[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 91
Hữu Xu còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên bị mang đến Cam Tuyền cung, con đường hai bên tràn đầy phồn hoa và thải điệp*, trên hành lang treo mấy cái đèn lồng đỏ thẫm, theo gió nhẹ lay, cung nhân lui tới ai cũng thần thái kiêu căng, tài trí hơn người. Hiện giờ chỉ qua ba tháng, nơi này đã trở nên vô cùng lạnh lùng trống vắng, hoa lá hư thối rụng rơi trên mặt đất không người xử lý, biến thành khắp nơi đều là tàn hồng**.
*Phồn hoa: hoa cỏ um tùm, rậm rạp. Thải điệp: bướm rực rỡ, nhiều màu.
**Tàn hồng: hoa rơi điêu tàn.
Mũi Hữu Xu có chút không thoải mái, dưới thủ thuật che mắt của lão quỷ chạy nhanh hơn vài bước, rốt cuộc đến nội điện. Tuệ phi đang đứng bên cửa sổ nhìn ra phương xa, trên mặt lại không có trang điểm tinh xảo và mỉm cười tao nhã, mà là mây đen trải rộng. Bát hoàng tử mới vừa học xong, vội vã chạy vào, hỏi, “Mẫu phi, bọn họ đều nói cữu cữu bị biếm thành giám quân ngũ phẩm, có thật không?”
Tuệ phi xoay người hung hăng vứt qua một tát, “Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới? Nếu không phải bị ngươi liên lụy, cữu cữu ngươi cũng sẽ không bị Hoàng Thượng phái đi tấn công Nam Man. Triều đình tấn công Nam Man vài thập niên, có từng thắng một lần chưa? Mấy chục vạn binh mã trong tay cữu cữu ngươi hoàn toàn hao tổn, không đợi hắn hồi kinh báo cáo công tác, Hoàng Thượng đã phát ba đạo ý chỉ giáng tội, vừa đi vừa giáng chức, chờ hắn đến kinh thành, có khả năng ngay cả giám quân ngũ phẩm cũng không giữ được. Ta và cữu cữu ngươi trù tính mười mấy năm, cuối cùng lại công dã tràng, đều là bởi vì cái thứ không nên thân ngươi! Nếu ngươi không đi trêu chọc lão thất, chúng ta có thể có hôm nay sao?”
“Nếu người sớm giết chết lão thất, chúng ta mới không có hôm nay! Chính người không đủ nhẫn tâm, ngược lại đến trách ta!” Bát hoàng tử dùng sức đẩy Tuệ phi ra, xoay người chạy đi.
Tuệ phi tức giận đến sắp té xỉu, rồi lại không thể không quản hắn, vội vàng bảo thái giám đuổi theo. Nàng ta rốt cuộc thừa nhận, mình quả thật chọn sai người, nếu đổi lão bát thành lão thất, hiện tại nàng ta há lại lưu lạc đến hoàn cảnh này. Tuy nói toàn bộ chứng cứ năm đó đã xóa đi sạch sẽ, nhưng chỉ cần hoàng thượng có hoài nghi, thì có thể không dấu vết mà trừng trị ngươi. Hoàng Thượng là trời của Đại Yến, ông muốn làm gì liền làm đó, muốn nâng ai liền nâng người đó.
Hiện tại xem ra, ông đã không định nâng Cam Tuyền cung nữa, bào huynh bị biếm chính là một tín hiệu, kế tiếp hẳn sẽ đến phiên mình. Tuệ phi lung lay sắp đổ, may mà được hai cung nữ đỡ lấy mới không ngã ngồi dưới đất. Nàng ta không chút nào chú ý, một con chó nhỏ từ bên người chạy qua, đuổi theo bát hoàng tử.
Dưới sự trợ giúp của quỷ quái trong cung, Hữu Xu dễ dàng lấy được ngọc bội tùy thân của bát hoàng tử, chạy tới Từ Ninh cung. Bát hoàng tử chẳng những hận lão thất, càng hận con chó của lão thất, vội vàng bỏ rơi cung nhân điên cuồng đuổi theo, thầm nghĩ đuổi theo sau tìm một góc bí mật giết chết con chó, băm thành thịt nát, lại cắt một cái móng chó, lặng lẽ đưa đến cung lão thất, xem hắn sẽ thương tâm muốn chết như thế nào.
Bị ác niệm trong lòng thúc đẩy, hắn ta chỉ biết điên cuồng đuổi theo, vẫn chưa chú ý mình đã vào địa giới Từ Ninh cung. Cung nữ trông coi phật đường bị tiếng vang quỷ quái làm ra dẫn dắt rời đi, miễn cưỡng đi thoáng qua hắn ta, lại bởi vì thủ thuật che mắt mà không nhìn thấy.
Thái hậu là hoàng hậu của tiên đế, năm mười tám tuổi gả vào trong cung, hai mươi tuổi thành quả phụ, vốn định chọn lựa hoàng tử còn nhỏ kế thừa ngôi vị hoàng đế, để làm con rối của mình và bào huynh, lại nào ngờ Cảnh đế cao tay, trước một bước lấy được ủng hộ của triều thần. Sau khi Cảnh đế lên ngôi, nàng ta mượn danh nghĩa lễ Phật để trốn tránh đối phương thanh toán, nhưng cũng không nhận mệnh, thường muốn quậy ra chút sóng gió ở hậu cung tiền triều.
Giờ này khắc này, nàng ta đang cùng bào huynh phiên vân phúc vũ trong phật đường, vẫn chưa phát hiện một con chó nhỏ ngồi xổm ở cửa quan sát. Chốc sau, chó nhỏ xoay người rời đi, khi đi đến bậc thang liền đem ngọc bội ngậm trong miệng ném xuống. Ngọc bội đinh linh một trận quay cuồng, cuối cùng rơi vào vườn hoa bên cạnh. Chó nhỏ lập tức tung tăng chạy như điên, đảo mắt liền không còn bóng dáng.
“Ai ở bên ngoài?” Thái hậu cùng với bào huynh cứng ngắc một chớp mắt, lập tức lớn tiếng chất vấn.
Cung nữ bị dẫn dắt rời đi lững thững đến muộn, lại bởi vì thủ thuật che mắt, mà không phát hiện chó nhỏ, cũng không phát hiện bát hoàng tử bị quỷ đánh tường vây ở trong hậu hoa viên. Nàng bước nhanh tiến lên, run giọng nói, “Khởi bẩm thái hậu nương nương, mới vừa rồi nô tỳ bị, bị người ta dẫn rời đi.”
Trong lòng thái hậu và Tĩnh quốc công biết đại sự không ổn, vội vàng mặc quần áo đi ra xem xét, rốt cuộc tìm được một cái ngọc bội trong vườn hoa, phía trên dùng thể chữ lệ khắc một chữ “Vĩnh”.
“Cơ Vĩnh Dạ?” Ngoại trừ bát hoàng tử, thái hậu không nghĩ ra người khác.
Mà bát hoàng tử được giải trừ quỷ đánh tường lại đúng lúc này đi đến trước phật đường, chắp tay hành lễ.
Thái hậu kéo ra một nụ cười, hỏi, “Sao ngươi lại tới đây?”
“Hồi hoàng tổ mẫu, con chó của lão thất thật sự đáng giận, lại ngậm ngọc bội của tôn nhi đi mất. Tôn nhi một đường điên cuồng đuổi theo, bất tri bất giác liền vào Từ Ninh cung.” Dứt lời ngẩng đầu, kinh hỉ nói, “Hoàng tổ mẫu, đúng là khối ngọc bội này.”
Thái hậu trả ngọc bội lại, cái gì cũng không hỏi liền để cho hắn đi. Một khắc trước Tĩnh quốc công còn đang cười theo, chớp mắt sau lại sát khí lộ hết, “Ngươi tin chuyện ma quỷ của hắn à? Chó, các ngươi có nhìn thấy chó đi vào không?”
Cung nhân đồng loạt lắc đầu, trong lòng run sợ nói, “Đừng nói chó nhỏ, ngay cả bát điện hạ vào bằng cách nào cũng không hiểu được.”
