Linh Vũ Cửu Thiên
Quyển 4 - Chương 201: Cuồng ngạo vô biên
Cuồng Lan Tắc Yếu đế quốc Thái Thản man tộc, sân thí võ gia tộc La Lạc.
Một trận gây rối bắt đầu xảy ra ở sân luyện võ, bên này mấy tên quan chủ, trong đó có một trung niên quý tộc khí độ bất phàm nhíu đôi chân mày, từ trên cao quan sát đi xuống hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Thân phận của gã hiễn nhiên là không bình thường, Na Lệ Á cuối đầu hành lễ ngay cả thở mạnh cũng không dám, tên quản sự gia tộc phụ trách ghi chép khảo hạch lập tức đứng dậy cung kính nói:
- Đại nhân, tên võ sĩ A Đức Tư này xin làm kim vệ.
- Kim vệ, trung niên quý tộc hơi động dung, ánh mắt sắc bén lập tức chiếu qua Hàn Phi, thần sắc Hàn Phi thản nhiên, không tránh mà nhìn thẳng vào đối phương.
Ở trong man tộc có thể trở thành thế gia quý tộc hào môn hoàn toàn phải có thực lực rất lớn mạnh. Một hào môn có trên trăm vạn võ sĩ gia tộc không phải là chuyện gì lạ, mà những võ sĩ hào môn gia tộc này dựa vào thực lực có thể chia thành thiết vệ, đồng vệ, ngân vệ và kim vệ, trong đó thực lực thiết vệ và đồng vệ tương đương với hai giai đến ba giai, ngân vệ và kim vệ phải là bốn giai.
Kim vệ là cấp bậc cao nhất của võ sĩ gia tộc, hơn nữa có thể gia nhập vào tầng lớp trung tâm khảo hạch của gia tộc, do vậy số lượng rất ít, có tư cách trở thành võ sĩ kim vệ phải đạt cấp võ sĩ thiên địa cấp đỉnh, gia tộc La Lạc tuy không có nhiều tầng lớp này thậm chí là võ sĩ cao giai càng hiếm, vả lại võ sĩ cao giai mà nữ lang tửu quán dẫn đến lại rất ít, đột nhiên xuất hiện một kim vệ làm chi người ta giật mình.
- Có vấn đề gì không?, Hàn Phi hơi hất cằm, rất cuồng ngạo nói:
- Chỉ là một kim vệ mà thôi, tài giỏi lắm sao?
Tập tục sinh sống của man tộc và nhân tộc không giống nhau, khiêm tốn trong nhân tộc là đức tính tốt đẹp đáng được trân trọng, nhưng trong man tộc lại ngược lại, luôn bị xem thường là biểu hiện của sự nhu nhược, bọn họ cho rằng có thực lực thì phải ngông cuồng kiêu ngạo, để người khác tôn sùng.
Hàn Phi bây giờ đang đóng vai là một tên võ sĩ man tộc, tự nhiên phải thể hiện phong cách của một võ sĩ man tộc, ngoại trừ tỏ ra mình có thực lực lớn mạnh ra ai cũng không cần để mắt tới!
Trên thực tế điều này không phù hợp với yêu cầu trình tự của thám báo quân bộ, nhưng sau khi Hàn Phi có thuật đấu khí luyện thể và đấu khi man tộc, tính nguy hiểm khi thân phận bị lộ có thể nói là thấp vô cùng, làm mọi người chú ý chưa chắc là chuyện xấu.
- Đương nhiên không có vấn đề, nhưng theo quy định cũ, trước tiên ngươi phải chứng minh thực lực của mình, ánh mắt của gã trung niên man tộc chợt lóe lên chậm rãi nói.
Nghi trượng trưởng lão phụ trách công việc chiêu mộ võ sĩ trong gia tộc, ánh mắt của gã tuyệt đối là không độc ác, thiện ý hay ác ý có thể nhận ra, gã nhìn Hàn Phi là thiện ý.
- Được, ngài nói xem chứng minh thế nào, ta sẽ làm theo, Hàn Phi tùy tiện nói.
