Linh Vũ Cửu Thiên
Quyển 4 - Chương 95: Phiền phức của lãnh địa
Trăng treo cao sáng tỏ trên không trung, ánh trăng như nước chiếu xuống khắp khu rừng rậm này. Rừng rậm Hô Khiếu được bóng đêm bao phủ hiện ra vẻ yên tĩnh vô cùng, chỉ có thi thoảng một vài tiếng gào rú của loại dã thú nào đó không rõ tên theo gió truyền tới. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Trên bãi cỏ ngoài sơn cốc, một dàn hỏa thiêu bằng gỗ được dựng lên, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt những thi thể xấu số. Những chiến sĩ cùng võ sĩ của Liệt Hỏa Sắc Vi dong binh đoàn vây quanh dàn lửa, đưa tiễn chiến hữu của mình.
Trận chiếu đấu với bộ lạc Huyết Lang này, tuy rằng Liệt Hỏa Sắc Vi dong binh đoàn đã chuẩn bị nguyên vẹn đồng thời chiếm ưu thế tuyệt đối, thế nhưng vẫn có ba võ sĩ cùng bảy chiến sĩ trận vong.
Tiếng ca thê lương theo gió đi xa, tro cốt cùng tiền trợ cấp người nhà của những người chết trận được bạn bè của họ mang tới. Thân là dong binh, vì chiến mà sống cũng vì chiến mà chết, có thể sống trở về nhà đó là một nguyện vọng xa xỉ rồi. Cho nên lúc sống bọn họ lúc nào cũng thỏa thích sung sướng.
Trong rừng dựng lên vài căn trướng bồng sát một bờ hồ nhỏ. Các dong binh sau khi tống biệt người chết liền đốt lửa trại quần năm tụm ba vây quanh một chỗ. Họ vừa nướng thức ăn vừa nói chuyện phiếm, bầu không khí trong doanh địa chẳng mấy chốc náo nhiệt hẳn lên. Lúc này bọn họ hoàn toàn có tư cách hưởng thụ vui sướng khi dành thắng lợi.
Hàn Phi, Kaitlin, Carol cùng có vài nhân vật cao tầng trong dong binh đoàn cùng chung lửa trại cùng thức ăn. Tự nhiên có người trong dong binh đoàn mang tới thức ăn cùng thịt bò thơm phức tới cho bọn họ.
Kaitlin tuy rằng là một mỹ nữ, nhưng mà ăn thịt cũng không khác gì một đại hán chút nào. Nàng gặm một miếng thịt bò lớn trong tay mình, sau đó tiện tay ném đầu khớp xương ra ngoài, liếm liếm môi nói với Hàn Phi rằng:
-Hàn Phi, chúng ta quyết định rồi, đồng ý yêu cầu của ngươi đi sang Thiên Vãng Hà Loan trấn dừng chân. Đồng thời đảm bảo trong vòng hai mươi năm sẽ không cải biến!
-Vậy thì thật tốt quá!
Hàn Phi cười nói, đây cũng chính là mong muốn của hắn, lập tức hắn cầm lấy thanh trọng kiếm của mình đưa cho đối phương:
-Hiện tại, nó thuộc về nàng rồi!
Kaitlin không chút khách khí tiếp nhận trọng kiếm nói rằng:
-Chúng ta còn có mấy điều kiện, mong ngươi có thể đáp ứng.
-Thứ nhất chúng ta mong muốn lúc ngươi chiêu mộ vệ đội của lãnh địa, có thể ưu tiên lo lắng cho một số võ sĩ cùng chiến sĩ của chúng ta đã về hưu. Thứ hai, chúng ta mong muốn có thể được ngươi phân cho một chút ruộng đồng để người nhà thành viên trong đoàn có thể trồng trọt. Còn có cuối cùng, chúng ta mong muốn có thể mở cửa hàng ở lãnh địa của ngươi, hưởng thụ thuế thu nhập có ưu đãi nhất định!
