Linh Vũ Cửu Thiên
Quyển 4 - Chương 250: Lá bài cuối cùng
Đao mang hung hăng đánh vào hộ thuẫn phong, lực lượng công kích phát ra ánh sáng chói mắt, Hàn Thiên Quân trong nháy mắt phóng ra đấu khí, nhưng không đánh lại, vừa thoạt nhìn như là chặn phản kích kinh thiên động địa của Hàn Phi.
Chỉ là Hàn Thiên Quân không có chút vui mừng, trong lòng đột nhiên trầm lại, bởi vì lão cảm nhận đươc sức mạnh va chạm rất nhỏ không đáng kể, tuyệt đối không bình thường.
Không sai! Nhìn hung hãn như vậy nếu chính diện tấn công vào chỉ là hư chiêu, Hàn Phi người kiếm hợp nhất biến thành đao mang tiên phong khó khăn lắm mới chạm sát vào hộ thuẫn phong của lão, ban đầu khí mang cương trực sắc nhọn đột nhiên trở nên suy yếu không gì sánh bằng, nhẹ nhàng biến thành vô số đám lửa nhỏ từ không trung rơi xuống.
Mà bản thân Hàn Phi giống như quỷ mị xuất hiện bên trái Hàn Thiên Quân, hai tròng mắt đen kịt thâm trầm, huy mạch đao lên bổ về phía Hàn Thiên Quân đang đứng gần đó.
Một đao này vừa nhìn sơ qua không hề có chút khí lực, thân đao sắc bén vô cùng vô thanh vô tức xẹt qua trong không trung, không mang theo chút hào quang nào, không hề lo lắng chém vào sau lưng của Hàn Thiên Quân, cánh tật phong của lão tất cả đều bị cắt đi.
Nhìn chầm chậm, đó là vì tốc độ cực nhanh nên tạo ra sự huyền ảo, nhìn vô lực, đó là vì tất cả lực lượng đều thu vào thân đao, chỉ còn lại một chút thì trúng vào mục tiêu.
Đi chết đi, Hàn Phi rống giận trong lòng, thân đao lao đến chém vào đấu giáp của Hàn Thiên Quân, huyền môn chân khí tiềm tàng ầm ầm bạo phát!
Một đao này, Hàn Phi hoàn toàn không sử dụng đấu khí và đấu kỹ gì, hoàn toàn đem huyền môn chân khí mà tính mạng của mình đang tu luyện hóa thành cường khí vô biên bất tận mà thôi phát ra, hắn phải dùng sức mạnh không thuộc thế giới này công phá phòng ngự của Hàn Thiên Quân.
Một đao chém xuống, Hàn Thiên Quân nhất thời toàn thân như bị sét đánh, đôi cánh múa quạt bị chém trúng nên tê liệt, đôi cánh ngưng tụ đấu khí tan ra bay lượn.
Dưới tiến công tập kích cực kỳ sắc bén, đấu giáp của lão chợt bị rạch ra một khe lớn.
Ầm!
Ánh sáng va chạm của chân khí và đấu khí bao vây lấy toàn thân lão, vị nguyên lão Hàn thị này cuối cùng cũng nếm thử mùi vị bị Hàn Phi đánh trúng, trên không trung mấy trăm thước quằn quại rơi xuống.
Thế nhưng Hàn Phi không giống như vậy, Hàn Phi dùng một đao làm cho lão bị thương, xa xa hỏa liên kiếp diệt kiếm lớn mạnh gây phiền phức cho Hàn Phi.
Huyền môn sinh tử huyết cảnh giới ngũ trọng thiên tu luyện thành thần, có thể vận dụng linh lực thiên địa đánh phá địch, có thể nói là thật chính là răng nanh công pháp, một đao của Hàn Phi nhìn như không có gì đặc biệt không có chút nào thần kỳ, cũng có thể thể hiện được công lực cực mạnh của bản thân, trước tiên lấy sức mạnh của bản thân thôi phát người đao hợp nhất, dung hợp sức mạnh thiên địa của thế giới xung quanh.
