Linh Huyễn Quốc Độ Hệ Liệt
Quyển 4 - Chương 13
Mùa hè ở Nam Bán cầu, Australia đón một lượng lớn khách du lịch, đương nhiên trong đó cũng không thiếu khách chơi bạc, sinh ý sòng bạc gần đây rất tốt, Mạc Ngữ Phi bận rộn quay cuồng, nỗi lòng lại càng thêm nặng nề.
Chiều hôm nay, Mạc Ngữ Phi hơi rảnh rỗi một chút, đang muốn ở một mình, đột nhiên cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một nam nhân xông vào. Người đến là một nam nhân tóc vàng tuổi còn trẻ, đôi mắt màu lan thâm thuý, mũi thẳng, tướng mạo đoan chính, thật đúng bộ dáng không tệ. Mạc Ngữ Phi nhìn người nọ từ trên xuống dưới, tuy có kinh ngạc, nhưng trong lòng đã đoán thân phận người nọ được vài phần.
“Anh chính là Mạc Ngữ Phi?”
“Không sai, là tôi.” Mạc Ngữ Phi cười nhạo, ngữ khí tận lực êm dịu nghe thực ôn nhu.
Nam nhân bước vài bước đến trước mặt Mạc Ngữ Phi, nhìn không chuyển mắt đánh giá từ trên xuống dưới. Lúc này Mạc Ngữ Phi đang mặc trường sam bằng lụa màu lam nhạt thêu hoa hải đường, tư thái biếng nhác dựa vào sofa, mái tóc đen từ lúc ở bên cạnh Trầm Sở Hãn đến giờ vẫn chưa cắt, hiện tại đã chấm vai. Nam nhân nhìn một lúc, dùng thần sắc kinh diễm nói: “A, anh quả nhiên là mỹ nhân, những người kia không gạt tôi.”
Mạc Ngữ Phi cười nó, “Cậu quá khen.”
“Tôi là Johnny, anh nhất định biết tôi đi.”
Mạc Ngữ Phi gật gật đầu. Thiếu gia tập đoàn Houghton du lịch nước ngoài rốt cục đã trở về. Nhất định là nghe ai đó trước mặt hắn nói gì đó, vì vậy mới chạy đến đây nhìn một cái thử coi thủ hạ mới của cha mình có bộ dáng gì.
Johnny lập tức ngồi xuống bên cạnh Mạc Ngữ Phi, Mạc Ngữ Phi theo bản năng có chút kháng cự với việc tiếp xúc thân thể với người khác, bất giác rụt người ra sau, Johnny nghĩ rằng dục nghênh hoàn cự, hắn là kề sát vào một chút, “Nghe nói anh rất có khả năng, đem một sòng bạc có kết quả kinh doanh bình thường trở nên sinh động.”
“Đâu phải, làm hết phận sự thôi.”
Thấy Johnny còn muốn gì đó, vươn tay định kéo y, Mạc Ngữ Phi vừa tính ngăn lại, Dịch Thừa Phong đột nhiên xuất hiện ở cửa.
“Người kia là ai, sao lại không lễ phép như vậy.” Johnny lập tức hỏi.
Mạc Ngữ Phi thầm nghĩ, không lễ phép vẫn hơn cậu không gõ cửa liền xông vào phòng nghỉ người khác còn muốn lễ phép hơn.
“Đó là cận vệ của tôi.”
Thấy có người thứ ba, Johnny rốt cục không thò bàn tay ‘dê xồm’ của hắn chạm vào Mạc Ngữ Phi.
“Di, tóc của anh ta sao lại có màu trắng, bị bạch tạng sao?” Nhìn mái tóc bạc cột phía sau của Dịch Thừa Phong, Johnny hỏi.
Đại thiếu gia quả nhiên suy nghĩ đơn giản, Mạc Ngữ Phi lắc đầu nói, “Không phải.”
“Anh ta nhuộm?”
“Cũng không phải.”
“Đó là vì cái gì?”
“Vì cậu ta không phải là người a.”
“A…” Johnny nhất thời biến sắc, “Không phải người, vậy anh ta là gì? Là quỷ sao?” Vừa hỏi vừa khiếp sợ nhìn Dịch Thừa Phong.
Mạc Ngữ Phi một bên cười lớn trong bụng, một bên giải thích: “Vì cậu ta là thương lang, là lang yêu thú. Thương lang khi hoá thành nhân hình, bộ dáng trời sinh đã tóc bạc.”
“Nga,” Johnny bừng tỉnh đại ngộ, “Tôi biết rồi, anh là hồ ly.”
“Ân.” Mạc Ngữ Phi gật đầu.
“Có thể nhìn thử được không? Hình như rất thú vị.” Johnny đề nghị muốn nhìn hình thú của Mạc Ngữ Phi và Dịch Thừa Phong.
Chúng tôi cũng không phải đoàn xiếc thú. Dù nghĩ vậy trong bụng, Mạc Ngữ Phi nhìn nhìn người Dịch Thừa Phong bên cạnh diện vô biểu tình, mặc cho Johnny nghị luận nửa ngày, y cũng ra hiệu cho Dịch Thừa Phong, “Đương nhiên không thành vấn đề.”
Mạc Ngữ Phi và Dịch Thừa Phong nháy mắt hoá hình thú – đại hồ ly tuyết bạch cùng thương lang với bộ lông màu xám bạc, hình thể to lớn, khi Johnny nhìn thấy hồ ly thì biểu tình coi như điềm tĩnh, nhưng khi hắn nhìn đến Dịch Thừa Phong, đặc biệt răng nănh hơi hé lộ cùng ánh mắt hung ác đặc biệt của sói luôn nhìn thẳng về phía trước, Johnny không hỏi run lên một chút, lập tức nhảy dựng, “Tôi nhớ ra tôi còn có việc…” Nói xong, chạy đi như một cơn gió.
Mạc Ngữ Phi ngồi trên sofa cười không ngớt, “Thừa Phong, cậu có nhìn thấy sắc mặt hắn không? Thật là thú vị.”
Dịch Thừa Phong phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ của sói, “Tôi chỉ cần dùng ánh mắt đã đủ doạ hắn.”
“Thú vị, thật sự thú vị.”
“Cậu phải coi chừng y.” Bước vào chỗ này một thời gian, Dịch Thừa Phong nghe không ít những tin tức về các mối quan hệ lăng nhăng lớn nhỏ của Johnny, cậu tin rằng nhất định Mạc Ngữ Phi cũng biết, cậu chỉ nhắc nhở thôi.
“Ha hả, cùng lắm thì muốn dụ tôi bồi y trên giường, mạnh tay chơi bời một chút, không hơn.” Mạc Ngữ Phi cười hừ một tiếng.
“Cậu đừng đáp ứng hắn.”
“Đương nhiên! Thằng cha hắn tôi còn không bồi, đi bồi hắn?” Mạc Ngữ Phi khinh thường nói.
Trách không được Herve phải tìm trợ thủ bên ngoài, hắn ta chỉ có duy nhất một đứa con, lại chỉ biết ăn chơi, yêu hết mỹ nhân này đến mỹ nhân khác, là kẻ phong lưu không có chí lớn, Mạc Ngữ Phi không khỏi thấy bi thương giùm Herve, lão nhân này coi như là một thế hệ kiêu hùng, sinh được một đứa con trai quá thất vọng.
Từ lần sơ ngộ kinh diễm với Mạc Ngữ Phi, Johnny liền thường hay quấn lấy Mạc Ngữ Phi, lấy lý do là nghe Mạc Ngữ Phi kể cố sự về phương đông một chút, thực chất là công khai tỏ ra hy vọng có thể được một lần xuân phong với Mạc Ngữ Phi.
Hồ ly xuất thân từ nghiệp tình sắc đương nhiên biết trong tình huống như vậy phải làm sao để vừa không đắc tội với đối phương, lại bảo trụ bản thân an toàn rút lui. Lời nói và hành động của Mạc Ngữ Phi có giới hạn, cử chỉ thích hợp, khéo léo chu toàn với Johnny, vừa lợi dụng uy thế thiếu gia tập đoàn áp chế những kẻ muốn gây chiến với y, lại không để đối phương vì mong muốn không thành mà thẹn quá hoá giận.
Trong lúc nhất thời, lời đồn đãi lại nổi lên, nói Mạc Ngữ Phi là kẻ hầu hạ hai cha con, Mạc Ngữ Phi đương nhiên không đem những lời đó để trong lòng, bất quá phía Herve cần phải giải thích rõ, để tránh cho lão nhân khôn khéo này mất lòng tin ở y. Chọn một buổi chiều cùng uống trà, Mạc Ngữ Phi cười nói với Herve, “Johnny thật là là người đầy hiếu kỳ cùng mạo hiểm.”
“Đúng vậy, nói luôn thích du lịch, cũng thích chinh phục những thứ khó có thể chinh phục.”
“Thật sự là một hài tử đáng yêu.”
“Sao, cậu cảm thấy nói là hài tử sao?” Herve hỏi.
“Đương nhiên, tôi lớn hơn y khoảng mười tuổi.”
“Hài tử này gần đây luôn quấy rầy cậu.”
“Ha ha, rất nhiều người cảm thấy hứng thú với phương đông thần bí. Ta nghĩ nếu cậu Johnny tự mình đi du lịch một lần, y nhất định sẽ có thêm kiến thức về nơi đó hơn nữa.” Mạc Ngữ Phi cười nói.
Một bên nói chuyện phiếm, nhiệt độ không khí bất giác có chút nóng, Mạc Ngữ Phi cởi nút cổ trường sam, ngón tay như vô tình giữ lại chiếc vòng cổ nơi gáy. Ngân sức dưới ánh mặt trời chiếu rọi loé ra hào quang bảy sắc.
“Đó là gì?” Herve vẫn không phát hiện được Mạc Ngữ Phi đeo trang sức gì, vừa nhìn thấy không khỏi hỏi.
“Nga, một cái vòng cổ.”Ngữ khí Mạc Ngữ Phi lạnh nhạt trả lời.
“Ngân sắc thật đặc biệt.” Herve cảm thấy ánh sáng phản chiếu từ khối ngân sức quá chói mắt.
“Cái này tôi cũng chưa để ý đến. Đây là… một món quà.” Cái này Mạc Ngữ Phi tự mình tháo ra khỏi cổ Trầm Sở Hãn, bất quá nam nhân kia cũng không nói gì ngầm đồng ý, còn chủ động đeo vào cho y, coi như là món quà đi.
“Nga, là ai tặng cho cậu?” Herve cảm thấy hứng thú hỏi han.
Mạc Ngữ Phi cười, “Là nam nhân đầu tiên của tôi… cũng là người cuối cùng.”
Herve nghe xong cũng không lộ ra biểu tình kinh ngạc, Mạc Ngữ Phi thầm nghĩ, trước khi tuyển dụng y, nam nhân này nhất định đã điều tra toàn bộ chi tiết người được đặt vào vị trí này, như vậy cho dù hắn ta biết một chút chuyện về Trầm Sở Hãn cũng không kỳ quái.