Trung niên quý tộc cười, nhìn vào mấy võ sĩ bên cạnh đang đợi khảo hạch.
- Các ngươi ai có thể khiêu chiến với vị võ sĩ A Đức Tư này, hắn là kim vệ thứ chín mươi bảy của gia tộc La Lạc!
Bọn võ sĩ lập tức ồn ào lên, các võ sĩ này toàn là võ sĩ lưu lãng và người mạo hiểm tìm cơ hội đến Cuồng Lan Tắc Yếu, gia nhập hào môn quý tộc đối với họ mà nói là sự lựa chọn tốt nhất, tuy nhiên trở thành quý tộc được cấp đất cực kỳ khó khăn, nhưng những điều kiện để gia nhập vào quân đội cũng an toàn thoải mái nhiều.
Những võ sĩ này đa số chọn thiết vệ và đồng vệ, kim vệ đãi ngộ cao nhất đối với bọn họ mà nói là chỉ là hy vọng khó mà đạt được, nhưng cũng có mấy võ sĩ thực lực tương đối không tầm thường, nghe trung niên quý tộc nói, trong lòng có chút bắn loạn.
- Ta khiêu chiến! một đại hán thân hình vạm vỡ từ trong đám đông bước ra, thể hình của y hoàn toàn hơn hẳn Hàn Phi, gương mặt đầy sẹo xấu xí dữ tợn, tay cầm chiến phủ bóng loáng khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Lúc này, các cuộc thí võ trong sân đã kết thúc, đã rất nhiều người chăm chú nhìn về phía bên này.
- Ngươi?... Hàn Phi cười ngạo mạn, bước lên phía trước một bước lớn.
Bước ra một bước, xương cốt toàn thân hắn phát ra một tiếng “rắc”, thân hình trướng nở càng thêm cường tráng, gân xanh ở cánh tay lộ rõ ra, đấu khí tỏ ra toàn thân, trong nháy mắt hoàn toàn lấn áp được đối phương.
- Vẫn không đủ tư cách, thêm mấy người nữa cùng tiến lên đi.
Ngông cuồng, thực sự là quá ngông cuồng! đây là cái nhìn chung của mọi người, nhưng khí thế của cường giả là ngụy trang không để lộ, đại hán mặt sẹo tuy vô cùng phẫn nộ, nhưng với khí thế áp bách của Hàn Phi, sắc mặt gã có chút biến sắc.
Mấy võ sĩ còn lại nhìn nhau, mấy võ sĩ vốn đang hối hận mình không thể lùi lại một bước.
- Thế nào, một bọn ngốc nghếch, tất cả đều là kẻ hèn sao?. Hàn Phi liếm liếm môi, giống như vừa uống được máu tươi thơm ngọt:
- Yên âm đi, ông mày không lấy mạng của các ngươi đâu!
Ngạo mạn, không thể ngạo mạn hơn nữa, hai võ sĩ đang chùn lùi lại chân giận tím mặt, bọn họ có thể chấp nhận sự thất bại, nhưng tuyệt đối không chịu sự sĩ nhục, lập tức nhảy ra tới bên cạnh đại hán mặt sẹo.
- Một chọi ba, Hàn Phi ha hả cười lớn:
- Tốt, phải vậy chứ
Trung niên quý tộc bên cạnh có chút hứng thú, không ngăn cản trận đấu, còn Na Lệ Án đang suy nghĩ về Hàn Phi, một mặt nàng hy vọng Hàn Phi có thể trở thành kim vệ của gia Lạc Gia, mặt khác Hàn Phi cũng đang lo lắng Hàn Phi chưa chắc có thể chiến thắng được ba đối thủ này.
Bốn người trong một trận đấu, ba võ sĩ khiêu chiến đồng thời phát ra đấu khí hộ giáp, Hàn Phi cuống cuồng, cũng không có cuồng ngạo không dùng đấu giáp đối phó với ba tên võ sĩ này.