Thái hậu cũng không tin lý do của lão bát, nhưng sẽ không giết người diệt khẩu trong Từ Ninh cung của chính mình, liền tính toán an bài mấy cái đinh ở Cam Tuyền cung, chậm rãi độc chết hắn ta.
Tĩnh quốc công lắc đầu, “Vẫn phải giải quyết hắn sớm một chút. Nếu hắn đem việc này nói với Tuệ phi, lại nói với Hoàng Thượng, chúng ta liền xong.”
“Trước tiên tìm người theo dõi hắn. Hắn và Tuệ phi hiện tại tình cảnh kham ưu, thật vất vả bắt được một cái nhược điểm lớn như vậy của ai gia, tất nhiên sẽ chạy tới giao dịch với ai gia. Mấy người thành tinh trong cung này đều sẽ không lãng phí một chút cơ hội nào, luôn muốn mưu đoạt lợi ích lớn nhất.” Thái hậu chắc chắn nói, “Loại gièm pha này, phàm là người biết chuyện đều không chiếm được chỗ tốt, kết cục của lão bát như thế nào phải xem tâm tình của Hoàng Thượng, còn Tuệ phi thì chắc chắn sẽ bị diệt khẩu, cho nên bọn họ không dám nói, dù có muốn nói cũng phải bố trí một phen, tốt nhất mượn danh nghĩa người khác. Chúng ta còn có thời gian, không vội.”
Tĩnh quốc công nghĩ thấy cũng đúng, phân phó nói, “Ngươi xem rồi làm đi, tóm lại không thể bị bọn họ bắt được. Ở trên đời này, chỉ có người chết mới có thể kín miệng như bưng.”
“Ai gia hiểu rõ.” Thái hậu đi lên trước, ái muội chà chà dây lưng bào huynh.
Khi Hữu Xu và lão quỷ trở lại Quảng Lăng cung đã gần đến hoàng hôn. Tiểu Thuận tử phát hiện thất điện hạ đang ngủ liền ôm hắn lên giường, thấy trong điện ngoài điện đều không có bóng dáng Hữu Xu, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng phái người đi tìm. Mắt thấy thất điện hạ sắp tỉnh, tất cả mọi người gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy con chó từ trong bụi cỏ nhảy ra, giống hệt như thấy cha ruột, một đám kích động đến rơi nước mắt.
“Tiểu tổ tông của ta ơi, ngài trở lại rồi! Ngài chạy đến đâu vậy, sao lại làm bẩn cả người thế?” Tiểu Thuận tử vội ôm cậu lên, phân phó nói, “Mau mau mau, thừa dịp điện hạ chưa tỉnh nhanh chóng đi nấu một chậu nước ấm tắm rửa cho nó! Vị chủ nhân này chính là mệnh căn của điện hạ đó, nếu biết chúng ta thiếu chút nữa làm mất nó, người trong cả cung đều phải ăn roi!”
Nhớ tới đại cung nữ bị một roi đánh tàn, mọi người lập tức phân công nhau hành động.
Hữu Xu cũng không để người khác ngoài chủ tử ôm, nhưng hôm nay trên người dính đầy vụn cỏ, bùn đất và nước, bẩn đến muốn mạng, nếu không cho tiểu Thuận tử tắm sạch sẽ, chủ tử tất nhiên sẽ giận dữ. Tình cảnh kia cậu không dám nghĩ, vì thế thoáng giãy dụa hai cái cũng liền nhận mệnh.
Sau nửa canh giờ, Hữu Xu dược tắm đến trắng nõn trắng nà bị tiểu Thuận tử lặng lẽ đặt ở bên gối đầu của thất điện hạ. Cung nhân thần kinh buộc chặt thấy điện hạ vẫn ngủ thực trầm, lúc này mới thầm thở phào, sau đó nối đuôi nhau đi ra. Lão quỷ trôi nổi ở đỉnh màn trướng vừa lật bàn tay liền biến ra một hạt dược hoàn màu nâu, dặn dò, “Ngươi nghĩ biện pháp cho chủ tử ngươi ăn giải dược, sau đó ấn xoa huyệt vị ở chân cho hắn. Ta đi đây, trong hiệu dược ngự dụng vừa tới một đám dược mới, ta phải đi lựa lựa, giấu cái tốt nhất đi.”
Hữu Xu gọi hai tiếng coi như đáp lại.
Lão quỷ chân trước mới vừa đi, thất hoàng tử sau lưng liền tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên giường, biểu tình lập tức buộc chặt, thấy Hữu Xu ngồi xổm ở bên gối đầu nhìn mình, lúc này mới hoãn thần sắc, “Mới vừa rồi ta ngủ à? Ai ôm ta lên?”
Tiểu Thuận tử. Hữu Xu gọi ba tiếng, chân trước ngắn mập cào một trận ở dưới gối đầu, rốt cuộc cào ra một viên dược hoàn, dùng miệng ngậm đưa tới lòng bàn tay chủ tử, sau đó ngẩng mặt, ánh mắt tha thiết.
“Đây là cái gì? Ngươi tìm ra từ chỗ nào?” Thất hoàng tử nửa ngồi lên, đem viên dược nhắm ngay ánh chiều tà nhiều lần xem xét.
Hữu Xu dùng móng vuốt chỉa chỉa miệng mình, ý là bảo hắn nhanh chóng ăn vào, sợ hắn không thể hiểu rõ, liền làm bộ chân sau đã tê liệt, dùng hai chân trước đạp nước bò trên giường, đi một khoảng sau đó hé miệng, rướn cổ lên, làm một động tác nuốt, còn cực kỳ chuẩn xác phát ra một tiếng ực, sau đó chân sau đứng lên, vừa nhảy vừa la giống như mừng rỡ như điên.
Thất hoàng tử nhướn mày, bất vi sở động.
Hữu Xu ở bên cạnh hắn đổi tới đổi lui, không ngừng dùng chân trước mập ù vỗ cánh tay cầm dược của hắn, thúc giục hắn nhanh chóng nuốt xuống, thấy hắn vẫn không rõ, lại dựa theo trước đó biểu diễn một phen. Tê liệt, đi a đi, uống thuốc, bỗng nhiên đứng lên, thật cao hứng! Cái này hẳn là đã hiểu đi? Cậu chạy về bên cạnh chủ tử, con mắt đen lúng liếng tràn đầy mong đợi.
Quả cầu nhỏ vừa đi, vừa lăn, vừa nhảy, thất hoàng tử sao lại không rõ? Trong lòng hắn cười đến thắt cả ruột, trên mặt lại làm bộ ngây thơ, cũng là để lừa Hữu Xu biểu diễn thêm mấy lần. Hắn cực kỳ yêu dáng vẻ cậu ở trên giường mình đạp nước, hoạt bát như vậy, tinh thần phấn chấn như vậy.
Hữu Xu thấy chủ tử vẫn không động đậy, rốt cuộc có chút nóng nảy, theo cánh tay hắn đi đến trước ngực, ngậm viên dược trong lòng bàn tay hắn ở ngoài miệng, sau đó hai chân trước nhẹ nhàng kéo miệng hắn ra, mạnh mẽ đút vào.
Thất hoàng tử vẫn chưa nghiêng đầu tránh né, nhưng cũng không mở kẽ răng ra, hàm hồ hỏi, “Viên dược này có thể trị tốt hai chân ta ư?”
Hữu Xu đút nửa ngày không đút vào được, không khỏi có chút uể oải. Nhưng mà cậu có thể hiểu được chủ tử, mặc cho ai cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện đem đồ sủng vật ngậm tới ăn vào trong bụng, hơn nữa còn là dược hoàn không rõ lai lịch. Cậu liên tục gật đầu, chóp mũi cũng phát ra tiếng hừ nhẹ lo âu.
“Ngươi tìm ra từ chỗ nào?” Thất hoàng tử lại hỏi.
