Lĩnh Nam Ký
Chương 122: Công ải sao bằng công tâm
Trời mới vừa vào hoàng hôn. Đúng lẽ ra đây là thời điểm mà một toán quân vừa mới chinh chiến mệt mỏi cả ngày phải nghỉ ngơi, hồi sức. Thế nhưng đối với quân Việt, những người đã thắng liên tiếp hai trận liền, cả Lĩnh Nam quân lẫn Lạng Sơn quân, lại phải hồng hộc chạy đông chạy đáo. Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của các cừ súy, bọn họ chia làm nhiều tốp. Kẻ thì lên rừng đốn cây, người thì chôn lò tạo bếp. Lại có một tốp gần ba trăm người không ngừng dỡ bỏ những túp lều mà quân giặc bỏ lại trong doanh trướng, thu dọn vải lều. Bọn họ lao động hăng say khiến khoảng đất cách Ải Săn Giao tầm hai dặm chẳng hề giống một tòa quân doanh chút nào, trái lại trông y hệt một khu công trường mới được kiến tạo, đầy sức sống mãnh liệt, đầy tiếng huyên náo rôm rả.
"Nhìn kìa! Bọn chúng làm gì vậy?"
"Chúng đi đốn củi? Chắc muốn nhóm lò?"
"Mày ngu à, đốt lò cần quái gì mấy cây gỗ to như vậy? Đây là chúng muốn tạo thang, muốn đóng xe công thành đấy."
Đậu Huân chống hai tay lên tường thành, nhíu mày nghe đám quân sĩ xôn xao bàn tán, nói thật hắn cũng có chút không hiểu nổi ý đồ của đám man quân kia. Bởi ban đầu tòa doanh môn kia dùng để vây chết Đào Kỳ là chính nên chẳng hề có chút công cụ công thành nào. Vì thế lúc này chúng cho người đi chặt cây đốn gỗ tạo thang công thành cũng là điều dễ hiểu. Xong có cần phô trương đến như vậy không? Vừa rầm rộ lại còn cố tình dâng lên thật gần quan ải, tựa như chúng sợ quân Hán không biết mình đang làm gì không bằng? Chả lẽ chúng không sợ quân mình từ trong ải bất ngờ thốc ra, đập cho chúng một trận? Hay là chúng có trá? Phải chăng chúng cố tình lừa gạt mình ra ngoài? Đậu Huân nghĩ, bàn tay hắn nắm lại thật chặt. Một tên thân vệ đứng kế bên thấy thế tiến lại gần hỏi:
"Thiếu chủ, hay để ta dẫn theo kỵ quân ra xông xáo một phen để chúng bớt kiêu ngạo đi?"
Đậu Huân chau mày suy tính một lúc rồi mới khó chịu đưa tay lên lắc nhẹ, hắn cất giọng đầy tiếc nuối bảo:
"Quên đi, đám man này làm gì kệ xác chúng. Dù sao bây giờ chúng ta chỉ cần thủ vững quan ải này là được…"
"Đúng, nói không sai."
Lúc này Giả Tông cùng Quý La vừa tuần bộ đến cũng nghe thấy lời này liền hài lòng cất tiếng khen:
"Tử Lư huynh ( Đậu đại nhân) quả nhiên sáng suốt. Mấy trận vừa qua cho thấy trong man tặc có kẻ quỷ kế đa đoan hại. Chúng hại chết Chương đô úy lại ép chúng ta về tình thế này, há có phải hạng tùy tiện sơ sài được. Đây nhất định là cạm bẫy của chúng."
Đậu Huân quay người lại chắp tay chào hỏi:
"Tử Phương, Vũ Nho, hai người chớ cười chê ta nữa."
Giả Tông cười tươi:
"Đều là lời thật lòng, không phải nói quá, Tử Lư có gì phải ngại ngùng? Vừa nãy Quý Tử Phương đã kể cho ta nghe rõ rồi, nếu không phải Tử Lư nhận thấy tình hình có biến, quyết đoán dẫn quân xuất trận thì mạng của ta chắc chắn đã hưu rồi. Ta còn phải cảm tạ Tử Lư…" nói rồi hắn chắp tay định bái Đậu Huân một lạy.
"Cùng là đồng liêu, Vũ Nho huynh chớ bận tâm. Huân quả thực không dám nhận." Đậu Huân vội vàng né qua một bên chối từ.
Đợi lễ nghĩa xong xuôi, Giả Tông lại bước lên hướng hai người bàn bạc:
"Tình hình vượt ngoài tưởng tượng thế này, Tông đã soạn một lá thơ cho người tức tốc theo đường thủy báo về đại doanh. Việc hệ trọng hiện giờ là phải tìm cách giữ vững quan ải, chớ có để chúng thừa thế làm loạn thêm. Đối với việc này, không biết hai vị nhìn như thế nào?"
Giả Tông thân là người được Mã Viện đích thân giao quyền chủ quản tạm thời ở đây nên kể cả Đậu Huân lẫn Quý La đều không hề cảm thấy y nói vậy có gì không ổn. Bọn họ trầm ngâm quan sát quân Việt đang ồn ào bên dưới quan ải một chốc, Đậu Huân mở lời góp ý trước:
"Hai vị, man tặc cho chặt cây, tám chín phần là để tạo khí giới công thành. Thế nhưng chế tạo khí cụ cũng hao tổn không ít thời gian. Theo như tôi quan sát, có lẽ ngày mai chúng mới có đủ dụng cụ dốc toàn lực đi công ải."
Giả Tông nghe vậy xoa cằm đồng ý bảo:
"Không sai, dù sao hôm nay chúng cũng chinh chiến liên tục, hẳn là phải hết sức mỏi mệt rồi. Ngày mai chúng mới công ải cũng là chuyện hợp lẽ. Như thế ta chỉ nên tăng mạnh giám thị là ổn…"
Quý La đang chăm chú quan sát tình hình nghe cả hai đều nói vậy thì nhíu mày quay người chắp tay nói thẳng:
"Hai vị đại nhân, thứ cho hạ quan không có cùng suy nghĩ với các vị."
"Ồ? Tiên sinh có gì xin cứ nói." Đậu Huân ngạc nhiên hỏi.
"Tử Phương, không lẽ ngươi nhận thấy có gì không hợp lý?" Giả Tông cũng vồn vã.
"Đúng vậy." Quý La không chút dài dòng đáp ngay:
"Hai vị đại nhân xin hãy nhìn. Man tặc cho người chế tạo khí cụ, tuy rất bận rộn, thế nhưng rõ ràng có chỗ không ổn. Số cây thu về đa số không đều, lớn nhỏ tùy tiện, tuyệt đối không phải cách chế thang mây hay xung xa. Hơn nữa chúng không vội công ải, vì sao lại đem việc chế tạo khí cụ bày ra trước mặt chúng ta? Nên biết nếu chúng giữ kín bí mật việc này thì vẫn tốt hơn."
"Đúng là như vậy." Giả Tông gật gù ra hiệu cho Quý La tiếp tục.
"Hạ quan cho rằng, man tặc dĩ nhiên đã chuẩn bị xong khí cụ từ sớm, sở dĩ chúng làm vậy là để lừa gạt chúng ta, cho chúng ta tưởng rằng hôm nay chúng sẽ không tấn công. Hai vị thử nhìn, chúng không chỉ gấp rút tạo khí cụ mà còn cho người nổi lò nấu cơm rất sớm. Chúng đẩy lên cao như vậy rất có thể là muốn cho quân sĩ nhanh chóng dùng cơm, sau đó tranh thủ thời gian tiến công luôn cho tiện." Quý La vừa nói vừa lấy tay chỉ về hướng hàng dài cột khói bếp đang nghi ngút bốc lên sau lưng quân Nam.
"Ừm, ngươi nhận xét cũng không sai." Giả Tông nghe vậy liền trầm ngâm.
Đậu Huân cũng bật thốt lên:
"Quả thực việc rất có thể theo như lời Tử Phương. Man binh ít bị chứng quáng gà, quả thực rất có thể sẽ nhân cơ hội đêm tối gieo xuống để tấn công chúng ta."
"May mắn có Tử Phương nhìn thấu bố trí của địch, không thì đêm nay ta nguy mất." Giả Tông không khỏi lắc đầu than thở:
"Như vậy ta tức khắc cho người chia phiên nghỉ ngơi, lại chuẩn bị nhiều đuốc sáng hơn một chút. Hai vị, tối nay tuyệt đối không thể để man tặc tùy tiện lộng hành được."
"Được." Hai người kia nhanh chóng chắp tay hô vang.
Cùng lúc mấy tên Hán tướng đang bàn bạc cách thủ ải thì ở phía đối diện, Khải Minh cũng đang đi vào những bước chuẩn bị cuối cùng của mình.
Tên quân sư của Lĩnh Nam quân không hề có mặt ở doanh trướng, cũng không hề có mặt ở tiền tuyến cùng Sáng chỉ huy quân sĩ chế tạo khí cụ mà vẫn trốn tít trên ngọn núi dùng để quan sát quân tình ban chiều, dựa theo thế núi cao để quan sát toàn cục, không chịu xuống.
