Loạn Thế Giang Hồ
Chương 25: Là ai dụ dỗ ai?
“Chị… chị dâu…” Lâm Vụ vẫn đang trong tư thế giữ chặt ly nước lúc này đôi mắt hắn đã trợn trừng trừng, cả người ngây ra như phỗng, từng giọt, từng giọt nước cứ thế chảy dài trên khuôn mặt hắn, từ một kẻ đẹp trai tuấn tú khuôn mặt Lâm Vụ đáng thương nay đã tơi tả chỉ trong phút chốc.
“Á… Xin lỗi…” Mộ Kinh Hàn hoảng hốt tìm kiếm đống khăn giấy nhưng sự chú ý của nàng lại hoàn toàn không dành chút xíu nào cho Lâm Vụ, khóe mắt thi thoảng lại liếc nhìn sang bên cạnh chỉ chốc lát sau đã thấy người ấy bước lại gần mình, hắn kéo chiếc ghế bên cạnh nàng ra thản nhiên ngồi xuống như không có chuyện gì.
Mộ Khinh Hàn cảm thấy đống dây thần kinh trong đầu mình giờ đang căng ra như dây đàn, nàng vội thu tầm mắt lại tiếp tục kiếm giấy lau lau.
“Khăn giấy đây, lau đi…” Mãi một lúc sau, Mộ Khinh Hàn mới sực nhớ ra trong túi mình cũng có khăn giấy, liền bối rối lấy ra đưa cho Lâm Vụ. Ai ngờ, trong tâm trạng hoảng hốt nàng quên rằng mình vẫn còn đang cầm ly nước trên tay…kết quả là vừa giơ ra một cái, cả ly nước đã nghiêng hẳn sang bên nước trong ly ào xuống như thác lũ hất thẳng vào chiếc áo sơ mi trắng trên người Lâm Vụ.
Thật đáng thương thay một chiếc áo vốn dĩ trắng sạch tinh tươm mà nay đã loang lổ màu vàng xanh…
“A…” Mộ Khinh Hàn hoảng hốt đặt ly nước lên bàn, kinh hãi trợn tròn mắt, ánh mắt vừa lúng túng vừa vô tội nhìn chằm chằm vào Lâm Vụ.
“Chị dâu…” Lâm Vụ đáng thương khóc không ra nước mắt:
“Chị cố ý phải không?”
Đêm dần buông xuống, đây cũng là lúc các hàng quán bán đồ ăn vặt đông khách nhất. Giờ này xung quanh họ đã đầy những người là người, tiếng xôn xao bàn tán cũng ngày một nhiều thỉnh thoảng lại có một vài ánh mắt liếc về phía Mộ Khinh Hàn.
Mộ Khinh Hàn cứ đứng im như tượng, chẳng biết phải làm sao vậy mà người đang ngồi kế bên mình lại tỏ ra rất bình thản ung dung như thể mọi thứ xung quanh đều không hề tồn tại. Bầu không khí ngộp thở bức bách này khiến nàng càng cảm thấy như mình đang đứng giữa bàn chông. Chắc chắn là đắc tội với một người nào đó nên giờ mới bị thiên hạ chú ý như thế này đây
Về phần Lâm Vụ đáng thương hôm nay quả là một ngày đen đủi của y. Đầu tiên là bị một cô gái điên khùng rượt cho chạy tóe khói, hùng hục vắt chân lên cổ chạy suốt mấy trăm mét. Tiếp theo lại bị dội một ly nước chanh vào người dù chẳng hề làm điều gì sai. Hắn ai oán nhìn gã trai lạnh lùng ngồi đối diện một cái, rồi vội vàng quay người, lấy tay che mấy vết bẩn chứng minh sự hy sinh đầy anh dũng của mình lại đoạn vắt chân lên, vinh quang bỏ chạy khỏi hiện trường.
“Này….” Mộ Khinh Hàn nhìn theo tên Lâm Vụ đang chạy trối chết mà không thèm chào hỏi lấy một câu, trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác đau lòng, cô tiến lên phía trước theo bản năng không ngờ lại bị một bàn tay đột ngột kéo lại.
Cả người nàng khẽ chấn động, do dự ngoảnh đầu thứ đầu tiên nàng bắt gặp là đôi mắt đen láy và sâu thăm thẳm kia.
