp chịu không nổi nữa.
Cố Hoài Việt nhìn thấy hết nhất cử nhất động của cô, nghe cô khe khẽ thở phào, khóe môi anh hơi nhếch lên.
Chiếc xe đậu trước cổng khu nhà. Nghiêm Chân mở cửa chuẩn bị xuống xe, chợt nghe tiếng Cố Hoài Việt gọi: “Nghiêm Chân.”
“Hả?” Cô ngạc nhiên quay đầu lại.
“Cảm ơn cô.”
“Không có gì.” Nghiêm Chân nhoẻn cười, “Nhưng cách này chỉ dùng được một lần thôi. Lần sau chắc không hiệu nghiệm nữa đâu.” Cố Hoài Việt điềm nhiên cười, mắt nhìn cô bước đi. Cho đến khi bóng dáng mảnh mai của cô khuất sau cổng, anh mới lái xe ra về.
Đã mười giờ rưỡi, đèn trong Cố viên vẫn còn sáng. Cố Hoài Việt thoáng nghĩ ngợi, cũng không vội vào cửa, túm lấy Phùng Trạm đang quét dọn ngoài sân, hỏi: “Còn ai chưa về đấy?”
Phùng Trạm siết chặt cây chổi, ú ớ hồi lâu không biết nên nói hay không. Cố Hoài Việt cũng không cần cậu ta trả lời nữa, chỉ nhìn sắc mặt kia là anh đã hiểu.
“Theo em thì anh cũng đừng lo, phu nhân giữ nhà Chủ nhiệm Thẩm ở lại cũng có ý của bà, ấy là, ấy là....”
“Ấy là gì?” Anh trầm giọng hỏi.
Đương đầu với áp lực nặng nề từ Cố Hoài Việt, Phùng Trạm thót tim, trả lời: “Nói như Đoàn trưởng thì, phu nhân đang thả lưới rộng khắp rồi tập trung nuôi bắt, tranh thủ trong khoảng thời gian ngắn giải quyết chuyện cá nhân của thủ trưởng.”
Cố Hoài Việt trầm ngâm giây lát, lách mình đi vào.
Trong phòng khách, phu nhân của ông Thẩm Nhất Minh là bà Tưởng Di cùng con gái Thẩm Mạnh Kiều đang ngồi trò chuyện với bà Lý Uyển. Trông thấy anh, bà vội gọi lại.
“Đưa về rồi à?” Bà cười tít mắt hỏi.
“Vâng.” Anh chỉnh trang lại cúc áo, chào hỏi bà Tưởng Di và Thẩm Mạnh Kiều.
Bà Lý Uyển nhân đó thuận nước đẩy thuyền: “Tưởng Di, đây là cháu lớn của tôi, chị còn nhớ không?”
Cả gia đình ông Thẩm Nhất Minh chuyển tới thành phố B đã lâu, ngay cả trong khoảng thời gian hai, ba năm sống tại thành phố C cũng ít có dịp gặp được Cố Hoài Việt, vì khi đó anh đã nhập ngũ. Tính ra hai bà Lý Uyển và Tưởng Di không phải quen thân, đều là do mối quan hệ giữa hai ông chồng nên mới có qua lại.
Bà Tưởng Di đặt tách trà xuống, cười nhã nhặn, gương mặt được chăm chút kĩ càng không nhìn ra dấu vết tuổi tác: “Tôi không nhớ được nữa rồi, nhưng có người thì nhớ rõ lắm đấy.” Nói rồi đẩy Thẩm Mạnh Kiều, “Tôi nhớ lúc Kiều Kiều còn nhỏ có dắt nó sang đây một lần. Khi đó được Hoài Việt dắt đi chơi. Về nhà bao lâu mà Kiều Kiều vẫn hay nhắc anh Hoài Việt của nó đấy.”
Hai bà nhìn nhau nở nụ cười. Còn hai đương sự được nhắc đến kia, một người đứng yên tại chỗ sắc mặt không đổi, một người e thẹn cúi đầu.
Bà Lý Uyển chăm chú nhìn Thẩm Mạnh Kiều: “Mới đó mà Kiều Kiều đã lớn vậy rồi, đang học ở đâu thế cháu?”
Thẩm Mạnh Kiều ngượng ngùng cúi thấp, lấy tay vén tóc: “Cháu đi học sớm, lại vượt vài lớp nữa, mới tốt nghiệp đại học ạ. Nắm nay cũng vừa tròn hai mươi tuổi.” Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng không hề yếu ớt.
Bà Lý Uyển không khỏi ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Thẩm Mạnh Kiều càng thêm phần quý mến.
Cố Hoài Việt đã kinh qua trăm trân, biết dụng ý của việc mẹ anh bày ra bữa tiệc trà này, mỉm cười, nói: “Con lên lầu đây, đi chào bác Thẩm một tiếng ạ.”
Dứt lời liền quay lưng bước đi, để ba người phụ nữ ở lại dưới lầu trò chuyện. Không nghĩ tới, cùng lúc anh lên lầu, một bóng người cũng lặng lẽ theo sau. Anh bước nhanh cô ấy cũng bước nhanh, anh bước chậm cô ấy cũng bước chậm. Đợi tới khi anh dừng bước, người phía sau kia mới dám cất tiếng gọi: “Anh Hoài Việt.”
Là Thẩm Mạnh Kiều. Bước chân anh ngập ngừng, nghiêng đầu sang, nhìn cô với ánh mắt hờ hững: “Gì thế?”
Thẩm Mạnh Kiều cắn môi: “Anh Hoài Việt, anh còn nhớ em không?”
Dường như có đôi chút ấn tượng, anh gật đầu, miệng nở nụ cười: “Ở chơi vui vẻ nhé, tối nay tiếp đãi có chỗ nào chưa được chu đáo mong em bỏ qua cho.”
Thấy anh định đi, Thẩm Mạnh Kiều vội gọi một tiếng, tới lúc anh nghiêng đầu sang lại không biết phải nói gì, môi dưới bị cắn sắp hằn thành vết mới nén ra được một câu: “Không có gì, anh đi đi.”
Tiếp khách cả tối, Cố Hoài Việt đã thấm mệt. Không phải do sức khỏe anh không còn được như trước, mà trận chiến nhân tình thế thái này còn khó đánh hơn cả đại chiến thế giới. Nghĩ đến đây, anh lập tức trở về phòng, lên giường nằm nghỉ.
Căn phòng hơi bừa bộn. Anh sống trong quân ngũ cả năm trời, giờ đây căn phòng anh ở từ nhỏ tới lớn đã thành phòng của con trai, đồ chơi bừa bộn khắp phòng khiến anh không còn chỗ để đặt chân, có thể thấy ông bà nội cưng chiều cậu bé thế nào.
Thằng oắt con. Anh hừ một tiếng, đắp chăn lại cho cậu bé Cố Gia Minh đang say trong giấc mộng, rồi lắp giúp cậu cây súng đang ráp dở môt nửa, đặt bên cạnh giường.
Đây là báu vật của cậu bé, là món quà sinh nhật anh mua tặng con vào dịp sinh nhật năm cậu tròn bốn tuổi, đó coi như là lần duy nhất anh đón sinh nhật cùng với cậu. Cố Gia Minh luôn mang món quà ấy theo bên mình, coi nó như báu vật. Thường xuyên súng vác vai, đạn lên nòng sẵn sàng xung trận, tất nhiên anh xem thường món đồ chơi giả này, nhưng con trai anh thích, con trai là nhất, vẫn cứ mua.
“Đợi khi lớn lên, con cũng muốn mang súng thật!” Giọng nói bé bỏng non thơ dường như chỉ mới ngày hôm qua, chớp mắt, cậu bé đã lớn vậy rồi. Tuy quanh năm suốt tháng anh ở xa nhà, người khác có thể không hay biết, nhưng bản thân anh thì hiểu rất rõ, con trai chính là điểm yếu của anh. Đây là lời mà Tư lệnh Tịch, cũng là thủ trưởng cũ của anh đã nói. Trong sâu thẳm, anh cũng biết là vậy.
Thủ trưởng cũ đã nói thế này: “Ai mà có thù với cậu, bắt trói con trai cậu, thì dù có võ nghệ cao cường cậu cũng không dám manh động, lấy đâu ra khí thế giết giặc trên chiến trường nữa.” Sau đó ông lại nói thêm một câu rất sâu xa, “Nhưng mà đàn ông vẫn chỉ là đàn ông, không phải chuyện gì cũng làm thay hết được. Có những chuyện, vẫn phải do người phụ nữ làm.”
Lúc đó, anh chỉ cho rằng Tư lệnh Tịch được mẹ anh cậy nhờ tới khuyên bảo nên cười trừ cho qua. Nay thấy con ngày một lớn khôn, trước khi cậu bé hoàn toàn hiểu chuyện, phải chăng anh không thể để cậu cô đơn như vậy nữa?
Đây là vấn đề mà bao lâu nay, lần đầu tiên anh suy nghĩ một cách nghiêm túc.
***
Thứ hai.
Lúc Nghiêm Chân thức dậy đã là bảy giờ mười lăm phút. Cô ngây người một lúc mới bừng tỉnh, nhớ ra hôm nay còn phải đi làm, vội vã xuống giường đánh răng rửa mặt. Vào đến bếp, bà nội đã nấu xong nồi cháo, đang đặt trên bàn chờ nguội.
Bà nội vừa trông thấy cô liền vội giục cô ăn sáng: “Bà thấy con ngủ say quá, nên nghĩ đợi lát nữa vào gọi sau, có muộn không?”
Nghiêm Chân lắc đầu, ngồi xuống bàn cắm cúi ăn sáng.
Tối qua cô lên giường rất sớm, nhưng mãi không sao ngủ được. Với cô mà nói, tình trạng này thật khác thường. Cô dạy ở trường tiểu học, tuy bài vở không nhiều nhưng mỗi ngày dạy xong cũng đủ mệt nhoài, chưa kể đến chuyện cuối tuần cô còn làm gia sư dạy thêm. Mỗi tối về nhà, tựa đầu lên gối là lăn ra ngủ. Vậy mà tối qua cô lại bị mất ngủ.
Nghiêm Chân lắc lắc đầu cho tỉnh táo hẳn, vẫn đi làm như bình thường.
Trong phòng giáo viên, cô giáo Lý vẫn đang soi mình trước gương trang điểm. Đây là việc mà cô ấy bắt buộc phải làm mỗi khi đến trường, Nghiêm Chân đã không còn lấy làm lạ, hờ hững chào một câu, đi tới bàn mình ngồi xuống, còn chưa mở ngăn bàn ra đã nghe thấy cô Lý ngồi đối diện nói một câu: “Cô Nghiêm này, nói thật lòng, làm việc chung với cô cũng tốt lắm.”
Tay còn cầm sách vở chững lại, Nghiêm Chân ngẩng đầu lên: “Sao tự nhiên lại nói thế?”
Cô giáo Lý đặt gương xuống, đăm chiêu nhìn cô rồi nở nụ cười duyên: “Không có gì. Phải rồi, Chủ nhiệm Vạn bảo cô sáng nay khi nào tới thì lên văn phòng cô ấy đấy.”
Chủ nhiệm Vạn? Nghiêm Chân khẽ chau mày, đứng dậy đi về phía văn phòng cô Chủ nhiệm khối Vạn Nhụy.
Chủ nhiệm Vạn năm nay đã gần sáu mươi tuổi, được trường mời trở lại làm Chủ nhiệm khối sau khi nghỉ hưu. Dưới mái tóc bạc trắng là khuôn mặt hiền từ luôn mang nét cười ôn hòa, trước nay bà vẫn luôn chiếu cố Nghiêm Chân, còn Nghiêm Chân cũng vô cùng biết ơn bà. Nhưng lúc này, trên gương mặt bà Vạn Nhụy hiện lên chỉ toàn vẻ áy náy. “Cũng không rõ tại sao nữa, đột nhiên Hiệu trưởng nhắc tới cháu, muốn xem sơ yếu lý lịch của cháu. Tiểu Chân, hoàn cảnh của mình thế nào cháu cũng rõ rồi, không phải sinh viên tốt nghiệp trường sư phạm, lại không có chứng chỉ sư phạm. Tuy là cháu đang thi lấy chứng chỉ, nhưng dù gì giờ Hiệu trưởng hỏi đến chứng chỉ cháu cũng không đưa ra được.”
Nghiêm Chân mím môi im lặng. Trước đây sau khi tốt nghiệp, cô vội vã đi tìm việc, nộp rất nhiều sơ yếu lý lịch qua mạng rồi đi phỏng vấn ở rất nhiều công ty, câu trả lời nhận được hết lần này tới lần khác là “về nhà đợi tin”. Nhưng đến lúc số tiền dành dụm trong tay không còn lại là bao, việc cũng chưa tìm được, Nghiêm Chân lo nghĩ đến độ miệng rộp lên mấy nốt mụn. Đúng vào lúc này, có chị khóa trên mang tới cho cô một tin vui, nói là có công việc làm giáo viên tiểu học, hỏi cô làm hay không. Chị ấy vốn định tới trường này dạy học, nhưng đột xuất lại quyết định theo bạn trai ra nước ngoài, nên giới thiệu cô đến dạy. Quả thực cô không có chứng chỉ bằng cấp gì, vào được trường cũng là nhờ mối quan hệ của chị khóa trên, vốn tưởng không sao, nào ngờ...
Bà Vạn Nhụy cũng rất lo lắng, Nghiêm Chân coi như do một tay bà dìu dắt, là giáo viên hậu bối mà bà quý mến nhất. “Giờ còn liên lạc được với chị khóa trên của cháu không, hay là bảo con bé nhờ người ta xem?”
Nghiêm Chân lắc đầu: “Chị ấy ra nước ngoài, cháu không có địa chỉ liên lạc.”
“Ôi!” Bà Vạn Nhụy thở dài, “Nếu như mà không tìm được người, thì theo như ý của Hiệu trưởng, tuần sau cháu phải giao lớp lại cho người khác dạy đấy.”
Bỗng chốc, cả văn phòng chìm trong không khí ngượng ngập. Lát sau, bà Vạn Nhụy vỗ vỗ vai Nghiêm Chân, dùng lời an ủi cô: “Nhưng mà cháu yên tâm, công việc thì vẫn có.”
Như nằm ngoài dự tính, Nghiêm Chân ngẩng đầu, cất tiếng nói giọng khô khốc: “Dạ?”