Sân thí võ của La Lạc gia ngoài pháp trận phòng hộ bên ngoài ra, trong sân không có loại võ hạn pháp trận, vũ khí hai bên sử dụng là của chính mình, chẳng khác nào đang cạnh tranh nhau giữa cái sống và chết, đây cũng là đặc sắc của man tộc, thi đấu bình thường cũng phải mất mạng, các võ sĩ man tộc trưởng thành dưới cuộc chiến tàn khốc này quả thực bản lĩnh vô cùng.
Không cần nói phí lời, ba võ khiêu chiến điên cuồng cùng tiến lên công kích, trong đó võ sĩ mặt sẹo như muốn ăn tươi nuốt sống Hàn Phi, giống như gấu hùm lồng lộn tiến về phía Hàn Phi, giơ chiến phủ trong tay lên một đường đao hình cánh cung hiện ra, khí thế công kích khá kinh người.
- Đến tốt lắm!, Hàn Phi cười lớn khiêu khích, chiến đao lập tức chém thẳng vào cổ võ sĩ mặt sẹo, màu vàng của chiến đao chợt bùng lên.
Chiến phủ của võ sĩ mặt sẹo dài hơn rất nhiều so với chiến đao của Hàn Phi, lại ra tay trước, nhưng đường đao của Hàn Phi khi công kích lại dài đến năm sáu thước, một tiếng rít xé nát cả không trung, ra tay sau nhưng dành thế chủ động.
Nhìn thấy mang đao sắp chém tới gần, võ sĩ mặt sẹo không dám lấy đấu giáp kiên cố của mình chống chọi với đoàn tấn công sắc bén của Hàn Phi, không còn cách nào trốn thoát, thân hình của y tuy là cường tráng nhưng động tác hơi chậm chạp, khó khăn lắm mới tránh được một kích của Hàn Phi.
Chỉ là động tác của y tuy linh hoạt, thân pháp của Hàn Phi càng nhanh hơn, chiến đao trong nháy mắt tiến sát lại gần võ sĩ mặt sẹo, chiến đao mang đấu khí như tia sét cuồn cuộn bổ phía võ sĩ mặt sẹo.
“Sai một li đi một dặm”, võ sĩ mặt sẹo sai lầm dự đoán tốc độ công kích của Hàn Phi, bị Hàn Phi giành thế chủ động vun chiến đao chém tới tấp, chỉ có thể giơ chiến phủ lên đỡ!
Ken, chiến đao hung hăng chém vào chiến phủ, thân chiến phủ sáng loáng lủng sâu vào một lỗ, võ sĩ mặt sẹo thất kinh, không tự chủ được lùi lại phía sau mấy bước, hai tay hầu như không cầm nổi chiến phủ.
Trong lòng hoảng hốt, biết thực lực Hàn Phi tuyệt đối mạnh hơn mình
Hàn Phi lại không cho y có chút cơ hộii để thở, lại bổ thêm một đao, chiêu thức động tác không có chút gì đẹp mắt, thuần túy lày lực ngự đao, lấy nhanh phá địch, đơn giản nhưng vô cùng thực dụng, phong cách man tộc hoàn toàn.
Một đao nối tiếp một đao, giống như tia điện chớp qua, võ sĩ mặt sẹo liên tục lùi lại phía sau, chiến phủ trong tay xìu xuống, máu ở hai lòng bàn tay chảy ra.
Y không phải không muốn công kích, mà công kích của Hàn Phi quả thật quá nhanh quá hung bạo, căn bản không cho y có bất cứ cơ hội nào, võ sĩ mặt sẹo là người đầu tiên trong cuộc chiến bị chém bị thương, man lực trên người nhiều nhất chỉ có thể xuất ra một nữa, trạng thái gần thân dưới chiến phủ và đấu kỹ vẫn không có cách nào phát huy, ức chế phun ra chút máu tươi.
Hai gã cộng tác củ y không phải là không làm gì, hai người cùng tiến lên tấn công Hàn Phi, chỉ là không có cách nào thôi phá đấu khí của Hàn Phi, thế công kích trúng vào hộ giáp đấu khí của Hàn Phi đều bị cản lại, nhiều nhất chỉ làm đấu giáp của Hàn Phi rung nhẹ một cái.
