Lời Hẹn Ước Mùa Giáng Sinh
Chương 22
Ngài Albert Hagley đang ở trong phòng bi-a với Ngài Charles, Aubrey Ellis, Wilfred và Dượng Harry. Bá tước thơ thẩn bước vào và nhìn bọn họ trong một lúc.
“Hụt rồi!” chàng kêu thầm khi Ngài Charles, sau khi đánh trúng hai cú biên liên tiếp, lại để hụt một lỗ dễ dàng.
“Làm một cuộc dạo chơi trong phòng tranh không, Bertie?”
Ngài Albert định mở miệng từ chối nhưng khi nhìn vào mặt vị chủ nhà, anh liền dựng cây gậy đánh bi a vào tường và nói:
“Tại sao lại không nhỉ? Thật là thảm thương nếu phải ra ngoài trời trong thời tiết như thế này. Tuyết và tuyết bay mù mịt khắp nơi. Đây thật chẳng phải là thời tiết tốt cho Ngày Giáng sinh.”
“Tuyết sẽ ngừng rơi vào đúng giữa trưa thôi.” Dượng Harry nói một cách vui vẻ khi hai người bọn họ bước ra khỏi phòng.”
“Không có bất kì một quý cô nào đang dạo chơi trong phòng tranh cả.” Bá tước nói. “Ánh lửa rực hồng trong buổi sáng lạnh lẽo này nghe có vẻ quyến rũ quá. Chúng ta sẽ có được phòng tranh cho riêng mình trong chốc lát.”
“Chuyện này thật sự quan trọng sao?” Ngài Albert hỏi, nhìn vào mặt bạn một cách tò mò. “Ý cậu là chỉ có hai người chúng ta riêng với nhau thôi phải không?”
Bá tước không trả lời, nhưng khi họ bước hẳn vào phòng, chàng liền đóng cánh cửa lại sau lưng mình thật chặt.
“Úi.” ngài Albert nói và đước đến khung cửa sổ gần nhất phân bố ở một bên của căn phòng.
“Tớ hi vọng là ngài Gullis sẽ đúng về việc tuyết sẽ ngừng rơi vào giữa trưa. Tớ ghét cảnh phải bó gối ở nhà vào Ngày Giáng sinh.”
“Cậu đang có mối quan tâm đặc biệt gì với Rachel Transome vậy?” Bá tước hỏi khẽ.
Ngài Albert nhìn lại chàng vẻ ngạc nhiên.
“Mối quan tâm của tớ ư?” anh nói. “Ôi Lạy Chúa, Randolph, cậu đang định đóng vai trò người giám sát của gia đình đấy hả? Cậu có phải là người đứng đầu nhà Transomes đâu? Tớ tưởng vị trí đó là của nhà buôn thịt – Bác Sam chứ?”
“Cậu đã rất quan tâm chú ý đến cô ấy.” Bá tước nói. “Và cậu đã để bị bắt gặp đang hôn cô ấy giữa những gốc cây vào tối hôm qua”
“Tớ sẽ bị đày xuống địa ngục nếu tớ bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời đó.” Ngài Albert nói “Hay là cậu cũng đã để ý đến cô ấy hoặc là đã thử nói chuyện với cô ấy rồi?”
“Cô ấy là một cô gái ngây thơ.” Bá tước nói “Và hoàn toàn không thích hợp với những kinh nghiệm trận mạc của cậu đâu, Bertie. Hơn nữa cô ấy lại là con gái của một chủ quán trọ.”
Ngài Albert nhún vai. “Được rồi, vợ của cậu là con gái một nhà buôn than.” anh nói “Nhưng tớ thấy cô ta rất phù hợp với vai trò của một nữ Bá tước đấy chứ. Cậu đang cố cảnh báo tớ điều gì vậy? Tớ chẳng hiểu ý cậu là gì?”
“Tớ biết cậu nghĩ thế nào về những kẻ thị dân.” Bá tước nói.
Ngài Albert nhìn bạn chằm chằm. “Mới có vài tuần trước đây cậu còn đang nguyền rủa tình cảnh bi đát của mình vì bị bẫy vào một cuộc hôn nhân không mong muốn.” Anh nói. “Cậu có quá cay đắng đến mức phải tìm cách cứu tớ khỏi lặp lại một sai lầm giống vậy không? Cậu có thấy gia đình này hoàn toàn không phải là những người thị dân ồn ào?”
“Trái lại.” Bá tước nói. “Tớ ghen tị với sự cởi mở, ấm áp và những tình cảm nồng nhiệt của họ đối với người khác. Có nhiều lúc tớ cảm thấy thực sự mong muốn được làm một thành viên trong bọn họ - và sau đó tớ nhớ rằng mình đã là chồng của Eleanor.”
“Quỷ bắt cậu đi.” Ngài Albert nhìn bạn mình một cách thích thú. “Cậu đã quá đỗi yêu mến cô ta rồi, Randolph ạ.”
Nhưng dáng đứng của Bá tước vẫn cứng đơ, vẻ mặt chàng không hề tươi cười.
“Cô ấy nói với tớ rằng cậu đã cố gắng quyến rũ cô ấy ở nhà Hutchins hai mùa hè trước.” Chàng nói.