Đối diện ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa ngóng đợi của cô, bà Vạn Nhụy cũng hơi khó mở miệng: “Hiệu trưởng nói thư viện vừa về môt loạt sách cho các lớp dưới, muốn cháu tới quản lý.” Đôi mắt xinh đẹp của Nghiêm Chân khẽ lay động, bà Vạn Nhụy vội bảo, “Bác biết để cháu đi là phí phạm nhân tài, nhưng cháu vẫn ở trong biên chế, lương vẫn như cũ...”
“Cháu hiểu rồi ạ.” Nghiêm Chân mỉm cười ngắt lời bà, “Cảm ơn Chủ nhiệm đã phải vất vả vì chuyện của cháu như thế.”
“Cháu, cháu đồng ý à?” Bà Vạn Nhụy có chút kinh ngạc. Bà còn chuẩn bị sẵn cả mớ lý lẽ để khuyên nhủ cô gái có vẻ ngoài cao ngạo này đây.
“Vâng, cháu đồng ý. Tuần sau sẽ bàn giao lại công việc.”
“Ừ, tốt tốt tốt.” Bà Vạn Nhụy cất tiếng nói liền ba chữ “tốt”, rất cảm kích thái độ của Nghiêm Chân, “Ông nhà bác cũng làm trong trường mình. Tới lúc đó bác nhờ ông ấy xem xem có tìm được người nào để sắp xếp cho cháu công việc tốt hơn không.”
“Phiền bác rồi ạ, Chủ nhiệm.” Cô kính trọng người đã giúp đỡ cô nhiều nhất này.
“Vậy sau khi sang thư viện, công việc có gì khó khăn cứ trực tiếp đề cập với nhà trường, đừng ngại nhé.”
Nghiêm Chân cúi xuống trầm tư giây lát, rồi lại ngẩng đầu cười, nói: “Chủ nhiệm Vạn, bác yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu ạ.”
Khó khăn người nào cũng có, nhưng ai gặp khó cũng kể lể than vãn sẽ thành ra già mồm kêu gào. Bản lĩnh khác cô không có, riêng nhẫn nại thì có thừa.
***
Ở nhà một tuần lễ, kỳ nghỉ phép của Cố Hoài Việt đã qua hơn nửa. Nhìn lịch, ngày trở lại quân doanh đã cận kề.
Thực ra, anh không có ý định nghỉ phép đợt này. Cuộc diễn tập đã bắt đầu, trong lúc anh đang đứng trên bục chỉ huy chỉ đạo Sư đoàn thì thông tín viên báo mẹ anh gọi tới. Bà Lý Uyển dặn dò qua điện thoại, bảo anh ngay khi đợt diễn tập kết thúc bắt buộc phải trở về, có chuyện quan trọng. Chuyện quan trọng này là gì trong lòng anh hiểu rõ, nhưng biết làm sao được, bà Lý Uyển lấy danh nghĩa mở tiệc mừng thọ cho ông cụ, anh không về cũng không xong. Giờ tiệc mừng thọ đã kết thúc, anh nên trở về đơn vị thôi.
Bà Lý Uyển tỏ ra bất mãn với suy nghĩ của anh, ăn sáng xong anh nhắc đến hai chữ trở về liền bị bà quắc mắt lườm: “Mới về được có mấy ngày, cái Sư đoàn đấy rời con ra là không hoạt động được nữa à?”
Cậu bé Cố Gia Minh nghe chuyện cũng cuống quýt chạy tới, nôn nóng kéo áo anh: “Bố lại sắp đi à?”
Thọat đầu, Cố Hoài Việt còn điềm tĩnh được vài giây, nhưng rốt cuộc không sao chống lại được ánh mắt ngây thơ ngập tràn chất vấn của cậu bé, chì đành xoa đầu con trai, dịu giọng nói: “Ừ, sắp đi rồi.”
Nhận được câu trả lời, sắc mặt cậu bé Cố Gia Minh lập tức biến đổi, trừng mắt nhìn anh rồi xoay người bỏ đi.
Lương Hòa thấy thế không nhịn được phì cười.
“Cũng là đáng đời. Có ai suốt ngày vứt con không ngó ngàng gì như con không?” Bà Lý Uyển lên tiếng quở trách.
“Qua đợt này Sư đoàn bắt đầu chuẩn bị diễn tập rồi, con cũng không thể ở nhà mãi được.” Cố Hoài Việt nói xong, sải bước lên lầu chuẩn bị thu dọn hành lý. Mỗi lần trước khi anh đi, con trai đều phản ứng như vậy, anh đi được vài ngày, cậu nhóc sẽ lại dần quen.
“Con đi cũng được, nhưng trước khi đi giải quyết chuyện cá nhân cái đã.” Bà Lý Uyển theo sau anh đi lên lầu.
Cố Hoài Việt nhướng mày sửng sốt. Bà cụ hôm nay lại thẳng thừng ép hôn ư?
Anh quay đầu, dở khóc dở cười: “Mẹ, chuyện này mà hai, ba ngày có thể giải quyết được thì con lần lữa bao lâu nay làm gì?”
“Con cũng biết là con đang lần lữa à?” Khó khăn lám mới bắt lỗi được anh, bà Lý Uyển quyết truy hỏi cho kì được mới thôi, “Con gái đồng đội cũ của bố con, Thẩm Mạnh Kiều đấy, con thấy thế nào?”
Thủ trưởng Cố hồi tưởng lại một cách sơ lược, đáp: “Vẫn còn là một cô bé.”
“Nhưng con nhà người ta thích con.”
“Chính miệng cô ấy nói à?”
“Dù con bé không nói mẹ cũng nhìn ra được.” Bà Lý Uyển trả lời chắc như đinh đóng cột, “Con đừng từ chối nhanh thế. Suy nghĩ cho kĩ đi. Tuổi hai đứa tuy có hơi cách biệt, nhưng giờ người trẻ đều nói thế nào ấy nhỉ, tuổi tác không thành vấn đề....”
“Con phải nhắc mẹ, con trai mẹ không còn trẻ nữa đâu. Với lại, hơn nhau ba tuổi đã là cách cả một thế hệ. Mẹ đếm lại cho kĩ xem giữa chúng con là mấy thế hệ.” Anh vừa bước lên lầu vừa nói giọng thản nhiên.
“Con đừng có bắt bẻ.” Thấy cảnh ép hôn lại sắp thất bại, chợt bà nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Mạnh Kiều không được, thế Nghiêm Chân thì sao?”
Cái tên này khiến anh dừng bước: “Nghiêm Chân?”
Bà Lý Uyển nhìn thấy hy vọng từ khoảnh khắc ngập ngừng ngắn ngủi ấy: “Cô giáo Nghiêm lại là tự con dẫn về nhề. Sao hả? Cô này cũng không được à?”
Anh chỉ khẽ cười: “Cô ấy là bạn con.”
“Bạn thì làm sao? Bạn bè thì không yêu đương kết hôn được à?” Bà Lý Uyển nói rất hiển nhiên, “Con mà có lòng, chưa biết chừng đã không còn là bạn từ lâu rồi.”
Nghe tới đây, cuối cùng anh đã mất hết kiên nhẫn tiếp tục đối đáp: “Me cũng không hiểu gì về Nghiêm Chân, sao lại cuống lên bắt con phải cưới thế? Sợ con trai mẹ không ai tiêu thụ cho à?”
“Mẹ không chỉ lo cho anh, mà còn lo cho con trai anh, cháu nội mẹ nữa!” Bà Lý Uyển gay gắt, rõ là đã tức giận lắm, “Thế ra cái cô lần này lại dắt đến để đối phó với mẹ đúng không? Muốn anh lấy vợ thôi mà khó khăn thế đúng không? Có phải mẹ Gia Minh mất thì cả nhà này cũng phải chịu tang cùng đúng không? Có phải anh định cứ ở vậy cả đời, Gia Minh cả đời cũng không có mẹ đúng không?”
Qua một hồi chất vấn, giọng điệu câu sau lại lớn hơn câu trước, cả nhà đều im thít. Không ai dám hé răng nửa lời, vì đến cả người kị húy nhất trong nhà cũng đã bị lôi ra, có nghĩa, đã đến lúc buộc phải nói cho rõ ràng tất cả.
Mẹ anh rất ít khi nổi trận lôi đình thế này. Cố Hoài Việt nhất thời không tìm được lời gì để phản bác lại bà.
Bà Lý Uyển vịn vào thành cầu thanh, khó nhọc đứng vững, lại gạt tay Cố Hoài Việt giơ ra định đỡ bà: “Mẹ nói cho anh biết này, anh hai ạ, bản thân anh không buông bỏ được là chuyện của riêng anh, nhưng đừng có kéo theo cả nhà phải chịu tang cùng. Mẹ còn muốn sống thêm vài năm nữa đấy!”
Lời đã nói đến đây, đồng nghĩa với việc ra cho anh bản tối hậu thư cuối cùng.
Cố Hoài Việt lẳng lặng thu tay lại, bàn tay nắm chặt sát bên đùi, giọng nói khàn khàn cất lên: “Con biết rồi.”
***
Nghiêm Chân trải qua tuần lễ này bình tĩnh hơn là cô tưởng tượng.
Vì tuần sau Nghiêm Chân sẽ chính thức bị điều đi, nên tranh thủ chiều thứ năm rảnh rỗi, Nghiêm Chân đến thư viện làm thủ tục. Không hổ danh là trường điểm, nói riêng một khu thư viện này thôi đã được đầu tư đến hàng triệu tê, chưa nhắc tới lượng sách chứa bên trong đó. Bước vào nơi đây, Nghiêm Chân bình tâm lại rất nhanh.
Tiếp đón cô là Chủ nhiệm Thường Tiếu – người quản lý thư viện. Con người Chủ nhiệm Thường giống hệt như tên, gặp ai cũng cười, hòa nhã thân thiện, bình dị dễ gần. Nhưng lai lịch của ông lại không hề tầm thường, là thế hệ du học sinh đầu tiên của Nhà nước mới, từng giảng dạy tại vô số các trường Đại học hàng đầu, nay tuy đã về hưu cũng không hề nhàn nhã, ở đây giúp trường quản lý thư viện, lúc rảnh có thể an nhàn đọc sách.
“Tiểu Nghiêm đến đấy à, đúng lúc thật.” Chủ nhiệm Thường tươi cười nói, “Lát nữa hết giờ làm là bác về nhà. Cháu mà đến muộn một chút thôi là cánh cửa sắt này khóa lại rồi đấy.”
Chủ nhiệm Thường vừa nói vừa chắp tay sau lưng dẫn theo cô vào trong, giọng nói điềm đạm, bóng lưng đôn hậu, tựa như ẩn giấu sức mạnh bên trong. Nghiêm Chân đi theo sau khẽ mỉm cười. Xem ra, công việc ở thư viện không hề khốn đốn như cô nghĩ.
Nhân lúc vắng người, Chủ nhiệm Thường dắt cô đi tham quan một vòng thư viện. Khu thư viện rộng lớn, họ thong thả bước đi. Đi hết toàn bộ hành trình mất gần một tiếng đồng hồ, bên ngoài trời đã tối đen.
“Công việc trong thư viện chúng ta là phải coi trọng quy tắc, sách được sắp xếp ở đâu không được nhầm lẫn, nếu không bọn trẻ muốn tìm sách thì sẽ cuống lắm.” Chủ nhiệm Thường cười, nhìn sang Nghiêm Chân, “Tiểu Nghiêm, vì sao cháu lại tới đây, thư viện này chỉ mình bác hiểu rõ. Cháu không cần lo nghĩ, cứ làm việc cho tốt. Làm công việc gì thì có niềm vui của công việc ấy.”
“Cháu hiểu ạ.”
Cô biết, lời này của ông Thường là để an ủi cô. Vì sao cô tới đây, những người nên biết đều biết cả, chỉ là không mấy người nói ra miệng mà thôi. Có điều, vậy thì đã sao. Cô đã quyết định chấp nhận thì sẽ không nghĩ ngợi lung tung, khiến cho bản thân mình không được vui vẻ.
***
Thứ sáu, ngày làm việc cuối cùng, mai đã là cuối tuần.
Nghiêm Chân gấp sách giáo khoa lại, nhìn các em học sinh dưới lớp, nở nụ cười tươi: “Bài học tuần này đến đây là kết thúc. Mai là cuối tuần rồi, cô mong các con sẽ chơi thật vui. Nhưng ngoài vui ra, không được quên hoàn thành bài tập về nhà nhé.”
Các em nhỏ nhao nhao phản đối: “Cô ơi, chúng con còn chưa chơi mà cô đã nhắc bài tập rồi. Áp lực lớn quá đi mất.”
Đám trẻ này! Nghiêm Chân không biết nói sao, gõ gõ xuống bàn ý bảo lũ trẻ trật tự: “Cô kể thêm một chuyện nữa, các con sẽ thấy thoải mái ngay.”
Các em nhỏ lập tức ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn nghe cô giáo kể chuyện.
“Từ tuần sau, cô sẽ tới thư viện làm việc, không thể tiếp tục dạy các con nữa.” Nghiêm Chân ngừng lời, suy nghĩ tìm tòi câu chữ xem tiếp theo nên nói gì, lại phát hiện những lời soạn sẵn trong đầu đã quên hết sạch. Cô không phải người đa cảm, dễ xúc động, nhưng nhìn xuống những cặp mắt long lanh dưới kia, cô bỗng nhiên cảm thấy hơi thở nghẹn lại, nói không nên lời.
“Cô ơi, cô không dạy Ngữ văn nữa thì cô dạy chúng con môn khác không? Con nghe cô Vương nói tiếng Anh của cô siêu lắm.” Lớp trưởng Lâm Tiểu Tiểu hỏi.
Nghiêm Chân ngẫm nghĩ, mỉm cười: “Các con có thể tới thư viện đọc sách, rồi cô sẽ dạy các con môn đọc hiểu.”
Lâm Tiểu Tiểu như hiểu như không gật đầu ngồi xuống. Các bạn nhỏ cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Thì ra còn được học môn đọc hiểu nữa, yên tâm rồi.
Hết tiết, Nghiêm Chân thu dọn đồ đạc đi ra khỏi phòng giáo viên. Đúng lúc cô mở cửa thì nghe thấy tiếng bước chân từ sau vọng tới. Nghiêng đầu nhìn, là Cố Gia Minh.
