Linh La Giới
Chương 348: Một kiếm đánh chết Vũ sắc
Hỏa Phượng Hoàng nhíu mày dậm dậm chân, thân hình bỗng nhiên ngừng lại.
Phía trước bị chặn đường, mặt sau lại có truy binh, bên phải hai người là vách đá cao ngất, cho dù lúc này đi về phía trái cũng không có khả năng chạy trốn thoát.
Hạ Ngôn cùng Hỏa Phượng Hoàng đứng tại chỗ, đám người Vũ Sắc tiên sinh rất nhanh đi tới gần hai người, giảm bớt tốc độ rồi đừng lại.
-Chạy?
- Hừ! Có thể chạy được sao? Nhanh giao Bích Lộ Huyền Thủy ra đây, nếu không các ngươi đều phải chết!
Sắc mặt Vũ Sắc tiên sinh cực kỳ âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói với Hỏa Phượng Hoàng cùng Hạ Ngôn.
Hắn mang theo mấy người tìm quanh đây đã ba ngày cũng chưa tìm được một giọt Bích Lộ Huyền Thủy nào. Mà hôm nay, hắn trơ mắt nhìn một nữ nhân lấy Bích Lộ Huyên Thủy ngay trước mắt mình, đương nhiên trong lòng phi thường không thoải mái. Đã lập lời thề nhất định phải chiếm được giọt Bích Lộ Huyền Thủy này.
Hơn nữa, thực lực nữ nhân này chỉ là Đại Linh Sư hậu kỳ.
- Ha ha! Hai người trẻ tuổi này gặp phiền toái rồi!
- Vũ Sắc vẫn đều là người tâm ngoan thù lạt. Cho dù hai người bọn họ giao Bích Lộ Huyền Thủy ra, Vũ Sắc cũng chưa chắc buông tha bọn họ!
- Hắc hắc! Chúng ta xem náo nhiệt, rốt cục Vũ Sắc có giết chết hai dong binh trẻ tuổi này hay không.
Đám người bốn phá đang thấp giọng nghị luận.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Hỏa Phượng Hoàng cùng Hạ Ngôn đã là cá thịt trên thớt, bọn họ căn bản không phải đối thủ đám người Vũ Sắc tiên sinh.
- Vũ Sắc. Chúng ta giúp ngươi chặn hai người bọn họ bằng không ngươi cũng không dễ dàng như vậy bắt được bọn họ. Lát nữa, ngươi phải chia một nữa Bích Lộ Huyền Thủy cho chúng ta!
Người vừa mới đến chặn đường phía trước Hạ Ngôn cùng Hỏa Phượng Hoàng lúc này cười mở miệng hô.
Sắc mặt Vũ Sắc âm trầm. Có người muốn chia một chén canh, hắn đương nhiên khó chịu. Tuy nhiên vừa rồi nếu không phải chặn trước mặt hai người kia, vẫn thật không dễ dàng tóm được bọn họ.
Ở trong rừng, tốc độ của bọn họ bị giảm một mức lớn, hơn nữa một khi mất đi tung tích, trong Tội Ác Sâm Lâm sẽ rất khó tìm lại được. Lần đầu tiên đuổi theo bọn họ đã không thể bắt được Hỏa Phượng Hoàng.
Vẻ âm u không quyết trên mặt hồi lâu, Vũ Sắc vẫn cao giọng nói với hai người kia:
- Bích Lộ Huyền Thủy này là của ta! Tuy nhiên, ta có thể cho các ngươi một ít đồ vật khác. Đa tạ hai người hỗ trợ.
- Ha ha! Chuyện nhỏ!
Người có vẻ cao hơn trong hai người kia cười ha hả nói.
Tùy tiện ra tay chặn lại một chút liền có thể chiếm được ích lợi, bọn họ cũng vui sướng. Tuy rằng không thể chiếm được Bích Lộ Huyền Thủy nhưng thứ mà Vũ Sắc lấy ra đương nhiên cũng không thể quá keo kiệt.
