Linh Phi Kinh
Quyển 3 - Chương 17: Bát bộ chi chủ (1)
Đi được vài dặm, quang cảnh dần trở nên phồn hoa, bên bờ sông du khách như mắc cửi, trên sông thuyền hoa dăng hàng, trong thanh lâu váy hồng phấp phới, giọng oanh tiếng yến vui cười không dứt.
Chiếc kiệu mềm giống như một con thuyền lá nhỏ phiêu dạt tung tăng trong biển người. Nhạc Chi Dương theo sát phía sau, lát sau đã đến trước miếu Phu tử. Du khách ồn ào náo nhiệt, hắn len lỏi giữa đám người đi đường gắng sức tiến về phía trước, thình lình mấy đứa nhỏ ăn mày xúm lại vây quanh hắn xin tiền.
Nhạc Chi Dương dây dưa không thoát được, nắm lấy ít tiền đồng rải xuống đất. Đám ăn mày tranh nhau cúi xuống nhặt, hắn thừa cơ thoát khỏi bọn chúng, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy đầu người nhấp nhô, chẳng còn thấy bóng dáng chiếc kiệu mềm đâu nữa. Nhạc Chi Dương thầm hối hận, hắn đề phòng bị người để ý nên không mang theo Phi Tuyết, nếu có Bạch Chuẩn trên trời thì làm gì có ai có thể trốn khỏi mắt ưng của nó?
Miếu Phu tử là nơi Nhạc Chi Dương chơi đùa thuở nhỏ. Hắn trở lại chốn cũ, không khỏi thấy nao lòng. Hí viên mở cửa lại từ lâu nhưng đã đổi chủ. Nhạc Chi Dương hồi tưởng lại cái đêm đao quang huyết ảnh kia vẫn cảm thấy buốt lạnh trong lòng.
Hắn đang đi lang thang chợt nghe có tiếng hô vang, quay đầu lại thì thấy phía trước vòng trong vòng ngoài mấy tầng, không ít người rảnh rỗi vây quanh. Nhạc Chi Dương sinh lòng hiếu kì, len vào đám người liền thấy một người đàn ông đang phun lửa.
Thuật phun lửa không phải của hiếm. Nhạc Chi Dương đang định rời đi, chợt thấy người đàn ông ngửa đầu lên trời, há miệng phun ra một luồng lửa thật dài, uốn éo mấy lần, biến thành một con rồng lửa lắc đầu vẫy đuôi, có lân giáp giống như thật. Càng kinh ngạc chính là nghệ nhân phun lửa thường chỉ phun một lần là xong nhưng lửa từ miệng người đàn ông này lại như vô cùng vô tận, con rồng lửa cũng ngưng tụ không tan, xoay vần bay múa cứ như là vật sống.
Tiếng khen hay vang ầm bốn phía như sấm, Nhạc Chi Dương cũng không chịu được vỗ tay rầm rầm, nhìn kỹ người phun lửa chưa đến bốn mươi tuổi, không cao không thấp, mặt mũi bình thường, không biết có phải vì phun lửa hay không mà trên mặt trắng nõn không có lấy một sợi râu.
Một lát sau con rồng lửa mới tắt. Gã lại phun ra một con Phượng hoàng lửa, ngẩng đầu vểnh đuôi giương cánh như muốn bay lên, sau đó lần lượt phun ra rắn lửa uốn éo, ngựa lửa phi nhanh, rất là chân thật.
Nhạc Chi Dương le lưỡi, phỏng đoán người đàn ông đang dùng huyễn thuật nhưng lại không nghĩ ra được là loại huyễn thuật nào. Hắn đang nghĩ ngợi thì người đàn ông đã thu lửa, cầm chậu đi bốn phía nhận thưởng nghe lách cách lách cách, chốc lát tiền đồng đã tràn đầy. Nhạc Chi Dương nhất thời cao hứng, ném cho một khối bạc vụn nặng nửa lạng. Người đàn ông trông thấy, cười hì hì gật đầu liên tục với hắn.
Gã thu xong tiền thưởng thì đứng sang một bên. Chợt nghe tiếng chiêng vang vang, một người lực lưỡng như tháp sắt từ phía sau tiến ra, thân cao chín thước, mặc bộ đồ màu đỏ, da thịt đen nhánh, cơ bắp cuồn cuộn, chắp tay chào khán giả rồi không nói câu nào mà nằm luôn vào giữa hai tấm đinh sắt.
Người gõ chiêng là một cái gã mập. Hắn ném đồng la đi, cầm lấy một cây chuỳ sắt lớn, nở nụ cười chân thành, cái bụng vừa lớn vừa tròn, lúc đi mỡ thịt cứ nảy nung núc. Gã béo đi đến trước mặt gã da đen, quan sát một vòng rồi đột nhiên xoay tròn thiết chùy, hung hăng đập xuống tấm đinh phát ra tiếng choang choang. Tấm đinh lún xuống, cây chùy rèn từ tinh cương bị uốn cong veo.
Trong đám đông vang lên những tiếng hô kinh ngạc, gã mập vẫn không ngừng tay, liên tiếp đập thiết chùy xuống cho đến khi tất cả gai sắt đổ rạp xuống áp sát vào mặt tấm thép. Gã mập đá bay tấm đinh ra ngoài, gã da đen xoay người nhảy lên, trên dưới toàn thân hoàn toàn không bị thương tổn, chỉ có thêm một số điểm trắng.
Gã mập cầm tấm đinh thép đến trước mặt đám đông, cười hì hì nói:
- Mời xem, mời xem......
Nhạc Chi Dương cũng không nhịn được sờ thử, quả nhiên là làm từ tinh cương, nếu không có sức mạnh trăm cân thì đừng mơ uốn thẳng lại được. Hắn từng nghe Tịch Ứng Chân nói là khổ luyện công phu ngoại gia đến mức nhất định thì có thể chém bia phá đá, không sợ đao thương. Gã da đen cao minh như thế, chắc hẳn là cao thủ ngoại gia. Nhưng Tịch Ứng Chân cũng nói khổ luyện công phu mà gặp phải cao thủ nội gia lấy khí chọi khí thì nhất định phải chịu nhiều thiệt thòi.
Gã mập đi vòng quanh một vòng, bỗng rút ra một thanh đoản kiếm và dúi vào tay gã da đen rồi bĩu môi cười. Gã da đen vung kiếm lên, hung hăng chém trúng đầu vai của gã mập. Mọi người kinh hãi hét lên nhưng đoản kiếm như bị thất bại chém sượt xuống đất. Gã da đen liên tục bổ vài kiếm nhưng không chém rách được ngay cả quần áo của gã mập. Đám đông lúc đầu kinh hãi, giờ lại cảm thấy buồn cười, cười ầm lên hì hì ha ha.
Đám đông đang vui cười, gã da đen bỗng trừng mắt hét lớn, đột nhiên xoay tay đâm phốc một kiếm vào bụng gã mập, lưỡi kiếm cắm thẳng đến chuôi. Gã mập lui lại hai bước, chỉ chỉ vào gã da đen, đột nhiên trợn trừng hai mắt ngã phịch xuống đất.
Đám người lập tức im lặng, há hốc miệng nhìn gã mập. Đột nhiên, có tiếng cười ha hả. Gã da đen nghe thấy tiếng cười liền ngoảnh đầu nhìn lại, thấy một vị công tử trẻ tuổi quần áo lượt là, vóc người thanh nhã, khoảng chưa đến mười tám tuổi, chân mày lộ ra khí tức kiệt ngạo. Gã da đen tỏ vẻ không ưa, hỏi:
- Vị khách xem này, ngươi cười cái gì?
Giọng hắn mười phần mạnh mẽ như là tiếng chuông đồng.
Công tử bĩu môi nói:
- Đây là ảo thuật thôi mà? Hừ, ta con mẹ nó cũng biết.
Gã da đen khẽ đảo hai mắt:
- Ai nói đây là ảo thuật chứ?
Công tử gật gù đắc ý:
- Thanh kiếm này là giả mà, mũi kiếm có thể duỗi ra có thể thụt vào, khi đâm thì thụt vào, khi rút ra thì lại duỗi ra. Không nói gạt ngươi, trong nhà tiểu gia ta cũng có một thanh đồ chơi thế này, hù dọa mẹ ta thì được nhưng không được lừa người khác.
Gã da đen sững người, quay đầu nhìn gã mập, râu ria dựng đứng giận dữ quát lên:
- Nói bậy. Thanh kiếm này hàng thật giá thật, không dối trẻ lừa già.
- Được lắm! Công Tử cười hì hì. Ngươi rút kiếm ra xem một chút.
Gã da đen lại ngẩn ra, ho khan mấy tiếng, nói quanh co:
- Không phải kiếm co duỗi thì sẽ thế nào?
Công tử móc ra một thỏi bạc lớn ném cho gã da đen, bệ vệ nói:
- Không phải kiếm co duỗi thì năm mươi lượng bạc cho ngươi.