“Cậu ta là một người không tệ đi.” Một lúc sau, Herve nói.
“Đương nhiên, anh ta chính là kiểu nam nhân mà hồ ly chúng tôi muốn có được.” Mạc Ngữ Phi hơi lộ ra vẻ kiêu căng, hiển nhiên đối với người yêu cũ của y thập phần hài lòng.
“Nói như thế nào?” Herve hỏi, tựa hồ muốn biết tiêu chuẩn phán xét nam nhân của hồ ly.
“Ân…” Mạc Ngữ Phi nghĩ nghĩ, “Rất cường thế, có loại lãnh tĩnh áp đảo tất cả, thành thục ổn trọng, rất đẹp trai, dáng người siêu hoàn mỹ, còn có…” Mạc Ngữ Phi lộ ra nụ cười ngọt ngào mang theo ý say mê, “Kỹ xảo lại không thể chê vào đâu được.”
Kỳ thật kỹ xảo Trầm Sở Hãn rốt cuộc có chê được hay không, Mạc Ngữ Phi cũng không biết, bở vì y và Trầm Sở Hãn cùng nhau, trước đó, y đã bị động chấp nhận sự ‘phục vụ’ của các ‘Thiếu gia’, ‘Công chúa’ qua, đương nhiên không thể so sánh được. Bất quá dáng người Trầm Sở Hãn hoàn mỹ là chắc chắn, hơn nữa, khoái hoạt của mỗi lần hoan ái đều làm người muốn chết, làm cho Mạc Ngữ Phi cảm thấy Trầm Sở Hãn là tốt nhất.
Thấy nam nhân hồ ly giải thích với thần tình đắc ý, Herve đột nhiên cười nói: “Vậy cậu tại sao lại rời khỏi anh ta?”
Chỉ một câu, nụ cười trên mặt Mạc Ngữ Phi thoáng chốc đông cứng, sau đó trong nháy mắt toát ra sự đau đớn, tiếp theo Mạc Ngữ Phi liền cố gắng tươi cười để che dấu. Gần như chỉ trong vài giây ngắn ngủi, biểu tình Mạc Ngữ Phi thay đổi, cộng thêm sự chân tình biểu lộ trong ánh mắt, làm Herve không khỏi dâng lên sự đồng cảm trong tâm.
“Bởi vì tôi là hồ ly a.” Mạc Ngữ Phi nhếch môi cười nói, tận lực đem sầu não cùng mất mát trong giọng nói giấu thật kín, nét mặt làm ra vẻ bất cần.
Herve tin rằng lý do Mạc Ngữ Phi nói ra không phải là toàn bộ, nhưng phần lớn là sự thật. Sự thẳng thắn bộc bạch của Mạc Ngữ Phi làm Herve đột nhiên cảm nhận được khoảng cách giữa họ được kéo gần hơn một chút, hắn ta cảm thấy hẳn có thể tin tưởng Mạc Ngữ Phi hơn chút nữa.
Sau khi báo cáo kế hoạch với Herve xong, Mạc Ngữ Phi nhận được sự đồng ý, một mặt y tiếp tục ở lại tập đoàn Houghton Australia đảm nhiệm chức vụ quan trọng hơn trong sòng bạc, mặt khác y bắt đầu âm thầm bắt tay một kế hoạch mới sắp xếp tập đoàn.
“Anh bận rộn quá nga.” Phát hiện Mạc Ngữ Phi luôn lấy công việc làm cớ để lảng tránh hắn, bảo trì khoảng cách với hắn, Johnny thập phần bất mãn. Đã quen biết được một thời gian, hắn cư nhiên vẫn chưa đem được con hồ ly này lên giường.
“Tôi đang bán mạng cho công ty đấy, Johnny thiếu gia.” Mạc Ngữ Phi ngồi sau bàn làm việc, một bên lật xem văn kiện, một bên trả lời.
“Không cần vất vả như vậy đi.”
“Đây là trách nhiệm.”
“Hay là, anh có thể thử một công việc thoải mái hơn một chút.” Johnny cười nói, muốn ám chỉ gì đó.
“Không có biện pháp, trời sinh tôi có mệnh lao lực.”
Johnny đứng lên khỏi chiếc ghế đối diện với bàn làm việc, bước đến bên cạnh Mạc Ngữ Phi, sắc đẹp của nam nhân hồ ly này khiến người ta mê mẩn, vẫn nghĩ thực dễ dàng nắm được trong tay, hơn nữa Johnny nghe không ít người nói qua hồ ly rất háo sắc, thích nhất làm làm chuyện kia, Mạc Ngữ Phi lại xuất thân từ nghiệp tình sắc, hắn vẫn nghĩ căn bản không cần ám chỉ gì cả, Mạc Ngữ Phi sẽ trực tiếp nhảy lên giường hắn.
Kết quả từ khi quen biết đến nay, một thời gian dài như vậy, cư nhiên cái gì cũng không phát sinh, không khỏi làm Johnny nóng vội. Muốn lấy thân phận thiếu gia ép buộc, lại cảm thấy làm như vậy hơi mất mặt, Johnny hy vọng con hồ ly này có thể sớm thông suốt một chút.
“Nghe nói bạn trai không ít.”
“Đúng vậy.” Mạc Ngữ Phi gật gật đầu, ánh mắt vẫn dán vào văn kiện. Y rất phiền lòng, phi thường muốn đuổi con ruồi bên cạnh đi chỗ khác, lại ngại mặt mũi của cha hắn nên không thể nói thẳng.
“Không biết tôi có được cơ hội đó không?”
“Đương nhiên không có!” Mạc Ngữ Phi trảm đinh tiệt thiết nói.
Johnny kinh hô, “Tại sao?”
Mạc Ngữ Phi đứng lên cầm kẹp giấy đi ra ngoài, “Tự mình ngẫm lại đi.”
“Tại sao?” Johnny chưa từ bỏ ý định đuổi theo sau Mạc Ngữ Phi.
Dịch Thừa Phong biết người nọ vẫn cứ quấn lấy Mạc Ngữ Phi, nên cậu luôn theo bên cạnh Mạc Ngữ Phi, rất nhiều lần Johnny đến tìm Mạc Ngữ Phi, thấy một cái bóng đèn đặc biệt chói sáng bên cạnh, chỉ có thể mất hứng quay về.
“Hắn cứ quấy rầy cậu, phải làm gì mới được đây?” Dịch Thừa Phong rất lo lắng, chỉ sợ cậu nhất thời sơ suất, để con tiểu sắc lang này có được cơ hội lấn tới.
Mạc Ngữ Phi cười không quan tâm: “Thằng cha hắn còn không quan tâm, cậu lo làm gì.”
“Ý gì đây?”
“Cậu thấy không phải sao? Herve đã cảnh cáo tôi đừng câu dẫn con hắn ta, muốn tôi đừng nghĩ lợi dụng có quan hệ với con hắn ta, tiến tới ở trên người hắn hoặc vơ vét lợi ích tập đoàn. Nhưng hắn ta cũng không phản đối con hắn lên giường với tôi, nói rõ ràng trong mắt họ tôi bất quá chỉ là món đồ chơi. Cũng không lấy làm lạ, hồ ly đầy tai tiếng bên ngoài, vốn không đem chuyện trên giường trở thành chuyện trọng đại gì. Johnny cũng nghĩ như vậy, hắn cho rằng dù sao tôi có thể ngủ với bất kỳ nam nhân nào, đương nhiên cũng có thể ngủ với hắn. Chỉ là như vậy.”
Dịch Thừa Phong cau mày, vẻ mặt giận dữ.
Mạc Ngữ Phi thấy được, cười vỗ vỗ vai Dịch Thừa Phong, “Được rồi, tôi cũng không nghiêm túc, cậu lại quá khẩn trương.’
“Vậy cậu thật sự…”
“Mới – không!” Mạc Ngữ Phi rất kiên quyết nói.
“Tôi lo hắn sẽ giở thủ đoạn gì đó. Tuy rằng nói tôi là cận vệ của cậu, cũng không phải người của tập đoàn Houghton, hắn ra lệnh cũng không làm gì được tôi, nhưng trăm lần được thì cũng có một lần không, nếu tôi bị điệu hổ ly sơn, sau đó hắn hoặc sẽ bỏ thuốc, hoặc sẽ ngang ngược đè cậu, vậy…”
Mạc Ngữ Phi cười ha ha, “Thừa Phong, cậu càng ngày càng thú vị, là điều lang ly sơn, ha ha.”
“Cậu còn cười được, nếu Trầm…”
Đô mắt sắc bén liếc qua, Dịch Thừa Phong lập tức đem lời sắp thốt ra nuốt trở lại, giống tiểu hài tử làm chuyện sai cúi đầu rụt vai lại.
“Đây là chuyện của tôi, không cần cậu lo! Cậu thật sự càng ngày càng giống như gà mẹ, cư nhiên cả chuyện tôi lên giường với ai cũng quản sao?” Mạc Ngữ Phi giận dữ nói.
“Tôi chỉ không muốn cậu hối hận.”
Thật là con lang biết cách nói làm đau lòng người, Mạc Ngữ Phi tức giận đến ngực không ngừng phập phồng, nhưng y lại không thể đem người bảo vệ đã từ nhỏ cùng lớn lên với y phạt được, cuối cùng y phất phất tay, “Tránh ra, đừng xoay xoay trước mắt tôi, đầu đều choáng hết rồi.”
Vài ngày say, nhân cơ hội Dịch Thừa Phong vì chuyện khác phải ra ngoài, Johnny lại đến tìm Mạc Ngữ Phi.
Vừa thấy nam nhân tóc vàng mặt tươi cười đi vào văn phòng y, Mạc Ngữ Phi đã biết hắn đến vì cái gì. Dịch Thừa Phong bị gọi đi chỉ e rằng cũng là chủ ý của hắn.
“Có việc sao?” Mạc Ngữ Phi hỏi.
“Cùng uống trà?”
Trà? Là giường đi, sao không nói cùng ngủ trưa luôn đi. Mạc Ngữ Phi cười thầm trong bụng, ngoài miệng nói như tiếc nuối: “Tôi phải họp.”
“Không đi không được sao?”
“Đương nhiên, đó cũng đâu phải là nói chuyện phiếm. Tất cả đều phải tham dự.” Kỳ thực bất quá chỉ là buổi họp hàng tuần theo thường lệ thôi.
Trên mặt Johnny hiện lên biểu tình thất vọng, thật vất vả mới chờ được cơ hội này, hắn không muốn cứ như mà bỏ qua. Đoán rằng lúc này cho dù bên trong văn phòng có phát ra động tĩnh gì, người ngoài cũng không dám tùy tiện xông vào, Johnny to gan bước đến bên cạnh Mạc Ngữ Phi, vươn tay như muốn ôm lấy vai Mạc Ngữ Phi.