Hạ Ngôn nhìn đám người bốn phía.
"Người kêu Vũ Sắc này là cảnh giới Linh Tông sơ kỳ, ta đối phó hắn hẳn không thành vấn đề". Ý niệm nhanh chóng xoay chuyển trong đầu Hạ Ngôn. " Gần đây còn có một số Linh Tông, không biết bọn họ sẽ ra tay hay không!"
- Mau giao Bích Lộ Huyền Thủy ra đây!
Một người bên cạnh Vũ sắc cũng hùa theo quát lên.
Nếu không phải vì lo lắng Hỏa Phượng Hoàng bị ép buộc nóng nảy sẽ hủy diệt Bích Lộ Huyền Thủy, bọn họ đã sớm ra tay. Bích Lộ Huyền Thủy là dạng chất lỏng, tùy tiện ném xuống đất sẽ không thu lại được.
- Không thể!
Hỏa Phượng Hoàng đang đau lòng, lo lắng sau khi giao Bích Lộ Huyền Thủy ra làm thế nào để thoát thân thì đột nhiên Hạ Ngôn bên cạnh nàng mở miệng.
Hỏa Phượng Hoàng sùng sốt, đôi mắt đẹp không khỏi nhìn về phía Hạ Ngôn.
-Ổ?
- Cái gì?
Tiểu từ này chỉ là một dong binh tứ cấp đáng thương mà thôi, cũng dám nói với mình như vậy, sắc mặt Vũ Sắc càng đen lại.
- Ha ha! Vũ Sắc, tiểu từ này đường như không sợ ngươi!
Một cường giả Linh Tông cười ha ha nói với Vũ Sắc.
Vũ Sắc nghe được những lời này, hừ lạnh một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn. Trường kiếm trong tay khẽ chấn động dường như muốn ra tay.
- Hạ Ngôn, ngươi điên rồi hả?
Hỏa Phượng Hoàng tỉnh táo lại, vội vàng kéo ống tay áo Hạ Ngôn, lo lắng nói.
- Một giọt Bích Lộ Huyền Thủy này là Hỏa Phượng Hoàng phát hiện trước, tên Vũ sắc này là thấy vật báu nổi lòng tham, muốn dùng bạo lực cướp đoạt.
Hạ Ngôn lại nói tiếp.
- Nếu không phải Hỏa Phượng Hoàng phát hiện trước, một Đại Linh Sư làm sao dám cướp thứ này từ trong tay cường giả Linh Tông?
Hạ Ngôn hỏi ngược lại.
Một Đại Linh Sư căn bản không có khả năng cướp đồ trong tay Linh Tông.
Hơn nữa, đồ vật còn là Bích Lộ Huyền Thủy có giá không thể tính được.
Nghe Hạ Ngôn nói vậy, tất cả mọi người gật gật đầu, cảm thấy được có lý.
Xem ra, vẫn thật sự là Vũ Sắc muốn chiếm Bích Lộ Huyên Thủy làm của riêng.
-Ha ha!
Vũ Sắc đột nhiên điên cuồng cười to.
- Xú tiểu tử, ngươi biết ta là cường giả Linh Tông, còn dám kiêu ngạo như vậy. Chẳng lẽ, ngươi không sợ chết sao?
- Hay là, ngươi cảm thấy được trước mặt nhiều người như vậy ta cũng không dám giết ngươi hay sao?
Ánh mắt Vũ Sắc quét vào Hạ Ngôn, lạnh giọng nói.
- Cha ta là hội trưởng thương hội Chu Vận. Nếu ngươi dám giết chúng ta, cha ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!
Hỏa Phượng Hoàng chớp mắt, nàng biết Vũ Sắc đã nổi sát ý, vội vàng nói ra thân phận của mình.
- A?
Quả nhiên, nàng nói ra thân phận bản thân, người chung quanh đều lộ ra vẻ giật mình.
