Loạn Thế Khuynh Quốc
Chương 36
Tua đèn bằng vàng khẽ lay động trong gió, ánh đèn mờ ảo, ánh lên bảng vàng ba chữ “Tê Phượng điện” tạo thành âm ảnh nặng nề.
Phượng tê ngô đồng, đây chính là tẩm cung của hoàng hậu bao đời Kim Thịnh hoàng triều. Lúc này, thị vệ gác ngoài điện đều đã thành tử thi, huyết tích tán loạn trên bậc thềm, trên cây cỏ….
Ô kiếm cắt đứt yết hầu của thị vệ cuối cùng, Hứa Triêu Tịch dẫn theo thủ hạ nhảy xuống hành lang, khom người trước nam nhân một thân hoa phục gấm đen đội mũ che mặt, nói: “Hoàng thượng, thị vệ đều đã xử lý xong.”
“Tốt!” Nam nhân cởi bỏ nón trúc, ném đi mảnh ngọc bội tử kim, cười đến giảo hoạt mà đẹp mắt.
Vẫn phải đa tạ tín vật này của Hạ Lan Thính Tuyết, giúp nhóm người của hắn dễ dàng qua được cửa thành cùng các trạm gác ở khắp nơi trong hoàng cung, không tốn nhiều công sức để xâm nhập thâm cung.
Dùng một khối mê hương xử lý đám thị vệ ngoài Tê Phượng điện, chỉ cần diệt trừ tỷ đệ Hạ Lan cùng Thái tử giả kia, phản quân như rắn mất đầu, thế bại không cần hoài nghi.
Hắn phất vạt áo, tiến lên đài cao.
“!” Một tiếng vang lớn, hai cánh cửa sơn son nặng nề bị Hứa Triêu Tịch cùng thủ hạ đánh văng. Đám người như mãnh hổ xổng chuồng xông vào điện, gặp cung nữ thái giám liền chém, chỉ trong chốc lát, mấy chục cung nhân đã đầu lìa khỏi cổ.
“Mộ Dung Cửu Châu, cuối cùng ngươi đã đến.” Thanh âm nữ nhân trung niên nhưng vẫn thanh lệ điềm đạm như xưa từ sau màn trướng truyền ra.
Một bàn tay trắng trẻo mềm mại, đeo đầy nhẫn ngọc vòng vàng sáng chói, vén bức màn lụa đã nhuốm đầy máu tanh lên.
Nữ nhân cung trang tóc búi, uy nghi ưu nhã xuất hiện trước mặt mọi người. Đôi mắt đẹp trong trẻo lạnh lùng bất khả xâm phạm không hề để ý tới thi thể khắp nơi, chỉ nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Cửu Châu, điềm nhiên nói: “Ngươi giết Tứ Hải và Chân Nhi rồi, hôm nay còn muốn giết cả một quả phụ như ta sao?”
Mộ Dung Cửu Châu tựa hồ bất đắc dĩ thở dài: “Trẫm vẫn luôn rất kính trọng hoàng tẩu, nhưng hoàng tẩu lại muốn đối nghịch với trẫm, trẫm cũng chỉ bất đắc dĩ. Bất quá ──” Hắn liếc nhìn Hạ Lan hoàng hậu, mỉm cười nói: “Trước khi bắt được lệnh đệ, trẫm sẽ không tiễn hoàng tẩu lên đường trước.”
Vài tên thị vệ tiến lên, định giữ lấy Hạ Lan hoàng hậu, bị nàng trừng mắt, nói sao cũng là hoàng hậu cao quý quyền thế nhất của Kim Thịnh hoàng triều, những người này đều do dự không dám động thủ.
“Mộ Dung Cửu Châu, giết phu quân của bổn cung, giết Thái tử của bổn cung, như thế là kính trọng bổn cung sao?” Thanh âm băng lãnh dần chuyển thành oán độc, bỗng nhiên cười khanh khách, ôn nhu nói với Mộ Dung Cửu Châu: “Nói cho bổn cung biết, lúc Thái tử Chân chết, ngươi vui sướng lắm đúng không?”
Nữ nhân này, e rằng vì nỗi đau mất chồng mất con, nên điên rồi?
