Linh Hồn Ác
Chương 55
Cái bóng sừng sững của núi Hood bao trùm tất cả các cánh rừng trong vùng. Ở độ cao hơn ba nghìn bốn trăm mét, lớp màn tuyết trắng tinh phản chiếu lại ánh nắng nhạt của tháng Mười giống như một chiếc gương khổng lồ.
Chiếc xe Mustang chạy trên dải màu xám – tím của con đường. Đi ngang qua vài thị trấn nhỏ hiếm hoi, những cảnh sắc sinh động duy nhất trên đường, Brolin cố tập trung vào con đường chứ không ngắm nhìn phong cảnh.
Người nào chưa bao giờ đặt chân tới bang Oregon sẽ không thể tưởng tượng được hết không khí trong những cánh rừng già ở đây. Ở chỗ ngoặt của một con đường, một vực thẳm hẹp xé toạc mặt đất để đón nhận dòng thác hung dữ chảy dài ba mươi mét về phía dưới, hay một vách đá khổng lồ có nguy cơ bất ngờ đè nát người. Ở đây, cây cối có màu đen, khu vực giữa rừng chưa từng có dấu chân người, và những ngọn núi trập trùng bao quanh vùng đất bí ẩn này nom giống như đội quân những phù thủy da đỏ.
Trong khung cảnh kỳ bí ấy, một người dạo chơi bình thường hẳn sẽ nhanh chóng cảm thấy bị giằng xé giữa một bên là nỗi sợ hãi âm ỉ từ sâu thẳm trong lòng và bên kia là trạng thái ngất ngây trước cảnh đẹp.
Vì thế Brolin từ chối quan sát những thân cây nhiều mấu nom giống những con người cùng hòa vào một vở ba lê đau đớn và hấp hối. Anh nhớ lại bản đồ hạt, hy vọng không đi quá đường rẽ vào Hồ chứa nước.
Sau chưa đầy hai giờ đồng hồ chạy xe từ Portland, Brolin nhận ra con đường đất dẫn sâu vào rừng.
Đi thêm ba kilômet, con đường chia làm hai ngả. Một tấm biển đề “Hồ chứa nước Bull Run”, Brolin rẽ sang ngả đối diện.
Đi với tốc độ đều đều, anh mở cửa kính xe với hy vọng không khí trong lành sẽ thổi vào anh chút dũng cảm thần bí nào đó. Thỉnh thoảng, anh nghe thấy tiếng kêu của một con chim săn mồi, hay tiếng chim hót líu lo. Nhưng không hề có dấu vết con người.
Đêm ở đây hẳn là rất rùng rợn.
Cuối cùng, dưới bóng một cây thông cao, hiện ra “nhà” của gia đình Beaumont. Hai chiếc xe moóc rất lớn được ghép thêm nhiều căn phòng làm từ thân cây giống như những ngôi nhà gỗ cũ kỹ. Vài tấm tôn lượn sóng dài ghép thành mái của khu nhà kỳ dị này và tạo thành mái che bên trên thảm lá kim. Khoảng nửa tá vỏ xe cũ đủ loại đã chết hẳn dưới những vết gỉ dài màu nâu.
Brolin đỗ chiếc Mustang cách đó khoảng chục mét và bấm còi để thông báo.
“Mong sao ông ta ở nhà, anh nghĩ. Mình chẳng muốn quay lại đây tí nào”.
Anh lại gần nơi được coi là nhà ở. Một lũ gà mái yên trí cục ta cục tác sau một hàng rào tự tạo bằng lưới sắt rẻ tiền.
- Này! Có ai ở đây không?
Một con chim vỗ cánh bay đi.
Các ô cửa sổ đen ngòm và hẹp như mắt người chết.
Brolin đi thăm dò xung quanh, nhưng cơn mưa mới đây đã khiến cát trở nên mềm nhão, khó đi lại. Ở bên phải, cách đó vài mét trong rừng, Brolin nhận thấy có sự chuyển động.
Anh im lặng tiến lại gần, một tay đặt lên khẩu Glock để yên tâm hơn.
Một cái bóng di chuyển chầm chậm sau đám cành cây.
Brolin gạt đám lá cây ẩm ướt.
Đằng kia có một cái xác treo lủng lẳng trong gió, rỉ máu, phơi bày da thịt, bị chặt thành nhiều mảnh.
Brolin nhảy lùi về phía sau và rút súng ra.
Không, không, không! Không phải người.