Thương hội Chu Vận, tài lực rất cường đại, nếu hội trưởng biết con gái mình bị người giết chết, vậy rất có khả năng có thể không tiếc mọi giá thuê cao thủ báo thù.
Thân phận này khiến Vũ Sắc cũng có chút kiêng kị.
- Hừ! Giao Bích Lộ Huyền Thủy ra đây, ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Tuy nhiên, tiểu tử chết tiệt này phải chết!
Vũ Sắc nắm chặt trường kiếm trong tay.
Ở trước mặt nhiều người như vậy bị một tiểu tử tuổi trẻ khinh thường, thậm chí là nói xấu, lửa giận trong lòng Vũ sắc đã thiêu đốt bừng bừng.
- Ha ha!
Hạ Ngôn khẽ cười cười lắc đầu, mắt nhìn Vũ sắc.
- Ngươi cười cái gì?
Linh lực trong cơ thể Vũ Sắc gần như muốn bộc phát, đối phó với một dong binh tứ cấp, một kiếm tùy tiện của hắn có thể giết chết, căn bản không cần tốn nhiều sức lực.
Về phần con gái hội trưởng thương hội Chu Vận, trước hết bỏ qua. Nhiều người nhìn xem như vậy, nếu hắn ra tay giết nữ nhân này, vậy hội trưởng thương hội Chu Vận kia khẳng định rất nhanh sẽ biết.
- Ngươi có năng lực đó sao?
Hạ Ngôn lắc đâu, cười nhạo nói.
Ngươi có năng lực đó sao? Ngươi có năng lực đó sao?
Những lời này khiến mọi người chung quanh chấn động. Một dong binh tứ cấp nhỏ bé cũng dám nói ra lời này trước mặt một cường giả Linh Tông.
Điều này quả thực làm mọi người không thể tin vào lỗ tai mình.
Ngay cả Vũ Sắc ở đối diện đều kinh ngạc một hồi, khó tin nhìn Hạ Ngôn ở ngoài hai mươi thước. "Tiểu tử này, đang nói với mình sao?"
Vũ Sắc nhìn nhìn xung quanh!
Hiển nhiên, Hạ Ngôn đang nói với hắn, không phải là người khác.
- Vũ Sắc, xem ra ngươi trêu chọc đến một đối thủ không thể trêu chọc a! Tiểu tử này, dường như căn bản không coi ngươi ra gì!
Một trong hai người giúp Vũ Sắc chặn Hạ Ngôn và Hỏa Phượng Hoàng cười ha hả nói.
- Đáng giận!
Vũ Sắc cắn mạnh hàm răng.
- Ông ông ông!
Trường kiếm trong tay phát ra từng tiếng ngâm nhẹ, linh lực đang bắt đầu ngưng tụ xung quanh thân thể Vũ sắc.
- Dừng tay!
Hỏa Phượng Hoàng thấy Vũ Sắc lập tức muốn ra tay vội la lớn, tuy nhiên thân thể Vũ Sắc lúc này đã động.
-Chết đi!
Vũ Sắc lớn tiếng rít gào, thân hình tùy theo mà động. Trường kiếm trong tay tạo thành một cỗ linh lực dao động xoay tròn.
- Không tốt!
Hỏa Phượng Hoàng biến sắc, muốn động thân nghênh đón Vũ Sắc. Tuy nhiên, nàng còn không có động, Hạ Ngôn liền chắn ở phía trước nàng, Thần Hi kiếm trong tay ra khỏi vỏ.
"Trực tiếp giết chết Vũ Sắc này, cảnh cáo những người khác!"Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
-Ông!
Một cỗ linh lực mạnh mẽ không ngừng ngưng tụ trên thân Thần Hi kiếm. Vừa ra tay, Hạ Ngôn liền dùng toàn lực, uy lực võ kỹ tám vạn độ. Thân hình khẽ động, chân dùng lực đạp mạnh lên một tảng đá, thân thể Hạ Ngôn mau lẹ vô cùng nghênh tiếp Vũ sắc.
- Ầm!
