Livestream Siêu Kinh Dị
Chương 316: Vân Xuyên
"Không sai, smartphone này đối với anh rất quan trọng." Tôi không phủ nhận, rời mắt khỏi Thiết Ngưng Hương, chuyển sang smartphone: “Em xem qua nội dung bên trong rồi?"
Thiết Ngưng Hương gật đầu: “Từ khi bắt đầu vụ án giấu xác ở nhà nghỉ An Tâm, anh vẫn luôn là người xuất hiện đầu tiên ở các án mạng giết người. Lúc đầu em cũng chỉ nghĩ đây ra trùng hợp, nhưng trùng hợp lại xảy ra quá nhiều lần, em đã không còn cách nào thuyết phục chính mình."
Cô đưa smartphone của Âm Gian Tú Tràng cho tôi: “Cái smartphone này một công cụ liên lạc được mã hóa đặc biệt để liên lạc trực tuyến với anh không?"
"Anh không biết em đang nói cái gì." Tiện tay nhét smartphone vào trong túi da màu đen, tôi cố gắng lấp liếm cho qua.
Thiết Ngưng Hương cũng không truy cứu đến cùng: “Em không định xem trộm bí mật của anh, em chỉ là muốn giúp anh, ý muốn này từ lần đầu tiên gặp anh ở nhà nghỉ An Tâm vẫn không hề thay đổi. Em biết anh bởi vì nhiều nguyên nhân nên rất không tín nhiệm cảnh sát, nhưng em vẫn hy vọng có một ngày anh có thể nói cho ta biết chân tướng, để em chia sẻ cùng anh."
Cô ấy nói vô cùng chân thành, tôi ngồi ghế trên trầm tư hồi lâu, vẫn lựa chọn từ chối: “Sư tỷ, có có một ngày anh sẽ nói tất cả sự mọi chuyện cho em nghe, nhưng không phải bây giờ. Em cũng đừng tự mình điều tra, đó là một kẻ còn khủng bố hơn cả Lộc Hưng, Song Diện Phật."
Thiết Ngưng Hương cũng không miễn cưỡng tôi, cô ấy ngồi tựa ở cạnh bàn, thở dài: “Được rồi, chúng ta đừng nói về vấn đề này nữa, hôm nay tìm anh là vì còn có những chuyện khác."
Cô ấy lấy ra một tập tài liệu từ phía sau đưa cho tôi: “Sau khi anh và Lộc Hưng rơi xuống đập lớn, cảnh sát từng tiến hành tìm kiếm và cứu nạn, song vẫn chưa phát hiện ra xác của Lộc Hưng. Ngược lại đã tìm thấy cây trường đao của anh, nhưng bị Cục Văn Vật tịch thu, muốn thu hồi lại cũng có độ khó nhất định."
Tôi lật xem văn kiện trong tay, trong đó có một số báo cáo khám nghiệm tử thi, bản thứ nhất là của Khâu Nhậm, bản thứ hai là của người đàn ông trung niên mặc đồ tang, bản thứ ba là xác đứt lìa của một thanh niên.
2 cái xác phía sau chính là người mang mệnh cách Phi Ma, Điếu Khách, Lộc Hưng đẩy bọn họ xuống đập lớn là vì tế trời.
"Hình như còn thiếu một người thì phải? Phi Ma, Điếu Khách, Tang Môn, anh nhớ còn một phụ nữ trung niên bị nhốt trong lưới đánh cá cũng bị đẩy xuống đập lớn."
"Người phụ nữ kia không chết, ở trong bệnh viện cấp cứu 2 ngày, đã tỉnh táo lại, cô ấy còn nói muốn cám ơn anh thật tốt." Sắc mặt của Thiết Ngưng Hương trở nên có chút cổ quái: “Anh có biết rốt cục người phụ nữ kia là ai không?"
"Là ai?" Đêm đó ở trên đỉnh đập lớn, ban đầu tôi nắm lấy tay của cô ta, muốn kéo lên, sau đó bị Lộc Hưng tấn công, rơi vào đường cùng đành phải từ bỏ. Lệnh cho Mệnh Quỷ níu cô ta, để làm chậm tốc độ rơi xuống.
