Linh Hồn Ác
Chương 47
Chiếc Ford Mustang phi ầm ầm vào đường dành riêng cho xe cứu thương và xe tang. Brolin đỗ xe rồi đi tới cuối tòa nhà để đến phòng làm việc của bác sĩ Folstom. Hôm nay là thứ Bảy nên không có gì đảm bảo rằng Brolin sẽ tìm được bác sĩ pháp y trưởng ở đây, nhưng trực giác mách bảo anh tới không uổng công. Mọi thứ ở bà đều thể hiện lòng tận tụy tuyệt đối với nghề, vì thế anh sẽ không ngạc nhiên khi thấy bà dành một phần kỳ nghỉ cuối tuần ở phòng làm việc.
- Tôi có thể giúp gì được anh? Một phụ nữ mặc bộ đồ màu beaumout đang ngồi sau máy tính hỏi.
Brolin chìa thẻ.
- Tôi là thanh tra Brolin, tôi tìm bác sĩ Folstom, có chuyện rất quan trọng. Bà có biết bà ấy ở đâu không?
- Có, bà ấy đi ăn trưa ở nhà hàng Schiffo, ngay đối diện.
Brolin cảm ơn rồi biến mất. Vài phút sau, anh bước vào nhà hàng đó. Khá lịch sự, mặc dù rất đơn giản, với những chiếc khăn trải bàn bằng vải visi màu đỏ và trắng cùng những chai rượu vang rỗng phủ đầy sáp nến chảy xuống như nhựa cây đông đặc lại. Brolin nhận ngay ra Sydney Folstom đang ăn trưa cùng hai người đàn ông. Họ mặc complet bằng vải lanh, chắc chắn được may đo vì đường may rất hoàn hảo. Hẳn họ cũng là bác sĩ. Một bữa trưa dưới sự bảo trợ của Hypocrat, quá tuyệt!
Mùi thơm dịu của một món ăn nhiều gia vị kích thích các giác quan của Brolin.
- Bác sĩ Folstom.
Bác sĩ ngẩng mặt lên khỏi đĩa, vẻ mặt sầm lại khi nhận ra thanh tra Brolin.
- Anh thanh tra, bất ngờ quá! Anh theo tôi tới tận đây để đọc cho tôi nghe các quyền của tôi hay là anh tới hỏi về một cái xác mới vậy?
Brolin gật đầu chào hai người đàn ông.
- Rất khẩn cấp đấy, tin tôi đi, tôi sẽ không làm phiền chị giữa bữa ăn nếu không có việc khẩn cấp đâu. Cái xác được đưa đến chỗ chị chiều hôm qua ở đâu nhỉ?
- Cái xác nào? Bác sĩ đáp, vẻ mỉa mai.
Hai người ngồi cùng bà tán thưởng câu nói đùa mà họ cho là rất đúng chỗ này.
- Bác sĩ Folstom, chị biết rất rõ là tôi nói đến cái xác nào. Tôi muốn thấy nó và tôi cần năng lực chuyên môn của chị. Ngay bây giờ.
Từ cuối cùng được nhấn mạnh khiến các tràng cười im bặt.
- Anh không có chút tôn trọng nào với những cái dạ dày mỏng manh của chúng tôi sao?
Bà chỉ vào hai người đang ngồi cùng bàn ăn.
“Trái ngược với hình thức bề ngoài, đây là một cuộc họp chuyên môn. Và anh đang cắt ngang cuộc họp đó, anh thanh tra ạ. Cái xác của các anh đã được giải phẩu sáng nay, trước sự chứng kiến của thanh tra Pein. Chính tôi là người thực hiện và các kết luận của tôi đã được fax tới văn phòng của anh và gửi cả qua email. Tôi không còn gì để khai báo nữa, thưa thanh tra. Bây giờ, làm ơn để chúng tôi... “
- Thế còn vết bỏng trên trán, chị có thấy không?
- Cũng giống như những lần trước, các mô bị tổn thương nặng nề nên không thể nói được gì trừ việc đây là loại axít rất mạnh. Anh hãy đọc hồ sơ đi, tôi viết rất chi tiết.
- Nhưng không có dấu vết gì bên trong sao? Một dấu hiệu đặc biệt, ví dụ như một từ hay một hình vẽ.
- Anh thanh tra, anh có để yên cho tôi ăn nốt bữa trưa không?
