Lỗ Ái (Bắt Yêu)
Chương 74-5: Kích tình 2
Edit: Shyn
Đại Lận vô cùng sợ hãi, không ngừng vặn vẹo cái mông nhỏ mềm mại, dùng khuỷu tay nhỏ bé đánh anh, không cho cự vật nóng cứng như sắt áp vào người cô.
Cô la lên ô ô, gom gọn lại quần áo, chuẩn bị tư thế phòng thủ trốn tránh.
Trước kia cô muốn anh Duệ Triết yêu cô, giữ cô, ôm cô, mà hiện tại cô không dám, không dám để cho bàn tay kia chạm vào cô, xoa thân thể cô, không dám nhìn thẳng đôi mắt luôn lóe ra sự chán ghét kia.
Là anh rất chán ghét cô, ghét cô xuất hiện như vậy, hận không thể tát một cái, đánh chết cô!
Cô biết mình sai rồi, biết mình đã chạm đến giới hạn, kết quả là bị tống vào tù, mất đi cha, cửa nát nhà tan... Cô biết mình đã sai rồi, không dám, cô không dám nữa, làm ơn buông tha cô...
Anh buông tay nhỏ bé của cô ra, dùng lòng bàn tay ấm áp của mình để thấm khô giọt nước mắt, ôm cô mềm mại không xương, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang kêu la ầm ĩ, hôn nhẹ nhàng, nhấm nháp sự ngọt ngào và mềm mại.
Cô gái mười mấy tuổi như cô non mềm như vậy, khuôn mặt ngây ngô trắng noãn xinh đẹp, mùi thơm nhẹ nhàng phát ra sự thuần khiết. Cô không hề xảo quyệt ương ngạnh, mà lúc nào cũng lắc lắc đầu nhỏ, dường như luôn sợ hãi.
Cô thường xuyên khóc, mỗi khi bị người khác ức hiếp, cô âm thầm trốn đi khóc, mắt to sưng húp, cái mũi nhỏ hồng hồng, giống như một con thỏ trắng. Kỳ thật, cô mất đi sự che chở của cha, lại phải ngồi tù, cô vẫn là một đứa trẻ kinh nghiệm non nớt.
Chỉ là một đứa nhóc, mười sáu tuổi hoạt bát vui vẻ, thuần khiết tốt đẹp, do sự nuông chiều quá độ của cha mẹ, đi nhầm từng bước. Bản chất của cô chẳng hề hư hỏng, hoạt bát yếu ớt, thông minh linh hoạt, mười sáu tuổi đã nhảy lên đến đại học, nhỏ hơn bạn cùng lớp đến hai ba tuổi, cực kì thông mình. Cô đối xử với Tô Tố độc ác, kiêu ngạo ương ngạnh, giao tiếp với loại bạn giang hồ xấu xa, thật sự là làm cho người ta chịu không nổi.
Nhất là được Tô thị trưởng cưng chiều, cô càng thêm không biết trời cao đất rộng, làm xằng làm bậy, đả thương người lại tự hại mình, quả thực đúng là Bá Vương nhỏ của thành phố Cẩm.
Nhưng, chẳng ai lường trước được, ba năm sau, cô chẳng còn là một cô gái xảo quyệt vô lí, vô pháp vô thiên, mà kiên cường đứng lên khiến người ta đau lòng. Cô luôn lẳng lặng đứng ở cách đó không xa, ánh mắt ngưng đọng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn, một ngọn gió thổi cỏ lay cũng có thể kiến cô sợ hãi, làm cho cô lo lắng, nhu nhược làm cho người ta đau lòng, làm cho người ta kinh diễm.
Bộ dạng sợ hãi kia, giống như là một Tô Đại Lận khác, nhu nhược, hèn mọn mà kiên cường, khiến cho suy nghĩ của anh thay đổi rất nhiều.
Chết tiệt nhất là mỗi khi anh nhìn thấy cô cắn môi, sợ hãi phát run lại vô cùng quyến rũ, giống như một cây thuốc phiện ngây thơ mà gợi cảm, cây đào mật no đủ nhiều nước, để cho anh nếm đến nghiện. Anh thích nghe cô yếu ớt gọi anh là “anh Duệ Triết”, âm thanh uyển chuyển, anh nhiên, dùng cánh tay nhỏ nhắn mềm mại quấn lấy anh, yếu ớt đánh anh, tươi cười sáng lạn cùng anh... Mà, cô gái như cô, tươi cười chẳng hề sáng lạn, mà mang theo chua sót cùng ưu thương, hèn mọn làm cho anh đau lòng.
Cô chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng hai hàng lông mày đã vươn nét sầu bi không hợp tuổi! Khiến cho anh mỗi khi nhìn thấy, nội tâm liền áy náy sâu sắc!
Cô từng ở ngục giam tự sát, có bệnh bao tử nghiêm trọng, gặp người chỉ có sợ hãi. Mong muốn của anh đâu phải khiến cho đứa nhỏ mười sáu tuổi phải tự sát, cũng chẳng muốn Tô thị trưởng phải xuống đài, khiến cho cô cửa nát nhà tan! Anh chỉ muốn thoát khỏi sự ràng buộc của cô, dạy cho cô một bài học, không để cho cô kiêu ngạo, ương ngạnh như thế!
Mười sáu tuổi phóng hỏa, thiếu chút nữa hại chết Tố Tố, đến khi mười bảy, mười tám tuổi, mười chín tuổi... Cô còn có thể làm ra chuyện gì! Có chuyện gì mà cô không dám nữa! Tố Tố vô tội, phụ nữ bên cạnh anh đâu thể dễ dàng bị đả thương như thế! Bọn họ không hề mắc nợ cô!
Ba năm đó, anh không đến thăm cô, từ chối nhận tin tức từ cô, sau khi đối mặt với việc Tô gia cửa nát nhà tan, anh đã âm thầm gửi cho cô rất nhiều đồ dùng, giúp cô chuộc lại biệt thự Tô gia, lo tang sự cho Tô thị trưởng; Đón nơi đầu sóng ngọn gió, yêu cầu người ta giảm án xuống thành ba năm; Dặn đám cai ngục giam giữ cô riêng biệt, tận lực giảm bớt công việc, thức ăn chu cấp đầy đủ.
Theo thời gian trôi qua, anh dần dần quên cô, quên đi bóng dáng một người, càng lúc càng mờ nhạt, một lòng chú ý vào công ty và Tố Tố.
Đôi khi, anh nhớ đến cô gái nhỏ ở Tô gia từng bám theo anh, từng dây dưa với anh, nhưng ba năm dài như vậy, nhiều như vậy, trong đời không biết xảy ra bao nhiêu chuyện, lướt qua bao nhiêu khuôn mặt mới.
Anh và Tố Tố chưa từng đề cập đến việc phóng hỏa, mà là đàm hôn luận gả, không ngừng vì chuyện này mà phân phân hợp hợp, khắc khẩu rùng mình, cũng vì lao lực quá độ, cuối cùng chia tay chấm dứt.
Anh đứng ở trên đỉnh cao nhất, để quản lí công ty riêng của mình, mỗi ngày ba bữa đều là xã giao, mở rộng quan hệ với các chính trị gia, giám đốc điều hành, nhân viên chính phủ, luôn qua lại với bọn họ;
Trong tiềm thức đã in sâu quá nhiều loại phụ nữ, miệng cọp gan thỏ, yêu mị khêu gợi, tài mạo song tuyệt, đều đã hợp tác qua, thưởng thức bề ngoài và năng lực của các cô xuất sắc hơn người, cam kết lương cao, vì công ty mà làm việc; Hoặc là giống hồng nhan Cố Lả Lướt, nói chuyện phiếm nhưng không lên giường, dùng để mang ra ngoài đối phó…
Đó là cuộc sống trong ba năm của anh, những thú vui nhục dục được thay bằng kinh doanh và chính trị, anh lừa tôi gạt, đã mệt đến không có tinh lực nhớ lại chuyện năm xưa đả thương Tố Tố thế nào.
Chỉ nhớ rõ con gái nhà Tô gia có một đôi mắt to tròn, một chú chó nhỏ bông trắng tinh mềm mại. Một người một chó cứ luẩn quẩn trong phòng anh.
Tô Đại Lận trong trí nhớ của anh, là bắt đầu từ lúc anh thấy cô ở nhà Trâu bí thư, chậm rãi nhớ lại. Bởi vì anh vô cùn ngạc nhiên, vì sao cô trở nên gầy như thế!
Anh không nghĩ tới, sau khi ra tù cô lại trở nên yếu ớt, hèn mọn như vậy, vô luận thế nào, đều sẽ bị người ta ước hiếp! Trước kia anh đã cẩn thận căn dặn ngục trưởng, nhất định phải giam giữ cô riêng biệt, không được giam cùng những phạm nhân khác, cải cách hình phạt nhẹ hơn, đồ ăn không được nghèo nàn, để cho cô ăn no ngủ ngon. Nhưng sau khi ra tù, cô lại mắc phải bệnh bao tử nghiêm trọng!
Vết sẹo trên cô tay tinh tế kia, xuất hiện lúc tô thị trưởng qua đời hay sao?
Cánh tay tráng kiện hữu lực của anh ôm sát cô vào ngực, dịu dàng hôn cô, đau lòng hôn cô, bàn tay nóng hổi rút khỏi áo quần cô, ánh mắt cũng chậm ĩ buông tha, áp chế lại thân hình đang ra sức kháng cự, ôm vào trong ngực, nắm lấy cổ tay mềm mại.
______
Slow: ss nghĩ là nam chính không sạch! Vì trước kiaa có yêu Diệp Tố Tố rồi. Còn với Tiểu Hàm thì bật mí là không có chạm qua nhé :)) Với cả chuyện hay còn ở phía sau, không xem thì uổng lắm ah~
Đại Lận vô cùng sợ hãi, không ngừng vặn vẹo cái mông nhỏ mềm mại, dùng khuỷu tay nhỏ bé đánh anh, không cho cự vật nóng cứng như sắt áp vào người cô.
Cô la lên ô ô, gom gọn lại quần áo, chuẩn bị tư thế phòng thủ trốn tránh.
Trước kia cô muốn anh Duệ Triết yêu cô, giữ cô, ôm cô, mà hiện tại cô không dám, không dám để cho bàn tay kia chạm vào cô, xoa thân thể cô, không dám nhìn thẳng đôi mắt luôn lóe ra sự chán ghét kia.
Là anh rất chán ghét cô, ghét cô xuất hiện như vậy, hận không thể tát một cái, đánh chết cô!
Cô biết mình sai rồi, biết mình đã chạm đến giới hạn, kết quả là bị tống vào tù, mất đi cha, cửa nát nhà tan... Cô biết mình đã sai rồi, không dám, cô không dám nữa, làm ơn buông tha cô...
Anh buông tay nhỏ bé của cô ra, dùng lòng bàn tay ấm áp của mình để thấm khô giọt nước mắt, ôm cô mềm mại không xương, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang kêu la ầm ĩ, hôn nhẹ nhàng, nhấm nháp sự ngọt ngào và mềm mại.
Cô gái mười mấy tuổi như cô non mềm như vậy, khuôn mặt ngây ngô trắng noãn xinh đẹp, mùi thơm nhẹ nhàng phát ra sự thuần khiết. Cô không hề xảo quyệt ương ngạnh, mà lúc nào cũng lắc lắc đầu nhỏ, dường như luôn sợ hãi.
Cô thường xuyên khóc, mỗi khi bị người khác ức hiếp, cô âm thầm trốn đi khóc, mắt to sưng húp, cái mũi nhỏ hồng hồng, giống như một con thỏ trắng. Kỳ thật, cô mất đi sự che chở của cha, lại phải ngồi tù, cô vẫn là một đứa trẻ kinh nghiệm non nớt.
Chỉ là một đứa nhóc, mười sáu tuổi hoạt bát vui vẻ, thuần khiết tốt đẹp, do sự nuông chiều quá độ của cha mẹ, đi nhầm từng bước. Bản chất của cô chẳng hề hư hỏng, hoạt bát yếu ớt, thông minh linh hoạt, mười sáu tuổi đã nhảy lên đến đại học, nhỏ hơn bạn cùng lớp đến hai ba tuổi, cực kì thông mình. Cô đối xử với Tô Tố độc ác, kiêu ngạo ương ngạnh, giao tiếp với loại bạn giang hồ xấu xa, thật sự là làm cho người ta chịu không nổi.
Nhất là được Tô thị trưởng cưng chiều, cô càng thêm không biết trời cao đất rộng, làm xằng làm bậy, đả thương người lại tự hại mình, quả thực đúng là Bá Vương nhỏ của thành phố Cẩm.
Nhưng, chẳng ai lường trước được, ba năm sau, cô chẳng còn là một cô gái xảo quyệt vô lí, vô pháp vô thiên, mà kiên cường đứng lên khiến người ta đau lòng. Cô luôn lẳng lặng đứng ở cách đó không xa, ánh mắt ngưng đọng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn, một ngọn gió thổi cỏ lay cũng có thể kiến cô sợ hãi, làm cho cô lo lắng, nhu nhược làm cho người ta đau lòng, làm cho người ta kinh diễm.
Bộ dạng sợ hãi kia, giống như là một Tô Đại Lận khác, nhu nhược, hèn mọn mà kiên cường, khiến cho suy nghĩ của anh thay đổi rất nhiều.
Chết tiệt nhất là mỗi khi anh nhìn thấy cô cắn môi, sợ hãi phát run lại vô cùng quyến rũ, giống như một cây thuốc phiện ngây thơ mà gợi cảm, cây đào mật no đủ nhiều nước, để cho anh nếm đến nghiện. Anh thích nghe cô yếu ớt gọi anh là “anh Duệ Triết”, âm thanh uyển chuyển, anh nhiên, dùng cánh tay nhỏ nhắn mềm mại quấn lấy anh, yếu ớt đánh anh, tươi cười sáng lạn cùng anh... Mà, cô gái như cô, tươi cười chẳng hề sáng lạn, mà mang theo chua sót cùng ưu thương, hèn mọn làm cho anh đau lòng.
Cô chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng hai hàng lông mày đã vươn nét sầu bi không hợp tuổi! Khiến cho anh mỗi khi nhìn thấy, nội tâm liền áy náy sâu sắc!
Cô từng ở ngục giam tự sát, có bệnh bao tử nghiêm trọng, gặp người chỉ có sợ hãi. Mong muốn của anh đâu phải khiến cho đứa nhỏ mười sáu tuổi phải tự sát, cũng chẳng muốn Tô thị trưởng phải xuống đài, khiến cho cô cửa nát nhà tan! Anh chỉ muốn thoát khỏi sự ràng buộc của cô, dạy cho cô một bài học, không để cho cô kiêu ngạo, ương ngạnh như thế!
Mười sáu tuổi phóng hỏa, thiếu chút nữa hại chết Tố Tố, đến khi mười bảy, mười tám tuổi, mười chín tuổi... Cô còn có thể làm ra chuyện gì! Có chuyện gì mà cô không dám nữa! Tố Tố vô tội, phụ nữ bên cạnh anh đâu thể dễ dàng bị đả thương như thế! Bọn họ không hề mắc nợ cô!
Ba năm đó, anh không đến thăm cô, từ chối nhận tin tức từ cô, sau khi đối mặt với việc Tô gia cửa nát nhà tan, anh đã âm thầm gửi cho cô rất nhiều đồ dùng, giúp cô chuộc lại biệt thự Tô gia, lo tang sự cho Tô thị trưởng; Đón nơi đầu sóng ngọn gió, yêu cầu người ta giảm án xuống thành ba năm; Dặn đám cai ngục giam giữ cô riêng biệt, tận lực giảm bớt công việc, thức ăn chu cấp đầy đủ.
Theo thời gian trôi qua, anh dần dần quên cô, quên đi bóng dáng một người, càng lúc càng mờ nhạt, một lòng chú ý vào công ty và Tố Tố.
Đôi khi, anh nhớ đến cô gái nhỏ ở Tô gia từng bám theo anh, từng dây dưa với anh, nhưng ba năm dài như vậy, nhiều như vậy, trong đời không biết xảy ra bao nhiêu chuyện, lướt qua bao nhiêu khuôn mặt mới.
Anh và Tố Tố chưa từng đề cập đến việc phóng hỏa, mà là đàm hôn luận gả, không ngừng vì chuyện này mà phân phân hợp hợp, khắc khẩu rùng mình, cũng vì lao lực quá độ, cuối cùng chia tay chấm dứt.
Anh đứng ở trên đỉnh cao nhất, để quản lí công ty riêng của mình, mỗi ngày ba bữa đều là xã giao, mở rộng quan hệ với các chính trị gia, giám đốc điều hành, nhân viên chính phủ, luôn qua lại với bọn họ;
Trong tiềm thức đã in sâu quá nhiều loại phụ nữ, miệng cọp gan thỏ, yêu mị khêu gợi, tài mạo song tuyệt, đều đã hợp tác qua, thưởng thức bề ngoài và năng lực của các cô xuất sắc hơn người, cam kết lương cao, vì công ty mà làm việc; Hoặc là giống hồng nhan Cố Lả Lướt, nói chuyện phiếm nhưng không lên giường, dùng để mang ra ngoài đối phó…
Đó là cuộc sống trong ba năm của anh, những thú vui nhục dục được thay bằng kinh doanh và chính trị, anh lừa tôi gạt, đã mệt đến không có tinh lực nhớ lại chuyện năm xưa đả thương Tố Tố thế nào.
Chỉ nhớ rõ con gái nhà Tô gia có một đôi mắt to tròn, một chú chó nhỏ bông trắng tinh mềm mại. Một người một chó cứ luẩn quẩn trong phòng anh.
Tô Đại Lận trong trí nhớ của anh, là bắt đầu từ lúc anh thấy cô ở nhà Trâu bí thư, chậm rãi nhớ lại. Bởi vì anh vô cùn ngạc nhiên, vì sao cô trở nên gầy như thế!
Anh không nghĩ tới, sau khi ra tù cô lại trở nên yếu ớt, hèn mọn như vậy, vô luận thế nào, đều sẽ bị người ta ước hiếp! Trước kia anh đã cẩn thận căn dặn ngục trưởng, nhất định phải giam giữ cô riêng biệt, không được giam cùng những phạm nhân khác, cải cách hình phạt nhẹ hơn, đồ ăn không được nghèo nàn, để cho cô ăn no ngủ ngon. Nhưng sau khi ra tù, cô lại mắc phải bệnh bao tử nghiêm trọng!
Vết sẹo trên cô tay tinh tế kia, xuất hiện lúc tô thị trưởng qua đời hay sao?
Cánh tay tráng kiện hữu lực của anh ôm sát cô vào ngực, dịu dàng hôn cô, đau lòng hôn cô, bàn tay nóng hổi rút khỏi áo quần cô, ánh mắt cũng chậm ĩ buông tha, áp chế lại thân hình đang ra sức kháng cự, ôm vào trong ngực, nắm lấy cổ tay mềm mại.
______
Slow: ss nghĩ là nam chính không sạch! Vì trước kiaa có yêu Diệp Tố Tố rồi. Còn với Tiểu Hàm thì bật mí là không có chạm qua nhé :)) Với cả chuyện hay còn ở phía sau, không xem thì uổng lắm ah~
Tác giả :
Ám Hương