Linh Hồn Ác
Chương 9
Juliette mở khóa cửa và bước vào nhà. Cô bấm mật mã để tắt chuông báo động và đặt đồ của mình xuống ghế sofa. Một ngày ở trường thật dài và mệt nhọc, cô phải chạy từ giảng đường này sang giảng đường khác rồi cuối cùng giam chặt mình năm giờ đồng hồ liền trong thư viện để viết luận văn tốt nghiệp. Giờ đây, cô chỉ muốn một buổi tối thật yên tĩnh trước tivi với một khay đồ ăn.
Trong ngày, có một lá thư của bố mẹ cô gửi đến, mẹ cô kể rằng họ định mua một căn nhà chứ không thuê nữa, có nghĩa là họ sẽ không trở về đây trong tương lai gần. Lá thư ngập tràn tâm trạng vui vẻ, đầy nắng. San Diego, Juliette nghĩ thế và tưởng tượng ra mẹ cô vô cùng khỏe khoắn. Bà Alice Lafayette cố gắng về Portland mỗi tháng một đợt cuối tuần để thăm con gái, thỉnh thoảng ông Ted cùng đi với bà nếu công ty nơi ông làm việc cho phép ông nghỉ ngày thứ Bảy. Nhưng nói chung, Juliette không cảm thấy quá cô đơn. Thậm chí cô còn thích thú vì được sống theo cách mình thích, ở tuổi hai mươi tư, cô có thể đảm đương mọi việc không chút khó khăn. Cô nói chuyện điện thoại với mẹ hai lần mỗi tuần, còn cô bạn tốt nhất Camelia sống không xa nhà cô.
Không, thật ra cô không hề thích trở lại cuộc sống gia đình "bình thường". Vụ bắt cóc năm ngoái đã khiếm cô trở nên đa nghi hơn, nhưng không thay đổi được cách sống của cô. Điều cốt lõi nhất mà cô thu được trong các buổi chữa trị hỗ trợ là học cách chấp nhận những gì đã qua. Nhất là không tự giam mình như con sò với tấm thảm kịch, ngược lại, phải cởi mở và hiểu rằng mình đã bị tấn công, bị suy sụp, nhưng điều đó không ngăn cản được mình sống tốt, sống cân bằng. Và cô đã làm như thế, Juliette đã khóc rất lâu, trút hết nỗi sợ vào nước mắt để tự gây dựng cho mình một niềm tin trên niềm vui còn được sống. Tên tàn ác đó đã chết, hắn không thể cảm thấy thích thú vì đã hủy hoại cuộc đời cô được nữa. Trong những tuần đầu tiên sau vụ việc, cô rất nhiều lần nhớ tới cảnh tượng kề cận cái chết và rất khó ngủ, cô đau khổ và không làm chủ được mình. Bộ phận hỗ trợ tâm lý cho rằng cô bị stress hậu chấn thương cấp, giải thích cho cô về các triệu chứng, cụ thể là nhớ lại cảnh tượng đó hoặc mất ngủ, họ đã cùng cô tập luyện để giảm dần cơn stress do chấn thương này. Cô đã được giải thích về các giai đoạn, và cô hiểu rằng giờ đây mình đã lấy lại được cân bằng. Nhưng khả năng một cơn stress "xuất hiện muộn", như họ nói, là luôn luôn hiện hữu, vì thế cô phải cảnh giác, và không bao giờ cho phép bản thân quá dễ dãi hay quá ủ rũ. Brolin đã giúp đỡ cô lúc đầu, trong những năm tháng đầu tiên, anh thường tới thăm cô, lần nào cũng mang theo một món quà nhỏ, thật là dễ thương. Rồi dần dần, Brolin bị cuốn vào một cuộc điều tra, và họ ít gặp nhau hơn. Tháng này qua tháng khác, các cuộc gặp gỡ thưa dần, rồi hết hẳn, ngoài ý muốn của họ. Giống như khi người ta lúc nào cũng muốn báo tin cho bạn học cũ, nhưng lại luôn trì hoãn cho tới khi mất hết thông tin về họ.
