Linh Hồn Ác
Chương 44
Năm xe hòm bọc thép, ba mươi tư cảnh sát đặc nhiệm được trang bị đầy đủ – áo chống đạn Kevlar, mũ bảo hiểm và súng Heckler & Koch MP5 – và mười chín cảnh sát do trụ sở trung tâm cảnh sát Portland cử tới bao vây bãi xe của bệnh viện Shriners và trường Y. Một chiếc trực thăng của cảnh sát giao thông sẵn sàng can thiệp, đậu cách đó vài trăm mét trên khu đất của một trại xăng cũ đằng sau trường đại học. Ba lối vào chính của bãi đỗ xe được giám sát liên tục, một chiếc xe hòm sẽ chắn ngang lối đi ngay khi có lệnh phát qua radio hoặc bộ đàm. Nhiều người được bố trí ở các cổng khác nhau của bệnh viện, vì có thể, trong trường hợp xấu – kẻ tình nghi trốn chạy vào các hành lang ngoắt ngoéo. Với một đội hình đông đảo như vậy, rủi ro không được phép xảy ra. Khi có lệnh, cảnh sát đặc nhiệm sẽ phong tỏa các cổng, không ai có thể tự do ra vào. Kẻ tình nghi bị mắc kẹt, rơi vào bẫy.
Vấn đề nan giải nhất là lượng người ra vào bãi đỗ xe . Lúc nào cũng rất đông người và không ai muốn xảy ra một vụ bắt con tin. Nhất là Brolin, vì cũng giống như mọi nhân viên FBI, anh đã theo một khóa đào tạo về thương thuyết và anh biết đến mức độ nào thì kết cục có thể là công cốc.
Vượt lên trên tất cả, khẩu hiệu chính của chiến dịch này là bí mật. Không được để mọi người nhận ra sự hiện diện của các lực lượng trật tự trong khắp khu vực, nếu không sẽ xôi hỏng bỏng không.
Các xe hòm bọc sắt là của ATP Seatle và vừa mới tới nơi sau bốn giờ đi đường, ATF (Bureau of Alcohol, Tobaco and Firearmes, Văn phòng rượu, thuốc lá và vũ khí; ATF đảm bảo việc thi hành luật về sản xuất và kinh doanh rượu, thuốc lá, vũ khí và chất nổ. ATF nổi tiếng là rất quyết liệt, và người ta thường so sánh các nhân viên được lựa chọn kỹ càng của ATF với các tay cao bồi, nhưng phải thừa nhận rằng kết quả của họ nói lên tất cả. Ví dụ từ khẩu súng tìm được trong vụ mưu sát tổng thống Reagan, ATF chỉ mất chưa tới mười lăm phút để tìm ra chủ nhân của nó là John Hinckey Jr, trong khi các cơ quan khác phải mất hàng giờ, thậm chí vài ngày) đề xuất cử một số nhân viên tới hỗ trợ về mặt hậu cần, nhưng đại úy Chamberlin từ chối, lấy cớ là cơ quan này không được phép can thiệp vào lĩnh vực tư pháp. Thực ra, Micheal Chamberlin không muốn những người này có mặt tại hiện trường, ông sợ có quá nhiều người hoặc khó kiểm soát.
Tuy nhiên, các xe hòm vẫn tới rất nhanh. Đặc điểm của chúng là cũng kỳ cục như một chiếc hot-dog trên khán đài của một trận bóng chày. Trông giống như xe đưa pizza hay xe của công ty điện lực, không có biển hiệu gì, chẳng ai có thể đoán được là trong xe có nhiều thành viên xuất sắc của đội cơ động đang giám sát bãi xe qua một ống nhòm giấu trong miệng thông gió trên nóc xe. Mười bốn sĩ quan cảnh sát mặc thường phục đi đi lại lại trên các lối đi nhưng không hề bị nhận ra do bãi xe quá rộng.
Chiến dịch mới được triển khai vài giờ và chỉ được triển khai trong ba mươi sáu giờ. Quá khoảng thời gian đó, có lẽ sẽ là quá lâu để kẻ giết người liều lĩnh tới tìm xe. Tính cả các phi công trên trực thăng, có hai đội gồm năm mươi lăm người được huy động và phải thay phiên nhau qua những ca làm việc dài. Hơn một trăm cảnh sát chỉ tập trung vào “kỹ thuật tiên phong hành động” này, đây là cái tên mà Brolin đã đặt theo chiến lược của FBI. Khi đã thông báo rộng rãi trên báo chí rằng sắp bắt được kẻ giết người, thì sẽ là một thất bại nghề nghiệp thảm hại đối với chàng thanh tra trẻ nếu hắn không lộ diện.
Đã hai giờ ngồi trong chiếc xe hòm đỗ gần chiếc Mercury Capri nhất, Brolin không ngừng lật qua lật lại vụ việc, anh cảm thấy sợ vì nhận ra rằng họ đã quên mất một chi tiết mấu chốt. Bên cạnh anh, đội trưởng đội đặc nhiệm chia cho anh một chiếc cốc nghi ngút khói.