-Không có vấn đề!
Hàn Phi một ngụm đáp ứng xuống, bởi vì ba điều kiện của Kaitlin đề ra là cùng một nhịp thở với vấn đề dong binh đoàn trường kì ở lại trong lãnh địa của mình. Có thêm ba điều này kỳ thực làm cho song phương đều kết hợp chặt chẽ cùng nhau hơn.
-Trước tết năm sau, chúng ta sẽ bàn bạc tới việc tới Hà Loan trấn, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi.
Kaitlin vươn tay về phía Hàn Phi.
Hiện tại vừa mới bắt đầu mùa đông không lâu, còn một tháng nữa mới tới tết mừng năm mới. Hàn Phi đồng thời cũng vươn tay ra nắm tay chọi vào tay Kaitlin, đại biểu cho việc ước định sẽ không thay đổi.
Hai người lúc này cũng không ai biết được ước định này sẽ mang tới gì cho hai người trong thời gian tới!
Sáng ngày hôm sau, Liệt Hỏa Sắc Vi dong binh đoàn nhổ trại rời đi. Trải qua một đêm điều khí vận tức, nội thương của Hàn Phi cơ bản đã khỏi. Hắn đi cùng đoàn dong binh trở về Tập Thủy thành thì trời đã chạng vạng.
Bởi vì Hàn Vi Nhi mang theo Y Bố trưởng lão đã trở về từ sớm. Hàn Mộc Thiên đang chờ người giải thích chân tướng mọi việc. Cả ngày nay đều lo lắng, thấy Hàn Phi cùng Carol bình an trở về mới yên lòng.
Đối với chuyện lớn như vậy mà Hàn Phi không nói với mình câu nào, Hàn Mộc Thiên trong lòng có chút tức giận, nhưng nghĩ tới nhi tử hắn đã là quý tộc lĩnh chủ của một phương lãnh địa. Hành sự quyết đoán từ lâu đã không cần có người bên ngoài chỉ điểm. Hơn nữa gạt mình cũng là không muốn mình lo lắng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ trong lòng mà lắc đầu.
Đợi lúc dùng xong bữa cơm tối, Hàn Mộc Thiên phái thị nữ gọi Hàn Phi vào trong thư phòng.
Hàn Phi vừa mới tắm rửa qua, lúc đi tới thư phòng, nhìn thấy ngoài phụ thân ra còn có Carlene cùng đệ đệ Hàn Lập cũng ở đây.
Hàn Lập còn béo hơn nửa năm trước vài phần, lúc Hàn Phi trở về còn chưa có nói chuyện riêng với đệ đệ hắn được lần nào. Thấy hắn không khỏi nhớ tới tiểu mập mạp Hàn Thiên Kình ở Tắc Ân xa xôi, không nhịn được định đưa tay sờ đầu. Trong lòng có chút kỳ quái, không biết phụ thân tìm mình có chuyện gì. Hẳn là không có quan hệ tới chuyện của bộ lạc Huyết Lang.
Hàn Phi lúc ngồi xuống, Hàn Mộc Thiên cùng Carlene nhìn nhau một chút, Hàn Mộc Thiên ho khan một chút lên tiếng hỏi:
-Phi nhi, con chuẩn bị an bài Y Bố Trưởng lão cùng một vài tộc nhân được cứu trở về như thế nào. Vi nhi đã nói cho ta một chút, nhưng ta mong có thể nghe được ý kiến của con.
Hàn Phi không chút do dự hồi đáp:
-Đương nhiên là lưu ở nhà, lãnh địa của chúng ta vừa mới thành lập cần phải có đủ nhân tài. Y Bố trưởng lão là tế ti có thể câu thông với tự nhiên, sau này còn cần ông ấy giúp đỡ rất nhiều phương diện khác. Về phần những hài tử của Hùng tộc có thể bồi dưỡng thành chiến sĩ hoặc võ sĩ, tương lai có thể thêm vào đội thành vệ là được!
