Linh Vũ Cửu Thiên
Quyển 4 - Chương 263: Người thần bí
Rầm!
Cánh cửa đá của Võ Hồn tháp bị Hàn Phi chậm rãi đẩy ra, vô số tro bụi từ trên đỉnh truyền xuống. Một cỗ khí tức mốc meo đập vào mặt hắn, mượn ánh sáng của liệt diễm cháy trên mạch đao, tình hình bên trong rõ ràng đập vào mi mắt hắn.
Trong đại sảnh dùng để đón tiếp khách nhân trở thành một khoảng không vắng vẻ. Trên mặt đất tràn đầy bụi, trên vài căn trụ đỡ, phù điêu tượng chiến thần dưới ảnh lửa làm nổi bật lên vài phần hung lệ dữ tợn, lạnh lùng nhìn coi người xông vào.
-Tới tầng trên, tới tầng trên cùng…
Thanh âm thần bí từ trên nóc tháp truyền xuống, hấp dẫn Hàn Phi đi vào tìm kiếm. Linh pháp trận trong võ hồn tháp qua hơn hai trăm năm thời gian đã mất đi tác dụng từ lâu. Tuy rằng Hàn Phi hoàn toàn có thể sử dụng đấu sí lợi dụng đấu sí bay thẳng tới trên cùng. Thế nhưng hắn lại tuyển chọn đi cầu thang từ dưới lên. Bởi vì kiểu này an toàn hơn, trọng yếu hơn là có thể tìm tòi các tầng dưới.
Một tầng, hai tầng, ba tầng…. thanh âm thần bí kia cũng không hề vang lên nữa. Mà Hàn Phi cầm mạch đao bình tĩnh một đường đi tới phía trước. Tới mỗi một tầng hắn đều thoáng dừng lại một chút dùng thần thức điều tra.
Ở nơi này cẩn thận không có gì không thỏa đáng cả, thanh âm thần bí nói không chừng dụ dỗ hắn đi tới một bẫy rập. Nhưng mà dù cho là mồi thực sự, Hàn Phi cũng cam tâm tình nguyện nuốt vào, bởi vì đây là cơ hội tuyệt hảo để tìm ra bí mật của tòa thành này.
Tón hơn nửa tiếng thời gian, Hàn Phi mới bước tới bậc thang cuối cùng, tới tầng đỉnh của võ hồn tháp.
Dựa theo lệ cũ của võ hồn tháp, tầng cao nhất là cung cấp cho võ sĩ cường đại nhất sử dụng. Tuy rằng tới bây giờ bên trong chỉ là một khoảng không vắng vẻ không một dụng cụ gì tồn tại cả. Thế nhưng trên vách, sàn nhà hay trần nhà đều có những bức họa phù điêu sống động đã có chút hư hại. Nhưng có thể nhìn ra được sự hào hoa xa xỉ ở năm đó.
Nơi này, thiên địa linh lực nồng nặc hầu như ngưng tụ thành dịch rồi. Bản thân ở trong này nếu không tận lực thu liễm là có thể thu nạp thoải mái. Nếu như không phải thời cơ không tốt, Hàn Phi thực sự muốn ngồi xuống tu luyện một phen.
Làm cho hắn kinh ngạc chính là, tầng trên cùng của võ hồn tháp phi thường sạch sẽ, sàn nhà không một chút bụi, hình như bình thường đều có người quét dọn.
Hàn Phi hơi nheo mắt lại, với sức lực của lão Bá Đốn, bình thường để ý chiếu cố phủ lĩnh chủ đã là cố lắm rồi, không có khả năng mỗi ngày leo tới vị trí cao như thế này để quét dọn. Chẳng lẽ nơi này còn có một vị cường giả không e ngại u hồn mà cư ngụ?
Tầng đỉnh của võ hồn tháp tương đối lớn, không biết vị chủ nhân của thanh âm thần bí kia giấu trong phòng nào. Hàn Phi ánh mắt chợt lóe, thần thức ngoại phóng, tâm tình bỗng nhiên lâm vào trạng thái linh hoạt kỳ ảo, thế giới chung quanh nhất thời hơi bị biến đổi.
Sau một khắc, hắn đặt mình trong biển tinh thần vô cùng vô tận, đó là linh võng cấu thành thiên địa linh lực, mỗi một khỏa vì sao đại biểu cho một võ giả hoặc võ sư tiếp xúc với linh võng. Vì sao gần nhất cũng các một đoạn.
Mà thần thức tra xét cũng không có phát hiện ra bất kỳ cái gì tồn tại. Hắn muốn tìm kiếm vị trí của đối phương tiện coi xem thực lực đã hoàn toàn thất bại.
Trong khi Hàn Phi dời khỏi linh võng, thì thanh âm thần bí một lần nữa vang lên bên tai:
-Tới bên này…
Ánh mắt Hàn Phi lập tức rơi vào trong một gian phòng bên phải, không biết từ lúc nào trong gian phòng này dĩ nhiên có một đạo ánh sáng nhàn nhạt.
Tâm niệm khẽ động, liệt diễm bùng cháy trên mạch đao, hắn cất bước đi tới gian phòng kia.
Đây là một gian tĩnh thất chuyên cung cấp nơi tu luyện cho võ sĩ, không có đồ trang trí gì cả. Sàn nhà sáng loáng dưới ánh lửa cháy rực làm cho đêm xuân có thêm một tia cảm giác ấm áp.
Một người thần bí toàn thân vây trong trường bào màu đen ngồi xếp bằng trên mặt đất, cùi đầu nhìn một quyển thư tịch đặt trước mặt mình, phía trước hắn còn có một đoàn hỏa diễm cháy rực.
Hỏa diễm này cũng không lớn, nhưng cũng không có bám vào bất kỳ một loại vật thể nào cả. Hoàn toàn như trống rỗng xuất hiện, nó không ngừng toát ra ánh sáng, tản mát quang mang chiếu sáng cả phòng.
-Xin hỏi, các hạ là ai?
Hàn Phi trầm giọng hỏi.
Cổ bảo hoang vắng nguy hiểm, u hồn đáng sợ, đột nhiên xuất hiện cả người thần bí, tất cả đều rất quỷ dị. Hàn Phi trong lòng cảm giác nguy cơ thủy chung không có biến mất.
-Hách hách…
Người thần bí áo đen phát ra tiếng cười trầm thấp, hắn đưa tay về phía trước chỉ chỉ nói rằng:
-Võ sĩ từ phương xa tới, nếu như ngươi muốn biết cái gì, có thể ngồi xuống đây tâm sự, ta đã nhiều năm không đón tiếp khách nhân ở đây rồi.
Thanh âm của hắn rất là khàn khàn, ngôn ngữ tối nghĩa như thật lâu không có giao tiếp với người.
-Cũng được!
Hàn Phi ánh mắt chớp động, không chút do dự đi qua, đi tới đối diện người thần bí cách một đoàn hỏa diễm ngồi xuống, đặt mạch đao lên trên đùi mình.
Ngồi xuống một lúc, Hàn Phi mới thấy rõ sắc mặt đối phương.
Người thần bí này bị bộ trường bào màu đen bao lấy, chỉ lộ ra khuôn mặt màu than chì, không hề có vẻ sáng bóng. Khuôn mặt của hắn gầy, xương gò má cao, hốc mắt sâu, có cái mũi cao cùng đôi môi hơi mỏng. Nếu như không phải trong tròng mắt của hắn chớp động hai ngọc lửa màu tím. Hàn Phi đã hoàn toàn tin tưởng hắn là một cương thi vừa mới chui ra khỏi quan tài rồi.
Âm hàn! Cực độ âm hàn, người thần bí này làm cho Hàn Phi cảm giác như là một vong linh từ địa ngục đi tới vậy. Hắn mang theo khí tức âm hàn vô biên, trên người ngưng tụ lực lượng hắc ám sâu không thể lường được.
Từ khi bản thân có ám hắc linh hỏa xong, Hàn Phi đối với lực lượng hắc ám vô cùng mẫn cảm. Hắn còn chưa từng gặp nhân vật nào có thuộc tính hắc ám như vậy.
Có lẽ nói không phải là nhân loại? Hàn Phi trong lòng rùng mình, biểu biện vẫn bình tĩnh bên ngoài: “Xin hỏi đại danh của các hạ?”
-Tên? ~ Người thần bí khóe miệng giật mấy cái, rốt cuộc cười tươi nói:
-Tên của ta thực sự quá dài, ngay cả ta cũng sớm quên mất rồi, nhưng mà ngươi có thể gọi ta là Cách Tư Đặc.
- Võ sĩ các hạ, vì sao ngươi lại tới đây?
-Ta là lĩnh chủ thứ tư của Úc Kim Hương lĩnh, tên của ta là Hàn Phi.
Hàn Phi cười nhạt nói:
-Ta tới nơi này là vì tòa thành này có huyền bí tiềm tàng bên trong. Thoạt nhìn như buổi tối nay thu hoạch được cũng không tồi, Các Tư Đặc các hạ, ngươi có thể nói cho ta rõ u hồn kia là xảy ra chuyện gì sao?
-Vì sao, chúng nó chỉ nghe theo lệnh của ngươi?
Hàn Phi ánh mắt chợt trở nên sắc bén không gì sánh được.
Lúc trên quảng trường, đám u hồn chuẩn bị phát động công kích lần thứ hai. Chính là thanh âm của người thần bí Cách Tư Đặc này đuổi chúng đi. Nhưng Hàn Phi cảm giác là mệnh lệnh bảo những u hồn buông tha hắn.
Đối với phán đoán này, Hàn Phi cũng không có nắm chắc mười phần, hắn hỏi cũng chỉ là thử.
-Lĩnh chủ thứ tư của Úc Kim Hương lĩnh, hách hách…
Cách Tư Đặc cũng không có lập tức trả lời chất vấn của Hàn Phi nhẹ giọng nói:
-Nghĩ không ra còn có người quan tâm nơi này. Lĩnh chủ trẻ tuổi, ta không thể không nói với ngươi, tới đây là hành vi ngu xuất nhất của ngươi!
Hàn Phi cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào đối phương, không có trả lợi. Nhưng là khí hai trong đan điền của hắn, tốc độ vận chuyển điên cuồng gấp đôi.
Hắn đã có thể xác định, đối phương là tồn tại không có bất cứ cái gì thân mật.
-Những u hồn này chúng nó có tên gọi là Tát Tát, nhân loại các ngươi gọi chúng nó là Linh Hấp quái.
Trên mặt Cách Tư Đặc lộ ra dáng cười quỷ dị, dưới ánh lửa co vẻ cực kỳ đáng sợ:
-Chúng nó tới từ thế giới Thâm UYên, chúng thích nhất là huyết nhục cùng linh hồn có chứa linh lực. Võ sĩ cùng pháp sư nhân loại các ngươi chính là thực vật chúng yêu thích nhất.
Đang nói Cách Tư Đặc lè đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm liếm, hai mắt màu tím đem như độc xà nhìn chằm chằm vào Hàn Phi:
- Và các ngươi, cũng là con của ta, nếu không phải thần hồn của ngươi làm ta động tâm, e rằng bây giờ ngươi sớm đã biến thành bộ xương khô rồi.
- Thần hồn tuyệt diệu như vậy!
Hắn hơi nghiêng đầu, ẩn trong đôi mắt là sự thèm thuồng đến nhỏ dãi:
- Thật là khí tức làm chấn động lòng người, cảm tạ Minh Thần đã đưa ngươi tới đây, hấp thụ thần hồn của ngươi, ta tuyệt đối có thể tiến giai lần nữa…
- Mà máu thịt của ngươi cũng không lãng phí, các con của ta sẽ nhanh đuổi tới không phải chờ lâu…
Một nguồn lưu khí âm hàn đột nhiên xông vào căn phòng, vô số bóng đen xuất hiện xung quanh Hàn Phi, đây chính là u hồn của linh hấp quái của Cách Đức Đặc.
Bọn chúng phát ra tiếng kiêu nghe chua xót ai oán, một vòng linh hỏa trong suốt xuất hiện, nhảy múa trong căn phòng, giống như đang cử hành một thịnh yến đêm.
Muốn chết! hung quang trong mắt Hàn Phi chợt lóe lên, hai tay cầm mạch đao lên, toàn bộ thiên tiên chân khí vô cùng hùng hồn nhập vào, trong nháy mắt hóa thành đấu khí hỏa diễm.
Ngay lập tức lửa cháy nóng rực vây quanh chân hắn, khí thế vô biên từ bốn phía đánh bất ngờ.
Lửa cháy cuồn cuộn! Hàn Phi sớm đã có chuẩn bị, vừa ra tay thì dốc toàn lực đánh, một chiêu đấu kỹ giống như vậy, uy lực còn mạnh hơn trước rất nhiều, hơn nữa trong hoàn cảnh căn phòng nhỏ chặc hẹp yên tĩnh, hắn càng cảm nhận được cử động của bọn u hồn này mà tiêu diệt.
Nhưng Cách Đức Tư đang ngồi đối diện không ngồi xem phát uy của Hàn Phi, lão hừ nhẹ một tiếng, giơ cánh tây gầy khô mở quyển sách trước mặt ra, khì luồn khí màu đen từ trong các trang sách bay ra, trong nháy mắt đã tràn khắp cả phòng.
- Hắc ám cầm tù!
Một nguồn sức mạnh màu đen bỗng nhiên xuất hiện trong phòng, từ bốn phương tám hướng áp bách về phía Hàn Phi.
Đấu khí hỏa diễm của Hàn Phi thôi phá ra xung quanh không tới một thước, bỗng nhiên giống như là chạm phải bức tường cứng vô hình, không cách nào tiếp tục được, sức mạnh công kích nhanh chóng bị mất đi, ngọn lửa biến mất, có cách nào làm tổn hại được nhưng linh hấp này.
Các Linh Hấp trong bốn bức tường của căn phòng, đang bay vờn điên cuồng khác sàn nhà và trần nhà, phát ra tiếng hí lanh lảnh vô cùng đắc ý, bọn chúng đang ca tụng sự lớn mạnh của chủ nhân mình, cũng là đang cười nhạo Hàn Phi không biết lượng sức mình.
Hai mắt Hàn Phi co rụt lại, sự lớn mạnh của kẻ thù luôn vượt xa ngoài trí tưởng tượng của Hàn Phi.
Cánh cửa đá của Võ Hồn tháp bị Hàn Phi chậm rãi đẩy ra, vô số tro bụi từ trên đỉnh truyền xuống. Một cỗ khí tức mốc meo đập vào mặt hắn, mượn ánh sáng của liệt diễm cháy trên mạch đao, tình hình bên trong rõ ràng đập vào mi mắt hắn.
Trong đại sảnh dùng để đón tiếp khách nhân trở thành một khoảng không vắng vẻ. Trên mặt đất tràn đầy bụi, trên vài căn trụ đỡ, phù điêu tượng chiến thần dưới ảnh lửa làm nổi bật lên vài phần hung lệ dữ tợn, lạnh lùng nhìn coi người xông vào.
-Tới tầng trên, tới tầng trên cùng…
Thanh âm thần bí từ trên nóc tháp truyền xuống, hấp dẫn Hàn Phi đi vào tìm kiếm. Linh pháp trận trong võ hồn tháp qua hơn hai trăm năm thời gian đã mất đi tác dụng từ lâu. Tuy rằng Hàn Phi hoàn toàn có thể sử dụng đấu sí lợi dụng đấu sí bay thẳng tới trên cùng. Thế nhưng hắn lại tuyển chọn đi cầu thang từ dưới lên. Bởi vì kiểu này an toàn hơn, trọng yếu hơn là có thể tìm tòi các tầng dưới.
Một tầng, hai tầng, ba tầng…. thanh âm thần bí kia cũng không hề vang lên nữa. Mà Hàn Phi cầm mạch đao bình tĩnh một đường đi tới phía trước. Tới mỗi một tầng hắn đều thoáng dừng lại một chút dùng thần thức điều tra.
Ở nơi này cẩn thận không có gì không thỏa đáng cả, thanh âm thần bí nói không chừng dụ dỗ hắn đi tới một bẫy rập. Nhưng mà dù cho là mồi thực sự, Hàn Phi cũng cam tâm tình nguyện nuốt vào, bởi vì đây là cơ hội tuyệt hảo để tìm ra bí mật của tòa thành này.
Tón hơn nửa tiếng thời gian, Hàn Phi mới bước tới bậc thang cuối cùng, tới tầng đỉnh của võ hồn tháp.
Dựa theo lệ cũ của võ hồn tháp, tầng cao nhất là cung cấp cho võ sĩ cường đại nhất sử dụng. Tuy rằng tới bây giờ bên trong chỉ là một khoảng không vắng vẻ không một dụng cụ gì tồn tại cả. Thế nhưng trên vách, sàn nhà hay trần nhà đều có những bức họa phù điêu sống động đã có chút hư hại. Nhưng có thể nhìn ra được sự hào hoa xa xỉ ở năm đó.
Nơi này, thiên địa linh lực nồng nặc hầu như ngưng tụ thành dịch rồi. Bản thân ở trong này nếu không tận lực thu liễm là có thể thu nạp thoải mái. Nếu như không phải thời cơ không tốt, Hàn Phi thực sự muốn ngồi xuống tu luyện một phen.
Làm cho hắn kinh ngạc chính là, tầng trên cùng của võ hồn tháp phi thường sạch sẽ, sàn nhà không một chút bụi, hình như bình thường đều có người quét dọn.
Hàn Phi hơi nheo mắt lại, với sức lực của lão Bá Đốn, bình thường để ý chiếu cố phủ lĩnh chủ đã là cố lắm rồi, không có khả năng mỗi ngày leo tới vị trí cao như thế này để quét dọn. Chẳng lẽ nơi này còn có một vị cường giả không e ngại u hồn mà cư ngụ?
Tầng đỉnh của võ hồn tháp tương đối lớn, không biết vị chủ nhân của thanh âm thần bí kia giấu trong phòng nào. Hàn Phi ánh mắt chợt lóe, thần thức ngoại phóng, tâm tình bỗng nhiên lâm vào trạng thái linh hoạt kỳ ảo, thế giới chung quanh nhất thời hơi bị biến đổi.
Sau một khắc, hắn đặt mình trong biển tinh thần vô cùng vô tận, đó là linh võng cấu thành thiên địa linh lực, mỗi một khỏa vì sao đại biểu cho một võ giả hoặc võ sư tiếp xúc với linh võng. Vì sao gần nhất cũng các một đoạn.
Mà thần thức tra xét cũng không có phát hiện ra bất kỳ cái gì tồn tại. Hắn muốn tìm kiếm vị trí của đối phương tiện coi xem thực lực đã hoàn toàn thất bại.
Trong khi Hàn Phi dời khỏi linh võng, thì thanh âm thần bí một lần nữa vang lên bên tai:
-Tới bên này…
Ánh mắt Hàn Phi lập tức rơi vào trong một gian phòng bên phải, không biết từ lúc nào trong gian phòng này dĩ nhiên có một đạo ánh sáng nhàn nhạt.
Tâm niệm khẽ động, liệt diễm bùng cháy trên mạch đao, hắn cất bước đi tới gian phòng kia.
Đây là một gian tĩnh thất chuyên cung cấp nơi tu luyện cho võ sĩ, không có đồ trang trí gì cả. Sàn nhà sáng loáng dưới ánh lửa cháy rực làm cho đêm xuân có thêm một tia cảm giác ấm áp.
Một người thần bí toàn thân vây trong trường bào màu đen ngồi xếp bằng trên mặt đất, cùi đầu nhìn một quyển thư tịch đặt trước mặt mình, phía trước hắn còn có một đoàn hỏa diễm cháy rực.
Hỏa diễm này cũng không lớn, nhưng cũng không có bám vào bất kỳ một loại vật thể nào cả. Hoàn toàn như trống rỗng xuất hiện, nó không ngừng toát ra ánh sáng, tản mát quang mang chiếu sáng cả phòng.
-Xin hỏi, các hạ là ai?
Hàn Phi trầm giọng hỏi.
Cổ bảo hoang vắng nguy hiểm, u hồn đáng sợ, đột nhiên xuất hiện cả người thần bí, tất cả đều rất quỷ dị. Hàn Phi trong lòng cảm giác nguy cơ thủy chung không có biến mất.