Mộ Dung Cửu Châu cau mày, không muốn để Hạ Lan hoàng hậu kéo dài thời gian, nháy mắt bảo Hứa Triêu Tịch bắt người, chợt nghe Hạ Lan hoàng hậu nhẹ giọng bồi thêm một câu: “Tư vị siết chết cốt nhục thân sinh của mình như thế nào?”
Nàng nói rất nhỏ rất nhẹ, nhưng Mộ Dung Cửu Châu lại chấn động cả người, mục quang trong nháy mắt như dại đi.
“Hoàng thượng?” Phát hiện Mộ Dung Cửu Châu thần sắc đại biến, Hứa Triêu Tịch vội gọi hắn, Mộ Dung Cửu Châu lại như không nghe thấy, chỉ gắt gao nhìn Hạ Lan hoàng hậu, muốn từ trong mắt nàng tìm ra một tia dối trá.
Đáng tiếc, không có.
Hắn nghe thấy mình cứng nhắc cười: “Hoàng tẩu sàm ngôn gì đó, cốt nhục… cốt nhục của trẫm… đã bị Phi Sương bóp chết lâu rồi…”
“Bổn cung biết ngươi không dám tin.” Hạ Lan hoàng hậu cười nhạo xoay người, đi vào sau màn.
Mộ Dung Cửu Châu đứng ngốc như khúc gỗ, đột nhiên từ cổ họng bật ra một tiếng rống, đuổi theo Hạ Lan hoàng hậu.
Hứa Triêu Tịch khẩn trương: “Sư đệ, coi chừng mai phục ── “
“Ai cũng không được theo!” Nam nhân quát lớn, ngăn chặn cước bộ của mọi người.
Sau màn trướng, đặt một cỗ quan tài thuỷ tinh.
Dưới nắp quan trong suốt, một thiếu niên sắc mặt xám ngoét nhắm chặt mắt, mặc mãng bào màu đào, đầu mang ngọc quan. Vết siết ở cổ đã chuyển đen.
Ngày đó, chính vết siết này, đã cướp đi sinh mạng của thiếu niên.
“Sau khi ngươi rời khỏi kinh thành, ta đã dời Chân Nhi từ hoàng lăng đến đây.” Hạ Lan hoàng hậu vuốt ve nắp quan, thần tình cuối cùng biến thành thống khổ: “Ta đã đáp ứng tỷ tỷ, sẽ hảo hảo nuôi dạy Chân Nhi, kết quả…”
Mộ Dung Cửu Châu vẫn luôn mở to mắt nhìn thi thể Mộ Dung Chân, nhìn hàng mày của thiếu niên, mũi của thiếu niên, miệng của thiếu niên….
Thân thể bắt đầu run rẩy, hàn khí tựa hồ không ngừng từ dưới nền đất toát ra, men theo hai chân hắn quấn dần lên trên.
“Không thể nào! Không thể nào…” Hắn mờ mịt lắc đầu, đột nhiên vươn tay, bắt lấy cánh tay Hạ Lan hoàng hậu, giận dữ nhìn nàng: “Ngươi muốn gạt ta? Con của ta, vừa ra đời chỉ hai ngày, đã bị Phi Sương bóp chết rồi! Còn bóp chết trước mặt ta!”
Cánh tay bị siết đến tê dại, Hạ Lan hoàng hậu gần như đau đến chảy nước mắt, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Hài tử bị bóp chết kia, là tỷ tỷ muốn ngươi buông xuôi, sai người ra ngoài tìm một oa nhi bị bỏ rơi, vốn sắp bệnh chết. Tỷ tỷ tuy bị ngươi làm nhục mới sinh hạ Chân Nhi, nhưng Chân Nhi dù sao cũng là thân sinh cốt nhục tỷ tỷ mang thai mười tháng, dù cho tỷ ấy có hận ngươi thế nào, cũng không nhẫn tâm hạ thủ với chính hài tử của mình…”
“Ngươi gạt ta…” Đôi mắt Mộ Dung Cửu Châu đã đỏ đến muốn xuất huyết, nhưng Hạ Lan hoàng hậu vẫn nói không ngừng, mỗi chữ đều như đao, đâm thẳng vào tim hắn.
“Tỷ tỷ sau khi sinh không bao lâu vì uất ức tích tụ mà qua đời. Trước khi chết tỷ nhờ ta chiếu cố cho Chân Nhi. Ta gả vào trong cung đã mấy thàng vẫn không hề thấy hỷ mạch, ngự y nói Tứ Hải vô pháp có con, ta cùng hắn bàn bạc giả vờ mang thai, đưa Chân Nhi vào cung.”
