Loạn Thế Giang Hồ
Chương 37: Thổ lộ, là thổ lộ
Một câu “hẹn hò ” thành công đem Mộ Khinh Hàn hồn phách đánh bay. Thế cho nên đến khi logout nàng vẫn bị vây trong trạng thái suy nghĩ viễn vông
Cuối cùng vẫn là Hạ Đào Đào gầm lên giận dữ đem tinh thần nàng kéo về thực tế.
“Mộ Khinh Hàn, cậu thành thật khai báo cho mình! Trong trò chơi xuất hiện 1 tên ‘Gian phu’ kia là sao? !” (L: hửm, gian phu á…dạ đại thần mà nghe được từ này thì…lạnh quá..)
“A…hả? Cái gì?” Mộ Khinh Hàn bị tiếng hét đinh tai nhức óc làm cho thức tỉnh, cuối cùng vẻ mặt vờ cười khúc khích luống cuống ngẩng lên đầu nhìn Hạ Đào Đào mặt giận dữ như muốn nổ tưng, vô tội trừng mắt nhìn
“Đào Đào, gì thế?”
“Cậu còn dám hỏi mình là sao?” Hạ Đào Đào nguyên bản vốn đã giận đến phát điên bây giờ thấy Mộ Khinh Hàn phản ứng như thế lại càng như đổ dầu cháy thêm lửa, đát lòng giận dữ bị đè nén hết sức căng thẳng phát ra:
“Cái vừa rồi ở hiện trường cầu hôn là chuyện gì xảy ra? Đột nhiên từ phía trên nhô ra 1 tên ‘Gian phu’ là chuyện gì xảy ra…”
Mộ Khinh Hàn đang náo loạn, vội vàng cắt đứt lời của bạn, phản bác nói:
“Dạ mới không phải là gian phu!”
“Còn nói không phải …cậu là cố ý hại học trưởng mất thể diện phải không?” Hạ Đào Đào chống tay cả giận nói, nghiễm nhiên bộ dạng như 1 bà mẹ tra hỏi con gái của mình làm cái gì bất chính vẻ mặt kia có thể nói là phát huy tới mức tối đa giống…
“Cái gì cái gì cơ? 2 cậu đang nói cái gì?” Ở một bên làm bộ đọc sách Mạc Toa Toa rốt cục không nén được tò mò tiến lên hỏi .
Mộ Khinh Hàn hết sức bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã, bắt đầu kiên nhẫn giải thích:
“Mình sớm nói không thích Nhan học trưởng nhưng là cậu vốn không nghe… Còn có mình cùng Dạ…”
“Dạ? Phong Kỳ Dạ sao?” Chỉ vừa nghe đến chữ ”Dạ” này, Mạc Toa Toa lập tức sáng lên ánh mắt như vì sao sáng chẳng phân biệt gì hết cứ vậy nói nói cắt đứt lời Mộ Khinh Hàn.
Hạ Đào Đào hiển nhiên còn ở vào trong trạng thái bạo loạn, tùy tiện một chút dễ dàng chọc giận tới nàng:
“Cái gì mà Phong Kỳ Dạ, rõ ràng là gian phu… hả? Toa Toa,cậu nói gì Phong Kỳ Dạ á?”
Mạc Toa Toa ý thức được mình sơ hở, chợt che miệng lại, len lén nhìn về Mộ Khinh Hàn quan sát nét mặt của bạn. Thấy bạn không có phản ứng gì dị thường mới ấp a ấp úng nói xuống
“Cái này chính là…” Nàng dừng một chút, lần nữa liếc về phía Mộ Khinh Hàn, rốt cục ấp úng nói ra sự thực
“… Khinh Hàn cùng Phong Kỳ Dạ hẹn hò…”
Giống như bị điện giật Hạ Đào Đào cả người chấn động, tay chống hông cứng đờ, lông mày trợn mắt vẻ mặt rất nhanh biến thành đùng đoàng 1 tiếng… Nàng một hồi lâu nói không ra lời, từ từ mới từ trạng thái đả kích phục hồi lại tinh thần .