Gã da đen nheo đôi mắt hổ nhìn chằm chằm vào thỏi bạc kia, mặt lộ vẻ lưỡng lự. Công tử thấy gã chột dạ, khí thế càng hoành tráng, cười nói:
- Con mẹ nó, đừng thấy mà thèm, nếu là kiếm co duỗi thì ngươi cũng phải bồi thường cho ta năm mươi lượng bạc. Thế nào, đánh cược hay không?
Gã da đen mặt đen tím lại tỏ vẻ rất khó chịu, chậm rãi nói:
- Năm mươi lượng ít quá, năm trăm lượng được không?
Công tử cảm thấy ngoài ý muốn, hơi sững người rồi cười ha ha nói:
- Hảo tiểu tử, ngươi con mẹ nó nghĩ sẽ lừa được ta phải không? Ngươi nâng tiền đặt cược chỉ để gạt ta biết khó mà lui, hừ, sao không nhìn xem lão tử là ai?
Công tử vẫy tay một cái, hào nô bên cạnh liền đưa lên một túi tiền. Công tử dốc miệng túi xuống, đổ ra hơn hai mươi đồng vàng Nguyên bảo, tính sơ sơ ít nhất cũng đáng sáu trăm lượng bạc. Đám đông lao xao bàn tán ầm ĩ, ai nấy nhìn chằm chằm vào đống Nguyên bảo tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ.
- Thế nào? Có đủ hay không? Công tử dương dương đắc ý nhìn khắp chung quanh. Tiểu tử da đen, ngươi thắng thì túi Nguyên bảo này sẽ con mẹ nó thuộc về ngươi.
Công tử vốn cho rằng việc đến nước này thì gã da đen sẽ sợ hãi thú nhận là mình gian dối, ai ngờ gã da đen không hề biến sắc, quay người lại rút phắt thanh kiếm ra, vứt keng một tiếng đến trước mặt công tử.
Lưỡi kiếm sáng lạnh kinh người, không nhiễm một vệt máu, gã mập vẫn nằm giả chết trên mặt đất, chỗ trúng kiếm lại chẳng hề có lấy một vết thương. Đám đông thấy tình cảnh này cười nghiêng ngửa. Nhạc Chi Dương đứng xem cũng mỉm cười, đồng thời rất lo lắng, một khi những kẻ mãi nghệ này thua thì lấy đâu ra năm trăm lượng bạc bồi thường.
Công tử cười rạng rỡ, nhặt thanh đoản kiếm lên, vuốt vuốt định ấn lưỡi kiếm vào trong nhưng mũi kiếm không nhúc nhích tí nào. Công tử biến sắc, giơ kiếm đâm xuống đất kêu đinh đang nhưng thân kiếm cũng chỉ uốn cong đi chứ vẫn không lút vào trong.
- Ta nói rồi. Gã da đen chậm rãi nói. Thanh kiếm này là hàng thật giá thật, không dối trẻ gạt già.
Đám đông còn chưa tỉnh lại thì gã mập đã nhảy vọt lên đoạt lấy túi tiền của vị công tử, khuôn mặt béo núc cười hì hì, phẩy tay nói:
- Công tử ca nhi, bảo kiếm thuộc về ngươi rồi. Năm trăm lượng mua một thanh kiếm, ngươi con mẹ nó kiếm được thật đó nha.
Công tử cũng tức điên lên, da mặt tím bầm như gan heo, bỗng hú lên tiếng quái dị, giơ kiếm chỉ vào gã da đen và gã mập:
- Hai tên cẩu tài hùa nhau lừa gạt gia gia ngươi. Bay đâu, đánh chết cho ta.
Bên cạnh công tử vốn có ba tên hào nô, chúng đã xoa tay xoa chân từ lâu, giờ được lệnh liền nhào về phía gã mập như hổ bắt dê. Bọn chúng thấy qua bản lĩnh của gã da đen nên tránh mạnh đánh yếu, đánh gã mập đoạt lại túi tiền trước đã.
Gã mập đứng im tại chỗ cứ như sợ đến ngây người. Tức thì đám hào nô đã đấm trúng người gã, quyền đánh vào thịt kêu thình thịch. Thế nhưng đánh được một quyền mà lại không đánh được quyền thứ hai vì tấm thân mỡ thịt của gã mập vừa dai vừa mềm giống như một đống bông, quyền đánh trúng là lập tức lún sâu vào, bên trong mỡ thịt sinh ra một loại lực hút khiến đám hào nô dùng hết khí lực từ thời bú sữa mẹ cũng không thể rút được nửa nắm đấm ra.
Đám đông ở bên đứng xem mà không ai hiểu nổi. Họ vốn tưởng là gã mập sẽ kêu la thảm thiết, đâu ngờ gã lại toét miệng cười hề hề mặt không đổi sắc còn đám hào nô lại miệng méo mắt lác, nét mặt cổ quái. Bọn chúng vẫn chưa từ bỏ ý định, ào ào dùng tay chân rảnh rỗi tung quyền xuất cước đánh về phía gã mập, thế nhưng không trúng còn tốt, một khi đánh trúng lại bị mỡ thịt hút lấy. Ba tên cao lớn ngang tàng dính vào thân thể gã mập giống như ruồi mắc mạng nhện, tiến không được, lui không xong, muốn cậy sức trâu kéo ngược đối thủ nhưng gã mập mạp đứng sừng sững như núi không hề lay động, chỉ thấy mặt gã càng đậm vẻ cười cợt.
Người khác xem thì hoang mang không hiểu, còn Nhạc Chi Dương là người trong nghề nên càng xem càng kinh hãi. Gã mập rõ ràng là một cao thủ nội gia, dùng nội lực hút lấy nắm đấm của ba người. Ba tên hào nô cũng không phải dạng bình thường, thân thủ nội ngoại kiêm tu, mỗi quyền mỗi cước ít nhất cũng đạt lực đạo trên trăm cân, muốn vây khốn được ba người thì nội lực ngoại lực đều cần phải vượt xa họ mới được. Trong những cao thủ Nhạc Chi Dương từng gặp thì Qua Toàn kình của Minh Đấu có chút tương tự nhưng là dùng tay phát kình lực chứ không phải toàn thân trên dưới nơi nào cũng có thể hút người giống như gã mập.
Thiếu niên công tử định tiến lên, thấy tình hình này lại do dự không quyết. Chợt nghe gã mập cười ha hả, thả lỏng chân và sải bước đi trên đường. Đám hào nô bị lôi đi đành lũ lượt theo gã tiến về phía trước, có tên nhảy lò cò, có kẻ bị kéo lê trên mặt đất, cả ba cố hết sức giãy dụa nhưng đều phí công vô ích. Tình cảnh này vừa cổ quái lại vừa buồn cười, đám đông chưa trông thấy bao giờ, lúc đầu còn kinh hãi sau thì ồ lên những tiếng cười vang. Tiếng cười âm vang hết đợt này đến đợt khác khiến ba tên nô tài vừa giận vừa xấu hổ, hận không thể tìm được khe đất nứt để chui vào.
Gã mập cười hì hì ha ha, đi hết vòng này đến vòng khác, càng đi càng nhanh vù vù xé gió. Đám nô tài mới đầu còn ngoác mồm chửi rủa, dần dần chuyển sang kêu khóc, tay chân sưng đỏ lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, thân hình bay lên như diều không chạm đất. Thiếu niên công tử đứng bên, tay cầm đoản kiếm, nhìn chằm chằm theo bốn người, hai mắt đăm đăm. Hắn tự biết gặp phải cao nhân nhưng vì sống trong nhung lụa rất ít bị thiệt thòi nên vẫn không cam tâm rút lui. Hắn đang còn do dự thì người lúc trước phun lửa đã đứng lên, tằng hắng một tiếng, thuận miệng nói:
- Lão Bặc, náo đủ chưa? Đừng quên còn có chính sự.
Gã mập cười khà một tiếng, đột nhiên dừng bước, quát lên:
- Cút.
Đám hào nô bỗng được thả tay chân, không tự chủ được thân hình văng ra, từ ba hướng bay về phía công tử kia. Công tử mắt tối sầm lại, bị thân thể ba người mấy trăm cân ngã đè xuống, cảm thấy người như bẹp dí tức thì kêu váng lên một tiếng thảm thiết.
Gã mập cười ha hả, xoay người rời đi, gã da đen và người phun lửa chạy theo sau, chớp mắt đã xuyên qua đám đông biến mất vô tung vô ảnh. Ba tên hào nô chật vật bò dậy, cúi đầu nhìn xuống thấy tiểu công tử đã ngất xỉu, mặt mũi bầm dập, liền cuống quít cứu hắn tỉnh lại, đồng thanh kêu gào:
- Điện hạ, vẫn khỏe chứ?
