Linh Huyễn Quốc Độ Hệ Liệt
Quyển 4 - Chương 14
Tiếp theo, Mạc Ngữ Phi vẫn âm thầm tiến hành kế hoạch mua cổ phần các sòng bài, theo hai hướng đe dọa và dụ dỗ, mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi. Trong gần một năm, những cổ phần công ty phải mua nằm trong kế hoạch tất cả đã được chuyển vào tay tập đoàn Houghton.
“Như vậy… không bao lâu nữa cậu có thể đi Hương Đảo.” Đọc báo cáo được đưa lên, Herve hài lòng gật đầu.
“Đúng, tôi sẽ đi Hương Đảo.”
“Tôi ở đây chờ đọc báo cáo tài chính mới cậu gửi về.”
“Nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.”
“Cậu muốn dẫn Hương Xuyên đi cùng sao? Có cần thêm những trợ thủ khác không?” Herve hỏi, trong giọng nói lộ ra sự thân thiết và quan tâm.
“Không, không cần, chỉ một mình nàng là đủ.”
“Hai người các cậu…” Herve lộ ra nụ cười khó hiểu, “Tôi cũng không muốn hai người vất vả, phải biết rằng, cái hai người muốn thâu tóm không phải chỉ một sòng bạc hay một khách sạn.”
“Tôi sẽ tìm nhân tài bản địa vào quản lý, ngài nhất định hiểu được – cường long bất áp địa đầu xà.” Mạc Ngữ Phi nói.
“Ha ha ha…” Herve cười rộ, giơ tay chỉ chỉ Mạc Ngữ Phi, “Mạc, đừng quên có câu nữa – Bất thị mãnh long bất quá giang.”
Mạc Ngữ Phi khẽ hất mái tóc, lại cười nói: “Có thể được ngài khen là mãnh long, tôi cảm thấy thực tự hào.”
“Ha ha ha…” Herve lại cười lớn một trận, cười xong, hắn ta dùng biểu tình thâm thuý nhìn Mạc Ngữ Phi, “Được rồi, nếu cậu đã có cách nghĩ của riêng mình, vậy sau khi đọc báo cáo tài chính quý sau, chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
Mạc Ngữ Phi hiểu, trước khi có được kết quả thì hiện tại y có thể đề xuất yêu cầu về vốn, y như vậy, Herve cũng muốn ám chỉ với y, y phải làm thật tốt mới được chấp nhận, mới có thể có được nhiều quyền tự lựa chọn.
“Tôi hiểu rồi.” Mạc Ngữ Phi cung kính đáp.
“Nga, còn có một chuyện,” Herve gọi Mạc Ngữ Phi đã đứng lên chuẩn bị rời đi, “Johnny nói nó muốn đi du lịch Hương Đảo.”
“Tôi không có bằng hướng dẫn du lịch, không thể dẫn đoàn.” Mạc Ngữ Phi lập tức giơ hai tay lên, biểu tình như vô tội.
“Ha ha ha…” Herve lại cười một trận, nhìn hắn ta cười như vậy, Mạc Ngữ Phi đã biết Herve đối với cách từ chối khéo như chiêu đẩy tay trong Thái Cực có chút tán thưởng. Mỗi khi Mạc Ngữ Phi nói về đề tài này, luôn biểu hiện vừa khéo léo lại hài hước, đồng thời lập trường y kiên định, chia rõ ranh giới với Johnny. Thời gian càng lâu, Herve lại càng lúc càng không lo lắng về Mạc Ngữ Phi.
“Tôi sẽ nói với nó. Nói tự đi chơi, các cậu không cần phải quản nó. Chờ nó chơi đã rồi thì sẽ quay về.”
“Cám ơn ngài.”
Trước khi chính thức lộ diện ở Hương Đảo, Mạc Ngữ Phi đã điều Hương Xuyên đi vài lần, tiến hành ký kết hợp đồng mua bán, hơn nữa còn tổ chức tiệc mừng, xem như nửa chính thức công bố tập đoàn Houghton đã bước vào chiếm giữ sản nghiệp cờ bạc Hương Đảo. Mỹ nữ Hương Xuyên như đại diện cho tập đoàn Houghton, khiến trong giới hắc đạo chấn động dữ dội, rất có cảm giác như giáng một đòn phủ đầu.
Sau khi tất cả mọi việc được chuẩn bị xong xuôi, Mạc Ngữ Phi dẫn Hương Xuyên rời Australia, chính thức đến Hương Đảo triển khai công việc mới cho tập đoàn Houghton.
Lần thứ hai bước vào thành phố này, tâm tình Mạc Ngữ Phi thực khác biệt. Không vui sướng, không kích động, không hưng phấn, là tâm tình cổ quái không nói rõ được. Người kia, anh ta đang sống trong thành phố này, còn hiện tại, Mạc Ngữ Phi đã trở lại.
“Anh lớn lên ở đây sao?” Để ý thấy thần sắc phức tạp của Mạc Ngữ Phi, Hương Xuyên nhẹ giọng hỏi.
“Không.”
“Anh không thích nơi này?”
“Cũng không phải.”
Không muốn nói thêm gì nữa, Mạc Ngữ Phi sợ mình sẽ không kiềm chế được cảm xúc, y sải bước đi tới, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Sau khi vào chiếm Hương Đảo, những buổi tiệc lớn ban đầu Mạc Ngữ Phi đều không tham dự, do Hương Xuyên đại diện cho tập đoàn Houghton. Chuyện này làm Hương Xuyên cảm thấy ngoài ý muốn.
“Tôi nghĩ anh cũng không ngại lộ diện.” Hương Xuyên cười nói, nàng rất rõ Mạc Ngữ Phi cũng không tiếc trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, đối với sự tránh né hiện tại của Mạc Ngữ Phi cảm thấy không thể hiểu được. “Theo lý, anh phải ra mặt mới đúng.”
“Giờ chưa phải là thời cơ tốt nhất.” Mạc Ngữ Phi cười nói.
Đã thành cộng sự một thời gian ngắn, không còn câu nệ nữa, Hương Xuyên cười hỏi: “Vì quần áo mới chưa may xong sao?”
“Ân, cũng là một lý do.” Trong mắt Mạc Ngữ Phi hiện lên tia đắc ý chói lọi, nhìn y cười như vậy, Hương Xuyên biết trong lòng Mạc Ngữ Phi đã có kế hoạch.
Mấy sòng bài được tập đoàn Houghton mua lại để thành lập công ty liên doanh trò chơi giải trí mới, công ty chính thức chuyển buổi tiệc chúc mừng trở thành hoạt động quảng cáo lớn nhất, buổi tiệc mời rất nhiều cây cổ thụ trong nghề, hình thức náo nhiệt mà long trọng, rất nhiều người trong hắc đạo nhận được thiệp mời vinh dự của tập đoàn Houghton.
Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn một sao tập đoàn Houghton mới mua ở Hương Đảo. Đại sảnh nguy nga lộng lẫy của yến hội nhất thời như y hương tấn ảnh, mỹ nữ như vân.
Khi chủ nhân buổi tiệc lên sân khấu, mọi người vốn dự định hảo hảo chiêm ngưỡng mỹ nữ đại diện của tập đoàn Houghton, nhưng khi tất cả nhìn thấy Mạc Ngữ Phi sau lưng Hương Xuyên, tiếng ồn ào trong đại sảnh trong nháy mắt toàn bộ ngưng bặt, tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung đến trên người Mạc Ngữ Phi, còn y hiển nhiên đã quen với loại chú mục như thế này, thần tình thoáng hiện ra nụ cười biếng nhác, xem như chào hỏi mọi người.
Trong mắt mọi người là hình ảnh một mỹ nam tử chín chắn anh tuấn, mặc trường sam hoa lệ bằng lụa thêu kim long, mái tóc đen dài ngang lưng khẽ bay sau lưng, khuôn mặt thanh tú khôi ngô, khoé miệng mang theo ba phần ý cười, đôi mắt lại lạnh lẽo dị thường, tư thái cao ngạo đối diện với ánh mắt mọi người.
Đó là Mạc Ngữ Phi sao? Hình như đúng, lại giống như không phải. Người và yêu thú đến tham dự tiệc cơ hồ đều có giao thiệp qua với Mạc Ngữ Phi, bọn họ nhớ rõ Mạc Ngữ Phi luôn một thân tây trang bạch sắc, khuôn mặt mỉm cười, nho nhã tuấn tú. Người hiện tại đứng trước mặt, trường sam màu đỏ nổi bật với mái tóc đen dài, nam nhân diễm lệ như một đoá yêu hoa nở vào đêm khuya. Đêm nay, Dạ chi đế vương đã chết tựa như phượng hoàng lửa, sống lại lần thứ hai.
Mấy trưởng lão Mạc thị hôm nay cũng là thượng khách, khi bọn chúng nhìn thấy Mạc Ngữ Phi, sắc mặt so với thấy quỷ còn đáng sợ hơn.
“Y… đã trở lại…”
Căn bản không đến chào hỏi Mạc Ngữ Phi, mấy lão hồ ly vội vội vàng vàng trốn tránh.
Buổi tiệc kết thú, Mạc Ngữ Phi trở về phòng tổng thống của y nghỉ ngơi.
“Buổi biểu diễn thật kinh diễm a.” Hương Xuyên đối với cảnh trong nháy mắt lặng ngắt như tờ của buổi tiệc cảm thấy bất khả tư nghị, nàng biết rõ quá khứ của Mạc Ngữ Phi, nhưng không ngờ rằng y từ chết sống lại thật sự gây sốc và kinh hoàng đến như thế.
Mạc Ngữ Phi nhả khói trong miệng ra, cười nói, “Kỳ quái, tự nhiên lại quá kinh hãi như thế.”
“Không, thu hút bọn họ chính là mỹ mạo của anh.”
“Cáp,” Mạc Ngữ Phi cười một tiếng tự giễu, nâng tay lên sờ sờ mặt, y là yêu thú dựa theo cách tính của con người thì cũng đã qua ba mươi tuổi, cũng không còn là hồ ly trẻ tuổi, lại trải qua nhiều thăng trầm như vậy, Mạc Ngữ Phi cảm thấy y đã quá tang thương rồi.