"Con gái thứ hai của Lý Trường Quý, người giàu nhất thành phố Tân Hỗ."
"Không khác suy đoán của anh là mấy. Người phụ nữ kia ngón tay mịn màng, tuổi tác khoảng ba mươi tuổi đến bốn mươi tuổi, lại bảo dưỡng da rất tốt, không nhìn thấy nếp nhăn nào trên mặt, trang điểm da mặt tinh xảo, áo khoác trên người cũng có giá trị không nhỏ."
"Anh quan sát thật cẩn thận, có phải mưu đồ đã lâu hay không?" Thiết Ngưng Hương cười trêu một câu: “Cách đây một thời gian Lý Trường Quý bệnh chết, cổ phần tập đoàn, gia sản hàng trăm triệu tệ do con trai cả Lý Xuân Cường thừa kế. Con gái thứ hai Lý Tịnh Ngọc không chỉ bị bãi nhiệm chức vụ trong tập đoàn, ngay cả bất động sản nhà mình cũng bị tập đoàn thu hồi. Tối hôm cô ta bị Lộc Hưng bắt cóc, cô ấy tình cờ ở một mình trong quán bar, uống say như chết."
Tôi nhíu mày một cái, bản năng cảm giác sẽ có chuyện phiền phức tìm tới cửa: “Việc này có quan hệ gì với anh? Anh tốt xấu gì cũng cứu cô ta, cô ta cũng không thể lấy oán trả ơn chứ!?"
"Ai biết được?" Thiết Ngưng Hương từ trong túi lấy ra phong thơ giao cho tôi: “Sau khi được cấp cứu tỉnh lại, cô ta viết cho anh bức thư này, thư được dán kín, em cũng không biết bên trong viết cái gì?"
Vì tránh phiền phức nên tôi không xem, trực tiếp nhét thư vào trong túi da màu đen: “Sư tỷ, còn chuyện gì khác không?"
"Ừ, thật ra lần này mời anh tới đây, nguyên nhân chủ yếu là muốn hỏi anh về chuyện của trường cấp 3 Tân Hỗ." Thiết Ngưng Hương cố gắng làm dịu giọng của mình, nhưng vẫn bị tôi phát hiện có chút mất tự nhiên.
"Có chuyện gì liên quan đến Trường cấp 3 Tân Hỗ?"
"Trong hầm đốt rác phát hiện 32 cái xác, thời gian chết là từ 5 năm trước. Em đã lục tìm nguyên nhân cái chết và chỉ tìm thấy vài từ nói rằng đó là một vụ tự tử, vì không để cho xã hội khủng hoảng nên mới phong tỏa tin tức." Thiết Ngưng Hương gõ lên desktop: “Có chứng cứ cho thấy, lúc anh trốn tránh cảnh sát truy nã đã trốn ở bên trong trường cấp 3 Tân Hỗ, chắc anh hiểu rất rõ nơi đó!?"
"Sư tỷ, vụ án này em tuyệt đối không được nhúng tay vào, cả anh đến giờ cũng chưa nhìn rõ ngôi trường kia." Nhắc tới trường cấp 3 Tân Hỗ, tôi đã cảm thấy quỷ dị, vốn tưởng rằng Nguyên Thần Thần Sát và Bùa Đồng Tang chính là bí mật lớn nhất bị che giấu trong ngôi trường này. Nhưng mỗi lần tiến vào bên trong trường, cảm giác khó chịu lại ập đến. Điều quái dị nhất là cái bảng cấm vào mắc trên rào chắn, mỗi lần tôi bước qua, bảng cấm vào đều chôn sâu ở trong đất bùn, cho dù tôi dùng thanh sắt buộc chặt cũng vô dụng.
Trong trường cấp 3 Tân Hỗ nhất định còn che dấu những người hoặc là đồ đạc khác, không thể đơn giản tiếp xúc.
