[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 87
Tuy rằng thất hoàng tử bán thân bất toại, nhưng không có biến thành phế nhân, tất cả việc vặt hằng ngày đều là tự mình xử lý, bao gồm tắm rửa mặc quần áo vân vân, cũng bởi vậy luyện thành một đôi tay cực kỳ cường kiện. Hữu Xu mang tâm tình phức tạp nhìn hắn đi ra từ trong thùng tắm, chậm rãi lau sạch sẽ hai chân không hề có tri giác của mình, sau đó mệnh lệnh thái giám vào rót nước.
“Bộ dạng này của ta có phải thực đáng sợ hay không?” Hắn chỉ vào hai chân cực kỳ tái nhợt gầy yếu, đã phô bày ra dấu hiệu héo rút của mình, ra vẻ thoải mái hỏi.
Hữu Xu ngồi xổm bên cạnh bình phong nhìn hắn, nghe lời ấy vội vàng lắc đầu, phát ra tiếng hừ nhỏ cực kỳ nặng nề. Sao lại cảm thấy đáng sợ chứ? Đau lòng còn không kịp.
“Đây là sắp khóc nhè sao?” Thất hoàng tử ôm chó con vào trong ngực, dùng hai má cọ cọ cái đầu lông xù của cậu, lại dùng chóp mũi đỉnh đỉnh chóp mũi ướt sũng của cậu, an ủi, “Đừng khổ sở, hết thảy đều sẽ khá hơn.”
Hữu Xu ư ử kêu hai tiếng, một cái chân trước tựa như vô ý mà đặt lên cổ tay chủ tử, trộm thăm dò mạch đập hắn. Cách lúc hắn trúng độc đã qua rất nhiều năm, xem từ mạch tượng, thân thể hắn thực suy yếu, một hồi phong hàn cũng có khả năng đòi mạng. Nhưng Hữu Xu lại không biết đến tột cùng là hắn trúng độc gì, cũng không có cách nào phối ra giải dược tương ứng, mà thuốc giải độc bình thường thì hiệu quả cũng không tốt, chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị tận gốc. Vấn đề càng chủ yếu hơn là, một con chó đến tột cùng nên làm thế nào phối thuốc, bốc thuốc, sắc thuốc? Dùng bốn cái móng chó ngắn ngủn mập ú này hả? Hữu Xu mở móng chó ra, nhìn chằm chằm đệm thịt hoa mai màu phấn hồng, mập ú thịt, cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
Thất hoàng tử lại cực kỳ yêu thích móng vuốt của cậu, lập tức vuốt ve vài cái, lại đặt tới bên môi hôn hôn.
Nghiêm túc một chút, suy nghĩ chuyện gì đâu không! Hữu Xu dùng chân đạp hắn, đổi lại tiếng cười nhẹ liên tiếp.
“Đã lâu không nghe thấy hoàng nhi cười vui vẻ như thế.” Tuệ phi chậm rãi vào điện, đánh vỡ bầu không khí ấm áp vui vẻ giữa chủ sủng.
Thất hoàng tử biểu tình không thay đổi, màu mắt lại ảm đạm một chớp mắt, cảm thấy nhóc con trong lòng bàn tay trở nên cứng ngắc, sau đó xù lông, vội vàng che cái miệng nhỏ nhắn của cậu lại, lại vỗ nhè nhẹ lên mông cậu. Hữu Xu vốn không biết che giấu cảm xúc, chán ghét ai thì trên mặt sẽ lập tức biểu hiện ra ngoài, sau khi biến thành chó càng thêm yêu ghét rõ ràng, hận không thể nhào qua cắn Tuệ phi một ngụm. Nhưng cậu biết chủ tử đang giấu tài, liền xoay người, dùng mông đối diện đối phương, nhắm mắt làm ngơ.
Tuệ phi vẫn chưa phát hiện sóng ngầm mãnh liệt của hai chủ sủng, ngồi vào bên cạnh nhi tử, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa sợi tóc sau đầu hắn, thở dài nói, “Mới vừa rồi mẫu phi bảo ngươi tặng chó con cho lão bát, không phải là bởi vì mẫu phi bất công, mà là nghĩ rằng ngươi không thích chó mèo, lại ngại tấm lòng yêu con thành khẩn của phụ hoàng ngươi, không tiện cự tuyệt, nên mới nói vậy. Nhưng hiện tại xem ra là mẫu phi sai, ngươi và con chó rất hợp duyên, cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, mẫu phi cũng an tâm. Ngươi ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, mẫu phi hiểu rõ nhất là ngươi, năm nay vào hạ, mẫu phi vẫn sẽ đến Trấn Quốc tự tĩnh tu một tháng, cầu phúc cho ngươi, chỉ mong Phật tổ có thể hiển linh, cho ngươi đứng lên một lần nữa.”
Tuệ phi chính là như vậy, đánh một gậy cho một quả táo ngọt, vừa không muốn trả giá tâm lực, lại muốn người khác nhớ kỹ cái tốt của nàng ta. Kỳ thật cái gọi là tĩnh tu của nàng ta chỗ nào là cầu phúc cho mình? Bất quá chỉ là để lấy lòng thái hậu hết lòng tin theo phật giáo mà thôi. Chính bởi vì “tâm địa từ mẫu” và “tín ngưỡng thành kính” của nàng ta, mới khiến thái hậu nhìn nàng ta với cặp mắt khác xưa, từ đó đem quyền chấp chưởng giao cho nàng, hoàng hậu ngược lại thành bày trí. Vừa nghĩ thông suốt, thất hoàng tử cũng liền hoàn toàn hiểu rõ, trước kia còn vì Tuệ phi lãnh đạm mà cảm thấy thương tâm khổ sở, hiện tại lại đau thấu tim gan.
Hắn nhợt nhạt mỉm cười, cũng bắt đầu diễn trò, “Mẫu phi nói sao vậy, nhi thần sao lại trách ngài. Từ sau khi nhi thần trúng độc, thật sự là liên lụy ngài, làm hại ngài thay nhi thần cầu y hỏi dược, hối hả ngược xuôi, khổ không thể tả…”
“Ngươi lại nói sao vậy? Đều là người một nhà, há có thể dùng hai chữ ‘liên lụy’? Chỉ cần ngươi có thể tốt lên, dù mẫu phi giảm thọ mười năm cũng nguyện ý.” Tuệ phi kéo nhi tử vào trong ngực, giọng nói bi thương. Mấy đại cung nữ bên cạnh cũng đều đỏ hốc mắt, sôi nổi rơi lệ.
Thất hoàng tử cảm giác mình không phải là bị mẫu thân ôm lấy, mà là trên người quấn một con rắn độc, xúc cảm lạnh như băng dính dấp, làm người ta buồn nôn. Thật vất vả tiễn bước đối phương, hắn lập tức cởi ngoại bào, lại dùng khăn chà lau hai má, cổ, hai tay, hiển nhiên bị ghê tởm muốn hỏng. Hữu Xu đứng ở trên đầu gối hắn, sủa hai tiếng theo phương hướng Tuệ phi rời đi, sau đó vô cùng nhân tính hóa mà phỉ nhổ một ngụm.
“Động tác này ngươi học được từ chỗ nào vậy?” Thất hoàng tử lập tức quên cảm giác khó chịu, nhướng mày hỏi.
Với Âu Thái, ngục chủ thứ tư của ngươi đó. Hữu Xu sủa gâu gâu hai tiếng.
“Mặc dù có chút thô tục, nhưng mà thực đáng yêu.” Thất hoàng tử bị cậu chọc cười, đảo mắt liền đem những chuyện phiền lòng đó quẳng ra sau đầu. Hai chủ sủng bò lên giường, nô đùa với nhau một trận liền ôm nhau ngủ thật say.
Hôm sau, thất hoàng tử giấu quần áo ở tầng chót nhất rương sách, chuẩn bị mang đến thượng thư phòng. Tất cả đồ đạc của hắn đều là tự mình chuẩn bị, thái giám cung nữ chỉ cần đưa cơm đưa đồ ăn, đổ đổ nước ấm, công việc vô cùng thoải mái. Hữu Xu gục xuống bàn, đầu chôn ở trong bát, chút có chút không mà gặm thức ăn chó hương vị kỳ quái, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Cậu trộm liếc chủ tử một cái, thấy hắn đang vùi đầu ăn cháo, liền vươn một cái chân trước ra, mò mẫm về phía xửng bánh bao hấp.