“Hiệu quả có như mong muốn không?” Hương Xuyên hỏi.
“Ân.” Mạc Ngữ Phi gật gật đầu, rít một hơi thuốc thật sâu, chậm rãi ngả đầu dựa vào lưng ghế.
“Y đã trở lại! Y đã trở lại!” Các trưởng lão Mạc thị đang ở trong phòng họp, nhìn nhau, mặt mày xanh mét.
“Trước đây không giết y, là một sai lầm!” Có người hét lên.
“Bây giờ y trở về, chẳng lẽ…” Một trưởng lão hỏi, thanh âm run rẩy.
“Không phải sợ, y có thể làm gì đây, hiện tại y bất quá là tay sai của người khác mà thôi!” Có người mạnh miệng nói.
Bình ổn cảm xúc một chút, lại có trưởng lão nói: “Hiện tại đoán chừng y còn chưa dám công khai đối đầu với chúng ta. Lại nói, đánh bạc là đánh bạc, tình sắc là tình sắc, không can thiệp vào chuyện của nhau, không vướng mắc nghiệp vụ, cũng không tranh giành địa bàn. Chúng ta làm việc chúng y, không sợ y đùa giỡn giở trò.”
“Đúng, đúng.”
Tuy nói như vậy, nhưng đám lão hồ ly kia vẫn lo sợ bất an, lo lắng dị thường.
* * *
Một bên khác, Trầm Sở Thiên cũng biết tin Mạc Ngữ Phi trở về.
“Y đã trở về?”
“Dạ, cha, y đã trở lại.”
Trong sở cảnh sát thành phố Hương Đảo, cảnh sát trưởng và giám sát cảnh sát yêu thú đang ngồi trong phòng họp nhỏ, vẻ mặt đều nghiêm túc.
“Trong thời gian làm việc, không được gọi ta là cha, phải gọi là Sir.”
“So đo chuyện này làm gì, thiệt là nhàm chán a.”
“Xú tiểu tử! Nghiêm túc chút coi.”
“Hiện tại y là người quản lý cao nhất ở Châu Á của tập đoàn Houghton, chức vụ hành chính cụ thể là gì con không biết rõ, bất quá xem ra, sự phát triển của tập đoàn Houghton ở Châu Á là do y chịu trách nhiệm, rất có bản lĩnh.” Trầm Sở Thiên nói.
“Ngành cờ bạc là kinh doanh hợp pháp, chỉ cần tuân thủ luật kinh tế, cho dù nhà tù thì cũng không có gì để nói.”
Trầm Sở Thiên nhún nhún vai, cười nói: “Y không kinh doanh hộp đêm, lại chạy qua sòng bạc.”
“Lợi nhuận ngành cờ bạc rất rốt, tuy rằng quản lý khó hơn hộp đêm, nhưng với năng lực của Mạc Ngữ Phi hẳn là thành thạo.”
“Ai, cha, sao lại nói giùm cho y, cha lại nói hai lời!” Trầm Sở Thiên kêu lên.
“Khụ, cha đang bàn luận, Mạc Ngữ Phi là nam nhân có bản lĩnh, điểm này không sai. Bất quá mới có hai năm mà y lên như diều gặp gió, lên được vị trí này, năng lực của y không thể khinh thường.”
Trầm Sở Thiên nghe xong, vẻ mặt hắc tuyến buồn bã: “Uy Sir, ngài gọi tôi đến đây không phải để nghe ngài khen ngợi y, phải dựa dẫm y đi.”
“Đương nhiên không phải, cha muốn hỏi… anh con có biết y đã trở lại hay không?” Cha Trầm nhỏ giọng hỏi, gần như sợ người ta nghe được.
“Lúc này thì không biết.” Trầm Sở Thiên cũng nhỏ giọng, còn làm động tác rụt cổ lại, bị cha Trầm gõ lên trán một cái.
“Không thể để anh con biết.”
“Chuyện này sợ không có khả năng,” Trầm Sở Thiên nhíu mày nói, “Tập đoàn Houghton không chỉ tiến hành kinh doanh ở Hương Đảo, ở các nơi khác cũng có, thế lực đang lớn mạnh, bọn họ phách lối tiến vào ngành cờ bạc ở Châu Á, nhất định có quảng cáo. Kinh doanh trò chơi là hợp pháp, truyền thông nhất định có nhắc đến, lại nói, Mạc Ngữ Phi cùng trợ thủ Hương Xuyên của y là một đôi tuấn nam mỹ nữ, mấy tờ báo lá cải trong thành phố khẳng định không bỏ qua cơ hội này, nhất định sẽ đăng nhiều hình ảnh, anh hai không thể không nhìn thấy.”
“Vậy phải làm sao mới được?” Cha Trầm xoa xoa tay.
“Con nghĩ y sẽ không đi tìm anh hai.” Trầm Sở Thiên nói rất tự tin, “Y đã hơn xưa, hiện tại có tập đoàn Houghton chống lưng, nắm quyền lớn trong tay, tung hoành thiên hạ, khác xa với Dạ chi đế vương năm nào, có khi còn náo nhiệt hơn, y sẽ nhớ đến anh hai sao? Sẽ không! Hơn nữa, Mạc Ngữ Phi có được ngày hôm nay, còn không phải leo lên thân nam nhân khác sao, nghe nói khi y ở Australia có vô số bạn trai, hoang dâm vô độ, thật sự phong lưu khoái hoạt, y còn nhớ đến anh hai không? Đương nhiên không!”
“Hiện tại y muốn cái gì mà không có, con nghĩ a, lần này y trở về trừ bỏ làm việc cho tập đoàn Houghton, khẳng định là tìm mấy lão hồ ly Mạc gia kia báo thù, chỉ có hai việc này. Có lẽ báo thù xong y sẽ quay lại Australia.” Trầm Sở Thiên phân tích.
“Đúng như vậy sao?”
“Y lại không thiếu nam nhân, ân, con nghĩ nữ nhân cũng không thiếu, y nhớ được cái gì?” Trầm Sở Thiên khinh thường, sau đó nhỏ giọng nói thêm một câu, “Chỉ có mỗi anh hai là ngốc.”
“Không được nói anh hai con như vậy.”
Trầm Sở Thiên gãi gãi đầu, ngượng ngùng thầm le lưỡi.
“Bây giờ phải làm gì? Làm sao để giấu anh con mà không để nói biết?”
Trầm Sở Thiên nghĩ nghĩ, cười nói: “Chuyện này phải để cha ra tay.”
“Cái gì?”
“Để cả thầy trò cảnh sát đi huấn luyện thực tế nơi hoang đã không phải được hơn sao. Anh hai ở ngoài một tuần, con đoán mấy tin tức bát quái của báo lá cải rất nhanh sẽ biến mất. Dù sao chỉ là khai trương sòng bạc, không phải là quay bộ phim mới, đúng không?”
Cha Trầm gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nghi hoặc nói: “Đi là được sao?”
“Sao lại không thể đi, chẳng lẽ Mạc Ngữ Phi y định mỗi ngày đăng báo sao?”
“Có lẽ y đang có ý định này.”
“Mới không! Con không chấp nhận y trở về tìm anh hai, con hồ ly kia máu lạnh như vậy, cha, không lẽ cha cũng nghĩ y thích anh hai? Sao có thể được chứ! Lại nói, con hồ ly kia ở Australia cũng dựa vào nam nhân mới có ngày hôm nay, trêu hoa ghẹo nguyệt trắng trợn, y không sợ kim chủ hiện tại giận dữ bắt y về trừng phạt sao? Không có đâu, yên tâm được rồi.” Trầm Sở Thiên nói rất tự tin.
Bán tín bán nghi, cha Trầm đồng ý với chủ ý của con mình.
Ngày hôm sau, huấn luyện viên Trầm của trường cảnh sát dẫn theo một đội cảnh sát mới đi ra ngoại thành bắt đầu huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã.
Trầm Sở Hãn thật sự không biết Mạc Ngữ Phi đã trở lại.Thứ nhất, anh không xem báo lá cải, vả lại, anh căn bản không nghĩ rằng sau tất cả mọi chuyện, Mạc Ngữ Phi với phương thức như vậy, với mục đích như vậy mà quay trở lại. Để quên đi, Trầm Sở Hãn vùi đầu vào công việc, lúc rảnh rỗi không bồi cha mẹ, thì cũng đọc sách nghiên cứu, không để ý đến chuyện bên ngoài, vẫn im lặng nhốt mình trong nhà, xoa dịu vết thương lòng vẫn chưa khép lại.
Buổi biểu diễn trong tiệc mừng quả nhiên thành công. Bất luận là hắc bang hay giới yêu thú ở thành phố Hương Đảo, tất cả mọi người đều nghĩ Mạc Ngữ Phi đã chết. Y đột nhiên xuất hiện làm người ta vừa kinh sợ lại vừa kinh diễm, trong thời gian ngắn tin đồn đã bay đầy trời, cũng có những lời đồn rất khó nghe. Trong lòng Mạc Ngữ Phi đối với mấy tin đó do ai đồn thổi lại biết rõ như lòng bàn tay, y căn bản không lưu tâm.
Hiệu quả quảng cáo đạt như mong muốn, sòng bạc mới sinh ý rất tốt. Rất nhiều người là vì Mạc Ngữ Phi mà đến, có người muốn nhìn y ‘từ cái chết sống lại’, lại có nhiều người mang ý niệm muốn ‘âu yếm’. Mạc Ngữ Phi trước đây khi còn quản lý hộp đêm, Dạ chi đế vương luôn lấy hình tượng lịch sự nho nhã thanh tao xuất hiện, mang một loại ý vị ‘chỉ đứng từ xa mà nhìn’, mặc dù người ta rất thích, nhưng thật sự dám nói thẳng muốn mua Mạc Ngữ Phi vẫn ít ỏi; còn hiện tại, Mạc Ngữ Phi phô bài toàn bộ mị lực, cộng với sự kiêu căng của một nam nhân, hơn nữa những lời đồn về chuyện y dâm loạn ra sao, mỗi người đều cảm thấy mình có được cơ hội tiếp cận y, thậm chí là mua được y.
