[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 77
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lệ quỷ tự xưng là lão tổ khi còn sống là chủ mẫu nhà giàu, bị tiểu thiếp và trượng phu liên thủ độc sát, đến bây giờ đã chết hơn ba trăm năm, xem như con đường dài hơn, kiến thức rộng hơn những quỷ quái ở kinh thành. Vào chính sảnh, nhìn thấy nam tử cao lớn ngồi ngay ngắn ở thượng thủ, mặt đeo mặt nạ, lão không khỏi hai chân như nhũn ra, hai đùi run run, sau đó nhanh chóng liếc Hữu Xu một cái, thấy quanh thân cậu lóe ra kim quang, mây mù lượn lờ, lại có trăm năm công đức trong người, không khỏi càng thêm kinh hãi.
Nếu như giết chết đại thiện nhân như vậy, đời này lão cũng đừng trông cậy vào việc tu được thân thể linh đài, trở thành quỷ tiên địa phủ, mà cứ chờ xuống tiệm ngục đi. Vả lại có nghe đồn, Diêm La vương hiện giờ là ma đầu bò lên từ tiệm ngục, một thân tu vi sâu không lường được, có thể nói thần chắn giết thần, phật chắn giết phật, cùng hung cực ác. Động tới người hắn che chở, vậy kết cục…
Lão tổ càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng run run rẩy rẩy, lúc này quỳ xuống, một năm một mười kể hết sở trường của mấy tiểu lâu la. Tiểu quỷ bị lão điểm danh tới cũng vội vàng tiến lên đề cử chính mình, sợ mình không có tác dụng sẽ bị Diêm La vương đánh vào mười tám tầng địa ngục.
Trong đại sảnh gào khóc thảm thiết, âm phong từng trận, nếu như đổi thành người khác, không chừng đã sớm bị dọa điên rồi, Hữu Xu lại còn ung dung nhàn nhã mà uống canh cải trắng, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, khóe miệng hơi hơi cong lên, tâm tình rất tốt. Có tiểu đồng bọn ở đây, cậu một chút cũng không hoảng hốt.
Diêm La vương vung tay áo lên liền bày một tầng kết giới, miễn cho âm phong đông lạnh tiểu Triệu huyện lệnh, cuối cùng híp mắt nhìn kỹ đám lệ quỷ này, chậm rãi nói, “Nhìn trên việc các ngươi còn có chút tác dụng, bổn vương có thể tha các ngươi không chết. Sau này các ngươi liền đi theo Hữu Xu, thay cậu ấy quản lý gia môn, xử lí việc vặt, hộ vệ an toàn. Ngày sau nếu các ngươi xuống địa phủ, chỉ cần báo ra tên bổn vương, tự nhiên có người đưa các ngươi đi đầu thai.”
Chúng quỷ liên tục gật đầu, cảm động đến rơi nước mắt. Chỉ riêng lão tổ xoa xoa hai tay, chần chừ nói, “Đại vương, nếu như nô gia không muốn đầu thai, muốn cầu một công việc ở Diêm La điện thì sao ạ?”
Ha, dã tâm thật lớn, thế mà lại muốn làm quỷ tiên! Chúng quỷ đồng loạt nhìn về phía lão, trong mắt tràn đầy khâm phục.
Diêm La vương hơi trầm tư, gật đầu nói, “Nếu như công đức trên sổ công đức đầy đủ, tự nhiên có thể. Được rồi, tất cả giải tán đi, chớ có làm Hữu Xu sợ.”
Đại vương, cậu ta căn bản không sợ có được không! Cửa, cửa sổ, nền gạch, đều bị quỷ khí đông lại một tầng sương trắng, cũng không thấy cậu ta nhíu mày một chút. Cậu ta tất nhiên không phải người bình thường! Lão tổ trong lòng oán thầm, nhưng cũng không dám nói rõ, mang theo chúng quỷ muốn rời khỏi, lại bị gọi lại, “Chậm đã, không được đem việc bổn vương tới đây nói với Hữu Xu, chỉ nói các ngươi có duyên với cậu ấy, đặc biệt tới đảm đương quỷ phó cho cậu ấy.”
Lão tổ nhìn thanh niên hãy còn ăn canh, tựa như không hề có cảm giác, chỉ phải gật đầu.
Hữu Xu mượn khăn tay che giấu khóe môi nhanh chóng cong lên, sau đó mới chậm rãi lau nước canh bên má, nhưng đôi mắt sáng ngời và đuôi lông mày nhướng lên lại tiết lộ nội tâm vui mừng của cậu. Diêm La vương ”làm chuyện tốt không để lại tên” giơ tay lên, vuốt ve hờ đỉnh đầu mềm mại của tiểu Triệu huyện lệnh, trong lòng cũng đầy nhu tình và vui sướng.
Một người một quỷ ăn xong cơm chiều, ở trong vườn tản bộ chốc lát liền trở về phòng đi ngủ. Bởi vì trong nhà tạm thời còn chưa có tôi tớ, củi lửa cũng không đủ đốt, Hữu Xu vẫn chưa tắm rửa, làm bộ vô ý mà chừa vị trí bên cạnh ra, lúc này mới an tâm ngủ. Tuy rằng mới đến, cô độc, nhưng cậu không chút nào cảm thấy thấp thỏm bất an, bởi vì cậu biết luôn có một người yên lặng trông coi mình.
Diêm La vương giống như thường ngày bố trí tốt pháp trận phòng ngự ở các cửa sổ, cuối cùng dựa nghiêng bên cạnh tiểu Triệu huyện lệnh, lấy ra tấu chương và công văn phê duyệt, thường thường giúp đối phương dịch dịch góc chăn, vỗ vỗ hai má, thái độ vô cùng thân mật tự nhiên. Gần đến nửa đêm, lão tổ bên ngoài gõ vang cửa phòng, “Đại vương, nô gia đến báo mộng.” Nếu như không ở trong mộng giải thích rõ ràng, ban ngày một đám yêu ma quỷ quái bỗng nhiên hiện hình, còn không phải hù chết tiểu Triệu huyện lệnh à? Đây là bước đầu tiên để lão trở thành quỷ tiên, đương nhiên phải suy xét chu toàn.
Diêm La vương hủy bỏ pháp trận phòng ngự trên cửa sổ, cho lão vào, thấp giọng nói, “Chớ có nói nhảm quá nhiều.”
“Nô gia tuân mệnh.” Lão tổ đem cái trán nhắm ngay trán tiểu Triệu huyện lệnh, ý muốn đi vào giấc mộng, lại bỗng nhiên bị một luồng hắc quang trói buộc hồn thể, quẳng ra ngoài xa xa, thiếu chút nữa nát thành mảnh nhỏ. Lão còn chưa kịp hoàn hồn, chợt nghe một giọng nói lạnh như băng quát lớn, “Ai cho ngươi chạm vào cậu ấy?”
“Nô gia sai rồi, nô gia không dám!” Lão tổ không nói hai lời liền quỳ xuống nhận sai, trong lòng dần dần lĩnh ngộ được một bí mật: có phải vị chủ nhân này có ý niệm gì với tiểu Triệu huyện lệnh hay không? Nếu không thì sao giọng điệu lại chua như vậy, độc chiếm dục sao lại mạnh như vậy? Nhưng mà lão còn không kịp miệt mài theo đuổi liền bị thu lấy một sợi tơ hồn, nhập vào trong ấn đường của người đang ngủ say, nối liền mộng cảnh.
Hữu Xu đang ăn cơm, trên bàn bày đầy thịt cá, điểm tâm đủ màu, vừa mới chuẩn bị thêm chén thứ hai, chỉ thấy một lão phụ ngã sấp xuống bên chân mình, bất chấp ổn định thân hình mà lập tức dập đầu, miệng gọi chủ nhân.
“Ngươi là ai? Sao lại gọi ta là chủ nhân?” Đã ý thức được ý đồ đến của đối phương, Hữu Xu lại vẫn giả ngu.
“Nô gia là quỷ tiên trấn trạch của tòa nhà này, sở dĩ cưỡng chế di dời từng hộ lại từng hộ gia đình, chính là vì tìm kiếm người hữu duyên. Bởi vì kiếp trước đại nhân từng cứu nô gia một mạng, nếu nô gia không báo phần ân tình này, tu vi sẽ không tiến thêm được, cho nên đặc biệt tới làm trâu làm ngựa cho đại nhân, còn mong đại nhân cho nô gia một cơ hội. Nô gia họ Lý, đại nhân có thể gọi nô gia là Lý ma ma.” Lão tổ làm như thật mà nói.