Mạc Ngữ Phi xoay người, bánh xe của ghế trượt đi mang theo cả người ngồi trên đó tạo ra một khoảng cách nhỏ, tay Johnny giơ ra chụp vào khoảng không. Mạc Ngữ Phi im lặng nhìn Johnny, một câu cũng không nói, nụ cười quyến rũ một giây trước còn xuất hiện trên mặt y thoáng chốc biến mất, khuôn mặt thay đổi, tạo ra bộ mặt như của người khác, lãnh khốc nghiêm túc, mặt trầm như nước, hai mắt vốn tươi cười giờ phút này lộ ra sự lãnh lẽo nhàn nhạt.
Johnny hoảng sợ, hắn đột nhiên nhớ ra, người trước mắt tuy rằng là mỹ nhân, nhưng đồng thời cũng là dã thú, là hồ ly có vuốt sắc và răng nanh.
Lạnh lùng nhìn Johnny, Mạc Ngữ Phi trầm giọng: “Ta từ nhỏ đến lớn không thích người khác đến gần mình như vậy.”
Johnny giơ hai tay lên, “Này… nhìn đi… tôi không có ác ý.”
“Đương nhiên tôi biết, chính là tâm lý tôi không thể chấp nhận.”
“Anh chẳng lẽ không phải là hồ ly sao?” Johnny cảm thấy kỳ lạ, thiên tính hồ ly là háo sắc, nếu không thể để người khác đến gần, vậy như thế nào hôn nhau, như thế nào làm tình?
“Tôi dĩ nhiên là hồ ly, cậu không phải đã thấy rồi sao?” Biểu tình lạnh như băng trên mặt Mạc Ngữ Phi tiêu thất, mỉm cười lần nữa, lập tức hóa giải tâm tình vốn đang khẩn trương của Johnny.
“Thoải mái chút đi.” Johnny thầm nghĩ, nếu có thể khơi dậy sắc dục của hồ ly này, vậy khẳng định y sẽ làm cùng mình. Mạnh bạo sẽ không lãng mạn, không bằng tán tỉnh là được.
Johnny cố gắng đến gần lần nữa, lần này không bị cự tuyệt. Hắn vươn tay vuốt những sợi tóc trên vai Mạc Ngữ Phi, khen ngợi: “Mái tóc đen của anh thật đẹp, giống như lụa vậy.”
“Quá khen.”
“Đừng khiêm tốn, là thật sự rất đẹp, so với tóc của nữ hài tử còn đẹp hơn.”
Mạc Ngữ Phi cười, làn mi rũ xuống, Johnny chậm rãi rụt tay khỏi mái tóc y. Những sợi tóc bóng mượt lướt qua đầu ngón tay, mang theo một chút ngứa. Tâm Johnny nhói một cái. Con hồ ly này đúng là câu nhân. Y chậm rãi cúi người xuống Mạc Ngữ Phi, nhìn chăm chú vào mắt Mạc Ngữ Phi, Johnny để lộ nụ cười ôn nhu. Hắn nghĩ chỉ cần hôn được Mạc Ngữ Phi, hắn còn có cách thu phục được con hồ ly này.
Hơi thở ấm áp phả lên mặt, Johnny rốt cuộc nhịn không được, hắn vươn tay ôm chặt Mạc Ngữ Phi, ấn y vào ghế, “Đừng giỡn nữa, anh biết tôi muốn gì!”
Vừa dứt lời, Johnny cảm thấy cơn đau nhói từ cổ truyền đến, trong lúc bị phân tâm Mạc Ngữ Phi đã dùng sức đẩy hắn ra. Đưa tay sờ cổ, đầu ngón tay mang theo vết máu, lúc này Johnny mới nhìn thấy cây bút máy Mạc Ngữ Phi cầm trong tay, là y vừa rồi đang cầm để viết.
Khẽ nheo mắt lại, Mạc Ngữ Phi vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên mặt, nắm trong tay cây bút máy được coi là vũ khí, bình tĩnh nhìn Johnny.
Đau đến mức kêu lên một tiếng, Johnny lấy che vết hoa ngân trên cổ, người này xuống tay thực độc ác, dường như đâm rất sâu. Đối diện với ánh mắt cười như trăng non của Mạc Ngữ Phi, hắn lại không thể thật sự sinh khí.
“Anh muốn bao nhiêu tiền?” Johnny đơn giản hỏi thẳng.
Mạc Ngữ Phi chắc lưỡi, “Sách, Johnny thiếu gia, với cậu cầm tiền không bằng chìa tay với cha cậu đi.”
“Anh lấy sao?” Johnny lập tức truy vấn.
“Cậu đi hỏi ông ấy đi.”
Johnny nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Không, anh không có.”
Nhìn nam nhân thanh tú cười ngọt ngào trước mặt, con hồ ly này tươi ngon như trái đào lại lạnh như sương tuyết, làm Johnny càng muốn chinh phục y. Mặc dù biết đây là thử thách lớn, nhưng quá trình như vậy không phải sẽ có cảm giác thành tựu sao? Mạc Ngữ Phi quyến rũ lại ngoan độc, thật muốn biết cảm giác đem y đặt dưới thân cho đến khi nghe được y van xin tha thứ, nhất định rất tuyệt đi.
Dịch Thừa Phong vội vàng hoàn thành công việc bên ngoài xong liền trở lại, cậu vào văn phòng Mạc Ngữ Phi hỏi: “Có phải có người đã đến?”
“Nếu cậu muốn nói đến Johnny, thì đúng.” Mạc Ngữ Phi cũng ngẩng đầu lên, nói.
“Tôi đã biết sai tôi ra ngoài làm việc là hắn nhúng tay vào!” Dịch Thừa Phong phát ra tiếng gầm khẽ, “Hắn có làm gì cậu không/”
Mạc Ngữ Phi ngẩng đầu liếc nhìn Dịch Thừa Phong một cái, “Sách, cậu thấy tôi là người dễ nghe theo điều khiển như vậy sao?”
“Tôi sợ cậu chịu thiệt.”
“Nam nhân thôi, có gì chịu thiệt hay không chịu thiệt. Cậu đừng lúc nào cũng căng thẳng, thoải mái một chút.”
“Cậu không cần nhu thế.” Dịch Thừa Phong thực lo lắng Mạc Ngữ Phi sẽ cam chịu.
Mạc Ngữ Phi đứng lên, tựa hồ muốn tránh khỏi mấy lời cứ lặp đi lặp lại của Dịch Thừa Phong, “Tôi biết, tôi biết. Cậu sắp biến thành nhũ mẫu rồi có biết không? Thừa Phong, đó là cảm giác lúc này của tôi.”
Thương lang hung ác và nhũ mẫu? Y đem huy hiệu cận vệ trở thành gì vậy? Dịch Thừa Phong dở khóc dở cười, đứng tại chỗ.
Johnny bị giáo huấn một lần, nhưng hắn cũng không ngoan ngoãn hơn, dù sao cũng rảnh hơn người khác, chỉ cần có thời gian liền tiếp tục quấy rầy Mạc Ngữ Phi. Lúc này Mạc Ngữ Phi thật sự thật sư hy vọng có thể xuất hiện một vị mỹ nhân thu hút sự chú ý của Johnny, để y còn được thanh tĩnh. Mạc Ngữ Phi biết khoảng thời gian Johnny theo đuổi y vẫn không ngừng lên giường cùng người khác, đại thiếu gia tập đoàn Houghton mới không thiếu bạn tình. Johnny chính là vì không chiếm được Mạc Ngữ Phi, nên mới không chịu dừng tay.
Thực phiền phức muốn chết. Nhìn nam nhân như còn ruồi bên cạnh, Mạc Ngữ Phi mắng một câu trong bụng.
Hôm nay đang đi kiểm tra thường lệ, Mạc Ngữ Phi bị Johnny bắt gặp, hắn lập tức vứt hết tất cả đi theo, hơn nữa thỉnh thoảng còn cọ cọ xát xát. Ngại trước mắt nhiều người, Mạc Ngữ Phi không muốn làm cho mất mặt, nên một câu cũng không nói. Còn Johnny trước mặt ánh mắt lạnh lùng của Dịch Thừa Phong lại tiếp tục quấy rầy y.
Một nhóm kiểm tra đi vào phòng giám sát sòng bạc, khi trưởng nhóm an ninh đang trực ra báo cáo, nói bắt được một người trong lúc đánh bài đã gian dối.
Mạc Ngữ Phi hỏi: “Là ai?”
“Là thủ hạ của Perry.”
“Quan tâm hắn là thủ hạ của ai, quy củ tối thiểu còn không hiểu thì làm được trò trống gì?” Mạc Ngữ Phi mắng, “Bắt hắn đem hết tiền lừa được phun ra.”
“Vâng.”
“Cắt đứt ngón cái, đuổi hắn ra ngoài.”
Khi nói những lời này, ngữ khí Mạc Ngữ Phi bình tĩnh giống như đang dặn mang cho khách một chiếc hamburger, mà những người khác cũng mang biểu tình bình tĩnh như vậy. Johnny theo bản năng nhìn nhìn tay mình, mới vừa rồi hắn còn kêu la ồn ào liền trầm mặc.
Sau khi kiểm tra kết thúc, Mạc Ngữ Phi quay trở lại văn phòng, Johnny theo sau y, hắn vẫn luôn làm mấy động tác lén lút lại đột nhiên im lặng như một con chó nhỏ.
“Cậu có chuyện gì sao?” Mạc Ngữ Phi hỏi, “Để tôi còn đi gặp khách hàng.” Nam nhân hồ ly ám chỉ y muốn đuổi người.
“Vẫn luôn làm như vậy sao” Johnny nhỏ giọng hỏi.
Johnny vẫn được bảo bọc dưới cánh của cha mình không sầu không lo mà lớn lên, được mọi người chở che, hắn tuổi còn trẻ lại không có dã tâm, chưa từng tham gia vào chuyện tập đoàn, khờ dại một chút là không thể tránh khỏi. Mạc Ngữ Phi biết điều đó, vì vậy cười nói: “Sao thế?”
“Ngón cái không có, công dụng của bàn tay sẽ giảm bớt một nửa.” Johnny nói.
“Nga,” Mạc Ngữ Phi lên tiếng, bắt đầu thản nhiên làm việc.
“Nhất định phải cắt đứt ngón tay sao?”
Mạc Ngữ Phi ngẩng đầu, trong mắt lộ ra hàn quang, không có tình cảm, ánh mắt mơ hồ như hạt pha lê hắc sắc làm Johnny đột nhiên cảm thấy bắt đầu sợ hãi, đây rõ ràng là ánh mắt xem sinh mệnh như chất vô cơ, mà nụ cười trên mặt Mạc Ngữ Phi lúc này càng có vẻ quỷ dị.
