Liêu Trai Hiện Đại Truyền Kỳ
Chương 6: Mối hận của nàng Đại Ngọc
Tiểu Ngọc bừng tỉnh,trán đẫm mồ hôi.
“Giấc mơ kì lạ quá…Trịnh Tiêu Dao?Sao lại có thể như thế được?Mình điên mất rồi…”
Nàng lấy tay quệt mồ hôi,thở phì ra tự nhủ:
“Là mơ, không phải thật đâu. Chỉ là một giấc mơ mà thôi…”
Nhưng khi Tiểu Ngọc ngước lên nơi đặt tượng quan âm giờ đã không còn.Một cơn gió luồn qua làm mở toan cửa sổ.Tiểu Ngọc nhoài người dậy đóng nó lại.Nhưng khi nàng vừa quay lưng đi thì nó lại mở ra.Tiểu Ngọc cáu kỉnh nhưng vẫn kiên nhẫn đóng thêm một lần nữa.Vậy mà tới lần thứ ba cửa sổ lại mở toang ra.Nàng bực mình cáu gắt
“Lại chuyện gì nữa đây!”
“Muội không muốn tiếp tỉ tỉ này sao?”
Một giọng nói vang lên như loãng vào không trung,nghe rờn rợn đến tận gáy.Tiểu Ngọc vội quay lại,thấy Đại Ngọc ngồi ngay trên giường nàng.Nàng lùi lại,sợ hãi tới không thốt nên lời.Đại Ngọc cười nhẹ nhàng rồi bước tới chỗ Tiểu Ngọc
“Vậy mà muội còn bảo dù tỉ có là người hay ma cũng phải cho muội gặp mặt,giờ thì tỉ xuất hiện rồi,muội phải mừng tỉ chứ!”
“Muội…muội mừng lắm…Nhưng lại không nghĩ sẽ gặp tỉ thế này.”
“Bộ tỉ khác xưa nhiều lắm sao?”
“Không,mà tỉ còn xinh đẹp hơn rất nhiều.”
Khi ấy thì Tiểu Ngọc đã không còn sợ hãi nữa.Nàng nhìn Đại Ngọc,nước mắt rưng rưng rồi chạy tới ôm chầm lấy tỉ tỉ. Thế nhưng Đại Ngọc chỉ là bóng, làm gì có thân xác. Tiểu Ngọc nhìn Đại Ngọc, thất vọng… Đại Ngọc cười buồn, đưa tay lên mặt Tiểu Ngọc, dịu dàng vuốt ve tiểu muội thân yêu của mình một cách bất lực. Tiểu Ngọc tuy không được chạm được bàn tay tỉ tỉ nhưng vẫn cảm nhận cái gì đó lành lạnh lướt trên mặt… Mắt nàng rươm rướm…
“Tỉ tỉ!Muội nhớ tỉ lắm!”
“Tỉ cũng nhớ muội lắm.”
“Sao suốt năm năm trời tỉ không hình không bóng,giờ tỉ đột ngột xuất hiện làm muội vừa vui mừng,vừa mụ mẫm không biết đây là thực hay mơ.”
“Tỉ xin lỗi.” Đại Ngọc chỉ biết lắc đầu rồi quay mặt đi.
“Tỉ hãy nói thật muội nghe,người ta cứ bảo rằng mấy cái chết treo cổ là do tỉ làm,có thật như vậy không?”
Tiểu Ngọc hỏi. Đại Ngọc quay nhìn tiểu muội…
“Đúng là tỉ có liên quan. Nhưng tỉ thề là tỉ không hại ai cả.Lần này tỉ trở lại dương gian vì muốn làm xong một chuyện rồi mới an lòng đi đầu thai.Tỉ không quan tâm tới bất cứ cái gì khác.”
“Chuyện gì?Muội có thể giúp tỉ được không?”
“Đừng nhắc nữa,muội đã làm hỏng chuyện của tỉ biết không?”
“Nhưng đó là chuyện gì?” Tiểu Ngọc không hiểu tỉ tỉ muốn nói gì.