"Nhớ nói anh em đốn củi không nên làm quá nhiệt tình,nhớ giữ sức chút… có bị giặc phát hiện ra điều gì không đúng cũng kệ." Khải Minh hướng một tên Lạc vệ phân phó, chưa hết câu hắn đã quay sang nhắc nhở người khác:
"Lại nói mấy người nhóm bếp nhớ đặt nhiều khói vào, cách nhau xa xa tí, làm sao cho người ta tưởng mình đang nấu cho cả vạn quân ăn mới được."
"Vâng."
Khải Minh nhìn theo bóng lưng hai tên lính, trong đầu tính đi tính lại xem mình còn chỗ sơ hở nào không, sau đó lại không khỏi đâm ra lo lắng. Một, hai trận thắng nhỏ không chỉ không khiến tình thế sáng sủa hơn mà còn vô hình chung kéo dài chiến tuyến khiến thế trận của quân Việt vốn đã có chút không đủ dày nay lại càng mỏng manh hơn nhiều. Vốn trong tay Khải Minh có tới hai ngàn Lạng Sơn quân, năm ngàn Lĩnh Nam quân cùng với hơn ngàn quân Việt đầu hàng đã là một con số hết sức không tệ.
Xong đứng trước việc đại doanh bị tập kích, hắn không thể làm gì khác ngoài quyết định điều phần lớn quân đội quay về cứu viện, chỉ để lại tầm hai ngàn hơn quân sĩ công ải mà thôi. Mà lại, quân Việt không thể nào gióng trống khua chiêng, càng không thể cho giặc phát hiện được thực trạng của mình. Nếu không lỡ quân Hán dốc hết sức trong quan ải ùa ra đánh bậy, quân Việt sẽ phải chịu tổn thất không nhỏ. Cũng vì lẽ đó mà Khải Minh cùng Phương Dung mới liên tiếp bày ra mấy chiêu hư thực này, dọa cho quân Hán không dám vọng động. Trong khi đó, Nàng Quỳnh cùng Phùng Chí sẽ dẫn theo hơn năm ngàn quân cùng đa số ngựa chiến mới thu được quay lại.
Vì thế dù biết quân sĩ đã rất mỏi mệt, Khải Minh cũng không thể làm gì khác ngoài việc ra sức cổ vũ, khích lệ họ. Chỉ có nhanh chóng chiếm được quan ải, quân Nam mới có đường sống, chỉ khi đó, hắn mới an tâm cùng mọi người nghỉ ngơi. Mà đối mặt với quân Hán cũng còn tầm hai, ba ngàn tên đang thủ ải, hai ngàn quân sĩ của Khải Minh nếu cường công thì chẳng khác nào đi tìm đường chết. Khải Minh đương nhiên sẽ không đi cường công, tựa như Quý La dự đoán, Khải Minh đã chuẩn bị sẵn quà cho giặc, cũng không phải hắn mang theo từ sớm mà những thứ này chế tạo cũng không mất bao nhiêu thời gian.
"Lạc quân, đã thử nghiệm rồi ạ, sức nặng như người, trăm thả an toàn trăm." Một tên quân sĩ nhanh chóng đến bên Khải Minh bẩm báo khiến hắn không khỏi vui vẻ hô lên:
"Tốt rồi."
Chẳng bao lâu sau màn đêm liền buông xuống, nhanh chóng nhấn chìm toàn bộ không gian vào trong u ám. À không phải toàn bộ, bởi vì nơi ải Săn Giao lúc này đã được vô số ánh đuốc thắp sáng rực chẳng hề thua kém gì ban ngày. Trên tường, quân Hán vẫn giữ vững thái độ cảnh giác của mình, hết sức chịu khó mở căng những đôi mắt ra nhìn chằm chằm vào mọi động tĩnh bên dưới. Ngay cả Giả Tông cùng với Đậu Huân cũng không dám lơ là đã sớm có mặt ở đây. Tất cả bởi vì bên dưới kia, quân Việt đã sớm hàng ngũ chỉnh tề, im lặng phăn phắc tựa như một lưỡi đao sắc bén, một mũi tên nhọn đã sẵn sàng bắn lên đây vậy.
"Thua tụi nó luôn, giờ này mà còn đứng đông như kiến thế này..." Gấu Đen há hốc mồm nhìn quân Hán trên thành bảo.
"Hừ, như thế thuận tiện, chúng mình đỡ phải làm trò kêu chúng dậy." Âu Mạn cười khinh khỉnh. Đoạn hắn quay sang một tên nhóc khác bảo:
"Cán, mày nhớ lát nữa cần làm gì chứ?"
Đô Cán trầm ngâm quẹt mũi đáp:
"Đã rõ, việc đó tôi tất nhiên sẽ không quên."
Âu Mạn nhìn thấy trong ánh mắt của tên Đô Tam lang có chút tránh né liền suy nghĩ chút rồi khuyên:
"... Cán này… anh mày là anh mày, mày là mày. Trong anh em sẽ không có ai vì hai anh mày mà đối xử với mày khác đi cả, đừng quá bận tâm."
"Không phải thế… tôi…"
Tùnggggg Đùngggggg Tùngggggg Đùngggggg!!!!!
Đô Cán vừa định nói gì thì một tràng trống lệnh bỗng dưng vang vọng lên giữa trời đêm quang tĩnh. Trong vô thức, tiếng trống này không chỉ cắt đứt câu chuyện của Đô Cán mà còn mạnh mẽ túm lấy sự chú ý của đông đảo binh sĩ. Thậm chí ngay cả đám quân Hán trên tường cũng không khỏi giật mình đỉnh lấy trăm phần trăm tỉnh táo nhìn về tiếng trống dồn.
Tùng!!!! "Hô!!!!"
Đùng!!!! "Ha!!!"
Cắc Tùng!!!! " Hô!!!"
Trong nhịp trống cùng tiếng hô đều đặn, một đội binh giáp tầm trăm người ăn mặc hết sức tinh nhuệ cùng nâng lên một cái đài gỗ, nhịp nhàng tách đoàn quân Việt ra làm hai hàng, tiến lên phía trước. Bấy giờ ai cũng có thể nom rõ ràng đài gỗ này cao tầm nửa thân người trưởng thành, rộng tầm mười bộ. Trên đài sơn phết màu sắc rực rỡ cùng vô số cờ phướn trông hết sức kỳ quái được trang trí đủ hình hươu, vượn, báo, hổ, giao cùng một lá cờ chim Lạc thật lớn đặt giữa đài. Bên dưới ngọn cờ là một tên trai tráng trẻ tuổi, gương mặt thanh tú, năm năm rõ mười chính là Khải Minh.
"Đây là cái gì?" Một tên binh sĩ hỏi.
"Nghe đâu là đài cầu thần, do đám Lạc Vệ gấp rút chế tạo." Một tên hơi hiểu chuyện khẽ giải thích.
"Ra thế, thảo nào chúng nó khiên đài… còn quân sư đứng trên đó làm gì?"
"Làm sao tao biết được?"
"Đài cầu thần… không lẽ quân sư định cầu thần?"
"Cái gì?"
"Quân sư có thể làm vậy sao?"
"Làm sao tao biết, nghe đám Lạc vệ cùng Kẻ Khí nói, quân sư rất rất quan trọng. Nhấn mạnh hai lần."
"Ực…."
Lời nói rì rầm theo từng nhịp trống nhanh chóng khuếch tán khắp hàng ngũ quân Việt. Để rồi khi đến đỉnh điểm, toàn thể hàng ngũ Lĩnh Nam quân tựa như chỉ đều đang bàn tán về thân phận thần bí của Khải Minh vậy. Lạ kỳ là quân sĩ mất trật tự, ồn ào đến thế, vậy mà từ những tên thập phu trưởng, bách phu trưởng cho đến cả phó quân súy, quân súy của cánh quân vẫn trầm mặc không hề có bất kỳ hành động nào chỉnh đốn lại hàng ngũ.
Tùng!
"Hô!!!"
Tùng!!!!
"Ha!!!!"
Để rồi theo nhịp trống, tiếng hô càng lúc càng gần, một bầu không khí thần bí tựa như từ chiếc đài đang nhấp nhô theo nhịp bước chân của đám Lạc Vệ đang nâng kia bỗng chốc phá toan sự ồn ào, nhanh chóng thẩm thấu đến từng tên quân sĩ. Bắt đầu từ lúc đài cao đi ngang qua một tên lính đầu tiên, tiếng nói chuyện rôm rả liền dừng lại. Đài đi đến đâu, không khí hóa trang nghiêm, yên tĩnh đến đó. Đài đi đến đầu đoàn quân, tất cả mọi người đều có cảm giác miệng mình như bị ai đó bịt chặt, không thể nào thốt lên lời. Cho đến khi đài cao dừng lại ở cách quan ải tầm hai tầm bắn tên, đám binh lính Lạc Vệ liền đồng thanh hô vang "Hây a" một tiếng, nhanh gọn hạ đài rầm thả xuống nền đất. Để cho cái đài cũng như Khải Minh hoàn toàn lộ diện trước ánh mắt chăm chú của quân sĩ hai bên.