“Sao có thể như vậy được!” Hương Xuyên đối với chuyện có người thầm công khai ra giá hy vọng Mạc Ngữ Phi bồi qua đêm, cảm thấy đó là một loại vũ nhục.
“Cô tức cái gì.” Mạc Ngữ Phi cười gượng, “Vì không ai ra giá với cô?”
“Anh biết rõ tôi không có ý đó.” Hương Xuyên thở phì phì nói, “Thật quá đáng, coi thường người khác như vậy!”
Mạc Ngữ Phi khoát tay, “Tôi vốn xuất thân như vậy.”
“Anh là doanh nhân!” Hương Xuyên trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, căm tức Mạc Ngữ Phi, đối với thái độ biểu hiện của y lúc này thập phần bất mãn.
“Đừng quên, tôi còn là hồ ly.”
“Hồ ly thì sao, dựa vào cái gì mà hồ ly phải chịu người khác vũ nhục, người khác đùa giỡn chứ?”
“Thân ái, tinh thần trọng nghĩa của cô quá mạnh.” Miệng thì trêu chọc, thái độ của Hương Xuyên đối với hồ tộc không có thành kiến rất hài lòng, nữ nhân này không cho rằng hồ ly thì thế này thế nọ, đối xử bình đẳng với y.
“Lại có người dám trước mặt cô nói mấy lời khiếm nhã, nói cho tôi biết, tôi sẽ hảo hảo chỉnh bọn chúng!” Hương Xuyên nói xong, xoa tay.
Mạc Ngữ Phi cười, y căn bản không cần quan tâm đến đám nam nhân háo nam sắc kia, bọn chúng không tiếp cận y không được. Nguyên nhân tung ra mấy tin đồn, là để các tộc trưởng Mạc thị mất cảnh giác, nghĩ rằng Mạc Ngữ Phi đang chìm đắm trong thanh sắc, cục diện hiện tại đúng như ý muốn của Mạc Ngữ Phi.
Ngày lại ngày trôi qua, các sòng bạc của tập đoàn Houghton ở Hương Đảo kinh doanh náo nhiệt, không thể không nhắc đến công sức rất lớn trong đó của Mạc Ngữ Phi. Trừ bỏ chuyên tâm vào kinh doanh, Mạc Ngữ Phi cũng không lập tức ra tay với đám lão hồ ly Mạc gia, y càng án binh bất động lại càng làm đám lão hồ ly lo lắng không ngớt, ăn ngủ không yên.
Tình cảnh đó Mạc Ngữ Phi đương nhiên biết, y cười thầm. Tốt, chính là muốn mấy lão già đó ăn không ngon ngủ không yên, hồ ly vốn đa nghi, hơn nữa với áp lực tâm lý, sẽ quá sức chịu đựng của mấy lão hồ ly kia.
Từ sau buổi tiệc mừng ra mắt, có không ít người muốn hẹn hò với Mạc Ngữ Phi, ngoài mặt thì nói là kết bạn, đương nhiên, cũng có một ít người muốn đến nịnh hót tập đoàn Houghton, bất quá lại có nhiều người có dụng ý khác. Thủ đoạn của Mạc Ngữ Phi dục nghênh hoàn cự thật sự rất kỳ diệu, những người đó mặc dù nôn nóng, nhưng cái gì cũng không được, hơn nữa có Dịch Thừa Phong một bên bảo vệ, vài tháng trôi qua, bằng hữu mới nhận thức thì vô số, thế nhưng không một ai chạm được vào góc áo của Mạc Ngữ Phi.
Thấy có nhiều nam nhân có thể hẹn với Mạc Ngữ Phi, hoặc chơi bóng, uống trà, hoặc leo núi, đi mua sắm, Johnny ghen tỵ đến hai mắt bốc lửa. Ngay cả hắn còn chưa chạm được con hồ ly kia, nếu cứ để người khác chiếm tiện nghi thì hắn không cam tâm. Sau khi quan sát một thời gian, Johnny kinh ngạc phát hiện, thế nhưng không một ai chính thức trở thành ‘người mới’ của Mạc Ngữ Phi. Bình ổn tâm tình lại, hắn bắt đầu cảm thấy kỳ quái.
Rốt cục cũng có một ngày, khi cùng Mạc Ngữ Phi, Hương Xuyên uống trà, Johnny nhịn không được hỏi về chuyện này.
“Anh căn bản không phải là hồ ly!.” Johnny cắt ngang, đồng thời nhìn Hương Xuyên, tựa hồ hy vọng nàng cũng có thể chứng minh được chuyện này.
“Muốn tôi biến thân sao?” Mạc Ngữ Phi cười hỏi.
“Biến thân cũng vô ích, anh cũng không phải là hồ ly.”
“Nói vậy là ý gì?” Mạc Ngữ Phi đặt tách trà xuống, tay chống cằm hỏi.
“Người khác không biết, nhưng tôi lại rất rõ! Theo anh từ khi ở Australia, lại theo anh đến Hương Đảo, thời gian ba năm, anh chưa từng cho ai chạm đến anh. Hồ ly háo sắc, anh lại giữ thân như ngọc, anh căn bản không phải hồ ly!” Johnny lớn tiếng nói.
“Ha ha ha…” Mạc Ngữ Phi cười.
“Cậu dựa vào cái gì liền cho rằng hồ ly nhất định háo sắc, dựa vào cái gì hồ ly sẽ không thể giữ mình trong sạch. Quan điểm của cậu có vấn đề!” Hương Xuyên vừa nghe liền sinh khí, lớn tiếng trách cứ Johnny.
“Hồ ly vốn phải háo sắc, thiên tính như thế, tôi nói cũng không có gì sai.” Johnny trừng mắt với Hương Xuyên, không hài lòng với phản bác của nàng.
“Cậu có thành kiến!” Hương Xuyên trả lời không chút yếu thế.
“Ngừng… ngừng. Các người hiện tại đang nghị luận về tôi, sao lại trở thành cãi nhau.” Mạc Ngữ Phi cười nói.
“Dù sao anh cũng không phải hồ ly!” Johnny nhỏ giọng kiên quyết nói, đồng thời liếc Hương Xuyên một cái.
“Tôi thật sự muốn biết lý do.” Hương Xuên khoanh tay lại trước ngực, nhìn Mạc Ngữ Phi như đang nghiên cứu.
Một câu đánh thức người trong mộng, Johnny lập tức nói: “Tôi cũng muốn biết lý do.”
Mạc Ngữ Phi nghĩ nghĩ, cảm thấy không có gì để giấu, y cười nói, “Các người cũng không phải không biết quá khứ của tôi.”
“Ai biết được cái nào là thật, cái nào là giả.” Hương Xuyên nói.
Mạc Ngữ Phi cảm thấy nói cho Hương Xuyên, vì nàng là hồng nhan tri kỷ; nói cho Johnny, để hắn thấy khó mà lui, sau này không cần lằng nhằng nữa. Vì thế Mạc Ngữ Phi đứng lên, từ trong ngăn bí mật bàn làm việc một chiếc đĩa CD hơi mỏng manh.
“Nha, trong thời gian làm việc mà anh xem phim tình sắc!” Nhãn tình Johnny sáng lên, Hương Xuyên bên cạnh hung hăng liếc Johnny một cái.
Đặt đĩa CD vào máy tính, Mạc Ngữ Phi chuyển màn hình máy tính về phía Johnny và Hương Xuyên, bản thân cũng ngồi xuống, nói: “Thành thật nói với hai người, cái này tôi phải tốn rất nhiều tiền mới mua được. Chỉ có một đĩa này, không có cái thứ hai.”
“Ở đâu? Bao nhiêu tiền?”
“Đài truyền hình, hai mươi vạn.” Mạc Ngữ Phi biết rõ, nội dung trong đĩa căn bản không có gì đáng giá, bất quá là loại không phát hành, vì để có được nó, y chỉ có thể xuất tiền ra mua.
Trên màn hình máy tính xuất hiện hình ảnh, Hương Xuyên có vẻ hơi khẩn trương và ngượng ngùng, khẽ cúi đầu, khi nàng phát hiện bất quá chỉ là một đoạn phóng sự bình thường, không khỏi giận dữ, “Đây là cái gì?”
Mạc Ngữ Phi giải thích: “Đây là một lần đài truyền hình phỏng vấn trường cảnh sát thành phố. Chương trình rất dài, khi chiếu thực tế bất quá chỉ khoảng một phút. Tôi mua toàn bộ buổi ghi hình, nội dung nhiều hơn so với chiếu trên TV.”
“Nguyên lai anh có sở thích về đồng phục a!” Johnny kêu lên, như phát hiện được đại lục mới, “Anh sớm nói với tôi một chút, chỗ tôi có cả đống đồng phục đắt tiền, cảnh sát, thuỷ quân lục chiến, cảnh sát hàng không, còn có của bác sĩ.”
Hương Xuyên cầm kẹp giấy trên bàn, dùng sức gõ Johnny, “Câm miệng.”
Mạc Ngữ Phi không để ý đến hai người nọ, bắt đầu chuyên tâm xem buổi ghi hình.
Bắt đầu chương trình là người chủ trì phỏng vấn các học viên mới của trường, sau đó quay các phòng học và sân huấn luyện trong trường, Johnny và Hương Xuyên đều cảm thấy trong nội dung không có chút tia sáng le lói nào, hai người càng xem càng cảm thấy khó hiểu.
Khi trên màn hình xuất hiện cảnh huấn luyện của các cảnh sát, Johnny mở to hai mắt kêu nhỏ: “Trời ơi, sao đẹp trai quá vậy!”