“Ách…” Nàng rốt cục không cách nào trấn định giống như dĩ vãng kế tiếp không có ai hành động gì, không có một kẻ nào mà giọng nói không lắp bắp :
“Kia… gian… Người nam kia là Phong Kỳ Dạ?”
“A, vậy anh ấy trong trò chơi tên là gì?”
Sau khi như đã trải qua nhiều sét đánh, gió bay lách tách, trận trận thiên lôi Mộ Khinh Hàn đối với loại chuyện này đã sớm lạnh nhạt cho nên khi Mạc Toa Toa tiết lộ chân tướng cũng không có phản ứng gì. Cô ngược lại vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hạ Đào Đào: “Hả? Chẳng lẽ cậu còn không biết chính là Dạ Thanh Hàn sao?” nàng còn tưởng rằng ở trước mặt mọi người thân phận mình đã lộ nên Hạ Đào Đào đã biết mình là Lạc Tuyết Khinh Hàn chứ…
“Cái gì? !” Hạ Đào Đào lần nữa bị một đạo sét bổ trúng đầu, cả người khiếp sợ hồn phi phách tán, cứ thế lui về phía sau mấy bước ngón tay run rẩy chỉ vào Mộ Khinh Hàn, giống như không cách nào tiếp nhận này sự thật này
“Thì ra Khinh Hàn cậu…cậu…”
Nàng đột nhiên “A” ra tiếng,xông lên trước dùng sức lay Mộ Khinh Hàn, kích động trong gió xốc xếch:
“Cậu chính là nhân yêu đệ nhất trong Loạn thế, Lạc Tuyết Khinh Hàn sao? !”
Đệ nhất nhân yêu… Tại sao ngay cả Hạ Đào Đào đều cho rằng nàng là “nhân yêu” ? Mộ Khinh Hàn lần nữa đau lòng, bất đắc dĩ bị Hạ Đào Đào lay choáng váng không cách nào nói chuyện.
“Cậu sao gạt mình lâu như vậy! Còn nói cậu chưa có đăng kí nick?” Hạ Đào Đào lần nữa nổ tung
“Còn có cậu khi nào đã cấu kết với Phong Kỳ Dạ ?”
Mạc Toa Toa ở một bên sửa cho đúng: “Không phải là cậu ấy thông đồng với Phong Kỳ Dạ, mà là Phong Kỳ Dạ thông đồng với cậu ấy.”
“… Làm sao cậu biết?” Hạ Đào Đào ngơ ngẩn, quay đầu nghi ngờ nhìn về Mạc Toa Toa.
Mạc Toa Toa khí thế hào hùng nói: “Phong đại soái ca chính miệng nói thế.”
“…” Hạ Đào Đào lần nữa kinh hãi
“Cậu….cậu gặp anh ấy?”
Mạc Toa Toa trái tim bé nhỏ nhìn Mộ Khinh Hàn một cái, thanh âm dần dần nhỏ xuống mùi vị như kiểu mật báo thần bí hề hề nói:
“Lúc Khinh Hàn cùng anh ấy hẹn hòbị mình bắt gặp.”
“Này… đấy không phải là hẹn hồ…” Bị gạt ở một bên Mộ Khinh Hàn yếu ớt mở miệng đáng tiếc rất nhanh bị Hạ Đào Đào giọng to hơn lấn át
“Hai người các cậu thế nhưng cùng nhau gạt mình? “
“Ách…” Mộ Khinh Hàn cùng Mạc Toa Toa hai mắt nhìn nhau.
Không đợi hai người mở miệng giải thích, Hạ Đào Đào rầu rĩ “Hừ” một tiếng, ủy khuất quá đi:
“Hai người các cậu gạt mình lâu như vậy, thật là quá đáng! Đặc biệt là Khinh Hàn, cậu không thích Nhan học trưởng thì sớm nói đi! Chờ mình lao lực bao tâm cơ tác hợp 2 người, hại mình mắc cỡ chết người…”
T___T Mộ Khinh Hàn đột nhiên cảm giác mình thật oan uổng…
“Mình sớm đã nói không thích anh ấy…”
Nơi này tựa hồ không có phần cho nàng nói chuyện không đợi nàng nói xong, Mạc Toa Toa đã đoạt đề tài:
“Hả? Đào Đào, cậu không phải là vẫn rất ủng hộ Khinh Hàn với Nhan học trưởng sao? Làm sao nhanh như vậy gục rồi?”
