Linh La Giới
Chương 68: Tạm thời bình tĩnh
Tịch gia!
Da mặt Tịch Phá Thiên rung động dữ dội, vẻ mặt bi thống, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má tái nhợt của Tịch Thu Thủy.
Các vị trưởng lão Tịch gia đều đứng trong đại đường vẻ mặt trang nghiêm. Chuyện đã xảy ra hôm nay trên quảng trường đối với Tịch gia mà nói tuyệt đối là một đả kích không nhỏ.
Người trong thành Ngọc Thủy đều bởi vì chuyện này mà một lần nữa suy đoán lại lực ảnh hưởng của ba đại gia tộc. Nhất là hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến lại rõ ràng đứng về phía Hạ gia.
Thật lâu sau, Tịch Phá Thiên mạnh ngẩng đầu, trong đôi mắt bắn ra tinh quang như mãnh thú săn mồi, nghiến răng. Giọng nói lão trầm thấp vang lên trong đại đường:
- Thu Thủy! Ngươi an tâm yên nghỉ, ta sẽ khiến cho Hạ gia phải trả cái giá lớn nhất! Kiệt kiệt!
Từ yết hầu Tịch Phá Thiên phát ra một tràng cười quỷ dị, mọi người Tịch gia nhìn lẫn nhau, đều có chút hoảng sợ nhìn Tịch Phá Thiên. Tịch Phá Thiên có thể vì mậy mà làm ra hành động trả thù Hạ gia điên cuồng hay không? Nếu là như thế, đó tuyệt đối không phải là một việc sáng suốt.
- Tộc trưởng. Hiện tại Hạ gia thế lớn, hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến dường như có ý tứ nghiêng về Hạ gia. Cho dù trong Thánh đường, thế lực Hạ gia cũng hơn Tịch gia chúng ta.
Đại trưởng lão Tịch gia lúc này không thể không nói bởi vì điều này quan hệ đến toàn Tịch gia trong tương lai.
Tịch Phá Thiên xoay người, ánh mắt âm lãnh liếc nhìn Đại trưởng lão một cái, khóe miệng cười lạnh:
- Các ngươi đều có thể yên tâm, trước khi không nắm chắc tuyệt đối ta sẽ không có động tác quá lớn. Hắc hắc! Chẳng phải còn có trưởng lão hội sao?
Ánh mắt lạnh lẽo chuyển một vòng, ánh mắt như đao nhọn muốn giết người, Tịch Phá Thiên xiết mạnh nắm tay "ca ca", khí thế dâng trào:
- Khi ta có cơ hội, ta muốn một kích trí mạng!
Tịch Phá Thiên là tộc trưởng bá đạo nhất trong các tộc trưởng ba đại gia tộc của thành Ngọc Thủy. Chuyện hắn đã quyết định cho dù trưởng lão hội không thông qua, cuối cùng đều có thể thực hiện.
***
Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, Nhã Phân cùng Lý Thiên Luân vừa mới ăn cơm chiều, người hầu sau khi thu dọn bàn ăn liền cung kính lùi ra.
Lúc này đúng là thời gian náo nhiệt nhất của hội trường trong ngày. Người trong đại sảnh tầng một người ra vào tấp nập, mỗi người đều đang hò hét trợ uy cho đối tượng mình đặt cửa.
Ở trong phòng xa hoa, bốn ngọn đèn sáng ngời được đốt lên.
Nhã Phân cười tươi như hoa, váy dài hoa màu tím nhạt ôm quanh dáng người hoàn mỹ của nàng tuyệt đối có thể khiến cho rất nhiều người ý nghĩ nóng lên mà mất đi lý trí.
- Hội trưởng. Hạ gia Hạ Ngôn này gần như có thể khẳng định chính là vị Linh La thần bí quật khởi gần đây của hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến chúng ta.
Nhã Phân cười khẽ, đột nhiên lông mày khẽ nhíu chặt:
- Hội trưởng! Ngài nói xem, vì sao hắn mới mười lăm tuổi mà đã lợi hại như thế?
Sau khi Nhã Phân biết thân phận chân chính của Linh La chính là Hạ Ngôn, lòng hiếu kỳ đối với Hạ Ngôn chẳng những yếu bớt mà ngược lại nàng càng thêm tò mò.
