Lĩnh Nam Ký
Chương 77: Bối rối
“Chú ý chạc cây!”
“Hả?” Rầm, “Hự, ui chu choa.”
“Tên hậu đậu này, thiệt tình.”
Âu Mạn lắc đầu quầy quậy, mặt mũi cau có đi đến bên cạnh tên lục lâm vừa ăn cả một cành cây rậm rạp lá vào mặt, hắn cúi người xem xét thấy tên kia da béo thịt dầy chả bị sao thì hừ mạnh đá vào mông tên kia hô to:
“Lại ăn vạ gì đấy, mau đứng lên tiếp tục di chuyển. Kiểu, mày bảo mày từng làm thợ săn, thợ săn gì mà ba bốn hôm rồi vẫn không thể di chuyển thoải mái giữa rừng được?”
“Phụt!” Gấu Đen phun ra một miệng toàn cỏ là cỏ, mông vẫn dán chặt mặt đất đầy không chịu phối hợp, mặt hậm hực cãi:
“Tao đã nói rồi, tao là hàng thịt, thợ săn thợ săn cái…” hắn vốn định nói tiếp, nhưng thấy vẻ mặt của tên Mạn liền ngậm mồm nhịn xuống, vẻ mặt đầy tội nghiệp bảo:
“Làm gì, người ta cũng cố gắng tập luyện thôi, ai bảo có cái thứ phương pháp gì như ma như quỷ thế này? Sáng sớm, đeo vật nặng kèm vũ khí chạy nhanh trong rừng. Không biết kẻ điên nào nghĩ ra trò vớ vẩn này…”
“Mày ủy khuất lắm à? Hay là ta ra kia nghỉ một chút, uống một chén chơi?” Âu Mạn chợt nảy ý nghĩ ma quái, tỏ vẻ đồng cảm hỏi khẽ.
“Ừ…” hiếm thấy tên bách phu trưởng mới của mình hiểu chuyện đến vậy, Gấu Đen lập tức chồm người dậy bằng tốc độ tỉ lệ nghịch hoàn toàn với thân hình đồ sộ của gã. Nhanh chóng quay qua quay lại xác nhận không có ai, gã kề lại sát bên u Mạn, nhỏ giọng bảo:
“Hè hè, anh Mạn, đừng to tiếng. Tối qua tôi vừa săn được con gà rừng, béo ngậy, lại thêm giò rượu anh Rắn giấu dưới giường là đủ. Chạy tới chạy lui sáng giờ cũng mệt rồi, ta qua kia nghỉ tí, làm miếng, sao?”
“Ồ, là vậy sao?” Ý cười trong mắt Âu Mạn càng đậm, đám hào kiệt này từ khi vào quân vẫn chưa quen lối sống và sinh hoạt trong quân doanh, thường hay va chạm quân kỉ. Vì thế bọn chúng vốn mấy hôm nay đều trở thành trọng điểm uốn nắn của đám cừ súy quân Lĩnh Nam. Vì thế tên bách phu trưởng liền tìm cách khích hắn:
“Một giò uống chẳng đã, còn mấy giò nữa mới hay…”
“Hừ! Quả nhiên là thứ quân nhân vô kỷ luật, giữa lúc huấn luyện lại đi tìm cách ăn vụn.”
“Ai?”
Tên Mạn giựt mình quay lại xem, thì chợt phát hiện hai tên Cồ, Sếu đã đứng không xa sau lưng tự bao giờ. Hắn nhíu mày, đây đã không phải lần đầu tiên hai tên rắc rối này lần mò đến đây, vì thế bĩu môi bảo:
“Thì sao, nhiều chuyện, chúng tao làm gì tập gì là chuyện trong quân Lĩnh Nam, liên quan cắc cớ gì chúng bây nào?”
“Ha, lẻo mép!” so với tên Cồ, Sếu vốn trẻ tuổi khí thịnh hơn, nghe lời khó ưa liền chả hề nhường nhịn đốp lại ngay:
“Hạng gì? Lĩnh Nam quân? Bày đặt lấy cái tên cho kêu, thật ra là hạng bất tài vô công. Ta thấy chỉ toàn ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà thôi. Bách phu trưởng còn như vậy thì cử như quân sư…”
“Tránh ra!”
VÉO!!!!
Sếu đang mải miết nói chuyện, nào đâu hay biết sát khí từ trước mặt bất ngờ ập đến. Âu Mạn mặt dữ như hổ sói, không cần một lời cảnh báo phát thẳng một quyền ngay giữa mặt tên lính trẻ. May thay, tên Cồ vốn nhạy bén thấy bầu không khí không ổn đã thầm cảnh giới, kéo Sếu về kịp thời tránh đi đường quyền hung hãn mới cứu được hắn một mạng. Thế nhưng nhìn bờ má bị khí kình cắt ra một vết thương dài, hắn âm thầm giật mình đưa mặt khó chịu chất vấn:
“Này, mày làm gì đấy? Sao dám ẩu đả quân ta?”
Sếu vừa nói xong liền phát giác không khí bỗng im lặng lạnh lùng, hơi nhìn trước ngó sau liền phát sợ. Hóa ra xung quanh không biết khi nào đã đầy ắp quân lính Lĩnh Nam quân. Bọn họ ai nấy dùng ánh mắt bất thiện, nắm tay nắm chặt nhìn hai tên Sếu, Cồ, chỉ đợi u Mạn hô một tiếng sẽ lập tức lao lên ăn tươi nuốt sống bọn hắn.
“Này… này… chúng mày làm sao…” Cồ hơi chột dạ hỏi.
“Tao cảnh cáo mày.” Âu Mạn bước lên trước, hăm he nắm tay gắt:
“Bọn bây khó chịu, bắt bẻ, xoi mói gì đám chúng tao cũng được, nhưng còn dám lăm le bêu rếu quân sư hoặc anh Sáng thì liệu hồn, đừng trách chúng tao không nể mặt.”
“Chúng mày dám?”
Sếu mém bị ăn đấm, tuy né được vẫn chịu vết thương nhẹ nên ấm ức rất không phục gào lên. Nhìn điệu bộ của hắn, nếu Âu Mạn lại đe dọa lần nữa hắn sẽ sẵn sàng lao lên liều chết. Bên cạnh hắn, tên Cồ cũng đã cầm chiếc kèn lệnh quân Nga Sơn nơi tay, chuẩn bị có biến sẽ gọi người tới phụ một tay.
“Mọi chuyện đến đây kết thúc.”