Hữu Xu giải thích không rõ, chỉ có thể dùng móng vuốt ngắn mập vỗ nhẹ môi chủ tử, cuối cùng lại vỗ hai má hắn, cuối cùng hết cách, chỉ đành ném dược hoàn vào trong vạt áo hắn trước, sau đó bổ nhào vào trên mặt hắn mãnh liệt liếm, nhất là môi, tới tới lui lui, trong trong ngoài ngoài liếm một phen, tới khi liếm mở kẽ răng khép kín của hắn mới thôi.
Đúng, chính là như vậy, đừng khép lại nữa! Cậu sủa vang vài tiếng, sau đó lắc lắc mông tiến vào trong áo, tìm kiếm dược hoàn.
Thất hoàng tử không biết sao, lại bị cậu liếm đến cả người như nhũn ra, bên má tái nhợt cũng lộ ra đỏ ửng không bình thường, cảm giác được hai điểm trước ngực bị cậu cọ đến cọ đi, vô cùng tê dại, vội vàng ôm cậu ra, dở khóc dở cười nói, “Hữu Xu đừng làm rộn, ta ăn còn không được sao?” Dứt lời móc dược hoàn trong vạt áo ra, chuẩn bị đưa vào miệng, rồi lại ngừng lại ở một khắc cuối cùng.
Mau ăn đi? Hữu Xu đôi mắt trông mong nhìn hắn, bởi vì quá mức vội vàng, lông trên người bất tri bất giác xù lên.
“Không có nước bảo ta ăn như thế nào?” Thất hoàng tử xoa chóp mũi phấn hồng của cậu, lúc này mới nâng giọng gọi cung nữ canh ở ngoài điện rót nước.
Mắt thấy nước tới, Hữu Xu sợ chủ tử đổi ý, vội vàng nhào qua ngậm lấy viên dược trong lòng bàn tay hắn, miệng đối miệng mà đút vào. Thất hoàng tử cũng không kháng cự, ngậm viên dược đồng thời cũng ngậm ngậm đầu lưỡi Hữu Xu, lúc này mới chậm rãi uống nước.
Đợi ước chừng hai khắc, cảm giác dược lực tan ra, Hữu Xu mới đem tinh thần lực, tử vi đế khí và kim quang công đức bức tới móng vuốt, dốc sức ấn xoa huyệt đạo cho chủ tử. Thất hoàng tử thấy cậu đạp tới đạp lui trên chân mình, vốn tưởng rằng cậu đang đùa giỡn, lại không ngờ chỗ bị đạp truyền đến một trận đau đớn như kim đâm.
Sao lại có cảm giác? Lòng hắn hoảng hốt, không dám tin mà nói, “Hữu Xu, ngươi cho ta ăn đích thực là giải dược sao? Ngươi đang mát xa huyệt đạo cho ta à?”
Hữu Xu liên tục gật đầu, cái đuôi nhỏ xoay quá mức vui thích, ngay cả mông cũng lắc lư theo.
Thất hoàng tử nắm chặt cái đuôi mập của cậu, lại xoa xoa mông cậu, giọng điệu vô cùng thấp thỏm, “Hữu Xu, ngươi có phải là yêu quái không? Ngươi tới bên cạnh ta là vì báo ân sao?”
Hữu Xu đầu tiên là lắc đầu, rồi lại gật đầu, bởi vì có miệng khó trả lời, chỉ có thể sủa gâu gâu.
Đầu óc thất hoàng tử có chút hỗn loạn, trầm ngâm một khắc lại hỏi, “Ngươi không phải yêu quái, nhưng ngươi là đến báo ân đúng không?” Nói thật, biết được Hữu Xu không phải yêu quái, cảm giác của hắn không phải là thoải mái, mà là thất vọng. Mấy ngày gần đây, hắn thường thường đi tìm một ít câu chuyện về yêu tinh báo ân lật xem, sau đó liên tưởng đến Hữu Xu.
Hữu Xu biến thành người sẽ là dạng gì? Lại vào lúc nào? Hắn thậm chí suy nghĩ rất nhiều cảnh tượng, ví dụ như ban đêm ánh trăng sáng tỏ, một trận bạch quang hiện lên, cục lông nhung vốn nằm ở trong lồng ngực mình lại biến thành người, một người trần truồng, có sợi tóc tuyết trắng, khuôn mặt tú lệ, da thịt phấn nộn. Tuổi cậu tất nhiên không lớn, con mắt đen lúng liếng bởi vì sợ hãi mà thấm ra nước mắt, lại bởi vì bản năng thân mật chủ nhân, liên tiếp chui vào trong lòng ngực mình. Mình sẽ thuận thế ôm lấy cậu, ôn nhu an ủi, sau đó tinh tế tỉ mỉ hôn lên trán, hai má, môi cậu…
Những ảo tưởng đó đã từng không chỉ một lần xuất hiện trong giấc mơ của thất hoàng tử, làm hắn vừa ngọt ngào, vừa chịu tội. Sao hắn có thể sinh ra ý niệm như vậy với sủng vật của mình được?
Nhưng nếu Hữu Xu thật sự là yêu tinh, lại có cái gì không thể chứ?Chó con bình thường sao có thể thông minh như cậu? Đủ loại nghi vấn nghẹn trong lòng thất hoàng tử đã lâu, lúc này nhận được đáp án phủ định, mặc dù hai chân có tri giác, cũng không có một chút vui mừng.
“Ngươi thông minh như thế, sao lại không phải yêu quái chứ?” Thất hoàng tử muốn ôm lấy Hữu Xu, lại bị cậu cào cho một móng, sắc mặt trong khoảnh khắc ảm đạm xuống, bi thương nói, “Hữu Xu, đừng phòng bị ta, dù biết ngươi là yêu quái, ta cũng sẽ không thương tổn ngươi. Ngươi xem, dược ngươi mang tới ta cũng ăn hết, cái này đủ để chứng minh ta tín nhiệm ngươi, ngươi có nên dùng tín nhiệm ngang nhau để hồi báo ta hay không?”
Hữu Xu bất đắc dĩ gật đầu, không rõ vì sao chủ tử cứng rắn muốn mình thừa nhận là yêu quái. Cơ mà kỳ quái thì kỳ quái, móng vuốt mập của cậu vẫn cẩn trọng mà ấn xoa.
Thấy chó con gật đầu, hai mắt thất hoàng tử lướt qua một luồng ánh sáng rực rỡ, run giọng nói, “Ngươi thừa nhận? Ngươi quả thật là yêu quái sao? Ngươi có thể biến thành người?” Hai chân từng tấc từng tấc một có cảm giác ngược lại bị hắn vứt ra sau đầu.
Liên tiếp ba vấn đề, Hữu Xu không biết nên trả lời cái nào, hơn nữa tiếng sủa không hề có ý nghĩa của cậu căn bản cũng không giải thích rõ được hiện trạng của mình, chỉ có thể lựa chọn gật đầu.
Thất hoàng tử cảm giác mình sắp ngã xuống vực sâu nháy mắt lại cưỡi mây lướt gió, bay lên trời cao. Dù có thành thục như thế nào đi nữa, thì hắn cũng chỉ là thiếu niên mười ba tuổi, gần như khó có thể khắc chế cõi lòng tràn đầy mừng rỡ như điên. Hữu Xu của hắn là yêu tinh, có thể biến thành người, có thể vĩnh viễn làm bạn ở bên cạnh hắn. Không ai biết rằng, khi từ miệng tiểu Thuận tử biết được Hữu Xu nhiều lắm chỉ có mười năm thọ mệnh, hắn bị tuyệt vọng che trời lấp đất đè ép đến cong lưng như thế nào. Thậm chí hắn nghĩ, mình trúng độc, sống không được bao lâu, cũng không phải không là một loại may mắn. Như thế, hắn có thể làm bạn với Hữu Xu cùng trưởng thành, cùng sống quãng đời còn lại, cùng chết đi.
Nhưng hiện tại, hắn muốn sống, sống thật tốt, bởi vì Hữu Xu rất có khả năng sẽ sống được rất lâu.
“Bao giờ ngươi có thể biến thành người?” Miễn cưỡng kiềm chế mừng như điên và nôn nóng trong lòng, hắn khàn giọng hỏi.
