Linh La Giới
Chương 370: Đấu Bồng Nhân xuất thủ
Hạ Ngôn vừa nghe nói như vậy, đưa mắt nhìn về phía Bàng Nguyên đang tươi cười bên cạnh, chớp mắt một cái mới chậm rãi lên tiếng:
- Không tiện cho lắm thì phải?
Nếu có thể để đám người Hạ Phi Long tạm thời ở lại Thánh điện đương nhiên là tốt nhất, thuận tiện rất nhiều. Nhưng Thánh điện cũng không phải nơi bình thường, chính mình ở lại Thánh điện cũng xem như trường hợp đặc biệt. Bình thường chỉ có duy nhất Điện chủ mới có thể ở lại Thánh điện, những người khác đều không có quyền lợi như vậy.
- Không có gì là không tiện cả, nơi này do ta định đoạt, cứ quyết định như vậy đi!
Bàng Nguyên vung tay lên, thẳng thắn nói:
- Hạ tộc trưởng, Hạ trưởng lão! Theo ta và Hạ Ngôn tiến vào thôi. Đa số phòng ở trong Thánh điện bình thường đều để không cả.
Hai người Hạ Phi Long và Hạ Trưởng Hà vội vàng đưa mắt nhìn về phía Hạ Ngôn. Bọn họ cũng không dám tùy tiện đáp ứng.
Hạ Ngôn thấy hai người nhìn mình liền cười gật đầu với hai người. Nếu Bàng Nguyên Điện chủ cũng nói như vậy, hắn tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.
- Tộc trưởng, Tam gia gia! Chúng ta cùng vào đi!
Hạ Ngôn sắc mặt vui mừng nói:
- Điện chủ, đa tạ ngài!
----------------------
"Phù"
Hạ Ngôn ngồi xếp bằng trên giường ở trong phòng, hai tay nâng lên một kiện đồ vật, thoạt nhìn giống như một khối ngọc thạch màu xanh.
"Hỗn độn âm dương kiếm này quả nhiên không tầm thường!"
Hạ Ngôn thở ra một hơi, vừa rồi hắn liên tục xem bí điển một canh giờ, liền cảm giác được có chút mỏi mệt.
"Hỗn độn âm dương kiếm" là một quyển bí điển Thần cấp hiếm thấy, uy lực rất lớn. Trước khi Hạ Ngôn bước vào cảnh giới Linh Tông vẫn không dám xem.
Hiện tại Hạ Ngôn bước vào cảnh giới Linh Tông liền tranh thủ thời gian rảnh rỗi lấy "Hỗn độn âm dương kiếm" ra xem.
Bản bí điển Thần cấp này là Tô Cách khi còn sống tặng cho Hạ Ngôn, tài liệu để lưu bí điển chỉ dùng một khối ngọc bích hình chữ "đại" chế thành. Mỗi một trang bí điển đều mỏng như cánh ve, khiến cho người ta cảm giác thậm chí so với trang giấy còn mỏng hơn.
Trên một trang mỏng như cánh ve đó có khắc một nhóm chữ viết rất rõ ràng, những chữ viết đó chính là nội dung bản "Hỗn độn âm dương kiếm này". Hạ Ngôn cũng là hôm nay mới lấy bản bí điển này ra xem.
Thời gian một canh giờ, Hạ Ngôn đại khái xem được hai ba trang. Hơn nữa cảm giác tinh thần có chút mỏi mệt. Theo thực lực không ngừng tăng lên, độ kiên cố tinh thần cũng dần dần được tăng cường. Đã một thời gian rất lâu rồi Hạ Ngôn không có cảm giác mệt mỏi như vậy.
" Muốn dung hợp hoàn toàn bản bí điển này có thể phải hao phí một chút thời gian, ừ, ta cũng không cần vội vàng, chờ ta tới Thánh sơn rồi tiếp tục từ từ xem rồi dung hợp sau!"
Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
"Trách không được lúc đó Thánh Hoàng gia gia ngăn cản không cho ta xem bản bí điển Thần cấp này. Hiện tại xem cũng là cố hết sức. Nếu lúc đó liền xem sợ rằng.
Cũng không biết Thánh Hoàng gia gia thế nào rồi!"
Hạ Ngôn nhìn chiếc nhẫn một chút, tuy rằng ý thức hắn có thể đi vào không gian nhẫn Linh La, nhưng lại không thể cảm ứng được linh hồn thể của Thánh Hoàng gia gia.