“Cản trở tỉ mang Trịnh Tiêu Dao đi cùng về địa ngục…” Đại Ngọc nói mà ánh mắt khi nhìn Tiểu Ngọc lạnh lùng,có chút gì tà ác…Một hồi,ánh mắt Đại Ngọc giãn ra,nàng cười rồi tiếp-“Tỉ cũng không trách muội được,từ ngày trước tới nay muội vốn là một đứa trẻ nhân hậu.Nếu lão sư phụ nhiều chuyện kia không phá bĩnh thì chắc chuyện của tỉ cũng đã xong xuôi.Nhưng cho tới lúc lấy được hồn của Tiêu Dao,tỉ chưa thể đi được. Nếu muội muốn tỉ mãn nguyện ra đi thì muội phải giúp tỉ làm điều đó.”
Tiểu Ngọc lắc đầu.
“Muội sẽ không làm đâu,như vậy khác nào giết người?”
“Hắn hại tỉ mang mối nhục xuống tuyền đài,vậy thì ai mới là kẻ giết người đây?”
“Chuyện năm xưa là thế nào?Tại sao tỉ lại quyên sinh?Trong di thư của tỉ chỉ có một chữ “Hận” bằng máu…Hãy nói cho muội biết đi!”
Đại Ngọc im lìm,ánh mắt buồn nhìn vào cõi xa xăm,đôi lúc có một cái gì chua chát,căm hận đến tức tưởi.Khuôn mặt nàng trắng bệch nhưng vẫn mang những đường nét quyến rũ tuyệt mĩ,một nét đẹp liêu trai. Nàng-vẫn mãi là Đại Ngọc của tuổi 17…
“Năm năm trước,tỉ đem lòng ngưỡng mộ và yêu thương Tiêu Dao.Nhưng hóa ra tất cả chỉ là sự ngộ nhận của riêng tỉ mà thôi.Có một lần,giữa một đêm mùa đông không trăng,tỉ nghe tiếng tiêu gọi bạn của hắn,đó là tín hiệu âm thầm của những người đồng điệu mới hiểu.Tỉ đã lẻn ra ngoài tới chỗ hẹn hàn huyên tâm sự cùng hắn.Và đêm đó… tỉ đã trao cho hắn cả sự trinh nguyên của mình với lời hẹn không lâu sẽ đem kiệu hoa tới đón…Nhưng một ngày,hai ngày…tỉ không thể đợi thêm được nữa cho nên đã sai người đem thư tới phủ thừa tướng.Hắn phủ nhận mọi thứ…”
Đại Ngọc nói trong nước mắt và nhìn Tiểu Ngọc…
“Liệu tỉ còn sống được trên đời với nỗi nhục nhã ê chề đó hay sao?Tỉ còn sự chọn lựa nào hay sao?Tỉ đã tự tay chà đạp lên danh dự của dòng họ…Chỉ có cái chết mới giải quyết được tất cả.Con người ấy… là Trịnh Tiêu Dao! Là hắn đã đẩy tỉ tới con đường quyên sinh đó! Là hắn hại tỉ,muội biết không hả?”
“Hắn đã hại tỉ thì phải đền tội.Muội sẽ nói chuyện này cho biểu huynh để tâu lên thánh thượng.”
“Muội vẫn thơ ngây như vậy sao?Hắn là con trai duy nhất của thừa tướng đương triều,còn biểu huynh chỉ là một quan tuần phủ nhỏ bé.Chúng ta lấy gì để đấu với hắn đây?Vả lại chuyện ngày đó không bằng không cớ,lấy gì mà kiện cáo?Ai sẽ tin một con ma chứ,muội nói đi?”
