Loạn Thế Khuynh Ca
Chương 5: Lãnh phong tà
“ Thiên nhi, nghe nói ngươi bị thương nên mất trí nhớ?..” ôn hòa thanh âm, nam nhân chừng 34, 35 tuế…anh tuấn khuôn mặt, thong dong khí chất…
“ Cha, ngài ko cần lo lắng, chỉ là quên một số chuyện cần quên thôi!!....” Khuynh Thiên cười khẽ nhìn thân thể này đích cha, quả thật anh tuấn ko ai bì kịp, năm tháng trôi qua càng tăng thêm vẻ thành thục sức quyến rũ….xem ra lúc trẻ là một tuyệt đỉnh mỹ nam tử ni!!
Lãnh Phong Tà nhìn trước mắt hắn nữ nhi kinh ngạc ko thôi, rõ ràng là quen thuộc nữ nhi nhưng này cô gái mang khí chất thật khác lạ. Cao quý thành thục lại mang vẻ ko nói nên lời đích sức quyến rũ….giống như cao cao tại thượng đích vương vậy…..
“ Cha! Sao vậy..chẳng phải có chuyện muốn nói với nữ nhi sao chứ?...” Khuynh Thiên nghi hoặc nhìn Lãnh Phong Tà…ko lẽ hắn phát hiện rồi đi……nàng ko xui như vậy chứ….
“ À…ko có gì…..” Lãnh Phong Tà sực tỉnh nhìn Khuynh Thiên, sau đó lắc đầu ngượng ngùng nói…..chuyện này thật khó nói, khó khăn lắm tình cảm cha con mới kéo gần lại đôi chút, hắn cũng ko muốn nhanh như vậy bị phá vỡ a
Nhìn bộ dáng ngượng ngùng như thiếu niên mới yêu của Lãnh Phong Tà mà Khuynh Thiên buồn cười ko thôi…..ko lẽ….Khuynh Thiên mỉm cười nhìn nàng đích cha. Nghe Hân nhi nói, từ khi mẫu thân của thân thể này mất đi đã hơn 10 niên mà hắn vẫn chưa chịu tái giá, như vậy là hắn rất yêu này thân thể mẫu thân hay còn cớ sự khác ni….
“ Cha!..chúng ta là cha con, là tối thân cận nhất nhân..có việc gì người cứ nói, biết đâu Thiên nhi chia sẽ được cho người ni!!..” .Khuynh Thiên tiếp tục khuyến khích Lãnh Phong Tà nói
“ Thiên nhi, quả thật trưởng thành ni….” Lãnh Phong Tà kinh ngạc nhìn hắn nữ nhi, cảm động ko thôi!..sau đó than nhẹ, như vậy quan tâm hắn đích nữ nhi hắn càng khó mở miệng nha…nhưng mà chuyện của Đông Lan, hắn lại……
“ Cha ko phải là muốn kiếm cho ta một người mẹ mới đi!...” Khuynh Thiên nhẹ nhàng phun ra mấy chữ làm cho Lãnh Phong Tà đang uống trà bị ho sặc sụa, nào còn bộ dáng thong dong điềm đạm như lúc ban đầu ni! Hắn bây giờ trông giống thiếu niên mang tâm trạng yêu say đắm bị người phát hiện, đỏ mặt ngượng ngùng…còn đâu là cơ trí của thủ phủ một phương nha…
“ Khụ..khụ…..Thiên nhi, sao …sao ngươi….??” Lãnh Phong Tà kinh ngạc nhìn hắn nữ nhân….
“ Ha hả…ta chỉ nói đùa thôi! Cha đâu cần như vậy phản ứng thái quá, ….” Khuynh Thiên cười khẽ, thuận tiện giúp Lãnh Phong Tà nhẹ nhàng vỗ lưng…
“ Nga!!...” Lãnh Phong Tà thở dài, mâu quang chợt lóe chút thất vọng..
“ Nếu như….ta nói nếu như ta thật sự lấy vợ bé thì Thiên nhi sẽ như thế nào ni…”.Lãnh Phong Tà thực sự nhìn Khuynh Thiên nói..