"Em cũng không nói muốn xen vào việc của người khác, đây là ý của phía trên, công an sẽ phái chuyên gia đến điều tra, em chỉ đang nhắc nhở anh."
"Chuyên gia?" Tôi chợt nghĩ đến một chuyện: “Chính là dạng đạo sĩ giống như Lục Cẩn?"
Thiết Ngưng Hương gật đầu: “Qua một thời gian ngắn nữa, chắc bọn họ sẽ đến Giang Thành, những người đó có mâu thuẫn với anh, tốt nhất anh chuẩn bị sẵn sàng trước."
Sau khi nói xong Thiết Ngưng Hương bèn khoát tay áo: “Quần áo, chìa khóa, bùa chú của anh đều để ở ngăn tủ thứ nhất trước cửa, những chuyện vụn vặt khác, Ngô Mãnh cũng đã giúp anh giải quyết. Bạch Khởi đang ở phòng bảo vệ, còn thanh niên giả dạng anh bắt cóc Giang Thần, chúng em cũng đã cho phép bảo lãnh, ngày mai thì có thể thả. Cuối cùng, nếu như anh có thời gian thì đi bệnh viện một chuyến, Diệp Băng rơi vào hôn mê sâu gần 3 ngày rồi, hiện giờ Giang Phi đang chăm sóc."
Tôi lấy áo của mình khoác bên ngoài quần áo bệnh nhân, bùa bọc trong áo mưa còn nguyên vẹn không chút tổn hại: “Diệp Băng? Giờ anh chưa đi được, 8 giờ tối anh còn có chuyện khác phải làm."
"Em cảm thấy anh nên đi thì hợp lý hơn, ngoài ra hai thầy trò đạo sĩ mà anh gặp vào đêm hôm ấy ở trường cấp 3 Tân Hỗ đang ở trong bệnh viện, tình hình của lão đạo sĩ không quá lạc quan."
"Nhàn Thanh đạo trưởng? Được, anh đi ngay."
Ra khỏi đồn cảnh sát, tôi chạy đến phòng bảo vệ để đón Bạch Khởi, sau đó được Ngô Mãnh lái xe chở đến bệnh viện.
"Bạch Khởi, mày ở đây chờ tao, không được chạy loạn." Để cho Bạch Khởi bảo vệ túi da màu đen, đợi ở dưới bóng cây, tôi mặc quần áo bệnh nhân tiến vào bệnh viện.
Trước khi tới đây, Thiết Ngưng Hương đã nói với tôi số phòng của Diệp Băng, Nhàn Thanh đạo trưởng. Tôi trước chạy đến khu phòng bệnh bình thường ở lầu hai, nơi đây hoàn cảnh rất sơ sài, giường ngủ chật hẹp, còn có bệnh nhân với ống truyền nhỏ giọt ngồi trên hành lang.
Đẩy ra cánh cửa phòng bệnh, 3 người chen chúc trên một chiếc giường, không khí bên trong không thông thoáng, trong mũi nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Nhàn Thanh đạo trưởng đã cởi bỏ chiếc đạo bào lớn, đang khoanh chân ngồi trên giường bệnh.
"Đạo trưởng, làm phiền rồi."
Nghe được giọng của tôi, Nhàn Thanh đạo trưởng chậm rãi mở mắt: “Duyên chủ, vết thương trên người của cậu đã không còn đáng ngại sao? Tôi đã xem phiên xét xử chiều nay trên toà trên TV, thanh giả tự thanh, khúc mắc của anh cũng đã được giải!”
"Con còn phải đa tạ đạo trưởng ở trường cấp 3 Tân Hỗ đã trượng nghĩa ra tay, không có ngài ngăn cản Diệp Băng, con cũng không có cách thoát thân đi ngăn cản những người xấu kia." Ngồi bên giường, mất đi đạo bào che đậy, ta lúc này mới phát hiện thân thể của Nhàn Thanh đạo trưởng rất gầy yếu, gần như là da bọc xương, điều này rất khác trước kia: “Đạo trưởng, thân thể của ngài..."
Nhàn Thanh đạo trưởng khoác tay áo: “Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, đêm hôm đó có thể nhặt về một cái mạng, cũng đã rất tốt rồi."
"Đêm hôm đó, sau khi con mang theo Vân Xuyên rời đi, đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói Diệp Băng cũng rơi vào hôn mê, còn cái xác hồ ly kia cuối cùng thế nào?" Tôi nói hết toàn bộ nghi vấn trong lòng.
"Hai đứa đi rồi, ta mời tổ sư gia thượng thân hộ pháp, cùng với cô gái bị quỷ nhập kia liên thủ mới miễn cưỡng ngăn chặn được Hồ Tiên. Mãi cho đến khi thần niệm của cô gái kia hao hết, ngã xuống đất ngất đi, một mình tôi không phải đối thủ của Hồ Tiên, sau khi bị nó làm tổn thương đan điền đạo cơ, đành trừng mắt nhìn nó chạy trốn."
"Xác của Hồ Tiên lợi hại vậy sao?" Trong ấn tượng của tôi, xác của Hồ Tiên tối đa chỉ có thể ngang tài ngang sức với Diệp Băng bị quỷ nhập, không ngờ nó có thể lấy một chọi hai, còn có thể thong dong bỏ chạy.
"Xác của Hồ Tiên không đơn giản như cậu nghĩ đâu." Nhàn Thanh đạo trưởng thở dài, nhìn thoáng qua cánh cửa ở bên ngoài hành lang, quay đầu nói với tôi: “Duyên chủ, thừa dịp Vân Xuyên không ở đây, ta muốn nhờ cậy cậu một chuyện."
"Ngài cứ nói, chỉ cần đủ khả năng, con nhất định giúp ngài." Tôi không hề chần chờ, lập tức đáp ứng.
"Nếu như ta không qua được kiếp nạn này, hy vọng cậu có thể giúp ta chăm sóc Vân Xuyên. Thằng bé ra đời không lâu, trước đó vẫn luôn theo ta tu luyện thuật Cản Thi, cũng không có công việc kiếm sống khác, ta sợ thằng bé sẽ đi sai đường.”
Thiết Ngưng Hương gật đầu: “Từ khi bắt đầu vụ án giấu xác ở nhà nghỉ An Tâm, anh vẫn luôn là người xuất hiện đầu tiên ở các án mạng giết người. Lúc đầu em cũng chỉ nghĩ đây ra trùng hợp, nhưng trùng hợp lại xảy ra quá nhiều lần, em đã không còn cách nào thuyết phục chính mình."
Cô đưa smartphone của Âm Gian Tú Tràng cho tôi: “Cái smartphone này một công cụ liên lạc được mã hóa đặc biệt để liên lạc trực tuyến với anh không?"
"Anh không biết em đang nói cái gì." Tiện tay nhét smartphone vào trong túi da màu đen, tôi cố gắng lấp liếm cho qua.
Thiết Ngưng Hương cũng không truy cứu đến cùng: “Em không định xem trộm bí mật của anh, em chỉ là muốn giúp anh, ý muốn này từ lần đầu tiên gặp anh ở nhà nghỉ An Tâm vẫn không hề thay đổi. Em biết anh bởi vì nhiều nguyên nhân nên rất không tín nhiệm cảnh sát, nhưng em vẫn hy vọng có một ngày anh có thể nói cho ta biết chân tướng, để em chia sẻ cùng anh."
Cô ấy nói vô cùng chân thành, tôi ngồi ghế trên trầm tư hồi lâu, vẫn lựa chọn từ chối: “Sư tỷ, có có một ngày anh sẽ nói tất cả sự mọi chuyện cho em nghe, nhưng không phải bây giờ. Em cũng đừng tự mình điều tra, đó là một kẻ còn khủng bố hơn cả Lộc Hưng, Song Diện Phật."
Thiết Ngưng Hương cũng không miễn cưỡng tôi, cô ấy ngồi tựa ở cạnh bàn, thở dài: “Được rồi, chúng ta đừng nói về vấn đề này nữa, hôm nay tìm anh là vì còn có những chuyện khác."
Cô ấy lấy ra một tập tài liệu từ phía sau đưa cho tôi: “Sau khi anh và Lộc Hưng rơi xuống đập lớn, cảnh sát từng tiến hành tìm kiếm và cứu nạn, song vẫn chưa phát hiện ra xác của Lộc Hưng. Ngược lại đã tìm thấy cây trường đao của anh, nhưng bị Cục Văn Vật tịch thu, muốn thu hồi lại cũng có độ khó nhất định."
Tôi lật xem văn kiện trong tay, trong đó có một số báo cáo khám nghiệm tử thi, bản thứ nhất là của Khâu Nhậm, bản thứ hai là của người đàn ông trung niên mặc đồ tang, bản thứ ba là xác đứt lìa của một thanh niên.
2 cái xác phía sau chính là người mang mệnh cách Phi Ma, Điếu Khách, Lộc Hưng đẩy bọn họ xuống đập lớn là vì tế trời.
"Hình như còn thiếu một người thì phải? Phi Ma, Điếu Khách, Tang Môn, anh nhớ còn một phụ nữ trung niên bị nhốt trong lưới đánh cá cũng bị đẩy xuống đập lớn."
"Người phụ nữ kia không chết, ở trong bệnh viện cấp cứu 2 ngày, đã tỉnh táo lại, cô ấy còn nói muốn cám ơn anh thật tốt." Sắc mặt của Thiết Ngưng Hương trở nên có chút cổ quái: “Anh có biết rốt cục người phụ nữ kia là ai không?"
"Là ai?" Đêm đó ở trên đỉnh đập lớn, ban đầu tôi nắm lấy tay của cô ta, muốn kéo lên, sau đó bị Lộc Hưng tấn công, rơi vào đường cùng đành phải từ bỏ. Lệnh cho Mệnh Quỷ níu cô ta, để làm chậm tốc độ rơi xuống.
"Con gái thứ hai của Lý Trường Quý, người giàu nhất thành phố Tân Hỗ."
"Không khác suy đoán của anh là mấy. Người phụ nữ kia ngón tay mịn màng, tuổi tác khoảng ba mươi tuổi đến bốn mươi tuổi, lại bảo dưỡng da rất tốt, không nhìn thấy nếp nhăn nào trên mặt, trang điểm da mặt tinh xảo, áo khoác trên người cũng có giá trị không nhỏ."
"Anh quan sát thật cẩn thận, có phải mưu đồ đã lâu hay không?" Thiết Ngưng Hương cười trêu một câu: “Cách đây một thời gian Lý Trường Quý bệnh chết, cổ phần tập đoàn, gia sản hàng trăm triệu tệ do con trai cả Lý Xuân Cường thừa kế. Con gái thứ hai Lý Tịnh Ngọc không chỉ bị bãi nhiệm chức vụ trong tập đoàn, ngay cả bất động sản nhà mình cũng bị tập đoàn thu hồi. Tối hôm cô ta bị Lộc Hưng bắt cóc, cô ấy tình cờ ở một mình trong quán bar, uống say như chết."
Tôi nhíu mày một cái, bản năng cảm giác sẽ có chuyện phiền phức tìm tới cửa: “Việc này có quan hệ gì với anh? Anh tốt xấu gì cũng cứu cô ta, cô ta cũng không thể lấy oán trả ơn chứ!?"
"Ai biết được?" Thiết Ngưng Hương từ trong túi lấy ra phong thơ giao cho tôi: “Sau khi được cấp cứu tỉnh lại, cô ta viết cho anh bức thư này, thư được dán kín, em cũng không biết bên trong viết cái gì?"
Vì tránh phiền phức nên tôi không xem, trực tiếp nhét thư vào trong túi da màu đen: “Sư tỷ, còn chuyện gì khác không?"
"Ừ, thật ra lần này mời anh tới đây, nguyên nhân chủ yếu là muốn hỏi anh về chuyện của trường cấp 3 Tân Hỗ." Thiết Ngưng Hương cố gắng làm dịu giọng của mình, nhưng vẫn bị tôi phát hiện có chút mất tự nhiên.
"Có chuyện gì liên quan đến Trường cấp 3 Tân Hỗ?"
"Trong hầm đốt rác phát hiện 32 cái xác, thời gian chết là từ 5 năm trước. Em đã lục tìm nguyên nhân cái chết và chỉ tìm thấy vài từ nói rằng đó là một vụ tự tử, vì không để cho xã hội khủng hoảng nên mới phong tỏa tin tức." Thiết Ngưng Hương gõ lên desktop: “Có chứng cứ cho thấy, lúc anh trốn tránh cảnh sát truy nã đã trốn ở bên trong trường cấp 3 Tân Hỗ, chắc anh hiểu rất rõ nơi đó!?"
"Sư tỷ, vụ án này em tuyệt đối không được nhúng tay vào, cả anh đến giờ cũng chưa nhìn rõ ngôi trường kia." Nhắc tới trường cấp 3 Tân Hỗ, tôi đã cảm thấy quỷ dị, vốn tưởng rằng Nguyên Thần Thần Sát và Bùa Đồng Tang chính là bí mật lớn nhất bị che giấu trong ngôi trường này. Nhưng mỗi lần tiến vào bên trong trường, cảm giác khó chịu lại ập đến. Điều quái dị nhất là cái bảng cấm vào mắc trên rào chắn, mỗi lần tôi bước qua, bảng cấm vào đều chôn sâu ở trong đất bùn, cho dù tôi dùng thanh sắt buộc chặt cũng vô dụng.
Trong trường cấp 3 Tân Hỗ nhất định còn che dấu những người hoặc là đồ đạc khác, không thể đơn giản tiếp xúc.
"Em cũng không nói muốn xen vào việc của người khác, đây là ý của phía trên, công an sẽ phái chuyên gia đến điều tra, em chỉ đang nhắc nhở anh."
"Chuyên gia?" Tôi chợt nghĩ đến một chuyện: “Chính là dạng đạo sĩ giống như Lục Cẩn?"
Thiết Ngưng Hương gật đầu: “Qua một thời gian ngắn nữa, chắc bọn họ sẽ đến Giang Thành, những người đó có mâu thuẫn với anh, tốt nhất anh chuẩn bị sẵn sàng trước."
Sau khi nói xong Thiết Ngưng Hương bèn khoát tay áo: “Quần áo, chìa khóa, bùa chú của anh đều để ở ngăn tủ thứ nhất trước cửa, những chuyện vụn vặt khác, Ngô Mãnh cũng đã giúp anh giải quyết. Bạch Khởi đang ở phòng bảo vệ, còn thanh niên giả dạng anh bắt cóc Giang Thần, chúng em cũng đã cho phép bảo lãnh, ngày mai thì có thể thả. Cuối cùng, nếu như anh có thời gian thì đi bệnh viện một chuyến, Diệp Băng rơi vào hôn mê sâu gần 3 ngày rồi, hiện giờ Giang Phi đang chăm sóc."
Tôi lấy áo của mình khoác bên ngoài quần áo bệnh nhân, bùa bọc trong áo mưa còn nguyên vẹn không chút tổn hại: “Diệp Băng? Giờ anh chưa đi được, 8 giờ tối anh còn có chuyện khác phải làm."
"Em cảm thấy anh nên đi thì hợp lý hơn, ngoài ra hai thầy trò đạo sĩ mà anh gặp vào đêm hôm ấy ở trường cấp 3 Tân Hỗ đang ở trong bệnh viện, tình hình của lão đạo sĩ không quá lạc quan."
"Nhàn Thanh đạo trưởng? Được, anh đi ngay."
Ra khỏi đồn cảnh sát, tôi chạy đến phòng bảo vệ để đón Bạch Khởi, sau đó được Ngô Mãnh lái xe chở đến bệnh viện.
"Bạch Khởi, mày ở đây chờ tao, không được chạy loạn." Để cho Bạch Khởi bảo vệ túi da màu đen, đợi ở dưới bóng cây, tôi mặc quần áo bệnh nhân tiến vào bệnh viện.
Trước khi tới đây, Thiết Ngưng Hương đã nói với tôi số phòng của Diệp Băng, Nhàn Thanh đạo trưởng. Tôi trước chạy đến khu phòng bệnh bình thường ở lầu hai, nơi đây hoàn cảnh rất sơ sài, giường ngủ chật hẹp, còn có bệnh nhân với ống truyền nhỏ giọt ngồi trên hành lang.
Đẩy ra cánh cửa phòng bệnh, 3 người chen chúc trên một chiếc giường, không khí bên trong không thông thoáng, trong mũi nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Nhàn Thanh đạo trưởng đã cởi bỏ chiếc đạo bào lớn, đang khoanh chân ngồi trên giường bệnh.
"Đạo trưởng, làm phiền rồi."
Nghe được giọng của tôi, Nhàn Thanh đạo trưởng chậm rãi mở mắt: “Duyên chủ, vết thương trên người của cậu đã không còn đáng ngại sao? Tôi đã xem phiên xét xử chiều nay trên toà trên TV, thanh giả tự thanh, khúc mắc của anh cũng đã được giải!”
"Con còn phải đa tạ đạo trưởng ở trường cấp 3 Tân Hỗ đã trượng nghĩa ra tay, không có ngài ngăn cản Diệp Băng, con cũng không có cách thoát thân đi ngăn cản những người xấu kia." Ngồi bên giường, mất đi đạo bào che đậy, ta lúc này mới phát hiện thân thể của Nhàn Thanh đạo trưởng rất gầy yếu, gần như là da bọc xương, điều này rất khác trước kia: “Đạo trưởng, thân thể của ngài..."
Nhàn Thanh đạo trưởng khoác tay áo: “Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, đêm hôm đó có thể nhặt về một cái mạng, cũng đã rất tốt rồi."
"Đêm hôm đó, sau khi con mang theo Vân Xuyên rời đi, đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói Diệp Băng cũng rơi vào hôn mê, còn cái xác hồ ly kia cuối cùng thế nào?" Tôi nói hết toàn bộ nghi vấn trong lòng.
"Hai đứa đi rồi, ta mời tổ sư gia thượng thân hộ pháp, cùng với cô gái bị quỷ nhập kia liên thủ mới miễn cưỡng ngăn chặn được Hồ Tiên. Mãi cho đến khi thần niệm của cô gái kia hao hết, ngã xuống đất ngất đi, một mình tôi không phải đối thủ của Hồ Tiên, sau khi bị nó làm tổn thương đan điền đạo cơ, đành trừng mắt nhìn nó chạy trốn."
"Xác của Hồ Tiên lợi hại vậy sao?" Trong ấn tượng của tôi, xác của Hồ Tiên tối đa chỉ có thể ngang tài ngang sức với Diệp Băng bị quỷ nhập, không ngờ nó có thể lấy một chọi hai, còn có thể thong dong bỏ chạy.
"Xác của Hồ Tiên không đơn giản như cậu nghĩ đâu." Nhàn Thanh đạo trưởng thở dài, nhìn thoáng qua cánh cửa ở bên ngoài hành lang, quay đầu nói với tôi: “Duyên chủ, thừa dịp Vân Xuyên không ở đây, ta muốn nhờ cậy cậu một chuyện."
"Ngài cứ nói, chỉ cần đủ khả năng, con nhất định giúp ngài." Tôi không hề chần chờ, lập tức đáp ứng.
"Nếu như ta không qua được kiếp nạn này, hy vọng cậu có thể giúp ta chăm sóc Vân Xuyên. Thằng bé ra đời không lâu, trước đó vẫn luôn theo ta tu luyện thuật Cản Thi, cũng không có công việc kiếm sống khác, ta sợ thằng bé sẽ đi sai đường.”
Tác giả :
Vũ Văn Trường Cung