“Cô ta đã nói với cậu à? Thế là cậu đã biết đó chính là cô ta.” Ngài Albert nói “Tớ không chắc “quyến rũ” là một từ chính xác đâu Randolph. Tớ chỉ cố để có được chút đặc quyền mà thôi, tớ muốn biết mình có thể tiến được bao xa. Nhưng sự thật là tớ không đạt được kết quả gì nhiều.”
“Bởi vì cô ấy là một kẻ thường dân.” Giọng Bá tước trở nên đanh lại. “Cậu đâu có đối xử với con gái nhà Hutchin như vậy, Bertie.”
Ngài Albert lại cau mày lần nữa. “Tớ có nhất định phải trả lời cho chuyện đã xảy ra hai năm về trước không?” anh hỏi. “Hay thậm chí là cho những chuyện đã chẳng xảy ra nữa?”
“Tớ rất không muốn chuyện này lặp lại với Rachel.” Chàng nói. “Đó là tất cả những gì tớ muốn nói. Cô ấy là chị họ của vợ tớ và là khách của tớ ở đây. Cũng giống như tất cả mọi người khác, cô ấy là một quý cô và cô ấy cần phải được đối xử như thế.”
“Tớ cũng sẽ vẫn hôn cô ấy vào tối hôm qua nếu cô ấy là một quý cô gấp mười lần như vậy.” Ngài Albert nói. “Tớ mê đắm cô ấy, nếu cậu cần biết, Randolph. Có lẽ còn hơn thế nữa. Cô ấy nhạy cảm và thông minh hơn tất cả những con bướm đỏm dáng đầy rẫy khắp các vũ hội ở Luân Đôn. Và còn xinh đẹp hơn gấp bội lần. Nhưng tớ vẫn cho rằng tớ không nhất thiết phải trả lời mọi chuyện với cậu. Tớ sẽ chỉ chịu trách nhiệm với bố cô ấy thôi, nếu cần phải vậy.”
“Cậu sẽ?” Bá tước nhìn đã bớt căng thẳng. “Ý cậu là những lời nói trân trọng ư? Thế sao cậu lại nói với mọi người Eleanor là một kẻ thị dân?”
“Tớ đâu có nói.”
“Có, cậu đã nói.” Bá tước nói. “Khi cậu nghĩ rằng cô ấy phải là người mà cậu đã gặp ở Nhà Hutchin. Cậu nói thế khi lần đầu tiên nghe về chuyện kết hôn của tớ.”
“Thì cô ấy là vậy mà.” Ngài Albert nói. “Trọng âm của những thị dân ở Luân Đôn luôn nghe như dao cắt vậy. Rất ầm ĩ, Randolph, và cả cách cười phá lên nữa chứ.”
“À.” Bá tước nói. “Thế đó là vào lúc trước hay sau khi cậu cố gắng theo đuổi cô ấy vậy, Bertie?”
“Lúc trước tớ chẳng nhận ra được tất cả những biểu hiện đó.” Ngài Albert nói. “Nếu không, tớ sẽ nghi ngờ việc tớ muốn tiếp cận gần gũi với cô ấy.”
Bá tước gật đầu. “À phải.” chàng nói. “Eleanor chắc chắn sẽ làm như vậy. Tớ có thể hình dung ra bức tranh rất rõ ràng. Bàn tay nắm chặt lại, nói chuyện châm chọc, tay áo sắn lên đến tận khuỷu và mắt thì lóe sáng.”
“Tớ đã có một thời gian thật không thoải mái khi biết rằng cô ấy chỉ là một người, như thực tế là vậy.” Ngài Albert nói tiếp. “Nhưng nghe này, Randolph. Tớ thích gia đình này, ai mà không thích được cơ chứ? Họ đã làm cho Giáng sinh vui lên rất nhiều, phải vậy không? Tớ đã quên bẵng mất việc mình đến đây chỉ là để săn bắn.”
“Và cậu sẽ không làm tổn thương Rachel chứ?” Bá tước hỏi.
Ngài Albert nhìn chàng một cách không thoải mái lắm. “Tớ đã cố gắng tránh xa cô ấy.” anh nói. “Lúc đầu, tớ cho rằng bởi vì cô ấy là con gái của một chủ quán trọ và mẹ tớ sẽ té xỉu mất nếu tớ mang cô ấy về giới thiệu. Sau đó thì bởi vì tớ không muốn bị mắc bẫy trong một hoàn cảnh vô kế khả thi, với cả gia đình cô ấy bao xung quanh. Tớ chưa bao giờ thoải mái với ý nghĩ “quyến rũ” cô ấy đâu, Randolph. Lạy Chúa, cậu nghĩ thế nào về tớ đây?”
“Cảm ơn vì cách cư xử của cậu.” Bá tước nói. “Nhưng Eleanor đã rất lo lắng. Cậu có thực sự cảm thấy yêu mến Rachel không, Bertie?”
“Mẹ tớ sẽ té xỉu mất.” Ngài Albert nói.
“Nhưng rút cục thì cậu cũng phải sống trọn đời với một cô gái chứ.”
“Cuối cùng thì tớ cũng phải thế.” Ngài Albert tự cào vào đầu mình. “Quỷ bắt cậu đi, đó đơn thuần chỉ là một ý nghĩ thôi mà, phải vậy không? Tốt hơn hết là tớ nên tránh xa cô ấy trong suốt thời gian còn lại.”
“Nếu như cậu có thể làm được.” Bá tước nói. “Tớ thì lại cho rằng cậu sẽ để lộ tẩy mọi cảm xúc thầm kín của cậu trong thời gian còn lại cho mà xem.”
