Loạn Thế Giang Hồ
Chương 7: Chạm mặt ‘thần trộm’
“Tiểu Loạn Mã, anh định trốn đi đâu? Biết điều một chút, theo tôi đi, thế chẳng phải tốt hơn sao?” Mỉm Cười Đau Đớn nở nụ cười tươi như hoa, vô cùng thản nhiên từng bước từng bước tiến về phía Loạn Mã Tiên Sinh, chợt hai tay cô khẽ vung lên, chiếc đàn tranh vốn được ôm trước ngực trong thoáng chốc đã biến mất không còn tăm hơi, chẳng biết từ lúc nào vật trong tay nàng ta đã chuyển thành một đôi ám khí hình thoi của phái Nga Mi.
Ánh mặt trời rạng rỡ ngưng tụ trên đôi ám khí bén nhọn của người kia, rồi rọi ra khắp bốn phía hệt như những cây kim mạnh mẽ đâm vào từng sợi dây thần kinh trong đầu Loạn Mã Tiên Sinh.
Đôi ám khí nhìn lạnh như băng ấy làm hắn kinh hoảng không thôi, cô gái này…không định tới đây thật đấy chứ? Chết một lần là sẽ bị rớt một cấp đấy! Lúc nãy tránh được một tai kiếp của Lạc Tuyết Khinh Hàn bây giờ lại đụng trúng cái bà điên này… Trời ơi chẳng lẽ số mạng của hắn lại khổ như thế sao trời? Mồ hôi lạnh trên người Loạn Mã Tiên Sinh cứ thánh thót như mưa, hắn liên tục lùi về phía sau, vẻ mặt cố tỏ ra trấn tĩnh chỉ thẳng vào Hoàn Nhĩ Thứ Thống mà lắp bắp mấy câu:
“Cô, cô, cô là đồ vô sỉ! Đừng, đừng có tới đây, tôi cảnh cáo cô, nếu không…”
Mỉm Cười Đau Đớn cười một cái, vẻ mặt cũng cong cong như vầng trăng non:
“Nếu không thế nào? Tôi cứ thích vô sỉ thì sao?”
Đôi mắt của Loạn Mã Tiên Sinh đảo đảo liên hồi, trong đầu đột nhiên hiện lên một chủ ý rất mạo hiểm, hắn cắn răng một cái, hung ác gầm lên:
“Cô mà bước tới nữa, tôi, tôi lập tức…”
Mỉm Cười Đau Đớn dùng vẻ mặt như đang xem kịch vui để đánh giá hắn, đôi mắt đẹp híp lại, buồn cười nói:
“Lập tức làm gì?” Đừng có nói là cái tên kia đang giả vờ tỏ vẻ như thế đấy nhá? Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng mình có thể trốn thoát khỏi “bàn tay” của mình sao?
“Chạy!”
Giọng điệu chém đinh chặt sắt ấy vừa dứt, Loạn Mã Tiên Sinh đã nhanh như chớp rút từ bao tên phía sau ra một mũi tên, nhằm thẳng hướng Mỉm Cười Đau Đớn mà bắn tới!
-1!
Một con số thật lớn màu hồng chói đột nhiên nhảy ra từ trên đỉnh đầu Mỉm Cười Đau Đớn, còn nàng cũng vì không kịp phòng bị, bị mũi tên đâm tới nên lảo đảo lùi về phía sau mấy bước. Nàng vội bám lấy gốc cây khô bên cạnh để đứng cho vững trong giây phút còn đang thất thần ấy, Loạn Mã Tiên Sinh đã như cây tên rời cung, bỏ chạy nhanh như chớp!
“Này…..” Mỉm Cười Đau Đớn nhịn đau che cánh tay lại, mặc dù vừa rồi Loạn Mã Tiên Sinh ra đòn không hiểm lắm nàng bị thương không nặng, nhưng game Loạn Thế này có độ chân thực cực cao, cho dù là trong game cũng khiến cho người chơi cảm thấy đau đến 50%, có trời mới biết vừa rồi Loạn Mã Tiên Sinh dùng sức ác đến thế nào!
