Livestream Siêu Kinh Dị
Chương 170: Sống chết một đường
Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Niệm Di
Khoảng chín rưỡi, Vương Nhị Quân rời đi trước tiên. Hôm nay, gã tới để nhận thức Hoàng Lam một chút. Hai người là đồng bạn hợp tác trong tương lai, đương nhiên phải giao lưu nhiều hơn. Còn những người khác, ngoại trừ Giang Thần ra, gã cũng chẳng để ai vào mắt.
"Hoàng tổng, em rất chờ mong sự hợp tác sau này của chúng ta, đến lúc đó chị cần phải giúp đỡ em nhiều nha, so với em thì chị là sếp lớn, có chỗ nào cần xin cứ việc nói." Gã đưa tay về phía Hoàng Lam, Hoàng Lam lịch sự đưa tay ra bắt.
Vương Nhị Quân cảm thụ được sự ấm áp mịn màng từ đầu ngón tay truyền tới, suýt chút nữa có phản ứng. Gã lưu luyến buông tay, nói khách sáo với Giang Thần vài câu, sau đó liền vội vã rời đi.
"Thằng này vội vã bỏ đi là vì cái gì? Lẽ nào mình bị phát hiện?" Trong phòng như cũ tràn ngập tiếng trò chuyện sôi nổi, tôi liếc mắt nhìn, tự hỏi bọn doanh nhân thành đạt làm sao mà tài thế? Rõ ràng chỉ đang lợi dụng lẫn nhau, nhưng lại có thể trò chuyện ra được cái loại cảm giác hận gặp nhau quá muộn như vậy.
Tôi nghiêng người quan sát, không nghĩ tới Diệp Băng đang cúi đầu ngây người đột nhiên nhìn về phía cửa sổ. Tôi và cô ấy suýt chút nữa chạm vào mắt nhau.
Lách mình lui lại, tôi vội bước rời đi.
"Ánh mắt thật quen thuộc, là anh ấy sao?" Diệp Băng quay đầu nhìn Hoàng Lam trò chuyện thân mật với Giang Thần, bỗng nâng ly rượu trước mặt mình uống một ngụm lớn, cô mím môi: "Rượu này đắng thật, xem ra mình thực sự say mất rồi."
Tôi cụp mũ xuống, cởi miếng vải đen thêu hoa, lấy con ma9t1 màu đen ra rồi nhìn chằm chằm đám người ở cửa đang ra ra vào vào.
Không lâu sau, Vương Nhị Quân từ trong nhà đi ra. Gã mặc Âu phục thẳng thớm, thỉnh thoảng xoa xoa bàn tay phải vừa cầm tay của Hoàng Lam, dường như dư âm vẫn đọng lại đâu đây.
"Đúng là hàng ngon! Nếu có thể đưa em ấy lên giường, vụ làm ăn này dù ra sao cũng đáng giá!"
Vương Nhị Quân bước đi mà cứ quay đầu lại liên tục, quan sát bóng hình duyên dáng ấy qua khung cửa sổ. Hành vi xao đãng của gã vừa hay để cho tôi có cơ hội lợi dụng.
Thọt hai tay vào túi, tôi giả vờ như không có chuyện gì, đi ngang người gã, kín đáo cho con mắt màu đen vào túi áo veston của gã.
"Ông cụ, tôi chỉ có thể giúp ông đến đây. Chỉ hy vọng ông có thể kiềm chế, kẻ phạm sai lầm là Vương Nhị Quân, không liên quan gì đến già trẻ lớn bé nhà gã." Ra khỏi biệt thự nhà họ Giang, tôi tưởng Vương Nhị Quân sẽ quay về nhà mình, bởi vì căn cứ tư liệu tôi tra được, gã là người đã có gia đình.
Nhưng không như tôi đã dự liệu, thằng này gấp rút ra khỏi biệt thự nhà họ Giang, xe cũng không lái, đi bộ hơn mấy chục mét lại chui vào một căn biệt thự vắng vẻ ở con đường đối diện.
Chờ sau khi gã đi vào khoảng 10 phút, tôi lặng lẽ tới gần. Cửa biệt thự viết hai chữ: Họ Vương.
"Lẽ nào đây là biệt thự tư nhân của gã?" Căn biệt thự này khiến tôi hơi kinh ngạc.
Căn cứ sự điều tra của tôi, vợ con, cha mẹ của Vương Nhị Quân đều sống ở nhà trọ phổ thông, mà bản thân gã lại ở bên ngoài lén mua một căn biệt thự. Hiển nhiên, điều này không bình thường.
Ở bên ngoài dạo một vòng, sau khi tránh được camera giám sát và bảo an, tôi lập tức leo vào trong.
Phòng ốc rất rộng, có cả vườn hoa, lầu một tất cả cửa sổ đều đóng kín, lầu hai thì đèn sáng trưng, cửa sổ cũng mở.
“Mình đi lên nhìn qua một chút, chờ ông cụ giết Vương Nhị Quân xong, mình lập tức cầm con mắt rời đi." Bên trong nhãn cầu màu đen cất giấu Mệnh Quỷ, nếu như tôi không thể đúng lúc thu về, rất có thể sẽ bị cảnh sát tới thu thập chứng cớ mang đi.
Nghĩ tới đây tôi đeo khẩu trang cùng bao tay dùng một lần vào, chọn lựa một góc thích hợp leo lên sân thượng lầu hai.
Thân thể co rúc trong bóng tối, tôi lặng lẽ kéo nhẹ một góc màn cửa sổ.
Bên trong nhà, cảnh xuân vô hạn. Trên một chiếc giường lớn đủ rộng cho 4-5 người nằm, có một đôi nam nữ đang chơi đấu vật cùng nhau.
"Vội vã trở về để làm trò này?" Vương Nhị Quân lần nữa khiến tôi thay đổi cách nhìn về gã, từ căn phòng truyền đến những thanh âm khó thể diễn tả bằng lời.
Có lẽ do di chứng từ việc tôi từng điều tra các vụ ngoại tình trước đây lưu lại, nên tôi rất tự nhiên lấy điện thoại di động ra, mở chức năng ghi hình.
Trong phòng hai người hoàn toàn không biết gì, Sau một hồi mây mưa cuồng nhiệt, Vương Nhị Quân vẫn chưa hài lòng, hai tay gã bóp cổ người đàn bà, cho tới tận lúc khuôn mặt ả ta đỏ bừng.
"Nói! Em tên gì?"
"Em tên Lư Điềm Tiếu."
"Giờ em không phải tên này, em tên là Hoàng Lam!"
Vương Nhị Quân như biến thành một con dã thú hung bạo nắm chặt bả vai người đàn bà: "Nói, em tên là gì?"
Có vẻ ả cũng chả thích chơi trò này, vùng vẫy mấy cái: "Anh Quân, anh làm em đau."
Vương Nhị Quân không chút thương tiếc, một lần nữa bóp cổ người đàn bà: "Mau nói cho ông đây! Em tên là gì?"
"Hoàng… Hoàng Lam…"
Nghe người đàn bà trả lời, Vương Nhị Quân càng thêm hưng phấn, càng thêm thô bạo, bàn tay thô ráp không ngừng vỗ vào thân thể mảnh mai của người đàn bà: "Lớn tiếng chút! Nói, em tên là gì?"
Ả ta đau quá, ở trong phòng hét lớn: "Em là Hoàng Lam, em chính là Hoàng Lam!"
Hai người chơi trò nhập vai vô cùng nhập tâm, bọn họ không hề phát hiện từ trong túi veston của Vương Nhị Quân có một viên nhãn cầu màu đen lăn ra bên ngoài.
"Ông cụ biết phải làm gì." Tôi tắt điện thoại di động, im lặng làm một khán giả.
Viên nhãn căn lăn xuống đáy giường, không lâu sau trên giường hai người đều dừng vật lộn nhau.
"Anh Quân, tha cho em đi mà."
"Câm miệng, em có nghe thấy có tiếng gì không?" Vương Nhị Quân đẩy Lư Điềm Tiếu qua một bên, lỗ tai kề sát nệm: "Hình như âm thanh từ dưới mặt giường."
"Có phải chuột không?" Lư Điềm Tiếu ôm chăn ngồi vào đầu giường. Dường như cô ấy rất sợ thứ này.
Vương Nhị Quân mặc áo khoác, đưa đầu nhìn xuống dưới giường. Gã nhìn qua một lần, chợt phát hiện góc giường, nơi ánh đèn không chiếu tới, hình như có một thứ gì đó tròn tròn màu đen giống một viên bi.
"Cái quỷ gì vậy?" Gã càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, muốn đích thân moi thứ đó ra, nhưng gã không nghĩ tới bản thân mới vừa đưa tay xuống dưới sàng, chớp mắt từ bên trong nhãn cầu màu đen liền xuất hiện mấy sợi tóc dài quấn quanh cánh tay của gã.
"Đây là..." Gã còn chưa kịp phản ứng, một nguồn sức mạnh đã kéo gã xuống giường. Đến khi đầu của gã đã bị đẩy tận đáy giường, gã mới nhìn thấy, không biết từ lúc nào, dưới gầm giường đã mọc đầy tóc đen!
"Cứu anh! Nhanh cứu anh!" Cánh tay lộ ở bên ngoài liều mạng vẫy vùng. Người đàn bà muốn nắm lấy tay gã nhưng đã quá muộn. Một người sống lớn như vậy bị trực tiếp kéo xuống dưới sàn.
Căn phòng yên tĩnh như tờ. Người đàn bà sau khi bị đơ chừng 2-3 giây đồng hồ bèn hét toáng lên. Cô nàng lấy điện thoại báo cảnh sát, lúc này từ trong chỗ núp tôi đẩy cửa sổ nhảy vào trong phòng.
"Anh là ai?" Cô ấy tái mặt. Tôi giựt lấy điện thoại di động vất qua một bên, đang muốn cúi đầu xuống dưới sàn tìm kiếm con ngươi màu đen, không ngờ đột nhiên phát sinh dị biến. Từ cửa sổ sau lưng, bỗng nhiên có một cơn gió lạnh thấu xương thổi đến!
"Thằng nào?" Tôi đổ nhào xuống, sau lưng bị vạch ra một miệng máu tươi. Có thằng khốn nạn nào đấy đánh lén, muốn giết tôi, rõ ràng muốn đẩy tôi vào chỗ chết.
Máu tươi chảy ra, may mắn tôi tu luyện Diệu Chân tâm pháp nên ngũ giác đã được cường hóa, bằng không hiện tại đã nuốt hận ở dưới lưỡi đao.
"Tử Mão?" Nhìn thằng trẻ trâu đột nhiên xuất hiện trước mặt, tôi thấy ớn lạnh cõi lòng.
Bọ ngựa bắt ve chim sẻ phía sau, tôi mải mê tính kế người khác, không nghĩ tới Tử Mão sớm đã bám theo, một mực chờ đợi thời cơ hạ sát tôi.
"Đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa.” Tay nó cầm giới đao*, hai mắt hồng rực, biểu cảm có chút quái dị.
(Chú thích: giới đao là đao của thầy tu, chỉ dùng để cắt, không được sát sinh)
Trên tay tôi không có bất kỳ vũ khí gì, đành tạm thời giữ khoảng cách an toàn với thằng đó: "Xem ra kẻ theo dõi tao chiều nay chính là mày, thằng Lộc Hưng phái mày tới đúng không?"
"Biết rõ còn hỏi, mày giết anh tao, ngăn cản kế hoạch của Phật Đà, tranh đoạt Bát Tự Thần Sát, chuyện nào cũng đủ băm mày thành trăm mảnh!" Trong lời của Tử Mão lộ ra hận ý vô biên, tình trạng của nó rất không ổn định, giống như vận động viên dùng thuốc kích thích quá liều, tuy sức mạnh thân thể tăng cường rất nhiều, nhưng lại không ngừng tiêu hao tuổi thọ của mình.
“Thằng giết anh mày là Thần Sát Nguyên Thần, tao chỉ bảo vệ bản thân. Hơn nữa, mày bảo cái gì kế hoạch Phật Đà tao cũng chưa từng nghe, ngăn cản thế nào được?" Tôi âm thầm cảnh giác, trên thực tế tôi không ngán Tử Mão, tôi sợ nhất là Lộc Hưng cũng gần đây. Thằng sát nhân ma giảo hoạt kia là tên tội phạm hung tàn nhất, không dễ đối phó nhất mà tôi từng đụng phải.
"Còn muốn nói xạo? Giờ tao sẽ làm thịt mày, dùng đầu của mày an ủi anh tao dưới cửu tuyền!"
Tử Mão nói xong vung đao vọt tới. Tốc độ của nó quá nhanh. Ban đầu, tôi dùng giá áo tạm ngăn cản, nhưng nhanh chóng bị dồn vào góc nhà.
Cũng không biết nó sử dụng tà pháp gì, quả đấm nện trên người nó mà nó cũng không biết đau, thân thể khỏe mạnh giống như đã không còn cảm giác, cứ như một con dã thú điên cuồng tấn công.
"Chết tiệt, thằng này sao khỏe thế? Sức mạnh gấp 2-3 lần mình, tốc độ cũng nhanh hơn mình nhiều."
Chạy lại chạy không thoát, đánh lại đánh không lại, ta nhìn gương mặt Tử Mão nổi gân xanh dữ tợn, dần nhíu mày.
Biên: Niệm Di
Khoảng chín rưỡi, Vương Nhị Quân rời đi trước tiên. Hôm nay, gã tới để nhận thức Hoàng Lam một chút. Hai người là đồng bạn hợp tác trong tương lai, đương nhiên phải giao lưu nhiều hơn. Còn những người khác, ngoại trừ Giang Thần ra, gã cũng chẳng để ai vào mắt.
"Hoàng tổng, em rất chờ mong sự hợp tác sau này của chúng ta, đến lúc đó chị cần phải giúp đỡ em nhiều nha, so với em thì chị là sếp lớn, có chỗ nào cần xin cứ việc nói." Gã đưa tay về phía Hoàng Lam, Hoàng Lam lịch sự đưa tay ra bắt.
Vương Nhị Quân cảm thụ được sự ấm áp mịn màng từ đầu ngón tay truyền tới, suýt chút nữa có phản ứng. Gã lưu luyến buông tay, nói khách sáo với Giang Thần vài câu, sau đó liền vội vã rời đi.
"Thằng này vội vã bỏ đi là vì cái gì? Lẽ nào mình bị phát hiện?" Trong phòng như cũ tràn ngập tiếng trò chuyện sôi nổi, tôi liếc mắt nhìn, tự hỏi bọn doanh nhân thành đạt làm sao mà tài thế? Rõ ràng chỉ đang lợi dụng lẫn nhau, nhưng lại có thể trò chuyện ra được cái loại cảm giác hận gặp nhau quá muộn như vậy.
Tôi nghiêng người quan sát, không nghĩ tới Diệp Băng đang cúi đầu ngây người đột nhiên nhìn về phía cửa sổ. Tôi và cô ấy suýt chút nữa chạm vào mắt nhau.
Lách mình lui lại, tôi vội bước rời đi.
"Ánh mắt thật quen thuộc, là anh ấy sao?" Diệp Băng quay đầu nhìn Hoàng Lam trò chuyện thân mật với Giang Thần, bỗng nâng ly rượu trước mặt mình uống một ngụm lớn, cô mím môi: "Rượu này đắng thật, xem ra mình thực sự say mất rồi."
Tôi cụp mũ xuống, cởi miếng vải đen thêu hoa, lấy con ma9t1 màu đen ra rồi nhìn chằm chằm đám người ở cửa đang ra ra vào vào.
Không lâu sau, Vương Nhị Quân từ trong nhà đi ra. Gã mặc Âu phục thẳng thớm, thỉnh thoảng xoa xoa bàn tay phải vừa cầm tay của Hoàng Lam, dường như dư âm vẫn đọng lại đâu đây.
"Đúng là hàng ngon! Nếu có thể đưa em ấy lên giường, vụ làm ăn này dù ra sao cũng đáng giá!"
Vương Nhị Quân bước đi mà cứ quay đầu lại liên tục, quan sát bóng hình duyên dáng ấy qua khung cửa sổ. Hành vi xao đãng của gã vừa hay để cho tôi có cơ hội lợi dụng.
Thọt hai tay vào túi, tôi giả vờ như không có chuyện gì, đi ngang người gã, kín đáo cho con mắt màu đen vào túi áo veston của gã.
"Ông cụ, tôi chỉ có thể giúp ông đến đây. Chỉ hy vọng ông có thể kiềm chế, kẻ phạm sai lầm là Vương Nhị Quân, không liên quan gì đến già trẻ lớn bé nhà gã." Ra khỏi biệt thự nhà họ Giang, tôi tưởng Vương Nhị Quân sẽ quay về nhà mình, bởi vì căn cứ tư liệu tôi tra được, gã là người đã có gia đình.
Nhưng không như tôi đã dự liệu, thằng này gấp rút ra khỏi biệt thự nhà họ Giang, xe cũng không lái, đi bộ hơn mấy chục mét lại chui vào một căn biệt thự vắng vẻ ở con đường đối diện.
Chờ sau khi gã đi vào khoảng 10 phút, tôi lặng lẽ tới gần. Cửa biệt thự viết hai chữ: Họ Vương.
"Lẽ nào đây là biệt thự tư nhân của gã?" Căn biệt thự này khiến tôi hơi kinh ngạc.
Căn cứ sự điều tra của tôi, vợ con, cha mẹ của Vương Nhị Quân đều sống ở nhà trọ phổ thông, mà bản thân gã lại ở bên ngoài lén mua một căn biệt thự. Hiển nhiên, điều này không bình thường.
Ở bên ngoài dạo một vòng, sau khi tránh được camera giám sát và bảo an, tôi lập tức leo vào trong.
Phòng ốc rất rộng, có cả vườn hoa, lầu một tất cả cửa sổ đều đóng kín, lầu hai thì đèn sáng trưng, cửa sổ cũng mở.
“Mình đi lên nhìn qua một chút, chờ ông cụ giết Vương Nhị Quân xong, mình lập tức cầm con mắt rời đi." Bên trong nhãn cầu màu đen cất giấu Mệnh Quỷ, nếu như tôi không thể đúng lúc thu về, rất có thể sẽ bị cảnh sát tới thu thập chứng cớ mang đi.
Nghĩ tới đây tôi đeo khẩu trang cùng bao tay dùng một lần vào, chọn lựa một góc thích hợp leo lên sân thượng lầu hai.
Thân thể co rúc trong bóng tối, tôi lặng lẽ kéo nhẹ một góc màn cửa sổ.
Bên trong nhà, cảnh xuân vô hạn. Trên một chiếc giường lớn đủ rộng cho 4-5 người nằm, có một đôi nam nữ đang chơi đấu vật cùng nhau.
"Vội vã trở về để làm trò này?" Vương Nhị Quân lần nữa khiến tôi thay đổi cách nhìn về gã, từ căn phòng truyền đến những thanh âm khó thể diễn tả bằng lời.
Có lẽ do di chứng từ việc tôi từng điều tra các vụ ngoại tình trước đây lưu lại, nên tôi rất tự nhiên lấy điện thoại di động ra, mở chức năng ghi hình.
Trong phòng hai người hoàn toàn không biết gì, Sau một hồi mây mưa cuồng nhiệt, Vương Nhị Quân vẫn chưa hài lòng, hai tay gã bóp cổ người đàn bà, cho tới tận lúc khuôn mặt ả ta đỏ bừng.
"Nói! Em tên gì?"
"Em tên Lư Điềm Tiếu."
"Giờ em không phải tên này, em tên là Hoàng Lam!"
Vương Nhị Quân như biến thành một con dã thú hung bạo nắm chặt bả vai người đàn bà: "Nói, em tên là gì?"
Có vẻ ả cũng chả thích chơi trò này, vùng vẫy mấy cái: "Anh Quân, anh làm em đau."
Vương Nhị Quân không chút thương tiếc, một lần nữa bóp cổ người đàn bà: "Mau nói cho ông đây! Em tên là gì?"
"Hoàng… Hoàng Lam…"
Nghe người đàn bà trả lời, Vương Nhị Quân càng thêm hưng phấn, càng thêm thô bạo, bàn tay thô ráp không ngừng vỗ vào thân thể mảnh mai của người đàn bà: "Lớn tiếng chút! Nói, em tên là gì?"
Ả ta đau quá, ở trong phòng hét lớn: "Em là Hoàng Lam, em chính là Hoàng Lam!"
Hai người chơi trò nhập vai vô cùng nhập tâm, bọn họ không hề phát hiện từ trong túi veston của Vương Nhị Quân có một viên nhãn cầu màu đen lăn ra bên ngoài.
"Ông cụ biết phải làm gì." Tôi tắt điện thoại di động, im lặng làm một khán giả.
Viên nhãn căn lăn xuống đáy giường, không lâu sau trên giường hai người đều dừng vật lộn nhau.
"Anh Quân, tha cho em đi mà."
"Câm miệng, em có nghe thấy có tiếng gì không?" Vương Nhị Quân đẩy Lư Điềm Tiếu qua một bên, lỗ tai kề sát nệm: "Hình như âm thanh từ dưới mặt giường."
"Có phải chuột không?" Lư Điềm Tiếu ôm chăn ngồi vào đầu giường. Dường như cô ấy rất sợ thứ này.
Vương Nhị Quân mặc áo khoác, đưa đầu nhìn xuống dưới giường. Gã nhìn qua một lần, chợt phát hiện góc giường, nơi ánh đèn không chiếu tới, hình như có một thứ gì đó tròn tròn màu đen giống một viên bi.
"Cái quỷ gì vậy?" Gã càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, muốn đích thân moi thứ đó ra, nhưng gã không nghĩ tới bản thân mới vừa đưa tay xuống dưới sàng, chớp mắt từ bên trong nhãn cầu màu đen liền xuất hiện mấy sợi tóc dài quấn quanh cánh tay của gã.
"Đây là..." Gã còn chưa kịp phản ứng, một nguồn sức mạnh đã kéo gã xuống giường. Đến khi đầu của gã đã bị đẩy tận đáy giường, gã mới nhìn thấy, không biết từ lúc nào, dưới gầm giường đã mọc đầy tóc đen!
"Cứu anh! Nhanh cứu anh!" Cánh tay lộ ở bên ngoài liều mạng vẫy vùng. Người đàn bà muốn nắm lấy tay gã nhưng đã quá muộn. Một người sống lớn như vậy bị trực tiếp kéo xuống dưới sàn.
Căn phòng yên tĩnh như tờ. Người đàn bà sau khi bị đơ chừng 2-3 giây đồng hồ bèn hét toáng lên. Cô nàng lấy điện thoại báo cảnh sát, lúc này từ trong chỗ núp tôi đẩy cửa sổ nhảy vào trong phòng.
"Anh là ai?" Cô ấy tái mặt. Tôi giựt lấy điện thoại di động vất qua một bên, đang muốn cúi đầu xuống dưới sàn tìm kiếm con ngươi màu đen, không ngờ đột nhiên phát sinh dị biến. Từ cửa sổ sau lưng, bỗng nhiên có một cơn gió lạnh thấu xương thổi đến!
"Thằng nào?" Tôi đổ nhào xuống, sau lưng bị vạch ra một miệng máu tươi. Có thằng khốn nạn nào đấy đánh lén, muốn giết tôi, rõ ràng muốn đẩy tôi vào chỗ chết.
Máu tươi chảy ra, may mắn tôi tu luyện Diệu Chân tâm pháp nên ngũ giác đã được cường hóa, bằng không hiện tại đã nuốt hận ở dưới lưỡi đao.
"Tử Mão?" Nhìn thằng trẻ trâu đột nhiên xuất hiện trước mặt, tôi thấy ớn lạnh cõi lòng.
Bọ ngựa bắt ve chim sẻ phía sau, tôi mải mê tính kế người khác, không nghĩ tới Tử Mão sớm đã bám theo, một mực chờ đợi thời cơ hạ sát tôi.
"Đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa.” Tay nó cầm giới đao*, hai mắt hồng rực, biểu cảm có chút quái dị.
(Chú thích: giới đao là đao của thầy tu, chỉ dùng để cắt, không được sát sinh)
Trên tay tôi không có bất kỳ vũ khí gì, đành tạm thời giữ khoảng cách an toàn với thằng đó: "Xem ra kẻ theo dõi tao chiều nay chính là mày, thằng Lộc Hưng phái mày tới đúng không?"
"Biết rõ còn hỏi, mày giết anh tao, ngăn cản kế hoạch của Phật Đà, tranh đoạt Bát Tự Thần Sát, chuyện nào cũng đủ băm mày thành trăm mảnh!" Trong lời của Tử Mão lộ ra hận ý vô biên, tình trạng của nó rất không ổn định, giống như vận động viên dùng thuốc kích thích quá liều, tuy sức mạnh thân thể tăng cường rất nhiều, nhưng lại không ngừng tiêu hao tuổi thọ của mình.
“Thằng giết anh mày là Thần Sát Nguyên Thần, tao chỉ bảo vệ bản thân. Hơn nữa, mày bảo cái gì kế hoạch Phật Đà tao cũng chưa từng nghe, ngăn cản thế nào được?" Tôi âm thầm cảnh giác, trên thực tế tôi không ngán Tử Mão, tôi sợ nhất là Lộc Hưng cũng gần đây. Thằng sát nhân ma giảo hoạt kia là tên tội phạm hung tàn nhất, không dễ đối phó nhất mà tôi từng đụng phải.
"Còn muốn nói xạo? Giờ tao sẽ làm thịt mày, dùng đầu của mày an ủi anh tao dưới cửu tuyền!"
Tử Mão nói xong vung đao vọt tới. Tốc độ của nó quá nhanh. Ban đầu, tôi dùng giá áo tạm ngăn cản, nhưng nhanh chóng bị dồn vào góc nhà.
Cũng không biết nó sử dụng tà pháp gì, quả đấm nện trên người nó mà nó cũng không biết đau, thân thể khỏe mạnh giống như đã không còn cảm giác, cứ như một con dã thú điên cuồng tấn công.
"Chết tiệt, thằng này sao khỏe thế? Sức mạnh gấp 2-3 lần mình, tốc độ cũng nhanh hơn mình nhiều."
Chạy lại chạy không thoát, đánh lại đánh không lại, ta nhìn gương mặt Tử Mão nổi gân xanh dữ tợn, dần nhíu mày.
Tác giả :
Vũ Văn Trường Cung