“Ôi ngài ơi.” Ngài Albert nói. “Con gái một chủ quán trọ và con gái một nhà buôn than. Chuyện đấy có quan trọng lắm không, Randolph? Ý tớ là có thật sự quan trọng đến thế?”
“Với tớ thì không.” Bá tước nói. “Tốt hơn hết là tớ phải đi xem Eleanor có cần sự giúp đỡ gì không trong phòng khiêu vũ mới được. Cô ấy đã quyết định sẽ trang hoàng nó cho buổi hòa nhạc của bọn trẻ và cả một bữa tiệc sau đó vào buổi chiều nay.”
“Tớ sẽ trở lại phòng bi a.” Ngài Albert nói. Nhưng bạn anh vẫn không bước thêm bước nào về phía cánh cửa khi anh lại gần. Thay vào đó Bá tước vẫn đứng nhìn anh một cách ủ ê. Ngài Albert nhướng mày lên.
“Tớ xin lỗi, Bertie.” Bá tước nói. “Nhưng tớ buộc phải làm điều này, nó là dành cho vợ tớ.”
Và ngay giây sau đó, biểu hiện trên mặt Ngài Albert đầu tiên là một nỗi kinh ngạc và sau đó là sự đau đớn khi một cú đấm gọn sắc đập vào quai hàm anh. Anh loạng choạng thối lui về đằng sau, nhấc chân lên một cách vụng về rồi nằm sõng soài ra trên sàn nhà.
“Nếu cậu muốn làm một điều gì đó,” Bá tước nói, “thì cậu có thể ném một chiếc găng tay vào mặt tớ, Bertie. Tớ chắc là cả hai có thể tìm được vài phút rảnh rỗi và giải quyết mọi chuyện tốt đẹp ở cách xa ngôi nhà và tránh khỏi tầm nhìn của các quý bà, quý cô.”
Ngài Albert xoay mặt lại và thận trọng sờ quai hàm mình bằng hai đầu ngón tay. Anh cau mày từ vị trí của mình trên sàn nhà.
“Ngày càng say đắm cô ta!” anh nói trong niềm căm phẫn. “Cậu đang yêu cô ta điên cuồng Randolph ạ. Đây là lần đầu tiên - và cũng là lần cuối đấy nhé, tớ hi vọng rằng tớ đã bị trừng trị thích đáng cho tội lỗi của mình hai năm về trước.”
“Cậu có muốn trả thù không?” Bá tước hỏi.
Ngài Albert chìa một tay ra. “Giúp tớ đứng dậy nào.” anh nói. “Đây là điều ít nhất mà cậu có thể làm. Giờ thì tớ cho rằng tớ phải tìm cách giải thích cái vết tím bầm trên mặt này trước cả tá những cặp mắt tò mò. Tớ đập mặt vào cửa, chắc thế. Cách giải thích dễ dàng nhất và cũng nhục nhã nhất phải không? Quỷ tha ma bắt cậu đi, Randolph, khi cậu tung ra cú đấm, cậu chả để ý đến cái gì nữa hả? Đầu của tớ sẽ còn quay mòng mòng cả tháng cho mà xem.”
Bá tước kéo mạnh bạn mình đứng dậy trên đôi chânvà chìa tay ra trước mặt anh trong im lặng. Ngài Albert nắm lấy nó mà không nói lời nào thêm. Họ rời phòng tranh cùng với nhau.
***
Eleanor nhìn xung quanh, vẻ hài lòng hiện ra trên nét mặt. Nàng đã nghĩ phòng khiêu vũ là một căn phòng quá rộng lớn, trống trải và ảm đạm lúc nàng mới thấy lần đầu, giờ đây nó trông thật sống động và đầy không khí lễ hội, sẵn sàng cho một buổi dạ vũ. Nàng nghĩ bọn trẻ và ba mẹ chúng sẽ rất vui thích. Nàng đã có sẵn một kế hoạch để chào đón cha mẹ lũ trẻ khi họ tới đây. Nàng đoán rằng nếu chỉ một phần trong số bọn họ đến Grenfell Park thì chắc chắn họ cũng sẽ cảm thấy vui thích cũng nhiều như sự thử thách và hồi hộp vậy. Nàng muốn họ được yên tâm và thoải mái khi ở đây. Sau cùng, nàng vẫn chỉ là Eleanor Transome thẳng thắn và giản dị như hai tháng trước đây thôi.
Nàng mỉm cười khi ngắm nhìn cả gia đình đang lao động miệt mài cũng như nàng và cảm thấy khâm phục những công trình làm bằng tay của họ. Chồng nàng đã tưởng rằng nàng sẽ ra lệnh cho những người hầu trang hoàng nhà cửa. Anh đã đề nghị giúp đỡ, như thế có nghĩa là anh vẫn chưa hiểu hết về gia đình nàng. Chỉ cần ý tưởng được nêu ra vào buổi tiệc trưa và thế là cả nhà đều hồ hởi hưởng ứng. Một nửa trong số họ đều không ngại lê bước ra ngoài dù cơn bão mới chỉ vừa tan, để mang về nhiều hơn những cành cây trang trí. Cô Beryl và Cô Ruth thì lại trèo lên những tầng gác mái để mang xuống bằng hết những đồ trang hoàng đã lâu không được dùng đến, mặc dù họ đã từng tuyên bố lúc trước là trên đó chẳng còn lại gì nhiều. Ngài Sotherby thì quyết định đi vào làng để mua những sợi ruy băng, Muriel, Mabel và George cùng đi với anh.
Sau đó, tất nhiên là họ cùng nhau trang hoàng cho căn phòng một cách vui vẻ và hăng hái. Chỉ hơn một giờ nữa là buổi hòa nhạc sẽ bắt đầu, một giờ để kịp lau chùi và thu dọn lại mọi thứ.
“Giỏi lắm, Ellie.” Bác Sam nói, phác họa thêm bằng một điệu chào hoa mĩ cường điệu, “Chúng ta nhảy một điệu valse nhé?”
Nàng nhìn người hâm mộ tưởng tượng của nàng đang cúi chào trước mắt một lúc với chút bất ngờ thú vị và nói. “Nhưng bác ơi, cháu phải xin lỗi, thiệp mời của cháu kín chỗ hết rồi.”
Hai người bọn họ đều cười thích thú và ông choàng tay một cách âu yếm lên vai nàng rồi hỏi
“Cháu có hạnh phúc không, Ellie?”
Nàng gật đầu. Chồng nàng và Ngài Badcombe đang giữ chặt chiếc thang dài bên trên có Ngài Albert Hagley đang đứng chênh vênh trên bậc cao nhất để treo những ngôi sao lên ngọn tháp đèn nhiều tầng. Cả ba đều chỉ mặc áo sơ mi cánh, nàng ngờ rằng chắc ba người bọn họ đều chưa từng làm một việc gì tương tự như thế trước đây.
“Cậu ấy là một người đàn ông tốt, Ellie ạ.” Bác nàng nói. “Joe đã chọn lựa rất đúng. Mặc dù ta biết có lẽ cháu cũng đã giúp Joe trong việc lựa chọn này. Cháu có yêu cậu ấy không, cô gái bé bỏng?”
Nàng gật đầu. Phải, nàng có yêu. Nàng đã nhận ra điều này thật rõ ràng vào đêm qua khi nàng chợt tỉnh giấc thấy anh đang làm tình với nàng và nàng biết rằng mình cũng đang làm tình lại với anh. Có lẽ chính nàng là người bắt đầu trước, nàng có cảm giác là như vậy. Nhưng điều đó không quan trọng, họ thực sự đã yêu nhau. Nhưng đó là tình yêu về thể xác, là hành động thường làm trong cuộc sống vợ chồng, là sự liên kết thân mật, gần gũi của hai thân thể. Nhưng đêm qua, sự việc đã tiến xa hơn thế rất nhiều, và đó chính là điều nàng đã mong đợi, ao ước từ lâu trước cả khi nàng nhận thức được rõ ràng điều nàng muốn.
Họ đã yêu nhau, ngoài ra chẳng còn cách nào khác để miêu tả những chuyện đã xảy ra. Nếu chỉ là về thể xác thì chuyện họ làm còn tuyệt vời hơn thế rất nhiều, anh đã giải phóng sự căng thẳng và nỗi đau nhức nhối ra khỏi người nàng và đưa nàng đến một thế giới diệu kì của yên bình và êm ái. Một thế giới mà nàng chưa từng biết đến. Xúc cảm đã tràn đầy giữa họ - Ôi không có lời nào để miêu tả được hết những gì đã xảy ra.
Còn ngày hôm nay, mọi chuyện đang trở nên rất rõ ràng và dứt khoát. Nàng đã tỉnh dậy từ rất sớm khi anh để nàng lại ấm áp và thoải mái trong chăn. Và khi anh rút ra khỏi người nàng, anh vẫn không nói gì, mặc dầu lúc đó nàng đã mở mắt nhìn anh. Anh chỉ ngồi dậy trên giường, cuốn lại tấm chăn trùm kín lên nàng thật ấm áp cho đến tận cằm và nhìn vào đôi mắt nàng, chần chừ, nấn ná trong một lúc. (Bà này ko tả nhiều nhưng qua mấy lần đắp chăn cho người yêu đủ thấy Mr này là người vô cùng chu đáo và dịu dàng, hay! Bao giờ lấy chồng phải chọn anh nào như thế, he he)
Và ngày hôm nay họ đã nhìn và chuyện trò với nhau trong một tình bạn thân thiện chứ không còn lạnh lẽo và thù địch như trước, nhưng ngoài ra chẳng có gì khác nữa.
Không có gì chứng tỏ rằng họ đã trở thành những người tình đam mê lẫn nhau vào đêm qua, không đơn giản chỉ là giữa chồng và vợ, cùng gắn bó chặt chẽ trong ân ái của hôn nhân.
Hay là nàng đang tưởng tượng? Chắc có lẽ anh không cùng chia sẻ những cảm xúc đó với nàng? Hoặc chỉ mỗi mình nàng đã làm tình với anh?
“Vâng”, nàng nói lần nữa. “Cháu yêu anh ấy, Bác Sam ạ. Cháu chỉ mong ước một điều là Cha cũng đang ở đây với cháu.” Và một nỗi đau bất thình lình chợt dội lên trong cổ họng nàng. Cha thân yêu của nàng vắng mặt trong buổi dạ vũ, khi cả gia đình đều đang quay quần ở bên, đó quả là một vết thương nhức nhối và vô cùng hiện hữu.
Ông ôm chặt đôi vai nàng và nói. “Bác cũng vậy, cô bé của ta.”
“Hụt rồi!” chàng kêu thầm khi Ngài Charles, sau khi đánh trúng hai cú biên liên tiếp, lại để hụt một lỗ dễ dàng.
“Làm một cuộc dạo chơi trong phòng tranh không, Bertie?”
Ngài Albert định mở miệng từ chối nhưng khi nhìn vào mặt vị chủ nhà, anh liền dựng cây gậy đánh bi a vào tường và nói:
“Tại sao lại không nhỉ? Thật là thảm thương nếu phải ra ngoài trời trong thời tiết như thế này. Tuyết và tuyết bay mù mịt khắp nơi. Đây thật chẳng phải là thời tiết tốt cho Ngày Giáng sinh.”
“Tuyết sẽ ngừng rơi vào đúng giữa trưa thôi.” Dượng Harry nói một cách vui vẻ khi hai người bọn họ bước ra khỏi phòng.”
“Không có bất kì một quý cô nào đang dạo chơi trong phòng tranh cả.” Bá tước nói. “Ánh lửa rực hồng trong buổi sáng lạnh lẽo này nghe có vẻ quyến rũ quá. Chúng ta sẽ có được phòng tranh cho riêng mình trong chốc lát.”
“Chuyện này thật sự quan trọng sao?” Ngài Albert hỏi, nhìn vào mặt bạn một cách tò mò. “Ý cậu là chỉ có hai người chúng ta riêng với nhau thôi phải không?”
Bá tước không trả lời, nhưng khi họ bước hẳn vào phòng, chàng liền đóng cánh cửa lại sau lưng mình thật chặt.
“Úi.” ngài Albert nói và đước đến khung cửa sổ gần nhất phân bố ở một bên của căn phòng.
“Tớ hi vọng là ngài Gullis sẽ đúng về việc tuyết sẽ ngừng rơi vào giữa trưa. Tớ ghét cảnh phải bó gối ở nhà vào Ngày Giáng sinh.”
“Cậu đang có mối quan tâm đặc biệt gì với Rachel Transome vậy?” Bá tước hỏi khẽ.
Ngài Albert nhìn lại chàng vẻ ngạc nhiên.
“Mối quan tâm của tớ ư?” anh nói. “Ôi Lạy Chúa, Randolph, cậu đang định đóng vai trò người giám sát của gia đình đấy hả? Cậu có phải là người đứng đầu nhà Transomes đâu? Tớ tưởng vị trí đó là của nhà buôn thịt – Bác Sam chứ?”
“Cậu đã rất quan tâm chú ý đến cô ấy.” Bá tước nói. “Và cậu đã để bị bắt gặp đang hôn cô ấy giữa những gốc cây vào tối hôm qua”
“Tớ sẽ bị đày xuống địa ngục nếu tớ bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời đó.” Ngài Albert nói “Hay là cậu cũng đã để ý đến cô ấy hoặc là đã thử nói chuyện với cô ấy rồi?”
“Cô ấy là một cô gái ngây thơ.” Bá tước nói “Và hoàn toàn không thích hợp với những kinh nghiệm trận mạc của cậu đâu, Bertie. Hơn nữa cô ấy lại là con gái của một chủ quán trọ.”
Ngài Albert nhún vai. “Được rồi, vợ của cậu là con gái một nhà buôn than.” anh nói “Nhưng tớ thấy cô ta rất phù hợp với vai trò của một nữ Bá tước đấy chứ. Cậu đang cố cảnh báo tớ điều gì vậy? Tớ chẳng hiểu ý cậu là gì?”
“Tớ biết cậu nghĩ thế nào về những kẻ thị dân.” Bá tước nói.
Ngài Albert nhìn bạn chằm chằm. “Mới có vài tuần trước đây cậu còn đang nguyền rủa tình cảnh bi đát của mình vì bị bẫy vào một cuộc hôn nhân không mong muốn.” Anh nói. “Cậu có quá cay đắng đến mức phải tìm cách cứu tớ khỏi lặp lại một sai lầm giống vậy không? Cậu có thấy gia đình này hoàn toàn không phải là những người thị dân ồn ào?”
“Trái lại.” Bá tước nói. “Tớ ghen tị với sự cởi mở, ấm áp và những tình cảm nồng nhiệt của họ đối với người khác. Có nhiều lúc tớ cảm thấy thực sự mong muốn được làm một thành viên trong bọn họ - và sau đó tớ nhớ rằng mình đã là chồng của Eleanor.”
“Quỷ bắt cậu đi.” Ngài Albert nhìn bạn mình một cách thích thú. “Cậu đã quá đỗi yêu mến cô ta rồi, Randolph ạ.”
Nhưng dáng đứng của Bá tước vẫn cứng đơ, vẻ mặt chàng không hề tươi cười.
“Cô ấy nói với tớ rằng cậu đã cố gắng quyến rũ cô ấy ở nhà Hutchins hai mùa hè trước.” Chàng nói.
“Cô ta đã nói với cậu à? Thế là cậu đã biết đó chính là cô ta.” Ngài Albert nói “Tớ không chắc “quyến rũ” là một từ chính xác đâu Randolph. Tớ chỉ cố để có được chút đặc quyền mà thôi, tớ muốn biết mình có thể tiến được bao xa. Nhưng sự thật là tớ không đạt được kết quả gì nhiều.”
“Bởi vì cô ấy là một kẻ thường dân.” Giọng Bá tước trở nên đanh lại. “Cậu đâu có đối xử với con gái nhà Hutchin như vậy, Bertie.”
Ngài Albert lại cau mày lần nữa. “Tớ có nhất định phải trả lời cho chuyện đã xảy ra hai năm về trước không?” anh hỏi. “Hay thậm chí là cho những chuyện đã chẳng xảy ra nữa?”
“Tớ rất không muốn chuyện này lặp lại với Rachel.” Chàng nói. “Đó là tất cả những gì tớ muốn nói. Cô ấy là chị họ của vợ tớ và là khách của tớ ở đây. Cũng giống như tất cả mọi người khác, cô ấy là một quý cô và cô ấy cần phải được đối xử như thế.”
“Tớ cũng sẽ vẫn hôn cô ấy vào tối hôm qua nếu cô ấy là một quý cô gấp mười lần như vậy.” Ngài Albert nói. “Tớ mê đắm cô ấy, nếu cậu cần biết, Randolph. Có lẽ còn hơn thế nữa. Cô ấy nhạy cảm và thông minh hơn tất cả những con bướm đỏm dáng đầy rẫy khắp các vũ hội ở Luân Đôn. Và còn xinh đẹp hơn gấp bội lần. Nhưng tớ vẫn cho rằng tớ không nhất thiết phải trả lời mọi chuyện với cậu. Tớ sẽ chỉ chịu trách nhiệm với bố cô ấy thôi, nếu cần phải vậy.”
“Cậu sẽ?” Bá tước nhìn đã bớt căng thẳng. “Ý cậu là những lời nói trân trọng ư? Thế sao cậu lại nói với mọi người Eleanor là một kẻ thị dân?”
“Tớ đâu có nói.”
“Có, cậu đã nói.” Bá tước nói. “Khi cậu nghĩ rằng cô ấy phải là người mà cậu đã gặp ở Nhà Hutchin. Cậu nói thế khi lần đầu tiên nghe về chuyện kết hôn của tớ.”
“Thì cô ấy là vậy mà.” Ngài Albert nói. “Trọng âm của những thị dân ở Luân Đôn luôn nghe như dao cắt vậy. Rất ầm ĩ, Randolph, và cả cách cười phá lên nữa chứ.”
“À.” Bá tước nói. “Thế đó là vào lúc trước hay sau khi cậu cố gắng theo đuổi cô ấy vậy, Bertie?”
“Lúc trước tớ chẳng nhận ra được tất cả những biểu hiện đó.” Ngài Albert nói. “Nếu không, tớ sẽ nghi ngờ việc tớ muốn tiếp cận gần gũi với cô ấy.”
Bá tước gật đầu. “À phải.” chàng nói. “Eleanor chắc chắn sẽ làm như vậy. Tớ có thể hình dung ra bức tranh rất rõ ràng. Bàn tay nắm chặt lại, nói chuyện châm chọc, tay áo sắn lên đến tận khuỷu và mắt thì lóe sáng.”
“Tớ đã có một thời gian thật không thoải mái khi biết rằng cô ấy chỉ là một người, như thực tế là vậy.” Ngài Albert nói tiếp. “Nhưng nghe này, Randolph. Tớ thích gia đình này, ai mà không thích được cơ chứ? Họ đã làm cho Giáng sinh vui lên rất nhiều, phải vậy không? Tớ đã quên bẵng mất việc mình đến đây chỉ là để săn bắn.”
“Và cậu sẽ không làm tổn thương Rachel chứ?” Bá tước hỏi.
Ngài Albert nhìn chàng một cách không thoải mái lắm. “Tớ đã cố gắng tránh xa cô ấy.” anh nói. “Lúc đầu, tớ cho rằng bởi vì cô ấy là con gái của một chủ quán trọ và mẹ tớ sẽ té xỉu mất nếu tớ mang cô ấy về giới thiệu. Sau đó thì bởi vì tớ không muốn bị mắc bẫy trong một hoàn cảnh vô kế khả thi, với cả gia đình cô ấy bao xung quanh. Tớ chưa bao giờ thoải mái với ý nghĩ “quyến rũ” cô ấy đâu, Randolph. Lạy Chúa, cậu nghĩ thế nào về tớ đây?”
“Cảm ơn vì cách cư xử của cậu.” Bá tước nói. “Nhưng Eleanor đã rất lo lắng. Cậu có thực sự cảm thấy yêu mến Rachel không, Bertie?”
“Mẹ tớ sẽ té xỉu mất.” Ngài Albert nói.
“Nhưng rút cục thì cậu cũng phải sống trọn đời với một cô gái chứ.”
“Cuối cùng thì tớ cũng phải thế.” Ngài Albert tự cào vào đầu mình. “Quỷ bắt cậu đi, đó đơn thuần chỉ là một ý nghĩ thôi mà, phải vậy không? Tốt hơn hết là tớ nên tránh xa cô ấy trong suốt thời gian còn lại.”
“Nếu như cậu có thể làm được.” Bá tước nói. “Tớ thì lại cho rằng cậu sẽ để lộ tẩy mọi cảm xúc thầm kín của cậu trong thời gian còn lại cho mà xem.”
“Ôi ngài ơi.” Ngài Albert nói. “Con gái một chủ quán trọ và con gái một nhà buôn than. Chuyện đấy có quan trọng lắm không, Randolph? Ý tớ là có thật sự quan trọng đến thế?”
“Với tớ thì không.” Bá tước nói. “Tốt hơn hết là tớ phải đi xem Eleanor có cần sự giúp đỡ gì không trong phòng khiêu vũ mới được. Cô ấy đã quyết định sẽ trang hoàng nó cho buổi hòa nhạc của bọn trẻ và cả một bữa tiệc sau đó vào buổi chiều nay.”
“Tớ sẽ trở lại phòng bi a.” Ngài Albert nói. Nhưng bạn anh vẫn không bước thêm bước nào về phía cánh cửa khi anh lại gần. Thay vào đó Bá tước vẫn đứng nhìn anh một cách ủ ê. Ngài Albert nhướng mày lên.
“Tớ xin lỗi, Bertie.” Bá tước nói. “Nhưng tớ buộc phải làm điều này, nó là dành cho vợ tớ.”
Và ngay giây sau đó, biểu hiện trên mặt Ngài Albert đầu tiên là một nỗi kinh ngạc và sau đó là sự đau đớn khi một cú đấm gọn sắc đập vào quai hàm anh. Anh loạng choạng thối lui về đằng sau, nhấc chân lên một cách vụng về rồi nằm sõng soài ra trên sàn nhà.
“Nếu cậu muốn làm một điều gì đó,” Bá tước nói, “thì cậu có thể ném một chiếc găng tay vào mặt tớ, Bertie. Tớ chắc là cả hai có thể tìm được vài phút rảnh rỗi và giải quyết mọi chuyện tốt đẹp ở cách xa ngôi nhà và tránh khỏi tầm nhìn của các quý bà, quý cô.”
Ngài Albert xoay mặt lại và thận trọng sờ quai hàm mình bằng hai đầu ngón tay. Anh cau mày từ vị trí của mình trên sàn nhà.
“Ngày càng say đắm cô ta!” anh nói trong niềm căm phẫn. “Cậu đang yêu cô ta điên cuồng Randolph ạ. Đây là lần đầu tiên - và cũng là lần cuối đấy nhé, tớ hi vọng rằng tớ đã bị trừng trị thích đáng cho tội lỗi của mình hai năm về trước.”
“Cậu có muốn trả thù không?” Bá tước hỏi.
Ngài Albert chìa một tay ra. “Giúp tớ đứng dậy nào.” anh nói. “Đây là điều ít nhất mà cậu có thể làm. Giờ thì tớ cho rằng tớ phải tìm cách giải thích cái vết tím bầm trên mặt này trước cả tá những cặp mắt tò mò. Tớ đập mặt vào cửa, chắc thế. Cách giải thích dễ dàng nhất và cũng nhục nhã nhất phải không? Quỷ tha ma bắt cậu đi, Randolph, khi cậu tung ra cú đấm, cậu chả để ý đến cái gì nữa hả? Đầu của tớ sẽ còn quay mòng mòng cả tháng cho mà xem.”
Bá tước kéo mạnh bạn mình đứng dậy trên đôi chânvà chìa tay ra trước mặt anh trong im lặng. Ngài Albert nắm lấy nó mà không nói lời nào thêm. Họ rời phòng tranh cùng với nhau.
***
Eleanor nhìn xung quanh, vẻ hài lòng hiện ra trên nét mặt. Nàng đã nghĩ phòng khiêu vũ là một căn phòng quá rộng lớn, trống trải và ảm đạm lúc nàng mới thấy lần đầu, giờ đây nó trông thật sống động và đầy không khí lễ hội, sẵn sàng cho một buổi dạ vũ. Nàng nghĩ bọn trẻ và ba mẹ chúng sẽ rất vui thích. Nàng đã có sẵn một kế hoạch để chào đón cha mẹ lũ trẻ khi họ tới đây. Nàng đoán rằng nếu chỉ một phần trong số bọn họ đến Grenfell Park thì chắc chắn họ cũng sẽ cảm thấy vui thích cũng nhiều như sự thử thách và hồi hộp vậy. Nàng muốn họ được yên tâm và thoải mái khi ở đây. Sau cùng, nàng vẫn chỉ là Eleanor Transome thẳng thắn và giản dị như hai tháng trước đây thôi.
Nàng mỉm cười khi ngắm nhìn cả gia đình đang lao động miệt mài cũng như nàng và cảm thấy khâm phục những công trình làm bằng tay của họ. Chồng nàng đã tưởng rằng nàng sẽ ra lệnh cho những người hầu trang hoàng nhà cửa. Anh đã đề nghị giúp đỡ, như thế có nghĩa là anh vẫn chưa hiểu hết về gia đình nàng. Chỉ cần ý tưởng được nêu ra vào buổi tiệc trưa và thế là cả nhà đều hồ hởi hưởng ứng. Một nửa trong số họ đều không ngại lê bước ra ngoài dù cơn bão mới chỉ vừa tan, để mang về nhiều hơn những cành cây trang trí. Cô Beryl và Cô Ruth thì lại trèo lên những tầng gác mái để mang xuống bằng hết những đồ trang hoàng đã lâu không được dùng đến, mặc dù họ đã từng tuyên bố lúc trước là trên đó chẳng còn lại gì nhiều. Ngài Sotherby thì quyết định đi vào làng để mua những sợi ruy băng, Muriel, Mabel và George cùng đi với anh.
Sau đó, tất nhiên là họ cùng nhau trang hoàng cho căn phòng một cách vui vẻ và hăng hái. Chỉ hơn một giờ nữa là buổi hòa nhạc sẽ bắt đầu, một giờ để kịp lau chùi và thu dọn lại mọi thứ.
“Giỏi lắm, Ellie.” Bác Sam nói, phác họa thêm bằng một điệu chào hoa mĩ cường điệu, “Chúng ta nhảy một điệu valse nhé?”
Nàng nhìn người hâm mộ tưởng tượng của nàng đang cúi chào trước mắt một lúc với chút bất ngờ thú vị và nói. “Nhưng bác ơi, cháu phải xin lỗi, thiệp mời của cháu kín chỗ hết rồi.”
Hai người bọn họ đều cười thích thú và ông choàng tay một cách âu yếm lên vai nàng rồi hỏi
“Cháu có hạnh phúc không, Ellie?”
Nàng gật đầu. Chồng nàng và Ngài Badcombe đang giữ chặt chiếc thang dài bên trên có Ngài Albert Hagley đang đứng chênh vênh trên bậc cao nhất để treo những ngôi sao lên ngọn tháp đèn nhiều tầng. Cả ba đều chỉ mặc áo sơ mi cánh, nàng ngờ rằng chắc ba người bọn họ đều chưa từng làm một việc gì tương tự như thế trước đây.
“Cậu ấy là một người đàn ông tốt, Ellie ạ.” Bác nàng nói. “Joe đã chọn lựa rất đúng. Mặc dù ta biết có lẽ cháu cũng đã giúp Joe trong việc lựa chọn này. Cháu có yêu cậu ấy không, cô gái bé bỏng?”
Nàng gật đầu. Phải, nàng có yêu. Nàng đã nhận ra điều này thật rõ ràng vào đêm qua khi nàng chợt tỉnh giấc thấy anh đang làm tình với nàng và nàng biết rằng mình cũng đang làm tình lại với anh. Có lẽ chính nàng là người bắt đầu trước, nàng có cảm giác là như vậy. Nhưng điều đó không quan trọng, họ thực sự đã yêu nhau. Nhưng đó là tình yêu về thể xác, là hành động thường làm trong cuộc sống vợ chồng, là sự liên kết thân mật, gần gũi của hai thân thể. Nhưng đêm qua, sự việc đã tiến xa hơn thế rất nhiều, và đó chính là điều nàng đã mong đợi, ao ước từ lâu trước cả khi nàng nhận thức được rõ ràng điều nàng muốn.
Họ đã yêu nhau, ngoài ra chẳng còn cách nào khác để miêu tả những chuyện đã xảy ra. Nếu chỉ là về thể xác thì chuyện họ làm còn tuyệt vời hơn thế rất nhiều, anh đã giải phóng sự căng thẳng và nỗi đau nhức nhối ra khỏi người nàng và đưa nàng đến một thế giới diệu kì của yên bình và êm ái. Một thế giới mà nàng chưa từng biết đến. Xúc cảm đã tràn đầy giữa họ - Ôi không có lời nào để miêu tả được hết những gì đã xảy ra.
Còn ngày hôm nay, mọi chuyện đang trở nên rất rõ ràng và dứt khoát. Nàng đã tỉnh dậy từ rất sớm khi anh để nàng lại ấm áp và thoải mái trong chăn. Và khi anh rút ra khỏi người nàng, anh vẫn không nói gì, mặc dầu lúc đó nàng đã mở mắt nhìn anh. Anh chỉ ngồi dậy trên giường, cuốn lại tấm chăn trùm kín lên nàng thật ấm áp cho đến tận cằm và nhìn vào đôi mắt nàng, chần chừ, nấn ná trong một lúc. (Bà này ko tả nhiều nhưng qua mấy lần đắp chăn cho người yêu đủ thấy Mr này là người vô cùng chu đáo và dịu dàng, hay! Bao giờ lấy chồng phải chọn anh nào như thế, he he)
Và ngày hôm nay họ đã nhìn và chuyện trò với nhau trong một tình bạn thân thiện chứ không còn lạnh lẽo và thù địch như trước, nhưng ngoài ra chẳng có gì khác nữa.
Không có gì chứng tỏ rằng họ đã trở thành những người tình đam mê lẫn nhau vào đêm qua, không đơn giản chỉ là giữa chồng và vợ, cùng gắn bó chặt chẽ trong ân ái của hôn nhân.
Hay là nàng đang tưởng tượng? Chắc có lẽ anh không cùng chia sẻ những cảm xúc đó với nàng? Hoặc chỉ mỗi mình nàng đã làm tình với anh?
“Vâng”, nàng nói lần nữa. “Cháu yêu anh ấy, Bác Sam ạ. Cháu chỉ mong ước một điều là Cha cũng đang ở đây với cháu.” Và một nỗi đau bất thình lình chợt dội lên trong cổ họng nàng. Cha thân yêu của nàng vắng mặt trong buổi dạ vũ, khi cả gia đình đều đang quay quần ở bên, đó quả là một vết thương nhức nhối và vô cùng hiện hữu.
Ông ôm chặt đôi vai nàng và nói. “Bác cũng vậy, cô bé của ta.”
Tác giả :
Mary Balogh