“Mình nào có!” Hạ Đào Đào liên tục phủ nhận sống chết không thừa nhận mình là cây cỏ đầu tường
“Mình chỉ nhìn thấy Khinh Hàn đến nay vẫn độc thân sợ bạn ấy cô độc, cho nên muốn tìm người đến làm bạn với cậu ấy. Nhìn xem mình dụng tâm lương khổ … “
“…” Loại lý do này cũng có thể nghĩ ra được không hổ là Hạ Đào Đào.
Hạ Đào Đào còn đang thao thao bất tuyệt phát biểu ý kiến của mình, Mộ Khinh Hàn từ từ di động cước bộ của mình lặng lẽ hướng ngoài cửa chuyển đi nhân cơ hội muốn lẻn ra ngoài.
“Đợi một chút, không cho đi!” Hạ Đào Đào thấy Mộ Khinh Hàn muốn chuồn đi lập tức một bước xa xông lên trước ngăn cản đường đi!
“Khinh Hàn…” Hạ Đào Đào một tay bám lấy cằm, lùi lùi đem Mộ Khinh Hàn bức đến góc tường, hình ảnh cực kỳ giống ác bá đùa giỡn cô gái đàng hoàng.
“Sao, cái gì…” Mộ Khinh Hàn nhìn Hạ Đào Đào kia mắt híp lại nhìn mình, ánh mắt nổi lên cái âm mưu quỷ kế gì đó trong lòng chuông báo động rung ầm ầm.
Hạ Đào Đào cười hắc hắc trong mắt hiện lên âm mưu:
“Cậu giấu giếm mình sẽ phải tiếp nhận trừng phạt.”
“… trừng phạt gì?” Mộ Khinh Hàn trong lòng thầm kêu không ổn rồi.”
“Cậu đã làm ta trái tim bé nhỏ của mình tan nát như vậy thì..” Hạ Đào Đào xoay động 2 mắt, cặp mắt giảo hoạt tóe ra hưng phấn.
“Cậu xuống tầng 1 túc xá xem ai là người đầu tiên đi ngang qua đó, ai cũng được rồi thổ lộ với họ là được rồi!”
“Hả?” Mộ Khinh Hàn không thể tin trợn tròn cặp mắt, thanh âm bắt đầu run rẩy
“Cậu xác nhận mình không có nói đùa chứ?” Loại chuyện này… sao có thể tùy tiện nói chứ?
“Hắc hắc, dĩ nhiên không đâu? Tiện nghi cho cậu thế còn gì dưới tầng 1 ký túc xá bình thường đi qua vẫn là nữ.” Hạ Đào Đào tựa như nữ vương hào khí ngẩng đầu hừ nhẹ lên tiếng
“Biết không em trai mình trước đắc tội với mình, mình đem đồ chơi của nó toàn bộ hủy đi, đem đĩa CD game của nó làm hư, đem bánh bích quy nó tích toàn bộ ăn hết, thay kem đánh răng… Mặc dù đĩa CD là do mình mua, nhưng là… Ha ha, cho nên ngàn vạn lần đừng đắc tội với mình…”
“…” Loại chuyện tổn hại nhân tình này quả nhiên chỉ có Hạ Đào Đào mới làm được.
“Đến…. Khinh Hàn bé nhỏ đi thổ lộ đi.” Hạ Đào Đào nói say mê xong, rất gian trá cười hắc hắc, híp mắt hướng Mộ Khinh Hàn đưa ra một đôi móng vuốt sói…
Mộ Khinh Hàn quá sợ hãi vội giãy giụa: “Mình mới không cần đi >
“Kháng nghị không có hiệu quả, bác bỏ! Toa Toa cùng đi mang Khinh Hàn đi thổ lộ nào!”