Máu Brolin dồn lên mặt. Có những mạng sống đang gặp nguy hiểm!
- Thưa bác sĩ, chị hãy chọn một trong hai điều: hoặc là chị chấp nhận đưa tôi tới chỗ làm của chị và trả lời các câu hỏi của tôi, hoặc là tôi gọi chưởng lý Gleith, ông ấy sẽ rất thích được làm phiền để tới sắp xếp lại công việc của chị một chút đấy. Chị thích điều gì hơn?
Sydney Folstom hằm hằm nhìn anh.
- Thanh tra Brolin, anh là kẻ phá rối.
Rồi bà vơ lấy cái túi.
Thời tiết tháng Mười thật ẩm ương. Khi thì vừa mưa vừa gió, khi thì dễ chịu, bình lặng. Nhưng thứ Bảy hôm nay, trời chuyển âm u. Bầu trời toàn một màu xám xịt. Thỉnh thoảng, lác đác một cơn mưa nhỏ, không lâu hơn vài phút, và gió thổi rạp cây cối, càng về chiều càng mạnh. Từ phòng làm việc của bác sĩ Folstom, Brolin có thể nhìn thấy rìa công viên núi Tabor và ngọn núi lửa đã tắt của nó. Cây cối giống như những người muốn lên tới đỉnh trời đang cong người trong gió, như thể được mẹ Thiên nhiên nhắc nhở phải hạ mình hơn.
- Nào, điều gì khiến anh lo lắng vậy, anh thanh tra?
Sydney Folstom vừa ngồi xuống chiếc ghế bành rộng bằng da vừa hỏi.
- Tôi muốn biết...
- Anh muốn biết. Anh cắt ngang bữa trưa của tôi và gần như ép tôi tới đây, tôi nghĩ là anh có thể bỏ qua những lời lẽ khách sáo.
Brolin gật đầu đồng tình mặc dù anh thấy nhận xét đó không cần thiết. Chuyện nhỏ mà.
- Tôi muốn biết liệu có tìm lại được dấu ấn mà kẻ giết người đã viết gì đó lên trán nạn nhân, một từ hoặc gì đó tương tự. Sau khi giết nạn nhân, hắn dùng axít xóa đi để không ai đọc được nữa.
- Chúng tôi không tìm thấy gì trên da cả. Phần thịt bị ăn mòn và cháy hết. Tuy nhiên, nếu hắn cần axít để xóa, thì tức là hắn không viết dấu ấn của mình. Nếu hắn dùng bút dạ, sơn hay thứ gì đó tương tự, thì hắn có thể xóa dễ dàng không cần dùng đến axít. Vì hắn giết người bằng dao, nên có thể giả thuyết rằng hắn khắc dấu ấn của hắn vào thịt nạn nhân. Điều này cũng lý giải cho độ sâu của vết bỏng.
- Và chị cho rằng không thể đọc được gì nữa ư?
- Không hẳn. Nếu hắn khỏe, mũi dao của hắn có thể khắc vào tận xương sọ. Khi ấy, ta có thể tìm thấy gì đó.
Ánh mắt bà dịu xuống. Bà lấy ra một viên kẹo bạc hà mời Brolin.
- Mặt mũi anh khiếp quá, anh thanh tra ạ, bộ mặt của người ngủ không ngon giấc.
Brolin chỉ nhìn bà mà không trả lời.
- Nếu rất khẩn cấp, thì chúng ta đi xuống xem xét cái đầu đó thôi, bà nói rồi đứng dậy.
- Tôi từng rất mong được nghe chị nói điều này.
- Cảnh sát thường chạy luôn khi nghe tôi nói thế...
Họ cùng đi xuống tầng hầm.
Với sự giúp đỡ của một nhân viên nhà xác, một trong những “chuyên gia về xác chết” như Brolin thường gọi, họ đưa Elizabeth Stinger ra khỏi ngăn lạnh. Một sợi dây to màu đen được buộc vào nửa người trên của cô nom như một con giun dài thò ra rồi lại chui vào trong da. Một sợi dây khác màu sáng hơn giữ lấy mảng da đầu và bị tóc che đi một phần.
“Cô ấy hẳn khá xinh”, Brolin nghĩ thế khi quan sát khuôn mặt nhợt nhạt của cái xác. Sau khi giải phẫu, máu đã ra hết khỏi cơ thể, để lại một phần dịch trắng như sữa quanh lớp biểu bì.