Hữu Xu vừa ấn xoa vừa sủa, tỏ vẻ mình cũng không biết. Cậu cũng muốn khôi phục hình người, nhưng cũng không phải hiện tại, ít nhất phải đợi sau khi hai chân chủ tử hoàn toàn khôi phục.
Thất hoàng tử tự động bổ sung hết, “Cũng đúng, ngươi bây giờ còn nhỏ, đạo hạnh cạn, có lẽ qua hai ba năm là có thể. Hữu Xu, ngươi biến thành người là dạng gì? Ngươi là yêu tinh, tất nhiên bộ dạng tú lệ vô song đi?”
Hữu Xu cực kỳ tự tin với chỉ số thông minh cùng với bề ngoài của mình, vội vàng điểm điểm đầu nhỏ.
Thất hoàng tử cười nhẹ, trên mặt lộ ra tầng tầng đỏ ửng. Sống đến mười ba tuổi, lễ vật làm hắn kinh hỉ nhất chính là Hữu Xu, thời khắc làm hắn vui vẻ nhất chính là hiện tại. Chờ Hữu Xu ấn xoa hai chân xong, lật bụng nằm vật xuống trên đệm giường, hắn lập tức vớt cậu lên, đặt bên môi hôn hôn. Lần hôn này rất nhẹ, rất ôn hòa, lộ ra một luồng khát vọng tha thiết và xao động.
Hắn tùy ý sờ sờ hai chân hơi có cảm giác liền quấn Hữu Xu trong vạt áo, sau đó chống đỡ nửa người trên dậy, gian nan dịch đến xe lăn bên cạnh, chậm rãi chuyển động bánh xe đi đến cạnh bàn. Hắn mài mực, trải giấy Tuyên Thành, nhấc bút lông cừu lên, trầm ngâm nói, “Hữu Xu, sau khi ngươi biến thành người, tóc là đen hay là trắng?”
Đoán được chủ tử muốn vẽ tranh cho mình, Hữu Xu vội vàng từ trong vạt áo chui ra, theo cánh tay hắn đi đến mặt bàn, dùng móng vuốt mập ngắn điểm điểm nghiên mực đen đặc.
“Tóc ngươi là màu đen hả?” Thất hoàng tử hiển nhiên có chút kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng màu tóc của Hữu Xu giống như màu lông, đều là thuần trắng. Có điều màu đen càng tốt, không làm cho người ta chú ý.
“Ngươi là mặt tròn hay là mặt nhọn?” Hắn lại hỏi, không đợi Hữu Xu trả lời, đã tự mình cười trước, “Cái bộ dạng tròn vo của ngươi sao lại mặt nhọn được, nhất định là tròn, má lại có chút thịt mềm nộn nộn.”
Hữu Xu điên cuồng gật đầu, muốn dựng thẳng một ngón cái cho chủ tử, nhưng nâng lên lại là một cái móng mập. Nhưng thất hoàng tử đã ngầm hiểu, cười càng thêm trầm thấp, tiếp tục nói, “Mũi của ngươi cao không, thẳng không? Miệng là lớn hay nhỏ? Lông mày là mày kiếm hay là mày cong? Mắt là tròn hay là mắt xếch?”
Hữu Xu há mồm chính là một chuỗi tiếng sủa, sau đó chán nản hừ hai tiếng.
Thất hoàng tử xoa xoa đầu cậu, giọng điệu cực kỳ sủng nịch, “Hiểu rồi, mũi của Hữu Xu tất nhiên là cao thẳng; miệng không lớn không nhỏ, hình dạng tuyệt đẹp, màu môi là màu phấn hồng nhàn nhạt, như hoa đào tháng ba nở rộ; lông mày…” Hắn cố ý kéo dài âm điệu, dưới đôi mắt trông mong nhìn chăm chú của Hữu Xu cười nói, “Lông mày không có khả năng là mày kiếm, bởi vì rất anh khí, một trời một vực với cái bộ dạng này của ngươi, hẳn là mày liễu nhạt mà có hình, hơi cong. Mắt là tròn, con ngươi đen trắng rõ ràng, đuôi mắt hơi có chút cong lên, vô cùng linh động hữu thần.”
Trúng hết! Quả nhiên là tâm linh tương thông mà! Hữu Xu quá mức kinh ngạc, dùng móng vuốt dính một chút mực nước, vẽ hai trái tim trên giấy Tuyên Thành, lại thêm hai cái cánh.
Thất hoàng tử thông minh tuyệt luân, nhìn vài lần liền trầm ngâm nói, “Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông*, là ý tứ này sao? Hữu Xu nhà ta quả nhiên là văn chương tài hoa!”
*Hai câu thơ trong chùm thơ Vô Đề của Lý Thương Ẩn, dịch nghĩa:
Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao
Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông
(Linh tê: một loài tê, cũng gọi là tê thông thiên; bên trong sừng có lỗ nhỏ thông suốt từ gốc đến mũi …)
Cái này kêu là văn chương tài hoa? Hữu Xu nhịn không được dùng móng vuốt che mặt, tỏ vẻ thẹn không dám nhận, lại ấn mấy dấu hoa mai đen như mực trên lông nhung tuyết trắng, chọc cho thất hoàng tử cười rộ lên. Cười xong, hắn cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới nhấc bút chậm rãi phác họa, đầu tiên là hình dáng, sau là phục sức, sau đó mới là ngũ quan, hình dáng và phục sức bất quá chỉ vẽ một khắc đồng hồ đã hoàn thành, ngũ quan lại dùng hết tâm tư, mỗi khi miêu tả một chỗ tất sẽ suy nghĩ hồi lâu.
Hơn nửa canh giờ sau, hắn buông bút xuống chăm chú nhìn bức họa, trong con ngươi tối đen nhanh chóng lướt qua một tia kinh diễm. Hắn đã sớm biết, Hữu Xu còn là một chú chó đã đáng yêu như thế, biến thành người tất nhiên tú lệ vô song. Nhưng mà chân chính nhìn thấy bộ dáng cậu, so với trong tưởng tượng càng làm cho tim hắn đập thình thịch.
Hắn đứng xa một chút, nhìn nhìn bức họa, lại nhìn nhìn chó nhỏ xoay quanh bức họa, đáy mắt lộ ra một tia nóng rực. Đợi lòng đầy xao động bình ổn xuống, hắn mới khàn giọng hỏi, “Bức họa này có giống hình người của ngươi hay không?”
Hữu Xu gật gật đầu, lại lắc đầu, đem mực nước dính trên móng vuốt hơi lau đi một ít, sau đó thêm hai điểm nhỏ nhàn nhạt hai bên má.
Hai mắt thất hoàng tử sáng lên, vui vẻ nói, “Đây là lúm đồng tiền? Ngươi còn có hai cái lúm đồng tiền à?”
Chỉ dựa vào phỏng đoán, thế mà chủ tử lại có thể miêu tả ra dung mạo mình đến tám chín phần, vả lại cực đủ thần vận, giống như tận mắt nhìn thấy. Hữu Xu sủa âu âu hai tiếng, không thể không tỏ vẻ thán phục.
Thất hoàng tử ôm lấy chó nhỏ, trái nhìn phải nhìn trên mặt cậu, cười nhẹ nói, “Hữu Xu nhà ta quả nhiên là yêu tinh đáng yêu nhất trên thế giới, lại còn có một đôi má lúm đồng tiền nữa. Đợi ngày sau ngươi biến thành người, ta nhất định phải chọt chọt xem.” Đương nhiên còn muốn nếm thử.
Chọt lúm đồng tiền vẫn luôn là thói quen của chủ tử, mấy đời đều không đổi được, Hữu Xu sớm đã quen, bổ nhào vào trên mặt hắn mãnh liệt liếm, lại duỗi móng chó ra, trả thù mà chọt hai má chủ tử. Thất hoàng tử ngậm móng vuốt phấn nộn của cậu, cao giọng cười.
