Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
Quyển 3 - Chương 37
Lâm Cảnh Phong dẫn theo rất nhiều người, nhưng Đường Du chỉ có một thân một mình.
Đường Du đứng trong lòng núi Kê, cậu đang tìm xưởng chế tạo vũ khí bỏ hoang, cậu đưa tay đè lỗ tai, nơi đó có đeo một cái máy ear zoom, ngoại trừ tiếng gió ù ù thì chẳng còn âm thanh nào khác.
Cậu ra ngoài lần này mục đích là để đi chơi, sẵn tiện sưu tập tư liệu luôn.
Súng ống toàn chuộng mấy món nghiệp dư, trong tay Đường Du có một bản vẽ súng bắn tỉa do thiên tài thiết kế súng vào thời Liên Xô cũ Mikhail Timofeyevich chế tạo ra, nhưng cậu còn thiếu vài kết cấu linh kiện.
Tác phẩm của thiên tài thường có sẵn tính siêu việt và sự bền chắc, Mikhail chính là nhân tài kiệt xuất trong số đó, súng ống do ông thiết kế đã vượt qua mọi thời đại, không bao giờ bị thời gian đào thải, trăm năm mà chẳng suy suyễn_____AK47 chính là ví dụ tốt nhất.
Khẩu AK47 đầu tiên ra mắt vào năm 1947, trải qua cả một thế kỷ đằng đẵng mà vẫn chưa bị vứt bỏ.
Nhưng vào trước 1949, Mikhail từng thiết kế một loại súng trường tự động khác, tuy nhiên lực phản chấn của loại súng trường này quá lớn, nên không thể bán chạy, cuối cùng trở thành hàng tồn kho. Đường Du có được một tấm bản vẽ, định theo đó cải tiến loại súng trường này, điều chỉnh xong sẽ làm lại một khẩu, nhưng từ năm 1927 nó đã ngừng sản xuất rồi. Bản vẽ đầy đủ nằm trong kho hồ sơ nước Nga, Đường Du vô phương đọc được, nhưng cậu biết nơi sản xuất loại linh kiện này, chính là ở trên địa bàn của Bạch Sùng Hi – tập đoàn quân phiệt Quế hệ. Nhà máy vũ khí bỏ hoang đã hơn trăm năm, tuy phần lớn thiết bị đều đã gỉ sét, song vẫn còn nguyên vị trí, chỉ cần tìm được khuôn đúc, phân tích dây chuyền sản xuất là không khó để tái chế lại số linh kiện kia.
Vì thế Đường Du một thân một mình tới đây.
Toàn thân Đường Du trang bị đầy máy móc công nghệ cao, nào là kính quét tia hồng ngoại có thể giúp cậu phân biệt hết thảy vật thể phóng xạ nhiệt năng xung quanh, nào là máy ear zoom mini lọc tạp âm, giúp thính giác cậu bao phủ diện tích lên đến 9km2, dưới sự trợ giúp của nó, Đường Du có thể nghe rõ mồn một tiếng kêu của con chuột đồng bên kia đỉnh núi.
Đường Du mở laptop, khởi động thiết bị quét hình nhà máy hoang, đúng lúc này, cậu nghe thấy từ trong máy ear zoom truyền ra âm thanh động cơ.
1h đêm, đã quá giờ Tý, khắp nơi đen kịt một mảnh.
Lâm Cảnh Phong dừng xe phía sau một gian nhà máy, lái vào trong sân, mượn bức tường che giấu xe jeep. Tuy nơi này không có cảnh sát tới, nhưng cẩn thận chút vẫn hơn.
Triển Hành xuống xe, Lâm Cảnh Phong dẫn mọi người đi dỡ đồ xuống.
Triển Hành cứ cảm thấy trong này có cái gì đó, cậu lấy đèn pin rọi rọi, tiến sát đến cửa sổ nhà máy dòm vào, bên trong truyền ra một tiếng lộp bộp.
“A a a_____!” Triển Hành phát điên gào thét.
Lâm Cảnh Phong, Hoắc Hổ, Hồ Dương, Tống Thần Vũ, Trương Huy năm người đang khuân đồ, thình lình bị dọa muốn nhảy dựng.
Lâm Cảnh Phong nạt: “La cái gì! Làm hết hồn hết vía”
Đường Du núp dưới một cỗ máy thình lình nghe tiếng rống của Triển Hành ở bên ngoài, lập tức trong đầu kêu ông một tiếng, thiếu chút nữa vỡ màng nhĩ.
Triển Hành: “Giúp không khí sôi động chút ấy mà”
Mọi người: “…”
Tống Thần Vũ đánh giá: “Cậu em hài hước thật” Tiếp theo tỏ vẻ dở khóc dở cười, khuân rương nước tinh khiết xuống. Cách đó không xa chính là hầm trú ẩn, bọn họ dỡ hàng xuống, chuẩn bị mang đồ vào trong đó.
Triển Hành: “Bên trong hình như có người?”
Lâm Cảnh Phong: “Chuột đó, chẳng có ai đâu”
Triển Hành đẩy đẩy cánh cửa sắt gỉ sét, đi vào trong.
Gió núi lạnh lẽo thổi lùa vào, Triển Hành lấy đèn pin chiếu tứ phía, chuột cũng chả có lấy một mống, ánh đèn pin chiếu lên thiết bị cơ khí trong bóng tối, đó là một cái bàn cán thép, trải qua trăm năm, băng chuyền bên trên đã trở nên mục nát, kế bên còn có máy đục sắt thép, mũi khoan của nó dừng ở giữa không trung, đã gỉ sét non nửa.
Lúc này Đường Du đang núp dưới bàn cán.
Có một cánh tay vỗ vỗ lên vai Triển Hành.
“Oa a a_____!” Triển Hành xù lông gào lên.
Lâm Cảnh Phong: “Đừng có giả bộ dễ thương”
Đầu Đường Du lại kêu ông một phát, hiệu quả của máy ear zoom quá tốt, giống như Triển Hành đang trực tiếp hét to vào lỗ tai cậu vậy, Đường Du suýt nữa hộc cả máu.
Triển Hành: “Hắc hắc hắc”
Triển Hành tắt đèn pin, ngoài cửa sổ vầng trăng lại nhô ra, ánh sáng mông lung xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh nứt vỡ chiếu vào nhà máy hoang, Lâm Cảnh Phong cởi găng tay xuống, tùy tiện tìm một nơi dựa vào, nói: “Qua đây”
Triển Hành kề sát qua, hai người mặt đối mặt ôm nhau, cậu cảm giác được vật dưới háng Lâm Cảnh Phong đã cương rồi, nó đang đội đũng quần y.
Một ngày trước ở Bắc Kinh ăn cơm xong liền lên xe lửa, khi tới Liễu Châu cũng chưa hề thân mật gì nhiều, Lâm Cảnh Phong ôm Triển Hành hôn một hồi, Triển Hành miên man suy nghĩ trong đầu, chợt hỏi: “Thực sự có chuyện cương thi vương dạo bước trong đêm sao?”