Mạc Toa Toa không biết bị cái gì kích thích lại cũng kích động lời nói không có mạch lạc, vọt tới với Hạ Đào Đào cùng nhau túm tay Mộ Khinh Hàn:
“Tốt, chúng ta đi thôi!”
“Không nên, cứu mạng a”
Mộ Khinh Hàn một đường phản kháng không có hiệu quả, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị hai “Ác bá” kéo xuống lầu dưới, bắt đầu bị buộc thực hành “Trả thù trừng phạt”của Đào Đào .
“Thật… Thật phải thổ lộ sao?” Mộ Khinh Hàn cảm giác mình đang bị 2 ánh mắt kia nhìn chằm chằm xuyên thấu không chỗ trốn. Nàng nơm nớp lo sợ núp ở một góc nhỏ dùng ánh mắt đáng thương nhìn lên hai “Ác bá” trước mặt cầu khẩn nói
“Này…, mình không muốn đi…”
“Không được!” Trăm miệng một lời cự tuyệt làm cho Mộ Khinh Hàn giống như lọt vào hầm băng, cả người rét lạnh.
“Ác bá” Hạ Đào Đào thúc giục: “Nhanh lên một chút đi!”
“Ác bá” Mạc Toa Toa gật đầu như bằm tỏi dùng mắt tràn đầy mong nhìn nàng.
Đáng thương Mộ Khinh Hàn vô tội chỉ có thể nghe lời lặng lẽ rơi lệ bước chân nặng như ngàn cân đi ra con đường kia.
Trời đã chiều tối, cái gió lạnh đêm phe phẩy rét lạnh, bao trùm là màu hồng của chạng vạng xung quanh như an tĩnh chỉ có thể nhìn đến thân ảnh của mình qua ánh sáng le lói gần tối bóng trải dài.
Đột nhiên, xa xa có tiếng bước chân truyền đến.
Lòng của nàng bỗng dưng căng thẳng, nhất thời tâm loạn như ma. Chẳng lẽ…Thật phải thổ lộ?
Tiếng bước chân từ từ đến gần nàng cắn chặt đôi môi không biết có phải là do quá khẩn trương hay không nàng lại không có nghe thấy phía sau hai người kia cứng đờ!
Tính sao! Chết thì chết, không phải chỉ cùng một nữ thổ lộ sao! Nàng bất cứ giá nào phải…
Mộ Khinh Hàn hít một hơi thật ở trong lòng âm thầm khích lệ. Đợi đến khi người không sai biệt lắm đi đến trước mặt mình nàng dũng cảm ngẩng đầu, không có nửa điểm do dự hướng đối phương cao giọng biểu lộ:
“Cái kia, tôi thích bạn!”
Sau đó…
Người kia căn bản không phải là nữ…
Mà là…
“Ồ vậy sao?” Phong Dạ Hàn cước bộ ở trước mặt nàng dừng lại, con mắt tập trung chăm chú vào nàng, mắt đen sâu thẳm bên trong hiện lên rung động, vẻ làm như kinh ngạc, như vui vẻ, như đang tìm tòi nghiên cứu phức tạp khó phân biệt. Môi của hắn khẽ nhếch nhẹ cười.
“Khinh Hàn, thì ra là…Em thích anh sao, đã tới mức không thể thoát ra, muốn tìm anh thổ lộ sao?”
“Ách, Dạ…” Mộ Khinh Hàn cả kinh hồn phi phách tán, cứ như vậy trố mắt giật mình nhìn lên Phong Kỳ Dạ, không biết làm sao, cũng nói không ra lời…
T____T nàng nghĩ, nét mặt nàng bây giờ so với khóc còn khó coi hơn…
Cái gì không thể tự thoát ra? Rõ ràng chính là kết quả của Hạ Đào Đào cùng Mạc Toa Toa đùa dai! Nàng hoàn toàn bị oan uổng…
Bất quá, ai tới nói cho nàng biết, tại sao…Dạ sẽ xuất hiện ở chỗ này? Không phải nói ngày mai mới “hẹn hò” sao? Trời ạ! Nàng bây giờ chỉ muốn tìm một khối đậu hũ sau đó hung hăng đụng đầu xuống thôi!
