Linh Hồn Ác
Chương 32
Juliette ngồi trên tàu điện.
Trước mặt cô, hai chàng trai trẻ đang thì thầm bàn luận, đưa những ánh mắt không mấy tế nhị về phía cô. Họ để ý ngay đến sắc đẹp của cô và rất hy vọng nhấn chìm được nếu không phải tâm hồn thì cũng là bản năng giới tính của họ và đôi mắt màu saphir của cô. Anh chàng có vẻ tự tin hơn thậm chí còn gửi tới cô một nụ cười chết người – nụ cười mà anh ta cho là số một trên bậc thang quyến rũ – kèm theo một cái nháy mắt.
Juliette không nhìn họ, mắt cô chăm chú nhìn phố xá lướt qua sau ô cửa kính. Thế nhưng cô không hề để ý đến phong cảnh, tất cả trí óc cô tập trung vào cuộc nói chuyện sáng nay với Brolin. Và nội dung bức thư.
“Chúng có hai người, cô tự nhắc lại với chính mình. Quạ và kẻ giết người. Giống như một câu chuyện ngụ ngôn cổ của Pháp”, cô ngạc nhiên với ý nghĩ này.
Tàu điện MAX Light Rail chạy trên Phố Số Một, qua một loạt quán nơi sinh viên thường ngồi bàn luận qua cốc cà phê nóng, các nhà hàng với ánh sáng lờ mờ hay các cửa hiệu treo biển “HẠ GIÁ” giống như tấm áp phích quảng cáo phim, nhưng Juliette không thấy những lời mời gọi này. Cô chỉ nghĩ tới vụ giết người khủng khiếp đó.
Theo lời giải thích của Brolin, kẻ giết người bắt chước cách hành động của Leland Beaumont nhưng kém hoàn thiện hơn. Như thể hắn không đủ khả năng. Thế nhưng hắn đã chứng tỏ hắn biết phương pháp hành động đó, mặc dù không đủ mạnh để hoàn thiện nó như “hình mẫu” của mình. Bằng cách này hay cách khác, kẻ giết người hoặc Quạ đã từng quen Leland Beaumont. Và từ những gì cô biết về Leland, thì đó là một con người cô độc, có rất ít bạn bè. Brolin đã thử tìm hiểu theo hướng đồng nghiệp cùng nơi làm nhưng không có kết quả. Leland bị coi là kẻ kỳ dị, “nói những chuyện khó hiểu về ma thuật”, Joshua kể lại với cô như thế. Vậy còn lại là gì? Gia đình.
Nhưng hắn chỉ có một mình. Là con một, mẹ chết đã năm năm, bố hơi ngây ngô, hắn không có gia đình.
Ai có khả năng quen biết Leland Beaumont?
Và bằng cách nào mà hai đầu óc tâm thần ấy, kẻ giết người và Quạ, lại có thể liên kết với nhau trong ảo ảnh bệnh hoạn này? Làm thế nào mà hai con người lại nói với nhau về cái chết và quyết định kết hợp với nhau để giết người.
Trong đại đa số trường hợp, một người nuôi dưỡng những xung năng gây tội ác thường không dễ gì tâm sự với người khác. Thế nhưng chúng nhất định phải nói với nhau về điều này thì mới phát hiện ra thú đam mê chung đó.
Juliette tìm kiếm câu trả lời, nhưng lại thêm câu hỏi hiện ra.
Làm thế nào mà hai con người lại có thể quyết định kết hợp với nhau để giết người mà không có bất cứ động cơ nào?
Trước mặt cô, hai “mẫu chuẩn” tiếp tục cười phá lên và làm nhiều điệu bộ thu hút sự chú ý của cô.
Hai người: hai đầu óc điên rồ gặp nhau và cùng nhận ra niềm đam mê chung: giết người. Nếu không quen nhau, làm thế nào mà cả hai người lại có cơ hội nói chuyện với nhau và tâm sự về những dự định bệnh hoạn, mỗi người đều tin chắc rằng người kia không chạy đi báo cảnh sát khi nghe những lời ám chỉ việc phạm tội dù là nhỏ nhất?
Trừ khi chúng biết rõ rằng cả hai đều là những kẻ giết người.
Nhưng người ta có thể tìm thấy những kẻ giết người hàng loạt ở đâu, hai tư trên hai tư giờ?
Juliette đột nhiên quay về phía hai thanh niên trước mặt. Những tràng cười im bặt ngay lập tức.
Ánh mắt xanh lơ nhạt của cô nhìn thẳng vào đồng tử của kẻ thích quyến rũ đang tưởng rằng mong muốn của hắn đã thành hiện thực. Nhưng hắn không nháy mắt mà ngượng ngùng cụp mắt xuống.
Juliette cảm nhận thấy một hướng đi, một yếu tố của cuộc điều tra mà Brolin đã xử lý nhưng quá vội vã, hoặc có lẽ ít để ý tới.
Người ta có thể tìm thấy những kẻ giết người hàng loạt ở đâu, hai tư trên hai tư giờ?
Câu trả lời quá hiển nhiên khiến một nụ cười tức giận hiện ra trên môi cô.
Trong tù.
Cô xuống tàu điện ở bến tiếp theo và lao thẳng lên chiếc xe vẫn chạy theo sau tàu điện từ khi cô lên tàu. Bên trong, hai sĩ quan cảnh sát đang làm nhiệm vụ theo dõi để bảo vệ cô đưa mắt nhìn nhau rồi tự hỏi không biết tiếp theo họ sẽ phải làm gì đây.
Trước mặt cô, hai chàng trai trẻ đang thì thầm bàn luận, đưa những ánh mắt không mấy tế nhị về phía cô. Họ để ý ngay đến sắc đẹp của cô và rất hy vọng nhấn chìm được nếu không phải tâm hồn thì cũng là bản năng giới tính của họ và đôi mắt màu saphir của cô. Anh chàng có vẻ tự tin hơn thậm chí còn gửi tới cô một nụ cười chết người – nụ cười mà anh ta cho là số một trên bậc thang quyến rũ – kèm theo một cái nháy mắt.
Juliette không nhìn họ, mắt cô chăm chú nhìn phố xá lướt qua sau ô cửa kính. Thế nhưng cô không hề để ý đến phong cảnh, tất cả trí óc cô tập trung vào cuộc nói chuyện sáng nay với Brolin. Và nội dung bức thư.
“Chúng có hai người, cô tự nhắc lại với chính mình. Quạ và kẻ giết người. Giống như một câu chuyện ngụ ngôn cổ của Pháp”, cô ngạc nhiên với ý nghĩ này.
Tàu điện MAX Light Rail chạy trên Phố Số Một, qua một loạt quán nơi sinh viên thường ngồi bàn luận qua cốc cà phê nóng, các nhà hàng với ánh sáng lờ mờ hay các cửa hiệu treo biển “HẠ GIÁ” giống như tấm áp phích quảng cáo phim, nhưng Juliette không thấy những lời mời gọi này. Cô chỉ nghĩ tới vụ giết người khủng khiếp đó.
Theo lời giải thích của Brolin, kẻ giết người bắt chước cách hành động của Leland Beaumont nhưng kém hoàn thiện hơn. Như thể hắn không đủ khả năng. Thế nhưng hắn đã chứng tỏ hắn biết phương pháp hành động đó, mặc dù không đủ mạnh để hoàn thiện nó như “hình mẫu” của mình. Bằng cách này hay cách khác, kẻ giết người hoặc Quạ đã từng quen Leland Beaumont. Và từ những gì cô biết về Leland, thì đó là một con người cô độc, có rất ít bạn bè. Brolin đã thử tìm hiểu theo hướng đồng nghiệp cùng nơi làm nhưng không có kết quả. Leland bị coi là kẻ kỳ dị, “nói những chuyện khó hiểu về ma thuật”, Joshua kể lại với cô như thế. Vậy còn lại là gì? Gia đình.
Nhưng hắn chỉ có một mình. Là con một, mẹ chết đã năm năm, bố hơi ngây ngô, hắn không có gia đình.
Ai có khả năng quen biết Leland Beaumont?
Và bằng cách nào mà hai đầu óc tâm thần ấy, kẻ giết người và Quạ, lại có thể liên kết với nhau trong ảo ảnh bệnh hoạn này? Làm thế nào mà hai con người lại nói với nhau về cái chết và quyết định kết hợp với nhau để giết người.
Trong đại đa số trường hợp, một người nuôi dưỡng những xung năng gây tội ác thường không dễ gì tâm sự với người khác. Thế nhưng chúng nhất định phải nói với nhau về điều này thì mới phát hiện ra thú đam mê chung đó.
Juliette tìm kiếm câu trả lời, nhưng lại thêm câu hỏi hiện ra.
Làm thế nào mà hai con người lại có thể quyết định kết hợp với nhau để giết người mà không có bất cứ động cơ nào?
Trước mặt cô, hai “mẫu chuẩn” tiếp tục cười phá lên và làm nhiều điệu bộ thu hút sự chú ý của cô.
Hai người: hai đầu óc điên rồ gặp nhau và cùng nhận ra niềm đam mê chung: giết người. Nếu không quen nhau, làm thế nào mà cả hai người lại có cơ hội nói chuyện với nhau và tâm sự về những dự định bệnh hoạn, mỗi người đều tin chắc rằng người kia không chạy đi báo cảnh sát khi nghe những lời ám chỉ việc phạm tội dù là nhỏ nhất?
Trừ khi chúng biết rõ rằng cả hai đều là những kẻ giết người.
Nhưng người ta có thể tìm thấy những kẻ giết người hàng loạt ở đâu, hai tư trên hai tư giờ?
Juliette đột nhiên quay về phía hai thanh niên trước mặt. Những tràng cười im bặt ngay lập tức.
Ánh mắt xanh lơ nhạt của cô nhìn thẳng vào đồng tử của kẻ thích quyến rũ đang tưởng rằng mong muốn của hắn đã thành hiện thực. Nhưng hắn không nháy mắt mà ngượng ngùng cụp mắt xuống.
Juliette cảm nhận thấy một hướng đi, một yếu tố của cuộc điều tra mà Brolin đã xử lý nhưng quá vội vã, hoặc có lẽ ít để ý tới.
Người ta có thể tìm thấy những kẻ giết người hàng loạt ở đâu, hai tư trên hai tư giờ?
Câu trả lời quá hiển nhiên khiến một nụ cười tức giận hiện ra trên môi cô.
Trong tù.
Cô xuống tàu điện ở bến tiếp theo và lao thẳng lên chiếc xe vẫn chạy theo sau tàu điện từ khi cô lên tàu. Bên trong, hai sĩ quan cảnh sát đang làm nhiệm vụ theo dõi để bảo vệ cô đưa mắt nhìn nhau rồi tự hỏi không biết tiếp theo họ sẽ phải làm gì đây.
Tác giả :
Maxime Chattam