"Không biết Linh La kiếm của ta sau khi dung hợp bí điển Thần cấp này sẽ lột xác thế nào!"
.
Hạ Ngôn thu liễm tinh thần, hít sâu một hơi làm tinh thần phấn chấn một chút, rất chờ mong đến ngày đó. Hiện tại Linh La kiếm của mình trên phương diện uy lực võ kỹ xem như là bí điển Thiên cấp đỉnh. Tuy nhiên nếu là luận về trình độ uy lực võ kỹ cùng tính hoàn mỹ, vậy một quyển bí điển Thiên cấp cũng không thể so sánh với Linh La kiếm được.
Phải biết rằng Linh La kiếm là do dung hợp vô số bí điển mà thành, chắt lọc tinh hoa từ vô số bản bí điển khác, Linh La kiếm chính là độc nhất vô nhị!
Hạ Ngôn thoáng động thân thể, thật cẩn thận khép bản "Hỗn độn âm dương kiếm" màu xanh biếc lại, sau đó để vào trong không gian nhẫn Linh La.
"Vù"
Thân thể chớp động một cái, Hạ Ngôn đã rời xuống giường, đứng ở trên mặt đất.
Thoáng chỉnh trang lại những nếp nhăn trên quần áo, Hạ Ngôn cầm Thần Hi Kiếm trong tay.
"Điện chủ phái người đi mời người, không biết đều đã tới chưa. Hẳn là chưa tới đầy đủ, nếu là đến đông đủ rồi khẳng định sẽ cho người đến bảo mình qua đó."
Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
"Bịch bịch"
Đúng lúc này, bên ngoải có tiếng bước chân rất nhỏ đang dần dần tiến lại gần đây, nghe tiếng bước chân dường như là hộ vệ Thánh điện.
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe:
"Vừa nhắc tới, người đã tới rồi!"
Hạ Ngôn nhấc chân bước cạnh cửa phòng, đưa tay mở cửa phòng ra, quả nhiên nhìn thấy một hộ vệ Thánh điện mang theo một thanh trọng kiếm đang đi rất nhanh về phía mình.
Hộ vệ này thấy Hạ Ngôn mở cửa phòng ra, vội thi lễ nói:
- Hạ Ngôn đại nhân! Ngoài điện có một người nói quen biết ngài, muốn gặp ngài.
- Sao?
Hạ Ngôn nao nao.
"Thì ra không phải Tộc trưởng Tề gia, Đổng gia tới đây, tộc trưởng mời ta qua đó nghị sự. Mà là có người tìm ta."
Hạ Ngôn thoáng suy nghĩ một chút, lập tức hỏi lại:
- Người bên ngoài đó có phải một thân hắc y, mặc áo choàng không?
- Đúng vậy!
Hộ vệ gật đầu đáp.
- Ừ, ta biết rồi!
Tiếng nói Hạ Ngôn vừa dứt, chân đạp lên mặt đất một cái, lưu lại trong không trung một cái bóng mờ liền biến mất trước mặt người hộ vệ này.
Hộ vệ chỉ cảm giác được một cơn gió nhẹ thổi qua, khi nhìn lại Hạ Ngôn đã hoàn toàn không thấy bóng đáng.
Sau mấy lần hô hấp Hạ Ngôn đã đến ngoài điện. Quả nhiên thấy được Đấu Bồng Nhân.
Đấu Bồng Nhân tới thành Tử Diệp đúng là do Hạ Ngôn mời tới. Hạ Ngôn mấy ngày trước sau khi tự viết cho Hạ Phi Long một phong thơ, lại tự mình viết riêng cho Đấu Bồng Nhân một phong. Làm như vậy bởi vì Hạ Ngôn không hy vọng chuyện này bị bất cứ người nào biết đến, ngoại trừ mình cùng Đấu Bồng Nhân ra.
Ngay cả Tộc trưởng Hạ gia Hạ Phi Long và Tam trưởng lão Hạ Trưởng Hà, Hạ Ngôn cũng phải giấu bọn họ.
Thân ảnh Hạ Ngôn chớp động, chỉ trong phút chốc liền biến mất ở ngoài điện.