Sydney Folstom đẩy chiếc xe kim loại đến một phòng phẫu tích, tay bà cầm con dao mổ dài.
- Chị sẽ làm gì? Brolin hỏi khi thấy lưỡi dao lấp loáng dưới ánh đèn không gây bóng.
- Cắt đầu.
- Gì cơ... làm thế ư?
Bác sĩ đáp, giọng càng trầm hơn:
- Anh yêu cầu tôi nghiên cứu kỹ. Anh tưởng tôi sẽ làm thế nào? Tia X và máy scan đều không thể phát hiện được vết dao trên xương nếu vết khắc chỉ hơi sâu. Dù sao thì gia đình cũng đã được thông báo là không được nhìn cái xác vì cái xác bị tổn thương quá nặng, bắt đầu từ trán.
Mặc dù đã quá quen với các cuộc giải phẫu tử thi và những cảnh tượng rùng rợn khác, Brolin vẫn cảm thấy các cơ chân của mình nhũn ra.
- Vậy chị sẽ làm thế nào?
- Anh đã nhấn mạnh tính khẩn cấp, vì thế tôi chọn phương pháp man rợ nhất, nhưng nhanh nhất.
Brolin khó nhọc nuốt nước miếng. Những hình ảnh tệ hại nhất hiện ra chồng chéo lên nhau, anh tưởng tượng ra cảnh bác sỹ pháp y dùng một con dao dài lột da mặt một cách dễ dàng, giống như gọt vỏ một quả cam chín.
- Tôi sẽ luộc cái đầu, cùng lắm sau một tiếng rưỡi là thịt róc ra. Tôi sẽ đổ hết nước luộc đi để lấy ra cái sọ hoàn toàn sạch sẽ và không bị xây xát.
Cho dù vô cùng tàn bạo nhưng đây chính là cách làm của Sydney Folstom, người từng tốt nghiệp đại học UCLA, thành viên của học viện khoa học Pháp y uy tính và chuyên gia giải phẫu bệnh học nổi tiếng.
Trời đã xế chiều. Cửa tầng hầm mở ra mỗi khi xe chở xác đi qua. Không có bất cứ cửa sổ nào ở nơi thấp như thế, dưới này là thế giới của bóng tối, nơi kín đáo để người ta mở xác đàn ông, phụ nữ, trẻ con giống như gọt một loại quả. Ở đây, không có ai vô cảm hết, nhưng tất cả những người làm việc trong thế giới này sẽ nói với bạn rằng rốt cuộc, vẫn phải chịu đựng thôi. Khắp nơi là xác người, một số xác rỗng không, thịt nằm ngoài da lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong đời. Những con người bị lột da, moi ruột. Những đống phủ tạng nhỏ nằm rải rác trên các bàn phẫu tích, tiếng vòi nước chảy và tiếng quạt thông gió công suất lớn không át được tiếng cưa ken két bi thảm xẻ hộp sọ.
Brolin ngạt thở.
Anh đã quen với các cuộc giải phẫu tử thi nhưng không thích cách thực hành. Khi nồi nước sôi luộc đầu Elizabeth Stinger bắt đầu tỏa ra mùi thịt, anh lấy cớ ra ngoài hút thuốc. Bác sỹ không biết là anh đã bỏ thuốc. Anh tìm cầu thang gần nhất và vô tình đẩy cánh cửa phòng “Hình ghép”.
“Hình ghép” là một phòng rộng tối om nằm tách biệt ở tầng hầm của Viện Pháp y, các nhân viên của Viện thường tránh đi qua đây. Căn phòng rất hiếm khi được sử dụng – quả là may mắn – và phần lớn thời gian bị bụi phủ đầy. Ở đây luôn lạnh hơn một chút so với các phòng khác cùng tầng hầm. Căn phòng này được trang bị nhiều bàn to bằng inox để tiếp nhận nhiều xác chết cùng một lúc trong trường hợp xảy ra thảm họa lớn, khi không còn đủ ngăn lạnh. Cái tên “Hình ghép” được đặt từ khi xảy ra một vụ nổ máy bay cách Portland vài kilômét. Xác chết chất đống ở đó bị nát vụn thành hàng chục mảnh, người ta phải mất rất nhiều thời gian trong căn phòng lạnh lẽo này để đặt các chi cạnh nhau, bắt đầu bằng việc phân thành từng loại, rồi dần dần khôi phục hình ghép xác người khổng lồ đó.
