Livestream Siêu Kinh Dị
Chương 169: Oan có đầu, nợ có chủ
Dịch: Thỏ Thỉnh Thần
Biên: Niệm Di
***
Mấy năm trước, Vương Nhị Quân vì bị nghi ngờ có hành vi vi phạm quy định nên đã bị giam giữ hành chính. Tuy nhiên, gã lại được thả về vì không có đủ chứng cứ. Từ đó đến nay, gã chẳng hề nể mặt bất cứ ai, muốn người có người, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền. Gã giống như một vị Diêm Vương sống ở huyện Giang Thành, ai nấy đều uất hận nhưng lại không ai dám tố cáo.
Sau khi tìm hiểu hoạt động thường ngày của Vương Nhị Quân, chút áy náy trong lòng tôi cũng tan theo mây khói.
“Bà cụ ấy bị chết mà gã không giải quyết gì, những trường hợp tương tự như bà cụ chắc chắn hắn cũng sẽ không giải quyết gì.” Tôi mất rất nhiều công sức mới có thể tìm được vệ sĩ của Vương Nhị Quân, cuối cùng cũng moi được từ tên vệ sĩ ấy về địa chỉ của gã Vương Nhị Quân này.
Ban ngày, gã ở lại công ty của mình. Có lẽ vì đã làm rất nhiều điều trái với lương tâm, nên gã đi đến đâu cũng phải mang theo hai đến ba vệ sĩ.
Về cơ bản, tôi không hề có bất cứ cơ hội nào để tiếp cận gã. Huống chi, ban ngày dương khí thịnh vượng nên rất khó để oan hồn của ông cụ ấy có thể ra tay, đành chờ đến buổi tối.
Theo lời tên vệ sĩ, gã sẽ tham gia bữa tiệc của công ty Giang Cẩm đêm nay, nghe nói là vì nói một cái hạng mục lớn. Hơn nữa, danh tính của những vị khách quý tối nay được giữ kín, không tiết lộ với người ngoài.
Bữa tiệc sẽ bắt đầu lúc 8 giờ, được tổ chức tại biệt thự phía nam của nhà họ Giang.
Ngay khi biết được tin, tôi ngay lập tức trở về phố Đình Đường chuẩn bị cho tối nay.
Tự mình giết hắn đối với tôi là việc không nên và không thể. Một khi đã lọt và diện tình nghi của cảnh sát, những buổi livestream của tôi sắp tới ắt sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.
Oan có đầu nợ có chủ, kết thúc được nhân quả này, cuối cùng cũng chỉ có ông cụ ấy mới có thể làm được.
Lên tầng hai của cửa hàng, có chút ánh sáng xuyên qua bức màn nhỏ, chiếu lên giường, làm cho trận pháp được vẽ ở trên sàn dường như nhạt hơn, nếu không chú ý ắt sẽ không nhìn ra được.
“Cụ này, cháu đã tìm thấy kẻ có lòng lang dạ sói nhẫn tâm giết hại vợ của cụ, tối nay cháu sẽ mang lão đến chỗ của gã.” Tôi cung kính nói với chiếc quan tài, nếu không may ai đó thấy được tôi trong trường hợp này, ắt mười người thì sẽ có đến chín người cho rằng tôi bị điên.
Căn phòng vẫn yên tĩnh như vậy, đợi một lúc lâu trong quan tài cũng không thấy có phản ứng gì. Tôi đứng dậy đi đến bên cạnh chiếc quan tài, thử đẩy nắp chiếc quan tài ra, kết quả lại rất dễ dàng mà chẳng hề tốn sức.
“Chuyện gì thế này?”
Trong quan tài lộ ra một bộ áo khoác màu đen, được thiết kế thủ công tinh xảo, cổ áo còn thêu hình một con rắn độc rất sặc sỡ.
“Tại sao trong quan tài lại có thêm một bộ quần áo? Không biết ai đã đặt nó ở trong đây?” Tôi lấy chiếc áo khoác màu đen ra, ở bên trong bộ quần áo còn giấu một lá bùa màu đen.
“Bùa đen?” Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một lá bùa đen nào, tôi vô thức đưa nó lên nhìn, có một màu đỏ thẫm ở trung tâm của lá bùa, cứ như là một cái bể máu với một cái miệng lớn. Nhìn chằm chằm vào nó một lúc, tôi có cảm giác như chính mình cũng sắp bị lá bùa ấy hút vào.
“Lá bùa này có màu đen lại có máu, ắt có liên quan đến tà đạo, không thể tùy tiện sử dụng. Lá bùa này xuất hiện một cách khó hiểu như thế, xem ra mình phải cẩn thận rồi.”
Tôi đặt lá bùa đen kia vào chung một chỗ với lá bùa Mao Sơn Thất Cương. Sau đó, tôi quan sát bên trong chiếc quan tài. Lớp đất trong quan tài lại càng đỏ, như thể có người vừa đổ một ít máu vào trong đó.
Tôi không biết mình có bị ảo giác hay không, mũi tôi bất ngờ ngửi thấy mùi máu tươi, dẫu chỉ hơi hơi ám mùi. Tôi giơ tay nắm lấy một nắm bùn đất, bóp mạnh, bên trong bỗng chảy ra một loại chất lỏng nhơn nhớt màu đỏ.
Chưa đến một ngày, trong quan tài đã xảy ra nhiều sự biến hóa khôn lường, mang nó về không biết là gieo họa hay gặt phúc về nữa.
Tôi tìm con mắt đen ở trong chiếc quan tài, giờ nó đã trong suốt và sáng trong, bên trong lại tỏa ra ánh sáng màu máu, từ một con Mệnh Quỷ khi xưa, nay đã biến thành ba con.
Hình ảnh của ba con quỷ mơ hồ, không rõ lắm, hai cao một thấp, tôi chỉ có thể nói rằng Mệnh Quỷ không việc gì, nó vẫn yên bình ở trong đó.
“Ông lão, tôi đã tìm được gã ta. Việc còn lại, buổi tối nay lão hãy tự ra tay.” Tôi đem con mắt màu đen ấy bỏ vào trong túi, đậy nắp quan tài lại, ngồi thiền đợi đến khi hoàng hôn buông xuống.
Buổi tối, khoảng năm, sáu giờ, tôi đội chiếc mũ lưỡi trai, thay bộ quần áo cũ, chuẩn bị sẵn một chiếc găng tay và khẩu trang dùng một lần, bỏ vào trong túi áo khoác.
Lúc này có khả năng sẽ gây ra án mạng, nên tôi phải chọn một chỗ trốn cẩn thận, chuẩn bị mọi thứ thật kĩ càng.
“Hành động này của mình liệu có được coi là giết người không nhỉ?”
Cất chiếc túi màu đen vào trong lồng ngực, tôi gọi một chiếc taxi: “Người anh em, đi đến bệnh viện tâm thần Hận Sơn ở phía Nam.”
Sở dĩ tôi không trực tiếp đi đến biệt thự của Giang Gia cũng là để tạo bằng chứng giả rằng tôi không đến đó, văn phòng cảnh sát hình sự đã biết rằng tôi có liên quan đến gã dùng thuật Hàng Đầu, mà gã cũng lại biến mất phương Nam.
Trong tình huống mà chuyện Vương Nhị Quân tử vong bị bại lộ, tôi sẽ đem chuyện gã Hàng Đầu Sư ở bệnh viên tâm thần Hận Sơn bắt cóc Giang Phi ra kể, đánh lạc hướng cảnh sát.
Khi lên xe taxi, tôi không nói chuyện với tài xế nhiều, nhìn mọi thứ xung quanh qua gương chiếu hậu, vốn dĩ đây chỉ là một thói quen của tôi, nhưng nhìn quanh một lượt, tôi đã thấy một điều nằm ngoài kế hoạch của mình.
“Có người theo dõi mình!”
Tôi dựa tay vào cửa sổ, vốn để tránh sự theo dõi của hắn, lại lén mở điện thoại, chĩa camera ra bên ngoài xe.
“Gã đứng trong hẻm, dáng người có chút quen thuộc, mình hẳn là đã từng gặp qua.” Gã đeo khẩu trang, hành động lén lút, động tác thực không chuyên nghiệp, không giống như là một người bình thường hoặc là một thám tử tư.
“Người anh em, hãy đi đến quán bar Blues trước, hình như tôi có để quên đồ ở đó.”
Bác tài liền quay xe hướng về phía quán bar, gã ngay lập tức cũng lấy ra một chiếc xe và đuổi theo.
“Rốt cuộc gã này là ai?” Tôi hiện tại không có nhiều thời gian để điều tra mục đích của gã. Tôi đi vào quán bar Blues, chào hỏi qua loa Onisuka Ayaka rồi trốn qua đường cửa sau, mặt khác lại bắt một chiếc xe tới biệt thự phía Nam Giang Thành.
Chiếc xe đến phía nam, tôi xuống xe, men theo con đường hẻo lánh, tránh để người khác theo dõi, từ từ đi bộ đến khu biệt thự riêng của nhà họ Giang.
Lúc tôi đi vào biệt thư, lúc ấy đã là 8:30 tối, mặc dù đường này đi lâu nhưng lại cực kì an toàn.
Trong khu biệt thự rộng lớn, nơi đâu cũng có ánh đèn lóng lánh, tiếng người cười nói ồn ào. Nghĩ như nào cũng không nhận ra rằng nơi đây là một vùng ngoại thành hẻo lánh.
Tôi tập trung tinh thần bằng linh đài, quan sát toàn bộ tòa nhà từ cách 100 mét với Truy Nhãn. Đại khái, tôi cũng đã hiểu rõ thói quen tuần tra của bảo vệ nơi đây và sự phân bố vị trí giám sát.
Chờ đến khoảng 9 giờ, lợi dụng lúc các bảo vệ giao ca, tôi nhanh chóng đi vào.
Có một bữa tiệc ngoài trời ở trong đây. Người hầu tới lui liên tục. So với bọn người thượng lưu ăn mặt diêm dúa kia, trông tôi thật quê mùa.
Khi tôi đi đến góc phòng, ánh mắt tôi đảo qua đám người nơi đây. Khi nhìn về phía bên trong căn phòng, cuối cùng tôi đã tìm được Vương Nhị Quân.
Các cửa sổ lớn ngăn cách hai căn phòng với nhau, gã ngồi đối diện với tôi, một tay bưng chén rượu, một tay để trong túi của chiếc quần tây. Khuôn mặt đang cười cợt của gã trông vô cùng dữ tợn.
Ngồi gần gã chính là Giang Thần và Diệp Băng. Cặp đôi này dường như không được hạnh phúc cho lắm. Diệp Băng cúi đầu, nở một nụ cười cho đúng với lễ nghĩa. Giang Thần và Vương Nhị Quân cụm chén rượu, quay lưng lại với tôi để mời rượu một người phụ nữ.
Cô ta chính là nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác một vai, lộ ra phần lớn da thịt. Người phụ nữ này đeo một sợi dây chuyền bạch kim được chạm khắc bởi một thợ kim hoàn người Pháp, rất sang trọng, lộng lẫy, nằm lọt thõm giữa vòng ngực đầy đặn. Đã gặp cô ta ắt hẳn sẽ muốn được nói chuyện cùng, xa hoa lộng lẫy, hấp dẫn người khác đến mơ màng.
Cô ta có dáng người và khí chất đều đẹp, cách nói năng càng gây chú ý người khác. So với cô ta, Diệp Băng có phần thua thiệt, không phải là khác biệt về ngoại hình, mà là ở vẻ đẹp vốn có của mình.
Cô ta thỉnh thoảng cũng nâng chén rượu của mình, dễ dàng nắm được cảm tình của mấy gã đàn ông trong phòng, không quá khó để nắm bắt nhịp điệu của bữa tiệc.
“Hoàng Lam?” Từ lần đầu tiên nhìn thấy dáng người cô ấy, tôi đã nhận ra. Trong phòng có rất nhiều người quen, tôi muốn tiếp cận Vương Nhị Quân xem ra càng ngày càng khó: “Mình phải đặt con mắt đen lên người Vương Nhị Quân trước mười hai giờ, nhưng xem ra chỉ còn cách đợi gã đi ra ngoài.”
Tôi xoay người đi một bên, nghiêng tai lắng nghe các động tĩnh trong phòng, phải rất tập trung mới có thể nghe được.
Mục đích về nước của Hoàng Lam chính là xây dựng một nhà máy dược phẩm mới ở Hoa Nam, nhằm làm cho việc kinh doanh của Hoàng Bá Nguyên gặp khó khăn.
Công ty dược Càn Đỉnh là tập đoàn kinh tế lớn thứ hai tại Giang Thành, thực lực chỉ ở sau tập đoàn Giang Cẩm. Mấy năm gần đây, mọi người đều nhìn thấy những cơ hội kinh doanh trong lĩnh vực bất động sản. Công ti Càn Đỉnh cũng bắt đầu nhúng tay vào lĩnh vực này, làm cho tập đoàn Giang Cẩm cảm thấy bất an. Chiếc bánh kem kia lớn như vậy, làm sao ta để cho các người ung dung lấy đi nguồn lợi nhuận lớn như vậy của ta?
Cho nên bất động sản Giang Cẩm mới đồng ý hợp tác với Hoàng Lam cốt để đối đầu với Càn Đỉnh, các người đụng đến chiếc bánh kem trên bàn của ta, ta khiến cho các người mâu thuẫn nội bộ, xem các người tranh đấu với nhau.
Bất động sản Giang Cẩm đã chơi một lái bài rất cao tay. Bọn họ sợ nếu đích thân họ ra tay sẽ bị Hoàng Bá Nguyên trả thù, cho nên liền mượn sự trợ giúp của Vương Nhị Quân, hợp tác với Hoàng Lam xây dựng một nhà máy sản xuất dược phẩm và cạnh tranh trên thị trường cùng với công ty Càn Đỉnh.
Lúc này có rất nhiều tiếng cười trên bàn đàm phán, nhưng có vài người ngầm mang ý đồ riêng. Tôi không đoán ra tâm tư của người khác, nhưng cái mặt đầy dữ tợn của Vương Nhị Quân lại bộc lộ rõ cái ý đồ xấu xa ấy. Đôi mắt của gã đỏ ngầu. Thỉnh thoảng, gã lại nuốt nước miếng, nhìn vào bờ vai trần trụi của Hoàng Lam, lâu lâu lại nheo hai con mắt lại, cố che giấu cái ham muốn ấy nhưng lại không thể ngăn được ánh mắt tham lam của mình.
Biên: Niệm Di
***
Mấy năm trước, Vương Nhị Quân vì bị nghi ngờ có hành vi vi phạm quy định nên đã bị giam giữ hành chính. Tuy nhiên, gã lại được thả về vì không có đủ chứng cứ. Từ đó đến nay, gã chẳng hề nể mặt bất cứ ai, muốn người có người, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền. Gã giống như một vị Diêm Vương sống ở huyện Giang Thành, ai nấy đều uất hận nhưng lại không ai dám tố cáo.
Sau khi tìm hiểu hoạt động thường ngày của Vương Nhị Quân, chút áy náy trong lòng tôi cũng tan theo mây khói.
“Bà cụ ấy bị chết mà gã không giải quyết gì, những trường hợp tương tự như bà cụ chắc chắn hắn cũng sẽ không giải quyết gì.” Tôi mất rất nhiều công sức mới có thể tìm được vệ sĩ của Vương Nhị Quân, cuối cùng cũng moi được từ tên vệ sĩ ấy về địa chỉ của gã Vương Nhị Quân này.
Ban ngày, gã ở lại công ty của mình. Có lẽ vì đã làm rất nhiều điều trái với lương tâm, nên gã đi đến đâu cũng phải mang theo hai đến ba vệ sĩ.
Về cơ bản, tôi không hề có bất cứ cơ hội nào để tiếp cận gã. Huống chi, ban ngày dương khí thịnh vượng nên rất khó để oan hồn của ông cụ ấy có thể ra tay, đành chờ đến buổi tối.
Theo lời tên vệ sĩ, gã sẽ tham gia bữa tiệc của công ty Giang Cẩm đêm nay, nghe nói là vì nói một cái hạng mục lớn. Hơn nữa, danh tính của những vị khách quý tối nay được giữ kín, không tiết lộ với người ngoài.
Bữa tiệc sẽ bắt đầu lúc 8 giờ, được tổ chức tại biệt thự phía nam của nhà họ Giang.
Ngay khi biết được tin, tôi ngay lập tức trở về phố Đình Đường chuẩn bị cho tối nay.
Tự mình giết hắn đối với tôi là việc không nên và không thể. Một khi đã lọt và diện tình nghi của cảnh sát, những buổi livestream của tôi sắp tới ắt sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.
Oan có đầu nợ có chủ, kết thúc được nhân quả này, cuối cùng cũng chỉ có ông cụ ấy mới có thể làm được.
Lên tầng hai của cửa hàng, có chút ánh sáng xuyên qua bức màn nhỏ, chiếu lên giường, làm cho trận pháp được vẽ ở trên sàn dường như nhạt hơn, nếu không chú ý ắt sẽ không nhìn ra được.
“Cụ này, cháu đã tìm thấy kẻ có lòng lang dạ sói nhẫn tâm giết hại vợ của cụ, tối nay cháu sẽ mang lão đến chỗ của gã.” Tôi cung kính nói với chiếc quan tài, nếu không may ai đó thấy được tôi trong trường hợp này, ắt mười người thì sẽ có đến chín người cho rằng tôi bị điên.
Căn phòng vẫn yên tĩnh như vậy, đợi một lúc lâu trong quan tài cũng không thấy có phản ứng gì. Tôi đứng dậy đi đến bên cạnh chiếc quan tài, thử đẩy nắp chiếc quan tài ra, kết quả lại rất dễ dàng mà chẳng hề tốn sức.
“Chuyện gì thế này?”
Trong quan tài lộ ra một bộ áo khoác màu đen, được thiết kế thủ công tinh xảo, cổ áo còn thêu hình một con rắn độc rất sặc sỡ.
“Tại sao trong quan tài lại có thêm một bộ quần áo? Không biết ai đã đặt nó ở trong đây?” Tôi lấy chiếc áo khoác màu đen ra, ở bên trong bộ quần áo còn giấu một lá bùa màu đen.
“Bùa đen?” Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một lá bùa đen nào, tôi vô thức đưa nó lên nhìn, có một màu đỏ thẫm ở trung tâm của lá bùa, cứ như là một cái bể máu với một cái miệng lớn. Nhìn chằm chằm vào nó một lúc, tôi có cảm giác như chính mình cũng sắp bị lá bùa ấy hút vào.
“Lá bùa này có màu đen lại có máu, ắt có liên quan đến tà đạo, không thể tùy tiện sử dụng. Lá bùa này xuất hiện một cách khó hiểu như thế, xem ra mình phải cẩn thận rồi.”
Tôi đặt lá bùa đen kia vào chung một chỗ với lá bùa Mao Sơn Thất Cương. Sau đó, tôi quan sát bên trong chiếc quan tài. Lớp đất trong quan tài lại càng đỏ, như thể có người vừa đổ một ít máu vào trong đó.
Tôi không biết mình có bị ảo giác hay không, mũi tôi bất ngờ ngửi thấy mùi máu tươi, dẫu chỉ hơi hơi ám mùi. Tôi giơ tay nắm lấy một nắm bùn đất, bóp mạnh, bên trong bỗng chảy ra một loại chất lỏng nhơn nhớt màu đỏ.
Chưa đến một ngày, trong quan tài đã xảy ra nhiều sự biến hóa khôn lường, mang nó về không biết là gieo họa hay gặt phúc về nữa.
Tôi tìm con mắt đen ở trong chiếc quan tài, giờ nó đã trong suốt và sáng trong, bên trong lại tỏa ra ánh sáng màu máu, từ một con Mệnh Quỷ khi xưa, nay đã biến thành ba con.
Hình ảnh của ba con quỷ mơ hồ, không rõ lắm, hai cao một thấp, tôi chỉ có thể nói rằng Mệnh Quỷ không việc gì, nó vẫn yên bình ở trong đó.
“Ông lão, tôi đã tìm được gã ta. Việc còn lại, buổi tối nay lão hãy tự ra tay.” Tôi đem con mắt màu đen ấy bỏ vào trong túi, đậy nắp quan tài lại, ngồi thiền đợi đến khi hoàng hôn buông xuống.
Buổi tối, khoảng năm, sáu giờ, tôi đội chiếc mũ lưỡi trai, thay bộ quần áo cũ, chuẩn bị sẵn một chiếc găng tay và khẩu trang dùng một lần, bỏ vào trong túi áo khoác.
Lúc này có khả năng sẽ gây ra án mạng, nên tôi phải chọn một chỗ trốn cẩn thận, chuẩn bị mọi thứ thật kĩ càng.
“Hành động này của mình liệu có được coi là giết người không nhỉ?”
Cất chiếc túi màu đen vào trong lồng ngực, tôi gọi một chiếc taxi: “Người anh em, đi đến bệnh viện tâm thần Hận Sơn ở phía Nam.”
Sở dĩ tôi không trực tiếp đi đến biệt thự của Giang Gia cũng là để tạo bằng chứng giả rằng tôi không đến đó, văn phòng cảnh sát hình sự đã biết rằng tôi có liên quan đến gã dùng thuật Hàng Đầu, mà gã cũng lại biến mất phương Nam.
Trong tình huống mà chuyện Vương Nhị Quân tử vong bị bại lộ, tôi sẽ đem chuyện gã Hàng Đầu Sư ở bệnh viên tâm thần Hận Sơn bắt cóc Giang Phi ra kể, đánh lạc hướng cảnh sát.
Khi lên xe taxi, tôi không nói chuyện với tài xế nhiều, nhìn mọi thứ xung quanh qua gương chiếu hậu, vốn dĩ đây chỉ là một thói quen của tôi, nhưng nhìn quanh một lượt, tôi đã thấy một điều nằm ngoài kế hoạch của mình.
“Có người theo dõi mình!”
Tôi dựa tay vào cửa sổ, vốn để tránh sự theo dõi của hắn, lại lén mở điện thoại, chĩa camera ra bên ngoài xe.
“Gã đứng trong hẻm, dáng người có chút quen thuộc, mình hẳn là đã từng gặp qua.” Gã đeo khẩu trang, hành động lén lút, động tác thực không chuyên nghiệp, không giống như là một người bình thường hoặc là một thám tử tư.
“Người anh em, hãy đi đến quán bar Blues trước, hình như tôi có để quên đồ ở đó.”
Bác tài liền quay xe hướng về phía quán bar, gã ngay lập tức cũng lấy ra một chiếc xe và đuổi theo.
“Rốt cuộc gã này là ai?” Tôi hiện tại không có nhiều thời gian để điều tra mục đích của gã. Tôi đi vào quán bar Blues, chào hỏi qua loa Onisuka Ayaka rồi trốn qua đường cửa sau, mặt khác lại bắt một chiếc xe tới biệt thự phía Nam Giang Thành.
Chiếc xe đến phía nam, tôi xuống xe, men theo con đường hẻo lánh, tránh để người khác theo dõi, từ từ đi bộ đến khu biệt thự riêng của nhà họ Giang.
Lúc tôi đi vào biệt thư, lúc ấy đã là 8:30 tối, mặc dù đường này đi lâu nhưng lại cực kì an toàn.
Trong khu biệt thự rộng lớn, nơi đâu cũng có ánh đèn lóng lánh, tiếng người cười nói ồn ào. Nghĩ như nào cũng không nhận ra rằng nơi đây là một vùng ngoại thành hẻo lánh.
Tôi tập trung tinh thần bằng linh đài, quan sát toàn bộ tòa nhà từ cách 100 mét với Truy Nhãn. Đại khái, tôi cũng đã hiểu rõ thói quen tuần tra của bảo vệ nơi đây và sự phân bố vị trí giám sát.
Chờ đến khoảng 9 giờ, lợi dụng lúc các bảo vệ giao ca, tôi nhanh chóng đi vào.
Có một bữa tiệc ngoài trời ở trong đây. Người hầu tới lui liên tục. So với bọn người thượng lưu ăn mặt diêm dúa kia, trông tôi thật quê mùa.
Khi tôi đi đến góc phòng, ánh mắt tôi đảo qua đám người nơi đây. Khi nhìn về phía bên trong căn phòng, cuối cùng tôi đã tìm được Vương Nhị Quân.
Các cửa sổ lớn ngăn cách hai căn phòng với nhau, gã ngồi đối diện với tôi, một tay bưng chén rượu, một tay để trong túi của chiếc quần tây. Khuôn mặt đang cười cợt của gã trông vô cùng dữ tợn.
Ngồi gần gã chính là Giang Thần và Diệp Băng. Cặp đôi này dường như không được hạnh phúc cho lắm. Diệp Băng cúi đầu, nở một nụ cười cho đúng với lễ nghĩa. Giang Thần và Vương Nhị Quân cụm chén rượu, quay lưng lại với tôi để mời rượu một người phụ nữ.
Cô ta chính là nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác một vai, lộ ra phần lớn da thịt. Người phụ nữ này đeo một sợi dây chuyền bạch kim được chạm khắc bởi một thợ kim hoàn người Pháp, rất sang trọng, lộng lẫy, nằm lọt thõm giữa vòng ngực đầy đặn. Đã gặp cô ta ắt hẳn sẽ muốn được nói chuyện cùng, xa hoa lộng lẫy, hấp dẫn người khác đến mơ màng.
Cô ta có dáng người và khí chất đều đẹp, cách nói năng càng gây chú ý người khác. So với cô ta, Diệp Băng có phần thua thiệt, không phải là khác biệt về ngoại hình, mà là ở vẻ đẹp vốn có của mình.
Cô ta thỉnh thoảng cũng nâng chén rượu của mình, dễ dàng nắm được cảm tình của mấy gã đàn ông trong phòng, không quá khó để nắm bắt nhịp điệu của bữa tiệc.
“Hoàng Lam?” Từ lần đầu tiên nhìn thấy dáng người cô ấy, tôi đã nhận ra. Trong phòng có rất nhiều người quen, tôi muốn tiếp cận Vương Nhị Quân xem ra càng ngày càng khó: “Mình phải đặt con mắt đen lên người Vương Nhị Quân trước mười hai giờ, nhưng xem ra chỉ còn cách đợi gã đi ra ngoài.”
Tôi xoay người đi một bên, nghiêng tai lắng nghe các động tĩnh trong phòng, phải rất tập trung mới có thể nghe được.
Mục đích về nước của Hoàng Lam chính là xây dựng một nhà máy dược phẩm mới ở Hoa Nam, nhằm làm cho việc kinh doanh của Hoàng Bá Nguyên gặp khó khăn.
Công ty dược Càn Đỉnh là tập đoàn kinh tế lớn thứ hai tại Giang Thành, thực lực chỉ ở sau tập đoàn Giang Cẩm. Mấy năm gần đây, mọi người đều nhìn thấy những cơ hội kinh doanh trong lĩnh vực bất động sản. Công ti Càn Đỉnh cũng bắt đầu nhúng tay vào lĩnh vực này, làm cho tập đoàn Giang Cẩm cảm thấy bất an. Chiếc bánh kem kia lớn như vậy, làm sao ta để cho các người ung dung lấy đi nguồn lợi nhuận lớn như vậy của ta?
Cho nên bất động sản Giang Cẩm mới đồng ý hợp tác với Hoàng Lam cốt để đối đầu với Càn Đỉnh, các người đụng đến chiếc bánh kem trên bàn của ta, ta khiến cho các người mâu thuẫn nội bộ, xem các người tranh đấu với nhau.
Bất động sản Giang Cẩm đã chơi một lái bài rất cao tay. Bọn họ sợ nếu đích thân họ ra tay sẽ bị Hoàng Bá Nguyên trả thù, cho nên liền mượn sự trợ giúp của Vương Nhị Quân, hợp tác với Hoàng Lam xây dựng một nhà máy sản xuất dược phẩm và cạnh tranh trên thị trường cùng với công ty Càn Đỉnh.
Lúc này có rất nhiều tiếng cười trên bàn đàm phán, nhưng có vài người ngầm mang ý đồ riêng. Tôi không đoán ra tâm tư của người khác, nhưng cái mặt đầy dữ tợn của Vương Nhị Quân lại bộc lộ rõ cái ý đồ xấu xa ấy. Đôi mắt của gã đỏ ngầu. Thỉnh thoảng, gã lại nuốt nước miếng, nhìn vào bờ vai trần trụi của Hoàng Lam, lâu lâu lại nheo hai con mắt lại, cố che giấu cái ham muốn ấy nhưng lại không thể ngăn được ánh mắt tham lam của mình.
Tác giả :
Vũ Văn Trường Cung