Càng kỳ diệu hơn là, hắn ngay cả bước vào cảnh giới linh võng thiên địa, nhất cử nhất động của đối phương, cho dù Hàn Thiên Quân mộc thêm đôi cánh, cũng khó mà thoáng khỏi đòn truy kích này
Một đao này của Hàn Phi hoàn toàn vượt qua cảnh giới tối cao vốn có của hắn, trở lại nguyên trạng giản dị tự nhiên, lại hàm chứa chí lý của võ đạo thiên địa, hắn có thể thôi phát ra công kích uy lực như vậy, cho thấy cảnh giới tu luyện của huyền công và võ đạo tâm đã đạt đến trình độ hoàn mỹ tương xứng.
Mà trái lại Hàn Thiên Quân, lão một kiếm không công yếu trước ba phần khí thế, ngênh đón kế dương đông kích tây của Hàn Phi, để có thể tránh được một kích này của Hàn Phi, phần lớn lực lượng của lão đều dùng vào hộ thuận phong, năng lực phòng ngự đấu giáp bản thân bởi vì vậy yếu đi không ít.
Lấy hữu tâm đối vô bị, lấy chí cường đối suy lạc, Hàn Thiên Quân không bị một đao của Hàn Phi chặn ngang chém thành hai đoạn, đó là bởi vì dù sao lão cũng là một võ sĩ thiên không cấp đỉnh gần tiến đến thần giai.
Mặc dù như vậy, đôi cánh và đấu giáp của lão bị một đao của Hàn Phi trảm phá, khí đao nhập vào trong cơ thể làm bị thương rất nghiêm trọng.
Người trên không trung quằn quại rơi xuống, Hàn Thiên Quân liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi, sống chết trong giây lát, lão kiệt lực huy động đôi cánh ổn định thân hình, tuy không hoàn toàn thành công, nhưng dù sao cũng làm giảm tốc độ quằn quại rơi xuống.
Thịch!
Cả người lão nặng nề rơi xuống thảm cỏ, tạo ra một lỗ lớn trên đám cây.
Ngoài một ngàn thước, các cường giả cấp thiên không đến từ thành Tắc Ân nhìn nhau ngơ ngác, trước khi đến đây quan sát cuộc chiến, bọn họ đều nghĩ qua kết quả của cuộc chiến này, đều cho là Hàn Phi thua hoặc là chết, nhưng vạn vạn không ngờ rằng kết cục lại như thế này.
Hàn Phi trong không trung hít lấy một hơi thật sâu, một loại cảm giác vô lực cực độ trong nháy mắt lan tràn toàn thân, chân khí bị kiệt huệ, đấu giáp chiến thần và hai cánh thánh bỗng nhiên biến mất, cánh thủy lam trở nên ảm đạm không ánh sáng, đồng thời cũng không cách nào tiếp nhận được linh võ thiên địa.
Một đao này, tuy vượt qua chiến lực cuồng phong của lão, nhưng hầu như tiêu hao hết thiên tiên chân khí, tuy cảnh giới huyền môn ngũ trọng thiên hoàn toàn có thể sinh ra khí không ngừng, nhưng so với tiêu hao, tốc độ hồi phục quả thật kém hơn nhiều.
Cho nên tuy hắn một đao đánh rơi Hàn Thiên Quân, dưới sự khô kiệt của chân khí chính mình cũng không trụ vững trên không trung mà nhanh chóng rơi xuống đất, bằng không một khi không thể nào duy trì được đôi cánh trên không trung cao mấy trăm thước mà rơi xuống thì không phải là chuyện đùa.
Võ sĩ trên ngũ giai quyết đấu, khác biệt của đấu kỹ lưu phái bị suy yếu rất nhiều, tác dụng của võ kỹ càng là vị trí thứ yếu, giữa các cường giả chân chính càng chú trọng va chạm của lĩnh vực lực lượng và đấu khí, đấu kỹ chỉ là loại lực lượng chiến đấu hình thành, cho nên chiến đấu thường sẽ không duy trì liên tục trong thời gian rất dài, thắng thua sẽ biết ngay lập tức.
Thế nhưng trong trận chiến giữa Hàn Phi và Hàn Thiên Quân đến bây giờ vẫn chưa kết thúc, vì Hàn Thiên Quân vùng dậy lại đứng lên.