Chủ trì buổi huấn luyện là một huấn luyện viên trường cảnh sát, dáng người cao lớn đĩnh bạt, tướng mạo anh tuấn bất phàm, khí thế cường hãn ẩn giấu trong nụ cười ôn hoà, anh đang dạy những kỹ thuật đánh tay đôi cho các học viên, quyền cước sắc bén làm người ta khâm phục, bộ đồng phục ngụy trang của huấn luyện viên anh mặc trên người lại tôn lên hương vị nam nhân đến mười phần.
“Sách…” Johnny chắc lưỡi.
Hương Xuyên bên cạnh cũng say mê, cảm thấn: “Thực đẹp trai, sao lại đẹp trai như vậy, nam nhân mang hương vị nam nhân như vậy. Đó mới gọi là nam nhân!”
Mạc Ngữ Phi mang vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm màn hình máy tính không rời mắt.
Nội dung buổi huấn luyện cũng không nhiều, không đến ba phút, khi thân ảnh nam nhân biến mất trên màn hình, Johnny phát ra tiếng thở dài tiếc nuối, “Sao lại ít như vậy!”
Hương Xuyên đã từ trạng thái mê muội tỉnh lại trước Johnny, nàng dùng ánh mắt như muốn hỏi nhìn Mạc Ngữ Phi. Mạc Ngữ Phi vẫn đang đắm chìm ngẩn ngơ, không để ý đến ánh mắt Hương Xuyên.
Johnny ôm mặt cảm thán: “A, nam nhân đẹp như vậy, dáng người lại lớn như vậy, nếu là anh ta, tôi nghĩ tôi cũng không ngại ở bên dưới.”
Hương Xuyên cười nhạo, “Anh ta mới không thèm nhìn đến cậu.”
Johnny bất mãn trả lời: “Tôi cũng không phải rất tuấn tú sao.”
Thấy ánh mắt Hương Xuyên chuyển sang Mạc Ngữ Phi, Johnny suy nghĩ một chút, hình như hiểu được gì đó, nói: “Mạc, chắc không phải… mỗi ngày anh đều ngồi trong văn phòng xem chương trình này tự an ủi đi. Quá nhàm chán, nam nhân này dù là hình tượng tốt đến đâu đi nữa, làm sao so được với người thật.”
Hương Xuyên nghe Johnny nói xong gần như muốn hộc máu.
Mạc Ngữ Phi không thèm để ý lời nói có vài phần khờ dài, vài phần trào phúng của Johnny, y đang nhớ lại, trong giọng nói mang theo cảm thán sâu nặng, “Chúng ta cùng một chỗ… không đến một năm…”
Johnny chớp mắt vài cái, sau đó nhìn Hương Xuyên hỏi: “… Ý là…”
“Hai người cùng một chỗ, anh và cảnh sát kia?” Hương Xuyên cất tiếng hỏi.
“Ân.”
“Tôi không tin!” Johnny kêu to, “Anh là hồ ly, là hắc bang, sao có thể một chỗ cùng cảnh sát?”
Mạc Ngữ Phi đứng lên, lấy đĩa ra khỏi máy tính, cẩn thận cất trở lại chỗ cũ, sau đó xoay người nhìn Johnny và Hương Xuyên, “Hiện tại hai người hiểu vì sao tôi lại không thể chấp nhận bất kỳ một người nào khác đi.”
Hương Xuyên chậm rãi gật đầu, Johnny vẫn không chịu thừa nhận, kêu lung tung, “Tôi không tin! Là giả! Nam nhân kia là do máy tính vẽ ra! Anh ta là cảnh sát, các anh căn bản không thể cùng một chỗ! Tôi không tin!”
Mạc Ngữ Phi chỉ cười, sau đó cái gì cũng không nói nữa.
Buổi tối, Mạc Ngữ Phi ngồi một mình trong phòng, đốt một điếu thuốc. Nhìn làn khói lam nhạt tràn ngập trong không khí, tản ra. Hiện tại không có người khuyên y bỏ thuốc, sẽ càng không có người dùng những cách như thế kia giúp y bỏ thuốc. Vươn tay ấn xuống bật lửa, tiếng ‘thương’ vang lên giòn tan phá vỡ sự an tĩnh trong phòng. Mạc Ngữ Phi ngắm nghía bật lửa, ấn một cái rồi một cái, y lúc này, thật sự không biết nên giải quyết thế nào mới tốt.
Tiếng gõ cửa vang lên, Mạc Ngữ Phi quay đầu lại, “Vào đi.”
Hương Xuyên bước vào, “Quả nhiên anh chỉ có một mình.”
“Nếu không thì cô nghĩ còn có ai nữa?” Mạc Ngữ Phi cười hỏi.
Thấy Dịch Thừa Phong trung thực đứng canh ngoài cửa, Hương Xuyên đã biết Mạc Ngữ Phi chỉ có một mình trong phòng. Ban ngày khi nam nhân hồ ly này nói bí mật trong lòng, hiện tại nhất định là tự một mình xoa dịu, Hương Xuyên vô tình khai thác bí mật của Mạc Ngữ Phi, nàng biết hiện tại trong lòng Mạc Ngữ Phi nhất định khó chịu, nàng muốn bồi y.
“Tôi ngồi bên cạnh, không nói lời nào, có được không?” Hương Xuyên ôn nhu hỏi.
“Tuỳ cô.”
Trầm mặc thật lâu, Hương Xuyên nhìn bóng dáng tịch mịch của Mạc Ngữ Phi, nàng đột nhiên muốn nói gì đó.
“Hiện tại anh đã quay về, vì sao không tìm anh ta?”
“Tôi hả?” Mạc Ngữ Phi hỏi lại, sau đó gục đầu xuống.
“Vì sao?”
“Vì tôi là người nói chia tay trước.”
“Vậy cũng có thể…”
“Đừng nói nữa!” Thanh âm Mạc Ngữ Phi trở nên sắc bén, “Tôi muốn ở một mình, cô ra ngoài đi.”
“Vì sao lại không đi tìm anh ta? Hiện tại anh hoàn toàn có thể đi a.”
“Hiện tại…” Mạc Ngữ Phi xoè tay, nhìn hai bàn tay trống trơn. Một lúc sau, y cười khổ: “Cho dù là hộp đêm xa hoa truỵ lạc, hay là sòng bạc chỉ tuý kim mê, ở mỗi chỗ tôi đều chưa từng vui thật sự, chưa từng cười thật sự. Tôi thừa nhận, hộp đêm hoặc sòng bạc làm tôi có cảm giác thành tựu, tiền, rượu ngon, nữ nhân, quyền lực… làm tôi thoả mãn, nhưng đó không phải thoả mãn thật sự. Chỉ có những ngày bên cạnh anh ta, tôi mới thật sự vui vẻ, yêu và được yêu, hạnh phúc. Tôi từ trên người anh ta đã biết được cảm giác sống thật sự, có tư vị được sủng ái.”
Hương Xuyên im lặng nghe Mạc Ngữ Phi bộc bạch.
“Không có Sở Hãn, cho dù được tiền tài không đếm xuể, quyền lực cao trên thiên hạ, vậy thì sao? Tôi không vui, tuyệt đối không khoái hoạt. Ngay cả ăn ngon mặc đẹp, cũng biết mình sống như một cái xác không hồn. Cô hiểu không? Mỗi khi tôi đứng trên lầu sòng bạc, nhìn xuống đại sảnh bên dưới, nghe tiếng huyên náo của mọi người… trong lòng thực trống trải, ở giữa nơi đông người náo nhiệt cảm thấy trống rỗng. Mọi thứ có được lúc này cũng không đủ để bù đắp cho sự trống rỗng của tôi, cái gì cũng không bù đắp được.”
“Tôi thực hối hận, rất hối hận…”
Hương Xuyên bước tới, vươn tay khoát lên vai Mạc Ngữ Phi, sau đó ôm lấy đầu dựa vào người nàng, “Anh nhất định thấy rất khó khăn…”
Lời nói ôn nhu làm Mạc Ngữ Phi trầm mặc thật lâu.
“Vậy tại sao anh còn tung ra lời đồn khó nghe về mình, nếu anh ta biết…”
“Tôi không cần…” Mạc Ngữ Phi nhẹ giọng nói, “Tôi không cần, vì tôi biết tôi không quay lại được, tay tôi như vậy, sao có thể ôm anh ta đây…”
Nghe được những thương cảm sâu trong nội tâm Mạc Ngữ Phi, Hương Xuyên không nói gì nữa, nàng ôm chặt Mạc Ngữ Phi, trao cho y những an ủi không lời.
Sau khi Hương Xuyên rời đi, Mạc Ngữ Phi vẫn ngồi một mình, cho đến khuya. Trước khi đi ngủ, Mạc Ngữ Phi đi tắm, theo thói quen kiểm tra thân thể mình trước gương. Hồ ly thích đẹp rất chú ý đến ngoại hình của y, lúc nào cũng để ý xem cơ thể có thay đổi hay không, bụng có phì ra hay không, mông có sổ ra hay không. Khi Mạc Ngữ Phi xoay người, từ trong nhìn thấy vết thương trên đầu vai, một vết hồng nhạt thật lớn. Mạc Ngữ Phi vẫn cảm thấy vết sẹo kia thật xấu, có vết sẹo này sẽ không bao giờ khoe lưng trần được nữa.
Nhìn chăm chú người trong gương, trong đầu Mạc Ngữ Phi đột ngột hiện lên hình ảnh y và Trầm Sở Hãn cùng nhau tắm. Người nọ giữ chặt y từ phía sau, vuốt ve nhau, vô hạn triền miên. Người nọ từng vô số lần thương yêu khẽ hôn lên vết thương kia. Kinh ngạc nhìn khuôn mặt trong gương, Mạc Ngữ Phi đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, nâng tay lên lau, cư nhiên là nước mắt.
Khóc, ngay cả Mạc Ngữ Phi cũng không tin vào bản thân mình, nhưng thuỷ ngân trên tay chứng minh rõ ràng kia chính là nước mắt, nhìn đôi mắt đẫm nước, Mạc Ngữ Phi biết, y nhớ người nọ, yêu người nọ, tim y đau quá, đau quá.