Sau thảm kịch, bố mẹ cô về ở Portland trong nhiều tuần. Được Camelia và bố mẹ động viên, Juliette đã bình phục và cuối cùng lại trở về là con người đơn độc như trước đây. Thậm chí cô đã phải nài nỉ để bố mẹ mình chịu trở lại San Diego sau hơn một tháng rưỡi đưa cô đi chữa trị. Cô thích sự bình yên, trong nhà chỉ có một mình cô, giờ giấc sinh hoạt không bị bó buộc, không phải giải thích lý do.
Nhưng bước ngoặt lớn của cuộc đời cũng để lại hậu quả trong hành vi của cô. Cô ít do dự hơn. Trước đây, chưa bao giờ cô có thể gọi điện cho Joshua Brolin như cô vừa mới làm để đề nghị anh ở bên cô một lúc. Cô hiểu rằng mình cần phải chiến thắng tính nhút nhát, rằng cuộc sống cần đến điều không to tát và đôi khi nhất thiết phải cứng rắn lên. Tối hôm đó, cảm giác buồn trào dâng trong cô, và Brolin đã cho cô một niềm an ủi thực sự. Nghĩ lại chuyện đó, cô hiểu rằng không chỉ vì anh đã có mặt hôm ấy, mà còn vì anh mang tới ngôi nhà một điều gì đó, một hình bóng đàn ông mà cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình cảm nhận được. Với chút hài hước và giọng nói trầm, anh là một người dễ chịu và buổi tối hôm ấy để lại trong Juliette chút tình cảm luyến tiếc êm dịu.
Đột nhiên cô nhận thấy mình thích nghĩ đến Brolin, muốn gặp lại anh, thích sự hiện diện khiến người khác yên tâm của anh, và ngủ thanh thản như lần vừa rồi.
"Mình trở nên phóng khoáng quá rồi, cô tự nhủ. Nếu mình kể chuyện này với Camelia, chị ấy sẽ nói đi nói lại là mình đang trượt trên dốc tình yêu."
Nghĩ thật kỹ, Juliette không thể tin nổi. Không phải là cô đang yêu Joshua Brolin, đó chỉ là một dạng tình cảm quyến luyến sau sự việc xảy ra. Họ không gặp nhau từ nhiều tháng nay và bỗng gặp lại sau khi chuyện mà họ trải qua đã tạo nên mối liên hệ, điều đó quá rõ ràng. Nhưng dù sao thì sự cách biệt tuổi tác cũng quá lớn, anh đã ngoài ba mươi tuổi, cô lấy làm phiền lòng. Lại một lần nữa, giọng Camelia vang lên trong đầu cô: "Món ngon nhất là món nấu trong nồi cũ." Juliette lắc đầu để xua đi những ý nghĩ đó, cô không muốn nghĩ đến chuyện này nữa.
Cô vớ lấy chiếc điều khiển và bật tivi lên để tạo cảm giác có người trong nhà. Kiểu hiện diện lạnh lùng choán đầy bầu không khí im lặng mà không tỏ ra sỗ sàng, cô thích như thế.
Không cần nhìn xem đang có gì trên tivi, Juliette đi vào bếp để mang khay đồ ăn gì đó ra nhấm nháp.
Cả quãng thời gian đầu buổi tối, cô ngồi trên ghế sofa và ăn trước một bộ phim video không hấp dẫn lắm. Đang say sưa nhìn thụ động vào màn hình, cô bỗng bật dậy khi tiếng chuông cửa xé toạc không khí.
Gần chín giờ tối.
Juliette vội vã đứng dậy, đầu óc cô trở nên quay cuồng. Cô phải dựa vào tường để cơn rối loạn này qua đi, rồi lại gần cửa ra vào. Ô cửa nhỏ trên cao chỉ để lọt vào màu đen của đêm. Đèn ở thềm cửa không sáng, cô quên thay bóng đèn.
- Ai đấy? Juliette hỏi, cố làm ra giọng rắn rỏi hơn.
- Camelia đây.
Juliette yên tâm mở chốt và mở cửa. Camelia đứng trên tấm thảm chùi chân, ánh mắt hoảng hốt, nét mặt căng thẳng. Juliette nhận ra ngay có điều gì đó không ổn, cô hỏi:
- Gì thế hả chị? Có chuyện gì sao?
- Chị vào được không?