Cuối cùng vẫn là Hạ Đào Đào gầm lên giận dữ đem tinh thần nàng kéo về thực tế.
“Mộ Khinh Hàn, cậu thành thật khai báo cho mình! Trong trò chơi xuất hiện 1 tên ‘Gian phu’ kia là sao? !” (L: hửm, gian phu á…dạ đại thần mà nghe được từ này thì…lạnh quá..)
“A…hả? Cái gì?” Mộ Khinh Hàn bị tiếng hét đinh tai nhức óc làm cho thức tỉnh, cuối cùng vẻ mặt vờ cười khúc khích luống cuống ngẩng lên đầu nhìn Hạ Đào Đào mặt giận dữ như muốn nổ tưng, vô tội trừng mắt nhìn
“Đào Đào, gì thế?”
“Cậu còn dám hỏi mình là sao?” Hạ Đào Đào nguyên bản vốn đã giận đến phát điên bây giờ thấy Mộ Khinh Hàn phản ứng như thế lại càng như đổ dầu cháy thêm lửa, đát lòng giận dữ bị đè nén hết sức căng thẳng phát ra:
“Cái vừa rồi ở hiện trường cầu hôn là chuyện gì xảy ra? Đột nhiên từ phía trên nhô ra 1 tên ‘Gian phu’ là chuyện gì xảy ra…”
Mộ Khinh Hàn đang náo loạn, vội vàng cắt đứt lời của bạn, phản bác nói:
“Dạ mới không phải là gian phu!”
“Còn nói không phải …cậu là cố ý hại học trưởng mất thể diện phải không?” Hạ Đào Đào chống tay cả giận nói, nghiễm nhiên bộ dạng như 1 bà mẹ tra hỏi con gái của mình làm cái gì bất chính vẻ mặt kia có thể nói là phát huy tới mức tối đa giống…
“Cái gì cái gì cơ? 2 cậu đang nói cái gì?” Ở một bên làm bộ đọc sách Mạc Toa Toa rốt cục không nén được tò mò tiến lên hỏi .
Mộ Khinh Hàn hết sức bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã, bắt đầu kiên nhẫn giải thích:
“Mình sớm nói không thích Nhan học trưởng nhưng là cậu vốn không nghe… Còn có mình cùng Dạ…”
“Dạ? Phong Kỳ Dạ sao?” Chỉ vừa nghe đến chữ ”Dạ” này, Mạc Toa Toa lập tức sáng lên ánh mắt như vì sao sáng chẳng phân biệt gì hết cứ vậy nói nói cắt đứt lời Mộ Khinh Hàn.
Hạ Đào Đào hiển nhiên còn ở vào trong trạng thái bạo loạn, tùy tiện một chút dễ dàng chọc giận tới nàng:
“Cái gì mà Phong Kỳ Dạ, rõ ràng là gian phu… hả? Toa Toa,cậu nói gì Phong Kỳ Dạ á?”
Mạc Toa Toa ý thức được mình sơ hở, chợt che miệng lại, len lén nhìn về Mộ Khinh Hàn quan sát nét mặt của bạn. Thấy bạn không có phản ứng gì dị thường mới ấp a ấp úng nói xuống
“Cái này chính là…” Nàng dừng một chút, lần nữa liếc về phía Mộ Khinh Hàn, rốt cục ấp úng nói ra sự thực
“… Khinh Hàn cùng Phong Kỳ Dạ hẹn hò…”
Giống như bị điện giật Hạ Đào Đào cả người chấn động, tay chống hông cứng đờ, lông mày trợn mắt vẻ mặt rất nhanh biến thành đùng đoàng 1 tiếng… Nàng một hồi lâu nói không ra lời, từ từ mới từ trạng thái đả kích phục hồi lại tinh thần .
“Ách…” Nàng rốt cục không cách nào trấn định giống như dĩ vãng kế tiếp không có ai hành động gì, không có một kẻ nào mà giọng nói không lắp bắp :
“Kia… gian… Người nam kia là Phong Kỳ Dạ?”