“Ngón tay sao? Ai, tôi rất nhân từ, trước kia chúng tôi còn phải lưu lại cả cánh tay nữa kìa.” Nói xong, Mạc Ngữ Phi lại tiếp tục làm việc.
Johnny đã sớm nghe nói đủ chuyện trước đây ở Hương Đảo của Mạc Ngữ Phi, thật sự hiểu được cá tính, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng không được thoải mái. Con hồ ly này tuyệt đối không phải là món đồ chơi trên giường, muốn nuôi dưỡng y, đầu tiên phải tìm hiểu tính tình y, còn có, phải sẵn sàng chịu bị cắn bởi những chiếc răng nhọn. Sau sự kiện kia, tâm tình Johnny vốn không đem được Mạc Ngữ Phi lên giường sẽ không bỏ qua dần mờ nhạt, tuy ý niệm phải hưởng thụ con hồ ly vẫn còn tồn tại trong đầu, cũng không nôn nóng chấp nhất nữa.
“Cậu đã làm gì?” Dịch Thừa Phong tò mò hỏi.
Mạc Ngữ Phi cười phì một tiếng, “Cái gì cũng không làm.”
Thời gian trôi qua thật nhanh, lại nửa năm trôi qua, Mạc Ngữ Phi chứng minh năng lực làm việc của y với Herve, y thăng chức, trừ bỏ quản lý sòng bạc như trước, đồng thời y còn quản lý thêm hai khách sạn, cũng chuẩn bị triển khai nghiệp vụ mới trong tương lai.
Công việc bận rộn làm Mạc Ngữ Phi bắt đầu vấn đề trợ thủ, y sẽ không chọn trong nhóm nhân viên quản lý cấp cao của tập đoàn Houghton, biết rõ những kẻ đó khó có thể quản lý, Mạc Ngữ Phi quyết định đào tạo người mới, một cấp dưới sẽ nghe lời y.
Herve phát hiện được việc làm của Mạc Ngữ Phi, tỏ ý phản đối. Suy nghĩ của hắn ta Mạc Ngữ Phi cũng hiểu được, nếu Mạc Ngữ Phi đột nhiên mang theo thủ hạ được đào tạo qua chỗ khác làm, Herve có thể chịu thiệt. Biết Herve nghi ngờ y, hơn nữa biết rõ sự nghi ngờ này mặc cho y đạt được thành tích ra sao vẫn sẽ tiếp tục, Mạc Ngữ Phi trước sau vẫn thản nhiên. Vốn hồ ly trên thế giới là từ nghi kỵ và hoài nghi mà tạo thành.
“Chọn trong nhóm quản lý hiện tại đi, như vậy tốt hơn.” Khi Herve cùng mọi người nói chuyện đã nói như vậy.
“Vâng, tôi biết.”
“Một khi đã biết, vậy cậu còn tuyển người này là có ý gì?” Herve khẽ đặt một phần văn kiện lên bàn.
“Nàng là một quản lý nhân tài rất giỏi.”
“Tập đoàn Houghton có rất nhiều quản lý nhân tài giỏi.”
“Ngài hãy nghe tôi nói,” Mạc Ngữ Phi giải thích, y cũng không có ý thuyết phục Herve, y chỉ hy vọng Herve có thể hiểu được, chọn một người như vậy để tham gia vào kế hoạch mới là muốn tốt cho tập đoàn, “Bằng cấp, kinh nghiệm, và các phương diện của nàng đều rất xuất sắc, nàng xuất thân trong gia đình hắc đạo, lại khéo quản lý, hơn nữa lớn lên ở Hương Đảo, đối với hoàn cảnh ở đó rất am hiểu. Kế hoạch mới trong tương lai cần phải có một thành viên như vậy tham gia. Nàng còn có thể là người thứ ba giám sát mọi việc, trực tiếp báo cáo với ngài.”
Nghe Mạc Ngữ Phi nói như vậy, sắc mặt Herve dịu lại, “Trực tiếp với tôi?”
“Đúng vậy. Đi ra ngoài, mệnh lệnh có lúc không thể. Rất khó đảm bảo sau khi đến Hương Đảo không có người ngầm làm việc gì đó. Tôi nghĩ ông hiểu được, những chuyện đó tôi có thể phát hiện ra được, nhưng không ngăn chặn được, huống chi có người căn bản sẽ không nghe lời tôi.. Sự có mặt của nàng là lực lượng kiểm soát và cân bằng. Có lẽ có vài vấn đề nàng cũng vô pháp ngăn cản, nhưng nàng có thể báo cáo với ngài, từ ngài nhận quyết định trực tiếp.”
“Ân…” Herve trầm ngâm, bắt đầu suy tư.
“Tin rằng ngài cũng đã quan sát nàng một thời gian, nàng xử lý quả quyết, kiên nghị, sắc sảo, sát phạt quyết đoán, hơn nữa nàng làm việc công bằng, không thiên vị, cũng không dễ bị ý kiến người khác lay chuyển, là người có ý thức tự chủ rất mạnh, có nàng ở đó, có thể bù đắp thiếu sót của tôi.” Hồ ly đa nghi, đôi khi chỉ cần đắn đo phải trái ngược lại làm hỏng việc, cần có một người không dao động ở bên cạnh trợ giúp. Mạc Ngữ Phi đều không phải khen ngợi, sau khi y quan sát mới đánh giá được như vậy.
Herve gật đầu, “Cậu nói không sai,” nghĩ nghĩ, Herve lại nhíu mày, vẻ mặt khó xử nói: “Chính là… nàng ta là nữ nhân…”
“Nữ nhân, ha ha, có rất nhiều nam nhân còn không được quyết đoán cơ trí như nàng đâu. Lại nói, nữ nhân so với nam nhân trung thành, không dễ chấp nhận cám dỗ, vô luận là tiền tài hay là – sắc đẹp.” Mạc Ngữ Phi cười nói.
Herve chỉ Mạc Ngữ Phi nói: “Chuyện này sẽ làm người ta nghi ngờ động cơ của cậu.”
“Còn một thứ quan trọng nữa, nàng làm việc có tâm, cầu tiến, nhưng không có dã tâm.”
Mạc Ngữ Phi lộ ra nụ cười giảo hoạt, y biết Herve nói ‘động cơ’ là lo lắng có vài người dụng tâm kín đáo đồn đãi Mạc Ngữ Phi tham luyến nữ nhân, còn Mạc Ngữ Phi chỉ ‘động cơ’ là muốn nói dã tâm của nữ nhân nhỏ hơn nam nhân, sẽ không đe doạ đến địa vị của hắn ta.
Herve cười ha hả, “Cậu thật là không thành thật.”
“Ngài biết đó, tôi là hồ ly.”
Sau một phen đánh giá trong lòng, Herve cũng cho rằng người Mạc Ngữ Phi đề cử không tệ, hắn ta ký tên lên văn bản.
Mạc Ngữ Phi chọn một nữ nhân là trợ lý cho y cũng có lý do, sự ôn nhu tỉ mỉ của nữ nhân cùng với chu đáo là những gì y cần, đồng thời, cùng nàng một chỗ, có thể làm lá chắn cho nhau, ngăn cản sự quấy rầy của những người khác phái hoặc đồng tính làm người ta chán ghét, lại có thể tạo ra những vụ tai tiếng đánh lừa, làm thế nào cũng đều có lợi.
Hương Xuyên – chính thức trở thành trợ lý của Mạc Ngữ Phi, tham gia vào kế hoạch mới mở rộng tập đoàn Houghton.
Johnny đương nhiên không bỏ qua cơ hội nhìn mỹ nhân mới, hắn là người đầu tiên chạy đến. Hương Xuyên là cô nương Hương Đảo, mái tóc ngắn màu đen, mày rậm mắt to, dáng vẻ trang nhã, là nữ nhân lạnh lùng mạnh mẽ tiêu chuẩn. Johnny sau khi nhìn qua cảm thấy không hợp khẩu vị, khuôn mặt lộ vẻ tiếc nuối.
“Sao vậy, là một mỹ nhân a.” Mạc Ngữ Phi trêu chọc.
“Quá mạnh mẽ. Tôi thích kiểu người ngọt ngào dịu dàng, khuôn mặt chữ điền của nàng nhìn không thoải mái, hơn nữa dáng người cũng không đẹp, muốn thành nữ nhân của tôi, tối thiểu phải có E cup.”
Nghe Johnny miêu tả Hương Xuyên như vậy, Mạc Ngữ Phi cười thầm, ngoài miệng lại khen ngợi: “Mắt cậu cũng thật cao.”
“Nàng nha, vừa nhìn thấy đã biết là nhân vật lợi hại. Chính là kiểu người nếu gặp sắc lang trên xe buýt, sẽ thưởng cho y một tát trước mặt mọi người, bị người ta khi dễ sẽ lập tức cho y một bài học.” Johnny lộ ra thần sắc ‘tiểu sinh sợ hãi’.
Mạc Ngữ Phi cười ha ha.
Thấy Mạc Ngữ Phi cười, Johnny lấn tới: “Bộ dáng nàng còn không đẹp bằng anh.” Tiếp theo muốn ôm Mạc Ngữ Phi, Mạc Ngữ Phi bất động thanh sắc lui về sau mấy bước.
“Tôi nói thật, anh thật sự đẹp hơn nàng, khuôn mặt anh, rất phiêu lượng.” Johnny vội vàng bày tỏ thành ý.
“Tôi đương nhiên biết mình phiêu lượng.” Mạc Ngữ Phi nói, vén mái tóc dài ra sau.
Johnny tâm động, đang muốn bước lên trước, Dịch Thừa Phong lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hắn, làm Johnny giật thót mình.
“Anh đến từ bao giờ?”
“Tôi vẫn luôn ở đây.”
“Đi đứng làm gì mà không có tiếng động!” Johnny trách.
“Vì có thảm.”
Dịch Thừa Phong bĩu môi diện vô biểu tình cùng Johnny biểu tình phong phú đối lập rõ ràng, thấy Mạc Ngữ Phi cười không ngừng, Johnny thức thời tránh đi.
Mạc Ngữ Phi thầm nghĩ, chỉ cần Hương Xuyên còn đi theo y, y nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn, quyết không để nàng bị ép uổng.
Là nữ nhân, Hương Xuyên đi lại trong hắc đạo có rất nhiều chỗ bất tiện, không ít người nhìn nàng thèm thuồng, đương nhiên không phải yêu thương gì, bất quá chỉ là đùa bỡn tình cảm. Bản thân Hương biết rõ điểm này, nàng sẽ lảng tránh, nhưng không cách nào ngăn được quấy rầy xảy ra.
Mạc Ngữ Phi che chở Hương Xuyên gấp bội, tận lực giúp nàng ngăn cản những chuyện khó xử mà nữ nhân không dám đối diện. Hương Xuyên biết Mạc Ngữ Phi làm những chuyện này hoàn toàn xuất phát từ chân tâm. Một mặt thì tiến cử nàng, lại là người bảo hộ nàng, Hương Xuyên tự nhiên hiểu được, có đi thì có lại, nàng thực trung thành với Mạc Ngữ Phi, làm trợ thủ đắc lực cho y.