“Nói qua bao nhiêu lần, thứ này ngươi không thể ăn.” Ở một khắc cuối cùng khi cậu sắp thành công, thất hoàng tử liền nắm lấy móng vuốt nho nhỏ của cậu.
Ngươi nhất định là cố ý! Không thể ăn vậy ngươi đặt ta qua một bên đi, làm chi muốn đặt ta trên bàn cơm? Ta là người, cái gì ta cũng có thể ăn! Hữu Xu gâu gâu kêu to với chủ tử, còn dùng răng sữa nhỏ nhỏ nhọn nhọn gặm đầu ngón tay hắn. Trong lòng thất hoàng tử cười đến ngã, trên mặt không chút nào hiện ra, gãi gãi cái cằm mập ù của cậu, trấn an nói, “Ngoan, đừng làm rộn.”
Cho ta ăn một ngụm đi? Chỉ một ngụm thôi? Hữu Xu nghiêng đầu, dùng tròng mắt ướt sũng chăm chú nhìn chủ tử, biểu tình cực kỳ đáng thương. Bị ánh mắt kích manh của cậu nhìn chăm chú đến chịu không nổi, thất hoàng tử không thể không nâng một bàn tay lên che mặt, miễn cho bị hấp dẫn, vành tai đã từ từ đỏ lên.
Hữu Xu thấy thế, ánh mắt càng thêm thấm ướt, hắn chắn bên trái liền vòng đến bên phải, tiếp tục nhìn chăm chú, chắn bên phải lại vòng sang bên trái, tóm lại là không chịu bỏ qua. Hai tay thất hoàng tử đều dùng tới, che mặt nhẹ nhàng rên rỉ. Ông trời ạ, nuôi một sủng vật rất biết làm nũng thật sự là một loại gánh nặng ngọt ngào. Cho nó, thì lo lắng nó sinh bệnh, không cho nó, thì trong lòng lại đau lòng đến lợi hại.
“Tiểu Thuận tử, tiểu Thuận tử!” Thất hoàng tử rốt cuộc thỏa hiệp, gọi tiểu thái giám canh ở ngoài điện vào, mệnh lệnh, “Hữu Xu thích ăn đồ ăn, sau này ngươi không cần phối chế mấy thứ thức ăn cho chó đó nữa, trực tiếp làm vài món ăn thích hợp cho nó, càng phong phú càng tốt, quy chế giống với bổn cung.”
Tiểu thái giám vui mừng khôn xiết, liên thanh đáp vâng. Chờ hắn ta lui ra, Hữu Xu khoan khoái kêu hai tiếng, sau đó bổ nhào vào trên mặt chủ tử bôi nước miếng, thuận tiện đem chút nước thịt dính trên khóe miệng hắn liếm đi. Thất hoàng tử vừa bực mình vừa buồn cười, bị cậu liếm đến cả người nóng lên, vội vàng bắt cậu ấn vào trong ngực, nhẹ nhàng đánh mông hai cái.
Sau khi ăn xong, hai chủ sủng đến phòng cách gian giải quyết vấn đề sinh lý. Thất hoàng tử có thể tự mình dùng bô, cũng không cần người khác hầu hạ, buộc chặt đai lưng liền nhìn chằm chằm Hữu Xu ngồi xổm trên cái bô nhỏ, trong mắt tràn đầy hứng thú. Hữu Xu đã cong mông lên, lại thật lâu không đợi được chủ tử lảng tránh.
Cậu sủa hai tiếng, thấy đối phương không có phản ứng, lại nâng chân trước lên làm động tác đuổi người đi.
“Ngươi đi đi, ta ở bên cạnh nhìn.” Thất hoàng tử cố nén ý cười.
Hai má Hữu Xu xấu hổ đến đỏ bừng, liên tục sủa, liên tục vẫy móng vuốt, cảm giác mình sắp nhịn không nổi, chỉ đành chạy vào trong phòng ngậm một cái khăn tay.
“Ngươi muốn làm gì?” Giọng thất hoàng tử hơi có chút quái dị.
Hữu Xu cũng không phản ứng tới hắn, trùm khăn trên đỉnh đầu, hình thành một cái lều nhỏ, nương theo cái lều che chắn cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề sinh lý, sau đó lại ngồi trên khăn cọ cọ, xem như chùi mông. Dù sao thì cái thứ này cũng có cung nữ đến giặt, ghê tởm cũng là ghê tởm các nàng.
Thấy Hữu Xu nhăn mũi chạy vội đi, rốt cuộc thất hoàng tử cười rộ ra tiếng. Hắn vô số lần cảm ơn trời cao, tại thời khắc tuyệt vọng gian nan như thế đưa Hữu Xu đến bên người. Nếu không có Hữu Xu làm bạn, hắn không biết hiện tại mình còn có thể cười được hay không, còn có thể dùng tâm tình bình tĩnh lạnh nhạt đối mặt với Song Tuyết điện và những người trong Cam Tuyền cung hay không. Có lẽ hắn sẽ thả một mồi lửa, đem hết thảy tội ác đốt sạch sẽ.
Hữu Xu mới vừa chạy đến cạnh bậc thang liền dừng lại, quẹo trái quẹo phải chính là không dám đi xuống. Bậc thang tổng cộng cao năm sáu thước, thoạt nhìn, giống như vách vực thẳm. Cậu không thể không ngồi xổm dưới đất, chờ đợi chủ tử có thú vui ác liệt không chút nào giảm bớt.
Đúng vào lúc này, một lão quỷ râu bạc bay bay qua, kinh ngạc nói, “Tiểu hậu sinh, sao ngươi lại trúng loại yêu thuật tạo súc này?”
“Ngươi nhìn ra được ta là người hả?” Hữu Xu rất đỗi vui mừng.
“Lão phu chết năm sáu trăm năm, yêu ma quỷ quái gì mà chưa thấy qua. Tiểu hậu sinh, ngươi còn ở trong cung làm gì? Nhanh chóng đi ra ngoài tìm người thi pháp giúp ngươi phá giải đi.” Vốn là tùy tiện hỏi, nào ngờ đối phương lại có thể nghe thấy, vả lại còn có thể giao lưu với mình, lão quỷ cũng vui mừng vô hạn, tốt bụng nhắc nhở
“Nếu bà ta đã hại ta, thì sao lại nguyện ý thay ta phá giải? Lão nhân gia, ngươi có biết phương pháp phá giải hay không?”
“Rất đơn giản, uống máu của người thi pháp là được.” Lão quỷ thật vất vả gặp được một đối tượng nói chuyện phiếm, liền không tính toán đi nơi khác nữa, nhắm mắt theo đuôi ở phía sau Hữu Xu. Lão thấy Hữu Xu được thất hoàng tử trân trọng ôm vào trong ngực, nơi này xoa xoa nơi kia hôn hôn, vì thế chợt nói, “Thà làm chó nhà giàu, hơn làm người nhà nghèo, khó trách ngươi không vội khôi phục hình người, hóa ra là ham an nhàn trong cung. Ngươi cũng coi như may mắn, trúng tạo súc thuật lại biến thành một tang tụ khuyển, chứ không phải súc vật, nếu không hiện tại đã sớm bị bán đến nông thôn cày ruộng rồi. Ngày tháng đó quả thật phải gọi là thảm, ăn không no, ngủ không ngon, mỗi ngày chịu roi, chờ đến lúc sắp mệt chết còn bị làm thịt ăn luôn.”
Trong lòng Hữu Xu nghĩ mà sợ không thôi, lại không quên phản bác, “Ta không phải ham phú quý. Thất hoàng tử và ta kết duyên ba đời, ta vốn dĩ chính là muốn tìm hắn báo đáp ân tình. Đúng rồi, ngươi có biết trước Đại Yến quốc có những triều đại gì không?”