- Anh uống cà phê nhé?
Brolin lắc đầu, đội trưởng đội đặc nhiệm quay về phía sau xe hòm với năm người khác. Brolin lại dán mắt vào chiếc ống nhòm và tiếp tục quan sát xung quanh. Đêm đã buông, đã gần nửa đêm, các chủ xe xuất hiện thưa dần. Trong cuộc họp nhanh với các đội, Brolin đã nhấn mạnh rằng tất cả mọi người ở bãi đỗ xe đều khả nghi, nhưng cần tập trung chủ yếu vào những người đàn ông đi một mình hoặc hai người. Nếu không có ai lại gần chiếc Mercury thì rất khó, họ không thể quan sát tất cả mọi người, lại càng không thể nếu có rất đông người. Nhưng vào nửa đêm, bất cứ người nào đi qua cũng sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
Brolin để ý một cái bóng vừa xuất hiện ở một cửa nhỏ của bệnh viện. Anh chỉnh ống kính lại gần và khi cái bóng đi qua dưới cột đèn, anh nhận ra đó là một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi. Không rời mắt hoàn toàn khỏi bà ta, anh tiếp tục quan sát chiếc Mercury.
Lại một lần nữa, anh thầm làu bàu.
Chiếc xe nằm khá xa đèn cao áp, bị một khoảng bóng tối rất lớn bao phủ. Thế nhưng họ không thể liều lĩnh di chuyển nó, kẻ giết người có thể nhận ra điều đó trước khi tới gần chiếc xe.
Tai nghe của Brolin lạo xạo, anh nhận ra giọng Lloys Meat:
- Josh, có một đối tượng ở cửa phía nam. Một người đàn ông đi một mình khá nhanh về phía anh.
Brolin quay sang trái và nhận ra đối tượng tình nghi sau vài giây. Anh ta hút một điếu thuốc lá và bước rất nhanh về phía chiếc xe hòm. Rồi anh ta vứt đầu mẩu thuốc lá, chui vào một chiếc Toyota rồi phóng đi. Từ lâu, nhóm theo dõi không còn đếm số lần báo động sai nữa.
- Lại hụt, Salhindro nhận xét từ một chiếc xe được ngụy trang thành xe bình thường, Josh, anh nghĩ là hắn sẽ tới chứ?
- Có thể… Brolin thì thầm, mắt vẫn tiếp tục quan sát qua ống nhòm.
Từng phút kéo dài đến mức tưởng như nó làm chậm kim giây của đồng hồ. Hai giờ sáng hiện lên trên mặt đồng hồ quartz của chiếc xe hòm. Rồi rất chậm chạp, con số ba giờ hiện ra. Vào giờ này, sự mệt mỏi xâm chiếm thế giới xung quanh, tình trạng thiếu sự sống đem lại cho đêm đủ mọi loại quyền năng với con người, nhất là quyền làm cho họ lo lắng.
Chỉ còn lác đác vài cái bóng thi thoảng đi lại trên đường. Các sĩ quan mặc thường phục đã vào lại trong xe của họ để không gây chú ý và chờ đợi trong bóng tối.
Brolin nhớ lại những năm tháng học hành trước khi gia nhập FBI. Anh từng rất chăm chỉ, ít khi đi chơi với các bạn học của anh, những năm đại học là những đêm trọn vẹn để vui thú. Việc làm quá đà duy nhất – nếu coi như thế là quá đà – chỉ là mối quan hệ kéo dài hai năm với một cô sinh viên ngành khoa học chính trị. Nhưng cả hai đều say mê học hành, và cuối cùng cô gái có cơ hội đi Washington học lên cao hơn, họ mới quên nhau. Brolin tự hỏi không biết cô thế nào rồi và đang làm gì vào chính thời điểm này, trong khi anh phải ngồi trong chiếc xe hòm giữa đêm khuya với chiếc áo chống đạn cọ vào phần hông. Là một người bình thường, chắc cô ấy đang ngủ say, mặc dù có sự chênh lệch về giờ giấc với bờ biển phía Đông. Cô ấy tên là Gayle. Xét cho cùng cô ấy khá dễ thương, dù ít chàng trai…
- Tất cả các đơn vị chú ý, một đối tượng vừa đi bộ vào bãi xe, một giọng nói vang lên.
Josh tỉnh táo ngay lập tức.
- Người đó từ đâu tới? Anh hỏi.
- Tôi không biết, đối tượng đi ra từ dưới các tán cây, có lẽ từ khu vực trường Y.
- Tốt, tập trung chú ý nhưng đừng quên quan sát phần còn lại của bãi xe, Brolin chỉ đạo. Tôi thấy anh ta rồi. Cao trung bình, đội mũ và mặc áo khoác dạng vest có lông vũ.
- Xác nhận.
- Tôi không rời mắt khỏi anh ta. Lloyd, anh cũng để ý nhé, còn những người khác tiếp tục bao quát toàn bộ khu vực. Vẫn còn hơn một trăm chiếc xe đỗ ở đây, tôi không muốn xảy ra bất cứ một sơ suất nào.
Cái bóng bước nhanh, hai tay đút trong túi áo khoác. Có cái gì đó không ổn. Brolin không thích cách hắn vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh.
- Đối tượng có vẻ mờ ám, anh thông báo qua chiếc micro gắn dưới cổ áo pull. Hắn cảm thấy không an toàn hoặc hắn không muốn bị nhìn thấy. Trực thăng chuẩn bị bảo vệ khu vực.
Đối tượng khả nghi còn cách chiếc xe hòm của Brolin, cũng là cách chiếc Mercury, khoảng hai trăm mét. Nhưng hắn đi thẳng và không có vẻ gì là sẽ vòng về phía họ.
- Hình như hắn không đi về phía anh, Meats nhận xét.
- Chính xác, hắn đi về phía bệnh viện.
Đội trưởng đội đặc nhiệm lại gần Brolin từ phía sau.
- Anh có muốn người của tôi chặn hắn lại không? Anh ta hỏi.
- Không, chúng ta hoàn toàn không có cớ nào cả. Cũng có thể đó chỉ là một người quá căng thẳng, chúng ta không thể bắt anh ta về lý do đó.
Gã đàn ông đội mũ vẫn bước rất nhanh và lần này, Brolin nhìn thấy khói bốc lên từ miệng hắn.
- Hắn hút thuốc lá, anh nói. Có vẻ như hắn không đi qua đây. Không tốt cho chúng ta.
Brolin nói xong thì đối tượng khả nghi vứt đầu mẩu thuốc lá rồi đột ngột đổi hướng. Hắn rẽ sang phải về phía Brolin. Về phía chiếc xe Mercury.
- Ồ đổi hướng rồi, hắn đi về phía chúng tôi. Meats, hãy chuẩn bị lực lượng, chỉ can thiệp khi có hiệu lệnh của tôi.
- Rõ.
Lần này, kẻ tình nghi buông thõng hai tay, như thể chuẩn bị làm một việc xấu. Hắn đi qua dưới cột đèn, mặc dù từ đầu hắn luôn tránh việc này. Brolin dán mắt vào ống nhòm nhưng mũ hắn sụp quá sâu, anh chỉ nhìn thấy cằm của hắn.
- Anh nhìn rõ mặt hắn không? Salhindro hỏi ngay, ông theo dõi tất cả từ một chiếc xe đỗ xa hơn một chút.
- Không, đầu hắn thụt quá sâu trong áo khoác, lại thêm cái mũ che kín mặt.
Kẻ tình nghi rẽ vào giữa các hàng xe đang đậu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn đi thẳng về phía chiếc Mercury.
- Tôi muốn bắt quả tang, hãy để hắn chạm vào ổ khóa rồi chúng ta bắt hắn.
Lực lượng đặc nhiệm đã chuẩn bị sẵn sàng ở phía sau, hạ thấp lưỡi trai mũ xuống, tay nắm chặt chỗ cằm trên băng súng có đầu nhọn gắn kim cương chống trượt. Sự căng thẳng tăng lên cùng lượng adrenalin. Ai nấy đều biết rằng họ có thể đông người, luyện tập rất nhiều, vũ trang đầy đủ hơn, nhưng chỉ cần sơ suất nhỏ là một người trong số họ có thể ngã xuống, bị hạ bởi một nguyên nhân bất ngờ. Nhưng họ yêu công việc của mình. Hơi thở dồn dập, bàn tay ướt mồ hôi, họ sẵn sàng lao ra bằng cửa sau, khi đó hành động là trên hết, adrenalin hòa tan trong máu, đầu óc được huy động trong tình thế khẩn cấp ở thời điểm hiện tại chứ không phải cho những hậu quả xấu sẽ xảy ra trong tương lai.
Đội trưởng đội đặc nhiệm quay đầu về phía Brolin để chờ hiệu lệnh.
Kẻ tình nghi vừa đến đúng trước mặt, cách khoảng hơn mười mét.
- Meats, khi tôi ra hiệu, các anh hãy khẩn trương bao vây khu vực phía sau, trong lúc các anh tiến đến gần, tôi không muốn hắn kịp nấp sau chiếc Break màu xám hoặc chiếc Lincoln đằng trước. Tránh nổ súng, hắn có thể có vũ khí. Trong trường hợp tốt đẹp, hắn sẽ đầu hàng mà không chống cự, nhưng nếu hắn chạy trốn, chúng ta sẽ bao vây và siết chặt vòng vây cho tới khi cất được mẻ lưới. Không nổ súng nếu hắn không bắn trước, rõ chưa?