“ a..a….vậy thì nữ nhi chúc phúc cho cha a!!..” Khuynh Thiên cười nhẹ, phượng mâu xinh đẹp ôn nhu nói…hắc hắc..cuối cùng cũng nói vào vấn đề chính
“ Thật…!!!..Thiên nhi ko phản đối..?..” Lãnh Phong Tà có chút kinh hỉ nói
“ Ân….mẫu thân của ta đi cũng hơn 10 niên, cha ngươi cũng cần có một người chăm sóc ni..tốt nhất là nhanh chóng cưới vào cho ta sinh vài cái đáng yêu mập mạp đệ đệ, đệ muội..là được….”.Khuynh Thiên vừa uống trà vừa nói
“ Ngô……” Lãnh Phong Tà trợn mắt nhìn hắn nữ nhi, đây chính là nữ nhi của hắn hay sao….có lầm ko vậy..??..
Thế là sau sự thúc đẩy cùng cổ vũ của nhân vật chính của chúng ta, Lãnh Phong Tà lấy Đông Lan- hắn đích mối tình đầu về, hôn lễ diễn ra khá là náo nhiệt…
Lãnh Phong Tà phát hiện, từ sau khi mất trí nhớ hắn nữ nhi trở nên đặc biệt thông tuệ, gia sản của hắn nàng có thể quản lí một cảnh bài bản, ko những thế còn có những dự án phát triển ko ngờ..như vậy Lãnh Phong Tà vô cùng an tâm để lại mọi việc cho Lãnh Khuynh Thiên cùng hắn phu nhân thực hiện giấc mộng tiếu ngạo giang hồ từ thuở nhỏ….
Lúc này đây là cảnh tiễn biệt chia tay giữa hai cha con…….
“ Thiên nhi, mọi việc phiền ngươi rồi….” Lãnh Phong Tà ân cần đạo hắn nữ nhi, Khuynh Thiên trưởng thành rất nhiều, hắn cũng thật an tâm với người vợ quá cố. Tuy hắn và nàng lấy nhau là sức ép từ gia đình, nhưng nàng là một hiền thục thê tử, ôn nhu mẫu thân….hắn cũng coi nàng như thân muội muội nha…
“ Ân, cha..ngươi cũng phải cẩn thận, nhớ chăm sóc cho Lan di…thường xuyên viết thư về cho ta …” Khuynh Thiên ôn nhu cười, tuy tiếp xúc ko lâu nhưng nàng thật sự yêu thích này phụ thân, vô điều kiện sủng nàng, đau nàng…
“ Ta biết, ngươi cũng cẩn thận, nhớ……” Lãnh Phong Tà ôn hòa cười …
“ Lan di…ngươi cùng cha ta bỏ lỡ như vậy nhiều năm, nhất định phải nắm bắt lấy biết ko, ái một người là phải tin tưởng cùng đấu tranh…” .Khuynh Thiên kéo Đông Lan thì thầm nói nhỏ….
“ Ân, ta biết..Thiên Nhi cảm ơn ngươi….” Đông Lan ôn nhu cười nhìn Khuynh Thiên. Đông Lan là một trung niên mỹ phụ, xinh đẹp ấm áp khiến cho người ta có cảm giác thoải mái khi bên cạnh nàng….
‘ A..a..a..nếu cảm ơn ta thì mau sinh cho ta vài đệ đệ, đệ muội đáng yêu đi..’ Khuynh Thiên cười khẽ nói, làm cho Đông Lan mặt đỏ tai hồng ko thôi!!...
“ Thôi!..ko nói nữa, Thần nhi, Duệ nhi…mau tạm biệt ngoại công cùng ngoại mẫu đi….” Khuynh Thiên ôm lấy hai đứa nhỏ ôn nhu cười
“ Ân…ngoại công, ngoại mẫu…lên đường bình an…” hai đáng yêu tiểu nam hài chớp mắt to nói…
“ Ân….hai đứa thật ngoan….” Lãnh Phong Tà vuốt đầu hai đứa nhỏ, nhãn thần ôn nhu chứa đầy ý cười. Hắn đích nữ nhi nếu lúc trước ôn nhu chỉ là giả tạo thì bây giờ ôn nhu là toát ra từ sâu thẳm tâm hồn, qua mấy ngày quan sát, hắn đích con thật cuồng luyến trẻ nhỏ đi….như vậy mê người đáng yêu cô gái, chắc chắn sẽ khiến nhiều nam tử lâm vào điên cuồng đi….
