Linh Vũ Cửu Thiên
Quyển 4 - Chương 224: Thu hoạch cực lớn
Trong nháy mắt cái mũ sắt nứt ra, một làn khói từ trong đó bay ra rồi chạy đi, nhưng phản ứng của Dạ Võ Đế càng nhanh hơn, bàn tay thô to chợp lấy, từ năm ngón tay lộ ra chùm sáng màu vàng kim.
Lớp khói đen bỗng nhiên mất đi, bất luận vờn qua vờn lại thế này cuối cùng cũng không thoát khỏi bàn tay của Dạ Võ Đế, nó vừa chạm vào ánh sáng màu vàng lập tức co rụt lại phát ra tiếng kêu thê thảm.
- Đây là thần hồn của Ngả Tát Khắc Sâm sao? Hàn Phi vui vẻ nhìn vào lớp khối đen trong tay Dạ Võ Đế.
- Thần hồn của lão khá lớn mạnh, lại có thể bị ngươi giết, thật là khó tin, Dạ Võ Đế lắc đầu nói:
- Thực lực của vu sư thất giai vẫn mang chiến cổ của vu, đánh không lại ngươi một võ sĩ hải dương, chỉ có thể nói vận khí của lão quá kém, hay vận khí của ngươi quá tốt?
Cả hai chứ? Nếu Hàn Phi không có chiến sủng như Ốc Kim, có sự trợ giúp lớn mạnh như Dạ Võ Đế, nếu không phải trong thời khắc quang trọng lại đột phá thăng giai, nếu không có những cái nếu này, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Ngả Tát Khắc Sâm, càng không thể tự mình giết chết lão.
- Bây giờ, tất cả đều kết thúc như thế này, lực lượng thần hồn ẩn chứa không nhỏ, quang mang của võ sĩ Khôi Lỗi luôn chớp động tỏ ra vui vẻ, bàn tay từ từ chấp lại giống như lúc nãy đập nát cái đầu của vu sư.
Thần hồn của Ngả Tát Khắc Sâm cũng biết đại nạn khó tránh, khói đen kết thành một luồn kịch liệt rung lên, trong nháy mắt biến thành hình dạng lúc còn sống, khuôn mặt gầy trở nên móp méo há miệng lớn, phát ra âm thanh tuyệt vọng.
- Ta mãi mãi ở trong địa ngục nguyền rủa các ngươi
Lời nguyền rủa của lão vẫn còn chưa nói xong, Dạ Võ Đế đã thu tay đánh cho một chưởng, ánh sáng chợt lóe lên, làn khói đen không còn sót lại một chút.
- Lời nguyền cảu ngươi không kịp nữa rồi, Dạ Võ Đế thản nhiên nói, khí thế ngất trời của cường giả lộ ra không thể nghi ngờ.
- Được rồi... nàng quay lại nói với Hàn Phi:
- Cái xác này so với tưởng tượng của ta phải kém hơn nhiều, lập tức hủy nó đi, bây giờ ta phải trở vào trong khí hải của ngươi.
Hàn Phi gật đầu, liền đưa tay đặt võ sĩ Khôi Lỗi lên đầu, một vòng quang cầu bạch sắc từ bên trong nhanh chóng lan tỏ ra, theo cánh tay nhảy vào khí hải.
- Ây, lực lượng của ta...trong đầu Hàn Phi truyền đến giọng nói của Dạ Võ Đế.
Trong khi Hàn Phi hòa hợp khí hải mới sinh, nguyên thần kim châu, chiến thần quang huy, ám hắc linh hỏa, ba vòng quang cầu một vàng một trắng một đen đan xen nhau bao lấy thiên tiên chân khí, liên kết vô cùng kỳ diệu.
Một lần nữa gặp được đấu khí chiến thần quang huy trong khí hải hấp thụ được lực lượng của thiên tiên chân khí, trong thời gian rất ngắn lại có được ít nhất một phần ba chân khí.
- Đây chính là nguồn gốc lực lượng của ngươi đó, Dạ Võ Đế thản nhiên nói:
- Ta không biết loại lực lượng này từ đâu mà có, nhưng rõ ràng ngươi đã tìm được con đường võ đạo thuộc về mình.