Hai người gần như va chạm vào nhau trong nháy mắt, phát ra một tiếng nổ. Linh lực khổng lồ tản ra khắp bốn phía, nham thạch gần đó đều bị chấn nát thành bụi pháo. Người xung quanh thực lực cũng không kém, tuy nhiên những người chỉ có thực lực Đại Linh Sư hậu kỳ cũng đều nằm sấp xuống tránh né cỗ linh lực cuồng bạo này. Hỏa Phượng Hoàng ở phía sau Hạ Ngôn lại không bị ảnh hưởng gì.
Uy lực võ kỹ của Vũ Sắc chỉ có bốn vạn độ, cho dù có ưu thế khống chế linh lực cũng chỉ tương đương với năm vạn độ. Mà Hạ Ngôn, uy lực võ kỹ tám vạn độ.
Hai người trong trận, một mảnh yên tĩnh.
- Động tác thật nhanh!
Một cường giả Linh Tông khiếp sợ nói.
Vừa rồi chỉ thấy một luồng sáng màu xanh đột nhiên bắn về phía Vũ sắc, tốc độ nhanh đến mức ngay cả hắn đều gần như không thể thấy rõ. Hơn nữa, lực lượng mạnh mẽ cũng không thể tưởng tượng được.
- Phốc!
Trước ngực Vũ Sắc đột nhiên bắn ra một vòi máu sau đó mềm oặt ngã xuống đất.
Đến chết hắn cũng không thể tin tưởng đây là sự thật. Sau khi hắn vừa ra tay chỉ cảm thấy được một cỗ lực lượng cường đại không thể chống cự xuyên qua bóng kiếm của mình, xuyên đến trước ngực. Tiếp theo ngực chợt lạnh, thân thể liền mất đi tri giác.
Hai mắt trợn to, chứng mình hắn chết không nhắm mắt. Một gã dong binh tứ cấp nhỏ bé, có thể giết chết cường giả Linh Tông?
Hạ Ngôn tra kiếm vào vỏ, đi tới bên cạnh Vũ Sắc, lần mò trước ngực hắn một hồi.
Mày khẽ cau, Hạ Ngôn thu tay về, chỉ có mấy tấm kim phiếu và hai hộp ngọc tinh xảo.
- Quỷ nghèo!
Hạ Ngôn lắc đầu, nói nhỏ một câu.
Tới lúc này, người bốn phía còn chưa từ khiếp sợ tỉnh táo lại. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Vừa rồi Vũ Sắc muốn giết tên dong binh nhỏ bé này, nhưng kết quả là Vũ Sắc bị một đơng binh tứ cấp một kiếm miểu sát! Điều này sao có thể?
Mọi người hai mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn ra trừ khiếp sợ, thì là khiếp sợ! Kết quả như vậy, bọn họ tuyệt đối không ngờ đến.
Một kiếm tuyệt vời vừa rồi, linh lực cường đại không thể địch nổi khiến rất nhiều người không kìm nổi nuốt khan vài hồi. Một cường giả Linh Tông cứ vậy bị giết chết, trước sau chỉ dùng vài hô hấp ngắn ngủi.
- Chúng ta đi thôi!
Hạ Ngôn trở lại bên cạnh Hỏa Phượng Hoàng, cười nói với nàng một câu.
Hỏa Phượng Hoàng còn đang ngây người, lúc này còn chưa tỉnh táo lại. Nghe được giọng nói Hạ Ngôn, thân thể mềm mại mới run rẩy vài cái, không quá tự nhiên đáp lại một tiếng.
Hai người đi về phía lối vào Hư Ảo Chi Cảnh.
Mà đám người xung quanh nhìn thấy hai người đi tới đều không tự chủ tránh đường. Mấy người đi theo Vũ Sắc, một câu cũng không dám nói. Bọn họ chẳng qua đều là Đại Linh Sư hậu kỳ, ngay cả Vũ Sắc cảnh giới Linh Tông đều bị một kiếm đối phương giết chết, bọn họ càng không phải đối thủ. Mạng nhỏ, mới là trọng yếu nhất.