Juliette xin lỗi và để chị bạn vào hẳn trong sảnh.
- Chắc là em không xem tin tức, Camelia nói. Vừa nghe được tin đó, chị chạy đi ngay, chị không muốn để em một mình.
- Nhưng chị nói gì thế? Có chuyện gì xảy ra vậy? Juliette hỏi, cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ bỗng hiện ra từ hư vô và xâm chiếm cô.
- Lại đây.
Camelia kéo Juliette vào phòng khách và mở kênh truyền hình của vùng. Bản tin đang phát đi hình ảnh của một trong các phóng viên đứng ở bìa rừng, mặc dù có ánh đèn của camera, người ta vẫn thấy rõ bóng đêm xung quanh.
"…Cuối buổi chiều hôm nay, một thiếu niên đã tìm thấy cái xác và cảnh sát vẫn còn ở hiện trường vào lúc tôi nói với các bạn. Cái xác bị chặt dã man, và một nguồn tin chưa được cảnh sát xác nhận nói về sự giống nhau đáng kinh ngạc với những vụ do Đao phủ Portland gây ra trong vùng cách đây hơn một năm."
Juliette rùng mình, hai bàn tay cô run lên.
"Trên thực tế, dường như nạn nhân bị chặt mất hai cánh tay, mặc dù thông tin này chưa được cảnh sát xác nhận. Chúng tôi nhắc lại rằng Leland Beaumont, tức Đao phủ Portland, đã chết…"
Camelia tắt tivi rồi lại gần Juliette. Cô đặt tay lên lưng Juliette.
- Chị không muốn em nghe tin này một mình, ngay cả khi câu chuyện giờ đây đã lùi xa, chị biết em…
Một tiếng thở dài dâng lên trong lồng ngực Juliette, cố bình tĩnh thở ra.
- Đó là một kẻ điên mắc bệnh thích bắt chước, Leland Beaumont đã chết vì một phát đạn trúng đầu, cô thì thầm.
- Đúng… Chị muốn chắc chắn rằng mọi chuyện vẫn ổn, đó là một kiểu tin…
- Sẽ ổn thôi, Juliette động viên.
Camelia chăm chú nhìn vào màu xanh trong mắt cô bạn mình cố tìm kiếm ở đó sự thực. Rồi cô đề xuất:
- Hay là chị đi pha một ít trà nhé?
Juliette khẽ mỉm cười, gật đầu.
Trong ngày, có một lá thư của bố mẹ cô gửi đến, mẹ cô kể rằng họ định mua một căn nhà chứ không thuê nữa, có nghĩa là họ sẽ không trở về đây trong tương lai gần. Lá thư ngập tràn tâm trạng vui vẻ, đầy nắng. San Diego, Juliette nghĩ thế và tưởng tượng ra mẹ cô vô cùng khỏe khoắn. Bà Alice Lafayette cố gắng về Portland mỗi tháng một đợt cuối tuần để thăm con gái, thỉnh thoảng ông Ted cùng đi với bà nếu công ty nơi ông làm việc cho phép ông nghỉ ngày thứ Bảy. Nhưng nói chung, Juliette không cảm thấy quá cô đơn. Thậm chí cô còn thích thú vì được sống theo cách mình thích, ở tuổi hai mươi tư, cô có thể đảm đương mọi việc không chút khó khăn. Cô nói chuyện điện thoại với mẹ hai lần mỗi tuần, còn cô bạn tốt nhất Camelia sống không xa nhà cô.