Đây là khoảng cách lớn nhất giữa các thực lực võ giai, hai võ sĩ man tộc này chỉ mới là võ sĩ đại địa cơ bản, không có kỹ nghệ đặc biệt, muốn lay động hộ giáp cấp địa võ sĩ hải dương cấp đỉnh Hàn Phi quả thật là chuyện không thể.
Hàn Phi trực tiếp xem thường hai đối thủ này, xem họ giống như con mèo hoang, chỉ tập trung sức lực vào võ sĩ mặt sẹo mà tấn công.
- Rắc!
Hàn Phi lại chém một đao vào chiến phủ của võ sĩ mặt sẹo, nhưng chỉ chém trúng vào cán, ánh sáng đấu khí chợt lóe lên, toàn bộ chiến phủ bị chém đứt chỉ còn lại phần cán vừa đủ nắm tay, chiến đao như thế chẻ tre, nặng nề chém vào ngực võ sĩ mặt sẹo.
Vật vả không còn sức chóng đỡ võ sĩ mặt sẹo ngã nhào xuống đất, hộ giáp đấu khí của y bị khí đao của Hàn Phi chém đứt thành vụn mãnh, vũ khí trên tay cũng không còn, chỉ có thể giương mắt nhìn Hàn Phi giơ chiến đao chém.
Hết rồi, võ sĩ mặt sẹo đầu óc trống rỗng, nhắm mắt chuẩn bị đón cái chết.
- A Đức Tư, các hạ xin dừng tay
Một âm thanh đem võ sĩ mặt sẹo từ vực sâu của cái chết trở lại, hạ chiến đao xuống để trước ngực y, khí đao phá vỡ lớp bì giáp còn lại, để lại trên ngực y một vết thương rất nặng.
Hàn Phi thu chiến đao lại, lạnh lùng liếc mắt qua, hai võ sĩ bên cạnh từ lâu đã không công kích nữa, đối diện nhưng không dám ngẩng cao đầu nhìn(!)
-o0o-
Một trận gây rối bắt đầu xảy ra ở sân luyện võ, bên này mấy tên quan chủ, trong đó có một trung niên quý tộc khí độ bất phàm nhíu đôi chân mày, từ trên cao quan sát đi xuống hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Thân phận của gã hiễn nhiên là không bình thường, Na Lệ Á cuối đầu hành lễ ngay cả thở mạnh cũng không dám, tên quản sự gia tộc phụ trách ghi chép khảo hạch lập tức đứng dậy cung kính nói:
- Đại nhân, tên võ sĩ A Đức Tư này xin làm kim vệ.
- Kim vệ, trung niên quý tộc hơi động dung, ánh mắt sắc bén lập tức chiếu qua Hàn Phi, thần sắc Hàn Phi thản nhiên, không tránh mà nhìn thẳng vào đối phương.
Ở trong man tộc có thể trở thành thế gia quý tộc hào môn hoàn toàn phải có thực lực rất lớn mạnh. Một hào môn có trên trăm vạn võ sĩ gia tộc không phải là chuyện gì lạ, mà những võ sĩ hào môn gia tộc này dựa vào thực lực có thể chia thành thiết vệ, đồng vệ, ngân vệ và kim vệ, trong đó thực lực thiết vệ và đồng vệ tương đương với hai giai đến ba giai, ngân vệ và kim vệ phải là bốn giai.
Kim vệ là cấp bậc cao nhất của võ sĩ gia tộc, hơn nữa có thể gia nhập vào tầng lớp trung tâm khảo hạch của gia tộc, do vậy số lượng rất ít, có tư cách trở thành võ sĩ kim vệ phải đạt cấp võ sĩ thiên địa cấp đỉnh, gia tộc La Lạc tuy không có nhiều tầng lớp này thậm chí là võ sĩ cao giai càng hiếm, vả lại võ sĩ cao giai mà nữ lang tửu quán dẫn đến lại rất ít, đột nhiên xuất hiện một kim vệ làm chi người ta giật mình.