“Vậy ngươi liền ở lại đi.” Hữu Xu thực nhanh liền tiếp nhận cái thiết lập “quỷ quái báo ân” này.
Lão tổ hiển nhiên không ngờ cậu sẽ nhanh chóng như thế, không khỏi ngẩn người, đúng vào lúc này, một luồng uy áp lạnh như băng mà lại trầm trọng lan tràn lên đỉnh đầu, khiến lão không dám trì hoãn, lập tức từ trong mộng bứt ra.
“Cậu ấy ở trong mộng làm gì?” Âm dương hai giới đều có công văn chất thành đống phải xử lý, Diêm La vương cũng không phải thanh nhàn như thoạt nhìn. Ban ngày trông coi tiểu Triệu huyện lệnh, đợi cậu ngủ say liền làm bạn bên cạnh, chậm rãi xử lý chính vụ, gặp nhau trong mộng cũng liền thành bọt nước. Có điều giờ này khắc này, tiểu Triệu huyện lệnh cũng đã ở trong ngực hắn, cũng không có gì để so đo.
“Hồi đại vương, chủ nhân đang ăn cơm.” Lão tổ báo theo sự thực.
Diêm La vương mỉm cười, hiển nhiên đã sớm dự đoán được đáp án này, lại hỏi, “Ăn thức ăn gì?”
May mà lão tổ là một con quỷ tâm tư linh hoạt, đã đem tất cả cảnh tượng ghi tạc trong óc, nếu không thì lúc này tất nhiên sẽ gặp nạn. Lão vừa nhớ lại, vừa giơ ngón tay tỉ mỉ cân nhắc, trong lòng nghĩ ngợi: đại vương hỏi cái việc nhỏ vụn vặt này đến tột cùng có ý nghĩa gì? Triệu đại nhân ăn cái gì thật sự rất quan trọng sao… Chưa oán thầm xong, lại nghe đối phương hỏi, “Ăn mấy chén cơm?”
Lão tổ run rẩy khóe miệng, “Lúc nô gia đi đang ăn chén thứ hai.”
Diêm La vương lắc đầu bật cười, trong mắt tràn đầy nhu tình. Người này ở trong hiện thực sống quá kham khổ, chỉ có thể bù lại ở trong mộng, thật là làm khó cho cậu. Đợi ngày sau Đại Dung quốc phồn vinh hưng thịnh, cậu muốn ăn cái gì liền làm cho cậu, nhất định phải nuôi cậu đến trắng trắng mập mập.
“Không có chuyện gì nữa, ngươi đi xuống đi. Sáng mai báo trước cho Hữu Xu, đừng tùy tiện xuất hiện, làm cậu ấy sợ.” Mặc dù biết người nọ cũng không e ngại quỷ quái, Diêm La vương vẫn là không phiền không chán mà khuyên bảo.
Lão tổ càng cảm nhận được đại vương yêu sủng tiểu Triệu huyện lệnh, vội vàng đáp ứng.
Hôm sau, Hữu Xu mới vừa mở mắt liền thấy đầu giường đặt một tờ giấy, trên đó viết: chủ nhân, nô gia là Lý ma ma đêm qua báo mộng, nếu ngài muốn rửa mặt, chỉ cần vỗ tay ba cái, nước ấm lập tức liền tới.
Hữu Xu vỗ tay ba cái, quả nhiên có một lão phụ bưng bồn nước ấm tiến vào, xem diện mạo này, đúng là vị Lý ma ma trong mộng. Phía sau lão còn có liên tiếp quỷ quái đi theo, tuổi, giới tính, thân hình, đủ loại khác biệt, nhưng sắc mặt đều trắng bệch như nhau, dưới tia nắng ban mai chiếu rọi xuống hoàn toàn nhìn không thấy cái bóng kéo dài.
Sau khi lão phụ buông bồn nước xuống vốn định tự mình hầu hạ chủ nhân rửa mặt, lại bị cự tuyệt. Lão nhìn kỹ, phát hiện chủ nhân cũng không có vẻ sợ hãi bài xích, chỉ là thuần túy không có thói quen, lúc này mới bắt đầu giới thiệu chúng quỷ. Lệ quỷ đạo hạnh hơn mấy chục, mấy trăm năm, thứ đã biết khi còn sống, sau khi chết liền nhớ kỹ, thứ mà khi còn sống không biết, chậm rãi cũng đều học được. Bọn họ có quỷ thì am hiểu nấu nướng, có quỷ am hiểu thủ công, có quỷ có thể đọc sách biết chữ, ngâm thơ vẽ tranh, đều đa tài đa nghệ.
Để đầu được cái thai tốt, bọn họ hận không thể cung phụng Hữu Xu như Bồ Tát, tòa nhà vốn còn quỷ khí âm trầm, bất quá chỉ một đêm bộ dạng liền thay đổi lớn. Trong sài phòng chất đầy củi lửa, trong phòng bếp toát ra khói bếp, đình đài lầu các tích đầy tro bụi lại khôi phục sạch sẽ như ngày xưa.
Hữu Xu vòng quanh các nơi, trong lòng hết sức hài lòng, hơn nữa trở lại phòng khách, phát hiện trên bàn đã bày điểm tâm nóng hôi hổi, tâm tình càng thêm rạng rỡ. Cậu ăn vài cái sủi cảo mới ý thức được không đúng, hỏi lão tổ, “Lý ma ma, ta không có bao nhiêu tích góp, bột mì và thịt heo này là ngươi lấy từ đâu ra vậy?”
Tự nhiên là Diêm La vương cho gia dùng rồi! Nhưng lão tổ không dám nói rõ, tùy ý biên soạn, “Chủ nhân ngài có điều không biết, chủ nhân của tòa nhà này liên tục thay đổi năm sáu người, mỗi người đều là phú hộ, để để phòng bất trắc liền đem vàng bạc bỏ trong bình, chôn ở dưới đất, lâu ngày ngay cả chính mình cũng không nhớ rõ, ngược lại tiện nghi chúng ta.”
“Phải không.” Hữu Xu nửa tin nửa ngờ.
“Đúng vậy, ngài xem, đây là bình do nô gia đào được.” Bàn tay lão tổ vừa lật liền biến ra một cái bình sành dính đầy bùn đất, bên trong bỏ mấy thỏi bạc cùng vài miếng vàng lá.
Vàng lá kia mạch lạc phân minh, tạo hình rất khác biệt, hiển nhiên là cùng một đám với số mà lần trước Diêm La vương tiếp tế cho mình. Hữu Xu còn có cái gì không rõ? Rõ ràng là tiểu đồng bọn lo lắng cho cuộc sống của mình, muốn vươn tay giúp đỡ, rồi lại sợ bị cự tuyệt, lúc này mới trăn trở đưa cho lão tổ.
Đối phương luôn yên lặng tương trợ, yên lặng rời đi như thế này, khiến Hữu Xu cảm động cực kỳ, cũng hổ thẹn cực kỳ. Cậu không có thứ gì tốt có thể hồi báo, chỉ đành chọn ra một phần điểm tâm trên bàn, đặt ở trên hương án mà cúng.
Trong cung Càn Thanh, Huyền Quang đế đang ngồi ngay ngắn trên thượng thủ, nhắm mắt dưỡng thần, một đám cung nữ muốn bày thiện, bị hắn nhất nhất xua tay áo cho lui. Thái giám tổng quản nghi hoặc nói, “Hoàng Thượng, là đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Nô tài bảo bọn họ làm lại một lần nữa?”
Tuy nói là ngự thiện, nhưng mà cũng không phong phú, bất quá chỉ là mấy thứ điểm tâm bình thường, vài món ăn chay, cộng thêm mấy đĩa rau trộn thôi. Hiện giờ xã tắc Đại Dung quốc vừa định, còn nhiều việc phải làm, tân hoàng dẫn đầu tiết kiệm, quan viên phía dưới sôi nổi hưởng ứng. Đương nhiên, tân hoàng là thật sự tăng thu giảm chi, còn người phía dưới đến tột cùng đối phó như thế nào, chỉ có chính bọn họ biết.
Hắn lạnh nhạt nói, “Không cần đổi nữa, tạm thời từ từ.”