Trong mắt hắn giờ phút này đã chẳng còn ý cười sâu xa lúc mới gặp nữa mà thay vào đó là một sự rung động khó nhận ra…Hắn là Phong Kỳ Dạ – nhân vật truyền kỳ của đại học Y; nhưng đồng thời hắn cũng là Dạ Thanh Hàn – phu quân đại nhân của mình trong Loạn Thế…
Mộ Khinh Hàn chưa từng nghĩ tới hai con người không hề liên quan chút xíu nào đến nhau, hóa ra lại là một! Trời ơi, cuộc đời mình nhất định là tấn bi kịch rồi lúc đó mình quyết định “bỏ rơi” học trưởng ngay giữa đường không ngờ rằng đến lúc này lại phải rơi vào tình huống như thế…Mộ Khinh Hàn há miệng muốn nói, nhưng dường như đã có thứ gì đó tắc nghẽn nơi cổ họng khiến nàng không thể phát ra thành tiếng.
Ánh mắt run rẩy nhìn xuống cánh tay đang nắm lấy tay mình của Phong Kỳ Dạ thần trí bỗng trở nên cực kỳ hoảng hốt.
“Đi thôi.” Mãi cho đến khi giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai nàng mới giật mình tỉnh lại. Mộ Khinh Hàn đưa mắt nhìn những khuôn mặt đầy vẻ tò mò xung quanh,chợt hốt hoảng gật đầu. Dường như thần trí nàng đã bị những sự việc xảy ra ngày hôm nay làm cho đảo loạn tứ tung lên hết cả, chủ động nắm lấy tay Phong Kỳ Dạ kéo đi…
Cứ như thế Mộ Khinh Hàn cắm đầu cắm cổ bước đi trong vô thức…Đột nhiên, Mộ Khinh Hàn bỗng tỉnh táo lại nàng ngừng cước bộ, rồi bất thình lình xoay người lại nhào tới níu lấy ống tay áo của Phong Kỳ Dạ nhìn thẳng vào đôi mắt đầy vẻ bình tĩnh kia, nàng hỏi bằng một giọng không thể nào tin được:
“Học trưởng, anh… thật sự là Dạ sao?”
Đáy mắt đen thẳm của Phong Kỳ Dạ chợt gợn lên một tia rung động rất khẽ.
Lúc này, Mộ Khinh Hàn mới chợt nhận ra rằng mình đã quá thất thố, nhưng đôi tay đang níu lấy ống tay áo người ta, hình như đã cứng ngắc lại cả rồi T___T nàng chậm rãi di chuyển tầm mắt, vẻ mặt cực kỳ thiếu tự nhiên âm thầm gồng người rút đôi tay cứng như đá của mình ra. Khi lúc sắp thành công thì đột nhiên lại bị Phong Kỳ Dạ đưa tay kia ra nắm chặt lấy.
Tim Mộ Khinh Hàn chợt nhảy tưng tưng liên hồi, nàng luống cuống ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt ngập ý cười kia.
“Ừ.” Phong Kỳ Dạ khẽ mỉm cười, nhưng ngay câu tiếp đó của hắn lại khiến cho Mộ khinh Hàn phải tử trận ngay tại chỗ:
“Dạ của em.”
Khuôn mặt Mộ Khinh Hàn lập tức trở nên đỏ bừng, chỉ hận không thể đào được một cái lỗ mà chui xuống. Học trưởng ơi là học trưởng ơi, cho dù anh có muốn thừa nhận mình chính là Dạ đi nữa, thì cũng đâu cần thêm vào hai chữ “của em” như thế chứ??
Mộ Khinh Hàn còn đang âm thầm cảm thán cho cái “cuộc đời đầy bi kịch” của mình, thì đột nhiên bi kịch thật sự đã ập đến.
“Tiểu Mộ, hẹn hò với bạn trai về rồi à?” Dì Niên – người quản lí khu ký túc xá nữ ló đầu ra từ phòng lưu trữ tài liệu, vừa đưa tay vẫy vẫy với Mộ Khinh Hàn vừa nở một nụ cười đầy gian xảo cười đến nỗi đôi mắt cũng cong cong.
Mộ Khinh Hàn ngớ người, lúc này nàng mới phát hiện ra, nơi Phong Kỳ Dạ dắt nàng đến là khu – ký – túc – xá – nữ!