Phía trước bị chặn đường, mặt sau lại có truy binh, bên phải hai người là vách đá cao ngất, cho dù lúc này đi về phía trái cũng không có khả năng chạy trốn thoát.
Hạ Ngôn cùng Hỏa Phượng Hoàng đứng tại chỗ, đám người Vũ Sắc tiên sinh rất nhanh đi tới gần hai người, giảm bớt tốc độ rồi đừng lại.
-Chạy?
- Hừ! Có thể chạy được sao? Nhanh giao Bích Lộ Huyền Thủy ra đây, nếu không các ngươi đều phải chết!
Sắc mặt Vũ Sắc tiên sinh cực kỳ âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói với Hỏa Phượng Hoàng cùng Hạ Ngôn.
Hắn mang theo mấy người tìm quanh đây đã ba ngày cũng chưa tìm được một giọt Bích Lộ Huyền Thủy nào. Mà hôm nay, hắn trơ mắt nhìn một nữ nhân lấy Bích Lộ Huyên Thủy ngay trước mắt mình, đương nhiên trong lòng phi thường không thoải mái. Đã lập lời thề nhất định phải chiếm được giọt Bích Lộ Huyền Thủy này.
Hơn nữa, thực lực nữ nhân này chỉ là Đại Linh Sư hậu kỳ.
- Ha ha! Hai người trẻ tuổi này gặp phiền toái rồi!
- Vũ Sắc vẫn đều là người tâm ngoan thù lạt. Cho dù hai người bọn họ giao Bích Lộ Huyền Thủy ra, Vũ Sắc cũng chưa chắc buông tha bọn họ!
- Hắc hắc! Chúng ta xem náo nhiệt, rốt cục Vũ Sắc có giết chết hai dong binh trẻ tuổi này hay không.
Đám người bốn phá đang thấp giọng nghị luận.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Hỏa Phượng Hoàng cùng Hạ Ngôn đã là cá thịt trên thớt, bọn họ căn bản không phải đối thủ đám người Vũ Sắc tiên sinh.
- Vũ Sắc. Chúng ta giúp ngươi chặn hai người bọn họ bằng không ngươi cũng không dễ dàng như vậy bắt được bọn họ. Lát nữa, ngươi phải chia một nữa Bích Lộ Huyền Thủy cho chúng ta!
Người vừa mới đến chặn đường phía trước Hạ Ngôn cùng Hỏa Phượng Hoàng lúc này cười mở miệng hô.
Sắc mặt Vũ Sắc âm trầm. Có người muốn chia một chén canh, hắn đương nhiên khó chịu. Tuy nhiên vừa rồi nếu không phải chặn trước mặt hai người kia, vẫn thật không dễ dàng tóm được bọn họ.
Ở trong rừng, tốc độ của bọn họ bị giảm một mức lớn, hơn nữa một khi mất đi tung tích, trong Tội Ác Sâm Lâm sẽ rất khó tìm lại được. Lần đầu tiên đuổi theo bọn họ đã không thể bắt được Hỏa Phượng Hoàng.
Vẻ âm u không quyết trên mặt hồi lâu, Vũ Sắc vẫn cao giọng nói với hai người kia:
- Bích Lộ Huyền Thủy này là của ta! Tuy nhiên, ta có thể cho các ngươi một ít đồ vật khác. Đa tạ hai người hỗ trợ.
- Ha ha! Chuyện nhỏ!
Người có vẻ cao hơn trong hai người kia cười ha hả nói.
Tùy tiện ra tay chặn lại một chút liền có thể chiếm được ích lợi, bọn họ cũng vui sướng. Tuy rằng không thể chiếm được Bích Lộ Huyền Thủy nhưng thứ mà Vũ Sắc lấy ra đương nhiên cũng không thể quá keo kiệt.
Hạ Ngôn nhìn đám người bốn phía.