Từ ngày hôm đó, trong tẩm cung thất điện hạ treo một bức họa, ngoại trừ thái giám vẩy nước quét nhà, không cho bất luận người nào chạm vào. Cũng là bắt đầu từ ngày hôm đó, hắn trở nên càng ngày càng sáng sủa, càng ngày càng tinh thần phấn chấn, khiến Cảnh đế cực kỳ an lòng.
*Phồn hoa: hoa cỏ um tùm, rậm rạp. Thải điệp: bướm rực rỡ, nhiều màu.
**Tàn hồng: hoa rơi điêu tàn.
Mũi Hữu Xu có chút không thoải mái, dưới thủ thuật che mắt của lão quỷ chạy nhanh hơn vài bước, rốt cuộc đến nội điện. Tuệ phi đang đứng bên cửa sổ nhìn ra phương xa, trên mặt lại không có trang điểm tinh xảo và mỉm cười tao nhã, mà là mây đen trải rộng. Bát hoàng tử mới vừa học xong, vội vã chạy vào, hỏi, “Mẫu phi, bọn họ đều nói cữu cữu bị biếm thành giám quân ngũ phẩm, có thật không?”
Tuệ phi xoay người hung hăng vứt qua một tát, “Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới? Nếu không phải bị ngươi liên lụy, cữu cữu ngươi cũng sẽ không bị Hoàng Thượng phái đi tấn công Nam Man. Triều đình tấn công Nam Man vài thập niên, có từng thắng một lần chưa? Mấy chục vạn binh mã trong tay cữu cữu ngươi hoàn toàn hao tổn, không đợi hắn hồi kinh báo cáo công tác, Hoàng Thượng đã phát ba đạo ý chỉ giáng tội, vừa đi vừa giáng chức, chờ hắn đến kinh thành, có khả năng ngay cả giám quân ngũ phẩm cũng không giữ được. Ta và cữu cữu ngươi trù tính mười mấy năm, cuối cùng lại công dã tràng, đều là bởi vì cái thứ không nên thân ngươi! Nếu ngươi không đi trêu chọc lão thất, chúng ta có thể có hôm nay sao?”
“Nếu người sớm giết chết lão thất, chúng ta mới không có hôm nay! Chính người không đủ nhẫn tâm, ngược lại đến trách ta!” Bát hoàng tử dùng sức đẩy Tuệ phi ra, xoay người chạy đi.
Tuệ phi tức giận đến sắp té xỉu, rồi lại không thể không quản hắn, vội vàng bảo thái giám đuổi theo. Nàng ta rốt cuộc thừa nhận, mình quả thật chọn sai người, nếu đổi lão bát thành lão thất, hiện tại nàng ta há lại lưu lạc đến hoàn cảnh này. Tuy nói toàn bộ chứng cứ năm đó đã xóa đi sạch sẽ, nhưng chỉ cần hoàng thượng có hoài nghi, thì có thể không dấu vết mà trừng trị ngươi. Hoàng Thượng là trời của Đại Yến, ông muốn làm gì liền làm đó, muốn nâng ai liền nâng người đó.
Hiện tại xem ra, ông đã không định nâng Cam Tuyền cung nữa, bào huynh bị biếm chính là một tín hiệu, kế tiếp hẳn sẽ đến phiên mình. Tuệ phi lung lay sắp đổ, may mà được hai cung nữ đỡ lấy mới không ngã ngồi dưới đất. Nàng ta không chút nào chú ý, một con chó nhỏ từ bên người chạy qua, đuổi theo bát hoàng tử.
Dưới sự trợ giúp của quỷ quái trong cung, Hữu Xu dễ dàng lấy được ngọc bội tùy thân của bát hoàng tử, chạy tới Từ Ninh cung. Bát hoàng tử chẳng những hận lão thất, càng hận con chó của lão thất, vội vàng bỏ rơi cung nhân điên cuồng đuổi theo, thầm nghĩ đuổi theo sau tìm một góc bí mật giết chết con chó, băm thành thịt nát, lại cắt một cái móng chó, lặng lẽ đưa đến cung lão thất, xem hắn sẽ thương tâm muốn chết như thế nào.
Bị ác niệm trong lòng thúc đẩy, hắn ta chỉ biết điên cuồng đuổi theo, vẫn chưa chú ý mình đã vào địa giới Từ Ninh cung. Cung nữ trông coi phật đường bị tiếng vang quỷ quái làm ra dẫn dắt rời đi, miễn cưỡng đi thoáng qua hắn ta, lại bởi vì thủ thuật che mắt mà không nhìn thấy.
Thái hậu là hoàng hậu của tiên đế, năm mười tám tuổi gả vào trong cung, hai mươi tuổi thành quả phụ, vốn định chọn lựa hoàng tử còn nhỏ kế thừa ngôi vị hoàng đế, để làm con rối của mình và bào huynh, lại nào ngờ Cảnh đế cao tay, trước một bước lấy được ủng hộ của triều thần. Sau khi Cảnh đế lên ngôi, nàng ta mượn danh nghĩa lễ Phật để trốn tránh đối phương thanh toán, nhưng cũng không nhận mệnh, thường muốn quậy ra chút sóng gió ở hậu cung tiền triều.
Giờ này khắc này, nàng ta đang cùng bào huynh phiên vân phúc vũ trong phật đường, vẫn chưa phát hiện một con chó nhỏ ngồi xổm ở cửa quan sát. Chốc sau, chó nhỏ xoay người rời đi, khi đi đến bậc thang liền đem ngọc bội ngậm trong miệng ném xuống. Ngọc bội đinh linh một trận quay cuồng, cuối cùng rơi vào vườn hoa bên cạnh. Chó nhỏ lập tức tung tăng chạy như điên, đảo mắt liền không còn bóng dáng.
“Ai ở bên ngoài?” Thái hậu cùng với bào huynh cứng ngắc một chớp mắt, lập tức lớn tiếng chất vấn.
Cung nữ bị dẫn dắt rời đi lững thững đến muộn, lại bởi vì thủ thuật che mắt, mà không phát hiện chó nhỏ, cũng không phát hiện bát hoàng tử bị quỷ đánh tường vây ở trong hậu hoa viên. Nàng bước nhanh tiến lên, run giọng nói, “Khởi bẩm thái hậu nương nương, mới vừa rồi nô tỳ bị, bị người ta dẫn rời đi.”
Trong lòng thái hậu và Tĩnh quốc công biết đại sự không ổn, vội vàng mặc quần áo đi ra xem xét, rốt cuộc tìm được một cái ngọc bội trong vườn hoa, phía trên dùng thể chữ lệ khắc một chữ “Vĩnh”.
“Cơ Vĩnh Dạ?” Ngoại trừ bát hoàng tử, thái hậu không nghĩ ra người khác.
Mà bát hoàng tử được giải trừ quỷ đánh tường lại đúng lúc này đi đến trước phật đường, chắp tay hành lễ.
Thái hậu kéo ra một nụ cười, hỏi, “Sao ngươi lại tới đây?”
“Hồi hoàng tổ mẫu, con chó của lão thất thật sự đáng giận, lại ngậm ngọc bội của tôn nhi đi mất. Tôn nhi một đường điên cuồng đuổi theo, bất tri bất giác liền vào Từ Ninh cung.” Dứt lời ngẩng đầu, kinh hỉ nói, “Hoàng tổ mẫu, đúng là khối ngọc bội này.”
Thái hậu trả ngọc bội lại, cái gì cũng không hỏi liền để cho hắn đi. Một khắc trước Tĩnh quốc công còn đang cười theo, chớp mắt sau lại sát khí lộ hết, “Ngươi tin chuyện ma quỷ của hắn à? Chó, các ngươi có nhìn thấy chó đi vào không?”
Cung nhân đồng loạt lắc đầu, trong lòng run sợ nói, “Đừng nói chó nhỏ, ngay cả bát điện hạ vào bằng cách nào cũng không hiểu được.”
Thái hậu cũng không tin lý do của lão bát, nhưng sẽ không giết người diệt khẩu trong Từ Ninh cung của chính mình, liền tính toán an bài mấy cái đinh ở Cam Tuyền cung, chậm rãi độc chết hắn ta.