Mộ Dung Cửu Châu rống giận: “Hoàng huynh hắn… hắn biết Chân Nhi là con của ta, tại sao không nói cho ta biết? Hả ──?”
Hạ Lan hoàng hậu chịu đựng cơn đau kịch liệt ở hai tay, cười lạnh: “Tỷ tỷ bóp chết hài tử kia trước mặt ngươi không phải vì muốn cắt đứt ý niệm của ngươi sao? Khó khăn lắm mới làm ngươi tin hài tử đã chết, Tứ Hải là ý trung nhân của tỷ tỷ, sao có thể uổng phí tâm tư của tỷ tỷ được? Ha ha….”
Nàng không nhịn được ngửa đầu ra cười, nước mắt rốt cuộc chảy xuống.
“Bao năm qua, Tứ Hải chỉ sủng ái mình ta, người ngoài đều ao ước được như ta, nhưng có ai biết, hắn chỉ thích gương mặt giống hệt tỷ tỷ này, ai bảo ta và Phi Sương là tỷ muội song sinh? Ha ha… Ách ── “
Xương cánh tay bị gãy, đau đớn lập tức truyền đến não, nàng hét thảm một tiếng.
“Ngươi nói bậy…” Mộ Dung Cửu Châu vẫn sống chết lắc đầu, thanh âm đã khàn đặc.
“Nếu không tin, ngươi hãy xem vết bớt dưới chân trái của Chân Nhi đi.”
Mộ Dung Cửu Châu vứt Hạ Lan hoàng hậu sang một bên, hai tay đẩy mạnh, nắp quan tài thuỷ tinh bay ra ngoài, rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh. Mùi hương liệu dùng để giữ thi thể chậm thối rữa lập tức tràn ngập trong không khí.
Bàn tay run rẩy, chậm rãi nâng chân trái của tử thi, chậm rãi cởi hài cho Mộ Dung Chân.
Hứa Triêu Tịch bị tiếng động lớn kia chấn kinh, sợ Mộ Dung Cửu Châu bị phục kích, tình thế cấp bách bất chấp cảnh cáo trước đó của Mộ Dung Cửu Châu, xông vào sau màn, chỉ thấy Mộ Dung Cửu Châu đờ đẫn đứng trước quan tài thuỷ tinh, sắc mặt xám như người chết. Hắn cả kinh hỏi: “Sư đệ, ngươi làm sao vậy?”
Mộ Dung Cửu Châu không nghe không thấy, một hồi lâu, đột nhiên cười khẽ, khom lưng bế Mộ Dung Chân ra khỏi quan tài, ôn nhu vuốt ve đôi má, khuôn miệng, sống mũi băng lãnh của thiếu niên….
“Chân Nhi? Chân Nhi…” Hắn nhẹ giọng gọi, đương nhiên không ai trả lời.
“Cửu Châu! Buông nó xuống!” Hứa Triêu Tịch cuối cùng cũng phát giác hành động của Mộ Dung Cửu Châu quá mức quỷ dị, xông lên định cướp lấy thi thể. Ngón tay còn chưa chạm đến vạt áo của Mộ Dung Chân, một đạo kiếm quang nhanh chóng lóe lên trước mắt hắn ──
Hắn lập tức nhảy lùi ra sau, gót chân chạm đất, mới cảm thấy ngực đau đớn, đã bị vạch một nhát dài nửa thốn. Vừa sờ, tay đã đầy máu.
“Sư đệ! ── ” Hắn gào to, nhưng Mộ Dung Cửu Châu hoàn toàn không để ý tới hắn, một tay cầm bội kiếm vẫn còn đang rỉ máu, ôm Mộ Dung Chân đi ra ngoài.
“Chân Nhi… Cha sẽ không để ngươi chịu bất kỳ thương tổn nào nữa…” Ánh mắt Mộ Dung Cửu Châu thuỷ chung quyến luyến trên khuôn mặt thiếu niên, hễ mơ hồ nhìn thấy có người tiến lại gần, hắn căn bản mặc kệ là ai, đều vung kiếm chém.
Chúng thị vệ bị dọa một trận, nhìn thấy Mộ Dung Cửu Châu bất thường, ai cũng không dám đến gần, sợ chuốc lấy hoạ sát thân, chỉ trơ mắt nhìn Mộ Dung Cửu Châu rời khỏi Tê Phượng điện.