Tiểu công tử dần dần tỉnh lại, nhìn bốn chung quanh, nghiến răng giận dữ hỏi:
- Khỏe cái rắm con mẹ ngươi, ba tên chó má kia đâu rồi?
Một tên hào nô hậm hực đáp:
- Chạy rồi!
- Cái gì? Công tử giận dữ. Đi tìm quan sai phủ Ứng Thiên, không cho phép một tên nào chạy thoát. Không chém bọn chúng thành muôn mảnh thì Chu Cao Hú ta thề không làm người.
Đám hào nô mặt mày xấu hổ, một tên khẽ nói:
- Điện hạ, hay là cho qua đi. Bề trên mà biết người đến sông Tần Hoài chơi bời thì không tránh khỏi bị ăn đòn đâu.
Công tử biến sắc, do dự một lát bỗng nhiên nản chí nhụt chí, lầm bầm chửi rủa bò dậy, vịn vào đám nô tài tập tễnh bỏ đi.
Nhạc Chi Dương đứng bên nghe rõ ràng, thầm nghĩ công tử ca này tự xưng là Chu Cao Hú, đám người hầu lại gọi hắn là điện hạ, chẳng phải là người trong hoàng thất họ Chu của triều Minh ư? Người này lỗ mãng tàn bạo, ức hiếp nhỏ yếu, chịu lần thua thiệt lớn này cũng coi là bị trừng phạt đúng tội.
Đám đông đã giải tán hết. Nhạc Chi Dương ngẩng đầu thấy trăng đã lên gần giữa bầu trời, không còn sớm nữa nên định trở về Dương Minh quan, bỗng nhiên thấy động lòng, quay đầu lại nhìn xuyên qua đám người đi đường, trông thấy một sạp hàng bán tượng đất, đứng sau sạp là một bà lão luôn miệng tươi cười, tay đang nặn một pho tượng Vô Tích.
Nhạc Chi Dương tim đập rộn ràng, bà lão này chính là Địa Mẫu Thu Đào, nếu ngày trước trong hí viên không được bà xuất thủ tương trợ thì hắn và Chu Vi đã thành quỷ dưới kiếm của Trương Thiên Ý từ lâu rồi.
Nhạc Chi Dương trông thấy Thu Đào thì lòng không ngừng kích động, muốn đến cảm ơn, nhân tiện hỏi thăm xem Chu Vi sau đó ra sao. Nhưng vừa đi được mấy bước, hắn lại nghĩ chuyện Thu Đào đã thấy Linh Đạo Thạch Ngư, phát hiện mình chưa chết mà hỏi về việc này thì thật khó trả lời.
Hắn còn đang do dự thì Thu Đào đã nặn xong tượng đất giao cho người mua, đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời rồi thu hàng lại, chia hai phần dùng quang gánh gánh lên đi luôn. Nhạc Chi Dương chưa hết tâm tư, không chịu được cũng sải bước đi theo sau, cách bà lão xa xa.
Thu Đào gánh hàng đi không nhanh không chậm, xuyên qua mấy phố dài hẻm nhỏ thẳng đến bên bờ Trường Giang. Sông lớn chảy về đông, bờ cao nước rộng, cư dân thưa dần, mấy chiếc thuyền đánh cá phiêu bạt trên sông, ánh đèn đom đóm mờ tỏ chập chờn. Bỗng chốc đã đến bến Yến Tử, Thu Đào đột ngột dừng lại, liền nghe thấy có người cao giọng kêu gọi:
- Thu sư tỷ, sao bây giờ mới đến?
Giọng nói khá to, nghe rất quen tai. Nhạc Chi Dương sụp xuống nấp sau một tảng đá lớn, thò đầu ra xem thì thấy trên bến có ba người, người đang nói chuyện dáng vẻ cao lớn hùng vĩ, chính là gã da đen của gánh xiếc mãi nghệ bên ngoài miếu Phu tử. Lúc này gã mặc bộ quần áo mầu xanh, trông nhanh nhẹn dũng mãnh tuyệt luân, dáng như thiên thần. Bên trái gã là người phun lửa, còn bên phải là gã mập.
Thu Đào buông gánh xuống, vén tóc mai, cười nói:
- Ta không thể so với các ngươi đi tay không, cho dù đi đâu thì cũng phải mang theo đồ kiếm cơm mới được.
- Cái gì là đồ kiếm cơm? Gã mập nheo mắt, giọng dài ra. Ta thấy đó là đồ vật đòi mạng, trong gánh toàn đất, làm người ta buồn chết không đền mạng.
- Bặc Lưu. Thu Đào nhìn gã mập một lát rồi lạnh lùng nói. Có biết đêm nay ngươi chọc tới ai không?
- Ta thì có thể chọc được ai? Gã mập hai tay xoa bụng, cười tủm tỉm nói. Sư tỷ cũng không phải không biết bỉ nhân luôn có thiện chí giúp người, chưa từng trêu chọc gây sự với ai.
Thu Đào hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ba người các ngươi nói đã tiêu hết lộ phí, phải mãi nghệ kiếm tiền, kết quả là chỉ lo gây chuyện thị phi. Hừ, nhưng đây là kinh thành, đừng quên tại sao chúng ta đến đây.
Ba người nín lặng, người phun lửa nói:
- Sư tỷ, coi như chúng ta sai, nhưng tên công tử ca nhi kia khinh người quá đáng.
- Đúng vậy! Gã da đen cũng nói. Sư tỷ, tiểu tử đó ngang ngược, nếu không giáo huấn một lần thì hắn không biết cha mẹ mình là ai.
Thu Đào cười lạnh hỏi:
- Ngươi bảo cha hắn mẹ là ai?
Ba người quay mặt nhìn nhau, Bặc Lưu cười nói:
- Sư tỷ ở lại sau, chắc là nghe ngóng được gì chăng.
- Hắn là Chu Cao Hú. Thu Đào từ tốn nói. Cha hắn là Yến Vương Chu Lệ, mẹ hắn là con gái của Từ Đạt.
Ba người cùng ồ lên. Bặc Lưu đấm ngực dậm chân, gào ầm lên:
- Tiếc thật, tiếc thật. Biết thế thì tăng thêm chút kình lực, không ép hắn thành bánh thịt thì cũng cho hắn gãy mấy cái xương sườn mới phải.
Hai người khác đồng thanh:
- Đúng, đúng.
- Thêm kình lực cái gì? Thu Đào quát. Các ngươi quên lệnh cấm của thành chủ rồi à?
Ba người lại nhìn nhau, Bặc Lưu đau khổ nói:
- Không. Tám bộ thành Tây không được đối địch với Chu Nguyên Chương. Nhưng Chu Nguyên Chương là Chu Nguyên Chương, chúng ta không được động vào hắn nhưng chẳng lẽ cũng không được đánh con cháu của hắn sao?
- Lại giảo biện. Thu Đào mất hứng. Ngươi đánh thương Chu Cao Hú, tất nhiên sẽ động đến Chu Nguyên Chương. Hơn nữa, nô tài của Chu Cao Hú cũng không phải hạng người thường, tất cả đều là thị vệ của Yến Vương phủ Bắc Bình.
Bặc Lưu giật mình nói:
- Chẳng trách bọn hắn đều nói giọng phương bắc, công phu quyền cước cũng không yếu. Thế thằng nhóc họ Chu không ở Bắc Bình hưởng phúc lại chạy tới kinh thành làm gì?
Thu Đào đáp:
- Mấy năm trước Chu Nguyên Chương ra một đạo thánh chỉ, lệnh các vương trong thiên hạ cho con đến kinh sư để chính hắn dạy văn giảng võ. Hắn bề ngoài nói là dạy bảo con cháu nhưng ai có chút kiến thức đều biết, đám hoàng tôn đến kinh sư đều là những người có tư chất, các vương có dã tâm cũng không dám phản kháng triều đình.
- Hỗn láo. Gã da đen lớn tiếng. Cái lão tiểu tử này đến cả con cháu mình cũng không tin thì lão còn có thể tin ai được nữa?
- Chuyện này cũng không trách lão được. Thu Đào chậm rãi nói. Xưa nay cha giết con, con giết cha vì ngôi vị hoàng đế đã quá nhiều, Chu Nguyên Chương tuổi tác cao dần, không toan tính cho mình thì cũng phải tính toán cho Hoàng thái tôn của lão.
Gã da đen hừ một tiếng, vẫn còn nổi giận bất bình. Thu Đào nói thêm:
- Trong đám cháu chắt của Chu Nguyên Chương, tên Chu Cao Hú này nổi tiếng ngang bướng, văn vẻ không đến đầu đến đũa, võ nghệ chẳng học được bao nhiêu, hai năm trước ngang nhiên trộm ngựa trốn về phương bắc du ngoạn, dọc đường còn đả thương quan lại đuổi theo hắn, kết quả là bị bắt về đánh đòn. Nhưng tiểu tử này sẹo chưa lành đã quên đau, đêm nay lại vụng trộm đến sông Tần Hoài chơi gái, hắn sợ tổ phụ biết nên bị các ngươi trêu chọc cũng nhất định không dám lộ ra, nhưng nếu làm cho hắn bị thương nặng thì lại là chuyện khác.
Gã da đen buồn rầu nói:
- Thu sư tỷ, ta vẫn không rõ thành chủ có năng lực thông thiên triệt địa mà sao cứ phải nhẫn chịu với họ Chu? Tám người chúng ta đều có thù sâu như biển với Chu Nguyên Chương, cho dù không thể đâm lão một đao nhưng chẳng lẽ trút mấy cơn giận cũng không được sao?
Nhạc Chi Dương nghe thấy bốn chữ thông thiên triệt địa thì bỗng động lòng, nhớ tới đoạn đầu di thư của Nhạc Thiều Phượng cũng nói kẻ thù có năng lực thông thiên triệt địa. Thiên hạ không mấy người đủ sức nhận câu này, vậy thành chủ kia là thần thánh phương nào?
Chợt nghe Thu Đào thở dài một hơi, nhìn về phía hắn không nói câu nào. Bến sông tạm thời yên lặng. Người phun lửa nói:
- Thạch Xuyên, ngươi quên lời thành chủ rồi sao? Thiên hạ dễ động mà khó tĩnh, nếu sinh loạn thì không dễ thu thập. Cuối thời nhà Nguyên loạn lạc chết chóc, bách tính khó khăn lắm mới có được mấy ngày thái bình. Nếu Chu hoàng thất nhà Minh có biến cố, thiên hạ sẽ lại rơi vào chiến tranh. Yên ổn thiên hạ là công nghĩa, thù của chúng ta là thù riêng, không thể vì việc riêng của bản thân mà làm hại bách tính thiên hạ.
Bặc Lưu đứng nghe, tay xoa bụng than thở. Gã da đen ôm mặt, oán hận nói:
- Chu Liệt, ngươi nói không sai, nhưng Thạch Xuyên ta lại nuốt không trôi nỗi oán hận này.
- Lão Thạch, ngươi quên sao? Thu Đào dừng một chút, âm thầm nói: Năm xưa tổ sư gia vì oán cừu riêng của mình mà công thành phá nước, gây họa cho đời, về sau hối hận suốt nửa đời còn lại, đến chết vẫn còn ân hận.
- Thôi! Thạch Xuyên nắm chặt nắm đấm, hung dữ vung lên. Giang sơn tươi đẹp thế mà lại làm lợi cho tên súc sinh kia.
- Giữa hai cái hại thì chọn cái nhẹ hơn! Chu Liệt lắc đầu thở dài. Thành chủ tài năng như thần còn không có cách gì, chúng ta có tí bản lĩnh thế này thì cũng chỉ đành bỏ mặc buông xuôi.
Nhạc Chi Dương nấp sau tảng đá nghe vậy liền cảm thấy hồ đồ, dường như bốn người này có thù với họ Chu nhưng lại bị một loại ước chế nào đó nên không thể báo thù rửa hận.
Hắn đang nghĩ ngợi bỗng thấy Thu Đào quay đầu lại, hướng về phía hắn mỉm cười, cao giọng nói:
- Túc hạ nghe lâu như vậy còn chưa đã nghiện sao?
Câu nói này đột nhiên vang lên, Nhạc Chi Dương như phải chịu một côn vào đầu, cuống quít nhảy dựng lên. Hắn quay đầu chạy, mới được vài bước đã thấy bóng người nhoáng lên một cái rồi Thạch Xuyên xịu mặt đứng ở phía trước. Nhạc Chi Dương vội vã dừng lại, chạy quành sang hướng khác, không ngờ vừa quay đầu đã thấy một cái bản mặt béo múp đang tủm tỉm cười. Hắn lấy làm kinh hãi, vô thức rút sáo trúc ra dùng chiêu Anh Tinh Nhập Miếu đâm thẳng về phía trước, vào chính giữa ngực Bặc Lưu, cảm thấy vừa dai vừa mềm, cây sáo lún vào hơn một tấc.
Nhạc Chi Dương vừa đâm vào liền nhớ tới kết cục của đám hào nô, vội vội vàng vàng thu hồi sáo trúc nhưng đã muộn, từ trong cơ thể Bặc Lưu sinh ra một luồng sức hút dính chặt cây sáo lại. Nhạc Chi Dương không nhổ ra được liền vung chưởng tấn công nhưng mới đến nửa đường chợt tỉnh ngộ, cố gắng rụt lại đồng thời buông cây sáo ra và nhảy lùi ra đằng sau.
Nhạc Chi Dương chưa đứng vững đã nghe một tiếng quát khẽ, Thạch Xuyên chộp bàn tay to như cái quạt bồ về phía trước. Nhạc Chi Dương xuất chiêu Ưu Tòng Trung Lai, trở tay đánh một quyền trúng huyệt Khúc Trì trên cánh tay của gã. Quyền này như đánh phải sắt chẳng thế lay động cánh tay của gã mà Nhạc Chi Dương lại cảm thấy xương tay mình muốn gãy ra, đau quá liền hít vào một hơi khí lạnh.
Thạch Xuyên hừ một tiếng, bàn tay vẫn hướng đánh về phía trước. Nhạc Chi Dương sử dụng Loạn Vân Bộ lui lại hai bước, chân trái tung ra đá bốp vào bụng của gã. Chiêu này từ Vô Định Cước, phiêu diêu bất định, vừa trá vừa hung, nhưng mũi chân đá tới lại như đá trúng bức tường đồng. Đau đớn kịch liệt truyền đến, Nhạc Chi Dương kêu váng lên, dậm chân ra sức nhảy lùi về sau nhưng chưa đứng vững đã bị Thạch Xuyên túm được. Nhạc Chi Dương đau chân trái, tránh né không linh hoạt, định quay người thì đã bị đối phương chế trụ huyệt Kiên Tỉnh.
Nhạc Chi Dương toàn thân tê dại, mất hết khí lực. Thạch Xuyên cười ha ha, khoát tay xách hắn lên, sải bước đi trở về bến Yến tử. Bặc Lưu cầm sáo trúc, cười hì hì đi sát bên.
Thạch Xuyên điểm hai huyệt đạo của Nhạc Chi Dương, nói lớn tiếng:
- Ta biết tiểu tử này là gian tế của Đông đảo......
- Không phải! Bặc Lưu xen vào. Chiêu thức hắn đâm ta, định mưu rồi mới phát động, dư chiêu trùng trùng, chính là công phu của Thái Hạo cốc.
- Nói bậy. Thạch Xuyên khẽ đảo mắt. Quyền hắn đánh ta rõ ràng là "Vong Ưu quyền", cước đá ta có sáu bảy phần tương tự như "Vô Định cước’.
- Giống sáu bảy phần vẫn còn ba bốn phần không giống. Bặc Lưu gật gù đắc ý. Lão Thạch, ngươi không có mắt sao? Tiểu tử này là đạo sĩ, chín chin phần trăm là đệ tử Thái Hạo cốc.
Thạch Xuyên xì một tiếng khinh miệt, nói:
- Ta nói là đệ tử Đông đảo.
Bặc Lưu hỏi:
- Kỳ thật, Đông đảo có đạo sĩ từ bao giờ vậy?
Nói đến đây, hai người trợn mắt nhìn nhau. Chu Liệt liền khoát tay nói:
- Đừng cãi nhau nữa, có lẽ hắn vừa là Đông đảo, vừa là Thái Hạo cốc.
Hai người Bốc, Thạch cùng kêu lên:
- Cái gì? Hai nhà này đều ai vì chủ nấy, làm sao mà ở cùng một chỗ được?
Chu Liệt thoáng lưỡng lự, quay đầu lại hỏi:
- Thu sư tỷ, ngươi thấy thế nào?
Thu Đào cười nói:
- Ta thấy hắn không phải thuộc cả hai nhà, chiêu thức chỉ có hình, không có thần, càng kỳ quái là hoàn toàn không có nội lực. Luyện quyền không luyện công thì đến già chỉ là công dã tràng. Nếu là đệ tử hai nhà này thì tại sao chỉ có chiêu thức mà không luyện nội công?
Đám người nghe thấy có lý, đua nhau gật đầu. Thạch Xuyên nói:
- Để ta hỏi hắn một chút.
Gã vênh mặt lên, nhếch miệng hỏi:
- Tiểu tử, ngươi là đệ tử Đông đảo à?
Nhạc Chi Dương thất thủ bị bắt đang bực mình, tức thì đáp:
- Không phải.
Thạch Xuyên tối sầm mặt, Bặc Lưu liếc nhìn gã lấy làm đắc ý, cố gắng tỏ vẻ ôn hoà hỏi Nhạc Chi Dương:
- Như vậy ngươi là đệ tử Thái Hạo cốc rồi?
Nhạc Chi Dương lạnh lùng nói:
- Cũng không phải!
Bặc Lưu đang cười cứng lại, Thạch Xuyên thấy vậy cảm thấy hả giận, cười ha hả ha hả.
Chiếc kiệu mềm giống như một con thuyền lá nhỏ phiêu dạt tung tăng trong biển người. Nhạc Chi Dương theo sát phía sau, lát sau đã đến trước miếu Phu tử. Du khách ồn ào náo nhiệt, hắn len lỏi giữa đám người đi đường gắng sức tiến về phía trước, thình lình mấy đứa nhỏ ăn mày xúm lại vây quanh hắn xin tiền.
Nhạc Chi Dương dây dưa không thoát được, nắm lấy ít tiền đồng rải xuống đất. Đám ăn mày tranh nhau cúi xuống nhặt, hắn thừa cơ thoát khỏi bọn chúng, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy đầu người nhấp nhô, chẳng còn thấy bóng dáng chiếc kiệu mềm đâu nữa. Nhạc Chi Dương thầm hối hận, hắn đề phòng bị người để ý nên không mang theo Phi Tuyết, nếu có Bạch Chuẩn trên trời thì làm gì có ai có thể trốn khỏi mắt ưng của nó?
Miếu Phu tử là nơi Nhạc Chi Dương chơi đùa thuở nhỏ. Hắn trở lại chốn cũ, không khỏi thấy nao lòng. Hí viên mở cửa lại từ lâu nhưng đã đổi chủ. Nhạc Chi Dương hồi tưởng lại cái đêm đao quang huyết ảnh kia vẫn cảm thấy buốt lạnh trong lòng.
Hắn đang đi lang thang chợt nghe có tiếng hô vang, quay đầu lại thì thấy phía trước vòng trong vòng ngoài mấy tầng, không ít người rảnh rỗi vây quanh. Nhạc Chi Dương sinh lòng hiếu kì, len vào đám người liền thấy một người đàn ông đang phun lửa.
Thuật phun lửa không phải của hiếm. Nhạc Chi Dương đang định rời đi, chợt thấy người đàn ông ngửa đầu lên trời, há miệng phun ra một luồng lửa thật dài, uốn éo mấy lần, biến thành một con rồng lửa lắc đầu vẫy đuôi, có lân giáp giống như thật. Càng kinh ngạc chính là nghệ nhân phun lửa thường chỉ phun một lần là xong nhưng lửa từ miệng người đàn ông này lại như vô cùng vô tận, con rồng lửa cũng ngưng tụ không tan, xoay vần bay múa cứ như là vật sống.
Tiếng khen hay vang ầm bốn phía như sấm, Nhạc Chi Dương cũng không chịu được vỗ tay rầm rầm, nhìn kỹ người phun lửa chưa đến bốn mươi tuổi, không cao không thấp, mặt mũi bình thường, không biết có phải vì phun lửa hay không mà trên mặt trắng nõn không có lấy một sợi râu.
Một lát sau con rồng lửa mới tắt. Gã lại phun ra một con Phượng hoàng lửa, ngẩng đầu vểnh đuôi giương cánh như muốn bay lên, sau đó lần lượt phun ra rắn lửa uốn éo, ngựa lửa phi nhanh, rất là chân thật.
Nhạc Chi Dương le lưỡi, phỏng đoán người đàn ông đang dùng huyễn thuật nhưng lại không nghĩ ra được là loại huyễn thuật nào. Hắn đang nghĩ ngợi thì người đàn ông đã thu lửa, cầm chậu đi bốn phía nhận thưởng nghe lách cách lách cách, chốc lát tiền đồng đã tràn đầy. Nhạc Chi Dương nhất thời cao hứng, ném cho một khối bạc vụn nặng nửa lạng. Người đàn ông trông thấy, cười hì hì gật đầu liên tục với hắn.
Gã thu xong tiền thưởng thì đứng sang một bên. Chợt nghe tiếng chiêng vang vang, một người lực lưỡng như tháp sắt từ phía sau tiến ra, thân cao chín thước, mặc bộ đồ màu đỏ, da thịt đen nhánh, cơ bắp cuồn cuộn, chắp tay chào khán giả rồi không nói câu nào mà nằm luôn vào giữa hai tấm đinh sắt.
Người gõ chiêng là một cái gã mập. Hắn ném đồng la đi, cầm lấy một cây chuỳ sắt lớn, nở nụ cười chân thành, cái bụng vừa lớn vừa tròn, lúc đi mỡ thịt cứ nảy nung núc. Gã béo đi đến trước mặt gã da đen, quan sát một vòng rồi đột nhiên xoay tròn thiết chùy, hung hăng đập xuống tấm đinh phát ra tiếng choang choang. Tấm đinh lún xuống, cây chùy rèn từ tinh cương bị uốn cong veo.
Trong đám đông vang lên những tiếng hô kinh ngạc, gã mập vẫn không ngừng tay, liên tiếp đập thiết chùy xuống cho đến khi tất cả gai sắt đổ rạp xuống áp sát vào mặt tấm thép. Gã mập đá bay tấm đinh ra ngoài, gã da đen xoay người nhảy lên, trên dưới toàn thân hoàn toàn không bị thương tổn, chỉ có thêm một số điểm trắng.
Gã mập cầm tấm đinh thép đến trước mặt đám đông, cười hì hì nói:
- Mời xem, mời xem......
Nhạc Chi Dương cũng không nhịn được sờ thử, quả nhiên là làm từ tinh cương, nếu không có sức mạnh trăm cân thì đừng mơ uốn thẳng lại được. Hắn từng nghe Tịch Ứng Chân nói là khổ luyện công phu ngoại gia đến mức nhất định thì có thể chém bia phá đá, không sợ đao thương. Gã da đen cao minh như thế, chắc hẳn là cao thủ ngoại gia. Nhưng Tịch Ứng Chân cũng nói khổ luyện công phu mà gặp phải cao thủ nội gia lấy khí chọi khí thì nhất định phải chịu nhiều thiệt thòi.
Gã mập đi vòng quanh một vòng, bỗng rút ra một thanh đoản kiếm và dúi vào tay gã da đen rồi bĩu môi cười. Gã da đen vung kiếm lên, hung hăng chém trúng đầu vai của gã mập. Mọi người kinh hãi hét lên nhưng đoản kiếm như bị thất bại chém sượt xuống đất. Gã da đen liên tục bổ vài kiếm nhưng không chém rách được ngay cả quần áo của gã mập. Đám đông lúc đầu kinh hãi, giờ lại cảm thấy buồn cười, cười ầm lên hì hì ha ha.
Đám đông đang vui cười, gã da đen bỗng trừng mắt hét lớn, đột nhiên xoay tay đâm phốc một kiếm vào bụng gã mập, lưỡi kiếm cắm thẳng đến chuôi. Gã mập lui lại hai bước, chỉ chỉ vào gã da đen, đột nhiên trợn trừng hai mắt ngã phịch xuống đất.
Đám người lập tức im lặng, há hốc miệng nhìn gã mập. Đột nhiên, có tiếng cười ha hả. Gã da đen nghe thấy tiếng cười liền ngoảnh đầu nhìn lại, thấy một vị công tử trẻ tuổi quần áo lượt là, vóc người thanh nhã, khoảng chưa đến mười tám tuổi, chân mày lộ ra khí tức kiệt ngạo. Gã da đen tỏ vẻ không ưa, hỏi:
- Vị khách xem này, ngươi cười cái gì?
Giọng hắn mười phần mạnh mẽ như là tiếng chuông đồng.
Công tử bĩu môi nói:
- Đây là ảo thuật thôi mà? Hừ, ta con mẹ nó cũng biết.
Gã da đen khẽ đảo hai mắt:
- Ai nói đây là ảo thuật chứ?
Công tử gật gù đắc ý:
- Thanh kiếm này là giả mà, mũi kiếm có thể duỗi ra có thể thụt vào, khi đâm thì thụt vào, khi rút ra thì lại duỗi ra. Không nói gạt ngươi, trong nhà tiểu gia ta cũng có một thanh đồ chơi thế này, hù dọa mẹ ta thì được nhưng không được lừa người khác.
Gã da đen sững người, quay đầu nhìn gã mập, râu ria dựng đứng giận dữ quát lên:
- Nói bậy. Thanh kiếm này hàng thật giá thật, không dối trẻ lừa già.
- Được lắm! Công Tử cười hì hì. Ngươi rút kiếm ra xem một chút.
Gã da đen lại ngẩn ra, ho khan mấy tiếng, nói quanh co:
- Không phải kiếm co duỗi thì sẽ thế nào?
Công tử móc ra một thỏi bạc lớn ném cho gã da đen, bệ vệ nói:
- Không phải kiếm co duỗi thì năm mươi lượng bạc cho ngươi.
