Lỗ Ái (Bắt Yêu)
Chương 89-3
Hốc mắt Đại Lận chua xót, cô tô thêm chút son cho mẹ, để khuôn mặt bớt chút tiều tụy, sau đó nhìn ba Tiêu đẩy bà ra ngoài, cùng đi tản bộ.
Bệnh tình của mẹ Tiêu ngày càng nặng, nhưng lúc nào trên môi cũng nở nụ cười. Đại Lận lúc nào cũng chuẩn bị trong phòng bệnh một bình hoa tươi, bất cứ lúc nào, căn phòng cũng như một mùa xuân tuyệt đẹp.
Buổi tối, Tiêu Tử ghé qua bệnh viện, trước tiên đến gặp bác sĩ hỏi thăm tình hình của mẹ, sau đó cùng mẹ và Đại Lận dùng cơm, ở trước mặt bà, anh ăn hết sạch thức ăn. Mẹ Tiêu liền cười nói, thật muốn làm bữa cơm cho con ăn, làm món thịt bò hầm cà chua mà con thích ăn, vì món đó mà trước đây con ăn tận ba chén cơm liền.
Nhưng chỉ nói được một câu, rồi ngừng lại, kìm nén cơn đau.
Tiêu Tử đau lòng, nắm chặt tay của mẹ, run run đặt bên môi, để mẹ không nói nữa.
Đại Lận đứng bên cạnh, thấy được một Tiêu Tử đầy mệt mỏi, đầy thống khổ bi thương.
Không phải vì anh yếu đuối, nhưng vì anh biết cách để yêu thương một người.
Anh chỉ là vì quá yêu cô, tôn trọng cô, người khác mới có cơ hội chiếm đoạt.
Anh như vậy cũng vì yêu mẹ, nhưng nếu chỉ có một sự lựa chọn giữa cô và mẹ mình, anh vẫn sẽ bỏ rơi bà, mà chọn cô.
Nếu anh biết, người phụ nữ anh vẫn một lòng một dạ đến chết đi sống lại kia, trước sau vài ngày đã phản bội chồng, anh sẽ tuyệt vọng tới mức nào nữa?
Tô Đại Lận, mày rất đáng chết!
Cô đứng phía sau anh, nhìn mẹ Tiêu thần sắc tiều tụy, không dám tiến lên từng bước, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn bóng dáng chua xót của con trai, lòng đau như cắt..
Ngày hôm sau, cô đến trường học.
Giảng viên vẫn đang nói về môn luật kinh tế, cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng, viết viết, đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những người ngồi đây đều là sinh viên năm ba, không quá cách biệt tuổi của cô, đều là những khuôn mặt mang theo vẻ vô ưu vô lự, thanh xuân tràn ngập, rất giống với dáng vẻ hoạt bát thời năm nhất của cô. Nhưng mỗi khi họ rộn lên tiếng đùa giỡn, cùng bạn bè chọc phá, hưởng thụ thanh xuân, cô lại nhanh chóng cụp mày, không dám tiếp tục nói chuyện với họ.
Đơn giản chỉ vì, cô sợ quá khứ của mình lại được nhắc đến.
Ba năm trước đây cô cũng ngồi ở vị trí cuối cùng, có Xá Dật cùng các quý công tử người trái người phải ra sức vây quanh, bàn bạc sau khi tan học sẽ đi đâu giải trí.
“Hey!” Có người ném cục giấy bị vo tới bàn cô, hung hăng trừng mắt hỏi: “Người mới? Dám chiếm chỗ bà đây?!”
Cô đang suy nghĩ chuyện của mình, liền giật bắn người, ngẩng đầu nhìn những người ngồi bàn bên cạnh, ăn mặc hở hang. Nhìn cô chỉ chỉ :“Sau khi tan học, chị đại muốn gặp mày đó !”
Họ thừa dịp giảng viên không để ý, lén lút xích lại đây.
Đại Lận cảm thấy không đúng, ôm đống sách vở chuẩn bị bước đi. Ai ngờ cô gái kia nhanh hơn, ngang nhiên ở lớp học, kiêu ngạo nắm tóc, cho cô một cái tát trời giáng.
Bốp!
Giảng viên cùng tất cả sinh viên đều quay đầu lại nhìn, khiếp sợ nhìn các cô.
Sau đó, nữ sinh viên hung hăng kéo cô ra từ chỗ ngồi, dùng chân giữ trên mặt đất, trước mặt mọi người, giơ tay lên xé rách quần áo, nói rằng muốn cởi sạch đồ của cô!
Đại lận sợ hãi, dùng chân đá cô ta, nhưng cổ áo vẫn bị xé đi một chút.
Giảng viên cùng các bạn học nhanh chóng chạy tới khuyên can, cô gái kia đứng lên, dùng chân đè lên người Đại Lận , chỉ vào những người còn lại quát lớn:“Mấy người đừng có mà nhúng tay vào! Đây là chuyện của tôi và cô ta, đừng tự mình chuốc phiền toái vào người! ba năm trước cô ta còn có cha làm thị trưởng để dựa dẫm, hại chị tôi, thiêu chị tôi trong cửa hàng bán hoa! Mẹ nó, ả ta đáng chết! Mấy người có biết cô ta từng ngồi tù không? Ba năm trước ở đại học Cẩm thành, hô mưa gọi gió, không biết kỷ luật là gì, ngày ngày đua xe, quậy phá, phóng hỏa, nên mới bị nắm đầu vào ngồi tù! Tội này đáng lẽ phải nhận án mười mấy năm tù, cuối cùng chỉ phải ngồi tù ba năm!”
Những lời vừa nói ra, các sinh viên bán tín bán nghi, nhưng bọn họ quả nhiên không tiếp tục khuyên can, lại chỉ vây quanh ở một bên, nhìn chăm chú vào Đại Lận.
Đại Lận tay bị chuột rút, tay kia bối rối sờ soạng trên mặt đất, đột nhiên nắm được một cây bút, dồn lực hướng đân vào bàn chân kia! Ngòi bút nhọn, như xuyên thấu qua da thịt!
Nữ sinh viên kiêu ngạo không thể đoán trước để phản kháng, thét lên một tiếng chói tai, ôm chân khư khư, đứng không vững, liền theo cầu thang ngã xuống.
*Ter: Đại Lận, chụy thật mạnh mõe :))*
Đại Lận đứng lên, tay giữ lấy chỗ cổ áo bị xé rách, lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người đồng lõa còn lại, lắc lắc gót chân:“Ai phái các cô đến đây? Diệp Tố Tố căn bản không có em gái!”
Bệnh tình của mẹ Tiêu ngày càng nặng, nhưng lúc nào trên môi cũng nở nụ cười. Đại Lận lúc nào cũng chuẩn bị trong phòng bệnh một bình hoa tươi, bất cứ lúc nào, căn phòng cũng như một mùa xuân tuyệt đẹp.
Buổi tối, Tiêu Tử ghé qua bệnh viện, trước tiên đến gặp bác sĩ hỏi thăm tình hình của mẹ, sau đó cùng mẹ và Đại Lận dùng cơm, ở trước mặt bà, anh ăn hết sạch thức ăn. Mẹ Tiêu liền cười nói, thật muốn làm bữa cơm cho con ăn, làm món thịt bò hầm cà chua mà con thích ăn, vì món đó mà trước đây con ăn tận ba chén cơm liền.
Nhưng chỉ nói được một câu, rồi ngừng lại, kìm nén cơn đau.
Tiêu Tử đau lòng, nắm chặt tay của mẹ, run run đặt bên môi, để mẹ không nói nữa.
Đại Lận đứng bên cạnh, thấy được một Tiêu Tử đầy mệt mỏi, đầy thống khổ bi thương.
Không phải vì anh yếu đuối, nhưng vì anh biết cách để yêu thương một người.
Anh chỉ là vì quá yêu cô, tôn trọng cô, người khác mới có cơ hội chiếm đoạt.
Anh như vậy cũng vì yêu mẹ, nhưng nếu chỉ có một sự lựa chọn giữa cô và mẹ mình, anh vẫn sẽ bỏ rơi bà, mà chọn cô.
Nếu anh biết, người phụ nữ anh vẫn một lòng một dạ đến chết đi sống lại kia, trước sau vài ngày đã phản bội chồng, anh sẽ tuyệt vọng tới mức nào nữa?
Tô Đại Lận, mày rất đáng chết!
Cô đứng phía sau anh, nhìn mẹ Tiêu thần sắc tiều tụy, không dám tiến lên từng bước, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn bóng dáng chua xót của con trai, lòng đau như cắt..
Ngày hôm sau, cô đến trường học.
Giảng viên vẫn đang nói về môn luật kinh tế, cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng, viết viết, đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những người ngồi đây đều là sinh viên năm ba, không quá cách biệt tuổi của cô, đều là những khuôn mặt mang theo vẻ vô ưu vô lự, thanh xuân tràn ngập, rất giống với dáng vẻ hoạt bát thời năm nhất của cô. Nhưng mỗi khi họ rộn lên tiếng đùa giỡn, cùng bạn bè chọc phá, hưởng thụ thanh xuân, cô lại nhanh chóng cụp mày, không dám tiếp tục nói chuyện với họ.
Đơn giản chỉ vì, cô sợ quá khứ của mình lại được nhắc đến.
Ba năm trước đây cô cũng ngồi ở vị trí cuối cùng, có Xá Dật cùng các quý công tử người trái người phải ra sức vây quanh, bàn bạc sau khi tan học sẽ đi đâu giải trí.
“Hey!” Có người ném cục giấy bị vo tới bàn cô, hung hăng trừng mắt hỏi: “Người mới? Dám chiếm chỗ bà đây?!”
Cô đang suy nghĩ chuyện của mình, liền giật bắn người, ngẩng đầu nhìn những người ngồi bàn bên cạnh, ăn mặc hở hang. Nhìn cô chỉ chỉ :“Sau khi tan học, chị đại muốn gặp mày đó !”
Họ thừa dịp giảng viên không để ý, lén lút xích lại đây.
Đại Lận cảm thấy không đúng, ôm đống sách vở chuẩn bị bước đi. Ai ngờ cô gái kia nhanh hơn, ngang nhiên ở lớp học, kiêu ngạo nắm tóc, cho cô một cái tát trời giáng.
Bốp!
Giảng viên cùng tất cả sinh viên đều quay đầu lại nhìn, khiếp sợ nhìn các cô.
Sau đó, nữ sinh viên hung hăng kéo cô ra từ chỗ ngồi, dùng chân giữ trên mặt đất, trước mặt mọi người, giơ tay lên xé rách quần áo, nói rằng muốn cởi sạch đồ của cô!
Đại lận sợ hãi, dùng chân đá cô ta, nhưng cổ áo vẫn bị xé đi một chút.
Giảng viên cùng các bạn học nhanh chóng chạy tới khuyên can, cô gái kia đứng lên, dùng chân đè lên người Đại Lận , chỉ vào những người còn lại quát lớn:“Mấy người đừng có mà nhúng tay vào! Đây là chuyện của tôi và cô ta, đừng tự mình chuốc phiền toái vào người! ba năm trước cô ta còn có cha làm thị trưởng để dựa dẫm, hại chị tôi, thiêu chị tôi trong cửa hàng bán hoa! Mẹ nó, ả ta đáng chết! Mấy người có biết cô ta từng ngồi tù không? Ba năm trước ở đại học Cẩm thành, hô mưa gọi gió, không biết kỷ luật là gì, ngày ngày đua xe, quậy phá, phóng hỏa, nên mới bị nắm đầu vào ngồi tù! Tội này đáng lẽ phải nhận án mười mấy năm tù, cuối cùng chỉ phải ngồi tù ba năm!”
Những lời vừa nói ra, các sinh viên bán tín bán nghi, nhưng bọn họ quả nhiên không tiếp tục khuyên can, lại chỉ vây quanh ở một bên, nhìn chăm chú vào Đại Lận.
Đại Lận tay bị chuột rút, tay kia bối rối sờ soạng trên mặt đất, đột nhiên nắm được một cây bút, dồn lực hướng đân vào bàn chân kia! Ngòi bút nhọn, như xuyên thấu qua da thịt!
Nữ sinh viên kiêu ngạo không thể đoán trước để phản kháng, thét lên một tiếng chói tai, ôm chân khư khư, đứng không vững, liền theo cầu thang ngã xuống.
*Ter: Đại Lận, chụy thật mạnh mõe :))*
Đại Lận đứng lên, tay giữ lấy chỗ cổ áo bị xé rách, lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người đồng lõa còn lại, lắc lắc gót chân:“Ai phái các cô đến đây? Diệp Tố Tố căn bản không có em gái!”
Tác giả :
Ám Hương