Anh lắc đầu. Đấy là một con thú dùng chân bám vào dây cáp.
Milton là con người của thiên nhiên, có lẽ ông ta đi săn không giấy phép và ăn những thứ mà ông ta tự kiếm được.
Tim đập nhanh, Brolin quay lại chỗ các xe moóc.
- Ông Milton Beaumont?
Brolin gọi tên chủ nhà nhiều lần. Không có tiếng đáp lại.
Anh lại gần cửa ra vào. Rất nhiều vỏ đồ hộp han gỉ nằm trong cát, đựng đầy nước mưa. Dưới mái tôn, Brolin chui qua đống quần áo đang phơi trên một loạt dây.
- Này! Có ai không?
Anh bước lên một viên đá dùng làm bậc thang và gõ vào cánh cửa nặng nề đã được gia cố thêm. Không ai trả lời.
Gió thổi tung một tấm bạt màu xanh phủ lên chùm bi đông bằng thép treo giữa hai vỏ ôtô.
“Nơi này thật kỳ quái! Loại người nào có thể sống được ở một nơi lộn xộn đến thế?”
Viên thanh tra trẻ quay ra, đi vòng quanh ngôi nhà từ bên phải rồi đứng lại dưới một ô cửa sổ. Bụi bẩn che phủ toàn bộ khung cửa, giấu không gian bên trong dưới một lớp màn màu tro. Anh dán mắt vào cửa kính.
- Tôi có thể giúp gì cho anh? Một giọng nói vang lên sau lưng anh.
Brolin quay ngoắt lại. Milton Beaumont đứng ở bìa rừng. Đó là một ông già nhỏ thó, đầy xương xẩu và nếp nhăn. Hai gò má nhô cao tới mức tưởng như mỗi khi ông ta cười, xương sọ sẽ xé rách chút ít thịt còn lại.
Mái tóc đen nhánh của ông ta xõa xuống trước hai hốc mắt. Vẻ mặt hăm dọa của loài thú ăn mồi toát lên khi ông ta hung hăng nhắc lại.
- Tôi hỏi liệu tôi có thể giúp gì cho anh?
- Vâng, tôi rất tiếc, tôi không muốn thô lỗ như thế, nhưng không ai trả lời cả. Tôi là…
Anh ngần ngại. Có lẽ Milton hơi ngây ngô, nhưng hoàn toàn có thể nhớ được tên của kẻ đã giết chết con trai mình.
- Tôi là thanh tra Joshua Brolin, cuối cùng, anh quyết định nói thẳng.
- Anh muốn gì ở tôi? Tôi chả có gì để nói với mấy tay cớm cả.
Giọng ông ta mạch lạc, không chút do dự, rít lên ở vài phụ âm.
- Tôi chỉ muốn hỏi ông vài câu. Chúng ta vào nhà được chứ? Brolin vừa hỏi vừa chỉ tay vào chiếc xe moóc.
Milton đứng thẳng dậy, dường như ông ta không đến nỗi thấp bé lắm. Đây là lần thứ ba hai người gặp nhau, nhưng nếu còn nhớ Brolin, ông ta cũng không để lộ chút dấu hiệu nào cả.
- Tôi đã nói với mấy tay cớm rồi và chả còn gì để nói nữa cả. Họ đã lấy đi con trai của tôi, như thế là quá đủ rồi!
Ngực Brolin nén chặt lại.
- Tôi hiểu… Tôi muốn…
- Anh cóc hiểu gì cả! Chỉ vì chúng tôi ở đây nên người ta không thích chúng tôi, nhưng thằng bé nhà tôi chưa bao giờ làm điều gì xấu xa hết!
Brolin chầm chậm lắc đầu.
- Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện bình tĩnh hơn.
Cặp mắt sắc của Milton lóe sáng trong một giây. Ẩn trong hốc mắt sâu, hai con ngươi rất hiếm khi lộ ra. Milton Beaumont giấu kỹ ánh phản chiếu tâm hồn mình với mọi người.
Ông ta quay đi và biến mất trước ngôi nhà. Brolin đi theo. Milton lấy từ dưới xe moóc ra hai chiếc ghế gấp. Ông ta mở ghế và đặt dưới mái hiên. Mặt đối mặt.
Khó mà biết được liệu có phải Milton đang quan sát anh hay ông ta đang nhìn đi đâu, vì thế Brolin quyết định ngồi xuống. Milton đi lùi ra và mở hàng rào chuồng gà, rồi bằng một động tác rất nhanh và tự tin, ông ta tóm lấy một con gà mái lông đen. Ông ta kẹp nó dưới nách rồi đến ngồi xuống ghế
- Này ông, tôi… Tôi không định ở đây lâu. Ông có theo dõi tin tức không?