Lúc ngẩng đầu lên hình ảnh Loạn Mã Tiên Sinh đang bỏ chạy một cách hết sức chật vật đã gần như mất hút trong đám sương mù phía xa xa, làm nàng phải vội vàng hét với theo:
“Tiểu Loạn Mã, nếu còn chạy nữa, nhất định anh sẽ phải hối hận! Anh – Đứng – Lại – Đó – Cho – Tôi!!!!”
Loạn Mã Tiên Sinh đang vắt chân lên cổ chạy như điên, nghe thấy tiếng thét xa xa vọng lại qua đám sương mù, mới thầm nghĩ trong lòng: đứng lại ấy hả? Có mà nếu đứng lại hắn nhất định sẽ hối hận thì có! Họa là thằng ngu mới đứng lại! Hắn không thèm ngoảnh đầu nhìn, tăng thêm tốc độ dưới chân.
Nhìn hình bóng ngày càng mờ nhạt mơ hồ của Loạn Mã Tiên Sinh, Mỉm Cười Đau Đớn chậm rãi cúi người xuống, nhặt mũi tên rơi trên mặt đất của hắn, nhìn cây tên khắc chữ ‘Mũi tên, không thể dùng’, nàng lạnh giọng cười:
“Được lắm, Tiểu Loạn Mã, không ngờ anh lại dám đánh lén tôi!” Đôi mắt cô từ từ nheo lại, trong con ngươi lóe ra những tia lạnh lẽo khôn cùng…
…
Cũng trong ngày hôm đó ở vùng Vô Hoa Giản gần thành bất ngờ xuất hiện một tên điên chạy rất nhanh, quần áo hắn rách nát lôi thôi, chạy đến nỗi giày cũng bị rớt ra mất tiêu vậy mà hắn không thèm ngoảnh đầu lại lấy một lần, chỉ lo vắt chân lên cổ chạy trối chết, khiến cho toàn bộ người đi đường cứ phải dùng ánh mắt kinh hoảng để nhìn hắn. Thậm chí còn có người chụp hình hắn lại rồi tung lên Diễn đàn từ đó, một topic rất nóng, rất gây shock đã ra đời: “*Ngạc nhiên* Cao thủ bỏ chạy vì trốn nợ?” bên trong là hình của Loạn Mã Tiên Sinh với khuôn mặt đẹp trai mang đầy vẻ bối rối, khiến cho mọi người một phen thảo luận rất chi là nhiệt tình, thế là mọi sự chú ý đã thành công di chuyển từ việc “Đại hỷ của song Hàn” thành việc “Tại sao Loạn Mã Tiên Sinh đứng top ba trên BXH lại phải trốn nợ”, thậm chí, người ta còn hư cấu thành một thiên truyện vạn chữ diễm tình nói rằng chuyện ấy với Loạn Mã Tiên Sinh là bí mật, không cho ai biết…Loạn Mã Tiên Sinh thật đáng thương, suốt một đời anh minh, vậy mà không hiểu sao lại bị phá hủy một cách đầy bi kịch như thế…
Được theo chân đại thần quả nhiên là vô cùng thoải mái!
Đây là kết luận cuối ngày mà Mộ Khinh Hàn đã vô cùng sâu sắc đưa ra, ví như chỉ một con đường băng qua khu rừng thôi, đã có không biết bao nhiêu là quái đột nhiên nhảy ra ‘đánh lén’ rồi, vậy mà chỉ cần Dạ Thanh Hàn vung tay lên một cái, mắt cũng chẳng thèm liếc lập tức cho đám quái vĩnh biệt trần gian luôn làm Mộ Khinh Hàn cứ phải trố mắt ra mà nhìn.
Đây là chỗ nào ấy nhỉ?