Tĩnh quốc công lắc đầu, “Vẫn phải giải quyết hắn sớm một chút. Nếu hắn đem việc này nói với Tuệ phi, lại nói với Hoàng Thượng, chúng ta liền xong.”
“Trước tiên tìm người theo dõi hắn. Hắn và Tuệ phi hiện tại tình cảnh kham ưu, thật vất vả bắt được một cái nhược điểm lớn như vậy của ai gia, tất nhiên sẽ chạy tới giao dịch với ai gia. Mấy người thành tinh trong cung này đều sẽ không lãng phí một chút cơ hội nào, luôn muốn mưu đoạt lợi ích lớn nhất.” Thái hậu chắc chắn nói, “Loại gièm pha này, phàm là người biết chuyện đều không chiếm được chỗ tốt, kết cục của lão bát như thế nào phải xem tâm tình của Hoàng Thượng, còn Tuệ phi thì chắc chắn sẽ bị diệt khẩu, cho nên bọn họ không dám nói, dù có muốn nói cũng phải bố trí một phen, tốt nhất mượn danh nghĩa người khác. Chúng ta còn có thời gian, không vội.”
Tĩnh quốc công nghĩ thấy cũng đúng, phân phó nói, “Ngươi xem rồi làm đi, tóm lại không thể bị bọn họ bắt được. Ở trên đời này, chỉ có người chết mới có thể kín miệng như bưng.”
“Ai gia hiểu rõ.” Thái hậu đi lên trước, ái muội chà chà dây lưng bào huynh.
Khi Hữu Xu và lão quỷ trở lại Quảng Lăng cung đã gần đến hoàng hôn. Tiểu Thuận tử phát hiện thất điện hạ đang ngủ liền ôm hắn lên giường, thấy trong điện ngoài điện đều không có bóng dáng Hữu Xu, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng phái người đi tìm. Mắt thấy thất điện hạ sắp tỉnh, tất cả mọi người gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy con chó từ trong bụi cỏ nhảy ra, giống hệt như thấy cha ruột, một đám kích động đến rơi nước mắt.
“Tiểu tổ tông của ta ơi, ngài trở lại rồi! Ngài chạy đến đâu vậy, sao lại làm bẩn cả người thế?” Tiểu Thuận tử vội ôm cậu lên, phân phó nói, “Mau mau mau, thừa dịp điện hạ chưa tỉnh nhanh chóng đi nấu một chậu nước ấm tắm rửa cho nó! Vị chủ nhân này chính là mệnh căn của điện hạ đó, nếu biết chúng ta thiếu chút nữa làm mất nó, người trong cả cung đều phải ăn roi!”
Nhớ tới đại cung nữ bị một roi đánh tàn, mọi người lập tức phân công nhau hành động.
Hữu Xu cũng không để người khác ngoài chủ tử ôm, nhưng hôm nay trên người dính đầy vụn cỏ, bùn đất và nước, bẩn đến muốn mạng, nếu không cho tiểu Thuận tử tắm sạch sẽ, chủ tử tất nhiên sẽ giận dữ. Tình cảnh kia cậu không dám nghĩ, vì thế thoáng giãy dụa hai cái cũng liền nhận mệnh.
Sau nửa canh giờ, Hữu Xu dược tắm đến trắng nõn trắng nà bị tiểu Thuận tử lặng lẽ đặt ở bên gối đầu của thất điện hạ. Cung nhân thần kinh buộc chặt thấy điện hạ vẫn ngủ thực trầm, lúc này mới thầm thở phào, sau đó nối đuôi nhau đi ra. Lão quỷ trôi nổi ở đỉnh màn trướng vừa lật bàn tay liền biến ra một hạt dược hoàn màu nâu, dặn dò, “Ngươi nghĩ biện pháp cho chủ tử ngươi ăn giải dược, sau đó ấn xoa huyệt vị ở chân cho hắn. Ta đi đây, trong hiệu dược ngự dụng vừa tới một đám dược mới, ta phải đi lựa lựa, giấu cái tốt nhất đi.”
Hữu Xu gọi hai tiếng coi như đáp lại.
Lão quỷ chân trước mới vừa đi, thất hoàng tử sau lưng liền tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên giường, biểu tình lập tức buộc chặt, thấy Hữu Xu ngồi xổm ở bên gối đầu nhìn mình, lúc này mới hoãn thần sắc, “Mới vừa rồi ta ngủ à? Ai ôm ta lên?”
Tiểu Thuận tử. Hữu Xu gọi ba tiếng, chân trước ngắn mập cào một trận ở dưới gối đầu, rốt cuộc cào ra một viên dược hoàn, dùng miệng ngậm đưa tới lòng bàn tay chủ tử, sau đó ngẩng mặt, ánh mắt tha thiết.
“Đây là cái gì? Ngươi tìm ra từ chỗ nào?” Thất hoàng tử nửa ngồi lên, đem viên dược nhắm ngay ánh chiều tà nhiều lần xem xét.
Hữu Xu dùng móng vuốt chỉa chỉa miệng mình, ý là bảo hắn nhanh chóng ăn vào, sợ hắn không thể hiểu rõ, liền làm bộ chân sau đã tê liệt, dùng hai chân trước đạp nước bò trên giường, đi một khoảng sau đó hé miệng, rướn cổ lên, làm một động tác nuốt, còn cực kỳ chuẩn xác phát ra một tiếng ực, sau đó chân sau đứng lên, vừa nhảy vừa la giống như mừng rỡ như điên.
Thất hoàng tử nhướn mày, bất vi sở động.
Hữu Xu ở bên cạnh hắn đổi tới đổi lui, không ngừng dùng chân trước mập ù vỗ cánh tay cầm dược của hắn, thúc giục hắn nhanh chóng nuốt xuống, thấy hắn vẫn không rõ, lại dựa theo trước đó biểu diễn một phen. Tê liệt, đi a đi, uống thuốc, bỗng nhiên đứng lên, thật cao hứng! Cái này hẳn là đã hiểu đi? Cậu chạy về bên cạnh chủ tử, con mắt đen lúng liếng tràn đầy mong đợi.
Quả cầu nhỏ vừa đi, vừa lăn, vừa nhảy, thất hoàng tử sao lại không rõ? Trong lòng hắn cười đến thắt cả ruột, trên mặt lại làm bộ ngây thơ, cũng là để lừa Hữu Xu biểu diễn thêm mấy lần. Hắn cực kỳ yêu dáng vẻ cậu ở trên giường mình đạp nước, hoạt bát như vậy, tinh thần phấn chấn như vậy.
Hữu Xu thấy chủ tử vẫn không động đậy, rốt cuộc có chút nóng nảy, theo cánh tay hắn đi đến trước ngực, ngậm viên dược trong lòng bàn tay hắn ở ngoài miệng, sau đó hai chân trước nhẹ nhàng kéo miệng hắn ra, mạnh mẽ đút vào.
Thất hoàng tử vẫn chưa nghiêng đầu tránh né, nhưng cũng không mở kẽ răng ra, hàm hồ hỏi, “Viên dược này có thể trị tốt hai chân ta ư?”
Hữu Xu đút nửa ngày không đút vào được, không khỏi có chút uể oải. Nhưng mà cậu có thể hiểu được chủ tử, mặc cho ai cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện đem đồ sủng vật ngậm tới ăn vào trong bụng, hơn nữa còn là dược hoàn không rõ lai lịch. Cậu liên tục gật đầu, chóp mũi cũng phát ra tiếng hừ nhẹ lo âu.
“Ngươi tìm ra từ chỗ nào?” Thất hoàng tử lại hỏi.
Hữu Xu giải thích không rõ, chỉ có thể dùng móng vuốt ngắn mập vỗ nhẹ môi chủ tử, cuối cùng lại vỗ hai má hắn, cuối cùng hết cách, chỉ đành ném dược hoàn vào trong vạt áo hắn trước, sau đó bổ nhào vào trên mặt hắn mãnh liệt liếm, nhất là môi, tới tới lui lui, trong trong ngoài ngoài liếm một phen, tới khi liếm mở kẽ răng khép kín của hắn mới thôi.