Đôi cánh và hộ giáp của lão toàn bộ mất đi, hoa phục thọ khánh trên người nát vụn, đặt biệt là y phục ở phần thắt lưng bị xé hoàn toàn, làm lộ ra huyết nhục bên trong.
Vị nguyên lão tay nắm quyền Hàn thị này ho kịch liệt, phun ra một ngụm máu tươi, vẽ uy phong trên mặt lúc ban đầu giờ toàn là dữ tợn quyết chiến, mục ưng vốn thâm trầm giờ toàn là vẻ điên cuồng.
Lão kéo tay đặt trước ngực mình, nhìn Hàn Phi rơi xuống đất cách đó không xa nói:
- Tốt, rất tốt, ta đã xem thường ngươi
Bây giờ nói những lời này, quá muộn rồi! Hàn Phi cười nhạt nói.
Hoàn toàn là xuất phát từ trực giác, Hàn Phi cảm nhận được đối phương vẫn chưa tới bước cuối cùng của sơn cùng thủy tận, Hàn Thiên Quân vẫn còn một con bài chưa lật.
Một thợ săn ưu tú cũng biết, dã thú trọng thương là đáng sợ nhất, và Hàn Thiên Quân bây giờ cho hắn cảm giác như vậy.
Đôi mắt Hàn Phi hơi nhắm lại, không mạo muội xông lên công kích đôi phương một đòn cuối cùng, toàn lực vận chuyển tâm pháp thu nạp thiên địa xung quanh bổ sung vào chân khí.
Lúc này hắn ngay cả lực lượng đấu giáp duy trì cũng không có, bất cứ một võ sĩ đại địa đều có thể đánh bại hắn.
Nhưng đều này không có nghĩa là Hàn Phi công có hành động gì, hắn kéo tay trái đặt lên bao cổ tay bên tay phải, chuẩn bị triệu hồi Ốc Kim ra để tiêu diệt đối phương.
Đến lúc này, Ốc Kim có sức mạnh lục giai đủ để đánh hạ đối thủ, nếu Hàn Thiên Quân muốn mạng của Hàn Phi, Hàn Phi cũng sẽ không tha cho kẻ địch lớn như thế này, thân phận nguyên lão Hàn thị trong mắt hắn xem ra chỉ là đồ vứt đi.
Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, đền mạng đi nhé!
Hung quang trong mắt hắn chợt lóe lên.
Khụ! Khụ! Đừng cho rằng ngươi thắng được ta... Hàn Thiên Quân phun ra máu nhe răng cười nói:
- Ta phải để cho ngươi vào trong địa ngục để xám hối!
Nói vừa dứt lời, tay phải đặt trước ngực lão bỗng nhiên chưởng ra ngoài, ngay cả mãnh y bào treo trên sợi dây chuyền cũng bị kéo xuống, nhìn chăm chú vào sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, máu tươi đỏ sẩm từ đó chảy ra.
Lấy máu tươi và sinh mạng đổi, triệu hoán!
Hàn Thiên Quân giơi tay phải lên cao, vẻ mặt dữ tợn không nói nên lời, lửa cháy mạnh hừng hực bỗng nhiên nổi lên, cỏ xanh trong nháy mắt bị đốt cháy rụi.
Ngao!
Nương theo tiếng rống kinh thiên động địa, một con quái vật toàn thân là nham thạch từ sau lưng Hàn Thiên Quân chậm rãi đứng lên, đầu nó cao hơn ba thước, nó giống như một thành lũy khổng lồ, trên lớp biểu bì tối như mực lộ ra huyết quản màu hồng, hỏa cầu thiêu đốt hai tròng mắt của nó, há miệng phun ra một đám lửa cực nóng.
Một hỏa diểm có sinh mệt đang lưu ẩn trong cơ thể của nó, nhanh chóng tạo thành một mảnh áo giáp màu đỏ, con quái vật được Hàn Thiên Quân triệu ra, trong nháy mắt hoàn thành vũ trang của mình,
Cường đại, mùi tử vong trong tà ác cường liệt, cùng lúc triệu hội quái vật xuất hiện, tóc của Hàn Thiên Quân trắng đi rất nhanh có thể trong thấy, trên trán lưu lại vết nhăn rất sâu, trong nháy mắt già thêm mười tuổi!
Thọ mệnh của cường giả thiên không dài nhất có thể đạt tới hai trăm năm, võ sĩ thiên không bảy mươi tuổi kỳ thực được coi là tráng niên, triệu hoán của Hàn Thiên Quân hiễn nhiên sẽ dùng sinh mệnh của mình làm vật trao đổi.
- Điên rồi! lão thật là điên rồi, trong đám người xem cuộc chiến kinh hô lên.
Sau khi Hàn Thiên Quân và Hàn Phi cùng rơi xuống đất, những cường giả thiên không bên cạnh này xuất phát từ mục đích không giống nhau chạy đến, với kinh nghiệm từng trải của bọn họ dĩ nhiên nhận ra được hai bên đều đã hết lực, không còn lo lắng đến gần sẽ bị vạ lây.
Xuất hiện của quái vật này làm cho mọi người kiếp sợ, nữ pháp sư trung niên giật mình nói:
- Viêm linh thâm uyên, thì ra Hàn Thiên Quân cũng sợ dây chuyền ma hồn.
- Đó là linh quái thâm yên thất giai, đồng bọn của nàng thần sắc trở nên ngưng trọng vô cùng:
- Nghe nói sử dụng một lần cần tổn hại mười lăm năm thọ mạng, xem ra Hàn Phi bị bức bách tới đừng cùng rồi, thật tài giỏi!
- Hàn Phi nguy hiểm rồi!
Đây là đòn sát thủ cuối cùng của ngài sao? Hàn Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào quái vật của Hàn Thiên Quân triệu hội, rút tay trái từ tông bao cổ tây linh thú xuống.
Quái vật làm cho hắn có cảm giác uy hiếp cường liệt, sợ rằng Ốc Kim không phải là đối thủ, triệu hồi ra cũng không có ích lợi gì.
Thế nhưng, Hàn Thiên Quân chưa lật lá bài của mình, Hàn Phi cũng vậy!
Tay trái vung lên, chiếc nhẫn nạp vật đang đeo trên ngón áp út chớp động, một trống trận đen kình thình lình xuất hiện trong lòng bàn tay.
Hàn Phi giơ tay trái tung một chưởng, một chưởng nặng nề lên mặt đất! (!)
Chỉ là Hàn Thiên Quân không có chút vui mừng, trong lòng đột nhiên trầm lại, bởi vì lão cảm nhận đươc sức mạnh va chạm rất nhỏ không đáng kể, tuyệt đối không bình thường.
Không sai! Nhìn hung hãn như vậy nếu chính diện tấn công vào chỉ là hư chiêu, Hàn Phi người kiếm hợp nhất biến thành đao mang tiên phong khó khăn lắm mới chạm sát vào hộ thuẫn phong của lão, ban đầu khí mang cương trực sắc nhọn đột nhiên trở nên suy yếu không gì sánh bằng, nhẹ nhàng biến thành vô số đám lửa nhỏ từ không trung rơi xuống.
Mà bản thân Hàn Phi giống như quỷ mị xuất hiện bên trái Hàn Thiên Quân, hai tròng mắt đen kịt thâm trầm, huy mạch đao lên bổ về phía Hàn Thiên Quân đang đứng gần đó.
Một đao này vừa nhìn sơ qua không hề có chút khí lực, thân đao sắc bén vô cùng vô thanh vô tức xẹt qua trong không trung, không mang theo chút hào quang nào, không hề lo lắng chém vào sau lưng của Hàn Thiên Quân, cánh tật phong của lão tất cả đều bị cắt đi.
Nhìn chầm chậm, đó là vì tốc độ cực nhanh nên tạo ra sự huyền ảo, nhìn vô lực, đó là vì tất cả lực lượng đều thu vào thân đao, chỉ còn lại một chút thì trúng vào mục tiêu.
Đi chết đi, Hàn Phi rống giận trong lòng, thân đao lao đến chém vào đấu giáp của Hàn Thiên Quân, huyền môn chân khí tiềm tàng ầm ầm bạo phát!
Một đao này, Hàn Phi hoàn toàn không sử dụng đấu khí và đấu kỹ gì, hoàn toàn đem huyền môn chân khí mà tính mạng của mình đang tu luyện hóa thành cường khí vô biên bất tận mà thôi phát ra, hắn phải dùng sức mạnh không thuộc thế giới này công phá phòng ngự của Hàn Thiên Quân.
Một đao chém xuống, Hàn Thiên Quân nhất thời toàn thân như bị sét đánh, đôi cánh múa quạt bị chém trúng nên tê liệt, đôi cánh ngưng tụ đấu khí tan ra bay lượn.
Dưới tiến công tập kích cực kỳ sắc bén, đấu giáp của lão chợt bị rạch ra một khe lớn.
Ầm!
Ánh sáng va chạm của chân khí và đấu khí bao vây lấy toàn thân lão, vị nguyên lão Hàn thị này cuối cùng cũng nếm thử mùi vị bị Hàn Phi đánh trúng, trên không trung mấy trăm thước quằn quại rơi xuống.
Thế nhưng Hàn Phi không giống như vậy, Hàn Phi dùng một đao làm cho lão bị thương, xa xa hỏa liên kiếp diệt kiếm lớn mạnh gây phiền phức cho Hàn Phi.
Huyền môn sinh tử huyết cảnh giới ngũ trọng thiên tu luyện thành thần, có thể vận dụng linh lực thiên địa đánh phá địch, có thể nói là thật chính là răng nanh công pháp, một đao của Hàn Phi nhìn như không có gì đặc biệt không có chút nào thần kỳ, cũng có thể thể hiện được công lực cực mạnh của bản thân, trước tiên lấy sức mạnh của bản thân thôi phát người đao hợp nhất, dung hợp sức mạnh thiên địa của thế giới xung quanh.
Càng kỳ diệu hơn là, hắn ngay cả bước vào cảnh giới linh võng thiên địa, nhất cử nhất động của đối phương, cho dù Hàn Thiên Quân mộc thêm đôi cánh, cũng khó mà thoáng khỏi đòn truy kích này
Một đao này của Hàn Phi hoàn toàn vượt qua cảnh giới tối cao vốn có của hắn, trở lại nguyên trạng giản dị tự nhiên, lại hàm chứa chí lý của võ đạo thiên địa, hắn có thể thôi phát ra công kích uy lực như vậy, cho thấy cảnh giới tu luyện của huyền công và võ đạo tâm đã đạt đến trình độ hoàn mỹ tương xứng.
Mà trái lại Hàn Thiên Quân, lão một kiếm không công yếu trước ba phần khí thế, ngênh đón kế dương đông kích tây của Hàn Phi, để có thể tránh được một kích này của Hàn Phi, phần lớn lực lượng của lão đều dùng vào hộ thuận phong, năng lực phòng ngự đấu giáp bản thân bởi vì vậy yếu đi không ít.
Lấy hữu tâm đối vô bị, lấy chí cường đối suy lạc, Hàn Thiên Quân không bị một đao của Hàn Phi chặn ngang chém thành hai đoạn, đó là bởi vì dù sao lão cũng là một võ sĩ thiên không cấp đỉnh gần tiến đến thần giai.
Mặc dù như vậy, đôi cánh và đấu giáp của lão bị một đao của Hàn Phi trảm phá, khí đao nhập vào trong cơ thể làm bị thương rất nghiêm trọng.
Người trên không trung quằn quại rơi xuống, Hàn Thiên Quân liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi, sống chết trong giây lát, lão kiệt lực huy động đôi cánh ổn định thân hình, tuy không hoàn toàn thành công, nhưng dù sao cũng làm giảm tốc độ quằn quại rơi xuống.
Thịch!
Cả người lão nặng nề rơi xuống thảm cỏ, tạo ra một lỗ lớn trên đám cây.
Ngoài một ngàn thước, các cường giả cấp thiên không đến từ thành Tắc Ân nhìn nhau ngơ ngác, trước khi đến đây quan sát cuộc chiến, bọn họ đều nghĩ qua kết quả của cuộc chiến này, đều cho là Hàn Phi thua hoặc là chết, nhưng vạn vạn không ngờ rằng kết cục lại như thế này.
Hàn Phi trong không trung hít lấy một hơi thật sâu, một loại cảm giác vô lực cực độ trong nháy mắt lan tràn toàn thân, chân khí bị kiệt huệ, đấu giáp chiến thần và hai cánh thánh bỗng nhiên biến mất, cánh thủy lam trở nên ảm đạm không ánh sáng, đồng thời cũng không cách nào tiếp nhận được linh võ thiên địa.
Một đao này, tuy vượt qua chiến lực cuồng phong của lão, nhưng hầu như tiêu hao hết thiên tiên chân khí, tuy cảnh giới huyền môn ngũ trọng thiên hoàn toàn có thể sinh ra khí không ngừng, nhưng so với tiêu hao, tốc độ hồi phục quả thật kém hơn nhiều.
Cho nên tuy hắn một đao đánh rơi Hàn Thiên Quân, dưới sự khô kiệt của chân khí chính mình cũng không trụ vững trên không trung mà nhanh chóng rơi xuống đất, bằng không một khi không thể nào duy trì được đôi cánh trên không trung cao mấy trăm thước mà rơi xuống thì không phải là chuyện đùa.
Võ sĩ trên ngũ giai quyết đấu, khác biệt của đấu kỹ lưu phái bị suy yếu rất nhiều, tác dụng của võ kỹ càng là vị trí thứ yếu, giữa các cường giả chân chính càng chú trọng va chạm của lĩnh vực lực lượng và đấu khí, đấu kỹ chỉ là loại lực lượng chiến đấu hình thành, cho nên chiến đấu thường sẽ không duy trì liên tục trong thời gian rất dài, thắng thua sẽ biết ngay lập tức.
Thế nhưng trong trận chiến giữa Hàn Phi và Hàn Thiên Quân đến bây giờ vẫn chưa kết thúc, vì Hàn Thiên Quân vùng dậy lại đứng lên.
Đôi cánh và hộ giáp của lão toàn bộ mất đi, hoa phục thọ khánh trên người nát vụn, đặt biệt là y phục ở phần thắt lưng bị xé hoàn toàn, làm lộ ra huyết nhục bên trong.
Vị nguyên lão tay nắm quyền Hàn thị này ho kịch liệt, phun ra một ngụm máu tươi, vẽ uy phong trên mặt lúc ban đầu giờ toàn là dữ tợn quyết chiến, mục ưng vốn thâm trầm giờ toàn là vẻ điên cuồng.
Lão kéo tay đặt trước ngực mình, nhìn Hàn Phi rơi xuống đất cách đó không xa nói:
- Tốt, rất tốt, ta đã xem thường ngươi
Bây giờ nói những lời này, quá muộn rồi! Hàn Phi cười nhạt nói.
Hoàn toàn là xuất phát từ trực giác, Hàn Phi cảm nhận được đối phương vẫn chưa tới bước cuối cùng của sơn cùng thủy tận, Hàn Thiên Quân vẫn còn một con bài chưa lật.
Một thợ săn ưu tú cũng biết, dã thú trọng thương là đáng sợ nhất, và Hàn Thiên Quân bây giờ cho hắn cảm giác như vậy.
Đôi mắt Hàn Phi hơi nhắm lại, không mạo muội xông lên công kích đôi phương một đòn cuối cùng, toàn lực vận chuyển tâm pháp thu nạp thiên địa xung quanh bổ sung vào chân khí.
Lúc này hắn ngay cả lực lượng đấu giáp duy trì cũng không có, bất cứ một võ sĩ đại địa đều có thể đánh bại hắn.
Nhưng đều này không có nghĩa là Hàn Phi công có hành động gì, hắn kéo tay trái đặt lên bao cổ tay bên tay phải, chuẩn bị triệu hồi Ốc Kim ra để tiêu diệt đối phương.
Đến lúc này, Ốc Kim có sức mạnh lục giai đủ để đánh hạ đối thủ, nếu Hàn Thiên Quân muốn mạng của Hàn Phi, Hàn Phi cũng sẽ không tha cho kẻ địch lớn như thế này, thân phận nguyên lão Hàn thị trong mắt hắn xem ra chỉ là đồ vứt đi.
Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, đền mạng đi nhé!
Hung quang trong mắt hắn chợt lóe lên.
Khụ! Khụ! Đừng cho rằng ngươi thắng được ta... Hàn Thiên Quân phun ra máu nhe răng cười nói:
- Ta phải để cho ngươi vào trong địa ngục để xám hối!
Nói vừa dứt lời, tay phải đặt trước ngực lão bỗng nhiên chưởng ra ngoài, ngay cả mãnh y bào treo trên sợi dây chuyền cũng bị kéo xuống, nhìn chăm chú vào sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, máu tươi đỏ sẩm từ đó chảy ra.
Lấy máu tươi và sinh mạng đổi, triệu hoán!
Hàn Thiên Quân giơi tay phải lên cao, vẻ mặt dữ tợn không nói nên lời, lửa cháy mạnh hừng hực bỗng nhiên nổi lên, cỏ xanh trong nháy mắt bị đốt cháy rụi.
Ngao!
Nương theo tiếng rống kinh thiên động địa, một con quái vật toàn thân là nham thạch từ sau lưng Hàn Thiên Quân chậm rãi đứng lên, đầu nó cao hơn ba thước, nó giống như một thành lũy khổng lồ, trên lớp biểu bì tối như mực lộ ra huyết quản màu hồng, hỏa cầu thiêu đốt hai tròng mắt của nó, há miệng phun ra một đám lửa cực nóng.
Một hỏa diểm có sinh mệt đang lưu ẩn trong cơ thể của nó, nhanh chóng tạo thành một mảnh áo giáp màu đỏ, con quái vật được Hàn Thiên Quân triệu ra, trong nháy mắt hoàn thành vũ trang của mình,
Cường đại, mùi tử vong trong tà ác cường liệt, cùng lúc triệu hội quái vật xuất hiện, tóc của Hàn Thiên Quân trắng đi rất nhanh có thể trong thấy, trên trán lưu lại vết nhăn rất sâu, trong nháy mắt già thêm mười tuổi!
Thọ mệnh của cường giả thiên không dài nhất có thể đạt tới hai trăm năm, võ sĩ thiên không bảy mươi tuổi kỳ thực được coi là tráng niên, triệu hoán của Hàn Thiên Quân hiễn nhiên sẽ dùng sinh mệnh của mình làm vật trao đổi.
- Điên rồi! lão thật là điên rồi, trong đám người xem cuộc chiến kinh hô lên.
Sau khi Hàn Thiên Quân và Hàn Phi cùng rơi xuống đất, những cường giả thiên không bên cạnh này xuất phát từ mục đích không giống nhau chạy đến, với kinh nghiệm từng trải của bọn họ dĩ nhiên nhận ra được hai bên đều đã hết lực, không còn lo lắng đến gần sẽ bị vạ lây.
Xuất hiện của quái vật này làm cho mọi người kiếp sợ, nữ pháp sư trung niên giật mình nói:
- Viêm linh thâm uyên, thì ra Hàn Thiên Quân cũng sợ dây chuyền ma hồn.
- Đó là linh quái thâm yên thất giai, đồng bọn của nàng thần sắc trở nên ngưng trọng vô cùng:
- Nghe nói sử dụng một lần cần tổn hại mười lăm năm thọ mạng, xem ra Hàn Phi bị bức bách tới đừng cùng rồi, thật tài giỏi!
- Hàn Phi nguy hiểm rồi!
Đây là đòn sát thủ cuối cùng của ngài sao? Hàn Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào quái vật của Hàn Thiên Quân triệu hội, rút tay trái từ tông bao cổ tây linh thú xuống.
Quái vật làm cho hắn có cảm giác uy hiếp cường liệt, sợ rằng Ốc Kim không phải là đối thủ, triệu hồi ra cũng không có ích lợi gì.
Thế nhưng, Hàn Thiên Quân chưa lật lá bài của mình, Hàn Phi cũng vậy!
Tay trái vung lên, chiếc nhẫn nạp vật đang đeo trên ngón áp út chớp động, một trống trận đen kình thình lình xuất hiện trong lòng bàn tay.
Hàn Phi giơ tay trái tung một chưởng, một chưởng nặng nề lên mặt đất! (!)
Tác giả :
Dạ Sắc Phóng Giả