Lâm Cảnh Phong thờ ơ nói: “Sáu mươi năm trước đã từng phát sinh rồi, ba em kiến thức rộng rãi, không có nói cho em nghe sao?”
Triển Hành ngạc nhiên nói: “Thật à? Lục Thiếu Dung rất ít khi nói về mấy chuyện bát quái này”
Lâm Cảnh Phong nói: “Cuối thế kỷ trước, vào năm 1995, ở Tứ Xuyên đã từng nhốn nháo một trận. Người ta đồn rằng có một ngôi cổ mộ ở Tây sơn bị mất trộm, muốn nghe một chút không?”
Triển Hành: “Là về cương thi à?”
Lâm Cảnh Phong: “Tây sơn Tứ Xuyên, vào thế kỷ trước đã xảy ra một vụ án cổ mộ mất trộm có nhân số tử vong lớn nhất, liên lụy rất rộng, ở bản địa có người trình báo lên cục công an, bảo rằng cổ mộ cỡ lớn ở khu S05 bị đào quật. Sau khi hình cảnh tới điều tra, dù nơi đó là vùng núi, nhưng ngay trong phạm vi phủ sóng mà điện thoại lại lẫn rất nhiều tạp âm nghiêm trọng, khiến cho đội điều tra gặp khó khăn về việc liên lạc”
“Về sau có ảnh chụp, họ phát hiện hai mươi hai tòa cổ mộ liên tiếp đã bị khai quật, từng cỗ quan tài đều bị bật nắp, trong quan tài trống rỗng, nhưng vật tùy táng trong mộ lại còn nguyên vẹn hoàn hảo, hiện trường cũng chẳng có dấu vết xẻng đào bới”
Triển Hành: “Không phải do trộm mộ làm ư?”
Lâm Cảnh Phong hỏi ngược lại: “Em nghĩ sao?”
Đường Du vừa tháo tai nghe xuống, đắn đo nửa ngày lại đeo trở về, quyết định nghe xem bọn họ nói gì.
Cậu đè nhẹ thấu kính hồng ngoại, tiến hành quét hình xung quanh nhà máy, phát hiện ra bảy thể nhiệt năng hình người đang hoạt động.
Hai nhân hình đang đứng bên cửa sổ là người nào?
Đường Du điều chỉnh thấu kính, từ nhà máy ra đến con đường đá vụn lại có thêm bốn đường nét nhiệt năng hình người nữa, họ đi tới đi lui, giống như đang khuân đồ, trong đó có một người cao cỡ thước chín…Hào quang màu đỏ cam của hắn tỏa ra mạnh hơn những người khác nhiều…Nhiệt độ cơ thể khá cao, năng lượng tràn trề.
Bọn họ là trộm ư? Tính trộm thứ gì? Căn cứ theo âm thanh động cơ…là xe jeep Mitsubishi 6 xi – lanh, chắc sẽ không dùng để chuyển máy móc, mục tiêu phỏng chừng không phải là nhà máy.
Đường Du quay đầu qua, hướng về phía đường nét nhiệt năng hình người thứ bảy, nhiệt năng này thấp hơn rất nhiều…Nó có màu cam mờ tối.
Nhiệt năng hình người thứ bảy đứng cạnh chân tường phía sau nhà máy, chẳng hề nhúc nhích.
Đường Du thầm nghĩ: đang tiểu tiện chăng?
Triển Hành ngẫm nghĩ, rồi nói: “Cũng có khả năng là có người giở trò? Thật nghĩ không thông, nếu bị đào trộm, vậy chẳng phải sẽ mang vật bồi táng đi sao? Ngôi mộ bị đào từ trong ra hay từ ngoài vô? Có nhìn ra được không?”
Lâm Cảnh Phong nói: “Không nhìn ra được, khi ấy các nơi Nam Sung, Thành Đô, Đô Giang Yển ra lệnh giới nghiêm, đều nhận được thông báo, trường học tan sớm, các đơn vị cũng tan tầm trước thời hạn”
Triển Hành: “…”
Lâm Cảnh Phong lại nói: “Sau đó một thời gian dài, điện thoại liên lạc, di động, radio và loa TV bản địa thường xuyên phát ra tạp âm. Đó là một loại âm thanh rất kỳ quái, giống như có người đang gian nan thở dốc, hoặc đang nôn mửa…Hù…”
Triển Hành sởn tóc gáy: “Oa a a______!”
Lâm Cảnh Phong bật cười, Triển Hành tức giận nói: “Buồn cười lắm sao?!”
Lâm Cảnh Phong: “Đừng làm bộ làm tịch, em thật ra chẳng sợ tý nào”
Triển Hành cười hắc hắc: “Em chỉ muốn chọc anh chơi thôi, anh cười lên rất đẹp, sao không cười nhiều hơn chút”
Lâm Cảnh Phong quay người đi: “Ừm, vậy sau này sẽ cười nhiều hơn”
Triển Hành: “Trên đầu con cương thi này bộ có gắn dây anten sao? Ngay cả máy thu thanh cũng nghe được tiếng thở của nó…Hôm nào mở TV, chắc không phải sẽ thấy được cương thi truyền bá tin tức, hoặc tiết mục giải trí cương thi, tuyển tú coi mắt gì gì đó cho cương thi luôn chứ, aiz, sư phụ chờ đã…”
Lâm Cảnh Phong tung cước đá Triển Hành văng ra một chút, Triển Hành nằm trên máy tiện, thấy cái đe nghiền khổng lồ đen nhánh trên đầu, lập tức lộn vòng ngồi dậy, kéo tay Lâm Cảnh Phong rời đi.
“Ổn cả chưa?” Lâm Cảnh Phong ra ngoài nhà máy, hướng ra phía xa hỏi.
Hoắc Hổ mang một cái bàn nhỏ ra ngồi trước hầm trú ẩn uống sữa bò: “Ổn rồi”
Mọi người đứng trước cửa hầm trú ẩn, Lâm Cảnh Phong bắt đầu phân phối nhiệm vụ: “Đầu tiên là dò đường, chúng ta cần phải ra ngoài trước lúc hừng đông, xuống núi quay về nghỉ ngơi, Hoắc huynh đệ và Hồ Dương theo tôi một chuyến, em…tiểu Tiện”
Lâm Cảnh Phong bắt đầu đau đầu, xuống dưới chỉ để thăm dò thôi, không giống mấy lần trước cứ thế trực tiếp quật mộ, nếu Triển Hành cùng tiến vào hầm trú ẩn, quá nửa sẽ gây thêm phiền, nhưng để cậu ta ở lại bên trên mình lại không yên tâm.
Tống Vũ Thần chủ động nói: “Tôi theo mấy anh xuống”
Lâm Cảnh Phong nhìn Triển Hành một cái, trong ánh mắt chứa vẻ thương lượng, y nói: “Lần xuống này bọn anh không có tìm đồ, chỉ xem đường thôi, em ở lại trên này được không? Lần sau hẳn xuống cùng nhé?”