Chúc mừng ngươi, cánh cửa thần giai của ngươi đã mở rộng, ta thật sự rất mong chờ giây phút ngươi bước vào cánh cửa này.
- Đa tạ! Hàn Phi thật tâm thực ý nói cảm tạ.
- Trước tiên không cần cảm tạ...Dạ Võ Đế không khách khí nói, lực lượng của ngươi vô cùng tinh thuần lớn mạnh, chính là cái ta cần, cho nên mỗi ngày ta sẽ hấp thụ một phần để dùng.
- Để báo đáp, chiến thần quang huy giao cho ngươi nắm giữ, với lực lượng của ngươi bây giờ, đã có thể phát huy một phần mười uy lực của nó rồi.
Một phần mười uy lực? Hàn Phi không khỏi kinh ngạc, chiến thần quang huy này không phải là đấu kỹ cấp thiên sao? Với thực lực của võ sĩ thiên không lục giai bây giờ của hắn, sao chỉ phát huy được một phần mười uy lực.
Một đoạn mật ngữ trong nháy mắt ấn nhập vào đầu Hàn Phi, rõ ràng là bí quyết sử dụng chiến thần quang huy, Dạ Võ Đế khẽ cười nói:
- Có thể dung nạp được lực lượng thần hồn của ta sao có thể là chuyện dễ dàng được, bây giờ là ta cho ngươi cách thức chân chính sử dụng nó, đợi sau khi ngươi gia nhập vào thần giai, tự nhiên có thể phát huy được toàn bộ uy lực của nó.
Đấu kỹ cấp thần, đấu kỹ cấp thần có thể để võ sĩ cấp thiên không nắm bắt sao?, Hàn Phi thở ngược vào trong một hơi, cảm giác gặt gái được rất nhiều thứ, Dạ Võ Đế này có quá nhiều bí mật, quả thật giống như một bảo tàng khai quật bất tận.
Rắc rắc!
Lúc hắn đang suy tư, võ sĩ Khôi Lỗi phát ra âm thanh kinh sợ, ban đầu cái xác cứng vô cùng nứt ra giống như những cái khe của mạng nhện, rồi lập tức nát vụn, bụi bay khắp trời.
Võ sĩ Khôi Lỗi tuy là kiệt tác của đại vu sư thượng cổ, nhưng so với người đá khổng lồ kém hơn không chỉ một bậc, nếu không phải là dưới sự khống chế của Dạ Võ Đế, e rằng sớm đã bị đánh vỡ ra rồi, có thể kiên trì tới bây giờ đã là kỳ tích lắm rồi.
Ngược lại Hàn Phi không chút đau buồn, trong chiếc nhẫn nạp vật vẫn còn, hơn nữa chiến lợi phẩm không hề mất đi chút nào.
Mang ý nghỉ thà giết nhầm chứ không tha, Hàn Phi đứng bên cạnh cái xác của Ngả Tát Khắc Sâm tỉ mỉ lục sót, lấy ra được một thứ.
Đầy tiên là pháp trượng của Ngả Tát Khắc Sâm sử dụng, cây pháp trượng này dài gần hai thước, độ dày bằng nắm tay đứa trẻ màu vàng nhạt, mặt trên pháp trượng vô số những linh văn, trên đầu pháp trượng có viên linh tinh màu vàng không chút tỳ vết, cực kỳ trong suốt, tản ra màu vàng nhạt, vừa nhìn thì có thể thấy đây là món bảo bối vô giá.
Vu sư và pháp sư sử dụng pháp trượng là bình thường, thông thường mà nói thân pháp trượng dài một tấc có khảm linh tinh càng lớn càng cao cấp, đáng tiếc lại là pháp trượng thổ hệ, nhưng dù như vậy, giá trị của pháp trượng này ít nhất cũng phải mấy vạn tiền vàng, trên trăm vạn cũng không phải là không thể, Hàn Phi đương nhiên là không chút khách khí bỏ nó vào trong chiếc nhẫn nạp vật.