“ Hai đứa ở nhà hảo…”.Đông Lan ôn nhu cười, thân nhẹ hai bảo bối hai má..thật đáng yêu hai đứa nhỏ ni!! Bọn hắn như vậy hiểu chuyện ai ko yêu được cơ chứ…
“ Được rồi, đi thôi!!” Lãnh Phong Tà cùng Đông Lan lên xe ngựa…..di chuyển mất hút….
Khuynh Thiên nhìn bóng xe ngựa khuất dần cười nhẹ….ta thân ái đích cha…rất nhanh khi ngài trở về, Lãnh gia của chúng ta sẽ phát triển như thế nào ni!!! …lúc đó ngài đừng ngất xỉu nha…
*****************************************************
Lãnh phủ
Mật thất…..
Lúc này trong mật thất, cũng là nơi họp mặt của thuộc hạ Lãnh gia….hơn 20 phân đường chủ từ các thành thị, trấn…họp mặt ra mắt người chấp chưỡng Lãnh gia tiếp theo…
Lãnh Khuynh Thiên một thân tử y xinh đẹp, mị hoặc cùng nói ko nên lời đích huyền bí….nhìn tập hợp đầy đủ hơn 20 phân đà chủ, phượng mâu sắc bén lãnh liệt khiến cho căn phòng khá khẩn trương. Lúc này lãnh khuynh thiên nào còn bộ dạng ôn nhu như nước đích 16 tuế tiểu cô nương mà là sắc bén thiên tài trẻ nhất tổng giám đốc thế kỉ 21 tập đoàn Lãnh thị…
“ Ta từ hôm nay là các ngươi đích chủ nhân, nếu ko ai hài lòng có thể bước ra…yên tâm Lãnh gia sẽ ko để cho các ngươi chịu thiệt,.” .Khuynh Thiên liếc nhìn đám người ở dưới…rồi tiếp tục nói
“ Nếu như ko ai phản đối, thì từ giờ trở đi lời của ta nói các ngươi phải thực hiện, ko được thắc mắc càng ko được phản đối….như vậy các ngươi làm được….” Khuynh Thiên âm thanh rõ rang từ tính, mềm nhẹ nhưng cũng cứng rắn không cho đối phương cơ hội phản bác cùng chống cự..nàng có một loại sức quyến rũ khiến cho người khác phải nghe theo
“ Tốt lắm!..vậy là ko ai có ý kiến…” Khuynh Thiên nhìn đám người ở dưới hỏi lại lần nữa, nhưng ko ai lên tiếng, đều chăm chú nhìn tiểu cô nương trước mặt, tuy còn nhỏ nhưng ko nói nên lời cao quý khí chất….
Theo như ta biết, Lãnh phủ tuy là thủ phủ một phương..nhưng ta ko hài lòng với kết quả như vậy…Khuynh Thiên nhìn tất cả mọi người nói. Ta muốn Lãnh gia ko chỉ phú khả địch quốc mà hệ thống còn phải phát triển đến Bắc li quốc cùng Thiên vũ quốc..ta muốn Lãnh gia phát triển đến vị trí điên phong, khiến cho mọi thế lực e ngại không thể động vào…nhìn các thuộc hạ người kinh ngạc, người hoảng sợ, người hưng phấn…Khuynh Thiên nhếch môi cười khẽ, phượng mâu sắc bén nhìn bọn họ, như thể nhìn thấu trong lòng mỗi người nghĩ gì khiến bọn họ kinh sợ ko thôi! Thật đáng sợ đích ánh mắt nha!!
“ Vậy, tiểu thư ngươi muốn làm như thế nào..” một trung niên nam nhân bước ra nghi hoặc hỏi
“ Ta tất có phân bố, ngươi ko cần quan tâm, ta chỉ muốn biết các ngươi có đủ tự tin cùng ta kiến lập đế quốc mua bán…..” Khuynh Thiên càng thêm lãnh lệ hỏi
“ Chúng ta nguyện cùng chủ nhân tạo nên kì tích …” hơn 20 nhân mâu quang dần trở nên hưng phấn nhìn trước mặt xinh đẹp tiểu cô nương. Hình ảnh đó, mãi cho đến khi mỗi người trở thành nhân vật có tiếng, thủ phủ một phương vẫn ko quên, ngày ấy có một tiểu cô nương lớn tiếng tuyên bố, lời nói điên cuồng như cũng chứa đầy ý chí cùng sự kiên định….khiến cho bọn họ ko thể ko nghe!!