"Đám man tính giở trò gì? Tên kia là thầy phép, phù thủy?" Giả Tông không khỏi lo lắng hỏi. Dù sao đất Lĩnh Nam là nơi hoang dã thô bỉ, hết sức lạc hậu. Nơi đây chứa chấp nhiều tà phép ác ôn đã là việc hết sức nổi danh, không ít quân tướng nhà Hán cũng rành rọt điều này.
Quý La nghe vậy lắc đầu bác bỏ:
"Không giống lắm, hạ quan từng có dịp gặp qua phù thủy đất nam này vài lần, bọn họ… không ăn vận như vậy, cũng không có thứ đài gỗ này." Nói đoạn hắn nghĩ một chút rồi lại bổ sung: "Mà lại, đạo sĩ cũng không ai ăn mặc giống vậy."
Hai tên Hán tướng nghe vậy nhíu mày, thầm nhìn thật kỹ Khải Minh bên dưới. Quả thực, so với đạo sĩ, thầy bùa thường ăn mặc kỳ quái với đủ loại hình vẽ, ký tự bùa phép, tóc tai xõa dài, đầu đội đạo quan, tay mang kiếm gỗ… thì Khải Minh ăn vận khác lạ hoàn toàn. Hắn ta tuy cũng để chân trần, thế nhưng trên thân rõ ràng ăn mặc một bộ đồ dân tộc hết sức nổi bật. Quần đùi đen, tua đỏ, khố dài, trên thân còn khoác áo choàng bằng lụa nhiều màu, đầu đội mũ lông chim trĩ búi cao, trông hắn chẳng hề giống đạo sĩ thầy bùa chút nào.
Lúc này, đôi mắt Khải Minh nhắm chặt, không phải hắn đang nhập tâm lên đồng, mà vì đang suy nghĩ. Khải Minh đang nghĩ, đang nghĩ rất sâu. Hắn nhớ lại những gì mình đã trải qua, những cuộc chiến mình từng tham dự. Nhớ lại những gì mình đang làm.
Khải Minh không phải hạng tướng soái tài giỏi đủ sức cán đán một phía như Đào Kỳ, Phương Dung, Thánh Thiên. Hắn cũng không có tầm nhìn xa rộng như Vua Trưng, Nàng Thục, càng tự biết mình tuy có chút trí khôn, lại chẳng cách nào đánh đồng được với ông Âu Khanh, Hoàng Cống. Thậm chí ngay cả tên Phùng Chí, hắn cũng có cảm giác mình không bằng. Ấy vậy mà qua bao trận chiến, hắn có thua, có thắng, xong may mắn là từ lúc "rời núi" đến giờ hắn thắng nhiều hơn thua. Là may mắn sao? Là trùng hợp? Hiển nhiên không phải. Hay vì bản thân hắn là Thiên Mệnh? Hắn cũng không tin lắm. Một thời gian dài Khải Minh cố gắng hết sức vắt lấy những thứ tri giác nhỏ mọn mà hắn có trong đầu về những câu chuyện xuyên việt khác để đem ra sai sử cho mình. Hy vọng dùng chúng che dấu đi sự bất lực của bản thân. Xong càng về lâu dài, hắn càng mỏi mệt. Trận hình, vũ khí, cách tổ chức quân… Hắn đã lấy rất nhiều, xong càng lúc ý tưởng của hắn càng ít, càng gượng ép khiến hắn hoảng sợ không biết được đâu mới là thế mạnh của mình nữa.
Cho đến khi nghe mọi người thuật lại hiệu quả của những chiến hào trên đồi kia, hắn mới bất ngờ nhận ra điểm mạnh của mình nằm ở đâu. Đó không phải là chiến thuật, là các loại quân lính, cũng không phải các loại vũ khí thần thánh. Điểm mạnh của hắn chính là tư duy suy nghĩ của người hiện đại cùng với kinh nghiệm đúc kết qua biết bao nhiêu xương máu vô tình truyền tải cho hắn. Cái hắn vượt trội, là cách thức hắn đối mặt với sự việc, cách hắn vận dụng giải quyết vấn đề. Làm sao biết đối phó với kỵ binh phải dùng trận hình bộ vuông? Làm sao khi bị vây nên dựa vào chiến hào? Vì sao phải ưu tiên dùng nỏ đối kỵ? Tại sao lại chọn lựa Nam tiến? Những thứ mà con người ở thế giới này chưa hề nghĩ tới, chưa hề gặp phải lại chính là điểm mạnh của hắn. Lần này cũng vậy.
Ùuuuuuu
Một cơn gió lốc nhẹ từ dòng sông u tĩnh kéo phốc tới, nó cuốn qua gương mặt trang nghiêm của Khải Minh, cũng nhanh chóng kéo hắn từ trong mạch suy nghĩ liên miên vô tận về với thế giới thật. Khải Minh mở tròn mắt nhìn lên tường ải cao vót, ánh mắt trong vắt không chút sợ hãi, không chút gượng gạo. Đêm nay, hắn cần trình diễn một màn nghệ thuật thật sống động. Khải Minh nghĩ, chân trái khẽ nâng lên một góc thật cao, sau đó nện gót thật mạnh xuống sàn đài bằng gỗ gây nên một tiếng vang chát chúa, như muốn nhấn mạnh sự tồn tại của mình, lại như muốn hút hết tất cả ánh mắt chú mục của mọi người.
"Xưa kia… Dân Việt ta hùng mạnh, bờ cõi trải dài từ Bắc vào Nam, qua mười tám đời luân phiên cai quản…" Hắn bắt đầu ngân giọng. Rồi theo tiếng kể, thân thể Khải Minh nhanh chóng lay động, từ trái qua phải, từ phải lại về trái. Chân hắn lúc nâng lúc dẫm, tay hắn cầm phủ khi múa khi dừng, mặc dù động tác có chút cứng ngắc kỳ dị, xong lại hoàn toàn phù hợp với bầu không khí vốn đã chẳng có chút bình thường xung quanh.
"Mười tám đời Vua, quân giặc qua xâm chiếm cũng phải không biết bao nhiêu lần… lần nào qua, bại lần ấy." Khải Minh kể.
Lạc Long quân dẫn con kháng giặc.
Thánh Gióng nhổ tre giết bại giặc Ân.
An Dương Vương Thục Phán giữa đêm liên tiếp phá mười vạn quân Tần...
Nhân dân xẻ đôi đất nước đi chống giặc thù…
Những tích cũ hiện về theo lời hắn kể, tuy ngắn gọn xúc tích, lại vô hình chung xâm chiếm toàn bộ trái tim của từng người dân Lĩnh Nam ở đây, dù là ở dưới, hay ở trên quan ải. Mỗi người ở đây nghe chuyện kể như ăn mật ngọt, như lọt vào một thời đại hào hùng của dân tộc, vừa bi tráng, vừa uy nghiêm không thể cho ai xâm phạm. Họ bị tiếng gọi thiêng liêng đó kéo dậy, bị đánh động, réo gọi. Một cỗ tự hào vì là người dân đất Việt theo từng nhịp tim đập nhanh chóng khuếch tán chảy ngược xuôi khắp tứ chi khiến bọn họ bỗng chốc nóng rần, khó lòng tự chủ được. Ở cái thời đại mà vinh dự gia tộc, sử sách của tổ tiên cùng tình cảm sông núi vẫn còn ở mức hoang sơ lại đã sớm hình thành như giờ thì mỗi lời của Khải Minh chính là kết tinh của tinh thần bất diệt trong tim họ. Ngay cả đám lính Việt vốn lười nhác, bạc nhược đầu hàng quân Hán trên thành hay đám Sơn Việt, Dương Việt đã sớm phục tùng Đại Hán cũng không hiểu sao cảm giác dòng máu trong tim mình quả thực quá sức ưu việt. Con Rồng Cháu Tiên, bao nhiêu đời chinh chiến, bấy nhiêu đời quang vinh.
"Hắn nói cái gì?" Giả Tông cùng Đậu Huân, Quý La đương nhiên có thể cảm nhận không khí xung quanh quá mức khác lạ, vì thế chúng không khỏi hoảng hốt dò hỏi xung quanh.
"Dạ… dạ thưa các ngài…" Một tên Hán quân vốn hiểu sơ sơ tiếng Việt không khỏi có chút sợ hãi vội lúi cúi thuật lại.
"CÁI GÌ? NGUY!!!!"
Quý La mới nghe non nửa đã bật người hô to. Chiêu này tuy không phải quá sức độc, xong lại mạnh mẽ đến không tưởng. Hắc nhìn vào tên man nhảy múa phía dưới, trong lòng rúng động không ngớt, kẻ này là ai????