Đối với việc an bài Y Bố trưởng lão, Hàn Phi đã sớm suy nghĩ rồi. Trưởng lão tuổi già khẳng định không thể trở lại rừng rậm được nữa, Hàn Vi Nhi cũng sẽ không đồng ý, tự nhiên vào Hàn gia là tốt rồi.
-Ừ! Ta cũng nghĩ như vậy!
Hàn Mộc Thiên vui vẻ nói rằng:
-Con chuẩn bị khi nào thì đi tới lãnh địa của mình? Ta nghe nói ngươi muốn Liệt Hỏa Sắc Vi dong binh đonà tới Hà Loan trấn làm nơi dừng chân, đây là chuyện tốt à!
-Con đang chuẩn bị nói với ngài chuyện này đây.
Hàn Phi cười nói:
-Con đã đàm phán ổn thỏa với Kaitlin đội trưởng của dong binh đoàn rồi. Bọn họ sẽ tới Hà Loan trấn trước tết năm nay, tối nay đã xuất phát đi Lạp Tắc Đức phía nam rồi. Chúng ta bên này cũng phải chuẩn bị đầy đủ, tuy rằng nói bọn họ có thể cắm trướng bồng của mình, thế nhưng mùa đông lạnh như vậy cũng phải chuẩn bị một vài dãy nhà ở cho bọn họ. Đây cũng là chúng ta thể hiện ra thành ý!
Trong một tháng chuẩn bị tốt nhà ở cho mấy nghìn người khẳng định là không thể thực hiện được, hơn nữa tiền tài tiêu hao không phải Hàn gia có thể chịu được. Nhưng mà dựng một ít nhà gỗ cho gia quyến già trẻ của những thành viên trong dong binh đoàn hẳn là không thành vấn đề.
-Chỉ còn một tháng nữa à!
Hàn Mộc Thiêu nhíu mày nói rằng:
-Trước tiên một vài phòng ở không có vấn đề gì, nhưng là có thể có một chút phiền phức.
Thấy vẻ mặt của phụ thân mình, Hàn Phi cảm thấy một chút không thích hợp, lập tức hỏi:
-Phụ thân, bên phía lãnh địa có gì đó phiền phức phải không?
Hắn đúng là đoán không sai, đúng là có phiền phức, mà phiền phức còn không nhỏ.
Mấy tháng trước, lúc Hàn Phi chuyển văn thư chứng minh lãnh địa của mình về. Hàn Mộc Thiên cùng Carlene mừng rỡ bắt tay vào việc tiếp quản lãnh địa rồi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Lãnh địa Hà Loan trấn nguyên vốn thuộc về vương quốc sở hữu. Nó vẫn được thành chủ Egmont nam tước quản lý cùng thu thuế. Lúc Hàn Mộc Thiên đưa văn kiện liên quan cho thành chủ xác nhận. Nam tước Egmont vô cùng đau nhức mà ký giấy tờ chuyển nhượng quyền sở hữu lãnh địa này cho Hàn Mộc Thiên. Đồng thời hắn còn phái bốn võ sĩ nhất giai đi theo làm hộ vệ cho Hàn gia.
Thế nhưng lúc Hàn Mộc Thiên dẫn người kích động chạy tới Hà Loan trấn tiếp quản lãnh địa thì không nghĩ được phiền phức lại lớn như vậy.
Mới chỉ vài ngày, Hà Loan trấn nguyên vốn bình an bỗng trở lên không chút yên tĩnh nữa. Thường thường có người mạo hiểm lạ mắt thường xuyên lui tới trong trấn, trị an chuyển biến xấu làm nhân tâm hoảng sợ. Nơi ở của Hàn Mộc Thiên ban đêm còn bị người ném vào xác chết chó mèo mà máu vẫn còn chảy dầm dìa, ý đe dọa không cần nói cũng biết.
Mà không ít dân trong trấn cất tiếng oán than dậy đất, đối với lãnh chủ quản lý Hàn Mộc Thiên cũng không có bao nhiêu cung kính. Việc này làm cho công tác của hắn căn bản không có biện pháp triển khai.
Tình huống như vậy hoàn toàn làm cho Hàn Mộc Thiên mặt mày choáng váng. Trải qua một phen tìm hiểu hắn mới biết được, mặc dù trên danh nghĩa hiện nay là Nam tước Egmont quản lỹ Hà Loan trấn này, đồng thời còn phái trưởng trấn cùng quan thuế vụ tới đây. Nhưng trên thực tế, cái trấn nhỏ này cũng không phải của bọn họ mà là của một thương nhân địa phương tên là Clarence.
Clarence không phải người dân của trấn Hà Loan này, hắn mấy chục năm trước mới từ Tạp Khăn Tư vương quốc di chuyển tới đây. Trải qua vài chục năm phát triển, đại bộ phận cửa hàng trong trấn đều là hắn nắm giữ, đồng thời cùng với một vài dong binh đoàn cùng người mạo hiểm đoàn đội có lui tới mật thiết. Hộ vệ võ sĩ trong gia tộc của hắn cũng có tới hơn mười người, về sau còn dùng tiền mua được một tước sĩ suông, bởi vậy thế lực của hắn ở đất này rất lớn. Nguyên trưởng trấn ở đấy cũng phải cung kính với hắn.
Hiển nhiên Clarence không chào đón một tân lĩnh chủ tới. Những phiền phức này không thể nghi ngờ là độc thủ của hắn. Thế nhưng Hàn Mộc Thiên cũng không có căn cứ chính xác để chứng minh những điểm này.
Hàn Mộc Thiên không phải không nghĩ muốn khơi thông quan hệ với Clarence, thế nhưng đối phương không thèm gặp mặt hắn, khinh thường không thèm nhìn.
Để tránh cho tình trạng không thể vãn hồi, Hàn Mộc Thiên rơi vào đường cùng chỉ có thể quay về Tập Thủy thành. Hà Loan trấn giao cho trưởng trấn ở đó đại diện, cho tới tận bây giờ.
Nghe xong lời của phụ thân, trong mắt Hàn Phi hiện lên quang mang, trầm giọng hỏi một câu:
-Một thương nhân cũng dám kiêu ngạo như vậy sao? Lẽ nào thành chủ Egmont cũng không quản sao?
-Clarence vẫn nộp thuế kim đầy đủ, lại có danh hiệu tước sĩ, thành chủ Egmont cũng không có lý do đối phó với hắn.
Hàn Mộc Thiên lắc đầu nói rằng:
-Hơn nữa hắn có quan hệ tốt với Hạ gia, một nữ nhi đã gả vào Hạ gia.
-Hơn nữa ta cũng không phải là lĩnh chủ thật sự, có chút quyền lực không thể sử dụng, không thể làm gì khác hơn là phải chờ ngươi trở về.
-Hạ gia?
Hàn Phi suy nghĩ một chút rồi gật đầu, tại Tập Thủy thành này Hàn gia ngoại trừ Hàn Lâm Hải ở ngoài, cùng với Hạ gia cũng có quan hệ không tốt cho lắm. Thật không ngờ lại đụng nhau ở Hà Loan trấn.
-Nếu như Liệt Hỏa Sắc Vi dong binh đoàn có thể lập tức đóng quân ở Hà Loan trấn thì tốt rồi. Clarence cũng sẽ không dám kiêu ngạo như vậy!
Hàn Mộc Thiên tiếc nuối nói rằng:
-Chúng ta phải mau chóng chuẩn bị công việc, ta sợ chuyện phòng ở sẽ vì vậy mà bị ảnh hưởng.
-Con hiểu rồi!
Hàn Phi gật đầu nói rằng:
-Con ngay ngày mai sẽ dẫn người đi tới Hà Loan trấn chính thức tiếp quản lãnh địa. Con ngược lại muốn nhìn xem Clarence là nhân vật như thế nào?
Trên bãi cỏ ngoài sơn cốc, một dàn hỏa thiêu bằng gỗ được dựng lên, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt những thi thể xấu số. Những chiến sĩ cùng võ sĩ của Liệt Hỏa Sắc Vi dong binh đoàn vây quanh dàn lửa, đưa tiễn chiến hữu của mình.
Trận chiếu đấu với bộ lạc Huyết Lang này, tuy rằng Liệt Hỏa Sắc Vi dong binh đoàn đã chuẩn bị nguyên vẹn đồng thời chiếm ưu thế tuyệt đối, thế nhưng vẫn có ba võ sĩ cùng bảy chiến sĩ trận vong.
Tiếng ca thê lương theo gió đi xa, tro cốt cùng tiền trợ cấp người nhà của những người chết trận được bạn bè của họ mang tới. Thân là dong binh, vì chiến mà sống cũng vì chiến mà chết, có thể sống trở về nhà đó là một nguyện vọng xa xỉ rồi. Cho nên lúc sống bọn họ lúc nào cũng thỏa thích sung sướng.
Trong rừng dựng lên vài căn trướng bồng sát một bờ hồ nhỏ. Các dong binh sau khi tống biệt người chết liền đốt lửa trại quần năm tụm ba vây quanh một chỗ. Họ vừa nướng thức ăn vừa nói chuyện phiếm, bầu không khí trong doanh địa chẳng mấy chốc náo nhiệt hẳn lên. Lúc này bọn họ hoàn toàn có tư cách hưởng thụ vui sướng khi dành thắng lợi.
Hàn Phi, Kaitlin, Carol cùng có vài nhân vật cao tầng trong dong binh đoàn cùng chung lửa trại cùng thức ăn. Tự nhiên có người trong dong binh đoàn mang tới thức ăn cùng thịt bò thơm phức tới cho bọn họ.
Kaitlin tuy rằng là một mỹ nữ, nhưng mà ăn thịt cũng không khác gì một đại hán chút nào. Nàng gặm một miếng thịt bò lớn trong tay mình, sau đó tiện tay ném đầu khớp xương ra ngoài, liếm liếm môi nói với Hàn Phi rằng:
-Hàn Phi, chúng ta quyết định rồi, đồng ý yêu cầu của ngươi đi sang Thiên Vãng Hà Loan trấn dừng chân. Đồng thời đảm bảo trong vòng hai mươi năm sẽ không cải biến!
-Vậy thì thật tốt quá!
Hàn Phi cười nói, đây cũng chính là mong muốn của hắn, lập tức hắn cầm lấy thanh trọng kiếm của mình đưa cho đối phương:
-Hiện tại, nó thuộc về nàng rồi!
Kaitlin không chút khách khí tiếp nhận trọng kiếm nói rằng:
-Chúng ta còn có mấy điều kiện, mong ngươi có thể đáp ứng.
-Thứ nhất chúng ta mong muốn lúc ngươi chiêu mộ vệ đội của lãnh địa, có thể ưu tiên lo lắng cho một số võ sĩ cùng chiến sĩ của chúng ta đã về hưu. Thứ hai, chúng ta mong muốn có thể được ngươi phân cho một chút ruộng đồng để người nhà thành viên trong đoàn có thể trồng trọt. Còn có cuối cùng, chúng ta mong muốn có thể mở cửa hàng ở lãnh địa của ngươi, hưởng thụ thuế thu nhập có ưu đãi nhất định!
-Không có vấn đề!
Hàn Phi một ngụm đáp ứng xuống, bởi vì ba điều kiện của Kaitlin đề ra là cùng một nhịp thở với vấn đề dong binh đoàn trường kì ở lại trong lãnh địa của mình. Có thêm ba điều này kỳ thực làm cho song phương đều kết hợp chặt chẽ cùng nhau hơn.