- Có vấn đề gì không?, Hàn Phi hơi hất cằm, rất cuồng ngạo nói:
- Chỉ là một kim vệ mà thôi, tài giỏi lắm sao?
Tập tục sinh sống của man tộc và nhân tộc không giống nhau, khiêm tốn trong nhân tộc là đức tính tốt đẹp đáng được trân trọng, nhưng trong man tộc lại ngược lại, luôn bị xem thường là biểu hiện của sự nhu nhược, bọn họ cho rằng có thực lực thì phải ngông cuồng kiêu ngạo, để người khác tôn sùng.
Hàn Phi bây giờ đang đóng vai là một tên võ sĩ man tộc, tự nhiên phải thể hiện phong cách của một võ sĩ man tộc, ngoại trừ tỏ ra mình có thực lực lớn mạnh ra ai cũng không cần để mắt tới!
Trên thực tế điều này không phù hợp với yêu cầu trình tự của thám báo quân bộ, nhưng sau khi Hàn Phi có thuật đấu khí luyện thể và đấu khi man tộc, tính nguy hiểm khi thân phận bị lộ có thể nói là thấp vô cùng, làm mọi người chú ý chưa chắc là chuyện xấu.
- Đương nhiên không có vấn đề, nhưng theo quy định cũ, trước tiên ngươi phải chứng minh thực lực của mình, ánh mắt của gã trung niên man tộc chợt lóe lên chậm rãi nói.
Nghi trượng trưởng lão phụ trách công việc chiêu mộ võ sĩ trong gia tộc, ánh mắt của gã tuyệt đối là không độc ác, thiện ý hay ác ý có thể nhận ra, gã nhìn Hàn Phi là thiện ý.
- Được, ngài nói xem chứng minh thế nào, ta sẽ làm theo, Hàn Phi tùy tiện nói.
Trung niên quý tộc cười, nhìn vào mấy võ sĩ bên cạnh đang đợi khảo hạch.
- Các ngươi ai có thể khiêu chiến với vị võ sĩ A Đức Tư này, hắn là kim vệ thứ chín mươi bảy của gia tộc La Lạc!
Bọn võ sĩ lập tức ồn ào lên, các võ sĩ này toàn là võ sĩ lưu lãng và người mạo hiểm tìm cơ hội đến Cuồng Lan Tắc Yếu, gia nhập hào môn quý tộc đối với họ mà nói là sự lựa chọn tốt nhất, tuy nhiên trở thành quý tộc được cấp đất cực kỳ khó khăn, nhưng những điều kiện để gia nhập vào quân đội cũng an toàn thoải mái nhiều.
Những võ sĩ này đa số chọn thiết vệ và đồng vệ, kim vệ đãi ngộ cao nhất đối với bọn họ mà nói là chỉ là hy vọng khó mà đạt được, nhưng cũng có mấy võ sĩ thực lực tương đối không tầm thường, nghe trung niên quý tộc nói, trong lòng có chút bắn loạn.
- Ta khiêu chiến! một đại hán thân hình vạm vỡ từ trong đám đông bước ra, thể hình của y hoàn toàn hơn hẳn Hàn Phi, gương mặt đầy sẹo xấu xí dữ tợn, tay cầm chiến phủ bóng loáng khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Lúc này, các cuộc thí võ trong sân đã kết thúc, đã rất nhiều người chăm chú nhìn về phía bên này.
- Ngươi?... Hàn Phi cười ngạo mạn, bước lên phía trước một bước lớn.
Bước ra một bước, xương cốt toàn thân hắn phát ra một tiếng “rắc”, thân hình trướng nở càng thêm cường tráng, gân xanh ở cánh tay lộ rõ ra, đấu khí tỏ ra toàn thân, trong nháy mắt hoàn toàn lấn áp được đối phương.
- Vẫn không đủ tư cách, thêm mấy người nữa cùng tiến lên đi.