Lão quỷ du đãng ở thế gian mấy trăm năm, tự nhiên kiến thức rộng rãi, đem những chuyện đã trải qua làm thành câu chuyện mà nói ra, vả lại càng nói càng hưng trí bừng bừng. Lúc này Hữu Xu mới ý thức được, nơi này đã không phải là thế giới nơi có Đại Dung quốc, cảnh tượng “thiên chi tương khuynh” quả thực đã xảy ra, mà mình và chủ tử may mắn phá tan vách ngăn không gian đi đến dị thế tồn tại. (mấy chương trước ta quên chú thích, “thiên chi tương khuynh” đại khái có nghĩa là bầu trời bị nghiêng, “khuynh” nghĩa là nghiêng đổ, sụp đổ)
Hóa ra ba mươi ba tầng trời lại thật sự tồn tại, vậy thì ba nghìn đại thế giới, ba nghìn tiểu thế giới tất nhiên cũng ở xung quanh. Hữu Xu ngẩng đầu nhìn trời, giống như đang tìm kiếm thế giới song song trong cùng một không gian, lại thấy một bàn tay thật lớn ụp xuống, che lấy tai mắt mũi miệng của cậu.
“Ăn no quá hả? Một buổi sáng đều ngẩn người.” Thất hoàng tử thực không quen bộ dạng an tĩnh của sủng vật cưng.
Hữu Xu vội vàng liếm liếm lòng bàn tay hắn, chóp mũi phát ra tiếng ư ử làm nũng. Thất hoàng tử vừa lòng cười cười, lão quỷ lại ra một thân da gà, thăm dò nói, “Mới vừa rồi là ta nhìn lầm đúng không? Kỳ thật ngươi vốn chính là một con chó, chứ không phải là trúng thuật tạo súc nhỉ?” Nếu không thì nào có người giả chó lại giả giống đến như vậy!
Trong xương cốt Hữu Xu vốn dĩ đã mang theo chút cẩu tính, đối với chủ tử trung thành và tận tâm, dính như sam, chẳng qua hiện tại bị phóng đại vô hạn mà thôi. Cậu xoay người qua, dùng mông đối diện với lão quỷ, tỏ vẻ mình không muốn nói chuyện với lão. Lão quỷ vội vàng cầu xin tha thứ, còn nói rất nhiều cung đình bí sự để hấp dẫn lực chú ý của cậu.
“Ta cho ngươi biết nha, hoàng hậu bị chứng ăn uống quá độ, lén lút ăn rất nhiều đồ ăn, ăn quá no liền dùng đầu ngón tay móc ra, ghê tởm cực kỳ. Lão phu hoài nghi thân thể của bà ta sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp. Đúng rồi, mẫu phi của chủ tử ngươi cũng không phải là người thiện lương gì, hoàng hậu có thể có hôm nay hoàn toàn do nàng ta ban tặng, ngay cả chân của chủ tử ngươi cũng là nàng ta hạ độc tàn phế, ngược lại giá họa lên đầu Hoàng quý phi. Hoàng thái hậu bên ngoài dốc lòng tu phật, kì thực là dâm loạn nhất, lại cấu kết với chính ca ca ruột thịt của mình, cứ cách nửa tháng liền ở trong phật đường lăn lộn một lần, tất cả Bồ Tát trên bàn thờ phật đều nhìn thấy…”
Lão quỷ thao thao bất tuyệt, Hữu Xu lại chỉ nghe vào một câu, vội vàng truy vấn, “Ngươi có biết chân tướng năm đó chủ tử ta trúng độc không?”
“Lão phu đương nhiên biết, việc này phát sinh ngay dưới mí mắt lão phu mà.”
“Vậy ngươi biết hắn trúng loại độc gì chứ?” Lúc Hữu Xu không tìm ra, có thể thấy dược liệu của thế giới này có chỗ đặc thù.
“Bề ngoài là trúng độc lang cực thảo, kì thực lại là chu đằng. Những thái y đó không có y thuật cao tuyệt như lão phu, lại không nhìn ra, dùng giải dược của lang cực thảo sau đó phản lại chu đằng hỗn hợp thành độc tố mới, cuối cùng khiến chủ tử ngươi trúng độc tàn phế. Đúng rồi, hiện tại thái y bắt mạch cho chủ tử ngươi đã bị Tuệ phi thu mua, nếu chủ tử ngươi tiếp tục uống dược mà hắn ta kê, sớm muộn gì cũng có một ngày chết oan chết uổng.” Lão quỷ không hổ là lão quỷ, cái gì cũng biết.
Hai mắt Hữu Xu rực sáng, vội hỏi, “Ngươi cũng biết y thuật à?”
“Nói ra sợ hù chết ngươi, lão phu chính là thần y Trương Tể Dân trong truyền thuyết, đã từng là đệ nhất quốc thủ Đại Chu triều!” Lão quỷ đắc ý dào dạt vuốt vuốt chòm râu. Khi nghiên cứu một loại dược mới, lão vất vả mà sinh bệnh chết, bởi vì vô cùng si mê y đạo, thế nên sinh ra chấp niệm, lúc này mới bị nhốt ở trong cung không được luân hồi.
Hữu Xu vừa mừng vừa sợ, vội vàng năn nỉ, “Trương thần y, ngài có biện pháp chữa khỏi cho chủ tử không? Chỉ cần chủ tử có thể đứng dậy lần nữa, bất luận trả cái giá gì ta cũng nguyện ý.”
Xem ra thật đúng là vào cung báo ân. Lão quỷ trong lòng cảm động, lại bất lực, “Tiểu hậu sinh, nói thật cho ngươi biết, chấp niệm của ta càng lúc càng mờ nhạt, thân hình cũng càng ngày càng mờ, thực nhanh liền phải biến mất.”
“Ta biết chế phù, ta giúp ngài chế mấy tấm âm dương nguyên khí phù bổ sung năng lượng, thế nào?”
“Chấp niệm và năng lượng không có quan hệ. Trên y đạo lão phu đã chạm được đỉnh núi, rốt cuộc không có gì vọng tưởng nữa.”
“Chạm được đỉnh núi? Ngài biết trị viêm ruột thừa, bệnh suyễn, bệnh hen, ho lao, bệnh tiểu đường không? Ngài biết mổ tim mổ bụng, thậm chí còn mở đầu ra không? Ngài có biết tay chân chặt đứt còn có thể khâu lại lần nữa hay không…” Hữu Xu bùm bùm báo ra một đống thuật ngữ y học hiện đại, tuy rằng phần lớn lão quỷ đều nghe không hiểu, nhưng cũng có thể mơ hồ hiểu rõ hàm nghĩa trong đó. Lão trầm mặc, một đường đều đang suy tư.
Hữu Xu biết, một khi cánh cửa thế giới mới bị đẩy ra, muốn đóng cửa lại liền khó khăn. Chờ lão quỷ kịp phản ứng, lão còn phải ở lại trong cung mấy trăm năm. Đến lúc đó lão muốn từ chỗ mình học được tri thức y học mới, nhất định phải chữa bệnh cho chủ tử.
Tâm tình trầm tĩnh lại, Hữu Xu ghé vào khuỷu tay chủ tử mỹ mãn ngủ thiếp đi, khi mở mắt đã sắp đến thượng thư phòng. Bát hoàng tử cách bọn họ thật xa bước nhanh đuổi theo, làm bộ làm tịch nói, “Hoàng huynh, ta tới giúp ngươi.” Dứt lời liền không hề phân trần mà đem xe lăn đẩy mạnh đi.
Cả người Hữu Xu đều xù lông, mũi hơi hơi kích thích, phát ra tiếng gào thét tràn ngập địch ý. Thất hoàng tử ôm cậu lên, thấp giọng nói, “Đừng sợ, thời gian này mỗi ngày hắn đều phải làm bộ huynh hữu đệ cung, sẽ không động tay chân gì khác.”
Lúc này Hữu Xu mới trầm tĩnh lại, nâng mắt nhìn, quả nhiên thấy thái phó đang mỉm cười với bát hoàng tử, trên mặt tràn đầy ý thưởng thức.
