Linh Chu
Chương 245: Tả thiên thủ (2)
Ở trong miêu tả của Tam đương gia, Tả Thiên Thủ này nhưng là một nhân vật tương đối cố chấp, trong thiên hạ không có một cái khóa nào mà hắn mở không ra, không có trận nào mà hắn không phá được, ngay cả Thần Đô đại ngục đều không giam được hắn, bị hắn trốn thoát từ trong đó.
Nhưng mà chính bởi vì như thế hắn mới không thể không chạy trốn tới Phong Hỏa liên thành, mai danh ẩn tích.
Nếu muốn giải khai mấy cái bách mạch long tỏa trên người, liền phải dựa vào cao nhân lánh đời này.
- Tả Thiên Thủ, Tả tiền bối nhưng có ở nhà không?
Phong Phi Vân cất giọng mà nói.
Bên trong không có bất kỳ thanh âm nào truyền tới, tựa hồ căn bản là không có người, nhưng mà Phong Phi Vân lại có thể cảm ứng được bên trong có thanh âm hô hấp của người sống.
- Tại hạ là phụng mệnh của Hoàng Phong lĩnh Tam đương gia, thỉnh tiền bối đến Hoàng Phong lĩnh một chuyến.
Phong Phi Vân lại nói.
- Thình thịch!
Đại môn bỗng nhiên mở ra, bên trong đi ra một cái độc tí lão nhân, hắn chỉ có một cái tay trái, già nua đến không còn hình dáng, nói:
- Lão gia hỏa Phong độc cô kia như thế nào đột nhiên nhớ tới ta, không phải là còn đang nhớ thương Vạn Tượng trận đồ của ta sao?
Độc tí lão nhân ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân một cái, hai người đồng thời kinh hô một tiếng.
- Là tên lừa đảo ngươi?
Phong Phi Vân đột nhiên lui về phía sau một bước.
Độc tí lão nhân Tả Thiên Thủ lại trực tiếp xông tới, một phát bắt được y phục của Phong Phi Vân, nói:
- Tiểu tử thúi, ta lừa ngươi sao? Đem một khối Hóa Đạo thạch của ta đều lừa được rồi, hiện tại liền bồi thường cho ta.
Độc tí lão nhân này chính là lão lừa đảo mở hàng ở vỉa hè, đem một khối Hóa Đạo thạch lấy giá trị một mai tiền đồng bán cho Phong Phi Vân, đến nay hắn cũng còn đau lòng đến muốn chết, mỗi lúc trời tối đều ở trong mộng kêu rên mấy tiếng.
Đây chính là một khối Hóa Đạo thạch a, coi như là tích đức ba đời cũng không cách nào đụng vào tiên duyên như thế, nhưng mà rõ ràng Hóa Đạo thạch đều đã rơi vào trong tay của hắn, lại bởi vì một niệm sai lầm của hắn mà bán rẻ cho Phong Phi Vân.
Thiên hạ còn có ai thảm hơn so với hắn?
- Hóa Đạo thạch đã không ở trong tay ta rồi!
Phong Phi Vân cười nói.
Độc tí lão nhân tự nhiên sau khi biết chuyện đã phát sinh, Hóa Đạo thạch đã đổi chủ, nhưng mà hắn như cũ nuốt không trôi khẩu khí này, trong lòng đang rỉ máu, chậm rãi thả vạt áo của Phong Phi Vân ra, không ngừng lắc đầu thở dài, thò tay ra liền tát lên trên mặt của mình một cái:
- Ta không nên hèn hạ a! Làm soa lại gặp được tên lừa đảo như ngươi, người đi lừa đảo cả đời, đây còn là lần đầu tiên bị lừa.
- Ba!
Hắn lại là tát lên trên mặt mình một cái, trong lòng hối hận không thôi.
- Tiền bối cũng không cần hối hận như thế, tương lai nói không chừng có thể có được tiên bảo tốt hơn!
Phong Phi Vân có việc cầu người, cho nên lên tiếng an ủi.
- Cái rắm, ngươi cho rằng Hóa Đạo thạch là cải trắng ngoài chợ à? Thôi, thôi, tiểu tử, lão ngoạn ý Phong Độc Cô kia rốt cuộc là có tâm tư gì chuyên môn tìm ngươi đến lừa ta, sau đó lại mời ta đến Hoàng Phong lĩnh tiếp tục lừa ta?
Tả Thiên Thủ run run rẩy rẩy đứng ở nơi đó, khom cái lưng gù, cánh tay phát run, hai chân hơi cong, giống như đao cũng đều không cầm được, đường đều đi không được.
Phong Phi Vân thật hoài nghi hắn đến cùng có phải là Tả Thiên Thủ hay không, tả đoạn thủ còn không sai biệt lắm.