Triển Hành có chút mệt mỏi, hiếm thấy đáp: “Được a, anh mau ra chút nhe”
Lâm Cảnh Phong còn chưa nói xong, Hồ Dương đã bật đèn pin đi vào hầm trú ẩn, Trương Huy nói: “Còn tôi, tôi canh chừng”
Lâm Cảnh Phong vẫn cứ không yên tâm lắm, dù sao những người ở nơi này đều mới quen biết chưa bao lâu, chỉ có mình Tống Thần Vũ thoạt nhìn là đáng tin, hơn nữa hắn cũng đang cần tiền gấp cho người mẹ ở nhà chữa bệnh, mà tiền đều ở trong người Lâm Cảnh Phong, nên y trái lại không lo lắng Tống Thần Vũ có thể giở trò gì.
Duy chỉ có người tên Trương Huy này là Lâm Cảnh Phong triệt để xa lạ, hoàn toàn nhìn không thấu.
Tống Thần Vũ nói: “Bằng không tôi cũng ở lại phía trên?”
Lâm Cảnh Phong hơi suy tư, rồi gật đầu, vì thế y cùng hai người Hoắc Hổ và Hồ Dương tiến vào hầm trú ẩn.
Hầm trú ẩn Kê sơn đã hơn một trăm năm không được sử dụng qua, nhưng Lâm Cảnh Phong lại cảm thấy nơi này không giống địa đạo từng thấy trước đây cho lắm, về phần không giống chỗ nào, Lâm Cảnh Phong cũng chẳng rõ.
Dường như quá mức im ắng, Lâm Cảnh Phong lấy đèn pin ra.
Hoắc Hổ xua tay: “Không cần, tôi thấy được”
Hắn gỡ kính mát xuống, đi phía trước nhất, hầm trú ẩn âm u ẩm thấp, họ không ngừng đi sâu xuống phía dưới, từ bên trong bay ra một mùi hôi thối gay mũi.
Hồ Dương đứng trong một góc, dùng đèn pin chiếu về phía thi thể nghiêng ngã.
Lâm Cảnh Phong: “Đây là nơi mà nhóm người kia tiến vào lúc trước”
Trên mặt đất, những nơi ánh đèn chiếu qua có vài tàn thuốc trắng, vị trí người chết cách cánh cửa sắt hầm trú ẩn một đoạn, tản ra mùi thối. Thi thể đã rữa đến biến dạng toàn bộ, Hồ Dương nói: “Chắc chết mấy năm trước rồi”
Lâm Cảnh Phong: “Không có giòi”
Y tiến lên lay lớp cửa sắt thứ nhất của hầm trú ẩn, phát hiện bên có một ống nước cắm ngang.
Khóa rồi ư? Chuyện gì đã xảy ra?
Nhìn ống nước kia đã gỉ sét thật nhiều năm, gần như dính vào cửa sắt, bên cạnh còn có dấu vết do cắm ống nước mài thành, Lâm Cảnh Phong đưa tay lắc lắc, kế tiếp mở bao bố, lấy trường đao sau lưng ra.
Hồ Dương động dung nói: “Đao tốt”
Hoắc Hổ: “Của tôi đấy, tôi tặng cho cậu ta”
Lâm Cảnh Phong: “…”
Lâm Cảnh Phong vung Tạng đao, lướt một đường tuyệt đẹp, chém ống sắt đứt làm hai, chậm rãi đẩy cửa ra.
“Anh nhận ra nó chứ?” Lâm Cảnh Phong hỏi Hồ Dương.
Hồ Dương: “Là bạn chí cốt của em trai tôi”
Lâm Cảnh Phong thấp giọng nói: “Nén bi thương”
Sau cửa có một luồng hơi ẩm đập vào mặt, Lâm Cảnh Phong liếc nhìn đồng hồ, nói: “Hiện là 2h, giờ Sửu, trước 6h phải rút ra ngoài, mặc kệ con đường phía trước còn dài bao nhiêu, đi tới 3h30 chúng ta sẽ quay về”
2h30 khuya.
Đường Du nằm dưới bàn nghiền chờ đợi thật lâu, điều chỉnh đi điều chỉnh lại tiêu cự thấu kính hồng ngoại, xuyên qua cửa sổ đem khu vực phụ trợ dừng hình ở dưới tàng cây bên ngoài nhà máy.
Cậu nhìn thấy một người ngồi, một người khác đang đi lại vô mục đích xung quanh, còn người thứ ba thì ngậm một cái đốm nhỏ, đang hút thuốc.
Những tên trộm này có lẽ sẽ không rời đi, mình nhẹ nhàng một chút hẳn sẽ không bị phát hiện.
Đường Du từ dưới bàn nghiền bò ra, đặt laptop lên đe sắt, lấy một thiết bị quét hình ra, chợt nghĩ tới gì đó, bèn ngẩng mạnh đầu lên.
Ở cạnh bức tường vây phía sau nhà máy, thể nhiệt năng hình người thứ bảy vẫn còn đứng đó, chẳng hề nhúc nhích lấy một cái, trong suốt nửa tiếng dường như chưa từng xê dịch nửa bước.
Tống Thần Vũ đi tới đi lui trước hầm trú ẩn một hồi, rồi cười nói: “Cậu em là người ở đâu? Cậu là đồ đệ của Tam gia à?”
Triển Hành ngã vào thân cây, đáp: “Đúng, ba tôi ở Mỹ, lần này trở về tìm tiểu sư phụ chơi”
Tống Thần Vũ mỉm cười nói: “Các cậu quen nhau từ nhỏ hả?” Hắn liếc nhìn điện thoại của Triển Hành: “Nhà cậu hẳn giàu có lắm nhỉ”
Triển Hành cười nói: “Làm ăn nhỏ thôi. Anh thì sao, Huy ca, anh là người ở đâu?”
Trương Huy đáp: “Quý Châu”
Triển Hành hiếu kỳ quan sát gương mặt Trương Huy, đó là gương mặt tiêu chuẩn của người Quý Châu, xương gò má cao, gầy gầy, màu da vàng, nhưng ánh mắt lại hết sức hữu thần, cứ cảm thấy dường như đã từng gặp ở đâu rồi.
Triển Hành thuận tay đùa nghịch một chiếc cung gấp, Tống Thần Vũ lại nói: “Đồ tốt nhỉ, từ đâu được thế?”
Triển Hành: “Hàng vỉa hè mua ở Tây Tạng ấy mà. Gần đây tiểu sư phụ đang dạy tôi bắn tên”
Triển Hành rút một mũi tên gỗ trong ba lô ra, lắp lên dây cung, buông tay, bắn về phía cái cây đối diện, phập một tiếng, mũi tên ghim lên thân cây.
Tống Thần Vũ lớn tiếng khen hay, Trương Huy chẳng bình luận gì, đứng dậy.
“Tay cậu vững lắm” Trương Huy nói: “Trước đây từng luyện phi tiêu à?”
Triển Hành ngạc nhiên: “Đúng rồi, anh nhìn ra được sao?”