“Ai, bát hoàng tử này thật đúng là ngụy quân tử.” Lão quỷ vẫn chưa từng mở miệng bỗng nhiên bay lên, nịnh nọt nói, “Hữu Xu, ngươi có muốn chữa khỏi cho chủ tử ngươi không? Có muốn biết động tĩnh trong Cam Tuyền cung hay không? Có muốn thời thời khắc khắc giám thị bát hoàng tử và những hoàng tử còn lại không? Mấy việc đó lão phu đều có thể giúp ngươi làm thỏa đáng.”
Hữu Xu cố nén không đáp lại, đuôi lại không thể khống chế mà lay động.
Lão quỷ không ngừng cố gắng, “Ngươi đừng không mở miệng nói chứ! Đối với chuyện năm đó bát hoàng tử cũng biết, hắn và Tuệ phi đều hận chủ tử ngươi không thể chết sớm một chút! Nếu không phải chủ tử ngươi có thể giúp Tuệ phi củng cố sủng ái, còn có thể khiến cho Hoàng Thượng thương tiếc mẫu tử bọn họ gấp đôi, đã sớm chỉ còn một bộ xương khô!”
“Được rồi, việc này giao cho ngươi làm, làm thỏa đáng mỗi một chuyện ta sẽ dạy ngươi một chút. Để tỏ vẻ thành ý, trước tiên ta cho ngươi một bí phương trị liệu bệnh thương hàn, ngươi nhớ một chút.” Hữu Xu buông lỏng, đuôi vẫy càng nhanh.
Một hồn một chó đạt thành hiệp nghị, lúc này mới cùng thất hoàng tử lên lớp. Hữu Xu ngậm từng quyển từng quyển tứ thư ngũ kinh từ tong rương sách ra, chỉnh tề đặt lên bàn, lại ngậm một cây bút lông, nghiêng đầu chọt chọt trong nghiên mực, sau đó giống như hiến vật quý mà đưa tới trước mặt chủ tử.
“Hữu Xu thật ngoan.” Thất hoàng tử cười đến xán lạn, những hoàng tử còn lại đều nóng mắt không thôi. Bọn họ đã sớm nghe nói trong cung có một con tang tụ khuyển vô cùng trân quý, bị phụ hoàng đưa đến Cam Tuyền cung, hôm nay vừa thấy, quả nhiên đáng yêu như đồn đãi, hơn nữa vô cùng thông minh nhu thuận. Nhìn thất hoàng tử như vậy, miệng đều sắp kéo đến lỗ tai.
Xuất phát từ lòng ganh tỵ, một vị hoàng tử nhấc tay nói, “Thái phó, thượng thư phòng là nơi dạy học, há có thể cho súc sinh vào hồ nháo?”
Ý cười trên mặt thất hoàng tử nhanh chóng thối lui, đang muốn mở miệng cầu tình, thái phó đã khoát tay nói, “Thất điện hạ, mang con chó ra ngoài đi. Thượng thư phòng có quy củ của thượng thư phòng, không thể vì ngươi mà khoan thứ.”
“Khởi bẩm thái phó, tính tình Hữu Xu cực kỳ nhu thuận, sẽ không quấy rầy đến người khác.” Thất hoàng tử vẻ mặt cầu xin, đây là lần đầu tiên hắn yếu thế trước mặt người khác.
Thái phó bất vi sở động, trực tiếp sai người ôm chó con đi ngoài. Hữu Xu không muốn làm cho chủ tử khó xử, cũng không muốn bị người xa lạ đụng chạm, móng vuốt nhỏ ôm lấy vạt áo hắn, chậm rãi trượt xuống, lúc chạy tới cửa kêu gâu gâu hai tiếng, ý là lúc học xong ta tới đón ngươi.
Thất hoàng tử thế mà lại nghe hiểu, gắng gượng cười cười, lại xua tay với tiểu Thuận tử, lệnh hắn ta trông nom tốt Hữu Xu. Quay đầu trở lại, đối diện với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của các huynh đệ, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một luồng thô bạo. Vốn không nên là như vậy, hắn không nên bị người ta tùy ý bài bố đùa bỡn, giày xéo ức hiếp, khiến Hữu Xu cũng chịu khổ theo. Hắn hẳn là phải trở nên càng cường đại, càng cao cao tại thượng, thậm chí ngay cả phụ hoàng cũng không thể áp chế. Như vậy, dù hắn có mang Hữu Xu vào triều, ai lại dám trách móc một câu nửa chữ?
Cái ý tưởng này vừa mới toát ra liền chiếm đầy toàn bộ trái tim thất hoàng tử, khiến hắn giống như mê muội khó có thể tiêu tan. Trong lúc hoảng hốt, hắn nghe thấy thái phó bố trí một bài tập, yêu cầu mọi người viết một bài sách luận, đề mục là “giải vây Long Thành”.
Đại Yến quốc và Trịnh quốc lân cận là quan hệ đối địch, ngươi tới ta đi đã đánh trận trên trăm năm, đều có thắng thua. Sáu mươi năm trước Đại Yến quốc thảm bại bởi Trịnh quốc, vứt bỏ mười tòa thành trì bao gồm cả Long Thành. Hai năm trước, Oai Vũ tướng quân đại thắng Trịnh quốc, đoạt lại mười thành, nhưng dân chúng trong thành cũng đã bị nô lệ hoá, không chịu thừa nhận mình là dân Đại Yến, mà còn liên tiếp bùng nổ khởi nghĩa. Long Thành là đứng đầu mười thành, nơi này vừa loạn, chín thành còn lại cũng náo động theo, dù đánh thắng trận này lại có ý tứ gì, vẫn mất nhiều hơn được. Vả lại có Trịnh quốc âm thầm thúc đẩy, ý muốn binh bất huyết nhận* mà xúi giục mười thành, hơn nữa mắt thấy liền muốn thành công.
*Binh bất huyết nhận: không trải qua chiến đấu liền dễ dàng nhận được thắng lợi.
Cảnh đế vì thế mà phiền nhiễu hồi lâu, hỏi khắp triều thần cũng không thể cho ra một biện pháp tốt. Dùng võ lực trấn áp không được, sẽ chỉ làm dân chúng mười thành càng thêm phản cảm với Đại Yến quốc, từ đó phản động; cầu hòa cũng không được, sẽ tổn hại cực lớn với lợi ích Đại Yến quốc, từ đó bôi nhọ tôn nghiêm hoàng thất. Văn võ đều không thể giải quyết nên mới có câu hỏi hôm nay của thái phó, đề bài này nhìn bề ngoài là bài tập, kì thực là Cảnh đế kiểm tra chư vị hoàng tử.
Các hoàng tử có nhiều chú ý với triều chính, tự nhiên cũng hiểu rõ nội tình trong đó, lúc viết ra đều cực kỳ nghiêm túc.
Thất hoàng tử đã nửa tàn phế, để an an ổn ổn mà sống, cũng để khiến lão bát có vẻ càng thêm chói mắt, bình thường đều không biểu hiện mình. Bài tập của hắn xưa nay đều không tốt không xấu, lời bình mà thái phó cho hắn cũng đều là tài đức bình thường, nhưng hiện tại, hắn quyết định thay đổi hiện trạng đó. Hắn muốn triển lộ ra bản thân mình chân chính để đạt được chú ý của phụ hoàng. Ngày xưa quả thật hắn sống khiêm tốn, đổi lại cũng không phải là an ổn và trân trọng, mà là vô tình lợi dụng, thậm chí còn mưu sát.
Nếu như không có Hữu Xu, hắn có lẽ sẽ nhận mệnh, nhưng hiện tại không được. Thất hoàng tử nhắm mắt, khi mở ra hai mắt đã vô cùng sắc bén, bỏ qua thể chữ nhỏ trâm hoa đã từng sử dụng, đổi thành chữ thảo thiết họa ngân câu*, từng câu từng chữ viết, “Giải vây Long Thành, sách này có ba: hạ sách, lấy bạo chế bạo; trung sách, phân hoá ly gián; thượng sách, dùng lực đả lực, chia để trị. Trung, hạ nhị sách làm nhiều mà hiệu quả ít, thứ cho không đề cập tới, ở đây chỉ nói thượng sách…”
*Thiết họa ngân câu: hình dung thư pháp vừa mạnh mẽ vừa mềm mại.