Không, thật ra cô không hề thích trở lại cuộc sống gia đình "bình thường". Vụ bắt cóc năm ngoái đã khiếm cô trở nên đa nghi hơn, nhưng không thay đổi được cách sống của cô. Điều cốt lõi nhất mà cô thu được trong các buổi chữa trị hỗ trợ là học cách chấp nhận những gì đã qua. Nhất là không tự giam mình như con sò với tấm thảm kịch, ngược lại, phải cởi mở và hiểu rằng mình đã bị tấn công, bị suy sụp, nhưng điều đó không ngăn cản được mình sống tốt, sống cân bằng. Và cô đã làm như thế, Juliette đã khóc rất lâu, trút hết nỗi sợ vào nước mắt để tự gây dựng cho mình một niềm tin trên niềm vui còn được sống. Tên tàn ác đó đã chết, hắn không thể cảm thấy thích thú vì đã hủy hoại cuộc đời cô được nữa. Trong những tuần đầu tiên sau vụ việc, cô rất nhiều lần nhớ tới cảnh tượng kề cận cái chết và rất khó ngủ, cô đau khổ và không làm chủ được mình. Bộ phận hỗ trợ tâm lý cho rằng cô bị stress hậu chấn thương cấp, giải thích cho cô về các triệu chứng, cụ thể là nhớ lại cảnh tượng đó hoặc mất ngủ, họ đã cùng cô tập luyện để giảm dần cơn stress do chấn thương này. Cô đã được giải thích về các giai đoạn, và cô hiểu rằng giờ đây mình đã lấy lại được cân bằng. Nhưng khả năng một cơn stress "xuất hiện muộn", như họ nói, là luôn luôn hiện hữu, vì thế cô phải cảnh giác, và không bao giờ cho phép bản thân quá dễ dãi hay quá ủ rũ. Brolin đã giúp đỡ cô lúc đầu, trong những năm tháng đầu tiên, anh thường tới thăm cô, lần nào cũng mang theo một món quà nhỏ, thật là dễ thương. Rồi dần dần, Brolin bị cuốn vào một cuộc điều tra, và họ ít gặp nhau hơn. Tháng này qua tháng khác, các cuộc gặp gỡ thưa dần, rồi hết hẳn, ngoài ý muốn của họ. Giống như khi người ta lúc nào cũng muốn báo tin cho bạn học cũ, nhưng lại luôn trì hoãn cho tới khi mất hết thông tin về họ.
Sau thảm kịch, bố mẹ cô về ở Portland trong nhiều tuần. Được Camelia và bố mẹ động viên, Juliette đã bình phục và cuối cùng lại trở về là con người đơn độc như trước đây. Thậm chí cô đã phải nài nỉ để bố mẹ mình chịu trở lại San Diego sau hơn một tháng rưỡi đưa cô đi chữa trị. Cô thích sự bình yên, trong nhà chỉ có một mình cô, giờ giấc sinh hoạt không bị bó buộc, không phải giải thích lý do.
Nhưng bước ngoặt lớn của cuộc đời cũng để lại hậu quả trong hành vi của cô. Cô ít do dự hơn. Trước đây, chưa bao giờ cô có thể gọi điện cho Joshua Brolin như cô vừa mới làm để đề nghị anh ở bên cô một lúc. Cô hiểu rằng mình cần phải chiến thắng tính nhút nhát, rằng cuộc sống cần đến điều không to tát và đôi khi nhất thiết phải cứng rắn lên. Tối hôm đó, cảm giác buồn trào dâng trong cô, và Brolin đã cho cô một niềm an ủi thực sự. Nghĩ lại chuyện đó, cô hiểu rằng không chỉ vì anh đã có mặt hôm ấy, mà còn vì anh mang tới ngôi nhà một điều gì đó, một hình bóng đàn ông mà cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình cảm nhận được. Với chút hài hước và giọng nói trầm, anh là một người dễ chịu và buổi tối hôm ấy để lại trong Juliette chút tình cảm luyến tiếc êm dịu.
Đột nhiên cô nhận thấy mình thích nghĩ đến Brolin, muốn gặp lại anh, thích sự hiện diện khiến người khác yên tâm của anh, và ngủ thanh thản như lần vừa rồi.
"Mình trở nên phóng khoáng quá rồi, cô tự nhủ. Nếu mình kể chuyện này với Camelia, chị ấy sẽ nói đi nói lại là mình đang trượt trên dốc tình yêu."
Nghĩ thật kỹ, Juliette không thể tin nổi. Không phải là cô đang yêu Joshua Brolin, đó chỉ là một dạng tình cảm quyến luyến sau sự việc xảy ra. Họ không gặp nhau từ nhiều tháng nay và bỗng gặp lại sau khi chuyện mà họ trải qua đã tạo nên mối liên hệ, điều đó quá rõ ràng. Nhưng dù sao thì sự cách biệt tuổi tác cũng quá lớn, anh đã ngoài ba mươi tuổi, cô lấy làm phiền lòng. Lại một lần nữa, giọng Camelia vang lên trong đầu cô: "Món ngon nhất là món nấu trong nồi cũ." Juliette lắc đầu để xua đi những ý nghĩ đó, cô không muốn nghĩ đến chuyện này nữa.