“ Cha, ngài ko cần lo lắng, chỉ là quên một số chuyện cần quên thôi!!....” Khuynh Thiên cười khẽ nhìn thân thể này đích cha, quả thật anh tuấn ko ai bì kịp, năm tháng trôi qua càng tăng thêm vẻ thành thục sức quyến rũ….xem ra lúc trẻ là một tuyệt đỉnh mỹ nam tử ni!!
Lãnh Phong Tà nhìn trước mắt hắn nữ nhi kinh ngạc ko thôi, rõ ràng là quen thuộc nữ nhi nhưng này cô gái mang khí chất thật khác lạ. Cao quý thành thục lại mang vẻ ko nói nên lời đích sức quyến rũ….giống như cao cao tại thượng đích vương vậy…..
“ Cha! Sao vậy..chẳng phải có chuyện muốn nói với nữ nhi sao chứ?...” Khuynh Thiên nghi hoặc nhìn Lãnh Phong Tà…ko lẽ hắn phát hiện rồi đi……nàng ko xui như vậy chứ….
“ À…ko có gì…..” Lãnh Phong Tà sực tỉnh nhìn Khuynh Thiên, sau đó lắc đầu ngượng ngùng nói…..chuyện này thật khó nói, khó khăn lắm tình cảm cha con mới kéo gần lại đôi chút, hắn cũng ko muốn nhanh như vậy bị phá vỡ a
Nhìn bộ dáng ngượng ngùng như thiếu niên mới yêu của Lãnh Phong Tà mà Khuynh Thiên buồn cười ko thôi…..ko lẽ….Khuynh Thiên mỉm cười nhìn nàng đích cha. Nghe Hân nhi nói, từ khi mẫu thân của thân thể này mất đi đã hơn 10 niên mà hắn vẫn chưa chịu tái giá, như vậy là hắn rất yêu này thân thể mẫu thân hay còn cớ sự khác ni….
“ Cha!..chúng ta là cha con, là tối thân cận nhất nhân..có việc gì người cứ nói, biết đâu Thiên nhi chia sẽ được cho người ni!!..” .Khuynh Thiên tiếp tục khuyến khích Lãnh Phong Tà nói
“ Thiên nhi, quả thật trưởng thành ni….” Lãnh Phong Tà kinh ngạc nhìn hắn nữ nhi, cảm động ko thôi!..sau đó than nhẹ, như vậy quan tâm hắn đích nữ nhi hắn càng khó mở miệng nha…nhưng mà chuyện của Đông Lan, hắn lại……
“ Cha ko phải là muốn kiếm cho ta một người mẹ mới đi!...” Khuynh Thiên nhẹ nhàng phun ra mấy chữ làm cho Lãnh Phong Tà đang uống trà bị ho sặc sụa, nào còn bộ dáng thong dong điềm đạm như lúc ban đầu ni! Hắn bây giờ trông giống thiếu niên mang tâm trạng yêu say đắm bị người phát hiện, đỏ mặt ngượng ngùng…còn đâu là cơ trí của thủ phủ một phương nha…
“ Khụ..khụ…..Thiên nhi, sao …sao ngươi….??” Lãnh Phong Tà kinh ngạc nhìn hắn nữ nhân….
“ Ha hả…ta chỉ nói đùa thôi! Cha đâu cần như vậy phản ứng thái quá, ….” Khuynh Thiên cười khẽ, thuận tiện giúp Lãnh Phong Tà nhẹ nhàng vỗ lưng…
“ Nga!!...” Lãnh Phong Tà thở dài, mâu quang chợt lóe chút thất vọng..
“ Nếu như….ta nói nếu như ta thật sự lấy vợ bé thì Thiên nhi sẽ như thế nào ni…”.Lãnh Phong Tà thực sự nhìn Khuynh Thiên nói..