Trên cách tay trái của vu sư, Hàn Phi tháo ra hai chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn nạp vật hắn thấy quen thuộc, một chiếc khác tương đối đặc biệt, nhìn giống như là điêu thành ngọc bích.
Chiếc nhẫn này xanh màu phỉ thúy, giống như chiếc nhẫn nạp vật, hình thức bên ngoài đơn giản bình thường, bên trong không có điêu khắc gì, chỉ là bên trong hiện lên những linh văn mơ hồ không rõ.
Nó làm cho Hàn Phi cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, trong chiếc nhẫn tựa hồ chứa đựng một sức sống vô hạn, làm cho người tiếp xúc với nó có thêm sức sống, làm cho thần hồn thêm tỉnh táo.
Đây là chiếc nhẫn gì! Nó làm cho Hàn Phi phát sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt.
- Đây là linh giới linh tinh, giọng của Dạ Võ Đế đột nhiên vang lên, nàng trả lời nghi vấn của Hàn Phi
- Là thánh khí đến từ thời thượng cổ, trong truyển thuyết tổng cộng có hai mươi bốn chiếc, là ban ân của nữ thần Tự Nhiên.
- Linh giới tinh hoa có thể hấp thụ linh lực của thiên địa chuyển hóa thành lực lượng của sinh mang, khi pháp sư và võ sĩ mang nó tu luyện có thể bài trừ tạp niệm giữ cho tâm hồn luôn bình thản, cũng có thể mượn lực lượng của nó để phóng ra một số lực lượng tiêu hao cần thiết, tuyệt đối là một bảo vật của pháp sư.
Hơi dừng lại một chút, Dạ Võ Đế tiếp tục nói:
- Mà nó còn có một công dụng khác ít người biết, nữ nhân mang nó không tháo xuống, có thể giữ cho dung nhan luôn ở tuổi thanh xuân.
Bảo vật vô giá, Hàn Phi cảm thấy một tòa Kim Sơn ầm ầm trong đầu mình, nhưng lai lịch của chiếc linh giới tinh hoa truyền kỳ này, cũng không nói tác dụng của nó đối với pháp sư, chỉ có thể là một vĩnh bảo thanh xuân đủ có thể để cho đại đa số nữ nhân điên cuồng vì nó.
- Ti thức của người thật phong phú, Hàn Phi phát ra lời khen tận đáy lòng.
- Trong căn mật thất của ta, tổng cộng có bảy chiếc linh giới tinh hoa, Dạ Võ Đế thản nhiên nói:
- Cũng không biết lão vu sư này làm sao có được, còn có chiến cổ của vu, thân phận của lão tuyệt đối không bình thường.
- Bảy chiếc... Hàn Phi không nhịn nổi nuốt lấy nước bọt, trong đầu không tự chủ được mà mà chuyển động , Hàn Bích Tuyền một chiếc, Đằng Thủy Tú một chiếc, hai muội muội ruột mỗi người một chiếc, đủ chia rồi!
Chiến cổ của vu! Đúng rồi... từ bên hông của Ngả Tát Khắc Sâm Hàn Phi tháo ra một chiến cổ, giá trị của nó e rằng không thể so sánh được với linh giới tinh hoa hả?
- Đương nhiên, Dạ Võ Đế không chút do dự trả lời:
- Lúc nãy ngươi cũng thấy rồi, chiến cổ của vu này có thể triệu hồi được người đá khổng lồ thực lực tương đương với một võ sĩ cấp thiên không, ngay cả ta cũng không thể thắng.
Cái này đương nhiên là Dạ Võ Đế khiêm tốn, nguyên nhân mà nàng không có cách nào chiến thắng được người đá khổng lồ chính là võ sĩ Khôi Lỗi ở trong các xác này, không thể phóng ra sức mạnh giai cao, còn sức mạnh của người đá khổng lồ thì không cần phải nói.
- Vận khí của ngươi quả thật là rất tốt, chiến cổ vốn của vu chỉ có thể do pháp sư hay võ sĩ của man tộc sử dụng, các loại tộc khác ngay cả chiếm lấy cũng không được,... Dạ Võ Đế cảm thán nói:
- Nhưng ngươi lại là một ngoại lệ, vì ngươi học được cách sử dụng man đấu khí, vận dụng man đấu khí thì ngươi có thể khống chế được chiến cổ của vu, từ đó mà triệu hồi được người đá khổng lồ
Hàn Phi không kềm được cầm lấy chiến cổ, tâm niệm vừa chuyển nhẹ nhàng phát ra một chưởng, thiên tiên chân khí thông qua tác dụng của tâm pháp đặc thù chuyển hóa thành một nguồn man đấu khí trong lòng bàn tay.
- Thịch
Chiến cổ phát ra một âm thanh, nhưng không xảy ra chuyện gì.
- Ha ha... Dạ Võ Đế cười:
- Loại thánh khí này dùng để triệu hồi người đá khổng lồ chiến đấu với Khôi Lỗi, thông thường có hạn chế về thời gian, chờ đến khi hấp thụ đủ linh lực thì có thể triệu hồi, cụ thể thời gian là bao lâu ngươi từ từ mà nghiên cứu.
- Một thời gian dài trước đây, ta cũng đã từng sử dụng qua chiến cổ của vu sư, nó có thể gọi được phong ba bão táp, có thể nói uy lực còn hơn thế này.
- Thì ra là vậy... Hàn Phi lắc đầu, đem những chiến cổ thu được bỏ vào trong chiếc nhẫn nạp vật.
Pháp trượng, linh giới tinh hoa, chiến cổ của vu đều là đồ tốt, còn có chiếc nhẫn nạp vật cũng rất tốt, chỉ là làm Hàn Phi cảm thấy nối tiếc chính là những con linh tinh linh thảo trong chiếc nhẫn nạp vật đã phóng ra một ít.
Mặt khác Hàn Phi còn thu được một bao cổ tay linh thú.
Ngoại trừ những thứ này, một sợi dây chuyền được tháo ra từ trên cổ của Ngả Tát Khắc Sâm, Dạ Võ Đế đã giám định qua, đây cũng là một thánh vật thời thượng cổ.
Tất cả những món đồ này giá trị nó khó mà đoán được, chỉ có thể nói đây là phần thu hoạch lớn nhất của Hàn Phi từ trước đến nay.
Ngả Tát Sâm các hạ, ngài quá thật là một người tốt, Hàn Phi nói thầm trong lòng
Lớp khói đen bỗng nhiên mất đi, bất luận vờn qua vờn lại thế này cuối cùng cũng không thoát khỏi bàn tay của Dạ Võ Đế, nó vừa chạm vào ánh sáng màu vàng lập tức co rụt lại phát ra tiếng kêu thê thảm.
- Đây là thần hồn của Ngả Tát Khắc Sâm sao? Hàn Phi vui vẻ nhìn vào lớp khối đen trong tay Dạ Võ Đế.
- Thần hồn của lão khá lớn mạnh, lại có thể bị ngươi giết, thật là khó tin, Dạ Võ Đế lắc đầu nói:
- Thực lực của vu sư thất giai vẫn mang chiến cổ của vu, đánh không lại ngươi một võ sĩ hải dương, chỉ có thể nói vận khí của lão quá kém, hay vận khí của ngươi quá tốt?
Cả hai chứ? Nếu Hàn Phi không có chiến sủng như Ốc Kim, có sự trợ giúp lớn mạnh như Dạ Võ Đế, nếu không phải trong thời khắc quang trọng lại đột phá thăng giai, nếu không có những cái nếu này, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Ngả Tát Khắc Sâm, càng không thể tự mình giết chết lão.
- Bây giờ, tất cả đều kết thúc như thế này, lực lượng thần hồn ẩn chứa không nhỏ, quang mang của võ sĩ Khôi Lỗi luôn chớp động tỏ ra vui vẻ, bàn tay từ từ chấp lại giống như lúc nãy đập nát cái đầu của vu sư.
Thần hồn của Ngả Tát Khắc Sâm cũng biết đại nạn khó tránh, khói đen kết thành một luồn kịch liệt rung lên, trong nháy mắt biến thành hình dạng lúc còn sống, khuôn mặt gầy trở nên móp méo há miệng lớn, phát ra âm thanh tuyệt vọng.
- Ta mãi mãi ở trong địa ngục nguyền rủa các ngươi
Lời nguyền rủa của lão vẫn còn chưa nói xong, Dạ Võ Đế đã thu tay đánh cho một chưởng, ánh sáng chợt lóe lên, làn khói đen không còn sót lại một chút.
- Lời nguyền cảu ngươi không kịp nữa rồi, Dạ Võ Đế thản nhiên nói, khí thế ngất trời của cường giả lộ ra không thể nghi ngờ.
- Được rồi... nàng quay lại nói với Hàn Phi:
- Cái xác này so với tưởng tượng của ta phải kém hơn nhiều, lập tức hủy nó đi, bây giờ ta phải trở vào trong khí hải của ngươi.
Hàn Phi gật đầu, liền đưa tay đặt võ sĩ Khôi Lỗi lên đầu, một vòng quang cầu bạch sắc từ bên trong nhanh chóng lan tỏ ra, theo cánh tay nhảy vào khí hải.
- Ây, lực lượng của ta...trong đầu Hàn Phi truyền đến giọng nói của Dạ Võ Đế.
Trong khi Hàn Phi hòa hợp khí hải mới sinh, nguyên thần kim châu, chiến thần quang huy, ám hắc linh hỏa, ba vòng quang cầu một vàng một trắng một đen đan xen nhau bao lấy thiên tiên chân khí, liên kết vô cùng kỳ diệu.
Một lần nữa gặp được đấu khí chiến thần quang huy trong khí hải hấp thụ được lực lượng của thiên tiên chân khí, trong thời gian rất ngắn lại có được ít nhất một phần ba chân khí.
- Đây chính là nguồn gốc lực lượng của ngươi đó, Dạ Võ Đế thản nhiên nói:
- Ta không biết loại lực lượng này từ đâu mà có, nhưng rõ ràng ngươi đã tìm được con đường võ đạo thuộc về mình.
Chúc mừng ngươi, cánh cửa thần giai của ngươi đã mở rộng, ta thật sự rất mong chờ giây phút ngươi bước vào cánh cửa này.
- Đa tạ! Hàn Phi thật tâm thực ý nói cảm tạ.
- Trước tiên không cần cảm tạ...Dạ Võ Đế không khách khí nói, lực lượng của ngươi vô cùng tinh thuần lớn mạnh, chính là cái ta cần, cho nên mỗi ngày ta sẽ hấp thụ một phần để dùng.
- Để báo đáp, chiến thần quang huy giao cho ngươi nắm giữ, với lực lượng của ngươi bây giờ, đã có thể phát huy một phần mười uy lực của nó rồi.
Một phần mười uy lực? Hàn Phi không khỏi kinh ngạc, chiến thần quang huy này không phải là đấu kỹ cấp thiên sao? Với thực lực của võ sĩ thiên không lục giai bây giờ của hắn, sao chỉ phát huy được một phần mười uy lực.
Một đoạn mật ngữ trong nháy mắt ấn nhập vào đầu Hàn Phi, rõ ràng là bí quyết sử dụng chiến thần quang huy, Dạ Võ Đế khẽ cười nói:
- Có thể dung nạp được lực lượng thần hồn của ta sao có thể là chuyện dễ dàng được, bây giờ là ta cho ngươi cách thức chân chính sử dụng nó, đợi sau khi ngươi gia nhập vào thần giai, tự nhiên có thể phát huy được toàn bộ uy lực của nó.
Đấu kỹ cấp thần, đấu kỹ cấp thần có thể để võ sĩ cấp thiên không nắm bắt sao?, Hàn Phi thở ngược vào trong một hơi, cảm giác gặt gái được rất nhiều thứ, Dạ Võ Đế này có quá nhiều bí mật, quả thật giống như một bảo tàng khai quật bất tận.
Rắc rắc!
Lúc hắn đang suy tư, võ sĩ Khôi Lỗi phát ra âm thanh kinh sợ, ban đầu cái xác cứng vô cùng nứt ra giống như những cái khe của mạng nhện, rồi lập tức nát vụn, bụi bay khắp trời.