- Hy vọng là hắn không có ý định đó. Chúng tôi sẵn sàng.
Kẻ tình nghi đi nhanh ra phía sau chiếc xe Break mà Brolin đang để mắt tới rồi lại gần chiếc Mercury. Không có ai khác ở bãi đỗ xe, họ đang gặp may.
Kẻ đội mũ đứng yên trước cánh cửa bên ghế lái. Hắn quan sát khoảng không xung quanh rồi cắm chìa vào ổ khóa.
- Hắn có chìa khóa! Salhinro kêu lên trong micro khi thấy cảnh tượng đó qua ống nhòm. Hắn có chìa khóa!
Nhưng Brolin không để ý tới lời cảnh báo. Chiếc xe được đăng ký dưới tên của nạn nhân, và ngay cả một số bạn bè của nạn nhân cũng không ngốc nghếch đến mức vô cớ di chuyển chiếc xe. Chính tên giết người đã giữ lại một kỷ vật. Một trong số các kỷ vật.
- Trực thăng xuất phát, Brolin ra lệnh. Theo lệnh chỉ huy của tôi, tất cả các đơn vị: TRIỂN KHAI.
Tiếng lách cách của kim loại đồng loạt vang lên giữa các cột đèn, trong khi cảnh sát đặc nhiệm lao ra từ nơi ẩn nấp. Năm người lao ra từ chiếc xe hòm gần nhất cùng với Brolin theo sát gót, năm người khác từ một chiếc xe hòm khác, cách đó hai chục mét cùng với Lloyd Meats. Tám người hiện ra từ những chiếc xe khác nhau và cùng chạy về phía chiếc Mercury để nhập vào hai nhóm kia. Tiếng ầm ầm của trực thăng vang lên trên bầu trời màu đen, đèn pha sáng rực như mặt trời đêm.
Ngay khi những cánh cửa đầu tiên bật mở, kẻ đội mũ – vẻ cực kỳ căng thẳng đã chạy về phía sau rồi nhảy lên chiếc Lincoln cạnh đó.
Brolin hét to hơn cả mệnh lệnh của đội đặc nhiệm:
- Đứng yên, anh đã bị bao vây!
Nhưng kẻ tình nghi lăn trên mui xe và biến mất sau mũi chiếc Lincoln. Ngay lập tức, tất cả cảnh sát đặc nhiệm quỳ xuống và vây xung quanh. Một khi mục tiêu ra khỏi tầm mắt, người ta không thể lao theo vì nó sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào và xả cả băng đạn.
Nhóm của Meats chầm chậm tiến lại gần từ phía sau, tất cả mọi người đều cúi lom khom tới mức gần như di chuyển bằng bốn chi để làm giảm tối đa khả năng bị trúng đạn. Trước mặt Brolin, đội trưởng đội đặc nhiệm đang ra lệnh bằng tay cho các thành viên của đội. Và giống như một buổi diễn tập đã diễn đi diễn lại hàng trăm lần, cả đội triển khai lực lượng, mỗi người đều biết rõ mình phải đi đâu và làm gì. Họ sẽ siết chặt dần vòng vây cho đến khi đồng thời tóm được hắn. Những người đầu tiên xông ra sẽ mang lá chắn đạn để bảo vệ cả nhóm, trong khi đó khoảng cách một chục cây súng chĩa vào mặt hắn, chỉ cách hắn vài centimet.
Cách đó khoảng mười mét, mọi người chạy tới, mang theo lá chắn để đảm bảo an toàn tối thiểu.
Trực thăng gần tới nơi, nó có thể làm lóa mắt kẻ tình nghi nhờ đèn pha chiếu sáng vào thời điểm tấn công.
Rồi phát súng đầu tiên phá tan màn đêm khá yên tĩnh.
Người đi trước Brolin gục xuống rên rỉ.
Brolin vội nằm xuống đất, tiếng súng bắt đầu rít lên. Hơn mười lăm khẩu pháo dồn dập bắn vào mục tiêu.
Một cơn mưa vỏ đạn rơi vào anh thanh tra khi viên cảnh sát đặc nhiệm đứng gần nhất xả hết băng đạn lên chiếc Lincoln. Những tiếng nổ vang lên chát chúa như tiếng búa của vị thần Vulcain đập lên đe, tạo nên những tia chớp ngắn trên vỏ xe. Đèn pha cực mạnh chiếu từ trên trời xuống, phủ lên hiện trường lớp ánh sáng trắng lóa, trong khi phi công cho máy bay tăng thêm độ cao để tránh đạn lạc. Trời lặng gió nên có thể ném hai quả lựu đạn hơi cay. Và tiếng súng im bặt như có phép màu, tất cả các súng đã hết đạn. Hai giây sau, một băng đạn ba mươi viên được lắp vào các khẩu MP5 và cảnh sát đặc nhiệm chạy lên phía trước, lao vào đám khói như một con nhện khép cả tám chân của nó vào cùng một lúc.