Đúng, chính là như vậy, đừng khép lại nữa! Cậu sủa vang vài tiếng, sau đó lắc lắc mông tiến vào trong áo, tìm kiếm dược hoàn.
Thất hoàng tử không biết sao, lại bị cậu liếm đến cả người như nhũn ra, bên má tái nhợt cũng lộ ra đỏ ửng không bình thường, cảm giác được hai điểm trước ngực bị cậu cọ đến cọ đi, vô cùng tê dại, vội vàng ôm cậu ra, dở khóc dở cười nói, “Hữu Xu đừng làm rộn, ta ăn còn không được sao?” Dứt lời móc dược hoàn trong vạt áo ra, chuẩn bị đưa vào miệng, rồi lại ngừng lại ở một khắc cuối cùng.
Mau ăn đi? Hữu Xu đôi mắt trông mong nhìn hắn, bởi vì quá mức vội vàng, lông trên người bất tri bất giác xù lên.
“Không có nước bảo ta ăn như thế nào?” Thất hoàng tử xoa chóp mũi phấn hồng của cậu, lúc này mới nâng giọng gọi cung nữ canh ở ngoài điện rót nước.
Mắt thấy nước tới, Hữu Xu sợ chủ tử đổi ý, vội vàng nhào qua ngậm lấy viên dược trong lòng bàn tay hắn, miệng đối miệng mà đút vào. Thất hoàng tử cũng không kháng cự, ngậm viên dược đồng thời cũng ngậm ngậm đầu lưỡi Hữu Xu, lúc này mới chậm rãi uống nước.
Đợi ước chừng hai khắc, cảm giác dược lực tan ra, Hữu Xu mới đem tinh thần lực, tử vi đế khí và kim quang công đức bức tới móng vuốt, dốc sức ấn xoa huyệt đạo cho chủ tử. Thất hoàng tử thấy cậu đạp tới đạp lui trên chân mình, vốn tưởng rằng cậu đang đùa giỡn, lại không ngờ chỗ bị đạp truyền đến một trận đau đớn như kim đâm.
Sao lại có cảm giác? Lòng hắn hoảng hốt, không dám tin mà nói, “Hữu Xu, ngươi cho ta ăn đích thực là giải dược sao? Ngươi đang mát xa huyệt đạo cho ta à?”
Hữu Xu liên tục gật đầu, cái đuôi nhỏ xoay quá mức vui thích, ngay cả mông cũng lắc lư theo.
Thất hoàng tử nắm chặt cái đuôi mập của cậu, lại xoa xoa mông cậu, giọng điệu vô cùng thấp thỏm, “Hữu Xu, ngươi có phải là yêu quái không? Ngươi tới bên cạnh ta là vì báo ân sao?”
Hữu Xu đầu tiên là lắc đầu, rồi lại gật đầu, bởi vì có miệng khó trả lời, chỉ có thể sủa gâu gâu.
Đầu óc thất hoàng tử có chút hỗn loạn, trầm ngâm một khắc lại hỏi, “Ngươi không phải yêu quái, nhưng ngươi là đến báo ân đúng không?” Nói thật, biết được Hữu Xu không phải yêu quái, cảm giác của hắn không phải là thoải mái, mà là thất vọng. Mấy ngày gần đây, hắn thường thường đi tìm một ít câu chuyện về yêu tinh báo ân lật xem, sau đó liên tưởng đến Hữu Xu.
Hữu Xu biến thành người sẽ là dạng gì? Lại vào lúc nào? Hắn thậm chí suy nghĩ rất nhiều cảnh tượng, ví dụ như ban đêm ánh trăng sáng tỏ, một trận bạch quang hiện lên, cục lông nhung vốn nằm ở trong lồng ngực mình lại biến thành người, một người trần truồng, có sợi tóc tuyết trắng, khuôn mặt tú lệ, da thịt phấn nộn. Tuổi cậu tất nhiên không lớn, con mắt đen lúng liếng bởi vì sợ hãi mà thấm ra nước mắt, lại bởi vì bản năng thân mật chủ nhân, liên tiếp chui vào trong lòng ngực mình. Mình sẽ thuận thế ôm lấy cậu, ôn nhu an ủi, sau đó tinh tế tỉ mỉ hôn lên trán, hai má, môi cậu…
Những ảo tưởng đó đã từng không chỉ một lần xuất hiện trong giấc mơ của thất hoàng tử, làm hắn vừa ngọt ngào, vừa chịu tội. Sao hắn có thể sinh ra ý niệm như vậy với sủng vật của mình được?
Nhưng nếu Hữu Xu thật sự là yêu tinh, lại có cái gì không thể chứ?Chó con bình thường sao có thể thông minh như cậu? Đủ loại nghi vấn nghẹn trong lòng thất hoàng tử đã lâu, lúc này nhận được đáp án phủ định, mặc dù hai chân có tri giác, cũng không có một chút vui mừng.
“Ngươi thông minh như thế, sao lại không phải yêu quái chứ?” Thất hoàng tử muốn ôm lấy Hữu Xu, lại bị cậu cào cho một móng, sắc mặt trong khoảnh khắc ảm đạm xuống, bi thương nói, “Hữu Xu, đừng phòng bị ta, dù biết ngươi là yêu quái, ta cũng sẽ không thương tổn ngươi. Ngươi xem, dược ngươi mang tới ta cũng ăn hết, cái này đủ để chứng minh ta tín nhiệm ngươi, ngươi có nên dùng tín nhiệm ngang nhau để hồi báo ta hay không?”
Hữu Xu bất đắc dĩ gật đầu, không rõ vì sao chủ tử cứng rắn muốn mình thừa nhận là yêu quái. Cơ mà kỳ quái thì kỳ quái, móng vuốt mập của cậu vẫn cẩn trọng mà ấn xoa.
Thấy chó con gật đầu, hai mắt thất hoàng tử lướt qua một luồng ánh sáng rực rỡ, run giọng nói, “Ngươi thừa nhận? Ngươi quả thật là yêu quái sao? Ngươi có thể biến thành người?” Hai chân từng tấc từng tấc một có cảm giác ngược lại bị hắn vứt ra sau đầu.
Liên tiếp ba vấn đề, Hữu Xu không biết nên trả lời cái nào, hơn nữa tiếng sủa không hề có ý nghĩa của cậu căn bản cũng không giải thích rõ được hiện trạng của mình, chỉ có thể lựa chọn gật đầu.
Thất hoàng tử cảm giác mình sắp ngã xuống vực sâu nháy mắt lại cưỡi mây lướt gió, bay lên trời cao. Dù có thành thục như thế nào đi nữa, thì hắn cũng chỉ là thiếu niên mười ba tuổi, gần như khó có thể khắc chế cõi lòng tràn đầy mừng rỡ như điên. Hữu Xu của hắn là yêu tinh, có thể biến thành người, có thể vĩnh viễn làm bạn ở bên cạnh hắn. Không ai biết rằng, khi từ miệng tiểu Thuận tử biết được Hữu Xu nhiều lắm chỉ có mười năm thọ mệnh, hắn bị tuyệt vọng che trời lấp đất đè ép đến cong lưng như thế nào. Thậm chí hắn nghĩ, mình trúng độc, sống không được bao lâu, cũng không phải không là một loại may mắn. Như thế, hắn có thể làm bạn với Hữu Xu cùng trưởng thành, cùng sống quãng đời còn lại, cùng chết đi.
Nhưng hiện tại, hắn muốn sống, sống thật tốt, bởi vì Hữu Xu rất có khả năng sẽ sống được rất lâu.
“Bao giờ ngươi có thể biến thành người?” Miễn cưỡng kiềm chế mừng như điên và nôn nóng trong lòng, hắn khàn giọng hỏi.
Hữu Xu vừa ấn xoa vừa sủa, tỏ vẻ mình cũng không biết. Cậu cũng muốn khôi phục hình người, nhưng cũng không phải hiện tại, ít nhất phải đợi sau khi hai chân chủ tử hoàn toàn khôi phục.