Đúng lúc này, một giọng nữ liền lạnh lùng vang lên khiến hai tên Nga Sơn quân ngay lập tức giật phắn người quay lại. Vừa nhận thấy thân ảnh quen thuộc của Thiều Hoa, cả hai đều vội vã lao tới như người sắp chết đuối nhìn thấy cọng cỏ ven bờ sông. Thế nhưng, gương mặt hớn hở đầy hạnh phúc của Cồ, Sếu còn chưa kịp lớn mạnh thì câu nói tiếp theo của nàng đã nhanh chóng ném bọn hắn ngược về giữa dòng lũ lạnh lẽo:
“Cồ, Sếu, nơi đây không phải chỗ các anh nên tới lui, mau quay về doanh Nga Sơn đi thôi.” Đoạn, nàng bước vào giữa vòng tròn, chắp tay với mọi người hô to:
“Các anh chị em, cho tôi thay mặt họ xin lỗi, họ quả thật không hề có ý đó.”
Thật ra toàn thể quân Lĩnh Nam cũng hiểu hai tên Sếu, Cồ vốn chẳng phải hạng người côn đồ khó ưa gì cả. Tất cả chỉ vì hành động của quân sư cách đây mấy hôm khi đi viếng mộ đã có tác động quá mạnh mẽ làm nàng nữ súy trẻ tuổi này bất ngờ xin nhận Khải Minh làm chủ, một lòng muốn gia nhập Lĩnh Nam quân. Điều này thật sự là một sự đả kích không hề nhỏ đối với quân Nga Sơn vừa rướn người qua cơn sóng dữ. Chủ soái tử trận, tướng lĩnh hi sinh gần hết, quân tinh nhuệ thì hai chỉ còn một, có thể nói là bao nhiêu gánh nặng đều đổ ập xuống đôi vai hai anh em chú bác Mai An, Mai Hổ. Do đó thật không quá khó cũng có thể hiểu được tấm lòng hai người Cồ - Sếu ra sao khi thấy quân Lĩnh Nam “đào góc tường” vị đệ nhất mỹ nữ, đệ tử chân truyền của quân mình.
Tuy nhiên, thông cảm là một chuyện, việc hai tên này có ý xúc phạm chủ tướng cùng bản thân cánh quân của mình lại là một việc khác. Âu Mạn nhìn bọn hắn, vốn lại muốn ra lời cảnh cáo thì thấy Khải Minh, Sáng, nàng Quỳnh cùng Mai An đang dần dần bước tới, nhìn thấy cử chỉ của họ, hắn đành bực bội phun ra một bãi nước bọt tỏ ý bất mãn rồi mới khoa tay để anh em tản ra, nhường lại cho bọn Thiều Hoa một khoảng trống.
“Chị Hoa, chị hãy quay về Nga Sơn quân thôi, cậu An cùng anh Hổ dạo này thật vất vả, ai cũng nhắc mong chị về giúp đỡ.” đợi bọn hắn đã tản đi, tên Sếu mới phì mũi không phục bảo.
“Ài, không thể, Sếu cậu đừng tốn công khuyên ta nữa.” Thiều Hoa lắc đầu đáp.
“Vì sao? Không có chị giúp, Nga Sơn không thể trở về như trước được.” Sếu vẫn không từ bỏ, vội nói.
“Ha ha, cậu đánh giá ta quá cao, vả lại, còn Tam Lang ở đó, quân Nga Sơn sẽ chẳng mấy chốc lại vực dậy, mạnh mẽ hơn trước thôi.” Thiều Hoa kiên nhẫn giải thích.
“Hoa, vì sao cô không về? Chẳng lẽ có uẩn khúc gì?” Cồ thấy nàng một mực chối từ liền khó hiểu hỏi han. Vừa lúc này Mai An cũng đã đi tới giải thích:
“Vì đó là mong muốn của mẹ tôi. Cồ, Sếu, từ nay về sau hai anh không cần tốn công kêu gọi Hoa về nữa đâu. Em ấy chỉ theo ý Nga Sơn, qua đây phụ trợ Thiên Mệnh mà thôi.”
“Tam Lang,”
“Tam Lang, là sao? Thiên mệnh là gì?”
“... Các anh không rõ có khi cũng tốt. Đi thôi, chúng ta về quân doanh, tôi còn có nhiều việc muốn bàn.”
Mai An cười nhẹ bảo. Từ ngày đám tang mẹ xong xuôi, chàng cũng tỏ ra chững chạc trưởng thành hơn hẳn. Có lẽ do biến cố kinh người cùng cái chết của cả nhà mình, Mai An sâu sắc nhận thấy sự yếu ớt của bản thân mình giữa chiến trường thiên quân vạn mã, hoặc vì muốn sống thay cả những phần trách nhiệm của các anh em nên những ngày gần đây, chàng không chỉ điên cuồng luyện võ, càng không ngừng mày mò học chữ, cả Việt cả Hán, đi khắp nơi mượn binh thư tìm đọc, vì thế mà cả con người đều trông khác biệt đi hẳn.
Gặp chủ quân nhà mình đã nói vậy, Cồ, Sếu đành cúi đầu chịu thua, thở dài chắp tay chào Thiều Hoa mà đi.
“Em út… cố gắng, đừng phụ lòng mẹ.”
Mai Tam Lang nhìn theo bóng lưng của họ, cười nhẹ đồng cảm bảo Thiều Hoa. Rồi chàng quay sang chắp tay chào Khải Minh cùng Sáng trước khi tiêu sái cất bước đi thẳng.
“Họ quả thật rất cần cô.” Nàng Quỳnh từ bên cạnh bước tới nói. “Cô không hối hận chứ?”
“Không!” Thiều Hoa mạnh mẽ đáp lời, đoạn, nàng quay sang cô Tiên phong nữ phó tướng thắc mắc:
“Quỳnh nương công chúa? Vì sao một tiên phong phó tướng như chị lại vào Lĩnh Nam quân?”
Nàng Quỳnh lắc đầu, hơi liếc mắt nhìn Khải Minh đang đứng xem Âu Mạn cùng Gấu Đen bị Sáng quở trách nàng đáp:
“Đừng gọi là tiên phong hay công chúa gì cả, bây giờ tôi là Lĩnh Nam quân quân phu trưởng là thuộc hạ trực tiếp của Nhị Vương.” Rồi nàng im lặng một chút mới hỏi:
“Hoa, nếu ngày hôm ấy ở nghĩa trang cậu nhóc kia không cất giọng hát bài ấy, không thề lời thề kia, liệu cô có nhận hắn làm chủ không?”
Thều Hoa nghe nói, không cần suy ngẫm đã đáp lời:
“Mẹ tôi chưa từng ép buộc tôi phải làm điều gì, trừ đi cứu bà ra…” đoạn, nàng cất bước nhanh nhẹn đến bên đám người kia, hành quân lễ chuẩn mực chào:
“Bách phu trưởng Thiều Hoa, gặp qua chủ quân, gặp qua quân súy.”
“A, chào!” Khải Minh vẫn có chút lúng túng khi nói chuyện với cô cừ súy xinh đẹp này. Nói thật ở Cấm Khê này hắn đã thấy không ít bóng hồng giữa quân Nam, thế nhưng chị em Vua Bà, Thiều Hoa cùng Nàng Nội hoàn toàn chính là những cô gái xinh đẹp vào hạng nhất nhì hắn từng gặp, dù cho kiếp trước hay kiếp này đều vậy. Mỗi người mỗi vẻ, hoàn toàn chính là mười phân vẹn mười. Riêng Thiều Hoa ngoài vẻ tháo vát trẻ trung còn có đậm một cỗ khí thế nữ quân nhân khó ai bì kịp. Người tài hoa, xinh đẹp như nàng lại nhận Minh làm chủ làm hắn không sao quen thuộc nổi. Cố gắng giữ cho giọng nói mình bình thường, hắn nghĩ đến lời nhờ vả trông nom của Mai An, mở lời hỏi:
“Các cô đã quen thuộc nơi này chưa?”
Thiều Hoa nở nụ cười tươi, nhẹ nhàng đáp:
“Chủ quân, Hoa vốn quen trong quân doanh, hơn nữa mọi người ở đây đều lại rất thân thiện hòa đồng, quả thật Hoa cảm thấy chẳng khác ở nhà là bao.”
“A, như vậy rất tốt...” Khải Minh thở phào nói. “Như vậy, nếu cô có gì cần thiết, đừng quên bảo tôi hay.”
Thiều Hoa nghe nói, bất chợt phì cười, có ai đời thân là quân sư cao lớn, lại là thân phận chủ nhân mà đi mở miệng nói với mình những lời câu nệ đó? Nụ cười xinh xắn nghiêng nước nghiêng thành của nàng khiến Minh ngây người, bất chợt, hắn thấy hơi chột dạ khi nhớ tới một ai khác, liền vội vàng hô:
“A. Vừa rồi Nhị Vương có việc cần tìm tôi bàn bạc, như vậy tôi không phiền mọi người luyện tập nữa, xin… xin chào.” đoạn, cất bước lủi đi thẳng. Nhìn dáng dấp bước vội như đang chạy giặc cùng gương mặt hồng thuận như thiếu nữ của hắn, mọi người cũng không tài nào nhịn nổi cười rộn cả lên. Điều này lập tức như phản lực khiến Minh càng thêm ngượng ngùng, vội vã vận thân pháp chạy mất dạng.
Lại nói, do quân Lĩnh Nam ban đầu đã xác định sẽ quen việc tác chiến nơi rừng sâu, thế nên doanh trướng của họ cũng được lập khá sâu bên trong, hơi cách biệt cùng các cánh quân khác. Điều đó khiến cho Trưng Trinh tuy thân là chủ tướng cánh quân này lại không thể suốt ngày ở nơi đây. Là một trong hai người đứng đầu Lĩnh Nam, nàng quả thật rất bận rộn. Khác với chị mình thường xuyên luyện quân tập trận, gặp gỡ các cừ súy Lạc tướng, đánh trận ở tiền tuyến, Trưng Nhị Vương đa phần tốn nhiều thời gian tâm sức vào việc quản lý hậu cần cho toàn quân. Lương ăn, quân cụ, trang bị, khí giới, ngay cả việc sắp xếp chỗ ăn chỗ mặc, sắp xếp phân phối hậu cần xây dựng trong quân đều do một tay nàng đảm nhiệm. Vì thế mà trụ sở của nàng không hề ở gần quân trướng Lĩnh Nam quân, mà nằm ở hướng ngược lại, gần như ở trung tâm đại doanh. Muốn đến gặp nàng, Khải Minh phải xuyên qua một khu lều trướng san sát của các bộ lạc, các cánh quân khác.
“Này, vì sao hôm nay phần ăn lại giảm rồi?”
Vừa đi được không xa, bên tai cậu liền vang lên lời phàn nàn. Lời nói đến từ quân trướng một bộ lạc gần đó khiến Khải Minh chú ý.
“Mày không biết sao? Hôm bữa loạn lớn, kho lương cháy mất rồi.”
“Thật sao? Ôi ngàn ơi, thế lấy gì ăn?”
“Bậy, tao nghe nói cháy ba kho, còn tồn một, vì thế phần ăn phải cắt giảm.”
“Sao tao nghe cháy một còn ba mà?”
“Ai biết, giờ kho lương chuyển rồi, ai biết còn hay cháy hết rồi.”
“Mà, sao bảo bữa bắt hết kẻ làm loạn mà?”
“Làm sao kịp, tao nói cho chúng mày biết. Hôm đó tên bồ chính làng Giải cùng dân làng đó canh kho gần bờ sông nhất. Tao nghe đâu chúng làm phản thành công, đốt trụi mấy ụ lương quanh đó trước khi lùi chạy mất tăm.”
“A, còn có việc này?” đám kia thốt lên.
“Suỵt! Chớ nói năng lung tung, không thì bị bắt bây giờ.” một tên già hơn bảo.
“Này!” tên đầu têu lại nói “Tao nghe nói đám Giải được quân Hán chiêu hàng rồi. Không chỉ không giết còn được cho giáp cho đồ ăn, làng bọn chúng còn được cho thêm trâu bò nữa…”
“Thật không?”
“Thật, còn quân Nga Sơn, nghe nói bị giết sạch rồi.”
“Ài, thật lo lắng, tao cứ tưởng mình thắng rồi, ai dè phải chạy ngược trở về, giờ hóa ra là đang bị người ta vây giết.”
“Giặc đấy, người ta gì?”
“Xì, làng chúng mình ở trên cao, có đánh đấm với quân Hán mấy lần đâu mà giặc với chả thù?” một giọng trẻ khác bĩu môi cãi.
“Mày im, chết cả lũ bây giờ.”
Khải Minh nghe nói, ngao ngán thở dài. Mấy hôm gần đây, loại khí thế này đã lan tràn trong quân doanh Việt quân, khó lòng cản nổi. Bởi thời kỳ này hệ thống nhà nước Việt còn rất đơn sơ, nguyên thủy, mỗi người đều chỉ biết có bộ lạc, gia đình, Lạc Hầu Lạc Tướng của mình, khái niệm dân tộc cùng đất nước tuy có vẫn rất yếu ớt. Nhà Hán bóc lột áp bức họ mạnh mẽ, vì cuộc sống dễ dàng hơn họ sẽ đấu tranh, thế nhưng không phải ai cũng giác ngộ được quyền tự chủ của dân tộc như các Lạc Hầu, Lạc Tướng sừng sỏ trong quân. Thậm chí Khải Minh cho rằng trong nội bộ Lạc Hầu còn chưa hẳn không có người mong muốn hàng Hán. Có lẽ vì thế mà trong lịch sử, tuy quân ta đấu tranh mạnh mẽ vẫn không thể giành được chiến thắng cuối cùng.
Quá rời rạc, quá thiếu đoàn kết, Khải Minh nghĩ. Có lẽ đó là lý do triều đình phương Bắc dễ dàng phân hóa tộc Việt hơn ngàn năm. Phải mất mấy trăm năm sau, dân tộc này mới loại bỏ được phần đông những kẻ có tư tưởng đớn hèn, luồn cúi này. Phải tới lúc đó, khi tinh thần dân tộc ta không ngừng được các thế hệ anh hùng chuỳ luyện qua các cuộc khởi nghĩa đầy máu và nước mắt, sức mạnh toàn dân mới được phát huy mạnh mẽ và to lớn qua các đời Khúc, Dương, Ngô tạo ra buổi đầu độc lập bền vững cho mai sau.
“Chẳng lẽ không có cách nào khơi dậy tinh thần dân tộc tự chủ trong lòng những kẻ này?” nghĩ tới những tên ai làm chủ mình cũng được này, Khải Minh lại lắc đầu ngao ngán. Cậu đưa tay chặn lấy hai ả nữ thân vệ đang định chào hỏi, cũng không hề chú ý đến vẻ mặt định can ngăn của hai nàng cùng ánh mắt tinh quái từ Âu Lan, đẩy cửa bước vào bên trong căn nhà.
“Ư, làm sao cho tốt…”
Khải Minh nhìn đống thẻ tre trên bàn làm việc không người, lòng không khỏi chua xót. Những cuộn thẻ đầy rẫy những dòng chi chít tính toán số lương thực cần phân phối đến từng bộ lạc, từng cánh quân trong mỗi tháng liên tiếp, số quân bị cần sữa chữa, sắp xếp, ngay cả số lượng xe cỏ nuôi ngựa cùng trợ giúp cho các ngôi làng bị tàn phá v.v… tất cả đều ghi đầy, vứt đầy trên mặt bàn. Nhìn những cuốn thẻ với đường khắc sâu hoắm cùng cả tá thanh bút khắc mài mòn đầu trên bàn, không cần nói Minh cũng hiểu Trưng Trinh vất vả chừng nào.
“Lan hả, mau vào đây phụ tôi với.”
Vừa vặn lúc này có tiếng kêu khẽ từ bên phòng trong. Khải Minh nghe thấy, đoán rằng Trưng Trinh đang cần giúp gì đó. Không cần nghĩ ngợi nhiều cậu liền cất bước đi vào bên trong.
Chân vừa bước khỏi vách ngăn, đầu cậu liền trống rỗng. Không, là bùng nổ, óc cậu bay mất, mắt thì sớm trồi cả ra. Qua làn hơi nước mờ có ba thân ảnh đang đứng đó, đẹp như tiên nữ, trần như nhộng giữa thùng nước to tròn. Không, là hai thân ảnh yêu kiều cùng một cơ thể non nớt của một con bé.
Chỉ thấy Trưng Trinh cũng mở tròn mắt, gương mặt tư trắng hồng chuyển ngay sang đỏ lựng, miệng há hốc ra, tay quên cả che chắn khiến một vùng đồng bằng phì nhiêu dưới hai gò núi đầy đặn không hề giấu kín đều bộc lộ ra trước mắt Khải Minh.
Bên kia, Nàng Nội còn đang bận vuốt mái tóc dài ướt át, thấy Trưng Nhị Vương không giội nước dùm mình nữa thì cũng khó hiểu quay đầu, làm một tấm lưng trắng nõn nà từ từ nhẹ nhàng bị một mảng xuân quang thay thế, cùng hai điểm xuyên hồng mới nụ xinh xắn. Nàng Nội lập tức cũng trừng mắt, một cơn giận liền nhanh chóng khêu dậy trong lòng.
Bất chợt, nàng bắt gặp ánh mắt ngây ngốc cùng thần thái mất hồn của Minh, nhìn vẻ mặt của hắn, không biết sao nàng bỗng dưng sinh ra một chuỗi cảm giác hãnh diện cungt chút chút niềm vui khó hiểu. Có lẽ những cảm xúc kỳ lạ này đã phần nào níu kéo, không cho nàng hét toáng lên.
Thế nhưng, Khải Minh đứng yên, chỗ nào đó lại không. Nàng Nội vừa thấy gì đó, tay liền lập tức kéo bé Na ra sau lưng che chắn, giọng yêu kiều đan xen thẹn thùng, giận dữ gắt:
“Này, anh còn định đứng đấy bao lâu? Định nhìn gì nữa?”
“A!” Khải Minh giật mình
“A!” Trưng Trinh cũng tỉnh ngộ, lập ức cả người nàng như nhân loại lần đầu thấy sấm sét, giật mình hoảng hốt ngồi thụp xuống che chắn, rồi lại phát hiện cả cơ thể mình lẫn Nàng Nội cũng chẳng chỗ nào trốn liền vội vàng lao lên che hai cô gái kia lại, làm bên này kín, bên kia hở càng thêm lung linh huyền ảo, giọng gấp đến muốn khóc bảo:
“Quân … quân sư… anh mau mau ra ngoài, mau mau.”
“A, xin lỗi, xin lỗi!”
Khải Minh lúc này mới hoàn hồn, chẳng dám lại nhìn nhiều vội vã quay người lủi ra. Trong đầu chỉ toàn hai thân ảnh lung linh đó. Vốn cậu định mở cửa lao ra lại phát hiện nơi nào đó… quá không phong độ lại vội vã rút tay về, quay qua quạy lại hết cách đành lao vào ghế ngồi, đầu cúi thật thấp chả dám nhìn quanh; trong đầu thầm trách mình quá thiếu định lực đi… đâu phải bản thân xưa giờ chưa xem ảnh nóng cơ chứ….
“Hả?” Rầm, “Hự, ui chu choa.”
“Tên hậu đậu này, thiệt tình.”
Âu Mạn lắc đầu quầy quậy, mặt mũi cau có đi đến bên cạnh tên lục lâm vừa ăn cả một cành cây rậm rạp lá vào mặt, hắn cúi người xem xét thấy tên kia da béo thịt dầy chả bị sao thì hừ mạnh đá vào mông tên kia hô to:
“Lại ăn vạ gì đấy, mau đứng lên tiếp tục di chuyển. Kiểu, mày bảo mày từng làm thợ săn, thợ săn gì mà ba bốn hôm rồi vẫn không thể di chuyển thoải mái giữa rừng được?”
“Phụt!” Gấu Đen phun ra một miệng toàn cỏ là cỏ, mông vẫn dán chặt mặt đất đầy không chịu phối hợp, mặt hậm hực cãi:
“Tao đã nói rồi, tao là hàng thịt, thợ săn thợ săn cái…” hắn vốn định nói tiếp, nhưng thấy vẻ mặt của tên Mạn liền ngậm mồm nhịn xuống, vẻ mặt đầy tội nghiệp bảo:
“Làm gì, người ta cũng cố gắng tập luyện thôi, ai bảo có cái thứ phương pháp gì như ma như quỷ thế này? Sáng sớm, đeo vật nặng kèm vũ khí chạy nhanh trong rừng. Không biết kẻ điên nào nghĩ ra trò vớ vẩn này…”
“Mày ủy khuất lắm à? Hay là ta ra kia nghỉ một chút, uống một chén chơi?” Âu Mạn chợt nảy ý nghĩ ma quái, tỏ vẻ đồng cảm hỏi khẽ.
“Ừ…” hiếm thấy tên bách phu trưởng mới của mình hiểu chuyện đến vậy, Gấu Đen lập tức chồm người dậy bằng tốc độ tỉ lệ nghịch hoàn toàn với thân hình đồ sộ của gã. Nhanh chóng quay qua quay lại xác nhận không có ai, gã kề lại sát bên u Mạn, nhỏ giọng bảo:
“Hè hè, anh Mạn, đừng to tiếng. Tối qua tôi vừa săn được con gà rừng, béo ngậy, lại thêm giò rượu anh Rắn giấu dưới giường là đủ. Chạy tới chạy lui sáng giờ cũng mệt rồi, ta qua kia nghỉ tí, làm miếng, sao?”
“Ồ, là vậy sao?” Ý cười trong mắt Âu Mạn càng đậm, đám hào kiệt này từ khi vào quân vẫn chưa quen lối sống và sinh hoạt trong quân doanh, thường hay va chạm quân kỉ. Vì thế bọn chúng vốn mấy hôm nay đều trở thành trọng điểm uốn nắn của đám cừ súy quân Lĩnh Nam. Vì thế tên bách phu trưởng liền tìm cách khích hắn:
“Một giò uống chẳng đã, còn mấy giò nữa mới hay…”
“Hừ! Quả nhiên là thứ quân nhân vô kỷ luật, giữa lúc huấn luyện lại đi tìm cách ăn vụn.”
“Ai?”
Tên Mạn giựt mình quay lại xem, thì chợt phát hiện hai tên Cồ, Sếu đã đứng không xa sau lưng tự bao giờ. Hắn nhíu mày, đây đã không phải lần đầu tiên hai tên rắc rối này lần mò đến đây, vì thế bĩu môi bảo:
“Thì sao, nhiều chuyện, chúng tao làm gì tập gì là chuyện trong quân Lĩnh Nam, liên quan cắc cớ gì chúng bây nào?”
“Ha, lẻo mép!” so với tên Cồ, Sếu vốn trẻ tuổi khí thịnh hơn, nghe lời khó ưa liền chả hề nhường nhịn đốp lại ngay:
“Hạng gì? Lĩnh Nam quân? Bày đặt lấy cái tên cho kêu, thật ra là hạng bất tài vô công. Ta thấy chỉ toàn ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà thôi. Bách phu trưởng còn như vậy thì cử như quân sư…”
“Tránh ra!”
VÉO!!!!
Sếu đang mải miết nói chuyện, nào đâu hay biết sát khí từ trước mặt bất ngờ ập đến. Âu Mạn mặt dữ như hổ sói, không cần một lời cảnh báo phát thẳng một quyền ngay giữa mặt tên lính trẻ. May thay, tên Cồ vốn nhạy bén thấy bầu không khí không ổn đã thầm cảnh giới, kéo Sếu về kịp thời tránh đi đường quyền hung hãn mới cứu được hắn một mạng. Thế nhưng nhìn bờ má bị khí kình cắt ra một vết thương dài, hắn âm thầm giật mình đưa mặt khó chịu chất vấn:
“Này, mày làm gì đấy? Sao dám ẩu đả quân ta?”
Sếu vừa nói xong liền phát giác không khí bỗng im lặng lạnh lùng, hơi nhìn trước ngó sau liền phát sợ. Hóa ra xung quanh không biết khi nào đã đầy ắp quân lính Lĩnh Nam quân. Bọn họ ai nấy dùng ánh mắt bất thiện, nắm tay nắm chặt nhìn hai tên Sếu, Cồ, chỉ đợi u Mạn hô một tiếng sẽ lập tức lao lên ăn tươi nuốt sống bọn hắn.
“Này… này… chúng mày làm sao…” Cồ hơi chột dạ hỏi.
“Tao cảnh cáo mày.” Âu Mạn bước lên trước, hăm he nắm tay gắt:
“Bọn bây khó chịu, bắt bẻ, xoi mói gì đám chúng tao cũng được, nhưng còn dám lăm le bêu rếu quân sư hoặc anh Sáng thì liệu hồn, đừng trách chúng tao không nể mặt.”
“Chúng mày dám?”
Sếu mém bị ăn đấm, tuy né được vẫn chịu vết thương nhẹ nên ấm ức rất không phục gào lên. Nhìn điệu bộ của hắn, nếu Âu Mạn lại đe dọa lần nữa hắn sẽ sẵn sàng lao lên liều chết. Bên cạnh hắn, tên Cồ cũng đã cầm chiếc kèn lệnh quân Nga Sơn nơi tay, chuẩn bị có biến sẽ gọi người tới phụ một tay.
“Mọi chuyện đến đây kết thúc.”
Đúng lúc này, một giọng nữ liền lạnh lùng vang lên khiến hai tên Nga Sơn quân ngay lập tức giật phắn người quay lại. Vừa nhận thấy thân ảnh quen thuộc của Thiều Hoa, cả hai đều vội vã lao tới như người sắp chết đuối nhìn thấy cọng cỏ ven bờ sông. Thế nhưng, gương mặt hớn hở đầy hạnh phúc của Cồ, Sếu còn chưa kịp lớn mạnh thì câu nói tiếp theo của nàng đã nhanh chóng ném bọn hắn ngược về giữa dòng lũ lạnh lẽo:
“Cồ, Sếu, nơi đây không phải chỗ các anh nên tới lui, mau quay về doanh Nga Sơn đi thôi.” Đoạn, nàng bước vào giữa vòng tròn, chắp tay với mọi người hô to:
“Các anh chị em, cho tôi thay mặt họ xin lỗi, họ quả thật không hề có ý đó.”
Thật ra toàn thể quân Lĩnh Nam cũng hiểu hai tên Sếu, Cồ vốn chẳng phải hạng người côn đồ khó ưa gì cả. Tất cả chỉ vì hành động của quân sư cách đây mấy hôm khi đi viếng mộ đã có tác động quá mạnh mẽ làm nàng nữ súy trẻ tuổi này bất ngờ xin nhận Khải Minh làm chủ, một lòng muốn gia nhập Lĩnh Nam quân. Điều này thật sự là một sự đả kích không hề nhỏ đối với quân Nga Sơn vừa rướn người qua cơn sóng dữ. Chủ soái tử trận, tướng lĩnh hi sinh gần hết, quân tinh nhuệ thì hai chỉ còn một, có thể nói là bao nhiêu gánh nặng đều đổ ập xuống đôi vai hai anh em chú bác Mai An, Mai Hổ. Do đó thật không quá khó cũng có thể hiểu được tấm lòng hai người Cồ - Sếu ra sao khi thấy quân Lĩnh Nam “đào góc tường” vị đệ nhất mỹ nữ, đệ tử chân truyền của quân mình.
Tuy nhiên, thông cảm là một chuyện, việc hai tên này có ý xúc phạm chủ tướng cùng bản thân cánh quân của mình lại là một việc khác. Âu Mạn nhìn bọn hắn, vốn lại muốn ra lời cảnh cáo thì thấy Khải Minh, Sáng, nàng Quỳnh cùng Mai An đang dần dần bước tới, nhìn thấy cử chỉ của họ, hắn đành bực bội phun ra một bãi nước bọt tỏ ý bất mãn rồi mới khoa tay để anh em tản ra, nhường lại cho bọn Thiều Hoa một khoảng trống.
“Chị Hoa, chị hãy quay về Nga Sơn quân thôi, cậu An cùng anh Hổ dạo này thật vất vả, ai cũng nhắc mong chị về giúp đỡ.” đợi bọn hắn đã tản đi, tên Sếu mới phì mũi không phục bảo.
“Ài, không thể, Sếu cậu đừng tốn công khuyên ta nữa.” Thiều Hoa lắc đầu đáp.
“Vì sao? Không có chị giúp, Nga Sơn không thể trở về như trước được.” Sếu vẫn không từ bỏ, vội nói.
“Ha ha, cậu đánh giá ta quá cao, vả lại, còn Tam Lang ở đó, quân Nga Sơn sẽ chẳng mấy chốc lại vực dậy, mạnh mẽ hơn trước thôi.” Thiều Hoa kiên nhẫn giải thích.
“Hoa, vì sao cô không về? Chẳng lẽ có uẩn khúc gì?” Cồ thấy nàng một mực chối từ liền khó hiểu hỏi han. Vừa lúc này Mai An cũng đã đi tới giải thích:
“Vì đó là mong muốn của mẹ tôi. Cồ, Sếu, từ nay về sau hai anh không cần tốn công kêu gọi Hoa về nữa đâu. Em ấy chỉ theo ý Nga Sơn, qua đây phụ trợ Thiên Mệnh mà thôi.”
“Tam Lang,”
“Tam Lang, là sao? Thiên mệnh là gì?”
“... Các anh không rõ có khi cũng tốt. Đi thôi, chúng ta về quân doanh, tôi còn có nhiều việc muốn bàn.”
Mai An cười nhẹ bảo. Từ ngày đám tang mẹ xong xuôi, chàng cũng tỏ ra chững chạc trưởng thành hơn hẳn. Có lẽ do biến cố kinh người cùng cái chết của cả nhà mình, Mai An sâu sắc nhận thấy sự yếu ớt của bản thân mình giữa chiến trường thiên quân vạn mã, hoặc vì muốn sống thay cả những phần trách nhiệm của các anh em nên những ngày gần đây, chàng không chỉ điên cuồng luyện võ, càng không ngừng mày mò học chữ, cả Việt cả Hán, đi khắp nơi mượn binh thư tìm đọc, vì thế mà cả con người đều trông khác biệt đi hẳn.
Gặp chủ quân nhà mình đã nói vậy, Cồ, Sếu đành cúi đầu chịu thua, thở dài chắp tay chào Thiều Hoa mà đi.
“Em út… cố gắng, đừng phụ lòng mẹ.”
Mai Tam Lang nhìn theo bóng lưng của họ, cười nhẹ đồng cảm bảo Thiều Hoa. Rồi chàng quay sang chắp tay chào Khải Minh cùng Sáng trước khi tiêu sái cất bước đi thẳng.
“Họ quả thật rất cần cô.” Nàng Quỳnh từ bên cạnh bước tới nói. “Cô không hối hận chứ?”
“Không!” Thiều Hoa mạnh mẽ đáp lời, đoạn, nàng quay sang cô Tiên phong nữ phó tướng thắc mắc:
“Quỳnh nương công chúa? Vì sao một tiên phong phó tướng như chị lại vào Lĩnh Nam quân?”
Nàng Quỳnh lắc đầu, hơi liếc mắt nhìn Khải Minh đang đứng xem Âu Mạn cùng Gấu Đen bị Sáng quở trách nàng đáp:
“Đừng gọi là tiên phong hay công chúa gì cả, bây giờ tôi là Lĩnh Nam quân quân phu trưởng là thuộc hạ trực tiếp của Nhị Vương.” Rồi nàng im lặng một chút mới hỏi:
“Hoa, nếu ngày hôm ấy ở nghĩa trang cậu nhóc kia không cất giọng hát bài ấy, không thề lời thề kia, liệu cô có nhận hắn làm chủ không?”
