Livestream Siêu Kinh Dị
Chương 281: Con tin
Dịch: Niệm Di
Trước họng súng lạnh buốt chĩa thẳng vào huyệt thái dương, Giang Thần run rẩy cả người, bất thần nghe thấy giọng nói mà gã luôn xem đó là một cơn ác mộng.
"Cao Kiện!!!"
Gã nghiến răng nghiến lợi, không thể tin được vào mắt mình.
"Trùng hợp nhỉ? Không ngờ lại có thể gặp mày ờ đây." Tôi cười nhẹ, lòn ngón tay qua cò súng, "Mày đừng làm bừa nhé, tay tao đang run đấy."
Theo kế hoạch ban đầu, tôi định bắt Giang lão đại làm con tin, ép cảnh sát nhường lối rồi dẫn bọn họ đi truy bắt Lộc Hưng. Dù nghe có vẻ hoàn hảo, nhưng khi thật sự bắt tay vào thực hiện thì rất khó. Giang lão đại có tính cảnh giác rất cao. Vừa rồi, chuyện lão ấy đã có thể phát hiện ra tôi trong lốt giả mạo cảnh sát vũ trang đủ chứng tỏ tố chất cảnh giác ấy. Không những thế, Giang Đắc Thao là mục tiêu bảo vệ trọng yếu của cảnh sát; tôi khó có cơ hội ra tay với ông ta.
Tuy nhiên, việc Giang Thần xuất hiện là một sự tình cờ. Tuy rằng thân phận của gã không thể so với Giang lão đại, nhưng với tư cách là người thừa kế của gia tộc họ Giang thì gã vẫn quan trọng hơn những kẻ bình thường khác.
Khi Giang lão đại được bảo vệ chặt chẽ, tôi quyết định thay đổi mục tiêu, chọn Giang Thần làm con tin.
“Tất cả lùi lại!"
Dùng một bộ mặt hung ác, đã làm cướp thì phải nhập vai cướp cho hoàn hảo; tôi bóp chặt cổ Giang Thần, ghìm súng của cảnh sát ngày đầu gã, trông vô cùng đáng sợ.
Không lâu sau, cảnh sát vũ trang và cảnh sát phối hợp đang lục soát trên lầu được gọi xuống tầng dưới.
Vốn dĩ Trần Kiến Quốc đang ở trung tâm chỉ huy nhưng giờ cũng đích thân bước xuống sảnh tầng trệt. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, sắc mặt gã trở nên đen kịt: "Một đám phế vật, tên tội phạm đã lòi mặt ra rồi, chúng mày còn đi điều tra ở đâu nữa vậy?"
Quá giận vì hệ thông tin liên lạc yếu kém, kể ra hôm nay, vị đại đội trưởng đội cảnh sát vũ trang này mất hết mặt mũi rồi.
"Đội trưởng Trần, đừng trách bọn họ. Kẻ này có ma quỷ trong người, cậu không thể đối đãi theo lẽ thường được đâu." Ngay cả khi con trai mình bị bắt làm con tin, lúc nào cũng có rủi ro ăn một phát headshot, thế mà ông ấy vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn tỏ vẻ dửng dưng. Tôi không hề nhìn ra bất cứ biểu lộ cảm xúc nào trên gương mặt của ông ấy.
Theo tôi, người này đáng sợ hơn Hoàng Bá Nguyên. Ít ra, Hoàng Bá Nguyên còn biết thể hiện cảm xúc thật của mình khi con gái lớn gặp nguy hiểm. Nhưng hiện tại, thái độ của Giang lão đại rất lạnh lùng, như thể ông ấy không hề quan tâm đến sống chết của Giang Thần chút nào.
"Cao Kiện, đừng bốc đồng! Mày đã phạm sai lầm rồi, đừng phạm sai lầm nữa!" Trần Kiến Quốc cố gắng thuyết phục tôi, nhưng tiếc là tôi không hề bị gã lừa gạt. Hành động này của gã từng xuất hiện trong bộ giáo trình liên quan đến việc giải cứu con tin, phòng ngừa tự sát hoặc khủng bố, v.v. Tôi đã từng học một khóa đàm phán tại học viện cảnh sát, biết rõ cách nắm bắt tâm lý tội phạm, cách sử dụng ngôn ngữ để lay chuyển ý chí của tội phạm nhằm đánh lạc hướng tội phạm. Thậm chí, tôi tự tin mình vận dụng kỹ năng này còn thiện nghệ hơn tên Trần Kiến Quốc trước mặt nữa
Tôi đang ở trong tình trạng căng thẳng về tinh thần, không chỉ phải cẩn thận trước các mối đe dọa từ các tay súng bắn tỉa mà còn phải bảo vệ sự an toàn của Giang Thần. Tại sao hả? Vì rất có thể bọn Lộc Hưng đang ẩn nấp trong đám đông. Nếu bọn chúng bắn chết Giang Thần, mọi điều tôi làm từ nãy giờ đều trở thành công cóc.
Nhìn xung quanh, tôi không thấy bóng dáng của Thiết Ngưng Hương trong đại sảnh, thế nên cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Tránh xa tao ra, tao sẽ không làm Giang Thần bị thương.”
Ngắt ngay mấy câu nhảm nhí của Trần Kiến Quốc, lời nói của tôi làm tên ấy tức giận thêm: “Tách nhau ra! Bảo vệ Giang Đắc Thao an toàn!”
Giữ chặt Giang Thần, tôi chậm rãi lui ra ngoài. Vừa đến cầu thang, tôi thét to lên tận trên tầng thứ mười hai: "Bạch Khởi!"
Nghe thấy tiếng của tôi, Bạch Khởi tông cửa tủ TV, phóng vèo ra ngoài.
Nhìn thấy một số lượng lớn các sĩ quan cảnh sát được trang bị súng ống bao vây xung quanh, hung tính của nó bị kích thích. Bạch Khởi lập tức nhe răng gầm gừ.
Dù đối mặt với bao nhiêu kẻ thù, nó cũng không sợ hãi. Con chó này rất hung dữ. Thường ngày, vì không có kẻ địch xung quanh, nó mới biểu hiện trông rất hiền hòa và nghe lời mà thôi.
Sau khi Bạch Khởi chạy xuống, tôi không trì hoãn nữa, lặng lẽ triệu hồi Mệnh quỷ rồi đi thẳng ra bãi đỗ xe.
“Đi, mở cửa.”
Giang Thần bị tôi chĩa súng vào, đành phải làm theo, bước tới con siêu xe Lamborghini của mình rồi mở cửa ra.
Tôi giật chìa khóa, tự mình lái xe, ép Giang Thần ôm lấy Bạch Kỳ ngồi vào ghế phụ: “Đừng giở trò, chó của tao cắn chết người đấy.”
Cảm đám cảnh sát bao vây xung quanh chiếc Lamborghini. Tôi dùng một tay cầm vô lăng vô lăng, tay còn lại cầm súng nhắm ngay đầu Giang Thần: “Bọn mày có thể chạy theo tao nhưng phải cách xa 10 mét. Bằng không, nhà họ Giang sẽ mất người nối dõi đấy.”
Lấy hộp gỗ đen ra, bật nắp, tôi thấy Mẫu trùng không hề bỏ vòng xòng xung quanh nơi này, mà hướng đầu về phía Tây thành phố.
“Lộc Hưng đi khỏi đây rồi à?”
Nghĩ lại cũng đúng, nhiệm vụ chính của chúng nó là thu hồi bức tượng của Song Diện Phật và hoàn thành kế hoạch cuối cùng của Phật Đà thay vì giết tôi.
Đạp chân gas, tôi đã để mất quá nhiều thời gian tại nơi này. Một chuyện xấu khác chính là, Lộc Hưng đã đề phòng tôi mất rồi. Điều này khiến độ khó trong nhiệm vụ livestream đêm nay càng tăng cao.
Chúng khác với những tên tội phạm thông thường ở chỗ biết bùa chú và sở hữu ma quỷ bên người, mức độ nguy hiểm và độ khó để bắt giữ đều vượt xa người thường.
Tôi kiểm tra thời gian khi xuống xe, chắc hẳn chưa đến đúng khung giờ thì anh Lưu mũ vẫn chưa bật nguồn điện thoại.
“Mặc kệ, tới nơi rồi tính tiếp.” Ngoài cửa sổ vang lên tiếng còi cảnh sát, sau lưng tôi là một hàng dài những chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau. Tôi cười một cách gượng gạo. Dù gì cũng đã bại lộ hành tung rồi, không cần thiết phải tiếp tục che giấu. Tôi bèn lấy điện thoại của Âm Gian Tú Tràng ra, đặt vào vị trí giữa xe.
"Các bạn thân mến, nếu trong các bạn có ai là kỳ nhân dị sĩ ở gần khu vực Giang Thành, mong các bạn có thể đến giúp tôi một tay. Tôi không nhờ các bạn giúp tôi dụ cảnh sát đi khỏi, mà chỉ yêu cầu các bạn tìm ra Lộc Hưng và Khâu Nhậm. Bởi vì, hai kẻ đó sắp sửa hủy diệt cả Giang Thành, bắt buộc phải ngăn cản chúng lại!”
Trong room livestream này, có đủ cả ngọa hổ tàng long. Tôi bị cảnh sát bám riết, chỉ có thể chạy theo hướng dẫn của Mẫu trùng để truy tìm Lộc Hưng và Khâu Nhậm. Tuy nhiên, ngộ nhỡ hai tên đó chia ra hai đường, một người dụ tôi theo sau, một người đảm nhận đi xử lý hoàn thành kế hoạch của Song Diện Phật; thế thì hỏng bét.
Đó là lý do mà tôi nhờ đến sự giúp đỡ của kênh lvestream. Tôi hy vọng sẽ tìm được sự giúp đỡ của những vị viewer này trong cơn nguy kịch. Bên cạnh đó, không ngờ là Giang Thần đã bị choáng váng trước hành vi tưởng chừng như hết sức bình thường của tôi.
Gã giả vờ nhếch mắt ra nơi khác, thật ra là đang lén lút quan sát màn hình. Giang Thần nghĩ rằng tôi có đồng bọn khác, bắt đầu suy đoán rằng... có thể gã nghĩ tôi là thành viên chủ chốt của một băng đảng tội phạm quy mô lớn nào đó.
Tôi đã nhận thấy hành động nhỏ nhặt này của Giang Thần, nhưng quan tâm cho lắm. Giang Phi, Thiết Ngưng Hương và những người khác đã từng xuất hiện trong room livestream của tôi nhưng không hề bị Âm Gian Tú Tràng diệt khẩu. Theo suy đoán của bản thân, chỉ cần kẻ đó không cố tình tiết lộ tin tức cụ thể về Âm Gian Tú Tràng, thì bản thân tổ chức Âm Gian sẽ không tùy tiện trả thù như lúc trước.
Vì phải tập trung cao độ để phóng nhanh trong đêm mưa, Giang Thần tưởng rằng tôi không chú ý đến gã, cò nghĩ bản thân vừa phát hiện ra một bí mật động trời của tôi.
Tên này trừng to mắt ra nhìn; mãi một lúc sao, gã bèn trông thấy nội dung trên điện thoại.
- Có chuyện gì vậy? Sao livestream gì mà để màn hình đen hoài hà? Có ai report người streamer này không?- Amazing! Nhiều xe cảnh sát dữ vậy? Tập này chắc được đầu tư kinh phí nhiều lắm nha!- Tôi cố tình lên xem livestream là để ngắm nghĩa vẻ hoảng sợ của mấy em út xinh tươi ăn mặc hở hang đấy. Anh streamer, giờ anh chở trai trong xe chi vậy? Anh định come out hả, anh streamer???
Tiểu nhị Đông Hoàn nhắn tin:
- Ayooo!!! Mình còn lưu lải bản video dài 2 phút của mấy cảnh hồi trước, ai coi thì kêu mình là Daddy nha!.- Daddy! Add Qchat của con đi, rồi inbox riêng nhé!
- Sent, you"re welcomed!- Chúc cậu vui vẻ... ĐCM mày!!! Ẩm thực nước nhà à??? Lươn xào lăn?? Còn xào trong 2 phút???
Càng lúc, những dòng comment càng xa rời hoàn cảnh chính. Trong khi đó, Giang Thần cũng bối rối hơn lúc đầu rất nhiều.
“Thấy thú vị không?” Tôi liếc nhìn gã rồi phớt lờ ngay, tập trung mọi sự chú ý để lái xe về phía Tây thành phố theo sự chỉ dẫn của Mẫu trùnf.
Hơn 10 phút sau, Mẫu trùng bất chợt phản ứng dữ dội khi tôi băng ngang qua một khu mua sắm.
“Tại sao Lộc Hưng lại tới đây?” Tôi tìm một chiếc áo mưa nằm trong xe rồi khoác lên người, hộ tống Giang Trần ra khỏi xe.
Vừa thắng lại, một hàng xe cảnh sát dài đằng đẵng buột phải phanh gấp nhưng đội hình rất chỉnh tề, y hệt như lúc diễn tập vậy.
"Cao Kiện, luật pháp lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt. Giờ mày chỉ còn một con đường, đó là thú tội, sẽ không có bất cứ may mắn nào khác cho mày đâu!"
Trần Kiến Quốc phát loa, réo gọi sau lưng tôi. Nhưng tôi không quan tâm cho lắm, vì giờ đang nắm giữ Giang Thần trong tay, ai dám liều mạng đắc tội nhà họ Giang?
"Bọn bây hù ai thế? Chờ bắt được tao rồi tính sau nhé!"
“Cao Kiện, đừng quá vênh váo!” Mưa to trút xuống Giang Thần làm gã ướt nhẹp như một con chuột lột. Từ trước tới nay, gã chưa bao giờ tưởng tượng đến tình trạng này. Mỗi lần ra phố, kẻ kề cận gã có khi là một em hot girl nào đó, không thì cũng bọn thư ký nóng bỏng trong công ty tranh nhau. Chưa từng có ai dám để vị đại thiếu gia này chịu cực như hoàn cảnh hiện tại cả.
“Nếu tao là mày, tao sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng lại.” Nắm đầu Giang Trần, nhìn ánh mắt tức giận của gã, tôi nói: “Một viên đạn xuyên qua hộp sọ sẽ gây ra một vụ nổ nát bươm. Mày có thể mường tượng hình ảnh ấy, sau đó thì hẵng tiếp tục há mồm nói chuyện với tao."
Trước họng súng lạnh buốt chĩa thẳng vào huyệt thái dương, Giang Thần run rẩy cả người, bất thần nghe thấy giọng nói mà gã luôn xem đó là một cơn ác mộng.
"Cao Kiện!!!"
Gã nghiến răng nghiến lợi, không thể tin được vào mắt mình.
"Trùng hợp nhỉ? Không ngờ lại có thể gặp mày ờ đây." Tôi cười nhẹ, lòn ngón tay qua cò súng, "Mày đừng làm bừa nhé, tay tao đang run đấy."
Theo kế hoạch ban đầu, tôi định bắt Giang lão đại làm con tin, ép cảnh sát nhường lối rồi dẫn bọn họ đi truy bắt Lộc Hưng. Dù nghe có vẻ hoàn hảo, nhưng khi thật sự bắt tay vào thực hiện thì rất khó. Giang lão đại có tính cảnh giác rất cao. Vừa rồi, chuyện lão ấy đã có thể phát hiện ra tôi trong lốt giả mạo cảnh sát vũ trang đủ chứng tỏ tố chất cảnh giác ấy. Không những thế, Giang Đắc Thao là mục tiêu bảo vệ trọng yếu của cảnh sát; tôi khó có cơ hội ra tay với ông ta.
Tuy nhiên, việc Giang Thần xuất hiện là một sự tình cờ. Tuy rằng thân phận của gã không thể so với Giang lão đại, nhưng với tư cách là người thừa kế của gia tộc họ Giang thì gã vẫn quan trọng hơn những kẻ bình thường khác.
Khi Giang lão đại được bảo vệ chặt chẽ, tôi quyết định thay đổi mục tiêu, chọn Giang Thần làm con tin.
“Tất cả lùi lại!"
Dùng một bộ mặt hung ác, đã làm cướp thì phải nhập vai cướp cho hoàn hảo; tôi bóp chặt cổ Giang Thần, ghìm súng của cảnh sát ngày đầu gã, trông vô cùng đáng sợ.
Không lâu sau, cảnh sát vũ trang và cảnh sát phối hợp đang lục soát trên lầu được gọi xuống tầng dưới.
Vốn dĩ Trần Kiến Quốc đang ở trung tâm chỉ huy nhưng giờ cũng đích thân bước xuống sảnh tầng trệt. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, sắc mặt gã trở nên đen kịt: "Một đám phế vật, tên tội phạm đã lòi mặt ra rồi, chúng mày còn đi điều tra ở đâu nữa vậy?"
Quá giận vì hệ thông tin liên lạc yếu kém, kể ra hôm nay, vị đại đội trưởng đội cảnh sát vũ trang này mất hết mặt mũi rồi.
"Đội trưởng Trần, đừng trách bọn họ. Kẻ này có ma quỷ trong người, cậu không thể đối đãi theo lẽ thường được đâu." Ngay cả khi con trai mình bị bắt làm con tin, lúc nào cũng có rủi ro ăn một phát headshot, thế mà ông ấy vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn tỏ vẻ dửng dưng. Tôi không hề nhìn ra bất cứ biểu lộ cảm xúc nào trên gương mặt của ông ấy.
Theo tôi, người này đáng sợ hơn Hoàng Bá Nguyên. Ít ra, Hoàng Bá Nguyên còn biết thể hiện cảm xúc thật của mình khi con gái lớn gặp nguy hiểm. Nhưng hiện tại, thái độ của Giang lão đại rất lạnh lùng, như thể ông ấy không hề quan tâm đến sống chết của Giang Thần chút nào.
"Cao Kiện, đừng bốc đồng! Mày đã phạm sai lầm rồi, đừng phạm sai lầm nữa!" Trần Kiến Quốc cố gắng thuyết phục tôi, nhưng tiếc là tôi không hề bị gã lừa gạt. Hành động này của gã từng xuất hiện trong bộ giáo trình liên quan đến việc giải cứu con tin, phòng ngừa tự sát hoặc khủng bố, v.v. Tôi đã từng học một khóa đàm phán tại học viện cảnh sát, biết rõ cách nắm bắt tâm lý tội phạm, cách sử dụng ngôn ngữ để lay chuyển ý chí của tội phạm nhằm đánh lạc hướng tội phạm. Thậm chí, tôi tự tin mình vận dụng kỹ năng này còn thiện nghệ hơn tên Trần Kiến Quốc trước mặt nữa
Tôi đang ở trong tình trạng căng thẳng về tinh thần, không chỉ phải cẩn thận trước các mối đe dọa từ các tay súng bắn tỉa mà còn phải bảo vệ sự an toàn của Giang Thần. Tại sao hả? Vì rất có thể bọn Lộc Hưng đang ẩn nấp trong đám đông. Nếu bọn chúng bắn chết Giang Thần, mọi điều tôi làm từ nãy giờ đều trở thành công cóc.
Nhìn xung quanh, tôi không thấy bóng dáng của Thiết Ngưng Hương trong đại sảnh, thế nên cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Tránh xa tao ra, tao sẽ không làm Giang Thần bị thương.”
Ngắt ngay mấy câu nhảm nhí của Trần Kiến Quốc, lời nói của tôi làm tên ấy tức giận thêm: “Tách nhau ra! Bảo vệ Giang Đắc Thao an toàn!”
Giữ chặt Giang Thần, tôi chậm rãi lui ra ngoài. Vừa đến cầu thang, tôi thét to lên tận trên tầng thứ mười hai: "Bạch Khởi!"
Nghe thấy tiếng của tôi, Bạch Khởi tông cửa tủ TV, phóng vèo ra ngoài.
Nhìn thấy một số lượng lớn các sĩ quan cảnh sát được trang bị súng ống bao vây xung quanh, hung tính của nó bị kích thích. Bạch Khởi lập tức nhe răng gầm gừ.
Dù đối mặt với bao nhiêu kẻ thù, nó cũng không sợ hãi. Con chó này rất hung dữ. Thường ngày, vì không có kẻ địch xung quanh, nó mới biểu hiện trông rất hiền hòa và nghe lời mà thôi.
Sau khi Bạch Khởi chạy xuống, tôi không trì hoãn nữa, lặng lẽ triệu hồi Mệnh quỷ rồi đi thẳng ra bãi đỗ xe.
“Đi, mở cửa.”
Giang Thần bị tôi chĩa súng vào, đành phải làm theo, bước tới con siêu xe Lamborghini của mình rồi mở cửa ra.
Tôi giật chìa khóa, tự mình lái xe, ép Giang Thần ôm lấy Bạch Kỳ ngồi vào ghế phụ: “Đừng giở trò, chó của tao cắn chết người đấy.”
Cảm đám cảnh sát bao vây xung quanh chiếc Lamborghini. Tôi dùng một tay cầm vô lăng vô lăng, tay còn lại cầm súng nhắm ngay đầu Giang Thần: “Bọn mày có thể chạy theo tao nhưng phải cách xa 10 mét. Bằng không, nhà họ Giang sẽ mất người nối dõi đấy.”
Lấy hộp gỗ đen ra, bật nắp, tôi thấy Mẫu trùng không hề bỏ vòng xòng xung quanh nơi này, mà hướng đầu về phía Tây thành phố.
“Lộc Hưng đi khỏi đây rồi à?”
Nghĩ lại cũng đúng, nhiệm vụ chính của chúng nó là thu hồi bức tượng của Song Diện Phật và hoàn thành kế hoạch cuối cùng của Phật Đà thay vì giết tôi.
Đạp chân gas, tôi đã để mất quá nhiều thời gian tại nơi này. Một chuyện xấu khác chính là, Lộc Hưng đã đề phòng tôi mất rồi. Điều này khiến độ khó trong nhiệm vụ livestream đêm nay càng tăng cao.
Chúng khác với những tên tội phạm thông thường ở chỗ biết bùa chú và sở hữu ma quỷ bên người, mức độ nguy hiểm và độ khó để bắt giữ đều vượt xa người thường.
Tôi kiểm tra thời gian khi xuống xe, chắc hẳn chưa đến đúng khung giờ thì anh Lưu mũ vẫn chưa bật nguồn điện thoại.
“Mặc kệ, tới nơi rồi tính tiếp.” Ngoài cửa sổ vang lên tiếng còi cảnh sát, sau lưng tôi là một hàng dài những chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau. Tôi cười một cách gượng gạo. Dù gì cũng đã bại lộ hành tung rồi, không cần thiết phải tiếp tục che giấu. Tôi bèn lấy điện thoại của Âm Gian Tú Tràng ra, đặt vào vị trí giữa xe.
"Các bạn thân mến, nếu trong các bạn có ai là kỳ nhân dị sĩ ở gần khu vực Giang Thành, mong các bạn có thể đến giúp tôi một tay. Tôi không nhờ các bạn giúp tôi dụ cảnh sát đi khỏi, mà chỉ yêu cầu các bạn tìm ra Lộc Hưng và Khâu Nhậm. Bởi vì, hai kẻ đó sắp sửa hủy diệt cả Giang Thành, bắt buộc phải ngăn cản chúng lại!”
Trong room livestream này, có đủ cả ngọa hổ tàng long. Tôi bị cảnh sát bám riết, chỉ có thể chạy theo hướng dẫn của Mẫu trùng để truy tìm Lộc Hưng và Khâu Nhậm. Tuy nhiên, ngộ nhỡ hai tên đó chia ra hai đường, một người dụ tôi theo sau, một người đảm nhận đi xử lý hoàn thành kế hoạch của Song Diện Phật; thế thì hỏng bét.
Đó là lý do mà tôi nhờ đến sự giúp đỡ của kênh lvestream. Tôi hy vọng sẽ tìm được sự giúp đỡ của những vị viewer này trong cơn nguy kịch. Bên cạnh đó, không ngờ là Giang Thần đã bị choáng váng trước hành vi tưởng chừng như hết sức bình thường của tôi.
Gã giả vờ nhếch mắt ra nơi khác, thật ra là đang lén lút quan sát màn hình. Giang Thần nghĩ rằng tôi có đồng bọn khác, bắt đầu suy đoán rằng... có thể gã nghĩ tôi là thành viên chủ chốt của một băng đảng tội phạm quy mô lớn nào đó.
Tôi đã nhận thấy hành động nhỏ nhặt này của Giang Thần, nhưng quan tâm cho lắm. Giang Phi, Thiết Ngưng Hương và những người khác đã từng xuất hiện trong room livestream của tôi nhưng không hề bị Âm Gian Tú Tràng diệt khẩu. Theo suy đoán của bản thân, chỉ cần kẻ đó không cố tình tiết lộ tin tức cụ thể về Âm Gian Tú Tràng, thì bản thân tổ chức Âm Gian sẽ không tùy tiện trả thù như lúc trước.
Vì phải tập trung cao độ để phóng nhanh trong đêm mưa, Giang Thần tưởng rằng tôi không chú ý đến gã, cò nghĩ bản thân vừa phát hiện ra một bí mật động trời của tôi.
Tên này trừng to mắt ra nhìn; mãi một lúc sao, gã bèn trông thấy nội dung trên điện thoại.
- Có chuyện gì vậy? Sao livestream gì mà để màn hình đen hoài hà? Có ai report người streamer này không?- Amazing! Nhiều xe cảnh sát dữ vậy? Tập này chắc được đầu tư kinh phí nhiều lắm nha!- Tôi cố tình lên xem livestream là để ngắm nghĩa vẻ hoảng sợ của mấy em út xinh tươi ăn mặc hở hang đấy. Anh streamer, giờ anh chở trai trong xe chi vậy? Anh định come out hả, anh streamer???
Tiểu nhị Đông Hoàn nhắn tin:
- Ayooo!!! Mình còn lưu lải bản video dài 2 phút của mấy cảnh hồi trước, ai coi thì kêu mình là Daddy nha!.- Daddy! Add Qchat của con đi, rồi inbox riêng nhé!
- Sent, you"re welcomed!- Chúc cậu vui vẻ... ĐCM mày!!! Ẩm thực nước nhà à??? Lươn xào lăn?? Còn xào trong 2 phút???
Càng lúc, những dòng comment càng xa rời hoàn cảnh chính. Trong khi đó, Giang Thần cũng bối rối hơn lúc đầu rất nhiều.
“Thấy thú vị không?” Tôi liếc nhìn gã rồi phớt lờ ngay, tập trung mọi sự chú ý để lái xe về phía Tây thành phố theo sự chỉ dẫn của Mẫu trùnf.
Hơn 10 phút sau, Mẫu trùng bất chợt phản ứng dữ dội khi tôi băng ngang qua một khu mua sắm.
“Tại sao Lộc Hưng lại tới đây?” Tôi tìm một chiếc áo mưa nằm trong xe rồi khoác lên người, hộ tống Giang Trần ra khỏi xe.
Vừa thắng lại, một hàng xe cảnh sát dài đằng đẵng buột phải phanh gấp nhưng đội hình rất chỉnh tề, y hệt như lúc diễn tập vậy.
"Cao Kiện, luật pháp lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt. Giờ mày chỉ còn một con đường, đó là thú tội, sẽ không có bất cứ may mắn nào khác cho mày đâu!"
Trần Kiến Quốc phát loa, réo gọi sau lưng tôi. Nhưng tôi không quan tâm cho lắm, vì giờ đang nắm giữ Giang Thần trong tay, ai dám liều mạng đắc tội nhà họ Giang?
"Bọn bây hù ai thế? Chờ bắt được tao rồi tính sau nhé!"
“Cao Kiện, đừng quá vênh váo!” Mưa to trút xuống Giang Thần làm gã ướt nhẹp như một con chuột lột. Từ trước tới nay, gã chưa bao giờ tưởng tượng đến tình trạng này. Mỗi lần ra phố, kẻ kề cận gã có khi là một em hot girl nào đó, không thì cũng bọn thư ký nóng bỏng trong công ty tranh nhau. Chưa từng có ai dám để vị đại thiếu gia này chịu cực như hoàn cảnh hiện tại cả.
“Nếu tao là mày, tao sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng lại.” Nắm đầu Giang Trần, nhìn ánh mắt tức giận của gã, tôi nói: “Một viên đạn xuyên qua hộp sọ sẽ gây ra một vụ nổ nát bươm. Mày có thể mường tượng hình ảnh ấy, sau đó thì hẵng tiếp tục há mồm nói chuyện với tao."
Tác giả :
Vũ Văn Trường Cung