"Khải… Thiên Mệnh, quả nhiên vượt xa người thường." Phương Dung khẽ hô.
"Đúng… dân tộc ta, quá sức tự hào…" Sáng lại trả lời một câu không đầu không đuôi. Tựa như việc Khải Minh lợi hại là không cần phải bàn cã nữa vậy...Xong câu này lại mười phần hợp với tâm tình Phương Dung. Không biết vì sao lúc này trong lòng nàng, một cỗ vinh quang vô tận tựa như ánh mặt trời bỗng dưng bùng phát dữ dội.
"Không được, mau đem đám lính Việt giam lại. Đừng để chúng nghe tiếp." Quý La đã không thể giữ nổi bình tĩnh hoảng sợ la lên:
"Binh sĩ chuẩn bị, cung tiễn sẵn sàng…"
Tùng Tùng……
Ngay lúc quân sĩ định hành động theo lời hắn. Ở đài gỗ bên dưới bỗng vang lên tiếng trống hùng dũng.
"Nay ta thân là Thiên Mệnh Lĩnh Nam. Được các đời Vua Hùng sai khiến, được tổ tiên trao trách nhiệm. Đến đây cùng mọi người kề vai sát cánh." Khải Minh bất ngờ hô vang:
"Mạn Đông, Cha Rồng Long quân cho ta sức mạnh."
Theo đó, Khải Minh chĩa mạnh cây búa vào bên một gốc đài. Lập tức, một ngọn lửa theo một bên cột đài bỗng dưng bốc lên cao trong ánh mắt trợn trừng của mọi người.
"Mạn Tây, Mẹ tiên Âu Cơ chúc ta phước lành."
Bùng!!!!! Lại một ngọn lửa bùng lên.
"Phía Bắc, Các đời Vua Hùng che chở cho ta."
"Phía Nam, Muôn kiếp anh hùng cùng ta bàn mưu tính kế."
Tuần tự đông, tây, nam, bắc bốn phía đài thấp tựa như có ma thần chứng giám, ầm ầm nổ lên từng ngọn lửa cháy hừng hực theo lời hô hoán của Khải Minh. Đồng thời, một trận gió mạnh từ bờ sông kéo phốc tới. Thế gió trợ lửa làm bốn ngọn lửa càng bốc cháy dữ dội, càng làm cho quân sĩ hai bên kinh hãi đến phát khiếp.
"Trời, điều khiển được lửa, gọi được gió. Quân sư quả nhiên là người trời."
"Tổ tiên anh linh, tổ tiên anh linh nghe theo quân sư phân phó."
"Lĩnh Nam bất khuất, tộc Việt bất khuất!!!!"
"Bất khuất, bất khuất, bất khuất!!!!"
Khải Minh mỉm cười, màn chào sân coi như thành công tốt đẹp. Công thành, công tâm vi thượng, đó chính là mưu kế được ghi chép cẩn thận. Thế nhưng người ở thế giới này làm sao hiểu được đạo lý công tâm không chỉ là làm giảm sĩ khí của địch xuống, mà còn có thể công tâm chính cả quân mình? Khi sĩ khí quân đội thăng hoa đến đỉnh điểm, một người hoàn toàn có thể sánh với mười người, trăm người. Mà cho dù có người hiểu, có người làm, cũng khó có ai có thể vận dụng nó nhuần nhuyễn như Khải Minh, cũng có ai có thể hiểu mấy mánh lới ảo thuật đơn giản nhất cũng có tác dụng không thể đo đếm nổi với con người đương thời. Đúng, là ảo thuật căn bản, màn gọi lửa này chẳng qua do Khải Minh bố trí sẵn người núp dưới đáy đài gỗ nghe theo lệnh châm lửa mà thôi, xong lúc này nó lại phối hợp quá sức nhịp nhàng với sự dẫn dắt, với lời kêu gọi của Khải Minh.
Dù sao, dân tộc là trên hết. Khải Minh đương nhiên hiểu rõ cách tốt nhất để kích thích tinh thần quân mình. Đồng thời, hắn cũng quá rành rọt chuyện ma quỷ được người đời nay coi trọng cỡ nào.
Ùuuuuuu
Lúc này thế gió lốc bỗng dưng mãnh liệt gia tăng. Mà Khải Minh cũng chính là muốn chờ cơn gió này nổi lên để cho màn diễn kế của mình có thể tiếp tục rồi. Hắn hét vang lên, tay nắm phủ gầm gừ:
"Ta Đặng Khải Minh. Thiên Mệnh Lĩnh Nam, ta kêu gọi anh linh tộc Việt bao đời mau chóng hiện thế, cùng quân dân ta giết sạch kẻ thù, trả nợ nước non!!!!"
Tùuuuuuuuuuuuuuuuu!!!!!!!!!!!!
Khải Minh vừa dứt lời, mấy tên Lạc Vệ vốn đã được dặn dò từ sớm liền nhanh chóng nâng tù và lên đồng loạt thổi vang. Gần trăm tiếng tù ngân nga chẳng mấy chốc mà che khuất cả tiếng gió thét gào, dọa khiến cho đám dã thú ở gần bên hoảng sợ tỉnh cả ngủ, điên cuồng quay đầu tháo chạy, càng khiến cho không khí thần bí hơn ngàn lần.
"Các vị, ngọn núi!!!" Giả Tông hét vang. Lúc này đám Hán tướng đã bị vô cùng vô tận hành động của Khải Minh cướp sạch sành sanh tiên cơ cùng quyền chủ động, chỉ còn có thể chống mắt lên xem những gì diễn ra tiếp theo.
Bùng bùng bùng bùng….
Ngọn núi bên cạnh ải Săn Giao, nơi Khải Minh quan sát cả buổi chiều bỗng dưng mọc lên một hàng đuốc sáng, tạo nên một con đường thẳng từ dưới chân núi chạy thẳng lên đỉnh núi. Mà phía đỉnh núi lúc này lại có gần ngàn ngọn đuốc hừng hực cháy sáng, để lộ ra gần hai ngàn thân ảnh tựa như u linh đã đứng đợi đó tự bao giờ. Dưới ánh lửa chiếu sáng, gương mặt họ khi ẩn, khi hiện. Đó là những gương mặt dữ tợn chỗ thì xanh, chỗ lại đỏ, tóc tai họ xõa dài, răng nanh lộ liễu, vừa nhìn đã thấy ngay đấy khó lòng là mặt mũi của kẻ còn sống.
"Trời ơi, là ma, là ma…" Mấy tên lính Hán hét lên.
"Anh Linh tộc Việt hiện ra rồi!!!" Quân Việt hừng hực khí thế thét gào.
"Nhìn kìa, vị đi đầu cầm theo tam ngưu xoa, giống Chấn Bắc quá!!!" Một tên tinh ý nói.
"Là Đào Kỳ sao?" Nội khẽ kề sát Phương Dung hỏi han, chỉ để đón nhận cái gật đầu cùng ánh mắt bí ẩn đáp lại.
"Tụi mày loạn cái gì? Đám đó giả thần giả quỷ cũng ở tuốt trên núi, liên quan gì chúng ta mà sợ?" Quý La không thẹn là kẻ nhanh nhạy vội vàng hô to.
"Đúng, đánh trống, đánh trống. Ổn định lòng quân, không cần hoảng." Đậu Huân cũng gấp rút thêm vào, lúc này cần nhất là mau chóng lấy lại quyền chủ động. Thế nhưng lại lần nữa bọn chúng chưa kịp làm gì thì đã bị tiếng gào thét kinh sợ đánh cho tán loạn.
"Cha mẹ ơi!!!! Tụi… tụi nó biết … biết bay…"
"Tao không nhìn lầm chứ… má ơi ghê quá…"
"Ma quân, Ma binh đến!!!!"
"Man tướng gọi ma binh hiện thế, trời ơi…"
Trong tiếng hô hoán dữ dội, mấy tên Hán tướng quay phắt người lại, hoảng hồn thất sắc trước những gì mình đang chứng kiến. Trong màn đêm, từng bóng đen như u linh nương theo tiếng gió gào, cùng những vật thể kỳ dị phía sau, ầm ầm chạy đà nhảy khỏi vực núi, là là ngự gió bay về phía mình…
"Hoan hô!!!!!!!"
"Quân sư là thần thánh tái thế, thần thánh tái thế!!!"
"Chúng ta thắng chắc, thắng chắc!!!!"
Lính Việt bên dưới quan ải cũng trợn trừng mắt nhìn từng bóng người đang lướt ngang trên không một cách quỷ dị, thế nhưng bọn họ không hề hoảng sợ mà là phấn khích, kích động lạ lùng. Lính Việt dù là Lĩnh Nam quân hay lính không, dù cho họ xuất phát từ bộ tộc nào đi nữa thì trong lòng đều có một cỗ kính sợ không tên đối với thần thánh. Vì thế lúc này không ít người đã coi Khải Minh như thần tiên hiện thế, vội vàng quỳ xuống lễ bái. Sĩ khí quân Việt vốn đã khá cao lại lập tức tựa như pháo hoa bùng nổ, bốc lên dữ dội khiến bốn cột lửa trên đài cũng như sinh động hẳn lên khiến người ta nhìn như bốn con rồng nhỏ đang uống lượn trợ uy.
Chớp thời cơ này, Khải Minh lập tức nâng phủ hướng lên tường ải, gồng sức hét vang dội:
"Toàn thể anh em, giết, đánh sập tòa ải này cho ta!"
"Giết!!!!!!!"
"Nhìn kìa! Bọn chúng làm gì vậy?"
"Chúng đi đốn củi? Chắc muốn nhóm lò?"
"Mày ngu à, đốt lò cần quái gì mấy cây gỗ to như vậy? Đây là chúng muốn tạo thang, muốn đóng xe công thành đấy."
Đậu Huân chống hai tay lên tường thành, nhíu mày nghe đám quân sĩ xôn xao bàn tán, nói thật hắn cũng có chút không hiểu nổi ý đồ của đám man quân kia. Bởi ban đầu tòa doanh môn kia dùng để vây chết Đào Kỳ là chính nên chẳng hề có chút công cụ công thành nào. Vì thế lúc này chúng cho người đi chặt cây đốn gỗ tạo thang công thành cũng là điều dễ hiểu. Xong có cần phô trương đến như vậy không? Vừa rầm rộ lại còn cố tình dâng lên thật gần quan ải, tựa như chúng sợ quân Hán không biết mình đang làm gì không bằng? Chả lẽ chúng không sợ quân mình từ trong ải bất ngờ thốc ra, đập cho chúng một trận? Hay là chúng có trá? Phải chăng chúng cố tình lừa gạt mình ra ngoài? Đậu Huân nghĩ, bàn tay hắn nắm lại thật chặt. Một tên thân vệ đứng kế bên thấy thế tiến lại gần hỏi:
"Thiếu chủ, hay để ta dẫn theo kỵ quân ra xông xáo một phen để chúng bớt kiêu ngạo đi?"
Đậu Huân chau mày suy tính một lúc rồi mới khó chịu đưa tay lên lắc nhẹ, hắn cất giọng đầy tiếc nuối bảo:
"Quên đi, đám man này làm gì kệ xác chúng. Dù sao bây giờ chúng ta chỉ cần thủ vững quan ải này là được…"
"Đúng, nói không sai."
Lúc này Giả Tông cùng Quý La vừa tuần bộ đến cũng nghe thấy lời này liền hài lòng cất tiếng khen:
"Tử Lư huynh ( Đậu đại nhân) quả nhiên sáng suốt. Mấy trận vừa qua cho thấy trong man tặc có kẻ quỷ kế đa đoan hại. Chúng hại chết Chương đô úy lại ép chúng ta về tình thế này, há có phải hạng tùy tiện sơ sài được. Đây nhất định là cạm bẫy của chúng."
Đậu Huân quay người lại chắp tay chào hỏi:
"Tử Phương, Vũ Nho, hai người chớ cười chê ta nữa."
Giả Tông cười tươi:
"Đều là lời thật lòng, không phải nói quá, Tử Lư có gì phải ngại ngùng? Vừa nãy Quý Tử Phương đã kể cho ta nghe rõ rồi, nếu không phải Tử Lư nhận thấy tình hình có biến, quyết đoán dẫn quân xuất trận thì mạng của ta chắc chắn đã hưu rồi. Ta còn phải cảm tạ Tử Lư…" nói rồi hắn chắp tay định bái Đậu Huân một lạy.
"Cùng là đồng liêu, Vũ Nho huynh chớ bận tâm. Huân quả thực không dám nhận." Đậu Huân vội vàng né qua một bên chối từ.
Đợi lễ nghĩa xong xuôi, Giả Tông lại bước lên hướng hai người bàn bạc:
"Tình hình vượt ngoài tưởng tượng thế này, Tông đã soạn một lá thơ cho người tức tốc theo đường thủy báo về đại doanh. Việc hệ trọng hiện giờ là phải tìm cách giữ vững quan ải, chớ có để chúng thừa thế làm loạn thêm. Đối với việc này, không biết hai vị nhìn như thế nào?"
Giả Tông thân là người được Mã Viện đích thân giao quyền chủ quản tạm thời ở đây nên kể cả Đậu Huân lẫn Quý La đều không hề cảm thấy y nói vậy có gì không ổn. Bọn họ trầm ngâm quan sát quân Việt đang ồn ào bên dưới quan ải một chốc, Đậu Huân mở lời góp ý trước:
"Hai vị, man tặc cho chặt cây, tám chín phần là để tạo khí giới công thành. Thế nhưng chế tạo khí cụ cũng hao tổn không ít thời gian. Theo như tôi quan sát, có lẽ ngày mai chúng mới có đủ dụng cụ dốc toàn lực đi công ải."
Giả Tông nghe vậy xoa cằm đồng ý bảo:
"Không sai, dù sao hôm nay chúng cũng chinh chiến liên tục, hẳn là phải hết sức mỏi mệt rồi. Ngày mai chúng mới công ải cũng là chuyện hợp lẽ. Như thế ta chỉ nên tăng mạnh giám thị là ổn…"
Quý La đang chăm chú quan sát tình hình nghe cả hai đều nói vậy thì nhíu mày quay người chắp tay nói thẳng:
"Hai vị đại nhân, thứ cho hạ quan không có cùng suy nghĩ với các vị."
"Ồ? Tiên sinh có gì xin cứ nói." Đậu Huân ngạc nhiên hỏi.
"Tử Phương, không lẽ ngươi nhận thấy có gì không hợp lý?" Giả Tông cũng vồn vã.
"Đúng vậy." Quý La không chút dài dòng đáp ngay:
"Hai vị đại nhân xin hãy nhìn. Man tặc cho người chế tạo khí cụ, tuy rất bận rộn, thế nhưng rõ ràng có chỗ không ổn. Số cây thu về đa số không đều, lớn nhỏ tùy tiện, tuyệt đối không phải cách chế thang mây hay xung xa. Hơn nữa chúng không vội công ải, vì sao lại đem việc chế tạo khí cụ bày ra trước mặt chúng ta? Nên biết nếu chúng giữ kín bí mật việc này thì vẫn tốt hơn."
"Đúng là như vậy." Giả Tông gật gù ra hiệu cho Quý La tiếp tục.
"Hạ quan cho rằng, man tặc dĩ nhiên đã chuẩn bị xong khí cụ từ sớm, sở dĩ chúng làm vậy là để lừa gạt chúng ta, cho chúng ta tưởng rằng hôm nay chúng sẽ không tấn công. Hai vị thử nhìn, chúng không chỉ gấp rút tạo khí cụ mà còn cho người nổi lò nấu cơm rất sớm. Chúng đẩy lên cao như vậy rất có thể là muốn cho quân sĩ nhanh chóng dùng cơm, sau đó tranh thủ thời gian tiến công luôn cho tiện." Quý La vừa nói vừa lấy tay chỉ về hướng hàng dài cột khói bếp đang nghi ngút bốc lên sau lưng quân Nam.
"Ừm, ngươi nhận xét cũng không sai." Giả Tông nghe vậy liền trầm ngâm.
Đậu Huân cũng bật thốt lên:
"Quả thực việc rất có thể theo như lời Tử Phương. Man binh ít bị chứng quáng gà, quả thực rất có thể sẽ nhân cơ hội đêm tối gieo xuống để tấn công chúng ta."
"May mắn có Tử Phương nhìn thấu bố trí của địch, không thì đêm nay ta nguy mất." Giả Tông không khỏi lắc đầu than thở:
"Như vậy ta tức khắc cho người chia phiên nghỉ ngơi, lại chuẩn bị nhiều đuốc sáng hơn một chút. Hai vị, tối nay tuyệt đối không thể để man tặc tùy tiện lộng hành được."
"Được." Hai người kia nhanh chóng chắp tay hô vang.
Cùng lúc mấy tên Hán tướng đang bàn bạc cách thủ ải thì ở phía đối diện, Khải Minh cũng đang đi vào những bước chuẩn bị cuối cùng của mình.
Tên quân sư của Lĩnh Nam quân không hề có mặt ở doanh trướng, cũng không hề có mặt ở tiền tuyến cùng Sáng chỉ huy quân sĩ chế tạo khí cụ mà vẫn trốn tít trên ngọn núi dùng để quan sát quân tình ban chiều, dựa theo thế núi cao để quan sát toàn cục, không chịu xuống.
"Nhớ nói anh em đốn củi không nên làm quá nhiệt tình,nhớ giữ sức chút… có bị giặc phát hiện ra điều gì không đúng cũng kệ." Khải Minh hướng một tên Lạc vệ phân phó, chưa hết câu hắn đã quay sang nhắc nhở người khác:
"Lại nói mấy người nhóm bếp nhớ đặt nhiều khói vào, cách nhau xa xa tí, làm sao cho người ta tưởng mình đang nấu cho cả vạn quân ăn mới được."
