Livestream Siêu Kinh Dị
Chương 5: Tôi là một streamer
Dịch: Vạn Cổ
***
Vấn đề thế giới này có quỷ hay không còn khó hơn câu hỏi trứng có trước hay gà có trước nữa. Dù gì đi nữa, đa phần người ta đều biết mùi vị của trứng và gà, nhưng hiếm có ai đã từng gặp quỷ.
Thật ra, ngay cả những người chuyên nghiệp nghiên cứu năng lượng tâm linh cũng khó đưa ra một đáp án xác định, huống chi là một thám tử sống dưới ngọn cờ đỏ sao vàng như tôi.
Tuy nhiên, tôi không biết không có nghĩa là không thể trả lời. Có nhiều lúc, người sống trên đời cũng không cần nói ra sự thật, chỉ cần nói ra đáp án mà người nghe muốn nghe, là được rồi.
Ngay từ đầu câu chuyện, người đàn ông mang mặt nạ giấy này đã bảo, ai muốn trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng, kẻ đó không những thuần thục tương tác với khán giả, mà còn học cách tự bảo vệ mình.
Câu nói này có tính ám chỉ vô cùng, lần thử thách này cũng đã bắt đầu từ khi tôi bước qua cánh cửa sau lưng.
Tôi không vướng mắc quá lâu ở vấn đề có quỷ hay không trên thế giới này, mà tổng hợp lại tất cả những trải nghiệm của bản thân từ đầu hôm đến hiện tại: truyền thuyết về đường Vô Đăng, bà cụ ôm em bé trong đêm mưa, chủ khảo phỏng vấn mang mặt nạ giấy, năm câu hỏi phỏng vấn kỳ lạ.
Tất cả những thứ đó đều phá vỡ thường thức, làm tiền đề cho câu hỏi cuối cùng này.
Bọn họ đã tạo nền công phu đến vậy, thì đáp án mà bọn họ muốn nghe cũng quá rõ ràng.
"Tôi tin tưởng trên thế giới này có quỷ, đây là câu trả lời cuối cùng của tôi."
Tiếng nói vừa dứt, từng tiếng vỗ tay vang lên giữa căn phòng nhỏ chật hẹp. Bên cạnh bàn, ba người chủ khảo đang vỗ tay một cách cứng nhắc.
"Trả lời đúng 4/5 câu hỏi. Chúc mừng cậu, cậu Cao, Âm Gian Tú Tràng chính thức thuê cậu làm nhân viên, trở thành streamer ký hợp đồng với công ty chúng tôi."
Do nhiều nguyên nhân, tôi từng bị các công ty, từ lớn đến nhỏ, tại Giang Thành này từ chối hơn trăm lần. Thật bại đến nỗi tôi tự sinh ra bóng ma trong đầu luôn, thế mà lần này lại thuận lợi phỏng vấn thành công. Thật ra, trong lòng tôi cũng chẳng vui vẻ gì dù mang tiếng vượt qua phỏng vấn.
"Vậy là được vào công ty à? Có qua loa hay không?"
"Không đâu! Cậu chính là ứng viên phù hợp nhất mà chúng tôi từng gặp. Nếu không có vấn đề gì nữa, chúng ta ký hợp đồng ngay đi." Người ngồi chính giữa đứng dậy, chiều cao gần ngang với tôi, tôi và gã đàn ông mang mặt nạ giấy đối mặt nhìn nhau cách một cái bàn.
"Đúng là có chút thắc mắc nhỏ. Anh nói em trả lời đúng 4/5 câu hỏi, vậy có thể nói cho em biết em trả lời sai câu nào hay không?" Trong suy luận lại có điểm thiếu sót, đây là một điểm yếu chí mạng đối với một người thám tử như tôi.
"Hiện tại, cậu không cần thiết biết rõ..." Tiếng cười khanh khách truyền ra dưới chiếc mặt nạ bằng giấy, gã nói: "Bởi vì không lâu sau đó, cậu sẽ có thể tự trải nghiệm hương vị tuyệt vọng kia, cậu sẽ hiểu chính bản thân cậu đáp sai câu hỏi nào thôi mà."
"Tự trải nghiệm ư? Đúng là một câu trả lời thử thách người hỏi nha." Đối với tâm lý của người bình thưởng, chẳng ai ngu dại gì mà đi tự trải nghiệm khung cảnh thực tế diễn ra trong các câu hỏi vừa rồi.
"Cậu Cao, còn thắc mắc gì nữa không?"
"Tôi không có..." Làm sao mà không có được chứ? Vô số mối nghi ngờ đang vờn quanh trong óc của tôi đây nè. Chỉ là, làm sao tôi có thể hỏi ra mấy câu hỏi đó, hoặc là dù có hỏi, mấy tên này chắc chắn không thèm trả lời, thậm chí có nguy cơ dẫn đến họa sát thân cho chính mình nữa.
Muốn yên ổn vượt qua tối nay, lựa chọn sáng suốt nhất chính là giả vờ thuận theo ngoài mặt; chờ đến lúc rời khỏi nơi này, tôi lập tức báo cảnh sát, phối hợp với họ để hốt trọn cái lũ bệnh tâm thần này.
"Tốt lắm, chuẩn bị ký hợp đồng đi." Gã ta lấy một cuộn giấy cũ kỹ, ố vàng từ bên dưới mặt bàn ra, sau đó nắm lấy tay phải của tôi, đặt nó lên trên.
"Lạnh quá..." Lần tiếp xúc đầu tiên của tôi và gã đàn ông này, tôi phát hiện cơ thẩn của gã quá lạnh, tựa như một cái xác bị giấu bên trong tủ lạnh vậy.
"Tôi cần làm gì?" Chưa kịp định hình lại, tôi liền nhìn thấy một con côn trùng quái dị bò ra từ dưới sàn nhà, tựa như một con rết, nhưng trán nó có một cái sừng nhỏ dài tầm 2 cm, giống như thuồng luồng.
Dọc theo chân bàn, nó nhanh nhẹn bò lên trên bàn.
Tôi muốn né tránh, nhưng tay của gã đàn ông mang mặt nạ kia đè lấy tay tôi như một gọng kìm sắt. Tôi không thể giãy giụa, chỉ có thể trơ mắt nhìn con trùng kỳ lạ kia cắn vào tay phải.
"A!!!" Một cơn đau thấu tận xương tủy khiến tôi hét lên. Chỉ là, cảm giác ấy chỉ kéo dài vài giây, khi tôi tỉnh hồn bèn thấy một vết thương màu đen có hình hoa mai trên tay phải.
Máu của tôi nhuộm đỏ cuộn giấy, trong khi con trùng vừa rồi lại mất đi tất cả sinh lực, cong thành một cuộn, rơi vào khe nứt dưới sàn nhà.
"Hoàn thành ký kết hợp đồng. Từ hôm nay về sau, cậu chính là thành viên của Âm Gian Tú Tràng." Gã đàn ông mang mặt nạ buông tay ra, giọng điệu vẫn thờ ơ như cũ. Tên đó bèn lôi ra một cái túi xách nhỏ bằng da.
"Tất cả thiết bị để cậu tiến hành livestream đều do bọn ta cung cấp. Cậu chỉ cần thể hiện hết mình, thu hút nhiều lượt views hơn là được." Gã mở túi xách ra, bên trong có đầy đủ các thiết bị livestream: máy quay phim, bộ mã hóa trục di động, gậy selfie, giá đỡ 3 chân, thậm chí còn tặng kèm một smartphone có màn hình khá lớn.
Nếu chẳng thấy những vét máu lem luốc còn dính trên mấy món này, hầu như tôi sẽ nghĩ rằng đây chỉ là một studio thông thường mà thôi.
"Nhiệm vụ livestream của cậu sẽ do chúng tôi trực tiếp giao phó trên điện thoại, trong khi chính cậu sẽ quyết định phương pháp livestream. Nhưng xin cậu phải nhớ kỹ, cậu bắt buộc phải dùng thiết bị mà chúng tôi cung cấp để stream, bởi vì chỉ có thiết bị của chúng tôi mới có thể quay chụp được những hình ảnh mà mắt thường không nhìn thấy."
"Mỗi làn kết thúc một màn livestream, bọn tôi sẽ dựa vào lượt views và tiền thưởng, kết hợp với biểu hiện của cậu để tiến hành chấm điểm. Điểm đó có thể được tích lũy, cũng có thể dùng nó để đổi được rất nhiều vật phẩm xuất sắc vượt qua trí tưởng tượng từ chúng tôi."
"Chỉ là, có thưởng, sẽ có phạt. Nếu cậu để điểm tích lũy bị âm, cậu sẽ biến mất khỏi thế gian này, không lưu lại bất cứ dấu vết gì, tương tự như Hạ Trì, kẻ đã dẫn lối cậu đến đây!"
Nghe đến đó, tôi không thể nào giữ nổi vẻ bình tĩnh. Có thể tùy tiện khiến một người biến mất một cách âm thầm, đây chính là một tập đoàn tội phạm vô cùng vĩ mô. Điều này tương tự như tôi vô tình bước lên thuyền giặc mất rồi.
"Trên hợp đồng có ghi tất cả chi tiết, cậu đọc lại xem có chỗ nào chưa hiểu hay không?"
Tôi cầm lấy cuộn giấy ướt đẫm máu của chính mình. Bên trên toàn là những giáo điều cứng nhắc, nhìn sơ qua, chủ yếu bảo tôi không được chủ động tiết lộ sự tồn tại của Âm Gian Tú Tràng và không thể từ chối khi nhiệm vụ phân phó đến.
Điểm đáng lưu ý nhất chính là danh sách hối đoái* ở mặt sau tờ giấy.
(Hối đoái: dùng một loại tiền tệ/vật phẩm nào đó để đổi lấy 1 món khác có giá trị tương đương, hiểu nôm na là trao đổi)
Trong đó, hàng thứ nhất ghi rằng: 01 điểm có thể hối đoái được 100 gram vàng.
"Đùa à? Hiện tại, 1 gram vàng được khoảng 250 đồng, 100 gram chính là 25,000 Nhân Dân tệ nha."
Nhìn xuống nữa, tôi thấy 05 điểm có thể hối đoái được Kuman Thong Thái Lan.
07 điểm thể đổi được Tương Tây thi cổ, 10 điểm có thể hối đoái Uế Thái Tuế, 12 điểm là có thể chọn bản chép tay Ngọc Nữ Hỉ Thần thuật, 15 điểm có thể mở đôi mắt trần tục thành Thiên Nhãn, 20 điểm lấy đi tẩy gân phạt cốt, 30 điểm dùng để...
"Mấy thứ này là cái quái gì vậy trời?"
Ánh mắt lướt xuống liên tục, tôi thấy điểm cuối của danh sách hối đoái.
...
Dương thọ - 1000 điểm hối đoái được 12 tiếng đồng hồ tuổi thọ.
10,000 điểm - Bạn có thể lựa chọn nghỉ việc - tất cả trở lại như lúc ban đầu.
"Chắc cậu xem xong rồi, nhớ giữ bản hợp đồng cẩn thận nhé. Nhớ sớm test thiết bị livestream. Tôi phỏng chừng đợt livestream đầu tiên của cậu sẽ diễn ra vào đêm mai đấy."
"Em từ chối được không?"
"Dù cậu quyết định thế nào, chúng tôi đều không can dự. Chỉ là, điểm số hiện tại của cậu là 0, bỏ stream một lần cậu sẽ bị trừ 10 điểm."
"OK, em hiểu rồi. Vậy bây giờ em đi được chưa?" Nói thật, tôi chẳng muốn ở lại nơi đây bất cứ phút giây nào nữa.
"Có vấn đề gì không hiểu, cậu có thể gọi điện thoại cho tôi. Chiếc smartphone trong túi xách da có thể liên lạc được với tôi đấy." Gã ta dùng một tay vịn chiếc mặt nạ giấy trên mặt, tay kia phất nhẹ một cái, cửa phòng đang đóng chặt liền mở ra chầm chậm: "Cậu Cao, tôi thấy cậu là một người cẩn thận, thông minh. Tôi hy vọng cậu có thể tập trung, nghiêm túc trong mỗi lần livestream. Cậu tuyệt đối không được đùa giỡn với chính tính mạng của mình!"
"Anh yên tâm, em sống còn chưa đủ lâu mà." Xách túi da lên, tôi bước nhanh ra cửa. Chẳng biết đứng trong phòng bao lâu, lúc này, hai chân tôi tê dại, cứng nhắc, tựa nhưng bị hóa đá vậy.
"Cậu Cao, tôi mong cậu có thể sống sót từ tần đáy lòng..."
Tôi không hề nghe thấy câu nói cuối cùng của gã mang mặt nạ giấy đó, trái lại tôi vẫn tin bọn điên khùng kia chẳng nói ra bất cứ thứ gì tốt đẹp cả.
Đẩy cánh cửa phòng 444 ra, sờ soạng bước lên trên, tôi chạy một mạch ra hành lang, đến hiên nhà, sau đó mặc kệ đông tây nam bắc, lao nhanh ra phố.
Cảm giác đã chạy được một lúc khá lâu, tôi thấy một tia sáng lóe lên: "Là đèn xe!"
"Muốn đi đâu?" Một chiếc xe taxi dừng trước mặt, tài xế là một ông chú hói đầu.
"Về khu đô thị mới, phố đông Đinh Đường, Giang Thành." Tôi không thể chờ đợi được nữa, tự kéo cửa xe.
"Lăn bánh là 20 đồng. Quy định mới là cậu phải trả thêm 01 đồng tiền xăng dầu."
"Đừng có dài dòng nữa, chú mau mở cửa ra coi." Tôi vẫn còn sợ hãi, có thời gian đâu mà để ý vài đồng bạc lẻ. Miệng tôi thở hổn hển, tay ôm chặt giỏ xách da.
"Anh bạn trẻ, không phải tôi không muốn chở cậu. Hiện đang là buổi tối, cậu lại hoảng sợ ôm một cái túi xách da, ai biết bên trong giấu cái gì? Lỡ như..."
"Chú nghĩ xa quá rồi đó." Tôi mở túi xách ra, cho ông ấy thấy đồ vật bên trong: "Chú yên tâm mở cửa đi, tôi chỉ là một tên streamer liều mạng đang xung phong tìm đường chết tại tiền tuyến mà thôi.
***
Vấn đề thế giới này có quỷ hay không còn khó hơn câu hỏi trứng có trước hay gà có trước nữa. Dù gì đi nữa, đa phần người ta đều biết mùi vị của trứng và gà, nhưng hiếm có ai đã từng gặp quỷ.
Thật ra, ngay cả những người chuyên nghiệp nghiên cứu năng lượng tâm linh cũng khó đưa ra một đáp án xác định, huống chi là một thám tử sống dưới ngọn cờ đỏ sao vàng như tôi.
Tuy nhiên, tôi không biết không có nghĩa là không thể trả lời. Có nhiều lúc, người sống trên đời cũng không cần nói ra sự thật, chỉ cần nói ra đáp án mà người nghe muốn nghe, là được rồi.
Ngay từ đầu câu chuyện, người đàn ông mang mặt nạ giấy này đã bảo, ai muốn trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng, kẻ đó không những thuần thục tương tác với khán giả, mà còn học cách tự bảo vệ mình.
Câu nói này có tính ám chỉ vô cùng, lần thử thách này cũng đã bắt đầu từ khi tôi bước qua cánh cửa sau lưng.
Tôi không vướng mắc quá lâu ở vấn đề có quỷ hay không trên thế giới này, mà tổng hợp lại tất cả những trải nghiệm của bản thân từ đầu hôm đến hiện tại: truyền thuyết về đường Vô Đăng, bà cụ ôm em bé trong đêm mưa, chủ khảo phỏng vấn mang mặt nạ giấy, năm câu hỏi phỏng vấn kỳ lạ.
Tất cả những thứ đó đều phá vỡ thường thức, làm tiền đề cho câu hỏi cuối cùng này.
Bọn họ đã tạo nền công phu đến vậy, thì đáp án mà bọn họ muốn nghe cũng quá rõ ràng.
"Tôi tin tưởng trên thế giới này có quỷ, đây là câu trả lời cuối cùng của tôi."
Tiếng nói vừa dứt, từng tiếng vỗ tay vang lên giữa căn phòng nhỏ chật hẹp. Bên cạnh bàn, ba người chủ khảo đang vỗ tay một cách cứng nhắc.
"Trả lời đúng 4/5 câu hỏi. Chúc mừng cậu, cậu Cao, Âm Gian Tú Tràng chính thức thuê cậu làm nhân viên, trở thành streamer ký hợp đồng với công ty chúng tôi."
Do nhiều nguyên nhân, tôi từng bị các công ty, từ lớn đến nhỏ, tại Giang Thành này từ chối hơn trăm lần. Thật bại đến nỗi tôi tự sinh ra bóng ma trong đầu luôn, thế mà lần này lại thuận lợi phỏng vấn thành công. Thật ra, trong lòng tôi cũng chẳng vui vẻ gì dù mang tiếng vượt qua phỏng vấn.
"Vậy là được vào công ty à? Có qua loa hay không?"
"Không đâu! Cậu chính là ứng viên phù hợp nhất mà chúng tôi từng gặp. Nếu không có vấn đề gì nữa, chúng ta ký hợp đồng ngay đi." Người ngồi chính giữa đứng dậy, chiều cao gần ngang với tôi, tôi và gã đàn ông mang mặt nạ giấy đối mặt nhìn nhau cách một cái bàn.
"Đúng là có chút thắc mắc nhỏ. Anh nói em trả lời đúng 4/5 câu hỏi, vậy có thể nói cho em biết em trả lời sai câu nào hay không?" Trong suy luận lại có điểm thiếu sót, đây là một điểm yếu chí mạng đối với một người thám tử như tôi.
"Hiện tại, cậu không cần thiết biết rõ..." Tiếng cười khanh khách truyền ra dưới chiếc mặt nạ bằng giấy, gã nói: "Bởi vì không lâu sau đó, cậu sẽ có thể tự trải nghiệm hương vị tuyệt vọng kia, cậu sẽ hiểu chính bản thân cậu đáp sai câu hỏi nào thôi mà."
"Tự trải nghiệm ư? Đúng là một câu trả lời thử thách người hỏi nha." Đối với tâm lý của người bình thưởng, chẳng ai ngu dại gì mà đi tự trải nghiệm khung cảnh thực tế diễn ra trong các câu hỏi vừa rồi.
"Cậu Cao, còn thắc mắc gì nữa không?"
"Tôi không có..." Làm sao mà không có được chứ? Vô số mối nghi ngờ đang vờn quanh trong óc của tôi đây nè. Chỉ là, làm sao tôi có thể hỏi ra mấy câu hỏi đó, hoặc là dù có hỏi, mấy tên này chắc chắn không thèm trả lời, thậm chí có nguy cơ dẫn đến họa sát thân cho chính mình nữa.
Muốn yên ổn vượt qua tối nay, lựa chọn sáng suốt nhất chính là giả vờ thuận theo ngoài mặt; chờ đến lúc rời khỏi nơi này, tôi lập tức báo cảnh sát, phối hợp với họ để hốt trọn cái lũ bệnh tâm thần này.
"Tốt lắm, chuẩn bị ký hợp đồng đi." Gã ta lấy một cuộn giấy cũ kỹ, ố vàng từ bên dưới mặt bàn ra, sau đó nắm lấy tay phải của tôi, đặt nó lên trên.
"Lạnh quá..." Lần tiếp xúc đầu tiên của tôi và gã đàn ông này, tôi phát hiện cơ thẩn của gã quá lạnh, tựa như một cái xác bị giấu bên trong tủ lạnh vậy.
"Tôi cần làm gì?" Chưa kịp định hình lại, tôi liền nhìn thấy một con côn trùng quái dị bò ra từ dưới sàn nhà, tựa như một con rết, nhưng trán nó có một cái sừng nhỏ dài tầm 2 cm, giống như thuồng luồng.
Dọc theo chân bàn, nó nhanh nhẹn bò lên trên bàn.
Tôi muốn né tránh, nhưng tay của gã đàn ông mang mặt nạ kia đè lấy tay tôi như một gọng kìm sắt. Tôi không thể giãy giụa, chỉ có thể trơ mắt nhìn con trùng kỳ lạ kia cắn vào tay phải.
"A!!!" Một cơn đau thấu tận xương tủy khiến tôi hét lên. Chỉ là, cảm giác ấy chỉ kéo dài vài giây, khi tôi tỉnh hồn bèn thấy một vết thương màu đen có hình hoa mai trên tay phải.
Máu của tôi nhuộm đỏ cuộn giấy, trong khi con trùng vừa rồi lại mất đi tất cả sinh lực, cong thành một cuộn, rơi vào khe nứt dưới sàn nhà.
"Hoàn thành ký kết hợp đồng. Từ hôm nay về sau, cậu chính là thành viên của Âm Gian Tú Tràng." Gã đàn ông mang mặt nạ buông tay ra, giọng điệu vẫn thờ ơ như cũ. Tên đó bèn lôi ra một cái túi xách nhỏ bằng da.
"Tất cả thiết bị để cậu tiến hành livestream đều do bọn ta cung cấp. Cậu chỉ cần thể hiện hết mình, thu hút nhiều lượt views hơn là được." Gã mở túi xách ra, bên trong có đầy đủ các thiết bị livestream: máy quay phim, bộ mã hóa trục di động, gậy selfie, giá đỡ 3 chân, thậm chí còn tặng kèm một smartphone có màn hình khá lớn.
Nếu chẳng thấy những vét máu lem luốc còn dính trên mấy món này, hầu như tôi sẽ nghĩ rằng đây chỉ là một studio thông thường mà thôi.
"Nhiệm vụ livestream của cậu sẽ do chúng tôi trực tiếp giao phó trên điện thoại, trong khi chính cậu sẽ quyết định phương pháp livestream. Nhưng xin cậu phải nhớ kỹ, cậu bắt buộc phải dùng thiết bị mà chúng tôi cung cấp để stream, bởi vì chỉ có thiết bị của chúng tôi mới có thể quay chụp được những hình ảnh mà mắt thường không nhìn thấy."
"Mỗi làn kết thúc một màn livestream, bọn tôi sẽ dựa vào lượt views và tiền thưởng, kết hợp với biểu hiện của cậu để tiến hành chấm điểm. Điểm đó có thể được tích lũy, cũng có thể dùng nó để đổi được rất nhiều vật phẩm xuất sắc vượt qua trí tưởng tượng từ chúng tôi."
"Chỉ là, có thưởng, sẽ có phạt. Nếu cậu để điểm tích lũy bị âm, cậu sẽ biến mất khỏi thế gian này, không lưu lại bất cứ dấu vết gì, tương tự như Hạ Trì, kẻ đã dẫn lối cậu đến đây!"
Nghe đến đó, tôi không thể nào giữ nổi vẻ bình tĩnh. Có thể tùy tiện khiến một người biến mất một cách âm thầm, đây chính là một tập đoàn tội phạm vô cùng vĩ mô. Điều này tương tự như tôi vô tình bước lên thuyền giặc mất rồi.
"Trên hợp đồng có ghi tất cả chi tiết, cậu đọc lại xem có chỗ nào chưa hiểu hay không?"
Tôi cầm lấy cuộn giấy ướt đẫm máu của chính mình. Bên trên toàn là những giáo điều cứng nhắc, nhìn sơ qua, chủ yếu bảo tôi không được chủ động tiết lộ sự tồn tại của Âm Gian Tú Tràng và không thể từ chối khi nhiệm vụ phân phó đến.
Điểm đáng lưu ý nhất chính là danh sách hối đoái* ở mặt sau tờ giấy.
(Hối đoái: dùng một loại tiền tệ/vật phẩm nào đó để đổi lấy 1 món khác có giá trị tương đương, hiểu nôm na là trao đổi)
Trong đó, hàng thứ nhất ghi rằng: 01 điểm có thể hối đoái được 100 gram vàng.
"Đùa à? Hiện tại, 1 gram vàng được khoảng 250 đồng, 100 gram chính là 25,000 Nhân Dân tệ nha."
Nhìn xuống nữa, tôi thấy 05 điểm có thể hối đoái được Kuman Thong Thái Lan.
07 điểm thể đổi được Tương Tây thi cổ, 10 điểm có thể hối đoái Uế Thái Tuế, 12 điểm là có thể chọn bản chép tay Ngọc Nữ Hỉ Thần thuật, 15 điểm có thể mở đôi mắt trần tục thành Thiên Nhãn, 20 điểm lấy đi tẩy gân phạt cốt, 30 điểm dùng để...
"Mấy thứ này là cái quái gì vậy trời?"
Ánh mắt lướt xuống liên tục, tôi thấy điểm cuối của danh sách hối đoái.
...
Dương thọ - 1000 điểm hối đoái được 12 tiếng đồng hồ tuổi thọ.
10,000 điểm - Bạn có thể lựa chọn nghỉ việc - tất cả trở lại như lúc ban đầu.
"Chắc cậu xem xong rồi, nhớ giữ bản hợp đồng cẩn thận nhé. Nhớ sớm test thiết bị livestream. Tôi phỏng chừng đợt livestream đầu tiên của cậu sẽ diễn ra vào đêm mai đấy."
"Em từ chối được không?"
"Dù cậu quyết định thế nào, chúng tôi đều không can dự. Chỉ là, điểm số hiện tại của cậu là 0, bỏ stream một lần cậu sẽ bị trừ 10 điểm."
"OK, em hiểu rồi. Vậy bây giờ em đi được chưa?" Nói thật, tôi chẳng muốn ở lại nơi đây bất cứ phút giây nào nữa.
"Có vấn đề gì không hiểu, cậu có thể gọi điện thoại cho tôi. Chiếc smartphone trong túi xách da có thể liên lạc được với tôi đấy." Gã ta dùng một tay vịn chiếc mặt nạ giấy trên mặt, tay kia phất nhẹ một cái, cửa phòng đang đóng chặt liền mở ra chầm chậm: "Cậu Cao, tôi thấy cậu là một người cẩn thận, thông minh. Tôi hy vọng cậu có thể tập trung, nghiêm túc trong mỗi lần livestream. Cậu tuyệt đối không được đùa giỡn với chính tính mạng của mình!"
"Anh yên tâm, em sống còn chưa đủ lâu mà." Xách túi da lên, tôi bước nhanh ra cửa. Chẳng biết đứng trong phòng bao lâu, lúc này, hai chân tôi tê dại, cứng nhắc, tựa nhưng bị hóa đá vậy.
"Cậu Cao, tôi mong cậu có thể sống sót từ tần đáy lòng..."
Tôi không hề nghe thấy câu nói cuối cùng của gã mang mặt nạ giấy đó, trái lại tôi vẫn tin bọn điên khùng kia chẳng nói ra bất cứ thứ gì tốt đẹp cả.
Đẩy cánh cửa phòng 444 ra, sờ soạng bước lên trên, tôi chạy một mạch ra hành lang, đến hiên nhà, sau đó mặc kệ đông tây nam bắc, lao nhanh ra phố.
Cảm giác đã chạy được một lúc khá lâu, tôi thấy một tia sáng lóe lên: "Là đèn xe!"
"Muốn đi đâu?" Một chiếc xe taxi dừng trước mặt, tài xế là một ông chú hói đầu.
"Về khu đô thị mới, phố đông Đinh Đường, Giang Thành." Tôi không thể chờ đợi được nữa, tự kéo cửa xe.
"Lăn bánh là 20 đồng. Quy định mới là cậu phải trả thêm 01 đồng tiền xăng dầu."
"Đừng có dài dòng nữa, chú mau mở cửa ra coi." Tôi vẫn còn sợ hãi, có thời gian đâu mà để ý vài đồng bạc lẻ. Miệng tôi thở hổn hển, tay ôm chặt giỏ xách da.
"Anh bạn trẻ, không phải tôi không muốn chở cậu. Hiện đang là buổi tối, cậu lại hoảng sợ ôm một cái túi xách da, ai biết bên trong giấu cái gì? Lỡ như..."
"Chú nghĩ xa quá rồi đó." Tôi mở túi xách ra, cho ông ấy thấy đồ vật bên trong: "Chú yên tâm mở cửa đi, tôi chỉ là một tên streamer liều mạng đang xung phong tìm đường chết tại tiền tuyến mà thôi.
Tác giả :
Vũ Văn Trường Cung