Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu
Chương 139: Dược Thư Kỳ
Thấy được dị trạng trên mặt hắn, Dược Ninh Chử tâm tình có chút vui vẻ hỏi:
-Nhìn ra công tử từng gặp hắn rồi thì phải?
-Đúng vậy. Đã từng gặp.
Vương Lăng chậm rãi đáp, tuy bị lớp màng che nhưng hắn nhìn ra nàng đang hiện lên nét vui vẻ chứng tỏ nàng rất quan tâm tới Đan Vân này, suy nghĩ một hồi hắn lại nói:
-Mặc dù có gặp qua nhưng chỉ là tình cờ thấy hắn đi cùng với một đám người mà thôi, còn sau đó chưa từng có gặp lại.
-Thật vậy sao. Cảm ơn công tử cho hay.
Giọng nói nàng mang chút đau thương cũng làm cho nam nhân sinh lòng thương cảm.
-Tiểu thư bớt đau thương, dù sao thì chưa có tin tức thì chưa hẳn hắn đã chết.
-Cảm tạ công tử.
Vương Lăng nghe thấy nàng gọng vẫn còn u buồn, có chút áy náy nhưng tâm niệm mau chóng chuyển đổi. Lại lúc này từ bên ngoài có tiếng huyên náo, nghe từ thị nữ thông báo thì là đại tiểu thư Dược Thư Kỳ đang đi vào. Vương Lăng nhận ra một vị tiểu thư mặc hồng bào, mái tóc đỏ xoăn dài, khuôn mặt kiều diễm, đôi môi ướt át đỏ lịm nhìn chằm chằm vào Vương Lăng đánh giá. Lúc sau nàng lễ độ chào hỏi:
-Tiểu nữ là Dược Thư Kỳ có chút chuyện muốn nói với tiểu muội, mong công tử không giận tiểu nữ vô lễ.
-Tiểu thư cứ tự nhiên. Ta cũng không làm phiền, có lẽ cũng nên đi.
Vương Lăng nói xong cũng quay người rời đi, Dược Ninh Chử cũng không cản lại, dù sao nàng cũng không còn gì để hỏi hắn. Dược Thư Kỳ nhìn vị muội muội của mình thở dài:
-Muội đâu cần phải làm khổ mình, hắn mất tích lâu như vậy cũng đồng nghĩa là lành ít dữ nhiều rồi.
-Hắn vẫn còn sống, dù sao cũng đâu thấy xác của Đan Vân cùng Phù Linh bên cạnh đâu.
-Muội vẫn cứng đầu như vậy, cũng đừng hy vọng quá nhiều, chỉ càng thất vọng thêm thôi.
-Tỷ đừng nói, dù sao muội chắc hai năm nữa hắn sẽ đến tham gia dược hội thôi.
-Được được. Ta hiểu rồi.
Dược Thư Kỳ thở dài quay người đi khỏi phòng, nàng không nỡ nói với vị tiểu muội kia đã tìm ra mộ phần mà Đan Vân cùng Phù Linh được chôn cất chung, nếu không thì vị tiểu muội kia đau lòng đến chết mất, có khi lại làm điều gì dại dột.
Phần Vương Lăng vừa nhẹ nhàng xuống lầu mong muốn mua chút dược liệu thì bắt gặp hình ảnh quen thuộc, một lão đầu nằm gục trên bàn phía dưới. Hắn giật mình chạy ngay tới bên cạnh, một giọng nói quen thuộc phát ra:
-Hảo đồ đệ, cuối cùng cũng gặp ngươi.
-Gia Nộ đại sư, người đã đến rồi.
-Ta đã nói sẽ tới đây mà, ngươi nghĩ học xong rồi sao.