Những hộ vệ Thánh điện chỉ có thể nhìn thấy một đạo bóng mờ màu trắng bay qua cửa, đến khi muốn nhìn kỹ là vật gì thì nơi cánh cửa đã không còn cái gì nữa.
Mà hắc y nhân mặc áo choàng đứng ở xa xa kia trong thời gian một lần hô hấp cũng biến mất tại chỗ, giống như chưa từng xuất hiện nơi đây vậy.
Đa số hộ vệ sau khi thất thần một thời gian ngắn ngủi, cả đám đều kinh tỉnh lại, đều có chút bất khả tư nghị.
Nhanh chóng vượt qua đường phố, Hạ Ngôn ở phía trước, Đấu Bồng Nhân ở phía sau, hai người đi tới một ngõ nhỏ vô cùng bí mật, lúc này mới dừng lại.
Hạ Ngôn xoay người, Đấu Bồng Nhân đứng ở phía sau hắn.
- Tiền bối! Vừa rồi nơi đó nói chuyện không tiện, cho nên còn xin tiền bối thứ lỗi!
Hạ Ngôn ôm quyền xin lỗi.
Ở ngoài Thánh điện, Hạ Ngôn cũng chưa nói gì. Đó là bởi vì nơi đó không phải nơi nói chuyện. Hạ Ngôn không hy vọng những hộ vệ đó nghe được bất cứ điều gì khi mình nói chuyện cùng Đấu Bồng Nhân.
- Ta biết!
Đấu Bồng Nhân khoát tay áo, không để ý nói.
- Ngươi lần này bảo ta đến thành Tử Diệp là cần ta xuất thủ sao? Nói thẳng đi muốn ta làm cái gì.
Mặc dù trong thư Hạ Ngôn không đề cập đến bất cứ nội dung gì, nhưng Đấu Bồng Nhân vẫn có thể đoán được Hạ Ngôn tìm hắn tới là để làm gì.
Hạ Ngôn sở dĩ ở trên thư chưa nói điều gì, nguyên nhân chủ yếu trong đó cũng chính là lo lắng nội dung trong thư bị người khác thấy. Cho nên hắn mới mời Đấu Bồng Nhân đến thành Từ Diệp trước sau đó gặp mặt đàm luận.
- Phải!
Hạ Ngôn gật đầu.
- Tiền bối! Vãn bối muốn nhờ tiền bối giết hai người! Hai người này đều có thù hận với vãn bối, cũng có thể nói có cừu oán với Hạ gia!
Hạ Ngôn đưa mắt nhìn Đấu Bồng Nhân:
- Hạ gia nếu muốn nhanh chóng đứng chân ở thành Từ Diệp, diệt trừ hai người này cũng là mấu chốt. Thực ra, giết hai người đó tự vãn bối cũng có thể dễ dàng làm được, chỉ là hiện tại vãn bối lại không tiện xuất thủ. Cho nên ta muốn mời tiền bối xuất thủ. Đương nhiên nếu tiền bối không muốn giết người, ta sẽ nghĩ biện pháp khác!
Thái độ Hạ Ngôn rất cung kính.
- Hai người này là ai? Thân phận gì?
Đấu Bồng Nhân trực tiếp hỏi.
- Một người trong đó hiện tại là Lục Tương Pha Tộc trưởng Lục gia thành Tử Diệp, một người còn lại là Tộc trưởng Tống gia Tống Lập! Hai người này nếu đột nhiên tử vong, vậy hai gia tộc này tất nhiên sẽ đại loạn. Hạ gia tiến vào thành Tử Diệp sẽ dễ đàng hơn nhiều. Kế hoạch của vãn bối là để Hạ gia thay thế hai gia tộc này.
Đối với Đấu Bồng Nhân, Hạ Ngôn không có bất cứ ý tứ giấu diếm gì.
- Không có vấn đề!
Đấu Bồng Nhân mặt không chút thay đổi, trong ánh mắt Hạ Ngôn có thể nhìn thấy kia cũng không có bất cứ cảm xúc gì xao động. Dù vậy, Hạ Ngôn cũng không có cảm thấy bất cứ cảm giác bất an nào.
- Còn việc gì nữa không?
Đấu Bồng Nhân lại hỏi.
Hạ Ngôn trong lòng suy nghĩ một chút, lên tiếng:
- Tiền bối! Khi người giết chết hai người kia, tốt nhất không nên kinh động bất cứ người nào, có thể không để người thứ ba nhìn thấy là tốt nhất.