Vô Hoa Giản! Là map mới mở ra trên bản đồ đấy! Ở đây quái toàn trên cấp 90 cả, chỉ cần một con thôi cũng đủ khiến cho nàng dụng công giết cả buổi sáng mới được, huống chi là từng đám quái như thế? Nhưng, nhưng mà…Dạ Thanh Hàn lại vô cùng nhẹ nhàng giết sạch bọn chúng… lực công kích của anh ta, đúng là kinh khủng quá đi mất…
Mộ Khinh Hàn cúi đầu, yên lặng theo sát Dạ Thanh Hàn, đã rất nhiều lần nàng lén ngẩng đầu, muốn nói rồi lại thôi sau đó lại thấp thỏm bất an cúi đầu xuống. Rốt cục có một lần, nàng không thể nhịn nổi nữa, ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát vẻ mặt Dạ Thanh Hàn, rồi mới ấp a ấp úng nhỏ giọng hỏi:
“Đại thần… tôi có thể hỏi anh một câu được không?”
“Nói.” Dạ Thanh Hàn khẽ nhướn mày, ánh mắt quét qua phía nàng, giọng nói đầy lạnh nhạt. Cây kiếm của hắn tùy ý vung lên một cái phía đằng trước một tia sáng đã lóe lên, cả đám quái nhất loạt bị hắn cho xuống âm phủ hết.
Mộ Khinh Hàn cụp mắt xuống, mặt đỏ lên, mấy ngón tay bắt đầu bối rối tự nhàu nhàu quần áo của mình, vô cùng khó xử hỏi:
“Cái đó… cái đó, trông tôi giống tiểu thụ lắm à?”
Dạ Thanh Hàn đang bận giết quái, nghe xong mà thần sắc anh vẫn chẳng có gì thay đổi, cũng không thèm quay đầu lại, đáp:
“Không giống.”
“Hả!” Mộ Khinh Hàn đầy kinh ngạc, mãnh liệt ngẩng đầu, bị thứ ánh sáng đang lóe lên phía trước làm cho chói mắt, không tài nào mở ra được, nhưng trong lòng nàng giờ đây lại tràn ngập sung sướng, không nhịn nổi mà nở một nụ cười.
Nhưng mới chỉ giây sau, nụ cười trên khuôn mặt nàng đã trở nên cứng đờ, cái cảm xúc đơn giản trong lòng hưng phấn vừa biến thành cảm xúc phức tạp bị Dạ Thanh Hàn không chút lưu tình phá nát.
Anh nói …
“Cô vốn là tiểu thụ mà.”
Không phải giống mà: vốn, là, tiểu, thụ!
Mộ Khinh Hàn: T____T
Vốn là tiểu thụ, tôi vốn là tiểu thụ…
Mộ Khinh Hàn ủ rũ cụp đầu, trong đầu không ngừng nhớ tới câu nói kia, mang theo oán niệm đầy mình theo Dạ Thanh Hàn ra khỏi khu rừng. Vừa nhìn thấy bờ tường cao cao của thành, đột nhiên một bóng người nhỏ bé chui từ trong bụi cây cạnh đó ra, đâm sầm vào Mộ Khinh Hàn.
“Ái!” Bóng người nhỏ đó tựa như miếng đậu hũ đâm vào cục gạch, bịch một tiếng ngã nhào lên mặt đất, phát ra tiếng rên rỉ đầy đáng thương:
“Đau!”
Bấy giờ Mộ Khinh Hàn mới nhìn rõ thì ra người vừa đụng trúng mình là một cô nhóc khoảng mười tuổi, tóc buộc vểnh hai bên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, bộ dạng đáng yêu khó tả.
Nàng hơi ngẩn ra không có thông báo ‘ác ý công kích’ của hệ thống sao, chẳng lẽ cô nhóc này là NPC?
Cô nhóc đang ngã trên đất vội vàng dùng đôi tay bẩn vô cùng của mình dụi dụi hai mắt, mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Khinh Hàn, nghẹn ngào nói:
“Đại tỷ tỷ, xin lỗi, em không cố ý…”
Nhìn bộ dạng chật vật của nó, không hiểu sao trong lòng Mộ Khinh Hàn lại dâng lên một thứ cảm xúc gọi là mặc cảm tội lỗi, cô nhanh chóng phục hồi lại tinh thần rồi vội vàng đi lên phía trước, nhẹ nhàng đỡ cô nhóc dậy, tỉ mẩn phủi hết bụi bám trên người nó, rồi nở một nụ cười hết sức thân thiết:
“Không sao, lần sau em cẩn thận chút là được.”