Thất hoàng tử tự động bổ sung hết, “Cũng đúng, ngươi bây giờ còn nhỏ, đạo hạnh cạn, có lẽ qua hai ba năm là có thể. Hữu Xu, ngươi biến thành người là dạng gì? Ngươi là yêu tinh, tất nhiên bộ dạng tú lệ vô song đi?”
Hữu Xu cực kỳ tự tin với chỉ số thông minh cùng với bề ngoài của mình, vội vàng điểm điểm đầu nhỏ.
Thất hoàng tử cười nhẹ, trên mặt lộ ra tầng tầng đỏ ửng. Sống đến mười ba tuổi, lễ vật làm hắn kinh hỉ nhất chính là Hữu Xu, thời khắc làm hắn vui vẻ nhất chính là hiện tại. Chờ Hữu Xu ấn xoa hai chân xong, lật bụng nằm vật xuống trên đệm giường, hắn lập tức vớt cậu lên, đặt bên môi hôn hôn. Lần hôn này rất nhẹ, rất ôn hòa, lộ ra một luồng khát vọng tha thiết và xao động.
Hắn tùy ý sờ sờ hai chân hơi có cảm giác liền quấn Hữu Xu trong vạt áo, sau đó chống đỡ nửa người trên dậy, gian nan dịch đến xe lăn bên cạnh, chậm rãi chuyển động bánh xe đi đến cạnh bàn. Hắn mài mực, trải giấy Tuyên Thành, nhấc bút lông cừu lên, trầm ngâm nói, “Hữu Xu, sau khi ngươi biến thành người, tóc là đen hay là trắng?”
Đoán được chủ tử muốn vẽ tranh cho mình, Hữu Xu vội vàng từ trong vạt áo chui ra, theo cánh tay hắn đi đến mặt bàn, dùng móng vuốt mập ngắn điểm điểm nghiên mực đen đặc.
“Tóc ngươi là màu đen hả?” Thất hoàng tử hiển nhiên có chút kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng màu tóc của Hữu Xu giống như màu lông, đều là thuần trắng. Có điều màu đen càng tốt, không làm cho người ta chú ý.
“Ngươi là mặt tròn hay là mặt nhọn?” Hắn lại hỏi, không đợi Hữu Xu trả lời, đã tự mình cười trước, “Cái bộ dạng tròn vo của ngươi sao lại mặt nhọn được, nhất định là tròn, má lại có chút thịt mềm nộn nộn.”
Hữu Xu điên cuồng gật đầu, muốn dựng thẳng một ngón cái cho chủ tử, nhưng nâng lên lại là một cái móng mập. Nhưng thất hoàng tử đã ngầm hiểu, cười càng thêm trầm thấp, tiếp tục nói, “Mũi của ngươi cao không, thẳng không? Miệng là lớn hay nhỏ? Lông mày là mày kiếm hay là mày cong? Mắt là tròn hay là mắt xếch?”
Hữu Xu há mồm chính là một chuỗi tiếng sủa, sau đó chán nản hừ hai tiếng.
Thất hoàng tử xoa xoa đầu cậu, giọng điệu cực kỳ sủng nịch, “Hiểu rồi, mũi của Hữu Xu tất nhiên là cao thẳng; miệng không lớn không nhỏ, hình dạng tuyệt đẹp, màu môi là màu phấn hồng nhàn nhạt, như hoa đào tháng ba nở rộ; lông mày…” Hắn cố ý kéo dài âm điệu, dưới đôi mắt trông mong nhìn chăm chú của Hữu Xu cười nói, “Lông mày không có khả năng là mày kiếm, bởi vì rất anh khí, một trời một vực với cái bộ dạng này của ngươi, hẳn là mày liễu nhạt mà có hình, hơi cong. Mắt là tròn, con ngươi đen trắng rõ ràng, đuôi mắt hơi có chút cong lên, vô cùng linh động hữu thần.”
Trúng hết! Quả nhiên là tâm linh tương thông mà! Hữu Xu quá mức kinh ngạc, dùng móng vuốt dính một chút mực nước, vẽ hai trái tim trên giấy Tuyên Thành, lại thêm hai cái cánh.
Thất hoàng tử thông minh tuyệt luân, nhìn vài lần liền trầm ngâm nói, “Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông*, là ý tứ này sao? Hữu Xu nhà ta quả nhiên là văn chương tài hoa!”
*Hai câu thơ trong chùm thơ Vô Đề của Lý Thương Ẩn, dịch nghĩa:
Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao
Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông
(Linh tê: một loài tê, cũng gọi là tê thông thiên; bên trong sừng có lỗ nhỏ thông suốt từ gốc đến mũi …)
Cái này kêu là văn chương tài hoa? Hữu Xu nhịn không được dùng móng vuốt che mặt, tỏ vẻ thẹn không dám nhận, lại ấn mấy dấu hoa mai đen như mực trên lông nhung tuyết trắng, chọc cho thất hoàng tử cười rộ lên. Cười xong, hắn cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới nhấc bút chậm rãi phác họa, đầu tiên là hình dáng, sau là phục sức, sau đó mới là ngũ quan, hình dáng và phục sức bất quá chỉ vẽ một khắc đồng hồ đã hoàn thành, ngũ quan lại dùng hết tâm tư, mỗi khi miêu tả một chỗ tất sẽ suy nghĩ hồi lâu.
Hơn nửa canh giờ sau, hắn buông bút xuống chăm chú nhìn bức họa, trong con ngươi tối đen nhanh chóng lướt qua một tia kinh diễm. Hắn đã sớm biết, Hữu Xu còn là một chú chó đã đáng yêu như thế, biến thành người tất nhiên tú lệ vô song. Nhưng mà chân chính nhìn thấy bộ dáng cậu, so với trong tưởng tượng càng làm cho tim hắn đập thình thịch.
Hắn đứng xa một chút, nhìn nhìn bức họa, lại nhìn nhìn chó nhỏ xoay quanh bức họa, đáy mắt lộ ra một tia nóng rực. Đợi lòng đầy xao động bình ổn xuống, hắn mới khàn giọng hỏi, “Bức họa này có giống hình người của ngươi hay không?”
Hữu Xu gật gật đầu, lại lắc đầu, đem mực nước dính trên móng vuốt hơi lau đi một ít, sau đó thêm hai điểm nhỏ nhàn nhạt hai bên má.
Hai mắt thất hoàng tử sáng lên, vui vẻ nói, “Đây là lúm đồng tiền? Ngươi còn có hai cái lúm đồng tiền à?”
Chỉ dựa vào phỏng đoán, thế mà chủ tử lại có thể miêu tả ra dung mạo mình đến tám chín phần, vả lại cực đủ thần vận, giống như tận mắt nhìn thấy. Hữu Xu sủa âu âu hai tiếng, không thể không tỏ vẻ thán phục.
Thất hoàng tử ôm lấy chó nhỏ, trái nhìn phải nhìn trên mặt cậu, cười nhẹ nói, “Hữu Xu nhà ta quả nhiên là yêu tinh đáng yêu nhất trên thế giới, lại còn có một đôi má lúm đồng tiền nữa. Đợi ngày sau ngươi biến thành người, ta nhất định phải chọt chọt xem.” Đương nhiên còn muốn nếm thử.
Chọt lúm đồng tiền vẫn luôn là thói quen của chủ tử, mấy đời đều không đổi được, Hữu Xu sớm đã quen, bổ nhào vào trên mặt hắn mãnh liệt liếm, lại duỗi móng chó ra, trả thù mà chọt hai má chủ tử. Thất hoàng tử ngậm móng vuốt phấn nộn của cậu, cao giọng cười.
Từ ngày hôm đó, trong tẩm cung thất điện hạ treo một bức họa, ngoại trừ thái giám vẩy nước quét nhà, không cho bất luận người nào chạm vào. Cũng là bắt đầu từ ngày hôm đó, hắn trở nên càng ngày càng sáng sủa, càng ngày càng tinh thần phấn chấn, khiến Cảnh đế cực kỳ an lòng.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc