Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu
Chương 174: Làm ơn mắc oán
Nhìn nàng quần áo rách nát, da thịt hồng hào mịn màng khiến hắn rộn rực trong lòng, cũng may định lực hắn cao, bình tĩnh lại chút hắn đặt tay lên cổ mạch của nàng xem xét, xem ra nàng chỉ là do mệt mỏi kiệt sức mà ngất. Đặt nàng dựa vào một gốc cây hắn lấy ra một lọ “Thanh Ngọc Lộ” đổ vào trong miệng của nàng. Thấy vừa đổ vào thì chảy hết ra khỏi miệng khiến hắn cau mày, hắn lắc đầu than khổ.
-Làm người tốt thật khó.
Nhìn nàng không thể phản kháng, hắn không muốn lợi dụng lúc nàng yếu ớt mà khinh nhờn, nhưng không còn cách nào rồi, đây là vì cứu người, hắn đành phải hi sinh thanh bạch bản thân. Hắn nuốt lấy bình thủy dịch, rồi kề sát ngay miệng nhỏ của nàng, cậy mở môi nàng ra mà bón hết cho nàng, chiếc lưỡi đẩy luồng thủy dịch vào hết trong miệng của mỹ nhân.
Xong xuôi hắn nhả miệng nàng ra vẻ mặt tiếc nuối, miệng nàng thật thơm thật ngọt, nếu không phải nàng ta đang bất tỉnh thì còn lâu hắn mới có cơ hội mà hưởng dụng. Không hiểu sao hắn lại bị nàng mê hoặc một cách kỳ lạ, không biết nàng tại sao lại thu hút như vậy, hắn tự hỏi liệu nàng có tu luyện mị thuật hay không.
-Đã làm người tốt thì làm tới cùng.
Hắn gật gù, nhìn bộ y phục đã rách nát của nàng tâm hiện lên chút sự thương cảm, để hắn giúp nàng đổi một bộ đồ thật tốt. Hắn bàn tay lanh lẹ đặt lên những khuy áo phía trên cởi ra từng cái, đến khuy cuối cùng thì phần bên trong lộ ra để cho hắn thấy nàng cả ngực được băng trắng bao bọc kìm nén độ bung nảy của hai khỏa hồng đào to tròn.
Hắn nuốt nước bọt, cởi phăng cái áo ngoài ra, còn lại cái băng ngực hắn nhìn nàng thương xót, chắc nàng phải đau ngực lắm, đã thế thì hắn giúp nàng thoải mái chút. Vừa đặt tay lên bộ ngực nàng thì đôi mắt nhỏ của nàng mở ra, nhìn thấy trước mắt một nam nhân xa lạ đang nhìn chằm chằm ngực mình, còn truyền đến từ ngực một cảm giác khoái lạc kỳ lạ, nàng nhìn xuống thấy bàn tay hắn đang đặt trên ngực mình mà áo ngoài của nàng không biết từ bao giờ được cởi ra. Nàng trừng mắt nhìn nam nhân trước mắt, giọng vô cùng căm phẫn.
-Dâm tặc, mau buông ra.
-A, cô nương tỉnh rồi à. Ta đang định giúp nàng trị thượng, nhưng nếu nàng đã tỉnh rồi thì ttố, ta có thể không cảm thấy khó xử nữa.
Hắn vẻ mặt vô cùng đúng đắn nhìn nàng, hai tay rút nhanh lại, xem như là chưa có gì xảy ra. Minh Lộ Lộ hai mắt tóe lửa, nhìn qua bên cạnh cầm lấy thanh đao chém ngay về phía hắn, hắn linh hoạt né ra vẻ mặt vô tội.
-Ta vừa cứu nàng mà nàng lại nỡ lấy oán báo ân sao.
-Giúp ta? Nghĩ ta mù sao, nam nhân đúng là một lũ xấu xa.
-Câu này nghe quen quen.
Hắn nhảy qua nhảy lại né tránh rất dễ dàng, do Minh Lộ Lộ mới hồi sức nên vẫn còn khá yếu, còn sức cầm đao vung chém thì nàng cũng đã cố hết sức rồi. Quả nhiên nàng đột nhiên ngã quỵ xuống, thở dốc nhưng hai mắt vẫn còn đậm sát ý nhìn hắn. Hắn không quan tâm nàng hung dữ như vậy, vẫn vẻ mặt thiện chí.
- Nếu nàng đã không cần giúp thì ta đi, lòng tốt của ta bị nàng khước từ cũng đành chịu.