Trương Huy nắm tay Triển Hành, vung mạnh, kéo cung hết cỡ, hai mắt nhìn thẳng phía trước: “Ngắm rất tốt, nhưng lúc buông tay cậu hơi do dự, cậu muốn bắn vào mắt cây, nhưng lại để chệch vài cm, cũng bởi vì nguyên nhân này”
“Kéo cung, phóng tên, cho đến khi mũi tên chân chính bắn trúng mục tiêu, cả quá trình đều không thể có nửa phần lơi lỏng” Trương Huy thả tay, dây cung trống không rung rung, vù một tiếng, một luồng gió sắc bén thổi qua gò má Triển Hành, giống như có một mũi tên vô hình vừa bay ra.
Trương Huy buông tay ra, làm động tác “Mời”, Triển Hành nói: “Cảm ơn”
Cậu cứ cảm thấy đã gặp Trương Huy ở nơi nào rồi, nhưng nghĩ không rõ là anh ta giống ai. Mỗi lần kéo dây cung, Triển Hành đều ức chế không được nhớ tới Vương Song bị mình thắt cổ, vì thế cậu do dự, lời Trương Huy đã nói trúng nội tâm cậu, khiến cậu không khỏi suy tư miên man.
Mấy giây sau, một tiếng thét lớn đánh thức Triển Hành.
“Xảy ra chuyện gì?!” Triển Hành hỏi.
Bên kia nhà xưởng truyền tới tiếng thét của thiếu niên, tiếp theo một tiếng súng nổ vang chấn động màn đêm tĩnh lặng.
“Bắt lấy hắn! Mau!” Giọng đàn ông thét vang.
Trương Huy bước tới một bước, giống như định đuổi theo.
Liên tục mấy phát súng vang dội trên núi, từ đỉnh núi tỏa sáng đèn tín hiệu màu hoa hồng, khiến một khu vực nhỏ sáng rực như ban ngày. Triển Hành trợn tròn mắt.
Trương Huy nhìn Tống Thần Vũ một cái, sau đó hỏi: “Ai đi xem đây?”
Tống Thần Vũ nghi ngờ do dự, lát sau nói: “Các cậu chờ ở đây”
Triển Hành lập tức tháo bộ đàm xuống: “Tiểu sư phụ, nhận được không?”
Giọng Lâm Cảnh Phong vang lên: “Sao thế?”
Triển Hành: “Trong lòng núi có người đang đánh nhau…đang đấu súng! Họ truy đuổi chúng ta sao?”
Lâm Cảnh Phong quyết định thật nhanh: “Mọi người, lập tức rút vào! Tôi kêu Hoắc Hổ ra tiếp ứng mọi người, bỏ hết toàn bộ đồ đạc đi!”
Trương Huy nghe được câu này, bèn quay lưng bỏ chạy, đuổi theo Tống Thần Vũ, lúc sắp đi ném lại một câu: “Cậu vào trước đi, bảo vệ tốt chính mình”
Triển Hành: “Bọn họ đi hết rồi! Đi xem xét tình hình…Em thì sao đây?”
Trong ngoài hầm trú ẩn, đội thăm dò đã bị tách làm hai nhóm, nếu đám người Lâm Cảnh Phong tùy tiện ra khỏi hầm, rất có khả năng sẽ lọt vào mai phục, mà nếu Triển Hành quay vào trong hầm, thì Trương, Tống hai người khi quay về cũng dễ bị mai phục.
Vô hình trung Triển Hành trở thành then chốt liên hệ trọng yếu của hai tốp, hơn nữa còn ở dưới tình huống địch ta chưa rõ.
Lâm Cảnh Phong hơi chần chừ, rồi nói: “Em có thể ở ngoài tiếp ứng không?”
Triển Hành hơi suy tư, bèn hiểu ra, cậu chạy qua con đường nhỏ đối diện, trốn vào trong bụi cỏ cao cỡ nửa người, khẩn trương nhìn về đằng xa.
“Đừng nói chuyện, tiểu sư phụ, em núp rồi” Triển Hành nói vào bộ đàm: “Nếu có người tới em sẽ bấm bộ đàm”
Nói xong cậu nhấn vài cái lên nút trò chuyện, trong bộ đàm của Lâm Cảnh Phong đang ở sâu dưới lòng đất truyền ra tiếng điện lưu.
Lâm Cảnh Phong lập tức nói: “Hoắc đại ca ra ngoài tiếp ứng bọn họ. Hồ huynh đệ, chúng ta chọn một nơi mai phục”
Triển Hành núp trong bụi cỏ, Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng nói: “Cố gắng đừng ra tay tấn công người…”
Triển Hành bấm bộ đàm hai cái, Lâm Cảnh Phong lập tức im lặng.
Triển Hành lại ngồi một hồi, lùi ra phía sau một chút, nhìn trái nhìn phải, thình lình phát hiện sau bức tường vây nhà xưởng có một người đàn ông đang đứng.
Triển Hành suýt nữa gào thành tiếng, động tác mai phục của cậu cư nhiên đã bị người ta phát hiện ra rồi, người đàn ông nọ dựa vào tường vây, yên lặng bất động, chẳng biết đã đứng đó bao lâu rồi.
Triển Hành cầm mũi tên chỉ vào hắn, chậm rãi tiếp cận, không rõ người nọ còn sống hay đã chết, cậu đi gần tới vài bước. Chỉ thấy người đàn ông nọ đội một chiếc mũ beret màu lục, mặc cái áo khoác lính màu nâu, trong tay cầm điện thoại, hắn vuốt vuốt mũi, cúi đầu chuyên tâm nhìn màn hình điện thoại.
Triển Hành quan sát chốc lát, thấy trên áo khoác lính của người đàn ông nọ có gắn một chiếc huy chương, trên huy chương là một thanh kiếm, có thể khẳng định người này là bạn chứ không phải địch, bèn cất cung tên vào, tiến lên gọi: “Này”
Người đàn ông nọ không hề ngẩng đầu, trong lỗ tai hắn nhét headphone, dường như hoàn toàn không nghe thấy Triển Hành.
Triển Hành hiếu kỳ liếc mắt một cái, thấy trên màn hình điện thoại là bốn con Teletubbies đang nhún nhún nhảy nhảy.
“Mặt trời xuống núi rồi_____Teletubbies về nhà thôi_____”
Triển Hành: “…”
Nón xanh xem xong, cất điện thoại, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Triển Hành: “Anh…anh là…”
Nón xanh cởi mũ beret của mình xuống, lễ độ nói: “Chào cậu, tôi tên Thanh”
Triển Hành lập tức nhớ ra: “Đỏ, Lam, Thanh, Kim…Anh là…Anh biết chú Đỏ phải không? Anh tới nơi này làm gì?”
Nón xanh: “Tủ lạnh trong nhà hỏng rồi, tôi tới bắt thằng nhỏ đi bụi về”
Triển Hành: “???”