Cô ngồi hẳn xuống, nhìn vào mắt cậu bé: “Tìm cô có chuyện gì không?”
Cậu bé Cố Gia Minh hơi bặm môi, ngẩng đầu nhìn cô chăm chăm, rất nhanh lại cúi xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cô ơi, bố con bảo rằng, đào ngũ giữa chừng là không đúng đâu.”
Cô mỉm cười: “Ừ, đào ngũ là không đúng đâu.”
Xem ra cô đã đánh giá thấp sự nhạy cảm của con trẻ, bao nhiêu học sinh như vậy, chỉ có cậu bé này hiểu được ý cô muốn nói, biết cô sắp rời đi. Có điều, cậu bé cũng chỉ là một đứa nhỏ sáu, bảy tuổi mà thôi. “Gia Minh, con không muốn cô đi có phải không?”
Câu bé xoắn vặn gấu áo, vành tai hơi đỏ lên. Đợi một lúc, cậu ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh chớp chớp, tựa như lướt qua trái tim cô, chạm vào nhưng lại vụt mất. Cậu bé bĩu môi, nói ra một câu: “Cô cũng không đáng ghét.”
Cô cũng không đáng ghét, vậy nên cậu bé vẫn không thể nào thích cô giáo này sao? Nghiêm Chân thấy lòng xao động, chớp chớp mắt, có cảm giác ươn ướt. Cô cố kìm nén, nhưng rồi vẫn đưa tay ôm lấy cậu nhóc nhạy cảm lại đáng yêu này: “Cảm ơn con.”
***
Mầy ngày nay, tâm trạng cậu bé Cố Gia Minh rất tệ.
Ăn tối xong, cậu đặt bát xuống là chạy thẳng về phòng trên lầu hai. Nhìn theo bóng lưng bé nhỏ vụt đi thoăn thoắt, chị Trương lo lắng bảo: “Hoài Việt, hai bữa nay Gia Minh sao thế? Bánh sữa bơ lạc chẳng buồn ăn, hoạt hình cũng không thèm xem, ăn tối xong là chui tọt vào phòng. Hay là bị ốm rồi?”
Cố Hoài Việt nghe vậy nhíu mày, đặt tờ báo xuống bước lên lầu.
Mở cửa phòng ra, anh thấy cậu bé đang ngồi trên thảm chăm chú lắp ráp khẩu súng đồ chơi mà thường ngày cứ tháo rồi lại lắp, lắp xong lại tháo kia. Nghe tiếng động bên cạnh cửa cậu cũng không thèm ngẩng đầu lên. Cậu nhóc vẫn còn giận dỗi sao? Khóe môi cong cong lên, Cố Hoài Việt đi vào trong phòng: “Gia Minh, làm gì đấy?”
Biết rồi còn hỏi. Đương nhiên cậu bé mặc kệ anh, cắm cúi tiếp tục chơi với khẩu súng lắp ráp. Cố Hoài Việt cúi đầu nhìn một lúc, thấy cậu bé lắp không theo trình tự, anh liền cầm lấy khẩu súng lắp lại giúp rồi trả về cho cậu, nựng nựng khuôn mặt cậu, nói: “Bạn nhỏ Cố Gia Minh, thủ trưởng đang hỏi bạn đấy.”
Cậu bé dẩu môi lên, không để ý tới anh. Cố Hoài Việt nhướng mày, ngồi xuống mặt đối mặt với con trai, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Không muốn bố đi hả?”
Đi. Câu nói này dường như đã chạm đến nỗi lòng của cậu bé. Cuối cùng cậu cũng buông khẩu súng xuống, mếu máo nói: “Bố ơi, cô Nghiêm không dạy tụi con nữa.”
Cố Hoài Việt bừng tỉnh, thì ra cậu nhóc ở lì trong phòng sầu não bấy lâu là vì nguyên nhân này. Anh chăm chú nhìn con trai đang cúi gằm, vò vò mái tóc mềm mại của cậu, hỏi: “Gia Minh, có thích cô Nghiêm không?”
Cậu bé cúi đầu không nói. Cố Hoài Việt biết, vậy nghĩa là đã ngầm thừa nhận. Trầm ngâm hồi lâu, anh xoa đầu cậu bé: “Bố biết rồi.”
***
Cuối tuần. Vì hai học sinh cấp ba mà Nghiêm Chân dạy kèm phải tham gia kỳ thi thử ở trường nên cô đươc rảnh rỗi ngoài dự kiến.
Những ngày nhàn nhã như vậy không nhiều. Ăn sáng xong, cô cùng bà nội đi chợ. Chiếc quần bò giặt đến bạc màu, chiếc áo len rộng màu oải hương, mái tóc dài chấm lưng buộc cao lên thành đuôi ngựa. Nhìn mình trong gương, tâm trạng của Nghiêm Chân không rõ tại sao lại phấn chấn hơn.
Khu chợ cách nhà không xa, thường ngày cô bận đi làm, chuyện chợ búa giao hết cho bà nội.
“Cụ lại tới mua rau đấy ạ?” Một cô bán rau tươi cười chào hỏi nội, thấy Nghiêm Chân, đôi mắt cười híp cả lại, “Lần này có cả cháu gái đi cùng đây.”
“Vâng vâng vâng.” Bà nội cười đáp, quay đầu lại còn trách Nghiêm Chân, “Không phải nội nói con đâu, cuối tuần con nhà người ta thì đi hẹn hò, có mình con lại đi chợ mua rau với bà lão này thôi.”
Nghiêm Chân cúi đầu cười, đỡ lấy chiếc làn từ trong tay bà nội, bước về phía trước. Về tới nhà, cô vào bếp nấu cơm, bà nội ngồi chuyện phiếm với thím Lý, tự khắc không tránh khỏi sẽ nhắc tới vấn đề của cô. Nghiêm Chân chỉ xem như không biết, để mặc hai người nói.
Trong lòng cô hiểu rõ bà nội lo lắng cho cô, nhưng chuyện hôn nhân đại sự, đâu phải cô muốn là có thể quyết định được. Huống hồ, hình như trước nay cô chưa từng nghĩ tới...
Mải suy nghĩ, mũi dao hơi chệch đi, suýt chút nữa cắt trúng ngón tay cô. Nghiêm Chân giật mình, vội hoàn hồn lại, tiếp tục thái nốt chỗ rau dù trong lòng còn hốt hoảng. Đang chuẩn bị mang rau đi rửa thì di động để trong phòng khách đổ chuông.
“Tiểu Chân, điện thoại.”
“Vâng, con đây.” Cô đáp lời, lật đật chạy ra nghe máy.
Màn hình hiện tên người gọi là “Phụ huynh 02”. Đây là thói quen của cô từ sau khi đi dạy, lưu số điện thoại phụ huynh theo số thứ tự của học sinh, như vậy vừa nhìn là đoán ngay được phụ huynh em nào gọi đến để chào hỏi thưa gửi lịch sự, trước giờ chưa từng sai sót. Chỉ có điều nhìn thấy con số này cô hơi phân vân. Số 02, là số thứ tự của Cố Gia Minh.
Bà nội ở bên cạnh đang nhìn, cô mím môi ấn nút nghe.
“Chào cô giáo Nghiêm.” Giọng người bên kia điềm đạm, “Hôm nay cô có rảnh không? Mấy bữa nữa tôi phải về đơn vị rồi, trước khi đi tôi muốn trao đổi với cô chủ nhiệm của Gia Minh một chút.”
“À, thực ra tôi...” Cô ngập ngừng giây lát, không biết nói với anh chuyện cô không còn là giáo viên chủ nhiệm của Cố Gia Minh ra sao.
“Không tiện sao?”
“Không phải ạ.” Cô vội phủ nhận.
“Vậy vẫn gặp tại quán cafe lần trước nhé, ba giờ chiều nay.”
Cắn cắn môi, Nghiêm Chân nhận lời.
Thời tiết thành phố C hôm nay không được đẹp cho lắm, sau giờ trưa trời mưa phùn réo rắt, Nghiêm Chân đã cố ý ra khỏi nhà trước bốn mươi phút gọi taxi đi, không may lại gặp đúng lúc tắc đường.
Trông dãy xe xếp thành hàng dài trước mắt, lại nhìn cơn mưa mỗi lúc một lớn và quán cafe cách đó không xa, Nghiêm Chân nghiến răng trả tiền xe, đội mưa chạy về phía quán cafe. Hiển nhiên, đợi tới lúc cô đến được quán thì cả người đã ướt sũng.
Trông thấy cô, Cố Hoài Việt hơi ngỡ ngàng. Anh lập tức đứng dậy, đưa cho cô một chiếc khăn tay trắng tinh. Sau vài giây ngơ ngẩn, Nghiêm Chân nhận lấy.
“Thật không phải, tôi tới muộn mất mười phút.” Sau khi ngồi xuống chỗ, Nghiêm Chân cất giọng khàn khàn xin lỗi.
“Người nên xin lỗi là tôi. Thời tiết như vậy còn hẹn cô ra ngoài.”
Thấy anh không để ý, Nghiêm Chân mới yên tâm. Phục vụ bưng một tách hồng trà tới, khi hai tay áp vào bên tách, Nghiêm Chân mới thấy ấm hơn. “Thực ra tôi nên nói với anh, từ ngày mai tôi không còn là giáo viên chủ nhiệm của Gia Minh nữa.” Nói đến đây cô khẽ cười, trong nụ cười có chút cay đắng, “Nhưng anh có chuyện gì có thể nói với tôi luôn, tôi sẽ chuyển lời giúp.”
Nói xong cô cúi đầu, đôi bên chìm vào khoảng lặng. Sự trầm mặc này khiến Nghiêm Chân vô cùng bối rối. Không biết đã qua bao lâu, mới nghe thấy tiếng anh nhẹ nhàng cất lên: “Cô giáo Nghiêm.”
“Dạ?”
“Cô đã có người yêu chưa?” Miết tay lên miệng tách trà, Cố Hoài Việt trầm giọng hỏi.
Cô ngớ ra, mất một lúc mới ép mình trấn tĩnh được, trả lời: “Chưa.”
Cố Hoài Việt nghe thế gật đầu, còn Nghiêm Chân lại thấy mơ hồ khó hiểu.
“Nghiêm Chân.”
“Vâng?” Nghiêm Chân thoáng giật mình, vì đột nhiên anh gọi thẳng tên cô.
Cố Hoài Việt đặt tách trà xuống, nhìn cô chăm chú, ngập ngừng phút chốc, anh nói: “Những điều tôi sắp nói, hy vọng cô đừng quá kinh ngạc.”
Không hiểu sao, Nghiêm Chân có một dự cảm kỳ lạ, nhưng cô không đoán được điều gì từ nét mặt bình thản của anh, liền đáp: “Anh nói đi.”
“Thực ra trước khi đến, tôi đã biết chuyện lớp Gia Minh sắp đổi giáo viên chủ nhiệm. Vậy nên, hẹn cô ra ngoài là muốn nói chuyện khác.” Giọng anh trầm thấp, nhưng ngữ khí chắc chắn không do dự, ung dung thong thả, rõ ràng anh đã cân nhắc kĩ trước khi đến, “Không rõ cô có biết hay không, Gia Minh rất quý cô.”
“Em ấy là một cậu bé thông minh. Tôi cũng rất quý em ấy.”
“Vậy thì tốt.”
Lúc nói chuyện, Cố Hoài Việt đặt hai tay lên đầu gối, tư thế ngồi nghiêm chỉnh làm Nghiêm Chân thấy lúng túng khó tả. Cô không kìm được hỏi: “Anh có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
Cố Hoài Việt mỉm cười, “Tôi nghĩ là, nếu như cô đồng ý, cho dù không làm giáo viên chủ nhiệm của thằng bé, cũng có thể tiếp xúc nhiều hơn xem sao.” Ngẩng đầu nhìn cô, nhìn váo ánh mắt cô, bình tĩnh, dịu dàng, Cố Hoài Việt nói tiếp, “Tức là chúng ta kết hôn.”
Động tác uống trà của Nghiêm Chân cứng đờ, sau khi hoàn hồn cô không kìm được bật cười: “Lý do này liệu có thiếu sức thuyết phục quá không? Nếu tôi muốn tiếp xúc nhiều hơn với những em học sinh quý mến mình, không lẽ đều phải lấy bố của chúng à?”
Nghiêm Chân nói đùa, cố làm ra vẻ thoải mái, thực chất trong lòng cô đang rối như tơ vò.
Cố Hoài Việt để mặc cho cô cười một lúc, rồi thong thả cất lời: “Đó mới chỉ là lý do đầu tiên. Lý do thứ hai là do đòi hỏi từ phía gia đình.” Anh nhìn cô, “Mẹ tôi, bà nội cô. Tôi nghĩ chắc hẳn họ đều thiết tha mong đợi.”
Bà nội của cô?! Cô nhìn Cố Hoài Việt ngờ hoặc, nhưng anh cũng không hề tránh né: “Lần trước đứng ngoài phòng bệnh, tôi vô ý nghe được.”
Nhắc đến chuyện này, Nghiêm Chân thấy hơi lúng túng, nhưng cô điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, phản bác lại: “Tìm đại một người để lấy, xét trên phương diện chiến lược không phải là kế hoạch lâu dài đâu. Mặc dù bên nhà tôi cũng giục giã ghê lắm, nhưng tôi cũng không muốn qua loa đại khái. Anh có từng nghĩ, đợi đến khi làm lấy lệ xong rồi, hai chúng ta thu dọn bãi chiến trường thế nào không?”
“Đấy không phải là vấn đề.” Cố Hoài Việt điềm tĩnh nhìn cô, “Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu.”
“Nhưng mà, hai chúng ta chẳng quen thân gì. Làm sao anh biết được tôi là người thế nào, cả khi bà nội tôi hỏi về anh, tôi cũng không biết đáp sao cho phải.” Nghiêm Chân nói nghiêm túc, “Hiện giờ cũng không phải thời kỳ Cách mạng, chúng ta không thể vì yêu cầu của lãnh đạo cấp trên mà vơ bèo vạt tép được.”
“Đấy cũng không phải là vấn đề.” Anh đáp, “Cô có thể giới thiệu về tôi với bà nội cô thế này, nghề nghiệp: quân nhân, hoàn cảnh gia đình: thanh niên góa vợ, dưới có một con trai nhỏ. Còn cô thì nhà tôi đều đã biết cả rồi, là cô giáo của Gia Minh. Cho nên, chẳng có gì không rõ ràng hết.”