Phượng tê ngô đồng, đây chính là tẩm cung của hoàng hậu bao đời Kim Thịnh hoàng triều. Lúc này, thị vệ gác ngoài điện đều đã thành tử thi, huyết tích tán loạn trên bậc thềm, trên cây cỏ….
Ô kiếm cắt đứt yết hầu của thị vệ cuối cùng, Hứa Triêu Tịch dẫn theo thủ hạ nhảy xuống hành lang, khom người trước nam nhân một thân hoa phục gấm đen đội mũ che mặt, nói: “Hoàng thượng, thị vệ đều đã xử lý xong.”
“Tốt!” Nam nhân cởi bỏ nón trúc, ném đi mảnh ngọc bội tử kim, cười đến giảo hoạt mà đẹp mắt.
Vẫn phải đa tạ tín vật này của Hạ Lan Thính Tuyết, giúp nhóm người của hắn dễ dàng qua được cửa thành cùng các trạm gác ở khắp nơi trong hoàng cung, không tốn nhiều công sức để xâm nhập thâm cung.
Dùng một khối mê hương xử lý đám thị vệ ngoài Tê Phượng điện, chỉ cần diệt trừ tỷ đệ Hạ Lan cùng Thái tử giả kia, phản quân như rắn mất đầu, thế bại không cần hoài nghi.
Hắn phất vạt áo, tiến lên đài cao.
“!” Một tiếng vang lớn, hai cánh cửa sơn son nặng nề bị Hứa Triêu Tịch cùng thủ hạ đánh văng. Đám người như mãnh hổ xổng chuồng xông vào điện, gặp cung nữ thái giám liền chém, chỉ trong chốc lát, mấy chục cung nhân đã đầu lìa khỏi cổ.
“Mộ Dung Cửu Châu, cuối cùng ngươi đã đến.” Thanh âm nữ nhân trung niên nhưng vẫn thanh lệ điềm đạm như xưa từ sau màn trướng truyền ra.
Một bàn tay trắng trẻo mềm mại, đeo đầy nhẫn ngọc vòng vàng sáng chói, vén bức màn lụa đã nhuốm đầy máu tanh lên.
Nữ nhân cung trang tóc búi, uy nghi ưu nhã xuất hiện trước mặt mọi người. Đôi mắt đẹp trong trẻo lạnh lùng bất khả xâm phạm không hề để ý tới thi thể khắp nơi, chỉ nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Cửu Châu, điềm nhiên nói: “Ngươi giết Tứ Hải và Chân Nhi rồi, hôm nay còn muốn giết cả một quả phụ như ta sao?”
Mộ Dung Cửu Châu tựa hồ bất đắc dĩ thở dài: “Trẫm vẫn luôn rất kính trọng hoàng tẩu, nhưng hoàng tẩu lại muốn đối nghịch với trẫm, trẫm cũng chỉ bất đắc dĩ. Bất quá ──” Hắn liếc nhìn Hạ Lan hoàng hậu, mỉm cười nói: “Trước khi bắt được lệnh đệ, trẫm sẽ không tiễn hoàng tẩu lên đường trước.”
Vài tên thị vệ tiến lên, định giữ lấy Hạ Lan hoàng hậu, bị nàng trừng mắt, nói sao cũng là hoàng hậu cao quý quyền thế nhất của Kim Thịnh hoàng triều, những người này đều do dự không dám động thủ.
“Mộ Dung Cửu Châu, giết phu quân của bổn cung, giết Thái tử của bổn cung, như thế là kính trọng bổn cung sao?” Thanh âm băng lãnh dần chuyển thành oán độc, bỗng nhiên cười khanh khách, ôn nhu nói với Mộ Dung Cửu Châu: “Nói cho bổn cung biết, lúc Thái tử Chân chết, ngươi vui sướng lắm đúng không?”
Nữ nhân này, e rằng vì nỗi đau mất chồng mất con, nên điên rồi?
Mộ Dung Cửu Châu cau mày, không muốn để Hạ Lan hoàng hậu kéo dài thời gian, nháy mắt bảo Hứa Triêu Tịch bắt người, chợt nghe Hạ Lan hoàng hậu nhẹ giọng bồi thêm một câu: “Tư vị siết chết cốt nhục thân sinh của mình như thế nào?”