-Ai cần ngươi lo, có giỏi thì trốn nhanh đi nếu không ta sẽ băm ngươi thành ngàn mảnh.
-Hung dữ như vậy.
Bất lực trước sự hung hãn của nữ nhân này, hắn cũng không hơi đâu mà quan tâm đến nàng nữa, hắn rõ ràng bị nàng không để vào mắt rồi. Vừa bực vừa giận hắn quay đầu đi mặc kệ nàng ta có ra sao, thấy nàng ta không ngăn cản hắn đi luôn khuất khỏi tầm mắt nàng, được một đoạn hắn quay lại núp gần đó xem thử nàng ta phản ứng ra sao.
Minh Lộ Lộ vùng vẫy một hồi liền mệt nhoài nằm ngã ra đất bất động, nàng thở dốc, khuôn mặt co rúm hình như đang đau đớn. Vương Lăng giật mình nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định đi lại xem xét nàng ta ra sao. Hắn chỉ cảm thấy một luồng tà khí mạnh mẽ phát ra, khi nhìn xuống thì hắn rõ ràng nó phát ra từ thanh dao của nàng.
-Thanh đao này rất quỷ dị, rất giống với thanh Huyết Sát Tỏa kiếm của ngươi.
-Nếu vậy thì nó hẳn là bảo bối rồi.
Nghe Linh Tôn nói hắn vui mừng định cầm lấy thanh ma đao nhưng lại cảm thấy e ngại khi nó tỏa ra hung tính toàn phần, sợ là sẽ không dễ dàng chiếm phục, huống chi thanh đao này cũng đâu phải của hắn. Suýt chút nữa thì quên nha đầu kia, hắn vỗ đầu quay lại nhìn nữ nhân như hoa như ngọc kia, hắn cảm thấy nàng đang cố chống cự, tránh thoát ra khỏi tay hắn, dù đau đớn nhưng nàng vẫn rất ngang bướng.
-Ta không cần ngươi giúp. Mau cút đi.
-Còn cố thanh cao làm gì, ta nếu là sắc lang thì nàng đã không còn tất vải nào trên người rồi.
Hắn hậm hực ôm lấy thân hình không xương kia, lần này nàng ta có vẻ chống cự không dữ dội như trước có lẽ là do đã hết sức lực. Hắn nhìn tình trạng của nàng, thấy da mặt nàng xanh lại, hô hấp dần yếu đi chính xác là không biết bị gì, mới trước đó nàng ta còn rất khỏe cơ mà.
-Tiền bối, người nói xem nàng ta rốt cuộc là bị sao.
-Có lẽ là do thanh ma đao kia tác động đến thần thức của nàng ta, nếu không nhầm thì nó đang dần hấp thu sinh mệnh của nữ nhân này.
-Thế rốt cuộc phải làm sao.
Trán hắn nhăn lên, không hề dễ chịu chút nào, hắn dùng chút chân nguyên rót vào hạ đan điền cho nàng ta khiến nàng ta dể chịu hơn chút nhưng như vậy với hắn rất hao sức, hắn mồ hôi bắt đầu lấm tấm. Một lúc sau Linh Tôn có vẻ là đã nghĩ ra biện pháp, hắn nghe và bắt đầu làm theo.
Bàn tay hắn đặt lên mi tâm của nàng, hai mắt hắn nhắm nghiền đôi khi nhăn lại. Hắn có thể cảm nhận một luồng oán khí dày đặc bên trong nàng, thuận theo lời Linh Tôn, hắn dùng Huyết Hà pháp quyết theo một vòng thượng kinh thu được một luồng tử khí vào trong cơ thể, luồng tử khí này ngay lập tức bị ấn ký linh kiếm ngay mi tâm hắn hấp thụ dần dần tan biến.
Minh Lộ Lộ sắc mặt hồng hào trở lại, hai mắt nàng mở ra đập vào mắt lại là khuôn mặt kia nhưng lại nhễ nhại mồ hôi, nàng kinh hoảng yếu ớt cố đẩy hắn ra.
-Ngươi mau buông ta ra.
-Này, ta vừa cứu cô đấy. Cô trả ơn tôi như thế à.
Hắn hậm hực tùy ý để nàng ta rời ra, nàng cảm nhận rõ sự thay đổi của bản thân, so với trước đó thì cơn thống khổ đã hoàn toàn tiêu biến, lại nhìn thấy hắn cả người mệt mỏi, nàng dần hiểu là nàng chịu ơn người nam nhân kia nhưng bản tính nàng lại khó mà chấp nhận.