“A, vậy anh ấy trong trò chơi tên là gì?”
Sau khi như đã trải qua nhiều sét đánh, gió bay lách tách, trận trận thiên lôi Mộ Khinh Hàn đối với loại chuyện này đã sớm lạnh nhạt cho nên khi Mạc Toa Toa tiết lộ chân tướng cũng không có phản ứng gì. Cô ngược lại vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hạ Đào Đào: “Hả? Chẳng lẽ cậu còn không biết chính là Dạ Thanh Hàn sao?” nàng còn tưởng rằng ở trước mặt mọi người thân phận mình đã lộ nên Hạ Đào Đào đã biết mình là Lạc Tuyết Khinh Hàn chứ…
“Cái gì? !” Hạ Đào Đào lần nữa bị một đạo sét bổ trúng đầu, cả người khiếp sợ hồn phi phách tán, cứ thế lui về phía sau mấy bước ngón tay run rẩy chỉ vào Mộ Khinh Hàn, giống như không cách nào tiếp nhận này sự thật này
“Thì ra Khinh Hàn cậu…cậu…”
Nàng đột nhiên “A” ra tiếng,xông lên trước dùng sức lay Mộ Khinh Hàn, kích động trong gió xốc xếch:
“Cậu chính là nhân yêu đệ nhất trong Loạn thế, Lạc Tuyết Khinh Hàn sao? !”
Đệ nhất nhân yêu… Tại sao ngay cả Hạ Đào Đào đều cho rằng nàng là “nhân yêu” ? Mộ Khinh Hàn lần nữa đau lòng, bất đắc dĩ bị Hạ Đào Đào lay choáng váng không cách nào nói chuyện.
“Cậu sao gạt mình lâu như vậy! Còn nói cậu chưa có đăng kí nick?” Hạ Đào Đào lần nữa nổ tung
“Còn có cậu khi nào đã cấu kết với Phong Kỳ Dạ ?”
Mạc Toa Toa ở một bên sửa cho đúng: “Không phải là cậu ấy thông đồng với Phong Kỳ Dạ, mà là Phong Kỳ Dạ thông đồng với cậu ấy.”
“… Làm sao cậu biết?” Hạ Đào Đào ngơ ngẩn, quay đầu nghi ngờ nhìn về Mạc Toa Toa.
Mạc Toa Toa khí thế hào hùng nói: “Phong đại soái ca chính miệng nói thế.”
“…” Hạ Đào Đào lần nữa kinh hãi
“Cậu….cậu gặp anh ấy?”
Mạc Toa Toa trái tim bé nhỏ nhìn Mộ Khinh Hàn một cái, thanh âm dần dần nhỏ xuống mùi vị như kiểu mật báo thần bí hề hề nói:
“Lúc Khinh Hàn cùng anh ấy hẹn hòbị mình bắt gặp.”
“Này… đấy không phải là hẹn hồ…” Bị gạt ở một bên Mộ Khinh Hàn yếu ớt mở miệng đáng tiếc rất nhanh bị Hạ Đào Đào giọng to hơn lấn át
“Hai người các cậu thế nhưng cùng nhau gạt mình? “
“Ách…” Mộ Khinh Hàn cùng Mạc Toa Toa hai mắt nhìn nhau.
Không đợi hai người mở miệng giải thích, Hạ Đào Đào rầu rĩ “Hừ” một tiếng, ủy khuất quá đi:
“Hai người các cậu gạt mình lâu như vậy, thật là quá đáng! Đặc biệt là Khinh Hàn, cậu không thích Nhan học trưởng thì sớm nói đi! Chờ mình lao lực bao tâm cơ tác hợp 2 người, hại mình mắc cỡ chết người…”
T___T Mộ Khinh Hàn đột nhiên cảm giác mình thật oan uổng…
“Mình sớm đã nói không thích anh ấy…”
Nơi này tựa hồ không có phần cho nàng nói chuyện không đợi nàng nói xong, Mạc Toa Toa đã đoạt đề tài:
“Hả? Đào Đào, cậu không phải là vẫn rất ủng hộ Khinh Hàn với Nhan học trưởng sao? Làm sao nhanh như vậy gục rồi?”