Lý Thiên Luân ngồi ở trên ghế gỗ tử đàn đắt tiền, hai tay khoanh trước ngực; ánh mặt lợi hại xuyên qua trời cao hạ xuống trên một ngọn đèn. Ngọn lửa kia không ngừng nhảy nhót, sau đó tuôn ra hào quang càng thêm sáng ngời.
- Thiên tài tuy rằng rất thưa thớt nhưng vẫn đều tồn tại.
Lý Thiên Luân lạnh nhạt nói:
- Không nói toàn Đại Lục Long Chi, chỉ nói thành Ngọc Thủy chúng ta cũng thường thường xuất hiện một số thiên tài kiệt xuất. Nhưng là chân chính có thể ghi vào sử sách lưu truyền muôn đời lại phi thường, phi thường ít ỏi.
- Hạ Ngôn này không biết có thể đi trên con đường này bao lâu, bao xa.
Sau khi nói đến đoạn sau, Lý Thiên Luân đột nhiên giọng điệu biến chuyển, hơi chút ý vị thâm trường nói.
Trong giọng nói của hắn, Nhã Phân dường như nghe ra một tia tâm tình khó hiểu. Dường như là thưởng thức, lại như chờ mong, còn có phần ghen tị. Tóm lại đó là một phần cảm tình khó mà phân biệt.
Lý Thiên Luân làm sao không phải là một gã thiếu niên thiên tài. Hiện tại tuổi của hắn còn không tới ba mươi mà đã là Chấp sự Thánh đường, hội trưởng hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, cường giả cảnh giới Linh sư.
Những thứ này người bình thường xa xa không thể đạt tới.
- Hội trưởng. Kỳ thật ta vừa rồi còn đang suy nghĩ, chỗ đáng sợ nhất của Linh La này cũng không phải là võ kỹ của hắn.
Nhã Phân hơi chút thất thần một lúc, lập tức tỉnh lại.
- Ồ?
Ánh mắt Lý Thiên Luân chớp lóe, khóe miệng hiện lên một vẻ tươi cười.
- Ta cảm thấy điểm đáng sợ nhất của hắn là tính cách trầm ổn của hắn. Ở tuổi mười lăm như vậy mà lại có tính cách trầm ổn hơn cả cái tuổi năm mươi. Điểm này mới là điểm chân chính đáng sợ của Hạ gia Hạ Ngôn.
Nhã Phân giọng nói kinh ngạc, khó tin nói.
Trầm mặc!
Trong phòng bởi vì lời này của Nhã Phân mà đột nhiên yên lặng hồi lâu.
- Đúng. Ngươi nói rất đúng. Qua mấy năm, sau khi hắn đạt đến cảnh giới Linh sư không biết sẽ trưởng thành đến mức đáng sợ cỡ nào.
Lý Thiên Luân không ngờ thở dài một tiếng, chậm rãi nói.
- Đúng rồi, hội trưởng. Ngài nói Hồng Phi vì sao hủy bỏ danh ngạch Hạ Ngôn khảo hạch vào Học Viên Tử Diệp đây?
Nhã Phân lộ ra vẻ mặt khó hiểu, điều này quả thật khiến nàng rất khó hiểu.
Lẽ ra chuyện hôm nay sai lầm hoàn toàn là Tịch Thu Thủy, Hạ Ngôn căn bản không có bất kỳ trách nhiệm gì. Quyết định của Hồng Phi quả thật là rất không công bằng đối với Hạ Ngôn.
- Ngươi cảm thấy được Hồng Phi đối với Hạ Ngôn có phải là rất tán thưởng hay không?
Ánh mắt Lý Thiên Luân lóe lên.
Nhã Phân sửng sốt, rất nhanh gật gật đầu:
- Đúng vậy. Hồng Phi dường như rất tán thưởng Hạ Ngôn, cho nên ta mới kỳ quái vì sao lão phải hủy bỏ danh ngạch Hạ Ngôn tham gia khảo hạch vào Học Viên Tử Diệp.
- Chính bởi vì lão tán thưởng Hạ Ngôn cho nên mới làm như thế.
Lý Thiên Luân nhẹ nhàng thở ra một hơi, biểu tình sâu xa khó hiểu.
Nghe Lý Thiên Luân nói như vậy, Nhã Phân càng thêm nghi hoặc, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lý Thiên Luân.