Gã da đen nheo đôi mắt hổ nhìn chằm chằm vào thỏi bạc kia, mặt lộ vẻ lưỡng lự. Công tử thấy gã chột dạ, khí thế càng hoành tráng, cười nói:
- Con mẹ nó, đừng thấy mà thèm, nếu là kiếm co duỗi thì ngươi cũng phải bồi thường cho ta năm mươi lượng bạc. Thế nào, đánh cược hay không?
Gã da đen mặt đen tím lại tỏ vẻ rất khó chịu, chậm rãi nói:
- Năm mươi lượng ít quá, năm trăm lượng được không?
Công tử cảm thấy ngoài ý muốn, hơi sững người rồi cười ha ha nói:
- Hảo tiểu tử, ngươi con mẹ nó nghĩ sẽ lừa được ta phải không? Ngươi nâng tiền đặt cược chỉ để gạt ta biết khó mà lui, hừ, sao không nhìn xem lão tử là ai?
Công tử vẫy tay một cái, hào nô bên cạnh liền đưa lên một túi tiền. Công tử dốc miệng túi xuống, đổ ra hơn hai mươi đồng vàng Nguyên bảo, tính sơ sơ ít nhất cũng đáng sáu trăm lượng bạc. Đám đông lao xao bàn tán ầm ĩ, ai nấy nhìn chằm chằm vào đống Nguyên bảo tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ.
- Thế nào? Có đủ hay không? Công tử dương dương đắc ý nhìn khắp chung quanh. Tiểu tử da đen, ngươi thắng thì túi Nguyên bảo này sẽ con mẹ nó thuộc về ngươi.
Công tử vốn cho rằng việc đến nước này thì gã da đen sẽ sợ hãi thú nhận là mình gian dối, ai ngờ gã da đen không hề biến sắc, quay người lại rút phắt thanh kiếm ra, vứt keng một tiếng đến trước mặt công tử.
Lưỡi kiếm sáng lạnh kinh người, không nhiễm một vệt máu, gã mập vẫn nằm giả chết trên mặt đất, chỗ trúng kiếm lại chẳng hề có lấy một vết thương. Đám đông thấy tình cảnh này cười nghiêng ngửa. Nhạc Chi Dương đứng xem cũng mỉm cười, đồng thời rất lo lắng, một khi những kẻ mãi nghệ này thua thì lấy đâu ra năm trăm lượng bạc bồi thường.
Công tử cười rạng rỡ, nhặt thanh đoản kiếm lên, vuốt vuốt định ấn lưỡi kiếm vào trong nhưng mũi kiếm không nhúc nhích tí nào. Công tử biến sắc, giơ kiếm đâm xuống đất kêu đinh đang nhưng thân kiếm cũng chỉ uốn cong đi chứ vẫn không lút vào trong.
- Ta nói rồi. Gã da đen chậm rãi nói. Thanh kiếm này là hàng thật giá thật, không dối trẻ gạt già.
Đám đông còn chưa tỉnh lại thì gã mập đã nhảy vọt lên đoạt lấy túi tiền của vị công tử, khuôn mặt béo núc cười hì hì, phẩy tay nói:
- Công tử ca nhi, bảo kiếm thuộc về ngươi rồi. Năm trăm lượng mua một thanh kiếm, ngươi con mẹ nó kiếm được thật đó nha.
Công tử cũng tức điên lên, da mặt tím bầm như gan heo, bỗng hú lên tiếng quái dị, giơ kiếm chỉ vào gã da đen và gã mập:
- Hai tên cẩu tài hùa nhau lừa gạt gia gia ngươi. Bay đâu, đánh chết cho ta.
Bên cạnh công tử vốn có ba tên hào nô, chúng đã xoa tay xoa chân từ lâu, giờ được lệnh liền nhào về phía gã mập như hổ bắt dê. Bọn chúng thấy qua bản lĩnh của gã da đen nên tránh mạnh đánh yếu, đánh gã mập đoạt lại túi tiền trước đã.
Gã mập đứng im tại chỗ cứ như sợ đến ngây người. Tức thì đám hào nô đã đấm trúng người gã, quyền đánh vào thịt kêu thình thịch. Thế nhưng đánh được một quyền mà lại không đánh được quyền thứ hai vì tấm thân mỡ thịt của gã mập vừa dai vừa mềm giống như một đống bông, quyền đánh trúng là lập tức lún sâu vào, bên trong mỡ thịt sinh ra một loại lực hút khiến đám hào nô dùng hết khí lực từ thời bú sữa mẹ cũng không thể rút được nửa nắm đấm ra.
Đám đông ở bên đứng xem mà không ai hiểu nổi. Họ vốn tưởng là gã mập sẽ kêu la thảm thiết, đâu ngờ gã lại toét miệng cười hề hề mặt không đổi sắc còn đám hào nô lại miệng méo mắt lác, nét mặt cổ quái. Bọn chúng vẫn chưa từ bỏ ý định, ào ào dùng tay chân rảnh rỗi tung quyền xuất cước đánh về phía gã mập, thế nhưng không trúng còn tốt, một khi đánh trúng lại bị mỡ thịt hút lấy. Ba tên cao lớn ngang tàng dính vào thân thể gã mập giống như ruồi mắc mạng nhện, tiến không được, lui không xong, muốn cậy sức trâu kéo ngược đối thủ nhưng gã mập mạp đứng sừng sững như núi không hề lay động, chỉ thấy mặt gã càng đậm vẻ cười cợt.
Người khác xem thì hoang mang không hiểu, còn Nhạc Chi Dương là người trong nghề nên càng xem càng kinh hãi. Gã mập rõ ràng là một cao thủ nội gia, dùng nội lực hút lấy nắm đấm của ba người. Ba tên hào nô cũng không phải dạng bình thường, thân thủ nội ngoại kiêm tu, mỗi quyền mỗi cước ít nhất cũng đạt lực đạo trên trăm cân, muốn vây khốn được ba người thì nội lực ngoại lực đều cần phải vượt xa họ mới được. Trong những cao thủ Nhạc Chi Dương từng gặp thì Qua Toàn kình của Minh Đấu có chút tương tự nhưng là dùng tay phát kình lực chứ không phải toàn thân trên dưới nơi nào cũng có thể hút người giống như gã mập.
Thiếu niên công tử định tiến lên, thấy tình hình này lại do dự không quyết. Chợt nghe gã mập cười ha hả, thả lỏng chân và sải bước đi trên đường. Đám hào nô bị lôi đi đành lũ lượt theo gã tiến về phía trước, có tên nhảy lò cò, có kẻ bị kéo lê trên mặt đất, cả ba cố hết sức giãy dụa nhưng đều phí công vô ích. Tình cảnh này vừa cổ quái lại vừa buồn cười, đám đông chưa trông thấy bao giờ, lúc đầu còn kinh hãi sau thì ồ lên những tiếng cười vang. Tiếng cười âm vang hết đợt này đến đợt khác khiến ba tên nô tài vừa giận vừa xấu hổ, hận không thể tìm được khe đất nứt để chui vào.
Gã mập cười hì hì ha ha, đi hết vòng này đến vòng khác, càng đi càng nhanh vù vù xé gió. Đám nô tài mới đầu còn ngoác mồm chửi rủa, dần dần chuyển sang kêu khóc, tay chân sưng đỏ lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, thân hình bay lên như diều không chạm đất. Thiếu niên công tử đứng bên, tay cầm đoản kiếm, nhìn chằm chằm theo bốn người, hai mắt đăm đăm. Hắn tự biết gặp phải cao nhân nhưng vì sống trong nhung lụa rất ít bị thiệt thòi nên vẫn không cam tâm rút lui. Hắn đang còn do dự thì người lúc trước phun lửa đã đứng lên, tằng hắng một tiếng, thuận miệng nói:
- Lão Bặc, náo đủ chưa? Đừng quên còn có chính sự.
Gã mập cười khà một tiếng, đột nhiên dừng bước, quát lên:
- Cút.
Đám hào nô bỗng được thả tay chân, không tự chủ được thân hình văng ra, từ ba hướng bay về phía công tử kia. Công tử mắt tối sầm lại, bị thân thể ba người mấy trăm cân ngã đè xuống, cảm thấy người như bẹp dí tức thì kêu váng lên một tiếng thảm thiết.
Gã mập cười ha hả, xoay người rời đi, gã da đen và người phun lửa chạy theo sau, chớp mắt đã xuyên qua đám đông biến mất vô tung vô ảnh. Ba tên hào nô chật vật bò dậy, cúi đầu nhìn xuống thấy tiểu công tử đã ngất xỉu, mặt mũi bầm dập, liền cuống quít cứu hắn tỉnh lại, đồng thanh kêu gào:
- Điện hạ, vẫn khỏe chứ?
Tiểu công tử dần dần tỉnh lại, nhìn bốn chung quanh, nghiến răng giận dữ hỏi:
- Khỏe cái rắm con mẹ ngươi, ba tên chó má kia đâu rồi?
Một tên hào nô hậm hực đáp:
- Chạy rồi!
- Cái gì? Công tử giận dữ. Đi tìm quan sai phủ Ứng Thiên, không cho phép một tên nào chạy thoát. Không chém bọn chúng thành muôn mảnh thì Chu Cao Hú ta thề không làm người.
Đám hào nô mặt mày xấu hổ, một tên khẽ nói:
- Điện hạ, hay là cho qua đi. Bề trên mà biết người đến sông Tần Hoài chơi bời thì không tránh khỏi bị ăn đòn đâu.
Công tử biến sắc, do dự một lát bỗng nhiên nản chí nhụt chí, lầm bầm chửi rủa bò dậy, vịn vào đám nô tài tập tễnh bỏ đi.
Nhạc Chi Dương đứng bên nghe rõ ràng, thầm nghĩ công tử ca này tự xưng là Chu Cao Hú, đám người hầu lại gọi hắn là điện hạ, chẳng phải là người trong hoàng thất họ Chu của triều Minh ư? Người này lỗ mãng tàn bạo, ức hiếp nhỏ yếu, chịu lần thua thiệt lớn này cũng coi là bị trừng phạt đúng tội.
Đám đông đã giải tán hết. Nhạc Chi Dương ngẩng đầu thấy trăng đã lên gần giữa bầu trời, không còn sớm nữa nên định trở về Dương Minh quan, bỗng nhiên thấy động lòng, quay đầu lại nhìn xuyên qua đám người đi đường, trông thấy một sạp hàng bán tượng đất, đứng sau sạp là một bà lão luôn miệng tươi cười, tay đang nặn một pho tượng Vô Tích.
Nhạc Chi Dương tim đập rộn ràng, bà lão này chính là Địa Mẫu Thu Đào, nếu ngày trước trong hí viên không được bà xuất thủ tương trợ thì hắn và Chu Vi đã thành quỷ dưới kiếm của Trương Thiên Ý từ lâu rồi.
Nhạc Chi Dương trông thấy Thu Đào thì lòng không ngừng kích động, muốn đến cảm ơn, nhân tiện hỏi thăm xem Chu Vi sau đó ra sao. Nhưng vừa đi được mấy bước, hắn lại nghĩ chuyện Thu Đào đã thấy Linh Đạo Thạch Ngư, phát hiện mình chưa chết mà hỏi về việc này thì thật khó trả lời.
Hắn còn đang do dự thì Thu Đào đã nặn xong tượng đất giao cho người mua, đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời rồi thu hàng lại, chia hai phần dùng quang gánh gánh lên đi luôn. Nhạc Chi Dương chưa hết tâm tư, không chịu được cũng sải bước đi theo sau, cách bà lão xa xa.
Thu Đào gánh hàng đi không nhanh không chậm, xuyên qua mấy phố dài hẻm nhỏ thẳng đến bên bờ Trường Giang. Sông lớn chảy về đông, bờ cao nước rộng, cư dân thưa dần, mấy chiếc thuyền đánh cá phiêu bạt trên sông, ánh đèn đom đóm mờ tỏ chập chờn. Bỗng chốc đã đến bến Yến Tử, Thu Đào đột ngột dừng lại, liền nghe thấy có người cao giọng kêu gọi:
- Thu sư tỷ, sao bây giờ mới đến?
Giọng nói khá to, nghe rất quen tai. Nhạc Chi Dương sụp xuống nấp sau một tảng đá lớn, thò đầu ra xem thì thấy trên bến có ba người, người đang nói chuyện dáng vẻ cao lớn hùng vĩ, chính là gã da đen của gánh xiếc mãi nghệ bên ngoài miếu Phu tử. Lúc này gã mặc bộ quần áo mầu xanh, trông nhanh nhẹn dũng mãnh tuyệt luân, dáng như thiên thần. Bên trái gã là người phun lửa, còn bên phải là gã mập.
Thu Đào buông gánh xuống, vén tóc mai, cười nói:
- Ta không thể so với các ngươi đi tay không, cho dù đi đâu thì cũng phải mang theo đồ kiếm cơm mới được.
- Cái gì là đồ kiếm cơm? Gã mập nheo mắt, giọng dài ra. Ta thấy đó là đồ vật đòi mạng, trong gánh toàn đất, làm người ta buồn chết không đền mạng.
- Bặc Lưu. Thu Đào nhìn gã mập một lát rồi lạnh lùng nói. Có biết đêm nay ngươi chọc tới ai không?
- Ta thì có thể chọc được ai? Gã mập hai tay xoa bụng, cười tủm tỉm nói. Sư tỷ cũng không phải không biết bỉ nhân luôn có thiện chí giúp người, chưa từng trêu chọc gây sự với ai.
Thu Đào hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ba người các ngươi nói đã tiêu hết lộ phí, phải mãi nghệ kiếm tiền, kết quả là chỉ lo gây chuyện thị phi. Hừ, nhưng đây là kinh thành, đừng quên tại sao chúng ta đến đây.
Ba người nín lặng, người phun lửa nói:
- Sư tỷ, coi như chúng ta sai, nhưng tên công tử ca nhi kia khinh người quá đáng.
- Đúng vậy! Gã da đen cũng nói. Sư tỷ, tiểu tử đó ngang ngược, nếu không giáo huấn một lần thì hắn không biết cha mẹ mình là ai.
Thu Đào cười lạnh hỏi:
- Ngươi bảo cha hắn mẹ là ai?
Ba người quay mặt nhìn nhau, Bặc Lưu cười nói:
- Sư tỷ ở lại sau, chắc là nghe ngóng được gì chăng.
- Hắn là Chu Cao Hú. Thu Đào từ tốn nói. Cha hắn là Yến Vương Chu Lệ, mẹ hắn là con gái của Từ Đạt.
Ba người cùng ồ lên. Bặc Lưu đấm ngực dậm chân, gào ầm lên:
- Tiếc thật, tiếc thật. Biết thế thì tăng thêm chút kình lực, không ép hắn thành bánh thịt thì cũng cho hắn gãy mấy cái xương sườn mới phải.
Hai người khác đồng thanh:
- Đúng, đúng.
- Thêm kình lực cái gì? Thu Đào quát. Các ngươi quên lệnh cấm của thành chủ rồi à?
Ba người lại nhìn nhau, Bặc Lưu đau khổ nói:
- Không. Tám bộ thành Tây không được đối địch với Chu Nguyên Chương. Nhưng Chu Nguyên Chương là Chu Nguyên Chương, chúng ta không được động vào hắn nhưng chẳng lẽ cũng không được đánh con cháu của hắn sao?
- Lại giảo biện. Thu Đào mất hứng. Ngươi đánh thương Chu Cao Hú, tất nhiên sẽ động đến Chu Nguyên Chương. Hơn nữa, nô tài của Chu Cao Hú cũng không phải hạng người thường, tất cả đều là thị vệ của Yến Vương phủ Bắc Bình.
Bặc Lưu giật mình nói:
- Chẳng trách bọn hắn đều nói giọng phương bắc, công phu quyền cước cũng không yếu. Thế thằng nhóc họ Chu không ở Bắc Bình hưởng phúc lại chạy tới kinh thành làm gì?
Thu Đào đáp:
- Mấy năm trước Chu Nguyên Chương ra một đạo thánh chỉ, lệnh các vương trong thiên hạ cho con đến kinh sư để chính hắn dạy văn giảng võ. Hắn bề ngoài nói là dạy bảo con cháu nhưng ai có chút kiến thức đều biết, đám hoàng tôn đến kinh sư đều là những người có tư chất, các vương có dã tâm cũng không dám phản kháng triều đình.
- Hỗn láo. Gã da đen lớn tiếng. Cái lão tiểu tử này đến cả con cháu mình cũng không tin thì lão còn có thể tin ai được nữa?
- Chuyện này cũng không trách lão được. Thu Đào chậm rãi nói. Xưa nay cha giết con, con giết cha vì ngôi vị hoàng đế đã quá nhiều, Chu Nguyên Chương tuổi tác cao dần, không toan tính cho mình thì cũng phải tính toán cho Hoàng thái tôn của lão.
Gã da đen hừ một tiếng, vẫn còn nổi giận bất bình. Thu Đào nói thêm:
- Trong đám cháu chắt của Chu Nguyên Chương, tên Chu Cao Hú này nổi tiếng ngang bướng, văn vẻ không đến đầu đến đũa, võ nghệ chẳng học được bao nhiêu, hai năm trước ngang nhiên trộm ngựa trốn về phương bắc du ngoạn, dọc đường còn đả thương quan lại đuổi theo hắn, kết quả là bị bắt về đánh đòn. Nhưng tiểu tử này sẹo chưa lành đã quên đau, đêm nay lại vụng trộm đến sông Tần Hoài chơi gái, hắn sợ tổ phụ biết nên bị các ngươi trêu chọc cũng nhất định không dám lộ ra, nhưng nếu làm cho hắn bị thương nặng thì lại là chuyện khác.
Gã da đen buồn rầu nói:
- Thu sư tỷ, ta vẫn không rõ thành chủ có năng lực thông thiên triệt địa mà sao cứ phải nhẫn chịu với họ Chu? Tám người chúng ta đều có thù sâu như biển với Chu Nguyên Chương, cho dù không thể đâm lão một đao nhưng chẳng lẽ trút mấy cơn giận cũng không được sao?
Nhạc Chi Dương nghe thấy bốn chữ thông thiên triệt địa thì bỗng động lòng, nhớ tới đoạn đầu di thư của Nhạc Thiều Phượng cũng nói kẻ thù có năng lực thông thiên triệt địa. Thiên hạ không mấy người đủ sức nhận câu này, vậy thành chủ kia là thần thánh phương nào?
Chợt nghe Thu Đào thở dài một hơi, nhìn về phía hắn không nói câu nào. Bến sông tạm thời yên lặng. Người phun lửa nói:
- Thạch Xuyên, ngươi quên lời thành chủ rồi sao? Thiên hạ dễ động mà khó tĩnh, nếu sinh loạn thì không dễ thu thập. Cuối thời nhà Nguyên loạn lạc chết chóc, bách tính khó khăn lắm mới có được mấy ngày thái bình. Nếu Chu hoàng thất nhà Minh có biến cố, thiên hạ sẽ lại rơi vào chiến tranh. Yên ổn thiên hạ là công nghĩa, thù của chúng ta là thù riêng, không thể vì việc riêng của bản thân mà làm hại bách tính thiên hạ.
Bặc Lưu đứng nghe, tay xoa bụng than thở. Gã da đen ôm mặt, oán hận nói:
- Chu Liệt, ngươi nói không sai, nhưng Thạch Xuyên ta lại nuốt không trôi nỗi oán hận này.
- Lão Thạch, ngươi quên sao? Thu Đào dừng một chút, âm thầm nói: Năm xưa tổ sư gia vì oán cừu riêng của mình mà công thành phá nước, gây họa cho đời, về sau hối hận suốt nửa đời còn lại, đến chết vẫn còn ân hận.
- Thôi! Thạch Xuyên nắm chặt nắm đấm, hung dữ vung lên. Giang sơn tươi đẹp thế mà lại làm lợi cho tên súc sinh kia.
- Giữa hai cái hại thì chọn cái nhẹ hơn! Chu Liệt lắc đầu thở dài. Thành chủ tài năng như thần còn không có cách gì, chúng ta có tí bản lĩnh thế này thì cũng chỉ đành bỏ mặc buông xuôi.
Nhạc Chi Dương nấp sau tảng đá nghe vậy liền cảm thấy hồ đồ, dường như bốn người này có thù với họ Chu nhưng lại bị một loại ước chế nào đó nên không thể báo thù rửa hận.
Hắn đang nghĩ ngợi bỗng thấy Thu Đào quay đầu lại, hướng về phía hắn mỉm cười, cao giọng nói:
- Túc hạ nghe lâu như vậy còn chưa đã nghiện sao?
Câu nói này đột nhiên vang lên, Nhạc Chi Dương như phải chịu một côn vào đầu, cuống quít nhảy dựng lên. Hắn quay đầu chạy, mới được vài bước đã thấy bóng người nhoáng lên một cái rồi Thạch Xuyên xịu mặt đứng ở phía trước. Nhạc Chi Dương vội vã dừng lại, chạy quành sang hướng khác, không ngờ vừa quay đầu đã thấy một cái bản mặt béo múp đang tủm tỉm cười. Hắn lấy làm kinh hãi, vô thức rút sáo trúc ra dùng chiêu Anh Tinh Nhập Miếu đâm thẳng về phía trước, vào chính giữa ngực Bặc Lưu, cảm thấy vừa dai vừa mềm, cây sáo lún vào hơn một tấc.
Nhạc Chi Dương vừa đâm vào liền nhớ tới kết cục của đám hào nô, vội vội vàng vàng thu hồi sáo trúc nhưng đã muộn, từ trong cơ thể Bặc Lưu sinh ra một luồng sức hút dính chặt cây sáo lại. Nhạc Chi Dương không nhổ ra được liền vung chưởng tấn công nhưng mới đến nửa đường chợt tỉnh ngộ, cố gắng rụt lại đồng thời buông cây sáo ra và nhảy lùi ra đằng sau.
Nhạc Chi Dương chưa đứng vững đã nghe một tiếng quát khẽ, Thạch Xuyên chộp bàn tay to như cái quạt bồ về phía trước. Nhạc Chi Dương xuất chiêu Ưu Tòng Trung Lai, trở tay đánh một quyền trúng huyệt Khúc Trì trên cánh tay của gã. Quyền này như đánh phải sắt chẳng thế lay động cánh tay của gã mà Nhạc Chi Dương lại cảm thấy xương tay mình muốn gãy ra, đau quá liền hít vào một hơi khí lạnh.
Thạch Xuyên hừ một tiếng, bàn tay vẫn hướng đánh về phía trước. Nhạc Chi Dương sử dụng Loạn Vân Bộ lui lại hai bước, chân trái tung ra đá bốp vào bụng của gã. Chiêu này từ Vô Định Cước, phiêu diêu bất định, vừa trá vừa hung, nhưng mũi chân đá tới lại như đá trúng bức tường đồng. Đau đớn kịch liệt truyền đến, Nhạc Chi Dương kêu váng lên, dậm chân ra sức nhảy lùi về sau nhưng chưa đứng vững đã bị Thạch Xuyên túm được. Nhạc Chi Dương đau chân trái, tránh né không linh hoạt, định quay người thì đã bị đối phương chế trụ huyệt Kiên Tỉnh.
Nhạc Chi Dương toàn thân tê dại, mất hết khí lực. Thạch Xuyên cười ha ha, khoát tay xách hắn lên, sải bước đi trở về bến Yến tử. Bặc Lưu cầm sáo trúc, cười hì hì đi sát bên.
Thạch Xuyên điểm hai huyệt đạo của Nhạc Chi Dương, nói lớn tiếng:
- Ta biết tiểu tử này là gian tế của Đông đảo......
- Không phải! Bặc Lưu xen vào. Chiêu thức hắn đâm ta, định mưu rồi mới phát động, dư chiêu trùng trùng, chính là công phu của Thái Hạo cốc.
- Nói bậy. Thạch Xuyên khẽ đảo mắt. Quyền hắn đánh ta rõ ràng là "Vong Ưu quyền", cước đá ta có sáu bảy phần tương tự như "Vô Định cước’.
- Giống sáu bảy phần vẫn còn ba bốn phần không giống. Bặc Lưu gật gù đắc ý. Lão Thạch, ngươi không có mắt sao? Tiểu tử này là đạo sĩ, chín chin phần trăm là đệ tử Thái Hạo cốc.
Thạch Xuyên xì một tiếng khinh miệt, nói:
- Ta nói là đệ tử Đông đảo.
Bặc Lưu hỏi:
- Kỳ thật, Đông đảo có đạo sĩ từ bao giờ vậy?
Nói đến đây, hai người trợn mắt nhìn nhau. Chu Liệt liền khoát tay nói:
- Đừng cãi nhau nữa, có lẽ hắn vừa là Đông đảo, vừa là Thái Hạo cốc.
Hai người Bốc, Thạch cùng kêu lên:
- Cái gì? Hai nhà này đều ai vì chủ nấy, làm sao mà ở cùng một chỗ được?
Chu Liệt thoáng lưỡng lự, quay đầu lại hỏi:
- Thu sư tỷ, ngươi thấy thế nào?
Thu Đào cười nói:
- Ta thấy hắn không phải thuộc cả hai nhà, chiêu thức chỉ có hình, không có thần, càng kỳ quái là hoàn toàn không có nội lực. Luyện quyền không luyện công thì đến già chỉ là công dã tràng. Nếu là đệ tử hai nhà này thì tại sao chỉ có chiêu thức mà không luyện nội công?
Đám người nghe thấy có lý, đua nhau gật đầu. Thạch Xuyên nói:
- Để ta hỏi hắn một chút.
Gã vênh mặt lên, nhếch miệng hỏi:
- Tiểu tử, ngươi là đệ tử Đông đảo à?
Nhạc Chi Dương thất thủ bị bắt đang bực mình, tức thì đáp:
- Không phải.
Thạch Xuyên tối sầm mặt, Bặc Lưu liếc nhìn gã lấy làm đắc ý, cố gắng tỏ vẻ ôn hoà hỏi Nhạc Chi Dương:
- Như vậy ngươi là đệ tử Thái Hạo cốc rồi?
Nhạc Chi Dương lạnh lùng nói:
- Cũng không phải!
Bặc Lưu đang cười cứng lại, Thạch Xuyên thấy vậy cảm thấy hả giận, cười ha hả ha hả.
Tác giả :
Phượng Ca