Thều Hoa nghe nói, không cần suy ngẫm đã đáp lời:
“Mẹ tôi chưa từng ép buộc tôi phải làm điều gì, trừ đi cứu bà ra…” đoạn, nàng cất bước nhanh nhẹn đến bên đám người kia, hành quân lễ chuẩn mực chào:
“Bách phu trưởng Thiều Hoa, gặp qua chủ quân, gặp qua quân súy.”
“A, chào!” Khải Minh vẫn có chút lúng túng khi nói chuyện với cô cừ súy xinh đẹp này. Nói thật ở Cấm Khê này hắn đã thấy không ít bóng hồng giữa quân Nam, thế nhưng chị em Vua Bà, Thiều Hoa cùng Nàng Nội hoàn toàn chính là những cô gái xinh đẹp vào hạng nhất nhì hắn từng gặp, dù cho kiếp trước hay kiếp này đều vậy. Mỗi người mỗi vẻ, hoàn toàn chính là mười phân vẹn mười. Riêng Thiều Hoa ngoài vẻ tháo vát trẻ trung còn có đậm một cỗ khí thế nữ quân nhân khó ai bì kịp. Người tài hoa, xinh đẹp như nàng lại nhận Minh làm chủ làm hắn không sao quen thuộc nổi. Cố gắng giữ cho giọng nói mình bình thường, hắn nghĩ đến lời nhờ vả trông nom của Mai An, mở lời hỏi:
“Các cô đã quen thuộc nơi này chưa?”
Thiều Hoa nở nụ cười tươi, nhẹ nhàng đáp:
“Chủ quân, Hoa vốn quen trong quân doanh, hơn nữa mọi người ở đây đều lại rất thân thiện hòa đồng, quả thật Hoa cảm thấy chẳng khác ở nhà là bao.”
“A, như vậy rất tốt...” Khải Minh thở phào nói. “Như vậy, nếu cô có gì cần thiết, đừng quên bảo tôi hay.”
Thiều Hoa nghe nói, bất chợt phì cười, có ai đời thân là quân sư cao lớn, lại là thân phận chủ nhân mà đi mở miệng nói với mình những lời câu nệ đó? Nụ cười xinh xắn nghiêng nước nghiêng thành của nàng khiến Minh ngây người, bất chợt, hắn thấy hơi chột dạ khi nhớ tới một ai khác, liền vội vàng hô:
“A. Vừa rồi Nhị Vương có việc cần tìm tôi bàn bạc, như vậy tôi không phiền mọi người luyện tập nữa, xin… xin chào.” đoạn, cất bước lủi đi thẳng. Nhìn dáng dấp bước vội như đang chạy giặc cùng gương mặt hồng thuận như thiếu nữ của hắn, mọi người cũng không tài nào nhịn nổi cười rộn cả lên. Điều này lập tức như phản lực khiến Minh càng thêm ngượng ngùng, vội vã vận thân pháp chạy mất dạng.
Lại nói, do quân Lĩnh Nam ban đầu đã xác định sẽ quen việc tác chiến nơi rừng sâu, thế nên doanh trướng của họ cũng được lập khá sâu bên trong, hơi cách biệt cùng các cánh quân khác. Điều đó khiến cho Trưng Trinh tuy thân là chủ tướng cánh quân này lại không thể suốt ngày ở nơi đây. Là một trong hai người đứng đầu Lĩnh Nam, nàng quả thật rất bận rộn. Khác với chị mình thường xuyên luyện quân tập trận, gặp gỡ các cừ súy Lạc tướng, đánh trận ở tiền tuyến, Trưng Nhị Vương đa phần tốn nhiều thời gian tâm sức vào việc quản lý hậu cần cho toàn quân. Lương ăn, quân cụ, trang bị, khí giới, ngay cả việc sắp xếp chỗ ăn chỗ mặc, sắp xếp phân phối hậu cần xây dựng trong quân đều do một tay nàng đảm nhiệm. Vì thế mà trụ sở của nàng không hề ở gần quân trướng Lĩnh Nam quân, mà nằm ở hướng ngược lại, gần như ở trung tâm đại doanh. Muốn đến gặp nàng, Khải Minh phải xuyên qua một khu lều trướng san sát của các bộ lạc, các cánh quân khác.
“Này, vì sao hôm nay phần ăn lại giảm rồi?”
Vừa đi được không xa, bên tai cậu liền vang lên lời phàn nàn. Lời nói đến từ quân trướng một bộ lạc gần đó khiến Khải Minh chú ý.
“Mày không biết sao? Hôm bữa loạn lớn, kho lương cháy mất rồi.”
“Thật sao? Ôi ngàn ơi, thế lấy gì ăn?”
“Bậy, tao nghe nói cháy ba kho, còn tồn một, vì thế phần ăn phải cắt giảm.”
“Sao tao nghe cháy một còn ba mà?”
“Ai biết, giờ kho lương chuyển rồi, ai biết còn hay cháy hết rồi.”
“Mà, sao bảo bữa bắt hết kẻ làm loạn mà?”
“Làm sao kịp, tao nói cho chúng mày biết. Hôm đó tên bồ chính làng Giải cùng dân làng đó canh kho gần bờ sông nhất. Tao nghe đâu chúng làm phản thành công, đốt trụi mấy ụ lương quanh đó trước khi lùi chạy mất tăm.”
“A, còn có việc này?” đám kia thốt lên.
“Suỵt! Chớ nói năng lung tung, không thì bị bắt bây giờ.” một tên già hơn bảo.
“Này!” tên đầu têu lại nói “Tao nghe nói đám Giải được quân Hán chiêu hàng rồi. Không chỉ không giết còn được cho giáp cho đồ ăn, làng bọn chúng còn được cho thêm trâu bò nữa…”
“Thật không?”
“Thật, còn quân Nga Sơn, nghe nói bị giết sạch rồi.”
“Ài, thật lo lắng, tao cứ tưởng mình thắng rồi, ai dè phải chạy ngược trở về, giờ hóa ra là đang bị người ta vây giết.”
“Giặc đấy, người ta gì?”
“Xì, làng chúng mình ở trên cao, có đánh đấm với quân Hán mấy lần đâu mà giặc với chả thù?” một giọng trẻ khác bĩu môi cãi.
“Mày im, chết cả lũ bây giờ.”