Trong lòng Hạ Ngôn trù tính đến kết quả tốt nhất, đó là khiến cho hai người Lục Tương Pha và Tống Lập bị giết chết một cách quỷ dị khó lường, chấn nhiếp nhân tâm.
Đương nhiên, hai người này đột nhiên tử vong, khẳng định sẽ có rất nhiều người hoài nghi chính mình. Tuy nhiên, Hạ Ngôn cũng không thèm để ý.
Bởi vì, từ giờ trở đi Hạ Ngôn luôn ở cùng một chỗ với đám người Điện chủ Thánh điện, hoàn toàn không có thời gian gây án.
- Được!
Thanh âm Đấu Bồng Nhân tuy rằng rất vô hồn, tuy nhiên cũng không khiến người khác khó chịu.
- Không còn chuyện gì ta đây đi trước. Buổi tối hôm nay, hai người kia sẽ chết.
"Vù"
Trong nháy mắt, Đấu Bồng Nhân đã biến mất tại chỗ.
Hạ Ngôn nhìn về nơi Đấu Bồng Nhân vừa đứng, trong lòng cũng từ từ buông lỏng.
Tuy rằng kế hoạch này hắn đã sớm tính toán tốt rồi, tuy nhiên trước khi Đấu Bồng Nhân đáp ứng giết chết Tống Lập và Lục Tương Pha, Hạ Ngôn cũng không có thể xác định Đấu Bồng Nhân có thể đáp ứng hỗ trợ hay không.
Nếu Đấu Bồng Nhân không hỗ trợ, vậy kế hoạch sẽ thay đổi. Mà hiện tại, vấn đề này đã được giải quyết.
Đứng tại chỗ một lát, thân ảnh Hạ Ngôn trong ngõ nhỏ hẻo lánh cũng biến mất.
Sau thời gian một chén trà, Hạ Ngôn một mình trở lại Thánh điện, dường như không có phát sinh bất cứ chuyện gì vậy. Những hộ vệ Thánh điện này nhìn thấy Hạ Ngôn từ bên ngoài trở về, tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc, tuy nhiên cũng không dám hỏi nhiều.
Tới bên trong Thánh điện, Hạ Ngôn gặp một quản sự Thánh điện phụ trách đi mời đám người Tộc trưởng Tề gia biết, được hiện tại chỉ có duy nhất Tần Thì là còn chưa tới, những người khác đều đã ở trong phòng khách, liền xoay người tiến về phía phòng khách.
Trong phòng khách, mọi người ngồi vào chỗ của mình.
Mấy người Hạ gia ngồi ở một bên. Tộc trưởng Tề gia, Tộc trưởng Đổng gia, còn có Tô Cầm đều ngồi một bên. Tất cả mọi người đã làm quen lẫn nhau, biết được thân phận đối phương.
Đám người Hạ Phi Long kinh ngạc đã không cần nói nhiều. Từ sau khi nhìn thấy Điện chủ Thánh điện, dường như những chuyện khác vốn không thể xảy ra nhưng hiện tại cho dù đã xảy ra ngay trước mắt cũng chẳng có gì lạ.
Tỷ như hiện tại, Tề gia và Đổng gia kia đều là một trong bốn đại gia tộc thành Từ Diệp, nhưng Tộc trưởng bọn hắn đang ngồi ở chỗ này, hơn nữa phi thường khách khí đối với người Hạ gia.
Đám người Hạ Phi Long không ngốc, bọn họ biết rất rõ, những điều này khẳng định là bởi vì có Hạ Ngôn. Nếu bằng không, một đại gia tộc chủ thành làm sao để ý tới một gia tộc quận thành?
Nhưng mà đám người Hạ Phi Long cũng không hiểu rốt cuộc Hạ Ngôn dùng cái thủ đoạn gì có thể khiến cho bốn đại gia tộc chủ thành, còn có Điện chủ Thánh điện thân phận cao không thể với tới kia, đều đối với người Hạ gia khách khí như vậy. Không nghĩ ra, Hạ Phi Long với Hạ Trưởng Hà cũng sẽ không nghĩ nhiều. Dù sao lần này tới đây là trao đổi sự tình Hạ gia tiến vào thành Tử Diệp.