Quả nhiên lão gỉa kia là Gia Nộ, hắn có chút vui vẻ vì giờ đây hắn đang rất cần học luyện dược đây. Cả hai vừa gặp nhau thì Dược Thư Kỳ cũng rời phòng xuống lầu bắt gặp hai người đang trò chuyện, nàng có chút ngạc nhiên dò hỏi:
-Công tử có quen Gia Nộ đại sư sao.
-Đúng vậy, người là sư phụ ta.
Vương Lăng quay qua trả lời, bắt gặp nàng ánh mắt ngạc nhiên lấy làm kỳ:
-Có gì sao.
-Không, chẳng qua ta dùng mọi cách mà Tiền bối cũng không chịu nhận ta, hóa ra là vì công tử.
Hắn nghe vậy cũng biết vị tiểu thư đây rất coi trọng Gia Nộ, hắn không hề nghĩ ngoài hắn ra lại có người biết tới Gia nộ còn tại thế. Gia Nộ thở dài nhìn qua Dược đại tiểu thư.
-Mặc dù rất cảm kích hậu đãi của tiểu thư nhưng ta trước giờ mỗi lần chỉ nhận một đồ đệ.
-Nếu vậy có thể mời tiền bối cùng vị công tử đây ở lại đây được không. Tiểu nữ rất mong muốn thấy được tài hoa của vị đệ tử này.
Vương Lăng cười khổ, dù sao trước giờ chưa từng luyện đan thì làm sao mà biểu diễn được, đang muốn bác bỏ thì Dược Thư Kỳ đã tiếp lời:
-Dĩ nhiên là có thể tùy tiện sử dụng dược liệu của “Dược Kinh Phường”, chỉ là khi luyện thành đan có thể cho tiểu nữ được nhận định sản phẩm đầu tiên.
Nhận được ưu đãi như thế làm Vương Lăng cũng động lòng, dù sao hiện giờ dược thảo tuy còn nhưng sau này chắc chắn rồi sẽ dùng hết, mà giá dược liệu cũng không phải là rẻ, có nguồn cung cấp miễn phí thì ngu gì không nhận, nhìn ra Gia nộ cũng không có ý từ chối hắn vui vẻ trả lời:
-Nếu vậy thì thật cảm tạ tiểu thư.
-Không có gì. Phải là tiểu nữ cảm kích mới đúng, nếu là đan dược của Gia nộ tiền bối thì chắc chắn chất lượng. Nếu là đồ đệ của ngài chắc chắn cũng rất tốt.
-Tiểu thư quá đề cao rồi. Thật ra ta chưa từng luyện đan bao giờ.
-Chưa bao giờ?
Dược Thư Kỳ giật mình, dù hiện hắn còn trẻ nhưng luyện dược rất khác so với linh lực giả cùng pháp sư, đòi hỏi phải có thiên phú về luyện dược cực cao, những người có tài đều bắt đầu từ nhỏ may ra mới có cơ hội nổi danh. Tuy là ngạc nhiên nhưng nàng vẫn rất vui vẻ nói tiếp:
-Nếu được tiền bối nhận làm đồ đệ chắc chắn là có thiên phú rồi, rất mong có thể nhìn được công tử ra tay.
-Cảm tạ tiểu thư xem trọng.
Hắn dần có cảm tình với vị tiểu thư này, xem ra đây là một người rất hiểu lòng người, nếu không đã không mở ra được “Dược Kinh Phường” khang trang như nơi này, hắn chắp tay nho nhã cáo lui, nếu Gia Nộ muốn ở lại đây hắn cũng không từ chối. Vốn muốn mua dược liệu tập dược trước nhưng hiện có Gia Nộ hắn cũng tạm gác lại nhanh chóng đi tìm Tuyết Ưng cùng Vương Hàn.
Rảo bước qua những khu phố bán đồ ăn là tìm được ngay Tuyết Ưng, nàng đang ngồi trên một bàn ăn với chồng dĩa nâng càng cao. Hắn nhận ra vẻ mệt mỏi của Vương Hàn, dù sao đây là lẽ dĩ nhiên, đi với tiểu quỷ ham ăn mà không béo kia mà. Hắn dần cũng đói mà ngồi vào bàn gọi mấy món, Vương Hàn nhìn qua hỏi:
-Thiếu chủ đã mua thứ mình cần chưa.