Rõ ràng đã về đến thành phố có người nọ, thế nhưng, Mạc Ngữ Phi lại không thể đến gặp anh.
“Như vậy… không bao lâu nữa cậu có thể đi Hương Đảo.” Đọc báo cáo được đưa lên, Herve hài lòng gật đầu.
“Đúng, tôi sẽ đi Hương Đảo.”
“Tôi ở đây chờ đọc báo cáo tài chính mới cậu gửi về.”
“Nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.”
“Cậu muốn dẫn Hương Xuyên đi cùng sao? Có cần thêm những trợ thủ khác không?” Herve hỏi, trong giọng nói lộ ra sự thân thiết và quan tâm.
“Không, không cần, chỉ một mình nàng là đủ.”
“Hai người các cậu…” Herve lộ ra nụ cười khó hiểu, “Tôi cũng không muốn hai người vất vả, phải biết rằng, cái hai người muốn thâu tóm không phải chỉ một sòng bạc hay một khách sạn.”
“Tôi sẽ tìm nhân tài bản địa vào quản lý, ngài nhất định hiểu được – cường long bất áp địa đầu xà.” Mạc Ngữ Phi nói.
“Ha ha ha…” Herve cười rộ, giơ tay chỉ chỉ Mạc Ngữ Phi, “Mạc, đừng quên có câu nữa – Bất thị mãnh long bất quá giang.”
Mạc Ngữ Phi khẽ hất mái tóc, lại cười nói: “Có thể được ngài khen là mãnh long, tôi cảm thấy thực tự hào.”
“Ha ha ha…” Herve lại cười lớn một trận, cười xong, hắn ta dùng biểu tình thâm thuý nhìn Mạc Ngữ Phi, “Được rồi, nếu cậu đã có cách nghĩ của riêng mình, vậy sau khi đọc báo cáo tài chính quý sau, chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
Mạc Ngữ Phi hiểu, trước khi có được kết quả thì hiện tại y có thể đề xuất yêu cầu về vốn, y như vậy, Herve cũng muốn ám chỉ với y, y phải làm thật tốt mới được chấp nhận, mới có thể có được nhiều quyền tự lựa chọn.
“Tôi hiểu rồi.” Mạc Ngữ Phi cung kính đáp.
“Nga, còn có một chuyện,” Herve gọi Mạc Ngữ Phi đã đứng lên chuẩn bị rời đi, “Johnny nói nó muốn đi du lịch Hương Đảo.”
“Tôi không có bằng hướng dẫn du lịch, không thể dẫn đoàn.” Mạc Ngữ Phi lập tức giơ hai tay lên, biểu tình như vô tội.
“Ha ha ha…” Herve lại cười một trận, nhìn hắn ta cười như vậy, Mạc Ngữ Phi đã biết Herve đối với cách từ chối khéo như chiêu đẩy tay trong Thái Cực có chút tán thưởng. Mỗi khi Mạc Ngữ Phi nói về đề tài này, luôn biểu hiện vừa khéo léo lại hài hước, đồng thời lập trường y kiên định, chia rõ ranh giới với Johnny. Thời gian càng lâu, Herve lại càng lúc càng không lo lắng về Mạc Ngữ Phi.
“Tôi sẽ nói với nó. Nói tự đi chơi, các cậu không cần phải quản nó. Chờ nó chơi đã rồi thì sẽ quay về.”
“Cám ơn ngài.”
Trước khi chính thức lộ diện ở Hương Đảo, Mạc Ngữ Phi đã điều Hương Xuyên đi vài lần, tiến hành ký kết hợp đồng mua bán, hơn nữa còn tổ chức tiệc mừng, xem như nửa chính thức công bố tập đoàn Houghton đã bước vào chiếm giữ sản nghiệp cờ bạc Hương Đảo. Mỹ nữ Hương Xuyên như đại diện cho tập đoàn Houghton, khiến trong giới hắc đạo chấn động dữ dội, rất có cảm giác như giáng một đòn phủ đầu.
Sau khi tất cả mọi việc được chuẩn bị xong xuôi, Mạc Ngữ Phi dẫn Hương Xuyên rời Australia, chính thức đến Hương Đảo triển khai công việc mới cho tập đoàn Houghton.
Lần thứ hai bước vào thành phố này, tâm tình Mạc Ngữ Phi thực khác biệt. Không vui sướng, không kích động, không hưng phấn, là tâm tình cổ quái không nói rõ được. Người kia, anh ta đang sống trong thành phố này, còn hiện tại, Mạc Ngữ Phi đã trở lại.
“Anh lớn lên ở đây sao?” Để ý thấy thần sắc phức tạp của Mạc Ngữ Phi, Hương Xuyên nhẹ giọng hỏi.
“Không.”
“Anh không thích nơi này?”
“Cũng không phải.”
Không muốn nói thêm gì nữa, Mạc Ngữ Phi sợ mình sẽ không kiềm chế được cảm xúc, y sải bước đi tới, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Sau khi vào chiếm Hương Đảo, những buổi tiệc lớn ban đầu Mạc Ngữ Phi đều không tham dự, do Hương Xuyên đại diện cho tập đoàn Houghton. Chuyện này làm Hương Xuyên cảm thấy ngoài ý muốn.
“Tôi nghĩ anh cũng không ngại lộ diện.” Hương Xuyên cười nói, nàng rất rõ Mạc Ngữ Phi cũng không tiếc trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, đối với sự tránh né hiện tại của Mạc Ngữ Phi cảm thấy không thể hiểu được. “Theo lý, anh phải ra mặt mới đúng.”
“Giờ chưa phải là thời cơ tốt nhất.” Mạc Ngữ Phi cười nói.
Đã thành cộng sự một thời gian ngắn, không còn câu nệ nữa, Hương Xuyên cười hỏi: “Vì quần áo mới chưa may xong sao?”
“Ân, cũng là một lý do.” Trong mắt Mạc Ngữ Phi hiện lên tia đắc ý chói lọi, nhìn y cười như vậy, Hương Xuyên biết trong lòng Mạc Ngữ Phi đã có kế hoạch.
Mấy sòng bài được tập đoàn Houghton mua lại để thành lập công ty liên doanh trò chơi giải trí mới, công ty chính thức chuyển buổi tiệc chúc mừng trở thành hoạt động quảng cáo lớn nhất, buổi tiệc mời rất nhiều cây cổ thụ trong nghề, hình thức náo nhiệt mà long trọng, rất nhiều người trong hắc đạo nhận được thiệp mời vinh dự của tập đoàn Houghton.
Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn một sao tập đoàn Houghton mới mua ở Hương Đảo. Đại sảnh nguy nga lộng lẫy của yến hội nhất thời như y hương tấn ảnh, mỹ nữ như vân.
Khi chủ nhân buổi tiệc lên sân khấu, mọi người vốn dự định hảo hảo chiêm ngưỡng mỹ nữ đại diện của tập đoàn Houghton, nhưng khi tất cả nhìn thấy Mạc Ngữ Phi sau lưng Hương Xuyên, tiếng ồn ào trong đại sảnh trong nháy mắt toàn bộ ngưng bặt, tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung đến trên người Mạc Ngữ Phi, còn y hiển nhiên đã quen với loại chú mục như thế này, thần tình thoáng hiện ra nụ cười biếng nhác, xem như chào hỏi mọi người.
Trong mắt mọi người là hình ảnh một mỹ nam tử chín chắn anh tuấn, mặc trường sam hoa lệ bằng lụa thêu kim long, mái tóc đen dài ngang lưng khẽ bay sau lưng, khuôn mặt thanh tú khôi ngô, khoé miệng mang theo ba phần ý cười, đôi mắt lại lạnh lẽo dị thường, tư thái cao ngạo đối diện với ánh mắt mọi người.
Đó là Mạc Ngữ Phi sao? Hình như đúng, lại giống như không phải. Người và yêu thú đến tham dự tiệc cơ hồ đều có giao thiệp qua với Mạc Ngữ Phi, bọn họ nhớ rõ Mạc Ngữ Phi luôn một thân tây trang bạch sắc, khuôn mặt mỉm cười, nho nhã tuấn tú. Người hiện tại đứng trước mặt, trường sam màu đỏ nổi bật với mái tóc đen dài, nam nhân diễm lệ như một đoá yêu hoa nở vào đêm khuya. Đêm nay, Dạ chi đế vương đã chết tựa như phượng hoàng lửa, sống lại lần thứ hai.
Mấy trưởng lão Mạc thị hôm nay cũng là thượng khách, khi bọn chúng nhìn thấy Mạc Ngữ Phi, sắc mặt so với thấy quỷ còn đáng sợ hơn.
“Y… đã trở lại…”
Căn bản không đến chào hỏi Mạc Ngữ Phi, mấy lão hồ ly vội vội vàng vàng trốn tránh.
Buổi tiệc kết thú, Mạc Ngữ Phi trở về phòng tổng thống của y nghỉ ngơi.
“Buổi biểu diễn thật kinh diễm a.” Hương Xuyên đối với cảnh trong nháy mắt lặng ngắt như tờ của buổi tiệc cảm thấy bất khả tư nghị, nàng biết rõ quá khứ của Mạc Ngữ Phi, nhưng không ngờ rằng y từ chết sống lại thật sự gây sốc và kinh hoàng đến như thế.
Mạc Ngữ Phi nhả khói trong miệng ra, cười nói, “Kỳ quái, tự nhiên lại quá kinh hãi như thế.”
“Không, thu hút bọn họ chính là mỹ mạo của anh.”
“Cáp,” Mạc Ngữ Phi cười một tiếng tự giễu, nâng tay lên sờ sờ mặt, y là yêu thú dựa theo cách tính của con người thì cũng đã qua ba mươi tuổi, cũng không còn là hồ ly trẻ tuổi, lại trải qua nhiều thăng trầm như vậy, Mạc Ngữ Phi cảm thấy y đã quá tang thương rồi.
“Hiệu quả có như mong muốn không?” Hương Xuyên hỏi.