Tiểu Ngọc im lặng.Chẳng biết nàng nghĩ gì,nhưng câu chuyện của tỉ tỉ cứ khiến cho nàng có cảm giác rằng trong chuyện này có gì bất bình thường.Hình như nàng không muốn tin vào sự thật. Nàng không biết tại sao,nhưng một Tiêu Dao mà nàng từng biết…dù chỉ là trong giấc mơ thôi…mang đến cho nàng cái cảm giác không giống như những gì tỉ tỉ miêu tả…
“Giấc mơ kì lạ quá…Trịnh Tiêu Dao?Sao lại có thể như thế được?Mình điên mất rồi…”
Nàng lấy tay quệt mồ hôi,thở phì ra tự nhủ:
“Là mơ, không phải thật đâu. Chỉ là một giấc mơ mà thôi…”
Nhưng khi Tiểu Ngọc ngước lên nơi đặt tượng quan âm giờ đã không còn.Một cơn gió luồn qua làm mở toan cửa sổ.Tiểu Ngọc nhoài người dậy đóng nó lại.Nhưng khi nàng vừa quay lưng đi thì nó lại mở ra.Tiểu Ngọc cáu kỉnh nhưng vẫn kiên nhẫn đóng thêm một lần nữa.Vậy mà tới lần thứ ba cửa sổ lại mở toang ra.Nàng bực mình cáu gắt
“Lại chuyện gì nữa đây!”
“Muội không muốn tiếp tỉ tỉ này sao?”
Một giọng nói vang lên như loãng vào không trung,nghe rờn rợn đến tận gáy.Tiểu Ngọc vội quay lại,thấy Đại Ngọc ngồi ngay trên giường nàng.Nàng lùi lại,sợ hãi tới không thốt nên lời.Đại Ngọc cười nhẹ nhàng rồi bước tới chỗ Tiểu Ngọc
“Vậy mà muội còn bảo dù tỉ có là người hay ma cũng phải cho muội gặp mặt,giờ thì tỉ xuất hiện rồi,muội phải mừng tỉ chứ!”
“Muội…muội mừng lắm…Nhưng lại không nghĩ sẽ gặp tỉ thế này.”
“Bộ tỉ khác xưa nhiều lắm sao?”
“Không,mà tỉ còn xinh đẹp hơn rất nhiều.”
Khi ấy thì Tiểu Ngọc đã không còn sợ hãi nữa.Nàng nhìn Đại Ngọc,nước mắt rưng rưng rồi chạy tới ôm chầm lấy tỉ tỉ. Thế nhưng Đại Ngọc chỉ là bóng, làm gì có thân xác. Tiểu Ngọc nhìn Đại Ngọc, thất vọng… Đại Ngọc cười buồn, đưa tay lên mặt Tiểu Ngọc, dịu dàng vuốt ve tiểu muội thân yêu của mình một cách bất lực. Tiểu Ngọc tuy không được chạm được bàn tay tỉ tỉ nhưng vẫn cảm nhận cái gì đó lành lạnh lướt trên mặt… Mắt nàng rươm rướm…
“Tỉ tỉ!Muội nhớ tỉ lắm!”
“Tỉ cũng nhớ muội lắm.”
“Sao suốt năm năm trời tỉ không hình không bóng,giờ tỉ đột ngột xuất hiện làm muội vừa vui mừng,vừa mụ mẫm không biết đây là thực hay mơ.”
“Tỉ xin lỗi.” Đại Ngọc chỉ biết lắc đầu rồi quay mặt đi.
“Tỉ hãy nói thật muội nghe,người ta cứ bảo rằng mấy cái chết treo cổ là do tỉ làm,có thật như vậy không?”
Tiểu Ngọc hỏi. Đại Ngọc quay nhìn tiểu muội…
“Đúng là tỉ có liên quan. Nhưng tỉ thề là tỉ không hại ai cả.Lần này tỉ trở lại dương gian vì muốn làm xong một chuyện rồi mới an lòng đi đầu thai.Tỉ không quan tâm tới bất cứ cái gì khác.”
“Chuyện gì?Muội có thể giúp tỉ được không?”
“Đừng nhắc nữa,muội đã làm hỏng chuyện của tỉ biết không?”
“Nhưng đó là chuyện gì?” Tiểu Ngọc không hiểu tỉ tỉ muốn nói gì.