-Ừm.
Hắn gật đầu, lại nghe tiếng loảng xoảng rơi vỡ của đồ vật, hình như là phát ra từ lầu hai của quán ăn, từ phía trên khách khứa đều chạy tán loạn đi xuống, tuy đây là ở trong tông môn nhưng càng dính ít chuyện càng tốt, ai cũng không muốn dính rắc rối nên sớm li khai. Hắn có chút khó chịu vì liên tục gặp chuyện, chả hơi đâu mà xen vào chuyện người khác nữa, giờ phải làm đầy cái bụng đầu tiên đã.
Hắn mới quay qua một lúc thì ngó lại đã không thấy bóng dáng Tuyết Ưng đâu cả, hắn giật mình nhìn sang Vương Hàn hỏi:
-Tuyết Ưng đâu.
-Thiếu chủ, lúc ta ngó qua thì đã không thấy rồi.
Hắn lập tức nhận ra Tuyết Ưng chắc là thích náo nhiệt mà đi gây rắc rối rồi. Hắn cười khổ để lại vài hắc tệ tức tốc xem xét nàng ta có ở trên lầu không.
Cảnh tượng lầu trên tan hoang, sớm đã vắng tanh khách để lại mấy kẻ quyết đấu. Vương Lăng nhìn thấy có mấy môn đồ hình như muốn làm anh hùng mà chết không đối chứng, đằng kia một đám áo đen đang bao vây một thiếu nữ mà Tuyết Ưng thì đang đứng bên cạnh nàng.
Đám áo đen vừa thấy kéo thêm Vương Hàn cùng Vương Lăng thì kinh hoảng, vốn trước đó một lúc Tuyết Ưng vừa xuất hiện thì đã đánh ngã hơn nửa số người bọn chúng một cách nhanh chóng, nhận ra mọi thứ không ổn, trong tay chúng xuất hiện một viên cầu màu trắng, đồng loạt ném xuống đất, khói trắng tỏa ra bắt buộc Vương Lăng phải bịt mặt lại.
Khi ý thức lại thì đám người áo đen kia đã biến mất ngay cả đám áo đen nằm la liệt trước đó cũng không thấy đâu. Thấy thế Tuyết Ưng cáu kỉnh chạy ra cửa sổ, Vương Lăng lập tức tới bên cạnh là kéo nàng lại.
-Đừng đuổi theo nữa.
-Lũ nhát cấy.
Tuyết Ưng cũng không cãi lại hắn, chỉ phồng má tỏ vẻ khó chịu, nàng nhận định cả đám người kia rất yếu thế mà lại chạy hoát ngay trước mũi nàng. Vương Lăng cũng không tiện giải thích thêm chỉ ngó sang thiếu nữ kia, lập tức nhận ra nàng là Minh Lộ Lộ. Hắn cầm một lọ dịch thủy trị thương đưa cho Minh Lộ Lộ, nàng hiện đang có vô số vết chém có máu loen lổ trên y phục.
-Cô nương trị thương trước đi.
-Không cần đâu.
Minh Lộ Lộ nén nhịn đau, quay qua Tuyết Ưng khẽ cúi đầu.
-Ơn cứu mạng sau này có cơ hội chắc chắn sẽ đến báo.
-Không cần bận tâm.
Thấy bản thân được coi trọng Tuyết Ưng lấy lại chút vui vẻ khoát tay, Minh Lộ Lộ nói rồi xoay người đi cáo biệt. Vương Lăng nhìn bóng lưng nàng rời đi cũng không thể cản lại, hắn thấy nàng dường như chả thèm tin tưởng ai thì phải.