Nàng nói rất nhỏ rất nhẹ, nhưng Mộ Dung Cửu Châu lại chấn động cả người, mục quang trong nháy mắt như dại đi.
“Hoàng thượng?” Phát hiện Mộ Dung Cửu Châu thần sắc đại biến, Hứa Triêu Tịch vội gọi hắn, Mộ Dung Cửu Châu lại như không nghe thấy, chỉ gắt gao nhìn Hạ Lan hoàng hậu, muốn từ trong mắt nàng tìm ra một tia dối trá.
Đáng tiếc, không có.
Hắn nghe thấy mình cứng nhắc cười: “Hoàng tẩu sàm ngôn gì đó, cốt nhục… cốt nhục của trẫm… đã bị Phi Sương bóp chết lâu rồi…”
“Bổn cung biết ngươi không dám tin.” Hạ Lan hoàng hậu cười nhạo xoay người, đi vào sau màn.
Mộ Dung Cửu Châu đứng ngốc như khúc gỗ, đột nhiên từ cổ họng bật ra một tiếng rống, đuổi theo Hạ Lan hoàng hậu.
Hứa Triêu Tịch khẩn trương: “Sư đệ, coi chừng mai phục ── “
“Ai cũng không được theo!” Nam nhân quát lớn, ngăn chặn cước bộ của mọi người.
Sau màn trướng, đặt một cỗ quan tài thuỷ tinh.
Dưới nắp quan trong suốt, một thiếu niên sắc mặt xám ngoét nhắm chặt mắt, mặc mãng bào màu đào, đầu mang ngọc quan. Vết siết ở cổ đã chuyển đen.
Ngày đó, chính vết siết này, đã cướp đi sinh mạng của thiếu niên.
“Sau khi ngươi rời khỏi kinh thành, ta đã dời Chân Nhi từ hoàng lăng đến đây.” Hạ Lan hoàng hậu vuốt ve nắp quan, thần tình cuối cùng biến thành thống khổ: “Ta đã đáp ứng tỷ tỷ, sẽ hảo hảo nuôi dạy Chân Nhi, kết quả…”
Mộ Dung Cửu Châu vẫn luôn mở to mắt nhìn thi thể Mộ Dung Chân, nhìn hàng mày của thiếu niên, mũi của thiếu niên, miệng của thiếu niên….
Thân thể bắt đầu run rẩy, hàn khí tựa hồ không ngừng từ dưới nền đất toát ra, men theo hai chân hắn quấn dần lên trên.
“Không thể nào! Không thể nào…” Hắn mờ mịt lắc đầu, đột nhiên vươn tay, bắt lấy cánh tay Hạ Lan hoàng hậu, giận dữ nhìn nàng: “Ngươi muốn gạt ta? Con của ta, vừa ra đời chỉ hai ngày, đã bị Phi Sương bóp chết rồi! Còn bóp chết trước mặt ta!”
Cánh tay bị siết đến tê dại, Hạ Lan hoàng hậu gần như đau đến chảy nước mắt, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Hài tử bị bóp chết kia, là tỷ tỷ muốn ngươi buông xuôi, sai người ra ngoài tìm một oa nhi bị bỏ rơi, vốn sắp bệnh chết. Tỷ tỷ tuy bị ngươi làm nhục mới sinh hạ Chân Nhi, nhưng Chân Nhi dù sao cũng là thân sinh cốt nhục tỷ tỷ mang thai mười tháng, dù cho tỷ ấy có hận ngươi thế nào, cũng không nhẫn tâm hạ thủ với chính hài tử của mình…”
“Ngươi gạt ta…” Đôi mắt Mộ Dung Cửu Châu đã đỏ đến muốn xuất huyết, nhưng Hạ Lan hoàng hậu vẫn nói không ngừng, mỗi chữ đều như đao, đâm thẳng vào tim hắn.
“Tỷ tỷ sau khi sinh không bao lâu vì uất ức tích tụ mà qua đời. Trước khi chết tỷ nhờ ta chiếu cố cho Chân Nhi. Ta gả vào trong cung đã mấy thàng vẫn không hề thấy hỷ mạch, ngự y nói Tứ Hải vô pháp có con, ta cùng hắn bàn bạc giả vờ mang thai, đưa Chân Nhi vào cung.”