Lời anh nói có trật tự, có căn cứ, mạch lạc rõ ràng, Nghiêm Chân cảm giác mình mà không nhận lời anh thì quả thực quá vô lý. Suy nghĩ này thật nguy hiểm, cô day day huyệt thái dương, cố gắng trấn tĩnh lại: “Tôi vẫn còn thời gian, vẫn còn tuổi trẻ, tại sao phải vì một lý do hoang đường như anh vừa nói mà đem dâng hiến hết thời gian và tuổi trẻ cho một cuộc hôn nhân không tình yêu? Tự tôi còn không thuyết phục nổi bản thân mình đi đồng ý với yêu cầu của anh nữa.”
Hùng hồn tuyên bố xong, Nghiêm Chân mới nhận ra lời mình nói không kiêng nể gì hết. Còn Cố Hoài Việt chỉ im lặng một thoáng, rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh sắc sảo sáng ngời: “Cô Nghiêm, tôi xuất thân là lính bắn tỉa của Đại đội Trinh sát.”
Liên quan gì tới cô? Nghiêm Chân tức tối nghĩ.
“Một người lính Trinh sát, đối với con người hay sự việc đều có khả năng nhận biết và thẩm định một cách chuẩn xác. Còn một tay súng bắn tỉa, khi đã xác định được mục tiêu thì việc duy nhất phải làm là lập tức xuất kích.” Anh dừng lại giây lát, sau đó nhấn mạnh từng chữ nói, “Thật không may, tôi có đầy đủ phẩm chất của cả hai dạng trên.”
Nghiêm Chân nghẹn cứng một lúc, phải vất vả lắm mới định thần được, cười khổ: “Như vậy xin hỏi, với thân phận lính Trinh sát của mình, anh hiểu được những gì về tôi?”
“Dám hỏi tuổi tác của cô Nghiêm.”
“Hai mươi bảy.” Sau khi trả lời, Nghiêm Chân lập tức thấy hối hận.
Quả nhiên, Cố Hoài Việt tiếp lời cô: “Năm nay cô hai mươi bảy tuổi, theo như cô nói thì hiện giờ vẫn chưa có người yêu, hơn nữa cũng chưa có ý định kết hôn. Người như vậy, ngoại trừ vấn đề về giới tính ra thì chỉ có một nguyên do thôi.” Dưới ánh mắt tức giận của cô, Cố Hoài Việt trầm giọng đáp: “Đó là bản thân cô không tin tưởng vào tình yêu.”
Nghiêm Chân không khỏi kinh ngạc, tách trà trong tay run run, nước trà rớt ra ngoài một ít, bắn lên tay, trà đã nguội lạnh. Mà phản ứng của cô cũng đã chứng minh phán đoán của Cố Hoài Việt là chuẩn xác.
Xam ra, cô thực sự đánh giá thấp anh.
Nghiêm Chân nhìn chằm chằm vết nước trà, rất lâu không nói. Cố Hoài Việt cũng không giục cô lên tiếng, dẫu rằng chiếc quần vốn phẳng phiu đã bị tay anh nắm đến nhăn thành vết. Anh thừa nhận, đối với Nghiêm Chân, quả thực anh không nắm chắc được hoàn toàn.
“Thôi được.” Cuối cùng Nghiêm Chân lên tiếng, còn nở một nụ cười phớt nhẹ tựa như không hề tồn tại, “Anh nói có lý. Quả thực tôi không tin tưởng vào tình yêu. Cho nên, nếu muốn kết hôn tôi có thể tìm được rất nhiều người, có rất nhiều lựa chọn, tôi nghĩ anh cũng vậy.” Thoáng ngừng lại, cô nói tiếp, “Quan trọng hơn, tôi đã từng nghĩ, cả đời này, lấy ai thì lấy quyết không lấy quân nhân. Lý do tôi cũng không muốn nói cho lắm.”
Dứt lời, cô lẳng lặng nhìn anh chăm chú. Còn Cố Hoài Việt chỉ hơi ngẩn người, rồi rất nhanh bình thản ung dung đáp: “Tôi hiểu rồi.” Nói xong anh khẽ cười, thả lỏng bàn tay nắm chặt đầu gối, rút một tờ giấy ăn đưa cho cô: “Cô Nghiêm, là tại tôi đường đột.”
“Không sao.” Cô nhanh chóng nhận tờ giấy ăn, cắm cúi lau vệt nước loang. Cô đã từ chối anh, nhưng trong lòng lại không hề thoải mái nhẹ nhõm, chỉ thấy tách trà trong tay càng lúc càng lạnh.
Ban đầu dự định bày tiệc ở nhà hàng, nhưng ông cụ không đồng ý. Nguyên văn lời lão Tướng quân nói rằng: “Có phải là lễ duyệt binh đâu, bày vẽ như thế làm gì, chỉ có bạn bè chiến hữu ôn lại chuyện xưa, làm ở nhà đi.”
Có thể tổ chức được bữa tiệc mừng thọ này đã là sự thỏa hiêp lớn nhất của lão Tướng quân, bà Lý Uyển hiển nhiên sẽ không kì kèo gì thêm. Hơn nữa, Cố viên rộng lớn như thế, tổ chức môt buổi tiệc không thành vấn đề.
Ngày mừng thọ, mọi người trong Cố viên đều dậy từ rất sớm bắt tay vào chuẩn bị, lúc Cố Hoài Việt chay bộ trở về thì bàn ghế đã được bày trí hòm hòm trước sân. Anh muốn giúp đỡ nhưng bị chị Trương ngăn lại.
“Cứ để đấy chị làm.” Chị Trương hồ hởi nói, “Chị nghe mẹ cậu bảo, tối nay có cô nào xinh đẹp đến đấy, cậu phải nắm chắc cơ hội này nhé.”
“Liên quan gì đến em?” Cố Hoài Việt cười cười, đỡ một tay giúp chị Trương kê lại chiếc bàn.
“Sao lại không? Tóm lấy cơ hội mà tìm vợ chứ!” Chị Trương đáp lời, “Đừng để lỡ mất.”
Cố Hoài Việt bật cười, đến cả chị Trương cũng đã bắt đầu thúc giục, xem ra tình hình không cho phép anh lạc quan được nữa.
Tiệc diễn ra vào buổi tối, từ bốn giờ chiều, khách khứa đã lục tục kéo tới. Họ đều là những đồng đội cũ của ông cụ, ngồi lại với nhau cũng không nói nhiều mấy lời khách sáo, nhắc về chuyện ngày xưa ai nấy đều cười rộn ràng, có thể thấy tâm tình ông cụ rất tốt.
Người còn vui hơn cả ông là bà Cố, trông thấy trong đám người đi cùng khách đến có cô gái nào trạc tuổi con mình đều cố ý dõi mắt theo, tâm trạng háo hức đến nỗi khiến Cố Hoài Việt đứng cạnh cũng mất tự nhiên. Anh viện cớ đi ra ngoài, còn tiện tay lấy luôn chìa khóa xe từ chỗ Phùng Trạm. Trước khi bữa tiệc bắt đầu, anh còn phải đi đón một người.
Cố Hoài Việt lái chiếc xe viêt dã hiệu Liebao(1), thong dong tiến vào một khu phố cũ kĩ.
(1) Một thương hiệu thuộc hãng sản xuất ôtô GAC của Trung Quốc.
Lối kiến trúc dọc lối đi có phần tồi tàn, đèn đường cứ cách vài ngọn mới thấy một ngọn còn sáng, chiếc xe Liebao có phần thân khá lớn hơi khó lách qua đoạn đường hẹp. Cố Hoài Việt lái xe rất chậm, ánh sáng ảm đạm từ dãy nhà hai bên làm nổi bật ánh đèn chói loá mà chiếc Liebao phát ra. Luồng sáng ấy còn làm nhức mắt người đang đứng cuối đường trông về phía anh, người kia không khỏi đưa cánh tay lên che mắt lại.
Cố Hoài Việt lập tức tắt đèn, dừng xe bên đường, xuống xe đi nhanh vài bước rồi đứng lại trước mặt người kia.
“Chào cô giáo Nghiêm.”
Người anh phải đón, chính là Nghiêm Chân.
Nghiêm Chân dụi dụi mắt mới nhìn rõ được người trước mặt, dưới ánh đèn mờ nhạt, bộ quân phục màu xanh ô liu lẫn vào màu đêm, duy chỉ có ngôi sao trên cấp hiệu thỉnh thoảng ánh lên một tia sáng ngời. Ba sao hai gạch, quân hàm Thượng tá.
Cô cố gắng bình tâm, dè dặt đáp: “Chào anh.”
Cố Hoài Việt nhìn lướt qua cô một lượt, chợt có cảm giác trước mắt mình như sáng lên. Váy dài ôm hông, mái tóc chấm lưng búi lên đơn giản. Không đeo quá nhiều đồ trang sức nhưng trông vẫn giản dị thanh lịch. Nghiêm Chân không rõ anh nghĩ gì, ngược lại còn thấy căng thẳng khi bị anh nhìn chăm chú đến vậy: “Tôi mặc thế này có được không?”
Cố Hoài Việt khẽ nở nụ cười: “Đẹp lắm.”
Nghiêm Chân theo anh lên xe, chiếc xe từ từ ra khỏi khu phố cũ kĩ, đi về phía Cố viên. Xe chạy rất êm nhưng trái tim Nghiêm Chân lại đập loạn xạ. Cô liếc mắt nhìn anh, không kìm được nhớ lại cuộc điện thoại ngày hôm đó. Anh nhờ cô giúp một việc, cô không khỏi ngạc nhiên, hỏi kĩ ra mới biết là anh muốn mời cô đến dự tiệc mừng thọ của ông Cố - với tư cách là bạn của anh.
Hiển nhiên, Nghiêm Chân bị anh làm cho hết hồn một phen, ngay lúc đó vừa chẳng biết lấy lý do gì để đồng ý, lại vừa không tìm được cớ để chối từ. Bên đầu kia điện thoại, giọng nói của Cố Hoài Việt rất điềm tĩnh: “Thực ra cả tôi và cô giáo Nghiêm đều có chung một rắc rối, vậy nên mới có bữa tiệc Hồng Môn Yến thế này.”
Nghiêm Chân lặng im một chặp: “Ý anh là muốn tôi đóng giả làm... của anh, đến dể đối phó với gia đình hả?” Dù gì da mặt cô cũng mỏng, không thốt ra được hai tiếng bạn gái, Nghiêm Chân quyết định để trống.
“Không phiền phức như vậy đâu, bạn bè thôi là được.”
Đây là lần đầu tiên anh đem một lý do lạ lùng như vậy ra nhờ cậy người khác, đương nhiên tình tiết câu chuyện cũng không thể quá vẹn toàn, phải chừa lại vài khoảng trống. Hơn nữa, anh sống độc thân bao năm nay, bà Lý Uyển đã nóng lòng lắm rồi, từ thái độ của bà hồi chiều anh có thể nhận ra được. Vậy nên, cho dù bên cạnh anh chỉ có một người bạn là giới tính nữ cũng sẽ khiến bà vui lòng.
“Có thể hỏi tại sao lại nhờ tôi giúp không?”
Cố Hoài Việt cũng không ngần ngại: “Vì cô là người thích hợp nhất.” Cũng là cô gái duy nhất có tuổi tác phù hợp mà anh từng tiếp xúc từ sau khi trở về.
Nghiêm Chân nghe vậy cân nhắc trong giây lát, cuối cùng vẫn nhận lời. Mặc dù lúc bình tâm suy nghĩ lại, Nghiêm Chân mơ hồ cảm thấy có hơi vô lý, nhưng niệm tình mấy ngày trước anh đã giúp đỡ mình trong lúc khó khăn, cô cũng chỉ đành an ủi bản thân rằng làm vậy coi như trả nợ ân tình.
Tòa Cố viên nằm ở khu phố cổ kính nhất thành phố C. Là dân thành phố C, nhưng trước nay Nghiêm Chân đều chỉ đi lướt qua trước cổng lớn của tòa đại viện này, cảnh tượng nhìn thấy khi đó là hai chiến sĩ cảnh vệ đứng gác, một trái một phải như thần giữ cửa vậy. Lần này, cô đã bước vào bên trong.
Cố Hoài Việt vừa vào đã thấy Phùng Trạm đứng đợi ở cửa. Cậu ta loay hoay một chỗ điệu bộ có vẻ sốt ruột, vừa trông thấy anh liền hớt hải chạy ra đón: “Tham mưu trưởng, anh chịu về rồi đấy ạ.”
Cố Hoài Việt nhét chìa khóa xe vào tay cậu ta: “Tôi còn không lo, cậu lo cái gì? Nghiêm! Nghỉ! Đằng sau, quay! Bước đều, bước!”
Mặt mũi Phùng Trạm khổ sở nhăn nhúm như cái bánh bao, xoay người đi vào trong nhà. Chưa được vài bước chợt như bừng tỉnh liền quay đầu lại, trong giọng nói lộ vẻ khó tin: “Tham mưu trưởng, đây, đây là?”
Tay cậu ta chỉ chỉ vào Nghiêm Chân, cô bị cậu ta làm cho bước chân dừng khựng lại.
Cố Hoài Việt liếc nhìn sang, tiện tay vỗ đầu cậu ta: “Tiếp tục thi hành mệnh lệnh!”
Nghiêm Chân tủm tỉm: “Cậu này thú vị thật.”
“Cậu ấy là kẻ pha trò bên cạnh ông cụ đấy.”
Cố Hoài Việt còn chưa kịp đưa Nghiêm Chân vào tới đại sảnh đã bị ánh mắt tinh tường của bà Lý Uyển phát hiện. Không phải do thị lực của bà quá tốt, mà quả thực bà khó lòng tin được cậu con lớn của mình lại dắt theo một cô gái về nhà?
Trông thấy cảnh tượng ấy, bà lập tức mất bình tĩnh, đặt tách trà xuống bước ngay ra ngoài, ánh mắt còn mang vẻ ngỡ ngàng: “Hoài Việt, đây là?”
Cố Hoài Việt giải thích qua loa: “Đây là bạn con, Nghiêm Chân.”