"Vâng."
Khải Minh nhìn theo bóng lưng hai tên lính, trong đầu tính đi tính lại xem mình còn chỗ sơ hở nào không, sau đó lại không khỏi đâm ra lo lắng. Một, hai trận thắng nhỏ không chỉ không khiến tình thế sáng sủa hơn mà còn vô hình chung kéo dài chiến tuyến khiến thế trận của quân Việt vốn đã có chút không đủ dày nay lại càng mỏng manh hơn nhiều. Vốn trong tay Khải Minh có tới hai ngàn Lạng Sơn quân, năm ngàn Lĩnh Nam quân cùng với hơn ngàn quân Việt đầu hàng đã là một con số hết sức không tệ.
Xong đứng trước việc đại doanh bị tập kích, hắn không thể làm gì khác ngoài quyết định điều phần lớn quân đội quay về cứu viện, chỉ để lại tầm hai ngàn hơn quân sĩ công ải mà thôi. Mà lại, quân Việt không thể nào gióng trống khua chiêng, càng không thể cho giặc phát hiện được thực trạng của mình. Nếu không lỡ quân Hán dốc hết sức trong quan ải ùa ra đánh bậy, quân Việt sẽ phải chịu tổn thất không nhỏ. Cũng vì lẽ đó mà Khải Minh cùng Phương Dung mới liên tiếp bày ra mấy chiêu hư thực này, dọa cho quân Hán không dám vọng động. Trong khi đó, Nàng Quỳnh cùng Phùng Chí sẽ dẫn theo hơn năm ngàn quân cùng đa số ngựa chiến mới thu được quay lại.
Vì thế dù biết quân sĩ đã rất mỏi mệt, Khải Minh cũng không thể làm gì khác ngoài việc ra sức cổ vũ, khích lệ họ. Chỉ có nhanh chóng chiếm được quan ải, quân Nam mới có đường sống, chỉ khi đó, hắn mới an tâm cùng mọi người nghỉ ngơi. Mà đối mặt với quân Hán cũng còn tầm hai, ba ngàn tên đang thủ ải, hai ngàn quân sĩ của Khải Minh nếu cường công thì chẳng khác nào đi tìm đường chết. Khải Minh đương nhiên sẽ không đi cường công, tựa như Quý La dự đoán, Khải Minh đã chuẩn bị sẵn quà cho giặc, cũng không phải hắn mang theo từ sớm mà những thứ này chế tạo cũng không mất bao nhiêu thời gian.
"Lạc quân, đã thử nghiệm rồi ạ, sức nặng như người, trăm thả an toàn trăm." Một tên quân sĩ nhanh chóng đến bên Khải Minh bẩm báo khiến hắn không khỏi vui vẻ hô lên:
"Tốt rồi."
Chẳng bao lâu sau màn đêm liền buông xuống, nhanh chóng nhấn chìm toàn bộ không gian vào trong u ám. À không phải toàn bộ, bởi vì nơi ải Săn Giao lúc này đã được vô số ánh đuốc thắp sáng rực chẳng hề thua kém gì ban ngày. Trên tường, quân Hán vẫn giữ vững thái độ cảnh giác của mình, hết sức chịu khó mở căng những đôi mắt ra nhìn chằm chằm vào mọi động tĩnh bên dưới. Ngay cả Giả Tông cùng với Đậu Huân cũng không dám lơ là đã sớm có mặt ở đây. Tất cả bởi vì bên dưới kia, quân Việt đã sớm hàng ngũ chỉnh tề, im lặng phăn phắc tựa như một lưỡi đao sắc bén, một mũi tên nhọn đã sẵn sàng bắn lên đây vậy.
"Thua tụi nó luôn, giờ này mà còn đứng đông như kiến thế này..." Gấu Đen há hốc mồm nhìn quân Hán trên thành bảo.
"Hừ, như thế thuận tiện, chúng mình đỡ phải làm trò kêu chúng dậy." Âu Mạn cười khinh khỉnh. Đoạn hắn quay sang một tên nhóc khác bảo:
"Cán, mày nhớ lát nữa cần làm gì chứ?"
Đô Cán trầm ngâm quẹt mũi đáp:
"Đã rõ, việc đó tôi tất nhiên sẽ không quên."
Âu Mạn nhìn thấy trong ánh mắt của tên Đô Tam lang có chút tránh né liền suy nghĩ chút rồi khuyên:
"... Cán này… anh mày là anh mày, mày là mày. Trong anh em sẽ không có ai vì hai anh mày mà đối xử với mày khác đi cả, đừng quá bận tâm."
"Không phải thế… tôi…"
Tùnggggg Đùngggggg Tùngggggg Đùngggggg!!!!!
Đô Cán vừa định nói gì thì một tràng trống lệnh bỗng dưng vang vọng lên giữa trời đêm quang tĩnh. Trong vô thức, tiếng trống này không chỉ cắt đứt câu chuyện của Đô Cán mà còn mạnh mẽ túm lấy sự chú ý của đông đảo binh sĩ. Thậm chí ngay cả đám quân Hán trên tường cũng không khỏi giật mình đỉnh lấy trăm phần trăm tỉnh táo nhìn về tiếng trống dồn.
Tùng!!!! "Hô!!!!"
Đùng!!!! "Ha!!!"
Cắc Tùng!!!! " Hô!!!"
Trong nhịp trống cùng tiếng hô đều đặn, một đội binh giáp tầm trăm người ăn mặc hết sức tinh nhuệ cùng nâng lên một cái đài gỗ, nhịp nhàng tách đoàn quân Việt ra làm hai hàng, tiến lên phía trước. Bấy giờ ai cũng có thể nom rõ ràng đài gỗ này cao tầm nửa thân người trưởng thành, rộng tầm mười bộ. Trên đài sơn phết màu sắc rực rỡ cùng vô số cờ phướn trông hết sức kỳ quái được trang trí đủ hình hươu, vượn, báo, hổ, giao cùng một lá cờ chim Lạc thật lớn đặt giữa đài. Bên dưới ngọn cờ là một tên trai tráng trẻ tuổi, gương mặt thanh tú, năm năm rõ mười chính là Khải Minh.
"Đây là cái gì?" Một tên binh sĩ hỏi.
"Nghe đâu là đài cầu thần, do đám Lạc Vệ gấp rút chế tạo." Một tên hơi hiểu chuyện khẽ giải thích.
"Ra thế, thảo nào chúng nó khiên đài… còn quân sư đứng trên đó làm gì?"
"Làm sao tao biết được?"
"Đài cầu thần… không lẽ quân sư định cầu thần?"
"Cái gì?"
"Quân sư có thể làm vậy sao?"
"Làm sao tao biết, nghe đám Lạc vệ cùng Kẻ Khí nói, quân sư rất rất quan trọng. Nhấn mạnh hai lần."
"Ực…."
Lời nói rì rầm theo từng nhịp trống nhanh chóng khuếch tán khắp hàng ngũ quân Việt. Để rồi khi đến đỉnh điểm, toàn thể hàng ngũ Lĩnh Nam quân tựa như chỉ đều đang bàn tán về thân phận thần bí của Khải Minh vậy. Lạ kỳ là quân sĩ mất trật tự, ồn ào đến thế, vậy mà từ những tên thập phu trưởng, bách phu trưởng cho đến cả phó quân súy, quân súy của cánh quân vẫn trầm mặc không hề có bất kỳ hành động nào chỉnh đốn lại hàng ngũ.
Tùng!
"Hô!!!"
Tùng!!!!
"Ha!!!!"
Để rồi theo nhịp trống, tiếng hô càng lúc càng gần, một bầu không khí thần bí tựa như từ chiếc đài đang nhấp nhô theo nhịp bước chân của đám Lạc Vệ đang nâng kia bỗng chốc phá toan sự ồn ào, nhanh chóng thẩm thấu đến từng tên quân sĩ. Bắt đầu từ lúc đài cao đi ngang qua một tên lính đầu tiên, tiếng nói chuyện rôm rả liền dừng lại. Đài đi đến đâu, không khí hóa trang nghiêm, yên tĩnh đến đó. Đài đi đến đầu đoàn quân, tất cả mọi người đều có cảm giác miệng mình như bị ai đó bịt chặt, không thể nào thốt lên lời. Cho đến khi đài cao dừng lại ở cách quan ải tầm hai tầm bắn tên, đám binh lính Lạc Vệ liền đồng thanh hô vang "Hây a" một tiếng, nhanh gọn hạ đài rầm thả xuống nền đất. Để cho cái đài cũng như Khải Minh hoàn toàn lộ diện trước ánh mắt chăm chú của quân sĩ hai bên.
"Đám man tính giở trò gì? Tên kia là thầy phép, phù thủy?" Giả Tông không khỏi lo lắng hỏi. Dù sao đất Lĩnh Nam là nơi hoang dã thô bỉ, hết sức lạc hậu. Nơi đây chứa chấp nhiều tà phép ác ôn đã là việc hết sức nổi danh, không ít quân tướng nhà Hán cũng rành rọt điều này.