“Ân.” Mạc Ngữ Phi gật gật đầu, rít một hơi thuốc thật sâu, chậm rãi ngả đầu dựa vào lưng ghế.
“Y đã trở lại! Y đã trở lại!” Các trưởng lão Mạc thị đang ở trong phòng họp, nhìn nhau, mặt mày xanh mét.
“Trước đây không giết y, là một sai lầm!” Có người hét lên.
“Bây giờ y trở về, chẳng lẽ…” Một trưởng lão hỏi, thanh âm run rẩy.
“Không phải sợ, y có thể làm gì đây, hiện tại y bất quá là tay sai của người khác mà thôi!” Có người mạnh miệng nói.
Bình ổn cảm xúc một chút, lại có trưởng lão nói: “Hiện tại đoán chừng y còn chưa dám công khai đối đầu với chúng ta. Lại nói, đánh bạc là đánh bạc, tình sắc là tình sắc, không can thiệp vào chuyện của nhau, không vướng mắc nghiệp vụ, cũng không tranh giành địa bàn. Chúng ta làm việc chúng y, không sợ y đùa giỡn giở trò.”
“Đúng, đúng.”
Tuy nói như vậy, nhưng đám lão hồ ly kia vẫn lo sợ bất an, lo lắng dị thường.
* * *
Một bên khác, Trầm Sở Thiên cũng biết tin Mạc Ngữ Phi trở về.
“Y đã trở về?”
“Dạ, cha, y đã trở lại.”
Trong sở cảnh sát thành phố Hương Đảo, cảnh sát trưởng và giám sát cảnh sát yêu thú đang ngồi trong phòng họp nhỏ, vẻ mặt đều nghiêm túc.
“Trong thời gian làm việc, không được gọi ta là cha, phải gọi là Sir.”
“So đo chuyện này làm gì, thiệt là nhàm chán a.”
“Xú tiểu tử! Nghiêm túc chút coi.”
“Hiện tại y là người quản lý cao nhất ở Châu Á của tập đoàn Houghton, chức vụ hành chính cụ thể là gì con không biết rõ, bất quá xem ra, sự phát triển của tập đoàn Houghton ở Châu Á là do y chịu trách nhiệm, rất có bản lĩnh.” Trầm Sở Thiên nói.
“Ngành cờ bạc là kinh doanh hợp pháp, chỉ cần tuân thủ luật kinh tế, cho dù nhà tù thì cũng không có gì để nói.”
Trầm Sở Thiên nhún nhún vai, cười nói: “Y không kinh doanh hộp đêm, lại chạy qua sòng bạc.”
“Lợi nhuận ngành cờ bạc rất rốt, tuy rằng quản lý khó hơn hộp đêm, nhưng với năng lực của Mạc Ngữ Phi hẳn là thành thạo.”
“Ai, cha, sao lại nói giùm cho y, cha lại nói hai lời!” Trầm Sở Thiên kêu lên.
“Khụ, cha đang bàn luận, Mạc Ngữ Phi là nam nhân có bản lĩnh, điểm này không sai. Bất quá mới có hai năm mà y lên như diều gặp gió, lên được vị trí này, năng lực của y không thể khinh thường.”
Trầm Sở Thiên nghe xong, vẻ mặt hắc tuyến buồn bã: “Uy Sir, ngài gọi tôi đến đây không phải để nghe ngài khen ngợi y, phải dựa dẫm y đi.”
“Đương nhiên không phải, cha muốn hỏi… anh con có biết y đã trở lại hay không?” Cha Trầm nhỏ giọng hỏi, gần như sợ người ta nghe được.
“Lúc này thì không biết.” Trầm Sở Thiên cũng nhỏ giọng, còn làm động tác rụt cổ lại, bị cha Trầm gõ lên trán một cái.
“Không thể để anh con biết.”
“Chuyện này sợ không có khả năng,” Trầm Sở Thiên nhíu mày nói, “Tập đoàn Houghton không chỉ tiến hành kinh doanh ở Hương Đảo, ở các nơi khác cũng có, thế lực đang lớn mạnh, bọn họ phách lối tiến vào ngành cờ bạc ở Châu Á, nhất định có quảng cáo. Kinh doanh trò chơi là hợp pháp, truyền thông nhất định có nhắc đến, lại nói, Mạc Ngữ Phi cùng trợ thủ Hương Xuyên của y là một đôi tuấn nam mỹ nữ, mấy tờ báo lá cải trong thành phố khẳng định không bỏ qua cơ hội này, nhất định sẽ đăng nhiều hình ảnh, anh hai không thể không nhìn thấy.”
“Vậy phải làm sao mới được?” Cha Trầm xoa xoa tay.
“Con nghĩ y sẽ không đi tìm anh hai.” Trầm Sở Thiên nói rất tự tin, “Y đã hơn xưa, hiện tại có tập đoàn Houghton chống lưng, nắm quyền lớn trong tay, tung hoành thiên hạ, khác xa với Dạ chi đế vương năm nào, có khi còn náo nhiệt hơn, y sẽ nhớ đến anh hai sao? Sẽ không! Hơn nữa, Mạc Ngữ Phi có được ngày hôm nay, còn không phải leo lên thân nam nhân khác sao, nghe nói khi y ở Australia có vô số bạn trai, hoang dâm vô độ, thật sự phong lưu khoái hoạt, y còn nhớ đến anh hai không? Đương nhiên không!”
“Hiện tại y muốn cái gì mà không có, con nghĩ a, lần này y trở về trừ bỏ làm việc cho tập đoàn Houghton, khẳng định là tìm mấy lão hồ ly Mạc gia kia báo thù, chỉ có hai việc này. Có lẽ báo thù xong y sẽ quay lại Australia.” Trầm Sở Thiên phân tích.
“Đúng như vậy sao?”
“Y lại không thiếu nam nhân, ân, con nghĩ nữ nhân cũng không thiếu, y nhớ được cái gì?” Trầm Sở Thiên khinh thường, sau đó nhỏ giọng nói thêm một câu, “Chỉ có mỗi anh hai là ngốc.”
“Không được nói anh hai con như vậy.”
Trầm Sở Thiên gãi gãi đầu, ngượng ngùng thầm le lưỡi.
“Bây giờ phải làm gì? Làm sao để giấu anh con mà không để nói biết?”
Trầm Sở Thiên nghĩ nghĩ, cười nói: “Chuyện này phải để cha ra tay.”
“Cái gì?”
“Để cả thầy trò cảnh sát đi huấn luyện thực tế nơi hoang đã không phải được hơn sao. Anh hai ở ngoài một tuần, con đoán mấy tin tức bát quái của báo lá cải rất nhanh sẽ biến mất. Dù sao chỉ là khai trương sòng bạc, không phải là quay bộ phim mới, đúng không?”
Cha Trầm gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nghi hoặc nói: “Đi là được sao?”
“Sao lại không thể đi, chẳng lẽ Mạc Ngữ Phi y định mỗi ngày đăng báo sao?”
“Có lẽ y đang có ý định này.”
“Mới không! Con không chấp nhận y trở về tìm anh hai, con hồ ly kia máu lạnh như vậy, cha, không lẽ cha cũng nghĩ y thích anh hai? Sao có thể được chứ! Lại nói, con hồ ly kia ở Australia cũng dựa vào nam nhân mới có ngày hôm nay, trêu hoa ghẹo nguyệt trắng trợn, y không sợ kim chủ hiện tại giận dữ bắt y về trừng phạt sao? Không có đâu, yên tâm được rồi.” Trầm Sở Thiên nói rất tự tin.
Bán tín bán nghi, cha Trầm đồng ý với chủ ý của con mình.
Ngày hôm sau, huấn luyện viên Trầm của trường cảnh sát dẫn theo một đội cảnh sát mới đi ra ngoại thành bắt đầu huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã.
Trầm Sở Hãn thật sự không biết Mạc Ngữ Phi đã trở lại.Thứ nhất, anh không xem báo lá cải, vả lại, anh căn bản không nghĩ rằng sau tất cả mọi chuyện, Mạc Ngữ Phi với phương thức như vậy, với mục đích như vậy mà quay trở lại. Để quên đi, Trầm Sở Hãn vùi đầu vào công việc, lúc rảnh rỗi không bồi cha mẹ, thì cũng đọc sách nghiên cứu, không để ý đến chuyện bên ngoài, vẫn im lặng nhốt mình trong nhà, xoa dịu vết thương lòng vẫn chưa khép lại.
Buổi biểu diễn trong tiệc mừng quả nhiên thành công. Bất luận là hắc bang hay giới yêu thú ở thành phố Hương Đảo, tất cả mọi người đều nghĩ Mạc Ngữ Phi đã chết. Y đột nhiên xuất hiện làm người ta vừa kinh sợ lại vừa kinh diễm, trong thời gian ngắn tin đồn đã bay đầy trời, cũng có những lời đồn rất khó nghe. Trong lòng Mạc Ngữ Phi đối với mấy tin đó do ai đồn thổi lại biết rõ như lòng bàn tay, y căn bản không lưu tâm.
Hiệu quả quảng cáo đạt như mong muốn, sòng bạc mới sinh ý rất tốt. Rất nhiều người là vì Mạc Ngữ Phi mà đến, có người muốn nhìn y ‘từ cái chết sống lại’, lại có nhiều người mang ý niệm muốn ‘âu yếm’. Mạc Ngữ Phi trước đây khi còn quản lý hộp đêm, Dạ chi đế vương luôn lấy hình tượng lịch sự nho nhã thanh tao xuất hiện, mang một loại ý vị ‘chỉ đứng từ xa mà nhìn’, mặc dù người ta rất thích, nhưng thật sự dám nói thẳng muốn mua Mạc Ngữ Phi vẫn ít ỏi; còn hiện tại, Mạc Ngữ Phi phô bài toàn bộ mị lực, cộng với sự kiêu căng của một nam nhân, hơn nữa những lời đồn về chuyện y dâm loạn ra sao, mỗi người đều cảm thấy mình có được cơ hội tiếp cận y, thậm chí là mua được y.