Triển Hành: “Anh cũng là…lính đặc chủng”
Nón xanh nghiêm túc nói: “Lính đặc chủng đã không còn thịnh hành nữa, thân phận chân chính của tôi là giữ trật tự đô thị”
Triển Hành: “…”
—————————————————–
Đường Du đứng trong lòng núi Kê, cậu đang tìm xưởng chế tạo vũ khí bỏ hoang, cậu đưa tay đè lỗ tai, nơi đó có đeo một cái máy ear zoom, ngoại trừ tiếng gió ù ù thì chẳng còn âm thanh nào khác.
Cậu ra ngoài lần này mục đích là để đi chơi, sẵn tiện sưu tập tư liệu luôn.
Súng ống toàn chuộng mấy món nghiệp dư, trong tay Đường Du có một bản vẽ súng bắn tỉa do thiên tài thiết kế súng vào thời Liên Xô cũ Mikhail Timofeyevich chế tạo ra, nhưng cậu còn thiếu vài kết cấu linh kiện.
Tác phẩm của thiên tài thường có sẵn tính siêu việt và sự bền chắc, Mikhail chính là nhân tài kiệt xuất trong số đó, súng ống do ông thiết kế đã vượt qua mọi thời đại, không bao giờ bị thời gian đào thải, trăm năm mà chẳng suy suyễn_____AK47 chính là ví dụ tốt nhất.
Khẩu AK47 đầu tiên ra mắt vào năm 1947, trải qua cả một thế kỷ đằng đẵng mà vẫn chưa bị vứt bỏ.
Nhưng vào trước 1949, Mikhail từng thiết kế một loại súng trường tự động khác, tuy nhiên lực phản chấn của loại súng trường này quá lớn, nên không thể bán chạy, cuối cùng trở thành hàng tồn kho. Đường Du có được một tấm bản vẽ, định theo đó cải tiến loại súng trường này, điều chỉnh xong sẽ làm lại một khẩu, nhưng từ năm 1927 nó đã ngừng sản xuất rồi. Bản vẽ đầy đủ nằm trong kho hồ sơ nước Nga, Đường Du vô phương đọc được, nhưng cậu biết nơi sản xuất loại linh kiện này, chính là ở trên địa bàn của Bạch Sùng Hi – tập đoàn quân phiệt Quế hệ. Nhà máy vũ khí bỏ hoang đã hơn trăm năm, tuy phần lớn thiết bị đều đã gỉ sét, song vẫn còn nguyên vị trí, chỉ cần tìm được khuôn đúc, phân tích dây chuyền sản xuất là không khó để tái chế lại số linh kiện kia.
Vì thế Đường Du một thân một mình tới đây.
Toàn thân Đường Du trang bị đầy máy móc công nghệ cao, nào là kính quét tia hồng ngoại có thể giúp cậu phân biệt hết thảy vật thể phóng xạ nhiệt năng xung quanh, nào là máy ear zoom mini lọc tạp âm, giúp thính giác cậu bao phủ diện tích lên đến 9km2, dưới sự trợ giúp của nó, Đường Du có thể nghe rõ mồn một tiếng kêu của con chuột đồng bên kia đỉnh núi.
Đường Du mở laptop, khởi động thiết bị quét hình nhà máy hoang, đúng lúc này, cậu nghe thấy từ trong máy ear zoom truyền ra âm thanh động cơ.
1h đêm, đã quá giờ Tý, khắp nơi đen kịt một mảnh.
Lâm Cảnh Phong dừng xe phía sau một gian nhà máy, lái vào trong sân, mượn bức tường che giấu xe jeep. Tuy nơi này không có cảnh sát tới, nhưng cẩn thận chút vẫn hơn.
Triển Hành xuống xe, Lâm Cảnh Phong dẫn mọi người đi dỡ đồ xuống.
Triển Hành cứ cảm thấy trong này có cái gì đó, cậu lấy đèn pin rọi rọi, tiến sát đến cửa sổ nhà máy dòm vào, bên trong truyền ra một tiếng lộp bộp.
“A a a_____!” Triển Hành phát điên gào thét.
Lâm Cảnh Phong, Hoắc Hổ, Hồ Dương, Tống Thần Vũ, Trương Huy năm người đang khuân đồ, thình lình bị dọa muốn nhảy dựng.
Lâm Cảnh Phong nạt: “La cái gì! Làm hết hồn hết vía”
Đường Du núp dưới một cỗ máy thình lình nghe tiếng rống của Triển Hành ở bên ngoài, lập tức trong đầu kêu ông một tiếng, thiếu chút nữa vỡ màng nhĩ.
Triển Hành: “Giúp không khí sôi động chút ấy mà”
Mọi người: “…”
Tống Thần Vũ đánh giá: “Cậu em hài hước thật” Tiếp theo tỏ vẻ dở khóc dở cười, khuân rương nước tinh khiết xuống. Cách đó không xa chính là hầm trú ẩn, bọn họ dỡ hàng xuống, chuẩn bị mang đồ vào trong đó.
Triển Hành: “Bên trong hình như có người?”
Lâm Cảnh Phong: “Chuột đó, chẳng có ai đâu”
Triển Hành đẩy đẩy cánh cửa sắt gỉ sét, đi vào trong.
Gió núi lạnh lẽo thổi lùa vào, Triển Hành lấy đèn pin chiếu tứ phía, chuột cũng chả có lấy một mống, ánh đèn pin chiếu lên thiết bị cơ khí trong bóng tối, đó là một cái bàn cán thép, trải qua trăm năm, băng chuyền bên trên đã trở nên mục nát, kế bên còn có máy đục sắt thép, mũi khoan của nó dừng ở giữa không trung, đã gỉ sét non nửa.
Lúc này Đường Du đang núp dưới bàn cán.
Có một cánh tay vỗ vỗ lên vai Triển Hành.
“Oa a a_____!” Triển Hành xù lông gào lên.
Lâm Cảnh Phong: “Đừng có giả bộ dễ thương”
Đầu Đường Du lại kêu ông một phát, hiệu quả của máy ear zoom quá tốt, giống như Triển Hành đang trực tiếp hét to vào lỗ tai cậu vậy, Đường Du suýt nữa hộc cả máu.
Triển Hành: “Hắc hắc hắc”
Triển Hành tắt đèn pin, ngoài cửa sổ vầng trăng lại nhô ra, ánh sáng mông lung xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh nứt vỡ chiếu vào nhà máy hoang, Lâm Cảnh Phong cởi găng tay xuống, tùy tiện tìm một nơi dựa vào, nói: “Qua đây”
Triển Hành kề sát qua, hai người mặt đối mặt ôm nhau, cậu cảm giác được vật dưới háng Lâm Cảnh Phong đã cương rồi, nó đang đội đũng quần y.
Một ngày trước ở Bắc Kinh ăn cơm xong liền lên xe lửa, khi tới Liễu Châu cũng chưa hề thân mật gì nhiều, Lâm Cảnh Phong ôm Triển Hành hôn một hồi, Triển Hành miên man suy nghĩ trong đầu, chợt hỏi: “Thực sự có chuyện cương thi vương dạo bước trong đêm sao?”
Lâm Cảnh Phong thờ ơ nói: “Sáu mươi năm trước đã từng phát sinh rồi, ba em kiến thức rộng rãi, không có nói cho em nghe sao?”