Đầu Milton lắc lư trên cái cổ xương xẩu, rồi ông ta khạc. Khi lại đối diện với Brolin, ông ta hất cằm lên, vẻ thách thức viên thanh tra. Với bộ da được thuộc trong sương gió qua hàng thập kỷ cuộc đời, khuôn mặt dài, rất dài, khiến cho cằm trễ thấp bất bình thường xuống tận ngực, người đàn ông già nua này giống như một pho tượng nhân sư hung dữ vừa được tước đi những đường gờ.
Ông ta bao nhiêu tuổi nhỉ?
Mặc dù trời mát mẻ, Milton vẫn mặc một bộ đồ lao động với sơ mi tay xắn gần đến nách, để lộ các cơ bắp nhăn nheo nhưng dấu vết săn chắc một thời vẫn còn hiện rõ. Con gà mái nằm yên, một bàn tay rắn rỏi vuốt ve mào của nó. Khó mà đoán được nó đang khiếp đảm hay đang thỏa mãn.
Hay là mình nhầm? Hay là kẻ giết người không còn trẻ? Có lẽ Milton Beaumont có đủ sức khỏe cần thiết, ông ta khá ngây ngô để có thể bị điều khiển và hành động như một kẻ thần kinh không ổn định. Gần như rối loạn tâm thần, nhưng tuổi đời vẫn giúp ông ta kiểm soát được những hành động tối thiểu…
Nhưng không phù hợp. Làm thế nào ông ta có thể giữ được quá nhiều xung năng phá hủy trong thời gian lâu như vậy? Milton có con, có vợ, còn kẻ giết người lại thể hiện tình trạng chưa trưởng thành về mặt tình dục.
- Báo chí là để cho người ta biết phải nghĩ gì. Tôi ít xem ti vi, ít lắm.
Nhận xét quả là đúng, Brolin nghĩ. Trước một kẻ đầu óc chậm chạp, Milton hoàn toàn có thể tỏ ra nhanh nhạy. Suốt một thời gian dài, người ta tự hỏi làm thế nào mà một người đầu óc hạn chế như ông ta lại có thể sinh ra một kẻ đầy năng lực như Leland. Thực ra, có lẽ Milton không phải là lão già ngớ ngẩn như người ta vẫn nghĩ, đằng sau vẻ chất phác hoang dã ẩn giấu một cái nhìn sắc sảo về thế giới.
- Ông có nghe nói về hai vụ giết người phụ nữ thời gian gần đây không? Brolin hỏi.
- Anh nghĩ gì thế? Hiện người ta đang nói về con trai tôi. Có cả một nhà báo đến tận đây đặt câu hỏi cho tôi. Anh ta đến rồi lại đi. Chẳng được gì cả.
Gió làm cây rừng rung mạnh xung quanh họ.
- Vậy thì chắc chắn ông biết chuyện kẻ giết người hành động theo cách của… cách của Đao phủ Portland?
Cho dù tàn nhẫn, nhưng tên gọi này giúp Brolin không nêu đích danh Leland Beaumont, điều mà Brolin mong muốn khi anh vẫn chưa biết chắc về phản ứng của ông bố.
- Họ nói là có một gã bắt chước Leland. Nhưng Leland bây giờ đã chết rồi, làm ơn để nó được yên!
Brolin không thể đi thẳng vào mục đích. Nếu anh nói về chuyện ADN, chắc chắn ông ta không hiểu gì cả, việc đó chỉ làm rộng thêm hố ngăn cách giữa họ.
- Thưa ông Beaumont, con trai ông đã được chôn cất ở nghĩa trang Latourell, đúng không?
Milton chỉa hai tia nhìn đen ngòm vào Brolin. Ông ta thôi không vuốt mào gà nữa và gật đầu.
- Xin thứ lỗi cho tôi vì lời nói thẳng, nhưng ông có quyền được biết tin này. Xác của Leland đã bị đánh cắp.
Hai vết nứt đột ngột mở choàng, để lộ ra hai nhãn cầu màu trắng, đỏ và xanh lam. Cũng nhanh như khi hiện ra dưới ánh sáng, chúng lại trở về với các hốc tối tăm của mình.