Cô nhóc mở to đôi mắt sáng ngời ngập nước, rất biết điều gật đầu nói:
“Dạ, em biết rồi. Gặp lại tỷ tỷ sau.” Thân hình nhỏ bé của nó khẽ run rẩy, khéo léo lách khỏi đôi tay của Mộ Khinh Hàn, nhìn điệu bộ giống như là muốn bỏ chạy thật nhanh thì đúng hơn.
Sắc mặt Mộ Khinh Hàn trở nên cứng đờ. Trời ơi, chẳng lẽ mình lại khủng bố đến thế sao? Nếu không, cô nhóc kia việc gì phải bỏ chạy như vừa thấy quái vật vậy chứ…
Dạ Thanh Hàn đứng một bên, nhìn hết một lượt mấy hành động của cô nhóc trong đôi mắt hắn dường như có gì đó đang đọng lại, đột nhiên đôi mày khẽ nhíu, rồi nhằm thẳng phía cô nhóc đang bỏ chạy kia, tung ra một chiêu Khốn Tiên Tắc!
Vụt!
Chiêu thức ấy đánh thẳng vào người cô nhóc, khiến nó chật vật té lăn ra đất lần nữa, cả người như bị định thân, không cách nào thoát ra nổi, nhóc nhìn về phía Dạ Thanh Hàn, khuôn mặt bắt đầu lộ ra vẻ hoảng hốt sợ hãi, nhưng lại chỉ có thể hét ra những tiếng chói tai:
“A!!!”
Mộ Khinh Hàn bị hành động ấy của hắn làm cho sợ hết cả hồn, vội vàng hỏi: “Đại… đại thần, sao anh lại…?”
Nếu như cô không nhìn lầm, hình như lúc nãy đại thần vừa dùng Khốn Tiên Tác? Thì ra Khốn Tiên Tác còn có thể dùng bằng cách đó được sao? Nhưng mà… tại sao anh lại dùng Khốn Tiên Tắc với cô nhóc đó?
Dạ Thanh Hàn mặt vẫn không đổi sắc, nhìn chằm chằm vào cô nhóc đang nằm sõng soài trên mặt đất, trong mắt lóe lên những tia sáng khác thường, lạnh lùng nói:
“Phu nhân kiểm tra lại đồ của mình xem có bị mất thứ gì không?”
Được hắn nhắc nhở như thế, Mộ Khinh Hàn vội vàng kiểm tra lại đồ trên người mình, lúc này mới phát hiện có mấy thứ không cánh mà bay
“Không thấy trứng sủng vật, phần thưởng Bỉ Dực Song Phi kiếm mới vừa rồi cũng không thấy luôn… á, chẳng lẽ, nhóc kia …là trộm ư?”
Trong lòng nàng trào lên mỗi nỗi khiếp sợ, đưa mắt nhìn thẳng vào cô nhóc đang ngã lăn quay trên mặt đất kia.
Cô nhóc này vừa rồi còn trưng ra một vẻ mặt rất chi là đáng thương rất chi là động lòng người, vậy mà bây giờ ánh mắt kia lại hệt như đao như kiếm phóng tới, như thể muốn khoét thịt luôn hai người vậy, đã thế lại còn la toáng lên:
“Này này, đừng có dùng cái từ ‘trộm’ khó nghe vậy chứ! Mấy người đừng có mà vũ nhục tôi, nói cho mà biết tôi là thần trộm Tri Liễu lợi hại nhất từ trước tới nay đấy! Rõ chưa hả? Hừ, còn không mau thả tôi ra!”
Dạ Thanh Hàn khinh thường liếc mắt một cái, như thể cô nhóc đó không đáng để hắn nhìn tới, châm chọc khiêu khích nói:
“Lợi hại nhất? Lợi hại như vậy, chẳng phải bây giờ vẫn bị ta bắt được sao?”