Chỉ cần Hạ gia có thể tiến vào thành Tử Diệp, cho dù hy sinh một chút ích lợi Hạ gia, Hạ Phi Long cũng đồng ý.
- Không tiện cho lắm thì phải?
Nếu có thể để đám người Hạ Phi Long tạm thời ở lại Thánh điện đương nhiên là tốt nhất, thuận tiện rất nhiều. Nhưng Thánh điện cũng không phải nơi bình thường, chính mình ở lại Thánh điện cũng xem như trường hợp đặc biệt. Bình thường chỉ có duy nhất Điện chủ mới có thể ở lại Thánh điện, những người khác đều không có quyền lợi như vậy.
- Không có gì là không tiện cả, nơi này do ta định đoạt, cứ quyết định như vậy đi!
Bàng Nguyên vung tay lên, thẳng thắn nói:
- Hạ tộc trưởng, Hạ trưởng lão! Theo ta và Hạ Ngôn tiến vào thôi. Đa số phòng ở trong Thánh điện bình thường đều để không cả.
Hai người Hạ Phi Long và Hạ Trưởng Hà vội vàng đưa mắt nhìn về phía Hạ Ngôn. Bọn họ cũng không dám tùy tiện đáp ứng.
Hạ Ngôn thấy hai người nhìn mình liền cười gật đầu với hai người. Nếu Bàng Nguyên Điện chủ cũng nói như vậy, hắn tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.
- Tộc trưởng, Tam gia gia! Chúng ta cùng vào đi!
Hạ Ngôn sắc mặt vui mừng nói:
- Điện chủ, đa tạ ngài!
----------------------
"Phù"
Hạ Ngôn ngồi xếp bằng trên giường ở trong phòng, hai tay nâng lên một kiện đồ vật, thoạt nhìn giống như một khối ngọc thạch màu xanh.
"Hỗn độn âm dương kiếm này quả nhiên không tầm thường!"
Hạ Ngôn thở ra một hơi, vừa rồi hắn liên tục xem bí điển một canh giờ, liền cảm giác được có chút mỏi mệt.
"Hỗn độn âm dương kiếm" là một quyển bí điển Thần cấp hiếm thấy, uy lực rất lớn. Trước khi Hạ Ngôn bước vào cảnh giới Linh Tông vẫn không dám xem.
Hiện tại Hạ Ngôn bước vào cảnh giới Linh Tông liền tranh thủ thời gian rảnh rỗi lấy "Hỗn độn âm dương kiếm" ra xem.
Bản bí điển Thần cấp này là Tô Cách khi còn sống tặng cho Hạ Ngôn, tài liệu để lưu bí điển chỉ dùng một khối ngọc bích hình chữ "đại" chế thành. Mỗi một trang bí điển đều mỏng như cánh ve, khiến cho người ta cảm giác thậm chí so với trang giấy còn mỏng hơn.
Trên một trang mỏng như cánh ve đó có khắc một nhóm chữ viết rất rõ ràng, những chữ viết đó chính là nội dung bản "Hỗn độn âm dương kiếm này". Hạ Ngôn cũng là hôm nay mới lấy bản bí điển này ra xem.
Thời gian một canh giờ, Hạ Ngôn đại khái xem được hai ba trang. Hơn nữa cảm giác tinh thần có chút mỏi mệt. Theo thực lực không ngừng tăng lên, độ kiên cố tinh thần cũng dần dần được tăng cường. Đã một thời gian rất lâu rồi Hạ Ngôn không có cảm giác mệt mỏi như vậy.
" Muốn dung hợp hoàn toàn bản bí điển này có thể phải hao phí một chút thời gian, ừ, ta cũng không cần vội vàng, chờ ta tới Thánh sơn rồi tiếp tục từ từ xem rồi dung hợp sau!"
Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
"Trách không được lúc đó Thánh Hoàng gia gia ngăn cản không cho ta xem bản bí điển Thần cấp này. Hiện tại xem cũng là cố hết sức. Nếu lúc đó liền xem sợ rằng.
Cũng không biết Thánh Hoàng gia gia thế nào rồi!"
Hạ Ngôn nhìn chiếc nhẫn một chút, tuy rằng ý thức hắn có thể đi vào không gian nhẫn Linh La, nhưng lại không thể cảm ứng được linh hồn thể của Thánh Hoàng gia gia.