Nghiêm Chân lại hơi mất tự nhiên, hai tay bất giác bấu chặt vào váy, nghe Cố Hoài Việt giới thiệu, môi khẽ mấp máy cất lời chào: “Cháu chào bác ạ.”
Bà Lý Uyển tỉ mỉ đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, còn chưa kịp nói gì chợt có tiếng trẻ con lanh lảnh từ trong đại sảnh vọng ra: “Cô Nghiêm?”
Quay đầu lại thấy cậu bé Cố Gia Minh miệng há hốc, cầm món đồ chơi lắp ráp được một nửa trong tay đứng đó chớp chớp mắt. Ngẩn ra một lúc mới bỏ món đồ chơi xuống, chạy lại túm lấy ống quần bố, hỏi: “Cô Nghiêm tới nhà thăm ạ?” Hỏi xong lại cúi mặt thì thầm: “Dạo này con ngoan lắm mà.”
Ba người lớn nhìn nhau cười, làm cho cậu nhóc cuống quýt một phen như vậy, bà Lý Uyển coi như đã biết được một thân phận khác của Nghiêm Chân, thì ra là cô giáo của Gia Minh. Tuy rằng nghề nghiệp bình thường nhưng tướng mạo xinh đẹp, trông rất vừa mắt, ấn tượng đầu tiên như thế là tốt.
Bà Lý Uyển cười, “Gia Minh nhà chúng tôi nghịch như quỷ sứ, thường ngày chắc gây nhiều rắc rối cho cô giáo lắm.”
Nghiêm Chân lắc đầu: “Không đâu ạ, cháu quý cậu bé lắm.”
Hai người đều cười, còn cậu bé thì không vui chút nào: “Bà nội, cháu là cháu ruột của bà đấy nhé.”
Cố Hoài Việt xoa đầu con trai, rồi quay sang nói với mẹ mình: “Mẹ, mẹ đưa Nghiêm Chân vào phòng khách nghỉ ngơi lát đi. Con lên lầu xem ông cụ chuẩn bị xong chưa.”
“Ờ, được.” Bà Lý Uyển kéo Nghiêm Chân sang bên cạnh mình rất tự nhiên, dắt theo cô đi về phía ghế sofa.
Nghiêm Chân được bà ưu ái mà lòng thấp thỏm, vô thức quay đầu nhìn Cố Hoài Việt, anh chỉ mỉm cười gật đầu với cô.
Nghiêm Chân vừa ngồi xuống, một tách trà nóng đã được đưa tới trước mặt. Cô khẽ nói cảm ơn, bưng lên nhâm nhi một ngụm, cảm nhận hương thơm nhàn nhạt lan tỏa.
Bà Lý Uyển đứng trước mặt cô, chăm chú quan sát một lúc, tâm trạng có phần phức tạp. Con trai rất ít khi đưa phụ nữ tới nhà, chuyện này thì bà biết, hôm nay lại đưa một cô về, chưa rõ liệu có phải định bụng lấy lệ cho qua mắt bà hay không, tóm lại đã chịu dắt về cho bà gặp mặt. Có thể gặp được là bà đã bất ngờ lắm rồi, những chuyện khác từ từ rồi tính.
Tiệc mừng thọ của ông cụ chính thức bắt đầu lúc bảy giờ.
Được Cố Hoài Việt giới thiệu, cô lần lượt gặp ông Cố cùng anh và em trai anh, tim Nghiêm Chân đập thình thịch liên hồi vì căng thẳng. Tối nay, ông Cố đã uống chút rượu, khí thế mạnh mẽ ngày thường giảm đi hơn nửa, chỉ nhìn hai người Cố Hoài Việt và Nghiêm Chân vẻ băn khoăn một thoáng rồi cười điềm đạm. Ông dặn Cố Hoài Việt tiếp đãi Nghiêm Chân chu đáo, rồi tiếp tục quay ra ôn lại chuyện xưa với đồng đội cũ, thái độ thờ ơ của ông không khỏi khiến Nghiêm Chân nghi ngờ ông đã nhìn ra được ý đồ của Cố Hoài Việt khi đưa cô tới. Có điều, cô cũng chẳng cần lo lắng, dẫu sao chỉ một lần này thôi. Những người gặp được hôm nay khiến cô thấy không thoải mái, cho dù có muốn qua lại thân thiết với gia đình này hơn nữa, e rằng cũng khó.
Hết màn gặp mặt, Nghiêm Chân thở phào nhẹ nhõm. Bỗng có người vỗ vỗ vai cô, quay đầu lại thì thấy một gương mặt hiền hòa tràn ngập ý cười: “Mệt không chị? Hay lên lầu ngồi nghỉ với em một lát đi?”
Cô cười: “Được.”
Lầu hai của Cố viên có một ban công nhỏ, Nghiêm Chân và Lương Hòa tranh thủ lúc khách khứa đến đông lên tránh ở đây. Lương Hòa vừa ngồi xuống liền cởi luôn đôi giày cao gót dưới chân ra, mặt nhăn nhó xoa bóp bàn chân, liếc sang phía cô không quên hỏi thăm: “Đứng lâu thế mà chị không mỏi chân ạ? Cởi giày ra nghỉ chút đi.”
Nghiêm Chân lắc đầu.
Lương Hòa cười khúc khích: “Không sao đâu, chỗ này hiện giờ không có ai tới hết.”
Nghiêm Chân đắn đo một lát rồi cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng rút đôi bàn chân ra khỏi giày cho thoải mái.
“Chị là cô giáo của Gia Minh à?”
“Chị là giáo viên chủ nhiệm lớp em ấy.”
Lương Hòa gật gù, nhỏ giọng thì thầm: “Thảo nào tối nay cu cậu ngoan thế.”
Nghiêm Chân mỉm cười. Không gian im lặng bao trùm lên hai người họ, Nghiêm Chân vốn không phải người hay chuyện, chỉ quay đầu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm đã buông xuống nhưng bên trong Cố viên đèn điện sáng trưng, khách đến dự tiệc cũng không hề ít, không khí tưng bừng mà không hề huyên náo. Họ đều là những vị tiền bối đức cao vọng trọng, nếu bắt cô phải gặp từng người một, e rằng chân cô cũng nhũn ra mất.
“Ấy, tiêu điểm của tối nay tới rồi kìa.” Lương Hòa chợt cười, hất cằm về phía trước.
Nghiêm Chân không hiểu lắm, nhìn theo ánh mắt của cô ấy, cô thấy vài người đang đứng dưới nơi ánh đèn tụ lại.
“Họ là ai thế?”
Lương Hòa đảo mắt: “Là Phó Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Thẩm Nhất Minh và phu nhân, còn có cô con gái út của họ, Thẩm Mạnh Kiều.”
Ồ? Cô lại nhìn kĩ hơn, thấp thoáng thấy có cô gái mặc váy trắng đang đứng nép bên một người phụ nữ trung tuổi, thân thiết vô cùng.
Cô quay đi, không nhìn về dưới lầu nữa, bưng tách trà bên cạnh lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương trà thanh đạm, vị đắng vấn vít nơi đầu lưỡi mãi không tan. Trà là trà ngon, nhưng miệng cô nếm được chỉ có chát đắng. Có lẽ cô thực sự không phù hợp với nơi này.
Một lát sau, Nghiêm Chân định đứng lên, không ngờ chiếc giày cao gót lại giẫm chệch, mắt cá chân hơi trẹo đi. Cô nhăn mặt đau đớn, khom người nhè nhẹ nắn lại mắt cá.
Lương Hòa đỡ lấy cô, ân cần lo lắng: “Chị có sao không?”
“Không sao.” Nghiêm Chân định cười nhưng điệu bộ Lương Hòa còn sốt sắng hơn cả cô, vừa vỗ về cô vừa nói: “Chị đợi nhé, em gọi anh hai tới.”
“Ấy, không cần đâu....” Nghiêm Chân nói với theo giọng yếu ớt, nhưng bóng Lương Hòa đã không thấy đâu.
Cô đành ngồi dựa xuống ghế, đợi chưa bao lâu, đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã lên lầu. Nghiêm Chân ngoảnh lại nhìn, thất kinh hồn vía. Thì ra cái cô Lương Hòa này không những gọi Cố Hoài Việt tới, mà đến cả bà Cố và Cố Hoài Ninh cũng lôi lên cùng.
Nghiêm Chân tức thì đứng dậy, bà Lý Uyển giơ tay ra đỡ cô, cúi xuống nhìn qua, thấy vết thương không quá nghiêm trọng mới thở phào. Bà xoay người đánh khẽ lên vai Lương Hòa: “Xem bộ dạng con cuống quýt tít mù, còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn lắm cơ.”
Lương Hòa mấp máy môi, không kịp nói. Khóe môi Cố Hoài Ninh cong cong, ôm eo bà xã, nhẹ nhàng trấn an cô.
“Cô giáo Nghiêm có sao hay không, hay là để Hoài Việt đưa cô về nhé?” Tuy bà Cố đang nói với cô nhưng ánh mắt lại nhìn Cố Hoài Việt.
“Có đi được không?” Cố Hoài Việt bước tới, hơi đưa tay phải về phía trước.
Cô chớp chớp mắt: “Đi được ạ, không nghiêm trọng lắm đâu.”
“Thế thì tốt.” Anh cười, “Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”
Anh dìu cô lên xe, suốt dọc đường về cũng lái xe rất chậm, tránh khỏi nhiều chỗ xóc. Nghiêm Chân hạ nửa kính xe xuống, hơi gió mắt lạnh thổi vào, phút chốc thấy dễ chịu hơn bao nhiêu. Đã quá dè dặt lại thêm quá nghiêm túc, cô phải đóng khung trong điệu bộ đoan trang như vậy suốt buổi tối, gần như sắp chịu không nổi nữa.
Cố Hoài Việt nhìn thấy hết nhất cử nhất động của cô, nghe cô khe khẽ thở phào, khóe môi anh hơi nhếch lên.
Chiếc xe đậu trước cổng khu nhà. Nghiêm Chân mở cửa chuẩn bị xuống xe, chợt nghe tiếng Cố Hoài Việt gọi: “Nghiêm Chân.”
“Hả?” Cô ngạc nhiên quay đầu lại.
“Cảm ơn cô.”
“Không có gì.” Nghiêm Chân nhoẻn cười, “Nhưng cách này chỉ dùng được một lần thôi. Lần sau chắc không hiệu nghiệm nữa đâu.” Cố Hoài Việt điềm nhiên cười, mắt nhìn cô bước đi. Cho đến khi bóng dáng mảnh mai của cô khuất sau cổng, anh mới lái xe ra về.
Đã mười giờ rưỡi, đèn trong Cố viên vẫn còn sáng. Cố Hoài Việt thoáng nghĩ ngợi, cũng không vội vào cửa, túm lấy Phùng Trạm đang quét dọn ngoài sân, hỏi: “Còn ai chưa về đấy?”
Phùng Trạm siết chặt cây chổi, ú ớ hồi lâu không biết nên nói hay không. Cố Hoài Việt cũng không cần cậu ta trả lời nữa, chỉ nhìn sắc mặt kia là anh đã hiểu.
“Theo em thì anh cũng đừng lo, phu nhân giữ nhà Chủ nhiệm Thẩm ở lại cũng có ý của bà, ấy là, ấy là....”
“Ấy là gì?” Anh trầm giọng hỏi.
Đương đầu với áp lực nặng nề từ Cố Hoài Việt, Phùng Trạm thót tim, trả lời: “Nói như Đoàn trưởng thì, phu nhân đang thả lưới rộng khắp rồi tập trung nuôi bắt, tranh thủ trong khoảng thời gian ngắn giải quyết chuyện cá nhân của thủ trưởng.”
Cố Hoài Việt trầm ngâm giây lát, lách mình đi vào.
Trong phòng khách, phu nhân của ông Thẩm Nhất Minh là bà Tưởng Di cùng con gái Thẩm Mạnh Kiều đang ngồi trò chuyện với bà Lý Uyển. Trông thấy anh, bà vội gọi lại.
“Đưa về rồi à?” Bà cười tít mắt hỏi.
“Vâng.” Anh chỉnh trang lại cúc áo, chào hỏi bà Tưởng Di và Thẩm Mạnh Kiều.
Bà Lý Uyển nhân đó thuận nước đẩy thuyền: “Tưởng Di, đây là cháu lớn của tôi, chị còn nhớ không?”
Cả gia đình ông Thẩm Nhất Minh chuyển tới thành phố B đã lâu, ngay cả trong khoảng thời gian hai, ba năm sống tại thành phố C cũng ít có dịp gặp được Cố Hoài Việt, vì khi đó anh đã nhập ngũ. Tính ra hai bà Lý Uyển và Tưởng Di không phải quen thân, đều là do mối quan hệ giữa hai ông chồng nên mới có qua lại.
Bà Tưởng Di đặt tách trà xuống, cười nhã nhặn, gương mặt được chăm chút kĩ càng không nhìn ra dấu vết tuổi tác: “Tôi không nhớ được nữa rồi, nhưng có người thì nhớ rõ lắm đấy.” Nói rồi đẩy Thẩm Mạnh Kiều, “Tôi nhớ lúc Kiều Kiều còn nhỏ có dắt nó sang đây một lần. Khi đó được Hoài Việt dắt đi chơi. Về nhà bao lâu mà Kiều Kiều vẫn hay nhắc anh Hoài Việt của nó đấy.”
Hai bà nhìn nhau nở nụ cười. Còn hai đương sự được nhắc đến kia, một người đứng yên tại chỗ sắc mặt không đổi, một người e thẹn cúi đầu.
Bà Lý Uyển chăm chú nhìn Thẩm Mạnh Kiều: “Mới đó mà Kiều Kiều đã lớn vậy rồi, đang học ở đâu thế cháu?”
Thẩm Mạnh Kiều ngượng ngùng cúi thấp, lấy tay vén tóc: “Cháu đi học sớm, lại vượt vài lớp nữa, mới tốt nghiệp đại học ạ. Nắm nay cũng vừa tròn hai mươi tuổi.” Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng không hề yếu ớt.
Bà Lý Uyển không khỏi ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Thẩm Mạnh Kiều càng thêm phần quý mến.
Cố Hoài Việt đã kinh qua trăm trân, biết dụng ý của việc mẹ anh bày ra bữa tiệc trà này, mỉm cười, nói: “Con lên lầu đây, đi chào bác Thẩm một tiếng ạ.”