Lá chắn đạn đập vào nhau, vũ khí chĩa vào nhau, trực thăng đứng bên cạnh chiếu xuống đội quân tinh nhuệ thứ ánh sáng của một buổi chiều hè.
Qua làn khói hơi cay cuối cùng hiện ra những gì còn lại của một kẻ bắn tỉa đơn độc.
Một vỏ đạn.
Không hơn không kém.
Tiếng máy trực thăng kêu càng to hơn, làm run rẩy vòng tròn sáng trắng trên mặt đường trơ trụi.
Vấn đề nan giải nhất là lượng người ra vào bãi đỗ xe . Lúc nào cũng rất đông người và không ai muốn xảy ra một vụ bắt con tin. Nhất là Brolin, vì cũng giống như mọi nhân viên FBI, anh đã theo một khóa đào tạo về thương thuyết và anh biết đến mức độ nào thì kết cục có thể là công cốc.
Vượt lên trên tất cả, khẩu hiệu chính của chiến dịch này là bí mật. Không được để mọi người nhận ra sự hiện diện của các lực lượng trật tự trong khắp khu vực, nếu không sẽ xôi hỏng bỏng không.
Các xe hòm bọc sắt là của ATP Seatle và vừa mới tới nơi sau bốn giờ đi đường, ATF (Bureau of Alcohol, Tobaco and Firearmes, Văn phòng rượu, thuốc lá và vũ khí; ATF đảm bảo việc thi hành luật về sản xuất và kinh doanh rượu, thuốc lá, vũ khí và chất nổ. ATF nổi tiếng là rất quyết liệt, và người ta thường so sánh các nhân viên được lựa chọn kỹ càng của ATF với các tay cao bồi, nhưng phải thừa nhận rằng kết quả của họ nói lên tất cả. Ví dụ từ khẩu súng tìm được trong vụ mưu sát tổng thống Reagan, ATF chỉ mất chưa tới mười lăm phút để tìm ra chủ nhân của nó là John Hinckey Jr, trong khi các cơ quan khác phải mất hàng giờ, thậm chí vài ngày) đề xuất cử một số nhân viên tới hỗ trợ về mặt hậu cần, nhưng đại úy Chamberlin từ chối, lấy cớ là cơ quan này không được phép can thiệp vào lĩnh vực tư pháp. Thực ra, Micheal Chamberlin không muốn những người này có mặt tại hiện trường, ông sợ có quá nhiều người hoặc khó kiểm soát.
Tuy nhiên, các xe hòm vẫn tới rất nhanh. Đặc điểm của chúng là cũng kỳ cục như một chiếc hot-dog trên khán đài của một trận bóng chày. Trông giống như xe đưa pizza hay xe của công ty điện lực, không có biển hiệu gì, chẳng ai có thể đoán được là trong xe có nhiều thành viên xuất sắc của đội cơ động đang giám sát bãi xe qua một ống nhòm giấu trong miệng thông gió trên nóc xe. Mười bốn sĩ quan cảnh sát mặc thường phục đi đi lại lại trên các lối đi nhưng không hề bị nhận ra do bãi xe quá rộng.
Chiến dịch mới được triển khai vài giờ và chỉ được triển khai trong ba mươi sáu giờ. Quá khoảng thời gian đó, có lẽ sẽ là quá lâu để kẻ giết người liều lĩnh tới tìm xe. Tính cả các phi công trên trực thăng, có hai đội gồm năm mươi lăm người được huy động và phải thay phiên nhau qua những ca làm việc dài. Hơn một trăm cảnh sát chỉ tập trung vào “kỹ thuật tiên phong hành động” này, đây là cái tên mà Brolin đã đặt theo chiến lược của FBI. Khi đã thông báo rộng rãi trên báo chí rằng sắp bắt được kẻ giết người, thì sẽ là một thất bại nghề nghiệp thảm hại đối với chàng thanh tra trẻ nếu hắn không lộ diện.
Đã hai giờ ngồi trong chiếc xe hòm đỗ gần chiếc Mercury Capri nhất, Brolin không ngừng lật qua lật lại vụ việc, anh cảm thấy sợ vì nhận ra rằng họ đã quên mất một chi tiết mấu chốt. Bên cạnh anh, đội trưởng đội đặc nhiệm chia cho anh một chiếc cốc nghi ngút khói.
- Anh uống cà phê nhé?