- Sao? Con người sống ẩn dật kêu lên. Đồ điên nào…
Nhưng lời nói câm bặt trong miệng ông ta. Ông ta cúi xuống tay vịn ghế, khiến con gà đang run rẩy dưới nách ông ta kêu lên ầm ĩ. Ông ta rút từ đống củi nhỏ ra một vật dài màu bạc.
Brolin chưa hiểu ngay chuyện gì sắp diễn ra. Anh xác định được vật đó khi cái lưỡi bằng kền của nó chạm vào một tia nắng hiếm hoi.
Chiếc rìu xé toang không khí tạo nên một tiếng rít khô khốc.
Đã quá muộn.
Milton vứt thứ đang cầm ở tay kia ra.
Con gà mái giãy giụa như bị một cơn cười điên dại, coi chuyện vừa xảy ra như một trò đùa ác ý. Brolin thấy nó giật giật khi tia máu còn nóng của nó phun vào không khí, tạo ra âm thanh giống như khi người ta bóp một chai nước rửa bát đã hết.
Mặc dù đầu dúi trong cát, nhưng thân gà vẫn còn chạy, như để thoát khỏi cơn ác mộng này. Khi quá nhiều máu chảy ra từ vết cắt há miệng, con gà đổ vật xuống mềm nhũn.
- Thưa anh cảnh sát, nếu anh đến để báo cho tôi biết tin này, thì anh có thể rút lui được rồi, còn nếu anh đến để tống cổ tôi vào tù thì cứ việc, vì tôi chả còn gì để nói cả!
- Thế này, có thể…
- Im đi! Bắt tôi hoặc là xéo ngay!
Brolin nhìn vết máu chảy trên ghế. Ở đây tách biệt hẳn với thế giới văn minh, và nếu Milton lên cơn điên, không ai có thể cứu được anh. Mắt anh dừng lại trên chiếc rìu mà ông ta vẫn đang cầm trên tay. Hầu như không còn dính máu.
- Vâng, tôi đi đây.
Anh đứng dậy, quan sát phản ứng của người đối diện. Ông ta chỉ nhìn anh, không thể hiện bất cứ cảm xúc nào.
- Tuy nhiên, tôi muốn ông làm một việc, vì ông. Tôi có thể lấy mẫu nước bọt của ông được không?
Milton cúi đầu. Gò má bên phải giật giật vì một cơn máy cơ thần kinh.
- Anh dùng nó để làm gì?
- Để so sánh gien. Nó giống như dấu vân tay, nhưng thay vì dùng ngón tay, người ta dùng nước bọt hoặc máu. Nếu ông đồng ý, chúng tôi sẽ so sánh với mẫu gien của kẻ giết người, và như vậy ông sẽ được tuyên bố vô tội. Nhưng tôi phải thông báo với ông rằng ông không buộc phải làm thế, tôi yêu cầu ông với tư cách cá nhân, ông hoàn toàn không bị buộc phải chấp nhận.
Brolin không chắc rằng ông ta hiểu hết được những lời này. Anh đang định ra về thì Milton gật đầu.
- Anh muốn gì? Muốn tôi nhổ vào ống tiêm chứ gì?
Trong không khí nặng nề khi ấy, nụ cười trên môi Brolin được đón nhận như một sự giải thoát thực sự.
- Không cần như thế. Đã có phương pháp mới hơn. Đợi một chút, tôi sẽ cho ông xem.
Anh đi lấy chiếc cặp nhựa trong xe Mustang và lôi từ cặp ra đôi găng tay cao su. Anh yêu cầu Milton nhổ một ít nước bọt vào trong một chiếc khăn trắng tinh rồi lấy thứ mà anh cần bằng vài que bông nhỏ.
Khi đã vào trong xe, anh thấy Milton nhặt xác con gà mái. Một cơn rùng mình mạnh khiến Brolin run người khi anh chợt nhận ra rằng đó có lẽ là một con gà trống chứ không phải gà mái. Ẩn dụ quá rõ ràng.
Milton không đủ khả năng tinh tế đến thế.
Nhưng ai bảo vậy chứ? Ngây ngô không có nghĩa là không đủ khả năng thể hiện suy nghĩ của mình bằng hành động.
Con người sống ẩn dật đó đứng dậy, tay cầm cái xác ấm nóng. Ông ta nhìn chiếc Mustang chằm chằm.
Tiếng máy rền vang dưới ngọn cây. Brolin thấy bố Leland đứng bất động giữa đường và dần dần biến mất trong gương chiếu hậu. Và một suy nghĩ không thôi ám ảnh Brolin suốt chặng đường về.
Ông ta biết.
Milton biết chính xác trước mặt ông ta là kẻ đã giết chết con trai của ông ta.
Chiếc xe Mustang chạy trên dải màu xám – tím của con đường. Đi ngang qua vài thị trấn nhỏ hiếm hoi, những cảnh sắc sinh động duy nhất trên đường, Brolin cố tập trung vào con đường chứ không ngắm nhìn phong cảnh.
Người nào chưa bao giờ đặt chân tới bang Oregon sẽ không thể tưởng tượng được hết không khí trong những cánh rừng già ở đây. Ở chỗ ngoặt của một con đường, một vực thẳm hẹp xé toạc mặt đất để đón nhận dòng thác hung dữ chảy dài ba mươi mét về phía dưới, hay một vách đá khổng lồ có nguy cơ bất ngờ đè nát người. Ở đây, cây cối có màu đen, khu vực giữa rừng chưa từng có dấu chân người, và những ngọn núi trập trùng bao quanh vùng đất bí ẩn này nom giống như đội quân những phù thủy da đỏ.
Trong khung cảnh kỳ bí ấy, một người dạo chơi bình thường hẳn sẽ nhanh chóng cảm thấy bị giằng xé giữa một bên là nỗi sợ hãi âm ỉ từ sâu thẳm trong lòng và bên kia là trạng thái ngất ngây trước cảnh đẹp.
Vì thế Brolin từ chối quan sát những thân cây nhiều mấu nom giống những con người cùng hòa vào một vở ba lê đau đớn và hấp hối. Anh nhớ lại bản đồ hạt, hy vọng không đi quá đường rẽ vào Hồ chứa nước.
Sau chưa đầy hai giờ đồng hồ chạy xe từ Portland, Brolin nhận ra con đường đất dẫn sâu vào rừng.
Đi thêm ba kilômet, con đường chia làm hai ngả. Một tấm biển đề “Hồ chứa nước Bull Run”, Brolin rẽ sang ngả đối diện.
Đi với tốc độ đều đều, anh mở cửa kính xe với hy vọng không khí trong lành sẽ thổi vào anh chút dũng cảm thần bí nào đó. Thỉnh thoảng, anh nghe thấy tiếng kêu của một con chim săn mồi, hay tiếng chim hót líu lo. Nhưng không hề có dấu vết con người.
Đêm ở đây hẳn là rất rùng rợn.
Cuối cùng, dưới bóng một cây thông cao, hiện ra “nhà” của gia đình Beaumont. Hai chiếc xe moóc rất lớn được ghép thêm nhiều căn phòng làm từ thân cây giống như những ngôi nhà gỗ cũ kỹ. Vài tấm tôn lượn sóng dài ghép thành mái của khu nhà kỳ dị này và tạo thành mái che bên trên thảm lá kim. Khoảng nửa tá vỏ xe cũ đủ loại đã chết hẳn dưới những vết gỉ dài màu nâu.
Brolin đỗ chiếc Mustang cách đó khoảng chục mét và bấm còi để thông báo.
“Mong sao ông ta ở nhà, anh nghĩ. Mình chẳng muốn quay lại đây tí nào”.
Anh lại gần nơi được coi là nhà ở. Một lũ gà mái yên trí cục ta cục tác sau một hàng rào tự tạo bằng lưới sắt rẻ tiền.
- Này! Có ai ở đây không?
Một con chim vỗ cánh bay đi.
Các ô cửa sổ đen ngòm và hẹp như mắt người chết.
Brolin đi thăm dò xung quanh, nhưng cơn mưa mới đây đã khiến cát trở nên mềm nhão, khó đi lại. Ở bên phải, cách đó vài mét trong rừng, Brolin nhận thấy có sự chuyển động.
Anh im lặng tiến lại gần, một tay đặt lên khẩu Glock để yên tâm hơn.
Một cái bóng di chuyển chầm chậm sau đám cành cây.
Brolin gạt đám lá cây ẩm ướt.
Đằng kia có một cái xác treo lủng lẳng trong gió, rỉ máu, phơi bày da thịt, bị chặt thành nhiều mảnh.
Brolin nhảy lùi về phía sau và rút súng ra.
Không, không, không! Không phải người.
Anh lắc đầu. Đấy là một con thú dùng chân bám vào dây cáp.
Milton là con người của thiên nhiên, có lẽ ông ta đi săn không giấy phép và ăn những thứ mà ông ta tự kiếm được.
Tim đập nhanh, Brolin quay lại chỗ các xe moóc.
- Ông Milton Beaumont?
Brolin gọi tên chủ nhà nhiều lần. Không có tiếng đáp lại.
Anh lại gần cửa ra vào. Rất nhiều vỏ đồ hộp han gỉ nằm trong cát, đựng đầy nước mưa. Dưới mái tôn, Brolin chui qua đống quần áo đang phơi trên một loạt dây.
- Này! Có ai không?
Anh bước lên một viên đá dùng làm bậc thang và gõ vào cánh cửa nặng nề đã được gia cố thêm. Không ai trả lời.
Gió thổi tung một tấm bạt màu xanh phủ lên chùm bi đông bằng thép treo giữa hai vỏ ôtô.
“Nơi này thật kỳ quái! Loại người nào có thể sống được ở một nơi lộn xộn đến thế?”
Viên thanh tra trẻ quay ra, đi vòng quanh ngôi nhà từ bên phải rồi đứng lại dưới một ô cửa sổ. Bụi bẩn che phủ toàn bộ khung cửa, giấu không gian bên trong dưới một lớp màn màu tro. Anh dán mắt vào cửa kính.
- Tôi có thể giúp gì cho anh? Một giọng nói vang lên sau lưng anh.
Brolin quay ngoắt lại. Milton Beaumont đứng ở bìa rừng. Đó là một ông già nhỏ thó, đầy xương xẩu và nếp nhăn. Hai gò má nhô cao tới mức tưởng như mỗi khi ông ta cười, xương sọ sẽ xé rách chút ít thịt còn lại.
Mái tóc đen nhánh của ông ta xõa xuống trước hai hốc mắt. Vẻ mặt hăm dọa của loài thú ăn mồi toát lên khi ông ta hung hăng nhắc lại.
- Tôi hỏi liệu tôi có thể giúp gì cho anh?
- Vâng, tôi rất tiếc, tôi không muốn thô lỗ như thế, nhưng không ai trả lời cả. Tôi là…
Anh ngần ngại. Có lẽ Milton hơi ngây ngô, nhưng hoàn toàn có thể nhớ được tên của kẻ đã giết chết con trai mình.
- Tôi là thanh tra Joshua Brolin, cuối cùng, anh quyết định nói thẳng.
- Anh muốn gì ở tôi? Tôi chả có gì để nói với mấy tay cớm cả.
Giọng ông ta mạch lạc, không chút do dự, rít lên ở vài phụ âm.
- Tôi chỉ muốn hỏi ông vài câu. Chúng ta vào nhà được chứ? Brolin vừa hỏi vừa chỉ tay vào chiếc xe moóc.
Milton đứng thẳng dậy, dường như ông ta không đến nỗi thấp bé lắm. Đây là lần thứ ba hai người gặp nhau, nhưng nếu còn nhớ Brolin, ông ta cũng không để lộ chút dấu hiệu nào cả.
- Tôi đã nói với mấy tay cớm rồi và chả còn gì để nói nữa cả. Họ đã lấy đi con trai của tôi, như thế là quá đủ rồi!
Ngực Brolin nén chặt lại.
- Tôi hiểu… Tôi muốn…
- Anh cóc hiểu gì cả! Chỉ vì chúng tôi ở đây nên người ta không thích chúng tôi, nhưng thằng bé nhà tôi chưa bao giờ làm điều gì xấu xa hết!
Brolin chầm chậm lắc đầu.
- Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện bình tĩnh hơn.
Cặp mắt sắc của Milton lóe sáng trong một giây. Ẩn trong hốc mắt sâu, hai con ngươi rất hiếm khi lộ ra. Milton Beaumont giấu kỹ ánh phản chiếu tâm hồn mình với mọi người.
Ông ta quay đi và biến mất trước ngôi nhà. Brolin đi theo. Milton lấy từ dưới xe moóc ra hai chiếc ghế gấp. Ông ta mở ghế và đặt dưới mái hiên. Mặt đối mặt.
Khó mà biết được liệu có phải Milton đang quan sát anh hay ông ta đang nhìn đi đâu, vì thế Brolin quyết định ngồi xuống. Milton đi lùi ra và mở hàng rào chuồng gà, rồi bằng một động tác rất nhanh và tự tin, ông ta tóm lấy một con gà mái lông đen. Ông ta kẹp nó dưới nách rồi đến ngồi xuống ghế
- Này ông, tôi… Tôi không định ở đây lâu. Ông có theo dõi tin tức không?
Đầu Milton lắc lư trên cái cổ xương xẩu, rồi ông ta khạc. Khi lại đối diện với Brolin, ông ta hất cằm lên, vẻ thách thức viên thanh tra. Với bộ da được thuộc trong sương gió qua hàng thập kỷ cuộc đời, khuôn mặt dài, rất dài, khiến cho cằm trễ thấp bất bình thường xuống tận ngực, người đàn ông già nua này giống như một pho tượng nhân sư hung dữ vừa được tước đi những đường gờ.
Ông ta bao nhiêu tuổi nhỉ?
Mặc dù trời mát mẻ, Milton vẫn mặc một bộ đồ lao động với sơ mi tay xắn gần đến nách, để lộ các cơ bắp nhăn nheo nhưng dấu vết săn chắc một thời vẫn còn hiện rõ. Con gà mái nằm yên, một bàn tay rắn rỏi vuốt ve mào của nó. Khó mà đoán được nó đang khiếp đảm hay đang thỏa mãn.
Hay là mình nhầm? Hay là kẻ giết người không còn trẻ? Có lẽ Milton Beaumont có đủ sức khỏe cần thiết, ông ta khá ngây ngô để có thể bị điều khiển và hành động như một kẻ thần kinh không ổn định. Gần như rối loạn tâm thần, nhưng tuổi đời vẫn giúp ông ta kiểm soát được những hành động tối thiểu…
Nhưng không phù hợp. Làm thế nào ông ta có thể giữ được quá nhiều xung năng phá hủy trong thời gian lâu như vậy? Milton có con, có vợ, còn kẻ giết người lại thể hiện tình trạng chưa trưởng thành về mặt tình dục.
- Báo chí là để cho người ta biết phải nghĩ gì. Tôi ít xem ti vi, ít lắm.
Nhận xét quả là đúng, Brolin nghĩ. Trước một kẻ đầu óc chậm chạp, Milton hoàn toàn có thể tỏ ra nhanh nhạy. Suốt một thời gian dài, người ta tự hỏi làm thế nào mà một người đầu óc hạn chế như ông ta lại có thể sinh ra một kẻ đầy năng lực như Leland. Thực ra, có lẽ Milton không phải là lão già ngớ ngẩn như người ta vẫn nghĩ, đằng sau vẻ chất phác hoang dã ẩn giấu một cái nhìn sắc sảo về thế giới.
- Ông có nghe nói về hai vụ giết người phụ nữ thời gian gần đây không? Brolin hỏi.
- Anh nghĩ gì thế? Hiện người ta đang nói về con trai tôi. Có cả một nhà báo đến tận đây đặt câu hỏi cho tôi. Anh ta đến rồi lại đi. Chẳng được gì cả.
Gió làm cây rừng rung mạnh xung quanh họ.
- Vậy thì chắc chắn ông biết chuyện kẻ giết người hành động theo cách của… cách của Đao phủ Portland?
Cho dù tàn nhẫn, nhưng tên gọi này giúp Brolin không nêu đích danh Leland Beaumont, điều mà Brolin mong muốn khi anh vẫn chưa biết chắc về phản ứng của ông bố.
- Họ nói là có một gã bắt chước Leland. Nhưng Leland bây giờ đã chết rồi, làm ơn để nó được yên!
Brolin không thể đi thẳng vào mục đích. Nếu anh nói về chuyện ADN, chắc chắn ông ta không hiểu gì cả, việc đó chỉ làm rộng thêm hố ngăn cách giữa họ.
- Thưa ông Beaumont, con trai ông đã được chôn cất ở nghĩa trang Latourell, đúng không?
Milton chỉa hai tia nhìn đen ngòm vào Brolin. Ông ta thôi không vuốt mào gà nữa và gật đầu.
- Xin thứ lỗi cho tôi vì lời nói thẳng, nhưng ông có quyền được biết tin này. Xác của Leland đã bị đánh cắp.
Hai vết nứt đột ngột mở choàng, để lộ ra hai nhãn cầu màu trắng, đỏ và xanh lam. Cũng nhanh như khi hiện ra dưới ánh sáng, chúng lại trở về với các hốc tối tăm của mình.
- Sao? Con người sống ẩn dật kêu lên. Đồ điên nào…
Nhưng lời nói câm bặt trong miệng ông ta. Ông ta cúi xuống tay vịn ghế, khiến con gà đang run rẩy dưới nách ông ta kêu lên ầm ĩ. Ông ta rút từ đống củi nhỏ ra một vật dài màu bạc.