Chiều hôm nay, Mạc Ngữ Phi hơi rảnh rỗi một chút, đang muốn ở một mình, đột nhiên cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một nam nhân xông vào. Người đến là một nam nhân tóc vàng tuổi còn trẻ, đôi mắt màu lan thâm thuý, mũi thẳng, tướng mạo đoan chính, thật đúng bộ dáng không tệ. Mạc Ngữ Phi nhìn người nọ từ trên xuống dưới, tuy có kinh ngạc, nhưng trong lòng đã đoán thân phận người nọ được vài phần.
“Anh chính là Mạc Ngữ Phi?”
“Không sai, là tôi.” Mạc Ngữ Phi cười nhạo, ngữ khí tận lực êm dịu nghe thực ôn nhu.
Nam nhân bước vài bước đến trước mặt Mạc Ngữ Phi, nhìn không chuyển mắt đánh giá từ trên xuống dưới. Lúc này Mạc Ngữ Phi đang mặc trường sam bằng lụa màu lam nhạt thêu hoa hải đường, tư thái biếng nhác dựa vào sofa, mái tóc đen từ lúc ở bên cạnh Trầm Sở Hãn đến giờ vẫn chưa cắt, hiện tại đã chấm vai. Nam nhân nhìn một lúc, dùng thần sắc kinh diễm nói: “A, anh quả nhiên là mỹ nhân, những người kia không gạt tôi.”
Mạc Ngữ Phi cười nó, “Cậu quá khen.”
“Tôi là Johnny, anh nhất định biết tôi đi.”
Mạc Ngữ Phi gật gật đầu. Thiếu gia tập đoàn Houghton du lịch nước ngoài rốt cục đã trở về. Nhất định là nghe ai đó trước mặt hắn nói gì đó, vì vậy mới chạy đến đây nhìn một cái thử coi thủ hạ mới của cha mình có bộ dáng gì.
Johnny lập tức ngồi xuống bên cạnh Mạc Ngữ Phi, Mạc Ngữ Phi theo bản năng có chút kháng cự với việc tiếp xúc thân thể với người khác, bất giác rụt người ra sau, Johnny nghĩ rằng dục nghênh hoàn cự, hắn là kề sát vào một chút, “Nghe nói anh rất có khả năng, đem một sòng bạc có kết quả kinh doanh bình thường trở nên sinh động.”
“Đâu phải, làm hết phận sự thôi.”
Thấy Johnny còn muốn gì đó, vươn tay định kéo y, Mạc Ngữ Phi vừa tính ngăn lại, Dịch Thừa Phong đột nhiên xuất hiện ở cửa.
“Người kia là ai, sao lại không lễ phép như vậy.” Johnny lập tức hỏi.
Mạc Ngữ Phi thầm nghĩ, không lễ phép vẫn hơn cậu không gõ cửa liền xông vào phòng nghỉ người khác còn muốn lễ phép hơn.
“Đó là cận vệ của tôi.”
Thấy có người thứ ba, Johnny rốt cục không thò bàn tay ‘dê xồm’ của hắn chạm vào Mạc Ngữ Phi.
“Di, tóc của anh ta sao lại có màu trắng, bị bạch tạng sao?” Nhìn mái tóc bạc cột phía sau của Dịch Thừa Phong, Johnny hỏi.
Đại thiếu gia quả nhiên suy nghĩ đơn giản, Mạc Ngữ Phi lắc đầu nói, “Không phải.”
“Anh ta nhuộm?”
“Cũng không phải.”
“Đó là vì cái gì?”
“Vì cậu ta không phải là người a.”
“A…” Johnny nhất thời biến sắc, “Không phải người, vậy anh ta là gì? Là quỷ sao?” Vừa hỏi vừa khiếp sợ nhìn Dịch Thừa Phong.
Mạc Ngữ Phi một bên cười lớn trong bụng, một bên giải thích: “Vì cậu ta là thương lang, là lang yêu thú. Thương lang khi hoá thành nhân hình, bộ dáng trời sinh đã tóc bạc.”
“Nga,” Johnny bừng tỉnh đại ngộ, “Tôi biết rồi, anh là hồ ly.”
“Ân.” Mạc Ngữ Phi gật đầu.
“Có thể nhìn thử được không? Hình như rất thú vị.” Johnny đề nghị muốn nhìn hình thú của Mạc Ngữ Phi và Dịch Thừa Phong.
Chúng tôi cũng không phải đoàn xiếc thú. Dù nghĩ vậy trong bụng, Mạc Ngữ Phi nhìn nhìn người Dịch Thừa Phong bên cạnh diện vô biểu tình, mặc cho Johnny nghị luận nửa ngày, y cũng ra hiệu cho Dịch Thừa Phong, “Đương nhiên không thành vấn đề.”
Mạc Ngữ Phi và Dịch Thừa Phong nháy mắt hoá hình thú – đại hồ ly tuyết bạch cùng thương lang với bộ lông màu xám bạc, hình thể to lớn, khi Johnny nhìn thấy hồ ly thì biểu tình coi như điềm tĩnh, nhưng khi hắn nhìn đến Dịch Thừa Phong, đặc biệt răng nănh hơi hé lộ cùng ánh mắt hung ác đặc biệt của sói luôn nhìn thẳng về phía trước, Johnny không hỏi run lên một chút, lập tức nhảy dựng, “Tôi nhớ ra tôi còn có việc…” Nói xong, chạy đi như một cơn gió.
Mạc Ngữ Phi ngồi trên sofa cười không ngớt, “Thừa Phong, cậu có nhìn thấy sắc mặt hắn không? Thật là thú vị.”
Dịch Thừa Phong phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ của sói, “Tôi chỉ cần dùng ánh mắt đã đủ doạ hắn.”
“Thú vị, thật sự thú vị.”
“Cậu phải coi chừng y.” Bước vào chỗ này một thời gian, Dịch Thừa Phong nghe không ít những tin tức về các mối quan hệ lăng nhăng lớn nhỏ của Johnny, cậu tin rằng nhất định Mạc Ngữ Phi cũng biết, cậu chỉ nhắc nhở thôi.
“Ha hả, cùng lắm thì muốn dụ tôi bồi y trên giường, mạnh tay chơi bời một chút, không hơn.” Mạc Ngữ Phi cười hừ một tiếng.
“Cậu đừng đáp ứng hắn.”
“Đương nhiên! Thằng cha hắn tôi còn không bồi, đi bồi hắn?” Mạc Ngữ Phi khinh thường nói.
Trách không được Herve phải tìm trợ thủ bên ngoài, hắn ta chỉ có duy nhất một đứa con, lại chỉ biết ăn chơi, yêu hết mỹ nhân này đến mỹ nhân khác, là kẻ phong lưu không có chí lớn, Mạc Ngữ Phi không khỏi thấy bi thương giùm Herve, lão nhân này coi như là một thế hệ kiêu hùng, sinh được một đứa con trai quá thất vọng.
Từ lần sơ ngộ kinh diễm với Mạc Ngữ Phi, Johnny liền thường hay quấn lấy Mạc Ngữ Phi, lấy lý do là nghe Mạc Ngữ Phi kể cố sự về phương đông một chút, thực chất là công khai tỏ ra hy vọng có thể được một lần xuân phong với Mạc Ngữ Phi.
Hồ ly xuất thân từ nghiệp tình sắc đương nhiên biết trong tình huống như vậy phải làm sao để vừa không đắc tội với đối phương, lại bảo trụ bản thân an toàn rút lui. Lời nói và hành động của Mạc Ngữ Phi có giới hạn, cử chỉ thích hợp, khéo léo chu toàn với Johnny, vừa lợi dụng uy thế thiếu gia tập đoàn áp chế những kẻ muốn gây chiến với y, lại không để đối phương vì mong muốn không thành mà thẹn quá hoá giận.
Trong lúc nhất thời, lời đồn đãi lại nổi lên, nói Mạc Ngữ Phi là kẻ hầu hạ hai cha con, Mạc Ngữ Phi đương nhiên không đem những lời đó để trong lòng, bất quá phía Herve cần phải giải thích rõ, để tránh cho lão nhân khôn khéo này mất lòng tin ở y. Chọn một buổi chiều cùng uống trà, Mạc Ngữ Phi cười nói với Herve, “Johnny thật là là người đầy hiếu kỳ cùng mạo hiểm.”
“Đúng vậy, nói luôn thích du lịch, cũng thích chinh phục những thứ khó có thể chinh phục.”
“Thật sự là một hài tử đáng yêu.”
“Sao, cậu cảm thấy nói là hài tử sao?” Herve hỏi.
“Đương nhiên, tôi lớn hơn y khoảng mười tuổi.”
“Hài tử này gần đây luôn quấy rầy cậu.”
“Ha ha, rất nhiều người cảm thấy hứng thú với phương đông thần bí. Ta nghĩ nếu cậu Johnny tự mình đi du lịch một lần, y nhất định sẽ có thêm kiến thức về nơi đó hơn nữa.” Mạc Ngữ Phi cười nói.
Một bên nói chuyện phiếm, nhiệt độ không khí bất giác có chút nóng, Mạc Ngữ Phi cởi nút cổ trường sam, ngón tay như vô tình giữ lại chiếc vòng cổ nơi gáy. Ngân sức dưới ánh mặt trời chiếu rọi loé ra hào quang bảy sắc.
“Đó là gì?” Herve vẫn không phát hiện được Mạc Ngữ Phi đeo trang sức gì, vừa nhìn thấy không khỏi hỏi.
“Nga, một cái vòng cổ.”Ngữ khí Mạc Ngữ Phi lạnh nhạt trả lời.
“Ngân sắc thật đặc biệt.” Herve cảm thấy ánh sáng phản chiếu từ khối ngân sức quá chói mắt.
“Cái này tôi cũng chưa để ý đến. Đây là… một món quà.” Cái này Mạc Ngữ Phi tự mình tháo ra khỏi cổ Trầm Sở Hãn, bất quá nam nhân kia cũng không nói gì ngầm đồng ý, còn chủ động đeo vào cho y, coi như là món quà đi.
“Nga, là ai tặng cho cậu?” Herve cảm thấy hứng thú hỏi han.
Mạc Ngữ Phi cười, “Là nam nhân đầu tiên của tôi… cũng là người cuối cùng.”
Herve nghe xong cũng không lộ ra biểu tình kinh ngạc, Mạc Ngữ Phi thầm nghĩ, trước khi tuyển dụng y, nam nhân này nhất định đã điều tra toàn bộ chi tiết người được đặt vào vị trí này, như vậy cho dù hắn ta biết một chút chuyện về Trầm Sở Hãn cũng không kỳ quái.
“Cậu ta là một người không tệ đi.” Một lúc sau, Herve nói.