- Tự nhiên không phải là như vậy, chúng ta mời tiền bối đi Hoàng Phong lĩnh là có chuyện muốn nhờ.
Phong Phi Vân mặc dù hoài nghi năng lực của người tàn phế này nhưng mà lại cũng còn là cung kính nói.
- Có việc muốn nhờ...
Tả Thiên Thủ tự mình lẩm bẩm một câu, con ngươi đảo một vòng, xoay người rời đi vào trong đại môn, thình thịch một tiếng đóng cửa lại.
- Tiền bối, ngươi đây là có ý gì?
Phong Phi Vân nói.
- Không có ý gì, không đi, tiểu tử ngươi cút đi! Loại chuyện giúp đỡ này rất lâu trước kia ta đã bỏ rồi, ai tới mời ta đều không hữu dụng.
Thanh âm của Tả Thiên Thủ từ bên trong truyền đến.
Đã sớm nghe nói tính cách của Tả Thiên Thủ rất quái lạ, giờ phút này Phong Phi Vân cuối cùng là lãnh giáo rồi.
Muốn mời một người hỗ trợ, như vậy liền nhất định phải đúng bệnh bốc thuốc, hợp ý, Tả Thiên Thủ chính là trận pháp đại sư, tự nhiên là đối với trận pháp có nghiên cứu cuồng nhiệt.
Phong Phi Vân cười nói:
- Đều nói thiên hạ không có trận pháp nào mà Tả Thiên Thủ không phá được, nhưng mà ta cũng không tin.
Nói xong lời này, chân của Phong Phi Vân liền nhẹ nhàng giẫm lên mặt đất một cái, thân thể bay vọt lên, đứng ở trên tường thấp cao ba thước, hai tay vươn ra, vẽ ra một linh khí quyển vòng tròn, huyền phù ở trong không khí.
Ngón tay ở trên linh khí quyển khắc ra từng đạo thanh sắc văn lộ vặn vẹo, mỗi một đạo văn lộ đều bày ra vận luận yêu dị, tổng cộng khắc ra 360 đạo văn lộ, đem linh khí quyển khắc thành một tòa trận thai huyền không.
Trận pháp vừa thành, linh quang càng thêm huyễn lệ, tựa như một vầng thanh sắc thái dương xoay tròn.
Đây chính là Phong Phi Vân lấy thủ đoạn của Phượng Hoàng yêu tộc khắc xuống trận pháp, dung hợp thủ pháp Sĩ Tốt Luận, cùng khắc ra nhị cấp công trận.
- Oanh long long!
Đây không giống như là một tòa trận pháp, càng giống như là một tòa trận bàn, công liền một hơi sáu tòa trận pháp, thanh sắc linh quang mới biến mất.
Sáu tòa trận pháp biến thành ấn ký nối liền, hướng bên trong phòng bay đi, nhưng mà trận pháp còn chưa đánh tới chỗ ba trượng của căn phòng liền xúc động tới một tầng viên ấn vô hình, đem sáu tòa trận pháp nuốt vào, tựa như đá chìm xuống biển, liền một cái bọt sóng cũng không bị kích khởi.
- Đây là... Một tòa tứ cấp hộ trận!
Phong Phi Vân thu tay về, khe khẽ gật đầu, người có thể bố trí ra tứ cấp hộ trận đều là đại sư nghiên cứu trận pháp, xem ra Tả Thiên Thủ còn thật sự có chân tài thực học.
- Thình thịch!
Cửa lại bị mở ra, Tả Thiên Thủ từ bên trong đi ra, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân đứng ở trên tường thấp, quát lớn:
- Phong Độc Cô chính là dạy đồ đệ như vậy sao, tùy ý trèo lên đầu tường của nhân gia, đây nhưng là hành vi của cường đạo, không đạo đức a!
Lão hỗn đản kia lại có thể nói ra hai chữ đạo đức này?
Phong Phi Vân từ trên tường thấp nhẹ nhàng nhảy xuống, hạ xuống mặt đất, đứng ở trên dưới một gốc đại hòe thụ thô to như chậu nước rửa mặt, cười nói:
- Ta nhưng không phải là đồ đệ gì đó của Phong Độc Cô, ta chỉ là một tiểu lâu la của Hoàng Phong lĩnh.
- Cái rắm!
Một tay trận pháp chi thuật này của ngươi còn dám nói không phải là hắn dạy ngươi?
Tả Thiên Thủ dựng râu trợn mắt, mặc dù tính tình như cũ không tốt, nhưng lại đã tốt hơn rất nhiều so với trước đó, ít nhất không có trực tiếp đuổi Phong Phi Vân đi.