Triển Hành ngạc nhiên nói: “Thật à? Lục Thiếu Dung rất ít khi nói về mấy chuyện bát quái này”
Lâm Cảnh Phong nói: “Cuối thế kỷ trước, vào năm 1995, ở Tứ Xuyên đã từng nhốn nháo một trận. Người ta đồn rằng có một ngôi cổ mộ ở Tây sơn bị mất trộm, muốn nghe một chút không?”
Triển Hành: “Là về cương thi à?”
Lâm Cảnh Phong: “Tây sơn Tứ Xuyên, vào thế kỷ trước đã xảy ra một vụ án cổ mộ mất trộm có nhân số tử vong lớn nhất, liên lụy rất rộng, ở bản địa có người trình báo lên cục công an, bảo rằng cổ mộ cỡ lớn ở khu S05 bị đào quật. Sau khi hình cảnh tới điều tra, dù nơi đó là vùng núi, nhưng ngay trong phạm vi phủ sóng mà điện thoại lại lẫn rất nhiều tạp âm nghiêm trọng, khiến cho đội điều tra gặp khó khăn về việc liên lạc”
“Về sau có ảnh chụp, họ phát hiện hai mươi hai tòa cổ mộ liên tiếp đã bị khai quật, từng cỗ quan tài đều bị bật nắp, trong quan tài trống rỗng, nhưng vật tùy táng trong mộ lại còn nguyên vẹn hoàn hảo, hiện trường cũng chẳng có dấu vết xẻng đào bới”
Triển Hành: “Không phải do trộm mộ làm ư?”
Lâm Cảnh Phong hỏi ngược lại: “Em nghĩ sao?”
Đường Du vừa tháo tai nghe xuống, đắn đo nửa ngày lại đeo trở về, quyết định nghe xem bọn họ nói gì.
Cậu đè nhẹ thấu kính hồng ngoại, tiến hành quét hình xung quanh nhà máy, phát hiện ra bảy thể nhiệt năng hình người đang hoạt động.
Hai nhân hình đang đứng bên cửa sổ là người nào?
Đường Du điều chỉnh thấu kính, từ nhà máy ra đến con đường đá vụn lại có thêm bốn đường nét nhiệt năng hình người nữa, họ đi tới đi lui, giống như đang khuân đồ, trong đó có một người cao cỡ thước chín…Hào quang màu đỏ cam của hắn tỏa ra mạnh hơn những người khác nhiều…Nhiệt độ cơ thể khá cao, năng lượng tràn trề.
Bọn họ là trộm ư? Tính trộm thứ gì? Căn cứ theo âm thanh động cơ…là xe jeep Mitsubishi 6 xi – lanh, chắc sẽ không dùng để chuyển máy móc, mục tiêu phỏng chừng không phải là nhà máy.
Đường Du quay đầu qua, hướng về phía đường nét nhiệt năng hình người thứ bảy, nhiệt năng này thấp hơn rất nhiều…Nó có màu cam mờ tối.
Nhiệt năng hình người thứ bảy đứng cạnh chân tường phía sau nhà máy, chẳng hề nhúc nhích.
Đường Du thầm nghĩ: đang tiểu tiện chăng?
Triển Hành ngẫm nghĩ, rồi nói: “Cũng có khả năng là có người giở trò? Thật nghĩ không thông, nếu bị đào trộm, vậy chẳng phải sẽ mang vật bồi táng đi sao? Ngôi mộ bị đào từ trong ra hay từ ngoài vô? Có nhìn ra được không?”
Lâm Cảnh Phong nói: “Không nhìn ra được, khi ấy các nơi Nam Sung, Thành Đô, Đô Giang Yển ra lệnh giới nghiêm, đều nhận được thông báo, trường học tan sớm, các đơn vị cũng tan tầm trước thời hạn”
Triển Hành: “…”
Lâm Cảnh Phong lại nói: “Sau đó một thời gian dài, điện thoại liên lạc, di động, radio và loa TV bản địa thường xuyên phát ra tạp âm. Đó là một loại âm thanh rất kỳ quái, giống như có người đang gian nan thở dốc, hoặc đang nôn mửa…Hù…”
Triển Hành sởn tóc gáy: “Oa a a______!”
Lâm Cảnh Phong bật cười, Triển Hành tức giận nói: “Buồn cười lắm sao?!”
Lâm Cảnh Phong: “Đừng làm bộ làm tịch, em thật ra chẳng sợ tý nào”
Triển Hành cười hắc hắc: “Em chỉ muốn chọc anh chơi thôi, anh cười lên rất đẹp, sao không cười nhiều hơn chút”
Lâm Cảnh Phong quay người đi: “Ừm, vậy sau này sẽ cười nhiều hơn”
Triển Hành: “Trên đầu con cương thi này bộ có gắn dây anten sao? Ngay cả máy thu thanh cũng nghe được tiếng thở của nó…Hôm nào mở TV, chắc không phải sẽ thấy được cương thi truyền bá tin tức, hoặc tiết mục giải trí cương thi, tuyển tú coi mắt gì gì đó cho cương thi luôn chứ, aiz, sư phụ chờ đã…”
Lâm Cảnh Phong tung cước đá Triển Hành văng ra một chút, Triển Hành nằm trên máy tiện, thấy cái đe nghiền khổng lồ đen nhánh trên đầu, lập tức lộn vòng ngồi dậy, kéo tay Lâm Cảnh Phong rời đi.
“Ổn cả chưa?” Lâm Cảnh Phong ra ngoài nhà máy, hướng ra phía xa hỏi.
Hoắc Hổ mang một cái bàn nhỏ ra ngồi trước hầm trú ẩn uống sữa bò: “Ổn rồi”
Mọi người đứng trước cửa hầm trú ẩn, Lâm Cảnh Phong bắt đầu phân phối nhiệm vụ: “Đầu tiên là dò đường, chúng ta cần phải ra ngoài trước lúc hừng đông, xuống núi quay về nghỉ ngơi, Hoắc huynh đệ và Hồ Dương theo tôi một chuyến, em…tiểu Tiện”
Lâm Cảnh Phong bắt đầu đau đầu, xuống dưới chỉ để thăm dò thôi, không giống mấy lần trước cứ thế trực tiếp quật mộ, nếu Triển Hành cùng tiến vào hầm trú ẩn, quá nửa sẽ gây thêm phiền, nhưng để cậu ta ở lại bên trên mình lại không yên tâm.
Tống Vũ Thần chủ động nói: “Tôi theo mấy anh xuống”
Lâm Cảnh Phong nhìn Triển Hành một cái, trong ánh mắt chứa vẻ thương lượng, y nói: “Lần xuống này bọn anh không có tìm đồ, chỉ xem đường thôi, em ở lại trên này được không? Lần sau hẳn xuống cùng nhé?”