Brolin chưa hiểu ngay chuyện gì sắp diễn ra. Anh xác định được vật đó khi cái lưỡi bằng kền của nó chạm vào một tia nắng hiếm hoi.
Chiếc rìu xé toang không khí tạo nên một tiếng rít khô khốc.
Đã quá muộn.
Milton vứt thứ đang cầm ở tay kia ra.
Con gà mái giãy giụa như bị một cơn cười điên dại, coi chuyện vừa xảy ra như một trò đùa ác ý. Brolin thấy nó giật giật khi tia máu còn nóng của nó phun vào không khí, tạo ra âm thanh giống như khi người ta bóp một chai nước rửa bát đã hết.
Mặc dù đầu dúi trong cát, nhưng thân gà vẫn còn chạy, như để thoát khỏi cơn ác mộng này. Khi quá nhiều máu chảy ra từ vết cắt há miệng, con gà đổ vật xuống mềm nhũn.
- Thưa anh cảnh sát, nếu anh đến để báo cho tôi biết tin này, thì anh có thể rút lui được rồi, còn nếu anh đến để tống cổ tôi vào tù thì cứ việc, vì tôi chả còn gì để nói cả!
- Thế này, có thể…
- Im đi! Bắt tôi hoặc là xéo ngay!
Brolin nhìn vết máu chảy trên ghế. Ở đây tách biệt hẳn với thế giới văn minh, và nếu Milton lên cơn điên, không ai có thể cứu được anh. Mắt anh dừng lại trên chiếc rìu mà ông ta vẫn đang cầm trên tay. Hầu như không còn dính máu.
- Vâng, tôi đi đây.
Anh đứng dậy, quan sát phản ứng của người đối diện. Ông ta chỉ nhìn anh, không thể hiện bất cứ cảm xúc nào.
- Tuy nhiên, tôi muốn ông làm một việc, vì ông. Tôi có thể lấy mẫu nước bọt của ông được không?
Milton cúi đầu. Gò má bên phải giật giật vì một cơn máy cơ thần kinh.
- Anh dùng nó để làm gì?
- Để so sánh gien. Nó giống như dấu vân tay, nhưng thay vì dùng ngón tay, người ta dùng nước bọt hoặc máu. Nếu ông đồng ý, chúng tôi sẽ so sánh với mẫu gien của kẻ giết người, và như vậy ông sẽ được tuyên bố vô tội. Nhưng tôi phải thông báo với ông rằng ông không buộc phải làm thế, tôi yêu cầu ông với tư cách cá nhân, ông hoàn toàn không bị buộc phải chấp nhận.
Brolin không chắc rằng ông ta hiểu hết được những lời này. Anh đang định ra về thì Milton gật đầu.
- Anh muốn gì? Muốn tôi nhổ vào ống tiêm chứ gì?
Trong không khí nặng nề khi ấy, nụ cười trên môi Brolin được đón nhận như một sự giải thoát thực sự.
- Không cần như thế. Đã có phương pháp mới hơn. Đợi một chút, tôi sẽ cho ông xem.
Anh đi lấy chiếc cặp nhựa trong xe Mustang và lôi từ cặp ra đôi găng tay cao su. Anh yêu cầu Milton nhổ một ít nước bọt vào trong một chiếc khăn trắng tinh rồi lấy thứ mà anh cần bằng vài que bông nhỏ.
Khi đã vào trong xe, anh thấy Milton nhặt xác con gà mái. Một cơn rùng mình mạnh khiến Brolin run người khi anh chợt nhận ra rằng đó có lẽ là một con gà trống chứ không phải gà mái. Ẩn dụ quá rõ ràng.
Milton không đủ khả năng tinh tế đến thế.
Nhưng ai bảo vậy chứ? Ngây ngô không có nghĩa là không đủ khả năng thể hiện suy nghĩ của mình bằng hành động.
Con người sống ẩn dật đó đứng dậy, tay cầm cái xác ấm nóng. Ông ta nhìn chiếc Mustang chằm chằm.
Tiếng máy rền vang dưới ngọn cây. Brolin thấy bố Leland đứng bất động giữa đường và dần dần biến mất trong gương chiếu hậu. Và một suy nghĩ không thôi ám ảnh Brolin suốt chặng đường về.
Ông ta biết.
Milton biết chính xác trước mặt ông ta là kẻ đã giết chết con trai của ông ta.
Tác giả :
Maxime Chattam