-Hách hách…
Người thần bí áo đen phát ra tiếng cười trầm thấp, hắn đưa tay về phía trước chỉ chỉ nói rằng:
-Võ sĩ từ phương xa tới, nếu như ngươi muốn biết cái gì, có thể ngồi xuống đây tâm sự, ta đã nhiều năm không đón tiếp khách nhân ở đây rồi.
Thanh âm của hắn rất là khàn khàn, ngôn ngữ tối nghĩa như thật lâu không có giao tiếp với người.
-Cũng được!
Hàn Phi ánh mắt chớp động, không chút do dự đi qua, đi tới đối diện người thần bí cách một đoàn hỏa diễm ngồi xuống, đặt mạch đao lên trên đùi mình.
Ngồi xuống một lúc, Hàn Phi mới thấy rõ sắc mặt đối phương.
Người thần bí này bị bộ trường bào màu đen bao lấy, chỉ lộ ra khuôn mặt màu than chì, không hề có vẻ sáng bóng. Khuôn mặt của hắn gầy, xương gò má cao, hốc mắt sâu, có cái mũi cao cùng đôi môi hơi mỏng. Nếu như không phải trong tròng mắt của hắn chớp động hai ngọc lửa màu tím. Hàn Phi đã hoàn toàn tin tưởng hắn là một cương thi vừa mới chui ra khỏi quan tài rồi.
Âm hàn! Cực độ âm hàn, người thần bí này làm cho Hàn Phi cảm giác như là một vong linh từ địa ngục đi tới vậy. Hắn mang theo khí tức âm hàn vô biên, trên người ngưng tụ lực lượng hắc ám sâu không thể lường được.
Từ khi bản thân có ám hắc linh hỏa xong, Hàn Phi đối với lực lượng hắc ám vô cùng mẫn cảm. Hắn còn chưa từng gặp nhân vật nào có thuộc tính hắc ám như vậy.
Có lẽ nói không phải là nhân loại? Hàn Phi trong lòng rùng mình, biểu biện vẫn bình tĩnh bên ngoài: “Xin hỏi đại danh của các hạ?”
-Tên? ~ Người thần bí khóe miệng giật mấy cái, rốt cuộc cười tươi nói:
-Tên của ta thực sự quá dài, ngay cả ta cũng sớm quên mất rồi, nhưng mà ngươi có thể gọi ta là Cách Tư Đặc.
- Võ sĩ các hạ, vì sao ngươi lại tới đây?
-Ta là lĩnh chủ thứ tư của Úc Kim Hương lĩnh, tên của ta là Hàn Phi.
Hàn Phi cười nhạt nói:
-Ta tới nơi này là vì tòa thành này có huyền bí tiềm tàng bên trong. Thoạt nhìn như buổi tối nay thu hoạch được cũng không tồi, Các Tư Đặc các hạ, ngươi có thể nói cho ta rõ u hồn kia là xảy ra chuyện gì sao?
-Vì sao, chúng nó chỉ nghe theo lệnh của ngươi?
Hàn Phi ánh mắt chợt trở nên sắc bén không gì sánh được.
Lúc trên quảng trường, đám u hồn chuẩn bị phát động công kích lần thứ hai. Chính là thanh âm của người thần bí Cách Tư Đặc này đuổi chúng đi. Nhưng Hàn Phi cảm giác là mệnh lệnh bảo những u hồn buông tha hắn.
Đối với phán đoán này, Hàn Phi cũng không có nắm chắc mười phần, hắn hỏi cũng chỉ là thử.
-Lĩnh chủ thứ tư của Úc Kim Hương lĩnh, hách hách…
Cách Tư Đặc cũng không có lập tức trả lời chất vấn của Hàn Phi nhẹ giọng nói:
-Nghĩ không ra còn có người quan tâm nơi này. Lĩnh chủ trẻ tuổi, ta không thể không nói với ngươi, tới đây là hành vi ngu xuất nhất của ngươi!
Hàn Phi cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào đối phương, không có trả lợi. Nhưng là khí hai trong đan điền của hắn, tốc độ vận chuyển điên cuồng gấp đôi.
Hắn đã có thể xác định, đối phương là tồn tại không có bất cứ cái gì thân mật.
-Những u hồn này chúng nó có tên gọi là Tát Tát, nhân loại các ngươi gọi chúng nó là Linh Hấp quái.
Trên mặt Cách Tư Đặc lộ ra dáng cười quỷ dị, dưới ánh lửa co vẻ cực kỳ đáng sợ:
-Chúng nó tới từ thế giới Thâm UYên, chúng thích nhất là huyết nhục cùng linh hồn có chứa linh lực. Võ sĩ cùng pháp sư nhân loại các ngươi chính là thực vật chúng yêu thích nhất.
Đang nói Cách Tư Đặc lè đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm liếm, hai mắt màu tím đem như độc xà nhìn chằm chằm vào Hàn Phi:
- Và các ngươi, cũng là con của ta, nếu không phải thần hồn của ngươi làm ta động tâm, e rằng bây giờ ngươi sớm đã biến thành bộ xương khô rồi.
- Thần hồn tuyệt diệu như vậy!
Hắn hơi nghiêng đầu, ẩn trong đôi mắt là sự thèm thuồng đến nhỏ dãi:
- Thật là khí tức làm chấn động lòng người, cảm tạ Minh Thần đã đưa ngươi tới đây, hấp thụ thần hồn của ngươi, ta tuyệt đối có thể tiến giai lần nữa…
- Mà máu thịt của ngươi cũng không lãng phí, các con của ta sẽ nhanh đuổi tới không phải chờ lâu…
Một nguồn lưu khí âm hàn đột nhiên xông vào căn phòng, vô số bóng đen xuất hiện xung quanh Hàn Phi, đây chính là u hồn của linh hấp quái của Cách Đức Đặc.
Bọn chúng phát ra tiếng kiêu nghe chua xót ai oán, một vòng linh hỏa trong suốt xuất hiện, nhảy múa trong căn phòng, giống như đang cử hành một thịnh yến đêm.
Muốn chết! hung quang trong mắt Hàn Phi chợt lóe lên, hai tay cầm mạch đao lên, toàn bộ thiên tiên chân khí vô cùng hùng hồn nhập vào, trong nháy mắt hóa thành đấu khí hỏa diễm.
Ngay lập tức lửa cháy nóng rực vây quanh chân hắn, khí thế vô biên từ bốn phía đánh bất ngờ.
Lửa cháy cuồn cuộn! Hàn Phi sớm đã có chuẩn bị, vừa ra tay thì dốc toàn lực đánh, một chiêu đấu kỹ giống như vậy, uy lực còn mạnh hơn trước rất nhiều, hơn nữa trong hoàn cảnh căn phòng nhỏ chặc hẹp yên tĩnh, hắn càng cảm nhận được cử động của bọn u hồn này mà tiêu diệt.
Nhưng Cách Đức Tư đang ngồi đối diện không ngồi xem phát uy của Hàn Phi, lão hừ nhẹ một tiếng, giơ cánh tây gầy khô mở quyển sách trước mặt ra, khì luồn khí màu đen từ trong các trang sách bay ra, trong nháy mắt đã tràn khắp cả phòng.
- Hắc ám cầm tù!
Một nguồn sức mạnh màu đen bỗng nhiên xuất hiện trong phòng, từ bốn phương tám hướng áp bách về phía Hàn Phi.
Đấu khí hỏa diễm của Hàn Phi thôi phá ra xung quanh không tới một thước, bỗng nhiên giống như là chạm phải bức tường cứng vô hình, không cách nào tiếp tục được, sức mạnh công kích nhanh chóng bị mất đi, ngọn lửa biến mất, có cách nào làm tổn hại được nhưng linh hấp này.
Các Linh Hấp trong bốn bức tường của căn phòng, đang bay vờn điên cuồng khác sàn nhà và trần nhà, phát ra tiếng hí lanh lảnh vô cùng đắc ý, bọn chúng đang ca tụng sự lớn mạnh của chủ nhân mình, cũng là đang cười nhạo Hàn Phi không biết lượng sức mình.
Hai mắt Hàn Phi co rụt lại, sự lớn mạnh của kẻ thù luôn vượt xa ngoài trí tưởng tượng của Hàn Phi.
Tác giả :
Dạ Sắc Phóng Giả