“Mình nào có!” Hạ Đào Đào liên tục phủ nhận sống chết không thừa nhận mình là cây cỏ đầu tường
“Mình chỉ nhìn thấy Khinh Hàn đến nay vẫn độc thân sợ bạn ấy cô độc, cho nên muốn tìm người đến làm bạn với cậu ấy. Nhìn xem mình dụng tâm lương khổ … “
“…” Loại lý do này cũng có thể nghĩ ra được không hổ là Hạ Đào Đào.
Hạ Đào Đào còn đang thao thao bất tuyệt phát biểu ý kiến của mình, Mộ Khinh Hàn từ từ di động cước bộ của mình lặng lẽ hướng ngoài cửa chuyển đi nhân cơ hội muốn lẻn ra ngoài.
“Đợi một chút, không cho đi!” Hạ Đào Đào thấy Mộ Khinh Hàn muốn chuồn đi lập tức một bước xa xông lên trước ngăn cản đường đi!
“Khinh Hàn…” Hạ Đào Đào một tay bám lấy cằm, lùi lùi đem Mộ Khinh Hàn bức đến góc tường, hình ảnh cực kỳ giống ác bá đùa giỡn cô gái đàng hoàng.
“Sao, cái gì…” Mộ Khinh Hàn nhìn Hạ Đào Đào kia mắt híp lại nhìn mình, ánh mắt nổi lên cái âm mưu quỷ kế gì đó trong lòng chuông báo động rung ầm ầm.
Hạ Đào Đào cười hắc hắc trong mắt hiện lên âm mưu:
“Cậu giấu giếm mình sẽ phải tiếp nhận trừng phạt.”
“… trừng phạt gì?” Mộ Khinh Hàn trong lòng thầm kêu không ổn rồi.”
“Cậu đã làm ta trái tim bé nhỏ của mình tan nát như vậy thì..” Hạ Đào Đào xoay động 2 mắt, cặp mắt giảo hoạt tóe ra hưng phấn.
“Cậu xuống tầng 1 túc xá xem ai là người đầu tiên đi ngang qua đó, ai cũng được rồi thổ lộ với họ là được rồi!”
“Hả?” Mộ Khinh Hàn không thể tin trợn tròn cặp mắt, thanh âm bắt đầu run rẩy
“Cậu xác nhận mình không có nói đùa chứ?” Loại chuyện này… sao có thể tùy tiện nói chứ?
“Hắc hắc, dĩ nhiên không đâu? Tiện nghi cho cậu thế còn gì dưới tầng 1 ký túc xá bình thường đi qua vẫn là nữ.” Hạ Đào Đào tựa như nữ vương hào khí ngẩng đầu hừ nhẹ lên tiếng
“Biết không em trai mình trước đắc tội với mình, mình đem đồ chơi của nó toàn bộ hủy đi, đem đĩa CD game của nó làm hư, đem bánh bích quy nó tích toàn bộ ăn hết, thay kem đánh răng… Mặc dù đĩa CD là do mình mua, nhưng là… Ha ha, cho nên ngàn vạn lần đừng đắc tội với mình…”
“…” Loại chuyện tổn hại nhân tình này quả nhiên chỉ có Hạ Đào Đào mới làm được.
“Đến…. Khinh Hàn bé nhỏ đi thổ lộ đi.” Hạ Đào Đào nói say mê xong, rất gian trá cười hắc hắc, híp mắt hướng Mộ Khinh Hàn đưa ra một đôi móng vuốt sói…
Mộ Khinh Hàn quá sợ hãi vội giãy giụa: “Mình mới không cần đi >
“Kháng nghị không có hiệu quả, bác bỏ! Toa Toa cùng đi mang Khinh Hàn đi thổ lộ nào!”
Mạc Toa Toa không biết bị cái gì kích thích lại cũng kích động lời nói không có mạch lạc, vọt tới với Hạ Đào Đào cùng nhau túm tay Mộ Khinh Hàn:
“Tốt, chúng ta đi thôi!”