“Cản trở tỉ mang Trịnh Tiêu Dao đi cùng về địa ngục…” Đại Ngọc nói mà ánh mắt khi nhìn Tiểu Ngọc lạnh lùng,có chút gì tà ác…Một hồi,ánh mắt Đại Ngọc giãn ra,nàng cười rồi tiếp-“Tỉ cũng không trách muội được,từ ngày trước tới nay muội vốn là một đứa trẻ nhân hậu.Nếu lão sư phụ nhiều chuyện kia không phá bĩnh thì chắc chuyện của tỉ cũng đã xong xuôi.Nhưng cho tới lúc lấy được hồn của Tiêu Dao,tỉ chưa thể đi được. Nếu muội muốn tỉ mãn nguyện ra đi thì muội phải giúp tỉ làm điều đó.”
Tiểu Ngọc lắc đầu.
“Muội sẽ không làm đâu,như vậy khác nào giết người?”
“Hắn hại tỉ mang mối nhục xuống tuyền đài,vậy thì ai mới là kẻ giết người đây?”
“Chuyện năm xưa là thế nào?Tại sao tỉ lại quyên sinh?Trong di thư của tỉ chỉ có một chữ “Hận” bằng máu…Hãy nói cho muội biết đi!”
Đại Ngọc im lìm,ánh mắt buồn nhìn vào cõi xa xăm,đôi lúc có một cái gì chua chát,căm hận đến tức tưởi.Khuôn mặt nàng trắng bệch nhưng vẫn mang những đường nét quyến rũ tuyệt mĩ,một nét đẹp liêu trai. Nàng-vẫn mãi là Đại Ngọc của tuổi 17…
“Năm năm trước,tỉ đem lòng ngưỡng mộ và yêu thương Tiêu Dao.Nhưng hóa ra tất cả chỉ là sự ngộ nhận của riêng tỉ mà thôi.Có một lần,giữa một đêm mùa đông không trăng,tỉ nghe tiếng tiêu gọi bạn của hắn,đó là tín hiệu âm thầm của những người đồng điệu mới hiểu.Tỉ đã lẻn ra ngoài tới chỗ hẹn hàn huyên tâm sự cùng hắn.Và đêm đó… tỉ đã trao cho hắn cả sự trinh nguyên của mình với lời hẹn không lâu sẽ đem kiệu hoa tới đón…Nhưng một ngày,hai ngày…tỉ không thể đợi thêm được nữa cho nên đã sai người đem thư tới phủ thừa tướng.Hắn phủ nhận mọi thứ…”
Đại Ngọc nói trong nước mắt và nhìn Tiểu Ngọc…
“Liệu tỉ còn sống được trên đời với nỗi nhục nhã ê chề đó hay sao?Tỉ còn sự chọn lựa nào hay sao?Tỉ đã tự tay chà đạp lên danh dự của dòng họ…Chỉ có cái chết mới giải quyết được tất cả.Con người ấy… là Trịnh Tiêu Dao! Là hắn đã đẩy tỉ tới con đường quyên sinh đó! Là hắn hại tỉ,muội biết không hả?”
“Hắn đã hại tỉ thì phải đền tội.Muội sẽ nói chuyện này cho biểu huynh để tâu lên thánh thượng.”
“Muội vẫn thơ ngây như vậy sao?Hắn là con trai duy nhất của thừa tướng đương triều,còn biểu huynh chỉ là một quan tuần phủ nhỏ bé.Chúng ta lấy gì để đấu với hắn đây?Vả lại chuyện ngày đó không bằng không cớ,lấy gì mà kiện cáo?Ai sẽ tin một con ma chứ,muội nói đi?”
Tiểu Ngọc im lặng.Chẳng biết nàng nghĩ gì,nhưng câu chuyện của tỉ tỉ cứ khiến cho nàng có cảm giác rằng trong chuyện này có gì bất bình thường.Hình như nàng không muốn tin vào sự thật. Nàng không biết tại sao,nhưng một Tiêu Dao mà nàng từng biết…dù chỉ là trong giấc mơ thôi…mang đến cho nàng cái cảm giác không giống như những gì tỉ tỉ miêu tả…
Tác giả :
Tiểu Hổ Bivian