Cô vớ lấy chiếc điều khiển và bật tivi lên để tạo cảm giác có người trong nhà. Kiểu hiện diện lạnh lùng choán đầy bầu không khí im lặng mà không tỏ ra sỗ sàng, cô thích như thế.
Không cần nhìn xem đang có gì trên tivi, Juliette đi vào bếp để mang khay đồ ăn gì đó ra nhấm nháp.
Cả quãng thời gian đầu buổi tối, cô ngồi trên ghế sofa và ăn trước một bộ phim video không hấp dẫn lắm. Đang say sưa nhìn thụ động vào màn hình, cô bỗng bật dậy khi tiếng chuông cửa xé toạc không khí.
Gần chín giờ tối.
Juliette vội vã đứng dậy, đầu óc cô trở nên quay cuồng. Cô phải dựa vào tường để cơn rối loạn này qua đi, rồi lại gần cửa ra vào. Ô cửa nhỏ trên cao chỉ để lọt vào màu đen của đêm. Đèn ở thềm cửa không sáng, cô quên thay bóng đèn.
- Ai đấy? Juliette hỏi, cố làm ra giọng rắn rỏi hơn.
- Camelia đây.
Juliette yên tâm mở chốt và mở cửa. Camelia đứng trên tấm thảm chùi chân, ánh mắt hoảng hốt, nét mặt căng thẳng. Juliette nhận ra ngay có điều gì đó không ổn, cô hỏi:
- Gì thế hả chị? Có chuyện gì sao?
- Chị vào được không?
Juliette xin lỗi và để chị bạn vào hẳn trong sảnh.
- Chắc là em không xem tin tức, Camelia nói. Vừa nghe được tin đó, chị chạy đi ngay, chị không muốn để em một mình.
- Nhưng chị nói gì thế? Có chuyện gì xảy ra vậy? Juliette hỏi, cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ bỗng hiện ra từ hư vô và xâm chiếm cô.
- Lại đây.
Camelia kéo Juliette vào phòng khách và mở kênh truyền hình của vùng. Bản tin đang phát đi hình ảnh của một trong các phóng viên đứng ở bìa rừng, mặc dù có ánh đèn của camera, người ta vẫn thấy rõ bóng đêm xung quanh.
"…Cuối buổi chiều hôm nay, một thiếu niên đã tìm thấy cái xác và cảnh sát vẫn còn ở hiện trường vào lúc tôi nói với các bạn. Cái xác bị chặt dã man, và một nguồn tin chưa được cảnh sát xác nhận nói về sự giống nhau đáng kinh ngạc với những vụ do Đao phủ Portland gây ra trong vùng cách đây hơn một năm."
Juliette rùng mình, hai bàn tay cô run lên.
"Trên thực tế, dường như nạn nhân bị chặt mất hai cánh tay, mặc dù thông tin này chưa được cảnh sát xác nhận. Chúng tôi nhắc lại rằng Leland Beaumont, tức Đao phủ Portland, đã chết…"
Camelia tắt tivi rồi lại gần Juliette. Cô đặt tay lên lưng Juliette.
- Chị không muốn em nghe tin này một mình, ngay cả khi câu chuyện giờ đây đã lùi xa, chị biết em…
Một tiếng thở dài dâng lên trong lồng ngực Juliette, cố bình tĩnh thở ra.
- Đó là một kẻ điên mắc bệnh thích bắt chước, Leland Beaumont đã chết vì một phát đạn trúng đầu, cô thì thầm.
- Đúng… Chị muốn chắc chắn rằng mọi chuyện vẫn ổn, đó là một kiểu tin…
- Sẽ ổn thôi, Juliette động viên.
Camelia chăm chú nhìn vào màu xanh trong mắt cô bạn mình cố tìm kiếm ở đó sự thực. Rồi cô đề xuất:
- Hay là chị đi pha một ít trà nhé?
Juliette khẽ mỉm cười, gật đầu.
Tác giả :
Maxime Chattam