Hỏng bét! Lỡ như để người khác nhìn thấy…
“Dì… dì Niên…” Mộ Khinh Hàn gắng sức nặn ra một nụ cười gượng gạo đáp lại dì Niên, rồi vội vã nhìn quanh bốn phía sau đó lo lắng giục Phong Kỳ Dạ:
“Muộn rồi, anh mau về đi…”
Phong Kỳ Dạ nhướn mày, đáy mắt hiện lên một tia bất mãn như thể muốn nói: Em đang đuổi anh sao?
“Cái đó, cái đó…” Mộ Khinh Hàn nhìn vẻ mặt không vui của Phong Kỳ Dạ, gấp như thể kiến bò trên chảo nóng.
Song… cuộc đời này chẳng bao giờ giúp đỡ cho nàng, mà chỉ luôn lấy việc bỡn cợt mình ra làm thú vui tiêu khiển.
“Khinh Hàn?” Một giọng nói đầy ngạc nhiên đột ngột truyền đến từ phía xa xa.
Mộ Khinh Hàn lại hóa đá tập hai. Nàng biết chủ nhân của giọng nói kia là ai, chỉ là giờ phút này nàng đâu có gan xác nhận lại nữa… Trời ơi có ai giúp mình đào cái hố chui xuống không?
“Cậu…” Chủ nhân của giọng nói – Mạc Toa Toa trưng ra một vẻ mặt cực kỳ bi kịch, ánh mắt đang dại ra đang lướt hết từ khuôn mặt Mộ Khinh Hàn xuống đến hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau kia, rồi từ từ đánh mắt lên trên nhìn chằm chằm vào Phong Kỳ Dạ…
“Hai người…” Mạc Toa Toa không dám tin vào mắt mình nữa, vội đưa tay lên dụi dụi, rồi chạy lên trước mấy bước tựa như muốn xác nhận chắc chắn rằng cảnh tượng trước mặt hoàn toàn không phải là ảo giác vậy.
Mà Mộ Khinh Hàn, tay nàng vẫn đang nắm chặt tay hắn là vì,cả người đã chết đứng luôn rồi, toàn thân cứng ngắc đến độ không thể cảm nhận được điều gì nữa…
Nhưng mà trong lòng nàng đã ngộ ra một điều.
Tiêu rồi!!!
Mạc Toa Toa đột nhiên bộc phát, hét toáng lên đầy kích động:
“A a a! Phong Kỳ Dạ! Mình nhìn thấy Phong Kỳ Dạ rồi! Nhất định là mình đang nằm mơ, đúng, nhất định mình bị mộng du!”
Bạn đang đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Anh Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭
Mộ Khinh Hàn dường như có phần tỉnh táo lại nhờ tiếng hét thất thanh của cô nàng, thừa dịp Phong Kỳ Dạ không để ý mà nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay anh. Nàng vã mồ hôi nhìn về phía Mạc Toa Toa đang lên cơn kích động ngập ngừng gọi:
“Toa Toa…”
Nghe thấy giọng nói của Mộ Khinh Hàn, Mạc Toa Toa đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận, cô nàng xông lên phía trước nắm chặt lấy hai vai Mộ Khinh Hàn, giận giữ gào:
“Mộ Khinh Hàn! Cậu phải thành thật khai báo cho tớ! Cậu cấu kết dụ dỗ với Phong học trưởng từ lúc nào vậy hả!!!”
“A…” Mộ Khinh Hàn cực kỳ kinh hãi, hoàn toàn chẳng biết phải trả lời thế nào mới phải. Cái gì mà “dụ dỗ” chứ? Nàng với Phong Kỳ Dạ rõ ràng là rất rất rất trong sạch mà!
Đáng tiếc, người nào đó lại không nghĩ như cô. Một giọng nói trầm ấm êm ái chợt vang lên:
“Là anh dụ dỗ em ấy.”
Mạc Toa Toa trợn tròn hai mắt:
“Cái… Cái gì?” Phong Kỳ Dạ vừa nói gì cơ? Nhất định là thính giác của cô có vấn đề rồi!
“Là anh dụ dỗ Khinh Hàn trước.” Khóe môi Phong Kỳ Dạ khẽ nhướn lên, mang theo một nụ cười khiến người ta phải thất thần:
“Đúng không, Khinh Hàn?”
“…” Nhìn nụ cười mê hoặc lòng người, giết chết trái tim bao thiếu nữ con nhà lành của hắn, Mộ Khinh Hàn chỉ cảm thấy hoảng hốt, nhưng không hiểu sao, nàng bỗng vô thức gật đầu!