-Ai biết trong đầu ngươi đang có ý xấu gì.
-Nếu cô đã coi ta là ngươi xầu thì ta cũng chả cần làm người tốt nữa.
Hắn cười mỉm, ánh mắt chuyển dần xuống giữa ngực nàng, mồ hôi của nàng chảy xuống làm ướt đẫm băng bó quanh ngực để lộ ra hai núm hồng lấp ló sau lớp băng trắng, nàng nhận thấy ánh mắt dâm tà của hắn, hai tay che trước ngực, lộ ra vẻ căm giận.
-Ngươi quả nhiên chả tốt đẹp gì.
-Thì cô có coi ta là người tốt đâu.
Hắn khinh thường hướng phía nàng đi đến, nàng ta kinh hãi cố lui ra, t hấy hắn đã ở ngay trước mắt nàng chỉ còn biết chờ đợi để hắn đùa giỡn. Đợi một lúc không thấy hắn tiến đến, nàng nhìn kĩ lại thấy hắn cầm trong tay là thanh ma đao của mình, nàng giật mình vươn tay muôn giành lại.
-Ngươi mau trả lại cho ta.
-Nực cười, ta đã cứu mạng cô thì vật này cũng nên cho ta coi như trả ơn đi.
-Ngươi dám, ta liều mạng với ngươi.
-Làm gì thế, chỉ là một thanh đao thôi mà.
Chưa kịp đợi hắn nói xong, Minh Lộ Lộ đã giương một chưởng áp ngay ngực hắn, hắn hai mắt tinh quang nhìn cái vật đang nung nảy giữa ngực nàng cố kìm nước bọt, bàn tay thuần thục dùng “Cầm Nã Thủ” bắt được cổ tay nàng chế trụ. Ngay lập tức Minh Lộ Lộ cả người dán sát vào trong lòng hắn, dù vùng vẫy nàng vẫn không thể thoát ra.
-Dâm tặc, mau buông ta ra.
-Còn ngang bướng.
Việc làm ơn mắc oán những hai lần này làm hắn có chút không thể kìm được sự bất bình trong lòng, bàn tay hắn vòng qua eo nàng ôm chặt. Miệng đặt sát tai nàng ngậm lấy, dường như nàng rất nhạy cảm khẽ rên “Ưm” một tiếng, cả người ngọ nguậy muốn chống cự hết sức nhưng càng như thế thì cả người nàng lại càng ma sát với hắn chỉ khiến hắn thêm phần thú tính.
-Làm người tốt thật khó.
Nhìn nàng không thể phản kháng, hắn không muốn lợi dụng lúc nàng yếu ớt mà khinh nhờn, nhưng không còn cách nào rồi, đây là vì cứu người, hắn đành phải hi sinh thanh bạch bản thân. Hắn nuốt lấy bình thủy dịch, rồi kề sát ngay miệng nhỏ của nàng, cậy mở môi nàng ra mà bón hết cho nàng, chiếc lưỡi đẩy luồng thủy dịch vào hết trong miệng của mỹ nhân.
Xong xuôi hắn nhả miệng nàng ra vẻ mặt tiếc nuối, miệng nàng thật thơm thật ngọt, nếu không phải nàng ta đang bất tỉnh thì còn lâu hắn mới có cơ hội mà hưởng dụng. Không hiểu sao hắn lại bị nàng mê hoặc một cách kỳ lạ, không biết nàng tại sao lại thu hút như vậy, hắn tự hỏi liệu nàng có tu luyện mị thuật hay không.
-Đã làm người tốt thì làm tới cùng.
Hắn gật gù, nhìn bộ y phục đã rách nát của nàng tâm hiện lên chút sự thương cảm, để hắn giúp nàng đổi một bộ đồ thật tốt. Hắn bàn tay lanh lẹ đặt lên những khuy áo phía trên cởi ra từng cái, đến khuy cuối cùng thì phần bên trong lộ ra để cho hắn thấy nàng cả ngực được băng trắng bao bọc kìm nén độ bung nảy của hai khỏa hồng đào to tròn.