Thái phó vốn là tùy tiện đi một chút, khi thoáng nhìn văn vẻ của thất hoàng tử không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ, trong lòng liên tiếp khen tuyệt diệu.
“Bộ dạng này của ta có phải thực đáng sợ hay không?” Hắn chỉ vào hai chân cực kỳ tái nhợt gầy yếu, đã phô bày ra dấu hiệu héo rút của mình, ra vẻ thoải mái hỏi.
Hữu Xu ngồi xổm bên cạnh bình phong nhìn hắn, nghe lời ấy vội vàng lắc đầu, phát ra tiếng hừ nhỏ cực kỳ nặng nề. Sao lại cảm thấy đáng sợ chứ? Đau lòng còn không kịp.
“Đây là sắp khóc nhè sao?” Thất hoàng tử ôm chó con vào trong ngực, dùng hai má cọ cọ cái đầu lông xù của cậu, lại dùng chóp mũi đỉnh đỉnh chóp mũi ướt sũng của cậu, an ủi, “Đừng khổ sở, hết thảy đều sẽ khá hơn.”
Hữu Xu ư ử kêu hai tiếng, một cái chân trước tựa như vô ý mà đặt lên cổ tay chủ tử, trộm thăm dò mạch đập hắn. Cách lúc hắn trúng độc đã qua rất nhiều năm, xem từ mạch tượng, thân thể hắn thực suy yếu, một hồi phong hàn cũng có khả năng đòi mạng. Nhưng Hữu Xu lại không biết đến tột cùng là hắn trúng độc gì, cũng không có cách nào phối ra giải dược tương ứng, mà thuốc giải độc bình thường thì hiệu quả cũng không tốt, chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị tận gốc. Vấn đề càng chủ yếu hơn là, một con chó đến tột cùng nên làm thế nào phối thuốc, bốc thuốc, sắc thuốc? Dùng bốn cái móng chó ngắn ngủn mập ú này hả? Hữu Xu mở móng chó ra, nhìn chằm chằm đệm thịt hoa mai màu phấn hồng, mập ú thịt, cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
Thất hoàng tử lại cực kỳ yêu thích móng vuốt của cậu, lập tức vuốt ve vài cái, lại đặt tới bên môi hôn hôn.
Nghiêm túc một chút, suy nghĩ chuyện gì đâu không! Hữu Xu dùng chân đạp hắn, đổi lại tiếng cười nhẹ liên tiếp.
“Đã lâu không nghe thấy hoàng nhi cười vui vẻ như thế.” Tuệ phi chậm rãi vào điện, đánh vỡ bầu không khí ấm áp vui vẻ giữa chủ sủng.
Thất hoàng tử biểu tình không thay đổi, màu mắt lại ảm đạm một chớp mắt, cảm thấy nhóc con trong lòng bàn tay trở nên cứng ngắc, sau đó xù lông, vội vàng che cái miệng nhỏ nhắn của cậu lại, lại vỗ nhè nhẹ lên mông cậu. Hữu Xu vốn không biết che giấu cảm xúc, chán ghét ai thì trên mặt sẽ lập tức biểu hiện ra ngoài, sau khi biến thành chó càng thêm yêu ghét rõ ràng, hận không thể nhào qua cắn Tuệ phi một ngụm. Nhưng cậu biết chủ tử đang giấu tài, liền xoay người, dùng mông đối diện đối phương, nhắm mắt làm ngơ.
Tuệ phi vẫn chưa phát hiện sóng ngầm mãnh liệt của hai chủ sủng, ngồi vào bên cạnh nhi tử, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa sợi tóc sau đầu hắn, thở dài nói, “Mới vừa rồi mẫu phi bảo ngươi tặng chó con cho lão bát, không phải là bởi vì mẫu phi bất công, mà là nghĩ rằng ngươi không thích chó mèo, lại ngại tấm lòng yêu con thành khẩn của phụ hoàng ngươi, không tiện cự tuyệt, nên mới nói vậy. Nhưng hiện tại xem ra là mẫu phi sai, ngươi và con chó rất hợp duyên, cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, mẫu phi cũng an tâm. Ngươi ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, mẫu phi hiểu rõ nhất là ngươi, năm nay vào hạ, mẫu phi vẫn sẽ đến Trấn Quốc tự tĩnh tu một tháng, cầu phúc cho ngươi, chỉ mong Phật tổ có thể hiển linh, cho ngươi đứng lên một lần nữa.”
Tuệ phi chính là như vậy, đánh một gậy cho một quả táo ngọt, vừa không muốn trả giá tâm lực, lại muốn người khác nhớ kỹ cái tốt của nàng ta. Kỳ thật cái gọi là tĩnh tu của nàng ta chỗ nào là cầu phúc cho mình? Bất quá chỉ là để lấy lòng thái hậu hết lòng tin theo phật giáo mà thôi. Chính bởi vì “tâm địa từ mẫu” và “tín ngưỡng thành kính” của nàng ta, mới khiến thái hậu nhìn nàng ta với cặp mắt khác xưa, từ đó đem quyền chấp chưởng giao cho nàng, hoàng hậu ngược lại thành bày trí. Vừa nghĩ thông suốt, thất hoàng tử cũng liền hoàn toàn hiểu rõ, trước kia còn vì Tuệ phi lãnh đạm mà cảm thấy thương tâm khổ sở, hiện tại lại đau thấu tim gan.
Hắn nhợt nhạt mỉm cười, cũng bắt đầu diễn trò, “Mẫu phi nói sao vậy, nhi thần sao lại trách ngài. Từ sau khi nhi thần trúng độc, thật sự là liên lụy ngài, làm hại ngài thay nhi thần cầu y hỏi dược, hối hả ngược xuôi, khổ không thể tả…”
“Ngươi lại nói sao vậy? Đều là người một nhà, há có thể dùng hai chữ ‘liên lụy’? Chỉ cần ngươi có thể tốt lên, dù mẫu phi giảm thọ mười năm cũng nguyện ý.” Tuệ phi kéo nhi tử vào trong ngực, giọng nói bi thương. Mấy đại cung nữ bên cạnh cũng đều đỏ hốc mắt, sôi nổi rơi lệ.
Thất hoàng tử cảm giác mình không phải là bị mẫu thân ôm lấy, mà là trên người quấn một con rắn độc, xúc cảm lạnh như băng dính dấp, làm người ta buồn nôn. Thật vất vả tiễn bước đối phương, hắn lập tức cởi ngoại bào, lại dùng khăn chà lau hai má, cổ, hai tay, hiển nhiên bị ghê tởm muốn hỏng. Hữu Xu đứng ở trên đầu gối hắn, sủa hai tiếng theo phương hướng Tuệ phi rời đi, sau đó vô cùng nhân tính hóa mà phỉ nhổ một ngụm.
“Động tác này ngươi học được từ chỗ nào vậy?” Thất hoàng tử lập tức quên cảm giác khó chịu, nhướng mày hỏi.
Với Âu Thái, ngục chủ thứ tư của ngươi đó. Hữu Xu sủa gâu gâu hai tiếng.
“Mặc dù có chút thô tục, nhưng mà thực đáng yêu.” Thất hoàng tử bị cậu chọc cười, đảo mắt liền đem những chuyện phiền lòng đó quẳng ra sau đầu. Hai chủ sủng bò lên giường, nô đùa với nhau một trận liền ôm nhau ngủ thật say.
Hôm sau, thất hoàng tử giấu quần áo ở tầng chót nhất rương sách, chuẩn bị mang đến thượng thư phòng. Tất cả đồ đạc của hắn đều là tự mình chuẩn bị, thái giám cung nữ chỉ cần đưa cơm đưa đồ ăn, đổ đổ nước ấm, công việc vô cùng thoải mái. Hữu Xu gục xuống bàn, đầu chôn ở trong bát, chút có chút không mà gặm thức ăn chó hương vị kỳ quái, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Cậu trộm liếc chủ tử một cái, thấy hắn đang vùi đầu ăn cháo, liền vươn một cái chân trước ra, mò mẫm về phía xửng bánh bao hấp.