Vẻ mặt của Mạc Toa Toa cứ như thể sắp sửa bị hồn phi phách tán đến nơi, miệng há ra nhưng lại chẳng thể thốt lên nổi một lời.
Đáy mắt hiện lên một ý cười ranh mãnh, Phong Kỳ Dạ nói: “Nhưng mà, hiện giờ Khinh Hàn chưa muốn người khác biết được chuyện này…” Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp:
“Chuyện của bọn anh, mong rằng học muội sẽ giữ bí mật.” hắn không nói rõ ràng cụ thể chuyện ra làm sao, nhưng những lời ấy, vừa có thể nói đúng sự thật lại vừa ám chỉ được với người ta.
Phong học trưởng đã lên tiếng nhờ vả há có thể không đồng ý sao? Đây là chuyện vinh hạnh cỡ nào chứ! Mạc Toa Toa sướng điên, vội vàng gật đầu như trống bỏi:
“Được được! Học trưởng yên tâm, em nhất định sẽ giữ kín!”
“Ừ, vậy phải giao Khinh Hàn cho em rồi.”
“Yên tâm đi học trưởng, bọn em nhất định sẽ chiếu cố tốt Khinh Hàn mà! Ha ha ha…” Mạc Toa Toa cười rạng rỡ đáp lời Phong Kỳ Dạ, rồi nhanh chóng đẩy cái kẻ đáng thương vừa bị mình bán đi quay về ký túc xá.
Mộ Khinh Hàn vốn dĩ đang vùi mình trong ảo giác đột nhiên bị động tác lôi kéo của Mạc Toa Toa làm cho tỉnh lại. Nhưng đã quá muộn rồi, cô khóc không ra nước mắt T___T… Có điều sao Dạ lại biết được tên thật của cô thế?
Mạc Toa Toa hiển nhiên là còn đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc bất ngờ, ánh mắt bạn mình lóe lên, suốt cả quãng đường về phòng ký túc chẳng thèm nói năng gì với kẻ đi bên cạnh. Nhưng chính bầu không khí yên lặng đến quái dị này lại khiến Mộ Khinh Hàn sợ khiếp hồn khiếp vía. Đến lúc về được phòng, vừa khẽ đẩy cửa ra, một tiếng rống kinh thiên động địa đã lập tức truyền tới, đập tan sự yên tĩnh đầy đáng sợ ấy.
“Mộ Khinh Hàn? Sao cậu đi lâu thế hả? Người đàn ông của cậu vừa gọi điện thoại cho cậu kìa!”
“Hả?” Bàn tay đang đẩy cửa của Mộ Khinh Hàn nhất thời trở nên cứng đờ, kinh ngạc đứng chôn chân tại chỗ.
Mạc Toa Toa hiển nhiên cũng bị Hạ Đào Đào dọa cho sợ hết hồn, vẻ mặt vừa khó hiểu vừa ngạc nhiên.
Hạ Đào Đào hùng hổ vọt tới gần hai người, lôi Mộ Khinh Hàn còn đang đờ đẫn vào phòng, rồi trưng ra một vẻ uy nghiêm như thể người lớn đang dạy dỗ trẻ con:
“Là Nhan học trưởng đó! Cậu mau gọi lại anh ấy cho lão nương!”
“Sao cậu còn giống mẹ hơn cả mẹ tớ luôn vậy?” Mộ Khinh Hàn rút ray mình ra khỏi tay cô nàng, cau mày nói:
“Còn nữa, tớ đã nói với cậu mấy lần rồi? Nhan học trưởng không phải là người đàn ông của tớ!”
Hạ Đào Đào quay người, một tay chống hông, cô nàng nhíu mày, bất mãn trách cứ:
“Nhan học trưởng thì có gì không tốt? Hử? Gia cảnh tốt, thành tích tốt, lại cực kỳ đẹp trai. Quan trọng nhất là, anh ấy nặng tình với cậu như thế…”
Mạc Toa Toa đứng một bên, nãy giờ bị hai người kia hoàn toàn xem như không khí, đến lúc này thì không nhịn nổi nữa, lẩm bẩm một câu:
“Nói không chừng, ‘người kia’ còn tốt hơn gấp mấy…”
Giọng Mạc Toa Toa rất nhỏ, mặc dù không nghe rõ lời bạn nói, nhưng thính giác của Hạ Đào Đào vốn cực kỳ nhạy bén, lập tức quay sang hỏi đầy nghi hoặc:
“Toa Toa, cậu vừa nói gì thế?”