Hắn nuốt nước bọt, cởi phăng cái áo ngoài ra, còn lại cái băng ngực hắn nhìn nàng thương xót, chắc nàng phải đau ngực lắm, đã thế thì hắn giúp nàng thoải mái chút. Vừa đặt tay lên bộ ngực nàng thì đôi mắt nhỏ của nàng mở ra, nhìn thấy trước mắt một nam nhân xa lạ đang nhìn chằm chằm ngực mình, còn truyền đến từ ngực một cảm giác khoái lạc kỳ lạ, nàng nhìn xuống thấy bàn tay hắn đang đặt trên ngực mình mà áo ngoài của nàng không biết từ bao giờ được cởi ra. Nàng trừng mắt nhìn nam nhân trước mắt, giọng vô cùng căm phẫn.
-Dâm tặc, mau buông ra.
-A, cô nương tỉnh rồi à. Ta đang định giúp nàng trị thượng, nhưng nếu nàng đã tỉnh rồi thì ttố, ta có thể không cảm thấy khó xử nữa.
Hắn vẻ mặt vô cùng đúng đắn nhìn nàng, hai tay rút nhanh lại, xem như là chưa có gì xảy ra. Minh Lộ Lộ hai mắt tóe lửa, nhìn qua bên cạnh cầm lấy thanh đao chém ngay về phía hắn, hắn linh hoạt né ra vẻ mặt vô tội.
-Ta vừa cứu nàng mà nàng lại nỡ lấy oán báo ân sao.
-Giúp ta? Nghĩ ta mù sao, nam nhân đúng là một lũ xấu xa.
-Câu này nghe quen quen.
Hắn nhảy qua nhảy lại né tránh rất dễ dàng, do Minh Lộ Lộ mới hồi sức nên vẫn còn khá yếu, còn sức cầm đao vung chém thì nàng cũng đã cố hết sức rồi. Quả nhiên nàng đột nhiên ngã quỵ xuống, thở dốc nhưng hai mắt vẫn còn đậm sát ý nhìn hắn. Hắn không quan tâm nàng hung dữ như vậy, vẫn vẻ mặt thiện chí.
- Nếu nàng đã không cần giúp thì ta đi, lòng tốt của ta bị nàng khước từ cũng đành chịu.
-Ai cần ngươi lo, có giỏi thì trốn nhanh đi nếu không ta sẽ băm ngươi thành ngàn mảnh.
-Hung dữ như vậy.
Bất lực trước sự hung hãn của nữ nhân này, hắn cũng không hơi đâu mà quan tâm đến nàng nữa, hắn rõ ràng bị nàng không để vào mắt rồi. Vừa bực vừa giận hắn quay đầu đi mặc kệ nàng ta có ra sao, thấy nàng ta không ngăn cản hắn đi luôn khuất khỏi tầm mắt nàng, được một đoạn hắn quay lại núp gần đó xem thử nàng ta phản ứng ra sao.
Minh Lộ Lộ vùng vẫy một hồi liền mệt nhoài nằm ngã ra đất bất động, nàng thở dốc, khuôn mặt co rúm hình như đang đau đớn. Vương Lăng giật mình nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định đi lại xem xét nàng ta ra sao. Hắn chỉ cảm thấy một luồng tà khí mạnh mẽ phát ra, khi nhìn xuống thì hắn rõ ràng nó phát ra từ thanh dao của nàng.
-Thanh đao này rất quỷ dị, rất giống với thanh Huyết Sát Tỏa kiếm của ngươi.
-Nếu vậy thì nó hẳn là bảo bối rồi.
Nghe Linh Tôn nói hắn vui mừng định cầm lấy thanh ma đao nhưng lại cảm thấy e ngại khi nó tỏa ra hung tính toàn phần, sợ là sẽ không dễ dàng chiếm phục, huống chi thanh đao này cũng đâu phải của hắn. Suýt chút nữa thì quên nha đầu kia, hắn vỗ đầu quay lại nhìn nữ nhân như hoa như ngọc kia, hắn cảm thấy nàng đang cố chống cự, tránh thoát ra khỏi tay hắn, dù đau đớn nhưng nàng vẫn rất ngang bướng.
-Ta không cần ngươi giúp. Mau cút đi.
-Còn cố thanh cao làm gì, ta nếu là sắc lang thì nàng đã không còn tất vải nào trên người rồi.
Hắn hậm hực ôm lấy thân hình không xương kia, lần này nàng ta có vẻ chống cự không dữ dội như trước có lẽ là do đã hết sức lực. Hắn nhìn tình trạng của nàng, thấy da mặt nàng xanh lại, hô hấp dần yếu đi chính xác là không biết bị gì, mới trước đó nàng ta còn rất khỏe cơ mà.
-Tiền bối, người nói xem nàng ta rốt cuộc là bị sao.
-Có lẽ là do thanh ma đao kia tác động đến thần thức của nàng ta, nếu không nhầm thì nó đang dần hấp thu sinh mệnh của nữ nhân này.
-Thế rốt cuộc phải làm sao.
Trán hắn nhăn lên, không hề dễ chịu chút nào, hắn dùng chút chân nguyên rót vào hạ đan điền cho nàng ta khiến nàng ta dể chịu hơn chút nhưng như vậy với hắn rất hao sức, hắn mồ hôi bắt đầu lấm tấm. Một lúc sau Linh Tôn có vẻ là đã nghĩ ra biện pháp, hắn nghe và bắt đầu làm theo.
Bàn tay hắn đặt lên mi tâm của nàng, hai mắt hắn nhắm nghiền đôi khi nhăn lại. Hắn có thể cảm nhận một luồng oán khí dày đặc bên trong nàng, thuận theo lời Linh Tôn, hắn dùng Huyết Hà pháp quyết theo một vòng thượng kinh thu được một luồng tử khí vào trong cơ thể, luồng tử khí này ngay lập tức bị ấn ký linh kiếm ngay mi tâm hắn hấp thụ dần dần tan biến.
Minh Lộ Lộ sắc mặt hồng hào trở lại, hai mắt nàng mở ra đập vào mắt lại là khuôn mặt kia nhưng lại nhễ nhại mồ hôi, nàng kinh hoảng yếu ớt cố đẩy hắn ra.
-Ngươi mau buông ta ra.
-Này, ta vừa cứu cô đấy. Cô trả ơn tôi như thế à.
Hắn hậm hực tùy ý để nàng ta rời ra, nàng cảm nhận rõ sự thay đổi của bản thân, so với trước đó thì cơn thống khổ đã hoàn toàn tiêu biến, lại nhìn thấy hắn cả người mệt mỏi, nàng dần hiểu là nàng chịu ơn người nam nhân kia nhưng bản tính nàng lại khó mà chấp nhận.
-Ai biết trong đầu ngươi đang có ý xấu gì.
-Nếu cô đã coi ta là ngươi xầu thì ta cũng chả cần làm người tốt nữa.
Hắn cười mỉm, ánh mắt chuyển dần xuống giữa ngực nàng, mồ hôi của nàng chảy xuống làm ướt đẫm băng bó quanh ngực để lộ ra hai núm hồng lấp ló sau lớp băng trắng, nàng nhận thấy ánh mắt dâm tà của hắn, hai tay che trước ngực, lộ ra vẻ căm giận.
-Ngươi quả nhiên chả tốt đẹp gì.
-Thì cô có coi ta là người tốt đâu.
Hắn khinh thường hướng phía nàng đi đến, nàng ta kinh hãi cố lui ra, t hấy hắn đã ở ngay trước mắt nàng chỉ còn biết chờ đợi để hắn đùa giỡn. Đợi một lúc không thấy hắn tiến đến, nàng nhìn kĩ lại thấy hắn cầm trong tay là thanh ma đao của mình, nàng giật mình vươn tay muôn giành lại.
-Ngươi mau trả lại cho ta.
-Nực cười, ta đã cứu mạng cô thì vật này cũng nên cho ta coi như trả ơn đi.
-Ngươi dám, ta liều mạng với ngươi.
-Làm gì thế, chỉ là một thanh đao thôi mà.
Chưa kịp đợi hắn nói xong, Minh Lộ Lộ đã giương một chưởng áp ngay ngực hắn, hắn hai mắt tinh quang nhìn cái vật đang nung nảy giữa ngực nàng cố kìm nước bọt, bàn tay thuần thục dùng “Cầm Nã Thủ” bắt được cổ tay nàng chế trụ. Ngay lập tức Minh Lộ Lộ cả người dán sát vào trong lòng hắn, dù vùng vẫy nàng vẫn không thể thoát ra.
-Dâm tặc, mau buông ta ra.
-Còn ngang bướng.
Việc làm ơn mắc oán những hai lần này làm hắn có chút không thể kìm được sự bất bình trong lòng, bàn tay hắn vòng qua eo nàng ôm chặt. Miệng đặt sát tai nàng ngậm lấy, dường như nàng rất nhạy cảm khẽ rên “Ưm” một tiếng, cả người ngọ nguậy muốn chống cự hết sức nhưng càng như thế thì cả người nàng lại càng ma sát với hắn chỉ khiến hắn thêm phần thú tính.
Tác giả :
Hắc Vân