Thái giám tổng quản lui tới một bên, đang suy nghĩ đến tột cùng chủ tử đang chờ cái gì, liền thấy trên bàn liên tiếp lóe lên ánh sáng, lại khó hiểu mà xuất hiện một bàn sủi cảo, hai cái xíu mại, cũng là tiểu Triệu huyện lệnh cúng cho. Tân hoàng cười nhẹ vài tiếng, lúc này mới giơ đũa lên kẹp lấy sủi cảo, thầm nghĩ: nếu như người nọ nhìn thấy vàng lá trong bình mà còn không phản ứng chút nào, đêm nay mình liền đến báo mộng hỏi xem cậu có còn lương tâm hay không, sao mà lại không biết cảm ơn?
Vì thế, đây là chân tướng của cái gọi là “yên lặng trả giá, không cần hồi báo”. Hữu Xu chẳng hay biết gì sống thực vui vẻ, mỗi ngày ăn uống sung sướng, còn có quỷ phó xử lí gia vụ, cậu chỉ cần ra ngoài ngao du, đến Lại bộ thúc giục một chút, thời gian một ngày cứ như vậy đi qua.
Lại bộ còn giam báo cáo công tác của cậu, hối lộ đòi lấy từ một vạn biến thành ba vạn, chẳng may Hữu Xu là một người tính tình bướng bỉnh, càng vơ vét tài sản cưỡng bức, thì càng không chịu thỏa hiệp, cứ như vậy mà kéo dài. Cậu đến từ mạt thế giống như địa ngục nhân gian, so với bất luận người nào đều hiểu được cuộc sống bình thường tốt đẹp, không cho làm quan thì thôi, ngày trôi qua cũng không tồi. Ăn ngon, chơi vui, lại chia sẻ cho tiểu đồng bọn ở địa phủ, chuyện trò với bài vị của hắn.
Trên ngự án của tân hoàng luôn sẽ khó hiểu mà xuất hiện một đống đồ vật, có túi hương, hoạ quyển, đóa hoa, chuồn chuồn trúc, thậm chí còn có trống bỏi mà con nít mới thích chơi. Nếu không phải tân hoàng thời thời khắc khắc bày kết giới và thủ thuật che mắt quanh người, có lẽ sẽ dọa sợ tất cả thần tử.
Ngày hôm đó lâm triều, trong tay hắn bỗng nhiên có thêm một con bọ rùa màu đỏ bạc, không khỏi ngẩn người, sau đó lập tức kéo vào lòng bàn tay, làm bộ như không có việc gì. Đợi cho hạ triều, trở lại tẩm điện, hắn mở lòng bàn tay ra tinh tế đánh giá, chỉ thấy chỗ cổ bọ rùa xuyên một sợi tơ, cũng chẳng biết tại sao.
“Ngụy Sâm, lại đây nhìn xem, vì sao trên cổ nó xuyên một sợi dây?”
Thái giám tổng quản ghé sát vào nhìn, lúc này liền cười, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, tiểu Triệu huyện lệnh có cái thú chơi trẻ con, đây là để ngài giữ bọ rùa lại chơi đó! Hoàng Thượng ngài xem, nô tài giúp ngài thả một vòng, nô tài khi còn bé thường xuyên chơi như vậy.”
Hắn ta kéo sợi tơ, vứt bọ rùa vào không trung, chỉ nghe một trận ong ong rung động, bọ rùa mở cánh ra bay lên, lại bởi vì bị cột cổ mà trốn không thoát, chỉ có thể vòng qua lại trong điện. Thái giám tổng quản đi theo hai vòng, lúc này mới bắt nó trả lại, mang vẻ mặt còn chưa đã nghiền.
Tân hoàng chưa bao giờ chơi loại trò chơi này, khuôn mặt lạnh lẽo nghiêm túc tựa như băng tuyết hòa tan, trong mắt hiện ra điểm điểm ý cười, nhìn như trách cứ, kì thực sủng nịch nói, “Không đến Lại bộ thúc giục báo cáo công tác, cả ngày chỉ biết bướng bỉnh. Không được, trẫm trở lại nhìn xem.”
Ban ngày hắn sẽ luôn rút ra thời gian đến thăm tiểu Triệu huyện lệnh, buổi tối cũng ở cùng cả đêm, nghiễm nhiên đã đem nhà tiểu Triệu huyện lệnh thành nhà mình, mà cung điện này to như vậy bất quá chỉ là bài trí thôi. Đợi sau khi hắn biến mất, thái giám tổng quản vẫy vẫy phất trần, bày ra vài thủ thuật che mắt.
Khi Diêm La vương đến quỷ trạch, Hữu Xu đang cong mông, ở hậu hoa viên bắt dế. Mấy tiểu quỷ chui vào dưới nền đất, giúp cậu điều tra chỗ nào có ổ dế, để cậu cầm cuốc đi đào, mới vừa đào ra miệng động, liền có một con dế đầu vuông râu nhọn nhảy ra, một nhảy hai nhảy mà trốn xa.
Hữu Xu kêu “ai nha” một tiếng, vội vàng đứng lên đuổi theo, liền thấy Diêm La vương đã dùng một đầu ngón tay điểm ở trên đầu dế, khiến nó không thể động đậy.
Dưới cái nhìn của người thường, con dế dường như không nhận thấy được nguy hiểm, đang ghé vào trên phiến lá nhỏ nghỉ ngơi, chỉ cần thả nhẹ bước chân là có thể bắt được. Hữu Xu khống chế tốt biểu tình kinh hỉ, rón ra rón rén đi qua, bắt dế vào trong lồng trúc mình tự đan. Cậu tuyệt đối không đồng ý thừa nhận, sở dĩ cúng lên nhiều đồ chơi như vậy, đúng là muốn dẫn tiểu đồng bọn tới chơi cùng mình. Hiện tại mục đích đạt được, cậu tự nhiên rất là vui mừng, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, má lúm đồng tiền lộ ra, đôi mắt đen trắng rõ ràng lòe lòe tỏa sáng.
Diêm La vương sao có thể nhìn không ra biểu tình mừng thầm của cậu, trong lòng cực kỳ tê dại, trên mặt lại không hiện ra, đợi cậu nắm chặt con dế bỏ vào lọ gốm nhỏ, an vị ở bên cạnh cậu yên lặng nhìn cậu chơi.
Hữu Xu cầm một cọng cỏ đuôi chó, không ngừng chơi đùa hai con dế, khiến chúng nó đấu với nhau, khóe mắt đuôi mày đều là hoạt bát linh động.
Bị lạnh nhạt nửa tháng, không biết tiền đồ như thế nào, không biết đường lui ở chỗ nào, cậu lại có thể từ đầu đến cuối giữ vững tâm tính lạc quan, lại còn chiếu cố chính mình thật tốt, khiến Diêm La vương vừa đau lòng, lại vừa an ủi. Hắn muốn sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, muốn kéo cậu vào lòng ôm ôm, vỗ vỗ, nhưng không thể không kiềm chế. Nếu như bóc trần hết thảy, cảnh đẹp mà trước đây có thể quang minh chính đại thưởng thức, ngày sau đều sẽ hóa thành bọt nước, tóm lại mất nhiều hơn được, vẫn là thôi đi…
Diêm La vương không vội nhất thời, nhưng có vài người lại không chờ được. Một nhà nhị phòng vốn còn tính trước kỹ càng, lại chậm chạp không thấy Hữu Xu trở về lấy ngân lượng, thế mới biết việc lớn không tốt. Hiện giờ hình cụ trên đầu vai và tứ chi đã nặng đến mấy trăm cân, chớ nói đi đường, ngay cả giường cũng không nằm nổi, da thịt bị hằn đến xanh tím, xương cốt bị ép tới biến hình, đã sắp chết.
Triệu Hữu Tài đã gầy đến không còn hình dạng, đang nằm trên giường kéo dài hơi tàn, một tiểu tư tiếp phân tiếp nước tiểu cho hắn, một nha hoàn đút cơm cho hắn, trong phòng hỗn loạn mùi thối của vật bài tiết và mùi đồ ăn, làm người ta buồn nôn. Nhị lão gia và nhị thái thái cũng tê liệt tại giường, đại tiểu tiện không thể khống chế, khiến cho tôi tớ tiếng oán than dậy đất. Mà thê thiếp, nhi nữ của Triệu Hữu Tài đã sớm trốn đến nông thôn, căn bản không dám cùng mấy tội nhân này ở chung một phòng, sợ bị liên lụy.
“Quản gia, quản gia, tìm Triệu Hữu Xu đến!” Triệu Hữu Tài dự cảm rằng chính mình đại nạn buông xuống, không thể không chịu thua. Hắn nào biết được Triệu Hữu Xu lại quật cường như vậy, báo cáo công tác bị giam thì cứ để bị giam, không hề đút lót, quỷ trạch ở thì cứ ở, không hề chuyển nhà, thật sự là tính tình cứng rắn, mệnh cách cũng cứng rắn, quỷ thần cũng không hề có biện pháp với cậu ta.