Ngông cuồng, thực sự là quá ngông cuồng! đây là cái nhìn chung của mọi người, nhưng khí thế của cường giả là ngụy trang không để lộ, đại hán mặt sẹo tuy vô cùng phẫn nộ, nhưng với khí thế áp bách của Hàn Phi, sắc mặt gã có chút biến sắc.
Mấy võ sĩ còn lại nhìn nhau, mấy võ sĩ vốn đang hối hận mình không thể lùi lại một bước.
- Thế nào, một bọn ngốc nghếch, tất cả đều là kẻ hèn sao?. Hàn Phi liếm liếm môi, giống như vừa uống được máu tươi thơm ngọt:
- Yên âm đi, ông mày không lấy mạng của các ngươi đâu!
Ngạo mạn, không thể ngạo mạn hơn nữa, hai võ sĩ đang chùn lùi lại chân giận tím mặt, bọn họ có thể chấp nhận sự thất bại, nhưng tuyệt đối không chịu sự sĩ nhục, lập tức nhảy ra tới bên cạnh đại hán mặt sẹo.
- Một chọi ba, Hàn Phi ha hả cười lớn:
- Tốt, phải vậy chứ
Trung niên quý tộc bên cạnh có chút hứng thú, không ngăn cản trận đấu, còn Na Lệ Án đang suy nghĩ về Hàn Phi, một mặt nàng hy vọng Hàn Phi có thể trở thành kim vệ của gia Lạc Gia, mặt khác Hàn Phi cũng đang lo lắng Hàn Phi chưa chắc có thể chiến thắng được ba đối thủ này.
Bốn người trong một trận đấu, ba võ sĩ khiêu chiến đồng thời phát ra đấu khí hộ giáp, Hàn Phi cuống cuồng, cũng không có cuồng ngạo không dùng đấu giáp đối phó với ba tên võ sĩ này.
Sân thí võ của La Lạc gia ngoài pháp trận phòng hộ bên ngoài ra, trong sân không có loại võ hạn pháp trận, vũ khí hai bên sử dụng là của chính mình, chẳng khác nào đang cạnh tranh nhau giữa cái sống và chết, đây cũng là đặc sắc của man tộc, thi đấu bình thường cũng phải mất mạng, các võ sĩ man tộc trưởng thành dưới cuộc chiến tàn khốc này quả thực bản lĩnh vô cùng.
Không cần nói phí lời, ba võ khiêu chiến điên cuồng cùng tiến lên công kích, trong đó võ sĩ mặt sẹo như muốn ăn tươi nuốt sống Hàn Phi, giống như gấu hùm lồng lộn tiến về phía Hàn Phi, giơ chiến phủ trong tay lên một đường đao hình cánh cung hiện ra, khí thế công kích khá kinh người.
- Đến tốt lắm!, Hàn Phi cười lớn khiêu khích, chiến đao lập tức chém thẳng vào cổ võ sĩ mặt sẹo, màu vàng của chiến đao chợt bùng lên.
Chiến phủ của võ sĩ mặt sẹo dài hơn rất nhiều so với chiến đao của Hàn Phi, lại ra tay trước, nhưng đường đao của Hàn Phi khi công kích lại dài đến năm sáu thước, một tiếng rít xé nát cả không trung, ra tay sau nhưng dành thế chủ động.
Nhìn thấy mang đao sắp chém tới gần, võ sĩ mặt sẹo không dám lấy đấu giáp kiên cố của mình chống chọi với đoàn tấn công sắc bén của Hàn Phi, không còn cách nào trốn thoát, thân hình của y tuy là cường tráng nhưng động tác hơi chậm chạp, khó khăn lắm mới tránh được một kích của Hàn Phi.
Chỉ là động tác của y tuy linh hoạt, thân pháp của Hàn Phi càng nhanh hơn, chiến đao trong nháy mắt tiến sát lại gần võ sĩ mặt sẹo, chiến đao mang đấu khí như tia sét cuồn cuộn bổ phía võ sĩ mặt sẹo.