Cuối cùng hắn đành dẫn Tuyết Ưng về lại Nguyệt Long phủ.
-Nhìn ra công tử từng gặp hắn rồi thì phải?
-Đúng vậy. Đã từng gặp.
Vương Lăng chậm rãi đáp, tuy bị lớp màng che nhưng hắn nhìn ra nàng đang hiện lên nét vui vẻ chứng tỏ nàng rất quan tâm tới Đan Vân này, suy nghĩ một hồi hắn lại nói:
-Mặc dù có gặp qua nhưng chỉ là tình cờ thấy hắn đi cùng với một đám người mà thôi, còn sau đó chưa từng có gặp lại.
-Thật vậy sao. Cảm ơn công tử cho hay.
Giọng nói nàng mang chút đau thương cũng làm cho nam nhân sinh lòng thương cảm.
-Tiểu thư bớt đau thương, dù sao thì chưa có tin tức thì chưa hẳn hắn đã chết.
-Cảm tạ công tử.
Vương Lăng nghe thấy nàng gọng vẫn còn u buồn, có chút áy náy nhưng tâm niệm mau chóng chuyển đổi. Lại lúc này từ bên ngoài có tiếng huyên náo, nghe từ thị nữ thông báo thì là đại tiểu thư Dược Thư Kỳ đang đi vào. Vương Lăng nhận ra một vị tiểu thư mặc hồng bào, mái tóc đỏ xoăn dài, khuôn mặt kiều diễm, đôi môi ướt át đỏ lịm nhìn chằm chằm vào Vương Lăng đánh giá. Lúc sau nàng lễ độ chào hỏi:
-Tiểu nữ là Dược Thư Kỳ có chút chuyện muốn nói với tiểu muội, mong công tử không giận tiểu nữ vô lễ.
-Tiểu thư cứ tự nhiên. Ta cũng không làm phiền, có lẽ cũng nên đi.
Vương Lăng nói xong cũng quay người rời đi, Dược Ninh Chử cũng không cản lại, dù sao nàng cũng không còn gì để hỏi hắn. Dược Thư Kỳ nhìn vị muội muội của mình thở dài:
-Muội đâu cần phải làm khổ mình, hắn mất tích lâu như vậy cũng đồng nghĩa là lành ít dữ nhiều rồi.
-Hắn vẫn còn sống, dù sao cũng đâu thấy xác của Đan Vân cùng Phù Linh bên cạnh đâu.
-Muội vẫn cứng đầu như vậy, cũng đừng hy vọng quá nhiều, chỉ càng thất vọng thêm thôi.
-Tỷ đừng nói, dù sao muội chắc hai năm nữa hắn sẽ đến tham gia dược hội thôi.
-Được được. Ta hiểu rồi.
Dược Thư Kỳ thở dài quay người đi khỏi phòng, nàng không nỡ nói với vị tiểu muội kia đã tìm ra mộ phần mà Đan Vân cùng Phù Linh được chôn cất chung, nếu không thì vị tiểu muội kia đau lòng đến chết mất, có khi lại làm điều gì dại dột.
Phần Vương Lăng vừa nhẹ nhàng xuống lầu mong muốn mua chút dược liệu thì bắt gặp hình ảnh quen thuộc, một lão đầu nằm gục trên bàn phía dưới. Hắn giật mình chạy ngay tới bên cạnh, một giọng nói quen thuộc phát ra:
-Hảo đồ đệ, cuối cùng cũng gặp ngươi.
-Gia Nộ đại sư, người đã đến rồi.
-Ta đã nói sẽ tới đây mà, ngươi nghĩ học xong rồi sao.
Quả nhiên lão gỉa kia là Gia Nộ, hắn có chút vui vẻ vì giờ đây hắn đang rất cần học luyện dược đây. Cả hai vừa gặp nhau thì Dược Thư Kỳ cũng rời phòng xuống lầu bắt gặp hai người đang trò chuyện, nàng có chút ngạc nhiên dò hỏi:
-Công tử có quen Gia Nộ đại sư sao.
-Đúng vậy, người là sư phụ ta.
Vương Lăng quay qua trả lời, bắt gặp nàng ánh mắt ngạc nhiên lấy làm kỳ:
-Có gì sao.
-Không, chẳng qua ta dùng mọi cách mà Tiền bối cũng không chịu nhận ta, hóa ra là vì công tử.
Hắn nghe vậy cũng biết vị tiểu thư đây rất coi trọng Gia Nộ, hắn không hề nghĩ ngoài hắn ra lại có người biết tới Gia nộ còn tại thế. Gia Nộ thở dài nhìn qua Dược đại tiểu thư.
-Mặc dù rất cảm kích hậu đãi của tiểu thư nhưng ta trước giờ mỗi lần chỉ nhận một đồ đệ.
-Nếu vậy có thể mời tiền bối cùng vị công tử đây ở lại đây được không. Tiểu nữ rất mong muốn thấy được tài hoa của vị đệ tử này.
Vương Lăng cười khổ, dù sao trước giờ chưa từng luyện đan thì làm sao mà biểu diễn được, đang muốn bác bỏ thì Dược Thư Kỳ đã tiếp lời:
-Dĩ nhiên là có thể tùy tiện sử dụng dược liệu của “Dược Kinh Phường”, chỉ là khi luyện thành đan có thể cho tiểu nữ được nhận định sản phẩm đầu tiên.
Nhận được ưu đãi như thế làm Vương Lăng cũng động lòng, dù sao hiện giờ dược thảo tuy còn nhưng sau này chắc chắn rồi sẽ dùng hết, mà giá dược liệu cũng không phải là rẻ, có nguồn cung cấp miễn phí thì ngu gì không nhận, nhìn ra Gia nộ cũng không có ý từ chối hắn vui vẻ trả lời:
-Nếu vậy thì thật cảm tạ tiểu thư.
-Không có gì. Phải là tiểu nữ cảm kích mới đúng, nếu là đan dược của Gia nộ tiền bối thì chắc chắn chất lượng. Nếu là đồ đệ của ngài chắc chắn cũng rất tốt.
-Tiểu thư quá đề cao rồi. Thật ra ta chưa từng luyện đan bao giờ.
-Chưa bao giờ?
Dược Thư Kỳ giật mình, dù hiện hắn còn trẻ nhưng luyện dược rất khác so với linh lực giả cùng pháp sư, đòi hỏi phải có thiên phú về luyện dược cực cao, những người có tài đều bắt đầu từ nhỏ may ra mới có cơ hội nổi danh. Tuy là ngạc nhiên nhưng nàng vẫn rất vui vẻ nói tiếp:
-Nếu được tiền bối nhận làm đồ đệ chắc chắn là có thiên phú rồi, rất mong có thể nhìn được công tử ra tay.
-Cảm tạ tiểu thư xem trọng.
Hắn dần có cảm tình với vị tiểu thư này, xem ra đây là một người rất hiểu lòng người, nếu không đã không mở ra được “Dược Kinh Phường” khang trang như nơi này, hắn chắp tay nho nhã cáo lui, nếu Gia Nộ muốn ở lại đây hắn cũng không từ chối. Vốn muốn mua dược liệu tập dược trước nhưng hiện có Gia Nộ hắn cũng tạm gác lại nhanh chóng đi tìm Tuyết Ưng cùng Vương Hàn.
Rảo bước qua những khu phố bán đồ ăn là tìm được ngay Tuyết Ưng, nàng đang ngồi trên một bàn ăn với chồng dĩa nâng càng cao. Hắn nhận ra vẻ mệt mỏi của Vương Hàn, dù sao đây là lẽ dĩ nhiên, đi với tiểu quỷ ham ăn mà không béo kia mà. Hắn dần cũng đói mà ngồi vào bàn gọi mấy món, Vương Hàn nhìn qua hỏi:
-Thiếu chủ đã mua thứ mình cần chưa.
-Ừm.
Hắn gật đầu, lại nghe tiếng loảng xoảng rơi vỡ của đồ vật, hình như là phát ra từ lầu hai của quán ăn, từ phía trên khách khứa đều chạy tán loạn đi xuống, tuy đây là ở trong tông môn nhưng càng dính ít chuyện càng tốt, ai cũng không muốn dính rắc rối nên sớm li khai. Hắn có chút khó chịu vì liên tục gặp chuyện, chả hơi đâu mà xen vào chuyện người khác nữa, giờ phải làm đầy cái bụng đầu tiên đã.
Hắn mới quay qua một lúc thì ngó lại đã không thấy bóng dáng Tuyết Ưng đâu cả, hắn giật mình nhìn sang Vương Hàn hỏi:
-Tuyết Ưng đâu.
-Thiếu chủ, lúc ta ngó qua thì đã không thấy rồi.
Hắn lập tức nhận ra Tuyết Ưng chắc là thích náo nhiệt mà đi gây rắc rối rồi. Hắn cười khổ để lại vài hắc tệ tức tốc xem xét nàng ta có ở trên lầu không.
Cảnh tượng lầu trên tan hoang, sớm đã vắng tanh khách để lại mấy kẻ quyết đấu. Vương Lăng nhìn thấy có mấy môn đồ hình như muốn làm anh hùng mà chết không đối chứng, đằng kia một đám áo đen đang bao vây một thiếu nữ mà Tuyết Ưng thì đang đứng bên cạnh nàng.
Đám áo đen vừa thấy kéo thêm Vương Hàn cùng Vương Lăng thì kinh hoảng, vốn trước đó một lúc Tuyết Ưng vừa xuất hiện thì đã đánh ngã hơn nửa số người bọn chúng một cách nhanh chóng, nhận ra mọi thứ không ổn, trong tay chúng xuất hiện một viên cầu màu trắng, đồng loạt ném xuống đất, khói trắng tỏa ra bắt buộc Vương Lăng phải bịt mặt lại.
Khi ý thức lại thì đám người áo đen kia đã biến mất ngay cả đám áo đen nằm la liệt trước đó cũng không thấy đâu. Thấy thế Tuyết Ưng cáu kỉnh chạy ra cửa sổ, Vương Lăng lập tức tới bên cạnh là kéo nàng lại.
-Đừng đuổi theo nữa.
-Lũ nhát cấy.
Tuyết Ưng cũng không cãi lại hắn, chỉ phồng má tỏ vẻ khó chịu, nàng nhận định cả đám người kia rất yếu thế mà lại chạy hoát ngay trước mũi nàng. Vương Lăng cũng không tiện giải thích thêm chỉ ngó sang thiếu nữ kia, lập tức nhận ra nàng là Minh Lộ Lộ. Hắn cầm một lọ dịch thủy trị thương đưa cho Minh Lộ Lộ, nàng hiện đang có vô số vết chém có máu loen lổ trên y phục.
-Cô nương trị thương trước đi.
-Không cần đâu.
Minh Lộ Lộ nén nhịn đau, quay qua Tuyết Ưng khẽ cúi đầu.
-Ơn cứu mạng sau này có cơ hội chắc chắn sẽ đến báo.
-Không cần bận tâm.
Thấy bản thân được coi trọng Tuyết Ưng lấy lại chút vui vẻ khoát tay, Minh Lộ Lộ nói rồi xoay người đi cáo biệt. Vương Lăng nhìn bóng lưng nàng rời đi cũng không thể cản lại, hắn thấy nàng dường như chả thèm tin tưởng ai thì phải.
Cuối cùng hắn đành dẫn Tuyết Ưng về lại Nguyệt Long phủ.
Tác giả :
Hắc Vân