Dứt lời liền quay lưng bước đi, để ba người phụ nữ ở lại dưới lầu trò chuyện. Không nghĩ tới, cùng lúc anh lên lầu, một bóng người cũng lặng lẽ theo sau. Anh bước nhanh cô ấy cũng bước nhanh, anh bước chậm cô ấy cũng bước chậm. Đợi tới khi anh dừng bước, người phía sau kia mới dám cất tiếng gọi: “Anh Hoài Việt.”
Là Thẩm Mạnh Kiều. Bước chân anh ngập ngừng, nghiêng đầu sang, nhìn cô với ánh mắt hờ hững: “Gì thế?”
Thẩm Mạnh Kiều cắn môi: “Anh Hoài Việt, anh còn nhớ em không?”
Dường như có đôi chút ấn tượng, anh gật đầu, miệng nở nụ cười: “Ở chơi vui vẻ nhé, tối nay tiếp đãi có chỗ nào chưa được chu đáo mong em bỏ qua cho.”
Thấy anh định đi, Thẩm Mạnh Kiều vội gọi một tiếng, tới lúc anh nghiêng đầu sang lại không biết phải nói gì, môi dưới bị cắn sắp hằn thành vết mới nén ra được một câu: “Không có gì, anh đi đi.”
Tiếp khách cả tối, Cố Hoài Việt đã thấm mệt. Không phải do sức khỏe anh không còn được như trước, mà trận chiến nhân tình thế thái này còn khó đánh hơn cả đại chiến thế giới. Nghĩ đến đây, anh lập tức trở về phòng, lên giường nằm nghỉ.
Căn phòng hơi bừa bộn. Anh sống trong quân ngũ cả năm trời, giờ đây căn phòng anh ở từ nhỏ tới lớn đã thành phòng của con trai, đồ chơi bừa bộn khắp phòng khiến anh không còn chỗ để đặt chân, có thể thấy ông bà nội cưng chiều cậu bé thế nào.
Thằng oắt con. Anh hừ một tiếng, đắp chăn lại cho cậu bé Cố Gia Minh đang say trong giấc mộng, rồi lắp giúp cậu cây súng đang ráp dở môt nửa, đặt bên cạnh giường.
Đây là báu vật của cậu bé, là món quà sinh nhật anh mua tặng con vào dịp sinh nhật năm cậu tròn bốn tuổi, đó coi như là lần duy nhất anh đón sinh nhật cùng với cậu. Cố Gia Minh luôn mang món quà ấy theo bên mình, coi nó như báu vật. Thường xuyên súng vác vai, đạn lên nòng sẵn sàng xung trận, tất nhiên anh xem thường món đồ chơi giả này, nhưng con trai anh thích, con trai là nhất, vẫn cứ mua.
“Đợi khi lớn lên, con cũng muốn mang súng thật!” Giọng nói bé bỏng non thơ dường như chỉ mới ngày hôm qua, chớp mắt, cậu bé đã lớn vậy rồi. Tuy quanh năm suốt tháng anh ở xa nhà, người khác có thể không hay biết, nhưng bản thân anh thì hiểu rất rõ, con trai chính là điểm yếu của anh. Đây là lời mà Tư lệnh Tịch, cũng là thủ trưởng cũ của anh đã nói. Trong sâu thẳm, anh cũng biết là vậy.
Thủ trưởng cũ đã nói thế này: “Ai mà có thù với cậu, bắt trói con trai cậu, thì dù có võ nghệ cao cường cậu cũng không dám manh động, lấy đâu ra khí thế giết giặc trên chiến trường nữa.” Sau đó ông lại nói thêm một câu rất sâu xa, “Nhưng mà đàn ông vẫn chỉ là đàn ông, không phải chuyện gì cũng làm thay hết được. Có những chuyện, vẫn phải do người phụ nữ làm.”
Lúc đó, anh chỉ cho rằng Tư lệnh Tịch được mẹ anh cậy nhờ tới khuyên bảo nên cười trừ cho qua. Nay thấy con ngày một lớn khôn, trước khi cậu bé hoàn toàn hiểu chuyện, phải chăng anh không thể để cậu cô đơn như vậy nữa?
Đây là vấn đề mà bao lâu nay, lần đầu tiên anh suy nghĩ một cách nghiêm túc.
***
Thứ hai.
Lúc Nghiêm Chân thức dậy đã là bảy giờ mười lăm phút. Cô ngây người một lúc mới bừng tỉnh, nhớ ra hôm nay còn phải đi làm, vội vã xuống giường đánh răng rửa mặt. Vào đến bếp, bà nội đã nấu xong nồi cháo, đang đặt trên bàn chờ nguội.
Bà nội vừa trông thấy cô liền vội giục cô ăn sáng: “Bà thấy con ngủ say quá, nên nghĩ đợi lát nữa vào gọi sau, có muộn không?”
Nghiêm Chân lắc đầu, ngồi xuống bàn cắm cúi ăn sáng.
Tối qua cô lên giường rất sớm, nhưng mãi không sao ngủ được. Với cô mà nói, tình trạng này thật khác thường. Cô dạy ở trường tiểu học, tuy bài vở không nhiều nhưng mỗi ngày dạy xong cũng đủ mệt nhoài, chưa kể đến chuyện cuối tuần cô còn làm gia sư dạy thêm. Mỗi tối về nhà, tựa đầu lên gối là lăn ra ngủ. Vậy mà tối qua cô lại bị mất ngủ.
Nghiêm Chân lắc lắc đầu cho tỉnh táo hẳn, vẫn đi làm như bình thường.
Trong phòng giáo viên, cô giáo Lý vẫn đang soi mình trước gương trang điểm. Đây là việc mà cô ấy bắt buộc phải làm mỗi khi đến trường, Nghiêm Chân đã không còn lấy làm lạ, hờ hững chào một câu, đi tới bàn mình ngồi xuống, còn chưa mở ngăn bàn ra đã nghe thấy cô Lý ngồi đối diện nói một câu: “Cô Nghiêm này, nói thật lòng, làm việc chung với cô cũng tốt lắm.”
Tay còn cầm sách vở chững lại, Nghiêm Chân ngẩng đầu lên: “Sao tự nhiên lại nói thế?”
Cô giáo Lý đặt gương xuống, đăm chiêu nhìn cô rồi nở nụ cười duyên: “Không có gì. Phải rồi, Chủ nhiệm Vạn bảo cô sáng nay khi nào tới thì lên văn phòng cô ấy đấy.”
Chủ nhiệm Vạn? Nghiêm Chân khẽ chau mày, đứng dậy đi về phía văn phòng cô Chủ nhiệm khối Vạn Nhụy.
Chủ nhiệm Vạn năm nay đã gần sáu mươi tuổi, được trường mời trở lại làm Chủ nhiệm khối sau khi nghỉ hưu. Dưới mái tóc bạc trắng là khuôn mặt hiền từ luôn mang nét cười ôn hòa, trước nay bà vẫn luôn chiếu cố Nghiêm Chân, còn Nghiêm Chân cũng vô cùng biết ơn bà. Nhưng lúc này, trên gương mặt bà Vạn Nhụy hiện lên chỉ toàn vẻ áy náy. “Cũng không rõ tại sao nữa, đột nhiên Hiệu trưởng nhắc tới cháu, muốn xem sơ yếu lý lịch của cháu. Tiểu Chân, hoàn cảnh của mình thế nào cháu cũng rõ rồi, không phải sinh viên tốt nghiệp trường sư phạm, lại không có chứng chỉ sư phạm. Tuy là cháu đang thi lấy chứng chỉ, nhưng dù gì giờ Hiệu trưởng hỏi đến chứng chỉ cháu cũng không đưa ra được.”
Nghiêm Chân mím môi im lặng. Trước đây sau khi tốt nghiệp, cô vội vã đi tìm việc, nộp rất nhiều sơ yếu lý lịch qua mạng rồi đi phỏng vấn ở rất nhiều công ty, câu trả lời nhận được hết lần này tới lần khác là “về nhà đợi tin”. Nhưng đến lúc số tiền dành dụm trong tay không còn lại là bao, việc cũng chưa tìm được, Nghiêm Chân lo nghĩ đến độ miệng rộp lên mấy nốt mụn. Đúng vào lúc này, có chị khóa trên mang tới cho cô một tin vui, nói là có công việc làm giáo viên tiểu học, hỏi cô làm hay không. Chị ấy vốn định tới trường này dạy học, nhưng đột xuất lại quyết định theo bạn trai ra nước ngoài, nên giới thiệu cô đến dạy. Quả thực cô không có chứng chỉ bằng cấp gì, vào được trường cũng là nhờ mối quan hệ của chị khóa trên, vốn tưởng không sao, nào ngờ...
Bà Vạn Nhụy cũng rất lo lắng, Nghiêm Chân coi như do một tay bà dìu dắt, là giáo viên hậu bối mà bà quý mến nhất. “Giờ còn liên lạc được với chị khóa trên của cháu không, hay là bảo con bé nhờ người ta xem?”
Nghiêm Chân lắc đầu: “Chị ấy ra nước ngoài, cháu không có địa chỉ liên lạc.”
“Ôi!” Bà Vạn Nhụy thở dài, “Nếu như mà không tìm được người, thì theo như ý của Hiệu trưởng, tuần sau cháu phải giao lớp lại cho người khác dạy đấy.”
Bỗng chốc, cả văn phòng chìm trong không khí ngượng ngập. Lát sau, bà Vạn Nhụy vỗ vỗ vai Nghiêm Chân, dùng lời an ủi cô: “Nhưng mà cháu yên tâm, công việc thì vẫn có.”
Như nằm ngoài dự tính, Nghiêm Chân ngẩng đầu, cất tiếng nói giọng khô khốc: “Dạ?”
Đối diện ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa ngóng đợi của cô, bà Vạn Nhụy cũng hơi khó mở miệng: “Hiệu trưởng nói thư viện vừa về môt loạt sách cho các lớp dưới, muốn cháu tới quản lý.” Đôi mắt xinh đẹp của Nghiêm Chân khẽ lay động, bà Vạn Nhụy vội bảo, “Bác biết để cháu đi là phí phạm nhân tài, nhưng cháu vẫn ở trong biên chế, lương vẫn như cũ...”
“Cháu hiểu rồi ạ.” Nghiêm Chân mỉm cười ngắt lời bà, “Cảm ơn Chủ nhiệm đã phải vất vả vì chuyện của cháu như thế.”
“Cháu, cháu đồng ý à?” Bà Vạn Nhụy có chút kinh ngạc. Bà còn chuẩn bị sẵn cả mớ lý lẽ để khuyên nhủ cô gái có vẻ ngoài cao ngạo này đây.
“Vâng, cháu đồng ý. Tuần sau sẽ bàn giao lại công việc.”
“Ừ, tốt tốt tốt.” Bà Vạn Nhụy cất tiếng nói liền ba chữ “tốt”, rất cảm kích thái độ của Nghiêm Chân, “Ông nhà bác cũng làm trong trường mình. Tới lúc đó bác nhờ ông ấy xem xem có tìm được người nào để sắp xếp cho cháu công việc tốt hơn không.”
“Phiền bác rồi ạ, Chủ nhiệm.” Cô kính trọng người đã giúp đỡ cô nhiều nhất này.
“Vậy sau khi sang thư viện, công việc có gì khó khăn cứ trực tiếp đề cập với nhà trường, đừng ngại nhé.”
Nghiêm Chân cúi xuống trầm tư giây lát, rồi lại ngẩng đầu cười, nói: “Chủ nhiệm Vạn, bác yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu ạ.”
Khó khăn người nào cũng có, nhưng ai gặp khó cũng kể lể than vãn sẽ thành ra già mồm kêu gào. Bản lĩnh khác cô không có, riêng nhẫn nại thì có thừa.
***
Ở nhà một tuần lễ, kỳ nghỉ phép của Cố Hoài Việt đã qua hơn nửa. Nhìn lịch, ngày trở lại quân doanh đã cận kề.
Thực ra, anh không có ý định nghỉ phép đợt này. Cuộc diễn tập đã bắt đầu, trong lúc anh đang đứng trên bục chỉ huy chỉ đạo Sư đoàn thì thông tín viên báo mẹ anh gọi tới. Bà Lý Uyển dặn dò qua điện thoại, bảo anh ngay khi đợt diễn tập kết thúc bắt buộc phải trở về, có chuyện quan trọng. Chuyện quan trọng này là gì trong lòng anh hiểu rõ, nhưng biết làm sao được, bà Lý Uyển lấy danh nghĩa mở tiệc mừng thọ cho ông cụ, anh không về cũng không xong. Giờ tiệc mừng thọ đã kết thúc, anh nên trở về đơn vị thôi.
Bà Lý Uyển tỏ ra bất mãn với suy nghĩ của anh, ăn sáng xong anh nhắc đến hai chữ trở về liền bị bà quắc mắt lườm: “Mới về được có mấy ngày, cái Sư đoàn đấy rời con ra là không hoạt động được nữa à?”
Cậu bé Cố Gia Minh nghe chuyện cũng cuống quýt chạy tới, nôn nóng kéo áo anh: “Bố lại sắp đi à?”
Thọat đầu, Cố Hoài Việt còn điềm tĩnh được vài giây, nhưng rốt cuộc không sao chống lại được ánh mắt ngây thơ ngập tràn chất vấn của cậu bé, chì đành xoa đầu con trai, dịu giọng nói: “Ừ, sắp đi rồi.”
Nhận được câu trả lời, sắc mặt cậu bé Cố Gia Minh lập tức biến đổi, trừng mắt nhìn anh rồi xoay người bỏ đi.
Lương Hòa thấy thế không nhịn được phì cười.
“Cũng là đáng đời. Có ai suốt ngày vứt con không ngó ngàng gì như con không?” Bà Lý Uyển lên tiếng quở trách.
“Qua đợt này Sư đoàn bắt đầu chuẩn bị diễn tập rồi, con cũng không thể ở nhà mãi được.” Cố Hoài Việt nói xong, sải bước lên lầu chuẩn bị thu dọn hành lý. Mỗi lần trước khi anh đi, con trai đều phản ứng như vậy, anh đi được vài ngày, cậu nhóc sẽ lại dần quen.
“Con đi cũng được, nhưng trước khi đi giải quyết chuyện cá nhân cái đã.” Bà Lý Uyển theo sau anh đi lên lầu.