Mộ Dung Cửu Châu rống giận: “Hoàng huynh hắn… hắn biết Chân Nhi là con của ta, tại sao không nói cho ta biết? Hả ──?”
Hạ Lan hoàng hậu chịu đựng cơn đau kịch liệt ở hai tay, cười lạnh: “Tỷ tỷ bóp chết hài tử kia trước mặt ngươi không phải vì muốn cắt đứt ý niệm của ngươi sao? Khó khăn lắm mới làm ngươi tin hài tử đã chết, Tứ Hải là ý trung nhân của tỷ tỷ, sao có thể uổng phí tâm tư của tỷ tỷ được? Ha ha….”
Nàng không nhịn được ngửa đầu ra cười, nước mắt rốt cuộc chảy xuống.
“Bao năm qua, Tứ Hải chỉ sủng ái mình ta, người ngoài đều ao ước được như ta, nhưng có ai biết, hắn chỉ thích gương mặt giống hệt tỷ tỷ này, ai bảo ta và Phi Sương là tỷ muội song sinh? Ha ha… Ách ── “
Xương cánh tay bị gãy, đau đớn lập tức truyền đến não, nàng hét thảm một tiếng.
“Ngươi nói bậy…” Mộ Dung Cửu Châu vẫn sống chết lắc đầu, thanh âm đã khàn đặc.
“Nếu không tin, ngươi hãy xem vết bớt dưới chân trái của Chân Nhi đi.”
Mộ Dung Cửu Châu vứt Hạ Lan hoàng hậu sang một bên, hai tay đẩy mạnh, nắp quan tài thuỷ tinh bay ra ngoài, rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh. Mùi hương liệu dùng để giữ thi thể chậm thối rữa lập tức tràn ngập trong không khí.
Bàn tay run rẩy, chậm rãi nâng chân trái của tử thi, chậm rãi cởi hài cho Mộ Dung Chân.
Hứa Triêu Tịch bị tiếng động lớn kia chấn kinh, sợ Mộ Dung Cửu Châu bị phục kích, tình thế cấp bách bất chấp cảnh cáo trước đó của Mộ Dung Cửu Châu, xông vào sau màn, chỉ thấy Mộ Dung Cửu Châu đờ đẫn đứng trước quan tài thuỷ tinh, sắc mặt xám như người chết. Hắn cả kinh hỏi: “Sư đệ, ngươi làm sao vậy?”
Mộ Dung Cửu Châu không nghe không thấy, một hồi lâu, đột nhiên cười khẽ, khom lưng bế Mộ Dung Chân ra khỏi quan tài, ôn nhu vuốt ve đôi má, khuôn miệng, sống mũi băng lãnh của thiếu niên….
“Chân Nhi? Chân Nhi…” Hắn nhẹ giọng gọi, đương nhiên không ai trả lời.
“Cửu Châu! Buông nó xuống!” Hứa Triêu Tịch cuối cùng cũng phát giác hành động của Mộ Dung Cửu Châu quá mức quỷ dị, xông lên định cướp lấy thi thể. Ngón tay còn chưa chạm đến vạt áo của Mộ Dung Chân, một đạo kiếm quang nhanh chóng lóe lên trước mắt hắn ──
Hắn lập tức nhảy lùi ra sau, gót chân chạm đất, mới cảm thấy ngực đau đớn, đã bị vạch một nhát dài nửa thốn. Vừa sờ, tay đã đầy máu.
“Sư đệ! ── ” Hắn gào to, nhưng Mộ Dung Cửu Châu hoàn toàn không để ý tới hắn, một tay cầm bội kiếm vẫn còn đang rỉ máu, ôm Mộ Dung Chân đi ra ngoài.
“Chân Nhi… Cha sẽ không để ngươi chịu bất kỳ thương tổn nào nữa…” Ánh mắt Mộ Dung Cửu Châu thuỷ chung quyến luyến trên khuôn mặt thiếu niên, hễ mơ hồ nhìn thấy có người tiến lại gần, hắn căn bản mặc kệ là ai, đều vung kiếm chém.
Chúng thị vệ bị dọa một trận, nhìn thấy Mộ Dung Cửu Châu bất thường, ai cũng không dám đến gần, sợ chuốc lấy hoạ sát thân, chỉ trơ mắt nhìn Mộ Dung Cửu Châu rời khỏi Tê Phượng điện.
Tác giả :
Trần Ấn (Thiên Thương)