"Người kêu Vũ Sắc này là cảnh giới Linh Tông sơ kỳ, ta đối phó hắn hẳn không thành vấn đề". Ý niệm nhanh chóng xoay chuyển trong đầu Hạ Ngôn. " Gần đây còn có một số Linh Tông, không biết bọn họ sẽ ra tay hay không!"
- Mau giao Bích Lộ Huyền Thủy ra đây!
Một người bên cạnh Vũ sắc cũng hùa theo quát lên.
Nếu không phải vì lo lắng Hỏa Phượng Hoàng bị ép buộc nóng nảy sẽ hủy diệt Bích Lộ Huyền Thủy, bọn họ đã sớm ra tay. Bích Lộ Huyền Thủy là dạng chất lỏng, tùy tiện ném xuống đất sẽ không thu lại được.
- Không thể!
Hỏa Phượng Hoàng đang đau lòng, lo lắng sau khi giao Bích Lộ Huyền Thủy ra làm thế nào để thoát thân thì đột nhiên Hạ Ngôn bên cạnh nàng mở miệng.
Hỏa Phượng Hoàng sùng sốt, đôi mắt đẹp không khỏi nhìn về phía Hạ Ngôn.
-Ổ?
- Cái gì?
Tiểu từ này chỉ là một dong binh tứ cấp đáng thương mà thôi, cũng dám nói với mình như vậy, sắc mặt Vũ Sắc càng đen lại.
- Ha ha! Vũ Sắc, tiểu từ này đường như không sợ ngươi!
Một cường giả Linh Tông cười ha ha nói với Vũ Sắc.
Vũ Sắc nghe được những lời này, hừ lạnh một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn. Trường kiếm trong tay khẽ chấn động dường như muốn ra tay.
- Hạ Ngôn, ngươi điên rồi hả?
Hỏa Phượng Hoàng tỉnh táo lại, vội vàng kéo ống tay áo Hạ Ngôn, lo lắng nói.
- Một giọt Bích Lộ Huyền Thủy này là Hỏa Phượng Hoàng phát hiện trước, tên Vũ sắc này là thấy vật báu nổi lòng tham, muốn dùng bạo lực cướp đoạt.
Hạ Ngôn lại nói tiếp.
- Nếu không phải Hỏa Phượng Hoàng phát hiện trước, một Đại Linh Sư làm sao dám cướp thứ này từ trong tay cường giả Linh Tông?
Hạ Ngôn hỏi ngược lại.
Một Đại Linh Sư căn bản không có khả năng cướp đồ trong tay Linh Tông.
Hơn nữa, đồ vật còn là Bích Lộ Huyền Thủy có giá không thể tính được.
Nghe Hạ Ngôn nói vậy, tất cả mọi người gật gật đầu, cảm thấy được có lý.
Xem ra, vẫn thật sự là Vũ Sắc muốn chiếm Bích Lộ Huyên Thủy làm của riêng.
-Ha ha!
Vũ Sắc đột nhiên điên cuồng cười to.
- Xú tiểu tử, ngươi biết ta là cường giả Linh Tông, còn dám kiêu ngạo như vậy. Chẳng lẽ, ngươi không sợ chết sao?
- Hay là, ngươi cảm thấy được trước mặt nhiều người như vậy ta cũng không dám giết ngươi hay sao?
Ánh mắt Vũ Sắc quét vào Hạ Ngôn, lạnh giọng nói.
- Cha ta là hội trưởng thương hội Chu Vận. Nếu ngươi dám giết chúng ta, cha ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!
Hỏa Phượng Hoàng chớp mắt, nàng biết Vũ Sắc đã nổi sát ý, vội vàng nói ra thân phận của mình.
- A?
Quả nhiên, nàng nói ra thân phận bản thân, người chung quanh đều lộ ra vẻ giật mình.
Thương hội Chu Vận, tài lực rất cường đại, nếu hội trưởng biết con gái mình bị người giết chết, vậy rất có khả năng có thể không tiếc mọi giá thuê cao thủ báo thù.