“Nói qua bao nhiêu lần, thứ này ngươi không thể ăn.” Ở một khắc cuối cùng khi cậu sắp thành công, thất hoàng tử liền nắm lấy móng vuốt nho nhỏ của cậu.
Ngươi nhất định là cố ý! Không thể ăn vậy ngươi đặt ta qua một bên đi, làm chi muốn đặt ta trên bàn cơm? Ta là người, cái gì ta cũng có thể ăn! Hữu Xu gâu gâu kêu to với chủ tử, còn dùng răng sữa nhỏ nhỏ nhọn nhọn gặm đầu ngón tay hắn. Trong lòng thất hoàng tử cười đến ngã, trên mặt không chút nào hiện ra, gãi gãi cái cằm mập ù của cậu, trấn an nói, “Ngoan, đừng làm rộn.”
Cho ta ăn một ngụm đi? Chỉ một ngụm thôi? Hữu Xu nghiêng đầu, dùng tròng mắt ướt sũng chăm chú nhìn chủ tử, biểu tình cực kỳ đáng thương. Bị ánh mắt kích manh của cậu nhìn chăm chú đến chịu không nổi, thất hoàng tử không thể không nâng một bàn tay lên che mặt, miễn cho bị hấp dẫn, vành tai đã từ từ đỏ lên.
Hữu Xu thấy thế, ánh mắt càng thêm thấm ướt, hắn chắn bên trái liền vòng đến bên phải, tiếp tục nhìn chăm chú, chắn bên phải lại vòng sang bên trái, tóm lại là không chịu bỏ qua. Hai tay thất hoàng tử đều dùng tới, che mặt nhẹ nhàng rên rỉ. Ông trời ạ, nuôi một sủng vật rất biết làm nũng thật sự là một loại gánh nặng ngọt ngào. Cho nó, thì lo lắng nó sinh bệnh, không cho nó, thì trong lòng lại đau lòng đến lợi hại.
“Tiểu Thuận tử, tiểu Thuận tử!” Thất hoàng tử rốt cuộc thỏa hiệp, gọi tiểu thái giám canh ở ngoài điện vào, mệnh lệnh, “Hữu Xu thích ăn đồ ăn, sau này ngươi không cần phối chế mấy thứ thức ăn cho chó đó nữa, trực tiếp làm vài món ăn thích hợp cho nó, càng phong phú càng tốt, quy chế giống với bổn cung.”
Tiểu thái giám vui mừng khôn xiết, liên thanh đáp vâng. Chờ hắn ta lui ra, Hữu Xu khoan khoái kêu hai tiếng, sau đó bổ nhào vào trên mặt chủ tử bôi nước miếng, thuận tiện đem chút nước thịt dính trên khóe miệng hắn liếm đi. Thất hoàng tử vừa bực mình vừa buồn cười, bị cậu liếm đến cả người nóng lên, vội vàng bắt cậu ấn vào trong ngực, nhẹ nhàng đánh mông hai cái.
Sau khi ăn xong, hai chủ sủng đến phòng cách gian giải quyết vấn đề sinh lý. Thất hoàng tử có thể tự mình dùng bô, cũng không cần người khác hầu hạ, buộc chặt đai lưng liền nhìn chằm chằm Hữu Xu ngồi xổm trên cái bô nhỏ, trong mắt tràn đầy hứng thú. Hữu Xu đã cong mông lên, lại thật lâu không đợi được chủ tử lảng tránh.
Cậu sủa hai tiếng, thấy đối phương không có phản ứng, lại nâng chân trước lên làm động tác đuổi người đi.
“Ngươi đi đi, ta ở bên cạnh nhìn.” Thất hoàng tử cố nén ý cười.
Hai má Hữu Xu xấu hổ đến đỏ bừng, liên tục sủa, liên tục vẫy móng vuốt, cảm giác mình sắp nhịn không nổi, chỉ đành chạy vào trong phòng ngậm một cái khăn tay.
“Ngươi muốn làm gì?” Giọng thất hoàng tử hơi có chút quái dị.
Hữu Xu cũng không phản ứng tới hắn, trùm khăn trên đỉnh đầu, hình thành một cái lều nhỏ, nương theo cái lều che chắn cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề sinh lý, sau đó lại ngồi trên khăn cọ cọ, xem như chùi mông. Dù sao thì cái thứ này cũng có cung nữ đến giặt, ghê tởm cũng là ghê tởm các nàng.
Thấy Hữu Xu nhăn mũi chạy vội đi, rốt cuộc thất hoàng tử cười rộ ra tiếng. Hắn vô số lần cảm ơn trời cao, tại thời khắc tuyệt vọng gian nan như thế đưa Hữu Xu đến bên người. Nếu không có Hữu Xu làm bạn, hắn không biết hiện tại mình còn có thể cười được hay không, còn có thể dùng tâm tình bình tĩnh lạnh nhạt đối mặt với Song Tuyết điện và những người trong Cam Tuyền cung hay không. Có lẽ hắn sẽ thả một mồi lửa, đem hết thảy tội ác đốt sạch sẽ.
Hữu Xu mới vừa chạy đến cạnh bậc thang liền dừng lại, quẹo trái quẹo phải chính là không dám đi xuống. Bậc thang tổng cộng cao năm sáu thước, thoạt nhìn, giống như vách vực thẳm. Cậu không thể không ngồi xổm dưới đất, chờ đợi chủ tử có thú vui ác liệt không chút nào giảm bớt.
Đúng vào lúc này, một lão quỷ râu bạc bay bay qua, kinh ngạc nói, “Tiểu hậu sinh, sao ngươi lại trúng loại yêu thuật tạo súc này?”
“Ngươi nhìn ra được ta là người hả?” Hữu Xu rất đỗi vui mừng.
“Lão phu chết năm sáu trăm năm, yêu ma quỷ quái gì mà chưa thấy qua. Tiểu hậu sinh, ngươi còn ở trong cung làm gì? Nhanh chóng đi ra ngoài tìm người thi pháp giúp ngươi phá giải đi.” Vốn là tùy tiện hỏi, nào ngờ đối phương lại có thể nghe thấy, vả lại còn có thể giao lưu với mình, lão quỷ cũng vui mừng vô hạn, tốt bụng nhắc nhở
“Nếu bà ta đã hại ta, thì sao lại nguyện ý thay ta phá giải? Lão nhân gia, ngươi có biết phương pháp phá giải hay không?”
“Rất đơn giản, uống máu của người thi pháp là được.” Lão quỷ thật vất vả gặp được một đối tượng nói chuyện phiếm, liền không tính toán đi nơi khác nữa, nhắm mắt theo đuôi ở phía sau Hữu Xu. Lão thấy Hữu Xu được thất hoàng tử trân trọng ôm vào trong ngực, nơi này xoa xoa nơi kia hôn hôn, vì thế chợt nói, “Thà làm chó nhà giàu, hơn làm người nhà nghèo, khó trách ngươi không vội khôi phục hình người, hóa ra là ham an nhàn trong cung. Ngươi cũng coi như may mắn, trúng tạo súc thuật lại biến thành một tang tụ khuyển, chứ không phải súc vật, nếu không hiện tại đã sớm bị bán đến nông thôn cày ruộng rồi. Ngày tháng đó quả thật phải gọi là thảm, ăn không no, ngủ không ngon, mỗi ngày chịu roi, chờ đến lúc sắp mệt chết còn bị làm thịt ăn luôn.”
Trong lòng Hữu Xu nghĩ mà sợ không thôi, lại không quên phản bác, “Ta không phải ham phú quý. Thất hoàng tử và ta kết duyên ba đời, ta vốn dĩ chính là muốn tìm hắn báo đáp ân tình. Đúng rồi, ngươi có biết trước Đại Yến quốc có những triều đại gì không?”