“Ngươi….” Nhóc ‘thần trộm’ nhất thời cứng họng, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đen lúc trắng, biến hóa khôn lường lại hết sức khó coi. Cuối cùng, sắc mặt nó trở nên đỏ bừng, rồi “Oa” một tiếng, bắt đầu khóc rống lên.
Ánh mặt trời rạng rỡ ngưng tụ trên đôi ám khí bén nhọn của người kia, rồi rọi ra khắp bốn phía hệt như những cây kim mạnh mẽ đâm vào từng sợi dây thần kinh trong đầu Loạn Mã Tiên Sinh.
Đôi ám khí nhìn lạnh như băng ấy làm hắn kinh hoảng không thôi, cô gái này…không định tới đây thật đấy chứ? Chết một lần là sẽ bị rớt một cấp đấy! Lúc nãy tránh được một tai kiếp của Lạc Tuyết Khinh Hàn bây giờ lại đụng trúng cái bà điên này… Trời ơi chẳng lẽ số mạng của hắn lại khổ như thế sao trời? Mồ hôi lạnh trên người Loạn Mã Tiên Sinh cứ thánh thót như mưa, hắn liên tục lùi về phía sau, vẻ mặt cố tỏ ra trấn tĩnh chỉ thẳng vào Hoàn Nhĩ Thứ Thống mà lắp bắp mấy câu:
“Cô, cô, cô là đồ vô sỉ! Đừng, đừng có tới đây, tôi cảnh cáo cô, nếu không…”
Mỉm Cười Đau Đớn cười một cái, vẻ mặt cũng cong cong như vầng trăng non:
“Nếu không thế nào? Tôi cứ thích vô sỉ thì sao?”
Đôi mắt của Loạn Mã Tiên Sinh đảo đảo liên hồi, trong đầu đột nhiên hiện lên một chủ ý rất mạo hiểm, hắn cắn răng một cái, hung ác gầm lên:
“Cô mà bước tới nữa, tôi, tôi lập tức…”
Mỉm Cười Đau Đớn dùng vẻ mặt như đang xem kịch vui để đánh giá hắn, đôi mắt đẹp híp lại, buồn cười nói:
“Lập tức làm gì?” Đừng có nói là cái tên kia đang giả vờ tỏ vẻ như thế đấy nhá? Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng mình có thể trốn thoát khỏi “bàn tay” của mình sao?
“Chạy!”
Giọng điệu chém đinh chặt sắt ấy vừa dứt, Loạn Mã Tiên Sinh đã nhanh như chớp rút từ bao tên phía sau ra một mũi tên, nhằm thẳng hướng Mỉm Cười Đau Đớn mà bắn tới!
-1!
Một con số thật lớn màu hồng chói đột nhiên nhảy ra từ trên đỉnh đầu Mỉm Cười Đau Đớn, còn nàng cũng vì không kịp phòng bị, bị mũi tên đâm tới nên lảo đảo lùi về phía sau mấy bước. Nàng vội bám lấy gốc cây khô bên cạnh để đứng cho vững trong giây phút còn đang thất thần ấy, Loạn Mã Tiên Sinh đã như cây tên rời cung, bỏ chạy nhanh như chớp!
“Này…..” Mỉm Cười Đau Đớn nhịn đau che cánh tay lại, mặc dù vừa rồi Loạn Mã Tiên Sinh ra đòn không hiểm lắm nàng bị thương không nặng, nhưng game Loạn Thế này có độ chân thực cực cao, cho dù là trong game cũng khiến cho người chơi cảm thấy đau đến 50%, có trời mới biết vừa rồi Loạn Mã Tiên Sinh dùng sức ác đến thế nào!
Lúc ngẩng đầu lên hình ảnh Loạn Mã Tiên Sinh đang bỏ chạy một cách hết sức chật vật đã gần như mất hút trong đám sương mù phía xa xa, làm nàng phải vội vàng hét với theo:
“Tiểu Loạn Mã, nếu còn chạy nữa, nhất định anh sẽ phải hối hận! Anh – Đứng – Lại – Đó – Cho – Tôi!!!!”