Thân phận này khiến Vũ Sắc cũng có chút kiêng kị.
- Hừ! Giao Bích Lộ Huyền Thủy ra đây, ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Tuy nhiên, tiểu tử chết tiệt này phải chết!
Vũ Sắc nắm chặt trường kiếm trong tay.
Ở trước mặt nhiều người như vậy bị một tiểu tử tuổi trẻ khinh thường, thậm chí là nói xấu, lửa giận trong lòng Vũ sắc đã thiêu đốt bừng bừng.
- Ha ha!
Hạ Ngôn khẽ cười cười lắc đầu, mắt nhìn Vũ sắc.
- Ngươi cười cái gì?
Linh lực trong cơ thể Vũ Sắc gần như muốn bộc phát, đối phó với một dong binh tứ cấp, một kiếm tùy tiện của hắn có thể giết chết, căn bản không cần tốn nhiều sức lực.
Về phần con gái hội trưởng thương hội Chu Vận, trước hết bỏ qua. Nhiều người nhìn xem như vậy, nếu hắn ra tay giết nữ nhân này, vậy hội trưởng thương hội Chu Vận kia khẳng định rất nhanh sẽ biết.
- Ngươi có năng lực đó sao?
Hạ Ngôn lắc đâu, cười nhạo nói.
Ngươi có năng lực đó sao? Ngươi có năng lực đó sao?
Những lời này khiến mọi người chung quanh chấn động. Một dong binh tứ cấp nhỏ bé cũng dám nói ra lời này trước mặt một cường giả Linh Tông.
Điều này quả thực làm mọi người không thể tin vào lỗ tai mình.
Ngay cả Vũ Sắc ở đối diện đều kinh ngạc một hồi, khó tin nhìn Hạ Ngôn ở ngoài hai mươi thước. "Tiểu tử này, đang nói với mình sao?"
Vũ Sắc nhìn nhìn xung quanh!
Hiển nhiên, Hạ Ngôn đang nói với hắn, không phải là người khác.
- Vũ Sắc, xem ra ngươi trêu chọc đến một đối thủ không thể trêu chọc a! Tiểu tử này, dường như căn bản không coi ngươi ra gì!
Một trong hai người giúp Vũ Sắc chặn Hạ Ngôn và Hỏa Phượng Hoàng cười ha hả nói.
- Đáng giận!
Vũ Sắc cắn mạnh hàm răng.
- Ông ông ông!
Trường kiếm trong tay phát ra từng tiếng ngâm nhẹ, linh lực đang bắt đầu ngưng tụ xung quanh thân thể Vũ sắc.
- Dừng tay!
Hỏa Phượng Hoàng thấy Vũ Sắc lập tức muốn ra tay vội la lớn, tuy nhiên thân thể Vũ Sắc lúc này đã động.
-Chết đi!
Vũ Sắc lớn tiếng rít gào, thân hình tùy theo mà động. Trường kiếm trong tay tạo thành một cỗ linh lực dao động xoay tròn.
- Không tốt!
Hỏa Phượng Hoàng biến sắc, muốn động thân nghênh đón Vũ Sắc. Tuy nhiên, nàng còn không có động, Hạ Ngôn liền chắn ở phía trước nàng, Thần Hi kiếm trong tay ra khỏi vỏ.
"Trực tiếp giết chết Vũ Sắc này, cảnh cáo những người khác!"Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
-Ông!
Một cỗ linh lực mạnh mẽ không ngừng ngưng tụ trên thân Thần Hi kiếm. Vừa ra tay, Hạ Ngôn liền dùng toàn lực, uy lực võ kỹ tám vạn độ. Thân hình khẽ động, chân dùng lực đạp mạnh lên một tảng đá, thân thể Hạ Ngôn mau lẹ vô cùng nghênh tiếp Vũ sắc.
- Ầm!
Hai người gần như va chạm vào nhau trong nháy mắt, phát ra một tiếng nổ. Linh lực khổng lồ tản ra khắp bốn phía, nham thạch gần đó đều bị chấn nát thành bụi pháo. Người xung quanh thực lực cũng không kém, tuy nhiên những người chỉ có thực lực Đại Linh Sư hậu kỳ cũng đều nằm sấp xuống tránh né cỗ linh lực cuồng bạo này. Hỏa Phượng Hoàng ở phía sau Hạ Ngôn lại không bị ảnh hưởng gì.
Uy lực võ kỹ của Vũ Sắc chỉ có bốn vạn độ, cho dù có ưu thế khống chế linh lực cũng chỉ tương đương với năm vạn độ. Mà Hạ Ngôn, uy lực võ kỹ tám vạn độ.
Hai người trong trận, một mảnh yên tĩnh.
- Động tác thật nhanh!
Một cường giả Linh Tông khiếp sợ nói.
Vừa rồi chỉ thấy một luồng sáng màu xanh đột nhiên bắn về phía Vũ sắc, tốc độ nhanh đến mức ngay cả hắn đều gần như không thể thấy rõ. Hơn nữa, lực lượng mạnh mẽ cũng không thể tưởng tượng được.
- Phốc!
Trước ngực Vũ Sắc đột nhiên bắn ra một vòi máu sau đó mềm oặt ngã xuống đất.
Đến chết hắn cũng không thể tin tưởng đây là sự thật. Sau khi hắn vừa ra tay chỉ cảm thấy được một cỗ lực lượng cường đại không thể chống cự xuyên qua bóng kiếm của mình, xuyên đến trước ngực. Tiếp theo ngực chợt lạnh, thân thể liền mất đi tri giác.
Hai mắt trợn to, chứng mình hắn chết không nhắm mắt. Một gã dong binh tứ cấp nhỏ bé, có thể giết chết cường giả Linh Tông?
Hạ Ngôn tra kiếm vào vỏ, đi tới bên cạnh Vũ Sắc, lần mò trước ngực hắn một hồi.
Mày khẽ cau, Hạ Ngôn thu tay về, chỉ có mấy tấm kim phiếu và hai hộp ngọc tinh xảo.
- Quỷ nghèo!
Hạ Ngôn lắc đầu, nói nhỏ một câu.
Tới lúc này, người bốn phía còn chưa từ khiếp sợ tỉnh táo lại. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Vừa rồi Vũ Sắc muốn giết tên dong binh nhỏ bé này, nhưng kết quả là Vũ Sắc bị một đơng binh tứ cấp một kiếm miểu sát! Điều này sao có thể?
Mọi người hai mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn ra trừ khiếp sợ, thì là khiếp sợ! Kết quả như vậy, bọn họ tuyệt đối không ngờ đến.
Một kiếm tuyệt vời vừa rồi, linh lực cường đại không thể địch nổi khiến rất nhiều người không kìm nổi nuốt khan vài hồi. Một cường giả Linh Tông cứ vậy bị giết chết, trước sau chỉ dùng vài hô hấp ngắn ngủi.
- Chúng ta đi thôi!
Hạ Ngôn trở lại bên cạnh Hỏa Phượng Hoàng, cười nói với nàng một câu.
Hỏa Phượng Hoàng còn đang ngây người, lúc này còn chưa tỉnh táo lại. Nghe được giọng nói Hạ Ngôn, thân thể mềm mại mới run rẩy vài cái, không quá tự nhiên đáp lại một tiếng.
Hai người đi về phía lối vào Hư Ảo Chi Cảnh.
Mà đám người xung quanh nhìn thấy hai người đi tới đều không tự chủ tránh đường. Mấy người đi theo Vũ Sắc, một câu cũng không dám nói. Bọn họ chẳng qua đều là Đại Linh Sư hậu kỳ, ngay cả Vũ Sắc cảnh giới Linh Tông đều bị một kiếm đối phương giết chết, bọn họ càng không phải đối thủ. Mạng nhỏ, mới là trọng yếu nhất.
Tác giả :
Dạ Thủy Hàn