“Sai một li đi một dặm”, võ sĩ mặt sẹo sai lầm dự đoán tốc độ công kích của Hàn Phi, bị Hàn Phi giành thế chủ động vun chiến đao chém tới tấp, chỉ có thể giơ chiến phủ lên đỡ!
Ken, chiến đao hung hăng chém vào chiến phủ, thân chiến phủ sáng loáng lủng sâu vào một lỗ, võ sĩ mặt sẹo thất kinh, không tự chủ được lùi lại phía sau mấy bước, hai tay hầu như không cầm nổi chiến phủ.
Trong lòng hoảng hốt, biết thực lực Hàn Phi tuyệt đối mạnh hơn mình
Hàn Phi lại không cho y có chút cơ hộii để thở, lại bổ thêm một đao, chiêu thức động tác không có chút gì đẹp mắt, thuần túy lày lực ngự đao, lấy nhanh phá địch, đơn giản nhưng vô cùng thực dụng, phong cách man tộc hoàn toàn.
Một đao nối tiếp một đao, giống như tia điện chớp qua, võ sĩ mặt sẹo liên tục lùi lại phía sau, chiến phủ trong tay xìu xuống, máu ở hai lòng bàn tay chảy ra.
Y không phải không muốn công kích, mà công kích của Hàn Phi quả thật quá nhanh quá hung bạo, căn bản không cho y có bất cứ cơ hội nào, võ sĩ mặt sẹo là người đầu tiên trong cuộc chiến bị chém bị thương, man lực trên người nhiều nhất chỉ có thể xuất ra một nữa, trạng thái gần thân dưới chiến phủ và đấu kỹ vẫn không có cách nào phát huy, ức chế phun ra chút máu tươi.
Hai gã cộng tác củ y không phải là không làm gì, hai người cùng tiến lên tấn công Hàn Phi, chỉ là không có cách nào thôi phá đấu khí của Hàn Phi, thế công kích trúng vào hộ giáp đấu khí của Hàn Phi đều bị cản lại, nhiều nhất chỉ làm đấu giáp của Hàn Phi rung nhẹ một cái.
Đây là khoảng cách lớn nhất giữa các thực lực võ giai, hai võ sĩ man tộc này chỉ mới là võ sĩ đại địa cơ bản, không có kỹ nghệ đặc biệt, muốn lay động hộ giáp cấp địa võ sĩ hải dương cấp đỉnh Hàn Phi quả thật là chuyện không thể.
Hàn Phi trực tiếp xem thường hai đối thủ này, xem họ giống như con mèo hoang, chỉ tập trung sức lực vào võ sĩ mặt sẹo mà tấn công.
- Rắc!
Hàn Phi lại chém một đao vào chiến phủ của võ sĩ mặt sẹo, nhưng chỉ chém trúng vào cán, ánh sáng đấu khí chợt lóe lên, toàn bộ chiến phủ bị chém đứt chỉ còn lại phần cán vừa đủ nắm tay, chiến đao như thế chẻ tre, nặng nề chém vào ngực võ sĩ mặt sẹo.
Vật vả không còn sức chóng đỡ võ sĩ mặt sẹo ngã nhào xuống đất, hộ giáp đấu khí của y bị khí đao của Hàn Phi chém đứt thành vụn mãnh, vũ khí trên tay cũng không còn, chỉ có thể giương mắt nhìn Hàn Phi giơ chiến đao chém.
Hết rồi, võ sĩ mặt sẹo đầu óc trống rỗng, nhắm mắt chuẩn bị đón cái chết.
- A Đức Tư, các hạ xin dừng tay
Một âm thanh đem võ sĩ mặt sẹo từ vực sâu của cái chết trở lại, hạ chiến đao xuống để trước ngực y, khí đao phá vỡ lớp bì giáp còn lại, để lại trên ngực y một vết thương rất nặng.
Hàn Phi thu chiến đao lại, lạnh lùng liếc mắt qua, hai võ sĩ bên cạnh từ lâu đã không công kích nữa, đối diện nhưng không dám ngẩng cao đầu nhìn(!)
-o0o-
Tác giả :
Dạ Sắc Phóng Giả