Loạn Mã Tiên Sinh đang vắt chân lên cổ chạy như điên, nghe thấy tiếng thét xa xa vọng lại qua đám sương mù, mới thầm nghĩ trong lòng: đứng lại ấy hả? Có mà nếu đứng lại hắn nhất định sẽ hối hận thì có! Họa là thằng ngu mới đứng lại! Hắn không thèm ngoảnh đầu nhìn, tăng thêm tốc độ dưới chân.
Nhìn hình bóng ngày càng mờ nhạt mơ hồ của Loạn Mã Tiên Sinh, Mỉm Cười Đau Đớn chậm rãi cúi người xuống, nhặt mũi tên rơi trên mặt đất của hắn, nhìn cây tên khắc chữ ‘Mũi tên, không thể dùng’, nàng lạnh giọng cười:
“Được lắm, Tiểu Loạn Mã, không ngờ anh lại dám đánh lén tôi!” Đôi mắt cô từ từ nheo lại, trong con ngươi lóe ra những tia lạnh lẽo khôn cùng…
…
Cũng trong ngày hôm đó ở vùng Vô Hoa Giản gần thành bất ngờ xuất hiện một tên điên chạy rất nhanh, quần áo hắn rách nát lôi thôi, chạy đến nỗi giày cũng bị rớt ra mất tiêu vậy mà hắn không thèm ngoảnh đầu lại lấy một lần, chỉ lo vắt chân lên cổ chạy trối chết, khiến cho toàn bộ người đi đường cứ phải dùng ánh mắt kinh hoảng để nhìn hắn. Thậm chí còn có người chụp hình hắn lại rồi tung lên Diễn đàn từ đó, một topic rất nóng, rất gây shock đã ra đời: “*Ngạc nhiên* Cao thủ bỏ chạy vì trốn nợ?” bên trong là hình của Loạn Mã Tiên Sinh với khuôn mặt đẹp trai mang đầy vẻ bối rối, khiến cho mọi người một phen thảo luận rất chi là nhiệt tình, thế là mọi sự chú ý đã thành công di chuyển từ việc “Đại hỷ của song Hàn” thành việc “Tại sao Loạn Mã Tiên Sinh đứng top ba trên BXH lại phải trốn nợ”, thậm chí, người ta còn hư cấu thành một thiên truyện vạn chữ diễm tình nói rằng chuyện ấy với Loạn Mã Tiên Sinh là bí mật, không cho ai biết…Loạn Mã Tiên Sinh thật đáng thương, suốt một đời anh minh, vậy mà không hiểu sao lại bị phá hủy một cách đầy bi kịch như thế…
Được theo chân đại thần quả nhiên là vô cùng thoải mái!
Đây là kết luận cuối ngày mà Mộ Khinh Hàn đã vô cùng sâu sắc đưa ra, ví như chỉ một con đường băng qua khu rừng thôi, đã có không biết bao nhiêu là quái đột nhiên nhảy ra ‘đánh lén’ rồi, vậy mà chỉ cần Dạ Thanh Hàn vung tay lên một cái, mắt cũng chẳng thèm liếc lập tức cho đám quái vĩnh biệt trần gian luôn làm Mộ Khinh Hàn cứ phải trố mắt ra mà nhìn.
Đây là chỗ nào ấy nhỉ?
Vô Hoa Giản! Là map mới mở ra trên bản đồ đấy! Ở đây quái toàn trên cấp 90 cả, chỉ cần một con thôi cũng đủ khiến cho nàng dụng công giết cả buổi sáng mới được, huống chi là từng đám quái như thế? Nhưng, nhưng mà…Dạ Thanh Hàn lại vô cùng nhẹ nhàng giết sạch bọn chúng… lực công kích của anh ta, đúng là kinh khủng quá đi mất…
Mộ Khinh Hàn cúi đầu, yên lặng theo sát Dạ Thanh Hàn, đã rất nhiều lần nàng lén ngẩng đầu, muốn nói rồi lại thôi sau đó lại thấp thỏm bất an cúi đầu xuống. Rốt cục có một lần, nàng không thể nhịn nổi nữa, ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát vẻ mặt Dạ Thanh Hàn, rồi mới ấp a ấp úng nhỏ giọng hỏi:
“Đại thần… tôi có thể hỏi anh một câu được không?”
“Nói.” Dạ Thanh Hàn khẽ nhướn mày, ánh mắt quét qua phía nàng, giọng nói đầy lạnh nhạt. Cây kiếm của hắn tùy ý vung lên một cái phía đằng trước một tia sáng đã lóe lên, cả đám quái nhất loạt bị hắn cho xuống âm phủ hết.
Mộ Khinh Hàn cụp mắt xuống, mặt đỏ lên, mấy ngón tay bắt đầu bối rối tự nhàu nhàu quần áo của mình, vô cùng khó xử hỏi:
“Cái đó… cái đó, trông tôi giống tiểu thụ lắm à?”
Dạ Thanh Hàn đang bận giết quái, nghe xong mà thần sắc anh vẫn chẳng có gì thay đổi, cũng không thèm quay đầu lại, đáp:
“Không giống.”
“Hả!” Mộ Khinh Hàn đầy kinh ngạc, mãnh liệt ngẩng đầu, bị thứ ánh sáng đang lóe lên phía trước làm cho chói mắt, không tài nào mở ra được, nhưng trong lòng nàng giờ đây lại tràn ngập sung sướng, không nhịn nổi mà nở một nụ cười.
Nhưng mới chỉ giây sau, nụ cười trên khuôn mặt nàng đã trở nên cứng đờ, cái cảm xúc đơn giản trong lòng hưng phấn vừa biến thành cảm xúc phức tạp bị Dạ Thanh Hàn không chút lưu tình phá nát.
Anh nói …
“Cô vốn là tiểu thụ mà.”
Không phải giống mà: vốn, là, tiểu, thụ!
Mộ Khinh Hàn: T____T
Vốn là tiểu thụ, tôi vốn là tiểu thụ…
Mộ Khinh Hàn ủ rũ cụp đầu, trong đầu không ngừng nhớ tới câu nói kia, mang theo oán niệm đầy mình theo Dạ Thanh Hàn ra khỏi khu rừng. Vừa nhìn thấy bờ tường cao cao của thành, đột nhiên một bóng người nhỏ bé chui từ trong bụi cây cạnh đó ra, đâm sầm vào Mộ Khinh Hàn.
“Ái!” Bóng người nhỏ đó tựa như miếng đậu hũ đâm vào cục gạch, bịch một tiếng ngã nhào lên mặt đất, phát ra tiếng rên rỉ đầy đáng thương:
“Đau!”
Bấy giờ Mộ Khinh Hàn mới nhìn rõ thì ra người vừa đụng trúng mình là một cô nhóc khoảng mười tuổi, tóc buộc vểnh hai bên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, bộ dạng đáng yêu khó tả.
Nàng hơi ngẩn ra không có thông báo ‘ác ý công kích’ của hệ thống sao, chẳng lẽ cô nhóc này là NPC?
Cô nhóc đang ngã trên đất vội vàng dùng đôi tay bẩn vô cùng của mình dụi dụi hai mắt, mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Khinh Hàn, nghẹn ngào nói:
“Đại tỷ tỷ, xin lỗi, em không cố ý…”
Nhìn bộ dạng chật vật của nó, không hiểu sao trong lòng Mộ Khinh Hàn lại dâng lên một thứ cảm xúc gọi là mặc cảm tội lỗi, cô nhanh chóng phục hồi lại tinh thần rồi vội vàng đi lên phía trước, nhẹ nhàng đỡ cô nhóc dậy, tỉ mẩn phủi hết bụi bám trên người nó, rồi nở một nụ cười hết sức thân thiết:
“Không sao, lần sau em cẩn thận chút là được.”
Cô nhóc mở to đôi mắt sáng ngời ngập nước, rất biết điều gật đầu nói:
“Dạ, em biết rồi. Gặp lại tỷ tỷ sau.” Thân hình nhỏ bé của nó khẽ run rẩy, khéo léo lách khỏi đôi tay của Mộ Khinh Hàn, nhìn điệu bộ giống như là muốn bỏ chạy thật nhanh thì đúng hơn.
Sắc mặt Mộ Khinh Hàn trở nên cứng đờ. Trời ơi, chẳng lẽ mình lại khủng bố đến thế sao? Nếu không, cô nhóc kia việc gì phải bỏ chạy như vừa thấy quái vật vậy chứ…
Dạ Thanh Hàn đứng một bên, nhìn hết một lượt mấy hành động của cô nhóc trong đôi mắt hắn dường như có gì đó đang đọng lại, đột nhiên đôi mày khẽ nhíu, rồi nhằm thẳng phía cô nhóc đang bỏ chạy kia, tung ra một chiêu Khốn Tiên Tắc!
Vụt!
Chiêu thức ấy đánh thẳng vào người cô nhóc, khiến nó chật vật té lăn ra đất lần nữa, cả người như bị định thân, không cách nào thoát ra nổi, nhóc nhìn về phía Dạ Thanh Hàn, khuôn mặt bắt đầu lộ ra vẻ hoảng hốt sợ hãi, nhưng lại chỉ có thể hét ra những tiếng chói tai:
“A!!!”
Mộ Khinh Hàn bị hành động ấy của hắn làm cho sợ hết cả hồn, vội vàng hỏi: “Đại… đại thần, sao anh lại…?”
Nếu như cô không nhìn lầm, hình như lúc nãy đại thần vừa dùng Khốn Tiên Tác? Thì ra Khốn Tiên Tác còn có thể dùng bằng cách đó được sao? Nhưng mà… tại sao anh lại dùng Khốn Tiên Tắc với cô nhóc đó?
Dạ Thanh Hàn mặt vẫn không đổi sắc, nhìn chằm chằm vào cô nhóc đang nằm sõng soài trên mặt đất, trong mắt lóe lên những tia sáng khác thường, lạnh lùng nói:
“Phu nhân kiểm tra lại đồ của mình xem có bị mất thứ gì không?”
Được hắn nhắc nhở như thế, Mộ Khinh Hàn vội vàng kiểm tra lại đồ trên người mình, lúc này mới phát hiện có mấy thứ không cánh mà bay
“Không thấy trứng sủng vật, phần thưởng Bỉ Dực Song Phi kiếm mới vừa rồi cũng không thấy luôn… á, chẳng lẽ, nhóc kia …là trộm ư?”
Trong lòng nàng trào lên mỗi nỗi khiếp sợ, đưa mắt nhìn thẳng vào cô nhóc đang ngã lăn quay trên mặt đất kia.
Cô nhóc này vừa rồi còn trưng ra một vẻ mặt rất chi là đáng thương rất chi là động lòng người, vậy mà bây giờ ánh mắt kia lại hệt như đao như kiếm phóng tới, như thể muốn khoét thịt luôn hai người vậy, đã thế lại còn la toáng lên:
“Này này, đừng có dùng cái từ ‘trộm’ khó nghe vậy chứ! Mấy người đừng có mà vũ nhục tôi, nói cho mà biết tôi là thần trộm Tri Liễu lợi hại nhất từ trước tới nay đấy! Rõ chưa hả? Hừ, còn không mau thả tôi ra!”
Dạ Thanh Hàn khinh thường liếc mắt một cái, như thể cô nhóc đó không đáng để hắn nhìn tới, châm chọc khiêu khích nói:
“Lợi hại nhất? Lợi hại như vậy, chẳng phải bây giờ vẫn bị ta bắt được sao?”
“Ngươi….” Nhóc ‘thần trộm’ nhất thời cứng họng, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đen lúc trắng, biến hóa khôn lường lại hết sức khó coi. Cuối cùng, sắc mặt nó trở nên đỏ bừng, rồi “Oa” một tiếng, bắt đầu khóc rống lên.
Tác giả :
Phong Hiểu Anh Hàn