Brolin đã từng nghe nói về nơi này nên tinh thần càng thêm bất ổn. Dù không muốn, anh vẫn quay lại chỗ bác sỹ Folstom.
Bác sỹ đã thực hiện nhiều thao tác trên hộp sọ. Thịt đã róc ra hoàn toàn, không còn lại tí nào, xương lấp loáng hơi nước và nhẵn bóng.
Hiện tại, Sydney Folstom đang quét phần ụ trán bằng một chùm ánh sáng cực mạnh chiếu nghiêng, bà đeo một chiếc kính lúp ở một bên mắt, sau vài phút khám nghiệm, bà ra hiệu cho Brolin lại gần.
- Anh hãy nhìn phần trán, đúng là có vết hư tổn, có thể do đầu nhọn của một vật sắc gây nên. Vật này hoàn toàn có thể cùng loại với con dao hai lưỡi được dùng để giết nạn nhân thứ nhất. Chúng ta đang đối mặt với một kẻ thích dùng dao hai lưỡi, có thể nói như vậy.
Brolin cúi xuống để nhìn qua kính lúp. Dấu vết không rõ lắm, có lẽ chỉ dành cho con mắt nghiệp vụ của chuyên gia.
- Đợi một lát, chúng ta sẽ làm nó nổi lên một chút.
Bà quét một bàn chải bằng sợi thủy tinh trên cái sọ và một lớp mỏng bột carbon rơi vào các rãnh nhỏ xíu. Ánh sáng chói gay gắt chiếu vào vết khắc đã chuyển thành màu đen làm nổi lên hình một biểu tượng kỳ quặc trên xương.
- Đây là hình gì? Brolin hỏi.
- Anh là cảnh sát cơ mà, chính anh phải nói với tôi điều đó mới đúng.
- Có lẽ... một dạng... sao năm cánh thì phải. Có thể vẽ lại nó được không?
- Còn hơn thế nữa, tôi có thể chụp ảnh kỹ thuật số cực nét và chúng ta sẽ phóng to ảnh lên.
- Bác sỹ, nếu tôi đã phá rối chị, thì điều này sẽ không xảy ra nữa đâu, Brolin nói, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Bác sỹ đứng dậy để lấy máy ảnh kỹ thuật số.
- Được như thế thì đã tốt.
Tiếng đèn flash vang lên lách tách trong không khí bão hòa của tầng hầm.
- Tôi có thể giúp gì được anh? Một phụ nữ mặc bộ đồ màu beaumout đang ngồi sau máy tính hỏi.
Brolin chìa thẻ.
- Tôi là thanh tra Brolin, tôi tìm bác sĩ Folstom, có chuyện rất quan trọng. Bà có biết bà ấy ở đâu không?
- Có, bà ấy đi ăn trưa ở nhà hàng Schiffo, ngay đối diện.
Brolin cảm ơn rồi biến mất. Vài phút sau, anh bước vào nhà hàng đó. Khá lịch sự, mặc dù rất đơn giản, với những chiếc khăn trải bàn bằng vải visi màu đỏ và trắng cùng những chai rượu vang rỗng phủ đầy sáp nến chảy xuống như nhựa cây đông đặc lại. Brolin nhận ngay ra Sydney Folstom đang ăn trưa cùng hai người đàn ông. Họ mặc complet bằng vải lanh, chắc chắn được may đo vì đường may rất hoàn hảo. Hẳn họ cũng là bác sĩ. Một bữa trưa dưới sự bảo trợ của Hypocrat, quá tuyệt!
Mùi thơm dịu của một món ăn nhiều gia vị kích thích các giác quan của Brolin.
- Bác sĩ Folstom.
Bác sĩ ngẩng mặt lên khỏi đĩa, vẻ mặt sầm lại khi nhận ra thanh tra Brolin.
- Anh thanh tra, bất ngờ quá! Anh theo tôi tới tận đây để đọc cho tôi nghe các quyền của tôi hay là anh tới hỏi về một cái xác mới vậy?
Brolin gật đầu chào hai người đàn ông.
- Rất khẩn cấp đấy, tin tôi đi, tôi sẽ không làm phiền chị giữa bữa ăn nếu không có việc khẩn cấp đâu. Cái xác được đưa đến chỗ chị chiều hôm qua ở đâu nhỉ?
- Cái xác nào? Bác sĩ đáp, vẻ mỉa mai.
Hai người ngồi cùng bà tán thưởng câu nói đùa mà họ cho là rất đúng chỗ này.
- Bác sĩ Folstom, chị biết rất rõ là tôi nói đến cái xác nào. Tôi muốn thấy nó và tôi cần năng lực chuyên môn của chị. Ngay bây giờ.
Từ cuối cùng được nhấn mạnh khiến các tràng cười im bặt.
- Anh không có chút tôn trọng nào với những cái dạ dày mỏng manh của chúng tôi sao?
Bà chỉ vào hai người đang ngồi cùng bàn ăn.
“Trái ngược với hình thức bề ngoài, đây là một cuộc họp chuyên môn. Và anh đang cắt ngang cuộc họp đó, anh thanh tra ạ. Cái xác của các anh đã được giải phẩu sáng nay, trước sự chứng kiến của thanh tra Pein. Chính tôi là người thực hiện và các kết luận của tôi đã được fax tới văn phòng của anh và gửi cả qua email. Tôi không còn gì để khai báo nữa, thưa thanh tra. Bây giờ, làm ơn để chúng tôi... “
- Thế còn vết bỏng trên trán, chị có thấy không?
- Cũng giống như những lần trước, các mô bị tổn thương nặng nề nên không thể nói được gì trừ việc đây là loại axít rất mạnh. Anh hãy đọc hồ sơ đi, tôi viết rất chi tiết.
- Nhưng không có dấu vết gì bên trong sao? Một dấu hiệu đặc biệt, ví dụ như một từ hay một hình vẽ.
- Anh thanh tra, anh có để yên cho tôi ăn nốt bữa trưa không?
Máu Brolin dồn lên mặt. Có những mạng sống đang gặp nguy hiểm!
- Thưa bác sĩ, chị hãy chọn một trong hai điều: hoặc là chị chấp nhận đưa tôi tới chỗ làm của chị và trả lời các câu hỏi của tôi, hoặc là tôi gọi chưởng lý Gleith, ông ấy sẽ rất thích được làm phiền để tới sắp xếp lại công việc của chị một chút đấy. Chị thích điều gì hơn?
Sydney Folstom hằm hằm nhìn anh.
- Thanh tra Brolin, anh là kẻ phá rối.
Rồi bà vơ lấy cái túi.
Thời tiết tháng Mười thật ẩm ương. Khi thì vừa mưa vừa gió, khi thì dễ chịu, bình lặng. Nhưng thứ Bảy hôm nay, trời chuyển âm u. Bầu trời toàn một màu xám xịt. Thỉnh thoảng, lác đác một cơn mưa nhỏ, không lâu hơn vài phút, và gió thổi rạp cây cối, càng về chiều càng mạnh. Từ phòng làm việc của bác sĩ Folstom, Brolin có thể nhìn thấy rìa công viên núi Tabor và ngọn núi lửa đã tắt của nó. Cây cối giống như những người muốn lên tới đỉnh trời đang cong người trong gió, như thể được mẹ Thiên nhiên nhắc nhở phải hạ mình hơn.
- Nào, điều gì khiến anh lo lắng vậy, anh thanh tra?
Sydney Folstom vừa ngồi xuống chiếc ghế bành rộng bằng da vừa hỏi.
- Tôi muốn biết...
- Anh muốn biết. Anh cắt ngang bữa trưa của tôi và gần như ép tôi tới đây, tôi nghĩ là anh có thể bỏ qua những lời lẽ khách sáo.
Brolin gật đầu đồng tình mặc dù anh thấy nhận xét đó không cần thiết. Chuyện nhỏ mà.
- Tôi muốn biết liệu có tìm lại được dấu ấn mà kẻ giết người đã viết gì đó lên trán nạn nhân, một từ hoặc gì đó tương tự. Sau khi giết nạn nhân, hắn dùng axít xóa đi để không ai đọc được nữa.
- Chúng tôi không tìm thấy gì trên da cả. Phần thịt bị ăn mòn và cháy hết. Tuy nhiên, nếu hắn cần axít để xóa, thì tức là hắn không viết dấu ấn của mình. Nếu hắn dùng bút dạ, sơn hay thứ gì đó tương tự, thì hắn có thể xóa dễ dàng không cần dùng đến axít. Vì hắn giết người bằng dao, nên có thể giả thuyết rằng hắn khắc dấu ấn của hắn vào thịt nạn nhân. Điều này cũng lý giải cho độ sâu của vết bỏng.