"Không biết Linh La kiếm của ta sau khi dung hợp bí điển Thần cấp này sẽ lột xác thế nào!"
.
Hạ Ngôn thu liễm tinh thần, hít sâu một hơi làm tinh thần phấn chấn một chút, rất chờ mong đến ngày đó. Hiện tại Linh La kiếm của mình trên phương diện uy lực võ kỹ xem như là bí điển Thiên cấp đỉnh. Tuy nhiên nếu là luận về trình độ uy lực võ kỹ cùng tính hoàn mỹ, vậy một quyển bí điển Thiên cấp cũng không thể so sánh với Linh La kiếm được.
Phải biết rằng Linh La kiếm là do dung hợp vô số bí điển mà thành, chắt lọc tinh hoa từ vô số bản bí điển khác, Linh La kiếm chính là độc nhất vô nhị!
Hạ Ngôn thoáng động thân thể, thật cẩn thận khép bản "Hỗn độn âm dương kiếm" màu xanh biếc lại, sau đó để vào trong không gian nhẫn Linh La.
"Vù"
Thân thể chớp động một cái, Hạ Ngôn đã rời xuống giường, đứng ở trên mặt đất.
Thoáng chỉnh trang lại những nếp nhăn trên quần áo, Hạ Ngôn cầm Thần Hi Kiếm trong tay.
"Điện chủ phái người đi mời người, không biết đều đã tới chưa. Hẳn là chưa tới đầy đủ, nếu là đến đông đủ rồi khẳng định sẽ cho người đến bảo mình qua đó."
Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
"Bịch bịch"
Đúng lúc này, bên ngoải có tiếng bước chân rất nhỏ đang dần dần tiến lại gần đây, nghe tiếng bước chân dường như là hộ vệ Thánh điện.
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe:
"Vừa nhắc tới, người đã tới rồi!"
Hạ Ngôn nhấc chân bước cạnh cửa phòng, đưa tay mở cửa phòng ra, quả nhiên nhìn thấy một hộ vệ Thánh điện mang theo một thanh trọng kiếm đang đi rất nhanh về phía mình.
Hộ vệ này thấy Hạ Ngôn mở cửa phòng ra, vội thi lễ nói:
- Hạ Ngôn đại nhân! Ngoài điện có một người nói quen biết ngài, muốn gặp ngài.
- Sao?
Hạ Ngôn nao nao.
"Thì ra không phải Tộc trưởng Tề gia, Đổng gia tới đây, tộc trưởng mời ta qua đó nghị sự. Mà là có người tìm ta."
Hạ Ngôn thoáng suy nghĩ một chút, lập tức hỏi lại:
- Người bên ngoài đó có phải một thân hắc y, mặc áo choàng không?
- Đúng vậy!
Hộ vệ gật đầu đáp.
- Ừ, ta biết rồi!
Tiếng nói Hạ Ngôn vừa dứt, chân đạp lên mặt đất một cái, lưu lại trong không trung một cái bóng mờ liền biến mất trước mặt người hộ vệ này.
Hộ vệ chỉ cảm giác được một cơn gió nhẹ thổi qua, khi nhìn lại Hạ Ngôn đã hoàn toàn không thấy bóng đáng.
Sau mấy lần hô hấp Hạ Ngôn đã đến ngoài điện. Quả nhiên thấy được Đấu Bồng Nhân.
Đấu Bồng Nhân tới thành Tử Diệp đúng là do Hạ Ngôn mời tới. Hạ Ngôn mấy ngày trước sau khi tự viết cho Hạ Phi Long một phong thơ, lại tự mình viết riêng cho Đấu Bồng Nhân một phong. Làm như vậy bởi vì Hạ Ngôn không hy vọng chuyện này bị bất cứ người nào biết đến, ngoại trừ mình cùng Đấu Bồng Nhân ra.
Ngay cả Tộc trưởng Hạ gia Hạ Phi Long và Tam trưởng lão Hạ Trưởng Hà, Hạ Ngôn cũng phải giấu bọn họ.
Thân ảnh Hạ Ngôn chớp động, chỉ trong phút chốc liền biến mất ở ngoài điện.
Những hộ vệ Thánh điện chỉ có thể nhìn thấy một đạo bóng mờ màu trắng bay qua cửa, đến khi muốn nhìn kỹ là vật gì thì nơi cánh cửa đã không còn cái gì nữa.
Mà hắc y nhân mặc áo choàng đứng ở xa xa kia trong thời gian một lần hô hấp cũng biến mất tại chỗ, giống như chưa từng xuất hiện nơi đây vậy.
Đa số hộ vệ sau khi thất thần một thời gian ngắn ngủi, cả đám đều kinh tỉnh lại, đều có chút bất khả tư nghị.
Nhanh chóng vượt qua đường phố, Hạ Ngôn ở phía trước, Đấu Bồng Nhân ở phía sau, hai người đi tới một ngõ nhỏ vô cùng bí mật, lúc này mới dừng lại.
Hạ Ngôn xoay người, Đấu Bồng Nhân đứng ở phía sau hắn.
- Tiền bối! Vừa rồi nơi đó nói chuyện không tiện, cho nên còn xin tiền bối thứ lỗi!
Hạ Ngôn ôm quyền xin lỗi.
Ở ngoài Thánh điện, Hạ Ngôn cũng chưa nói gì. Đó là bởi vì nơi đó không phải nơi nói chuyện. Hạ Ngôn không hy vọng những hộ vệ đó nghe được bất cứ điều gì khi mình nói chuyện cùng Đấu Bồng Nhân.
- Ta biết!
Đấu Bồng Nhân khoát tay áo, không để ý nói.
- Ngươi lần này bảo ta đến thành Tử Diệp là cần ta xuất thủ sao? Nói thẳng đi muốn ta làm cái gì.
Mặc dù trong thư Hạ Ngôn không đề cập đến bất cứ nội dung gì, nhưng Đấu Bồng Nhân vẫn có thể đoán được Hạ Ngôn tìm hắn tới là để làm gì.
Hạ Ngôn sở dĩ ở trên thư chưa nói điều gì, nguyên nhân chủ yếu trong đó cũng chính là lo lắng nội dung trong thư bị người khác thấy. Cho nên hắn mới mời Đấu Bồng Nhân đến thành Từ Diệp trước sau đó gặp mặt đàm luận.
- Phải!
Hạ Ngôn gật đầu.
- Tiền bối! Vãn bối muốn nhờ tiền bối giết hai người! Hai người này đều có thù hận với vãn bối, cũng có thể nói có cừu oán với Hạ gia!
Hạ Ngôn đưa mắt nhìn Đấu Bồng Nhân:
- Hạ gia nếu muốn nhanh chóng đứng chân ở thành Từ Diệp, diệt trừ hai người này cũng là mấu chốt. Thực ra, giết hai người đó tự vãn bối cũng có thể dễ dàng làm được, chỉ là hiện tại vãn bối lại không tiện xuất thủ. Cho nên ta muốn mời tiền bối xuất thủ. Đương nhiên nếu tiền bối không muốn giết người, ta sẽ nghĩ biện pháp khác!
Thái độ Hạ Ngôn rất cung kính.
- Hai người này là ai? Thân phận gì?
Đấu Bồng Nhân trực tiếp hỏi.
- Một người trong đó hiện tại là Lục Tương Pha Tộc trưởng Lục gia thành Tử Diệp, một người còn lại là Tộc trưởng Tống gia Tống Lập! Hai người này nếu đột nhiên tử vong, vậy hai gia tộc này tất nhiên sẽ đại loạn. Hạ gia tiến vào thành Tử Diệp sẽ dễ đàng hơn nhiều. Kế hoạch của vãn bối là để Hạ gia thay thế hai gia tộc này.
Đối với Đấu Bồng Nhân, Hạ Ngôn không có bất cứ ý tứ giấu diếm gì.
- Không có vấn đề!
Đấu Bồng Nhân mặt không chút thay đổi, trong ánh mắt Hạ Ngôn có thể nhìn thấy kia cũng không có bất cứ cảm xúc gì xao động. Dù vậy, Hạ Ngôn cũng không có cảm thấy bất cứ cảm giác bất an nào.
- Còn việc gì nữa không?
Đấu Bồng Nhân lại hỏi.
Hạ Ngôn trong lòng suy nghĩ một chút, lên tiếng:
- Tiền bối! Khi người giết chết hai người kia, tốt nhất không nên kinh động bất cứ người nào, có thể không để người thứ ba nhìn thấy là tốt nhất.
Trong lòng Hạ Ngôn trù tính đến kết quả tốt nhất, đó là khiến cho hai người Lục Tương Pha và Tống Lập bị giết chết một cách quỷ dị khó lường, chấn nhiếp nhân tâm.
Đương nhiên, hai người này đột nhiên tử vong, khẳng định sẽ có rất nhiều người hoài nghi chính mình. Tuy nhiên, Hạ Ngôn cũng không thèm để ý.
Bởi vì, từ giờ trở đi Hạ Ngôn luôn ở cùng một chỗ với đám người Điện chủ Thánh điện, hoàn toàn không có thời gian gây án.
- Được!
Thanh âm Đấu Bồng Nhân tuy rằng rất vô hồn, tuy nhiên cũng không khiến người khác khó chịu.
- Không còn chuyện gì ta đây đi trước. Buổi tối hôm nay, hai người kia sẽ chết.
"Vù"
Trong nháy mắt, Đấu Bồng Nhân đã biến mất tại chỗ.
Hạ Ngôn nhìn về nơi Đấu Bồng Nhân vừa đứng, trong lòng cũng từ từ buông lỏng.
Tuy rằng kế hoạch này hắn đã sớm tính toán tốt rồi, tuy nhiên trước khi Đấu Bồng Nhân đáp ứng giết chết Tống Lập và Lục Tương Pha, Hạ Ngôn cũng không có thể xác định Đấu Bồng Nhân có thể đáp ứng hỗ trợ hay không.
Nếu Đấu Bồng Nhân không hỗ trợ, vậy kế hoạch sẽ thay đổi. Mà hiện tại, vấn đề này đã được giải quyết.
Đứng tại chỗ một lát, thân ảnh Hạ Ngôn trong ngõ nhỏ hẻo lánh cũng biến mất.
Sau thời gian một chén trà, Hạ Ngôn một mình trở lại Thánh điện, dường như không có phát sinh bất cứ chuyện gì vậy. Những hộ vệ Thánh điện này nhìn thấy Hạ Ngôn từ bên ngoài trở về, tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc, tuy nhiên cũng không dám hỏi nhiều.
Tới bên trong Thánh điện, Hạ Ngôn gặp một quản sự Thánh điện phụ trách đi mời đám người Tộc trưởng Tề gia biết, được hiện tại chỉ có duy nhất Tần Thì là còn chưa tới, những người khác đều đã ở trong phòng khách, liền xoay người tiến về phía phòng khách.
Trong phòng khách, mọi người ngồi vào chỗ của mình.
Mấy người Hạ gia ngồi ở một bên. Tộc trưởng Tề gia, Tộc trưởng Đổng gia, còn có Tô Cầm đều ngồi một bên. Tất cả mọi người đã làm quen lẫn nhau, biết được thân phận đối phương.
Đám người Hạ Phi Long kinh ngạc đã không cần nói nhiều. Từ sau khi nhìn thấy Điện chủ Thánh điện, dường như những chuyện khác vốn không thể xảy ra nhưng hiện tại cho dù đã xảy ra ngay trước mắt cũng chẳng có gì lạ.
Tỷ như hiện tại, Tề gia và Đổng gia kia đều là một trong bốn đại gia tộc thành Từ Diệp, nhưng Tộc trưởng bọn hắn đang ngồi ở chỗ này, hơn nữa phi thường khách khí đối với người Hạ gia.
Đám người Hạ Phi Long không ngốc, bọn họ biết rất rõ, những điều này khẳng định là bởi vì có Hạ Ngôn. Nếu bằng không, một đại gia tộc chủ thành làm sao để ý tới một gia tộc quận thành?
Nhưng mà đám người Hạ Phi Long cũng không hiểu rốt cuộc Hạ Ngôn dùng cái thủ đoạn gì có thể khiến cho bốn đại gia tộc chủ thành, còn có Điện chủ Thánh điện thân phận cao không thể với tới kia, đều đối với người Hạ gia khách khí như vậy. Không nghĩ ra, Hạ Phi Long với Hạ Trưởng Hà cũng sẽ không nghĩ nhiều. Dù sao lần này tới đây là trao đổi sự tình Hạ gia tiến vào thành Tử Diệp.
Chỉ cần Hạ gia có thể tiến vào thành Tử Diệp, cho dù hy sinh một chút ích lợi Hạ gia, Hạ Phi Long cũng đồng ý.
Tác giả :
Dạ Thủy Hàn