Võ sĩ Khôi Lỗi tuy là kiệt tác của đại vu sư thượng cổ, nhưng so với người đá khổng lồ kém hơn không chỉ một bậc, nếu không phải là dưới sự khống chế của Dạ Võ Đế, e rằng sớm đã bị đánh vỡ ra rồi, có thể kiên trì tới bây giờ đã là kỳ tích lắm rồi.
Ngược lại Hàn Phi không chút đau buồn, trong chiếc nhẫn nạp vật vẫn còn, hơn nữa chiến lợi phẩm không hề mất đi chút nào.
Mang ý nghỉ thà giết nhầm chứ không tha, Hàn Phi đứng bên cạnh cái xác của Ngả Tát Khắc Sâm tỉ mỉ lục sót, lấy ra được một thứ.
Đầy tiên là pháp trượng của Ngả Tát Khắc Sâm sử dụng, cây pháp trượng này dài gần hai thước, độ dày bằng nắm tay đứa trẻ màu vàng nhạt, mặt trên pháp trượng vô số những linh văn, trên đầu pháp trượng có viên linh tinh màu vàng không chút tỳ vết, cực kỳ trong suốt, tản ra màu vàng nhạt, vừa nhìn thì có thể thấy đây là món bảo bối vô giá.
Vu sư và pháp sư sử dụng pháp trượng là bình thường, thông thường mà nói thân pháp trượng dài một tấc có khảm linh tinh càng lớn càng cao cấp, đáng tiếc lại là pháp trượng thổ hệ, nhưng dù như vậy, giá trị của pháp trượng này ít nhất cũng phải mấy vạn tiền vàng, trên trăm vạn cũng không phải là không thể, Hàn Phi đương nhiên là không chút khách khí bỏ nó vào trong chiếc nhẫn nạp vật.
Trên cách tay trái của vu sư, Hàn Phi tháo ra hai chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn nạp vật hắn thấy quen thuộc, một chiếc khác tương đối đặc biệt, nhìn giống như là điêu thành ngọc bích.
Chiếc nhẫn này xanh màu phỉ thúy, giống như chiếc nhẫn nạp vật, hình thức bên ngoài đơn giản bình thường, bên trong không có điêu khắc gì, chỉ là bên trong hiện lên những linh văn mơ hồ không rõ.
Nó làm cho Hàn Phi cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, trong chiếc nhẫn tựa hồ chứa đựng một sức sống vô hạn, làm cho người tiếp xúc với nó có thêm sức sống, làm cho thần hồn thêm tỉnh táo.
Đây là chiếc nhẫn gì! Nó làm cho Hàn Phi phát sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt.
- Đây là linh giới linh tinh, giọng của Dạ Võ Đế đột nhiên vang lên, nàng trả lời nghi vấn của Hàn Phi
- Là thánh khí đến từ thời thượng cổ, trong truyển thuyết tổng cộng có hai mươi bốn chiếc, là ban ân của nữ thần Tự Nhiên.
- Linh giới tinh hoa có thể hấp thụ linh lực của thiên địa chuyển hóa thành lực lượng của sinh mang, khi pháp sư và võ sĩ mang nó tu luyện có thể bài trừ tạp niệm giữ cho tâm hồn luôn bình thản, cũng có thể mượn lực lượng của nó để phóng ra một số lực lượng tiêu hao cần thiết, tuyệt đối là một bảo vật của pháp sư.
Hơi dừng lại một chút, Dạ Võ Đế tiếp tục nói:
- Mà nó còn có một công dụng khác ít người biết, nữ nhân mang nó không tháo xuống, có thể giữ cho dung nhan luôn ở tuổi thanh xuân.
Bảo vật vô giá, Hàn Phi cảm thấy một tòa Kim Sơn ầm ầm trong đầu mình, nhưng lai lịch của chiếc linh giới tinh hoa truyền kỳ này, cũng không nói tác dụng của nó đối với pháp sư, chỉ có thể là một vĩnh bảo thanh xuân đủ có thể để cho đại đa số nữ nhân điên cuồng vì nó.
- Ti thức của người thật phong phú, Hàn Phi phát ra lời khen tận đáy lòng.
- Trong căn mật thất của ta, tổng cộng có bảy chiếc linh giới tinh hoa, Dạ Võ Đế thản nhiên nói:
- Cũng không biết lão vu sư này làm sao có được, còn có chiến cổ của vu, thân phận của lão tuyệt đối không bình thường.
- Bảy chiếc... Hàn Phi không nhịn nổi nuốt lấy nước bọt, trong đầu không tự chủ được mà mà chuyển động , Hàn Bích Tuyền một chiếc, Đằng Thủy Tú một chiếc, hai muội muội ruột mỗi người một chiếc, đủ chia rồi!
Chiến cổ của vu! Đúng rồi... từ bên hông của Ngả Tát Khắc Sâm Hàn Phi tháo ra một chiến cổ, giá trị của nó e rằng không thể so sánh được với linh giới tinh hoa hả?
- Đương nhiên, Dạ Võ Đế không chút do dự trả lời:
- Lúc nãy ngươi cũng thấy rồi, chiến cổ của vu này có thể triệu hồi được người đá khổng lồ thực lực tương đương với một võ sĩ cấp thiên không, ngay cả ta cũng không thể thắng.
Cái này đương nhiên là Dạ Võ Đế khiêm tốn, nguyên nhân mà nàng không có cách nào chiến thắng được người đá khổng lồ chính là võ sĩ Khôi Lỗi ở trong các xác này, không thể phóng ra sức mạnh giai cao, còn sức mạnh của người đá khổng lồ thì không cần phải nói.
- Vận khí của ngươi quả thật là rất tốt, chiến cổ vốn của vu chỉ có thể do pháp sư hay võ sĩ của man tộc sử dụng, các loại tộc khác ngay cả chiếm lấy cũng không được,... Dạ Võ Đế cảm thán nói:
- Nhưng ngươi lại là một ngoại lệ, vì ngươi học được cách sử dụng man đấu khí, vận dụng man đấu khí thì ngươi có thể khống chế được chiến cổ của vu, từ đó mà triệu hồi được người đá khổng lồ
Hàn Phi không kềm được cầm lấy chiến cổ, tâm niệm vừa chuyển nhẹ nhàng phát ra một chưởng, thiên tiên chân khí thông qua tác dụng của tâm pháp đặc thù chuyển hóa thành một nguồn man đấu khí trong lòng bàn tay.
- Thịch
Chiến cổ phát ra một âm thanh, nhưng không xảy ra chuyện gì.
- Ha ha... Dạ Võ Đế cười:
- Loại thánh khí này dùng để triệu hồi người đá khổng lồ chiến đấu với Khôi Lỗi, thông thường có hạn chế về thời gian, chờ đến khi hấp thụ đủ linh lực thì có thể triệu hồi, cụ thể thời gian là bao lâu ngươi từ từ mà nghiên cứu.
- Một thời gian dài trước đây, ta cũng đã từng sử dụng qua chiến cổ của vu sư, nó có thể gọi được phong ba bão táp, có thể nói uy lực còn hơn thế này.
- Thì ra là vậy... Hàn Phi lắc đầu, đem những chiến cổ thu được bỏ vào trong chiếc nhẫn nạp vật.
Pháp trượng, linh giới tinh hoa, chiến cổ của vu đều là đồ tốt, còn có chiếc nhẫn nạp vật cũng rất tốt, chỉ là làm Hàn Phi cảm thấy nối tiếc chính là những con linh tinh linh thảo trong chiếc nhẫn nạp vật đã phóng ra một ít.
Mặt khác Hàn Phi còn thu được một bao cổ tay linh thú.
Ngoại trừ những thứ này, một sợi dây chuyền được tháo ra từ trên cổ của Ngả Tát Khắc Sâm, Dạ Võ Đế đã giám định qua, đây cũng là một thánh vật thời thượng cổ.
Tất cả những món đồ này giá trị nó khó mà đoán được, chỉ có thể nói đây là phần thu hoạch lớn nhất của Hàn Phi từ trước đến nay.
Ngả Tát Sâm các hạ, ngài quá thật là một người tốt, Hàn Phi nói thầm trong lòng
Tác giả :
Dạ Sắc Phóng Giả