“ a..a….vậy thì nữ nhi chúc phúc cho cha a!!..” Khuynh Thiên cười nhẹ, phượng mâu xinh đẹp ôn nhu nói…hắc hắc..cuối cùng cũng nói vào vấn đề chính
“ Thật…!!!..Thiên nhi ko phản đối..?..” Lãnh Phong Tà có chút kinh hỉ nói
“ Ân….mẫu thân của ta đi cũng hơn 10 niên, cha ngươi cũng cần có một người chăm sóc ni..tốt nhất là nhanh chóng cưới vào cho ta sinh vài cái đáng yêu mập mạp đệ đệ, đệ muội..là được….”.Khuynh Thiên vừa uống trà vừa nói
“ Ngô……” Lãnh Phong Tà trợn mắt nhìn hắn nữ nhi, đây chính là nữ nhi của hắn hay sao….có lầm ko vậy..??..
Thế là sau sự thúc đẩy cùng cổ vũ của nhân vật chính của chúng ta, Lãnh Phong Tà lấy Đông Lan- hắn đích mối tình đầu về, hôn lễ diễn ra khá là náo nhiệt…
Lãnh Phong Tà phát hiện, từ sau khi mất trí nhớ hắn nữ nhi trở nên đặc biệt thông tuệ, gia sản của hắn nàng có thể quản lí một cảnh bài bản, ko những thế còn có những dự án phát triển ko ngờ..như vậy Lãnh Phong Tà vô cùng an tâm để lại mọi việc cho Lãnh Khuynh Thiên cùng hắn phu nhân thực hiện giấc mộng tiếu ngạo giang hồ từ thuở nhỏ….
Lúc này đây là cảnh tiễn biệt chia tay giữa hai cha con…….
“ Thiên nhi, mọi việc phiền ngươi rồi….” Lãnh Phong Tà ân cần đạo hắn nữ nhi, Khuynh Thiên trưởng thành rất nhiều, hắn cũng thật an tâm với người vợ quá cố. Tuy hắn và nàng lấy nhau là sức ép từ gia đình, nhưng nàng là một hiền thục thê tử, ôn nhu mẫu thân….hắn cũng coi nàng như thân muội muội nha…
“ Ân, cha..ngươi cũng phải cẩn thận, nhớ chăm sóc cho Lan di…thường xuyên viết thư về cho ta …” Khuynh Thiên ôn nhu cười, tuy tiếp xúc ko lâu nhưng nàng thật sự yêu thích này phụ thân, vô điều kiện sủng nàng, đau nàng…
“ Ta biết, ngươi cũng cẩn thận, nhớ……” Lãnh Phong Tà ôn hòa cười …
“ Lan di…ngươi cùng cha ta bỏ lỡ như vậy nhiều năm, nhất định phải nắm bắt lấy biết ko, ái một người là phải tin tưởng cùng đấu tranh…” .Khuynh Thiên kéo Đông Lan thì thầm nói nhỏ….
“ Ân, ta biết..Thiên Nhi cảm ơn ngươi….” Đông Lan ôn nhu cười nhìn Khuynh Thiên. Đông Lan là một trung niên mỹ phụ, xinh đẹp ấm áp khiến cho người ta có cảm giác thoải mái khi bên cạnh nàng….
‘ A..a..a..nếu cảm ơn ta thì mau sinh cho ta vài đệ đệ, đệ muội đáng yêu đi..’ Khuynh Thiên cười khẽ nói, làm cho Đông Lan mặt đỏ tai hồng ko thôi!!...
“ Thôi!..ko nói nữa, Thần nhi, Duệ nhi…mau tạm biệt ngoại công cùng ngoại mẫu đi….” Khuynh Thiên ôm lấy hai đứa nhỏ ôn nhu cười
“ Ân…ngoại công, ngoại mẫu…lên đường bình an…” hai đáng yêu tiểu nam hài chớp mắt to nói…
“ Ân….hai đứa thật ngoan….” Lãnh Phong Tà vuốt đầu hai đứa nhỏ, nhãn thần ôn nhu chứa đầy ý cười. Hắn đích nữ nhi nếu lúc trước ôn nhu chỉ là giả tạo thì bây giờ ôn nhu là toát ra từ sâu thẳm tâm hồn, qua mấy ngày quan sát, hắn đích con thật cuồng luyến trẻ nhỏ đi….như vậy mê người đáng yêu cô gái, chắc chắn sẽ khiến nhiều nam tử lâm vào điên cuồng đi….
