Liêu Vương Phi
Quyển 7 - Chương 11: Đông Lâm Vương mệnh phù
Editor: Sami
Beta: Mạc Y Phi
“Tỏa Diệp Hiên?”
Tang Trọng Dương hơi nhíu mày, hắn ở bên ngoài nghe ngóng được cha bị Da Luật Ngạn Thác nhốt tại phòng giam trong Đông Lâm vương phủ, sao giờ lại là Tỏa Diệp Hiên?
Tỏa Diệp Hiên? Nghe thế nào cũng không giống tên một nhà lao!
Tần Lạc Y không biết giải thích như thế nào với Tang Trọng Dương, nàng chỉ có thể nói:
“Muội cũng không biết vì sao Da Luật Ngạn Thác lại nhốt cha nuôi trong đó, bây giờ muội chỉ lo lắng cho thân thể của cha nuôi thôi.”
Nói xong, nàng cắn cắn cánh môi như hoa, sự u buồn trong đôi mắt cũng tăng lên không ít.
“Y nhi, muội yên tâm, ta nhất định sẽ cứu cả hai người ra!”
Tang Trọng Dương nhìn Tần Lạc Y, tình cảm trong lòng khó có thể nói thành lời.
Tần Lạc Y đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt thoáng qua sự sợ hãi, nàng nắm chặt cánh tay Tang Trọng Dương:
“Nếu như đêm nay huynh mạo hiểm hành động thì sẽ rất nguy hiểm, đám thị vệ ở ngoài kia hiển nhiên đã biết có thích khách trong phủ, vậy nên huynh mà mang theo chúng ta thì không thể chạy thoát được!”
Không biết tại sao, khi Tần Lạc Y nghe Tang Trọng Dương nói muốn mang mình đi ra khỏi đây thì trong lòng lại có chút mất mát cùng không nỡ, thế nhưng, nàng lại không muốn cha nuôi phải ở lại nơi đó, còn có cũng không muốn để Tang đại ca phải rơi vào nguy hiểm. Nhất thời, nội tâm của nàng tràn ngập mâu thuẫn.
“Y nhi, ta biết muội và cha đều lo lắng thay cho ta, muội chắc chắn sẽ oán trách ta vì sao biến mất lâu như vậy đúng không? Thật ra ngày mà Da Luật Ngạn Thác công thành, cha đã lệnh cho ta bí mật hộ tống bách tính trong thành ra khỏi thành, bởi vì cha sợ sẽ khiến cho nhiều người hoài nghi, ta chỉ có thể tiến hành hộ tống từng nhóm, cho nên khi ta hoàn thành nhiệm vụ này mới phát hiện ra muội và cha đều bị bắt vào Đông Lâm vương phủ.”
Đôi mắt Tần Lạc Y trừng lớn, hóa ra Tang đại ca biến mất trong thời gian này là vì hộ tống bách tính trong thành.
“Những bách tính ấy hiện giờ có khỏe không? ”
Tần Lạc Y không yên lòng mà hỏi thăm.
Tang Trọng Dương gật đầu
“Yên tâm đi, phần lớn bọn họ đã lẫn vào khu vực của Trung Nguyên, quen dần với tập tục sinh hoạt của người Hán!”
Tần Lạc Y nghe xong, tảng đá trong lòng cũng biến mất.
”Vậy nên Y nhi, muội yên tâm đi, trải qua hai lần thăm hoa, ta đã sắp xếp tốt bước đầu! Ta kết giao với một số dũng sĩ, nghĩa sĩ. Đến lúc đó, bọn họ sẽ phối hợp với ta, nội ứng ngoại hợp, cùng nhau cứu muội và cha nuôi đi ra ngoài!”
Bàn tay của Tang Trọng Dương nắm lấy vai Tần Lạc Y, tràn đầy tự tin nói.
Tần Lạc Y cũng không hoàn toàn yên lòng, lúc nàng nghe Tang Trọng Dương nói như vậy thì càng cả kinh:
“Hóa ra lần đó người dò xét vương phủ chính là Tang đại ca?”
Tang Trọng Dương gật đầu.
“Muốn cứu hai người ra ta nhất định phải mau chóng quen thuộc địa hình vương phủ”
Ánh mắt Tần Lạc Y tối sầm lại, thoáng nghĩ tới vẻ mặt ngày đó của Da Luật Ngạn Thác, nàng cảm thấy có chút bất an :
“Muội có chút sợ…”
“Y nhi, đã xảy ra chuyện gì?”
Tang Trọng Dương thấy vẻ mặt Tần Lạc Y là lạ.