Triển Hành có chút mệt mỏi, hiếm thấy đáp: “Được a, anh mau ra chút nhe”
Lâm Cảnh Phong còn chưa nói xong, Hồ Dương đã bật đèn pin đi vào hầm trú ẩn, Trương Huy nói: “Còn tôi, tôi canh chừng”
Lâm Cảnh Phong vẫn cứ không yên tâm lắm, dù sao những người ở nơi này đều mới quen biết chưa bao lâu, chỉ có mình Tống Thần Vũ thoạt nhìn là đáng tin, hơn nữa hắn cũng đang cần tiền gấp cho người mẹ ở nhà chữa bệnh, mà tiền đều ở trong người Lâm Cảnh Phong, nên y trái lại không lo lắng Tống Thần Vũ có thể giở trò gì.
Duy chỉ có người tên Trương Huy này là Lâm Cảnh Phong triệt để xa lạ, hoàn toàn nhìn không thấu.
Tống Thần Vũ nói: “Bằng không tôi cũng ở lại phía trên?”
Lâm Cảnh Phong hơi suy tư, rồi gật đầu, vì thế y cùng hai người Hoắc Hổ và Hồ Dương tiến vào hầm trú ẩn.
Hầm trú ẩn Kê sơn đã hơn một trăm năm không được sử dụng qua, nhưng Lâm Cảnh Phong lại cảm thấy nơi này không giống địa đạo từng thấy trước đây cho lắm, về phần không giống chỗ nào, Lâm Cảnh Phong cũng chẳng rõ.
Dường như quá mức im ắng, Lâm Cảnh Phong lấy đèn pin ra.
Hoắc Hổ xua tay: “Không cần, tôi thấy được”
Hắn gỡ kính mát xuống, đi phía trước nhất, hầm trú ẩn âm u ẩm thấp, họ không ngừng đi sâu xuống phía dưới, từ bên trong bay ra một mùi hôi thối gay mũi.
Hồ Dương đứng trong một góc, dùng đèn pin chiếu về phía thi thể nghiêng ngã.
Lâm Cảnh Phong: “Đây là nơi mà nhóm người kia tiến vào lúc trước”
Trên mặt đất, những nơi ánh đèn chiếu qua có vài tàn thuốc trắng, vị trí người chết cách cánh cửa sắt hầm trú ẩn một đoạn, tản ra mùi thối. Thi thể đã rữa đến biến dạng toàn bộ, Hồ Dương nói: “Chắc chết mấy năm trước rồi”
Lâm Cảnh Phong: “Không có giòi”
Y tiến lên lay lớp cửa sắt thứ nhất của hầm trú ẩn, phát hiện bên có một ống nước cắm ngang.
Khóa rồi ư? Chuyện gì đã xảy ra?
Nhìn ống nước kia đã gỉ sét thật nhiều năm, gần như dính vào cửa sắt, bên cạnh còn có dấu vết do cắm ống nước mài thành, Lâm Cảnh Phong đưa tay lắc lắc, kế tiếp mở bao bố, lấy trường đao sau lưng ra.
Hồ Dương động dung nói: “Đao tốt”
Hoắc Hổ: “Của tôi đấy, tôi tặng cho cậu ta”
Lâm Cảnh Phong: “…”
Lâm Cảnh Phong vung Tạng đao, lướt một đường tuyệt đẹp, chém ống sắt đứt làm hai, chậm rãi đẩy cửa ra.
“Anh nhận ra nó chứ?” Lâm Cảnh Phong hỏi Hồ Dương.
Hồ Dương: “Là bạn chí cốt của em trai tôi”
Lâm Cảnh Phong thấp giọng nói: “Nén bi thương”
Sau cửa có một luồng hơi ẩm đập vào mặt, Lâm Cảnh Phong liếc nhìn đồng hồ, nói: “Hiện là 2h, giờ Sửu, trước 6h phải rút ra ngoài, mặc kệ con đường phía trước còn dài bao nhiêu, đi tới 3h30 chúng ta sẽ quay về”
2h30 khuya.
Đường Du nằm dưới bàn nghiền chờ đợi thật lâu, điều chỉnh đi điều chỉnh lại tiêu cự thấu kính hồng ngoại, xuyên qua cửa sổ đem khu vực phụ trợ dừng hình ở dưới tàng cây bên ngoài nhà máy.
Cậu nhìn thấy một người ngồi, một người khác đang đi lại vô mục đích xung quanh, còn người thứ ba thì ngậm một cái đốm nhỏ, đang hút thuốc.
Những tên trộm này có lẽ sẽ không rời đi, mình nhẹ nhàng một chút hẳn sẽ không bị phát hiện.
Đường Du từ dưới bàn nghiền bò ra, đặt laptop lên đe sắt, lấy một thiết bị quét hình ra, chợt nghĩ tới gì đó, bèn ngẩng mạnh đầu lên.
Ở cạnh bức tường vây phía sau nhà máy, thể nhiệt năng hình người thứ bảy vẫn còn đứng đó, chẳng hề nhúc nhích lấy một cái, trong suốt nửa tiếng dường như chưa từng xê dịch nửa bước.
Tống Thần Vũ đi tới đi lui trước hầm trú ẩn một hồi, rồi cười nói: “Cậu em là người ở đâu? Cậu là đồ đệ của Tam gia à?”
Triển Hành ngã vào thân cây, đáp: “Đúng, ba tôi ở Mỹ, lần này trở về tìm tiểu sư phụ chơi”
Tống Thần Vũ mỉm cười nói: “Các cậu quen nhau từ nhỏ hả?” Hắn liếc nhìn điện thoại của Triển Hành: “Nhà cậu hẳn giàu có lắm nhỉ”
Triển Hành cười nói: “Làm ăn nhỏ thôi. Anh thì sao, Huy ca, anh là người ở đâu?”
Trương Huy đáp: “Quý Châu”
Triển Hành hiếu kỳ quan sát gương mặt Trương Huy, đó là gương mặt tiêu chuẩn của người Quý Châu, xương gò má cao, gầy gầy, màu da vàng, nhưng ánh mắt lại hết sức hữu thần, cứ cảm thấy dường như đã từng gặp ở đâu rồi.
Triển Hành thuận tay đùa nghịch một chiếc cung gấp, Tống Thần Vũ lại nói: “Đồ tốt nhỉ, từ đâu được thế?”
Triển Hành: “Hàng vỉa hè mua ở Tây Tạng ấy mà. Gần đây tiểu sư phụ đang dạy tôi bắn tên”
Triển Hành rút một mũi tên gỗ trong ba lô ra, lắp lên dây cung, buông tay, bắn về phía cái cây đối diện, phập một tiếng, mũi tên ghim lên thân cây.
Tống Thần Vũ lớn tiếng khen hay, Trương Huy chẳng bình luận gì, đứng dậy.
“Tay cậu vững lắm” Trương Huy nói: “Trước đây từng luyện phi tiêu à?”
Triển Hành ngạc nhiên: “Đúng rồi, anh nhìn ra được sao?”