Cố Hoài Việt nhướng mày sửng sốt. Bà cụ hôm nay lại thẳng thừng ép hôn ư?
Anh quay đầu, dở khóc dở cười: “Mẹ, chuyện này mà hai, ba ngày có thể giải quyết được thì con lần lữa bao lâu nay làm gì?”
“Con cũng biết là con đang lần lữa à?” Khó khăn lám mới bắt lỗi được anh, bà Lý Uyển quyết truy hỏi cho kì được mới thôi, “Con gái đồng đội cũ của bố con, Thẩm Mạnh Kiều đấy, con thấy thế nào?”
Thủ trưởng Cố hồi tưởng lại một cách sơ lược, đáp: “Vẫn còn là một cô bé.”
“Nhưng con nhà người ta thích con.”
“Chính miệng cô ấy nói à?”
“Dù con bé không nói mẹ cũng nhìn ra được.” Bà Lý Uyển trả lời chắc như đinh đóng cột, “Con đừng từ chối nhanh thế. Suy nghĩ cho kĩ đi. Tuổi hai đứa tuy có hơi cách biệt, nhưng giờ người trẻ đều nói thế nào ấy nhỉ, tuổi tác không thành vấn đề....”
“Con phải nhắc mẹ, con trai mẹ không còn trẻ nữa đâu. Với lại, hơn nhau ba tuổi đã là cách cả một thế hệ. Mẹ đếm lại cho kĩ xem giữa chúng con là mấy thế hệ.” Anh vừa bước lên lầu vừa nói giọng thản nhiên.
“Con đừng có bắt bẻ.” Thấy cảnh ép hôn lại sắp thất bại, chợt bà nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Mạnh Kiều không được, thế Nghiêm Chân thì sao?”
Cái tên này khiến anh dừng bước: “Nghiêm Chân?”
Bà Lý Uyển nhìn thấy hy vọng từ khoảnh khắc ngập ngừng ngắn ngủi ấy: “Cô giáo Nghiêm lại là tự con dẫn về nhề. Sao hả? Cô này cũng không được à?”
Anh chỉ khẽ cười: “Cô ấy là bạn con.”
“Bạn thì làm sao? Bạn bè thì không yêu đương kết hôn được à?” Bà Lý Uyển nói rất hiển nhiên, “Con mà có lòng, chưa biết chừng đã không còn là bạn từ lâu rồi.”
Nghe tới đây, cuối cùng anh đã mất hết kiên nhẫn tiếp tục đối đáp: “Me cũng không hiểu gì về Nghiêm Chân, sao lại cuống lên bắt con phải cưới thế? Sợ con trai mẹ không ai tiêu thụ cho à?”
“Mẹ không chỉ lo cho anh, mà còn lo cho con trai anh, cháu nội mẹ nữa!” Bà Lý Uyển gay gắt, rõ là đã tức giận lắm, “Thế ra cái cô lần này lại dắt đến để đối phó với mẹ đúng không? Muốn anh lấy vợ thôi mà khó khăn thế đúng không? Có phải mẹ Gia Minh mất thì cả nhà này cũng phải chịu tang cùng đúng không? Có phải anh định cứ ở vậy cả đời, Gia Minh cả đời cũng không có mẹ đúng không?”
Qua một hồi chất vấn, giọng điệu câu sau lại lớn hơn câu trước, cả nhà đều im thít. Không ai dám hé răng nửa lời, vì đến cả người kị húy nhất trong nhà cũng đã bị lôi ra, có nghĩa, đã đến lúc buộc phải nói cho rõ ràng tất cả.
Mẹ anh rất ít khi nổi trận lôi đình thế này. Cố Hoài Việt nhất thời không tìm được lời gì để phản bác lại bà.
Bà Lý Uyển vịn vào thành cầu thanh, khó nhọc đứng vững, lại gạt tay Cố Hoài Việt giơ ra định đỡ bà: “Mẹ nói cho anh biết này, anh hai ạ, bản thân anh không buông bỏ được là chuyện của riêng anh, nhưng đừng có kéo theo cả nhà phải chịu tang cùng. Mẹ còn muốn sống thêm vài năm nữa đấy!”
Lời đã nói đến đây, đồng nghĩa với việc ra cho anh bản tối hậu thư cuối cùng.
Cố Hoài Việt lẳng lặng thu tay lại, bàn tay nắm chặt sát bên đùi, giọng nói khàn khàn cất lên: “Con biết rồi.”
***
Nghiêm Chân trải qua tuần lễ này bình tĩnh hơn là cô tưởng tượng.
Vì tuần sau Nghiêm Chân sẽ chính thức bị điều đi, nên tranh thủ chiều thứ năm rảnh rỗi, Nghiêm Chân đến thư viện làm thủ tục. Không hổ danh là trường điểm, nói riêng một khu thư viện này thôi đã được đầu tư đến hàng triệu tê, chưa nhắc tới lượng sách chứa bên trong đó. Bước vào nơi đây, Nghiêm Chân bình tâm lại rất nhanh.
Tiếp đón cô là Chủ nhiệm Thường Tiếu – người quản lý thư viện. Con người Chủ nhiệm Thường giống hệt như tên, gặp ai cũng cười, hòa nhã thân thiện, bình dị dễ gần. Nhưng lai lịch của ông lại không hề tầm thường, là thế hệ du học sinh đầu tiên của Nhà nước mới, từng giảng dạy tại vô số các trường Đại học hàng đầu, nay tuy đã về hưu cũng không hề nhàn nhã, ở đây giúp trường quản lý thư viện, lúc rảnh có thể an nhàn đọc sách.
“Tiểu Nghiêm đến đấy à, đúng lúc thật.” Chủ nhiệm Thường tươi cười nói, “Lát nữa hết giờ làm là bác về nhà. Cháu mà đến muộn một chút thôi là cánh cửa sắt này khóa lại rồi đấy.”
Chủ nhiệm Thường vừa nói vừa chắp tay sau lưng dẫn theo cô vào trong, giọng nói điềm đạm, bóng lưng đôn hậu, tựa như ẩn giấu sức mạnh bên trong. Nghiêm Chân đi theo sau khẽ mỉm cười. Xem ra, công việc ở thư viện không hề khốn đốn như cô nghĩ.
Nhân lúc vắng người, Chủ nhiệm Thường dắt cô đi tham quan một vòng thư viện. Khu thư viện rộng lớn, họ thong thả bước đi. Đi hết toàn bộ hành trình mất gần một tiếng đồng hồ, bên ngoài trời đã tối đen.
“Công việc trong thư viện chúng ta là phải coi trọng quy tắc, sách được sắp xếp ở đâu không được nhầm lẫn, nếu không bọn trẻ muốn tìm sách thì sẽ cuống lắm.” Chủ nhiệm Thường cười, nhìn sang Nghiêm Chân, “Tiểu Nghiêm, vì sao cháu lại tới đây, thư viện này chỉ mình bác hiểu rõ. Cháu không cần lo nghĩ, cứ làm việc cho tốt. Làm công việc gì thì có niềm vui của công việc ấy.”
“Cháu hiểu ạ.”
Cô biết, lời này của ông Thường là để an ủi cô. Vì sao cô tới đây, những người nên biết đều biết cả, chỉ là không mấy người nói ra miệng mà thôi. Có điều, vậy thì đã sao. Cô đã quyết định chấp nhận thì sẽ không nghĩ ngợi lung tung, khiến cho bản thân mình không được vui vẻ.
***
Thứ sáu, ngày làm việc cuối cùng, mai đã là cuối tuần.
Nghiêm Chân gấp sách giáo khoa lại, nhìn các em học sinh dưới lớp, nở nụ cười tươi: “Bài học tuần này đến đây là kết thúc. Mai là cuối tuần rồi, cô mong các con sẽ chơi thật vui. Nhưng ngoài vui ra, không được quên hoàn thành bài tập về nhà nhé.”
Các em nhỏ nhao nhao phản đối: “Cô ơi, chúng con còn chưa chơi mà cô đã nhắc bài tập rồi. Áp lực lớn quá đi mất.”
Đám trẻ này! Nghiêm Chân không biết nói sao, gõ gõ xuống bàn ý bảo lũ trẻ trật tự: “Cô kể thêm một chuyện nữa, các con sẽ thấy thoải mái ngay.”
Các em nhỏ lập tức ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn nghe cô giáo kể chuyện.
“Từ tuần sau, cô sẽ tới thư viện làm việc, không thể tiếp tục dạy các con nữa.” Nghiêm Chân ngừng lời, suy nghĩ tìm tòi câu chữ xem tiếp theo nên nói gì, lại phát hiện những lời soạn sẵn trong đầu đã quên hết sạch. Cô không phải người đa cảm, dễ xúc động, nhưng nhìn xuống những cặp mắt long lanh dưới kia, cô bỗng nhiên cảm thấy hơi thở nghẹn lại, nói không nên lời.
“Cô ơi, cô không dạy Ngữ văn nữa thì cô dạy chúng con môn khác không? Con nghe cô Vương nói tiếng Anh của cô siêu lắm.” Lớp trưởng Lâm Tiểu Tiểu hỏi.
Nghiêm Chân ngẫm nghĩ, mỉm cười: “Các con có thể tới thư viện đọc sách, rồi cô sẽ dạy các con môn đọc hiểu.”
Lâm Tiểu Tiểu như hiểu như không gật đầu ngồi xuống. Các bạn nhỏ cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Thì ra còn được học môn đọc hiểu nữa, yên tâm rồi.
Hết tiết, Nghiêm Chân thu dọn đồ đạc đi ra khỏi phòng giáo viên. Đúng lúc cô mở cửa thì nghe thấy tiếng bước chân từ sau vọng tới. Nghiêng đầu nhìn, là Cố Gia Minh.
Cô ngồi hẳn xuống, nhìn vào mắt cậu bé: “Tìm cô có chuyện gì không?”
Cậu bé Cố Gia Minh hơi bặm môi, ngẩng đầu nhìn cô chăm chăm, rất nhanh lại cúi xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cô ơi, bố con bảo rằng, đào ngũ giữa chừng là không đúng đâu.”
Cô mỉm cười: “Ừ, đào ngũ là không đúng đâu.”
Xem ra cô đã đánh giá thấp sự nhạy cảm của con trẻ, bao nhiêu học sinh như vậy, chỉ có cậu bé này hiểu được ý cô muốn nói, biết cô sắp rời đi. Có điều, cậu bé cũng chỉ là một đứa nhỏ sáu, bảy tuổi mà thôi. “Gia Minh, con không muốn cô đi có phải không?”
Câu bé xoắn vặn gấu áo, vành tai hơi đỏ lên. Đợi một lúc, cậu ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh chớp chớp, tựa như lướt qua trái tim cô, chạm vào nhưng lại vụt mất. Cậu bé bĩu môi, nói ra một câu: “Cô cũng không đáng ghét.”
Cô cũng không đáng ghét, vậy nên cậu bé vẫn không thể nào thích cô giáo này sao? Nghiêm Chân thấy lòng xao động, chớp chớp mắt, có cảm giác ươn ướt. Cô cố kìm nén, nhưng rồi vẫn đưa tay ôm lấy cậu nhóc nhạy cảm lại đáng yêu này: “Cảm ơn con.”
***
Mầy ngày nay, tâm trạng cậu bé Cố Gia Minh rất tệ.
Ăn tối xong, cậu đặt bát xuống là chạy thẳng về phòng trên lầu hai. Nhìn theo bóng lưng bé nhỏ vụt đi thoăn thoắt, chị Trương lo lắng bảo: “Hoài Việt, hai bữa nay Gia Minh sao thế? Bánh sữa bơ lạc chẳng buồn ăn, hoạt hình cũng không thèm xem, ăn tối xong là chui tọt vào phòng. Hay là bị ốm rồi?”
Cố Hoài Việt nghe vậy nhíu mày, đặt tờ báo xuống bước lên lầu.
Mở cửa phòng ra, anh thấy cậu bé đang ngồi trên thảm chăm chú lắp ráp khẩu súng đồ chơi mà thường ngày cứ tháo rồi lại lắp, lắp xong lại tháo kia. Nghe tiếng động bên cạnh cửa cậu cũng không thèm ngẩng đầu lên. Cậu nhóc vẫn còn giận dỗi sao? Khóe môi cong cong lên, Cố Hoài Việt đi vào trong phòng: “Gia Minh, làm gì đấy?”
Biết rồi còn hỏi. Đương nhiên cậu bé mặc kệ anh, cắm cúi tiếp tục chơi với khẩu súng lắp ráp. Cố Hoài Việt cúi đầu nhìn một lúc, thấy cậu bé lắp không theo trình tự, anh liền cầm lấy khẩu súng lắp lại giúp rồi trả về cho cậu, nựng nựng khuôn mặt cậu, nói: “Bạn nhỏ Cố Gia Minh, thủ trưởng đang hỏi bạn đấy.”
Cậu bé dẩu môi lên, không để ý tới anh. Cố Hoài Việt nhướng mày, ngồi xuống mặt đối mặt với con trai, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Không muốn bố đi hả?”
Đi. Câu nói này dường như đã chạm đến nỗi lòng của cậu bé. Cuối cùng cậu cũng buông khẩu súng xuống, mếu máo nói: “Bố ơi, cô Nghiêm không dạy tụi con nữa.”
Cố Hoài Việt bừng tỉnh, thì ra cậu nhóc ở lì trong phòng sầu não bấy lâu là vì nguyên nhân này. Anh chăm chú nhìn con trai đang cúi gằm, vò vò mái tóc mềm mại của cậu, hỏi: “Gia Minh, có thích cô Nghiêm không?”
Cậu bé cúi đầu không nói. Cố Hoài Việt biết, vậy nghĩa là đã ngầm thừa nhận. Trầm ngâm hồi lâu, anh xoa đầu cậu bé: “Bố biết rồi.”
***
Cuối tuần. Vì hai học sinh cấp ba mà Nghiêm Chân dạy kèm phải tham gia kỳ thi thử ở trường nên cô đươc rảnh rỗi ngoài dự kiến.
Những ngày nhàn nhã như vậy không nhiều. Ăn sáng xong, cô cùng bà nội đi chợ. Chiếc quần bò giặt đến bạc màu, chiếc áo len rộng màu oải hương, mái tóc dài chấm lưng buộc cao lên thành đuôi ngựa. Nhìn mình trong gương, tâm trạng của Nghiêm Chân không rõ tại sao lại phấn chấn hơn.