Lão quỷ du đãng ở thế gian mấy trăm năm, tự nhiên kiến thức rộng rãi, đem những chuyện đã trải qua làm thành câu chuyện mà nói ra, vả lại càng nói càng hưng trí bừng bừng. Lúc này Hữu Xu mới ý thức được, nơi này đã không phải là thế giới nơi có Đại Dung quốc, cảnh tượng “thiên chi tương khuynh” quả thực đã xảy ra, mà mình và chủ tử may mắn phá tan vách ngăn không gian đi đến dị thế tồn tại. (mấy chương trước ta quên chú thích, “thiên chi tương khuynh” đại khái có nghĩa là bầu trời bị nghiêng, “khuynh” nghĩa là nghiêng đổ, sụp đổ)
Hóa ra ba mươi ba tầng trời lại thật sự tồn tại, vậy thì ba nghìn đại thế giới, ba nghìn tiểu thế giới tất nhiên cũng ở xung quanh. Hữu Xu ngẩng đầu nhìn trời, giống như đang tìm kiếm thế giới song song trong cùng một không gian, lại thấy một bàn tay thật lớn ụp xuống, che lấy tai mắt mũi miệng của cậu.
“Ăn no quá hả? Một buổi sáng đều ngẩn người.” Thất hoàng tử thực không quen bộ dạng an tĩnh của sủng vật cưng.
Hữu Xu vội vàng liếm liếm lòng bàn tay hắn, chóp mũi phát ra tiếng ư ử làm nũng. Thất hoàng tử vừa lòng cười cười, lão quỷ lại ra một thân da gà, thăm dò nói, “Mới vừa rồi là ta nhìn lầm đúng không? Kỳ thật ngươi vốn chính là một con chó, chứ không phải là trúng thuật tạo súc nhỉ?” Nếu không thì nào có người giả chó lại giả giống đến như vậy!
Trong xương cốt Hữu Xu vốn dĩ đã mang theo chút cẩu tính, đối với chủ tử trung thành và tận tâm, dính như sam, chẳng qua hiện tại bị phóng đại vô hạn mà thôi. Cậu xoay người qua, dùng mông đối diện với lão quỷ, tỏ vẻ mình không muốn nói chuyện với lão. Lão quỷ vội vàng cầu xin tha thứ, còn nói rất nhiều cung đình bí sự để hấp dẫn lực chú ý của cậu.
“Ta cho ngươi biết nha, hoàng hậu bị chứng ăn uống quá độ, lén lút ăn rất nhiều đồ ăn, ăn quá no liền dùng đầu ngón tay móc ra, ghê tởm cực kỳ. Lão phu hoài nghi thân thể của bà ta sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp. Đúng rồi, mẫu phi của chủ tử ngươi cũng không phải là người thiện lương gì, hoàng hậu có thể có hôm nay hoàn toàn do nàng ta ban tặng, ngay cả chân của chủ tử ngươi cũng là nàng ta hạ độc tàn phế, ngược lại giá họa lên đầu Hoàng quý phi. Hoàng thái hậu bên ngoài dốc lòng tu phật, kì thực là dâm loạn nhất, lại cấu kết với chính ca ca ruột thịt của mình, cứ cách nửa tháng liền ở trong phật đường lăn lộn một lần, tất cả Bồ Tát trên bàn thờ phật đều nhìn thấy…”
Lão quỷ thao thao bất tuyệt, Hữu Xu lại chỉ nghe vào một câu, vội vàng truy vấn, “Ngươi có biết chân tướng năm đó chủ tử ta trúng độc không?”
“Lão phu đương nhiên biết, việc này phát sinh ngay dưới mí mắt lão phu mà.”
“Vậy ngươi biết hắn trúng loại độc gì chứ?” Lúc Hữu Xu không tìm ra, có thể thấy dược liệu của thế giới này có chỗ đặc thù.
“Bề ngoài là trúng độc lang cực thảo, kì thực lại là chu đằng. Những thái y đó không có y thuật cao tuyệt như lão phu, lại không nhìn ra, dùng giải dược của lang cực thảo sau đó phản lại chu đằng hỗn hợp thành độc tố mới, cuối cùng khiến chủ tử ngươi trúng độc tàn phế. Đúng rồi, hiện tại thái y bắt mạch cho chủ tử ngươi đã bị Tuệ phi thu mua, nếu chủ tử ngươi tiếp tục uống dược mà hắn ta kê, sớm muộn gì cũng có một ngày chết oan chết uổng.” Lão quỷ không hổ là lão quỷ, cái gì cũng biết.
Hai mắt Hữu Xu rực sáng, vội hỏi, “Ngươi cũng biết y thuật à?”
“Nói ra sợ hù chết ngươi, lão phu chính là thần y Trương Tể Dân trong truyền thuyết, đã từng là đệ nhất quốc thủ Đại Chu triều!” Lão quỷ đắc ý dào dạt vuốt vuốt chòm râu. Khi nghiên cứu một loại dược mới, lão vất vả mà sinh bệnh chết, bởi vì vô cùng si mê y đạo, thế nên sinh ra chấp niệm, lúc này mới bị nhốt ở trong cung không được luân hồi.
Hữu Xu vừa mừng vừa sợ, vội vàng năn nỉ, “Trương thần y, ngài có biện pháp chữa khỏi cho chủ tử không? Chỉ cần chủ tử có thể đứng dậy lần nữa, bất luận trả cái giá gì ta cũng nguyện ý.”
Xem ra thật đúng là vào cung báo ân. Lão quỷ trong lòng cảm động, lại bất lực, “Tiểu hậu sinh, nói thật cho ngươi biết, chấp niệm của ta càng lúc càng mờ nhạt, thân hình cũng càng ngày càng mờ, thực nhanh liền phải biến mất.”
“Ta biết chế phù, ta giúp ngài chế mấy tấm âm dương nguyên khí phù bổ sung năng lượng, thế nào?”
“Chấp niệm và năng lượng không có quan hệ. Trên y đạo lão phu đã chạm được đỉnh núi, rốt cuộc không có gì vọng tưởng nữa.”
“Chạm được đỉnh núi? Ngài biết trị viêm ruột thừa, bệnh suyễn, bệnh hen, ho lao, bệnh tiểu đường không? Ngài biết mổ tim mổ bụng, thậm chí còn mở đầu ra không? Ngài có biết tay chân chặt đứt còn có thể khâu lại lần nữa hay không…” Hữu Xu bùm bùm báo ra một đống thuật ngữ y học hiện đại, tuy rằng phần lớn lão quỷ đều nghe không hiểu, nhưng cũng có thể mơ hồ hiểu rõ hàm nghĩa trong đó. Lão trầm mặc, một đường đều đang suy tư.
Hữu Xu biết, một khi cánh cửa thế giới mới bị đẩy ra, muốn đóng cửa lại liền khó khăn. Chờ lão quỷ kịp phản ứng, lão còn phải ở lại trong cung mấy trăm năm. Đến lúc đó lão muốn từ chỗ mình học được tri thức y học mới, nhất định phải chữa bệnh cho chủ tử.
Tâm tình trầm tĩnh lại, Hữu Xu ghé vào khuỷu tay chủ tử mỹ mãn ngủ thiếp đi, khi mở mắt đã sắp đến thượng thư phòng. Bát hoàng tử cách bọn họ thật xa bước nhanh đuổi theo, làm bộ làm tịch nói, “Hoàng huynh, ta tới giúp ngươi.” Dứt lời liền không hề phân trần mà đem xe lăn đẩy mạnh đi.
Cả người Hữu Xu đều xù lông, mũi hơi hơi kích thích, phát ra tiếng gào thét tràn ngập địch ý. Thất hoàng tử ôm cậu lên, thấp giọng nói, “Đừng sợ, thời gian này mỗi ngày hắn đều phải làm bộ huynh hữu đệ cung, sẽ không động tay chân gì khác.”
Lúc này Hữu Xu mới trầm tĩnh lại, nâng mắt nhìn, quả nhiên thấy thái phó đang mỉm cười với bát hoàng tử, trên mặt tràn đầy ý thưởng thức.
“Ai, bát hoàng tử này thật đúng là ngụy quân tử.” Lão quỷ vẫn chưa từng mở miệng bỗng nhiên bay lên, nịnh nọt nói, “Hữu Xu, ngươi có muốn chữa khỏi cho chủ tử ngươi không? Có muốn biết động tĩnh trong Cam Tuyền cung hay không? Có muốn thời thời khắc khắc giám thị bát hoàng tử và những hoàng tử còn lại không? Mấy việc đó lão phu đều có thể giúp ngươi làm thỏa đáng.”
Hữu Xu cố nén không đáp lại, đuôi lại không thể khống chế mà lay động.
Lão quỷ không ngừng cố gắng, “Ngươi đừng không mở miệng nói chứ! Đối với chuyện năm đó bát hoàng tử cũng biết, hắn và Tuệ phi đều hận chủ tử ngươi không thể chết sớm một chút! Nếu không phải chủ tử ngươi có thể giúp Tuệ phi củng cố sủng ái, còn có thể khiến cho Hoàng Thượng thương tiếc mẫu tử bọn họ gấp đôi, đã sớm chỉ còn một bộ xương khô!”
“Được rồi, việc này giao cho ngươi làm, làm thỏa đáng mỗi một chuyện ta sẽ dạy ngươi một chút. Để tỏ vẻ thành ý, trước tiên ta cho ngươi một bí phương trị liệu bệnh thương hàn, ngươi nhớ một chút.” Hữu Xu buông lỏng, đuôi vẫy càng nhanh.
Một hồn một chó đạt thành hiệp nghị, lúc này mới cùng thất hoàng tử lên lớp. Hữu Xu ngậm từng quyển từng quyển tứ thư ngũ kinh từ tong rương sách ra, chỉnh tề đặt lên bàn, lại ngậm một cây bút lông, nghiêng đầu chọt chọt trong nghiên mực, sau đó giống như hiến vật quý mà đưa tới trước mặt chủ tử.
“Hữu Xu thật ngoan.” Thất hoàng tử cười đến xán lạn, những hoàng tử còn lại đều nóng mắt không thôi. Bọn họ đã sớm nghe nói trong cung có một con tang tụ khuyển vô cùng trân quý, bị phụ hoàng đưa đến Cam Tuyền cung, hôm nay vừa thấy, quả nhiên đáng yêu như đồn đãi, hơn nữa vô cùng thông minh nhu thuận. Nhìn thất hoàng tử như vậy, miệng đều sắp kéo đến lỗ tai.
Xuất phát từ lòng ganh tỵ, một vị hoàng tử nhấc tay nói, “Thái phó, thượng thư phòng là nơi dạy học, há có thể cho súc sinh vào hồ nháo?”
Ý cười trên mặt thất hoàng tử nhanh chóng thối lui, đang muốn mở miệng cầu tình, thái phó đã khoát tay nói, “Thất điện hạ, mang con chó ra ngoài đi. Thượng thư phòng có quy củ của thượng thư phòng, không thể vì ngươi mà khoan thứ.”
“Khởi bẩm thái phó, tính tình Hữu Xu cực kỳ nhu thuận, sẽ không quấy rầy đến người khác.” Thất hoàng tử vẻ mặt cầu xin, đây là lần đầu tiên hắn yếu thế trước mặt người khác.
Thái phó bất vi sở động, trực tiếp sai người ôm chó con đi ngoài. Hữu Xu không muốn làm cho chủ tử khó xử, cũng không muốn bị người xa lạ đụng chạm, móng vuốt nhỏ ôm lấy vạt áo hắn, chậm rãi trượt xuống, lúc chạy tới cửa kêu gâu gâu hai tiếng, ý là lúc học xong ta tới đón ngươi.
Thất hoàng tử thế mà lại nghe hiểu, gắng gượng cười cười, lại xua tay với tiểu Thuận tử, lệnh hắn ta trông nom tốt Hữu Xu. Quay đầu trở lại, đối diện với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của các huynh đệ, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một luồng thô bạo. Vốn không nên là như vậy, hắn không nên bị người ta tùy ý bài bố đùa bỡn, giày xéo ức hiếp, khiến Hữu Xu cũng chịu khổ theo. Hắn hẳn là phải trở nên càng cường đại, càng cao cao tại thượng, thậm chí ngay cả phụ hoàng cũng không thể áp chế. Như vậy, dù hắn có mang Hữu Xu vào triều, ai lại dám trách móc một câu nửa chữ?
Cái ý tưởng này vừa mới toát ra liền chiếm đầy toàn bộ trái tim thất hoàng tử, khiến hắn giống như mê muội khó có thể tiêu tan. Trong lúc hoảng hốt, hắn nghe thấy thái phó bố trí một bài tập, yêu cầu mọi người viết một bài sách luận, đề mục là “giải vây Long Thành”.
Đại Yến quốc và Trịnh quốc lân cận là quan hệ đối địch, ngươi tới ta đi đã đánh trận trên trăm năm, đều có thắng thua. Sáu mươi năm trước Đại Yến quốc thảm bại bởi Trịnh quốc, vứt bỏ mười tòa thành trì bao gồm cả Long Thành. Hai năm trước, Oai Vũ tướng quân đại thắng Trịnh quốc, đoạt lại mười thành, nhưng dân chúng trong thành cũng đã bị nô lệ hoá, không chịu thừa nhận mình là dân Đại Yến, mà còn liên tiếp bùng nổ khởi nghĩa. Long Thành là đứng đầu mười thành, nơi này vừa loạn, chín thành còn lại cũng náo động theo, dù đánh thắng trận này lại có ý tứ gì, vẫn mất nhiều hơn được. Vả lại có Trịnh quốc âm thầm thúc đẩy, ý muốn binh bất huyết nhận* mà xúi giục mười thành, hơn nữa mắt thấy liền muốn thành công.
*Binh bất huyết nhận: không trải qua chiến đấu liền dễ dàng nhận được thắng lợi.
Cảnh đế vì thế mà phiền nhiễu hồi lâu, hỏi khắp triều thần cũng không thể cho ra một biện pháp tốt. Dùng võ lực trấn áp không được, sẽ chỉ làm dân chúng mười thành càng thêm phản cảm với Đại Yến quốc, từ đó phản động; cầu hòa cũng không được, sẽ tổn hại cực lớn với lợi ích Đại Yến quốc, từ đó bôi nhọ tôn nghiêm hoàng thất. Văn võ đều không thể giải quyết nên mới có câu hỏi hôm nay của thái phó, đề bài này nhìn bề ngoài là bài tập, kì thực là Cảnh đế kiểm tra chư vị hoàng tử.
Các hoàng tử có nhiều chú ý với triều chính, tự nhiên cũng hiểu rõ nội tình trong đó, lúc viết ra đều cực kỳ nghiêm túc.
Thất hoàng tử đã nửa tàn phế, để an an ổn ổn mà sống, cũng để khiến lão bát có vẻ càng thêm chói mắt, bình thường đều không biểu hiện mình. Bài tập của hắn xưa nay đều không tốt không xấu, lời bình mà thái phó cho hắn cũng đều là tài đức bình thường, nhưng hiện tại, hắn quyết định thay đổi hiện trạng đó. Hắn muốn triển lộ ra bản thân mình chân chính để đạt được chú ý của phụ hoàng. Ngày xưa quả thật hắn sống khiêm tốn, đổi lại cũng không phải là an ổn và trân trọng, mà là vô tình lợi dụng, thậm chí còn mưu sát.
Nếu như không có Hữu Xu, hắn có lẽ sẽ nhận mệnh, nhưng hiện tại không được. Thất hoàng tử nhắm mắt, khi mở ra hai mắt đã vô cùng sắc bén, bỏ qua thể chữ nhỏ trâm hoa đã từng sử dụng, đổi thành chữ thảo thiết họa ngân câu*, từng câu từng chữ viết, “Giải vây Long Thành, sách này có ba: hạ sách, lấy bạo chế bạo; trung sách, phân hoá ly gián; thượng sách, dùng lực đả lực, chia để trị. Trung, hạ nhị sách làm nhiều mà hiệu quả ít, thứ cho không đề cập tới, ở đây chỉ nói thượng sách…”
*Thiết họa ngân câu: hình dung thư pháp vừa mạnh mẽ vừa mềm mại.
Thái phó vốn là tùy tiện đi một chút, khi thoáng nhìn văn vẻ của thất hoàng tử không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ, trong lòng liên tiếp khen tuyệt diệu.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc