Lời Của Gió
Chương 4-2: Gặp lại (2)
Trong phòng bếp tại nhà riêng của tôi, tôi đang làm cơm với trứng ốp-lết cho Trần Khải.
Trần Khải đợi tôi trong phòng khách, anh đi qua lại xem thử những thứ linh tinh mà tôi không nỡ vứt. Anh đi đến bên cạnh tủ đồ và với tay lấy tấm ảnh trong khung được đặt cẩn thận trên kệ.
Trong ảnh là hình một cô bé trông rất giống tôi nhưng đôi mắt cô trong sáng hồn nhiên như chưa từng bước vào đời. Chợt anh nhìn thấy có một mảnh giấy lóe ra sau khung hình. Anh lấy nó ra, hóa ra là một tờ giấy nhỏ được chủ nhân của nó gấp lại và kẹp sau tấm ảnh.
Mở tờ giấy ra, trên đó có một dòng chữ
"Ngày 24 tháng 8 năm 2000, Trần Lam rời khỏi thế gian này.
Em gái thân yêu của tôi"
Đúng lúc này, tôi cũng làm xong bữa sáng cho cả hai. Đem ra phòng khách, tôi thấy trên tay anh là hình của Trần Lam và mảnh ghi chú, tôi thở dài giải thích với anh
"Em gái song sinh của tôi đấy! Nó mất khi mới 4 tuổi trong một sự cố xảy ra năm 2000" Tôi nhẹ giọng "Trần Lam - đã bao lâu rồi tôi chưa được nghe cái tên này nhỉ!?"
Im lặng chút ít anh mới nói
"Cô rất thương nó, phải không?"
"Sao anh lại nghĩ thế?" Tôi sững sờ
"Bức ảnh này trông sạch hơn những đồ vật khác, chứng tỏ mỗi ngày cô đều lau nó" Anh trầm ngâm nói
Nghĩ một lúc tôi mới khẽ cười chua xót
"Không phải. Anh sai rồi.... Đáng lẽ tôi phải hận nó mới phải, tại nó mà 20 năm trước mới xảy ra việc đó. Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy tự trách bản thân nhiều lắm" Tôi nói tiếp "Sự việc đó có lẽ anh đã biết rồi"
"Ừ"
"Thôi, đó đã là quá khứ rồi! Không phải anh nói anh đói lắm sao? Chúng ta ăn sáng thôi"
"Ừ"
++++++
Trong bàn cuối góc tại nhà hàng Lâu Lan (Lâu Lan chớ không phải lâu la =)) )
"Anh nghi ngờ tôi có tham gia vào sự việc năm đó sao?" Vi Vi cười mỉa hỏi.
"Không phải nghi mà là khẳng định!" Hắn nói lại lần thứ n. Vì sao? Vì sao gần đây Lâm Đại Sơn hắn gặp toàn người phiền toái không vậy?
"Tùy anh thôi, tôi không rảnh. Đây là danh thiếp của tôi, khi nào cần thì cứ liên lạc. Gặp anh sau!" Đưa danh thiếp cho anh xong cô đứng dậy bỏ đi. Còn hắn thì vẫn ngồi lại trầm ngâm suy nghĩ.
Ở đối diện nhà hàng, trong quán cafe nhỏ.
Dưới cây dù nhỏ có một cô bé đang nghe điện thoại
Nhấp một ngụm cafe sữa, cô thích thú mở miệng
"Chuyện này càng ngày càng thú vị a~"
"Chưa đâu, đây mới là bước ngoặc cho sự mở đầu mà thôi." Người con trai bên đầu dây kia nhếch miệng "Được rồi. Có gì gặp sau"
Đặt điện thoại lên bàn, cô thích thú nhìn người đang bước ra khỏi nhà hàng Lâu Lan - Vi Vi.
Trần Khải đợi tôi trong phòng khách, anh đi qua lại xem thử những thứ linh tinh mà tôi không nỡ vứt. Anh đi đến bên cạnh tủ đồ và với tay lấy tấm ảnh trong khung được đặt cẩn thận trên kệ.
Trong ảnh là hình một cô bé trông rất giống tôi nhưng đôi mắt cô trong sáng hồn nhiên như chưa từng bước vào đời. Chợt anh nhìn thấy có một mảnh giấy lóe ra sau khung hình. Anh lấy nó ra, hóa ra là một tờ giấy nhỏ được chủ nhân của nó gấp lại và kẹp sau tấm ảnh.
Mở tờ giấy ra, trên đó có một dòng chữ
"Ngày 24 tháng 8 năm 2000, Trần Lam rời khỏi thế gian này.
Em gái thân yêu của tôi"
Đúng lúc này, tôi cũng làm xong bữa sáng cho cả hai. Đem ra phòng khách, tôi thấy trên tay anh là hình của Trần Lam và mảnh ghi chú, tôi thở dài giải thích với anh
"Em gái song sinh của tôi đấy! Nó mất khi mới 4 tuổi trong một sự cố xảy ra năm 2000" Tôi nhẹ giọng "Trần Lam - đã bao lâu rồi tôi chưa được nghe cái tên này nhỉ!?"
Im lặng chút ít anh mới nói
"Cô rất thương nó, phải không?"
"Sao anh lại nghĩ thế?" Tôi sững sờ
"Bức ảnh này trông sạch hơn những đồ vật khác, chứng tỏ mỗi ngày cô đều lau nó" Anh trầm ngâm nói
Nghĩ một lúc tôi mới khẽ cười chua xót
"Không phải. Anh sai rồi.... Đáng lẽ tôi phải hận nó mới phải, tại nó mà 20 năm trước mới xảy ra việc đó. Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy tự trách bản thân nhiều lắm" Tôi nói tiếp "Sự việc đó có lẽ anh đã biết rồi"
"Ừ"
"Thôi, đó đã là quá khứ rồi! Không phải anh nói anh đói lắm sao? Chúng ta ăn sáng thôi"
"Ừ"
++++++
Trong bàn cuối góc tại nhà hàng Lâu Lan (Lâu Lan chớ không phải lâu la =)) )
"Anh nghi ngờ tôi có tham gia vào sự việc năm đó sao?" Vi Vi cười mỉa hỏi.
"Không phải nghi mà là khẳng định!" Hắn nói lại lần thứ n. Vì sao? Vì sao gần đây Lâm Đại Sơn hắn gặp toàn người phiền toái không vậy?
"Tùy anh thôi, tôi không rảnh. Đây là danh thiếp của tôi, khi nào cần thì cứ liên lạc. Gặp anh sau!" Đưa danh thiếp cho anh xong cô đứng dậy bỏ đi. Còn hắn thì vẫn ngồi lại trầm ngâm suy nghĩ.
Ở đối diện nhà hàng, trong quán cafe nhỏ.
Dưới cây dù nhỏ có một cô bé đang nghe điện thoại
Nhấp một ngụm cafe sữa, cô thích thú mở miệng
"Chuyện này càng ngày càng thú vị a~"
"Chưa đâu, đây mới là bước ngoặc cho sự mở đầu mà thôi." Người con trai bên đầu dây kia nhếch miệng "Được rồi. Có gì gặp sau"
Đặt điện thoại lên bàn, cô thích thú nhìn người đang bước ra khỏi nhà hàng Lâu Lan - Vi Vi.
Tác giả :
Dương Trà