- Và chị cho rằng không thể đọc được gì nữa ư?
- Không hẳn. Nếu hắn khỏe, mũi dao của hắn có thể khắc vào tận xương sọ. Khi ấy, ta có thể tìm thấy gì đó.
Ánh mắt bà dịu xuống. Bà lấy ra một viên kẹo bạc hà mời Brolin.
- Mặt mũi anh khiếp quá, anh thanh tra ạ, bộ mặt của người ngủ không ngon giấc.
Brolin chỉ nhìn bà mà không trả lời.
- Nếu rất khẩn cấp, thì chúng ta đi xuống xem xét cái đầu đó thôi, bà nói rồi đứng dậy.
- Tôi từng rất mong được nghe chị nói điều này.
- Cảnh sát thường chạy luôn khi nghe tôi nói thế...
Họ cùng đi xuống tầng hầm.
Với sự giúp đỡ của một nhân viên nhà xác, một trong những “chuyên gia về xác chết” như Brolin thường gọi, họ đưa Elizabeth Stinger ra khỏi ngăn lạnh. Một sợi dây to màu đen được buộc vào nửa người trên của cô nom như một con giun dài thò ra rồi lại chui vào trong da. Một sợi dây khác màu sáng hơn giữ lấy mảng da đầu và bị tóc che đi một phần.
“Cô ấy hẳn khá xinh”, Brolin nghĩ thế khi quan sát khuôn mặt nhợt nhạt của cái xác. Sau khi giải phẫu, máu đã ra hết khỏi cơ thể, để lại một phần dịch trắng như sữa quanh lớp biểu bì.
Sydney Folstom đẩy chiếc xe kim loại đến một phòng phẫu tích, tay bà cầm con dao mổ dài.
- Chị sẽ làm gì? Brolin hỏi khi thấy lưỡi dao lấp loáng dưới ánh đèn không gây bóng.
- Cắt đầu.
- Gì cơ... làm thế ư?
Bác sĩ đáp, giọng càng trầm hơn:
- Anh yêu cầu tôi nghiên cứu kỹ. Anh tưởng tôi sẽ làm thế nào? Tia X và máy scan đều không thể phát hiện được vết dao trên xương nếu vết khắc chỉ hơi sâu. Dù sao thì gia đình cũng đã được thông báo là không được nhìn cái xác vì cái xác bị tổn thương quá nặng, bắt đầu từ trán.
Mặc dù đã quá quen với các cuộc giải phẫu tử thi và những cảnh tượng rùng rợn khác, Brolin vẫn cảm thấy các cơ chân của mình nhũn ra.
- Vậy chị sẽ làm thế nào?
- Anh đã nhấn mạnh tính khẩn cấp, vì thế tôi chọn phương pháp man rợ nhất, nhưng nhanh nhất.
Brolin khó nhọc nuốt nước miếng. Những hình ảnh tệ hại nhất hiện ra chồng chéo lên nhau, anh tưởng tượng ra cảnh bác sỹ pháp y dùng một con dao dài lột da mặt một cách dễ dàng, giống như gọt vỏ một quả cam chín.
- Tôi sẽ luộc cái đầu, cùng lắm sau một tiếng rưỡi là thịt róc ra. Tôi sẽ đổ hết nước luộc đi để lấy ra cái sọ hoàn toàn sạch sẽ và không bị xây xát.
Cho dù vô cùng tàn bạo nhưng đây chính là cách làm của Sydney Folstom, người từng tốt nghiệp đại học UCLA, thành viên của học viện khoa học Pháp y uy tính và chuyên gia giải phẫu bệnh học nổi tiếng.
Trời đã xế chiều. Cửa tầng hầm mở ra mỗi khi xe chở xác đi qua. Không có bất cứ cửa sổ nào ở nơi thấp như thế, dưới này là thế giới của bóng tối, nơi kín đáo để người ta mở xác đàn ông, phụ nữ, trẻ con giống như gọt một loại quả. Ở đây, không có ai vô cảm hết, nhưng tất cả những người làm việc trong thế giới này sẽ nói với bạn rằng rốt cuộc, vẫn phải chịu đựng thôi. Khắp nơi là xác người, một số xác rỗng không, thịt nằm ngoài da lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong đời. Những con người bị lột da, moi ruột. Những đống phủ tạng nhỏ nằm rải rác trên các bàn phẫu tích, tiếng vòi nước chảy và tiếng quạt thông gió công suất lớn không át được tiếng cưa ken két bi thảm xẻ hộp sọ.