Bình thường chỉ có ngũ đại huyền sư mới sẽ nghiên cứu trận pháp cùng bố trí trận pháp, tỷ như luyện đan sư muốn dùng trận pháp lấy lửa, muốn ở trong đan dược dung hợp trận pháp; luyện khí sư muốn ở trong linh khí cùng bảo khí khắc xuống trận pháp.
Nhưng mà chính bởi vì như thế hắn mới không thể không chạy trốn tới Phong Hỏa liên thành, mai danh ẩn tích.
Nếu muốn giải khai mấy cái bách mạch long tỏa trên người, liền phải dựa vào cao nhân lánh đời này.
- Tả Thiên Thủ, Tả tiền bối nhưng có ở nhà không?
Phong Phi Vân cất giọng mà nói.
Bên trong không có bất kỳ thanh âm nào truyền tới, tựa hồ căn bản là không có người, nhưng mà Phong Phi Vân lại có thể cảm ứng được bên trong có thanh âm hô hấp của người sống.
- Tại hạ là phụng mệnh của Hoàng Phong lĩnh Tam đương gia, thỉnh tiền bối đến Hoàng Phong lĩnh một chuyến.
Phong Phi Vân lại nói.
- Thình thịch!
Đại môn bỗng nhiên mở ra, bên trong đi ra một cái độc tí lão nhân, hắn chỉ có một cái tay trái, già nua đến không còn hình dáng, nói:
- Lão gia hỏa Phong độc cô kia như thế nào đột nhiên nhớ tới ta, không phải là còn đang nhớ thương Vạn Tượng trận đồ của ta sao?
Độc tí lão nhân ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân một cái, hai người đồng thời kinh hô một tiếng.
- Là tên lừa đảo ngươi?
Phong Phi Vân đột nhiên lui về phía sau một bước.
Độc tí lão nhân Tả Thiên Thủ lại trực tiếp xông tới, một phát bắt được y phục của Phong Phi Vân, nói:
- Tiểu tử thúi, ta lừa ngươi sao? Đem một khối Hóa Đạo thạch của ta đều lừa được rồi, hiện tại liền bồi thường cho ta.
Độc tí lão nhân này chính là lão lừa đảo mở hàng ở vỉa hè, đem một khối Hóa Đạo thạch lấy giá trị một mai tiền đồng bán cho Phong Phi Vân, đến nay hắn cũng còn đau lòng đến muốn chết, mỗi lúc trời tối đều ở trong mộng kêu rên mấy tiếng.
Đây chính là một khối Hóa Đạo thạch a, coi như là tích đức ba đời cũng không cách nào đụng vào tiên duyên như thế, nhưng mà rõ ràng Hóa Đạo thạch đều đã rơi vào trong tay của hắn, lại bởi vì một niệm sai lầm của hắn mà bán rẻ cho Phong Phi Vân.
Thiên hạ còn có ai thảm hơn so với hắn?
- Hóa Đạo thạch đã không ở trong tay ta rồi!
Phong Phi Vân cười nói.
Độc tí lão nhân tự nhiên sau khi biết chuyện đã phát sinh, Hóa Đạo thạch đã đổi chủ, nhưng mà hắn như cũ nuốt không trôi khẩu khí này, trong lòng đang rỉ máu, chậm rãi thả vạt áo của Phong Phi Vân ra, không ngừng lắc đầu thở dài, thò tay ra liền tát lên trên mặt của mình một cái:
- Ta không nên hèn hạ a! Làm soa lại gặp được tên lừa đảo như ngươi, người đi lừa đảo cả đời, đây còn là lần đầu tiên bị lừa.
- Ba!
Hắn lại là tát lên trên mặt mình một cái, trong lòng hối hận không thôi.
- Tiền bối cũng không cần hối hận như thế, tương lai nói không chừng có thể có được tiên bảo tốt hơn!
Phong Phi Vân có việc cầu người, cho nên lên tiếng an ủi.
- Cái rắm, ngươi cho rằng Hóa Đạo thạch là cải trắng ngoài chợ à? Thôi, thôi, tiểu tử, lão ngoạn ý Phong Độc Cô kia rốt cuộc là có tâm tư gì chuyên môn tìm ngươi đến lừa ta, sau đó lại mời ta đến Hoàng Phong lĩnh tiếp tục lừa ta?
Tả Thiên Thủ run run rẩy rẩy đứng ở nơi đó, khom cái lưng gù, cánh tay phát run, hai chân hơi cong, giống như đao cũng đều không cầm được, đường đều đi không được.
Phong Phi Vân thật hoài nghi hắn đến cùng có phải là Tả Thiên Thủ hay không, tả đoạn thủ còn không sai biệt lắm.
- Tự nhiên không phải là như vậy, chúng ta mời tiền bối đi Hoàng Phong lĩnh là có chuyện muốn nhờ.
Phong Phi Vân mặc dù hoài nghi năng lực của người tàn phế này nhưng mà lại cũng còn là cung kính nói.
- Có việc muốn nhờ...
Tả Thiên Thủ tự mình lẩm bẩm một câu, con ngươi đảo một vòng, xoay người rời đi vào trong đại môn, thình thịch một tiếng đóng cửa lại.
- Tiền bối, ngươi đây là có ý gì?
Phong Phi Vân nói.
- Không có ý gì, không đi, tiểu tử ngươi cút đi! Loại chuyện giúp đỡ này rất lâu trước kia ta đã bỏ rồi, ai tới mời ta đều không hữu dụng.
Thanh âm của Tả Thiên Thủ từ bên trong truyền đến.
Đã sớm nghe nói tính cách của Tả Thiên Thủ rất quái lạ, giờ phút này Phong Phi Vân cuối cùng là lãnh giáo rồi.
Muốn mời một người hỗ trợ, như vậy liền nhất định phải đúng bệnh bốc thuốc, hợp ý, Tả Thiên Thủ chính là trận pháp đại sư, tự nhiên là đối với trận pháp có nghiên cứu cuồng nhiệt.
Phong Phi Vân cười nói:
- Đều nói thiên hạ không có trận pháp nào mà Tả Thiên Thủ không phá được, nhưng mà ta cũng không tin.
Nói xong lời này, chân của Phong Phi Vân liền nhẹ nhàng giẫm lên mặt đất một cái, thân thể bay vọt lên, đứng ở trên tường thấp cao ba thước, hai tay vươn ra, vẽ ra một linh khí quyển vòng tròn, huyền phù ở trong không khí.
Ngón tay ở trên linh khí quyển khắc ra từng đạo thanh sắc văn lộ vặn vẹo, mỗi một đạo văn lộ đều bày ra vận luận yêu dị, tổng cộng khắc ra 360 đạo văn lộ, đem linh khí quyển khắc thành một tòa trận thai huyền không.
Trận pháp vừa thành, linh quang càng thêm huyễn lệ, tựa như một vầng thanh sắc thái dương xoay tròn.
Đây chính là Phong Phi Vân lấy thủ đoạn của Phượng Hoàng yêu tộc khắc xuống trận pháp, dung hợp thủ pháp Sĩ Tốt Luận, cùng khắc ra nhị cấp công trận.
- Oanh long long!
Đây không giống như là một tòa trận pháp, càng giống như là một tòa trận bàn, công liền một hơi sáu tòa trận pháp, thanh sắc linh quang mới biến mất.
Sáu tòa trận pháp biến thành ấn ký nối liền, hướng bên trong phòng bay đi, nhưng mà trận pháp còn chưa đánh tới chỗ ba trượng của căn phòng liền xúc động tới một tầng viên ấn vô hình, đem sáu tòa trận pháp nuốt vào, tựa như đá chìm xuống biển, liền một cái bọt sóng cũng không bị kích khởi.
- Đây là... Một tòa tứ cấp hộ trận!
Phong Phi Vân thu tay về, khe khẽ gật đầu, người có thể bố trí ra tứ cấp hộ trận đều là đại sư nghiên cứu trận pháp, xem ra Tả Thiên Thủ còn thật sự có chân tài thực học.
- Thình thịch!
Cửa lại bị mở ra, Tả Thiên Thủ từ bên trong đi ra, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân đứng ở trên tường thấp, quát lớn:
- Phong Độc Cô chính là dạy đồ đệ như vậy sao, tùy ý trèo lên đầu tường của nhân gia, đây nhưng là hành vi của cường đạo, không đạo đức a!
Lão hỗn đản kia lại có thể nói ra hai chữ đạo đức này?
Phong Phi Vân từ trên tường thấp nhẹ nhàng nhảy xuống, hạ xuống mặt đất, đứng ở trên dưới một gốc đại hòe thụ thô to như chậu nước rửa mặt, cười nói:
- Ta nhưng không phải là đồ đệ gì đó của Phong Độc Cô, ta chỉ là một tiểu lâu la của Hoàng Phong lĩnh.
- Cái rắm!
Một tay trận pháp chi thuật này của ngươi còn dám nói không phải là hắn dạy ngươi?
Tả Thiên Thủ dựng râu trợn mắt, mặc dù tính tình như cũ không tốt, nhưng lại đã tốt hơn rất nhiều so với trước đó, ít nhất không có trực tiếp đuổi Phong Phi Vân đi.
Bình thường chỉ có ngũ đại huyền sư mới sẽ nghiên cứu trận pháp cùng bố trí trận pháp, tỷ như luyện đan sư muốn dùng trận pháp lấy lửa, muốn ở trong đan dược dung hợp trận pháp; luyện khí sư muốn ở trong linh khí cùng bảo khí khắc xuống trận pháp.
Tác giả :
Cửu Đương Gia