-Trước tết năm sau, chúng ta sẽ bàn bạc tới việc tới Hà Loan trấn, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi.
Kaitlin vươn tay về phía Hàn Phi.
Hiện tại vừa mới bắt đầu mùa đông không lâu, còn một tháng nữa mới tới tết mừng năm mới. Hàn Phi đồng thời cũng vươn tay ra nắm tay chọi vào tay Kaitlin, đại biểu cho việc ước định sẽ không thay đổi.
Hai người lúc này cũng không ai biết được ước định này sẽ mang tới gì cho hai người trong thời gian tới!
Sáng ngày hôm sau, Liệt Hỏa Sắc Vi dong binh đoàn nhổ trại rời đi. Trải qua một đêm điều khí vận tức, nội thương của Hàn Phi cơ bản đã khỏi. Hắn đi cùng đoàn dong binh trở về Tập Thủy thành thì trời đã chạng vạng.
Bởi vì Hàn Vi Nhi mang theo Y Bố trưởng lão đã trở về từ sớm. Hàn Mộc Thiên đang chờ người giải thích chân tướng mọi việc. Cả ngày nay đều lo lắng, thấy Hàn Phi cùng Carol bình an trở về mới yên lòng.
Đối với chuyện lớn như vậy mà Hàn Phi không nói với mình câu nào, Hàn Mộc Thiên trong lòng có chút tức giận, nhưng nghĩ tới nhi tử hắn đã là quý tộc lĩnh chủ của một phương lãnh địa. Hành sự quyết đoán từ lâu đã không cần có người bên ngoài chỉ điểm. Hơn nữa gạt mình cũng là không muốn mình lo lắng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ trong lòng mà lắc đầu.
Đợi lúc dùng xong bữa cơm tối, Hàn Mộc Thiên phái thị nữ gọi Hàn Phi vào trong thư phòng.
Hàn Phi vừa mới tắm rửa qua, lúc đi tới thư phòng, nhìn thấy ngoài phụ thân ra còn có Carlene cùng đệ đệ Hàn Lập cũng ở đây.
Hàn Lập còn béo hơn nửa năm trước vài phần, lúc Hàn Phi trở về còn chưa có nói chuyện riêng với đệ đệ hắn được lần nào. Thấy hắn không khỏi nhớ tới tiểu mập mạp Hàn Thiên Kình ở Tắc Ân xa xôi, không nhịn được định đưa tay sờ đầu. Trong lòng có chút kỳ quái, không biết phụ thân tìm mình có chuyện gì. Hẳn là không có quan hệ tới chuyện của bộ lạc Huyết Lang.
Hàn Phi lúc ngồi xuống, Hàn Mộc Thiên cùng Carlene nhìn nhau một chút, Hàn Mộc Thiên ho khan một chút lên tiếng hỏi:
-Phi nhi, con chuẩn bị an bài Y Bố Trưởng lão cùng một vài tộc nhân được cứu trở về như thế nào. Vi nhi đã nói cho ta một chút, nhưng ta mong có thể nghe được ý kiến của con.
Hàn Phi không chút do dự hồi đáp:
-Đương nhiên là lưu ở nhà, lãnh địa của chúng ta vừa mới thành lập cần phải có đủ nhân tài. Y Bố trưởng lão là tế ti có thể câu thông với tự nhiên, sau này còn cần ông ấy giúp đỡ rất nhiều phương diện khác. Về phần những hài tử của Hùng tộc có thể bồi dưỡng thành chiến sĩ hoặc võ sĩ, tương lai có thể thêm vào đội thành vệ là được!
Đối với việc an bài Y Bố trưởng lão, Hàn Phi đã sớm suy nghĩ rồi. Trưởng lão tuổi già khẳng định không thể trở lại rừng rậm được nữa, Hàn Vi Nhi cũng sẽ không đồng ý, tự nhiên vào Hàn gia là tốt rồi.
-Ừ! Ta cũng nghĩ như vậy!
Hàn Mộc Thiên vui vẻ nói rằng:
-Con chuẩn bị khi nào thì đi tới lãnh địa của mình? Ta nghe nói ngươi muốn Liệt Hỏa Sắc Vi dong binh đonà tới Hà Loan trấn làm nơi dừng chân, đây là chuyện tốt à!
-Con đang chuẩn bị nói với ngài chuyện này đây.
Hàn Phi cười nói:
-Con đã đàm phán ổn thỏa với Kaitlin đội trưởng của dong binh đoàn rồi. Bọn họ sẽ tới Hà Loan trấn trước tết năm nay, tối nay đã xuất phát đi Lạp Tắc Đức phía nam rồi. Chúng ta bên này cũng phải chuẩn bị đầy đủ, tuy rằng nói bọn họ có thể cắm trướng bồng của mình, thế nhưng mùa đông lạnh như vậy cũng phải chuẩn bị một vài dãy nhà ở cho bọn họ. Đây cũng là chúng ta thể hiện ra thành ý!
Trong một tháng chuẩn bị tốt nhà ở cho mấy nghìn người khẳng định là không thể thực hiện được, hơn nữa tiền tài tiêu hao không phải Hàn gia có thể chịu được. Nhưng mà dựng một ít nhà gỗ cho gia quyến già trẻ của những thành viên trong dong binh đoàn hẳn là không thành vấn đề.
-Chỉ còn một tháng nữa à!
Hàn Mộc Thiêu nhíu mày nói rằng:
-Trước tiên một vài phòng ở không có vấn đề gì, nhưng là có thể có một chút phiền phức.
Thấy vẻ mặt của phụ thân mình, Hàn Phi cảm thấy một chút không thích hợp, lập tức hỏi:
-Phụ thân, bên phía lãnh địa có gì đó phiền phức phải không?
Hắn đúng là đoán không sai, đúng là có phiền phức, mà phiền phức còn không nhỏ.
Mấy tháng trước, lúc Hàn Phi chuyển văn thư chứng minh lãnh địa của mình về. Hàn Mộc Thiên cùng Carlene mừng rỡ bắt tay vào việc tiếp quản lãnh địa rồi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Lãnh địa Hà Loan trấn nguyên vốn thuộc về vương quốc sở hữu. Nó vẫn được thành chủ Egmont nam tước quản lý cùng thu thuế. Lúc Hàn Mộc Thiên đưa văn kiện liên quan cho thành chủ xác nhận. Nam tước Egmont vô cùng đau nhức mà ký giấy tờ chuyển nhượng quyền sở hữu lãnh địa này cho Hàn Mộc Thiên. Đồng thời hắn còn phái bốn võ sĩ nhất giai đi theo làm hộ vệ cho Hàn gia.
Thế nhưng lúc Hàn Mộc Thiên dẫn người kích động chạy tới Hà Loan trấn tiếp quản lãnh địa thì không nghĩ được phiền phức lại lớn như vậy.
Mới chỉ vài ngày, Hà Loan trấn nguyên vốn bình an bỗng trở lên không chút yên tĩnh nữa. Thường thường có người mạo hiểm lạ mắt thường xuyên lui tới trong trấn, trị an chuyển biến xấu làm nhân tâm hoảng sợ. Nơi ở của Hàn Mộc Thiên ban đêm còn bị người ném vào xác chết chó mèo mà máu vẫn còn chảy dầm dìa, ý đe dọa không cần nói cũng biết.
Mà không ít dân trong trấn cất tiếng oán than dậy đất, đối với lãnh chủ quản lý Hàn Mộc Thiên cũng không có bao nhiêu cung kính. Việc này làm cho công tác của hắn căn bản không có biện pháp triển khai.
Tình huống như vậy hoàn toàn làm cho Hàn Mộc Thiên mặt mày choáng váng. Trải qua một phen tìm hiểu hắn mới biết được, mặc dù trên danh nghĩa hiện nay là Nam tước Egmont quản lỹ Hà Loan trấn này, đồng thời còn phái trưởng trấn cùng quan thuế vụ tới đây. Nhưng trên thực tế, cái trấn nhỏ này cũng không phải của bọn họ mà là của một thương nhân địa phương tên là Clarence.
Clarence không phải người dân của trấn Hà Loan này, hắn mấy chục năm trước mới từ Tạp Khăn Tư vương quốc di chuyển tới đây. Trải qua vài chục năm phát triển, đại bộ phận cửa hàng trong trấn đều là hắn nắm giữ, đồng thời cùng với một vài dong binh đoàn cùng người mạo hiểm đoàn đội có lui tới mật thiết. Hộ vệ võ sĩ trong gia tộc của hắn cũng có tới hơn mười người, về sau còn dùng tiền mua được một tước sĩ suông, bởi vậy thế lực của hắn ở đất này rất lớn. Nguyên trưởng trấn ở đấy cũng phải cung kính với hắn.
Hiển nhiên Clarence không chào đón một tân lĩnh chủ tới. Những phiền phức này không thể nghi ngờ là độc thủ của hắn. Thế nhưng Hàn Mộc Thiên cũng không có căn cứ chính xác để chứng minh những điểm này.
Hàn Mộc Thiên không phải không nghĩ muốn khơi thông quan hệ với Clarence, thế nhưng đối phương không thèm gặp mặt hắn, khinh thường không thèm nhìn.
Để tránh cho tình trạng không thể vãn hồi, Hàn Mộc Thiên rơi vào đường cùng chỉ có thể quay về Tập Thủy thành. Hà Loan trấn giao cho trưởng trấn ở đó đại diện, cho tới tận bây giờ.
Nghe xong lời của phụ thân, trong mắt Hàn Phi hiện lên quang mang, trầm giọng hỏi một câu:
-Một thương nhân cũng dám kiêu ngạo như vậy sao? Lẽ nào thành chủ Egmont cũng không quản sao?
-Clarence vẫn nộp thuế kim đầy đủ, lại có danh hiệu tước sĩ, thành chủ Egmont cũng không có lý do đối phó với hắn.
Hàn Mộc Thiên lắc đầu nói rằng:
-Hơn nữa hắn có quan hệ tốt với Hạ gia, một nữ nhi đã gả vào Hạ gia.
-Hơn nữa ta cũng không phải là lĩnh chủ thật sự, có chút quyền lực không thể sử dụng, không thể làm gì khác hơn là phải chờ ngươi trở về.
-Hạ gia?
Hàn Phi suy nghĩ một chút rồi gật đầu, tại Tập Thủy thành này Hàn gia ngoại trừ Hàn Lâm Hải ở ngoài, cùng với Hạ gia cũng có quan hệ không tốt cho lắm. Thật không ngờ lại đụng nhau ở Hà Loan trấn.
-Nếu như Liệt Hỏa Sắc Vi dong binh đoàn có thể lập tức đóng quân ở Hà Loan trấn thì tốt rồi. Clarence cũng sẽ không dám kiêu ngạo như vậy!
Hàn Mộc Thiên tiếc nuối nói rằng:
-Chúng ta phải mau chóng chuẩn bị công việc, ta sợ chuyện phòng ở sẽ vì vậy mà bị ảnh hưởng.
-Con hiểu rồi!
Hàn Phi gật đầu nói rằng:
-Con ngay ngày mai sẽ dẫn người đi tới Hà Loan trấn chính thức tiếp quản lãnh địa. Con ngược lại muốn nhìn xem Clarence là nhân vật như thế nào?
Tác giả :
Dạ Sắc Phóng Giả