“Đương nhiên, anh ta chính là kiểu nam nhân mà hồ ly chúng tôi muốn có được.” Mạc Ngữ Phi hơi lộ ra vẻ kiêu căng, hiển nhiên đối với người yêu cũ của y thập phần hài lòng.
“Nói như thế nào?” Herve hỏi, tựa hồ muốn biết tiêu chuẩn phán xét nam nhân của hồ ly.
“Ân…” Mạc Ngữ Phi nghĩ nghĩ, “Rất cường thế, có loại lãnh tĩnh áp đảo tất cả, thành thục ổn trọng, rất đẹp trai, dáng người siêu hoàn mỹ, còn có…” Mạc Ngữ Phi lộ ra nụ cười ngọt ngào mang theo ý say mê, “Kỹ xảo lại không thể chê vào đâu được.”
Kỳ thật kỹ xảo Trầm Sở Hãn rốt cuộc có chê được hay không, Mạc Ngữ Phi cũng không biết, bở vì y và Trầm Sở Hãn cùng nhau, trước đó, y đã bị động chấp nhận sự ‘phục vụ’ của các ‘Thiếu gia’, ‘Công chúa’ qua, đương nhiên không thể so sánh được. Bất quá dáng người Trầm Sở Hãn hoàn mỹ là chắc chắn, hơn nữa, khoái hoạt của mỗi lần hoan ái đều làm người muốn chết, làm cho Mạc Ngữ Phi cảm thấy Trầm Sở Hãn là tốt nhất.
Thấy nam nhân hồ ly giải thích với thần tình đắc ý, Herve đột nhiên cười nói: “Vậy cậu tại sao lại rời khỏi anh ta?”
Chỉ một câu, nụ cười trên mặt Mạc Ngữ Phi thoáng chốc đông cứng, sau đó trong nháy mắt toát ra sự đau đớn, tiếp theo Mạc Ngữ Phi liền cố gắng tươi cười để che dấu. Gần như chỉ trong vài giây ngắn ngủi, biểu tình Mạc Ngữ Phi thay đổi, cộng thêm sự chân tình biểu lộ trong ánh mắt, làm Herve không khỏi dâng lên sự đồng cảm trong tâm.
“Bởi vì tôi là hồ ly a.” Mạc Ngữ Phi nhếch môi cười nói, tận lực đem sầu não cùng mất mát trong giọng nói giấu thật kín, nét mặt làm ra vẻ bất cần.
Herve tin rằng lý do Mạc Ngữ Phi nói ra không phải là toàn bộ, nhưng phần lớn là sự thật. Sự thẳng thắn bộc bạch của Mạc Ngữ Phi làm Herve đột nhiên cảm nhận được khoảng cách giữa họ được kéo gần hơn một chút, hắn ta cảm thấy hẳn có thể tin tưởng Mạc Ngữ Phi hơn chút nữa.
Sau khi báo cáo kế hoạch với Herve xong, Mạc Ngữ Phi nhận được sự đồng ý, một mặt y tiếp tục ở lại tập đoàn Houghton Australia đảm nhiệm chức vụ quan trọng hơn trong sòng bạc, mặt khác y bắt đầu âm thầm bắt tay một kế hoạch mới sắp xếp tập đoàn.
“Anh bận rộn quá nga.” Phát hiện Mạc Ngữ Phi luôn lấy công việc làm cớ để lảng tránh hắn, bảo trì khoảng cách với hắn, Johnny thập phần bất mãn. Đã quen biết được một thời gian, hắn cư nhiên vẫn chưa đem được con hồ ly này lên giường.
“Tôi đang bán mạng cho công ty đấy, Johnny thiếu gia.” Mạc Ngữ Phi ngồi sau bàn làm việc, một bên lật xem văn kiện, một bên trả lời.
“Không cần vất vả như vậy đi.”
“Đây là trách nhiệm.”
“Hay là, anh có thể thử một công việc thoải mái hơn một chút.” Johnny cười nói, muốn ám chỉ gì đó.
“Không có biện pháp, trời sinh tôi có mệnh lao lực.”
Johnny đứng lên khỏi chiếc ghế đối diện với bàn làm việc, bước đến bên cạnh Mạc Ngữ Phi, sắc đẹp của nam nhân hồ ly này khiến người ta mê mẩn, vẫn nghĩ thực dễ dàng nắm được trong tay, hơn nữa Johnny nghe không ít người nói qua hồ ly rất háo sắc, thích nhất làm làm chuyện kia, Mạc Ngữ Phi lại xuất thân từ nghiệp tình sắc, hắn vẫn nghĩ căn bản không cần ám chỉ gì cả, Mạc Ngữ Phi sẽ trực tiếp nhảy lên giường hắn.
Kết quả từ khi quen biết đến nay, một thời gian dài như vậy, cư nhiên cái gì cũng không phát sinh, không khỏi làm Johnny nóng vội. Muốn lấy thân phận thiếu gia ép buộc, lại cảm thấy làm như vậy hơi mất mặt, Johnny hy vọng con hồ ly này có thể sớm thông suốt một chút.
“Nghe nói bạn trai không ít.”
“Đúng vậy.” Mạc Ngữ Phi gật gật đầu, ánh mắt vẫn dán vào văn kiện. Y rất phiền lòng, phi thường muốn đuổi con ruồi bên cạnh đi chỗ khác, lại ngại mặt mũi của cha hắn nên không thể nói thẳng.
“Không biết tôi có được cơ hội đó không?”
“Đương nhiên không có!” Mạc Ngữ Phi trảm đinh tiệt thiết nói.
Johnny kinh hô, “Tại sao?”
Mạc Ngữ Phi đứng lên cầm kẹp giấy đi ra ngoài, “Tự mình ngẫm lại đi.”
“Tại sao?” Johnny chưa từ bỏ ý định đuổi theo sau Mạc Ngữ Phi.
Dịch Thừa Phong biết người nọ vẫn cứ quấn lấy Mạc Ngữ Phi, nên cậu luôn theo bên cạnh Mạc Ngữ Phi, rất nhiều lần Johnny đến tìm Mạc Ngữ Phi, thấy một cái bóng đèn đặc biệt chói sáng bên cạnh, chỉ có thể mất hứng quay về.
“Hắn cứ quấy rầy cậu, phải làm gì mới được đây?” Dịch Thừa Phong rất lo lắng, chỉ sợ cậu nhất thời sơ suất, để con tiểu sắc lang này có được cơ hội lấn tới.
Mạc Ngữ Phi cười không quan tâm: “Thằng cha hắn còn không quan tâm, cậu lo làm gì.”
“Ý gì đây?”
“Cậu thấy không phải sao? Herve đã cảnh cáo tôi đừng câu dẫn con hắn ta, muốn tôi đừng nghĩ lợi dụng có quan hệ với con hắn ta, tiến tới ở trên người hắn hoặc vơ vét lợi ích tập đoàn. Nhưng hắn ta cũng không phản đối con hắn lên giường với tôi, nói rõ ràng trong mắt họ tôi bất quá chỉ là món đồ chơi. Cũng không lấy làm lạ, hồ ly đầy tai tiếng bên ngoài, vốn không đem chuyện trên giường trở thành chuyện trọng đại gì. Johnny cũng nghĩ như vậy, hắn cho rằng dù sao tôi có thể ngủ với bất kỳ nam nhân nào, đương nhiên cũng có thể ngủ với hắn. Chỉ là như vậy.”
Dịch Thừa Phong cau mày, vẻ mặt giận dữ.
Mạc Ngữ Phi thấy được, cười vỗ vỗ vai Dịch Thừa Phong, “Được rồi, tôi cũng không nghiêm túc, cậu lại quá khẩn trương.’
“Vậy cậu thật sự…”
“Mới – không!” Mạc Ngữ Phi rất kiên quyết nói.
“Tôi lo hắn sẽ giở thủ đoạn gì đó. Tuy rằng nói tôi là cận vệ của cậu, cũng không phải người của tập đoàn Houghton, hắn ra lệnh cũng không làm gì được tôi, nhưng trăm lần được thì cũng có một lần không, nếu tôi bị điệu hổ ly sơn, sau đó hắn hoặc sẽ bỏ thuốc, hoặc sẽ ngang ngược đè cậu, vậy…”
Mạc Ngữ Phi cười ha ha, “Thừa Phong, cậu càng ngày càng thú vị, là điều lang ly sơn, ha ha.”
“Cậu còn cười được, nếu Trầm…”
Đô mắt sắc bén liếc qua, Dịch Thừa Phong lập tức đem lời sắp thốt ra nuốt trở lại, giống tiểu hài tử làm chuyện sai cúi đầu rụt vai lại.
“Đây là chuyện của tôi, không cần cậu lo! Cậu thật sự càng ngày càng giống như gà mẹ, cư nhiên cả chuyện tôi lên giường với ai cũng quản sao?” Mạc Ngữ Phi giận dữ nói.
“Tôi chỉ không muốn cậu hối hận.”
Thật là con lang biết cách nói làm đau lòng người, Mạc Ngữ Phi tức giận đến ngực không ngừng phập phồng, nhưng y lại không thể đem người bảo vệ đã từ nhỏ cùng lớn lên với y phạt được, cuối cùng y phất phất tay, “Tránh ra, đừng xoay xoay trước mắt tôi, đầu đều choáng hết rồi.”
Vài ngày say, nhân cơ hội Dịch Thừa Phong vì chuyện khác phải ra ngoài, Johnny lại đến tìm Mạc Ngữ Phi.
Vừa thấy nam nhân tóc vàng mặt tươi cười đi vào văn phòng y, Mạc Ngữ Phi đã biết hắn đến vì cái gì. Dịch Thừa Phong bị gọi đi chỉ e rằng cũng là chủ ý của hắn.
“Có việc sao?” Mạc Ngữ Phi hỏi.
“Cùng uống trà?”
Trà? Là giường đi, sao không nói cùng ngủ trưa luôn đi. Mạc Ngữ Phi cười thầm trong bụng, ngoài miệng nói như tiếc nuối: “Tôi phải họp.”
“Không đi không được sao?”
“Đương nhiên, đó cũng đâu phải là nói chuyện phiếm. Tất cả đều phải tham dự.” Kỳ thực bất quá chỉ là buổi họp hàng tuần theo thường lệ thôi.
Trên mặt Johnny hiện lên biểu tình thất vọng, thật vất vả mới chờ được cơ hội này, hắn không muốn cứ như mà bỏ qua. Đoán rằng lúc này cho dù bên trong văn phòng có phát ra động tĩnh gì, người ngoài cũng không dám tùy tiện xông vào, Johnny to gan bước đến bên cạnh Mạc Ngữ Phi, vươn tay như muốn ôm lấy vai Mạc Ngữ Phi.