- Thiên tài như Hạ Ngôn, trăm năm khó gặp. Hồng Phi hủy bỏ danh ngạch của Hạ Ngôn là một loại bảo hộ đối với Hạ Ngôn. Nếu không làm vậy chỉ sợ với tính cách của Tịch Phá Thiên tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lý Thiên Luân trầm giọng nói.
Nhã Phân đã hiểu, nàng vốn là thông minh, vừa nghe Lý Thiên Luân nói vậy liền biết tâm tư của Hồng Phi. Trong lòng thầm nghĩ: "Người có thể trở thành Chấp sự Thánh đường quả nhiên đều phi thường không đơn giản".
Hồng Phi thoạt nhìn tuy rằng giải dị trầm trọng, nhưng là tâm tư phức tạp hơn người thường rất nhiều, đều là người rất đáng sợ.
- Ồ, ta hiểu rồi. Một tháng sau thương thế của Hạ Ngôn hẳn là tốt hơn nhiều. Hạ gia đã mời hết những dược sư tốt nhất của thành Ngọc Thủy chúng ta, Hạ Phi Long coi trọng Hạ Ngôn thật không phải bình thường.
Nhã Phân nghĩ đến biểu hiện ban ngày khi Hạ Phi Long thấy Hạ Ngôn bị thương, không kìm nổi phát ra tiếng cười.
Lúc ấy Hạ Phi Long mắng lớn một câu hiển nhiên là hết sức mất thân phận. Phỏng chừng rất nhiều người nghe được câu nói lão mắng Tịch Phá Thiên đều sẽ cả kinh trợn mắt, há hốc mồm.
Đường đường là tộc trưởng một trong ba đại gia tộc, Chấp sự Thánh đường không ngờ ở trước mặt nhiều người như vậy văng tục. Hiển nhiên lúc ấy lão đã bất chấp nhiều như vậy, Hạ Ngôn bị đánh lén khiến lão hoàn toàn tức giận.
Dược sư cùng luyện đan sư có sự khác biệt. Dược sư cho dù là người thường, chỉ cần tinh nghiên y đạo cũng có thể có thành tựu rất cao. Cứu sống, pha chế dược phẩm đều là dược sư làm.
Mà luyện đan sư thì thuần túy là người tu luyện! Muốn trở thành luyện đan sư, đó là chuyện phi thường khó khăn.
Da mặt Tịch Phá Thiên rung động dữ dội, vẻ mặt bi thống, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má tái nhợt của Tịch Thu Thủy.
Các vị trưởng lão Tịch gia đều đứng trong đại đường vẻ mặt trang nghiêm. Chuyện đã xảy ra hôm nay trên quảng trường đối với Tịch gia mà nói tuyệt đối là một đả kích không nhỏ.
Người trong thành Ngọc Thủy đều bởi vì chuyện này mà một lần nữa suy đoán lại lực ảnh hưởng của ba đại gia tộc. Nhất là hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến lại rõ ràng đứng về phía Hạ gia.
Thật lâu sau, Tịch Phá Thiên mạnh ngẩng đầu, trong đôi mắt bắn ra tinh quang như mãnh thú săn mồi, nghiến răng. Giọng nói lão trầm thấp vang lên trong đại đường:
- Thu Thủy! Ngươi an tâm yên nghỉ, ta sẽ khiến cho Hạ gia phải trả cái giá lớn nhất! Kiệt kiệt!
Từ yết hầu Tịch Phá Thiên phát ra một tràng cười quỷ dị, mọi người Tịch gia nhìn lẫn nhau, đều có chút hoảng sợ nhìn Tịch Phá Thiên. Tịch Phá Thiên có thể vì mậy mà làm ra hành động trả thù Hạ gia điên cuồng hay không? Nếu là như thế, đó tuyệt đối không phải là một việc sáng suốt.
- Tộc trưởng. Hiện tại Hạ gia thế lớn, hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến dường như có ý tứ nghiêng về Hạ gia. Cho dù trong Thánh đường, thế lực Hạ gia cũng hơn Tịch gia chúng ta.
Đại trưởng lão Tịch gia lúc này không thể không nói bởi vì điều này quan hệ đến toàn Tịch gia trong tương lai.
Tịch Phá Thiên xoay người, ánh mắt âm lãnh liếc nhìn Đại trưởng lão một cái, khóe miệng cười lạnh:
- Các ngươi đều có thể yên tâm, trước khi không nắm chắc tuyệt đối ta sẽ không có động tác quá lớn. Hắc hắc! Chẳng phải còn có trưởng lão hội sao?
Ánh mắt lạnh lẽo chuyển một vòng, ánh mắt như đao nhọn muốn giết người, Tịch Phá Thiên xiết mạnh nắm tay "ca ca", khí thế dâng trào:
- Khi ta có cơ hội, ta muốn một kích trí mạng!
Tịch Phá Thiên là tộc trưởng bá đạo nhất trong các tộc trưởng ba đại gia tộc của thành Ngọc Thủy. Chuyện hắn đã quyết định cho dù trưởng lão hội không thông qua, cuối cùng đều có thể thực hiện.
***
Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, Nhã Phân cùng Lý Thiên Luân vừa mới ăn cơm chiều, người hầu sau khi thu dọn bàn ăn liền cung kính lùi ra.
Lúc này đúng là thời gian náo nhiệt nhất của hội trường trong ngày. Người trong đại sảnh tầng một người ra vào tấp nập, mỗi người đều đang hò hét trợ uy cho đối tượng mình đặt cửa.
Ở trong phòng xa hoa, bốn ngọn đèn sáng ngời được đốt lên.
Nhã Phân cười tươi như hoa, váy dài hoa màu tím nhạt ôm quanh dáng người hoàn mỹ của nàng tuyệt đối có thể khiến cho rất nhiều người ý nghĩ nóng lên mà mất đi lý trí.
- Hội trưởng. Hạ gia Hạ Ngôn này gần như có thể khẳng định chính là vị Linh La thần bí quật khởi gần đây của hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến chúng ta.
Nhã Phân cười khẽ, đột nhiên lông mày khẽ nhíu chặt:
- Hội trưởng! Ngài nói xem, vì sao hắn mới mười lăm tuổi mà đã lợi hại như thế?
Sau khi Nhã Phân biết thân phận chân chính của Linh La chính là Hạ Ngôn, lòng hiếu kỳ đối với Hạ Ngôn chẳng những yếu bớt mà ngược lại nàng càng thêm tò mò.
Lý Thiên Luân ngồi ở trên ghế gỗ tử đàn đắt tiền, hai tay khoanh trước ngực; ánh mặt lợi hại xuyên qua trời cao hạ xuống trên một ngọn đèn. Ngọn lửa kia không ngừng nhảy nhót, sau đó tuôn ra hào quang càng thêm sáng ngời.
- Thiên tài tuy rằng rất thưa thớt nhưng vẫn đều tồn tại.
Lý Thiên Luân lạnh nhạt nói:
- Không nói toàn Đại Lục Long Chi, chỉ nói thành Ngọc Thủy chúng ta cũng thường thường xuất hiện một số thiên tài kiệt xuất. Nhưng là chân chính có thể ghi vào sử sách lưu truyền muôn đời lại phi thường, phi thường ít ỏi.
- Hạ Ngôn này không biết có thể đi trên con đường này bao lâu, bao xa.
Sau khi nói đến đoạn sau, Lý Thiên Luân đột nhiên giọng điệu biến chuyển, hơi chút ý vị thâm trường nói.
Trong giọng nói của hắn, Nhã Phân dường như nghe ra một tia tâm tình khó hiểu. Dường như là thưởng thức, lại như chờ mong, còn có phần ghen tị. Tóm lại đó là một phần cảm tình khó mà phân biệt.
Lý Thiên Luân làm sao không phải là một gã thiếu niên thiên tài. Hiện tại tuổi của hắn còn không tới ba mươi mà đã là Chấp sự Thánh đường, hội trưởng hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, cường giả cảnh giới Linh sư.
Những thứ này người bình thường xa xa không thể đạt tới.
- Hội trưởng. Kỳ thật ta vừa rồi còn đang suy nghĩ, chỗ đáng sợ nhất của Linh La này cũng không phải là võ kỹ của hắn.
Nhã Phân hơi chút thất thần một lúc, lập tức tỉnh lại.
- Ồ?
Ánh mắt Lý Thiên Luân chớp lóe, khóe miệng hiện lên một vẻ tươi cười.
- Ta cảm thấy điểm đáng sợ nhất của hắn là tính cách trầm ổn của hắn. Ở tuổi mười lăm như vậy mà lại có tính cách trầm ổn hơn cả cái tuổi năm mươi. Điểm này mới là điểm chân chính đáng sợ của Hạ gia Hạ Ngôn.
Nhã Phân giọng nói kinh ngạc, khó tin nói.
Trầm mặc!
Trong phòng bởi vì lời này của Nhã Phân mà đột nhiên yên lặng hồi lâu.
- Đúng. Ngươi nói rất đúng. Qua mấy năm, sau khi hắn đạt đến cảnh giới Linh sư không biết sẽ trưởng thành đến mức đáng sợ cỡ nào.
Lý Thiên Luân không ngờ thở dài một tiếng, chậm rãi nói.
- Đúng rồi, hội trưởng. Ngài nói Hồng Phi vì sao hủy bỏ danh ngạch Hạ Ngôn khảo hạch vào Học Viên Tử Diệp đây?
Nhã Phân lộ ra vẻ mặt khó hiểu, điều này quả thật khiến nàng rất khó hiểu.
Lẽ ra chuyện hôm nay sai lầm hoàn toàn là Tịch Thu Thủy, Hạ Ngôn căn bản không có bất kỳ trách nhiệm gì. Quyết định của Hồng Phi quả thật là rất không công bằng đối với Hạ Ngôn.
- Ngươi cảm thấy được Hồng Phi đối với Hạ Ngôn có phải là rất tán thưởng hay không?
Ánh mắt Lý Thiên Luân lóe lên.
Nhã Phân sửng sốt, rất nhanh gật gật đầu:
- Đúng vậy. Hồng Phi dường như rất tán thưởng Hạ Ngôn, cho nên ta mới kỳ quái vì sao lão phải hủy bỏ danh ngạch Hạ Ngôn tham gia khảo hạch vào Học Viên Tử Diệp.
- Chính bởi vì lão tán thưởng Hạ Ngôn cho nên mới làm như thế.
Lý Thiên Luân nhẹ nhàng thở ra một hơi, biểu tình sâu xa khó hiểu.
Nghe Lý Thiên Luân nói như vậy, Nhã Phân càng thêm nghi hoặc, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lý Thiên Luân.
- Thiên tài như Hạ Ngôn, trăm năm khó gặp. Hồng Phi hủy bỏ danh ngạch của Hạ Ngôn là một loại bảo hộ đối với Hạ Ngôn. Nếu không làm vậy chỉ sợ với tính cách của Tịch Phá Thiên tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lý Thiên Luân trầm giọng nói.
Nhã Phân đã hiểu, nàng vốn là thông minh, vừa nghe Lý Thiên Luân nói vậy liền biết tâm tư của Hồng Phi. Trong lòng thầm nghĩ: "Người có thể trở thành Chấp sự Thánh đường quả nhiên đều phi thường không đơn giản".
Hồng Phi thoạt nhìn tuy rằng giải dị trầm trọng, nhưng là tâm tư phức tạp hơn người thường rất nhiều, đều là người rất đáng sợ.
- Ồ, ta hiểu rồi. Một tháng sau thương thế của Hạ Ngôn hẳn là tốt hơn nhiều. Hạ gia đã mời hết những dược sư tốt nhất của thành Ngọc Thủy chúng ta, Hạ Phi Long coi trọng Hạ Ngôn thật không phải bình thường.
Nhã Phân nghĩ đến biểu hiện ban ngày khi Hạ Phi Long thấy Hạ Ngôn bị thương, không kìm nổi phát ra tiếng cười.
Lúc ấy Hạ Phi Long mắng lớn một câu hiển nhiên là hết sức mất thân phận. Phỏng chừng rất nhiều người nghe được câu nói lão mắng Tịch Phá Thiên đều sẽ cả kinh trợn mắt, há hốc mồm.
Đường đường là tộc trưởng một trong ba đại gia tộc, Chấp sự Thánh đường không ngờ ở trước mặt nhiều người như vậy văng tục. Hiển nhiên lúc ấy lão đã bất chấp nhiều như vậy, Hạ Ngôn bị đánh lén khiến lão hoàn toàn tức giận.
Dược sư cùng luyện đan sư có sự khác biệt. Dược sư cho dù là người thường, chỉ cần tinh nghiên y đạo cũng có thể có thành tựu rất cao. Cứu sống, pha chế dược phẩm đều là dược sư làm.
Mà luyện đan sư thì thuần túy là người tu luyện! Muốn trở thành luyện đan sư, đó là chuyện phi thường khó khăn.
Tác giả :
Dạ Thủy Hàn