Brolin lắc đầu, đội trưởng đội đặc nhiệm quay về phía sau xe hòm với năm người khác. Brolin lại dán mắt vào chiếc ống nhòm và tiếp tục quan sát xung quanh. Đêm đã buông, đã gần nửa đêm, các chủ xe xuất hiện thưa dần. Trong cuộc họp nhanh với các đội, Brolin đã nhấn mạnh rằng tất cả mọi người ở bãi đỗ xe đều khả nghi, nhưng cần tập trung chủ yếu vào những người đàn ông đi một mình hoặc hai người. Nếu không có ai lại gần chiếc Mercury thì rất khó, họ không thể quan sát tất cả mọi người, lại càng không thể nếu có rất đông người. Nhưng vào nửa đêm, bất cứ người nào đi qua cũng sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
Brolin để ý một cái bóng vừa xuất hiện ở một cửa nhỏ của bệnh viện. Anh chỉnh ống kính lại gần và khi cái bóng đi qua dưới cột đèn, anh nhận ra đó là một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi. Không rời mắt hoàn toàn khỏi bà ta, anh tiếp tục quan sát chiếc Mercury.
Lại một lần nữa, anh thầm làu bàu.
Chiếc xe nằm khá xa đèn cao áp, bị một khoảng bóng tối rất lớn bao phủ. Thế nhưng họ không thể liều lĩnh di chuyển nó, kẻ giết người có thể nhận ra điều đó trước khi tới gần chiếc xe.
Tai nghe của Brolin lạo xạo, anh nhận ra giọng Lloys Meat:
- Josh, có một đối tượng ở cửa phía nam. Một người đàn ông đi một mình khá nhanh về phía anh.
Brolin quay sang trái và nhận ra đối tượng tình nghi sau vài giây. Anh ta hút một điếu thuốc lá và bước rất nhanh về phía chiếc xe hòm. Rồi anh ta vứt đầu mẩu thuốc lá, chui vào một chiếc Toyota rồi phóng đi. Từ lâu, nhóm theo dõi không còn đếm số lần báo động sai nữa.
- Lại hụt, Salhindro nhận xét từ một chiếc xe được ngụy trang thành xe bình thường, Josh, anh nghĩ là hắn sẽ tới chứ?
- Có thể… Brolin thì thầm, mắt vẫn tiếp tục quan sát qua ống nhòm.
Từng phút kéo dài đến mức tưởng như nó làm chậm kim giây của đồng hồ. Hai giờ sáng hiện lên trên mặt đồng hồ quartz của chiếc xe hòm. Rồi rất chậm chạp, con số ba giờ hiện ra. Vào giờ này, sự mệt mỏi xâm chiếm thế giới xung quanh, tình trạng thiếu sự sống đem lại cho đêm đủ mọi loại quyền năng với con người, nhất là quyền làm cho họ lo lắng.
Chỉ còn lác đác vài cái bóng thi thoảng đi lại trên đường. Các sĩ quan mặc thường phục đã vào lại trong xe của họ để không gây chú ý và chờ đợi trong bóng tối.
Brolin nhớ lại những năm tháng học hành trước khi gia nhập FBI. Anh từng rất chăm chỉ, ít khi đi chơi với các bạn học của anh, những năm đại học là những đêm trọn vẹn để vui thú. Việc làm quá đà duy nhất – nếu coi như thế là quá đà – chỉ là mối quan hệ kéo dài hai năm với một cô sinh viên ngành khoa học chính trị. Nhưng cả hai đều say mê học hành, và cuối cùng cô gái có cơ hội đi Washington học lên cao hơn, họ mới quên nhau. Brolin tự hỏi không biết cô thế nào rồi và đang làm gì vào chính thời điểm này, trong khi anh phải ngồi trong chiếc xe hòm giữa đêm khuya với chiếc áo chống đạn cọ vào phần hông. Là một người bình thường, chắc cô ấy đang ngủ say, mặc dù có sự chênh lệch về giờ giấc với bờ biển phía Đông. Cô ấy tên là Gayle. Xét cho cùng cô ấy khá dễ thương, dù ít chàng trai…
- Tất cả các đơn vị chú ý, một đối tượng vừa đi bộ vào bãi xe, một giọng nói vang lên.
Josh tỉnh táo ngay lập tức.
- Người đó từ đâu tới? Anh hỏi.
- Tôi không biết, đối tượng đi ra từ dưới các tán cây, có lẽ từ khu vực trường Y.
- Tốt, tập trung chú ý nhưng đừng quên quan sát phần còn lại của bãi xe, Brolin chỉ đạo. Tôi thấy anh ta rồi. Cao trung bình, đội mũ và mặc áo khoác dạng vest có lông vũ.
- Xác nhận.
- Tôi không rời mắt khỏi anh ta. Lloyd, anh cũng để ý nhé, còn những người khác tiếp tục bao quát toàn bộ khu vực. Vẫn còn hơn một trăm chiếc xe đỗ ở đây, tôi không muốn xảy ra bất cứ một sơ suất nào.
Cái bóng bước nhanh, hai tay đút trong túi áo khoác. Có cái gì đó không ổn. Brolin không thích cách hắn vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh.
- Đối tượng có vẻ mờ ám, anh thông báo qua chiếc micro gắn dưới cổ áo pull. Hắn cảm thấy không an toàn hoặc hắn không muốn bị nhìn thấy. Trực thăng chuẩn bị bảo vệ khu vực.