“Sao có thể như vậy được!” Hương Xuyên đối với chuyện có người thầm công khai ra giá hy vọng Mạc Ngữ Phi bồi qua đêm, cảm thấy đó là một loại vũ nhục.
“Cô tức cái gì.” Mạc Ngữ Phi cười gượng, “Vì không ai ra giá với cô?”
“Anh biết rõ tôi không có ý đó.” Hương Xuyên thở phì phì nói, “Thật quá đáng, coi thường người khác như vậy!”
Mạc Ngữ Phi khoát tay, “Tôi vốn xuất thân như vậy.”
“Anh là doanh nhân!” Hương Xuyên trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, căm tức Mạc Ngữ Phi, đối với thái độ biểu hiện của y lúc này thập phần bất mãn.
“Đừng quên, tôi còn là hồ ly.”
“Hồ ly thì sao, dựa vào cái gì mà hồ ly phải chịu người khác vũ nhục, người khác đùa giỡn chứ?”
“Thân ái, tinh thần trọng nghĩa của cô quá mạnh.” Miệng thì trêu chọc, thái độ của Hương Xuyên đối với hồ tộc không có thành kiến rất hài lòng, nữ nhân này không cho rằng hồ ly thì thế này thế nọ, đối xử bình đẳng với y.
“Lại có người dám trước mặt cô nói mấy lời khiếm nhã, nói cho tôi biết, tôi sẽ hảo hảo chỉnh bọn chúng!” Hương Xuyên nói xong, xoa tay.
Mạc Ngữ Phi cười, y căn bản không cần quan tâm đến đám nam nhân háo nam sắc kia, bọn chúng không tiếp cận y không được. Nguyên nhân tung ra mấy tin đồn, là để các tộc trưởng Mạc thị mất cảnh giác, nghĩ rằng Mạc Ngữ Phi đang chìm đắm trong thanh sắc, cục diện hiện tại đúng như ý muốn của Mạc Ngữ Phi.
Ngày lại ngày trôi qua, các sòng bạc của tập đoàn Houghton ở Hương Đảo kinh doanh náo nhiệt, không thể không nhắc đến công sức rất lớn trong đó của Mạc Ngữ Phi. Trừ bỏ chuyên tâm vào kinh doanh, Mạc Ngữ Phi cũng không lập tức ra tay với đám lão hồ ly Mạc gia, y càng án binh bất động lại càng làm đám lão hồ ly lo lắng không ngớt, ăn ngủ không yên.
Tình cảnh đó Mạc Ngữ Phi đương nhiên biết, y cười thầm. Tốt, chính là muốn mấy lão già đó ăn không ngon ngủ không yên, hồ ly vốn đa nghi, hơn nữa với áp lực tâm lý, sẽ quá sức chịu đựng của mấy lão hồ ly kia.
Từ sau buổi tiệc mừng ra mắt, có không ít người muốn hẹn hò với Mạc Ngữ Phi, ngoài mặt thì nói là kết bạn, đương nhiên, cũng có một ít người muốn đến nịnh hót tập đoàn Houghton, bất quá lại có nhiều người có dụng ý khác. Thủ đoạn của Mạc Ngữ Phi dục nghênh hoàn cự thật sự rất kỳ diệu, những người đó mặc dù nôn nóng, nhưng cái gì cũng không được, hơn nữa có Dịch Thừa Phong một bên bảo vệ, vài tháng trôi qua, bằng hữu mới nhận thức thì vô số, thế nhưng không một ai chạm được vào góc áo của Mạc Ngữ Phi.
Thấy có nhiều nam nhân có thể hẹn với Mạc Ngữ Phi, hoặc chơi bóng, uống trà, hoặc leo núi, đi mua sắm, Johnny ghen tỵ đến hai mắt bốc lửa. Ngay cả hắn còn chưa chạm được con hồ ly kia, nếu cứ để người khác chiếm tiện nghi thì hắn không cam tâm. Sau khi quan sát một thời gian, Johnny kinh ngạc phát hiện, thế nhưng không một ai chính thức trở thành ‘người mới’ của Mạc Ngữ Phi. Bình ổn tâm tình lại, hắn bắt đầu cảm thấy kỳ quái.
Rốt cục cũng có một ngày, khi cùng Mạc Ngữ Phi, Hương Xuyên uống trà, Johnny nhịn không được hỏi về chuyện này.
“Anh căn bản không phải là hồ ly!.” Johnny cắt ngang, đồng thời nhìn Hương Xuyên, tựa hồ hy vọng nàng cũng có thể chứng minh được chuyện này.
“Muốn tôi biến thân sao?” Mạc Ngữ Phi cười hỏi.
“Biến thân cũng vô ích, anh cũng không phải là hồ ly.”
“Nói vậy là ý gì?” Mạc Ngữ Phi đặt tách trà xuống, tay chống cằm hỏi.
“Người khác không biết, nhưng tôi lại rất rõ! Theo anh từ khi ở Australia, lại theo anh đến Hương Đảo, thời gian ba năm, anh chưa từng cho ai chạm đến anh. Hồ ly háo sắc, anh lại giữ thân như ngọc, anh căn bản không phải hồ ly!” Johnny lớn tiếng nói.
“Ha ha ha…” Mạc Ngữ Phi cười.
“Cậu dựa vào cái gì liền cho rằng hồ ly nhất định háo sắc, dựa vào cái gì hồ ly sẽ không thể giữ mình trong sạch. Quan điểm của cậu có vấn đề!” Hương Xuyên vừa nghe liền sinh khí, lớn tiếng trách cứ Johnny.
“Hồ ly vốn phải háo sắc, thiên tính như thế, tôi nói cũng không có gì sai.” Johnny trừng mắt với Hương Xuyên, không hài lòng với phản bác của nàng.
“Cậu có thành kiến!” Hương Xuyên trả lời không chút yếu thế.
“Ngừng… ngừng. Các người hiện tại đang nghị luận về tôi, sao lại trở thành cãi nhau.” Mạc Ngữ Phi cười nói.
“Dù sao anh cũng không phải hồ ly!” Johnny nhỏ giọng kiên quyết nói, đồng thời liếc Hương Xuyên một cái.
“Tôi thật sự muốn biết lý do.” Hương Xuên khoanh tay lại trước ngực, nhìn Mạc Ngữ Phi như đang nghiên cứu.
Một câu đánh thức người trong mộng, Johnny lập tức nói: “Tôi cũng muốn biết lý do.”
Mạc Ngữ Phi nghĩ nghĩ, cảm thấy không có gì để giấu, y cười nói, “Các người cũng không phải không biết quá khứ của tôi.”
“Ai biết được cái nào là thật, cái nào là giả.” Hương Xuyên nói.
Mạc Ngữ Phi cảm thấy nói cho Hương Xuyên, vì nàng là hồng nhan tri kỷ; nói cho Johnny, để hắn thấy khó mà lui, sau này không cần lằng nhằng nữa. Vì thế Mạc Ngữ Phi đứng lên, từ trong ngăn bí mật bàn làm việc một chiếc đĩa CD hơi mỏng manh.
“Nha, trong thời gian làm việc mà anh xem phim tình sắc!” Nhãn tình Johnny sáng lên, Hương Xuyên bên cạnh hung hăng liếc Johnny một cái.
Đặt đĩa CD vào máy tính, Mạc Ngữ Phi chuyển màn hình máy tính về phía Johnny và Hương Xuyên, bản thân cũng ngồi xuống, nói: “Thành thật nói với hai người, cái này tôi phải tốn rất nhiều tiền mới mua được. Chỉ có một đĩa này, không có cái thứ hai.”
“Ở đâu? Bao nhiêu tiền?”
“Đài truyền hình, hai mươi vạn.” Mạc Ngữ Phi biết rõ, nội dung trong đĩa căn bản không có gì đáng giá, bất quá là loại không phát hành, vì để có được nó, y chỉ có thể xuất tiền ra mua.
Trên màn hình máy tính xuất hiện hình ảnh, Hương Xuyên có vẻ hơi khẩn trương và ngượng ngùng, khẽ cúi đầu, khi nàng phát hiện bất quá chỉ là một đoạn phóng sự bình thường, không khỏi giận dữ, “Đây là cái gì?”
Mạc Ngữ Phi giải thích: “Đây là một lần đài truyền hình phỏng vấn trường cảnh sát thành phố. Chương trình rất dài, khi chiếu thực tế bất quá chỉ khoảng một phút. Tôi mua toàn bộ buổi ghi hình, nội dung nhiều hơn so với chiếu trên TV.”
“Nguyên lai anh có sở thích về đồng phục a!” Johnny kêu lên, như phát hiện được đại lục mới, “Anh sớm nói với tôi một chút, chỗ tôi có cả đống đồng phục đắt tiền, cảnh sát, thuỷ quân lục chiến, cảnh sát hàng không, còn có của bác sĩ.”
Hương Xuyên cầm kẹp giấy trên bàn, dùng sức gõ Johnny, “Câm miệng.”
Mạc Ngữ Phi không để ý đến hai người nọ, bắt đầu chuyên tâm xem buổi ghi hình.
Bắt đầu chương trình là người chủ trì phỏng vấn các học viên mới của trường, sau đó quay các phòng học và sân huấn luyện trong trường, Johnny và Hương Xuyên đều cảm thấy trong nội dung không có chút tia sáng le lói nào, hai người càng xem càng cảm thấy khó hiểu.
Khi trên màn hình xuất hiện cảnh huấn luyện của các cảnh sát, Johnny mở to hai mắt kêu nhỏ: “Trời ơi, sao đẹp trai quá vậy!”
Chủ trì buổi huấn luyện là một huấn luyện viên trường cảnh sát, dáng người cao lớn đĩnh bạt, tướng mạo anh tuấn bất phàm, khí thế cường hãn ẩn giấu trong nụ cười ôn hoà, anh đang dạy những kỹ thuật đánh tay đôi cho các học viên, quyền cước sắc bén làm người ta khâm phục, bộ đồng phục ngụy trang của huấn luyện viên anh mặc trên người lại tôn lên hương vị nam nhân đến mười phần.