Đôi mắt Tần Lạc Y hiện lên sự lo lắng:
“Muội sợ Da Luật Ngạn Thác đã nhận ra điều gì đó khác thường.”
“Vì sao lại nói như vậy? ”
Tang Trọng Dương cau mày hỏi.
Tần Lạc Y không nói gì, chỉ từ thắt lưng lấy ra một món đồ, mở lòng bàn tay ra.
Đó là một khối ngọc bội phát ra ánh sáng lạnh như ánh trăng.
“Ngọc bội này là thứ mà huynh không cẩn thận đã làm rơi khi lần đầu tiên thâm nhập vào Vương phủ để thăm dò, Da Luật Ngạn Thác đã phát hiện ra nó, cho nên muội sợ hắn đã nhận ra.”
Tần Lạc Y lo lắng cũng không có lý do, dù sao trước đây nàng cũng đeo một khối ngọc giống hệt như vậy.
Tang Trọng Dương hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, ngay lập tức, hắn nhìn vạt áo của Tần Lạc Y.
Rồi đột nhiên, sắc mặt vốn ôn nhu liền trở nên cực kì dị thường khó coi, ánh mắt luôn ôn hòa cũng trở nên lạnh lùng.
“Y nhi, muội đeo cái gì bên hông vậy?”
Thanh âm trầm thấp, trong giọng nói như ẩn chứa sự tức giận.
Thân thể mảnh khảnh của Tần Lạc Y có chút run lên, nàng hạ mắt, lông mi thật dài che khuất những gợn song trong mắt, ngón tay cũng vô thức mà nắm chặt lại.
Tần Lạc Y trước kia mà hắn quen luôn tao nhã lịch sự hình như đã thay đổi rồi, Tang Trọng Dương bình tĩnh tiến lên từng bước, Tần Lạc Y còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bàn tay của hắn nắm lấy vật bên hông nàng.
Ánh vàng rực rỡ của mệnh phù không kiêng nể gì khoe khoang quyền lựccùng sự tôn quý của nó.
Đông Lâm Vương mệnh phù!
Ngón tay Tay Tang Trọng Dương bỗng nhiên thu về, hung hăng mà rất nhanh nắm lại thành nắm đấm, từ đôi mắt ẩn nhẫn của hắn không khó nhận ra lúc này trong lòng hắn có bao nhiêu căm phẫn.
“Tang đại ca, huynh đừng hiểu lầm, muội…”
Tần Lạc Y nhìn thấy thần sắc đau lòng của Tang Trọng Dương mà trong lòng cũng đau theo, nàng giữ chặt cánh tay hắn nhưng lại không biết phải nói gì.
“Ngọc bội của muội đâu? Vì sao hắn lại tặng mệnh phù của mình cho muội?”
Tang Trọng Dương không để ý đến sự thê lương của Tần Lạc Y, hùng hổ hỏi nàng.
Giờ phút này, tâm hắn tựa như bị người ta tàn nhẫn đánh mạnh vào, mệnh phù bên hông Tần Lạc Y làm hắn rất khó chịu, thậm chí là có chút tức giận.
“Ngọc bội của muội …bị nát…” Giọng nói của Tần Lạc Y càng ngày càng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng cúi thấp tới mức không thể thấp hơn nữa.
Lúc này nàng tựa như một đứa trẻ phạm lỗi, vẻ mặt khẩn trương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng là một bộ điềm đạm đáng yêu.
Tang Trọng Dương ngẩn ra.
Tần Lạc Y lập tức ngẩng đầu, đôi mắt lóng lánh nước mắt, nàng sốt ruột giải thích với Tang Trọng Dương: “Tang đại ca, huynh đừng trách Y nhi, Y nhi cũng muốn đeo mệnh phù này!”
Xong rồi! Tang đại ca nhất định đã hiểu lầm mình là loại nữ nhân thèm muốn hư vinh.
Ánh mắt Tang Trọng Dương căng thẳng, hắn ôm Tần Lạc Y vào trong lòng, bàn tay khẽ vuốt mái tóc mềm mượt như tơ của nàng, hắn không hỏi, hắn không hỏi nữa, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần đôi mắt dễ thương của Tần Lạc Y nhiễm một tầng sương mù là lòng của hắn đã đau như muốn vỡ vụn ra rồi.
“Được rồi,Y nhi, vừa rồi là Tang đại ca quá dữ tợn rồi, thật ra muội có mệnh phù này, đối với muội, với ta và cha cũng là một chuyện tốt!”
Tang Trọng Dương đau lòng, ngón tay thon dài khẽ lau đi nước mắt trên mặt Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y nhíu mày, im lặng không nói gì, nàng kinh ngạc, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời như sao của Tang Trọng Dương.
Beta: Mạc Y Phi
“Tỏa Diệp Hiên?”
Tang Trọng Dương hơi nhíu mày, hắn ở bên ngoài nghe ngóng được cha bị Da Luật Ngạn Thác nhốt tại phòng giam trong Đông Lâm vương phủ, sao giờ lại là Tỏa Diệp Hiên?
Tỏa Diệp Hiên? Nghe thế nào cũng không giống tên một nhà lao!
Tần Lạc Y không biết giải thích như thế nào với Tang Trọng Dương, nàng chỉ có thể nói:
“Muội cũng không biết vì sao Da Luật Ngạn Thác lại nhốt cha nuôi trong đó, bây giờ muội chỉ lo lắng cho thân thể của cha nuôi thôi.”
Nói xong, nàng cắn cắn cánh môi như hoa, sự u buồn trong đôi mắt cũng tăng lên không ít.
“Y nhi, muội yên tâm, ta nhất định sẽ cứu cả hai người ra!”
Tang Trọng Dương nhìn Tần Lạc Y, tình cảm trong lòng khó có thể nói thành lời.
Tần Lạc Y đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt thoáng qua sự sợ hãi, nàng nắm chặt cánh tay Tang Trọng Dương:
“Nếu như đêm nay huynh mạo hiểm hành động thì sẽ rất nguy hiểm, đám thị vệ ở ngoài kia hiển nhiên đã biết có thích khách trong phủ, vậy nên huynh mà mang theo chúng ta thì không thể chạy thoát được!”
Không biết tại sao, khi Tần Lạc Y nghe Tang Trọng Dương nói muốn mang mình đi ra khỏi đây thì trong lòng lại có chút mất mát cùng không nỡ, thế nhưng, nàng lại không muốn cha nuôi phải ở lại nơi đó, còn có cũng không muốn để Tang đại ca phải rơi vào nguy hiểm. Nhất thời, nội tâm của nàng tràn ngập mâu thuẫn.
“Y nhi, ta biết muội và cha đều lo lắng thay cho ta, muội chắc chắn sẽ oán trách ta vì sao biến mất lâu như vậy đúng không? Thật ra ngày mà Da Luật Ngạn Thác công thành, cha đã lệnh cho ta bí mật hộ tống bách tính trong thành ra khỏi thành, bởi vì cha sợ sẽ khiến cho nhiều người hoài nghi, ta chỉ có thể tiến hành hộ tống từng nhóm, cho nên khi ta hoàn thành nhiệm vụ này mới phát hiện ra muội và cha đều bị bắt vào Đông Lâm vương phủ.”
Đôi mắt Tần Lạc Y trừng lớn, hóa ra Tang đại ca biến mất trong thời gian này là vì hộ tống bách tính trong thành.
“Những bách tính ấy hiện giờ có khỏe không? ”
Tần Lạc Y không yên lòng mà hỏi thăm.
Tang Trọng Dương gật đầu
“Yên tâm đi, phần lớn bọn họ đã lẫn vào khu vực của Trung Nguyên, quen dần với tập tục sinh hoạt của người Hán!”
Tần Lạc Y nghe xong, tảng đá trong lòng cũng biến mất.
”Vậy nên Y nhi, muội yên tâm đi, trải qua hai lần thăm hoa, ta đã sắp xếp tốt bước đầu! Ta kết giao với một số dũng sĩ, nghĩa sĩ. Đến lúc đó, bọn họ sẽ phối hợp với ta, nội ứng ngoại hợp, cùng nhau cứu muội và cha nuôi đi ra ngoài!”
Bàn tay của Tang Trọng Dương nắm lấy vai Tần Lạc Y, tràn đầy tự tin nói.
Tần Lạc Y cũng không hoàn toàn yên lòng, lúc nàng nghe Tang Trọng Dương nói như vậy thì càng cả kinh:
“Hóa ra lần đó người dò xét vương phủ chính là Tang đại ca?”
Tang Trọng Dương gật đầu.
“Muốn cứu hai người ra ta nhất định phải mau chóng quen thuộc địa hình vương phủ”
Ánh mắt Tần Lạc Y tối sầm lại, thoáng nghĩ tới vẻ mặt ngày đó của Da Luật Ngạn Thác, nàng cảm thấy có chút bất an :
“Muội có chút sợ…”
“Y nhi, đã xảy ra chuyện gì?”
Tang Trọng Dương thấy vẻ mặt Tần Lạc Y là lạ.
Đôi mắt Tần Lạc Y hiện lên sự lo lắng:
“Muội sợ Da Luật Ngạn Thác đã nhận ra điều gì đó khác thường.”
“Vì sao lại nói như vậy? ”
Tang Trọng Dương cau mày hỏi.
Tần Lạc Y không nói gì, chỉ từ thắt lưng lấy ra một món đồ, mở lòng bàn tay ra.
Đó là một khối ngọc bội phát ra ánh sáng lạnh như ánh trăng.
“Ngọc bội này là thứ mà huynh không cẩn thận đã làm rơi khi lần đầu tiên thâm nhập vào Vương phủ để thăm dò, Da Luật Ngạn Thác đã phát hiện ra nó, cho nên muội sợ hắn đã nhận ra.”
Tần Lạc Y lo lắng cũng không có lý do, dù sao trước đây nàng cũng đeo một khối ngọc giống hệt như vậy.
Tang Trọng Dương hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, ngay lập tức, hắn nhìn vạt áo của Tần Lạc Y.
Rồi đột nhiên, sắc mặt vốn ôn nhu liền trở nên cực kì dị thường khó coi, ánh mắt luôn ôn hòa cũng trở nên lạnh lùng.
“Y nhi, muội đeo cái gì bên hông vậy?”
Thanh âm trầm thấp, trong giọng nói như ẩn chứa sự tức giận.
Thân thể mảnh khảnh của Tần Lạc Y có chút run lên, nàng hạ mắt, lông mi thật dài che khuất những gợn song trong mắt, ngón tay cũng vô thức mà nắm chặt lại.
Tần Lạc Y trước kia mà hắn quen luôn tao nhã lịch sự hình như đã thay đổi rồi, Tang Trọng Dương bình tĩnh tiến lên từng bước, Tần Lạc Y còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bàn tay của hắn nắm lấy vật bên hông nàng.
Ánh vàng rực rỡ của mệnh phù không kiêng nể gì khoe khoang quyền lựccùng sự tôn quý của nó.
Đông Lâm Vương mệnh phù!
Ngón tay Tay Tang Trọng Dương bỗng nhiên thu về, hung hăng mà rất nhanh nắm lại thành nắm đấm, từ đôi mắt ẩn nhẫn của hắn không khó nhận ra lúc này trong lòng hắn có bao nhiêu căm phẫn.
“Tang đại ca, huynh đừng hiểu lầm, muội…”
Tần Lạc Y nhìn thấy thần sắc đau lòng của Tang Trọng Dương mà trong lòng cũng đau theo, nàng giữ chặt cánh tay hắn nhưng lại không biết phải nói gì.
“Ngọc bội của muội đâu? Vì sao hắn lại tặng mệnh phù của mình cho muội?”
Tang Trọng Dương không để ý đến sự thê lương của Tần Lạc Y, hùng hổ hỏi nàng.
Giờ phút này, tâm hắn tựa như bị người ta tàn nhẫn đánh mạnh vào, mệnh phù bên hông Tần Lạc Y làm hắn rất khó chịu, thậm chí là có chút tức giận.
“Ngọc bội của muội …bị nát…” Giọng nói của Tần Lạc Y càng ngày càng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng cúi thấp tới mức không thể thấp hơn nữa.
Lúc này nàng tựa như một đứa trẻ phạm lỗi, vẻ mặt khẩn trương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng là một bộ điềm đạm đáng yêu.
Tang Trọng Dương ngẩn ra.
Tần Lạc Y lập tức ngẩng đầu, đôi mắt lóng lánh nước mắt, nàng sốt ruột giải thích với Tang Trọng Dương: “Tang đại ca, huynh đừng trách Y nhi, Y nhi cũng muốn đeo mệnh phù này!”
Xong rồi! Tang đại ca nhất định đã hiểu lầm mình là loại nữ nhân thèm muốn hư vinh.
Ánh mắt Tang Trọng Dương căng thẳng, hắn ôm Tần Lạc Y vào trong lòng, bàn tay khẽ vuốt mái tóc mềm mượt như tơ của nàng, hắn không hỏi, hắn không hỏi nữa, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần đôi mắt dễ thương của Tần Lạc Y nhiễm một tầng sương mù là lòng của hắn đã đau như muốn vỡ vụn ra rồi.
“Được rồi,Y nhi, vừa rồi là Tang đại ca quá dữ tợn rồi, thật ra muội có mệnh phù này, đối với muội, với ta và cha cũng là một chuyện tốt!”
Tang Trọng Dương đau lòng, ngón tay thon dài khẽ lau đi nước mắt trên mặt Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y nhíu mày, im lặng không nói gì, nàng kinh ngạc, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời như sao của Tang Trọng Dương.
Tác giả :
Ân Tầm