Livestream Siêu Kinh Dị
Chương 301: Kết thúc
Dịch: Niệm Di
Tôi lo lắng vô cùng, chẳng biết cô ấy định làm gì. Bảy cây đinh trên lưng Tiểu Phượng bị đóng gần cột sống và giờ cô lại tự tay moi ra bằng một con dao. Nó có thể làm tổn thương đến xương. Trong trường hợp nghiêm trọng, thậm chí Tiểu Phượng có thể bị rơi vào cảnh bán thân bất toại: "Tiểu Phượng, em định làm gì?"
Vừa quay đầu lại xem, Lộc Hưng lợi dụng lúc tối mất tập trung, bèn liều mạng dùng cánh tay đỡ đao rồi lao về phía tôi, chuẩn bị đoạt lại lệnh bài Bát tự.
Để đối phó với một kẻ sát nhân như Lộc Hưng, tôi không thể sơ suất dù chỉ một giây. Thế là, tôi lùi lại một bước, trở tay thu thanh đao lại, ép gã rút lui: “Mày vẫn không bỏ cuộc, cứ muốn tranh lấy lệnh bài Bát tự nhỉ?"
Lộc Hưng nghiến răng: “Đó là của tao. Trả nó lại cho tôi!"
Trong một trận chiến tay đôi, tôi và Lộc Hưng đều có tỷ lệ thắng ngang nhau. Mặc dù có lợi thế hơn một chút với thanh đao dài trên tay, nhưng tôi lại phải cầm chặt lệnh bài Bát tự bằng cánh tay còn lại. Trong khi đó, tấm lệnh bài này nặng đáng kinh ngạc. Cả cánh tay của tôi như muốn tê liệt, cử động chậm hẳn.
"Lộc Hưng, đừng có mơ, mày thua trận này rồi."
"Thiên môn đã mở và mày không biết cách đóng nó lại. Nếu mày thả thứ cấm kỵ trong ngôi mộ lớn ra, mày sẽ bị nguyền rủa bởi hàng triệu sinh linh tại đây, không còn chốn nào nương thân đâu!"
Lộc Hưng tấn công càng lúc càng điên cuồng. Tôi cũng cố gắng liều mạng với gã, dùng mạng để đổi mạng.
Cách đó không xa ở phía sau lưng, có từng tiếng đinh nhọn rơi xuống đất. Âm thanh ấy giòn vang, không hề bị tiếng mưa gió áp chế đi.
Đứng giữa đập nước, lưng của Tiểu Phượng đỏ thẫm một màu máu. Bảy cây đinh dài gần giống đỏ tươi rớt xuống đất một cách tùy tiện.
Sau khi nạy đinh ra, trên lưng Tiểu Phượng xuất hiện những đường hoa văn màu đỏ tươi, dài và hẹp, trông giống các hoa văn hình rồng trên mặt Lộc Hưng vậy.
Hình ảnh ấy có đầu miệng như loài gà, hàm như chim én, thân như hạc, đuôi dài buông thõng xuống như những cành ngô đồng đung đưa qua hàng ngàn năm tuổi, lại dường như mang dáng dấp của một thác nước do ngọn lửa hình thành.
Tổng thể hoa văn ấy có một phong thái kiêu ngạo, sang trọng, cao quý. Mỗi một chiếc lông vũ đều được xăm lên cẩn thận, tinh tế, giống như một bảo vật có một không hai trên thế giới này.
"Cái quái gì thế? Hồng Loan ư?!" Bất ngờ thay, Lộc Hưng còn phản ứng mạnh mẽ hơn tôi: "Em điên rồi! Em điên à? Tiểu Phượng! Dừng lại ngay!"
Tôi lập tức nghiêng đầu, nhìn về phía Tiểu Phượng ngay khi tâm trạng càng cảm thấy bất an hơn trước phản ứng dữ dội của Lộc Hưng vừa rồi.