Quý La nghe vậy lắc đầu bác bỏ:
"Không giống lắm, hạ quan từng có dịp gặp qua phù thủy đất nam này vài lần, bọn họ… không ăn vận như vậy, cũng không có thứ đài gỗ này." Nói đoạn hắn nghĩ một chút rồi lại bổ sung: "Mà lại, đạo sĩ cũng không ai ăn mặc giống vậy."
Hai tên Hán tướng nghe vậy nhíu mày, thầm nhìn thật kỹ Khải Minh bên dưới. Quả thực, so với đạo sĩ, thầy bùa thường ăn mặc kỳ quái với đủ loại hình vẽ, ký tự bùa phép, tóc tai xõa dài, đầu đội đạo quan, tay mang kiếm gỗ… thì Khải Minh ăn vận khác lạ hoàn toàn. Hắn ta tuy cũng để chân trần, thế nhưng trên thân rõ ràng ăn mặc một bộ đồ dân tộc hết sức nổi bật. Quần đùi đen, tua đỏ, khố dài, trên thân còn khoác áo choàng bằng lụa nhiều màu, đầu đội mũ lông chim trĩ búi cao, trông hắn chẳng hề giống đạo sĩ thầy bùa chút nào.
Lúc này, đôi mắt Khải Minh nhắm chặt, không phải hắn đang nhập tâm lên đồng, mà vì đang suy nghĩ. Khải Minh đang nghĩ, đang nghĩ rất sâu. Hắn nhớ lại những gì mình đã trải qua, những cuộc chiến mình từng tham dự. Nhớ lại những gì mình đang làm.
Khải Minh không phải hạng tướng soái tài giỏi đủ sức cán đán một phía như Đào Kỳ, Phương Dung, Thánh Thiên. Hắn cũng không có tầm nhìn xa rộng như Vua Trưng, Nàng Thục, càng tự biết mình tuy có chút trí khôn, lại chẳng cách nào đánh đồng được với ông Âu Khanh, Hoàng Cống. Thậm chí ngay cả tên Phùng Chí, hắn cũng có cảm giác mình không bằng. Ấy vậy mà qua bao trận chiến, hắn có thua, có thắng, xong may mắn là từ lúc "rời núi" đến giờ hắn thắng nhiều hơn thua. Là may mắn sao? Là trùng hợp? Hiển nhiên không phải. Hay vì bản thân hắn là Thiên Mệnh? Hắn cũng không tin lắm. Một thời gian dài Khải Minh cố gắng hết sức vắt lấy những thứ tri giác nhỏ mọn mà hắn có trong đầu về những câu chuyện xuyên việt khác để đem ra sai sử cho mình. Hy vọng dùng chúng che dấu đi sự bất lực của bản thân. Xong càng về lâu dài, hắn càng mỏi mệt. Trận hình, vũ khí, cách tổ chức quân… Hắn đã lấy rất nhiều, xong càng lúc ý tưởng của hắn càng ít, càng gượng ép khiến hắn hoảng sợ không biết được đâu mới là thế mạnh của mình nữa.
Cho đến khi nghe mọi người thuật lại hiệu quả của những chiến hào trên đồi kia, hắn mới bất ngờ nhận ra điểm mạnh của mình nằm ở đâu. Đó không phải là chiến thuật, là các loại quân lính, cũng không phải các loại vũ khí thần thánh. Điểm mạnh của hắn chính là tư duy suy nghĩ của người hiện đại cùng với kinh nghiệm đúc kết qua biết bao nhiêu xương máu vô tình truyền tải cho hắn. Cái hắn vượt trội, là cách thức hắn đối mặt với sự việc, cách hắn vận dụng giải quyết vấn đề. Làm sao biết đối phó với kỵ binh phải dùng trận hình bộ vuông? Làm sao khi bị vây nên dựa vào chiến hào? Vì sao phải ưu tiên dùng nỏ đối kỵ? Tại sao lại chọn lựa Nam tiến? Những thứ mà con người ở thế giới này chưa hề nghĩ tới, chưa hề gặp phải lại chính là điểm mạnh của hắn. Lần này cũng vậy.
Ùuuuuuu
Một cơn gió lốc nhẹ từ dòng sông u tĩnh kéo phốc tới, nó cuốn qua gương mặt trang nghiêm của Khải Minh, cũng nhanh chóng kéo hắn từ trong mạch suy nghĩ liên miên vô tận về với thế giới thật. Khải Minh mở tròn mắt nhìn lên tường ải cao vót, ánh mắt trong vắt không chút sợ hãi, không chút gượng gạo. Đêm nay, hắn cần trình diễn một màn nghệ thuật thật sống động. Khải Minh nghĩ, chân trái khẽ nâng lên một góc thật cao, sau đó nện gót thật mạnh xuống sàn đài bằng gỗ gây nên một tiếng vang chát chúa, như muốn nhấn mạnh sự tồn tại của mình, lại như muốn hút hết tất cả ánh mắt chú mục của mọi người.
"Xưa kia… Dân Việt ta hùng mạnh, bờ cõi trải dài từ Bắc vào Nam, qua mười tám đời luân phiên cai quản…" Hắn bắt đầu ngân giọng. Rồi theo tiếng kể, thân thể Khải Minh nhanh chóng lay động, từ trái qua phải, từ phải lại về trái. Chân hắn lúc nâng lúc dẫm, tay hắn cầm phủ khi múa khi dừng, mặc dù động tác có chút cứng ngắc kỳ dị, xong lại hoàn toàn phù hợp với bầu không khí vốn đã chẳng có chút bình thường xung quanh.
"Mười tám đời Vua, quân giặc qua xâm chiếm cũng phải không biết bao nhiêu lần… lần nào qua, bại lần ấy." Khải Minh kể.
Lạc Long quân dẫn con kháng giặc.
Thánh Gióng nhổ tre giết bại giặc Ân.
An Dương Vương Thục Phán giữa đêm liên tiếp phá mười vạn quân Tần...
Nhân dân xẻ đôi đất nước đi chống giặc thù…
Những tích cũ hiện về theo lời hắn kể, tuy ngắn gọn xúc tích, lại vô hình chung xâm chiếm toàn bộ trái tim của từng người dân Lĩnh Nam ở đây, dù là ở dưới, hay ở trên quan ải. Mỗi người ở đây nghe chuyện kể như ăn mật ngọt, như lọt vào một thời đại hào hùng của dân tộc, vừa bi tráng, vừa uy nghiêm không thể cho ai xâm phạm. Họ bị tiếng gọi thiêng liêng đó kéo dậy, bị đánh động, réo gọi. Một cỗ tự hào vì là người dân đất Việt theo từng nhịp tim đập nhanh chóng khuếch tán chảy ngược xuôi khắp tứ chi khiến bọn họ bỗng chốc nóng rần, khó lòng tự chủ được. Ở cái thời đại mà vinh dự gia tộc, sử sách của tổ tiên cùng tình cảm sông núi vẫn còn ở mức hoang sơ lại đã sớm hình thành như giờ thì mỗi lời của Khải Minh chính là kết tinh của tinh thần bất diệt trong tim họ. Ngay cả đám lính Việt vốn lười nhác, bạc nhược đầu hàng quân Hán trên thành hay đám Sơn Việt, Dương Việt đã sớm phục tùng Đại Hán cũng không hiểu sao cảm giác dòng máu trong tim mình quả thực quá sức ưu việt. Con Rồng Cháu Tiên, bao nhiêu đời chinh chiến, bấy nhiêu đời quang vinh.
"Hắn nói cái gì?" Giả Tông cùng Đậu Huân, Quý La đương nhiên có thể cảm nhận không khí xung quanh quá mức khác lạ, vì thế chúng không khỏi hoảng hốt dò hỏi xung quanh.
"Dạ… dạ thưa các ngài…" Một tên Hán quân vốn hiểu sơ sơ tiếng Việt không khỏi có chút sợ hãi vội lúi cúi thuật lại.
"CÁI GÌ? NGUY!!!!"
Quý La mới nghe non nửa đã bật người hô to. Chiêu này tuy không phải quá sức độc, xong lại mạnh mẽ đến không tưởng. Hắc nhìn vào tên man nhảy múa phía dưới, trong lòng rúng động không ngớt, kẻ này là ai????
"Khải… Thiên Mệnh, quả nhiên vượt xa người thường." Phương Dung khẽ hô.
"Đúng… dân tộc ta, quá sức tự hào…" Sáng lại trả lời một câu không đầu không đuôi. Tựa như việc Khải Minh lợi hại là không cần phải bàn cã nữa vậy...Xong câu này lại mười phần hợp với tâm tình Phương Dung. Không biết vì sao lúc này trong lòng nàng, một cỗ vinh quang vô tận tựa như ánh mặt trời bỗng dưng bùng phát dữ dội.