Khu chợ cách nhà không xa, thường ngày cô bận đi làm, chuyện chợ búa giao hết cho bà nội.
“Cụ lại tới mua rau đấy ạ?” Một cô bán rau tươi cười chào hỏi nội, thấy Nghiêm Chân, đôi mắt cười híp cả lại, “Lần này có cả cháu gái đi cùng đây.”
“Vâng vâng vâng.” Bà nội cười đáp, quay đầu lại còn trách Nghiêm Chân, “Không phải nội nói con đâu, cuối tuần con nhà người ta thì đi hẹn hò, có mình con lại đi chợ mua rau với bà lão này thôi.”
Nghiêm Chân cúi đầu cười, đỡ lấy chiếc làn từ trong tay bà nội, bước về phía trước. Về tới nhà, cô vào bếp nấu cơm, bà nội ngồi chuyện phiếm với thím Lý, tự khắc không tránh khỏi sẽ nhắc tới vấn đề của cô. Nghiêm Chân chỉ xem như không biết, để mặc hai người nói.
Trong lòng cô hiểu rõ bà nội lo lắng cho cô, nhưng chuyện hôn nhân đại sự, đâu phải cô muốn là có thể quyết định được. Huống hồ, hình như trước nay cô chưa từng nghĩ tới...
Mải suy nghĩ, mũi dao hơi chệch đi, suýt chút nữa cắt trúng ngón tay cô. Nghiêm Chân giật mình, vội hoàn hồn lại, tiếp tục thái nốt chỗ rau dù trong lòng còn hốt hoảng. Đang chuẩn bị mang rau đi rửa thì di động để trong phòng khách đổ chuông.
“Tiểu Chân, điện thoại.”
“Vâng, con đây.” Cô đáp lời, lật đật chạy ra nghe máy.
Màn hình hiện tên người gọi là “Phụ huynh 02”. Đây là thói quen của cô từ sau khi đi dạy, lưu số điện thoại phụ huynh theo số thứ tự của học sinh, như vậy vừa nhìn là đoán ngay được phụ huynh em nào gọi đến để chào hỏi thưa gửi lịch sự, trước giờ chưa từng sai sót. Chỉ có điều nhìn thấy con số này cô hơi phân vân. Số 02, là số thứ tự của Cố Gia Minh.
Bà nội ở bên cạnh đang nhìn, cô mím môi ấn nút nghe.
“Chào cô giáo Nghiêm.” Giọng người bên kia điềm đạm, “Hôm nay cô có rảnh không? Mấy bữa nữa tôi phải về đơn vị rồi, trước khi đi tôi muốn trao đổi với cô chủ nhiệm của Gia Minh một chút.”
“À, thực ra tôi...” Cô ngập ngừng giây lát, không biết nói với anh chuyện cô không còn là giáo viên chủ nhiệm của Cố Gia Minh ra sao.
“Không tiện sao?”
“Không phải ạ.” Cô vội phủ nhận.
“Vậy vẫn gặp tại quán cafe lần trước nhé, ba giờ chiều nay.”
Cắn cắn môi, Nghiêm Chân nhận lời.
Thời tiết thành phố C hôm nay không được đẹp cho lắm, sau giờ trưa trời mưa phùn réo rắt, Nghiêm Chân đã cố ý ra khỏi nhà trước bốn mươi phút gọi taxi đi, không may lại gặp đúng lúc tắc đường.
Trông dãy xe xếp thành hàng dài trước mắt, lại nhìn cơn mưa mỗi lúc một lớn và quán cafe cách đó không xa, Nghiêm Chân nghiến răng trả tiền xe, đội mưa chạy về phía quán cafe. Hiển nhiên, đợi tới lúc cô đến được quán thì cả người đã ướt sũng.
Trông thấy cô, Cố Hoài Việt hơi ngỡ ngàng. Anh lập tức đứng dậy, đưa cho cô một chiếc khăn tay trắng tinh. Sau vài giây ngơ ngẩn, Nghiêm Chân nhận lấy.
“Thật không phải, tôi tới muộn mất mười phút.” Sau khi ngồi xuống chỗ, Nghiêm Chân cất giọng khàn khàn xin lỗi.
“Người nên xin lỗi là tôi. Thời tiết như vậy còn hẹn cô ra ngoài.”
Thấy anh không để ý, Nghiêm Chân mới yên tâm. Phục vụ bưng một tách hồng trà tới, khi hai tay áp vào bên tách, Nghiêm Chân mới thấy ấm hơn. “Thực ra tôi nên nói với anh, từ ngày mai tôi không còn là giáo viên chủ nhiệm của Gia Minh nữa.” Nói đến đây cô khẽ cười, trong nụ cười có chút cay đắng, “Nhưng anh có chuyện gì có thể nói với tôi luôn, tôi sẽ chuyển lời giúp.”
Nói xong cô cúi đầu, đôi bên chìm vào khoảng lặng. Sự trầm mặc này khiến Nghiêm Chân vô cùng bối rối. Không biết đã qua bao lâu, mới nghe thấy tiếng anh nhẹ nhàng cất lên: “Cô giáo Nghiêm.”
“Dạ?”
“Cô đã có người yêu chưa?” Miết tay lên miệng tách trà, Cố Hoài Việt trầm giọng hỏi.
Cô ngớ ra, mất một lúc mới ép mình trấn tĩnh được, trả lời: “Chưa.”
Cố Hoài Việt nghe thế gật đầu, còn Nghiêm Chân lại thấy mơ hồ khó hiểu.
“Nghiêm Chân.”
“Vâng?” Nghiêm Chân thoáng giật mình, vì đột nhiên anh gọi thẳng tên cô.
Cố Hoài Việt đặt tách trà xuống, nhìn cô chăm chú, ngập ngừng phút chốc, anh nói: “Những điều tôi sắp nói, hy vọng cô đừng quá kinh ngạc.”
Không hiểu sao, Nghiêm Chân có một dự cảm kỳ lạ, nhưng cô không đoán được điều gì từ nét mặt bình thản của anh, liền đáp: “Anh nói đi.”
“Thực ra trước khi đến, tôi đã biết chuyện lớp Gia Minh sắp đổi giáo viên chủ nhiệm. Vậy nên, hẹn cô ra ngoài là muốn nói chuyện khác.” Giọng anh trầm thấp, nhưng ngữ khí chắc chắn không do dự, ung dung thong thả, rõ ràng anh đã cân nhắc kĩ trước khi đến, “Không rõ cô có biết hay không, Gia Minh rất quý cô.”
“Em ấy là một cậu bé thông minh. Tôi cũng rất quý em ấy.”
“Vậy thì tốt.”
Lúc nói chuyện, Cố Hoài Việt đặt hai tay lên đầu gối, tư thế ngồi nghiêm chỉnh làm Nghiêm Chân thấy lúng túng khó tả. Cô không kìm được hỏi: “Anh có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
Cố Hoài Việt mỉm cười, “Tôi nghĩ là, nếu như cô đồng ý, cho dù không làm giáo viên chủ nhiệm của thằng bé, cũng có thể tiếp xúc nhiều hơn xem sao.” Ngẩng đầu nhìn cô, nhìn váo ánh mắt cô, bình tĩnh, dịu dàng, Cố Hoài Việt nói tiếp, “Tức là chúng ta kết hôn.”
Động tác uống trà của Nghiêm Chân cứng đờ, sau khi hoàn hồn cô không kìm được bật cười: “Lý do này liệu có thiếu sức thuyết phục quá không? Nếu tôi muốn tiếp xúc nhiều hơn với những em học sinh quý mến mình, không lẽ đều phải lấy bố của chúng à?”
Nghiêm Chân nói đùa, cố làm ra vẻ thoải mái, thực chất trong lòng cô đang rối như tơ vò.
Cố Hoài Việt để mặc cho cô cười một lúc, rồi thong thả cất lời: “Đó mới chỉ là lý do đầu tiên. Lý do thứ hai là do đòi hỏi từ phía gia đình.” Anh nhìn cô, “Mẹ tôi, bà nội cô. Tôi nghĩ chắc hẳn họ đều thiết tha mong đợi.”
Bà nội của cô?! Cô nhìn Cố Hoài Việt ngờ hoặc, nhưng anh cũng không hề tránh né: “Lần trước đứng ngoài phòng bệnh, tôi vô ý nghe được.”
Nhắc đến chuyện này, Nghiêm Chân thấy hơi lúng túng, nhưng cô điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, phản bác lại: “Tìm đại một người để lấy, xét trên phương diện chiến lược không phải là kế hoạch lâu dài đâu. Mặc dù bên nhà tôi cũng giục giã ghê lắm, nhưng tôi cũng không muốn qua loa đại khái. Anh có từng nghĩ, đợi đến khi làm lấy lệ xong rồi, hai chúng ta thu dọn bãi chiến trường thế nào không?”
“Đấy không phải là vấn đề.” Cố Hoài Việt điềm tĩnh nhìn cô, “Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu.”
“Nhưng mà, hai chúng ta chẳng quen thân gì. Làm sao anh biết được tôi là người thế nào, cả khi bà nội tôi hỏi về anh, tôi cũng không biết đáp sao cho phải.” Nghiêm Chân nói nghiêm túc, “Hiện giờ cũng không phải thời kỳ Cách mạng, chúng ta không thể vì yêu cầu của lãnh đạo cấp trên mà vơ bèo vạt tép được.”
“Đấy cũng không phải là vấn đề.” Anh đáp, “Cô có thể giới thiệu về tôi với bà nội cô thế này, nghề nghiệp: quân nhân, hoàn cảnh gia đình: thanh niên góa vợ, dưới có một con trai nhỏ. Còn cô thì nhà tôi đều đã biết cả rồi, là cô giáo của Gia Minh. Cho nên, chẳng có gì không rõ ràng hết.”
Lời anh nói có trật tự, có căn cứ, mạch lạc rõ ràng, Nghiêm Chân cảm giác mình mà không nhận lời anh thì quả thực quá vô lý. Suy nghĩ này thật nguy hiểm, cô day day huyệt thái dương, cố gắng trấn tĩnh lại: “Tôi vẫn còn thời gian, vẫn còn tuổi trẻ, tại sao phải vì một lý do hoang đường như anh vừa nói mà đem dâng hiến hết thời gian và tuổi trẻ cho một cuộc hôn nhân không tình yêu? Tự tôi còn không thuyết phục nổi bản thân mình đi đồng ý với yêu cầu của anh nữa.”
Hùng hồn tuyên bố xong, Nghiêm Chân mới nhận ra lời mình nói không kiêng nể gì hết. Còn Cố Hoài Việt chỉ im lặng một thoáng, rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh sắc sảo sáng ngời: “Cô Nghiêm, tôi xuất thân là lính bắn tỉa của Đại đội Trinh sát.”
Liên quan gì tới cô? Nghiêm Chân tức tối nghĩ.
“Một người lính Trinh sát, đối với con người hay sự việc đều có khả năng nhận biết và thẩm định một cách chuẩn xác. Còn một tay súng bắn tỉa, khi đã xác định được mục tiêu thì việc duy nhất phải làm là lập tức xuất kích.” Anh dừng lại giây lát, sau đó nhấn mạnh từng chữ nói, “Thật không may, tôi có đầy đủ phẩm chất của cả hai dạng trên.”
Nghiêm Chân nghẹn cứng một lúc, phải vất vả lắm mới định thần được, cười khổ: “Như vậy xin hỏi, với thân phận lính Trinh sát của mình, anh hiểu được những gì về tôi?”
“Dám hỏi tuổi tác của cô Nghiêm.”
“Hai mươi bảy.” Sau khi trả lời, Nghiêm Chân lập tức thấy hối hận.
Quả nhiên, Cố Hoài Việt tiếp lời cô: “Năm nay cô hai mươi bảy tuổi, theo như cô nói thì hiện giờ vẫn chưa có người yêu, hơn nữa cũng chưa có ý định kết hôn. Người như vậy, ngoại trừ vấn đề về giới tính ra thì chỉ có một nguyên do thôi.” Dưới ánh mắt tức giận của cô, Cố Hoài Việt trầm giọng đáp: “Đó là bản thân cô không tin tưởng vào tình yêu.”
Nghiêm Chân không khỏi kinh ngạc, tách trà trong tay run run, nước trà rớt ra ngoài một ít, bắn lên tay, trà đã nguội lạnh. Mà phản ứng của cô cũng đã chứng minh phán đoán của Cố Hoài Việt là chuẩn xác.
Xam ra, cô thực sự đánh giá thấp anh.
Nghiêm Chân nhìn chằm chằm vết nước trà, rất lâu không nói. Cố Hoài Việt cũng không giục cô lên tiếng, dẫu rằng chiếc quần vốn phẳng phiu đã bị tay anh nắm đến nhăn thành vết. Anh thừa nhận, đối với Nghiêm Chân, quả thực anh không nắm chắc được hoàn toàn.
“Thôi được.” Cuối cùng Nghiêm Chân lên tiếng, còn nở một nụ cười phớt nhẹ tựa như không hề tồn tại, “Anh nói có lý. Quả thực tôi không tin tưởng vào tình yêu. Cho nên, nếu muốn kết hôn tôi có thể tìm được rất nhiều người, có rất nhiều lựa chọn, tôi nghĩ anh cũng vậy.” Thoáng ngừng lại, cô nói tiếp, “Quan trọng hơn, tôi đã từng nghĩ, cả đời này, lấy ai thì lấy quyết không lấy quân nhân. Lý do tôi cũng không muốn nói cho lắm.”
Dứt lời, cô lẳng lặng nhìn anh chăm chú. Còn Cố Hoài Việt chỉ hơi ngẩn người, rồi rất nhanh bình thản ung dung đáp: “Tôi hiểu rồi.” Nói xong anh khẽ cười, thả lỏng bàn tay nắm chặt đầu gối, rút một tờ giấy ăn đưa cho cô: “Cô Nghiêm, là tại tôi đường đột.”
“Không sao.” Cô nhanh chóng nhận tờ giấy ăn, cắm cúi lau vệt nước loang. Cô đã từ chối anh, nhưng trong lòng lại không hề thoải mái nhẹ nhõm, chỉ thấy tách trà trong tay càng lúc càng lạnh.
Tác giả :
Scotland Chiết Nhĩ Miêu