“Á… Xin lỗi…” Mộ Kinh Hàn hoảng hốt tìm kiếm đống khăn giấy nhưng sự chú ý của nàng lại hoàn toàn không dành chút xíu nào cho Lâm Vụ, khóe mắt thi thoảng lại liếc nhìn sang bên cạnh chỉ chốc lát sau đã thấy người ấy bước lại gần mình, hắn kéo chiếc ghế bên cạnh nàng ra thản nhiên ngồi xuống như không có chuyện gì.
Mộ Khinh Hàn cảm thấy đống dây thần kinh trong đầu mình giờ đang căng ra như dây đàn, nàng vội thu tầm mắt lại tiếp tục kiếm giấy lau lau.
“Khăn giấy đây, lau đi…” Mãi một lúc sau, Mộ Khinh Hàn mới sực nhớ ra trong túi mình cũng có khăn giấy, liền bối rối lấy ra đưa cho Lâm Vụ. Ai ngờ, trong tâm trạng hoảng hốt nàng quên rằng mình vẫn còn đang cầm ly nước trên tay…kết quả là vừa giơ ra một cái, cả ly nước đã nghiêng hẳn sang bên nước trong ly ào xuống như thác lũ hất thẳng vào chiếc áo sơ mi trắng trên người Lâm Vụ.
Thật đáng thương thay một chiếc áo vốn dĩ trắng sạch tinh tươm mà nay đã loang lổ màu vàng xanh…
“A…” Mộ Khinh Hàn hoảng hốt đặt ly nước lên bàn, kinh hãi trợn tròn mắt, ánh mắt vừa lúng túng vừa vô tội nhìn chằm chằm vào Lâm Vụ.
“Chị dâu…” Lâm Vụ đáng thương khóc không ra nước mắt:
“Chị cố ý phải không?”
Đêm dần buông xuống, đây cũng là lúc các hàng quán bán đồ ăn vặt đông khách nhất. Giờ này xung quanh họ đã đầy những người là người, tiếng xôn xao bàn tán cũng ngày một nhiều thỉnh thoảng lại có một vài ánh mắt liếc về phía Mộ Khinh Hàn.
Mộ Khinh Hàn cứ đứng im như tượng, chẳng biết phải làm sao vậy mà người đang ngồi kế bên mình lại tỏ ra rất bình thản ung dung như thể mọi thứ xung quanh đều không hề tồn tại. Bầu không khí ngộp thở bức bách này khiến nàng càng cảm thấy như mình đang đứng giữa bàn chông. Chắc chắn là đắc tội với một người nào đó nên giờ mới bị thiên hạ chú ý như thế này đây
Về phần Lâm Vụ đáng thương hôm nay quả là một ngày đen đủi của y. Đầu tiên là bị một cô gái điên khùng rượt cho chạy tóe khói, hùng hục vắt chân lên cổ chạy suốt mấy trăm mét. Tiếp theo lại bị dội một ly nước chanh vào người dù chẳng hề làm điều gì sai. Hắn ai oán nhìn gã trai lạnh lùng ngồi đối diện một cái, rồi vội vàng quay người, lấy tay che mấy vết bẩn chứng minh sự hy sinh đầy anh dũng của mình lại đoạn vắt chân lên, vinh quang bỏ chạy khỏi hiện trường.
“Này….” Mộ Khinh Hàn nhìn theo tên Lâm Vụ đang chạy trối chết mà không thèm chào hỏi lấy một câu, trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác đau lòng, cô tiến lên phía trước theo bản năng không ngờ lại bị một bàn tay đột ngột kéo lại.
Cả người nàng khẽ chấn động, do dự ngoảnh đầu thứ đầu tiên nàng bắt gặp là đôi mắt đen láy và sâu thăm thẳm kia.
Trong mắt hắn giờ phút này đã chẳng còn ý cười sâu xa lúc mới gặp nữa mà thay vào đó là một sự rung động khó nhận ra…Hắn là Phong Kỳ Dạ – nhân vật truyền kỳ của đại học Y; nhưng đồng thời hắn cũng là Dạ Thanh Hàn – phu quân đại nhân của mình trong Loạn Thế…
Mộ Khinh Hàn chưa từng nghĩ tới hai con người không hề liên quan chút xíu nào đến nhau, hóa ra lại là một! Trời ơi, cuộc đời mình nhất định là tấn bi kịch rồi lúc đó mình quyết định “bỏ rơi” học trưởng ngay giữa đường không ngờ rằng đến lúc này lại phải rơi vào tình huống như thế…Mộ Khinh Hàn há miệng muốn nói, nhưng dường như đã có thứ gì đó tắc nghẽn nơi cổ họng khiến nàng không thể phát ra thành tiếng.
Ánh mắt run rẩy nhìn xuống cánh tay đang nắm lấy tay mình của Phong Kỳ Dạ thần trí bỗng trở nên cực kỳ hoảng hốt.
“Đi thôi.” Mãi cho đến khi giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai nàng mới giật mình tỉnh lại. Mộ Khinh Hàn đưa mắt nhìn những khuôn mặt đầy vẻ tò mò xung quanh,chợt hốt hoảng gật đầu. Dường như thần trí nàng đã bị những sự việc xảy ra ngày hôm nay làm cho đảo loạn tứ tung lên hết cả, chủ động nắm lấy tay Phong Kỳ Dạ kéo đi…
Cứ như thế Mộ Khinh Hàn cắm đầu cắm cổ bước đi trong vô thức…Đột nhiên, Mộ Khinh Hàn bỗng tỉnh táo lại nàng ngừng cước bộ, rồi bất thình lình xoay người lại nhào tới níu lấy ống tay áo của Phong Kỳ Dạ nhìn thẳng vào đôi mắt đầy vẻ bình tĩnh kia, nàng hỏi bằng một giọng không thể nào tin được:
“Học trưởng, anh… thật sự là Dạ sao?”
Đáy mắt đen thẳm của Phong Kỳ Dạ chợt gợn lên một tia rung động rất khẽ.
Lúc này, Mộ Khinh Hàn mới chợt nhận ra rằng mình đã quá thất thố, nhưng đôi tay đang níu lấy ống tay áo người ta, hình như đã cứng ngắc lại cả rồi T___T nàng chậm rãi di chuyển tầm mắt, vẻ mặt cực kỳ thiếu tự nhiên âm thầm gồng người rút đôi tay cứng như đá của mình ra. Khi lúc sắp thành công thì đột nhiên lại bị Phong Kỳ Dạ đưa tay kia ra nắm chặt lấy.
Tim Mộ Khinh Hàn chợt nhảy tưng tưng liên hồi, nàng luống cuống ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt ngập ý cười kia.
“Ừ.” Phong Kỳ Dạ khẽ mỉm cười, nhưng ngay câu tiếp đó của hắn lại khiến cho Mộ khinh Hàn phải tử trận ngay tại chỗ:
“Dạ của em.”
Khuôn mặt Mộ Khinh Hàn lập tức trở nên đỏ bừng, chỉ hận không thể đào được một cái lỗ mà chui xuống. Học trưởng ơi là học trưởng ơi, cho dù anh có muốn thừa nhận mình chính là Dạ đi nữa, thì cũng đâu cần thêm vào hai chữ “của em” như thế chứ??
Mộ Khinh Hàn còn đang âm thầm cảm thán cho cái “cuộc đời đầy bi kịch” của mình, thì đột nhiên bi kịch thật sự đã ập đến.
“Tiểu Mộ, hẹn hò với bạn trai về rồi à?” Dì Niên – người quản lí khu ký túc xá nữ ló đầu ra từ phòng lưu trữ tài liệu, vừa đưa tay vẫy vẫy với Mộ Khinh Hàn vừa nở một nụ cười đầy gian xảo cười đến nỗi đôi mắt cũng cong cong.
Mộ Khinh Hàn ngớ người, lúc này nàng mới phát hiện ra, nơi Phong Kỳ Dạ dắt nàng đến là khu – ký – túc – xá – nữ!
Hỏng bét! Lỡ như để người khác nhìn thấy…
“Dì… dì Niên…” Mộ Khinh Hàn gắng sức nặn ra một nụ cười gượng gạo đáp lại dì Niên, rồi vội vã nhìn quanh bốn phía sau đó lo lắng giục Phong Kỳ Dạ:
“Muộn rồi, anh mau về đi…”
Phong Kỳ Dạ nhướn mày, đáy mắt hiện lên một tia bất mãn như thể muốn nói: Em đang đuổi anh sao?