“Không nên, cứu mạng a”
Mộ Khinh Hàn một đường phản kháng không có hiệu quả, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị hai “Ác bá” kéo xuống lầu dưới, bắt đầu bị buộc thực hành “Trả thù trừng phạt”của Đào Đào .
“Thật… Thật phải thổ lộ sao?” Mộ Khinh Hàn cảm giác mình đang bị 2 ánh mắt kia nhìn chằm chằm xuyên thấu không chỗ trốn. Nàng nơm nớp lo sợ núp ở một góc nhỏ dùng ánh mắt đáng thương nhìn lên hai “Ác bá” trước mặt cầu khẩn nói
“Này…, mình không muốn đi…”
“Không được!” Trăm miệng một lời cự tuyệt làm cho Mộ Khinh Hàn giống như lọt vào hầm băng, cả người rét lạnh.
“Ác bá” Hạ Đào Đào thúc giục: “Nhanh lên một chút đi!”
“Ác bá” Mạc Toa Toa gật đầu như bằm tỏi dùng mắt tràn đầy mong nhìn nàng.
Đáng thương Mộ Khinh Hàn vô tội chỉ có thể nghe lời lặng lẽ rơi lệ bước chân nặng như ngàn cân đi ra con đường kia.
Trời đã chiều tối, cái gió lạnh đêm phe phẩy rét lạnh, bao trùm là màu hồng của chạng vạng xung quanh như an tĩnh chỉ có thể nhìn đến thân ảnh của mình qua ánh sáng le lói gần tối bóng trải dài.
Đột nhiên, xa xa có tiếng bước chân truyền đến.
Lòng của nàng bỗng dưng căng thẳng, nhất thời tâm loạn như ma. Chẳng lẽ…Thật phải thổ lộ?
Tiếng bước chân từ từ đến gần nàng cắn chặt đôi môi không biết có phải là do quá khẩn trương hay không nàng lại không có nghe thấy phía sau hai người kia cứng đờ!
Tính sao! Chết thì chết, không phải chỉ cùng một nữ thổ lộ sao! Nàng bất cứ giá nào phải…
Mộ Khinh Hàn hít một hơi thật ở trong lòng âm thầm khích lệ. Đợi đến khi người không sai biệt lắm đi đến trước mặt mình nàng dũng cảm ngẩng đầu, không có nửa điểm do dự hướng đối phương cao giọng biểu lộ:
“Cái kia, tôi thích bạn!”
Sau đó…
Người kia căn bản không phải là nữ…
Mà là…
“Ồ vậy sao?” Phong Dạ Hàn cước bộ ở trước mặt nàng dừng lại, con mắt tập trung chăm chú vào nàng, mắt đen sâu thẳm bên trong hiện lên rung động, vẻ làm như kinh ngạc, như vui vẻ, như đang tìm tòi nghiên cứu phức tạp khó phân biệt. Môi của hắn khẽ nhếch nhẹ cười.
“Khinh Hàn, thì ra là…Em thích anh sao, đã tới mức không thể thoát ra, muốn tìm anh thổ lộ sao?”
“Ách, Dạ…” Mộ Khinh Hàn cả kinh hồn phi phách tán, cứ như vậy trố mắt giật mình nhìn lên Phong Kỳ Dạ, không biết làm sao, cũng nói không ra lời…
T____T nàng nghĩ, nét mặt nàng bây giờ so với khóc còn khó coi hơn…
Cái gì không thể tự thoát ra? Rõ ràng chính là kết quả của Hạ Đào Đào cùng Mạc Toa Toa đùa dai! Nàng hoàn toàn bị oan uổng…
Bất quá, ai tới nói cho nàng biết, tại sao…Dạ sẽ xuất hiện ở chỗ này? Không phải nói ngày mai mới “hẹn hò” sao? Trời ạ! Nàng bây giờ chỉ muốn tìm một khối đậu hũ sau đó hung hăng đụng đầu xuống thôi!
Tác giả :
Phong Hiểu Anh Hàn