Mạc Ngữ Phi xoay người, bánh xe của ghế trượt đi mang theo cả người ngồi trên đó tạo ra một khoảng cách nhỏ, tay Johnny giơ ra chụp vào khoảng không. Mạc Ngữ Phi im lặng nhìn Johnny, một câu cũng không nói, nụ cười quyến rũ một giây trước còn xuất hiện trên mặt y thoáng chốc biến mất, khuôn mặt thay đổi, tạo ra bộ mặt như của người khác, lãnh khốc nghiêm túc, mặt trầm như nước, hai mắt vốn tươi cười giờ phút này lộ ra sự lãnh lẽo nhàn nhạt.
Johnny hoảng sợ, hắn đột nhiên nhớ ra, người trước mắt tuy rằng là mỹ nhân, nhưng đồng thời cũng là dã thú, là hồ ly có vuốt sắc và răng nanh.
Lạnh lùng nhìn Johnny, Mạc Ngữ Phi trầm giọng: “Ta từ nhỏ đến lớn không thích người khác đến gần mình như vậy.”
Johnny giơ hai tay lên, “Này… nhìn đi… tôi không có ác ý.”
“Đương nhiên tôi biết, chính là tâm lý tôi không thể chấp nhận.”
“Anh chẳng lẽ không phải là hồ ly sao?” Johnny cảm thấy kỳ lạ, thiên tính hồ ly là háo sắc, nếu không thể để người khác đến gần, vậy như thế nào hôn nhau, như thế nào làm tình?
“Tôi dĩ nhiên là hồ ly, cậu không phải đã thấy rồi sao?” Biểu tình lạnh như băng trên mặt Mạc Ngữ Phi tiêu thất, mỉm cười lần nữa, lập tức hóa giải tâm tình vốn đang khẩn trương của Johnny.
“Thoải mái chút đi.” Johnny thầm nghĩ, nếu có thể khơi dậy sắc dục của hồ ly này, vậy khẳng định y sẽ làm cùng mình. Mạnh bạo sẽ không lãng mạn, không bằng tán tỉnh là được.
Johnny cố gắng đến gần lần nữa, lần này không bị cự tuyệt. Hắn vươn tay vuốt những sợi tóc trên vai Mạc Ngữ Phi, khen ngợi: “Mái tóc đen của anh thật đẹp, giống như lụa vậy.”
“Quá khen.”
“Đừng khiêm tốn, là thật sự rất đẹp, so với tóc của nữ hài tử còn đẹp hơn.”
Mạc Ngữ Phi cười, làn mi rũ xuống, Johnny chậm rãi rụt tay khỏi mái tóc y. Những sợi tóc bóng mượt lướt qua đầu ngón tay, mang theo một chút ngứa. Tâm Johnny nhói một cái. Con hồ ly này đúng là câu nhân. Y chậm rãi cúi người xuống Mạc Ngữ Phi, nhìn chăm chú vào mắt Mạc Ngữ Phi, Johnny để lộ nụ cười ôn nhu. Hắn nghĩ chỉ cần hôn được Mạc Ngữ Phi, hắn còn có cách thu phục được con hồ ly này.
Hơi thở ấm áp phả lên mặt, Johnny rốt cuộc nhịn không được, hắn vươn tay ôm chặt Mạc Ngữ Phi, ấn y vào ghế, “Đừng giỡn nữa, anh biết tôi muốn gì!”
Vừa dứt lời, Johnny cảm thấy cơn đau nhói từ cổ truyền đến, trong lúc bị phân tâm Mạc Ngữ Phi đã dùng sức đẩy hắn ra. Đưa tay sờ cổ, đầu ngón tay mang theo vết máu, lúc này Johnny mới nhìn thấy cây bút máy Mạc Ngữ Phi cầm trong tay, là y vừa rồi đang cầm để viết.
Khẽ nheo mắt lại, Mạc Ngữ Phi vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên mặt, nắm trong tay cây bút máy được coi là vũ khí, bình tĩnh nhìn Johnny.
Đau đến mức kêu lên một tiếng, Johnny lấy che vết hoa ngân trên cổ, người này xuống tay thực độc ác, dường như đâm rất sâu. Đối diện với ánh mắt cười như trăng non của Mạc Ngữ Phi, hắn lại không thể thật sự sinh khí.
“Anh muốn bao nhiêu tiền?” Johnny đơn giản hỏi thẳng.
Mạc Ngữ Phi chắc lưỡi, “Sách, Johnny thiếu gia, với cậu cầm tiền không bằng chìa tay với cha cậu đi.”
“Anh lấy sao?” Johnny lập tức truy vấn.
“Cậu đi hỏi ông ấy đi.”
Johnny nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Không, anh không có.”
Nhìn nam nhân thanh tú cười ngọt ngào trước mặt, con hồ ly này tươi ngon như trái đào lại lạnh như sương tuyết, làm Johnny càng muốn chinh phục y. Mặc dù biết đây là thử thách lớn, nhưng quá trình như vậy không phải sẽ có cảm giác thành tựu sao? Mạc Ngữ Phi quyến rũ lại ngoan độc, thật muốn biết cảm giác đem y đặt dưới thân cho đến khi nghe được y van xin tha thứ, nhất định rất tuyệt đi.
Dịch Thừa Phong vội vàng hoàn thành công việc bên ngoài xong liền trở lại, cậu vào văn phòng Mạc Ngữ Phi hỏi: “Có phải có người đã đến?”
“Nếu cậu muốn nói đến Johnny, thì đúng.” Mạc Ngữ Phi cũng ngẩng đầu lên, nói.
“Tôi đã biết sai tôi ra ngoài làm việc là hắn nhúng tay vào!” Dịch Thừa Phong phát ra tiếng gầm khẽ, “Hắn có làm gì cậu không/”
Mạc Ngữ Phi ngẩng đầu liếc nhìn Dịch Thừa Phong một cái, “Sách, cậu thấy tôi là người dễ nghe theo điều khiển như vậy sao?”
“Tôi sợ cậu chịu thiệt.”
“Nam nhân thôi, có gì chịu thiệt hay không chịu thiệt. Cậu đừng lúc nào cũng căng thẳng, thoải mái một chút.”
“Cậu không cần nhu thế.” Dịch Thừa Phong thực lo lắng Mạc Ngữ Phi sẽ cam chịu.
Mạc Ngữ Phi đứng lên, tựa hồ muốn tránh khỏi mấy lời cứ lặp đi lặp lại của Dịch Thừa Phong, “Tôi biết, tôi biết. Cậu sắp biến thành nhũ mẫu rồi có biết không? Thừa Phong, đó là cảm giác lúc này của tôi.”
Thương lang hung ác và nhũ mẫu? Y đem huy hiệu cận vệ trở thành gì vậy? Dịch Thừa Phong dở khóc dở cười, đứng tại chỗ.
Johnny bị giáo huấn một lần, nhưng hắn cũng không ngoan ngoãn hơn, dù sao cũng rảnh hơn người khác, chỉ cần có thời gian liền tiếp tục quấy rầy Mạc Ngữ Phi. Lúc này Mạc Ngữ Phi thật sự thật sư hy vọng có thể xuất hiện một vị mỹ nhân thu hút sự chú ý của Johnny, để y còn được thanh tĩnh. Mạc Ngữ Phi biết khoảng thời gian Johnny theo đuổi y vẫn không ngừng lên giường cùng người khác, đại thiếu gia tập đoàn Houghton mới không thiếu bạn tình. Johnny chính là vì không chiếm được Mạc Ngữ Phi, nên mới không chịu dừng tay.
Thực phiền phức muốn chết. Nhìn nam nhân như còn ruồi bên cạnh, Mạc Ngữ Phi mắng một câu trong bụng.
Hôm nay đang đi kiểm tra thường lệ, Mạc Ngữ Phi bị Johnny bắt gặp, hắn lập tức vứt hết tất cả đi theo, hơn nữa thỉnh thoảng còn cọ cọ xát xát. Ngại trước mắt nhiều người, Mạc Ngữ Phi không muốn làm cho mất mặt, nên một câu cũng không nói. Còn Johnny trước mặt ánh mắt lạnh lùng của Dịch Thừa Phong lại tiếp tục quấy rầy y.
Một nhóm kiểm tra đi vào phòng giám sát sòng bạc, khi trưởng nhóm an ninh đang trực ra báo cáo, nói bắt được một người trong lúc đánh bài đã gian dối.
Mạc Ngữ Phi hỏi: “Là ai?”
“Là thủ hạ của Perry.”
“Quan tâm hắn là thủ hạ của ai, quy củ tối thiểu còn không hiểu thì làm được trò trống gì?” Mạc Ngữ Phi mắng, “Bắt hắn đem hết tiền lừa được phun ra.”
“Vâng.”
“Cắt đứt ngón cái, đuổi hắn ra ngoài.”
Khi nói những lời này, ngữ khí Mạc Ngữ Phi bình tĩnh giống như đang dặn mang cho khách một chiếc hamburger, mà những người khác cũng mang biểu tình bình tĩnh như vậy. Johnny theo bản năng nhìn nhìn tay mình, mới vừa rồi hắn còn kêu la ồn ào liền trầm mặc.
Sau khi kiểm tra kết thúc, Mạc Ngữ Phi quay trở lại văn phòng, Johnny theo sau y, hắn vẫn luôn làm mấy động tác lén lút lại đột nhiên im lặng như một con chó nhỏ.
“Cậu có chuyện gì sao?” Mạc Ngữ Phi hỏi, “Để tôi còn đi gặp khách hàng.” Nam nhân hồ ly ám chỉ y muốn đuổi người.
“Vẫn luôn làm như vậy sao” Johnny nhỏ giọng hỏi.
Johnny vẫn được bảo bọc dưới cánh của cha mình không sầu không lo mà lớn lên, được mọi người chở che, hắn tuổi còn trẻ lại không có dã tâm, chưa từng tham gia vào chuyện tập đoàn, khờ dại một chút là không thể tránh khỏi. Mạc Ngữ Phi biết điều đó, vì vậy cười nói: “Sao thế?”
“Ngón cái không có, công dụng của bàn tay sẽ giảm bớt một nửa.” Johnny nói.
“Nga,” Mạc Ngữ Phi lên tiếng, bắt đầu thản nhiên làm việc.
“Nhất định phải cắt đứt ngón tay sao?”
Mạc Ngữ Phi ngẩng đầu, trong mắt lộ ra hàn quang, không có tình cảm, ánh mắt mơ hồ như hạt pha lê hắc sắc làm Johnny đột nhiên cảm thấy bắt đầu sợ hãi, đây rõ ràng là ánh mắt xem sinh mệnh như chất vô cơ, mà nụ cười trên mặt Mạc Ngữ Phi lúc này càng có vẻ quỷ dị.
“Ngón tay sao? Ai, tôi rất nhân từ, trước kia chúng tôi còn phải lưu lại cả cánh tay nữa kìa.” Nói xong, Mạc Ngữ Phi lại tiếp tục làm việc.