Trương Huy nắm tay Triển Hành, vung mạnh, kéo cung hết cỡ, hai mắt nhìn thẳng phía trước: “Ngắm rất tốt, nhưng lúc buông tay cậu hơi do dự, cậu muốn bắn vào mắt cây, nhưng lại để chệch vài cm, cũng bởi vì nguyên nhân này”
“Kéo cung, phóng tên, cho đến khi mũi tên chân chính bắn trúng mục tiêu, cả quá trình đều không thể có nửa phần lơi lỏng” Trương Huy thả tay, dây cung trống không rung rung, vù một tiếng, một luồng gió sắc bén thổi qua gò má Triển Hành, giống như có một mũi tên vô hình vừa bay ra.
Trương Huy buông tay ra, làm động tác “Mời”, Triển Hành nói: “Cảm ơn”
Cậu cứ cảm thấy đã gặp Trương Huy ở nơi nào rồi, nhưng nghĩ không rõ là anh ta giống ai. Mỗi lần kéo dây cung, Triển Hành đều ức chế không được nhớ tới Vương Song bị mình thắt cổ, vì thế cậu do dự, lời Trương Huy đã nói trúng nội tâm cậu, khiến cậu không khỏi suy tư miên man.
Mấy giây sau, một tiếng thét lớn đánh thức Triển Hành.
“Xảy ra chuyện gì?!” Triển Hành hỏi.
Bên kia nhà xưởng truyền tới tiếng thét của thiếu niên, tiếp theo một tiếng súng nổ vang chấn động màn đêm tĩnh lặng.
“Bắt lấy hắn! Mau!” Giọng đàn ông thét vang.
Trương Huy bước tới một bước, giống như định đuổi theo.
Liên tục mấy phát súng vang dội trên núi, từ đỉnh núi tỏa sáng đèn tín hiệu màu hoa hồng, khiến một khu vực nhỏ sáng rực như ban ngày. Triển Hành trợn tròn mắt.
Trương Huy nhìn Tống Thần Vũ một cái, sau đó hỏi: “Ai đi xem đây?”
Tống Thần Vũ nghi ngờ do dự, lát sau nói: “Các cậu chờ ở đây”
Triển Hành lập tức tháo bộ đàm xuống: “Tiểu sư phụ, nhận được không?”
Giọng Lâm Cảnh Phong vang lên: “Sao thế?”
Triển Hành: “Trong lòng núi có người đang đánh nhau…đang đấu súng! Họ truy đuổi chúng ta sao?”
Lâm Cảnh Phong quyết định thật nhanh: “Mọi người, lập tức rút vào! Tôi kêu Hoắc Hổ ra tiếp ứng mọi người, bỏ hết toàn bộ đồ đạc đi!”
Trương Huy nghe được câu này, bèn quay lưng bỏ chạy, đuổi theo Tống Thần Vũ, lúc sắp đi ném lại một câu: “Cậu vào trước đi, bảo vệ tốt chính mình”
Triển Hành: “Bọn họ đi hết rồi! Đi xem xét tình hình…Em thì sao đây?”
Trong ngoài hầm trú ẩn, đội thăm dò đã bị tách làm hai nhóm, nếu đám người Lâm Cảnh Phong tùy tiện ra khỏi hầm, rất có khả năng sẽ lọt vào mai phục, mà nếu Triển Hành quay vào trong hầm, thì Trương, Tống hai người khi quay về cũng dễ bị mai phục.
Vô hình trung Triển Hành trở thành then chốt liên hệ trọng yếu của hai tốp, hơn nữa còn ở dưới tình huống địch ta chưa rõ.
Lâm Cảnh Phong hơi chần chừ, rồi nói: “Em có thể ở ngoài tiếp ứng không?”
Triển Hành hơi suy tư, bèn hiểu ra, cậu chạy qua con đường nhỏ đối diện, trốn vào trong bụi cỏ cao cỡ nửa người, khẩn trương nhìn về đằng xa.
“Đừng nói chuyện, tiểu sư phụ, em núp rồi” Triển Hành nói vào bộ đàm: “Nếu có người tới em sẽ bấm bộ đàm”
Nói xong cậu nhấn vài cái lên nút trò chuyện, trong bộ đàm của Lâm Cảnh Phong đang ở sâu dưới lòng đất truyền ra tiếng điện lưu.
Lâm Cảnh Phong lập tức nói: “Hoắc đại ca ra ngoài tiếp ứng bọn họ. Hồ huynh đệ, chúng ta chọn một nơi mai phục”
Triển Hành núp trong bụi cỏ, Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng nói: “Cố gắng đừng ra tay tấn công người…”
Triển Hành bấm bộ đàm hai cái, Lâm Cảnh Phong lập tức im lặng.
Triển Hành lại ngồi một hồi, lùi ra phía sau một chút, nhìn trái nhìn phải, thình lình phát hiện sau bức tường vây nhà xưởng có một người đàn ông đang đứng.
Triển Hành suýt nữa gào thành tiếng, động tác mai phục của cậu cư nhiên đã bị người ta phát hiện ra rồi, người đàn ông nọ dựa vào tường vây, yên lặng bất động, chẳng biết đã đứng đó bao lâu rồi.
Triển Hành cầm mũi tên chỉ vào hắn, chậm rãi tiếp cận, không rõ người nọ còn sống hay đã chết, cậu đi gần tới vài bước. Chỉ thấy người đàn ông nọ đội một chiếc mũ beret màu lục, mặc cái áo khoác lính màu nâu, trong tay cầm điện thoại, hắn vuốt vuốt mũi, cúi đầu chuyên tâm nhìn màn hình điện thoại.
Triển Hành quan sát chốc lát, thấy trên áo khoác lính của người đàn ông nọ có gắn một chiếc huy chương, trên huy chương là một thanh kiếm, có thể khẳng định người này là bạn chứ không phải địch, bèn cất cung tên vào, tiến lên gọi: “Này”
Người đàn ông nọ không hề ngẩng đầu, trong lỗ tai hắn nhét headphone, dường như hoàn toàn không nghe thấy Triển Hành.
Triển Hành hiếu kỳ liếc mắt một cái, thấy trên màn hình điện thoại là bốn con Teletubbies đang nhún nhún nhảy nhảy.
“Mặt trời xuống núi rồi_____Teletubbies về nhà thôi_____”
Triển Hành: “…”
Nón xanh xem xong, cất điện thoại, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Triển Hành: “Anh…anh là…”
Nón xanh cởi mũ beret của mình xuống, lễ độ nói: “Chào cậu, tôi tên Thanh”
Triển Hành lập tức nhớ ra: “Đỏ, Lam, Thanh, Kim…Anh là…Anh biết chú Đỏ phải không? Anh tới nơi này làm gì?”
Nón xanh: “Tủ lạnh trong nhà hỏng rồi, tôi tới bắt thằng nhỏ đi bụi về”
Triển Hành: “???”
Triển Hành: “Anh cũng là…lính đặc chủng”
Nón xanh nghiêm túc nói: “Lính đặc chủng đã không còn thịnh hành nữa, thân phận chân chính của tôi là giữ trật tự đô thị”
Triển Hành: “…”
—————————————————–
Tác giả :
Phi Thiên Dạ Tường