Khải Minh nghe nói, ngao ngán thở dài. Mấy hôm gần đây, loại khí thế này đã lan tràn trong quân doanh Việt quân, khó lòng cản nổi. Bởi thời kỳ này hệ thống nhà nước Việt còn rất đơn sơ, nguyên thủy, mỗi người đều chỉ biết có bộ lạc, gia đình, Lạc Hầu Lạc Tướng của mình, khái niệm dân tộc cùng đất nước tuy có vẫn rất yếu ớt. Nhà Hán bóc lột áp bức họ mạnh mẽ, vì cuộc sống dễ dàng hơn họ sẽ đấu tranh, thế nhưng không phải ai cũng giác ngộ được quyền tự chủ của dân tộc như các Lạc Hầu, Lạc Tướng sừng sỏ trong quân. Thậm chí Khải Minh cho rằng trong nội bộ Lạc Hầu còn chưa hẳn không có người mong muốn hàng Hán. Có lẽ vì thế mà trong lịch sử, tuy quân ta đấu tranh mạnh mẽ vẫn không thể giành được chiến thắng cuối cùng.
Quá rời rạc, quá thiếu đoàn kết, Khải Minh nghĩ. Có lẽ đó là lý do triều đình phương Bắc dễ dàng phân hóa tộc Việt hơn ngàn năm. Phải mất mấy trăm năm sau, dân tộc này mới loại bỏ được phần đông những kẻ có tư tưởng đớn hèn, luồn cúi này. Phải tới lúc đó, khi tinh thần dân tộc ta không ngừng được các thế hệ anh hùng chuỳ luyện qua các cuộc khởi nghĩa đầy máu và nước mắt, sức mạnh toàn dân mới được phát huy mạnh mẽ và to lớn qua các đời Khúc, Dương, Ngô tạo ra buổi đầu độc lập bền vững cho mai sau.
“Chẳng lẽ không có cách nào khơi dậy tinh thần dân tộc tự chủ trong lòng những kẻ này?” nghĩ tới những tên ai làm chủ mình cũng được này, Khải Minh lại lắc đầu ngao ngán. Cậu đưa tay chặn lấy hai ả nữ thân vệ đang định chào hỏi, cũng không hề chú ý đến vẻ mặt định can ngăn của hai nàng cùng ánh mắt tinh quái từ Âu Lan, đẩy cửa bước vào bên trong căn nhà.
“Ư, làm sao cho tốt…”
Khải Minh nhìn đống thẻ tre trên bàn làm việc không người, lòng không khỏi chua xót. Những cuộn thẻ đầy rẫy những dòng chi chít tính toán số lương thực cần phân phối đến từng bộ lạc, từng cánh quân trong mỗi tháng liên tiếp, số quân bị cần sữa chữa, sắp xếp, ngay cả số lượng xe cỏ nuôi ngựa cùng trợ giúp cho các ngôi làng bị tàn phá v.v… tất cả đều ghi đầy, vứt đầy trên mặt bàn. Nhìn những cuốn thẻ với đường khắc sâu hoắm cùng cả tá thanh bút khắc mài mòn đầu trên bàn, không cần nói Minh cũng hiểu Trưng Trinh vất vả chừng nào.
“Lan hả, mau vào đây phụ tôi với.”
Vừa vặn lúc này có tiếng kêu khẽ từ bên phòng trong. Khải Minh nghe thấy, đoán rằng Trưng Trinh đang cần giúp gì đó. Không cần nghĩ ngợi nhiều cậu liền cất bước đi vào bên trong.
Chân vừa bước khỏi vách ngăn, đầu cậu liền trống rỗng. Không, là bùng nổ, óc cậu bay mất, mắt thì sớm trồi cả ra. Qua làn hơi nước mờ có ba thân ảnh đang đứng đó, đẹp như tiên nữ, trần như nhộng giữa thùng nước to tròn. Không, là hai thân ảnh yêu kiều cùng một cơ thể non nớt của một con bé.
Chỉ thấy Trưng Trinh cũng mở tròn mắt, gương mặt tư trắng hồng chuyển ngay sang đỏ lựng, miệng há hốc ra, tay quên cả che chắn khiến một vùng đồng bằng phì nhiêu dưới hai gò núi đầy đặn không hề giấu kín đều bộc lộ ra trước mắt Khải Minh.
Bên kia, Nàng Nội còn đang bận vuốt mái tóc dài ướt át, thấy Trưng Nhị Vương không giội nước dùm mình nữa thì cũng khó hiểu quay đầu, làm một tấm lưng trắng nõn nà từ từ nhẹ nhàng bị một mảng xuân quang thay thế, cùng hai điểm xuyên hồng mới nụ xinh xắn. Nàng Nội lập tức cũng trừng mắt, một cơn giận liền nhanh chóng khêu dậy trong lòng.
Bất chợt, nàng bắt gặp ánh mắt ngây ngốc cùng thần thái mất hồn của Minh, nhìn vẻ mặt của hắn, không biết sao nàng bỗng dưng sinh ra một chuỗi cảm giác hãnh diện cungt chút chút niềm vui khó hiểu. Có lẽ những cảm xúc kỳ lạ này đã phần nào níu kéo, không cho nàng hét toáng lên.
Thế nhưng, Khải Minh đứng yên, chỗ nào đó lại không. Nàng Nội vừa thấy gì đó, tay liền lập tức kéo bé Na ra sau lưng che chắn, giọng yêu kiều đan xen thẹn thùng, giận dữ gắt:
“Này, anh còn định đứng đấy bao lâu? Định nhìn gì nữa?”
“A!” Khải Minh giật mình
“A!” Trưng Trinh cũng tỉnh ngộ, lập ức cả người nàng như nhân loại lần đầu thấy sấm sét, giật mình hoảng hốt ngồi thụp xuống che chắn, rồi lại phát hiện cả cơ thể mình lẫn Nàng Nội cũng chẳng chỗ nào trốn liền vội vàng lao lên che hai cô gái kia lại, làm bên này kín, bên kia hở càng thêm lung linh huyền ảo, giọng gấp đến muốn khóc bảo:
“Quân … quân sư… anh mau mau ra ngoài, mau mau.”
“A, xin lỗi, xin lỗi!”
Khải Minh lúc này mới hoàn hồn, chẳng dám lại nhìn nhiều vội vã quay người lủi ra. Trong đầu chỉ toàn hai thân ảnh lung linh đó. Vốn cậu định mở cửa lao ra lại phát hiện nơi nào đó… quá không phong độ lại vội vã rút tay về, quay qua quạy lại hết cách đành lao vào ghế ngồi, đầu cúi thật thấp chả dám nhìn quanh; trong đầu thầm trách mình quá thiếu định lực đi… đâu phải bản thân xưa giờ chưa xem ảnh nóng cơ chứ….
Tác giả :
Phong Du Tùng Lâm