“ Hai đứa ở nhà hảo…”.Đông Lan ôn nhu cười, thân nhẹ hai bảo bối hai má..thật đáng yêu hai đứa nhỏ ni!! Bọn hắn như vậy hiểu chuyện ai ko yêu được cơ chứ…
“ Được rồi, đi thôi!!” Lãnh Phong Tà cùng Đông Lan lên xe ngựa…..di chuyển mất hút….
Khuynh Thiên nhìn bóng xe ngựa khuất dần cười nhẹ….ta thân ái đích cha…rất nhanh khi ngài trở về, Lãnh gia của chúng ta sẽ phát triển như thế nào ni!!! …lúc đó ngài đừng ngất xỉu nha…
*****************************************************
Lãnh phủ
Mật thất…..
Lúc này trong mật thất, cũng là nơi họp mặt của thuộc hạ Lãnh gia….hơn 20 phân đường chủ từ các thành thị, trấn…họp mặt ra mắt người chấp chưỡng Lãnh gia tiếp theo…
Lãnh Khuynh Thiên một thân tử y xinh đẹp, mị hoặc cùng nói ko nên lời đích huyền bí….nhìn tập hợp đầy đủ hơn 20 phân đà chủ, phượng mâu sắc bén lãnh liệt khiến cho căn phòng khá khẩn trương. Lúc này lãnh khuynh thiên nào còn bộ dạng ôn nhu như nước đích 16 tuế tiểu cô nương mà là sắc bén thiên tài trẻ nhất tổng giám đốc thế kỉ 21 tập đoàn Lãnh thị…
“ Ta từ hôm nay là các ngươi đích chủ nhân, nếu ko ai hài lòng có thể bước ra…yên tâm Lãnh gia sẽ ko để cho các ngươi chịu thiệt,.” .Khuynh Thiên liếc nhìn đám người ở dưới…rồi tiếp tục nói
“ Nếu như ko ai phản đối, thì từ giờ trở đi lời của ta nói các ngươi phải thực hiện, ko được thắc mắc càng ko được phản đối….như vậy các ngươi làm được….” Khuynh Thiên âm thanh rõ rang từ tính, mềm nhẹ nhưng cũng cứng rắn không cho đối phương cơ hội phản bác cùng chống cự..nàng có một loại sức quyến rũ khiến cho người khác phải nghe theo
“ Tốt lắm!..vậy là ko ai có ý kiến…” Khuynh Thiên nhìn đám người ở dưới hỏi lại lần nữa, nhưng ko ai lên tiếng, đều chăm chú nhìn tiểu cô nương trước mặt, tuy còn nhỏ nhưng ko nói nên lời cao quý khí chất….
Theo như ta biết, Lãnh phủ tuy là thủ phủ một phương..nhưng ta ko hài lòng với kết quả như vậy…Khuynh Thiên nhìn tất cả mọi người nói. Ta muốn Lãnh gia ko chỉ phú khả địch quốc mà hệ thống còn phải phát triển đến Bắc li quốc cùng Thiên vũ quốc..ta muốn Lãnh gia phát triển đến vị trí điên phong, khiến cho mọi thế lực e ngại không thể động vào…nhìn các thuộc hạ người kinh ngạc, người hoảng sợ, người hưng phấn…Khuynh Thiên nhếch môi cười khẽ, phượng mâu sắc bén nhìn bọn họ, như thể nhìn thấu trong lòng mỗi người nghĩ gì khiến bọn họ kinh sợ ko thôi! Thật đáng sợ đích ánh mắt nha!!
“ Vậy, tiểu thư ngươi muốn làm như thế nào..” một trung niên nam nhân bước ra nghi hoặc hỏi
“ Ta tất có phân bố, ngươi ko cần quan tâm, ta chỉ muốn biết các ngươi có đủ tự tin cùng ta kiến lập đế quốc mua bán…..” Khuynh Thiên càng thêm lãnh lệ hỏi
“ Chúng ta nguyện cùng chủ nhân tạo nên kì tích …” hơn 20 nhân mâu quang dần trở nên hưng phấn nhìn trước mặt xinh đẹp tiểu cô nương. Hình ảnh đó, mãi cho đến khi mỗi người trở thành nhân vật có tiếng, thủ phủ một phương vẫn ko quên, ngày ấy có một tiểu cô nương lớn tiếng tuyên bố, lời nói điên cuồng như cũng chứa đầy ý chí cùng sự kiên định….khiến cho bọn họ ko thể ko nghe!!
Tác giả :
hoatranh