Loạn Luân Thì Đã Sao?
Chương 17
Trong xe.......
- Ai đã bắt cóc em? Anh sẽ cho hắn một trận!! _ Anh đập mạnh vào tay lái
- Em không sao, hắn kh.....không làm gì em!! _ Hy ngập ngùng
- Anh sẽ bắt thằng đó trả giá!!!
- À, Dương Dương đâu rồi ạ? _ Cậu quay sang hỏi
Kítttttttttttttttttt. Chiếc xe đang đi nhanh mà phanh gấp gáp như rê cả đoạn đường.
- Tại sao vậy? _ Anh cúi gằm mặt xuống, rồi quay sang Hy, cậu thấy, thấy đôi mắt của anh đỏ hoe, sưng tấy lên, mặt cũng rạn đi, nước mắt tràn xuống.
Anh khóc!
Lần đầu tiên cậu thấy anh khóc!! Hy biết chứ, biết anh lo lắng cho cậu nhường nào! Cậu nghĩ, một người con trai khóc, tức là khi họ đã quá yếu đuối, cần ai đó để dựa vào!
Anh ôm cậu, khóc nức nở không nói nên lời!
Cậu chỉ biết đặt tay lên vỗ vai anh, cười nhẹ:
- Em ổn rồi mà, đừng khóc nữa nha!!
Cậu càng nói, thì anh ngày càng vỡ òa trong cảm xúc!
Anh nức nở khóc như một đứa trẻ chưa từng khóc, ôm chặt lấy cậu không buông:
- T...t.ại...s.a..o...? Anh...anh yêu.... e....m mà!! Hắn.....hắn ta....không tốt!
Cậu lặng nhìn anh, nét mặt xuống sắc, vỗ về anh!
Ngoài trời, cơn mưa ập xuống!
Từng giọt
"Tí tách"
"Tí tách"
"...."
Mưa cứ rơi như thế không ngừng, càng ngày càng nặng hạt hơn.
Anh và mưa!
Trong và ngoài!
Chiếc áo sơ mi của cậu ngấm lại từng giọt nước mắt mặn chát của anh. Và rồi, anh cứ khóc, mưa cứ rơi, ngồi trong chiếc xe nặng nhạt màu trắng xóa của bọt!
Trong cơn mưa rào đó, trong cái tĩnh lặng trong xe, anh thì thầm trong cơn mê ngủ:
- Anh yêu em!
Cậu thì đỏ mặt, anh thiếp ngủ đi như chưa có gì xảy ra.
Trong thoáng chốc, anh ngủ, mưa cũng theo anh mà nguôi. Tính ra, anh cùng mưa đã khóc suốt nửa tiếng, và giờ, anh ngủ, lặng im như một đứa trẻ - đáng yêu!
Cậu nhấc anh sang ghế của mình, hơi nặng thật, rồi chạy sang ghế lái ngồi.
- Đường này đi thế nào nhỉ? -_-
Định gọi anh dậy nhưng trông anh ngủ say quá! Nên cậu chọn con đường thứ 2 để đi.
Thật may!! Đây là đường về nhà. Vừa xuống xe, cậu đã lao ngay xuống. Mẹ Kim Anh đang sốt ruột đứng chờ cả hai người bên ngoài sân.
- Hy, con tôi!!
Mắt mẹ đỏ rực, mẹ cũng vừa khóc, mẹ cũng rất lo lắng cho Hy, dù chỉ là con nuôi thôi, nhưng mẹ thương Hy y như Anh.
- Không sao chứ con, con của mẹ có làm sao không, đau ở chỗ nào không, bọn chúng có làm hại gì con không?
Gạt đi những giọt nước mắt lăn trên má mẹ, cậu chỉ lắc nhẹ.
- Anh đâu rồi Hy?
Mẹ xoa xoa đầu cậu.
- Anh đang ngủ trong xe đó mẹ!!
- Nó lo lắng lắm đấy, mấy ngày rồi vẫn chưa ăn cơm đâu, uống mỗi nước, mỗi lần điện thoại reo lên là y như rằng thằng bé không quan tâm gì đến ai cả.
Mẹ lắc đầu, cười nhẹ
- Thôi, Hy vào đi con, để mẹ gọi nó dậy.
- Vâng
Mẹ bước xuống gần xe, mở cửa gọi anh dậy.
- Hy!!!
Anh tỉnh dậy. Va "phập" vào cửa ô tô. Dù vậy, anh vẫn cố chạy đến ôm Hy làm mẹ cũng bất ngờ.
- Tiểu Hy của anh, đừng đi! Đừng đi!
Hy giật mình, ngoảnh mặt ra sau, quay người lại, xoa xoa đầu anh!!
- Rồi mà, em sẽ không xa nii, nhất định!!
- Thật không?
Anh cười. Cậu cũng vậy.
- Rồi mà!!
- Ừ!!
Anh - với thân hình to lớn đó, ôm ngập mặt cậu, làm cậu không cả thở được.
- Tiểu Hy?
Một giọng nói thân thuộc đến lạ thường. Từ trên đôi mắt cậu long lanh với những giọt nước mắt mặn chát. Anh buông cậu ra.
- Dương Dương?
Cậu quay lại, Dương Dương đang đứng trước mắt cậu. Tiểu Hy chạy tới, ôm chầm lấy Dương Dương.
- Đệ về rồi!!
Cậu nói, có vẻ như Hy lại nhầm lẫn giữa quá khứ và thực tại. Dương Dương có hơi bất ngờ, song vẫn cứ tiếp tục.
Anh đứng đó, dựa sát người vào tường, thì thầm rồi cười nhếch:
- Em đã khóc vì tên đó!!
Có lẽ, nếu anh gặp em trước Dương Dương, thì bây giờ, em sẽ là của anh.
Anh không tin vào cái "duyên phận" mà mọi người thường nói. Nhưng anh sẽ tin vào "định mệnh" của em và anh.
Nếu em xác định bên người đó, vậy sao em lại thân với anh? Liệu đó là trò đùa của số phận?
Ông trời ở trên hà cớ phải cắt đứt tình duyên này?
Nếu trai yêu trai là một sự sỉ nhục, vậy thì yêu bản thân cũng thế chăng?
Em bên người ấy, em sẽ hạnh phúc chứ?
Nhưng nếu em bên anh, anh sẽ đóng em trong trái tim hạnh phúc của mình anh!
Anh sẽ không để một giọt nước mắt buồn bã nào trên khuôn mặt của em, mà anh sẽ đem lại nụ cười hạnh phúc đến trái tim em.
Nhưng em bên người ấy rồi.........
- Ai đã bắt cóc em? Anh sẽ cho hắn một trận!! _ Anh đập mạnh vào tay lái
- Em không sao, hắn kh.....không làm gì em!! _ Hy ngập ngùng
- Anh sẽ bắt thằng đó trả giá!!!
- À, Dương Dương đâu rồi ạ? _ Cậu quay sang hỏi
Kítttttttttttttttttt. Chiếc xe đang đi nhanh mà phanh gấp gáp như rê cả đoạn đường.
- Tại sao vậy? _ Anh cúi gằm mặt xuống, rồi quay sang Hy, cậu thấy, thấy đôi mắt của anh đỏ hoe, sưng tấy lên, mặt cũng rạn đi, nước mắt tràn xuống.
Anh khóc!
Lần đầu tiên cậu thấy anh khóc!! Hy biết chứ, biết anh lo lắng cho cậu nhường nào! Cậu nghĩ, một người con trai khóc, tức là khi họ đã quá yếu đuối, cần ai đó để dựa vào!
Anh ôm cậu, khóc nức nở không nói nên lời!
Cậu chỉ biết đặt tay lên vỗ vai anh, cười nhẹ:
- Em ổn rồi mà, đừng khóc nữa nha!!
Cậu càng nói, thì anh ngày càng vỡ òa trong cảm xúc!
Anh nức nở khóc như một đứa trẻ chưa từng khóc, ôm chặt lấy cậu không buông:
- T...t.ại...s.a..o...? Anh...anh yêu.... e....m mà!! Hắn.....hắn ta....không tốt!
Cậu lặng nhìn anh, nét mặt xuống sắc, vỗ về anh!
Ngoài trời, cơn mưa ập xuống!
Từng giọt
"Tí tách"
"Tí tách"
"...."
Mưa cứ rơi như thế không ngừng, càng ngày càng nặng hạt hơn.
Anh và mưa!
Trong và ngoài!
Chiếc áo sơ mi của cậu ngấm lại từng giọt nước mắt mặn chát của anh. Và rồi, anh cứ khóc, mưa cứ rơi, ngồi trong chiếc xe nặng nhạt màu trắng xóa của bọt!
Trong cơn mưa rào đó, trong cái tĩnh lặng trong xe, anh thì thầm trong cơn mê ngủ:
- Anh yêu em!
Cậu thì đỏ mặt, anh thiếp ngủ đi như chưa có gì xảy ra.
Trong thoáng chốc, anh ngủ, mưa cũng theo anh mà nguôi. Tính ra, anh cùng mưa đã khóc suốt nửa tiếng, và giờ, anh ngủ, lặng im như một đứa trẻ - đáng yêu!
Cậu nhấc anh sang ghế của mình, hơi nặng thật, rồi chạy sang ghế lái ngồi.
- Đường này đi thế nào nhỉ? -_-
Định gọi anh dậy nhưng trông anh ngủ say quá! Nên cậu chọn con đường thứ 2 để đi.
Thật may!! Đây là đường về nhà. Vừa xuống xe, cậu đã lao ngay xuống. Mẹ Kim Anh đang sốt ruột đứng chờ cả hai người bên ngoài sân.
- Hy, con tôi!!
Mắt mẹ đỏ rực, mẹ cũng vừa khóc, mẹ cũng rất lo lắng cho Hy, dù chỉ là con nuôi thôi, nhưng mẹ thương Hy y như Anh.
- Không sao chứ con, con của mẹ có làm sao không, đau ở chỗ nào không, bọn chúng có làm hại gì con không?
Gạt đi những giọt nước mắt lăn trên má mẹ, cậu chỉ lắc nhẹ.
- Anh đâu rồi Hy?
Mẹ xoa xoa đầu cậu.
- Anh đang ngủ trong xe đó mẹ!!
- Nó lo lắng lắm đấy, mấy ngày rồi vẫn chưa ăn cơm đâu, uống mỗi nước, mỗi lần điện thoại reo lên là y như rằng thằng bé không quan tâm gì đến ai cả.
Mẹ lắc đầu, cười nhẹ
- Thôi, Hy vào đi con, để mẹ gọi nó dậy.
- Vâng
Mẹ bước xuống gần xe, mở cửa gọi anh dậy.
- Hy!!!
Anh tỉnh dậy. Va "phập" vào cửa ô tô. Dù vậy, anh vẫn cố chạy đến ôm Hy làm mẹ cũng bất ngờ.
- Tiểu Hy của anh, đừng đi! Đừng đi!
Hy giật mình, ngoảnh mặt ra sau, quay người lại, xoa xoa đầu anh!!
- Rồi mà, em sẽ không xa nii, nhất định!!
- Thật không?
Anh cười. Cậu cũng vậy.
- Rồi mà!!
- Ừ!!
Anh - với thân hình to lớn đó, ôm ngập mặt cậu, làm cậu không cả thở được.
- Tiểu Hy?
Một giọng nói thân thuộc đến lạ thường. Từ trên đôi mắt cậu long lanh với những giọt nước mắt mặn chát. Anh buông cậu ra.
- Dương Dương?
Cậu quay lại, Dương Dương đang đứng trước mắt cậu. Tiểu Hy chạy tới, ôm chầm lấy Dương Dương.
- Đệ về rồi!!
Cậu nói, có vẻ như Hy lại nhầm lẫn giữa quá khứ và thực tại. Dương Dương có hơi bất ngờ, song vẫn cứ tiếp tục.
Anh đứng đó, dựa sát người vào tường, thì thầm rồi cười nhếch:
- Em đã khóc vì tên đó!!
Có lẽ, nếu anh gặp em trước Dương Dương, thì bây giờ, em sẽ là của anh.
Anh không tin vào cái "duyên phận" mà mọi người thường nói. Nhưng anh sẽ tin vào "định mệnh" của em và anh.
Nếu em xác định bên người đó, vậy sao em lại thân với anh? Liệu đó là trò đùa của số phận?
Ông trời ở trên hà cớ phải cắt đứt tình duyên này?
Nếu trai yêu trai là một sự sỉ nhục, vậy thì yêu bản thân cũng thế chăng?
Em bên người ấy, em sẽ hạnh phúc chứ?
Nhưng nếu em bên anh, anh sẽ đóng em trong trái tim hạnh phúc của mình anh!
Anh sẽ không để một giọt nước mắt buồn bã nào trên khuôn mặt của em, mà anh sẽ đem lại nụ cười hạnh phúc đến trái tim em.
Nhưng em bên người ấy rồi.........
Tác giả :
Edo Anh