Quản gia lĩnh mệnh mà đi, tới quỷ trạch, hai chân nhịn không được run rẩy. Những ngày gần đây, gã thường xuyên chạy tới giám thị, sao có thể không biết đó là một địa phương quỷ dị như thế nào, mà tiểu thiếu gia có thể bình yên sinh hoạt ở loại địa phương này chỗ nào lại là người bình thường? Kéo dài với cậu ấy, sớm muộn gì cũng là một con đường chết.
Gã mới vừa giơ tay lên, cửa liền mở, một giọng nói âm trắc vang lên bên tai, “Tìm ai hả?”
Quản gia sợ tới mức lạnh run, nói với người gác cổng không nhìn thấy thân hình, “Làm, làm phiền vị, vị huynh đệ này, nói với tiểu thiếu gia, nói, nói chủ nhân nhà ta mời cậu ấy qua phủ một chuyến.”
“Chủ nhân nhà ngươi là ai?” Giọng nói âm trắc lại gần một chút, thuận tiện mang đến một luồng âm phong.
Hai đầu gối quản gia mềm nhũn quỳ xuống, run giọng nói, “Chủ nhân nhà ta là nhị lão gia Triệu phủ, ngài cứ nói là chuyện gia sản dễ thương lượng, bảo tiểu thiếu gia bất luận như thế nào cũng đi một chuyến.” Dứt lời tè ra quần mà chạy.
Người gác cổng cười nhạo một tiếng, lúc này mới trở về bẩm báo.
Khi Hữu Xu đến Triệu phủ đã là hoàng hôn, trong phòng vô cùng âm u, lại quanh quẩn một loại mùi thối khó có thể gọi tên. Ba vị chủ tử Triệu phủ phân biệt nằm trên một tấm chiếu, hai mắt lõm vào, gầy như que củi, hấp hối. Triệu Hữu Tài làm quan nhiều năm, một thân thói quen khó sửa đổi, mặc dù bị vây ở yếu thế, lại vẫn không bỏ xuống được cái giá, chất vấn, “Triệu Hữu Xu, ngươi muốn như thế nào? Nếu ngươi ghét bỏ một vạn lượng bạc ít, ta có thể cho ngươi thêm hai vạn.”
Ba vạn lượng bạc, đúng là cái giá mà Lại bộ đưa ra, trong này không có bút tích của Triệu Hữu Tài, bất luận như thế nào Hữu Xu cũng không tin. Hắn càng dùng những thứ âm mưu quỷ kế, Hữu Xu lại càng không muốn thành toàn, khoát tay nói, “Mặc kệ là một vạn, hai vạn, ba vạn, ta đều không muốn. Ta đây liền lập cái chứng từ, tặng hết gia sản cho các ngươi, vậy là chu toàn rồi đi?”
“Ngươi không thể không cần mà!” Triệu Hữu Tài chưa mở miệng nói, nhị thái thái liền hét rầm lêm, khuôn mặt vặn vẹo giống như gặp quỷ.
“Triệu Hữu Xu, đừng cho thể diện lại không cần! Báo cáo công tác của ngươi còn ở Lại bộ, nếu như không có ta hỗ trợ khơi thông, ngươi phải ở kinh thành chờ cả đời! Ngươi gian khổ học tập khổ đọc hơn mười năm, chẳng lẽ chỉ để làm một tiểu quan nho nhỏ sao? Chỉ để tiêu hao thời gian sao? Ngươi cam tâm sao?” Triệu Hữu Tài rốt cuộc lấy ra con bài chưa lật.
Hữu Xu hạ mắt, bình chân như vại.
Cùng lúc đó, khâm sai đại thần Âu Thái đến các nơi tuần sát đã trở lại kinh thành, đang đứng ở trước Kim Loan điện, văn võ bá quan phân ra hai bên, vẻ mặt trang trọng. Âu Thái lấy ra một xấp hồ sơ, đều là danh sách tham quan bị hắn tiền trảm hậu tấu, khiến chúng thần sống lưng phát lạnh, rồi lại nghe đề tài câu chuyện của hắn vừa chuyển, đặc biệt khen ngợi đối với huyện lệnh Toại Xương Triệu Hữu Xu.
Quan viên Lệ Thuỷ phủ hoặc là bị thổ phỉ giết chết, hoặc là bị cách chức điều tra, vị Triệu huyện lệnh này chính là môt vị thanh quan còn lại sau khi trải qua sàng lọc, sao lại không hút ánh mắt người khác? Vả lại khi cậu về kinh xe nhẹ ít người, cải trang giả dạng, dân chúng địa phương không một người biết được, đợi tân nhậm tri phủ lộ diện, mọi người mới giật mình, ngay sau đó chạy đến cửa thành khóc rống, lại làm rất nhiều vạn dân tán*, để khâm sai đại thần giao giúp.
*Vạn dân tán: khi quan địa phương rời chức, dân ở nơi đó sẽ làm “vạn dân tán” bày tỏ ý tứ giữ lại, ý nói quan phụ mẫu giống như cái tán (cái ô) che chở dân chúng một phương.

Vạn dân tán một cái tiếp một cái, đủ để che lấp bầu trời, hiện giờ đã mang đến, đặt ở đất trống ngoài Kim Loan điện, từ xa nhìn lại một mảnh cẩm tú, lụa màu bay tán loạn, đồ sộ cực kỳ. Tân hoàng khen không dứt miệng đối với vị Triệu huyện lệnh này, cuối cùng nhìn về phía Lại bộ thượng thư, hỏi, “Báo cáo công tác của Triệu huyện lệnh ngươi có phúc đáp chưa? Lấy đến cho trẫm nhìn xem.”
Lại bộ thượng thư mơ hồ nghe nói qua tên của Triệu huyện lệnh, cũng không phải bởi vì chiến tích chói mắt của đối phương, mà là có cấp dưới từng ở trước mặt lão nhắc tới, nói bên dưới có một tên quan tép riu đến đây, ngay cả mấy vạn thủ tục cũng không chịu giao. Quan viên địa phương đến Lại bộ đưa tin, đầu tiên phải giao đủ ngân lượng, sau đó mới cho bình định cấp bậc, an bài chức vị, đây vốn là quy củ bình thường, Lại bộ thượng thư nghe qua rồi thôi, còn căn dặn cấp dưới đè chết cậu ta, để cậu ta hiểu rõ lợi hại.
Lão nào có thể dự đoán được khâm sai đại thần Âu Thái lại khắc sâu ấn tượng với đối phương, ở trước mặt Hoàng Thượng liền đề cập tới. Hiện tại dường như Hoàng Thượng muốn tự mình an bài tiền đồ của người này, nên ứng phó như thế nào? Chẳng lẽ nói cho hắn biết người đã sớm đến, lại bị vi thần chèn ép? Đây rõ ràng là ghét bỏ mũ ô sa trên đầu mình không đủ vững chắc mà!
Đầu óc Lại bộ thượng thư nhanh chóng chuyển động, rốt cuộc nhớ lại một chuyện, chắp tay nói, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, ngài có điều không biết, Triệu huyện lệnh tới thì đã tới, lại không nghe khuyên bảo, nhất định muốn tự mình viết báo cáo công tác, bởi vì báo cáo không hợp quy tắc có sẵn, vi thần liền đè xuống không nhắc tới, hiện giờ đang sai người soạn lại lần nữa.”
Một vị ngôn quan lập tức bỏ đá xuống giếng, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, pháp lệnh có nói, quan viên trình công văn nếu không hợp quy tắc có sẵn, tính là không làm tròn trách nhiệm, nên điều tra. Lưu đại nhân khoan hồng với cậu ta tất nhiên là nhân từ, nhưng lại có quốc pháp, xác thực không ổn. Theo vi thần thấy, bất luận chiến tích của Triệu huyện lệnh như thế nào, sai chính là sai, chi bằng bãi miễn chức quan, lại đến xử trí.”
“Lời phiến diện không thể tin, trước tiên xem qua báo cáo công tác của Triệu huyện lệnh rồi nói sau.” Âu Thái tất nhiên là rất ủng hộ tiểu Triệu huyện lệnh.
Tân hoàng cũng không phải người nghe một phía, lập tức phái thái giám tổng quản đến Lại bộ lấy báo cáo công tác, thuận tiện triệu Triệu huyện lệnh vào cung.
Lệ quỷ tự xưng là lão tổ khi còn sống là chủ mẫu nhà giàu, bị tiểu thiếp và trượng phu liên thủ độc sát, đến bây giờ đã chết hơn ba trăm năm, xem như con đường dài hơn, kiến thức rộng hơn những quỷ quái ở kinh thành. Vào chính sảnh, nhìn thấy nam tử cao lớn ngồi ngay ngắn ở thượng thủ, mặt đeo mặt nạ, lão không khỏi hai chân như nhũn ra, hai đùi run run, sau đó nhanh chóng liếc Hữu Xu một cái, thấy quanh thân cậu lóe ra kim quang, mây mù lượn lờ, lại có trăm năm công đức trong người, không khỏi càng thêm kinh hãi.
Nếu như giết chết đại thiện nhân như vậy, đời này lão cũng đừng trông cậy vào việc tu được thân thể linh đài, trở thành quỷ tiên địa phủ, mà cứ chờ xuống tiệm ngục đi. Vả lại có nghe đồn, Diêm La vương hiện giờ là ma đầu bò lên từ tiệm ngục, một thân tu vi sâu không lường được, có thể nói thần chắn giết thần, phật chắn giết phật, cùng hung cực ác. Động tới người hắn che chở, vậy kết cục…
Lão tổ càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng run run rẩy rẩy, lúc này quỳ xuống, một năm một mười kể hết sở trường của mấy tiểu lâu la. Tiểu quỷ bị lão điểm danh tới cũng vội vàng tiến lên đề cử chính mình, sợ mình không có tác dụng sẽ bị Diêm La vương đánh vào mười tám tầng địa ngục.
Trong đại sảnh gào khóc thảm thiết, âm phong từng trận, nếu như đổi thành người khác, không chừng đã sớm bị dọa điên rồi, Hữu Xu lại còn ung dung nhàn nhã mà uống canh cải trắng, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, khóe miệng hơi hơi cong lên, tâm tình rất tốt. Có tiểu đồng bọn ở đây, cậu một chút cũng không hoảng hốt.
Diêm La vương vung tay áo lên liền bày một tầng kết giới, miễn cho âm phong đông lạnh tiểu Triệu huyện lệnh, cuối cùng híp mắt nhìn kỹ đám lệ quỷ này, chậm rãi nói, “Nhìn trên việc các ngươi còn có chút tác dụng, bổn vương có thể tha các ngươi không chết. Sau này các ngươi liền đi theo Hữu Xu, thay cậu ấy quản lý gia môn, xử lí việc vặt, hộ vệ an toàn. Ngày sau nếu các ngươi xuống địa phủ, chỉ cần báo ra tên bổn vương, tự nhiên có người đưa các ngươi đi đầu thai.”
Chúng quỷ liên tục gật đầu, cảm động đến rơi nước mắt. Chỉ riêng lão tổ xoa xoa hai tay, chần chừ nói, “Đại vương, nếu như nô gia không muốn đầu thai, muốn cầu một công việc ở Diêm La điện thì sao ạ?”
Ha, dã tâm thật lớn, thế mà lại muốn làm quỷ tiên! Chúng quỷ đồng loạt nhìn về phía lão, trong mắt tràn đầy khâm phục.
Diêm La vương hơi trầm tư, gật đầu nói, “Nếu như công đức trên sổ công đức đầy đủ, tự nhiên có thể. Được rồi, tất cả giải tán đi, chớ có làm Hữu Xu sợ.”
Đại vương, cậu ta căn bản không sợ có được không! Cửa, cửa sổ, nền gạch, đều bị quỷ khí đông lại một tầng sương trắng, cũng không thấy cậu ta nhíu mày một chút. Cậu ta tất nhiên không phải người bình thường! Lão tổ trong lòng oán thầm, nhưng cũng không dám nói rõ, mang theo chúng quỷ muốn rời khỏi, lại bị gọi lại, “Chậm đã, không được đem việc bổn vương tới đây nói với Hữu Xu, chỉ nói các ngươi có duyên với cậu ấy, đặc biệt tới đảm đương quỷ phó cho cậu ấy.”
Lão tổ nhìn thanh niên hãy còn ăn canh, tựa như không hề có cảm giác, chỉ phải gật đầu.
Hữu Xu mượn khăn tay che giấu khóe môi nhanh chóng cong lên, sau đó mới chậm rãi lau nước canh bên má, nhưng đôi mắt sáng ngời và đuôi lông mày nhướng lên lại tiết lộ nội tâm vui mừng của cậu. Diêm La vương ”làm chuyện tốt không để lại tên” giơ tay lên, vuốt ve hờ đỉnh đầu mềm mại của tiểu Triệu huyện lệnh, trong lòng cũng đầy nhu tình và vui sướng.
Một người một quỷ ăn xong cơm chiều, ở trong vườn tản bộ chốc lát liền trở về phòng đi ngủ. Bởi vì trong nhà tạm thời còn chưa có tôi tớ, củi lửa cũng không đủ đốt, Hữu Xu vẫn chưa tắm rửa, làm bộ vô ý mà chừa vị trí bên cạnh ra, lúc này mới an tâm ngủ. Tuy rằng mới đến, cô độc, nhưng cậu không chút nào cảm thấy thấp thỏm bất an, bởi vì cậu biết luôn có một người yên lặng trông coi mình.
Diêm La vương giống như thường ngày bố trí tốt pháp trận phòng ngự ở các cửa sổ, cuối cùng dựa nghiêng bên cạnh tiểu Triệu huyện lệnh, lấy ra tấu chương và công văn phê duyệt, thường thường giúp đối phương dịch dịch góc chăn, vỗ vỗ hai má, thái độ vô cùng thân mật tự nhiên. Gần đến nửa đêm, lão tổ bên ngoài gõ vang cửa phòng, “Đại vương, nô gia đến báo mộng.” Nếu như không ở trong mộng giải thích rõ ràng, ban ngày một đám yêu ma quỷ quái bỗng nhiên hiện hình, còn không phải hù chết tiểu Triệu huyện lệnh à? Đây là bước đầu tiên để lão trở thành quỷ tiên, đương nhiên phải suy xét chu toàn.
Diêm La vương hủy bỏ pháp trận phòng ngự trên cửa sổ, cho lão vào, thấp giọng nói, “Chớ có nói nhảm quá nhiều.”
“Nô gia tuân mệnh.” Lão tổ đem cái trán nhắm ngay trán tiểu Triệu huyện lệnh, ý muốn đi vào giấc mộng, lại bỗng nhiên bị một luồng hắc quang trói buộc hồn thể, quẳng ra ngoài xa xa, thiếu chút nữa nát thành mảnh nhỏ. Lão còn chưa kịp hoàn hồn, chợt nghe một giọng nói lạnh như băng quát lớn, “Ai cho ngươi chạm vào cậu ấy?”
“Nô gia sai rồi, nô gia không dám!” Lão tổ không nói hai lời liền quỳ xuống nhận sai, trong lòng dần dần lĩnh ngộ được một bí mật: có phải vị chủ nhân này có ý niệm gì với tiểu Triệu huyện lệnh hay không? Nếu không thì sao giọng điệu lại chua như vậy, độc chiếm dục sao lại mạnh như vậy? Nhưng mà lão còn không kịp miệt mài theo đuổi liền bị thu lấy một sợi tơ hồn, nhập vào trong ấn đường của người đang ngủ say, nối liền mộng cảnh.
Hữu Xu đang ăn cơm, trên bàn bày đầy thịt cá, điểm tâm đủ màu, vừa mới chuẩn bị thêm chén thứ hai, chỉ thấy một lão phụ ngã sấp xuống bên chân mình, bất chấp ổn định thân hình mà lập tức dập đầu, miệng gọi chủ nhân.
“Ngươi là ai? Sao lại gọi ta là chủ nhân?” Đã ý thức được ý đồ đến của đối phương, Hữu Xu lại vẫn giả ngu.
“Nô gia là quỷ tiên trấn trạch của tòa nhà này, sở dĩ cưỡng chế di dời từng hộ lại từng hộ gia đình, chính là vì tìm kiếm người hữu duyên. Bởi vì kiếp trước đại nhân từng cứu nô gia một mạng, nếu nô gia không báo phần ân tình này, tu vi sẽ không tiến thêm được, cho nên đặc biệt tới làm trâu làm ngựa cho đại nhân, còn mong đại nhân cho nô gia một cơ hội. Nô gia họ Lý, đại nhân có thể gọi nô gia là Lý ma ma.” Lão tổ làm như thật mà nói.
“Vậy ngươi liền ở lại đi.” Hữu Xu thực nhanh liền tiếp nhận cái thiết lập “quỷ quái báo ân” này.
Lão tổ hiển nhiên không ngờ cậu sẽ nhanh chóng như thế, không khỏi ngẩn người, đúng vào lúc này, một luồng uy áp lạnh như băng mà lại trầm trọng lan tràn lên đỉnh đầu, khiến lão không dám trì hoãn, lập tức từ trong mộng bứt ra.
“Cậu ấy ở trong mộng làm gì?” Âm dương hai giới đều có công văn chất thành đống phải xử lý, Diêm La vương cũng không phải thanh nhàn như thoạt nhìn. Ban ngày trông coi tiểu Triệu huyện lệnh, đợi cậu ngủ say liền làm bạn bên cạnh, chậm rãi xử lý chính vụ, gặp nhau trong mộng cũng liền thành bọt nước. Có điều giờ này khắc này, tiểu Triệu huyện lệnh cũng đã ở trong ngực hắn, cũng không có gì để so đo.
“Hồi đại vương, chủ nhân đang ăn cơm.” Lão tổ báo theo sự thực.
Diêm La vương mỉm cười, hiển nhiên đã sớm dự đoán được đáp án này, lại hỏi, “Ăn thức ăn gì?”
May mà lão tổ là một con quỷ tâm tư linh hoạt, đã đem tất cả cảnh tượng ghi tạc trong óc, nếu không thì lúc này tất nhiên sẽ gặp nạn. Lão vừa nhớ lại, vừa giơ ngón tay tỉ mỉ cân nhắc, trong lòng nghĩ ngợi: đại vương hỏi cái việc nhỏ vụn vặt này đến tột cùng có ý nghĩa gì? Triệu đại nhân ăn cái gì thật sự rất quan trọng sao… Chưa oán thầm xong, lại nghe đối phương hỏi, “Ăn mấy chén cơm?”
Lão tổ run rẩy khóe miệng, “Lúc nô gia đi đang ăn chén thứ hai.”
Diêm La vương lắc đầu bật cười, trong mắt tràn đầy nhu tình. Người này ở trong hiện thực sống quá kham khổ, chỉ có thể bù lại ở trong mộng, thật là làm khó cho cậu. Đợi ngày sau Đại Dung quốc phồn vinh hưng thịnh, cậu muốn ăn cái gì liền làm cho cậu, nhất định phải nuôi cậu đến trắng trắng mập mập.
“Không có chuyện gì nữa, ngươi đi xuống đi. Sáng mai báo trước cho Hữu Xu, đừng tùy tiện xuất hiện, làm cậu ấy sợ.” Mặc dù biết người nọ cũng không e ngại quỷ quái, Diêm La vương vẫn là không phiền không chán mà khuyên bảo.
Lão tổ càng cảm nhận được đại vương yêu sủng tiểu Triệu huyện lệnh, vội vàng đáp ứng.
Hôm sau, Hữu Xu mới vừa mở mắt liền thấy đầu giường đặt một tờ giấy, trên đó viết: chủ nhân, nô gia là Lý ma ma đêm qua báo mộng, nếu ngài muốn rửa mặt, chỉ cần vỗ tay ba cái, nước ấm lập tức liền tới.
Hữu Xu vỗ tay ba cái, quả nhiên có một lão phụ bưng bồn nước ấm tiến vào, xem diện mạo này, đúng là vị Lý ma ma trong mộng. Phía sau lão còn có liên tiếp quỷ quái đi theo, tuổi, giới tính, thân hình, đủ loại khác biệt, nhưng sắc mặt đều trắng bệch như nhau, dưới tia nắng ban mai chiếu rọi xuống hoàn toàn nhìn không thấy cái bóng kéo dài.
Sau khi lão phụ buông bồn nước xuống vốn định tự mình hầu hạ chủ nhân rửa mặt, lại bị cự tuyệt. Lão nhìn kỹ, phát hiện chủ nhân cũng không có vẻ sợ hãi bài xích, chỉ là thuần túy không có thói quen, lúc này mới bắt đầu giới thiệu chúng quỷ. Lệ quỷ đạo hạnh hơn mấy chục, mấy trăm năm, thứ đã biết khi còn sống, sau khi chết liền nhớ kỹ, thứ mà khi còn sống không biết, chậm rãi cũng đều học được. Bọn họ có quỷ thì am hiểu nấu nướng, có quỷ am hiểu thủ công, có quỷ có thể đọc sách biết chữ, ngâm thơ vẽ tranh, đều đa tài đa nghệ.
Để đầu được cái thai tốt, bọn họ hận không thể cung phụng Hữu Xu như Bồ Tát, tòa nhà vốn còn quỷ khí âm trầm, bất quá chỉ một đêm bộ dạng liền thay đổi lớn. Trong sài phòng chất đầy củi lửa, trong phòng bếp toát ra khói bếp, đình đài lầu các tích đầy tro bụi lại khôi phục sạch sẽ như ngày xưa.
Hữu Xu vòng quanh các nơi, trong lòng hết sức hài lòng, hơn nữa trở lại phòng khách, phát hiện trên bàn đã bày điểm tâm nóng hôi hổi, tâm tình càng thêm rạng rỡ. Cậu ăn vài cái sủi cảo mới ý thức được không đúng, hỏi lão tổ, “Lý ma ma, ta không có bao nhiêu tích góp, bột mì và thịt heo này là ngươi lấy từ đâu ra vậy?”
Tự nhiên là Diêm La vương cho gia dùng rồi! Nhưng lão tổ không dám nói rõ, tùy ý biên soạn, “Chủ nhân ngài có điều không biết, chủ nhân của tòa nhà này liên tục thay đổi năm sáu người, mỗi người đều là phú hộ, để để phòng bất trắc liền đem vàng bạc bỏ trong bình, chôn ở dưới đất, lâu ngày ngay cả chính mình cũng không nhớ rõ, ngược lại tiện nghi chúng ta.”
“Phải không.” Hữu Xu nửa tin nửa ngờ.
“Đúng vậy, ngài xem, đây là bình do nô gia đào được.” Bàn tay lão tổ vừa lật liền biến ra một cái bình sành dính đầy bùn đất, bên trong bỏ mấy thỏi bạc cùng vài miếng vàng lá.
Vàng lá kia mạch lạc phân minh, tạo hình rất khác biệt, hiển nhiên là cùng một đám với số mà lần trước Diêm La vương tiếp tế cho mình. Hữu Xu còn có cái gì không rõ? Rõ ràng là tiểu đồng bọn lo lắng cho cuộc sống của mình, muốn vươn tay giúp đỡ, rồi lại sợ bị cự tuyệt, lúc này mới trăn trở đưa cho lão tổ.
Đối phương luôn yên lặng tương trợ, yên lặng rời đi như thế này, khiến Hữu Xu cảm động cực kỳ, cũng hổ thẹn cực kỳ. Cậu không có thứ gì tốt có thể hồi báo, chỉ đành chọn ra một phần điểm tâm trên bàn, đặt ở trên hương án mà cúng.
Trong cung Càn Thanh, Huyền Quang đế đang ngồi ngay ngắn trên thượng thủ, nhắm mắt dưỡng thần, một đám cung nữ muốn bày thiện, bị hắn nhất nhất xua tay áo cho lui. Thái giám tổng quản nghi hoặc nói, “Hoàng Thượng, là đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Nô tài bảo bọn họ làm lại một lần nữa?”
Tuy nói là ngự thiện, nhưng mà cũng không phong phú, bất quá chỉ là mấy thứ điểm tâm bình thường, vài món ăn chay, cộng thêm mấy đĩa rau trộn thôi. Hiện giờ xã tắc Đại Dung quốc vừa định, còn nhiều việc phải làm, tân hoàng dẫn đầu tiết kiệm, quan viên phía dưới sôi nổi hưởng ứng. Đương nhiên, tân hoàng là thật sự tăng thu giảm chi, còn người phía dưới đến tột cùng đối phó như thế nào, chỉ có chính bọn họ biết.
Hắn lạnh nhạt nói, “Không cần đổi nữa, tạm thời từ từ.”
Thái giám tổng quản lui tới một bên, đang suy nghĩ đến tột cùng chủ tử đang chờ cái gì, liền thấy trên bàn liên tiếp lóe lên ánh sáng, lại khó hiểu mà xuất hiện một bàn sủi cảo, hai cái xíu mại, cũng là tiểu Triệu huyện lệnh cúng cho. Tân hoàng cười nhẹ vài tiếng, lúc này mới giơ đũa lên kẹp lấy sủi cảo, thầm nghĩ: nếu như người nọ nhìn thấy vàng lá trong bình mà còn không phản ứng chút nào, đêm nay mình liền đến báo mộng hỏi xem cậu có còn lương tâm hay không, sao mà lại không biết cảm ơn?
Vì thế, đây là chân tướng của cái gọi là “yên lặng trả giá, không cần hồi báo”. Hữu Xu chẳng hay biết gì sống thực vui vẻ, mỗi ngày ăn uống sung sướng, còn có quỷ phó xử lí gia vụ, cậu chỉ cần ra ngoài ngao du, đến Lại bộ thúc giục một chút, thời gian một ngày cứ như vậy đi qua.
Lại bộ còn giam báo cáo công tác của cậu, hối lộ đòi lấy từ một vạn biến thành ba vạn, chẳng may Hữu Xu là một người tính tình bướng bỉnh, càng vơ vét tài sản cưỡng bức, thì càng không chịu thỏa hiệp, cứ như vậy mà kéo dài. Cậu đến từ mạt thế giống như địa ngục nhân gian, so với bất luận người nào đều hiểu được cuộc sống bình thường tốt đẹp, không cho làm quan thì thôi, ngày trôi qua cũng không tồi. Ăn ngon, chơi vui, lại chia sẻ cho tiểu đồng bọn ở địa phủ, chuyện trò với bài vị của hắn.
Trên ngự án của tân hoàng luôn sẽ khó hiểu mà xuất hiện một đống đồ vật, có túi hương, hoạ quyển, đóa hoa, chuồn chuồn trúc, thậm chí còn có trống bỏi mà con nít mới thích chơi. Nếu không phải tân hoàng thời thời khắc khắc bày kết giới và thủ thuật che mắt quanh người, có lẽ sẽ dọa sợ tất cả thần tử.
Ngày hôm đó lâm triều, trong tay hắn bỗng nhiên có thêm một con bọ rùa màu đỏ bạc, không khỏi ngẩn người, sau đó lập tức kéo vào lòng bàn tay, làm bộ như không có việc gì. Đợi cho hạ triều, trở lại tẩm điện, hắn mở lòng bàn tay ra tinh tế đánh giá, chỉ thấy chỗ cổ bọ rùa xuyên một sợi tơ, cũng chẳng biết tại sao.
“Ngụy Sâm, lại đây nhìn xem, vì sao trên cổ nó xuyên một sợi dây?”
Thái giám tổng quản ghé sát vào nhìn, lúc này liền cười, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, tiểu Triệu huyện lệnh có cái thú chơi trẻ con, đây là để ngài giữ bọ rùa lại chơi đó! Hoàng Thượng ngài xem, nô tài giúp ngài thả một vòng, nô tài khi còn bé thường xuyên chơi như vậy.”
Hắn ta kéo sợi tơ, vứt bọ rùa vào không trung, chỉ nghe một trận ong ong rung động, bọ rùa mở cánh ra bay lên, lại bởi vì bị cột cổ mà trốn không thoát, chỉ có thể vòng qua lại trong điện. Thái giám tổng quản đi theo hai vòng, lúc này mới bắt nó trả lại, mang vẻ mặt còn chưa đã nghiền.
Tân hoàng chưa bao giờ chơi loại trò chơi này, khuôn mặt lạnh lẽo nghiêm túc tựa như băng tuyết hòa tan, trong mắt hiện ra điểm điểm ý cười, nhìn như trách cứ, kì thực sủng nịch nói, “Không đến Lại bộ thúc giục báo cáo công tác, cả ngày chỉ biết bướng bỉnh. Không được, trẫm trở lại nhìn xem.”
Ban ngày hắn sẽ luôn rút ra thời gian đến thăm tiểu Triệu huyện lệnh, buổi tối cũng ở cùng cả đêm, nghiễm nhiên đã đem nhà tiểu Triệu huyện lệnh thành nhà mình, mà cung điện này to như vậy bất quá chỉ là bài trí thôi. Đợi sau khi hắn biến mất, thái giám tổng quản vẫy vẫy phất trần, bày ra vài thủ thuật che mắt.
Khi Diêm La vương đến quỷ trạch, Hữu Xu đang cong mông, ở hậu hoa viên bắt dế. Mấy tiểu quỷ chui vào dưới nền đất, giúp cậu điều tra chỗ nào có ổ dế, để cậu cầm cuốc đi đào, mới vừa đào ra miệng động, liền có một con dế đầu vuông râu nhọn nhảy ra, một nhảy hai nhảy mà trốn xa.
Hữu Xu kêu “ai nha” một tiếng, vội vàng đứng lên đuổi theo, liền thấy Diêm La vương đã dùng một đầu ngón tay điểm ở trên đầu dế, khiến nó không thể động đậy.
Dưới cái nhìn của người thường, con dế dường như không nhận thấy được nguy hiểm, đang ghé vào trên phiến lá nhỏ nghỉ ngơi, chỉ cần thả nhẹ bước chân là có thể bắt được. Hữu Xu khống chế tốt biểu tình kinh hỉ, rón ra rón rén đi qua, bắt dế vào trong lồng trúc mình tự đan. Cậu tuyệt đối không đồng ý thừa nhận, sở dĩ cúng lên nhiều đồ chơi như vậy, đúng là muốn dẫn tiểu đồng bọn tới chơi cùng mình. Hiện tại mục đích đạt được, cậu tự nhiên rất là vui mừng, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, má lúm đồng tiền lộ ra, đôi mắt đen trắng rõ ràng lòe lòe tỏa sáng.
Diêm La vương sao có thể nhìn không ra biểu tình mừng thầm của cậu, trong lòng cực kỳ tê dại, trên mặt lại không hiện ra, đợi cậu nắm chặt con dế bỏ vào lọ gốm nhỏ, an vị ở bên cạnh cậu yên lặng nhìn cậu chơi.
Hữu Xu cầm một cọng cỏ đuôi chó, không ngừng chơi đùa hai con dế, khiến chúng nó đấu với nhau, khóe mắt đuôi mày đều là hoạt bát linh động.
Bị lạnh nhạt nửa tháng, không biết tiền đồ như thế nào, không biết đường lui ở chỗ nào, cậu lại có thể từ đầu đến cuối giữ vững tâm tính lạc quan, lại còn chiếu cố chính mình thật tốt, khiến Diêm La vương vừa đau lòng, lại vừa an ủi. Hắn muốn sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, muốn kéo cậu vào lòng ôm ôm, vỗ vỗ, nhưng không thể không kiềm chế. Nếu như bóc trần hết thảy, cảnh đẹp mà trước đây có thể quang minh chính đại thưởng thức, ngày sau đều sẽ hóa thành bọt nước, tóm lại mất nhiều hơn được, vẫn là thôi đi…
Diêm La vương không vội nhất thời, nhưng có vài người lại không chờ được. Một nhà nhị phòng vốn còn tính trước kỹ càng, lại chậm chạp không thấy Hữu Xu trở về lấy ngân lượng, thế mới biết việc lớn không tốt. Hiện giờ hình cụ trên đầu vai và tứ chi đã nặng đến mấy trăm cân, chớ nói đi đường, ngay cả giường cũng không nằm nổi, da thịt bị hằn đến xanh tím, xương cốt bị ép tới biến hình, đã sắp chết.
Triệu Hữu Tài đã gầy đến không còn hình dạng, đang nằm trên giường kéo dài hơi tàn, một tiểu tư tiếp phân tiếp nước tiểu cho hắn, một nha hoàn đút cơm cho hắn, trong phòng hỗn loạn mùi thối của vật bài tiết và mùi đồ ăn, làm người ta buồn nôn. Nhị lão gia và nhị thái thái cũng tê liệt tại giường, đại tiểu tiện không thể khống chế, khiến cho tôi tớ tiếng oán than dậy đất. Mà thê thiếp, nhi nữ của Triệu Hữu Tài đã sớm trốn đến nông thôn, căn bản không dám cùng mấy tội nhân này ở chung một phòng, sợ bị liên lụy.
“Quản gia, quản gia, tìm Triệu Hữu Xu đến!” Triệu Hữu Tài dự cảm rằng chính mình đại nạn buông xuống, không thể không chịu thua. Hắn nào biết được Triệu Hữu Xu lại quật cường như vậy, báo cáo công tác bị giam thì cứ để bị giam, không hề đút lót, quỷ trạch ở thì cứ ở, không hề chuyển nhà, thật sự là tính tình cứng rắn, mệnh cách cũng cứng rắn, quỷ thần cũng không hề có biện pháp với cậu ta.