Máu chảy điên cuồng, cô ấy quay mặt về hướng mặt trời mọc. Lúc này, Tiểu Phượng cũng đang nhìn tôi, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc mà tôi không thể hiểu nổi: “Cao Kiện, đưa tấm lệnh bài cho em!”
Tôi đã nghe thấy giọng nói của Tiểu Phượng nhiều lần, nhưng hiện tại trông có vẻ khác khác.
Thế là, ngay khi Lộc Hưng thừa cơ hội tôi phân tâm mà xông đến đoạt lấy lệnh bài, tôi lập tức vung đao ngăn cản, tiện tay ném tấm lệnh bài sang cho Tiểu Phượng.
Không có tấm lệnh bài vướng víu, Lộc Hưng không còn là đối thủ của tôi. Nhưng thay vì Lộc Hưng, Tiểu Phượng mới là người khiến tôi lo lắng hơn cả: "Cô ấy định làm gì? Chẳng lẽ 7 cây đinh kia có vai trò gì à?"
Tóm lấy được tấm lệnh bài, Tiểu Phượng bôi máu của mình chồng lên ngay vị trí mà Lộc Hưng từng bôi máu của gã trước đó. Tiếp theo, cô nâng tấm lệnh bài lên cao, quay mặt về hướng Đông.
"Nhanh lên! Cản cô ấy lại! Hồng Loan Thiên Hỷ, cô ấy định tự châm lửa, đốt cháy số mệnh của bản thân!" Lộc Hưng nhăn nhó mặt mày đến mức vặn vẹo, kinh hãi thốt lên
"Chẳng lẽ Tiểu Phượng định hy sinh thân mình à?"
Mây mù dày đặc, vẫn không có lấy một tia sáng nào. Ngày hôm nay tại Giang Thành, mặt trời không hề lên cao như thường lệ.
“Tiểu Phượng, đừng làm chuyện ngu ngốc!” Tôi chưa kịp ngăn cản Tiểu Phượng thì Lộc Hưng đã xông về phía cô ấy. Tôi ngáng đường gã lại, sợ gã lại ra tay làm hại đến cô nàng.
"Đây là kế hoạch 20 năm của tao! Mày không được phá hỏng nó!" Lộc Hưng thật sự hoảng sợ, bắt đầu bối rối dần. Chớp thời cơ đó, tôi lập tức chém trúng một nhát ngay ngực gã.
Gã thở hổn hển, rút một lá bùa màu đen ra rồi ném vội về phía tôi.
Dù có lệ quỷ gào khóc, nhưng tính chất bẩm sinh của Cát Lộc đao là trảm giết tà ma nên tôi không hề sợ hãi.
Đến đường cùng, rốt cuộc gã cắn răng lấy một tấm lệnh bài bát giác màu đen ra!
Tấm lệnh bài này khá giống với tấm lệnh bài trước đó, chỉ là mấy vị trí Thần sát kia vẫn chưa được khắc vào.
“Mày vẫn còn một lệnh bài khác à?” Tôi trợn mắt nhìn. Rõ ràng, mỗi đệ tử của Song Diện Phật đều được cấp phát một công cụ chứng nhận thân phận - là tấm lệnh bài này, nhưng tôi không biết đây là lệnh bài của đám Tử Mão hay người khác.
"Cao Kiện, mày giỏi lắm! Hồng Loan Thiên Hỷ nhập vào mệnh cung. Hóa ra số mệnh của mày cũng không đơn giản!" Thấy Lộc Hưng lấy tấm lệnh bài ra, tôi buột phải cảnh giác lại như ban đầu. Trong cơn ác mộng của Thần sát Nguyên Thần, Tử Sửu đã có thể phá vỡ cảnh mộng bằng sức mạnh bộc phát của tấm lệnh bài ấy. Do đó, chắc chắn là vật này cất chứa một nguồn sức mạnh khổng lồ.
"Tao không thể thành công thì mày cũng đừng hòng chiếm đoạt! Cho dù kế hoạch 20 năm của Phật Đà có bị phá hỏng, tao cũng không để cho bất cứ kẻ nào nhúng chàm vào lợi ích đến từ việc này!" Lộc Hưng đảo ngược tấm lệnh bài bát giác trong tay lại, hai chữ Soán Mệnh tỏa ra ánh sáng lập lòe.
Lúc này, dường như Tiểu Phượng cũng đã tiến đến thời khắc mấu chốt. Tấm lệnh bài Bát tự nhiễm đầy máu của cô ấy, thậm chí máu lấp đầy từng vết nứt trên thân lệnh bài.
Tiểu Phượng không quan tâm đến lời đe dọa của Lộc Hưng. Cô hoàn toàn nhập tâm, ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào một góc nào đó của lệnh bài Bát tự.
Hai ký tự "Hồng Loan" trên cùng nhạt dần. Khi nét chữ hoàn toàn biến mất, Tiểu Phượng thét lên. Bất ngờ thay, giọng cô như tiếng sáo, lại vang vọng như từng hồi chuông cổ. Âm thanh giòn vang, thanh thúy của một góc trời.
“Đây là tiếng Phượng hót ư?” Lộc Hưng tái nhợt cả mặt mày.
“Thì ra mày cũng muốn thay đổi số mệnh. Được lắm, vậy tao sẽ đoạt lấy số mệnh của mày, hủy hoại Bát tự Thần sát. Nếu tao đã không có, vậy thì không ai chiếm được cả!” Vừa nói, Lộc Hưng vừa ném thẳng tấm lệnh bài trong tay ra; hướng ném chính là lòng bàn tay của Tiểu Phượng.
Sau khi tiếng Phượng hót xuất hiện, dường như bóng đen dưới sông trở nên mất kiên nhẫn hơn khi nức độ chấn động cứ tăng dần. Con đập đã đứng trên bờ vực sụp đổ.
Nhưng vào lúc này, Tiểu Phượng chậm rãi quỳ xuống, mặt hướng lên bầu trời. Ở ngay cạnh góc mà chữ Hồng Loan từng được khắc tại đó, chợt có một luồng sáng màu đỏ như máu xuyên qua từng tầng mây đen.
Ánh sáng đỏ tan biến, và tấm lệnh bài mà Lộc Hưng ném ra cũng trúng vào đôi tay đang nâng lệnh bài lên của Tiểu Phượng.
Tấm lệnh bài Bát tự, vốn đã đầy vết nứt, nay lại bị tác động nên rơi xuống đất, thế là âm vang lên từng tiếng vỡ nát rõ rệt.
Chữ Hồng Loan đã biến mất, nhưng tầng mây dày đặc kia vẫn cứ dần dà tan đi. Tám ổ khóa lớn ở Giang Thành đối trọng với Bát tự trên tấm lệnh bài ấy cũng ngừng hoạt động. Có lẽ, tòa đại trận Phong thủy trấn áp thành phố này cũng ngừng hoạt động nếu tấm lệnh bài ấy bị hỏng hóc nghiêm trọng.
"Hình như mưa tạnh dần kìa?"
“Gió cũng ngừng rồi.”
“Nhìn kìa, bóng đàn cá dưới lòng sông cũng biến mất!”
Tầng mây dày đặc vừa bị thủng một lỗ kia không thể tự tụ lại được; trông lỗ hổng ấy giống y hệt như ánh mắt của trời cao đang soi chiếu xuống thế gian vậy. Không lâu sau, một tia nắng đã mất tích từ lâu chợt xuất hiện, xuyên qua tầng mây, chiếu thẳng vào người Tiểu Phượng.
"Trời sáng rồi..."
Cô ngã khuỵu về trước, cuối cùng hôn mê mất rồi. Thấy vậy, tôi vội vàng lao đến, đỡ Tiểu Phượng sang một bên.