Johnny đã sớm nghe nói đủ chuyện trước đây ở Hương Đảo của Mạc Ngữ Phi, thật sự hiểu được cá tính, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng không được thoải mái. Con hồ ly này tuyệt đối không phải là món đồ chơi trên giường, muốn nuôi dưỡng y, đầu tiên phải tìm hiểu tính tình y, còn có, phải sẵn sàng chịu bị cắn bởi những chiếc răng nhọn. Sau sự kiện kia, tâm tình Johnny vốn không đem được Mạc Ngữ Phi lên giường sẽ không bỏ qua dần mờ nhạt, tuy ý niệm phải hưởng thụ con hồ ly vẫn còn tồn tại trong đầu, cũng không nôn nóng chấp nhất nữa.
“Cậu đã làm gì?” Dịch Thừa Phong tò mò hỏi.
Mạc Ngữ Phi cười phì một tiếng, “Cái gì cũng không làm.”
Thời gian trôi qua thật nhanh, lại nửa năm trôi qua, Mạc Ngữ Phi chứng minh năng lực làm việc của y với Herve, y thăng chức, trừ bỏ quản lý sòng bạc như trước, đồng thời y còn quản lý thêm hai khách sạn, cũng chuẩn bị triển khai nghiệp vụ mới trong tương lai.
Công việc bận rộn làm Mạc Ngữ Phi bắt đầu vấn đề trợ thủ, y sẽ không chọn trong nhóm nhân viên quản lý cấp cao của tập đoàn Houghton, biết rõ những kẻ đó khó có thể quản lý, Mạc Ngữ Phi quyết định đào tạo người mới, một cấp dưới sẽ nghe lời y.
Herve phát hiện được việc làm của Mạc Ngữ Phi, tỏ ý phản đối. Suy nghĩ của hắn ta Mạc Ngữ Phi cũng hiểu được, nếu Mạc Ngữ Phi đột nhiên mang theo thủ hạ được đào tạo qua chỗ khác làm, Herve có thể chịu thiệt. Biết Herve nghi ngờ y, hơn nữa biết rõ sự nghi ngờ này mặc cho y đạt được thành tích ra sao vẫn sẽ tiếp tục, Mạc Ngữ Phi trước sau vẫn thản nhiên. Vốn hồ ly trên thế giới là từ nghi kỵ và hoài nghi mà tạo thành.
“Chọn trong nhóm quản lý hiện tại đi, như vậy tốt hơn.” Khi Herve cùng mọi người nói chuyện đã nói như vậy.
“Vâng, tôi biết.”
“Một khi đã biết, vậy cậu còn tuyển người này là có ý gì?” Herve khẽ đặt một phần văn kiện lên bàn.
“Nàng là một quản lý nhân tài rất giỏi.”
“Tập đoàn Houghton có rất nhiều quản lý nhân tài giỏi.”
“Ngài hãy nghe tôi nói,” Mạc Ngữ Phi giải thích, y cũng không có ý thuyết phục Herve, y chỉ hy vọng Herve có thể hiểu được, chọn một người như vậy để tham gia vào kế hoạch mới là muốn tốt cho tập đoàn, “Bằng cấp, kinh nghiệm, và các phương diện của nàng đều rất xuất sắc, nàng xuất thân trong gia đình hắc đạo, lại khéo quản lý, hơn nữa lớn lên ở Hương Đảo, đối với hoàn cảnh ở đó rất am hiểu. Kế hoạch mới trong tương lai cần phải có một thành viên như vậy tham gia. Nàng còn có thể là người thứ ba giám sát mọi việc, trực tiếp báo cáo với ngài.”
Nghe Mạc Ngữ Phi nói như vậy, sắc mặt Herve dịu lại, “Trực tiếp với tôi?”
“Đúng vậy. Đi ra ngoài, mệnh lệnh có lúc không thể. Rất khó đảm bảo sau khi đến Hương Đảo không có người ngầm làm việc gì đó. Tôi nghĩ ông hiểu được, những chuyện đó tôi có thể phát hiện ra được, nhưng không ngăn chặn được, huống chi có người căn bản sẽ không nghe lời tôi.. Sự có mặt của nàng là lực lượng kiểm soát và cân bằng. Có lẽ có vài vấn đề nàng cũng vô pháp ngăn cản, nhưng nàng có thể báo cáo với ngài, từ ngài nhận quyết định trực tiếp.”
“Ân…” Herve trầm ngâm, bắt đầu suy tư.
“Tin rằng ngài cũng đã quan sát nàng một thời gian, nàng xử lý quả quyết, kiên nghị, sắc sảo, sát phạt quyết đoán, hơn nữa nàng làm việc công bằng, không thiên vị, cũng không dễ bị ý kiến người khác lay chuyển, là người có ý thức tự chủ rất mạnh, có nàng ở đó, có thể bù đắp thiếu sót của tôi.” Hồ ly đa nghi, đôi khi chỉ cần đắn đo phải trái ngược lại làm hỏng việc, cần có một người không dao động ở bên cạnh trợ giúp. Mạc Ngữ Phi đều không phải khen ngợi, sau khi y quan sát mới đánh giá được như vậy.
Herve gật đầu, “Cậu nói không sai,” nghĩ nghĩ, Herve lại nhíu mày, vẻ mặt khó xử nói: “Chính là… nàng ta là nữ nhân…”
“Nữ nhân, ha ha, có rất nhiều nam nhân còn không được quyết đoán cơ trí như nàng đâu. Lại nói, nữ nhân so với nam nhân trung thành, không dễ chấp nhận cám dỗ, vô luận là tiền tài hay là – sắc đẹp.” Mạc Ngữ Phi cười nói.
Herve chỉ Mạc Ngữ Phi nói: “Chuyện này sẽ làm người ta nghi ngờ động cơ của cậu.”
“Còn một thứ quan trọng nữa, nàng làm việc có tâm, cầu tiến, nhưng không có dã tâm.”
Mạc Ngữ Phi lộ ra nụ cười giảo hoạt, y biết Herve nói ‘động cơ’ là lo lắng có vài người dụng tâm kín đáo đồn đãi Mạc Ngữ Phi tham luyến nữ nhân, còn Mạc Ngữ Phi chỉ ‘động cơ’ là muốn nói dã tâm của nữ nhân nhỏ hơn nam nhân, sẽ không đe doạ đến địa vị của hắn ta.
Herve cười ha hả, “Cậu thật là không thành thật.”
“Ngài biết đó, tôi là hồ ly.”
Sau một phen đánh giá trong lòng, Herve cũng cho rằng người Mạc Ngữ Phi đề cử không tệ, hắn ta ký tên lên văn bản.
Mạc Ngữ Phi chọn một nữ nhân là trợ lý cho y cũng có lý do, sự ôn nhu tỉ mỉ của nữ nhân cùng với chu đáo là những gì y cần, đồng thời, cùng nàng một chỗ, có thể làm lá chắn cho nhau, ngăn cản sự quấy rầy của những người khác phái hoặc đồng tính làm người ta chán ghét, lại có thể tạo ra những vụ tai tiếng đánh lừa, làm thế nào cũng đều có lợi.
Hương Xuyên – chính thức trở thành trợ lý của Mạc Ngữ Phi, tham gia vào kế hoạch mới mở rộng tập đoàn Houghton.
Johnny đương nhiên không bỏ qua cơ hội nhìn mỹ nhân mới, hắn là người đầu tiên chạy đến. Hương Xuyên là cô nương Hương Đảo, mái tóc ngắn màu đen, mày rậm mắt to, dáng vẻ trang nhã, là nữ nhân lạnh lùng mạnh mẽ tiêu chuẩn. Johnny sau khi nhìn qua cảm thấy không hợp khẩu vị, khuôn mặt lộ vẻ tiếc nuối.
“Sao vậy, là một mỹ nhân a.” Mạc Ngữ Phi trêu chọc.
“Quá mạnh mẽ. Tôi thích kiểu người ngọt ngào dịu dàng, khuôn mặt chữ điền của nàng nhìn không thoải mái, hơn nữa dáng người cũng không đẹp, muốn thành nữ nhân của tôi, tối thiểu phải có E cup.”
Nghe Johnny miêu tả Hương Xuyên như vậy, Mạc Ngữ Phi cười thầm, ngoài miệng lại khen ngợi: “Mắt cậu cũng thật cao.”
“Nàng nha, vừa nhìn thấy đã biết là nhân vật lợi hại. Chính là kiểu người nếu gặp sắc lang trên xe buýt, sẽ thưởng cho y một tát trước mặt mọi người, bị người ta khi dễ sẽ lập tức cho y một bài học.” Johnny lộ ra thần sắc ‘tiểu sinh sợ hãi’.
Mạc Ngữ Phi cười ha ha.
Thấy Mạc Ngữ Phi cười, Johnny lấn tới: “Bộ dáng nàng còn không đẹp bằng anh.” Tiếp theo muốn ôm Mạc Ngữ Phi, Mạc Ngữ Phi bất động thanh sắc lui về sau mấy bước.
“Tôi nói thật, anh thật sự đẹp hơn nàng, khuôn mặt anh, rất phiêu lượng.” Johnny vội vàng bày tỏ thành ý.
“Tôi đương nhiên biết mình phiêu lượng.” Mạc Ngữ Phi nói, vén mái tóc dài ra sau.
Johnny tâm động, đang muốn bước lên trước, Dịch Thừa Phong lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hắn, làm Johnny giật thót mình.
“Anh đến từ bao giờ?”
“Tôi vẫn luôn ở đây.”
“Đi đứng làm gì mà không có tiếng động!” Johnny trách.
“Vì có thảm.”
Dịch Thừa Phong bĩu môi diện vô biểu tình cùng Johnny biểu tình phong phú đối lập rõ ràng, thấy Mạc Ngữ Phi cười không ngừng, Johnny thức thời tránh đi.
Mạc Ngữ Phi thầm nghĩ, chỉ cần Hương Xuyên còn đi theo y, y nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn, quyết không để nàng bị ép uổng.
Là nữ nhân, Hương Xuyên đi lại trong hắc đạo có rất nhiều chỗ bất tiện, không ít người nhìn nàng thèm thuồng, đương nhiên không phải yêu thương gì, bất quá chỉ là đùa bỡn tình cảm. Bản thân Hương biết rõ điểm này, nàng sẽ lảng tránh, nhưng không cách nào ngăn được quấy rầy xảy ra.
Mạc Ngữ Phi che chở Hương Xuyên gấp bội, tận lực giúp nàng ngăn cản những chuyện khó xử mà nữ nhân không dám đối diện. Hương Xuyên biết Mạc Ngữ Phi làm những chuyện này hoàn toàn xuất phát từ chân tâm. Một mặt thì tiến cử nàng, lại là người bảo hộ nàng, Hương Xuyên tự nhiên hiểu được, có đi thì có lại, nàng thực trung thành với Mạc Ngữ Phi, làm trợ thủ đắc lực cho y.
Tác giả :
Lâm Tử Tự