Brolin ngạt thở.
Anh đã quen với các cuộc giải phẫu tử thi nhưng không thích cách thực hành. Khi nồi nước sôi luộc đầu Elizabeth Stinger bắt đầu tỏa ra mùi thịt, anh lấy cớ ra ngoài hút thuốc. Bác sỹ không biết là anh đã bỏ thuốc. Anh tìm cầu thang gần nhất và vô tình đẩy cánh cửa phòng “Hình ghép”.
“Hình ghép” là một phòng rộng tối om nằm tách biệt ở tầng hầm của Viện Pháp y, các nhân viên của Viện thường tránh đi qua đây. Căn phòng rất hiếm khi được sử dụng – quả là may mắn – và phần lớn thời gian bị bụi phủ đầy. Ở đây luôn lạnh hơn một chút so với các phòng khác cùng tầng hầm. Căn phòng này được trang bị nhiều bàn to bằng inox để tiếp nhận nhiều xác chết cùng một lúc trong trường hợp xảy ra thảm họa lớn, khi không còn đủ ngăn lạnh. Cái tên “Hình ghép” được đặt từ khi xảy ra một vụ nổ máy bay cách Portland vài kilômét. Xác chết chất đống ở đó bị nát vụn thành hàng chục mảnh, người ta phải mất rất nhiều thời gian trong căn phòng lạnh lẽo này để đặt các chi cạnh nhau, bắt đầu bằng việc phân thành từng loại, rồi dần dần khôi phục hình ghép xác người khổng lồ đó.
Brolin đã từng nghe nói về nơi này nên tinh thần càng thêm bất ổn. Dù không muốn, anh vẫn quay lại chỗ bác sỹ Folstom.
Bác sỹ đã thực hiện nhiều thao tác trên hộp sọ. Thịt đã róc ra hoàn toàn, không còn lại tí nào, xương lấp loáng hơi nước và nhẵn bóng.
Hiện tại, Sydney Folstom đang quét phần ụ trán bằng một chùm ánh sáng cực mạnh chiếu nghiêng, bà đeo một chiếc kính lúp ở một bên mắt, sau vài phút khám nghiệm, bà ra hiệu cho Brolin lại gần.
- Anh hãy nhìn phần trán, đúng là có vết hư tổn, có thể do đầu nhọn của một vật sắc gây nên. Vật này hoàn toàn có thể cùng loại với con dao hai lưỡi được dùng để giết nạn nhân thứ nhất. Chúng ta đang đối mặt với một kẻ thích dùng dao hai lưỡi, có thể nói như vậy.
Brolin cúi xuống để nhìn qua kính lúp. Dấu vết không rõ lắm, có lẽ chỉ dành cho con mắt nghiệp vụ của chuyên gia.
- Đợi một lát, chúng ta sẽ làm nó nổi lên một chút.
Bà quét một bàn chải bằng sợi thủy tinh trên cái sọ và một lớp mỏng bột carbon rơi vào các rãnh nhỏ xíu. Ánh sáng chói gay gắt chiếu vào vết khắc đã chuyển thành màu đen làm nổi lên hình một biểu tượng kỳ quặc trên xương.
- Đây là hình gì? Brolin hỏi.
- Anh là cảnh sát cơ mà, chính anh phải nói với tôi điều đó mới đúng.
- Có lẽ... một dạng... sao năm cánh thì phải. Có thể vẽ lại nó được không?
- Còn hơn thế nữa, tôi có thể chụp ảnh kỹ thuật số cực nét và chúng ta sẽ phóng to ảnh lên.
- Bác sỹ, nếu tôi đã phá rối chị, thì điều này sẽ không xảy ra nữa đâu, Brolin nói, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Bác sỹ đứng dậy để lấy máy ảnh kỹ thuật số.
- Được như thế thì đã tốt.
Tiếng đèn flash vang lên lách tách trong không khí bão hòa của tầng hầm.
Tác giả :
Maxime Chattam