“Lại thất bại ngay giây phút cuối cùng sau 20 năm chuẩn bị ư?” Lộc Hưng thầm tuyệt vọng. Hoa văn hình rồng trên mặt cũng biến mất khi bóng đen dưới lòng sông biến mất. Thay vào đó, những vết sẹo cũ đã lan đến nửa khuôn mặt còn lại: “Thua ư? Không thể nào! Tao vẫn còn cơ hội!"
Lộc Hưng liếc mắt nhìn cái tấm lệnh bài bát giác nứt vỡ trên mặt đất, sau đó lặng lẽ nhặt lên. Đột nhiên, gã lao nhanh về phía tôi và Tiểu Phượng: "Giết mày, tao vẫn còn cơ hội!"
"Mày muốn chết à?" Phần lớn sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào Lộc Hưng. Đây là một kẻ cực kỳ nguy hiểm, tôi không thể nào lơ là.
Tôi quát ngang Cát Lộc đao, tiện tao đâm thẳng về hướng mà gã đang xông tới.
Lưỡi đao dài và hẹp dễ dàng xuyên qua bụng Lộc Hưng, cắt đứt máu thịt, đứt luôn cả xương.
Lộc Hưng nôn ra một ngụm máu lớn. Gã cười một cách điên cuồng: “Cao Kiện, mày không giết tao được đâu. Phật Đà đã nhớ kỹ mày rồi!”
Dù bị đâm thủng bụng, gã vẫn không thèm quan tâm, điên cuồng xông thẳng tới
“Không ổn!” Sau lưng tôi là vách đá của con đập, trong khi Cát Lộc đao bị mắc kẹt trong xương của Lộc Hưng, không thể rút ra nhanh chóng. Thế là, tôi dứt khoát buông thanh đao ra, nhưng vẫn quá muộn.
Lộc Hưng dùng hết sức bình sinh để lao vào tôi. Ngược lại, vì phải ôm Tiểu Phượng bằng một tay nên tôi khó mà né tránh được. Lộc Hưng định đẩy cả tôi và Tiểu Phượng bay thẳng xuống con đập.
Đầu óc quay cuồng, tôi không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn. Trong chớp nhoáng, tôi đẩy Tiểu Phượng về một hướng khác theo bản năng rồi đưa tay tóm lấy Lộc Hưng vào giây phút cuối cùng.
“Mày định làm gì?”
“Đương nhiên là kéo mày chết chung!”
Lan can trơn trượt bị đè cong ra sau, suýt chút nữa là tôi bật ngã ngửa. Dù vậy, tôi vẫn quyết tâm tóm chặt lấy Lộc Hưng.
“Cùng nhau xuống địa ngục đi!”
Gã ấy cũng bị ngã về phía trước theo quán tính. Thế là, tôi và gã kéo nhau rơi xuống từ con đập cao 41m.
Chín cửa xả lũ bên dưới đã được mở thông hoàn toàn. Giữa không gian ngập tràn hơi nước, tôi loáng thoáng trông thấy tấm lệnh bài Bát tự nứt vỡ chằng chịt đang nằm trong tay Lộc Hưng.
“Mày vẫn không bỏ cuộc ư?” Tôi nới lỏng tay cầm thanh Cát Lộc đao, sau đó chộp lấy một đầu của tấm lệnh bài Bát tụ.
Gió mạnh dữ dội đánh vào hai bên tai, như muốn xé toạc màng nhĩ của tôi ra. Tôi nhìn thấy vẻ mặt cuối cùng của Lộc Hưng. Tên khốn đó vẫn đang cười ha hả, mở miệng như muốn nói gì đó với tôi vậy
“Đùng!”
Tôi rơi xuống vùng hạ lưu con sông; sự va chạm ngay thời điểm đập vào mặt nước khiến cả người tôi như muốn tan nát thành từng mảnh. Bóng tối, cảm giác lạnh lẽo và sự kiệt quệ lúc này đều cùng nhau hợp tác để bao trùm lấy tôi. Tôi cố ngẩng đầu, nhìn mặt nước bên trên đang cách mình càng lúc càng xa.
“Có lẽ, mọi chuyện cũng nên kết thúc rồi..."
Tôi lo lắng vô cùng, chẳng biết cô ấy định làm gì. Bảy cây đinh trên lưng Tiểu Phượng bị đóng gần cột sống và giờ cô lại tự tay moi ra bằng một con dao. Nó có thể làm tổn thương đến xương. Trong trường hợp nghiêm trọng, thậm chí Tiểu Phượng có thể bị rơi vào cảnh bán thân bất toại: "Tiểu Phượng, em định làm gì?"
Vừa quay đầu lại xem, Lộc Hưng lợi dụng lúc tối mất tập trung, bèn liều mạng dùng cánh tay đỡ đao rồi lao về phía tôi, chuẩn bị đoạt lại lệnh bài Bát tự.
Để đối phó với một kẻ sát nhân như Lộc Hưng, tôi không thể sơ suất dù chỉ một giây. Thế là, tôi lùi lại một bước, trở tay thu thanh đao lại, ép gã rút lui: “Mày vẫn không bỏ cuộc, cứ muốn tranh lấy lệnh bài Bát tự nhỉ?"
Lộc Hưng nghiến răng: “Đó là của tao. Trả nó lại cho tôi!"
Trong một trận chiến tay đôi, tôi và Lộc Hưng đều có tỷ lệ thắng ngang nhau. Mặc dù có lợi thế hơn một chút với thanh đao dài trên tay, nhưng tôi lại phải cầm chặt lệnh bài Bát tự bằng cánh tay còn lại. Trong khi đó, tấm lệnh bài này nặng đáng kinh ngạc. Cả cánh tay của tôi như muốn tê liệt, cử động chậm hẳn.
"Lộc Hưng, đừng có mơ, mày thua trận này rồi."
"Thiên môn đã mở và mày không biết cách đóng nó lại. Nếu mày thả thứ cấm kỵ trong ngôi mộ lớn ra, mày sẽ bị nguyền rủa bởi hàng triệu sinh linh tại đây, không còn chốn nào nương thân đâu!"
Lộc Hưng tấn công càng lúc càng điên cuồng. Tôi cũng cố gắng liều mạng với gã, dùng mạng để đổi mạng.
Cách đó không xa ở phía sau lưng, có từng tiếng đinh nhọn rơi xuống đất. Âm thanh ấy giòn vang, không hề bị tiếng mưa gió áp chế đi.
Đứng giữa đập nước, lưng của Tiểu Phượng đỏ thẫm một màu máu. Bảy cây đinh dài gần giống đỏ tươi rớt xuống đất một cách tùy tiện.
Sau khi nạy đinh ra, trên lưng Tiểu Phượng xuất hiện những đường hoa văn màu đỏ tươi, dài và hẹp, trông giống các hoa văn hình rồng trên mặt Lộc Hưng vậy.
Hình ảnh ấy có đầu miệng như loài gà, hàm như chim én, thân như hạc, đuôi dài buông thõng xuống như những cành ngô đồng đung đưa qua hàng ngàn năm tuổi, lại dường như mang dáng dấp của một thác nước do ngọn lửa hình thành.
Tổng thể hoa văn ấy có một phong thái kiêu ngạo, sang trọng, cao quý. Mỗi một chiếc lông vũ đều được xăm lên cẩn thận, tinh tế, giống như một bảo vật có một không hai trên thế giới này.
"Cái quái gì thế? Hồng Loan ư?!" Bất ngờ thay, Lộc Hưng còn phản ứng mạnh mẽ hơn tôi: "Em điên rồi! Em điên à? Tiểu Phượng! Dừng lại ngay!"
Tôi lập tức nghiêng đầu, nhìn về phía Tiểu Phượng ngay khi tâm trạng càng cảm thấy bất an hơn trước phản ứng dữ dội của Lộc Hưng vừa rồi.
Máu chảy điên cuồng, cô ấy quay mặt về hướng mặt trời mọc. Lúc này, Tiểu Phượng cũng đang nhìn tôi, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc mà tôi không thể hiểu nổi: “Cao Kiện, đưa tấm lệnh bài cho em!”
Tôi đã nghe thấy giọng nói của Tiểu Phượng nhiều lần, nhưng hiện tại trông có vẻ khác khác.
Thế là, ngay khi Lộc Hưng thừa cơ hội tôi phân tâm mà xông đến đoạt lấy lệnh bài, tôi lập tức vung đao ngăn cản, tiện tay ném tấm lệnh bài sang cho Tiểu Phượng.
Không có tấm lệnh bài vướng víu, Lộc Hưng không còn là đối thủ của tôi. Nhưng thay vì Lộc Hưng, Tiểu Phượng mới là người khiến tôi lo lắng hơn cả: "Cô ấy định làm gì? Chẳng lẽ 7 cây đinh kia có vai trò gì à?"
Tóm lấy được tấm lệnh bài, Tiểu Phượng bôi máu của mình chồng lên ngay vị trí mà Lộc Hưng từng bôi máu của gã trước đó. Tiếp theo, cô nâng tấm lệnh bài lên cao, quay mặt về hướng Đông.
"Nhanh lên! Cản cô ấy lại! Hồng Loan Thiên Hỷ, cô ấy định tự châm lửa, đốt cháy số mệnh của bản thân!" Lộc Hưng nhăn nhó mặt mày đến mức vặn vẹo, kinh hãi thốt lên
"Chẳng lẽ Tiểu Phượng định hy sinh thân mình à?"
Mây mù dày đặc, vẫn không có lấy một tia sáng nào. Ngày hôm nay tại Giang Thành, mặt trời không hề lên cao như thường lệ.
“Tiểu Phượng, đừng làm chuyện ngu ngốc!” Tôi chưa kịp ngăn cản Tiểu Phượng thì Lộc Hưng đã xông về phía cô ấy. Tôi ngáng đường gã lại, sợ gã lại ra tay làm hại đến cô nàng.
"Đây là kế hoạch 20 năm của tao! Mày không được phá hỏng nó!" Lộc Hưng thật sự hoảng sợ, bắt đầu bối rối dần. Chớp thời cơ đó, tôi lập tức chém trúng một nhát ngay ngực gã.
Gã thở hổn hển, rút một lá bùa màu đen ra rồi ném vội về phía tôi.
Dù có lệ quỷ gào khóc, nhưng tính chất bẩm sinh của Cát Lộc đao là trảm giết tà ma nên tôi không hề sợ hãi.
Đến đường cùng, rốt cuộc gã cắn răng lấy một tấm lệnh bài bát giác màu đen ra!
Tấm lệnh bài này khá giống với tấm lệnh bài trước đó, chỉ là mấy vị trí Thần sát kia vẫn chưa được khắc vào.
“Mày vẫn còn một lệnh bài khác à?” Tôi trợn mắt nhìn. Rõ ràng, mỗi đệ tử của Song Diện Phật đều được cấp phát một công cụ chứng nhận thân phận - là tấm lệnh bài này, nhưng tôi không biết đây là lệnh bài của đám Tử Mão hay người khác.
"Cao Kiện, mày giỏi lắm! Hồng Loan Thiên Hỷ nhập vào mệnh cung. Hóa ra số mệnh của mày cũng không đơn giản!" Thấy Lộc Hưng lấy tấm lệnh bài ra, tôi buột phải cảnh giác lại như ban đầu. Trong cơn ác mộng của Thần sát Nguyên Thần, Tử Sửu đã có thể phá vỡ cảnh mộng bằng sức mạnh bộc phát của tấm lệnh bài ấy. Do đó, chắc chắn là vật này cất chứa một nguồn sức mạnh khổng lồ.
"Tao không thể thành công thì mày cũng đừng hòng chiếm đoạt! Cho dù kế hoạch 20 năm của Phật Đà có bị phá hỏng, tao cũng không để cho bất cứ kẻ nào nhúng chàm vào lợi ích đến từ việc này!" Lộc Hưng đảo ngược tấm lệnh bài bát giác trong tay lại, hai chữ Soán Mệnh tỏa ra ánh sáng lập lòe.
Lúc này, dường như Tiểu Phượng cũng đã tiến đến thời khắc mấu chốt. Tấm lệnh bài Bát tự nhiễm đầy máu của cô ấy, thậm chí máu lấp đầy từng vết nứt trên thân lệnh bài.
Tiểu Phượng không quan tâm đến lời đe dọa của Lộc Hưng. Cô hoàn toàn nhập tâm, ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào một góc nào đó của lệnh bài Bát tự.
Hai ký tự "Hồng Loan" trên cùng nhạt dần. Khi nét chữ hoàn toàn biến mất, Tiểu Phượng thét lên. Bất ngờ thay, giọng cô như tiếng sáo, lại vang vọng như từng hồi chuông cổ. Âm thanh giòn vang, thanh thúy của một góc trời.
“Đây là tiếng Phượng hót ư?” Lộc Hưng tái nhợt cả mặt mày.
“Thì ra mày cũng muốn thay đổi số mệnh. Được lắm, vậy tao sẽ đoạt lấy số mệnh của mày, hủy hoại Bát tự Thần sát. Nếu tao đã không có, vậy thì không ai chiếm được cả!” Vừa nói, Lộc Hưng vừa ném thẳng tấm lệnh bài trong tay ra; hướng ném chính là lòng bàn tay của Tiểu Phượng.
Sau khi tiếng Phượng hót xuất hiện, dường như bóng đen dưới sông trở nên mất kiên nhẫn hơn khi nức độ chấn động cứ tăng dần. Con đập đã đứng trên bờ vực sụp đổ.
Nhưng vào lúc này, Tiểu Phượng chậm rãi quỳ xuống, mặt hướng lên bầu trời. Ở ngay cạnh góc mà chữ Hồng Loan từng được khắc tại đó, chợt có một luồng sáng màu đỏ như máu xuyên qua từng tầng mây đen.
Ánh sáng đỏ tan biến, và tấm lệnh bài mà Lộc Hưng ném ra cũng trúng vào đôi tay đang nâng lệnh bài lên của Tiểu Phượng.
Tấm lệnh bài Bát tự, vốn đã đầy vết nứt, nay lại bị tác động nên rơi xuống đất, thế là âm vang lên từng tiếng vỡ nát rõ rệt.
Chữ Hồng Loan đã biến mất, nhưng tầng mây dày đặc kia vẫn cứ dần dà tan đi. Tám ổ khóa lớn ở Giang Thành đối trọng với Bát tự trên tấm lệnh bài ấy cũng ngừng hoạt động. Có lẽ, tòa đại trận Phong thủy trấn áp thành phố này cũng ngừng hoạt động nếu tấm lệnh bài ấy bị hỏng hóc nghiêm trọng.
"Hình như mưa tạnh dần kìa?"
“Gió cũng ngừng rồi.”
“Nhìn kìa, bóng đàn cá dưới lòng sông cũng biến mất!”
Tầng mây dày đặc vừa bị thủng một lỗ kia không thể tự tụ lại được; trông lỗ hổng ấy giống y hệt như ánh mắt của trời cao đang soi chiếu xuống thế gian vậy. Không lâu sau, một tia nắng đã mất tích từ lâu chợt xuất hiện, xuyên qua tầng mây, chiếu thẳng vào người Tiểu Phượng.
"Trời sáng rồi..."
Cô ngã khuỵu về trước, cuối cùng hôn mê mất rồi. Thấy vậy, tôi vội vàng lao đến, đỡ Tiểu Phượng sang một bên.
“Lại thất bại ngay giây phút cuối cùng sau 20 năm chuẩn bị ư?” Lộc Hưng thầm tuyệt vọng. Hoa văn hình rồng trên mặt cũng biến mất khi bóng đen dưới lòng sông biến mất. Thay vào đó, những vết sẹo cũ đã lan đến nửa khuôn mặt còn lại: “Thua ư? Không thể nào! Tao vẫn còn cơ hội!"
Lộc Hưng liếc mắt nhìn cái tấm lệnh bài bát giác nứt vỡ trên mặt đất, sau đó lặng lẽ nhặt lên. Đột nhiên, gã lao nhanh về phía tôi và Tiểu Phượng: "Giết mày, tao vẫn còn cơ hội!"
"Mày muốn chết à?" Phần lớn sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào Lộc Hưng. Đây là một kẻ cực kỳ nguy hiểm, tôi không thể nào lơ là.
Tôi quát ngang Cát Lộc đao, tiện tao đâm thẳng về hướng mà gã đang xông tới.
Lưỡi đao dài và hẹp dễ dàng xuyên qua bụng Lộc Hưng, cắt đứt máu thịt, đứt luôn cả xương.
Lộc Hưng nôn ra một ngụm máu lớn. Gã cười một cách điên cuồng: “Cao Kiện, mày không giết tao được đâu. Phật Đà đã nhớ kỹ mày rồi!”
Dù bị đâm thủng bụng, gã vẫn không thèm quan tâm, điên cuồng xông thẳng tới
“Không ổn!” Sau lưng tôi là vách đá của con đập, trong khi Cát Lộc đao bị mắc kẹt trong xương của Lộc Hưng, không thể rút ra nhanh chóng. Thế là, tôi dứt khoát buông thanh đao ra, nhưng vẫn quá muộn.
Lộc Hưng dùng hết sức bình sinh để lao vào tôi. Ngược lại, vì phải ôm Tiểu Phượng bằng một tay nên tôi khó mà né tránh được. Lộc Hưng định đẩy cả tôi và Tiểu Phượng bay thẳng xuống con đập.
Đầu óc quay cuồng, tôi không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn. Trong chớp nhoáng, tôi đẩy Tiểu Phượng về một hướng khác theo bản năng rồi đưa tay tóm lấy Lộc Hưng vào giây phút cuối cùng.
“Mày định làm gì?”
“Đương nhiên là kéo mày chết chung!”
Lan can trơn trượt bị đè cong ra sau, suýt chút nữa là tôi bật ngã ngửa. Dù vậy, tôi vẫn quyết tâm tóm chặt lấy Lộc Hưng.
“Cùng nhau xuống địa ngục đi!”
Gã ấy cũng bị ngã về phía trước theo quán tính. Thế là, tôi và gã kéo nhau rơi xuống từ con đập cao 41m.
Chín cửa xả lũ bên dưới đã được mở thông hoàn toàn. Giữa không gian ngập tràn hơi nước, tôi loáng thoáng trông thấy tấm lệnh bài Bát tự nứt vỡ chằng chịt đang nằm trong tay Lộc Hưng.
“Mày vẫn không bỏ cuộc ư?” Tôi nới lỏng tay cầm thanh Cát Lộc đao, sau đó chộp lấy một đầu của tấm lệnh bài Bát tụ.
Gió mạnh dữ dội đánh vào hai bên tai, như muốn xé toạc màng nhĩ của tôi ra. Tôi nhìn thấy vẻ mặt cuối cùng của Lộc Hưng. Tên khốn đó vẫn đang cười ha hả, mở miệng như muốn nói gì đó với tôi vậy
“Đùng!”
Tôi rơi xuống vùng hạ lưu con sông; sự va chạm ngay thời điểm đập vào mặt nước khiến cả người tôi như muốn tan nát thành từng mảnh. Bóng tối, cảm giác lạnh lẽo và sự kiệt quệ lúc này đều cùng nhau hợp tác để bao trùm lấy tôi. Tôi cố ngẩng đầu, nhìn mặt nước bên trên đang cách mình càng lúc càng xa.
“Có lẽ, mọi chuyện cũng nên kết thúc rồi..."
Tác giả :
Vũ Văn Trường Cung