“Sách…” Johnny chắc lưỡi.
Hương Xuyên bên cạnh cũng say mê, cảm thấn: “Thực đẹp trai, sao lại đẹp trai như vậy, nam nhân mang hương vị nam nhân như vậy. Đó mới gọi là nam nhân!”
Mạc Ngữ Phi mang vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm màn hình máy tính không rời mắt.
Nội dung buổi huấn luyện cũng không nhiều, không đến ba phút, khi thân ảnh nam nhân biến mất trên màn hình, Johnny phát ra tiếng thở dài tiếc nuối, “Sao lại ít như vậy!”
Hương Xuyên đã từ trạng thái mê muội tỉnh lại trước Johnny, nàng dùng ánh mắt như muốn hỏi nhìn Mạc Ngữ Phi. Mạc Ngữ Phi vẫn đang đắm chìm ngẩn ngơ, không để ý đến ánh mắt Hương Xuyên.
Johnny ôm mặt cảm thán: “A, nam nhân đẹp như vậy, dáng người lại lớn như vậy, nếu là anh ta, tôi nghĩ tôi cũng không ngại ở bên dưới.”
Hương Xuyên cười nhạo, “Anh ta mới không thèm nhìn đến cậu.”
Johnny bất mãn trả lời: “Tôi cũng không phải rất tuấn tú sao.”
Thấy ánh mắt Hương Xuyên chuyển sang Mạc Ngữ Phi, Johnny suy nghĩ một chút, hình như hiểu được gì đó, nói: “Mạc, chắc không phải… mỗi ngày anh đều ngồi trong văn phòng xem chương trình này tự an ủi đi. Quá nhàm chán, nam nhân này dù là hình tượng tốt đến đâu đi nữa, làm sao so được với người thật.”
Hương Xuyên nghe Johnny nói xong gần như muốn hộc máu.
Mạc Ngữ Phi không thèm để ý lời nói có vài phần khờ dài, vài phần trào phúng của Johnny, y đang nhớ lại, trong giọng nói mang theo cảm thán sâu nặng, “Chúng ta cùng một chỗ… không đến một năm…”
Johnny chớp mắt vài cái, sau đó nhìn Hương Xuyên hỏi: “… Ý là…”
“Hai người cùng một chỗ, anh và cảnh sát kia?” Hương Xuyên cất tiếng hỏi.
“Ân.”
“Tôi không tin!” Johnny kêu to, “Anh là hồ ly, là hắc bang, sao có thể một chỗ cùng cảnh sát?”
Mạc Ngữ Phi đứng lên, lấy đĩa ra khỏi máy tính, cẩn thận cất trở lại chỗ cũ, sau đó xoay người nhìn Johnny và Hương Xuyên, “Hiện tại hai người hiểu vì sao tôi lại không thể chấp nhận bất kỳ một người nào khác đi.”
Hương Xuyên chậm rãi gật đầu, Johnny vẫn không chịu thừa nhận, kêu lung tung, “Tôi không tin! Là giả! Nam nhân kia là do máy tính vẽ ra! Anh ta là cảnh sát, các anh căn bản không thể cùng một chỗ! Tôi không tin!”
Mạc Ngữ Phi chỉ cười, sau đó cái gì cũng không nói nữa.
Buổi tối, Mạc Ngữ Phi ngồi một mình trong phòng, đốt một điếu thuốc. Nhìn làn khói lam nhạt tràn ngập trong không khí, tản ra. Hiện tại không có người khuyên y bỏ thuốc, sẽ càng không có người dùng những cách như thế kia giúp y bỏ thuốc. Vươn tay ấn xuống bật lửa, tiếng ‘thương’ vang lên giòn tan phá vỡ sự an tĩnh trong phòng. Mạc Ngữ Phi ngắm nghía bật lửa, ấn một cái rồi một cái, y lúc này, thật sự không biết nên giải quyết thế nào mới tốt.
Tiếng gõ cửa vang lên, Mạc Ngữ Phi quay đầu lại, “Vào đi.”
Hương Xuyên bước vào, “Quả nhiên anh chỉ có một mình.”
“Nếu không thì cô nghĩ còn có ai nữa?” Mạc Ngữ Phi cười hỏi.
Thấy Dịch Thừa Phong trung thực đứng canh ngoài cửa, Hương Xuyên đã biết Mạc Ngữ Phi chỉ có một mình trong phòng. Ban ngày khi nam nhân hồ ly này nói bí mật trong lòng, hiện tại nhất định là tự một mình xoa dịu, Hương Xuyên vô tình khai thác bí mật của Mạc Ngữ Phi, nàng biết hiện tại trong lòng Mạc Ngữ Phi nhất định khó chịu, nàng muốn bồi y.
“Tôi ngồi bên cạnh, không nói lời nào, có được không?” Hương Xuyên ôn nhu hỏi.
“Tuỳ cô.”
Trầm mặc thật lâu, Hương Xuyên nhìn bóng dáng tịch mịch của Mạc Ngữ Phi, nàng đột nhiên muốn nói gì đó.
“Hiện tại anh đã quay về, vì sao không tìm anh ta?”
“Tôi hả?” Mạc Ngữ Phi hỏi lại, sau đó gục đầu xuống.
“Vì sao?”
“Vì tôi là người nói chia tay trước.”
“Vậy cũng có thể…”
“Đừng nói nữa!” Thanh âm Mạc Ngữ Phi trở nên sắc bén, “Tôi muốn ở một mình, cô ra ngoài đi.”
“Vì sao lại không đi tìm anh ta? Hiện tại anh hoàn toàn có thể đi a.”
“Hiện tại…” Mạc Ngữ Phi xoè tay, nhìn hai bàn tay trống trơn. Một lúc sau, y cười khổ: “Cho dù là hộp đêm xa hoa truỵ lạc, hay là sòng bạc chỉ tuý kim mê, ở mỗi chỗ tôi đều chưa từng vui thật sự, chưa từng cười thật sự. Tôi thừa nhận, hộp đêm hoặc sòng bạc làm tôi có cảm giác thành tựu, tiền, rượu ngon, nữ nhân, quyền lực… làm tôi thoả mãn, nhưng đó không phải thoả mãn thật sự. Chỉ có những ngày bên cạnh anh ta, tôi mới thật sự vui vẻ, yêu và được yêu, hạnh phúc. Tôi từ trên người anh ta đã biết được cảm giác sống thật sự, có tư vị được sủng ái.”
Hương Xuyên im lặng nghe Mạc Ngữ Phi bộc bạch.
“Không có Sở Hãn, cho dù được tiền tài không đếm xuể, quyền lực cao trên thiên hạ, vậy thì sao? Tôi không vui, tuyệt đối không khoái hoạt. Ngay cả ăn ngon mặc đẹp, cũng biết mình sống như một cái xác không hồn. Cô hiểu không? Mỗi khi tôi đứng trên lầu sòng bạc, nhìn xuống đại sảnh bên dưới, nghe tiếng huyên náo của mọi người… trong lòng thực trống trải, ở giữa nơi đông người náo nhiệt cảm thấy trống rỗng. Mọi thứ có được lúc này cũng không đủ để bù đắp cho sự trống rỗng của tôi, cái gì cũng không bù đắp được.”
“Tôi thực hối hận, rất hối hận…”
Hương Xuyên bước tới, vươn tay khoát lên vai Mạc Ngữ Phi, sau đó ôm lấy đầu dựa vào người nàng, “Anh nhất định thấy rất khó khăn…”
Lời nói ôn nhu làm Mạc Ngữ Phi trầm mặc thật lâu.
“Vậy tại sao anh còn tung ra lời đồn khó nghe về mình, nếu anh ta biết…”
“Tôi không cần…” Mạc Ngữ Phi nhẹ giọng nói, “Tôi không cần, vì tôi biết tôi không quay lại được, tay tôi như vậy, sao có thể ôm anh ta đây…”
Nghe được những thương cảm sâu trong nội tâm Mạc Ngữ Phi, Hương Xuyên không nói gì nữa, nàng ôm chặt Mạc Ngữ Phi, trao cho y những an ủi không lời.
Sau khi Hương Xuyên rời đi, Mạc Ngữ Phi vẫn ngồi một mình, cho đến khuya. Trước khi đi ngủ, Mạc Ngữ Phi đi tắm, theo thói quen kiểm tra thân thể mình trước gương. Hồ ly thích đẹp rất chú ý đến ngoại hình của y, lúc nào cũng để ý xem cơ thể có thay đổi hay không, bụng có phì ra hay không, mông có sổ ra hay không. Khi Mạc Ngữ Phi xoay người, từ trong nhìn thấy vết thương trên đầu vai, một vết hồng nhạt thật lớn. Mạc Ngữ Phi vẫn cảm thấy vết sẹo kia thật xấu, có vết sẹo này sẽ không bao giờ khoe lưng trần được nữa.
Nhìn chăm chú người trong gương, trong đầu Mạc Ngữ Phi đột ngột hiện lên hình ảnh y và Trầm Sở Hãn cùng nhau tắm. Người nọ giữ chặt y từ phía sau, vuốt ve nhau, vô hạn triền miên. Người nọ từng vô số lần thương yêu khẽ hôn lên vết thương kia. Kinh ngạc nhìn khuôn mặt trong gương, Mạc Ngữ Phi đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, nâng tay lên lau, cư nhiên là nước mắt.
Khóc, ngay cả Mạc Ngữ Phi cũng không tin vào bản thân mình, nhưng thuỷ ngân trên tay chứng minh rõ ràng kia chính là nước mắt, nhìn đôi mắt đẫm nước, Mạc Ngữ Phi biết, y nhớ người nọ, yêu người nọ, tim y đau quá, đau quá.
Rõ ràng đã về đến thành phố có người nọ, thế nhưng, Mạc Ngữ Phi lại không thể đến gặp anh.
Tác giả :
Lâm Tử Tự