"Không được, mau đem đám lính Việt giam lại. Đừng để chúng nghe tiếp." Quý La đã không thể giữ nổi bình tĩnh hoảng sợ la lên:
"Binh sĩ chuẩn bị, cung tiễn sẵn sàng…"
Tùng Tùng……
Ngay lúc quân sĩ định hành động theo lời hắn. Ở đài gỗ bên dưới bỗng vang lên tiếng trống hùng dũng.
"Nay ta thân là Thiên Mệnh Lĩnh Nam. Được các đời Vua Hùng sai khiến, được tổ tiên trao trách nhiệm. Đến đây cùng mọi người kề vai sát cánh." Khải Minh bất ngờ hô vang:
"Mạn Đông, Cha Rồng Long quân cho ta sức mạnh."
Theo đó, Khải Minh chĩa mạnh cây búa vào bên một gốc đài. Lập tức, một ngọn lửa theo một bên cột đài bỗng dưng bốc lên cao trong ánh mắt trợn trừng của mọi người.
"Mạn Tây, Mẹ tiên Âu Cơ chúc ta phước lành."
Bùng!!!!! Lại một ngọn lửa bùng lên.
"Phía Bắc, Các đời Vua Hùng che chở cho ta."
"Phía Nam, Muôn kiếp anh hùng cùng ta bàn mưu tính kế."
Tuần tự đông, tây, nam, bắc bốn phía đài thấp tựa như có ma thần chứng giám, ầm ầm nổ lên từng ngọn lửa cháy hừng hực theo lời hô hoán của Khải Minh. Đồng thời, một trận gió mạnh từ bờ sông kéo phốc tới. Thế gió trợ lửa làm bốn ngọn lửa càng bốc cháy dữ dội, càng làm cho quân sĩ hai bên kinh hãi đến phát khiếp.
"Trời, điều khiển được lửa, gọi được gió. Quân sư quả nhiên là người trời."
"Tổ tiên anh linh, tổ tiên anh linh nghe theo quân sư phân phó."
"Lĩnh Nam bất khuất, tộc Việt bất khuất!!!!"
"Bất khuất, bất khuất, bất khuất!!!!"
Khải Minh mỉm cười, màn chào sân coi như thành công tốt đẹp. Công thành, công tâm vi thượng, đó chính là mưu kế được ghi chép cẩn thận. Thế nhưng người ở thế giới này làm sao hiểu được đạo lý công tâm không chỉ là làm giảm sĩ khí của địch xuống, mà còn có thể công tâm chính cả quân mình? Khi sĩ khí quân đội thăng hoa đến đỉnh điểm, một người hoàn toàn có thể sánh với mười người, trăm người. Mà cho dù có người hiểu, có người làm, cũng khó có ai có thể vận dụng nó nhuần nhuyễn như Khải Minh, cũng có ai có thể hiểu mấy mánh lới ảo thuật đơn giản nhất cũng có tác dụng không thể đo đếm nổi với con người đương thời. Đúng, là ảo thuật căn bản, màn gọi lửa này chẳng qua do Khải Minh bố trí sẵn người núp dưới đáy đài gỗ nghe theo lệnh châm lửa mà thôi, xong lúc này nó lại phối hợp quá sức nhịp nhàng với sự dẫn dắt, với lời kêu gọi của Khải Minh.
Dù sao, dân tộc là trên hết. Khải Minh đương nhiên hiểu rõ cách tốt nhất để kích thích tinh thần quân mình. Đồng thời, hắn cũng quá rành rọt chuyện ma quỷ được người đời nay coi trọng cỡ nào.
Ùuuuuuu
Lúc này thế gió lốc bỗng dưng mãnh liệt gia tăng. Mà Khải Minh cũng chính là muốn chờ cơn gió này nổi lên để cho màn diễn kế của mình có thể tiếp tục rồi. Hắn hét vang lên, tay nắm phủ gầm gừ:
"Ta Đặng Khải Minh. Thiên Mệnh Lĩnh Nam, ta kêu gọi anh linh tộc Việt bao đời mau chóng hiện thế, cùng quân dân ta giết sạch kẻ thù, trả nợ nước non!!!!"
Tùuuuuuuuuuuuuuuuu!!!!!!!!!!!!
Khải Minh vừa dứt lời, mấy tên Lạc Vệ vốn đã được dặn dò từ sớm liền nhanh chóng nâng tù và lên đồng loạt thổi vang. Gần trăm tiếng tù ngân nga chẳng mấy chốc mà che khuất cả tiếng gió thét gào, dọa khiến cho đám dã thú ở gần bên hoảng sợ tỉnh cả ngủ, điên cuồng quay đầu tháo chạy, càng khiến cho không khí thần bí hơn ngàn lần.
"Các vị, ngọn núi!!!" Giả Tông hét vang. Lúc này đám Hán tướng đã bị vô cùng vô tận hành động của Khải Minh cướp sạch sành sanh tiên cơ cùng quyền chủ động, chỉ còn có thể chống mắt lên xem những gì diễn ra tiếp theo.
Bùng bùng bùng bùng….
Ngọn núi bên cạnh ải Săn Giao, nơi Khải Minh quan sát cả buổi chiều bỗng dưng mọc lên một hàng đuốc sáng, tạo nên một con đường thẳng từ dưới chân núi chạy thẳng lên đỉnh núi. Mà phía đỉnh núi lúc này lại có gần ngàn ngọn đuốc hừng hực cháy sáng, để lộ ra gần hai ngàn thân ảnh tựa như u linh đã đứng đợi đó tự bao giờ. Dưới ánh lửa chiếu sáng, gương mặt họ khi ẩn, khi hiện. Đó là những gương mặt dữ tợn chỗ thì xanh, chỗ lại đỏ, tóc tai họ xõa dài, răng nanh lộ liễu, vừa nhìn đã thấy ngay đấy khó lòng là mặt mũi của kẻ còn sống.
"Trời ơi, là ma, là ma…" Mấy tên lính Hán hét lên.
"Anh Linh tộc Việt hiện ra rồi!!!" Quân Việt hừng hực khí thế thét gào.
"Nhìn kìa, vị đi đầu cầm theo tam ngưu xoa, giống Chấn Bắc quá!!!" Một tên tinh ý nói.
"Là Đào Kỳ sao?" Nội khẽ kề sát Phương Dung hỏi han, chỉ để đón nhận cái gật đầu cùng ánh mắt bí ẩn đáp lại.
"Tụi mày loạn cái gì? Đám đó giả thần giả quỷ cũng ở tuốt trên núi, liên quan gì chúng ta mà sợ?" Quý La không thẹn là kẻ nhanh nhạy vội vàng hô to.
"Đúng, đánh trống, đánh trống. Ổn định lòng quân, không cần hoảng." Đậu Huân cũng gấp rút thêm vào, lúc này cần nhất là mau chóng lấy lại quyền chủ động. Thế nhưng lại lần nữa bọn chúng chưa kịp làm gì thì đã bị tiếng gào thét kinh sợ đánh cho tán loạn.
"Cha mẹ ơi!!!! Tụi… tụi nó biết … biết bay…"
"Tao không nhìn lầm chứ… má ơi ghê quá…"
"Ma quân, Ma binh đến!!!!"
"Man tướng gọi ma binh hiện thế, trời ơi…"
Trong tiếng hô hoán dữ dội, mấy tên Hán tướng quay phắt người lại, hoảng hồn thất sắc trước những gì mình đang chứng kiến. Trong màn đêm, từng bóng đen như u linh nương theo tiếng gió gào, cùng những vật thể kỳ dị phía sau, ầm ầm chạy đà nhảy khỏi vực núi, là là ngự gió bay về phía mình…
"Hoan hô!!!!!!!"
"Quân sư là thần thánh tái thế, thần thánh tái thế!!!"
"Chúng ta thắng chắc, thắng chắc!!!!"
Lính Việt bên dưới quan ải cũng trợn trừng mắt nhìn từng bóng người đang lướt ngang trên không một cách quỷ dị, thế nhưng bọn họ không hề hoảng sợ mà là phấn khích, kích động lạ lùng. Lính Việt dù là Lĩnh Nam quân hay lính không, dù cho họ xuất phát từ bộ tộc nào đi nữa thì trong lòng đều có một cỗ kính sợ không tên đối với thần thánh. Vì thế lúc này không ít người đã coi Khải Minh như thần tiên hiện thế, vội vàng quỳ xuống lễ bái. Sĩ khí quân Việt vốn đã khá cao lại lập tức tựa như pháo hoa bùng nổ, bốc lên dữ dội khiến bốn cột lửa trên đài cũng như sinh động hẳn lên khiến người ta nhìn như bốn con rồng nhỏ đang uống lượn trợ uy.
Chớp thời cơ này, Khải Minh lập tức nâng phủ hướng lên tường ải, gồng sức hét vang dội:
"Toàn thể anh em, giết, đánh sập tòa ải này cho ta!"
"Giết!!!!!!!"
Tác giả :
Phong Du Tùng Lâm