Quản gia lĩnh mệnh mà đi, tới quỷ trạch, hai chân nhịn không được run rẩy. Những ngày gần đây, gã thường xuyên chạy tới giám thị, sao có thể không biết đó là một địa phương quỷ dị như thế nào, mà tiểu thiếu gia có thể bình yên sinh hoạt ở loại địa phương này chỗ nào lại là người bình thường? Kéo dài với cậu ấy, sớm muộn gì cũng là một con đường chết.
Gã mới vừa giơ tay lên, cửa liền mở, một giọng nói âm trắc vang lên bên tai, “Tìm ai hả?”
Quản gia sợ tới mức lạnh run, nói với người gác cổng không nhìn thấy thân hình, “Làm, làm phiền vị, vị huynh đệ này, nói với tiểu thiếu gia, nói, nói chủ nhân nhà ta mời cậu ấy qua phủ một chuyến.”
“Chủ nhân nhà ngươi là ai?” Giọng nói âm trắc lại gần một chút, thuận tiện mang đến một luồng âm phong.
Hai đầu gối quản gia mềm nhũn quỳ xuống, run giọng nói, “Chủ nhân nhà ta là nhị lão gia Triệu phủ, ngài cứ nói là chuyện gia sản dễ thương lượng, bảo tiểu thiếu gia bất luận như thế nào cũng đi một chuyến.” Dứt lời tè ra quần mà chạy.
Người gác cổng cười nhạo một tiếng, lúc này mới trở về bẩm báo.
Khi Hữu Xu đến Triệu phủ đã là hoàng hôn, trong phòng vô cùng âm u, lại quanh quẩn một loại mùi thối khó có thể gọi tên. Ba vị chủ tử Triệu phủ phân biệt nằm trên một tấm chiếu, hai mắt lõm vào, gầy như que củi, hấp hối. Triệu Hữu Tài làm quan nhiều năm, một thân thói quen khó sửa đổi, mặc dù bị vây ở yếu thế, lại vẫn không bỏ xuống được cái giá, chất vấn, “Triệu Hữu Xu, ngươi muốn như thế nào? Nếu ngươi ghét bỏ một vạn lượng bạc ít, ta có thể cho ngươi thêm hai vạn.”
Ba vạn lượng bạc, đúng là cái giá mà Lại bộ đưa ra, trong này không có bút tích của Triệu Hữu Tài, bất luận như thế nào Hữu Xu cũng không tin. Hắn càng dùng những thứ âm mưu quỷ kế, Hữu Xu lại càng không muốn thành toàn, khoát tay nói, “Mặc kệ là một vạn, hai vạn, ba vạn, ta đều không muốn. Ta đây liền lập cái chứng từ, tặng hết gia sản cho các ngươi, vậy là chu toàn rồi đi?”
“Ngươi không thể không cần mà!” Triệu Hữu Tài chưa mở miệng nói, nhị thái thái liền hét rầm lêm, khuôn mặt vặn vẹo giống như gặp quỷ.
“Triệu Hữu Xu, đừng cho thể diện lại không cần! Báo cáo công tác của ngươi còn ở Lại bộ, nếu như không có ta hỗ trợ khơi thông, ngươi phải ở kinh thành chờ cả đời! Ngươi gian khổ học tập khổ đọc hơn mười năm, chẳng lẽ chỉ để làm một tiểu quan nho nhỏ sao? Chỉ để tiêu hao thời gian sao? Ngươi cam tâm sao?” Triệu Hữu Tài rốt cuộc lấy ra con bài chưa lật.
Hữu Xu hạ mắt, bình chân như vại.
Cùng lúc đó, khâm sai đại thần Âu Thái đến các nơi tuần sát đã trở lại kinh thành, đang đứng ở trước Kim Loan điện, văn võ bá quan phân ra hai bên, vẻ mặt trang trọng. Âu Thái lấy ra một xấp hồ sơ, đều là danh sách tham quan bị hắn tiền trảm hậu tấu, khiến chúng thần sống lưng phát lạnh, rồi lại nghe đề tài câu chuyện của hắn vừa chuyển, đặc biệt khen ngợi đối với huyện lệnh Toại Xương Triệu Hữu Xu.
Quan viên Lệ Thuỷ phủ hoặc là bị thổ phỉ giết chết, hoặc là bị cách chức điều tra, vị Triệu huyện lệnh này chính là môt vị thanh quan còn lại sau khi trải qua sàng lọc, sao lại không hút ánh mắt người khác? Vả lại khi cậu về kinh xe nhẹ ít người, cải trang giả dạng, dân chúng địa phương không một người biết được, đợi tân nhậm tri phủ lộ diện, mọi người mới giật mình, ngay sau đó chạy đến cửa thành khóc rống, lại làm rất nhiều vạn dân tán*, để khâm sai đại thần giao giúp.
*Vạn dân tán: khi quan địa phương rời chức, dân ở nơi đó sẽ làm “vạn dân tán” bày tỏ ý tứ giữ lại, ý nói quan phụ mẫu giống như cái tán (cái ô) che chở dân chúng một phương.

Vạn dân tán một cái tiếp một cái, đủ để che lấp bầu trời, hiện giờ đã mang đến, đặt ở đất trống ngoài Kim Loan điện, từ xa nhìn lại một mảnh cẩm tú, lụa màu bay tán loạn, đồ sộ cực kỳ. Tân hoàng khen không dứt miệng đối với vị Triệu huyện lệnh này, cuối cùng nhìn về phía Lại bộ thượng thư, hỏi, “Báo cáo công tác của Triệu huyện lệnh ngươi có phúc đáp chưa? Lấy đến cho trẫm nhìn xem.”
Lại bộ thượng thư mơ hồ nghe nói qua tên của Triệu huyện lệnh, cũng không phải bởi vì chiến tích chói mắt của đối phương, mà là có cấp dưới từng ở trước mặt lão nhắc tới, nói bên dưới có một tên quan tép riu đến đây, ngay cả mấy vạn thủ tục cũng không chịu giao. Quan viên địa phương đến Lại bộ đưa tin, đầu tiên phải giao đủ ngân lượng, sau đó mới cho bình định cấp bậc, an bài chức vị, đây vốn là quy củ bình thường, Lại bộ thượng thư nghe qua rồi thôi, còn căn dặn cấp dưới đè chết cậu ta, để cậu ta hiểu rõ lợi hại.
Lão nào có thể dự đoán được khâm sai đại thần Âu Thái lại khắc sâu ấn tượng với đối phương, ở trước mặt Hoàng Thượng liền đề cập tới. Hiện tại dường như Hoàng Thượng muốn tự mình an bài tiền đồ của người này, nên ứng phó như thế nào? Chẳng lẽ nói cho hắn biết người đã sớm đến, lại bị vi thần chèn ép? Đây rõ ràng là ghét bỏ mũ ô sa trên đầu mình không đủ vững chắc mà!
Đầu óc Lại bộ thượng thư nhanh chóng chuyển động, rốt cuộc nhớ lại một chuyện, chắp tay nói, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, ngài có điều không biết, Triệu huyện lệnh tới thì đã tới, lại không nghe khuyên bảo, nhất định muốn tự mình viết báo cáo công tác, bởi vì báo cáo không hợp quy tắc có sẵn, vi thần liền đè xuống không nhắc tới, hiện giờ đang sai người soạn lại lần nữa.”
Một vị ngôn quan lập tức bỏ đá xuống giếng, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, pháp lệnh có nói, quan viên trình công văn nếu không hợp quy tắc có sẵn, tính là không làm tròn trách nhiệm, nên điều tra. Lưu đại nhân khoan hồng với cậu ta tất nhiên là nhân từ, nhưng lại có quốc pháp, xác thực không ổn. Theo vi thần thấy, bất luận chiến tích của Triệu huyện lệnh như thế nào, sai chính là sai, chi bằng bãi miễn chức quan, lại đến xử trí.”
“Lời phiến diện không thể tin, trước tiên xem qua báo cáo công tác của Triệu huyện lệnh rồi nói sau.” Âu Thái tất nhiên là rất ủng hộ tiểu Triệu huyện lệnh.
Tân hoàng cũng không phải người nghe một phía, lập tức phái thái giám tổng quản đến Lại bộ lấy báo cáo công tác, thuận tiện triệu Triệu huyện lệnh vào cung.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc