Livestream Siêu Kinh Dị
Chương 318: Cuộc gọi lúc 8 giờ
Thanh toán xong tiền xe, Anh Lưu mù dẫn tôi cùng Cổ tiên sinh về căn nhà nhỏ của anh ấy.
“Mấy ngày nay hai người đều ở chỗ này?” Tôi nhìn căn nhà cũ rộng hơn 60 m2, trong đó có 40m² ngổn ngang sách của Đạo Gia.
Cửa sổ hướng Bắc - Nam đều mở, không khí đối lưu, nhưng cho dù như vậy bên trong nhà vẫn nồng nặc mùi thuốc Đông y.
“Không phải ở nơi này thì ở ngoài đường hả? Nghĩ tới Lưu gia của anh trăm năm trước cũng là dưới một người trên vạn người, ai có thể ngờ sẽ rơi vào tình cảnh như vậy.” Anh Lưu mù gỡ xuống miếng vải đen bịt mắt, sờ sờ tường tìm cái gì đó, Cổ tiên sinh thấy vậy, vội tới hỗ trợ.
Hắn đổ ra ít thuốc Đông y đã sấy khô, bọc vào một miếng vải rồi nhẹ nhàng đắp lên mắt.
“Anh Lưu, mắt của anh...” Tôi đột nhiên nhớ tới ở nhà nghỉ An Tâm lúc gặp anh Lưu mù, hai mắt chảy đầy huyết lệ, không còn cách nào mở.
“Đừng ngạc nhiên, Lộc Hưng tuy làm tổn thương đôi mắt của anh, nhưng anh cũng coi như nhân họa đắc phúc. Mấy ngày nay chính thức sống trong bóng tối, mới hiểu được sự mê hoặc của nghe nhìn ngoại vật đối với đạo tâm, nước chảy thành sông, rốt cục loại bỏ vách ngăn của cảnh giới thính tức, tiên thiên khí nội ngoại giao hoà tự thành tuần hoàn, đạt tới cảnh giới Hơi Thở. Hơn nữa căn cơ của anh hùng hậu, chắc không bao lâu nữa lại có thể đột phá.”
Anh Lưu mù nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng tôi thấy rất khó chịu: “Vì giúp em, anh đã bị mù, phần ân tình này...”
“Kẻ nào bảo với em là anh mù? Chỉ là tạm thời không thể nhìn thấy ánh sáng mạnh mà thôi. Lớn rồi, đừng sướt mướt như thế, anh cũng thấy hoảng thay em.” Anh Lưu mù mang tới một cái rương gỗ rồi ngồi lên trên, dùng bã thuốc do mình tự chế đắp lên mắt.
Tôi nháy mắt với Cổ tiên sinh, Cổ tiên sinh cười khổ gật đầu: “Lão già mù không lừa cậu, mắt của hắn vẫn khỏe, hôm qua tôi muốn tìm mấy quyển đạo thư để xem, thử một chút kết hợp Nuôi Cổ và Đạo, kết quả hắn cầm đòn gánh từ buồng trong chạy ra ngoài, dọa tôi sợ không nhẹ.”
“Không có việc gì là tốt rồi.” Tôi yên lòng đánh giá 2 vị dân gian kỳ nhân, Anh Lưu mù tuy luôn bị quản lý thành phố rượt chạy khắp nơi, nhưng tốt xấu còn có chỗ đặt chân ở Giang Thành. Cổ tiên sinh thì hoàn toàn là kiểu lưu lạc thiên hạ, bộ hắc bào trên người cũng đã bạc màu.
“2 vị, ngày hôm nay tới tìm hai người đầu tiên là vì cảm tạ hai người ngày đó xuất thủ tương trợ, nếu cần gì cứ nói với em. Cho dù là đan dược, thuật pháp, hay là đạo kinh, tiền mặt đều có thể.” Tôi nói vô cùng chân thành, dưới tình huống toàn thành đang phát lệnh truy nã, bọn họ có thể đứng ra giúp tôi, phần ân tình này nhất định phải trả.
Anh Lưu mù không có hứng thú gì đối với đề nghị của tôi: “Chú và Lưu gia của anh có nhân quả vướng víu, giúp chú chính là đang giúp anh.”
Khác với anh Lưu mù, Cổ tiên sinh xoa xoa tay có chút ngượng ngùng nói: “Cao Kiện, nếu như có thể, tôi quả thực cần cậu giúp tôi lấy qua đây một vật.”
“Anh cứ nói.”
“Tôi cần Thiên Quỳ của Tiểu Phượng.” Cổ tiên sinh nói xong cũng lập tức khoát tay áo: “Tôi cũng không ý gì khác, thật sự là cổ trùng âm tà. Tôi thân là đàn ông, kéo dài như thế, không chỉ có cảnh giới không còn cách nào tăng lên, mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, cho nên mới dầy mặt muốn cầu xin cậu, cô nương kia đối với cậu nói gì nghe nấy, chỉ là Thiên Quỳ chắc không phải vấn đề quá lớn.”
Thứ mà Cổ tiên sinh đòi tuy có chút khó có thể mở miệng, nhưng dù sao không phải là vật phẩm gì trân quý, chỉ là điều hiện giờ Tiểu Phượng bị lệ quỷ trên người cô ấy mang đi, tung tích không rõ, tôi dù có lòng muốn giúp ổng, cũng bất lực.
Sau khi nói tình huống Tiểu Phượng cho Cổ tiên sinh, ổng có chút thất vọng.
“Nguyên nhân thứ hai hôm nay em tới đây có liên quan với Tiểu Phượng, tuy cô ấy đã trốn thoát khỏi ma trảo của Lộc Hưng, nhưng giờ tung tích không rõ, trên người lại bị thương, tôi sợ cô ấy lại bị ai đó tổn thương.” Tiểu Phượng tâm tư đơn thuần, thân thế thê thảm, tôi đối với cô ấy phần nhiều là đồng tình và áy náy: “Nếu như cô ấy có lòng muốn tránh, trong cái thành phố lớn như thế này tôi rất khó tìm ra, cho nên tôi muốn nhờ cậy Cổ tiên sinh việc này. Thiên Túc Cổ chắc vẫn còn bám theo Tiểu Phượng, đợi khi tìm được tung tích của cổ, Thiên Quỳ tất nhiên không thành vấn đề.”
Trên đỉnh đập lớn, Hồng Loan chiếu sáng, Tiểu Phượng thiêu đốt mệnh cách của bản thân. Tạm thời tôi còn chưa rõ thiêu đốt mệnh cách đối với thân thể con người có bị tổn hại gì không, hiện giờ chỉ có thể mau chóng tìm được cô ấy.
“Cậu yên tâm, Tiểu Phượng mất đi từ trong tay của tôi, tôi nhất định tìm lại cho cậu.” Cổ tiên sinh gật đầu đồng ý, coi như là vì cổ thuật của chính mình, ông ấy cũng nhất định phải tìm được Tiểu Phượng.
“Cảm ơn Cổ tiên sinh.” Tôi chắp tay với Cổ tiên sinh, sau đó lấy từ trong túi món chiếc áo mưa nhàu nát, mở ra ngay trước mặt của hai người: “Anh Lưu, chỗ này của em có mấy lá bùa, anh thử xem chúng nó có công hiệu gì?”
Anh Lưu mù lấy thuốc Đông y đắp mắt ra, vừa giương mắt nhìn, ánh mắt bèn không thể dời đi.
“Bùa nguyên bộ? Trận pháp?” Anh Lưu mù sắp thành bộ bùa bày trên bàn: “Trong bùa vẽ long lân, long văn, một trái một phải, thành tư thế Song Long Xuất Hải, lẽ nào đây chính là Nhị Long Xuất Thuỷ Trận? Không đúng, nhị long trận pháp là bí mật bất truyền một đời của Giang Hỗ - Trấn Thủy Âm Quán, tại sao chú có thể có?”
“Có thể là cơ duyên đến rồi, anh đừng quan tâm nhiều như vậy, trận pháp này phải bố trí như thế nào?” Từ sau khi ở biết Lộc Hưng bày Thất Tinh Mê Tung Trận ở trên đỉnh đập, tôi càng thêm tò mò đối với trận pháp nhất đạo, so với bùa chú, uy lực của trận pháp lớn hơn nhiều.
“Trong < Dị Văn Chí > từng có ghi chép, Nhị Long Xuất Thủy Trận, trận ẩn trong trận, long vốn dương cương, thủy vốn thuộc âm, long trong nước, âm dương điều hoà lẫn nhau, vạn sự đều an, nếu nổi trên mặt nước, nhị long uy thế tăng nhiều, thế không thể đỡ.” Anh Lưu mù nhớ lại ghi chép về trận này: “Nhưng trận này cũng có một nhược điểm rất lớn, Long là vua của biển cả, không thể tương ngộ tương hợp. Kẻ chủ trì trận pháp, phải thân thể cường tráng, võ nghệ cao cường, chấn trụ dương khí giữa nhị long, khiến cho không thể tương hội, trận này có yêu cầu đối với mắt trận, vật áp trận cũng tương đối cao, cần vật cực âm mới được.”
Bày binh bố trận vô cùng phiền phức, sau khi tôi nghe xong có chút thất vọng, lúc đầu tôi còn chuẩn bị bố trí bộ trận pháp này ở chung quanh nhà mình, tiểu điếm.
Thu hồi Bùa Nguyên Bộ, tôi lại lấy ra lá bùa thượng thừa kia đưa cho anh Lưu mù: “Anh Lưu, anh nhìn xem lá bùa này có ích lợi gì?”
“Chất liệu đặc thù, thần quang nội liễm, cho dù có bị ô nhiễm thì đạo uẩn vẫn lưu chuyển, chắc là bùa thượng thừa được tạo ra bởi thiên sư đạo hạnh cao thâm, nhưng tác dụng cụ thể không rõ cho lắm. Không giống như là bùa có thể trảm ma trừ yêu, ngược lại giống như lá bùa tang đậy nắp quan tài cho người chết dùng.” Anh Lưu mù híp mắt, sau khi nhìn trong thời gian dài, khóe mắt vẫn sẽ chảy ra huyết lệ nhàn nhạt: “Tác dụng của bùa này, không giống với bùa chú bình thường, không còn cách nào phòng bệnh trị bệnh, đuổi dữ hoá lành, cho đòi thần vạch tội quỷ, nhưng lại có thể khiến cho xác chết không còn cách nào hoàn hồn, định trụ Âm Thi Tà Sát hơn ngàn... năm, thường thấy trong lăng mộ lớn.”
Anh Lưu mù trả bùa lại cho tôi: “Cách dùng của bùa này anh cũng không rõ ràng lắm, đợi lúc nữa anh sẽ tra giúp chú.”
“Cảm ơn anh.” Tôi cất Nhị Long Xuất Thuỷ Trận, và lá bùa thượng thừa ngẫu nhiên đổi được được vào trong túi, nhìn đồng hồ, sau đó vội vã rời đi.
Trở lại phố Đinh Đường, mở cửa tiệm, trong phòng đồ đạc lộn xộn vất đầy đất, tôi không để ý tới những thứ này, trước sạc điện cho smartphone, sau đó đi thẳng lên lầu hai.
Đẩy cửa ra, Tất Mộc Quan đặt trong phòng vẫn còn nguyên, chẳng qua có chút hài hước là trên nắp quan tài còn bị cảnh sát dán 2 tờ giấy niêm phong.
Lật lên nắp quan tài, mùi máu tươi nhàn nhạt xộc vào mũi, đất đỏ bên trong từng bị đào xới qua, nhưng hình như cảnh sát cũng không cho rằng đây là chứng cứ mấu chốt.
“Còn hên, trong quan tài này cất giấu 2 mạng người.” Lấy ra túi thêu hoa, đặt con ngươi màu đen lên trên đất đỏ, trong con ngươi có một sợi tóc đen mảnh nhỏ như linh xà đang vặn vẹo, cứ như có sinh mạng vậy.
Tôi dọn dẹp sơ qua căn nhà, một lần nữa bày Tụ Âm Trận ở lầu hai, đậy lại nắp quan tài.
“An tâm chờ đợi, tao nhất định sẽ hồi sinh mày.”
Đi xuống lầu, tôi vừa sửa sang lại nhà xong, vừa đợi lần livestream thứ 9 đến.
Sắc trời đã tối hẳn, đồng hồ tí tách rung động, ngay khi kim đồng hồ vượt qua vạch nào đó, màn hình smartphone phát ra một luồng ánh sáng lạnh.
“8 giờ, thật đúng giờ.” Tôi nhận điện, đặt smartphone ở bên tai: “Alô?”
“Cậu Cao, không cần khẩn trương, 8 hạng khảo hạch đã toàn bộ thông qua, chúc mừng cậu chính thức trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng.” Từ đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của người phỏng vấn đeo mặt nạ giấy, giọng nói khô khốc, nghe không được chút cảm tình nhân loại nào, cứ như một cái xác mới vừa đưa vào nhà xác còn chưa chết hẳn.
“Những lời này hình như trước đây tôi đã nghe qua một lần, anh cũng không cần chúc mừng tôi, việc này không đáng vui vẻ gì.” Tôi hơi kinh ngạc, lần gọi điện này lại chính là người phỏng vấn của Âm Gian Tú Tràng, lẽ nào lần livestream thứ 9 xuất hiện biến cố gì sao?
“Mấy ngày nay hai người đều ở chỗ này?” Tôi nhìn căn nhà cũ rộng hơn 60 m2, trong đó có 40m² ngổn ngang sách của Đạo Gia.
Cửa sổ hướng Bắc - Nam đều mở, không khí đối lưu, nhưng cho dù như vậy bên trong nhà vẫn nồng nặc mùi thuốc Đông y.
“Không phải ở nơi này thì ở ngoài đường hả? Nghĩ tới Lưu gia của anh trăm năm trước cũng là dưới một người trên vạn người, ai có thể ngờ sẽ rơi vào tình cảnh như vậy.” Anh Lưu mù gỡ xuống miếng vải đen bịt mắt, sờ sờ tường tìm cái gì đó, Cổ tiên sinh thấy vậy, vội tới hỗ trợ.
Hắn đổ ra ít thuốc Đông y đã sấy khô, bọc vào một miếng vải rồi nhẹ nhàng đắp lên mắt.
“Anh Lưu, mắt của anh...” Tôi đột nhiên nhớ tới ở nhà nghỉ An Tâm lúc gặp anh Lưu mù, hai mắt chảy đầy huyết lệ, không còn cách nào mở.
“Đừng ngạc nhiên, Lộc Hưng tuy làm tổn thương đôi mắt của anh, nhưng anh cũng coi như nhân họa đắc phúc. Mấy ngày nay chính thức sống trong bóng tối, mới hiểu được sự mê hoặc của nghe nhìn ngoại vật đối với đạo tâm, nước chảy thành sông, rốt cục loại bỏ vách ngăn của cảnh giới thính tức, tiên thiên khí nội ngoại giao hoà tự thành tuần hoàn, đạt tới cảnh giới Hơi Thở. Hơn nữa căn cơ của anh hùng hậu, chắc không bao lâu nữa lại có thể đột phá.”
Anh Lưu mù nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng tôi thấy rất khó chịu: “Vì giúp em, anh đã bị mù, phần ân tình này...”
“Kẻ nào bảo với em là anh mù? Chỉ là tạm thời không thể nhìn thấy ánh sáng mạnh mà thôi. Lớn rồi, đừng sướt mướt như thế, anh cũng thấy hoảng thay em.” Anh Lưu mù mang tới một cái rương gỗ rồi ngồi lên trên, dùng bã thuốc do mình tự chế đắp lên mắt.
Tôi nháy mắt với Cổ tiên sinh, Cổ tiên sinh cười khổ gật đầu: “Lão già mù không lừa cậu, mắt của hắn vẫn khỏe, hôm qua tôi muốn tìm mấy quyển đạo thư để xem, thử một chút kết hợp Nuôi Cổ và Đạo, kết quả hắn cầm đòn gánh từ buồng trong chạy ra ngoài, dọa tôi sợ không nhẹ.”
“Không có việc gì là tốt rồi.” Tôi yên lòng đánh giá 2 vị dân gian kỳ nhân, Anh Lưu mù tuy luôn bị quản lý thành phố rượt chạy khắp nơi, nhưng tốt xấu còn có chỗ đặt chân ở Giang Thành. Cổ tiên sinh thì hoàn toàn là kiểu lưu lạc thiên hạ, bộ hắc bào trên người cũng đã bạc màu.
“2 vị, ngày hôm nay tới tìm hai người đầu tiên là vì cảm tạ hai người ngày đó xuất thủ tương trợ, nếu cần gì cứ nói với em. Cho dù là đan dược, thuật pháp, hay là đạo kinh, tiền mặt đều có thể.” Tôi nói vô cùng chân thành, dưới tình huống toàn thành đang phát lệnh truy nã, bọn họ có thể đứng ra giúp tôi, phần ân tình này nhất định phải trả.
Anh Lưu mù không có hứng thú gì đối với đề nghị của tôi: “Chú và Lưu gia của anh có nhân quả vướng víu, giúp chú chính là đang giúp anh.”
Khác với anh Lưu mù, Cổ tiên sinh xoa xoa tay có chút ngượng ngùng nói: “Cao Kiện, nếu như có thể, tôi quả thực cần cậu giúp tôi lấy qua đây một vật.”
“Anh cứ nói.”
“Tôi cần Thiên Quỳ của Tiểu Phượng.” Cổ tiên sinh nói xong cũng lập tức khoát tay áo: “Tôi cũng không ý gì khác, thật sự là cổ trùng âm tà. Tôi thân là đàn ông, kéo dài như thế, không chỉ có cảnh giới không còn cách nào tăng lên, mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, cho nên mới dầy mặt muốn cầu xin cậu, cô nương kia đối với cậu nói gì nghe nấy, chỉ là Thiên Quỳ chắc không phải vấn đề quá lớn.”
Thứ mà Cổ tiên sinh đòi tuy có chút khó có thể mở miệng, nhưng dù sao không phải là vật phẩm gì trân quý, chỉ là điều hiện giờ Tiểu Phượng bị lệ quỷ trên người cô ấy mang đi, tung tích không rõ, tôi dù có lòng muốn giúp ổng, cũng bất lực.
Sau khi nói tình huống Tiểu Phượng cho Cổ tiên sinh, ổng có chút thất vọng.
“Nguyên nhân thứ hai hôm nay em tới đây có liên quan với Tiểu Phượng, tuy cô ấy đã trốn thoát khỏi ma trảo của Lộc Hưng, nhưng giờ tung tích không rõ, trên người lại bị thương, tôi sợ cô ấy lại bị ai đó tổn thương.” Tiểu Phượng tâm tư đơn thuần, thân thế thê thảm, tôi đối với cô ấy phần nhiều là đồng tình và áy náy: “Nếu như cô ấy có lòng muốn tránh, trong cái thành phố lớn như thế này tôi rất khó tìm ra, cho nên tôi muốn nhờ cậy Cổ tiên sinh việc này. Thiên Túc Cổ chắc vẫn còn bám theo Tiểu Phượng, đợi khi tìm được tung tích của cổ, Thiên Quỳ tất nhiên không thành vấn đề.”
Trên đỉnh đập lớn, Hồng Loan chiếu sáng, Tiểu Phượng thiêu đốt mệnh cách của bản thân. Tạm thời tôi còn chưa rõ thiêu đốt mệnh cách đối với thân thể con người có bị tổn hại gì không, hiện giờ chỉ có thể mau chóng tìm được cô ấy.
“Cậu yên tâm, Tiểu Phượng mất đi từ trong tay của tôi, tôi nhất định tìm lại cho cậu.” Cổ tiên sinh gật đầu đồng ý, coi như là vì cổ thuật của chính mình, ông ấy cũng nhất định phải tìm được Tiểu Phượng.
“Cảm ơn Cổ tiên sinh.” Tôi chắp tay với Cổ tiên sinh, sau đó lấy từ trong túi món chiếc áo mưa nhàu nát, mở ra ngay trước mặt của hai người: “Anh Lưu, chỗ này của em có mấy lá bùa, anh thử xem chúng nó có công hiệu gì?”
Anh Lưu mù lấy thuốc Đông y đắp mắt ra, vừa giương mắt nhìn, ánh mắt bèn không thể dời đi.
“Bùa nguyên bộ? Trận pháp?” Anh Lưu mù sắp thành bộ bùa bày trên bàn: “Trong bùa vẽ long lân, long văn, một trái một phải, thành tư thế Song Long Xuất Hải, lẽ nào đây chính là Nhị Long Xuất Thuỷ Trận? Không đúng, nhị long trận pháp là bí mật bất truyền một đời của Giang Hỗ - Trấn Thủy Âm Quán, tại sao chú có thể có?”
“Có thể là cơ duyên đến rồi, anh đừng quan tâm nhiều như vậy, trận pháp này phải bố trí như thế nào?” Từ sau khi ở biết Lộc Hưng bày Thất Tinh Mê Tung Trận ở trên đỉnh đập, tôi càng thêm tò mò đối với trận pháp nhất đạo, so với bùa chú, uy lực của trận pháp lớn hơn nhiều.
“Trong < Dị Văn Chí > từng có ghi chép, Nhị Long Xuất Thủy Trận, trận ẩn trong trận, long vốn dương cương, thủy vốn thuộc âm, long trong nước, âm dương điều hoà lẫn nhau, vạn sự đều an, nếu nổi trên mặt nước, nhị long uy thế tăng nhiều, thế không thể đỡ.” Anh Lưu mù nhớ lại ghi chép về trận này: “Nhưng trận này cũng có một nhược điểm rất lớn, Long là vua của biển cả, không thể tương ngộ tương hợp. Kẻ chủ trì trận pháp, phải thân thể cường tráng, võ nghệ cao cường, chấn trụ dương khí giữa nhị long, khiến cho không thể tương hội, trận này có yêu cầu đối với mắt trận, vật áp trận cũng tương đối cao, cần vật cực âm mới được.”
Bày binh bố trận vô cùng phiền phức, sau khi tôi nghe xong có chút thất vọng, lúc đầu tôi còn chuẩn bị bố trí bộ trận pháp này ở chung quanh nhà mình, tiểu điếm.
Thu hồi Bùa Nguyên Bộ, tôi lại lấy ra lá bùa thượng thừa kia đưa cho anh Lưu mù: “Anh Lưu, anh nhìn xem lá bùa này có ích lợi gì?”
“Chất liệu đặc thù, thần quang nội liễm, cho dù có bị ô nhiễm thì đạo uẩn vẫn lưu chuyển, chắc là bùa thượng thừa được tạo ra bởi thiên sư đạo hạnh cao thâm, nhưng tác dụng cụ thể không rõ cho lắm. Không giống như là bùa có thể trảm ma trừ yêu, ngược lại giống như lá bùa tang đậy nắp quan tài cho người chết dùng.” Anh Lưu mù híp mắt, sau khi nhìn trong thời gian dài, khóe mắt vẫn sẽ chảy ra huyết lệ nhàn nhạt: “Tác dụng của bùa này, không giống với bùa chú bình thường, không còn cách nào phòng bệnh trị bệnh, đuổi dữ hoá lành, cho đòi thần vạch tội quỷ, nhưng lại có thể khiến cho xác chết không còn cách nào hoàn hồn, định trụ Âm Thi Tà Sát hơn ngàn... năm, thường thấy trong lăng mộ lớn.”
Anh Lưu mù trả bùa lại cho tôi: “Cách dùng của bùa này anh cũng không rõ ràng lắm, đợi lúc nữa anh sẽ tra giúp chú.”
“Cảm ơn anh.” Tôi cất Nhị Long Xuất Thuỷ Trận, và lá bùa thượng thừa ngẫu nhiên đổi được được vào trong túi, nhìn đồng hồ, sau đó vội vã rời đi.
Trở lại phố Đinh Đường, mở cửa tiệm, trong phòng đồ đạc lộn xộn vất đầy đất, tôi không để ý tới những thứ này, trước sạc điện cho smartphone, sau đó đi thẳng lên lầu hai.
Đẩy cửa ra, Tất Mộc Quan đặt trong phòng vẫn còn nguyên, chẳng qua có chút hài hước là trên nắp quan tài còn bị cảnh sát dán 2 tờ giấy niêm phong.
Lật lên nắp quan tài, mùi máu tươi nhàn nhạt xộc vào mũi, đất đỏ bên trong từng bị đào xới qua, nhưng hình như cảnh sát cũng không cho rằng đây là chứng cứ mấu chốt.
“Còn hên, trong quan tài này cất giấu 2 mạng người.” Lấy ra túi thêu hoa, đặt con ngươi màu đen lên trên đất đỏ, trong con ngươi có một sợi tóc đen mảnh nhỏ như linh xà đang vặn vẹo, cứ như có sinh mạng vậy.
Tôi dọn dẹp sơ qua căn nhà, một lần nữa bày Tụ Âm Trận ở lầu hai, đậy lại nắp quan tài.
“An tâm chờ đợi, tao nhất định sẽ hồi sinh mày.”
Đi xuống lầu, tôi vừa sửa sang lại nhà xong, vừa đợi lần livestream thứ 9 đến.
Sắc trời đã tối hẳn, đồng hồ tí tách rung động, ngay khi kim đồng hồ vượt qua vạch nào đó, màn hình smartphone phát ra một luồng ánh sáng lạnh.
“8 giờ, thật đúng giờ.” Tôi nhận điện, đặt smartphone ở bên tai: “Alô?”
“Cậu Cao, không cần khẩn trương, 8 hạng khảo hạch đã toàn bộ thông qua, chúc mừng cậu chính thức trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng.” Từ đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của người phỏng vấn đeo mặt nạ giấy, giọng nói khô khốc, nghe không được chút cảm tình nhân loại nào, cứ như một cái xác mới vừa đưa vào nhà xác còn chưa chết hẳn.
“Những lời này hình như trước đây tôi đã nghe qua một lần, anh cũng không cần chúc mừng tôi, việc này không đáng vui vẻ gì.” Tôi hơi kinh ngạc, lần gọi điện này lại chính là người phỏng vấn của Âm Gian Tú Tràng, lẽ nào lần livestream thứ 9 xuất hiện biến cố gì sao?
Tác giả :
Vũ Văn Trường Cung