Đối tượng khả nghi còn cách chiếc xe hòm của Brolin, cũng là cách chiếc Mercury, khoảng hai trăm mét. Nhưng hắn đi thẳng và không có vẻ gì là sẽ vòng về phía họ.
- Hình như hắn không đi về phía anh, Meats nhận xét.
- Chính xác, hắn đi về phía bệnh viện.
Đội trưởng đội đặc nhiệm lại gần Brolin từ phía sau.
- Anh có muốn người của tôi chặn hắn lại không? Anh ta hỏi.
- Không, chúng ta hoàn toàn không có cớ nào cả. Cũng có thể đó chỉ là một người quá căng thẳng, chúng ta không thể bắt anh ta về lý do đó.
Gã đàn ông đội mũ vẫn bước rất nhanh và lần này, Brolin nhìn thấy khói bốc lên từ miệng hắn.
- Hắn hút thuốc lá, anh nói. Có vẻ như hắn không đi qua đây. Không tốt cho chúng ta.
Brolin nói xong thì đối tượng khả nghi vứt đầu mẩu thuốc lá rồi đột ngột đổi hướng. Hắn rẽ sang phải về phía Brolin. Về phía chiếc xe Mercury.
- Ồ đổi hướng rồi, hắn đi về phía chúng tôi. Meats, hãy chuẩn bị lực lượng, chỉ can thiệp khi có hiệu lệnh của tôi.
- Rõ.
Lần này, kẻ tình nghi buông thõng hai tay, như thể chuẩn bị làm một việc xấu. Hắn đi qua dưới cột đèn, mặc dù từ đầu hắn luôn tránh việc này. Brolin dán mắt vào ống nhòm nhưng mũ hắn sụp quá sâu, anh chỉ nhìn thấy cằm của hắn.
- Anh nhìn rõ mặt hắn không? Salhindro hỏi ngay, ông theo dõi tất cả từ một chiếc xe đỗ xa hơn một chút.
- Không, đầu hắn thụt quá sâu trong áo khoác, lại thêm cái mũ che kín mặt.
Kẻ tình nghi rẽ vào giữa các hàng xe đang đậu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn đi thẳng về phía chiếc Mercury.
- Tôi muốn bắt quả tang, hãy để hắn chạm vào ổ khóa rồi chúng ta bắt hắn.
Lực lượng đặc nhiệm đã chuẩn bị sẵn sàng ở phía sau, hạ thấp lưỡi trai mũ xuống, tay nắm chặt chỗ cằm trên băng súng có đầu nhọn gắn kim cương chống trượt. Sự căng thẳng tăng lên cùng lượng adrenalin. Ai nấy đều biết rằng họ có thể đông người, luyện tập rất nhiều, vũ trang đầy đủ hơn, nhưng chỉ cần sơ suất nhỏ là một người trong số họ có thể ngã xuống, bị hạ bởi một nguyên nhân bất ngờ. Nhưng họ yêu công việc của mình. Hơi thở dồn dập, bàn tay ướt mồ hôi, họ sẵn sàng lao ra bằng cửa sau, khi đó hành động là trên hết, adrenalin hòa tan trong máu, đầu óc được huy động trong tình thế khẩn cấp ở thời điểm hiện tại chứ không phải cho những hậu quả xấu sẽ xảy ra trong tương lai.
Đội trưởng đội đặc nhiệm quay đầu về phía Brolin để chờ hiệu lệnh.
Kẻ tình nghi vừa đến đúng trước mặt, cách khoảng hơn mười mét.
- Meats, khi tôi ra hiệu, các anh hãy khẩn trương bao vây khu vực phía sau, trong lúc các anh tiến đến gần, tôi không muốn hắn kịp nấp sau chiếc Break màu xám hoặc chiếc Lincoln đằng trước. Tránh nổ súng, hắn có thể có vũ khí. Trong trường hợp tốt đẹp, hắn sẽ đầu hàng mà không chống cự, nhưng nếu hắn chạy trốn, chúng ta sẽ bao vây và siết chặt vòng vây cho tới khi cất được mẻ lưới. Không nổ súng nếu hắn không bắn trước, rõ chưa?
- Hy vọng là hắn không có ý định đó. Chúng tôi sẵn sàng.
Kẻ tình nghi đi nhanh ra phía sau chiếc xe Break mà Brolin đang để mắt tới rồi lại gần chiếc Mercury. Không có ai khác ở bãi đỗ xe, họ đang gặp may.
Kẻ đội mũ đứng yên trước cánh cửa bên ghế lái. Hắn quan sát khoảng không xung quanh rồi cắm chìa vào ổ khóa.
- Hắn có chìa khóa! Salhinro kêu lên trong micro khi thấy cảnh tượng đó qua ống nhòm. Hắn có chìa khóa!
Nhưng Brolin không để ý tới lời cảnh báo. Chiếc xe được đăng ký dưới tên của nạn nhân, và ngay cả một số bạn bè của nạn nhân cũng không ngốc nghếch đến mức vô cớ di chuyển chiếc xe. Chính tên giết người đã giữ lại một kỷ vật. Một trong số các kỷ vật.
- Trực thăng xuất phát, Brolin ra lệnh. Theo lệnh chỉ huy của tôi, tất cả các đơn vị: TRIỂN KHAI.
Tiếng lách cách của kim loại đồng loạt vang lên giữa các cột đèn, trong khi cảnh sát đặc nhiệm lao ra từ nơi ẩn nấp. Năm người lao ra từ chiếc xe hòm gần nhất cùng với Brolin theo sát gót, năm người khác từ một chiếc xe hòm khác, cách đó hai chục mét cùng với Lloyd Meats. Tám người hiện ra từ những chiếc xe khác nhau và cùng chạy về phía chiếc Mercury để nhập vào hai nhóm kia. Tiếng ầm ầm của trực thăng vang lên trên bầu trời màu đen, đèn pha sáng rực như mặt trời đêm.
Ngay khi những cánh cửa đầu tiên bật mở, kẻ đội mũ – vẻ cực kỳ căng thẳng đã chạy về phía sau rồi nhảy lên chiếc Lincoln cạnh đó.
Brolin hét to hơn cả mệnh lệnh của đội đặc nhiệm:
- Đứng yên, anh đã bị bao vây!
Nhưng kẻ tình nghi lăn trên mui xe và biến mất sau mũi chiếc Lincoln. Ngay lập tức, tất cả cảnh sát đặc nhiệm quỳ xuống và vây xung quanh. Một khi mục tiêu ra khỏi tầm mắt, người ta không thể lao theo vì nó sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào và xả cả băng đạn.
Nhóm của Meats chầm chậm tiến lại gần từ phía sau, tất cả mọi người đều cúi lom khom tới mức gần như di chuyển bằng bốn chi để làm giảm tối đa khả năng bị trúng đạn. Trước mặt Brolin, đội trưởng đội đặc nhiệm đang ra lệnh bằng tay cho các thành viên của đội. Và giống như một buổi diễn tập đã diễn đi diễn lại hàng trăm lần, cả đội triển khai lực lượng, mỗi người đều biết rõ mình phải đi đâu và làm gì. Họ sẽ siết chặt dần vòng vây cho đến khi đồng thời tóm được hắn. Những người đầu tiên xông ra sẽ mang lá chắn đạn để bảo vệ cả nhóm, trong khi đó khoảng cách một chục cây súng chĩa vào mặt hắn, chỉ cách hắn vài centimet.
Cách đó khoảng mười mét, mọi người chạy tới, mang theo lá chắn để đảm bảo an toàn tối thiểu.
Trực thăng gần tới nơi, nó có thể làm lóa mắt kẻ tình nghi nhờ đèn pha chiếu sáng vào thời điểm tấn công.
Rồi phát súng đầu tiên phá tan màn đêm khá yên tĩnh.
Người đi trước Brolin gục xuống rên rỉ.
Brolin vội nằm xuống đất, tiếng súng bắt đầu rít lên. Hơn mười lăm khẩu pháo dồn dập bắn vào mục tiêu.
Một cơn mưa vỏ đạn rơi vào anh thanh tra khi viên cảnh sát đặc nhiệm đứng gần nhất xả hết băng đạn lên chiếc Lincoln. Những tiếng nổ vang lên chát chúa như tiếng búa của vị thần Vulcain đập lên đe, tạo nên những tia chớp ngắn trên vỏ xe. Đèn pha cực mạnh chiếu từ trên trời xuống, phủ lên hiện trường lớp ánh sáng trắng lóa, trong khi phi công cho máy bay tăng thêm độ cao để tránh đạn lạc. Trời lặng gió nên có thể ném hai quả lựu đạn hơi cay. Và tiếng súng im bặt như có phép màu, tất cả các súng đã hết đạn. Hai giây sau, một băng đạn ba mươi viên được lắp vào các khẩu MP5 và cảnh sát đặc nhiệm chạy lên phía trước, lao vào đám khói như một con nhện khép cả tám chân của nó vào cùng một lúc.
Lá chắn đạn đập vào nhau, vũ khí chĩa vào nhau, trực thăng đứng bên cạnh chiếu xuống đội quân tinh nhuệ thứ ánh sáng của một buổi chiều hè.
Qua làn khói hơi cay cuối cùng hiện ra những gì còn lại của một kẻ bắn tỉa đơn độc.
Một vỏ đạn.
Không hơn không kém.
Tiếng máy trực thăng kêu càng to hơn, làm run rẩy vòng tròn sáng trắng trên mặt đường trơ trụi.
Tác giả :
Maxime Chattam