“Cái đó, cái đó…” Mộ Khinh Hàn nhìn vẻ mặt không vui của Phong Kỳ Dạ, gấp như thể kiến bò trên chảo nóng.
Song… cuộc đời này chẳng bao giờ giúp đỡ cho nàng, mà chỉ luôn lấy việc bỡn cợt mình ra làm thú vui tiêu khiển.
“Khinh Hàn?” Một giọng nói đầy ngạc nhiên đột ngột truyền đến từ phía xa xa.
Mộ Khinh Hàn lại hóa đá tập hai. Nàng biết chủ nhân của giọng nói kia là ai, chỉ là giờ phút này nàng đâu có gan xác nhận lại nữa… Trời ơi có ai giúp mình đào cái hố chui xuống không?
“Cậu…” Chủ nhân của giọng nói – Mạc Toa Toa trưng ra một vẻ mặt cực kỳ bi kịch, ánh mắt đang dại ra đang lướt hết từ khuôn mặt Mộ Khinh Hàn xuống đến hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau kia, rồi từ từ đánh mắt lên trên nhìn chằm chằm vào Phong Kỳ Dạ…
“Hai người…” Mạc Toa Toa không dám tin vào mắt mình nữa, vội đưa tay lên dụi dụi, rồi chạy lên trước mấy bước tựa như muốn xác nhận chắc chắn rằng cảnh tượng trước mặt hoàn toàn không phải là ảo giác vậy.
Mà Mộ Khinh Hàn, tay nàng vẫn đang nắm chặt tay hắn là vì,cả người đã chết đứng luôn rồi, toàn thân cứng ngắc đến độ không thể cảm nhận được điều gì nữa…
Nhưng mà trong lòng nàng đã ngộ ra một điều.
Tiêu rồi!!!
Mạc Toa Toa đột nhiên bộc phát, hét toáng lên đầy kích động:
“A a a! Phong Kỳ Dạ! Mình nhìn thấy Phong Kỳ Dạ rồi! Nhất định là mình đang nằm mơ, đúng, nhất định mình bị mộng du!”
Bạn đang đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Anh Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭
Mộ Khinh Hàn dường như có phần tỉnh táo lại nhờ tiếng hét thất thanh của cô nàng, thừa dịp Phong Kỳ Dạ không để ý mà nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay anh. Nàng vã mồ hôi nhìn về phía Mạc Toa Toa đang lên cơn kích động ngập ngừng gọi:
“Toa Toa…”
Nghe thấy giọng nói của Mộ Khinh Hàn, Mạc Toa Toa đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận, cô nàng xông lên phía trước nắm chặt lấy hai vai Mộ Khinh Hàn, giận giữ gào:
“Mộ Khinh Hàn! Cậu phải thành thật khai báo cho tớ! Cậu cấu kết dụ dỗ với Phong học trưởng từ lúc nào vậy hả!!!”
“A…” Mộ Khinh Hàn cực kỳ kinh hãi, hoàn toàn chẳng biết phải trả lời thế nào mới phải. Cái gì mà “dụ dỗ” chứ? Nàng với Phong Kỳ Dạ rõ ràng là rất rất rất trong sạch mà!
Đáng tiếc, người nào đó lại không nghĩ như cô. Một giọng nói trầm ấm êm ái chợt vang lên:
“Là anh dụ dỗ em ấy.”
Mạc Toa Toa trợn tròn hai mắt:
“Cái… Cái gì?” Phong Kỳ Dạ vừa nói gì cơ? Nhất định là thính giác của cô có vấn đề rồi!
“Là anh dụ dỗ Khinh Hàn trước.” Khóe môi Phong Kỳ Dạ khẽ nhướn lên, mang theo một nụ cười khiến người ta phải thất thần:
“Đúng không, Khinh Hàn?”
“…” Nhìn nụ cười mê hoặc lòng người, giết chết trái tim bao thiếu nữ con nhà lành của hắn, Mộ Khinh Hàn chỉ cảm thấy hoảng hốt, nhưng không hiểu sao, nàng bỗng vô thức gật đầu!
Vẻ mặt của Mạc Toa Toa cứ như thể sắp sửa bị hồn phi phách tán đến nơi, miệng há ra nhưng lại chẳng thể thốt lên nổi một lời.
Đáy mắt hiện lên một ý cười ranh mãnh, Phong Kỳ Dạ nói: “Nhưng mà, hiện giờ Khinh Hàn chưa muốn người khác biết được chuyện này…” Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp:
“Chuyện của bọn anh, mong rằng học muội sẽ giữ bí mật.” hắn không nói rõ ràng cụ thể chuyện ra làm sao, nhưng những lời ấy, vừa có thể nói đúng sự thật lại vừa ám chỉ được với người ta.
Phong học trưởng đã lên tiếng nhờ vả há có thể không đồng ý sao? Đây là chuyện vinh hạnh cỡ nào chứ! Mạc Toa Toa sướng điên, vội vàng gật đầu như trống bỏi:
“Được được! Học trưởng yên tâm, em nhất định sẽ giữ kín!”
“Ừ, vậy phải giao Khinh Hàn cho em rồi.”
“Yên tâm đi học trưởng, bọn em nhất định sẽ chiếu cố tốt Khinh Hàn mà! Ha ha ha…” Mạc Toa Toa cười rạng rỡ đáp lời Phong Kỳ Dạ, rồi nhanh chóng đẩy cái kẻ đáng thương vừa bị mình bán đi quay về ký túc xá.
Mộ Khinh Hàn vốn dĩ đang vùi mình trong ảo giác đột nhiên bị động tác lôi kéo của Mạc Toa Toa làm cho tỉnh lại. Nhưng đã quá muộn rồi, cô khóc không ra nước mắt T___T… Có điều sao Dạ lại biết được tên thật của cô thế?
Mạc Toa Toa hiển nhiên là còn đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc bất ngờ, ánh mắt bạn mình lóe lên, suốt cả quãng đường về phòng ký túc chẳng thèm nói năng gì với kẻ đi bên cạnh. Nhưng chính bầu không khí yên lặng đến quái dị này lại khiến Mộ Khinh Hàn sợ khiếp hồn khiếp vía. Đến lúc về được phòng, vừa khẽ đẩy cửa ra, một tiếng rống kinh thiên động địa đã lập tức truyền tới, đập tan sự yên tĩnh đầy đáng sợ ấy.
“Mộ Khinh Hàn? Sao cậu đi lâu thế hả? Người đàn ông của cậu vừa gọi điện thoại cho cậu kìa!”
“Hả?” Bàn tay đang đẩy cửa của Mộ Khinh Hàn nhất thời trở nên cứng đờ, kinh ngạc đứng chôn chân tại chỗ.
Mạc Toa Toa hiển nhiên cũng bị Hạ Đào Đào dọa cho sợ hết hồn, vẻ mặt vừa khó hiểu vừa ngạc nhiên.
Hạ Đào Đào hùng hổ vọt tới gần hai người, lôi Mộ Khinh Hàn còn đang đờ đẫn vào phòng, rồi trưng ra một vẻ uy nghiêm như thể người lớn đang dạy dỗ trẻ con:
“Là Nhan học trưởng đó! Cậu mau gọi lại anh ấy cho lão nương!”
“Sao cậu còn giống mẹ hơn cả mẹ tớ luôn vậy?” Mộ Khinh Hàn rút ray mình ra khỏi tay cô nàng, cau mày nói:
“Còn nữa, tớ đã nói với cậu mấy lần rồi? Nhan học trưởng không phải là người đàn ông của tớ!”
Hạ Đào Đào quay người, một tay chống hông, cô nàng nhíu mày, bất mãn trách cứ:
“Nhan học trưởng thì có gì không tốt? Hử? Gia cảnh tốt, thành tích tốt, lại cực kỳ đẹp trai. Quan trọng nhất là, anh ấy nặng tình với cậu như thế…”
Mạc Toa Toa đứng một bên, nãy giờ bị hai người kia hoàn toàn xem như không khí, đến lúc này thì không nhịn nổi nữa, lẩm bẩm một câu:
“Nói không chừng, ‘người kia’ còn tốt hơn gấp mấy…”
Giọng Mạc Toa Toa rất nhỏ, mặc dù không nghe rõ lời bạn nói, nhưng thính giác của Hạ Đào Đào vốn cực kỳ nhạy bén, lập tức quay sang hỏi đầy nghi hoặc:
“Toa Toa, cậu vừa nói gì thế?”
Tác giả :
Phong Hiểu Anh Hàn